Thần Y Đích Nữ - Phần 248 (766-768)

 

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 766:

Tiểu Bạch thất thường!

 

Phượng Vũ Hoành cung cung kính kính thành khẩn thỉnh tội, mọi người ngẩn người. Trong ấn tượng hình như là lần thứ nhất Tế An quận chúa ăn nói khép nép như thế, đứng đắn cúi đầu nhận sai như vậy, lại là vì một con hổ.

 

Thiên Vũ cau mày nhìn nàng, cũng không gọi dậy, chỉ là hỏi:

-“Làm sao ngươi lại mang theo một con hổ?

 

Phượng Vũ Hoành đáp:

-“Bẩm phụ hoàng, tiểu hổ kia trong ngày thường là coi làm sủng vật nuôi tại phủ quận chúa. Nuôi mấy tháng, nó cũng không trưởng thành, như cũ giống như con mèo, thậm chí trong ngày thường cũng là uống sữa, răng cũng là răng sữa. A Hoành cảm thấy nó đáng yêu, thường xuyên ôm vào trong ngực cũng không buông ra… Thứ hai cũng biết nó không có tính thương tổn gì? tính khí ôn hòa, lúc này mới ôm đến cùng nhau đùa giỡn.

 

Nàng vừa dứt lời này, Thiên Vũ còn chưa có phản ứng, Phượng Phấn Đại lại không nhịn được, há miệng “Gào” một tiếng….

-“Ngươi nói cái gì? Người đều cắn thành như thế, còn gọi không có tính thương tổn? Như vậy còn gọi tính khí ôn hòa? Phượng Vũ Hoành, vậy trong mắt ngươi, dạng gì mới gọi hung dữ?

 

Phượng Vũ Hoành cau chặt mày, ngay cả mấy vị hoàng tử cũng cảm thấy Phấn Đại thật sự rất ồn ào, nhưng cố tình nàng lại nói sự thật, tiểu bạch hổ kia hại người trước….. Phượng Vũ Hoành lúc như thế này nói lời như vậy, quả thực tình huống không đúng!.

 

Nhị hoàng tử Huyền Thiên Lăng tính là một người khó xử nhất trong này! Thương tổn là con trai hắn, mà hết lần này tới lần khác hắn trong ngày thường cùng phủ quận chúa quan hệ cũng không tệ lắm, lúc như thế này thật làm cho hắn vô cùng khó xử.

 

Mà Thiên Vũ đế cũng tạm thời không có tỏ bất cứ thái độ gì? Chỉ ngồi ngay ngắn ở đấy suy tư….. cũng không ai biết ông đang suy nghĩ cái gì? Thẳng đến một quãng thời gian rất dài, lúc này mới nghe được ông nói:

-“Trong rừng là chuyện ra sao? Thời điểm Phi Vũ bị thương là nhờ ai?

 

Ngũ hoàng tử đang ở bên cạnh Phấn Đại, lúc này mới mở miệng đáp:

-“Phụ hoàng, chuyện là như vầy….. Phượng tiểu thư muốn học cưỡi ngựa, nhi thần dẫn nàng đi đến bãi săn vốn muốn dạy nàng cưỡi ngựa….. Ai biết ngựa còn chưa cưỡi được chút nào, chợt nghe được trong rừng có tiếng kêu sợ hãi. Nhi thần nghe ra là giọng của Phi Vũ….., nên vội vàng mang theo Phượng tiểu thư đánh ngựa chạy đến hướng tiếng kêu truyền tới! đến gần đó mới phát hiện là Phi Vũ chất nhi đang bị một tiểu hổ cắn xé! Mà đại hoàng huynh bồi ở bên cạnh nó đang liều mạng cứu giúp, nhưng vẫn không có cách nào để tiểu bạch hổ kia nhả ra. Lúc ấy Nhi thần còn cách đó hơi xa, vì thế liền lập tức lấy ra cung tên tùy thân mang theo, bắn tiểu bạch hổ kia bị thương mới cứu được chất nhi.

 

Thiên Vũ nghe được nhíu chặt mày lên, trừng mắt về phía Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ, cả giận nói:

-“Lão đại, ngươi rất liều lĩnh! Bãi săn là chỗ rất nguy hiểm, Phi Vũ là hài tử nho nhỏ, ngươi dẫn hắn đi đến nơi ấy làm gì?

 

Đại hoàng tử bị doạ phải mau mau quỳ xuống, cúi đầu nhận sai:

-“Tất cả cũng là nhi thần sai….. nhi thần chỉ là thích chất nhi, nên nghĩ mang theo chất nhi chơi một chút. Hai năm qua Phi Vũ vào Quốc đường, mấy thúc thúc cũng rất ít gặp được Phi Vũ, thật vất vả tới bãi săn…. Hơn nữa nhi thần nghĩ săn bắn đã kết thúc, bãi săn đã được dọn sạch thú, bên ngoài cũng kéo lưới vây, không có chuyện gì? Nên mới nghĩ mang Phi Vũ đến trong rừng đi dạo, bắt thỏ hoang nào đó cho Phi Vũ vui đùa một chút.

 

Nói xong, hắn nhìn về phía Nhị hoàng tử Huyền Thiên Lăng, thành khẩn nói:

-“Nhị đệ, đều là đại ca lỗ mãng, hôm nay chuyện này đều là đại ca sai, đại ca một mình gánh vác.

 

-“Đại ca!

