Editor: Bé Muỗi
Beta: Đào Mai
Mưa càng rơi càng nặng hạt, mưa to giăng khắp phố phường.
Ban đêm thập phần yên tĩnh, chỉ còn âm thanh mưa rơi tí tách từng giọt.
Xe ngựa vào trong phố nhỏ, một cánh cửa lặng yên mở ra.
Tăng nhân ngồi ở giữa chính đường niệm Phật nghe được âm
thanh mở cửa, buông Kinh Phật trong tay xuống, lạy ba cái, cung phụng trước tượng
Phật Thích Ca Mâu Ni bằng vàng.
Đứng lên phân phó hạ nhân bố trí trà nước.
-“Hẹn canh hai, đệ rất
đúng giờ.” Tăng nhân thản nhiên nói, “Bên
ngoài mưa to như thế, chắc sắp vào hạ rồi.”
Đèn lồng dưới mái hiên chiếu tia sáng ấm áp, một người cao lớn
chắp tay sau lưng đi ra như bóng ma, La Thận Viễn trầm mặc nhìn thế cục bàn cờ
trên bàn con, ánh nến chiếu lên sườn mặt hắn càng thêm thâm thúy. Hắn thấp giọng
nói:
-“Hôm nay vẫn chơi cờ
à?”
Tăng nhân lắc đầu nói:
-“Lúc sư phụ lâm
chung, cơ là nghiệp của huynh, không thể ứng đối. Đây là thế cờ dang dở huynh
chơi với một vị thí chủ họ Trình, đệ xem coi phá giải như thế nào?”
La Thận Viễn ngồi xuống, cầm quân cờ đen mà tăng nhân chơi,
đầu ngón tay vuốt ve quân cờ suy tư một lát, thấy thế cục toàn bộ là cờ chết.
Tăng nhân nhìn hắn suy nghĩ cười cười, chắp tay nói một tiếng
a di đà phật:
-“Vị Trình thí chủ này
có thể so sánh với đệ.”
La Thận Viễn thản nhiên nói:
-“Trình nhị công tử
thiếu niên đã trúng cử, tâm trí cũng siêu phàm.”
-“Nếu không phải ba
năm trước đệ bị thương ngoài ý muốn, chắc hẳn cũng như hắn vang danh thiên hạ.”
Tăng nhân nói.
La Thận Viễn mỉm cười rồi im lặng.
Tăng nhân thanh âm trầm thấp, biểu cảm có chút cô đơn:
-“Sư phụ để lại một vấn
đề cho huynh, mỗi lần gặp đệ huynh đều phải hỏi. Nhưng huynh cảm thấy không cần
thiết, vì câu trả lời của đệ hẳn sẽ không thay đổi. Như vậy, nguyện vọng của sư
phụ đệ không cần tuân thủ, về sau có thể không đến đây nữa.”
La Thận Viễn trầm mặc một chút, hắn nói:
-“Đạo Diễn sư huynh,
huynh không cần tự trách. Đệ tự biết tính tình của mình... Khó có thể cải thiện.”
Trong mắt hắn lạnh lẽo, dừng lại một hồi rồi mới nói:
-“Đệ lãnh khốc thô bạo,
huynh dạy đệ tụng kinh niệm phật bao nhiêu cũng không hữu dụng.”
Tăng nhân thở dài:
-“Những năm gần đây,
thấy đệ đối xử bất đồng với muội muội con vợ cả. Chính nàng làm đệ trọng
thương, thế nhưng đệ không phản ứng gì hết.”
Nghe tăng nhân nhắc Nghi Ninh, La Thận Viễn nghĩ đến thân ảnh
nho nhỏ kia, ghé vào trường án ủy khuất luyện chữ.
Lúc hắn đi còn cho nàng một bảng chữ mẫu, kêu nàng phải cố gắng
luyện chữ. Không biết hiện tại thế nào rồi.
Hắn mới ra ngoài mấy ngày, lại có chút nhớ nhung đứa nhỏ ấy.
Nàng thường đi phía sau hắn, dùng đôi chân ngắn ngủn nỗ lực
theo bước chân hắn, cẩn thận lấy lòng hắn, lại sợ mình làm quá bị hắn nhìn ra.
Thật ra tiểu xảo nhỏ ấy, La Thận Viễn biết ngay từ đầu, chỉ
là hắn không nói ra.
-“Nàng... Còn quá nhỏ.”
La Thận Viễn nói, ngữ khí mềm nhẹ, “Tuy rằng
bướng bỉnh nhưng rất đáng yêu!.”
Ngoài hành lang gấp khúc vẫn là mưa to giàn giụa, dưới mái
hiên, một màn che ngăn cách đêm mưa tối đen, trong phòng rất yên tĩnh.
