Edit + Beta: Đào Mai
-"Nghi Ninh."
La Thận Viễn nhìn cái đầu chúi ở trong lòng mình, nhẹ nhàng kéo nàng ra một
chút.
Nghi Ninh mới nhìn thấy mặt hắn. Mày rậm hiên ngang như trước,
lông mày lại càng trầm ổn tối tăm, thiếu niên thanh tú đã biến thành thanh niên
tuấn lãng nho nhã. Lưng vững chắc tựa hồ rộng ra một chút, càng cao lớn.
Nhưng là nàng cũng cao, lại vừa tới vị trí ngực hắn. Nói
chuyện với hắn thì phải ngửa đầu, thật lao lực.
Nghi Ninh đã không còn là cái tiểu cô nương, tựa hồ nên tị
hiềm.
La Thận Viễn nhìn nàng ngũ quan dần dần nẩy nở, mắt hạnh
tròn tròn thanh mị, tuy rằng vẫn chưa thoát khỏi tính trẻ con, đã có loại linh
khí bức người. Khuôn mặt còn mang theo phì nộn của trẻ con, trắng nõn phấn nộn,
có loại kiều thái đứa nhỏ mới có. Vóc người tựa hồ cũng cao lên một ít.
Hai năm chưa từng gặp qua.
La Thận Viễn nắm cổ tay nàng bất giác có chút dùng sức, xem
nàng tựa hồ cũng không ổn định. Sau một lúc lâu mới buông lỏng tay ra, nhíu mày
chậm rãi nói:
-"Sao tuổi tác lớn
lên, tính tình vẫn là không có tiến bộ. Về sau không thể thường thường lỗ mãng
như vậy, muội liền nhận ra là huynh sao?"
Nghi Ninh cười tủm tỉm nhìn hắn. Dù sao nàng khẳng định sẽ
không nhận sai là được.
Nàng chủ động nắm lấy bàn tay to ôn hoà hiền hậu của hắn, một
bên hướng nhà giữa mà đi, một bên nói với hắn:
-"Mẫu thân đã thu
thập xong Phong Tạ đường, Tam ca trở về là có thể ở. Tam ca bảo muội luyện khúc
muội cũng luyện, tuy rằng đàn... bình thường đi! Nhưng tứ tỷ nói tốt xấu có
giai điệu... Tống lão tiên sinh dạy muội chơi cờ vây, muội hiện tại đều có thể
cùng Tống lão tiên sinh miễn cưỡng ngang tay. Không bằng khi nào thì Tam ca
cùng muội chơi?"
Nghi Ninh nghĩ rằng La Thận Viễn mọi thứ cũng sẽ không tinh
thông đi, ngày thường đều không nhìn thấy hắn chơi cờ, không tốt thật đúng có
thể thắng hắn.
Nhìn tiểu nha đầu bộ dáng thực chờ mong, La Thận Viễn khóe
miệng cong lên, nhẹ giọng nói:
-"Được."
Nghi Ninh phi thường cao hứng, đi đều như nhảy nhót. Một khi
tay nàng sẽ buông lỏng ra, La Thận Viễn liền lại nắm chặt nàng.
Dọc theo đường đi hắn dù chưa nói qua cái gì, nắm tay Nghi Ninh
không có buông ra chút nào.
Để gã sai vặt cùng hộ vệ trước đưa hòm xiểng vào Phong Tạ đường.
La Thận Viễn nắm tay tiểu nha đầu đi thỉnh an Lâm Hải Như.
Hắn nhất lên y bào quỳ xuống, Lâm Hải Như vội vàng đở hắn.
Đây chính là con Giải Nguyên của bà, quỳ đến quỳ đi chẳng phải là mất thân phận
của hắn sao.
La Thận Viễn ngồi xuống, hạ nhân dâng trà cho hắn. Hắn hỏi
Lâm Hải Như:
-"Mi Mi có nghe lời
không?"
Nghi Ninh an vị ở bên cạnh hắn, chống cằm thở dài.
Thời điểm La Thận Viễn không ở đây, nàng thật cảm thấy chính
mình là La Nghi Ninh chân chính. Chờ La Thận Viễn trở lại, lại lập tức biến trở
về đứa nhỏ.
Nghe lời sao? Lâm Hải Như có chút buồn bực.
Hai năm này Kiều di nương bị Nghi Ninh sửa trị dễ bảo, Kiều
di nương phàm là cáo ốm, Nghi Ninh liền phái Thanh Cừ đi xem bệnh cho bà, ngoảnh
lại đều là Kiều di nương sắc mặt xanh mét đuổi Thanh Cừ về, mà Thanh Cừ vẻ mặt
mạc danh kỳ diệu.
La Thành Chương từ Dương Châu đem về một bộ ngọc khí tốt nhất,
nghe nói cực kỳ hiếm lạ khó được, nhất định thưởng cho Kiều di nương cùng Hiên
ca nhi.
Nghi Ninh phải đi mở tư khố La lão thái thái lưu lại cho
mình, tìm ra một pho tượng Quan Âm đưa bà đặt ở trong phòng, bảo bà ta mỗi ngày
dâng hương, tốt nhất có thể đối với Quan Âm khóc vài tiếng trúng mục tiêu vô
phúc a hữu tâm vô lực a linh tinh trong lời nói.
La Thành Chương nhìn đến không nói cái gì yên lặng bỏ đi,
ngày kế Lâm Hải Như liền lấy đến một bộ chén ngọc ngọc bát xinh đẹp, mà Kiều di
nương đêm đó liền sinh khí, đánh phạt hai nha đầu trong phòng, lại bị La Thành
Chương răn dạy...
Việc này quả thực liền càng nghĩ càng thoải mái, Lâm Hải Như
nói:
-"Mi tỷ nhi thực
nghe lời."
Bà lại nói tiếp:
-"Nay đại ca con
thành thân, nhị ca con nghe nói là muốn cưới chất nữ đại bá mẫu con. Mắt thấy
con cũng không còn nhỏ..."
La Thận Viễn buông xuống chén trà trong tay.
Lâm Hải Như có chút tiếc hận nói:
-"Vốn Cao đại tiểu
thư kế bên phủ chúng ta rất thích hợp với con, là đích trưởng nữ sinh ra, bộ
dáng tính tình đều được, lại là có ý với con, mẫu thân coi rất tốt. Đáng tiếc
con không thích người ta... Kết quả nay người ta liền đứa nhỏ đều đã có. Không
bằng con nói với mẫu thân con thích cái dạng gì, hoặc là có coi trọng nữ nhi
nhà ai, mẫu thân hảo hảo giúp đỡ con."
La Thận Viễn cười nhẹ:
-"Mẫu thân, trong
lòng con tự có tính toán. Mẫu thân không cần làm trở ngại, không giúp gì là được."
Lâm Hải Như có chút nghi hoặc, hắn có tính toán gì không?
Còn có, bà thế nào liền làm trở ngại mà không giúp gì!
La Thận Viễn còn muốn đi gặp mặt Cố Cảnh Minh, mang theo
Nghi Ninh ra khỏi chỗ Lâm Hải Như.
Nghi Ninh nhìn hắn, cằm kiên nghị, môi mím lại, liền cảm thấy
trong lòng hắn lại không biết đang nghĩ cái gì. Nàng lắc lắc tay hắn gọi:
-"Tam ca?"
La Thận Viễn vốn định giơ tay sờ đầu nàng, tay nâng lên chỉ
đặt ở trên vai nàng, cười nói:
-"Muội đã gặp qua
biểu ca Cố gia của muội?"
Nghi Ninh gật gật đầu, nghĩ rằng ai cũng thành, La Thận Viễn
còn nhận thức Cố Cảnh Minh?
Hắn mang theo nàng đi đến ngoài Trúc Uyển, La Nghi Tú đã đi
trở về, La Nghi Liên còn tại trong viện cùng Cố Cảnh Minh hai người ẩm trà.
Nhìn thấy La Thận Viễn mang theo Nghi Ninh đi vào đến, La
Nghi Liên đứng lên, ôn nhu kêu:
-"Tam ca."
Cố Cảnh Minh cười cười hướng La Thận Viễn chắp tay nói:
-"Thận Viễn
huynh, kinh thành từ biệt, nửa năm chưa gặp qua."
Thật đúng nhận thức a!
Cố Cảnh Minh người này Nghi Ninh đương nhiên cũng nghe nói
qua, mặc dù không có danh khí lớn như La Thận Viễn, nhưng coi như là người tâm
phúc bên người hoàng thượng, sau này làm Thái Thường tự khanh. Không nghĩ tới
hai người bọn họ cư nhiên là nhận thức.
Nghi Ninh không khỏi nhìn về phía Lâm Mậu bên cạnh, người
này rõ ràng mới là trợ thủ đắc lực ngày sau của La Thận Viễn.
Nàng phát hiện Lâm Mậu cũng đang nhìn nàng, khóe miệng mang
theo một tia ý cười lười biếng:
-"Nghi Ninh biểu
muội, ca ca muội trở về, liền đều quăng chúng ta đến sau đầu rồi?"
La Nghi Liên cười cười nói:
-"Thất muội luôn
luôn cùng tam ca thân cận, tính ra cũng có hai năm không gặp."
Nàng giấu tay ở trong tay áo nắm chặt.
Nay địa vị của La Thận Viễn ở La gia siêu nhiên, nàng vẫn
cũng không từng chậm trễ hắn.
Thời điểm La Thận Viễn ở trong kinh thành, nàng còn nghe nói
trong kinh thành phá lệ rét lạnh, gửi chút quần áo dày cho hắn. Nhưng là La Thận
Viễn đối với các nàng luôn luôn thản nhiên, vừa rồi mắt đều không có liếc qua
nàng.
Đồng dạng đều là muội muội của hắn, La Thận Viễn không khỏi
nặng bên này nhẹ bên kia một ít.
La Nghi Liên trên mặt như trước nhu hòa cười, bằng không có
năng lực như thế nào. Chẳng lẽ nàng liền nhìn không ra Cố Cảnh Minh đối nàng có
lệ?
Nàng cũng biết La Thận Viễn không thèm nhìn nàng? Nhưng là
không có người đem này đó đưa đến trên tay nàng, nàng không đi tranh cái gì đều
không có.
Cố Cảnh Minh cùng La Thận Viễn vào trong phòng nói chuyện,
nha đầu Trúc Uyển bưng chút bánh ngọt cùng mứt hoa quả lên cho Nghi Ninh ăn.
La Nghi Liên xoay mặt, như thật sự để nàng chọn. Nàng liền
chọn sinh ra như La Nghi Tuệ, sinh ra đích trưởng nữ tôn quý, phụ thân coi trọng,
La lão thái thái sủng ái. Phu gia cũng là nhất đẳng nhất thế huân hương quý tộc,
còn sinh ra con ngồi ổn vị trí phu nhân thế tử, liền ngay cả thế tử cũng là có
tất cả muôn vàn sủng ái.
Thời điểm La Nghi Tuệ trở về thăm viếng, toàn gia cao thấp
người nào dám không tôn kính nàng?
La Nghi Ninh tuy rằng cũng là đích xuất, nhưng lại thế nào
cũng không có khả năng so với La Nghi Tuệ. Dù sao tổ mẫu đã không còn, nàng lại
là Lâm Hải Như giáo dưỡng.
Nàng muốn gả cho Cố Cảnh Minh lại như thế nào. Cố Cảnh Minh
sinh ra tuy tốt, nhưng nàng dung mạo tài học cũng không kém, vì sao không có thể
ngẫm lại?
La Nghi Liên hít sâu một hơi, theo sau cáo lui mang theo nha
hoàn ma ma ra khỏi Trúc Uyển.
Nghi Ninh là nhìn thấy La Nghi Liên rời đi, nàng kỳ thật biết
thứ nữ này đang nghĩ cái gì.
Cô nương thứ xuất bình thường chính là hai loại, biết vâng lời
lớn lên, ngoan ngoãn nghe chủ mẫu an bày. Về sau tuy rằng sẽ không rất phú quý,
nhưng sẽ có thể gả cái người giàu có.
Tỷ như hai tỷ tỷ thứ xuất của La Nghi Tú, cuối cùng gả cho
cái nhà phổ thông giàu có làm chính thê.
Một loại khác chính là tâm cao ngất, vọng tưởng muốn leo lên
cành cao, thành chính là phú quý cho bản thân, thất bại thì bị chủ mẫu yếm khí
thanh danh quét rác, đừng nghĩ có đường thoát.
So với tính cách Kiều di nương mà nói, La Nghi Liên tuyệt sẽ
không là loại thứ nhất.
Còn nữa La Nghi Liên được La Thành Chương nuông chiều, tuy rằng
không phải đích nữ xuất thân, nhưng là cũng không có loại nào so kém với La
Nghi Ninh. Dạy giống nhau, tiền bạc tiêu hàng tháng giống nhau, cùng hai cô
nương đại phòng đều là cùng ngồi cùng ăn.
La Nghi Liên như vậy lớn lên, lại làm sao có thể chịu được
thời điểm nghị thân thấp hơn người khác một bậc.
Chỉ liền lấy chính bản thân nàng mà nói, bây giờ còn nhỏ,
nhưng qua vài năm còn không biết sẽ là bộ dáng gì.
Nghi Ninh một bên ăn mứt hoa quả, một bên suy tưởng sự tình.
Lâm Mậu nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên hỏi:
-"Muội xuất thần
như vậy, đang nghĩ cái gì?"
Nghi Ninh liếc mắt nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt của hắn khó được
rất đứng đắn, cũng thực đứng đắn trả lời hắn nói:
-"Xem việc hôn
nhân của hai tỷ tỷ, nghĩ chính mình về sau sẽ thế nào."
Lâm Mậu cười nhìn nàng, mắt xếch hẹp dài nhưng là rất đẹp mắt,
có loại tuấn lãng nói không nên lời.
-"Muội lo lắng
cho mình về sau không gả tốt à?"
Nghi Ninh yên lặng lấy mứt hoa quả Kim Kết ăn, quyết định về
sau vì thể xác và tinh thần chính mình sung sướng, vẫn là không thể nói nhiều với
Lâm Mậu. Nàng mỉm cười nói:
-"Muội nhớ tới
hôm nay còn chưa có luyện cầm khúc, đi về trước, Mậu biểu ca cáo từ."
Lâm Mậu muốn nói với nàng không có gì mà phải lo lắng, bất
quá nàng đã đi xa.
Nha hoàn ma ma đều vây quanh sau lưng nàng, chậm rãi rời đi.
La Thận Viễn ở trong phòng nhìn thấy một màn như vậy, sau một
hồi hắn buông xuống mành, nói với Cố Cảnh Minh:
-"Lâm Mậu người
này, tâm tính bất định."
-"Nhưng là người
cực thông minh, có cảm giác đường ngang ngõ tắt."
Cố Cảnh Minh cũng cười cười.
-"Liền là có chút
không biết điều — luôn khi dễ biểu muội Nghi Ninh, kỳ thật hắn cực thích biểu
muội. Nếu là người khác cùng hắn nói như vậy, hắn đã sớm không kiên nhẫn, cũng
chính là Nghi Ninh mới nhẫn nhịn một chút."
La Thận Viễn yên lặng nhìn chậu thủy tiên được trồng trên
bàn, thản nhiên nói:
-"Hắn đối Nghi
Ninh thế nào?"
-"Hôm nay còn bị
biểu muội Nghi Ninh cắn một ngụm, ta nhìn bộ dáng hắn cũng không giống tức giận.
Nghi Ninh biểu muội tính tình tốt, luôn bị buộc nóng nảy mới cắn hắn."
Cố Cảnh Minh lắc đầu, lại cười nói:
-"Ngươi cùng biểu
muội Nghi Ninh quan hệ rất tốt, ta còn tưởng rằng ngươi cùng người La gia cũng
không thân cận đấy."
La Thận Viễn trên mặt nhìn không ra biểu cảm. Hắn nói:
-"Ta lần này từ
trong kinh trở về, đại nhân nói với ta hoàng thượng long thể khiếm an, ta trước
nói với ngươi một tiếng, việc này còn không có vài người biết đến. Lục Gia Học
phái tinh binh bảo vệ Càn Thanh Cung, chỉ sợ tình thế nguy cấp."
Cố Cảnh Minh sắc mặt nghiêm nghị một chút.
Hắn từng là thư đồng của thái tử, tổ phụ lại từng là đế sư,
Cố gia tự nhiên sớm bị người cho là người phe phái thái tử. Nhưng là thái tử tuổi
trẻ gầy yếu, ngược lại là đương triều đại điện hạ càng long tinh hổ tráng, cố
tình hắn không phải thái tử...
-"Cám ơn, ta sẽ
truyền tin cho tổ phụ." Cố Cảnh Minh thấp giọng nói.
La Thận Viễn giơ tay vuốt cằm, cũng không có nói cái gì nữa
liền ly khai Trúc Uyển. [ Mình chỉ đăng truyện này trên
audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2 nơi này ủng
hộ mình để mình có động lực tiếp tục edit... ]
Nghi Ninh nói là đi trở về, nhưng nàng vừa nhìn thấy La Thận
Viễn, còn muốn cùng hắn nói nhiều đôi lời, hỏi một chút hắn ở kinh thành sống
như thế nào, trưởng tỷ có tốt không.
Kỳ thật nàng còn muốn biết càng nhiều, tình huống Lục gia,
hiện trạng Trình Lang, thậm chí còn có Lục gia trưởng tẩu... Đáng tiếc những
cái này cũng không có thể hỏi.
Nghi Ninh ở Phong Tạ đường chờ La Thận Viễn, sắc trời dần dần
tối.
Ma ma Phong Tạ đường sợ nàng lạnh, mang kiện áo choàng khoát
lên cho nàng, lại bưng bát nước lê cho nàng.
Nghi Ninh ăn nhiều mứt hoa quả, vừa vặn uống chút nước lê ngọt
ngào. Nàng ôm gối dựa nhìn chấm nhỏ trên bầu trời đêm lạnh, tâm nghĩ tới lúc ăn
cơm chiều. Nàng không có muốn ăn gì, phái tiểu nha đầu trở về truyền lời, nói
Lâm Hải Như không cần chờ nàng.
Nghi Ninh dựa vào gối dựa có chút mệt rã rời, mê mê trầm trầm
vào giấc mộng.
Sau đó nàng tựa hồ cảm giác được có người ôm nàng, nàng mơ
mơ màng màng tỉnh lại, liền nhìn thấy cái cằm tuấn lãng kiên nghị của tam ca,
ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn.
-"Tam ca."
Nàng giơ tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng nói:
-"Muội cảm thấy
Tam ca có vẻ gầy chút, Tam ca gầy à?"
Nàng còn chưa có tỉnh, chính mình đều không biết chính mình
đang nói cái gì.
La Thận Viễn nắm tay, rốt cục ôm nàng vào trong ngực. Ở bên
tai nàng nói:
-"Mi Mi, tam ca
đã trở lại..."
Hắn không nói cái gì nữa, Nghi Ninh lại cảm thấy hắn ôm thật
sự chặt, còn có thể nghe được hơi thở của hắn trong lúc hô hấp.
Nàng có chút khốn, lại mê mê trầm trầm nhắm hai mắt lại.
************
No comments:
Post a Comment