 

Huyền Thiên Lăng, Phượng Vũ Hoành đồng thời đã mở miệng. sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, chợt nghe Phượng Vũ Hoành nói:

-“Hổ là A Hoành nuôi…… chuyện này nếu nói gánh vác cũng là để A Hoành tới gánh! Nhưng hiện tại chẳng phải lúc thảo luận chuyện ai tới gánh vác, mà là phải nghĩ biện pháp điều tra rõ ràng sự việc.

 

Đại hoàng tử sửng sờ, hỏi:

-“Đệ muội, ý này là... Hôm nay việc này, chẳng phải ngoài ý muốn?

 

Phượng Vũ Hoành nhìn về phía Thiên Vũ đế, trầm giọng nói:

-“Phụ hoàng, A Hoành chẳng phải là người hồ đồ, nếu như tiểu bạch hổ kia đúng là con mãnh thú như lời nói, A Hoành làm sao dám nuôi ở bên cạnh? Như thế nào dám mang đến bãi săn này? Mặc dù mang đến, sao có thể cũng không có lồng sắt? Dám không trông giữ, liền bỏ nó một con thú nhỏ một mình ở trong lều? Phụ hoàng hiểu biết A Hoành chẳng phải một hai ngày, A Hoành là người lỗ mãng ấy?

 

Thiên Vũ đế cau mày, không nói câu nào. mà Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ lúc này suy tư lại nói câu:

-“Lúc ấy thời điểm chúng ta nhìn thấy tiểu bạch hổ kia, nó đang ở trên đống tuyết xoay quanh, như không biết đi đâu, có chút mơ hồ. Phi Vũ cho rằng đấy là mèo, còn la hét là quá đáng yêu, từ trên ngựa trượt xuống dưới liền chạy qua chơi. Ta tuy nhận ra con vật nhỏ kia là con hổ, nhưng dù sao nó cũng nhỏ như vậy! Nghĩ đến cũng sẽ không làm người ta bị thương, lúc này mới tùy theo Phi Vũ đi ôm. Ai biết tiểu bạch hổ kia sau khi nhìn thấy Phi Vũ, bất chợt liền phản tính, chợt thoáng cái nhào tới hướng Phi Vũ, mặt lộ hung tướng, hoàn toàn khác với dáng dấp khả ái lúc trước! Phi Vũ muốn chạy, thời điểm xoay người cánh tay thoáng cái đã bị cắn. Bây giờ nghĩ lại, vật nhỏ kia trong chớp mắt đổi tính, quả thực có chút kỳ lạ!.

 

Ngũ hoàng tử cũng gật đầu theo:

-“Xác thực như thế! tuy ta không thấy lúc đầu, nhưng thời điểm tiểu bạch hổ cắn Phi Vũ, trông vẻ thật là đáng sợ!.

 

Phấn Đại hừ lạnh, nói:

-“Nuôi dưỡng hung thú thương tổn Hoàng Tôn….. người như vậy nếu như còn không trị tội….. thật là ủy khuất thay tiểu hoàng tôn.

 

Ngũ hoàng tử trừng mắt nhìn nàng, khiển trách:

-“Ngươi câm miệng, chớ có nói bậy!.”

 

-“Ta nói bậy cái gì?

 

Phượng Phấn Đại với Ngũ hoàng tử xưa nay chính là không khách khí, lúc này liền phản bác:

-“Lẽ nào ta nói có lỗi? Lẽ nào tiểu hoàng tôn chẳng phải bị lão hổ nàng nuôi cắn bị thương?

 

Vừa nói vừa vừa nhìn về phía Nhị hoàng tử,

-“Nhị điện hạ, bị cắn là nhi tử bảo bối của ngài!.

 

Nhị hoàng tử không nói gì, Ngũ hoàng tử lần thứ hai quát mắng nàng:

-“Sự việc còn không có điều tra rõ ràng, ngươi thành thực một chút cho ta, không nên nói loạn.

 

Phượng Vũ Hoành là biết tính khí của Phấn Đại. Nhiều năm như vậy, nàng hiểu rất rõ Phượng Phấn Đại, chỉ cảm thấy không cần thiết vào lúc này so đo với nàng. Càng huống chi trước mắt tất cả đều chỉ thẳng tiểu Bạch sai, đúng như là Phấn Đại từng nói, nàng khó chối tội này.

 

-“Phụ hoàng…” Nàng nói với Thiên Vũ đế: “Phải chăng nên gọi người nâng tiểu bạch hổ kia vào….. A Hoành muốn kiểm tra một phen.

 

Thiên Vũ đế gật gật đầu, đối Chương Viễn giơ giơ tay lên. Chương Viễn lập tức đi làm, mà ông thì nói với Phượng Vũ Hoành:

-“A Hoành cũng đứng lên nói chuyện, không cần cứ quỳ mãi như thế!.

 

Phượng Vũ Hoành chỉ nói câu:

-“Tạ phụ hoàng…

 

Thân mình lại không động, vẫn là duy trì tại tư thế quỳ thẳng.

 

Lúc này, lồng sắt giam tiểu bạch hổ được người nhấc vào, người xách lồng là Vong Xuyên.

 

Thú nhỏ vừa vào màn trướng, Phấn Đại theo bản năng đã lui về sau một bước….. nghĩ đến một màn tại bãi săn xác thực đã dọa nàng.

 

Ngũ hoàng tử cũng rất có phong độ, lúc này liền che chở Phấn Đại ở sau lưng, hai mắt cũng là chăm chú mà nhìn lồng sắt.

 

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào trong lồng này! Liền dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Phượng Vũ Hoành tự tay lấy xuống khóa treo trên lồng sắt. lại mở ra cửa lồng, đưa tay liền ôm tiểu bạch hổ vào trong lòng.

 

Chương Viễn theo bản năng đã muốn đi che ở trước người Thiên Vũ. chỉ lo Tiểu Hổ này lại đột nhiên phát rồ, thương tổn đến hoàng thượng thì thật phiền toái.

 

Ai biết Thiên Vũ đế không hề sợ sệt, chỉ là trầm giọng nói:

-“Ngươi tránh ra cho trẫm! Trẫm cũng không phải tiểu hài tử! Con vật nhỏ kia…. một cái tát trẫm có thể chụp chết nó, có gì đáng sợ?

 

Chương Viễn bất đắc dĩ tránh ra, để cho Thiên Vũ có thể nhìn rõ ràng. Nhưng trong lòng vẫn đang đề phòng, một khi Tiểu Hổ lại đổi tính, hắn nhất định sẽ che ở trước người Thiên Vũ trước tiên…. Nói cái gì cũng không thể khiến Thiên Vũ bị nửa điểm thương tổn.

 

Thế mà, ra ngoài dự liệu của mọi người, tiểu bạch hổ bị Phượng Vũ Hoành ôm vào trong ngực chỗ nào có nửa điểm ý định đả thương người. Nó làm tổ ở trong ngực Phượng Vũ Hoành giống như là một hài nhi được ma ma ôm trong ngực vậy! Không ngừng mà chui vào trong lòng nàng, mặt ủy khuất. còn thỉnh thoảng nhấc lên cái chân bị thương của nó cho Phượng Vũ Hoành xem.

 

Sau khi được Phượng Vũ Hoành an ủi, thì lại muốn đi hôn mặt nàng. dáng dấp kia vốn chẳng có khác gì một con mèo nhỏ. Nếu không phải trên đầu nó rõ ràng in một chữ “Vương”, chính là ngay cả Thiên Vũ đế đều sẽ cho rằng đây là một con mèo.

 

Thiên Vũ đế rất kỳ quái. Vật nhỏ này thật có thể cắn Phi Vũ thành như vậy sao? Thực sự sẽ trong nháy mắt liền thoáng hiện hung tướng à? Đừng nói ông không thể lý giải, tất cả mọi người ở đây cũng không thể lý giải? Mà trong thời gian mọi người ở đây đang mê mang, chợt nghe Phượng Vũ Hoành ngẩng đầu nói với một vị thái y:

-“Thỉnh thái y tới giúp đỡ nhìn thử xem…. Mọi người cũng nhìn thấy, tiểu bạch hổ này ngày thường tính khí chính là như thế! Nhưng nếu như nói tiểu hổ trong chớp mắt lộ hung tướng còn cắn bị thương người. Vậy thì phải làm phiền thái y giúp đỡ nhìn thử, phải chăng xảy ra vấn đề gì?

 

Gian này là y trướng, thái y chắc chắn không chỉ có một người. Cái người lúc trước đã đi theo Huyền Phi Vũ, còn có mấy tên thái y khác vẫn còn lưu lại ở trong lều. Nhưng nghe nói là đi xem bệnh cho lão hổ, từng người một đều lắc đầu, một người trong đó nói:

-“Quận chúa, chẳng phải chúng thần không nguyện xem bệnh. Mà là... chúng thần thật sự không biết xem bệnh cho thú nhỏ mà!

 

Phượng Vũ Hoành tiếu tiếu nói:

-“Không có chuyện gì, cứ giống như người! A Hoành hoài nghi là có người cho tiểu bạch hổ này ăn gì đó không nên ăn….. hoặc là cho ăn dược vật, vậy nên mới đưa đến nó bất chợt thất thường. Thỉnh các thái y đến xem….. Tiểu Hổ rốt cuộc có gặp phải loại ngoài ý gì hay không? Kỳ thật chính A Hoành cũng có thể xem bệnh….. chỉ có điều A Hoành là đương sự, trên người mang tội, hổ này lại là A Hoành nuôi, cho nên có nhiều bất tiện!

 

Thái y nghe nàng nói như vậy, cũng không thể không tiến lên. Mấy người dưới sự trợ giúp cùng chỉ điểm của Phượng Vũ Hoành rốt cục thăm dò rõ ràng đường lối, bận việc thật lâu. Lúc này mới lắc đầu nói:

-“Bẩm quận chúa, Tiểu Hổ này hết thảy bình thường! Không giống như dáng vẻ bị người hạ dược.

 

Phượng Vũ Hoành cũng cau mày, nói:

-“Đã như vậy, đó mới là lạ.

 

-“Hừ!” thanh âm châm chọc của Phấn Đại lại truyền đến, “Chớ tìm lý do cho mình….. cho rằng tra ra bị người đầu độc có thể tránh thoát một kiếp sao?

 

Phượng Vũ Hoành lạnh lùng nói:

-“Như thật nghĩ như vậy! Ta sẽ tự mình xem bệnh cho tên tiểu tử này! Như vậy, mặc kệ nó có việc gì hay không, ta đều sẽ nói thành là bị hạ độc, dẫn dắt mọi người đi truy tra người hạ độc ấy! Cho rằng đắc tội chính ta… tội gì ta còn gọi thái y đến?

 

Nàng vừa nói lại vừa ôm tiểu bạch hổ đi qua, nhìn trái lại nhìn phải….. Cũng không biết là vết thương phát tác hay là thế nào? Tiểu bạch hổ kia có chút buồn ngủ, há mồm ra ngáp một cái.

 

Lúc này, chợt nghe một vị thái y nói:

-“Mau nhìn, trong miệng của nó thật giống như có gì đó!

 

 

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 767:

Thần tiên cứu giá!

 

Một câu nói của Thái y, liền tập trung ánh mắt của mọi người. Phượng Vũ Hoành vừa mới rời đi, lập tức liền phát hiện vấn đề. Quả nhiên, bên trong miệng tiểu bạch hổ là có…!

 

Nàng vươn ra một bàn tay nắm lấy hàm dưới tiểu bạch hổ, một tay khác trực tiếp liền duỗi vào trong miệng cọp. Thiên Vũ đế theo bản năng đã nói câu:

-“A Hoành cẩn thận chút!

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, trong miệng lẩm bẩm:

-“Tiểu Bạch ngoan, trong miệng ngươi có cái gì? tỷ tỷ giúp ngươi cầm đi ra, bằng không mắc kẹt sẽ không thoải mái…

 

Hổ con rất nghe lời nàng, đã há miệng thật to…. Nó sợ thương tổn Phượng Vũ Hoành, còn tận lực há thật lớn. đến khi Phượng Vũ Hoành lấy thứ bên trong ra, lúc này mới được nàng ra hiệu ngậm miệng lại.

 

Vật từ trong miệng hổ lấy ra rất khác biệt, một khối là vải vóc, một khối là miếng giáp. Phượng Vũ Hoành nhíu mày nhìn đến nửa ngày, sau đó quay đầu phân phó Vong Xuyên:

-“Nhanh….. đi gọi hai tên Ngự lâm quân đang canh chừng trước trướng chúng ta tới đây!.

 

Vong Xuyên đáp ứng, vội vã mà đi. Phượng Vũ Hoành giao vật trong tay cho một cung nhân. sau đó lại được cung nhân kia đưa tới trước mặt Thiên Vũ đế, lại nghe nàng nói:

-“Phụ hoàng mời xem. Miếng vải này A Hoành nhận ra, là lúc trước khi trị thương cho tiểu hoàng tôn nhìn thấy quần áo trên người tiểu hoàng tôn… Mà miếng giáp nhỏ này! Nếu như A Hoành không nhìn lầm, hẳn là áo giáp Ngự lâm quân đi theo.

 

Một câu “Áo giáp Ngự lâm quân”, lại một lần nữa kinh hãi mọi người tại đây. Mà Thiên Vũ sau khi xem qua miếng giáp kia cũng gật đầu chứng thực:

-“Đúng vậy!.

 

Sau đó lại nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, hỏi nàng:

-“Ngươi hoài nghi hai tên Ngự lâm quân canh giữ ngoài cửa các ngươi?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, không xác định nói:

-“Bây giờ còn không thể có kết luận... Lúc trước đã từng để nha hoàn đi lấy hòm thuốc, vẫn chưa nghe các nàng nói tới thủ vệ ngoài trướng có dị thường gì? Nhưng tiểu bạch hổ có thể từ trong lều chạy ra ngoài, ít nhất cũng phải thẩm vấn bọn hắn một chút!.

 

Đang nói chuyện. ngoài trướng, Vong Xuyên hất mành vào, phía sau còn theo tên tướng sĩ Ngự lâm quân. Hai người cùng nhau quỳ ở trước mặt Thiên Vũ, chợt nghe Vong Xuyên nói:

-“Hồi bẩm hoàng thượng, lúc nô tỳ đi đến lều trại quận chúa, nửa đường liền gặp phải tướng sĩ này! Hắn chính là một trong hai thủ vệ bên ngoài lều của quận chúa. Một người khác đã có cung nhân đi gọi, nói vậy chẳng mấy chốc sẽ có tin tức truyền về.

 

Tên Ngự lâm quân kia rất nghi hoặc mà nhìn tiểu bạch hổ Phượng Vũ Hoành ôm trong ngực, khó hiểu hỏi:

-“Quận chúa, hổ con này chẳng phải vẫn trong lều sao? Sao lại bị ngài ôm ở đây?

 

Phượng Vũ Hoành không trả lời vấn đề này, mà là hỏi ngược lại hắn:

-“Ngươi không ở trước lều bảo vệ, cách nào lại xuất hiện ở tại nửa đường?

 

Người nọ lập tức đáp:

-“Là có người đến truyền lời, nói là quận chúa bên này có con mồi muốn chuyển. Bảo một người trước lều đi qua hỗ trợ. Thuộc hạ tới tới lui lui chạy bốn chuyến, giúp đỡ dời thiệt nhiều món ăn dân dã.

 

Mọi người khó hiểu, hỏi:

-“Chuyển món ăn dân dã? Chuyển hướng nào?

 

Hắn đáp:

-“Nhắc tới cũng kỳ quái, chính là từ bãi săn mang lên bên kia kệ bếp. thuộc hạ chuyển hai lần, sau đó cũng không hiểu vì sao nhất định phải người trước trướng quận chúa đến giúp đỡ. Chẳng qua suy nghĩ thêm, có lẽ bên trong này có thịt chim muông quận chúa bắn rơi, lúc này vẫn phải chuyển.

 

Hắn vừa nói xong. ngoài trướng, Hoàng Tuyền cũng quay về, tương tự quỳ xuống, nhưng nói:

-“Quận chúa… trước trướng không có ai canh chừng…, một Ngự lâm quân khác, mất tích.

 

Mọi người sửng sờ, chợt nghe Nhị hoàng tử hỏi tên Ngự lâm quân đang quỳ kia:

-“Là người nào bảo ngươi đi dọn đồ?

 

Người kia nói:

-“Chính là một tiểu thái giám thông thường, bộ dạng trắng trẻo, rất gầy... nhiều hơn nữa thuộc hạ cũng không cẩn thận quan sát.

 

Hắn còn không rõ chuyện gì đã xảy ra, chính là nhìn thấy trên người tiểu bạch hổ có máu, nhìn chính là bị thương. Liền nghĩ ngay có thể là hỏi chuyện tiểu hổ này vì sao bị thương chứ? Vì thế nhanh chóng lại nói:

-“Thuộc hạ thật sự không biết con vật nhỏ này vì sao bị thương?

 

Phượng Vũ Hoành khoát khoát tay, nói:

-“Chẳng phải nói việc này!.

 

Sau đó lại ngẩng đầu, nói với Thiên Vũ đế:

-“Hoàng thượng, hạ lệnh phong tỏa bãi săn đi…., bất kỳ kẻ nào cũng không được ra vào.

 

Thiên Vũ đế gật đầu, mau để cho Chương Viễn đi truyền chỉ.

 

Chuyện này trong lúc nhất thời liền căng thẳng ở nơi đây. Tuy nhiên người người đều biết tiểu bạch hổ của Phượng Vũ Hoành đột nhiên xuất hiện tại bãi săn, còn đã thương người, trong này nhất định càng có kỳ lạ. Vì thế cũng đều tích cực chủ trương phải nghiêm tra việc này!.

 

Phượng Vũ Hoành xoay người lại thi lễ với Nhị hoàng tử một cái, nói:

-“Nhị ca, thực xin lỗi. Mặc kệ thế nào cũng là A Hoành sơ sẩy, lúc này mới cho kẻ gian thừa cơ lợi dụng. Xin nhị ca tin tưởng, A Hoành tuyệt không có tâm tư muốn hại tiểu hoàng tôn. Nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy! Nói cái gì cũng sẽ không ôm tiểu bạch hổ tới đây.

 

Bởi vì nàng vẫn không đứng dậy, cho nên vẫn là duy trì trạng thái quỳ thẳng, Nhị hoàng tử tuy là trong lòng làm sao sốt ruột cùng tức giận việc Huyền Phi Vũ bị thương, cuối cùng cũng không nhìn nổi dáng dấp Phượng Vũ Hoành như vậy nói chuyện cùng chính mình, nhanh chóng tiến lên nâng nàng, đồng thời nói:

-“Bổn vương tự nhiên là tin tưởng đệ muội. đệ muội luôn luôn yêu thương Phi Vũ, sao lại có ý hại hắn. Ngay cả con thú nhỏ này...

 

Hắn nhìn tiểu bạch hổ kia một hồi, nhưng thấy tiểu bạch hổ bị doạ chui thẳng vào trong lòng Phượng Vũ Hoành, tiểu bộ dáng đó quả thực làm cho người đau lòng, cũng bất đắc dĩ lắc đầu lia lịa, nói:

-“Con thú nhỏ này thấy thế nào cũng không như là hung thú, giống như con mèo. Chuyện này chắc chắn phải nghiêm tra… quá mức kỳ lạ.

 

Lúc này, ngoài trướng có cung nhân truyền lời:

-“Thất điện hạ đến!

 

Lập tức, Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa đi vào, bước chân có chút vội vàng….. Sao khi vào trướng lập tức chớp mắt quét qua Phượng Vũ Hoành, hơi nhíu mày, lúc này mới lễ bái Thiên Vũ.

 

Thiên Vũ bởi vì chuyện Huyền Phi Vũ vẫn không có tinh thần gì, chỉ khoát tay ngăn lại để hắn đứng lên. Mà sau khi Huyền Thiên Hoa đứng dậy, làm một chuyện chính là nói với Nhị hoàng tử:

-“Nhị ca, tiểu bạch hổ kia là ta đưa cho quận chúa, xảy ra chuyện như vậy ta cũng khó chối tội này!

 

Nhị hoàng tử kia còn không hiểu rõ ý hắn sao? Không ngoài chính là sợ chính mình trách tội Phượng Vũ Hoành, tự mình đến giải vây. Hắn biết rõ quan hệ lão thất và lão cửu không phải bình thường, bây giờ lão Cửu không ở đây, lão thất tự nhiên muốn gánh lấy trách nhiệm bảo vệ. Thế nhưng Nhị hoàng tử đồng thời cũng nở nụ cười khổ, đây là Tế An quận chúa đấy! Nàng có cái gì cần được bảo vệ chứ? Hôm nay chính là xảy ra chuyện lớn như vậy, dù cho nàng thật có sai, Đại Thuận cũng không thể động nàng mảy may.

 

Nhị hoàng tử lắc đầu, nói với Huyền Thiên Hoa:

-“Chuyện này không trách đệ muội! Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta, là bắt được người sau lưng phá rối kia.

 

Hắn nói xong, chủ động hướng Thiên Vũ đế xin đi giết giặc,

-“Án này, thỉnh phụ hoàng chấp thuận cho nhi thần tự mình điều tra.

 

Là phụ thân của Huyền Phi Vũ người bị hại, Nhị hoàng tử xin đi giết giặc phá án này không có gì đáng nói… Thiên Vũ tự nhiên cũng là gật đầu đáp lại. Sau khi đã đứng lên, nói:

-“Trẫm muốn hồi ngự trướng đi xem thử Phi Vũ. Chuyện bên này, các ngươi nhìn mà xử lý đi thôi.

 

Nói xong, lại ngó nhìn Phượng Vũ Hoành, nói:

-“Trong chốc lát A Hoành cũng đi qua… Phi Vũ đầu kia cũng là A Hoành tự mình nhìn trẫm mới yên tâm.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, cũng nói:

-“A Hoành cũng đang nghĩ như vậy! Vết thương của tiểu hoàng tôn đã xử lý xong, nhưng chỉ sợ ban đêm sẽ phát sốt….. một đêm này vẫn nên nhìn chằm chằm.

 

Thiên Vũ gật đầu, mang theo Chương Viễn rời đi, những người khác cũng cùng đi ra ngoài. Nhị hoàng tử lại là đối với việc Phượng Vũ Hoành muốn đích thân đi chiếu cố Huyền Phi Vũ biểu thị cảm tạ….. Lúc này mới cùng Đại hoàng tử cùng rời đi, gấp gáp vội vã đi phá án.

 

Bên ngoài y trướng, Phượng Tưởng Dung đang nôn nóng chờ ở nơi đó, thấy Phượng Vũ Hoành ra đến, cũng không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Trước nàng nghe nói Phượng Vũ Hoành tiểu bạch hổ cắn tiểu hoàng tôn bị thương, cực kỳ gấp, chỉ lo hoàng thượng sẽ giáng tội Phượng Vũ Hoành. Nàng muốn tới xem một chút, nhưng lại cảm thấy không quá thỏa đáng, đã muốn đi tìm Tứ hoàng tử nhờ giúp đỡ. Ai nghĩ được Tứ hoàng tử với mấy tướng sĩ đã đi đua ngựa, nàng nhất thời cũng tìm không thấy người, đành phải nhắm mắt chính mình đến bên này chờ tin tức.

 

Trước mắt thấy Phượng Vũ Hoành không có chuyện gì? đang chuẩn bị lại lặng lẽ chạy trở về, lại bị Phượng Phấn Đại mắt sắc nhìn thấy. Chợt nghe thanh âm the thé vang lên, rất không khách khí hỏi:

-“A….. Đây không phải Tam tỷ tỷ nhà chúng ta sao? Ngươi làm sao ở chỗ này?

 

Lại nhìn Tưởng Dung ánh mắt còn chưa kịp thu hồi lại, thuận mục nhìn lại, chính là rơi vào trên người Phượng Vũ Hoành, không khỏi nổi giận trong lòng ——

-“Ngươi đang lo lắng cho nàng? Tốt! Ngươi cư nhiên đang lo lắng cho Phượng Vũ Hoành? Ngươi quên nàng đã tuyên bố cắt đứt với Phượng gia sao? Có phải nói, trước kia các ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt cũng là giả?

 

Phấn Đại bất chợt rống một tiếng như thế, cũng làm cho Tưởng Dung hoảng sợ! đồng thời, Phượng Vũ Hoành cũng ngó đến bên này! Nhưng thấy Tưởng Dung tiểu mô dạng có chút hoảng hốt đứng ở nơi đó, ánh mắt mới vừa từ phía bên nàng thu hồi. Đối mặt với chỉ trích của Phấn Đại, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

 

Phấn Đại không tha thứ, đấy là mọi người đều biết, nàng chỉ thẳng Tưởng Dung nói:

-“Ta biết hai người các ngươi từ nhỏ cảm tình đã tốt rồi, trước đây tại trong Phượng phủ nàng luôn che chở ngươi. Đúng là ngươi cũng không nghĩ, rốt cuộc ngươi là hài tử Phượng gia, nàng bây giờ một mình sống tốt…… Nếu thật sự là tốt, sao không đón ngươi đến phủ quận chúa đi hưởng phúc? Còn vứt hai mẹ con các ngươi tại Phượng phủ dựa vào bán tranh thêu, sống qua ngày? Ngươi là không có tâm hay là không có mặt vậy? Mặt nóng kề mông lạnh của người ta, ngươi đến cùng có phải hay không nữ nhi Phượng gia? Thật đã làm cho ta mất mặt!

 

Lời Phấn Đại nói, một câu so một câu nặng hơn, Tưởng Dung thực sự nghe không nổi nữa, thẳng thắn giậm chân một cái:

-“Ta không phải đến tìm Phượng Vũ Hoành, ngươi không nên nói năng lung tung!

 

-“Chẳng phải tới tìm nàng?” Phấn Đại bật cười, “Vậy chẳng lẽ là tới tìm ta? Ta vừa mới thế nhưng chính mắt nhìn thấy sắc mặt ngươi đầy lo lắng….. Phượng Vũ Hoành là đầu sỏ gây nên, ngươi chẳng phải lo lắng cho nàng, còn có thể vì ai đây?

 

-“Ta...

Tưởng Dung bị ép tới không thể trả lời, lại nhìn lại Phượng Vũ Hoành bên kia, thẳng thắn nghiến răng, nói câu:

-“Ta là tới tìm Thất điện hạ.

 

Trong lòng nàng có Thất điện hạ, chuyện này người nhà họ Phượng đều là biết! Mà tiểu bạch hổ kia là Thất hoàng tử đưa cho Phượng Vũ Hoành, chuyện này cũng lừa không được người khác! Cho nên, Tưởng Dung liền nghĩ ngay, lúc này cái lý do duy nhất có thể giải vây cho nàng, cũng có thể giải thích rõ ràng ánh mắt lo lắng của nàng, thì chỉ có Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa. Chỉ là không biết người ta có nguyện ý giúp nàng hay không?

 

Nàng nghĩ, đầu dần dần thấp xuống, trong lòng đã dâng lên hối hận….. tự trách mình quá xúc động, thế nào lại kéo Thất điện hạ vào.

 

Mà Phượng Phấn Đại cũng là nghi hoặc mà liếc nhìn hướng Huyền Thiên Hoa bên kia….. Trong ánh mắt mang theo nghi hoặc, nhưng cũng không có lại tiếp tục chỉ trích Tưởng Dung. Nghĩ đến, nàng cũng là bán tín bán nghi.

 

Phượng Vũ Hoành biết Tưởng Dung đây là đầu óc rối loạn, đang chuẩn bị nghĩ cách để Huyền Thiên Hoa giúp đỡ nha đầu kia một phen. Lúc này, đã thấy Huyền Thiên Hoa chủ động đi về phía trước, bước thẳng tới Tưởng Dung, đến này trước mặt Tưởng Dung dừng lại, mở miệng nói:

-“Chờ lâu chứ? Ta muốn mang ngươi cùng đi xem thử Phi Vũ….. biết ngươi trong lòng lo lắng hắn, lúc này mới sai người kêu ngươi tới.

 

Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Phượng Phấn Đại, hỏi:

-“Phượng tứ tiểu thư, ngươi đối với chuyện bổn vương cần làm có ý nghi ngờ à?

 

 

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 768:

Mùi thơm kỳ quái!

 

Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa sừng sộ lên chất vấn, dù cho miệng Phượng Phấn Đại có sắc bén cỡ nào vẫn thật là không có cách nào mở ra.

 

Phấn Đại người này không đầu óc, miệng lại xấu, nổi nóng còn thẳng thắn, đặc biệt cũng không chuyển biến….. Nếu nàng mà chán ghét một cái, liền sẽ chửi đối phương đến phụ mẫu cũng không nhận ra. Coi như Thiên Vũ đế có ở đây, y hệt tại lúc vừa rồi ở trong y trướng, nàng cũng dám thỉnh thoảng nói lên vài câu, cũng dám nhảy nhót kêu gào.

 

Nhưng người này tuy là không đầu óc, rốt cuộc nàng vẫn là một nữ hài tử, trong lòng trực quan phản ứng đầu tiên vẫn có! Trước mặt nàng đối mặt Huyền Thiên Hoa, nàng kỳ thực nghĩ không chút nào bị ảnh hưởng của gương mặt này, còn giống như trước muốn nói gì thì nói cái đó. Thậm chí nàng rõ ràng hoài nghi Huyền Thiên Hoa đây là đang phối hợp Phượng Tưởng Dung diễn trò….. Nhưng Huyền Thiên Hoa gương mặt như tiên nhìn vào nàng, Phấn Đại thoáng cái đã khàn giọng, lời nghẹn ở cuống họng một câu đều không nói được. Loại cảm giác này y hệt, nàng mà nói ra lời như vậy, chính là bất kính với thần tiên, sẽ bị thiên lôi đánh!

 

Câu nói đầu tiên của Huyền Thiên Hoa khiến cho Phượng Phấn Đại bị nghẹn tại chỗ, hắn lập tức kéo tay Tưởng Dung, lại kêu Phượng Vũ Hoành, ba người đồng loạt đi tới ngự trướng bên kia.

 

Đến khi ba người đã đi rất xa, Phấn Đại một hơi này cuối cùng mới hòa hoãn xuống, không khỏi vỗ vỗ ngực, có chút than phiền nói:

-“Các ngươi sao lại có loại huynh đệ này? Hắn không hề giống với các hoàng tử khác!.

 

Ngũ hoàng tử cũng là hết cách rồi, hắn đối với Huyền Thiên Hoa còn có thể có một chiêu, đối với Phượng Phấn Đại càng là không chiêu….. chỉ đành thở dài nói:

-“Chín huynh đệ, chín thân mẫu, sẽ có người nào giống chứ? Tính tình của nàng cũng phải sửa đổi một chút, ta tuy có thể bảo vệ được nàng nhất thời, nhưng nàng cũng biết địa vị của ta trong lòng phụ hoàng! Sợ là nàng chọc ra đại họa, ta cũng không bảo vệ được nàng.

 

Phượng Phấn Đại bị Huyền Thiên Hoa lấp đầy bụng tức giận, lúc này cuối cùng là tìm được chỗ phát tiết, liền gào lên với ngũ hoàng tử ——

-“Địa vị? Địa vị gì? Ngươi cũng là hài tử của hoàng thượng, vì sao địa vị lại không giống? Trung cung không con, nói đến, tất cả hoàng tử cũng là con thứ, ngươi lại thấp hơn bọn hắn cái gì đây? Ngươi dựa vào cái gì không cùng bọn hắn giành? Ngươi chính là nhu nhược!

 

Huyền Thiên Dịch bị nàng chửi đến trên mặt lúc đỏ lúc trắng, một đôi mắt trừng Phượng Phấn Đại, hiện tại thật có lòng muốn đưa nha đầu này trở lại kinh thành... Thế nhưng suy nghĩ thêm, Phấn Đại nói lại chẳng phải là sự thật chứ?

 

Xác thực, tất cả hoàng tử cũng là con thứ, hắn lại kém người khác cái gì? Chẳng qua chỉ là chuyện năm đó, để trong lòng hoàng thượng có khúc mắc! Nhưng đồng dạng, trong lòng của hắn cũng lưu tâm kết!

 

Chính là tâm kết này gây nên, cho nên hắn đến nay đều đối Phượng Phấn Đại khoan dung như vậy. Luôn có thể tưởng tượng đến dáng vẻ nàng mang theo thủy tinh trắng, luôn có thể tưởng tượng đến nàng vì hắn đi nhảy tuyết địa mai vũ này...

 

Hắn từng cho rằng cuộc đời này của hắn lại không thấy được có người nhảy tuyết địa mai vũ này… Lúc ấy trong nháy mắt kia, hắn còn tưởng rằng người kia hoàn hồn trở lại! Về sau, hình ảnh kia liền trong đầu không thể dứt ra được… Thế cho nên bây giờ bất kể Phượng Phấn Đại quá mức thế nào, chỉ cần cứ nghĩ tới lúc trước, hắn đều cảm thấy có thể tha thứ! Thậm chí còn cảm thấy là cái người kia trở lại đòi nợ hắn. Hắn bù đắp tất cả thiếu hụt với phi tử kia lên trên người Phấn Đại, chỉ cầu có thể tại trong loại bù đắp này mê hoặc bản thân.

 

Huyền Thiên Dịch than nhẹ một hồi, đưa tay kéo Phấn Đại, nhẹ giọng khuyên giải an ủi:

-“Đừng náo loạn, người sống trên đời, cũng là chú định, nhất định có bao nhiêu phúc phận, có thể hưởng thụ bao lớn phúc báo. Những chuyện không đâu kia, ta chưa từng nghĩ tới… hi vọng ngươi cũng không cần suy nghĩ. Ngươi cẩn thận, chúng ta sống tháng ngày của chúng ta, Phượng gia được không cũng là tạm thời! đợi sau khi ngươi qua lễ cập kê thì ta thú ngươi vào cửa. Lê vương phủ không ăn thua gì, nhưng cũng có thể cho ngươi một nhà ra dáng. Ta cũng sẽ không thú những người khác… không ai cho ngươi ngột ngạt! Cả vương phủ đều do ngươi tự tính toán, thế này chẳng phải rất tốt sao?

 

Huyền Thiên Dịch nói rất trung thực, thậm chí trong thanh âm mang theo khẩn cầu! Có trời mới biết mỗi một lần Phấn Đại tức giận, hắn đều từng trận đau đầu, chỉ lo nha đầu này chọc giận ai, đối phương không tha thứ! Đến thời điểm đó, hắn một hoàng tử cũng không được sủng ái, thế nào giúp được nàng?

 

Nhưng Phượng Phấn Đại chẳng chịu suy nghĩ, Huyền Thiên Dịch càng là ăn nói khép nép, thì nàng càng vênh váo tự đắc! Thậm chí nhận định Huyền Thiên Dịch đây là mềm yếu, chính là nhu nhược, chính là không muốn cho nàng sống thật tốt.

 

Từ khi có hôn sự với Ngũ hoàng tử này, dã tâm của Phượng Phấn Đại càng ngày lại càng lớn! Thậm chí hiện tại, nàng liền tiến lên một bước, dán chặt lấy Huyền Thiên Dịch đè thấp thanh âm nói với hắn:

-“Sao ngươi không suy nghĩ một chút! Cái hoàng vị kia, ngươi cũng có một phần! Tất cả mọi người đều là bình đẳng, dựa vào cái gì bọn hắn có thể giành, ngươi lại không thể? Đại nam nhân không nên cam chịu tầm thường, nên vì mình giành một tương lai tốt hơn! Ngươi luôn miệng nói yêu ta, thế nhưng ta muốn làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này! Ngươi, cho nổi sao?

 

Giọng Phượng Phấn Đại y hệt đầu độc vậy! Từng tiếng, từng câu gõ vào tâm Huyền Thiên Dịch. Thậm chí trong nháy mắt đó hắn cảm thấy bản thân đã dao động, cảm thấy Phấn Đại nói rất có đạo lý, cảm thấy bản thân nhiều năm như vậy nhường nhịn uất ức, cũng là chịu đủ lắm rồi!

 

Nhưng rốt cuộc rất nhanh thì tỉnh táo lại, sau đó dốc sức cầm lấy tay Phấn Đại, đau đến ngũ quan Phấn Đại đã bắt đầu vặn vẹo. Lúc này mới nghe được Huyền Thiên Dịch nói:

-“Thu hồi những ý nghĩ điên cuồng lại không thiết thực của nàng lại… Ta cảnh cáo nàng, có một số việc có thể nghĩ, có mấy lời có thể nói, nhưng nếu như nàng muốn phục vụ quên mình đi đổi cơn khoái trá miệng lưỡi này! Vậy nàng không cần kéo theo ta… ta còn không nghĩ sớm như vậy thì chết cùng nàng!

 

Nói xong, tay nắm chặt lại lỏng ra, hình như có chút đau lòng, còn nhