Editor: Bé Muỗi
Beta: Đào Mai
Nghi Ninh đi dạo trong sân viện mới của tam ca nàng, chỗ ở mới
của hắn thật khí phái không ít.
Trong viện, còn có một cái ao nhỏ, xung quanh trồng hoa thủy
tiên, lúc này đang nở rộ màu vàng ươm. Bên cạnh xây núi giả, trồng thêm mấy cây
tử đằng.
Đáng tiếc, cây sơn trà ở viện cũ không được chuyển đến.
Trong phòng, vài bà tử đứng chờ nhận lệnh, mặc trang phục
màu xanh, thấy nàng đến liền cung kính gọi thất tiểu thư.
Từ lời bà tử, Nghi Ninh biết La Thận Viễn không có trong viện,
hắn đã đi theo La Thành Chương bái kiến Tống Đốc học.
Nghi Ninh liền cho bọn họ lui xuống, còn nàng thì đi vòng
quanh sân thăm thú.
Nàng vốn mang đến cho La Thận Viễn mấy hộp cao mật để chúc mừng
hắn được thăng lên làm trưởng tử.
Chủ nhân không có ở đây, nàng liền mang đặt trong thư phòng.
Lúc đi ra, vừa vặn chạm mặt hai nha đầu đi tới.
Hai nha đầu này, một mặc áo màu xanh, váy hoa trắng, bộ dáng
điềm đạm đáng yêu. Một mặc trang phục màu hồng, còn yêu kiều hơn so với hoa hải
đường.
Hai người nhìn thấy thất tiểu thư – người được lão thái thái
cưng chiều nhất phủ, vội vàng thỉnh an.
Nghi Ninh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hai người, nhớ đến đây
là nha đầu Trần thị đưa cho La Thận Viễn, lại hỏi:
-“Hai ngươi hiện tại
đang hầu hạ trong phòng ngủ của tam ca?”
Nha đầu mặc áo xanh ôn nhu đáp:
-“Bẩm thất tiểu thư, bọn
nô tì hầu hạ trong thư phòng. Phòng ngủ của thiếu gia vẫn do ma ma hầu hạ.”
Tuy rằng không phải hầu hạ trong phòng ngủ, nhưng lúc tam ca
đọc sách có thêm người đẹp kề bên, cũng là một loại hưởng thụ.
Nghi Ninh thầm nghĩ, nha đầu này cố ý bắt chước Kiều di
nương, từ quần áo đến trang điểm. Không chừng đây là kiểu được hoan nghênh của
năm, Nghi Ninh không quản nhiều, từ từ đi đến chỗ Lâm Hải Như.
Lâm Hải Như kêu nàng qua mấy lần để lấy vòng ngọc phỉ thúy.
Nghi Ninh biết tính tình Lâm Hải Như, mấy thứ kia nàng không
lấy thì cũng để đóng bụi ở khố phòng.
Đối với Lâm Hải Như mà nói, vòng ngọc đeo rất dễ vỡ, lại quý
báu, bà cũng không hay đeo trên người, rõ ràng là đưa một nỗi phiền não cho
Nghi Ninh.
Sau khi Nghi Ninh nghe xong thực động tâm, chỗ Lâm Hải Như
cũng có không ít thứ tốt.
Nàng còn nhỏ tuổi, tuy rằng lão thái thái và Lâm Hải Như thường
xuyên cho nàng món này món nọ.
Lần trước, Tuyết Chi giúp nàng kiểm kê đồ đạc trong kho, dây
chuyền khóa trường mệnh cũng được mười mấy cái, nhưng đồ đáng giá cũng không
nhiều. Tính đi tính lại cũng được bốn – năm ngàn lượng bạc.
Kiếp trước, lúc Nghi Ninh xuất giá, tổ mẫu cho nàng thêm tám
mươi gánh đồ cưới, nàng thấy rất nhiều nên chỉ lấy khoảng một ngàn lượng bạc
trang sức.
Dù sao Lâm Hải Như cũng không cần, nàng lấy mang về, bỏ vào
kim khố nhỏ của nàng, về sau sẽ cần dùng đến.
Trong lòng Nghi Ninh tính toán nhỏ nhặt, lúc đi gặp Lâm Hải
Như còn tiện tay mang theo một hộp cao mật làm lễ, tuy rằng có thể Lâm Hải Như
không thích ăn.
Lâm Hải Như thấy Nghi Ninh đến thì rất vui mừng, kêu nha đầu
đem dưa hấu đã ướp lạnh cho Nghi Ninh.
Bà chỉ huy bà tử tìm trong khố phòng đến chóng mặt, mang ra
được hơn mười chiếc vòng ngọc. Cũng không xem xét qua, vung tay kêu Nghi Ninh
mang về hết.
Lúc Lâm Hải Như uống trà nghỉ ngơi, Nghi Ninh liền mở ra
xem.
Bên trong có một đôi vòng tay phỉ thúy, thủy sắc vô cùng tốt,
tuyệt đối là thượng phẩm.
Còn có một khối dương chi bạch ngọc, ngọc chất ôn nhuận,
không hề có khuyết điểm, so với vòng tay phỉ thúy còn vô giá hơn.
Hai món này là quý báu nhất, những cái khác cũng không phải
tầm thường.
Nghi Ninh chậc lưỡi, không khỏi có chút tò mò đối với gia thế
của Lâm Hải Như:
-“Mẫu thân, nhà mẹ đẻ
của người làm nghề gì vậy?”
Lâm Hải Như không chút để ý nói:
-“Cũng không có cái gì
đặc biệt, tổ phụ mẫu thân làm diêm thương, sau này kinh doanh tơ lụa ngay tại
Tô Châu... Hiện tại, đại ca của mẫu thân, cũng chính là đại cữu của con đã nghỉ
ngơi. Dù sao trong nhà không có người làm quan, nên không cần quá phô trương.
Lúc nhà chúng ta phồn thịnh, cửa hàng của gần nửa thành Tô Châu đều của họ Lâm,
điền trang ngoại thành Tô Châu, ba thành đô cũng là của chúng ta.”
(Chú thích: diêm thương nghĩa là thương
nhân bán muối)
Sau khi Nghi Ninh nghe xong thiếu chút nữa bị Lâm Hải Như dọa
cho sợ hãi.
Nàng biết kế mẫu có tiền, không nghĩ tới Lâm Hải Như có lai
lịch như vậy.
Bà là Tô Châu Lâm gia tiểu thư.
Tô Châu Lâm gia nhiều thế hệ đều là thương nhân, giàu đến chảy
mỡ.
Sĩ nông công thương địa vị sâm nghiêm, Lâm gia lại có một
người kinh thương giỏi, cuối cùng lại ra làm quan. Sau này làm tới Hộ bộ thị
lang, coi như là trường hợp ngoại lệ.
Nàng còn nhớ rõ người này tên là... Lâm Mậu.
Nàng nắm tay Lâm Hải Như, hỏi bà:
-“Mẫu thân, nhà người
có ai tên Lâm Mậu không?”
Lâm Hải Như gật đầu, có chút nghi hoặc:
-“Con cũng biết Mậu
nhi? Nó là con trai của đại cữu con, rất được sủng ái. Cả ngày cưỡi ngựa đánh
điểu, làm đại cữu mẫu con rất đau đầu.... Mắng nó, nó không ngừng; Đánh nó, nó
lại cười hì hì. Đại cữu mẫu con cũng không muốn quản nó nữa.”
Nghi Ninh trợn tròn mắt sau khi nghe chuyện, đây là người đã
làm cho văn võ bá quan không thể không quyên ra mấy chục vạn lượng bạc chuẩn
tai, cương trực công chính, túc trí đa mưu, Lâm Mậu Lâm đại nhân sao?
(Chú thích: chuẩn tai là cứu trợ)
Nàng còn nhớ rõ Lâm Mậu cùng La Thận Viễn quan hệ rất tốt,
dường như xem La Thận Viễn như bạn thân duy nhất. Thì ra vẫn còn có chuyện sâu
xa bên trong.
Lâm Hải Như tiếp tục nói về cháu mình:
-“...Kêu nó đọc sách
thì không chăm chỉ đọc, kêu nó đi theo học việc buôn bán thì nó không đồng ý. Lần
trước, đại cữu mẫu con bị nó chọc giận, nói sẽ ném nó tới Bảo Định cho mẫu thân
chăm.”
Nghi Ninh cảm thấy có chút khó nói nên lời, sao đại nhân vật
nào hồi nhỏ đều bất thường vậy!.
Nàng cẩn thận nghĩ có phải mình nhớ lầm hay không.
Lúc nàng làm cây ngọc trâm là năm Chí Đức thứ 14, đó là chuyện
hai mươi năm sau.
Hiện tại là năm Thái Bình thứ tám, Lục Gia Học vừa lên làm Lục
đô đốc, mới 28 tuổi. La Thận Viễn 16 tuổi, vị Lâm đại nhân này hẳn là tuổi xấp
xỉ La Thận Viễn.
Nghi Ninh hỏi tuổi Lâm Mậu này, Lâm Hải Như chỉ nói ước chừng
là 14, 15 tuổi, cụ thể bao lớn cũng không nói rõ ràng.
Đối với chuyện sẽ phát sinh sau này, tuy rằng Nghi Ninh biết,
nhưng cũng không có năng lực xen vào.
Vị Lâm Mậu Lâm đại nhân này có lẽ lúc còn trẻ hết sức lông
bông, nàng không hỏi nhiều.
Đem vòng ngọc phỉ thúy cùng khối dương chi ngọc ôm vào trong
lòng, nàng cáo biệt Lâm Hải Như trở về.
La lão thái thái nhìn thấy nàng mang nhiều vòng ngọc như vậy
trở về, dở khóc dở cười.
Kêu nha đầu nhanh đến giúp Nghi Ninh ghi vào danh sách kim khố,
miễn cho nàng về sau tùy tiện cầm chơi rồi đánh mất, mấy món này đều có giá trị
xa xỉ.
Nghi Ninh cảm thấy chỉ cần mình tùy tiện ôm một món, ngủ
cũng có thể cười. Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, nàng còn kéo ngăn tủ riêng ra
xem.
Lúc Lâm Hải Như đến thỉnh an, La lão thái thái đã nói bà.
-“Mấy món quý trọng gì
đó ngươi cũng dám tùy ý cho nó, tuổi nó còn nhỏ, nếu làm mất thì sao?”
Lâm Hải Như không đồng ý nói:
-“Để ở chỗ của con
cũng vô dụng, con còn ngại mấy món đó chiếm chỗ. Nghi Ninh quăng mất thì thôi,
con sẽ mua cho nó món mới!.”
La lão thái thái vừa bực mình vừa buồn cười, tiểu nha đầu
kia ôm vòng ngọc ngủ như một người tham tiền, không tốt rồi, phải kêu nó giao
ra vòng ngọc.
Nghi Ninh cầm khối dương chi bạch ngọc kia, muốn làm một cái
ngọc bội cho La Thận Viễn.
Hắn bao lâu nay chỉ dùng một khối ngọc bội bằng thanh ngọc,
tỉ lệ bình thường. Nàng lần trước dụng tâm xem qua, ngọc bội có thể đã bị rơi một
lần, mặt trên có vết nứt.
Dương chi bạch ngọc, thật xứng với khí chất của tam ca.
Làm xong vừa vặn có thể làm lễ vật sau khi tam ca thi hương
trở về.
Nghi Ninh nghĩ đến đây, buổi chiều phân phó Tuyết Chi tìm
cho nàng một người khắc ngọc.
Một ngọc tượng lớn tuổi có bộ râu bạc dài đi vào viện. Cầm
khối ngọc lên đánh giá, có chút kích động, luyến tiếc nửa ngày không muốn buông
tay, tuyệt đối là ngọc chất cực phẩm.
Ông hỏi Nghi Ninh muốn làm thành mẫu gì, Nghi Ninh suy nghĩ
nửa ngày cũng chưa có ý tưởng.
Phúc lộc thọ đa dạng quá mức tầm thường, không bằng làm một
con thụy thú. Long phượng linh tinh cũng quá thông thường, Nghi Ninh định chủ ý
nói:
-“Vậy điêu khắc một
con tì hưu đi!”
Có năng lực trừ tà, có năng lực chiêu tài, rất tốt.
Ngọc tượng là người quen của La gia, Nghi Ninh cũng yên tâm
mà giao ra ngọc thạch, ông ấy cung kính nhận rồi ôm hòm đồ nghề lui ra ngoài.
Nha đầu tiến vào nói với La lão thái thái đám người đại thiếu
gia đã trở lại.
Bọn họ đi theo La Thành Chương đến bái kiến Tống Đốc học, Tống
Đốc học khen La Hoài Viễn không dứt miệng, nói hắn lần này chắc chắn sẽ trúng cử.
Sau khi Trần thị nghe nói, cực kỳ vui mừng, cho người đưa mấy
bức tranh chữ đến tặng Tống Đốc học.
Sau khi chờ ba người La Hoài Viễn trở về, Trần thị và Lâm Hải
Như cũng đến.
Sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ khởi hành đi trường thi tham gia
thi hương, nên vội tới cáo từ La lão thái thái.
Trần thị nhìn con mình cao lớn vững chãi, dĩ nhiên là đã lớn.
Nhịn không được động dung nói:
-“Con là trưởng tử, phải
làm tấm gương cho nhị đệ, tam đệ con. Lần này nhất định phải trúng cử trở về,
ngày sau nhị đệ, tam đệ con phải nhờ con chỉ điểm, La gia còn trông cậy vào con
quang tông diệu tổ.”
Trần thị căn bản không nghĩ tới La Thận Viễn có thể trúng cử.
Tuy rằng La Thận Viễn được Lâm Hải Như nhận làm con, nhưng
dù sao cũng là thứ xuất do nha đầu sinh ra, có thể có tiền đồ như thế nào.
La Sơn Viễn lần này đã hạ quyết tâm phải đi theo đại ca bồi
luyện, hắn biết lấy năng lực của hắn, trúng cử có chút khó khăn. Cho nên mẫu
thân lôi kéo tay đại ca dặn dò, nhưng không có nói gì với hắn, hắn cũng không
thèm để ý.
Lâm Hải Như nhìn La Thận Viễn, trong lòng hiện tại coi hắn
như con trai ruột của mình.
Trần thị lôi kéo con trai dặn dò, muốn hay không bà cũng phải
dặn dò La Thận Viễn vài câu. Nhưng nói cái gì tốt hơn đây?
Lâm Hải Như nhìn La Thận Viễn một hồi lâu, mới yên lặng nói:
-“Thận Viễn, lần này
không trúng cũng không sao, thi nhiều lần cũng đậu à!.”
Nghi Ninh ở bên cạnh đang uống canh Quế Chi đưa, thiếu chút
nữa bị Lâm Hải Như làm cho sặc nước.
Nàng ho khan vài tiếng, Tuyết Chi vội vàng vỗ lưng cho nàng:
-“Sao tiểu thư uống vội
như vậy? Phải để ý đừng để bị sặc...”
La Thận Viễn nhìn Lâm Hải Như, lại nhìn Nghi Ninh đang không
ngừng ho khan. Quay đầu đạm cười nói:
-“Con đã biết, tạ mẫu
thân dặn dò.”
Nghi Ninh đã đỡ hơn, thầm nghĩ rằng lần sau đừng uống nước
lúc Lâm Hải Như nói chuyện.
Lâm Hải Như cảm thấy kỳ diệu, bản thân nói vậy cũng rất đúng
mà. Một lần thi không đậu, thi nhiều lần thì sẽ được thôi, nếu vận khí tốt xem
chừng chỉ cần thi một lần. Vận khí không tốt trở về tiếp tục đọc sách là được.
Bà đè tay Nghi Ninh, hạ giọng hỏi:
-“Mẫu thân có nói lỡ lời
không?”
Trong lòng Nghi Ninh còn sợ hãi, buông ly trà nói:
-“Mẫu thân nói cực kỳ
tốt, không có việc gì, tam ca sẽ không để ý đâu!.”
Trần thị mỉm cười rồi uống trà, bà cảm thấy tuy rằng Lâm Hải
Như nói chuyện trực tiếp, cũng không xem ra gì.
Hiện tại, tâm tư bà đều đặt nặng ở việc thi hương của con
trai, những chuyện khác bà đều không thèm để ý. Chỉ cần La Hoài Viễn có thể
trúng cử, không sợ lão thái thái không hoà nhã với bà.
************
No comments:
Post a Comment