Edit: Tịch Vũ
Beta: Hitsuji, Đào Mai
Kiều di nương siết khăn tay đứng trong phòng chờ, bà ta cũng
không biết mình đang chờ cái gì?
La lão thái thái phát bệnh đột ngột, lấy thân phận của ả thì
không xứng hầu hạ ở đó.
Lúc Kiều di nương vừa nghe việc này, lập tức để bà tử ôm
Hiên ca nhi đi qua chỗ La lão thái thái.
Lúc sau Hiên Ca nhi được ôm trở về Thiên Minh Chi, vừa ngáp
vừa non nớt nói với Kiều di nương:
-“Tổ mẫu không tỉnh dậy,
tỷ tỷ còn quỳ.”
Nhìn Hiên Ca nhi không mở mắt nổi dựa vào ma ma, Kiều di
nương liền ôm nó đi ngủ.
Ngoài phòng thật sự là rất yên lặng.
Sự tĩnh lặng như vậy làm cho Kiều di nương cảm thấy có chút
hồi hộp, nhiều năm nay La lão thái thái luôn quản lý bà ta, nếu không phải vì
có La lão thái thái che chở Nghi Ninh, một đích nữ không có mẹ đẻ làm sao có thể
được nuông chiều ở La gia?
Một chính thất cỡ như Lâm Hải Như có thể làm được gì Kiều di
nương bà.
Sức khỏe La lão thái thái khá ổn, chèo chống nhiều năm như vậy,
đến thời điểm bà sắp chết thì trong lòng Kiều di nương tự nhiên lại có một cảm
giác phức tạp.
Kiều di nương nhớ khi bà ta vừa đến La gia, La gia nơi nơi
xa hoa, La lão thái thái ngồi trên đại đường cao cao tại thượng, không nói mà
uy.
Mặc dù Cố Minh Lan nhìn ôn hòa nhu nhược, nhưng khí chất tiểu
thư thế gia của Cố Minh Lan cũng đủ làm bà ta tự ti.
Cố Minh Lan thậm chí không thèm nhìn bà ta, thời điểm ấy Kiều
di nương cực kỳ yếu thế, thấy La gia khinh thị với mình như vậy, bà ta chỉ cảm
thấy nhất định phải giành lấy vinh hoa phú quý, sớm muộn rồi cũng có một ngày
bà ta ngồi vào cái vị trí kia.
Kiều di nương hít vào một hơi thật sâu.
Bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng khóc, có xe ngựa
dồn dập chạy vào, như nồi nước bỗng chốc sôi trào.
Kiều di nương cũng từ từ, từ từ... Thả lỏng bàn tay đang nắm
chặt chiếc khăn, lòng bàn tay ướt đẫm.
Lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đúng là La lão thái thái đã mất
rồi. Bà hơn thua với La lão thái thái cả nửa đời, cũng không phải không có chút
cảm xúc nào.
Kiều di nương thản nhiên nói:
-“Bích Y, lấy y phục
màu trắng ra đây, chúng ta thay rồi đến chính đường khóc chung nào.”
Kiều di nương nhìn về hướng chính đường, sửa soạn xong rồi mới
đi tiễn La lão thái thái.
Chính đường bên kia đã toàn màu trắng.
La lão thái thái đi rất đột ngột, trước khi mất hai mắt còn
mở như đang muốn tìm ai. Nhưng lại không tìm được nên không cam lòng, mắt vẫn mở
to, cuối cùng vẫn do La Thành Chương vuốt mắt La lão thái thái nhắm lại. Sau đó
quỳ trước giường La lão thái thái.
Trước giờ hắn chưa từng khóc, nay rốt cục nhịn không được nước
mắt tuôn ra, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái với La lão thái thái. Hắn ngẩng đầu,
hai mắt sưng đỏ, nói:
-“Hải Như, nàng ôm Mi
Mi nhi ra ngoài đi!”
Nghi Ninh gần như xụi lơ ở trước giường La lão thái thái,
níu chặt ống tay áo La lão thái thái khóc suốt, người khác không thể nào kéo
nàng ra.
Lâm Hải Như bước lên ôm lấy Nghi Ninh, vỗ nhẹ phía sau lưng
an ủi nàng. Bà nhìn về phía Trần thị đứng bên cạnh, nhịn không được nói:
-“Mi Mi nhi muốn ở lại,
ngươi bảo nó đi! Phút cuối cùng La lão thái thái cũng không nhìn được Mi Mi nhi
một cái...”
Hai mắt bà lại đỏ lên, nức nở nói:
-“Sao nó lại không đau
lòng chứ!”
Trần thị sao có thể ngờ Nghi Ninh vừa đi, La lão thái thái
liền không còn hơi thở.
La lão thái thái ra đi mà không có con cháu ở xung quanh, đặc
biệt lại không nhìn thấy đứa cháu gái bà yêu thương nhất, đương nhiên là không
cam lòng.
Trần thị cung kính quỳ xuống, cũng dập đầu với La lão thái
thái, khóc đỏ mắt nói:
-“Lão thái thái, con
dâu xin lỗi người...”
Nghi Ninh nhắm mắt lại, nàng không muốn nghe tiếp nữa.
Linh đường đã sắp xếp lên, toàn bộ đèn lồng trong phủ thay đổi.
Nghi Ninh cũng được Lâm Hải Như dẫn đi thay đổi tang phục.
Lâm Hải Như vừa thay quần áo cho nàng vừa rơi nước mắt.
Trong phòng này đều là dấu vết của La lão thái thái, bà nhìn
kinh thư ở trên bàn, chuỗi hạt Phật châu sơn đàn ấm áp, và còn cái bình mai màu
thiên thanh Ma cô Chúc Thọ mà La lão thái thái thích nhất.
Đôi giày làm cho Nghi Ninh vẫn còn đặt ở chỗ để giày.
Lâm Hải Như ngồi xổm xuống thắt nút áo cho Nghi Ninh, ôn nhu
hỏi nàng:
-“Nghi Ninh, về sau
con không ở chỗ này nữa, đến chỗ mẫu thân, mẫu thân chăm sóc con, có được
không?”
Nghi Ninh nhìn Lâm Hải Như, cười cười nói:
-“Mẫu thân, không cần
lo lắng!”
Lâm Hải Như nghe nàng nói như vậy, nước mắt lại càng không
ngừng được, vuốt đầu nàng, khó chịu không nói lên lời.
Bà vẫn cảm thấy, Nghi Ninh như đột nhiên trưởng thành hơn.
Mà loại trưởng thành này là vì bị bên ngoài bức bách dồn dập, thật sự khiến bà
rất đau lòng.
Lâm Hải Như nắm tay Nghi Ninh thật chặt.
Cuối cùng Trịnh ma ma vẫn trở lại, bà không kịp gặp mặt lão
thái thái lần cuối, khóc thảm thiết ngã trước linh đường, nước mắt ướt đẫm.
Trịnh ma ma làm sao có thể nghĩ đến, gặp gỡ ngày hôm qua lại
là vĩnh viễn, sau này không thể gặp lại La lão thái thái nữa.
Nghi Ninh quỳ gối trước linh vị tổ mẫu, vừa khóc vừa dập đầu
với tổ mẫu.
Chính đường có rất nhiều người đang quỳ, Hiên Ca nhi mới ba
tuổi còn không hiểu chuyện, vừa quỳ xuống đã muốn ngẩng đầu lên liền bị mẫu
thân đè lại.
La Thận Viễn tuy rằng không phải trưởng tôn, nhưng hắn có
công danh cao nhất, nên dẫn đầu cháu chắt quỳ gối đằng trước, dáng người như
cây tùng.
Ở Bảo Định có rất nhiều người từng nhận ơn của La lão thái
thái, nghe nói tin dữ đều đến phúng viếng.
Tuy La Thành Chương cực kỳ bi thương, nhưng vẫn đứng dậy chiêu
đãi khách khứa, còn việc lớn nhỏ trong nhà giao cho Trần thị và La Thận Viễn quản.
La Thận Viễn mời đạo sĩ đến làm pháp sự, buổi lễ được sắp xếp
ngay ngắn đúng trình tự.
Đêm đó hết thảy đều xong, Trần thị nâng chén trà ngồi ở vị
trí hằng ngày La lão thái thái vẫn ngồi, thở dài nói:
-“Lão thái thái ra đi
vội vàng, hậu sự không được chuẩn bị chu đáo.”
Nữ quyến La gia ngồi dưới đều yên lặng, nay La lão thái thái
vừa đi, tự nhiên là dâu cả Trần thị có quyền nói trước tiên.
-“Chúng ta tuy là hai
phòng, nhưng là không thể phân nhà ngay khi lão thái thái vừa đi, khiến người
thất vọng.”
Trần thị ôn tồn nói, bà nhìn về phía Nghi Ninh,
-“Nghi Ninh còn nhỏ tuổi,
trước đây theo lão thái thái, nay người đi rồi Nghi Ninh ở tại chính đường cũng
không hay. Ta là đại bá mẫu của ngươi, miễn cưỡng sắp xếp cho ngươi. Nghi Ninh,
ngươi có bằng lòng chuyển về ở Lộc Minh viện không? Bá mẫu phái thật nhiều nha
đầu hầu hạ ngươi, được không?”
Lộc Minh viện chính là nơi Cố Minh Lan ở khi còn sống.
La Nghi Liên ngồi ở phía dưới Nghi Ninh, ôn hòa nói:
-“Thất muội từ nhỏ đã ở
Lộc Minh viện, hẳn là quen thuộc từng ngọn cây cọng cỏ, Lộc Minh viện lại rộng
rãi. Nếu thật sự muốn lựa chọn thì Lộc Minh viện cũng là thích hợp nhất!”
Nghi Ninh nghe đến đó mới ngẩng đầu.
Tổ mẫu vừa mới mất, những người này đã nhịn không được sao.
Nàng không nên tiếp tục ở lại chính đường, Trần thị không chừng
cũng không muốn cho nàng ở, nhưng cũng không có khả năng cứ như vậy chuyển đến
Lộc Minh viện.
Hồn của nàng tuy là người lớn, nhưng bề ngoài vẫn là đứa trẻ,
một mình ở trong một cái viện to rộng thế kia thì làm sao quản lý được nhiều
thuộc hạ, nha đầu bà tử như vậy? Dù sao tuổi nàng cũng còn nhỏ.
Trần thị cũng không muốn để ý nàng, chọn bừa một chỗ ở cho
nàng mà thôi.
Tổ mẫu đã mất, bây giờ nàng cũng nên chân chính mạnh mẽ lên.
Lâm Hải Như lập tức nói,
-“Nghi Ninh không thể ở
Lộc Minh viện! Ta muốn chăm sóc Nghi Ninh, ta là mẫu thân của nó, về sau ta liền
mang nó theo!”
Bà đi tới lôi kéo tay Nghi Ninh, để nàng đứng cạnh mình.
Trần thị nhìn về phía Nghi Ninh đang trầm mặc, mỉm cười hỏi
nàng:
-“Nghi Ninh, ngươi có
nguyện ý ở trong một căn phòng lớn không? Còn có thể để bàn đu dây trong sân và
chơi trốn tìm với các tiểu nha đầu nữa.”
Trần thị dẫn từng bước,
-“Vào mùa hè ở Lộc
Minh đường còn có cây ra quýt ngọt!.”
Lâm Hải Như nghe xong, hơi tức giận nói:
-“Đại tẩu, tẩu đây là
đang khuyên Nghi Ninh không đi theo ta sao?”
Trần thị mỉm cười, đứa nhỏ Nghi Ninh này trời sanh tính
không thích trói buộc, nhất định là thích ở một mình. Bà nói:
-“Việc này còn phải
xem ý của Nghi Ninh.”
Nghi Ninh nắm tay Lâm Hải Như, nói với Trần thị:
-“Đại bá mẫu, Nghi
Ninh không thích ăn quýt, Nghi Ninh muốn đi theo mẫu thân.”
Giọng nàng mềm yếu, dùng sức nắm tay Lâm Hải Như ám chỉ cho
bà một chút,
-“Tuy rằng đại bá mẫu
là bá mẫu của Nghi Ninh, nhưng chuyện Nghi Ninh là chuyện của chi thứ hai, nên
muốn mẫu thân làm chủ.”
Lâm Hải Như bị nàng nắm chặt mới hồi phục tinh thần lại, lập
tức cười cười nói:
-“Đại tẩu, Nghi Ninh
nói rất đúng đấy! Chuyện của chi thứ hai vẫn nên để chi thứ hai làm chủ, đại tẩu
lại vội vã chuyển Nghi Ninh khỏi chính đường, không biết đại tẩu đang có chủ ý
gì...”
Trần thị bị lời nói của Lâm Hải Như làm cho tức giận đến mi
tâm nhảy dựng. Bà đây là ý gì!
-“Nhị đệ muội, nay lão
thái thái hài cốt còn chưa lạnh, ngươi chớ có nói mấy câu chia rẽ như vậy.”
Trần thị đặt mạnh chén trà, giọng nói lạnh lùng.
Lâm Hải Như phúc thân với bà:
-“Đại tẩu thứ lỗi, ta
là người nhanh mồm nhanh miệng, có đắc tội tẩu cũng đừng để trong lòng.”
Trần thị vẫn tức giận trong lòng, nhưng Lâm Hải Như đã nói đến
mức này, nếu bà lại can thiệp vào lại có vẻ thật sự bà muốn cái gì đó.
Dù sao lão thái thái cũng vừa mới mất, đại phòng và nhị
phòng bằng mặt không bằng lòng, sớm muộn cũng ra ở riêng.
La Nghi Ninh đi theo ai thì có quan hệ gì đến bà đâu!
Lúc này, ngoài cửa có nhà đầu đến bẩm báo, nói là Tam thiếu
gia mang theo Từ ma ma đến.
La Thận Viễn mang theo Từ ma ma tiến vào, hắn hành lễ với
Lâm Hải Như, Trần thị rồi mới ngồi xuống nhìn cả nhà một cái nói:
-“Tổ mẫu sớm có di
ngôn dặn dò Từ ma ma, hi vọng các vị có thể nghe một chút!”
Từ ma ma tiến lên một bước, khom người nói:
-“Mời chư vị cùng
nghe, trước khi lão thái thái lâm chung đã nói với nô tì, toàn bộ tài sản riêng
của người đều lưu lại cho Thất tiểu thư. Đồ vật trong chính đường cũng để cho
nàng, lão thái thái nói, đồ bên trong có rất nhiều thứ vốn cũng là từ Nhị phu
nhân, vì vậy để lại cho Thất tiểu thư cũng là làm theo lẽ thường. Nô tì đã sửa
sang điền sản, phòng khế lại xong rồi, đồ vật trong chính đường chuyển ra thì
phải cần một ít thời gian.”
Bà ngữ khí không nhanh không chậm, như đang trần thuật, bất
quá cứ như là tặng món đồ nhỏ cho người ta mà thôi.
Vừa nãy, Trần thị còn muốn La Nghi Ninh đi không mang theo
gì, nghe xong những lời Từ ma ma nói càng lúc càng kinh ngạc, trong lòng một trận
phẫn nộ, thiếu chút nữa bóp nát tay vịn!
La lão thái thái thế mà bất công đến như vậy! Bà có nhiều
cháu trai cháu gái, phòng Trần thị lại là đích tôn, đáng lý ra phải được chia
nhiều tài sản hơn, thế nhưng bà ta lại cố tình đem tất cả để lại cho La Nghi
Ninh!
La Nghi Ngọc nghe đến đó cũng không nhịn được cười lạnh:
-“Thực sự là một tổ mẫu
tốt a!”
Chết thì đã chết rồi nhưng tâm vẫn còn hướng về La Nghi
Ninh. Thấy nàng đáng thương, liền đem tất cả những gì của mình cho nàng sao?
La Nghi Liên cúi đầu, biểu cảm thản nhiên không nói chuyện.
Đồ của La lão thái thái, nếu không để lại cho La Nghi Ninh
thì cũng không đến lượt nàng ta, đương nhiên nàng ta không có kích động như La
Nghi Ngọc.
Trần thị kiềm chế nội tâm tức giận, lạnh lùng hỏi:
-“Lão thái thái thật
nói như vậy, ngươi có bằng chứng gì?”
La Thận Viễn giờ mới mở miệng nói chuyện, hắn thản nhiên
nói:
-“Đại bá mẫu không cần
kích động, ta đương nhiên là có thư lão thái thái tự tay viết, chỉ là phong thư
này tạm thời ở chỗ phụ thân, đại bá mẫu muốn xem thì có thể theo ta đi lấy. Thư
vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, các quản sự cũng đều xem rồi, không có vấn
đề gì!”
Trần thị nhìn La Thân Viễn, phát hiện hắn lại vô cùng bình
tĩnh. Trong lòng ớn lạnh một trận.
Bà đột nhiên nghĩ ra, lúc La lão thái thái mất bà luôn cho rằng
La Thận Viễn phải đi chuẩn bị hậu sự cho lão thái thái. Nhưng phải tốn nhiều thời
gian như vậy sao!
Cái gì mà quản sự đều xem thư rồi, rõ ràng là lừa bà đến chẳng
biết gì! Đợi đến khi bà biết thì không đồng ý cũng đã muộn.
Nhất định là vào thời điểm kia La Thận Viễn đã biết La lão
thái thái sẽ để lại tất cả tài sản của mình cho Nghi Ninh, cho nên hắn ra ngoài
suốt đêm, âm thầm chuẩn bị tốt hết thảy cho Nghi Ninh.
Chỉ sợ tài sản riêng này trong tay lão thái thái, giao đã đã
giao hết rồi! Mà bà lại hoàn toàn không biết gì.
Khá lắm La Thận Viễn, bà đúng là đã khinh thường hắn!
Hắn vì bảo vệ muội muội, thủ đoạn một chút cũng không để lộ.
Đến giờ đã chắc chắn rồi, mới mang Từ ma ma đến nói lại di
ngôn của lão thái thái.
Nhưng hiện tại thì nói có ích lợi gì! Vốn riêng của La lão
thái thái có thể ít sao, cộng sơ sơ lại ít nhất cũng vạn lượng!
Trần thị nắm chặt tay ở trong tay áo.
Nghi Ninh cũng ngẩn ra, tổ mẫu... Đồ của người đều để lại
cho mình?
Lâm Hải Như đã có chút kích động, bà ngồi xổm xuống nhỏ giọng
nói ở bên tai Nghi Ninh:
-“Mi Mi, vừa rồi còn
nói không biết tam ca con đi đâu, thì ra là đi làm việc này... Nhất định tam ca
đã giúp con chuẩn bị hết rồi! Về sau con có vốn riêng, con có biết đó là bao
nhiêu bạc không?”
************
No comments:
Post a Comment