Thần Y Đích Nữ - Phần 246 (760-762)

 

 

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 760:

Đông giao bắt đầu!

 

Một sáng sớm, một người của Lữ gia cũng không nhàn rỗi, hai người Lữ Yến cùng Cát thị nghĩ ra điểm quan trọng nói giao dịch cùng Phượng Vũ Hoành. Mà Lữ Tùng bên kia… nhưng lại, lại một lần nữa đi cầu kiến Nguyên thục phi.

 

Tiếc thay! Ông ảo não đi ra, mặt sụt sắc, thần sắc u ám đến gần như đều có thể chảy ra nước. Mà trong lều! Nhưng Nguyên thục phi cười gằn, nói với thị nữ Nguyệt Tú bên người:

-“Lữ gia! Ngay cả vinh hoa phú quý của chính bọn hắn đều không giữ được! chỉ có chút bản lãnh, còn luôn miệng nói muốn giúp đỡ Bát điện hạ? Bọn hắn không kéo chân sau Bát điện hạ cũng đã là công đức.

 

Nguyệt Tú cũng nhỏ giọng hỏi nàng:

-“Nương nương chuẩn bị từ bỏ Lữ gia sao?

 

Nguyên thục phi nói:

-“Chẳng phải bản cung từ bỏ, mà là chính bọn hắn không có bản lĩnh. Một lần một lần để bản cung thấy, chỉ có thất bại! Chưa từng làm ra một chuyện xuất sắc! Mà người như vậy, làm sao bản cung có thể tiến cử tới Bát điện hạ bên kia? Đây chính là thân nhi tử của bản cung… bản cung không thể trơ mắt mà nhìn bên cạnh hắn xuất hiện những kẻ ngu xuẩn như vậy. Chẳng qua...

 

Mi tâm bà nhíu lại:

-“Nói ngược lại, thế lực Diêu gia thật sự khổng lồ đáng sợ! Lữ Tùng kia tốt xấu là một tả tướng đương triều… nhưng để Diêu gia chèn ép không thể xoay mình?

 

Nguyệt Tú nghĩ một lát, phân tích nói:

-“Kỳ thực, hai năm đầu nương nương đã từng nhắc qua… năm đó Diêu gia bị lưu đày đến Hoang Châu… có thể cũng không phải thật sự bởi vì cái phi tử bị trị chết kia. Nô tỳ sau này cũng nghĩ tới… rất có thể trước kia vị phi tử chết kia cũng không có quan hệ gì với thái y Diêu Hiển! Chẳng qua chỉ là dựa vào cái cớ này để Diêu gia rời khỏi! Theo thế cuộc năm đó! Diêu gia rời khỏi đối với người khác mà nói, là một loại bảo vệ. Mà cũng chính bởi vì cũng không phải thật sự là lưu vong… cho nên bọn hắn tuy đang ở Hoang Châu, nhưng vẫn có thể tự chủ phát triển thế lực của mình. Sau vài năm, hổ đã dưỡng thành… Lữ gia tự nhiên chẳng phải đối thủ của bọn hắn.

 

-“Phải rồi!”

Nguyên thục phi cũng khổ sở thở dài:

-“Ta tuy rất khó được gặp hoàng thượng, nhưng thân trong cung cũng chẳng phải người mù chẳng phải người điếc! Hoàng thượng cùng Diêu Hiển kia quan hệ cá nhân rất tốt! Cho dù Diêu gia không có cái tầng quan hệ với Tế An quận chúa, cũng tuyệt đối không thể ngã xuống. Là Lữ gia, quá xem nhẹ đối thủ, hay là chính bọn hắn quá yếu quá ngốc…. rơi vào tình thế bây giờ, cũng đáng đời. Chỉ là tất cả những cái này cuối cùng cũng là sự cố do Phượng Vũ Hoành kia gây ra! vị quận chúa này như lưu lại nữa, tương lai tất sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với Mặc nhi. Nguyệt Tú! ngươi nói; chẳng phải chúng ta nên hảo hảo thương nghị một phen?

 

Nguyệt Tú khom người nói:

-“Tất cả đều nghe theo nương nương phân phó.

 

Vừa qua sáng sớm, ngày thứ nhất Đông giao xem như chính thức bắt đầu. Bãi săn có khán đài chuyên môn, Thiên Vũ đế cùng hoàng hậu mang ngồi ở vị trí chủ vị, hai bên trái phải phân biệt các phi tần cùng chư vị hoàng tử, hoàng thân ngồi. Xuống chút nữa chính là mấy đại thần cùng với gia quyến, ô nha nha ngồi một mảnh, cũng là thập phần náo nhiệt.

 

Hôm nay Thiên Vũ rất hứng thú, nhìn bãi săn đã lâu không gặp này! Nhìn lại bọn nhi tử, thần tử, không khỏi cảm thán:

-“Nếu như lão lục, lão Bát, còn có lão Cửu đều ở đây thì tốt rồi!

 

Hoàng hậu phối hợp nói:

-“Bọn nhỏ đều đã lớn rồi, chung quy là phải bảo vệ quốc gia, vì sơn hà Đại Thuận mà cố gắng, không thể vẫn thủ bên cạnh hoàng thượng. Hoàng thượng nên mở tâm phóng khoáng! Huyền gia hài tử đều trọng tình trọng nghĩa, bọn hắn tuy đang ở biên quan, nhưng chắc chắn trong lòng đều nhớ kinh thành, nghĩ đến phụ hoàng.

 

Hoàng hậu nói xong, các phi từ, các hoàng tử cũng cùng mở miệng, dồn dập hợp tác. Đặc biệt Nguyên thục phi thân mẫu Bát hoàng tử… nói xong còn lau nước mắt, lắp bắp nói:

-“Trước khi Bát điện hạ đi về phía nam… đã căn dặn thần thiếp nhất định phải chiếu cố hoàng thượng thật tốt… nhưng thần thiếp và hoàng thượng không duyên phận... May mà Hoàng hậu nương nương đã bồi bên cạnh hoàng thượng, có Hoàng hậu nương nương chiếu cố hoàng thượng….. tỷ muội chúng ta cũng có thể yên tâm.

 

Hoàng hậu liếc nhìn Nguyên thục phi, lạnh nhạt nói:

-“Hôm nay là Đông giao, là trường hợp náo nhiệt! Trong chốc lát các hoàng tử cùng chư vị công tử còn sẽ xuống sân đi so tài săn bắn. Tội gì vào lúc này Thục phi lại khóc sướt mướt, khiến cho tất cả mọi người không thoải mái?

