Thần Y Đích Nữ - Phần 247 (763-765)

 

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 763:

Choáng lại choáng!

 

Giọng the thé của thái giám này, khiến cho mọi người nghe được điều choáng váng.

 

Đồ chơi gì? Để cho chạy hai mươi tám con? Chẳng phải đi săn sao? Lúc nào lại thay đổi thành cứu săn?

 

Chẳng qua cũng có người nói:

-“Xác thực chỉ có Thất điện hạ mới có thể làm được chuyện này!

 

Cảm khái này rất nhanh thì khiến cho những người khác cộng hưởng! Vì thế mọi người lại ngó Huyền Thiên Hoa vài lần… Chậm rãi cũng cảm thấy xảy ra chuyện này trên người Huyền Thiên Hoa, cũng thực sự chỉ có thể tính là một chuyện rất bình thường. Vì thế một người một người che lương tâm bắt đầu nói tốt…

 

-“Thất điện hạ quả thật lòng dạ nhân từ! Chúng ta khâm phục! Khâm phục!

 

Nhưng Huyền Thiên Hoa chỉ cười cười, cũng không đáp lại bất kỳ người nào. chờ tiếng nói của đám người ngừng, lúc này hắn mới lui về sau vài bước, nói với Thiên Vũ đế.

-“Phụ hoàng, nhi thần chưa từng săn bắn bất kỳ một thú nhỏ gì? sẽ không tranh đoạt với các huynh trưởng.

 

Tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch liếc mắt nhìn hắn, mặt sầu khổ nói:

-“Nếu không phải lão Thất đi theo quấy rối, ta còn có thể bắn nhiều thêm tý!.

 

Thiên Vũ rên lên một tiếng:

-“Ngươi đã là đệ nhất, ngươi còn muốn thế nào?

 

Nói xong, rất không vui từ trong tay hoàng hậu cầm ra một thanh ngọc như ý đã sớm chuẩn bị xong… sau đó lại đưa cho Chương Viễn:

-“Đây là phần thưởng cho người đứng đầu săn bắn hôm nay, đi… cho hắn đi!

 

Tuy nói từ khi cung yến Nguyệt tịch lần đó trở đi… Thiên Vũ đế cũng có thể tình cờ để Tứ hoàng tử đi ra hóng gió một chút. nhưng dù sao đối với chuyện lúc trước Huyền Thiên Dịch theo Huyền Thiên Dạ bức vua thoái vị còn có vướng mắc trong lòng… cho nên thái độ cũng không khá lắm! một thanh ngọc như ý đại biểu người thắng cũng là cho không cam không nguyện.

 

Chẳng qua Huyền Thiên Dịch cũng không cho là đúng, hoàn toàn coi như không thấy Thiên Vũ đế lạnh lùng… sau khi nhận ngọc như ý tới tay liền rất nghiêm túc quỳ xuống, dập đầu tạ ân. sau đó lại quay người lại liền đi vào trong đám tiểu thư.

 

hành động này của hắn để chúng nhân khó hiểu? nhưng Huyền Thiên Ca lôi kéo tay áo Phượng Vũ Hoành nói:

-“Mau nhìn… mau nhìn… nhất định là hắn đi tìm Tưởng Dung.

 

Phượng Vũ Hoành tự nhiên cũng nhìn ra mục đích của đối phương.

 

Hướng Huyền Thiên Dịch đi đến đúng là chỗ Tưởng Dung ngồi. rất nhanh, hai người cũng đã đứng mặt đối mặt, chỉ thấy Huyền Thiên Dịch đưa ngọc như ý trong tay về phía trước, nói câu:

-“Tưởng Dung sư phụ… thu đi… đã nói rồi đấy, hôm nay nếu như thắng… tưởng thưởng liền đưa cho ngươi, làm tạ sư...

 

Một câu nói kia làm cho Tưởng Dung đỏ mặt đến cần cổ… trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải? ngoài xấu hổ tức giận thẳng hướng Huyền Thiên Dịch mắt trợn trắng, còn cắn răng nhỏ giọng nói:

-“Ngươi có bị bệnh không? Ai kêu ngươi chọn đưa lúc này? Ngươi không thể trở lại vụng trộm cho ta à?

 

Vẫn cứ Huyền Thiên Dịch rất không câu nệ tiểu tiết, lúc ấy thì cất cao giọng nói:

-“Chà! Ngươi là sư phụ thêu tranh của ta. ta có món quà đến tạ sư, còn chọn cái gì bây giờ cùng lúc trở về? Cầm tự nhiên chính là cầm, mau thu đi… đồ vật phụ hoàng cho rất tốt đấy.

 

Vừa nói vừa chính mình còn cẩn thận ngó nhìn chuôi ngọc kia, lại bổ túc một câu:

-“Là ngọc cực phẩm… ngươi kiếm lời đây, mau cầm.

 

Tưởng Dung tức giận đến thật muốn đạp hắn một cước. đến cùng vẫn nhịn được, một tay đoạt lấy như ý, nhỏ giọng nói:

-“Nhanh chóng cút xa chút cho ta.

 

-“lăn…, lăn….

Huyền Thiên Dịch cũng không nóng nảy, vui tươi hớn hở đi trở lại trong các hoàng tử… cũng không giải thích với ai, giống như hành động này của chính mình không thể bình thường hơn được.

 

Mà Thiên Vũ đế cũng không nói gì, nhưng Hoàng hậu nương nương đã mở miệng:

-“Ngọc Như ý đã thưởng cho Tứ điện hạ, đó chính là vật của hắn. hắn đưa cho sư phụ mình, thật tốt!.

 

Huyền Thiên Dịch rất không biết xấu hổ gật gật đầu, biểu thị tán thành… nhưng cũng không biết chính người nào bất chợt nói ra một câu:

-“Vật Như ý thế nhưng giao cho người trong lòng… phải chăng Tứ điện hạ với Phượng gia tiểu thư...

 

-“Ừ?” Huyền Thiên Dịch lớn tiếng hỏi một câu: “Ai thật tinh mắt như thế?

 

Tưởng Dung cảm thấy bản thân đã ngồi không nổi nữa… lại không may lúc này cũng không thể rời tiệc…. thẳng thắn nâng tay áo che mặt mình, trong tâm tư lặng lẽ lẩm bẩm:

-“Huyền Thiên Dịch ngươi chờ đó cho ta…, Huyền Thiên Dịch ngươi nhất định chờ đó cho ta!

 

Nhưng chờ làm gì nàng thật đúng chưa nghĩ ra, đạp mấy đá cũng cảm thấy không hết hận… nhưng cũng không thể lấy đao chém chứ? Tuy nói nàng vào giờ phút này thật sự cảm thấy lấy đao chặt người khá đã nghiền.

 

Nói cho cùng, Huyền Thiên Dịch là một hoàng tử bị phế, cũng không còn vương vị… chẳng qua đám người cũng tìm cái hài lòng, tìm cái vui…, thật sự không người nào nguyện ý thảo luận tiếp chuyện này với hắn. Dù cho hắn chân thực hữu tâm với Phượng gia tam tiểu thư, vậy cũng không sao cả! một hoàng tử bị phế, cưới một thứ nữ gia tộc lụn bại, cũng rất bình thường.

 

Nhưng đại đa số người nghĩ như vậy… nhưng cũng không đại biểu tất cả mọi người nghĩ như vậy! nói thí dụ như một Nguyên quý nhân luôn tức giận ngồi một bên kia… lúc này liền tức giận hỏi một câu:

-“Bản cung... Ta… ta nhớ rõ ban đầu Tứ điện hạ là bị tù chung thân, nay thời gian mới mấy năm, thì lại được thả ra? vậy lệnh chung thân xem như giải trừ như thế sao?

 

Lời này vừa dứt, đám người lại sững sờ, nhủ thầm Nguyên quý nhân này có phải điên rồi hay không? Giam cầm là hoàng thượng nói, thả cũng là hoàng thượng nói… nàng đây là đương trường phá đám hoàng thượng sao? Đến cùng kia là thân nhi tử của người ta, chẳng lẽ thật nhốt cả đời?

 

Ai biết, không đợi Thiên Vũ đế mở miệng, Huyền Thiên Dịch cũng chủ động nói thay:

-“Giải trừ à? Sao phải giải trừ? Tổng cộng ta chỉ được thả ra hai lần, làm sao lại tính là giải trừ chứ? Còn có… ta cũng không muốn đi ra. Bị giam giữ tại trong phủ Bình Vương cũng rất tốt… không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ thêu hoa của ta. Nguyên mẫu phi… nếu ngài hảo tâm quan tâm ta thả ra hay không thả ra này… không bằng đưa thêm ta chút chỉ thêu thượng đẳng… cũng đỡ cho tiểu sư phụ kia của ta luôn nói chỉ thêu trong tiệm nàng đều bị cho ta lãng phí!.

 

Hắn nói những lời tiêu sái này, hoàng hậu trên chủ vị, cười nói:

-“Dịch nhi… Nguyên thị đã bị giáng làm quý nhân, phong hào chữ thục cũng đã đoạt đi… ngươi không thể gọi nàng mẫu phi.

 

-“A! Nhanh như vậy?

Huyền Thiên Dịch sửng sờ, lập tức cười cười với Nguyên quý nhân,

-“Thật đúng là thế cuộc khó lường mà…, chẳng qua trong lúc đi săn, ngài thì từ phi vị giáng xuống quý nhân vị! Chà chà… thật là thế sự vô thường, thế sự vô thường! Chà đúng rồi… tính như thế, ngươi bây giờ hẳn là thân mẫu hoàng tử, vị phần thấp nhất trong cung rồi? Ai nha… nếu lão Bát biết tin tức này, còn không biết nên mất mặt thế nào đây?.

 

Nguyên quý nhân tức giận tới mức run cầm cập, chỉ vào Huyền Thiên Dịch nói:

-“Ngươi không nên kiêu ngạo! Đừng quên… mẹ ruột của ngươi còn trong lãnh cung… ngươi có tư cách gì chế giễu ta?

 

Thân mẫu tứ hoàng tử là Thụy tần, lúc trước giả ngây giả dại để tránh thoát tử nạn, đã bị hoàng hậu đánh vào lãnh cung. Huyền Thiên Dịch vẫn có điều thua thiệt mẹ đẻ của mình. bây giờ Nguyên quý nhân nhắc đến, khó tránh lại chọc trong lòng hắn không thoải mái. Nhưng nam nhân không thoải mái rốt cuộc là phát tác càng ẩn nhẫn hơn nữ nhân chút. hắn chỉ là nói với Nguyên quý nhân:

-“Đấy thì sao giống chứ? Ta đối mình đã không hi vọng gì? Thế nhưng Bát đệ không như thế! Quý nhân, ngài nói đúng không?

 

Nguyên quý nhân ngẩn người ra… Đúng vậy, lão tứ đã không có bất luận cái gì trông cậy vào… bà đây là bị cái gì mê hoặc tâm hồn cư nhiên nói ra một lời như vậy? Tuy là thả lão tứ ra, đại thuận triều cũng không thể để một hoàng tử đã từng bức vua thoái vị trên thượng vị! chính mình đây là thế nào? Còn tiếp tục như vậy thật sẽ ảnh hưởng đến Mặc nhi của bà rồi!

 

Nguyên quý nhân lại không mở miệng, yên lặng mà cúi thấp đầu, không tiếp tục để ý bất kỳ kẻ nào.

 

Huyền Thiên Dịch nhếch miệng cười, mắt lộ ra hàn quang, nhưng cuối cùng cũng không nói lời gì nữa.

 

Rất nhanh, chương viễn đại biểu Thiên Vũ đế tuyên bố ngày đầu săn bắn kết thúc… để đám cung nhân đưa con mồi đi xuống, đêm này thiết yến nướng ăn.

 

Đám người lúc này mới đứng dậy, hành lễ bái lạy, nhìn theo các chủ tử rời khỏi. Ngay cả Huyền Thiên Ca đều đi theo Văn Tuyên vương phi cùng nhau đi. Phượng Vũ Hoành không đi theo tham gia trò vui, mang theo nha hoàn cũng đứng dậy chuẩn bị trở về lều. Nhưng trong lúc di chuyển thấy Nguyên quý nhân kia có chút mất hồn… chợt nghe thị nữ Nguyệt Tú kia đang khuyên nàng:

-“Chủ tử, trở về đi. bên ngoài quá lạnh, ngài lạnh đều run run.

 

Nhưng Nguyên quý nhân vẫn không có động, chỉ cắn răng nghiến lợi hỏi Nguyệt Tú:

-“Ngươi nói, mối thù hôm nay, nên đi tìm ai báo?

 

Vừa dứt lời, lập tức nghiêng đầu, chợt phát hiện Phượng Vũ Hoành đã sát vai mà đến… lời nói vừa rồi của chính mình vừa vặn rơi vào trong tai đối phương… không khỏi ngẩn ra, theo bản năng đã lui về sau một bước.

 

Phượng Vũ Hoành cũng không làm khó bà, chỉ là cười cười với bà, nói:

-“Quý nhân tiểu chủ không biết nên tìm ai trả thù sao? Bổn quận chúa vừa mới quên nhắc nhở ngươi. Tin tức Cửu điện hạ đưa về nói, là thư viết tay tiểu chủ ngài viết cho Bát điện hạ, tiến cử với Bát điện hạ tam tiểu thư Lữ gia Lữ Yến. Nói đến, Bát điện hạ thật đúng là vị hiếu tử! Ngài làm nương ruột chỉ một câu nói, hắn lập tức thi hành ngay, trình độ để ý kia thế nhưng không chút nào hàm hồ mà?. Vì sao hôm nay tiểu chủ ngài chính mình lật bàn? Phải biết, từ kinh thành đến nam giới, tin tức một lần truyền đi sẽ hơn tháng, ngài hiện tại trở mình, Bát điện hạ bên kia cũng không thể lập tức biết được. Hai bên mà làm lỡ liền sẽ sinh ra rất nhiều hiểu lầm, không chắc lại sẽ xảy ra chuyện gì? tiểu chủ phải nghĩ lại đấy!

 

Nguyên quý nhân nghe đến hồ đồ rồi! Nói như vậy lúc trước hoàng thượng cũng từng nói, nhưng sao bà không biết để Bát hoàng tử kết thân với Lữ gia, chuyện này là bà dẫn đầu chứ? Trước mắt Phượng Vũ Hoành lại chỉ thẳng bà viết thư tay cho Bát hoàng tử, đây là chuyện khi nào? Sao bà không biết?

 

Trong lúc ngạc nhiên, thì thấy một người chầm chậm đi tới, chăm chú nhìn lại, chính là tam tiểu thư Lữ gia, Lữ Yến kia. Phượng Vũ Hoành tiếu tiếu nói:

-“Nhi tức tương lai đến bái kiến bà bà đấy?.

 

Nói xong, liền thấy Lữ Yến đi lên phía trước… quả nhiên cúi mình hành lễ với Nguyên quý nhân, miệng rất ngọt nói:

-“Yến nhi cảm ơn quý nhân ân điển! quý nhân yên lòng, sau này yến nhi ổn thỏa toàn tâm phụ tá Bát điện hạ, cũng sẽ hảo hảo phụng dưỡng quý nhân ngài… nhất định sẽ không để cho ngài trong cung bị ủy khuất...

 

Nguyên quý nhân đang định phát tác, chợt nghe Phượng Vũ Hoành đã mở miệng nói với Lữ Yến:

-“Lữ gia tiểu thư, nhi tử quý nhân cưới tiểu thư tướng phủ, ngươi cũng không có gì phải hạ mình. Nói đến, là quý nhân với cao...

 

Lữ Yến cũng có chút không rõ? nàng càng ngày càng cảm thấy Phượng Vũ Hoành là đang giúp nàng. Nhưng nàng vẫn không nghĩ ra Phượng Vũ Hoành vì sao bất chợt đã đổi chủ ý.

 

Phải biết, lúc tảng sáng hôm nay thái độ của đối phương vẫn là vô cùng kiên quyết. Nhưng nàng lại nghi hoặc, trên mặt nhưng không có biểu hiện ra, chỉ coi Phượng Vũ Hoành đúng là đổi chủ ý muốn liên thủ với Lữ gia. Vì thế nhanh chóng nói cảm tạ với Phượng Vũ Hoành, vô cùng thành ý.

 

Hai người lại nói một chút lời khách khí, Lữ Yến cáo từ với Nguyên quý nhân rời khỏi. Phượng Vũ Hoành cũng nhấc chân đi ngay. Nguyên quý nhân đứng tại chỗ không rõ, chợt nghe Nguyệt Tú bên người nhỏ giọng nói với bà:

-“Nương nương, xem ra Lữ gia là kéo đến một vị Tế An quận chúa như thế giúp đỡ. Chúng ta tạm thời không được lại tiến thêm một bước, còn phải yên lặng xem xét!

 

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 764:

Tiểu hoàng tôn xảy ra vấn đề rồi!

 

Nguyên quý nhân thế nào cũng nghĩ không thông vì sao Lữ gia có thể kéo được vị Phượng Vũ Hoành này giúp đỡ? Nguyên bản bà cho rằng Lữ gia đèn đã cạn dầu… Hơn nữa bà cũng nghe nói chút việc trên triều, hoàng thượng đối Lữ gia vẫn không lạnh không nóng…

 

Tuy là tả tướng, nhưng Lữ Tùng trên triều chính cũng không có đóng góp lắm.

 

Hơn nữa hắn nhiệm chức vẫn chưa tới một năm, cho nên địa vị và thế lực trong triều cũng kém xa tít tắp Phượng Cẩn Nguyên lúc trước bá chiếm ở vị trí tả tướng nhiều năm. Bà vốn định từ bỏ con cờ Lữ gia này, lại không nghĩ rằng sẽ phát sinh loại chuyện kỳ quái này.

 

Nguyên quý nhân hỏi Nguyệt Tú:

-“Lần trước ta đưa thư cùng chân dung đi phía Nam kia, ngươi thế nhưng ấn theo phân phó của ta đưa đi nguyên dạng?

 

Nguyệt Tú vừa nghe lời này liền có chút nóng nảy, lập tức quỳ xuống đất:

-“Nương nương minh giám! Nô tỳ nửa điểm cũng không dám lừa gạt nương nương, tất cả cũng là nguyên dạng đưa đi… Người đưa tin cũng là người chúng ta tuyệt đối tin tưởng, là Bát điện hạ trước đây truyền tin, trong chuyện này tuyệt không sai lầm.

 

Nguyên quý nhân đưa tay đỡ nàng, trách mắng:

-“Đứng lên nói chuyện, ở đây qua lại nhiều người, chúng ta vừa đi vừa nói. Ngươi cũng đừng lại gọi ta nương nương, ta hiện tại cũng đã không phải nương nương.

 

Nguyệt Tú trong lòng cũng không dễ chịu, bất đắc dĩ nói câu:

-“Nhiều năm như vậy gọi nương nương cũng đã quen rồi, vào lúc này đột nhiên phải đổi lại tiểu chủ. Ngài tiến cung nhiều năm như vậy..… chẳng phải nhịn uổng sao?

 

Nguyên quý nhân hừ lạnh.

-“Không nhịn uổng, ta còn có Mặc nhi. Hiện tại ủy khuất ta đều có thể chịu, chỉ cần có một ngày Mặc nhi leo lên hoàng vị, những thứ này còn đáng là gì?

 

Nguyệt Tú gật đầu,

-“Đúng vậy….. chủ tử ngài nghĩ thế được rồi, chỉ cần Bát điện hạ không ngã, thì chúng ta còn hi vọng.

 

Hai người vừa nói vừa đi trở lại lều. đối với nội dung thư từ truyền tới Bát hoàng tử còn không nghĩ ra một manh mối, cũng chỉ đành tạm thời coi như thôi.

 

Mà Phượng Vũ Hoành cũng không có trở về lều của mình. Nàng đi đến một nửa lại vòng quanh một cái, mang theo hai nha đầu đi trở lại lều trại Thiên Vũ đế. Vừa rồi hai người tại trong khu vực săn bắn hợp diễn một màn kịch… bây giờ dù sao nàng cũng nên lộ mặt chào cảm tạ, lại tính toán một phen.

 

Quả nhiên, lúc Phượng Vũ Hoành đến đó, nghe được Thiên Vũ đang nói cùng Chương Viễn:

-“Ngươi nhìn thử xem, trẫm nói A Hoành chắc chắn sẽ tới. thấy đấy… vừa nói xong đã tới rồi!.

 

Chương Viễn trợn mắt nhìn ông, sau đó cười nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Quận chúa ngài đã đến, hoàng thượng đã nhắc tới ngài hơn nửa ngày rồi.

 

-“A Hoành cũng nhớ phụ hoàng mà!. Thấy đấy… vừa rồi mới có chút trà ngon, liền vội vàng đưa tới cho phụ hoàng.

 

Phượng Vũ Hoành cười, nhẹ nhàng hành lễ với Thiên Vũ. Sau đó được ban cho ngồi, lại được cung nhân dâng  trà, lúc này mới thấy Chương Viễn đuổi những người còn lại trong lều trướng ra ngoài. Vì thế nàng thò tay vào ống tay áo, từ trong không gian lấy ra một bình bích loa xuân:

-“Lần trước trà đưa vào trong cung cho phụ hoàng… nghĩ đến cũng đã uống gần hết. A Hoành mang theo một lon, phụ hoàng quay trở về lại nếm thử.

 

Chương Viễn tiến lên tiếp nhận bình trà, nhìn chữ kỳ quái phía trên, tự mình nói:

-“Chữ này cùng với lần trước đưa vào cung đã không giống, nô tài cũng nhận biết vài chữ, ba chữ chính giữa đây đọc là bích loa xuân chứ?

 

Ba chữ bích loa xuân là giống dạng phồn thể, Chương Viễn tự nhiên nhận ra… Đối với cách xếp thứ tự từ phải sang trái nằm ngang hắn đi theo Thiên Vũ và Phượng Vũ Hoành ở đây ít nhiều hiểu rõ một chút! trước mắt đọc lên còn chưa tính quá trúc trắc. Nhưng có một ít chữ đã bị đơn giản hóa thì hắn nhận không ra, chẳng qua cũng có thể đoán được bảy tám phần mười.

 

-“Thấy vậy văn tự Ba Tư cũng không khác với Đại Thuận chúng ta quá nhiều!.” Hắn từ từ nhìn, lại lẩm bẩm, vừa nói vừa đem bình trà lại cho Thiên Vũ xem.

 

Phượng Vũ Hoành mau mau giải thích với Chương Viễn cùng Thiên Vũ:

-“Loại văn tự đây là của sư phụ ba Tư ta tự nghĩ ra. Ông ở tại Đại Thuận này đã nhiều năm, nên kết hợp văn tự Đại Thuận sáng tạo ra một bộ chữ đơn giản chút, cũng không phải văn tự Ba Tư chân chính. Văn tự Ba Tư chân chính với văn tự chúng ta vẫn là khác nhau rất lớn! chính là bọn hắn nói chuyện chúng ta nghe cũng không hiểu.

 

Nàng vừa nói vừa trong lòng thầm than. quả nhiên mà, một cái nói dối phải dùng mười cái nói dối để tròn. năm đó nàng một câu sư phụ Ba Tư, bây giờ gặp chuyện đều phải kéo lên, cũng là việc phải dùng não.

 

Nói đến, Đại Thuận cũng có trà, nhưng quá nửa là trà xào, cách chế phơi trà quá tân tiến, cái thời đại này cũng không thể làm!. thế cho nên trà xào ra tới còn phải nấu, mà trà nấu ra tới lại cứ nồng nặc. thế cho nên hương vị trà nguyên thủy đã bị phá hoại nghiêm trọng….. sau khi vào miệng sẽ cực kém, hơn nửa đã không được gọi là hưởng thụ.

 

Đương nhiên, cái này cũng là đối với Phượng Vũ Hoành, loại người đã quen uống trà ngon ở hậu thế mà nói. Nhưng đối với người thời đại này, trà hoàng gia quý nhân có thể uống được, đã là thượng phẩm, bọn hắn cũng không cảm thấy là một loại hành hạ.

 

Chẳng qua từ khi Phượng Vũ Hoành chịu không được vị trà Đại Thuận, bắt đầu từ sau khi nàng từ trong không gian cầm ra trà ngon đến cho Thiên Vũ đế cùng với người nàng thân cận cải thiện khẩu vị. Thiên Vũ đế cũng bắt đầu không tiếp thu được trà xào.

 

-“Là không giống lần trước...

Thiên Vũ vừa nghiên cứu vừa nói:

-“A Hoành….. cũng là A Hoành tri kỷ đấy! Lần trước bình trà kia đã thừa lại một cái đáy, tiểu viễn tử nói nhiều nhất còn có thể ngâm hai lần, đã không cam lòng mang tới. Chẳng qua cái trà kia trẫm đã vô cùng hưởng thụ, không có nữa à? Bích loa xuân này uống có ngon hay không? Như lần trước loại gọi là gì... Long tỉnh. Đúng….. long tỉnh….. cái nào thì ngon hơn?

 

Phượng Vũ Hoành cười cười nói với ông:

-“Hai loại cũng là trà ngon cực phẩm, cách chế biến thì không giống tại Đại Thuận….. tương tự không cần đun nấu, chỉ cần dùng nước không quá nóng rưới ngâm là được. Về phần hương vị, lần trước phụ hoàng uống long tỉnh, mùi thơm của nó tương tự với hương đậu hoa lan, mà mùi thơm bích loa xuân thì gần với mùi trà quả. Đương nhiên, còn có một loại bích loa xuân tiệc trà xã giao có hương vị hạt dẻ….. chẳng qua loại này A Hoành thật đúng không có. Về phần loại nào uống ngon hơn, vậy phải xem khẩu vị của phụ hoàng, hoặc là hai loại ngài đều thích! trong ngày thường thay đổi uống cũng là không tệ!.

 

Trong lúc nàng nói chuyện, Chương Viễn đã phân phó người đi pha. Thiên Vũ mừng rỡ không hàm súc chút nào, cười ha ha, vừa cười vừa khen ngợi Phượng Vũ Hoành:

-“Lão Cửu luôn nói trong núi lớn nhận thức a Hoành. theo trẫm thấy….. a Hoành đúng là tiên nữ hắn từ trong núi nhặt về! Từ khi uống trà a Hoành đưa tới, đống trà tốt nhất trong cung trước kia trẫm cũng không muốn lại chạm vào….. quả thực không có cách nào vào miệng.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, cũng là không hàm hồ nói:

-“Xác thực không có cách nào vào miệng. Tại tây bắc uống quen trà sư phụ cho, hồi kinh uống loại nấu ra này, ngụm thứ nhất suýt chút nữa đã phun ra!

 

Hai người liền thảo luận lá trà một phen…… Thiên Vũ lại nếm trải Bích Loa Xuân cung nhân mới ngâm xong bưng lên, quả nhiên như Phượng Vũ Hoành từng nói, hương vị bất đồng….. nhưng nhất định phải so cao thấp với Long Tỉnh, ông lại hơi do dự. Ông cảm thấy hai loại đều ngon, ngon đến không thể ngon hơn. Vì thế đồng ý lời giải thích của Phượng Vũ Hoành:

-“Vẫn nên thay đổi để uống….., hai loại trẫm đều thích.

 

Phượng Vũ Hoành cũng biết là kết quả này, vì thế cười nói:

-“Chờ sau khi trở về, A Hoành lại đưa một ít trà Long Tỉnh vào cung cho phụ hoàng.

 

Nàng cũng bưng lên tách trà uống một ngụm, sau khi thả xuống, rốt cục nói đến chủ đề hôm nay…..

-“Phụ hoàng….. hôn sự Bát điện hạ và Lữ gia tiểu thư? phụ hoàng thật sự đã nghĩ xong?

 

Thiên Vũ không để ý nàng, ôm tách trà uống liền mấy ngụm lớn, sau đó lại phân phó Chương Viễn rót thêm, lúc này mới nhàn rỗi thảo luận với Phượng Vũ Hoành:

-“Cũng không có cái gì nghĩ kỹ hay không? nhi tử của trẫm quá nhiều, từng người đều không yên tĩnh….. ngay cả mẫu phi bọn hắn cũng không yên. Hôn sự này đây là do mẫu phi của hắn tự mình chọn….. trẫm thì tác thành thôi, chẳng có vấn đề gì?

 

Phượng Vũ Hoành nhắc nhở ông:

-“Thế nhưng phụ hoàng cũng đã biết rõ ràng, nữ nhi Lữ gia cũng không phải là người Nguyên quý nhân chọn trúng! Đó chỉ là kết quả Cửu điện hạ treo đầu dê bán thịt chó, mà người Nguyên quý nhân chân chính chọn trúng….. là Phó Nhã ở trong biệt viện Diêu gia kia.

 

-“Thế không phải càng tốt sao?

Thiên Vũ nhún nhún vai nói:

-“Trẫm tin tưởng Minh nhi làm việc tự có đạo lý của hắn! Hắn nửa đường cướp đi thư và chân dung của Nguyên quý nhân…... ngay lập tức để người bên cạnh bắt chước bút tích đổi tên bên trong thành nữ nhi Lữ gia….. Tại sao hắn không đổi thành người khác? Đã nói rõ Minh nhi cảm thấy đổi thành người nhà họ Lữ càng thú vị….. có thể đối với bọn hắn tạo thành đả kích mạnh mẽ. Cho nên, trẫm sẽ tác thành cho hắn.

 

Phượng Vũ Hoành không thể không cảm thán, bất kể là Thiên gia hay là nhà bách tính bình thường….., sinh ra nhiều hài tử thì khó tránh có thiên vị. Nhưng tư cách một hoàng đế….., ông có thể thiên vị một nhi tử của mình đến phần này, cũng xem như kỳ ba.

 

Chẳng qua nàng cũng không thừa nhận Thiên Vũ đế làm như vậy có lỗi gì? Dù sao bao năm như thế, nàng cũng biết tính tình các hoàng tử này….. Dù cho lão lục và lão bát tiếp xúc ít nhất, trong ngày thường cũng chẳng phải hoàn toàn không có nghe đồn.

 

Cứ nói lão Bát kia, có thể bình loạn bờ Nam, nói rõ năng lực là có. nhưng hắn ở bên kia kết bè kết cánh, lại tại bờ Nam thiết lập một tiểu triều đình. hơn nữa, trong cung có Nguyên quý nhân cái thân mẫu thế này, người như vậy khó chấp nhận đại cục….. với giang sơn xã tắc mà nói, phân lượng không đủ.

 

Ngược lại, Huyền Thiên Minh tuy nói trong ngày thường tùy hứng làm bậy, nhưng trên việc quốc gia đại sự xưa nay đều không hàm hồ….. không vì chính mình, không cầu mình lợi, chớ nói chi là sau lưng còn có nàng.

 

Thiên Vũ đế không phải người ngu. Tuy là trong ngày thường nàng cẩn thận che giấu, Thiên Vũ đế luôn có biện pháp của mình đối với hoàng hậu đời kế tiếp của một quốc gia, mà ông chọn trúng, cũng sẽ cẩn thận khảo sát.

 

Phượng Vũ Hoành tin tưởng, Thiên Vũ tuy không tính hiểu nàng quá nhiều!. thế nhưng đủ rõ ràng bên người Huyền Thiên Minh có nàng, chính là trợ lực lớn nhất đối Đại Thuận.

 

Cho nên, trên chuyện hoàng vị, vị hoàng đế này đã sớm không có suy nghĩ khác. đồng dạng, bởi vì tất cả đám nhi tử luôn mơ ước hoàng vị, ông cũng muốn lấy hết tất cả có thể để giúp đỡ Huyền Thiên Minh giải quyết cục diện hỗn loạn.

 

-“Tâm Phụ hoàng ái quốc ái tử, A Hoành kính phục.

Nàng từ trong thâm tâm mở miệng nói:

-“Cửu điện hạ có thể có phụ thân như ngài….. Đại thuận triều có thể có quốc quân như ngài….., vượt qua thiên quân vạn mã.

 

-“À!

Thiên Vũ vẫy tay một cái,

-“Lão Cửu có thể có A Hoành, một tiểu thê tử như vậy….., đó mới là vượt qua thiên quân vạn mã.

 

Quả nhiên, ông đã biết bí mật nhỏ của Phượng Vũ Hoành, muốn càng nhiều hơn một chút.

 

-“Chính là trẫm gặp mẫu thân của lão cửu quá muộn….. bằng không, tám người trước đó, trẫm sẽ không cưới. Tiểu thê tử nhiều rất ầm ĩ!

 

Bên cạnh, Chương Viễn nghe xong lời này không khỏi cũng cảm thán…..

-“Nhưng đáng tiếc! Chung quy Hoàng gia phải khai chi tán diệp, đây là quy củ tổ tông.

 

Trong lều trướng, mấy người đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài bất chợt có từng trận tiếng bước chân hoảng loạn vội vàng truyền đến. rất nhanh….. mành lều đã bị người một tay vén lên, người xông tới là Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ.

 

Thiên Vũ sửng sờ, Đại hoàng tử chưa bao giờ không quy không củ thế này? trước mắt xông tới cũng đừng nói là đã xảy ra đại sự gì!

 

Ngay cả Phượng Vũ Hoành đều từ trên ghế đứng lên….. chỉ thấy Đại hoàng tử quỳ xuống đất vội lên tiếng:

-“Phụ hoàng, Phi Vũ chất nhi đi vào rừng chơi, bị thú nhỏ cắn bị thương. Thú nhỏ cắn người….. ấy mà….. mà là...

 

 

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 765:

Tiểu Bạch gặp rắc rối!

 

Đang khi Huyền Thiên Kỳ nói chuyện, khó xử chớp mắt nhìn Phượng Vũ Hoành. Ngay cái nhìn này, đã để trong lòng Phượng Vũ Hoành bất chợt “hồi hộp” một cái….. lập tức nghe Huyền Thiên Kỳ nói:

-“Thú nhỏ cắn người ấy….. ấy mà….. một tiểu hổ trắng do Cửu đệ muội nuôi…..

 

mi tâm Phượng Vũ Hoành xoắn chặt….. ngay cả Vong Xuyên Hoàng Tuyền vẫn đứng phía sau nàng đều thất kinh. thậm chí Hoàng Tuyền trực tiếp buột miệng nói:

-“Sao có thể?

 

Phượng Vũ Hoành ngăn cản lời của Hoàng Tuyền, vội vàng nói:

-“Phi Vũ à? Bị thương như thế nào? Người ở nơi nào? mau mang a Hoành tới.

 

Huyền Thiên Kỳ nói:

-“Cắn cánh tay bị thương, đã đưa đến y trướng.

 

Huyền Phi Vũ là tôn tử duy nhất trong Huyền gia, đấy là chỗ dựa của Thiên Vũ đế. vừa nghe nói nó cắn bị thương, Thiên Vũ gấp đến giống như lửa lan đến nhà….. vội vã đứng lên, lôi kéo Chương Viễn liền đi ra ngoài lều, vừa đi vừa nói:

-“Mau, đến y trướng với trẫm nhìn thử!

 

Nói rồi, còn nghi hoặc mà chớp mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, không hiểu nói câu:

-“Sao A Hoành lại mang lão hổ đến đây?

 

Phượng Vũ Hoành nghe ra trong lời nói này đã mang thêm vài phần oán giận. trong lòng nàng biết Huyền Phi Vũ không có chuyện gì thì thôi, một khi có việc….. làm không tốt chuyện này lão hoàng đế liền sẽ trở mặt với nàng.

 

Dù sao như thế nào đi nữa, đó là cháu trai ruột của ông, về bối phận là thân nhất! huống chi Huyền Phi Vũ trong ngày thường đáng yêu như vậy! đừng nói Thiên Vũ cuống lên, ngay cả Phượng Vũ Hoành đều cực kỳ gấp. Nhưng đồng dạng, trong lòng nàng cũng đang đánh dấu chấm hỏi….. tại sao tiểu bạch hổ có thể cắn Phi Vũ bị thương? Lại không nói tiểu bạch hổ đang ngoan ngoãn chờ ở trong lều, còn có người bảo vệ nên không thể chạy đi. Chính là thật chạy đi, tên kia cũng không đến mức cắn người mà? Nó nào có bản lĩnh cắn người?

 

Nói là hổ….. thế nhưng đều mấy tháng, vật nhỏ vốn chưa từng trưởng thành mà! còn là lớn một chút như vậy, chỉ gần giống như một mèo lớn….. còn uống sữa bột đây, sao cắn người được?

 

Một đoàn người, mang theo tất cả nghi hoặc vội vã đi tới y trướng. chưa kịp đến, Vong Xuyên nơi xa xa thì chỉ màn cửa ấy nhỏ giọng cùng Phượng Vũ Hoành nói:

-“Tiểu thư, người nhìn….. phải chăng Tiểu Bạch bị mấy tên thị vệ kia nhốt tại bên trong?

 

Nghe nàng nói, Phượng Vũ Hoành cùng Hoàng Tuyền nhanh chóng liền nhìn sang. đồng nhất xem không quan trọng lắm….. Hoàng Tuyền lập tức một tiếng hét kinh hoàng:

-“Thế nào Tiểu Bạch lại bị thương? Còn chảy máu nhiều như vậy?

 

Phượng Vũ Hoành tức giật siết chặt tay, đồng thời vội mở miệng nói:

-“Nó cắn bị thương tiểu hoàng tôn, chính là đánh chết cũng không quá đáng! Đừng nói lung tung, trước xem thương thế tiểu hoàng tôn quan trọng hơn.

 

Đằng trước, Thiên Vũ đế không có phản ứng nào, bước chân không dừng lại. đến là Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ liếc nhìn phía sau, vẻ mặt nghiêm túc, như có lời muốn nói với Phượng Vũ Hoành….. nhưng bị vướng bởi hoàng thượng ở bên cạnh, không tiện mở miệng. mà lúc này lực chú ý của Phượng Vũ Hoành, thì đang nhìn tới tiểu bạch hổ kia.

 

Tiểu bạch hổ xác thực bị thương, trên người máu rớm, cũng không nhìn ra đến cùng thương tổn ở nơi nào? Ở bãi săn cái gì không có, nhưng lồng sắt nhốt dã thú thì nhiều! Thế là nó ngay lập tức bị giam vào trong lồng….. cũng nhắc tới cửa y trướng này! nghĩ đến là phải đợi sau khi nàng đến làm bước xử lý tiếp theo.

 

Những người kia liền đặt lồng sắt ở dưới đất, trên đất còn toàn là tuyết trắng….. cũng không biết tiểu bạch hổ là đau hay là lạnh, co ro run lập cập. Nhìn thấy Phượng Vũ Hoành tới, lập tức thì muốn đứng dậy nhào lên người nàng, nhưng lại lập tức đụng vào trên lồng sắt kia….. đụng phải trực tiếp bắn trở lại, mặt rất ủy khuất.

 

Phượng Vũ Hoành nuôi hổ con này lâu ngày rồi, nhìn đau lòng không thôi….. nhưng nàng tin tưởng Đại hoàng tử sẽ không nói khoác. Nói là tiểu bạch hổ cắn Huyền Phi Vũ bị thương vậy thì nhất định là sự thật! Chuyện này tại trước khi điều tra rõ ràng, nàng không thể tại trước mặt Thiên Vũ đế biểu hiện ra quá mức thương hại tiểu bạch hổ này, để tránh Thiên Vũ đế tức giận….. kết cục của tiểu Bạch càng thê thảm.

 

Nàng bất đắc dĩ liếc nhìn trong lồng sắt, bước chân dừng một chút….. nhưng cuối cùng vẫn là đi theo Thiên Vũ đế vào y trướng. nhưng vẫn để lại Vong Xuyên và Hoàng Tuyền ở bên ngoài nhìn tiểu bạch, để tránh lại có người có ác ý thương tổn nó.

 

Lúc bọn hắn đi vào, trong y trướng ngoài quan y, Nhị hoàng tử Huyền Thiên Lăng, cùng Ngũ hoàng tử Huyền Thiên Diễm cũng ở tại đó. Ngoài ra, vô cùng ngoài ý muốn, Phấn Đại cũng đứng bên cạnh ngũ hoàng tử. Thấy hoàng thượng tới cũng không kịp nhớ vấn an, chỉ gật gật đầu, tiếp theo chợt nghe Phượng Phấn Đại mở miệng, chất vấn Phượng Vũ Hoành:

-“Tế An quận chúa, ngươi thật to gan, lại dám nuôi thú vật hung dữ đã thương Hoàng Tôn….. ngươi có biết tội không?

 

Ngũ hoàng tử một tay kéo nàng, làm sao vẫn đã chậm….. Phấn Đại đã mở miệng, hơn nữa hoàng thượng chỉ lo đến xem thương tổn của Huyền Phi Vũ, cũng không thay Phượng Vũ Hoành nói chuyện….. Việc này để cho Phấn Đại càng cảm thấy thông qua chuyện này, nhất định Phượng Vũ Hoành đã đắc tội hoàng thượng, vì vậy liền càng lớn tiếng nói:

-“Ngươi là một quận chúa, thân phận cao quý, nhưng ngươi có cao quý như thế nào thì có thể cao quý như Hoàng Tôn sao? Hoàng Tôn của Đại thuận triều vốn cũng không nhiều….. Tiểu điện hạ Phi Vũ là Hoàng Tôn hoàng thượng thương yêu nhất! Bây giờ bị thương thành thế này….. còn không biết vết thương có độc hay không? Vạn nhất có chuyện không may, ta xem ngươi làm sao giao đãi với hoàng thượng! Làm sao giao đãi với Đại Thuận!

 

-“Câm mồm!

Ngũ hoàng tử thực sự nghe không nổi nữa, tức giận Phấn Đại, nói:

-“Cái chuyện bất trắc gì? Phi Vũ mệnh quý giá, hắn sẽ không có việc gì!

 

Phấn Đại cũng biết tự mình nói sai….. nguyền rủa tiểu hoàng tôn. ngay lập tức cũng không tiện lại nghịch ý Huyền Thiên Diễm, vì thế câm miệng. Một đôi mắt vẫn còn gắt gao trừng Phượng Vũ Hoành, trong ánh mắt mơ hồ mang theo đắc ý….. dáng dấp kia y hệt hôm nay Phượng Vũ Hoành tuyệt đối không có cách nào trốn thoát….. chờ nàng bị chém đầu.

 

Lúc này, chợt nghe Thiên Vũ đế đã mở miệng, hỏi y quan bên cạnh:

-“Đã xem thương thế rồi chưa? Đến cùng bị thương có nặng hay không? Vết thương có độc hay không?

 

Rất hiển nhiên, lời Phấn Đại nói ông cũng nghe được.

 

Y quan kia vội vã lắc đầu, nói:

-“Hoàng thượng đừng lo lắng….. vết thương không có độc….. điểm này vi thần đã xác nhận qua. Chỉ là vết thương này cực sâu, nghĩ đến lúc thú nhỏ cắn tới, tiểu điện hạ là giãy giụa kịch liệt….. cho nên….. Có một mảnh máu thịt bị xé rách, cũng là ngoại thương….. nhưng nếu để cho thần trị….. sợ là khó tránh ngày sau sẽ lưu lại một vết sẹo rất lớn!.

 

Nhị hoàng tử nghe đến đó cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói:

-“Để lại sẹo không sợ! Nam hài tử, trên người có vài vết sẹo tính là gì? Chỉ cần vết thương không có độc, coi như cám ơn trời đất!.

 

Chẳng qua nghe nói máu thịt bị xé rách một miếng, Nhị hoàng tử vẫn vô cùng đau lòng. Dù sao đây là nhi tử của hắn….. Hắn nhìn Huyền Phi Vũ đau đến ngất đi, không khỏi bi thương thở dài, nói:

-“Cũng may mà nương nàng không cùng đi theo, bằng không chắc chắn cũng cùng khóc ngất đi!.

 

Thiên Vũ đế nhưng nghe được một câu mấu chốt, hắn hỏi thái y kia:

-“Mới vừa ngươi nói, nếu là do ngươi trị khó tránh khỏi sẽ để lại sẹo….. vậy ý là biến thành người khác trị thì sẽ không lưu sẹo sao?

 

Một lời này xem như đề tỉnh mọi người trong lều, vì thế tại dưới Thiên Vũ đế dẫn đầu, tất cả mọi người vây quanh thái y kia hỏi lên.

 

Mà Phượng Vũ Hoành lại than nhẹ một tiếng, yếu ớt mà nói:

-“Để cho A Hoành đi….

 

Mọi người nghi hoặc mà quay đầu lại….. Thiên Vũ thuận miệng hỏi một câu:

-“A Hoành có dược tẩy sẹo à?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu. sau đó nghe thái y kia chủ động mở miệng nói:

-“Không cần dược tẩy sẹo….. thủ thuật khâu của Tế An quận chúa chính là phương pháp trị liệu tốt nhất! Chỉ cần quận chúa chịu ra tay… thương thế kia của tiểu điện hạ chỉ là chuyện nhỏ, không coi vào đâu.

 

Phượng Vũ Hoành đi lên trước, mở miệng nói:

-“Cái gì gọi là chịu ra tay. tiểu điện hạ luôn luôn thân cận với A Hoành, tiểu điện hạ có chuyện chính A Hoành phải xen vào.

 

Sau đó lại cúi người hành lễ một cái với Thiên Vũ đế, nói:

-“Phụ hoàng, chuyện hôm nay là tiểu hổ do A Hoành nuôi mang tới….. tất cả việc này A Hoành khó mà chối tội. Chờ A Hoành chữa hết thương tổn cho tiểu điện hạ, thì mặc cho phụ hoàng xử phạt.

 

Thiên Vũ khoát khoát tay,

-“Trước tiên A Hoành nhìn thử vết thương cho Phi Vũ thôi, những thứ khác... sau này lại nói.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, sau đó nhanh chóng quay người lại cất cao giọng nói:

-“Vong Xuyên, ngươi vào đây.

 

Ngoài trướng, Vong Xuyên vén rèm đi vào, Phượng Vũ Hoành phân phó nàng:

-“Ngươi mau mau trở lại trong lều, đi cầm hòm thuốc tùy thân của ta đến bên này!

 

Bởi vì đi săn, miễn cho có cái vết thương gì ngoài ý muốn, khi đi xa nhà Phượng Vũ Hoành đều luôn có thói quen lấy hòm thuốc tùy thân từ trong không gian ra mang theo… chuẩn bị thời khắc thế này không tiện từ trong không gian lấy gì đó ra….. may mắn lúc này cũng hữu dụng.

 

Rất nhanh, Vong Xuyên liền lấy hòm thuốc đến, lúc đưa cho Phượng Vũ Hoành còn buồn bực nói câu:

-“Kỳ quái, ngoài trướng cư nhiên không có Ngự lâm quân thủ vệ.

 

Chẳng qua nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói câu:

-“Có lẽ thay gác!.

 

Sau đó lại rời khỏi đi ra ngoài lều trướng.

 

Lúc này Phượng Vũ Hoành cũng không đoái hoài tới những chuyện khác….. Nàng mở hòm thuốc liền bắt đầu xử lý vết thương cho Huyền Phi Vũ.

 

Từ rửa sạch vết máu đến tiêu độc trên vết thương, lại thêm một ống thuốc tê, từng bước từng bước cuối cùng đến khâu lại….. thủ pháp chuyên nghiệp, chính xác, nhanh chóng chữa bệnh. Thiên Vũ nhìn thấy….. tuy là trước đó vì tiểu bạch hổ kia làm Huyền Phi Vũ bị thương mà đúng có chút tức giận với Phượng Vũ Hoành, lúc này cũng đều tiêu tan hơn phân nửa. Bao gồm mọi người tại đây, đặc biệt thái y kia… tận mắt nhìn kỹ thuật Phượng Vũ Hoành xử lý miệng vết thương cao siêu như vậy, trợn cả mắt lên. Đến cuối cùng, hắn không nhịn được hỏi một câu:

-“Đường may này….. Sau này có phải tháo ra không?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu,

-“Không cần….. loại này gọi là chỉ tự tan, thân thể sẽ tự nhiên hấp thu… tuy cũng sẽ lưu lại dấu vết mờ mờ, nhưng còn nhẹ hơn loại vết sẹo ngươi nói rất nhiều.

 

Khâu cắt chỉ, đấy là kỹ thuật nhiều năm trước của hậu thế, Phượng Vũ Hoành luôn luôn đều chỉ dùng chỉ tự tan, để tránh người bị thương lại chịu tội thêm một lần. Tuy nói loại chỉ tự tan này dù sao chi phí sẽ cao hơn rất nhiều, nhưng nàng là quân y, trong quân đội sao có thể đau lòng chút tiền nhỏ kia.

 

Rốt cục xử lý tốt vết thương, Huyền Phi Vũ cũng đã tỉnh lại….. tiểu hài tử theo bản năng đã cau mày cảm thấy đau, thế nhưng chỉ cảm giác trong chốc lát, nhưng lại cảm thấy cánh tay tê tê, đau đớn trước kia cũng không tồn tại. Nó không khỏi có nghi hoặc mà hỏi:

-“Vừa nãy chẳng phải là Phi Vũ nằm mộng à? Trong mộng bị mèo cắn?

 

Con hổ kia thực sự quá nhỏ, thế cho nên Huyền Phi Vũ vẫn cảm thấy đấy là con mèo.

 

Phượng Vũ Hoành nói với nó:

-“Chẳng phải mộng, đó cũng chẳng phải mèo, là một con hổ trắng nhỏ tỷ tỷ nuôi. Thực xin lỗi….. nó cắn Phi Vũ bị thương, tỷ tỷ đã giúp Phi Vũ xử lý vết thương….. nhưng có thể vào buổi tối còn có thể rất đau. Phi Vũ yên tâm….. tỷ tỷ sẽ luôn luôn bồi tiếp đệ, không để Phi Vũ có chuyện.

 

Huyền Phi Vũ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tùy tiện nói:

-“Thì ra đệ thực sự bị cắn!

 

Lại đảo mắt nhìn quanh, phát hiện có nhiều người đều vây quanh nhìn nó, bao gồm Thiên Vũ đế, bao gồm phụ vương của nó… tiểu hài tử có chút ngượng ngùng nói:

-“Không có chuyện gì, cắn đấy là cánh tay cũng không phải mặt. Hoàng gia gia….. ngài không cần lo lắng, Phi Vũ không đau.

 

Thiên Vũ đế thấy nó thật không có chuyện gì, lúc này mới yên lòng lại… lại an ủi nói một hồi lâu, rồi mới hướng Chương Viễn nói:

-“Gọi người nhấc tiểu hài này đến trong trướng ngự điện, đêm nay tự mình trẫm sẽ chiếu cố nó.

 

Đám người nghe không chịu nổi, nhanh chóng khuyên can….. nhưng Thiên Vũ thật sự bướng bỉnh không chịu nghe khuyên. Mọi người bất đắc dĩ, vẫn là trơ mắt nhìn Chương Viễn thu xếp người mang Huyền Phi Vũ đến ngự trướng.

 

Hài tử vừa bị khiêng đi. Phượng Vũ Hoành đứng dậy ngay, thẳng tắp quỳ xuống tại trước mặt Thiên Vũ đế, nói:

-“A Hoành có tội, thỉnh phụ hoàng vấn tội!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts