Editor: Bé Muỗi
Beta: Đào Mai
Mùa hè oi bức đến nỗi ve cũng không thèm kêu.
Thời tiết vẫn nóng, nhưng so với mấy ngày trước đã mát mẻ
hơn rất nhiều. Nghi Ninh mặc áo mùa hè váy hoa ngồi trên giường, kêu Tuyết Chi
mang tì hưu bằng dương chi ngọc cho nàng xem.
Ngọc tượng còn dùng dây xanh lam thắt thành dây đeo, ngọc bội
chạm trổ kỹ càng, phản chiếu ánh xanh dưới ánh Mặt Trời, xanh ngọc thuần túy, rất
đẹp mắt.
Nghi Ninh đem khối ngọc bội này cất vào hộp, tạm thời không
tính lấy ra. Đợi đến lúc yết bảng mới đưa cho tam ca.
Dù một lòng tin tưởng con trai, Trần thị cũng càng ngày càng
nôn nóng.
Mỗi ngày rời giường chuyện đầu tiên làm là hỏi đã yết bảng
chưa, ngay cả đi thỉnh an La lão thái thái cũng nhắc tới.
Lâm Hải Như nghe hoài rất phiền, không kiên nhẫn nói:
-“Đại tẩu, việc này gấp
cũng không gấp được. Tẩu đừng lo lắng quá. Tẩu xem, lão thái thái và muội rất
bình tĩnh.”
Trần thị nghĩ rằng ngươi không có con ruột, sao hiểu được loại
tâm tình này. Nhưng còn có La Thận Viễn, La Thận Viễn chẳng lẽ có thể trúng cử?
La lão thái thái nhìn hai người nhìn nhau chằm chằm, thản
nhiên nói:
-“Ta thấy Hoài Viễn chắc
đậu rồi, Hải Như nói đúng, ngươi không cần phải gấp gáp.”
La lão thái thái đã lên tiếng, Trần thị cũng chỉ có thể đứng
dậy gật đầu.
Mọi người tán gẫu, nói đến di nương mới nạp của La Thành
Văn, là nha đầu ban đầu hầu hạ di nương đưa lên.
Nói đến chuyện này, Trần thị cảm thấy không thoải mái, bà và
Lâm Hải Như lập trường giống nhau, đối với tiểu di nương căm hận vô cùng.
Lâm Hải Như lén nói với Nghi Ninh:
-“Đừng nhìn đại bá mẫu
con đoan trang nghiêm túc, không chừng lúc về thế nào cũng mắng di nương kia là
tiện tì.”
Lâm Hải Như nói với nàng chuyện tiểu di nương kia, theo La
Thành Văn trở về từ kinh thành, liên tiếp mấy đêm đều nghỉ ở chỗ tiểu di nương
này.
Cuối cùng, Trần thị đưa trưởng tử La Hoài Viễn ra, là vì lo
lắng cho tiền đồ, cho rường cột của La gia, mới thu hút La đại gia ở lại phòng
của bà.
Hôm sau, Trần thị liền phạt tiểu di nương kia quỳ hầu hạ bà
rửa mặt chải đầu, tiểu di nương nước mắt nhạt nhòa lại không dám đi cáo trạng.
Lâm Hải Như nghe thấy tin thực sự thoải mái, bà cũng rất muốn
bắt Kiều di nương quỳ hầu hạ bà rửa mặt chải đầu, nhưng bà lại không có cái rường
cột La gia chống đỡ.
Nghi Ninh nghĩ rằng cái này có gì khó, cười ra chủ ý:
-“Người là phu nhân,
bà ta là di nương. Người phân phó bà ta có thể không nghe sao? Lần sau người cứ
phân phó bà ta đứng hầu hạ người ăn cơm. Nếu bà ta ủy khuất, người cứ nói là nhất
thời quên không kêu bà ta ngồi xuống. Bà ta trước mặt phụ thân con chắc chắn
không dám lột bỏ bộ mặt ủy mị đâu.”
Lâm Hải Như nghe lời Nghi Ninh hôm sau liền thử nghiệm, phát
hiện Kiều di nương quả nhiên không dám nói gì, đứng hầu hạ bà ăn xong điểm tâm.
Ngày đó, cả một ngày tâm tình của bà rất tốt, mà Kiều di nương
sắc mặt xanh mét đi về, qua hôm sau liền cáo ốm không tới.
Lâm Hải Như sai nha đầu đưa canh bổ qua cho Kiều di nương,
bà tự mình đem một đôi trâm cài đến đưa cho Nghi Ninh.
Nghi Ninh cầm trâm cài thưởng thức, lại nhớ đến ngọc bội
trong ngăn kéo.
Ngày mai sẽ yết bảng.
Tam ca khẳng định có thể trúng cử, nhưng không biết hắn đứng
thứ mấy. [Truyện
đăng trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
Sáng sớm hôm sau, Trần thị thức dậy, liền kêu người ra ngoài
tìm hiểu, Trần thị ở trong phòng đi tới đi lui, La Nghi Tú ngồi kế bên nhìn đến
hoảng hốt theo.
Trần thị lại xiết chặt khăn, nhìn chằm chằm cửa. Không phải
kêu hắn đi nha môn tuần phủ, làm sao nửa ngày còn chưa trở về...
Bà cuối cùng vẫn ngồi xuống, uống một ngụm trà ổn định tâm
tình.
Tiền viện, một người cưỡi ngựa chạy về nhanh như bay.
Tiến thẳng đến Tử Chi viện, ném dây cương cho gã sai vặt bên
cạnh, kích động cả người run run. Vội vàng đi vào chỗ Trần thị.
Bọn nha đầu hầu hạ trong phòng Trần thị thấy người này vội
vàng cho vào.
Bọn họ cũng rất kích động, đại thiếu gia một khi trúng cử,
tâm tình Trần thị sẽ tốt cả năm, đến lúc đó thế nào cũng thưởng rất nhiều cho bọn
họ.
Nhưng nếu đại thiếu gia không trúng cử, một năm này chắc chắn
sẽ khó sống.
Trần thị nghe được động tĩnh vội vàng buông chén trà, còn uống
trà cái gì nữa.
Kêu nha đầu đỡ lập tức đi tiền thính. La Nghi Ngọc cùng La
Nghi Tú cũng lập tức đi theo.
Người tìm hiểu chạy về quá gấp gáp, đỡ ngực thở từng hơi,
nói không nên lời.
Trần thị vội vàng phân phó hạ nhân châm trà cho hắn, nhìn hắn
uống nước. Sốt ruột nói:
-“Trúng hay không
trúng ngươi chỉ cần nói một chữ. Mau!”
Người tìm hiểu vừa uống nước vừa phun ra một câu “Trúng”.
Trái tim Trần thị thả lỏng, nha đầu bà tử trong phòng đều
vui sướng, La Nghi Ngọc cũng lộ ra vài phần tươi cười.
Nha đầu cầm đầu lập tức chúc mừng Trần thị.
Trần thị cho dù đã dè dặt nhưng nụ cười trên mặt cũng không
ngăn được.
Bà nhẹ nhàng thở ra, phân phó ma ma phía sau chạy nhanh đi
truyền lời cho La lão thái thái cùng đại gia.
Người kia khoát tay nói:
-“Đại phu nhân, đừng vội!
Tiểu nhân còn chưa nói xong.”
Trần thị gấp đến tức giận, nạt nộ:
-“Cái gì chưa nói
xong. Chẳng lẽ đại thiếu gia không trúng?”
-“Đại thiếu gia đã
trúng cử.” Người tìm hiểu nói, “Đứng
thứ 38.”
Trần thị bình tĩnh lại, đứng thứ mấy không quan trọng, trúng
cử là được. Ở tuổi La Hoài Viễn muốn trúng cử đã rất khó!
-“Nhưng tam thiếu gia
La Thận Viễn của chúng ta cũng trúng.”
Người đó nói,
-“Tiểu nhân theo phân
phó của người, cũng coi tên của nhị và tam thiếu gia.”
Hắn nuốt nước bọt, có chút khẩn trương.
-“Tam thiếu gia
trúng... Hạng nhất, Giải Nguyên.”
Trần thị nghe xong kinh ngạc đến không có phản ứng, sửng sốt
hồi lâu.
Trong thư phòng, La Thận Viễn đang viết chữ, cây bút di chuyển
như múa trên giấy vẽ ra bốn chữ “Đằng vương các tự”.
Hôm nay là ngày yết bảng thi Hương, sáng sớm sau khi thức dậy,
hắn liền bắt đầu viết chữ.
Trong phòng thật sự yên tĩnh, chỉ có từng đợt khói nhẹ nhàng
thoát ra từ lư hương, hương thơm dần lan tỏa.
Hắn chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm những chữ mới viết.
Cho đến khi ngoài cửa viện trước nay luôn im lặng lại ồn ào
lên không chịu nổi.
Hắn đặt bút trong tay xuống, nhắm mắt lại. Vận may đã tới, mọi
chuyện đều thay đổi.
Chuyện gì nên đến thì sẽ đến.
Nghi Ninh ngồi ở bên người La lão thái thái, dựa theo La lão
thái thái phân phó học làm hầu bao.
Nàng nhìn nhìn La lão thái thái, lại nhìn về phía Tuyết Chi.
Lại nhìn Lâm Hải Như ở hướng đối diện còn chưa hoàn hồn.
Sao ba người này biểu cảm khác nhau dữ vậy.
Nàng rốt cục buông hầu bao dang dở trong tay xuống nói:
-“Mẫu thân, tam ca
trúng cử, chắc hẳn người rất vui mừng!.”
Lâm Hải Như từ lúc nghe được tin tức đã không thể tin đến nỗi
bị trạng thái hốt hoảng.
Bà đứng lên, đi tới đi lui, lại đi đến trước mặt Nghi Ninh hỏi:
-“Ta... Ta cứ thế này
trở thành mẹ của cử nhân à?”
Bà tiếp tục hỏi:
-“Nghi Ninh, không sai
phải không? Là Giải Nguyên!”
Nghi Ninh lúc nghe tin tức cũng kinh ngạc một chút, nàng biết
tam ca có thể thi thật tốt, nhưng không nghĩ tới hắn trực tiếp giựt được Giải
Nguyên mang về.
Nhưng nghĩ đến thân phận của La Thận Viễn ngày sau, nàng lại
bình tĩnh. Giải Nguyên mà thôi, không cần quá kinh ngạc.
Nhưng trừ nàng ra, trong phòng ai nghe tin cũng đều bị dọa.
Ngay cả La lão thái thái cũng hoảng hốt, hỏi lại người báo
tin kia một lần nữa:
-“Thật là Giải Nguyên,
ngươi không có nhìn lầm?”
Người báo tin cười nói:
-“Lão thái thái, chuyện
quan trọng như vậy, sao tiểu nhân nhìn lầm được. Tiểu nhân còn đối chiếu thêm
vài lần nữa. Còn phải chúc mừng lão thái thái, hai tôn tử trong nhà đều trúng cử,
tam công tử lại là Giải Nguyên. Tri phủ đại nhân nghe nói, nói muốn đến cửa bái
phỏng.”
Bảng đầu tiên dán tại tuần phủ nha môn, tri phủ biết đầu
tiên, cho nên lập tức phái người truyền tin cho La lão thái thái.
La lão thái thái tâm thần không yên kêu nha đầu thưởng cho
người báo tin một túi bạc.
Chỉ qua La lão thái thái rất nhanh đã trấn định, lập tức cho
người đi thỉnh đám người La Thành Chương, La Thận Viễn tới.
Lâm Hải Như còn có chút co quắp:
-“Con nghĩ mẫu thân có
phải nên đưa tam ca con chút gì hay không? Hay là nên nói chút gì?”
Nghi Ninh lắc đầu nói:
-“Không có việc gì
đâu, người không cần quá lo lắng. Cứ làm theo tổ mẫu là được.”
La lão thái thái nghe vậy nhìn thoáng qua Lâm Hải Như:
-“Nghi Ninh nói cực kỳ
đúng, một lát ngươi vẫn nên nói ít thôi. Hơn nữa qua hôm nay, khẳng định có rất
nhiều phu nhân thế gia muốn kết giao cùng ngươi, ngươi nhất định đừng lộ thân
phận. Ngươi hiện tại là mẹ của Giải Nguyên, nay đã khác xưa, biết không?”
Lâm Hải Như gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ nói ít nhất.
Người đến đầu tiên là Trần thị, vẻ mặt tươi cười bước chân
vào cửa, nắm tay La lão thái thái nói chuyện, đối với Lâm Hải Như vẻ mặt ôn hoà
như mộc xuân phong, liên tục chúc mừng không thôi.
Lúc bà ngồi xuống, Nghi Ninh nhìn thấy, lòng bàn tay bà ra mồ
hôi ướt khăn, ánh mắt cứ nhìn thẳng ra cửa.
Nha đầu thông truyền một tiếng “Tam thiếu gia đến”, La Thận
Viễn tiến vào.
Ánh mắt Trần thị lần đầu tiên chân chính nhìn rõ La Thận Viễn.
Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ với La lão thái
thái, lại theo thứ tự hành lễ với bà và Lâm Hải Như.
La lão thái thái mỉm cười nhìn hắn, kêu hắn đứng lên nói:
-“Con đã biết?”
La Thận Viễn có lễ nói:
-“Tôn nhi đã biết rồi.”
Không biết có phải vì La Thận Viễn trúng cử, Trần thị cảm thấy
hắn so với lúc xưa cao lớn hơn một chút.
Đứng trước mặt La lão thái thái, khuôn mặt lạnh lùng có một
loại khí thế không nói nên lời. Làm người ta không thể dời mắt.
Trần thị cảm thấy mắt mình chắc bị mờ rồi.
Trước kia, sao bà không nhìn ra La Thận Viễn người phẫn trư
ăn lão hổ (sói đội lốt cừu). Giải Nguyên... Đó là chuyện mà vận khí tốt là có
thể trúng sao?
Vị thứ tử này ngày thường cũng không bộc lộ tài năng gì, có
phải chờ đến giờ phút này hay không?
Trần thị nhìn ánh mắt hắn bình tĩnh mà lãnh đạm, cảm thấy
trong lòng phát lạnh. Lại nhìn đến mọi người chung quanh đều bình tĩnh từ La
lão thái thái đến Tuyết Chi, thậm chí là La Nghi Ninh mới bảy tuổi, thật là có
bao nhiêu khiếp sợ.
Bọn họ có phải đã sớm rõ ràng hay không?
La Hoài Viễn đi cùng La Nghi Ngọc và La Nghi Tú đến, ba người
cũng đã biết tin tức.
Vốn hắn trúng cử hẳn là chuyện rất đáng vui mừng.
Nhưng nghe nói vị tam đệ hắn luôn không để vào mắt này lại đậu
Giải Nguyên, La Hoài Viễn kinh ngạc đến không thể tin nỗi.
Hắn muốn xác nhận sự thật nên chạy đến viện của tổ mẫu.
Hắn đi vào liền đánh giá La Thận Viễn.
Hắn luôn cho rằng La Thận Viễn thấp bé hơn hắn, hôm nay mới
phát hiện kỳ thật La Thận Viễn so với mình còn cao hơn một phần.
La Thận Viễn ôn hòa cười nói:
-“Đại ca, huynh cũng tới
rồi.”
Nếu là thường ngày, hắn khẳng định cảm thấy La Thận Viễn
đang khiêm tốn kính trọng tươi cười.
Nhưng hôm nay sao hắn cảm thấy, trong nụ cười có loại ý tứ
hàm xúc nói không nên lời. Đó là ý tứ hàm xúc gì?
Ngày thường hắn là trưởng tử, luôn được lão sư ngợi khen, nhận
sự coi trọng trong La gia, chi phí ăn mặc đều tốt nhất.
Mà La Thận Viễn cái gì cũng không có. Thậm chí lần này thi
Hương, tất cả mọi người nhận định La Thận Viễn chỉ đi bồi luyện với hắn.
Nhưng hiện tại La Thận Viễn hạng nhất, Giải Nguyên thi
hương.
Tuy rằng hắn cũng đậu, nhưng xếp hạng với La Thận Viễn là một
trời một vực.
La Hoài Viễn kiềm nén nhiều tâm tư trong lòng, mỉm cười ý vị
thâm trường nói:
-“Ngày thường nửa điểm
cũng không nhìn ra tam đệ lợi hại đến thế! Lần này ta còn phải chúc mừng tam đệ!.”
La Thận Viễn không có khiêm tốn, cười nhẹ:
-“Đệ cũng chúc mừng đại
ca trúng cử.”
Lúc này nha đầu bên ngoài tiến vào truyền lời, vẻ mặt tươi
cười báo có khách đến bái phỏng:
-“... Người nhà Cao
gia, Dương gia, còn có Tri phủ đại nhân Bảo Định, Đồng Tri phủ Lưu đại nhân,
Thông Phán đại nhân, Dệt Tạo phủ Từ đại nhân đều đến chúc mừng, đều nói muốn gặp
tam thiếu gia một lần, đại gia kêu tam thiếu gia nhanh đi ra đón khách.”
La lão thái thái nhíu mày, Cao gia từng có một vị Các lão,
ngày thường cảm thấy thân phận La gia thấp hơn, không thường lui tới cùng bọn họ.
Nay cũng đến nhà.
La Thận Viễn hiện tại địa vị đã khác trước, huống hồ hắn lại
là thiếu niên Giải Nguyên, La gia về sau sẽ nhờ hắn mà được thay đổi.
La lão thái thái nhìn La Hoài Viễn còn đứng tại chỗ.
Người nhà Tri phủ, Thông Phán không có nói muốn gặp hắn.
La Thận Viễn nghe xong hành lễ với La lão thái thái, cung
kính nói:
-“Tôn nhi xin phép đi
trước.”
La lão thái thái hít sâu một hơi, xoa thái dương nói:
-“Ta đi cùng con.”
Người đến đều là người có uy tín danh dự, bà không ra mặt
sao được.
La lão thái thái lại quay đầu dặn dò Trần thị đang không yên
lòng,
-“Canh giữ các tiểu
thư, không cho các nàng đến tiền thính. Trong phủ nếu có chuyện gì ngươi cứ quyết
định. Mặt khác phân phó phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, nhất định phải
phong phú.”
Các tiểu thư khuê các như Nghi Ninh trong trường hợp này
không được góp mặt, ngay cả La Hoài Viễn vừa trúng cử cũng không có tư cách.
Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn La Hoài Viễn, mặt hắn tươi cười cực
kỳ cứng ngắc, cũng không có tao nhã mấy.
Người trúng cử là hắn, tối hôm nay hẳn là bị mọi người vây
quanh chúc mừng.
Nhưng một La Thận Viễn luôn bị khinh khi ghét bỏ, đến lúc
này hắn cũng hoàn toàn ảm đạm thất sắc.
Nghi Ninh quay đầu lại, nhìn La Thận Viễn bị đám người vây
quanh, khóe miệng của nàng lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Chim đại bàng gặp gió lớn, như con diều gặp gió, bay lên thật
cao trên bầu trời. Nếu đến lúc gió lặng, nó lại đạp trên những con sóng.
Tam ca, người như vậy, sẽ không bị trói buộc ở La gia nho nhỏ,
nàng vui mừng cho hắn, đồng thời trong lòng cũng có một tia buồn bã.
Con người một khi nắm trong tay địa vị cùng quyền lực sẽ
thay đổi tính tình. Ai rồi cũng sẽ thay đổi, Lục Gia Học đã như vậy, La Thận Viễn
cũng sẽ như vậy.
Nghi Ninh nghĩ đến đây lại nao nao trong lòng.
************
No comments:
Post a Comment