Edit: Hitsuji
Beta: Đào Mai
Huynh ấy muốn dẫn mình đi đâu?
Nghi Ninh vẫn có chút tò mò.
Hiện tại huynh ấy là trung tâm chú ý của mọi người, hẳn
huynh ấy phải ở tiền viện nhận lời chúc mừng mới đúng.
Nhưng giờ huynh ấy đang dắt mình đi trên hành lang gấp khúc.
Hai bên đèn lồng lụa đỏ lủng lẳng trong gió đêm, đã là ban
đêm mát mẻ rồi.
Cuối cùng La Thận Viễn ngừng lại, hắn buông tay Nghi Ninh
ra, từ trong tay áo lấy một phong thư đỏ ra đưa cho Nghi Ninh.
Nghi Ninh nhận rồi mở ra, bên trên viết là “Tiệp báo La Thận
Viễn quý phủ đậu Giải Nguyên, kinh báo đăng Hoàng Giáp.”
Hắn cho mình là tin tiệp báo Giải Nguyên!
Nghi Ninh nhìn khuôn mặt hắn bình tĩnh, đột nhiên không biết
nên nói gì, hình như nói gì cũng có lỗi với dụng tâm của hắn.
La Thận Viễn lại sờ sờ đầu nàng, cười tủm tỉm hỏi:
-“Đây có tính là tốt
thật là tốt không?”
Nghi Ninh trước sau cộng lại coi như là sống hơn bốn mươi
năm, kỳ thật rất nhiều việc không thể khiến nàng động dung.
Nhưng nàng nhìn nét mặt La Thận Viễn, trong lòng lại lẳng lặng
suy nghĩ, kỳ thật vô luận người này tương lai có phải thừa tướng hay không,
cũng không quan trọng. Đây là Tam ca nàng, nàng nhất định sẽ tốt với huynh ấy.
Nàng chợt nhớ tới miếng dương chi ngọc bội.
Bảo là sẽ tặng cho huynh ấy, nhưng cả ngày hôm nay huynh ấy
cũng không rảnh rỗi.
-“Tam ca, huynh ở đây
chờ muội, muội đi rồi sẽ trở lại...”
Nghi Ninh nói xong xoay người chạy đi, nàng đặt miếng ngọc bội
đó ở trong hộp nữ trang.
La Thận Viễn không kịp kéo nàng lại, nhìn bóng dáng nho nhỏ
của nàng khuất dần ở hành lang gấp khúc.
Nghi Ninh sợ hắn chờ sốt ruột, cũng chạy rất nhanh.
Khi qua bậc cửa nhất thời không chú ý, bị vấp một cái ngã sấp
xuống, đầu gối đau điếng.
Tùng Chi đang bưng cái sọt đan đi ra nhìn thấy nàng ngã, vội
vàng lại dìu nàng:
-“Tiểu thư, tiểu chư
chạy vội như vậy làm cái gì, ngã rồi?”
Đầu gối nhói đau, hẳn là ngã bị thương.
Nghi Ninh không khỏi cảm thán mình càng sống càng thụt lùi,
chạy vậy thôi cũng té ngã. May mắn không để Tam ca thấy, thật sự là quá mất mặt.
-“Không sao.” Nghi
Ninh đứng lên vỗ vỗ bụi trên người. Bảo Tùng Chi lấy miếng ngọc bội làm xong
kia qua.
Tùng Chi vẫn là rất lo lắng:
-“Tiểu thư vẫn nên ngồi
xuống để nô tì xem thử cho thiểu thư đi, không nên để bị thương gân cốt!.”
Để La Thận Viễn phải chờ bản thân vì chút chuyện thế này,
Nghi Ninh cảm thấy vẫn không cần làm thì tốt hơn.
-“Ta đi một lát rồi trở
về.” Nghi Ninh dặn dò nàng nói, “Đừng
nói với tổ mẫu ta bị ngã.”
Tùng Chi gật đầu đồng ý, nhìn tiểu thư nhà các nàng khập khiễng
đi xa. Nghĩ rằng ngã thế này, đi bộ cũng chẳng ổn.
Nghi Ninh từ xa nhìn thấy La Thận Viễn còn đứng ở nơi đó chờ
nàng, gió đêm thổi tay áo hắn bay bay, ngọ thụ lâm phong, biểu cảm lạnh nhạt.
Tam ca cùa nàng quả nhiên rất tuấn tú, về sau không biết có
bao nhiêu hoa đào đến kiếm chuyện với hắn.
Nghi Ninh bất giác nhớ tới Cao tiểu thư bên cạnh, kỳ thật lấy
nhân phẩm bộ dạng của Cao tiểu thư, vẫn có thể miễn cưỡng xứng đôi với hắn.
La Thận Viễn quay đầu nhìn Nghi Ninh, khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng đỏ ửng, tư thế đi lại tựa hồ có chút vấn đề, như hơi khập khiễng...
Hắn không khỏi nhíu nhíu mày, cúi người đỡ bờ vai nàng, nhìn
chân nàng.
-“Muội sao vậy? Chân bị
thương à?”
Nghi Ninh đưa ngọc bội trong tay cho hắn, cười nói với hắn:
-“Đây là một khối ngọc
nguyên muội lục tìm từ chỗ mẫu thân, bà lại không cần, muội cho người khắc cái
ngọc bội, là hình dạng tì hưu. Tam ca huynh mau nhìn xem, đây chính là dương
chi ngọc thượng đẳng!”
La Thận Viễn lại nhíu mày:
-“Nghi Ninh, huynh
đang hỏi chân của muội sao rồi?.”
Nghi Ninh thấy không thể lấp liếm cho qua được, mới bất đắc
dĩ nói:
-“Vừa nãy chạy quá
nhanh, bị vấp bậc cửa ngã một cái. Tam ca huynh đừng hỏi...”
La Thận Viễn mới lấy ngọc bội trên tay nàng qua nhìn, thật
là một miếng ngọc tốt thượng đẳng, chất ngọc ôn nhuận nhẵn mịn. Mà con tì hưu
cũng rất sống động.
Hắn vuốt ve miếng ngọc ở lòng bàn tay một lát, cất vào. Nhìn
Nghi Ninh thản nhiên nói:
-“Để ngày mai tặng cho
huynh cũng không sao, muội chạy nhanh như vậy, cái này ngã vỡ thì làm sao bây
giờ!.”
Nghi Ninh có chút mất hứng, người này thật là, còn không phải
vì nàng muốn hôm nay tặng mới có ý nghĩa à!.
Mà dáng vẻ đó là gì, nếu không thích thì trả cho nàng. Tự
nàng đeo cũng không có gì không tốt.
-“Nếu Tam ca ghét bỏ,
vậy trả ngọc bội lại cho muội đi.”
Nghi Ninh đưa tay muốn cướp đồ trong tay áo hắn, lại bị hắn
né qua, hắn giơ tay cao.
Nghi Ninh tuổi còn nhỏ người bé, nhảy lên nhảy xuống còn
không chạm tới ống tay áo của hắn.
-“Nào có đạo lý tặng đồ
rồi còn đòi lại chứ!.”
La Thận Viễn thấy nàng nhỏ như vậy, làm sao cũng không với tới,
ngược lại có vài phần cảm giác nhìn nàng từ trên xuống,
-“Lần sau còn vội vã
chạy nữa không?”
Nghi Ninh hít một hơi thật sâu, nghĩ rằng nàng cần gì so đo
với La Thận Viễn. Nhẫn nhịn nói:
-“Không chạy...”
Hắn dường như vừa lòng chút. Lại nhìn chân nàng thở dài,
vươn tay cho nàng nói:
-“Đến đây!.”
Nghi Ninh có chút mờ mịt:
-“Là sao?”
-“Muội ngã chân bị
thương, ẵm muội về.”
La Thận Viễn cũng không nhiều lời, ẵm nàng lên.
Mà kiểu ẳm này là kiểu mấy đứa bé, dù sao Nghi Ninh còn nhỏ,
hắn ẳm nàng trực tiếp đi về đến chính đường.
Nghi Ninh lần đầu tiên được huynh trưởng ẵm, theo bản năng
ôm cổ hắn, trên người Tam ca có mùi hương ấm áp, rất dễ ngửi.
Mẫu thân trước kia của nàng sinh nàng và hai người tỷ tỷ liền
buông tay nhân gian, tuổi hai người tỷ tỷ không hơn kém với nàng bao nhiêu,
nhưng không yêu thương nàng.
Đồ có nhiều như vậy, cả nhà đều cướp lấy, nào có ai rảnh
quan tâm tuổi nàng có phải nhỏ nhất hay không.
La lão thái thái nhìn thấy La Thận Viễn ẳm Nghi Ninh trở về,
hơi nheo mí mắt:
-“Không phải mới nãy
nói tay không thoải mái sao?”
Mẹ con Cao gia đã trở về, Kiều di nương và Trần thị chờ hai
người đi cũng đi theo. Náo nhiệt đi qua chỉ còn lại một phòng quạnh quẽ.
La Thận Viễn đặt Nghi Ninh ở trên giường la hán, nói với La
lão thái thái:
-“Nghi Ninh ngã bị
thương ở chân.”
La lão thái thái mới nhìn qua Nghi Ninh, Nghi Ninh cảm thấy
ánh mắt tổ mẫu nhìn mình có chút ý tứ buồn cười:
-“Bình thường chạy nhảy
cũng chẳng ngã, nay sao lại vậy?.”
Nghi Ninh không muốn lại giải thích, lỡ một bước chân thành
thiên cổ hận. Những lời này là thật, nàng đã lĩnh hội đầy đủ.
La lão thái thái bảo nha đầu đến xem Nghi Ninh ngã có nghiêm
trọng không.
Bên ngoài lại có gã sai vặt đến, nói là Nhị gia tìm La Thận
Viễn về, đang chờ hắn ở trong thư phòng.
-“Nghi Ninh, ngày mai
huynh phải đến nha môn tuần phủ.” La Thận Viễn nói với nàng, “Mấy ngày này không nên hoạt động nhiều, dưỡng
thương cho tốt!.”
La Thận Viễn hướng về phía La lão thái thái cáo lui, rời khỏi
chính đường.
La Thận Viễn đi rồi La lão thái thái nhìn vết thương Nghi
Ninh, kỳ thật cũng không nghiêm trọng, chỉ là trầy da, tơ máu đan xen nhìn thấy
hơi ghê.
La lão thái thái nhéo cái mũi nhỏ nàng:
-“Nay có Giải Nguyên
làm ca ca, cao hứng không?”
Nghi Ninh nghĩ bụng đương nhiên nàng cao hứng, chỉ là vận mệnh
về sau của La gia chỉ e phải đổi.
La lão thái thái tiếp nhận băng gạc trong tay Từ ma ma băng
bó cho nàng, Nghi Ninh nhìn tay La lão thái thái, dường như là lớn tuổi mà
không mất vẻ mịn màng, vẫn mềm mại như vậy.
Nàng ngoan ngoãn im lặng tựa vào trên người La lão thái
thái, chỉ cần có tổ mẫu ở bên cạnh là tốt rồi, lại không biết, những ngày nàng
được ỷ lại tổ mẫu còn bao lâu. [Truyện đăng trên
audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
Trong thư phòng La Thành Chương đã đốt nến.
Ông ta đang đợi La Thận Viễn.
Hôm nay, lúc nhận tiệp báo ở trong nha môn, ông vô cùng khiếp
sợ.
Làm sao lại là La Thận Viễn, vì sao là La Thận Viễn!
Thứ trưởng tử này ông ta chưa từng có chú ý. Ngược lại Đại
ca rất nhanh đã bình tĩnh, ánh mắt nhìn La Thận Viễn đã có sự cẩn trọng không
như lúc bình thường.
Trong phòng La Thành Chương vốn có hai nha đầu thông phòng,
ông ta yêu thích người nhu thuận kia hơn, không ngờ bị kẻ khác hại chết, đứa bé
và mẫu thân đều không sống sót, một xác hai mạng.
Nha đầu thông phòng đó, trời sinh tâm tư liền hơn người khác
nhiều, lúc nào cũng âm trầm, nhưng cũng là kẻ vô cùng thông tuệ.
La Thận Viễn được sinh ra rồi ông ta cũng chẳng phải rất
thích La Thận Viễn, cũng không quan tâm hắn làm gì. Chẳng qua là tốt xấu gì
cũng là thứ trưởng tử của chính mình, cũng chưa từng khắt khe.
La Thận Viễn trước sau vẫn lặng lẽ, mà cũng không có mặt nào
để phát triển, nên lại càng không được ông ta coi trọng.
Tâm tư La Thành Chương đặt vào việc bồi dưỡng Hiên ca nhi.
Mong chờ ở tương lai Hiên ca nhi sẽ là cánh cửa của chi thứ hai.
Vừa rồi trong bữa tiệc, tuần phủ đại nhân cười kính rượu với
ông, hỏi ông bình thường dạy dỗ La Thận Viễn thế nào, ông không đáp được một
câu.
Ngược lại là La Thận Viễn tiếp nhận, thản nhiên nói:
-“Phụ thân bận rộn
công việc, mọi việc trong nhà cũng không cần ông quan tâm.”
Ông có chút xấu hổ, tuần phủ đại nhân lại khen La Thận Viễn
hậu sinh khả uý.
Nha đầu thông truyền báo La Thận Viễn đến, La Thành Chương mới
xoay người đối mặt với hắn.
Thứ trưởng tử này đứng ở trước mặt ông, đứng thật thẳng, có
thể là do cảm xúc của chính bản thân ông, nói chung vẫn cảm thấy thái độ bình
tĩnh của La Thận Viễn có chút cảm giác đè nén.
Trước đây cảm thấy đó là trầm mặc ít lời, hiện tại mới biết
được là ẩn nhẫn mặt không đổi sắc.
Như vậy kết quả trong lòng hắn đang nghĩ cái gì đây? Tính kế
gì đây?
Ông ta thấy người chung quanh khinh thường hắn, cái gì cũng
không nói, cũng không biểu hiện gì?
Hoặc là hắn đang yên lặng nhớ kỹ trong lòng, nghĩ kế ác độc
cho mỗi người, bao gồm ông. La Thành Chương nghĩ đến đây, cảm thấy bóng dáng La
Thận Viễn và mẹ đẻ hắn chồng chéo lên nhau.
Khiến ông ta có chút sợ hãi.
-“La Thận Viễn.”
La Thành Chương nhìn hắn, mày nhăn lại, “Trước
kia mày... Đều là gạt tao?”
La Thận Viễn mỉm cười, hắn thản nhiên nói:
-“Phụ thân, không phải
con gạt ngài, mà là ngài đâu thèm để ý con!.”
La Thành Chương sửng sốt. Lập tức ông hơi tức giận, chỉ vào
hắn nói:
-“Mày diễn xuất như vậy,
sao tính là quang minh lỗi lạc! Mày có biết quân tử thẳng thắn, tiểu nhân thường
ưu tư? Con người, việc làm là phải chính trực, mày như vậy làm sao tao ngẩng đầu
trước mặt đại bá mày!”
La Thận Viễn nghe ra ý trong lời nói La Thành Chương, hắn vô
cùng bình tĩnh:
-“Phụ thân, ông cảm thấy
đại bá là quân tử sao? Hay Đại ca là quân tử?”
La Thành Chương nhất thời nói không ra lời, nhưng ngay sau
đó, ngữ khí ông trầm thấp nói:
-“Mày đây là có ý gì?”
-“Tự bản thân ông ngẫm
lại là được!.”
La Thận Viễn chắp tay sau lưng, hắn cầm lấy một quyển sách
La Thành Chương đặt ở trên án thư, nhìn nhìn mục lục rồi nói:
-“Ông thích đọc lịch sử
nước ngoài này nhất, trong đó có chuyện xưa nói huynh đệ vương phủ tranh chấp,
vì trong nhà có một món ngọc khí thần bí truyền lại đời sau. Đoạn này ông luôn
đọc đi đọc lại, vậy ông cảm thấy chuyện xưa này như thế nào?”
La Thành Chương nhất thời không nói gì?
-“Tuy là cùng cội rễ,
chung lợi ích, nhưng dù sao mỗi người cũng có nhu cầu riêng.” La Thận Viễn
nói, “Con cũng vậy, chẳng lẽ phụ thân
không nên cao hứng sao?”
La Thành Chương híp mắt lại. Mãi sau ông ta mới nói:
-“Về sau mày có vấn đề
gì đều có thể đến thỉnh giáo vi phụ, nếu thiếu cái gì thì nói một tiếng mẫu
thân mày. Hiện tại với tư chất mày, tiên sinh trong nhà chỉ sợ là dạy mày không
nổi. Mấy tháng sau mày theo Đại bá mày lên kinh thành, tao viết một phong thơ
cho Trương hàn lâm, bảo hắn giới thiệu cho mày một người thầy.”
La Thận Viễn đáp lời rồi cáo lui.
Sau khi hắn đi, La Thành Chương kêu nha đầu tiến vào nói:
-“Hôm nay qua nghỉ chỗ
phu nhân, ngươi đi thông truyền một tiếng.”
************
Thực sự dịch đoạn La Thành Chương nói chn vs nhi tử là kêu "mày tao" rất dị ứng luôn á.
ReplyDelete