 

Thục phi cái nức nở cuối cùng còn nghẹn trong cổ họng! Hoàng hậu lấp lời, đến mức suýt nữa mắt trợn trắng. Dù sao hoàng hậu đã mở miệng, bà cũng không dám nói gì, chỉ đành lúng túng đáp một tiếng “Được”. Sau đó yên lặng không nói.

 

Mà hứng thú của Thiên Vũ cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm! Sau khi cảm khái cũng nhớ lại những năm tháng trước đây nói:

-“Lần đầu tiên! thời điểm trẫm tới sân săn bắn này là năm tháng bao nhiêu đã quên! Mấy chuyện mười năm trước, khi đó tiên đế vẫn còn… trẫm chính là tại lúc lần đầu tiên tới bãi săn vượt lên thứ nhất chiến thắng… được mọi người tán thưởng. Sau đó, tiên đế tự tay ban hậu nghệ cung cho trẫm, cũng nói với trẫm, cung này nhất định phải truyền cho thần xạ đệ nhất Đại Thuận, mới có thể xứng đáng với giá trị của nó.

 

Thiên Vũ nói tới cảm khái, tiếng nói cũng là từ từ chậm rãi… lúc này Cốc hiền phi nói thay, cũng cùng theo hồi tưởng:

-“Phải đó! Khi đó hoàng thượng là thần xạ đệ nhất Đại Thuận! chiếc Hậu Nghệ cung kia giao đến trong tay của hoàng thượng, cũng là đúng mục đích. Hoàng thượng lưu cây cung kia trong tay mấy chục năm, một lần bọn thần thiếp cho rằng hoàng thượng không có ý định lại ban cho người ngoài đấy?

 

Hoàng hậu nói tiếp:

-“Phải đó! Có lẽ hoàng thượng cũng không ngờ Đại Thuận chúng ta lại có thể có ra một vị Tế An quận chúa. Nói tới tài bắn cung của Tế An quận chúa, thật là khiến người vỗ tay tán dương.

 

Thiên Vũ gật gật đầu.

-“Công lớn của A Hoành cho Đại Thuận đâu chỉ thần xạ.

 

Ông nói, nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, mặt hiện nụ cười hiền lành. Nụ cười như vậy xem ở trong mắt nhiều người, trêu đến đám người cũng cùng nhìn xem Phượng Vũ Hoành, cũng không biết trong những ánh mắt này, có bao nhiêu thiện ý, lại có bao nhiêu dối trá.

 

-“Không biết đến Đông giao lần này quận chúa có mang hậu nghệ cung đến hay không?

 

Đột nhiên, Nguyên thục phi lại mở miệng, ưỡn ẹo quái gở, khiến người nghe rất không thoải mái.

 

Phượng Vũ Hoành chỉ khẽ nói:

-“Ta chỉ là đến xem náo nhiệt. Săn bắn là chuyện các nam nhân, tự nhiên chưa từng mang theo cung. Huống chi, hậu nghệ cung là quốc bảo. Nương nương nghĩ vật quốc bảo là có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều mang ra cửa?

 

Thục phi che miệng, cười khanh khách, lại nói:

-“Quận chúa thật là nói giỡn… quốc bảo tự nhiên là phải thờ phụng. Chỉ là bản cung nghe nói Tế An quận chúa anh dũng khác thường, nghĩ muốn được kiến thức. Không bằng trong chốc lát quận chúa cũng cùng một thể vào bãi săn thử xem như thế nào? Để cho chúng ta mở rộng tầm mắt.

 

-“À?” Nàng nhìn về phía Nguyên thục phi, “Nương nương nói chúng ta? Đấy là nương nương ngài muốn nhìn, hay là tất cả nương nương đang ngồi tại đây đều muốn nhìn?

 

Nàng vừa nói, vừa quét mắt một vòng tới các phi tần đang ngồi. Nàng quét nhìn một vòng này, có một vài người vốn đi theo Thục phi có vài phần hứng thú lập tức cúi đầu xuống… mà bọn người Cốc hiền phi thì lắc đầu, biểu thị chính mình cũng chưa từng nghĩ như vậy.

 

Phượng Vũ Hoành tiếu tiếu:

-“Dường như cũng không phải mọi người đều muốn nhìn ta săn bắn, chẳng qua Thục Phi nương nương thực sự muốn nhìn qua như vậy? vậy thì mời nương nương đi đổi trang phục cưỡi ngựa, cùng mọi người vào bãi săn thôi.

 

Thục phi sửng sờ:

-“Ngươi có ý gì? Tại sao Bản cung phải vào bãi săn?

 

-“Chẳng phải Nương nương muốn nhìn A Hoành săn bắn sao?” Phượng Vũ Hoành buồn bực hỏi bà. “Bãi săn rất lớn, dã thú đều ở trong sân, ngài ngồi nơi đây xem thì có thể thấy cái gì? Trong chốc lát chúng ta vọt vào trong bãi săn, thời gian nháy mắt đã không thấy tăm hơi, ngài thấy thì chỉ có bụi tuyết, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không nghe được bao nhiêu.

 

Nguyên thục phi hừ lạnh:

-“Nhiều người như vậy, bao gồm cả hoàng thượng hoàng hậu, cũng là đến xem săn bắn…. chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta đều vào sân à?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu.

 

-“Không phải vậy. Phụ hoàng, Hoàng hậu nương nương, cùng với mấy nương nương đang ngồi ở đây cũng không phải tới xem săn bắn, mọi người chỉ là ở tại đây đợi kết quả cuối cùng, Về phần quá trình, chẳng phải việc mà mọi người quan tâm. Bây giờ xem ra, thì chỉ có một mình Thục Phi nương nương cảm thấy hứng thú quá trình săn bắn đấy! Thế nhưng...

 

Nàng dừng một chút, cười nói:

-“Săn bắn nguyên bản đều là chuyện của các nam nhân. A Hoành vẫn là lần đầu nhìn thấy có nương nương trong cung xúi giục quận chúa cũng tới bãi săn đi chém giết! Bình thường mà nói, mặc dù là A Hoành chủ động muốn lên sàn, chẳng phải cũng có thể căn cứ nguyên tắc sợ hãi nữ hài tử bị thương tổn, nương nương phải tiến hành khuyên can sao? Thục Phi nương nương thật sự đặc biệt quan ái A Hoành đấy?

 

-“Chuyện này...”

 

Nguyên thục phi lại một lần nữa cảm nhận được Phượng Vũ Hoành nhanh mồm nhanh miệng, bị chận nói không nên lời.

 

Mà lúc này, giọng Thiên Vũ đế cũng truyền đến, là trách cứ bà:

-“A Hoành nói đúng! nào có ai làm mẫu phi lại xúi giục nữ hài tử vào bãi săn? Thục phi, ngươi thật là. càng già càng không hiểu quy củ!

 

Câu nói này của Thiên Vũ đế nói tới Nguyên thục phi bị đỏ mặt, thoáng một cái nhịn không được, nước mắt lại rơi. thế nhưng lần này là thật sự rơi.

 

Nguyên thục phi trong lòng thật khổ! Hoàng thượng! Tốt xấu cũng đã là phu thê một thời… ta cũng vì ngươi sinh nhi tử… ngươi nói chuyện có thể hay không không trạc tâm như thế? Càng già càng không hiểu quy củ? Đương trường nói bà già, nói vậy để mặt mũi của bà để chỗ nào? Nguyên thục phi càng nghĩ càng thương tâm, gào khóc cũng dần dần không ngừng được.

 

Hoàng hậu cũng không nhìn nổi, cần phải lần nữa nhắc nhở nàng:

-“Hôm nay đông giao trận đầu. Nguyên thục phi! ngươi suy nghĩ khóc bao nhiêu lần? Nếu quả như thật cảm thấy nước mắt của ngươi trọng yếu hơn Đông giao, vậy hãy để cho hạ nhân dìu ngươi trở về lều đi, ngươi thích khóc thế nào thì khóc thế ấy!.

 

Nguyên thục phi lại nghẹn một hơi không nên lời! uất ức ngừng khóc… Sau đó nghe Thiên Vũ đế tuyên bố tất cả các hoàng tử cùng với các công tử quan gia tham gia săn bắn chuẩn bị ra bãi săn. Trong lúc nhất thời… vù vù kéo kéo một đám người lên ngựa. hơn nữa cung nhân đi theo nhặt tìm con mồi, náo nhiệt trên khán đài lập tức bớt người, cũng quạnh quẽ.

 

Có thị nữ đưa lên nước trà điểm tâm. với băng thiên tuyết địa này, nước trà chẳng mấy chốc liền nguội lạnh, cũng là bày ra vẻ mà thôi, ai cũng không sẽ thật sự uống. Mà trận săn bắn này, người có kinh nghiệm đều biết, sẽ kéo dài ít nhất một canh giờ… cho nên đám người cũng không ngồi chờ! Liền tụ năm tụ ba nói chuyện phiếm.

 

Thiên Vũ đế ngồi trên chỗ cao, nhìn mọi người phía dưới, sắc mặt có chút âm trầm, thỉnh thoảng nỉ non nói:

-“Thế nào đều gây phiền cho người khác như thế? Lúc trước thời điểm tuyển bọn phi tử này vào cung, rốt cuộc là ai đã chọn?

 

Hoàng hậu bất đắc dĩ nói:

-“Ngược lại chẳng phải thần thiếp tuyển! Hơn nửa cũng là những thế gia đưa vào… thân phận, tướng mạo không tệ liền cũng được.

 

Thiên Vũ chỉ vào Nguyên thục phi hỏi hoàng hậu:

-“Bộ dạng này cũng gọi là tướng mạo không tệ à?

 

Chương Viễn không nhìn nổi, ở bên cạnh kéo kéo tay áo Thiên Vũ…

-“Nhỏ giọng một chút.

 

-“Sao vậy? Trẫm nói chuyện còn sợ bị ai nghe thấy phải không?

 

Nói ra lời này… nguyên bản người phía dưới không nghe thấy cái gì! vào lúc này đều nghe được. Một người một người ngẩng đầu nhìn đến, ánh mắt mê man… cũng không biết hoàng thượng đây là đang nổi nóng cái gì?

 

Nhưng tay Thiên Vũ còn chỉ vào Nguyên thục phi… Nguyên thục phi liền cảm giác được mình là lạnh từ tâm đến gót chân, một lòng đều theo đó chìm xuống… chỉ lo câu nói tiếp theo của Thiên Vũ chính là nhằm vào bà. Vì vị hoàng đế hỉ nộ vô thường, qua nhiều năm như thế bà thế nhưng tràn đầy cảm khái.

 

Nhưng chờ cả ngày, Thiên Vũ cũng không có phát tác… Nguyên thục phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một hơi này bà vừa mới nuốt trở về… lại đột nhiên lại nghe thấy giọng Phượng Vũ Hoành vang lên! Bà vừa thở ra một hơi thì lập tức lại hít vào ——

 

 

 

[Truyện này đăng tại audiotruyendaomai.com]

 

 Chương 761:

Phụ hoàng, làm chủ cho A Hoành!

 

-“Cửu điện hạ đưa Cổ Thục công chúa về nước… ngày gần đây đang lưu lại nam giới! Mấy ngày trước nhận được thư của Cửu điện hạ! nói là Bát điện hạ cho tới nay đóng tại vùng bờ Nam sắp có việc mừng. Theo như biết được, Bát điện hạ ở miền nam tự mình chọn lựa rất nhiều lễ vật… thỉnh lúc Cửu điện hạ hồi kinh tiện đường mang về kinh, là sính lễ tặng cho tam tiểu thư Lữ gia.

 

Nói rồi, Phượng Vũ Hoành đứng lên… hướng Nguyên thục phi chầm chậm hành lễ một cái, nói:

-“Thật sự phải chúc mừng Thục Phi nương nương đấy!

 

Lời vừa thốt ra, trực tiếp lan truyền ra một tin tức. Đó là… Bát hoàng tử muốn đám hỏi với Lữ gia!

 

Nhưng đây là vì cái gì?

 

Nguyên thục phi cũng hồ đồ! mọi người tại đây cũng mơ hồ! chẳng qua so với bọn hắn mơ hồ, người nhà họ Lữ nhưng mừng híp mắt. Lữ Yến thậm chí đã kích động quá sít sao nắm chặt cánh tay Cát thị, không ngừng mà hỏi:

-“Đây là thật sao? Mẫu thân, đây là thật sao?

 

Cát thị cũng không hiểu, đây đối với Lữ gia mà nói là niềm vui bất ngờ. Nhưng tin mừng là từ trong miệng Phượng Vũ Hoành nói ra… tin được không? Nàng nhỏ giọng hỏi Lữ Tùng:

-“Lão gia! hôm nay sáng dậy chẳng phải người còn đi gặp qua Thục Phi nương nương à? Có nghe nương nương nhắc qua không?

 

Lữ Tùng lắc đầu, thở dài:

-“Đâu chỉ không có nói ra… Thục Phi nương nương quả thực đã vô cùng bài xích hôn sự này. Lữ gia chúng ta đến trình độ này! còn có tư cách gì nói giúp đỡ Bát điện hạ đây? Lấy cái gì đi giúp đỡ chứ? Thục Phi nương nương đã chính xác nói cho ta biết hai nhà kết thân đã là không thể nào, nhưng chẳng biết vì sao hiện tại….. A!

 

Đột nhiên ông ngẩn ra… như bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:

 

-“Ta đã biết… Lữ gia chúng ta có chuyện, tức là chuyện gần hai tháng. Mà lúc trước Thục Phi nương nương đã từng gửi thư cho Bát điện hạ, nhắc qua việc hai nhà kết thân. Sau này Lữ gia có chuyện… tuy nàng lại truyền tin, nhưng lúc đó đã bắt đầu mùa đông… tin đưa đến nam giới liền phải qua hai ba tháng mới tới. Mà Cửu điện hạ kia truyền tin trở lại, tính toán một chút, hẳn là sau lần thứ nhất Nguyên thục phi chuyển tin. Nói vậy thì..… Bát điện hạ hẳn là đối với chuyện Lữ gia chúng ta vẫn còn chưa biết được, hay hoặc là nói..... Trước khi Cửu điện hạ truyền tin, tin tức sau này còn chưa truyền tới bên kia nam giới.

 

Thế nhưng suy nghĩ thêm… nhưng cũng không lạc quan cho lắm.

 

-“Không truyền tới là không có truyền tới… sớm muộn cũng sẽ truyền tới! hôn sự này theo ta thấy, vẫn không thành.

 

Lữ Yến cũng không để ý những cái đó, chỉ nói:

-“Làm sao lại không thành? Tế An quận chúa đã nói ngay trước mặt mọi người! vậy đã nói rõ chuyện này có thể thành. thế nhưng… phải thành!

 

Nàng nói kiên quyết, một đôi mắt mở thật to, nàng nói với Lữ Tùng:

-“Lữ gia đám hỏi với Bát hoàng tử, chuyện này là thư Cửu hoàng tử truyền tới..… phụ thân! bây giờ Tế An quận chúa trước mặt nhiều người như vậy cũng đã nói ra… ngài nói… nước này đã đổ ra, còn có thể lại thu về sao?

 

Lữ Tùng sửng sờ, nói:

-“Ý của con là...

 

-“Ý tứ của nữ nhi là… tương kế tựu kế!.

 

Hai mắt Lữ Tùng sáng ngời, cùng Cát thị hai người liếc mắt nhìn nhau. Ý kiến một nhà ba người trong nháy mắt đạt thành thống nhất. Vì thế Lữ Tùng đứng lên… rất cung kính mà hành lễ với Nguyên thục phi, nói câu:

-“Đa tạ Thục Phi nương nương nâng đỡ… tiểu nữ bất tài! cũng chắc chắn không bôi nhọ Bát điện hạ!

 

-“Câm mồm! Chớ có nói bậy!

Nguyên thục phi cuống lên, nhảy thoáng cái đứng dậy, không để ý tới với Phượng Vũ Hoành làm khó dễ, chỉa thẳng vào Lữ Tùng liền nói:

-“Ai nói Bát điện hạ muốn cưới người của Lữ gia các ngươi? Bản cung tuyệt không đồng ý! Thế nhưng… hoàng tử kết hôn… đó đều là phải do hoàng thượng tứ hôn… sao có thể ngươi nói đám hỏi thì đám hỏi?

 

Lữ Tùng rất ủy khuất nói:

-“Hồi nương nương, chuyện đám hỏi này chẳng phải thần nói, là...

 

Hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hoành…

-“Là Tế An quận chúa nói đấy!

 

Nguyên thục phi quả thực tức giận đến cũng không biết nên đi tìm ai phát tiết! Lại quay đầu, trợn lên giận dữ nhìn Phượng Vũ Hoành nói:

-“Ngươi lại nói bậy bạ gì đó? Một vị quận chúa, ngươi cũng chỉ là quận chúa, bản cung đường đường là Thục phi! Là thân mẫu hoàng tử! Ngươi thật to gan dám tạo ra tin đồn!

 

Phượng Vũ Hoành nháy mắt mấy cái, giống như bộ dáng rất sợ hãi chuyển hai bước. Cuối cùng rõ ràng đi đến giữa sân… hướng trước mặt Thiên Vũ đế “rầm” một cái, quỳ xuống.

 

-“Phụ hoàng! phải làm chủ cho A Hoành!

 

Suýt chút nữa Nguyên thục phi đã phun một ngụm máu ra ngoài…

 

Làm chủ? người cầu hoàng thượng làm chủ nên là bà chứ? Cho nên bà cũng quỳ đến trước mặt Thiên Vũ đế, lời nói tương tự mở miệng:

-“Hoàng thượng! ngài phải làm chủ cho thần thiếp!

 

Thiên Vũ đế liếc nhìn phía dưới, không lên tiếng, nhưng liếc mắt ra hiệu với Chương Viễn. Chương Viễn cũng bất đắc dĩ, nhủ thầm ngài một vị hoàng thượng, một khi có chuyện liền đẩy ta một thái giám ra, thật là tức giận mà! Nhưng hắn còn phải nghe lời Thiên Vũ nói, lại phải xem kỹ tâm tình Thiên Vũ… rất nhanh cũng biết rõ bản thân mình nên nói cái gì, vì thế giọng the thé nói với hai người:

-“Cầu hoàng thượng làm chủ cũng nên có thứ tự tới trước tới sau, là Tế An quận chúa cầu trước tiên, Thục Phi nương nương tạm thời quỳ qua một bên đi.

 

Một câu nói, đuổi Nguyên Thục phi đến một bên, vẫn là quỳ phía sau.

 

Hạ nhân đến nâng Thục phi nhích sang bên mấy bước, còn không quên nhắc nhở bà:

-“Nương nương không thể đứng, cũng không thể ngồi, phải quỳ phía sau.

 

Nguyên Thục phi tức giận đến lá gan cũng đau, lại không có biện pháp…

 

Chương Viễn đại biểu hoàng thượng, ai cũng hiểu. Bà chỉ có thể quỳ ở chỗ này, nhìn Phượng Vũ Hoành một câu một câu nói:

-“Phụ hoàng! A Hoành chỉ là quận chúa….. nhưng hôm nay đã đắc tội với Thục Phi nương nương rồi, vậy phải làm sao mới tốt đây? Chỉ là quận chúa, Thục Phi nương nương lại chủ vị một cung cao quý, lại là thân mẫu hoàng tử, nếu nương nương cắn chặt A Hoành không buông! Vậy A Hoành còn có mạng sống sao?

 

Nàng nói những lời này đấy là than thở khóc lóc…

 

Đúng vậy! xác thực là than thở khóc lóc. Phượng Vũ Hoành “che giấu lương tâm” chảy ra mấy giọt nước mắt, xem thấy Thiên Vũ liền đau lòng.

 

-“Hài tử ngoan, mau đứng lên nói chuyện, trên đất rất lạnh.

 

Thân thể của hắn nghiêng về trước, làm dáng giống như chính mình đi đỡ… doạ Chương Viễn nhanh chóng đè lại ông. Sau đó nhanh chóng chạy đến đỡ Phượng Vũ Hoành lên.

 

Phượng Vũ Hoành vẫn còn lau nước mắt… nhưng mọi người đang ngồi xem ở đây từng người một đều trợn mắt! Nhủ thầm Tế An quận chúa ngươi là thật có thể diễn mà! Chỉ là quận chúa à? Quận chúa đã không nhỏ được không? Đắc tội Thục Phi nương nương à? Sợ người ta làm khó dễ ngươi sao? Ngươi chừng nào thì sợ đắc tội với người hả? Trong những người ngươi đắc tội, một Thục phi nho nhỏ có thể tính sao? Ngươi thực sẽ để cái tiểu Thục phi vào trong mắt à? Nhớ năm đó thời điểm ngươi đối nghịch với quý phi, cũng không thấy ngươi kinh hoảng như vậy đâu!

 

Cho dù ở trong lòng mọi người oán thầm… nhưng những người đang ngồi ở đây, hơn phân nửa vẫn là thân cận Phượng Vũ Hoành….. chỉ có một ít người trước kia nịnh bợ Thục phi, trông cậy vào Bát hoàng tử. Nhưng bây giờ thái độ này của hoàng thượng, bọn hắn lại nói được gì? Thục phi ngươi là bị ủy khuất….. cái này tất cả mọi người biết, nhưng người nào dám giúp ngươi chớ?

 

Phượng Vũ Hoành ra dáng xoắn khăn lau nước mắt hai lần, lúc này mới lại ngẩng đầu nói với Thiên Vũ.

-“Phụ hoàng, vừa rồi Thục Phi nương nương nói A Hoành như thế! A Hoành trong lòng này quả thực rất sợ. thế nhưng... tin tức kia cũng không phải A Hoành nói bậy mà! Là Cửu điện hạ truyền thư hồi kinh… tin ấy phụ hoàng ngài cũng đã thấy qua… chính là phong thư ngày hôm trước lúc A Hoành tiến cung mang vào đấy!.

 

Thiên Vũ gật đầu:

-“A Hoành nói không sai. hôm kia là có thư Minh nhi truyền về, trên đó thật có đề cập chuyện Bát nhi có ý muốn nghênh thú tam tiểu thư Lữ gia quá môn. Thục phi! tới tới tới… ngươi lại nói lại lời ngươi vừa rồi nói cho trẫm nghe một lần!

 

Nguyên thục phi trong lòng cả kinh. kinh ý lần nữa cuốn sạch toàn thân. Bà vạn lần cũng không ngờ tới! Chuyện theo lời của Phượng Vũ Hoành… Thiên Vũ đế cư nhiên cũng biết! Vậy bây giờ đương sự chẳng hay biết gì... thì chỉ có bà?

 

Nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Vũ đế… Nguyên thục phi hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải. Bà vốn nghĩ kỹ nhất định là Phượng Vũ Hoành nói bậy! không có khả năng có tin tức như vậy truyền về… hay hoặc giả là nàng với Huyền Thiên Minh hai người liên thủ tạo một màn này! Nhưng bây giờ lại nhìn thái độ này của Thiên Vũ, bất kể có phải hay không là sự cố nhân gia cố ý sinh ra, dường như Thiên Vũ cũng không phản đối? Nhìn ý này, còn rất tình nguyện? Chuyện này...

 

-“Hoàng thượng.

Nguyên thục phi vẫn là muốn làm tranh thủ cuối cùng…

-“Hoàng thượng! Bát điện hạ quanh năm đóng giữ biên quan… với nữ nhi Lữ gia cũng không có qua lại gì? Bát điện hạ làm sao có thể tức khắc muốn cưới nhân gia? Trong này chắc chắn có một chút hiểu lầm.

 

Thiên Vũ khoát khoát tay, nói:

-“Chuyện này trước tiên không nói… hiện tại trẫm chỉ đang làm chủ cho A Hoành. Vừa rồi Ngươi uy hiếp nàng cái gì ấy nhỉ? Nàng chỉ là một quận chúa nho nhỏ à? Ngươi đường đường là Thục phi sao? Được! trong lòng ngươi đã có ý tưởng như vậy! Vậy hôm nay trẫm sẽ làm chủ cho A Hoành!

 

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người sửng sốt!

 

Đám người chỉ không rõ? Thiên Vũ đế sẽ như thế nào làm chủ cho Phượng Vũ Hoành? Thục phi nói nàng chỉ là Quận chúa! Chẳng lẽ muốn nhấc nàng thành Công chúa? Nhưng coi như làm công chúa, vậy cũng không sánh bằng nương nương trong cung mà!

 

Đám người đang suy đoán, chợt nghe Thiên Vũ đế mở miệng, nói:

-“Thục phi Nguyên thị, không thể lấy đức trị chúng… nói năng bất thiện… nay giáng làm tần, đoạt phong hào thục, chỉ xưng Nguyên Tần.

 

Đột nhiên một đạo khẩu dụ phát ra… Nguyên thục phi liền bị giáng thành Nguyên tần, ngay cả phong hào chữ Thục đều không có! Việc này không khỏi khiến mọi người kinh hãi. Nhưng Tần đến cùng cũng là chủ vị một cung… Nguyên Tần vẫn là đặt ở phía trên Phượng Vũ Hoành một cái quận chúa đấy!

 

Rất hiển nhiên, chính Nguyên Tần cũng nghĩ như vậy! Chỉ thấy nàng lạnh lùng chớp mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, lạnh lùng nói:

-“Tuy là Tần vị, ngươi cũng phải tôn kính bản cung.

 

Phượng Vũ Hoành làm dáng lại lùi sang bên cạnh hai bước, vỗ vỗ ngực, bộ dáng rất sợ hãi! Chợt nghe Thiên Vũ đế lại nói:

-“A!..… tần cũng không được! Vậy thì quý nhân đi!

 

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh… Không chủ vị một cung, tuy là quý nhân cũng là nữ nhân của hoàng thượng, thế nhưng địa vị còn kém trên nhiều lắm. Phượng Vũ Hoành là quận chúa… thân phận kia cũng là gia tộc hiển hách, nhân gia muốn khó dễ với một quý nhân nho nhỏ, thì Nguyên quý nhân thật sự thật không hề dám phản kháng.

 

Trước đây Nguyên thục phi… bây giờ Nguyên quý nhân lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Từ trên trời rơi xuống đất, tức khắc bị đánh về nguyên hình. Quý nhân… đấy là phong vị lúc bà mới tiến cung! Bà nỗ lực mấy chục năm… thật vất vả vì hoàng thượng sinh nhi tử… vì mình kiếm được phi vị. Nhưng trong nháy mắt này tất cả lại mất đi! Chuyện này... Đến cùng tại sao thế?

 

Bà khóc, cầu xin Thiên Vũ:

-“Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi! thần thiếp thật biết sai rồi! Cầu hoàng thượng khai ân… không nên giáng thần thiếp thành quý nhân mà! Hoàng thượng!

 

Bà lớn tiếng cầu xin, chọc hoàng hậu từng trận phiền lòng…

 

-“Hôm nay vừa đến bãi săn… Nguyên thị ngươi ở đây thỉnh thoảng khóc rống. Bản cung đã nói quá nhiều lần… Hôm nay chẳng phải thời điểm rơi nước mắt! Ngươi ở đây khóc rống là cho ai thấy thế?

 

Nguyên quý nhân rất muốn nói Phượng Vũ Hoành cũng khóc mà! Nhưng bây giờ bà nào có lá gan đó! Bây giờ bà chỉ cầu Thiên Vũ có thể hồi tâm chuyển ý, có thể trả phi vị cho bà… những thứ khác đã sớm không để ý tới.

 

Nhưng rõ ràng Thiên Vũ không có ý định hồi tâm chuyển ý kia! Bà gào khóc thật lâu cũng không có được nửa điểm đáp lại. Mà lúc này, vẫn cứ giọng Phượng Vũ Hoành lại vang:

-“Phụ hoàng, vậy theo người xem, hôn sự Bát điện hạ và Lữ gia tiểu thư...

 

 

 

[Truyện này đăng tại audiotruyendaomai.com]

 

 

Chương 762:

Rốt cuộc muốn cưới ai tự mình tuyển thôi!

 

Phượng Vũ Hoành lại nhắc tới việc kết hôn… doạ Nguyên quý nhân trong nháy mắt lại không hề để tâm chuyện phi vị hay không? Một đôi mắt thẳng nhìn Thiên Vũ đế chằm chằm, chỉ chờ mong ông có thể lắc đầu, nói không cho phép.

 

Tiếc thay vẫn cứ không như mong muốn! Thiên Vũ đế không chỉ không lắc đầu, thậm chí ông còn gật đầu… thuận theo Phượng Vũ Hoành, lại nói:

-“Vụ hôn nhân này! Những ngày gần đây trẫm cũng đã từng cân nhắc! Tuy nói không có ấn tượng gì với khuê nữ Lữ gia… nhưng Mặc nhi đóng tại biên quan, người chính hắn chọn!… trẫm sẽ không làm ngược ý hắn. Hôn sự này cứ quyết định như vậy đi thôi! Chờ khi đại niên Mặc nhi hồi triều, trẫm tự mình vì hắn tứ hôn.

 

Thiên Vũ này lời vừa dứt! Người nhà họ Lữ không nhiều lời, trực tiếp xông lên quỳ trên đất, đương trường dập đầu tạ ân. Lữ Tùng còn nói:

-“Thần cảm động và nhớ đến thánh ân, sau này chắc chắn phải càng tận toàn lực nguyện trung thành Đại Thuận! Phân ưu giải nạn vì hoàng thượng.

 

Thiên Vũ đế gật gật đầu, không nói thêm gì nữa… ánh mắt nhưng rơi vào Lữ Yến kia, nhìn thật lâu.

 

Lữ Yến vẫn cúi đầu, tự không biết chính mình đang bị Thiên Vũ đánh giá. Nhưng lúc Lữ Tùng nói chuyện ngẩng đầu, nhìn thấy rõ ràng, tim không khỏi nhảy tới cổ rồi! Yên lặng mà cầu nguyện khuê nữ nhà mình đừng chịu thua kém… tuyệt đối đừng trên điểm mấu chốt này xảy ra bất trắc gì? Vạn nhất chọc hoàng thượng không cao hứng một cái, hôn sự này coi như thôi… Lữ gia thế nhưng uổng công vui mừng một hồi.

 

May mà Lữ Yến cũng tính cho ông không chịu thua kém, chỉ tĩnh lặng quỳ… cũng không gây ra chuyện gì. Nhưng một đầu khác, rốt cục Nguyên quý nhân phản ứng kịp nhưng hỏng mất, hét to:

-“Không!

 

Sau đó liều mạng mà quỳ rạp bò về phía trước! Mắt thấy sắp nằm bò bên chân Thiên Vũ, lại bị Chương Viễn liếc mắt ra hiệu. Ngay lập tức có cung nhân tiến lên lại bắt bà trở lại.

 

Nguyên quý nhân hỏng mất khóc lớn, vừa khóc vừa la lớn:

-“Hoàng thượng, hoàng thượng ngài không thể đồng ý mà! Nữ nhân Lữ gia sao xứng nổi Mặc nhi chúng ta! Hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng cân nhắc mà!

 

Bà khóc cầu cũng không có khiến cho Thiên Vũ nửa điểm đồng tình! Thậm chí Thiên Vũ không thể tưởng tượng nổi nhìn Nguyên quý nhân, hỏi một câu:

-“Đây chẳng phải là mong đợi của ngươi sao? Trẫm bây giờ tác thành cho ngươi, cách nào ngươi lại cầu trẫm cân nhắc?

 

Nguyên quý nhân sửng sốt. lúc nào thì bà từng mong đợi kết gia với Lữ gia? Hôm nay việc này làm sao được gọi là hai chữ tác thành?

 

Không chờ nàng nghĩ rõ ràng… tiếng nói của Phượng Vũ Hoành lại truyền đến, là nói với bà:

-“Tiểu thư tướng phủ, phối nhi tử quý nhân, việc này đã rất khá. Nguyên quý nhân! ngươi còn có gì không vừa lòng chứ?

 

Nguyên quý nhân tàn bạo mà nhìn chằm chằm nàng, tức giận nói:

-“Đều bởi vì ngươi! Đều bởi vì ngươi! Ta bây giờ tuy giáng làm quý nhân, nhưng ngươi đừng quên. Hiện nay con trai của ta còn là Bát hoàng tử, là Thịnh Vương, là đại tướng đóng giữ biên quan, quyền cao chức trọng. sao là bọn hắn một cái tướng phủ nho nhỏ có thể xứng với?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, nói:

-“Quý nhân ngài luôn xem người khác quá thấp! lại xem mình quá cao. Trước kia nói ta chỉ là Quận chúa, hiện tại còn nói Lữ gia là tướng phủ nho nhỏ! Như vậy trong mắt quý nhân, đến cùng người nào mới là đồng dạng tôn quý giống ngài? Tả thừa tướng đương triều! quan to Nhất Phẩm, phủ đệ gia tộc như vậy lại nói là tiểu nhân? Vậy ngài muốn cho Bát điện hạ cưới dạng nữ tử thế nào? Đương kim Đại Thuận, trừ ra bổn quận chúa, còn có Thiên ca công chúa ra… nữ tử tuổi tác thích hợp bây giờ? nữ nhi nhà quan to Nhất Phẩm hẳn là tôn quý nhất chứ? Như vậy vẫn không để ngài thoả mãn! Vậy có thể xứng với Bát điện hạ… cũng chỉ có thể là mấy công chúa láng giềng.

 

Nàng nói xong… bất chợt hiểu ra, như nghĩ tới điều gì, tiếp theo lại nói:

-“Nhớ tới trong cung yến Nguyệt tịch ngày ấy! Dáng vẻ quý nhân ngài rất thân cận với Thất công chúa Cổ Thục quốc kia! Chẳng lẽ quý nhân đã chọn trúng Thất công chúa kia? Nếu là như vậy, nói cho cùng A Hoành có thể giúp đỡ ngài cầu tình với phụ hoàng.

 

Nguyên quý nhân lúc này trong đầu rối một nùi! Căn bản chính là không cách nào tự hỏi… tư duy hoàn toàn bị Phượng Vũ Hoành nắm kéo. Người ta nói đến đâu, thì bà theo đến đấy. Giờ khắc này nghe Phượng Vũ Hoành nhấc Thất công chúa Cổ Thục kia lên… theo trực giác thế nào cũng so cường thế hơn Lữ gia! Vì thế ma xui quỷ khiến nhưng gật đầu, lại nghe Phượng Vũ Hoành nói:

-“Quý nhân tiểu chủ nhưng nghĩ thông suốt?

 

Nguyên quý nhân nơi nào còn có năng lực nghĩ tới, chỉ theo bản năng gật đầu. Liền thấy tất cả mọi người đang ngồi đều hít vào một ngụm khí lạnh! Cả những phi tần đang ngồi cũng là nhìn bà… bất đắc dĩ lắc đầu, như là đang nhìn một người hết thuốc chữa. Bà khó giải, mơ màng nhìn Phượng Vũ Hoành, ấy mà hỏi một câu:

-“Không phải ngươi nói có thể giúp cầu tình với Hoàng thượng sao? Sao còn chưa đi nói?

 

Ha, ha!

 

Phía dưới rốt cục có người kiềm chế không được! nhưng thủy chung là không dám nói gì, chỉ xì xào bàn tán. Nhưng Lữ Tùng quỳ ở bên cạnh thì càng gấp hơn ai… chợt nghe hắn hét lớn một tiếng:

-“Quý nhân! Lữ Tùng ta quan to Nhất Phẩm cao quý đương triều, nữ nhi Lữ gia ta sao cứ như vậy bị ngươi ghét bỏ? Sao không xứng với Bát điện hạ? Thế cho nên Quý nhân tình nguyện hủy đi tiền đồ Bát điện hạ… cho Bát điện hạ đi cưới một công chúa dị quốc? cũng không chịu để điện hạ nghênh tiểu nữ ta vào cửa à?

 

Lời Lữ Tùng nói thoáng cái đã như một đạo tia chớp, răng rắc răng rắc kích Nguyên quý nhân đến ngoài khê trong nhão. Ngay cả thị nữ Nguyệt Tú bên người bà cũng nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở nói:

-“Nương nương! quy củ đại thuận triều… một khi hoàng tử nghênh thú công chúa dị quốc vào cửa. từ nay về sau chính là hết duyên với hoàng vị đấy!

 

Nguyên quý nhân thoáng cái thức tỉnh… lập tức liền ý thức được chính mình lại mắc bẫy Phượng Vũ Hoành. Bà tức giận đến suýt nữa ngất đi! một đôi mắt như phun lửa… trừng Phượng Vũ Hoành! Nhưng trừ bỏ trừng, bà có thể làm gì đối phương đây?

 

Phượng Vũ Hoành nhếch nhếch môi cười, lại truy hỏi:

-“Quý nhân thật sự là muốn cho Bát điện hạ cưới công chúa Cổ Thục kia?

 

Nguyên quý nhân nghiến răng nói:

-“Tự nhiên không nguyện...

 

-“Vậy việc hôn nhân Lữ gia...

 

-“Hoàng thượng tứ hôn… nào còn có đạo lý không nên.

 

-“Thế mới đúng chứ!

Phượng Vũ Hoành tiếu tiếu nói:

-“Từ xưa tới nay xác thực mẫu bằng tử quý! Nhưng tiểu chủ cũng đừng quên… tử cũng theo mẫu mà hưng vinh đấy! Nguyên quý nhân bây giờ hẳn là cân nhắc chính là mình giáng vị có thể hay không ảnh hưởng không tốt đến Bát điện hạ! Mặt khác, cũng có thể may mắn có thể leo lên Lữ gia hôn sự này! Dù sao, bây giờ đã không bằng lúc trước.

 

Mọi người vỗ trán! ở đâu là bây giờ không bằng lúc trước! Đây rõ ràng là hiện tại không bằng vừa rồi mà! Thời gian nháy mắt, Thục phi biến thành quý nhân, cả xưng hô cũng từ nương nương biến thành tiểu chủ… đây là một hí kịch cỡ nào! Nhưng nó cứ như vậy cực kỳ rõ ràng xảy ra! thật là... tạo hóa trêu ngươi mà!

 

Thấy Nguyên quý nhân không còn ý phản đối! Lữ gia lần nữa tạ ân. Lữ Yến đánh bạo chớp mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, trong lòng lại nghĩ… Tế An quận chúa này hỗ trợ như vậy, chẳng lẽ là chuyện sáng sớm nói với nàng, nàng quyết định đáp ứng rồi?

 

Chỉ trong chốc lát này, việc hôn nhân một vị hoàng tử cứ như vậy định xuống! Đám người cũng còn chưa kịp phản ứng… chuyện này cũng đã thành chắc chắn. Những thần tử vẫn theo phe Bát hoàng tử cũng không thể không tiếp thu hiện thực này! Suy nghĩ thêm… tốt xấu Lữ Tùng cũng là Tả tướng đương triều! Cũng chẳng phải thật là quá chịu thiệt! dù sao cũng tốt hơn cưới một công chúa dị quốc. Vì thế một người một người đứng lên, đi chúc mừng Nguyên quý nhân… tức giận đến Nguyên quý nhân thật muốn đương trường liền phát tác! Xua hết mấy người này đi.

 

Lại qua chỉ một nén nhang… các hoàng tử công tử cũng lục tục trở lại. Có cung nhân lập tức tiến lên, cùng đám người kia xách con mồi trong tay cùng tính toán tổng số săn bắn của mỗi một vị hoàng tử.

 

Rất nhanh, thành tích ra lò… tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch dùng hai mươi sáu con mồi đạt được thứ tự đứng đầu hôm nay!

 

Sau đó lần lượt là Nhị hoàng tử mười tám con, Ngũ hoàng tử mười một con, Đại hoàng tử thì khá là bình thường, vẻn vẹn bắn trúng sáu con. Chẳng qua ai nấy đều biết Đại hoàng tử không am hiểu cái này! Hắn là một hoàng tử chuyên về buôn bán… ý nghĩa sự tồn tại của hắn là vì Đại Thuận vơ vét của cải, là không ngừng dồi dào quốc khố Đại Thuận. Hơn nữa Đại hoàng tử luôn luôn đối đãi người cũng rộng lượng… càng là cùng những người này trong ngành nghề khá có một chút qua lại! Cho nên đến cùng ai cũng sẽ không bởi vì chuyện săn bắn mà coi thường hắn.

 

Nói đến, đám người lúc này may mắn chính là các nhi tử nhà mình… từng người một vẫn tính là không chịu thua kém, không có thật sự đi giành xếp hạng bài vị với các hoàng tử. từng người từng người chỉ tượng trưng bắn vài con, cái đó cũng dễ làm thôi.

 

Đến là Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa… với cung nhân ở phía sau hắn hai tay trống trơn! cũng không có lấy một con mồi! Mà Huyền Thiên Hoa toàn thân áo trắng đứng ở trên sân… không thấy một tia phong trần mệt mỏi vừa mới săn bắn trở về! Cũng không giống những người khác cái loại thở hì hục… đến là nên thế nào thì thế ấy! y hệt vừa rồi cũng không có tới bãi săn… thong dong chỉ như đang ngồi tại bên cạnh uống trà. Trong lúc nhất thời, lại trêu chọc các tiểu thư, phu nhân theo tới trợn cả mắt lên! Thậm chí có tiểu thư đương trường liền lau lệ, nhỏ giọng thương lượng với mẫu thân nhà mình, có thể hay không nghĩ cách như Lữ gia vậy! Hôm nay cũng vì mình làm mai với Thất hoàng tử?

 

Thế mà! ai nấy muốn gả Huyền Thiên Hoa, nhưng cũng người người đều biết Huyền Thiên Hoa là một vị hoàng tử không dễ gả nhất. Ngay cả đám người trước kia cảm thấy Cửu hoàng tử khó gả nhất! bây giờ cũng bị Phượng Vũ Hoành đánh chiếm! Thất hoàng tử lại như cũ như tiên như họa, không nhiễm phàm trần… làm cho các nàng chỉ có phần nhìn.

 

Thấy Huyền Thiên Hoa bên này không thu hoạch được gì? kỳ thực mọi người cũng không ngoài ý muốn! Bao gồm Thiên Vũ đế, cũng đều không ngờ. Dù sao bọn hắn cũng đã có qua kinh nghiệm.

 

Trước đây Huyền Thiên Hoa rất ít tham gia loại săn bắn này! Chỉ có theo tới mấy lần, hơn phân nửa là lưu tại trên khán đài cùng uống trà với bọn hắn. Kết quả sau này đến hai lần! Nhưng lần thứ nhất, là chỉ bắt sống hơn hai mươi con thú nhỏ trở lại! Mà lần thứ hai, thẳng thắn dùng tên không có đầu mũi tên đi bắn. Phía trên nhuộm màu. thế cho nên con mồi nhỏ hoàng tử khác bắt trở về đã bị hắn dùng mũi tên đã nhuộm màu lại không có tác dụng thương tổn bắn trúng trước, vô cùng khó xử.

 

Chẳng qua, tính khí Huyền Thiên Hoa ai mà chẳng biết? Đám người sớm đã quen với việc tay hắn không dính máu! bất kể là máu người hay máu thú! Nói chung, người ta có phải nhiễm tục trần hay không? thì người ta đồng ý làm đi làm lại thế này, hoàng thượng cũng không quản, người khác có thể quản hắn sao? có cách gì đây?

 

Đám người nghĩ, nhìn thấy như vậy! lần này, thẳng thắn Thất hoàng tử là không hề làm gì cả? cưỡi ngựa vào bãi săn dạo chơi nửa ngày.

 

Rốt cuộc là Thiên Vũ đế phá vỡ trầm mặc này! hỏi Huyền Thiên Hoa một câu:

-“Hoa nhi vào bãi săn lần này, có thu hoạch gì không? Cũng hoặc là có thấy gì không?

 

Huyền Thiên Hoa cười nhạt hướng Thiên Vũ hành lễ, sau đó gật gật đầu nói:

-“Nhi thần cũng có thu hoạch!

 

-“A?” Thiên Vũ cũng hứng thú hỏi: “Thất nhi thu hoạch được gì?

 

Huyền Thiên Hoa nói:

-“Là săn bắn! thu hoạch của nhi thần tự nhiên cũng là con mồi.

 

Đám người vừa nghe lời này cũng thật sự hứng thú! Chẳng lẽ Thất điện hạ cũng bắn trúng thú nhỏ? Cũng sát sinh? Hay là đổ máu à?

 

Ai biết! Chợt nghe cung nhân đi theo phía sau Huyền Thiên Hoa lớn tiếng mà xướng rằng:

-“Thất điện hạ vào bãi săn lần này! Tổng cộng đã thành công để cho hai mươi tám con thú nhỏ chạy thoát!

 

************

Main ... MụcLục ... PhầnKế

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts