Sủng Thê Như Lệnh - Chương 026

☆, Dẫn đầu đội ngũ hoành hành ngang ngược của hắn đi về cánh cửa phía trước…

Edit: Hàn Ngọc

Beta: Đào Mai

 

Ánh mặt trời tỏa sáng trong cung, Tam công chúa đang giận dỗi cùng Trịnh quý phi.

 

Mấy cung nữ đứng hầu hạ chung quanh thấy vậy, tất cả không nhịn được đều ngừng hô hấp, như sợ chỉ cần sơ ý một chút là sẽ xui xẻo trở thành nơi trút cơn thịnh nộ của Tam công chúa.

 

Tam công chúa là công chúa được sủng ái nhất trong cung, tính khí cũng không phải nhỏ, rất nhiều cung nữ hầu hạ bên cạnh đã xui xẻo không ít bởi vì nàng mà phải chịu phạt.

 

Bất quá, thật may là tính tình của nàng lớn hơn nữa, lúc đối mặt Thụy Vương thế tử, cũng chỉ có thể xếp sau. So về kỹ năng ngang ngược, trong cung này không ai bằng được với Thụy Vương thế tử.

 

Cái này hoặc giả có thể nói ác nhân tự có ác nhân trị! Chỉ tiếc không biết có tên ác nhân nào có thể trị được Thụy Vương thế tử!

 

Trịnh quý phi nhíu mày, nghiêng người ngồi ở trên tháp, thấy nữ nhi lại giở tính khí khó chịu với mình, cũng không dỗ dành nàng giống như mọi khi, để cho nàng tùy ý tức giận.

 

Lúc này tâm tình của Trịnh quý phi cũng có chút không vui, cũng không hiểu hành vi của Vệ Huyên lúc trước ở cung Nhân Thọ là như thế nào?

 

Mặc dù tính cách Vệ Huyên vốn là như vậy, nhưng là những năm gần đây, bà cũng đã hiểu tính cách của hắn không sai biệt lắm, đã lung lạc hắn không sai.

 

Mặc dù tính tình Vệ Huyên bất hảo, nhưng là đối với người dì như mình, Vệ Huyên cũng có chút tôn trọng, ngay cả đến hoàng hậu cũng chưa từng được Vệ Huyên tôn trọng bao nhiêu.

 

Trong hoàng cung nào có hài tử chân chính? Vệ Huyên có thể bất hảo đến mức không chịu nổi như vậy, cũng chỉ có Thái hậu mới sủng ái che chở hắn, hoàng đế cũng dung túng hắn, cho nên hắn mới trêu chọc những người khác như vậy, nhưng ở trước mặt hoàng đế cùng Thái hậu lại thu liễm rất nhiều.

 

Cho nên, hắn tuy là tiểu hài tử, nhưng bình thường cũng cho Trịnh quý phi chút mặt mũi, không giống như hôm nay vậy, dùng dáng vẻ ngây thơ không tỳ vết, dễ dàng đem chiến hỏa chuyển tới trên người bà, để cho Thái hậu không thích bà.

 

Thật là quá kỳ quái!

 

Lúc Trịnh quý phi đang trầm tư, Tam công chúa rốt cuộc không nhịn được, uốn người nhìn về phía mẫu phi, hé ra khuôn mặt minh diễm khả ái và cần cổ nhỏ nhắn, tức giận nói với Trịnh quý phi:

-"Mẫu phi, con ghét Thụy Vương thế tử, hắn thật đáng ghét! Con không cần lại cười với hắn, không nên chơi cùng hắn, hắn tuyệt không tốt, chỉ biết khi dễ người!"

 

-"Đừng nói những lời ngu ngốc như vậy!" Trịnh quý phi liếc mắt, thần sắc lạnh nhạt nói: "Nó không chỉ có là đường đệ của con, hơn nữa còn là hài tử của dì con, các con mới là những người thân cận nhất trên đời này!."

 

Thụy Vương đích phi Trịnh thị là đích nữ của Uy Viễn Hầu phủ, mà Trịnh quý phi cùng Thụy Vương đích phi là tỷ muội cùng tộc, nếu là Trịnh quý phi không vào cung, cũng bất quá là tiểu thư dòng thứ của Uy Viễn Hầu phủ, thân phận không thể so được với Thụy Vương đích phi.

 

Trịnh quý phi có thể đi cho tới địa vị bây giờ, cũng có liên quan đến sự ủng hộ của Uy Viễn Hầu phủ, cho nên Trịnh quý phi luôn thích tự xưng bản thân có xuất xứ từ Uy Viễn Hầu phủ, cùng Thụy Vương đích phi tình như tỷ muội.

 

Vệ Huyên vừa ra đời liền không có mẫu thân, mặc dù có Thái hậu và một đám người sủng ái, nhưng cho dù có nhiều người hơn nữa cũng là không so được địa vị của mẫu thân ở trong lòng tiểu hài tử.

 

Cũng bởi vì như vậy, người di di như Trịnh quý phi cũng có chút ảnh hưởng đối với Vệ Huyên, cho dù đứa bé kia nhi được sủng đến vô pháp vô thiên, nhưng là vẫn sẽ cho người di di như bà một chút mặt mũi.

 

Trịnh quý phi hiểu Thái hậu cùng hoàng đế rất coi trọng Vệ Huyên, cho nên dù tính cách hắn rất ác liệt, vẫn không tính toán xa lánh hắn, thậm chí còn bắt ba đứa con của mình cũng phải thân thiết với hắn.

 

Đáng tiếc, trong ba đứa bé, trừ Tam hoàng tử —— Vệ Thông, còn lại hai đứa bé Ngũ hoàng tử —— vệ Chung cùng tiểu nữ nhi đều cực độ ghét Vệ Huyên.

 

Thấy nữ nhi ủy khuất đến mức muốn rơi nước mắt, Trịnh quý phi thở dài một tiếng, kéo nữ nhi vào trong ngực, nhẹ giọng nói:

-"Hi nhi sau này liền sẽ hiểu nỗi khổ tâm của mẫu phi. Hiện nay, con phải tạo mối quan hệ tốt với Thụy Vương thế tử, để cho hắn thân cận huynh muội các con mới phải."

 

-"Nhất định phải như vậy sao?"

Tam công chúa mếu máo, một đôi mắt hạnh đen nhánh lấp lánh nước mắt,

-"Hắn thật sự rất đáng ghét, mỗi lần đều muốn hại con ngã xuống, Ngũ ca còn bị hắn dùng sâu lông hù dọa sợ đến phát khóc đó... Rõ ràng chúng con mới là hài tử của phụ hoàng, tại sao phụ hoàng lại đối với hắn tốt hơn so với chúng con?"

 

Rốt cuộc do tuổi vẫn còn nhỏ, Tam công chúa cũng là được nuông chiều mà lớn lên, làm sao có thể phục?

 

Trịnh quý phi chân mày giật giật. Thật ra thì bà cũng không hiểu vì sao Thái hậu cùng hoàng đế lại dung túng Vệ Huyên như vậy, nếu nói như vậy là lấy lòng sao, vậy cũng quá buồn cười đi… Thụy Vương cùng Văn Đức đế là huynh đệ ruột thịt, cho nên Thụy Vương luôn luôn trung thành, Văn Đức đế đối với ông cũng cực kỳ tin tưởng… Như vậy thì làm sao phải lợi dụng tới một hài tử không có chút sức mạnh nào như vậy sao?

 

Thấy mẫu phi lại lâm vào trầm tư, Tam công chúa không những không được an ủi không nói, còn bị mẫu phi dặn dò phải giống như trước kia là có quan hệ tốt với Vệ Huyên, ủy khuất trong lòng không nói ra được, sưng mặt lên từ trong ngực mẫu phi giãy giụa nhảy xuống, chạy ra ngoài.

 

An quý phi thấy vậy, lắc đầu một cái, chỉ dặn dò mọi người giống như quá khứ chăm sóc nàng thật tốt. [Truyện đăng tại audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong cung Nhân Thọ, Thái hậu nhìn Vệ Huyên đang ngước mặt nhìn chằm chằm mình, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

 

Vệ Huyên đung đưa tay áo Thái hậu, dùng thanh âm hớn hở nói:

-"Hoàng tổ mẫu thấy thế nào? Hoàng tổ mẫu không thích sao? Nhưng Huyên Nhi thật thích Thọ An biểu tỷ, ngay cả Phật tổ cũng cảm thấy Thọ An biểu tỷ cùng Huyên Nhi hữu duyên mà! Nếu như lúc ấy không phải Thọ An biểu tỷ xuất hiện kịp thời kéo Huyên Nhi một cái, Huyên Nhi sẽ không thể tỉnh lại, cũng sẽ không thấy được hoàng tổ mẫu nữa rồi."

 

Thụy Vương phi một mực ngồi ở bên cạnh làm bối cảnh rốt cuộc không nhịn được ghé mắt nhìn, lúc trước không phải nói vì Hoàng thái hậu mới có thể tỉnh lại sao? Tại sao bây giờ lại trở thành bởi vì Thọ An quận chúa mới tỉnh lại? Tiểu hài nhi vì để cho Thái hậu thừa nhận mối hôn sự này, thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Thụy Vương phi coi như là mở rộng tầm mắt.

 

-"Nhưng là..." Thái hậu vẫn có chút không đồng ý, "Thọ An nàng a... Thân thể của Thọ An yếu đuối như thế, cũng không biết có thể hay không..."

 

Sống đến khi trưởng thành, như thế nào có thể để cho một cái tiểu cô nương thân thể yếu đuối như vậy đính hôn cùng hài tử mình thương yêu nhất được?

 

Thái hậu còn nhớ cách đây ba năm trưởng công chúa Khang Nghi mang Thọ An quận chúa vào cung tạ ơn, đây là lần đầu tiên bà thấy hài tử vừa ra đời đã luôn bệnh tật yếu đuối nổi tiếng khắp kinh thành.

 

Nàng thân thể nho nhỏ gầy teo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, có một đôi mắt vừa đen lại lớn, nhìn như chỉ cần gió thổi là sẽ bay mất, vừa nhìn đã thấy đáng thương, khiến cho bà cũng nổi lên lòng trắc ẩn, cảm thấy ban cho nàng phong hào quận chúa cũng không có việc gì!

 

Có thể là do ấn tượng lần đầu gặp mặt khắc sâu, cho nên ở sâu trong lòng bà, Thọ An quận chúa là một hài tử đáng thương tương đương với tùy thời sẽ chết yểu.

 

Nhưng cho dù nữ hài này có đáng thương đi nữa, nếu là có mối quan hệ cùng hài tử mình thương yêu nhất, việc đó là tuyệt đối không được!

 

Cho dù Vệ Huyên có nói thích Thọ An quận chúa nhiều hơn nữa, muốn cho nàng làm thái tử phi của Huyên nhi, Thái hậu cũng không lay chuyển, đây là tiểu hài tử thích mà thôi, sau này lớn lên không chừng sẽ hối hận thì sao? Coi như không hối hận, vạn nhất Thọ An quận chúa chết yểu thì sao đây?

 

Chuyện Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Thụy Vương cùng nhau hồi kinh Thái hậu cũng biết được, nguyên nhân là do sau ngày trưởng công chúa Khang Nghi hồi kinh, mặc dù bởi vì nữ nhi đột nhiên ngã bệnh nên không đến thỉnh an được, nhưng Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn sai mang lễ vật đem từ Giang Nam về đưa vào cung dâng lên Thái hậu.

 

Tự nhiên Thái hậu cũng biết chuyện ngay đêm hồi kinh đó Thọ An quận chúa lại bị bệnh.

 

Mấy năm trôi qua, tiểu cô nương kia vẫn bệnh tật liên miên, Thái hậu vẫn cảm thấy nàng có tướng chết yểu.

 

Đang suy nghĩ, liền lại nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của nam đồng mang chút tức giận:

-"Hoàng tổ mẫu, biểu tỷ vẫn khỏe, mấy năm này nàng ở Giang Nam điều dưỡng thân thể, nhìn đã khỏe mạnh hơn nhiều. Hơn nữa, trên đường hồi kinh, phụ vương cùng Khang Nghi cô cô, La Diệp dượng đã trao đổi tín vật, đã giúp Huyên Nhi đính hôn với Thọ An biểu tỷ! Chờ đến khi biểu tỷ làm lễ cập kê, nàng liền sẽ trở thành thế tử phi của Huyên Nhi, có thể cùng Huyên Nhi cùng nhau đùa giỡn..."

 

-"Cái gì?" Thái hậu giật mình không thôi, theo bản năng nhìn về phía Thụy Vương phi.

 

Thụy Vương phi vội vàng đứng dậy nói:

-"Mẫu hậu, Vương gia xác thực cùng Khang Nghi muội muội trao đổi tín vật."

 

Nghe nói như thế, Thái hậu nhất thời cả giận:

-"Thụy Vương lại làm ra loại sự tình không biết điều như vậy, mau bảo hắn lăn đến đây cho ai gia!"

 

-"Hoàng tổ mẫu!" Vệ Huyên lại đi kéo tay áo bà, cau mày mất hứng nói: "Hoàng tổ mẫu ghét Thọ An biểu tỷ sao? Hay là ghét Huyên Nhi? Nếu như không có Thọ An biểu tỷ, Huyên Nhi liền thật sẽ không còn được gặp lại hoàng tổ mẫu, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa."

 

Thái hậu bị hắn nói tức cười, trong lòng cũng có mấy phần không xác định, nếu thật là Phật tổ hiển linh, cho rằng bọn họ hai đứa bé hữu duyên, thì cũng không thể quá cưỡng cầu, có thể hay không...

 

Nghĩ đến đau đớn đã từng trải qua, Thái hậu nhắm chặt mắt, sau đó thở dài sờ đầu Vệ Huyên nói:

-"Đứa bé ngoan, để cho hoàng tổ mẫu suy nghĩ một chút."

 

Vệ Huyên lộ ra bộ dáng tươi cười, lớn tiếng đáp.

 

Chẳng qua là, lúc xoay người, hai tròng mắt hắn lại tràn lên chút lạnh lẽo. Nếu như không có đã từng trải qua, hắn lúc này cũng giống như những người khác không hiểu tâm tình trong mắt Thái hậu.

 

Ở cung Nhân Thọ ngây người một hồi, Thụy Vương phi xin được cáo lui trước, mà Vệ Huyên giống như dĩ vãng vậy ở cung Nhân Thọ chơi đùa, cho đến Thái hậu mệt mỏi đi về phía sau điện nghỉ ngơi, mới để cho hắn rời khỏi cung Nhân Thọ tự mình đi chơi đùa.

 

Vệ Huyên mang theo một đám thái giám cung nữ mà Thái hậu phái cho hắn giống như trong trí nhớ lúc trước, ở trong cung hoành hành ngang ngược đi, nhìn một cảnh một vật quen thuộc, trước mắt lại hiện lên những chuyện cũ trước kia, liền không nói được đến cùng lỗi của ai, những phong cảnh quen thuộc kiếp trước đã gặp qua, những chán nản, những âm thanh vang vọng của trường kiếm va chạm, những thống khổ bi ai đã từng trải qua lúc trước.

 

Tướng quân bách chiến tử trận, tráng sĩ mười năm không trở về! Hắn đã dùng sinh mạng cuối cùng, dùng huyết nhục của chính mình ngăn cản ngoại địch xâm lấn, bảo vệ biên thành không bị công phá, cho đến lúc viện quân đến, như vậy cũng đã quá cao thượng, lúc này suy nghĩ lại một chút, lại dường như đã qua mấy đời.

 

Trong thoáng chốc, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một người quần áo tươi đẹp màu quất cùng áo choàng màu xanh thạch anh đang vội vàng chạy tới nơi này, Vệ Huyên trong lòng cười lạnh một tiếng, người đã tiến lên, đưa chân ra.

 

-"A —— "

 

Ngũ hoàng tử Vệ Chung đang chạy nhanh tới bị ngáng chân vấp té, làm liên lụy Tam công chúa đang nắm tay hắn cũng đồng thời té ngã.

 

Thân thể hung hăng ngã ở trên sàn nhà trong tiết trời cuối mùa thu, trong nháy mắt chỉ cảm thấy đau đến mức nước mắt hắn cũng chảy ra, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đong đầy nước mắt, đối mặt một đôi mắt hiện đầy lạnh lẽo.

 

Giống như Tu La.

 

Vệ Huyên chậm rãi thu hồi chân ngắn của mình, nhìn hai đứa bé nằm trên mặt đất đang ngây ngốc nhìn hắn, khinh thường nhổ ra mấy chữ, liền dẫn đầu đội ngũ hoành hành ngang ngược của hắn đi về cánh cửa phía trước.

 

-"Thật ngu xuẩn!"

 

Ngũ hoàng tử cùng Tam công chúa ngu ngơ hồ đồ nhìn hắn đi xa, lúc nghe rõ câu "Thật ngu xuẩn" của hắn chính là nói bọn họ, vừa đau lại vừa ủy khuất, Tam công chúa rốt cuộc không nhịn được oa một tiếng khóc lớn lên.

 

Ngũ hoàng tử cũng thiếu chút nữa không nhịn được mím môi khóc lên, bất quá dầu gì cũng nhớ bản thân mình là ca ca, mới kìm nén không có khóc.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 10/09/2019

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts