Editor: Bé Muỗi
Beta: Đào Mai
Buổi tối mở bàn tiệc tại Noãn các, La Thành Chương trò chuyện
lần lượt với ba người sắp thi hương.
Cuối cùng đến khi La Hoài Viễn vào thư phòng trời đã rất
khuya.
La Thận Viễn ngồi ở lan can Noãn các nghỉ ngơi. Bên cạnh trống
vắng không người.
Nghi Ninh xa xa đã thấy, đi vào ngồi bên cạnh hắn. La Thận
Viễn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, không nói gì.
Nghi Ninh định nói với hắn mấy câu động viên, nhưng càng
nghĩ càng không biết nên nói gì thì tốt. Liền nói:
-“Tam ca, lần này
huynh phải thi tốt nhé!.”
La Thận Viễn quay đầu hỏi nàng:
-“Muội muốn tốt cỡ
nào?”
Cái này cần gì phải suy nghĩ, Nghi Ninh lập tức nói:
-“Đương nhiên có thể tốt
thật là tốt!.”
La Thận Viễn lại cười cười:
-“Được!.”
Nghi Ninh nhìn vết sẹo dữ tợn trên tay hắn đặt trên lan can,
luôn nhớ cảnh tượng La lão thái thái đã nói.
-“Nó vì đón lấy con mà
bị đè trên mặt đất, kéo đâm thủng mu bàn tay nó, cả bàn tay toàn là máu. Nó đau
đến khuôn mặt nhăn nhó...”
Trong lòng Nghi Ninh vẫn không thoải mái, nàng kéo tay tam
ca, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo lòng bàn tay hắn, lại cảm giác hắn dường như hơi
hơi cứng người. Nghi Ninh hỏi:
-“Tam ca, thật sự tay
không thể chữa hết sao?”
La Thận Viễn nhìn tiểu nha đầu nâng tay mình cẩn thận nhìn,
rồi thản nhiên giải thích,
-“Chỉ là không thể khống
chế lực đạo. Nếu dùng để viết chữ, kỳ thật không có gì trở ngại.”
Nếu Tiểu Nghi Ninh vẫn còn, nhất định nàng ấy cũng sẽ áy náy
tự trách.
La Thận Viễn bởi vì nàng mà bị thương tật nhẹ. Tuy rằng
không nghiêm trọng, nhưng lại theo cả đời La Thận Viễn.
Đêm đó Nghi Ninh trở về, ngủ nằm mơ đều mơ thấy cảnh tượng
này, đến khi Tuyết Chi đánh thức nàng, nàng mới biết mấy người La Thận Viễn đã
đi rồi.
Nghi Ninh vừa lấy lại tinh thần, nàng một chút cũng không lo
lắng La Thận Viễn, nếu tam ca đã cam đoan với nàng, vậy nhất định hắn sẽ làm được.
Lâm Hải Như cũng không lo lắng, bởi vì nàng trước giờ không
cảm thấy La Thận Viễn sẽ thi đậu.
Trong phủ lo lắng nhất chính là Trần thị, nghe nói bà lo đến
nổi cả đêm hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm thức dậy, khóe miệng nổi vết bỏng rộp
rồi.
Thành công hay thất bại chỉ trong chớp mắt, khó trách Trần
thị lại khẩn trương.
Nghi Ninh căn bản không nhớ rõ La Hoài Viễn cuối cùng có đậu
hay không, nàng sống ở hậu trạch, có thể nghe thấy cũng toàn là nhân vật lớn.
Người đọc sách giống La Hoài Viễn thật sự là nhiều lắm, nàng
thậm chí chưa từng nghe nói đến tên La Hoài Viễn.
Thời điểm đó những người này với nàng mà nói, chẳng qua là đề
tài tùy ý trong miệng người khác. Hiện giờ lại tồn tại chân thật bên cạnh nàng.
La Nghi Ngọc cũng lo cho huynh trưởng mình, buồn bực trong
phòng thêu giày hay khăn tay với kiểu như là ‘Đại triển hoành đồ’ ‘Mã đáo thành
công’ gì đó cho La Hoài Viễn.
La Nghi Tú trước sau như một là người không tim không phổi,
cả ngày qua chỗ Nghi Ninh chơi, vừa ăn lại ở.
La lão thái thái hỏi nàng có lo lắng việc La Hoài Viễn thi
hương hay không, nàng có chút mờ mịt nói:
-“A? Thi không đậu thì
thi nữa, lo lắng việc gì ạ!”
Nghi Ninh cười đến đau bụng, nàng cảm thấy hẳn là đưa La
Nghi Tú đi làm khuê nữ cho Lâm Hải Như.
Nghe nói là người cha già của Cố nữ tiên sinh qua đời, sau
khi lo xong hậu sự trở về, trên tay áo đính miếng tang.
Cả người nặng nề hơn bình thường rất nhiều, lão thái thái thấy
tinh thần nàng không tốt lắm, lại nghe nói trong nhà nàng còn có mấy người em
trai em gái. Thưởng cho nàng mấy trăm lượng bạc, để nàng hết hiếu kỳ lại đến.
Đại tang dù sao cũng phải giữ một năm! Cũng có nghĩa là một
năm không gặp Cố nữ tiên sinh.
La Nghi Tú biết vậy vô cùng cao hứng, vội cho nha đầu đến
đưa thêm cho Cố nữ tiên sinh bốn mươi lượng bạc, hối mau trở về đi, về ở càng
lâu càng tốt, nàng sẽ không phải đi học sáng sớm mỗi ngày.
Nghi Ninh biết chuyện này khi đang tập viết chữ, nàng nghĩ
ngợi rồi nói với Tuyết Chi:
-“Ngươi cũng lấy bốn
mươi lượng bạc cho thêm nữ tiên sinh đi!”
Lại nghĩ đến quê cha Cố nữ tiên sinh ở huyện Cao Dương, đường
sá xa xôi, nói tiếp,
-“Mang nhiều bạc như vậy
không an toàn, thôi phái chiếc xe ngựa tiễn nàng đoạn đường.”
Cố nữ tiên sinh cầm mấy trăm lượng bạc trong tay, im lặng một
hồi hai mắt đỏ bừng, cái gì cũng không nói leo lên xe ngựa.
Cứ như vậy, ngày qua ngày càng thêm thanh nhàn. [Truyện
đăng trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
Giữa tháng tám, kết thúc thi hương. Phải đợi tới tháng chín
mới Yết bảng, cũng là mùa quế nở rộ, cho nên còn gọi là quế bảng.
Nghi Ninh đang chơi đủ kiểu với La Nghi Tú, mấy người La Thận
Viễn đã trở về.
La lão thái thái, Trần thị và Lâm Hải Như tự mình đến Ảnh
Bích nghênh đón bọn họ.
La Hoài Viễn thoạt nhìn là thật sự rất tin tưởng mình đậu, một
chút mệt mỏi cũng không có.
Khuôn mặt La Sơn Viễn rất uể oải, La Thận Viễn đi theo sau
hai người, nhìn vừa không tốt cũng không tệ.
Trần thị và La Nghi Ngọc nhìn hai mắt La Hoài Viễn đỏ ửng.
La Hoài Viễn thấy dáng vẻ mẫu thân còn tiều tụy hơn mình mấy
phần, bất giác cũng xúc động. Hai mẹ con ôm nhau an ủi một lúc.
Lâm Hải Như không áp lực gì, cả ngày ăn ngon ngủ say. Bà
nhìn nhìn La Thận Viễn, lại đưa mắt nhìn Nghi Ninh, như là đang hỏi nàng.
-“Sao Tam ca con đờ
như khúc cây vậy, nhìn không ra là nên an ủi nó hay là chúc mừng nó nữa à!.”
Cũng may La lão thái thái lập tức bảo cả nhà cùng nhau về
chính sảnh, để ba người nghỉ ngơi trước.
Thi hương không như thi phủ, mấy thí sinh ngồi trong phòng
nhỏ hẹp, ngay cả cái xoay người cũng khó khăn.
Trong phòng có hai tấm ván gỗ, lúc viết văn thì dựng làm
bàn, khi ngủ thì ghép lại làm giường.
Ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ đều ở trong đó, chỉ cần không phải
ngươi quá tệ, người bên trên phái xuống tuần tra cũng sẽ không quan tâm ngươi
làm gì ở trong đó!
Ngày hôm sau, Trần thị dăn dò phòng bếp nhất định làm đồ ăn
riêng, món chính có cá lư hấp, chân giò hun khói, cánh ngỗng ngâm, thịt hưu nướng,
cua muối.
Định là bồi bổ cho hai con trai, lại không thể bên này nặng
bên kia nhẹ, tiện thể đưa một phần qua cho La Thận Viễn.
Đúng lúc Nghi Ninh thăm tam ca nàng, vừa vặn thấy bà tử đưa
đồ ăn lại.
Nàng mở mấy hộp đồ ăn ra xem. Cá lư hấp gừng rắc ít hành,
cho chút nước tương và dầu mè, thơm ơi là thơm. Thịt huơu nướng có màu sắc rất
hấp dẫn, tương đỏ hòa với mỡ chảy thoạt nhìn cũng rất ngon.
La Thận Viễn thay đổi áo khác đi ra, vừa vặn nhìn thấy Nghi
Ninh há miệng đang cắn chân con cua.
Nghi Ninh không hề cảm giác làm khách không mời, vẫy tay cười
nói:
-“Tam ca mau tới đây
ăn, đại bá mẫu mang đồ ăn cho huynh rất ngon nè!.”
La Thận Viễn lại nhíu nhíu mày:
-“Cua tính hàn, huống
chi lại là muối mặn, Sao muội dám ăn!.”
Nói xong liền đưa tay cướp chân con cua trong miệng nàng đi.
Hắn ngồi xuống, tự mình gắp một đũa thịt cá cho Nghi Ninh:
-“Ăn cái này!.”
Nghi Ninh cầm đôi đũa nhỏ của mình, nghĩ bụng cái này có gì
không thể ăn, đầu bếp ban đầu của nàng chính là người Dương Châu, cua muối nàng
từng ăn cũng rất nhiều.
Đầu bếp La gia nấu ăn lại thiên khẩu vị phương bắc, mà món
cua muối đã lâu rồi nàng chưa ăn lại.
Nghi Ninh muốn ăn thịt huơu, La Thận Viễn lại đè chiếc đũa của
nàng:
-“Cái này cũng không
được ăn...”
Nghi Ninh phát hiện từ sau khi tam ca có quan hệ thân mật với
nàng, hắn bắt đầu quản lý nàng. Hồi đầu không phải rất dung túng nàng sao...
Nghi Ninh suy nghĩ mãi, mới nghi ngờ hỏi:
-“Tam ca, chắc không
phải là huynh muốn một mình ăn mới không cho muội chứ?”
La Thận Viễn cười cười, thản nhiên hỏi:
-“Muội nghĩ vậy thật
à?”
Nghi Ninh phát hiện tam ca nàng đang im lặng ngó mình, nàng
cũng cười cười không dám nói nữa, ngoan ngoãn gắp thịt cá trong đĩa ăn.
Một bàn lớn cá thịt vào bụng Nghi Ninh, La Thận Viễn gắp đồ
ăn lừa xương cá cho nàng, ngược lại bản thân không động món nào trong mâm.
Nghi Ninh nhìn con cua to kia nhưng không thế nào động thủ,
trong lòng thở dài một tiếng.
Ăn uống no say, nàng nằm dưới cây phơi nắng. La Thận Viễn cảm
thấy nàng giống như con mèo nhỏ, cuộn tròn mình, lông mi thật dài khép lại, như
vẽ một đường ở trên khuôn mặt trắng như tuyết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn úp vào gối, nằm sấp không muốn nhúc
nhích.
Hắn đang nhìn Nghi Ninh gật gà gật gù vào giấc, hơi xuất thần,
trong phòng lại truyền đến một tiếng vang.
Nghi Ninh cũng bị giật mình tỉnh giấc.
Ngẩng đầu nhìn, phát hiện tam ca nàng đã đi vào phòng trong,
từ tấm bình phong có thể thấy, là nha đầu mặc áo vạt xanh nhạt làm rơi mâm,
nàng ta lại duỗi tay nhặt mảnh vỡ, đầu ngón tay bị đâm rách.
Trên đâu ngón tay nhọn nhọn đó rươm rướm giọt máu đỏ, và nước
mắt trên má nàng như sắp chảy xuống.
Bỗng chốc Nghi Ninh hết buồn ngủ.
Nàng biết nha đầu này gọi là Họa Lục, người còn lại gọi là Họa
Đường.
Vừa thấy là biết người đẹp đọc đủ thứ thi thư do Trần thị
ban cho, không giống người bán mạng cứ gọi gì mà Đại Nha Nhị Nha.
Thủ đoạn đó của nàng ta, sao lại thấy như quen mắt vậy...
Nghi Ninh lại nghĩ đến Kiều di nương.
Kiều di nương hẳn là di nương rất thành công, nên bọn nha đầu
cũng sẽ bắt chước bà ta.
Nghi Ninh cảm thấy buồn cười, lại nằm xuống.
Một lát sau La Thận Viễn bước ra, hỏi nàng:
-“Có làm ồn phá giấc
ngủ của muội không?”
Nghi Ninh lắc đầu, dù sao nàng cũng chưa có ngủ, nàng hỏi La
Thận Viễn:
-“Muội thấy như tay
nàng ta bị đứt rồi?”
La Thận Viễn thản nhiên đáp:
-“Nàng ta làm vỡ cái
mâm, ta phạt nàng bạc hai tháng, cho nàng xuống băng bó không cần hầu hạ.”
Nghi Ninh không quá vừa lòng, tam ca cái gì cũng tốt, chỉ là
có chút không hiểu phong tình.
Tiểu cô nương người ta khổ khổ sở sở làm mình bị thương là
vì cái gì chứ, còn không phải vì trông cậy vào huynh có thể dỗ dành à, nếu có
thể giúp đỡ băng bó thì tốt không gì bằng. Nhưng tam ca nàng lại phạt tiền
tháng người ta còn đuổi người ta đi xuống...
Nghi Ninh càng thấy kỳ lạ, sau này tam ca nàng kết đôi với
tiểu thư nhà ai, sao nàng vẫn không nhớ ra vậy.
Nghi Ninh nghĩ hoài, nghĩa mãi vẫn không có chút ấn tượng.
Dù sao khi đó nàng cũng là cây trâm cài, biết điều này điều
nọ đều do người khác nói ra, thê tử La Thận Viễn là ai trưởng tẩu cũng sẽ không
quan tâm, bọn hạ nhân lại càng không quan tâm.
Nàng trở lại chỗ La lão thái thái, lại nhìn thấy La đại gia
lâu không gặp đã trở lại.
Nói vậy cũng là vì La Hoài Viễn thi hương đặc biệt từ kinh
thành trở về. La Thành Chương ngồi bên cạnh La Thành Văn, ba người trò chuyện
vui vẻ.
La Thành Chương hỏi nội dung thi hương lần này thi cái gì, lại
hỏi La Hoài Viễn đối đáp ra sao.
La Hoài Viễn nói tỉ mỉ mình viết thế nào, La Thành Chương
nghe liên tục gật đầu, nói lần này nhất định đậu là không thành vấn đề.
Trần thị ở bên cạnh nghe cũng thấy yên tâm và vinh dự, La
Hoài Viễn mới mười tám tuổi. Nếu thật sự có thể đậu, vậy so với La Thành Văn
thì sớm một năm đấy.
Về sau câu nói của bà ở La gia liền càng thêm có phân lượng.
Ánh mắt La Thành Văn nhìn La Hoài Viễn cũng tràn ngập vui mừng:
-“Ta đã nghe Trương
Hàn Lâm nói, con thật sự là tận tâm đọc sách. Lần này ta trở về, sẽ chờ đến khi
con yết bảng rồi lại đi. Tránh cho đến lúc đó muốn về cũng không kịp.”
La Hoài Viễn khiêm tốn cười, tâm tình vô cùng thư sướng.
Hắn nghiêng đầu nhìn Nghi Ninh từ bên ngoài bước vào, cười hỏi
Nghi Ninh:
-“Mi Mi nhi, sao gần
đây cũng không tới chơi với đại ca? Lần trước Đại ca đưa cho muội vòng lưu ly,
muội thích không?”
Nghi Ninh nghĩ ta cũng không phải con chó con, tâm tình
ngươi tốt lắm liền đến trêu chọc.
Nàng cười cười nói:
-“Thích.”
Tâm tình Trần thị thật sự tốt, nên ngay cả Nghi Ninh nhìn
cũng thuận mắt rất nhiều, kéo qua tay nhỏ bé Nghi Ninh, mỉm cười:
-“Đợi đến ngày yết bảng,
chỉ cần đại ca con đậu, con muốn cái gì phải đi đòi nó đó. Nếu nó không mua cho
con, ta liền mắng nó!.”
Nghi Ninh gật đầu hùa theo, nghĩ nàng cũng đang chờ ngày yết
bảng đó đây!.
************
No comments:
Post a Comment