Hạ nhân mang canh gừng đến, Đạo Diễn nhận chén canh đưa cho
La Thận Viễn, nói:
-“Uống xong liền đi
đi, ngày sau không cần đến. Ta cũng không ở lại nơi này.”
La Thận Viễn nhận chén canh, trong bát là đạm hoàng, gừng xắt
sợi, uống một hơi cạn sạch.
-“Đạo Diễn, sau này gặp
lại.”
La Thận Viễn khoác thêm áo choàng, nhìn hắn lần cuối, sau đó
không chút lưu luyến đi vào đêm đen. Mưa to rất nhanh bao phủ thân ảnh cao lớn
của La Thận Viễn.
Đạo Diễn nhắm mắt thở dài một tiếng, sư phụ, cũng không biết
hắn như vậy là đúng hay sai.
Trong phòng chỉ còn vang tiếng mõ. Một tiếng, hai tiếng.
[*** Truyện
đăng tại audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 ***]
La gia, mưa to tám ngày, Kiều di nương khoác áo tựa vào gối,
không ngủ được.
Hiên Ca nhi sợ tới mức khóc cả một ngày, sớm được bà tử hầu
hạ đi ngủ.
La Thành Chương vừa ở nơi này, chỉ trích ả, nói:
-“Ngươi giáo dưỡng đứa
nhỏ không tốt, lại còn kêu nó nói dối. Ta trước kia đã nhìn lầm ngươi! Còn kêu
nó oan uổng đích tỷ, hôm nay đã ủy khuất Nghi Ninh.”
Kiều di nương đó giờ chưa từng bị chỉ trích không chút lưu
tình nào, cả người run run, khinh nhược nói:
-“Lão gia, Hiên Ca nhi
còn nhỏ, thiếp thân làm sao quản được nó nói cái gì. Đứa nhỏ chỉ biết nói, làm
sao nhận biết được đúng hay sai. Thiếp chưa bao giờ dạy nó nói dối.”
La Thành Chương nghĩ đến Nghi Ninh tránh né không cho ông
ôm, trong lòng rất khó chịu. Tiện đà nói lại:
-“Bất luận thế nào, mẫu
thân đã nói, chờ Hiên Ca nhi lớn thêm chút nữa, sẽ không để lại bên cạnh ngươi.
Ngày may, ta sẽ kiếm người về dạy dỗ nó.”
Kiều di nương cầm khăn lau nước mắt, khóc càng thêm đáng
thương:
-“Chứ không phải lão
gia muốn phu nhân nuôi dưỡng Hiên Ca nhi à? Thiếp mang nặng nó mười tháng, nó
chưa bao giờ rời xa thiếp. Lúc nó hai tuổi bị phát sốt, là thiếp cả đêm canh giữ
nó, đút nó từng muỗng thuốc, mới kéo nó từ nơi Diêm vương về.”
-“Ngài đoạt nó đi, bảo
thiếp sống làm sao. Thiếp thân năm đó theo ngài về từ Dương Châu, chỉ muốn sinh
con dưỡng cái cho ngài, chăm sóc ngài thôi. Như thế này ngài kêu thiếp thân làm
sao...”
-“Hiên Ca nhi tuổi còn
nhỏ, nhưng Nghi Liên tuổi đã lớn.”
La Thành Chương trầm giọng nói,
-“Vòng ngọc kia là hồi
môn của đại tẩu, thập phần trân quý, may mắn đại tẩu không truy cứu. Nhưng Nghi
Liên có thể dễ dàng mang cho Hiên Ca nhi chơi sao?”
Kiều di nương nghe đến đó lại thập phần ủy khuất, nói:
-“Nếu là Tứ tiểu thư,
Thất tiểu thư tự nhiên biết đó là ngọc quý. Nghi Liên làm sao từng thấy qua thứ
tốt này, nên nó nghĩ là ngọc bình thường.”
-“Liên nhi là thứ xuất,
không được đãi ngộ của con vợ cả, thiếp thân cũng mới biết đến thôi. Cùng là La
tiểu thư, mắt nhìn của Liên nhi thấp hơn chút. Ngày xưa, trong phủ, các tiểu
thư yêu cầu gì, thì cũng Thất tiểu thư được quan tâm hơn cả, Liên nhi chưa từng
oán giận...”
La Thành Chương nhớ đến ngày xưa La lão thái thái cũng thật
như thế, thứ tốt đều mang cho Nghi Ninh, cháu gái khác đều kém hơn. Lại nghĩ đến
Nghi Liên thuở nhỏ thân thể gầy yếu, trước mặt La lão thái thái và hắn đều nhu
thuận thủ lễ. Trong lòng ông liền bớt giận.
-“Tỷ muội chúng thế
nào, ta đều biết, ta không phải không đau lòng Liên nhi, nếu nói thật ra, ta
xem trọng Liên nhi hơn, yêu thương nó nhiều hơn.”
-“Nhưng Nghi Ninh là
đích nữ, từ nhỏ không có mẫu thân, lão thái thái thương nó nhiều hơn là tự
nhiên...”
La Thành Chương ngữ khí vừa chuyển, lại kiên quyết nói:
-“Nhưng chuyện Hiên Ca
nhi làm ta thật kinh ngạc. Ngày sau chuyện này còn xảy ra thì đừng trách ta.”
Kiều di nương cúi đầu rên rỉ, khẽ cắn môi.
Khóc một hồi lâu, La Thành Chương đã bớt giận, an ủi ả vài
câu, rồi kêu gã sai vặt, đến chỗ Lâm Hải Như.
Sau khi La Thành Chương đi, La Nghi Liên bị nha đầu gọi vào,
nhìn mẫu thân mà sợ run lên, có chút lo lắng nói:
-“Mẫu thân, người đừng
khó chịu, là nữ nhi không tốt.”
Kiều di nương nhìn mưa to ngoài tấm bình phong, thở dài:
-“Liên nhi, con có biết
mẫu thân lo lắng cái gì hay không?”
Nghi Liên thanh âm hơi thấp:
-“Người không phải lo
lắng... Phụ thân sao? Với tính tình phụ thân, vắng vẻ người hai ngày. Ít ngày
sau, ngẫm lại vẫn nhớ đến người, rồi sẽ quay lại thôi.”
Kiều di nương lắc đầu, cười lạnh nói:
-“Con cho là ta ngốc
à, hắn có thể hòa thuận với Lâm thị mấy ngày? Không được mấy ngày hắn đã không
chịu nổi.”
-“Nương sợ là lão thái
thái muốn cho Lâm thị nuôi dưỡng Hiên Ca nhi. Đệ đệ con còn nhỏ, nếu đưa Lâm thị
nuôi, về sau nhất định không thân thiết với ta. Chúng ta không có đệ đệ con để
dựa vào, sớm muộn cũng bị chèn ép.”
-“Nhưng không phải người
nói, phu nhân học ít, phụ thân sẽ không đưa đệ đệ cho bà ấy sao?”
Kiều di nương chậm rãi thở dài, vuốt bả vai gầy yếu của nữ
nhi nói:
-“Làm sao con đoán được
tâm tư của lão thái thái. Ta chỉ mong bà ấy sớm ngày...”
Kiều di nương ho khan một tiếng, không nói nữa.
-“Nói trắng ra. Lão
thái thái trong lòng tỉnh táo, toàn tâm toàn ý tính toán cho cháu gái nhỏ. Con
là thứ xuất, bà ấy không để con vào mắt đâu.”
La Nghi Liên có chút ủy khuất:
-“Tổ mẫu cho đến bây
giờ đều bất công, xét nhiều mặt, Nghi Ninh có gì hơn con chứ?”
-“Nương cũng đau lòng
cho con.”
Kiều di nương ngữ khí trở nên lạnh băng,
-“Chuỗi hạt của Nghi
Ngọc kia, Nghi Tú cầm qua liền biết đồ tốt. Con làm sao có thứ tốt như vậy, khó
trách con không phân biệt được. Ta vừa nói như vậy, phụ thân con liền im lặng.”
-“Con chờ xem, ngày
sau, nương sẽ cho con thứ tốt hơn ngàn lần, vạn lần. Con chỉ cần trước mặt phụ
thân con cư xử tốt hơn Nghi Ninh, phụ thân tự nhiên sẽ thương con hơn.”
La Nghi Liên gật gật đầu, ngồi xuống bóp bả vai cho Kiều di
nương.
Kiều di nương nhắm mắt lại nói:
-“Là thứ xuất, con
không đi tranh, không có ai mang lại cho con đâu. Liên nhi, con nhớ kỹ. Đệ đệ
con còn nhỏ tuổi, nếu ngày sau trưởng thành, chính là núi cho chúng ta dựa vào.”
-“Nghi Ninh cho dù có
lão thái thái, nhưng sẽ chống được mấy năm? Trưởng tỷ nó đã gả ra ngoài, là người
ngoài, không quản được chuyện La gia. Nó lại không có em trai ruột, sớm hay muộn
gì cũng không xong.”
La Nghi Liên nghe xong nhu thuận đáp:
-“Con biết. Con nhất định
sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ.”
Kiều di nương thả lỏng một ít.
May mắn là ả có con trai, ai cũng không thể đoạt đi. Lâm Hải
Như chỉ có thể giương mắt nhìn, ai kêu bụng bà ta không tốt.
************
No comments:
Post a Comment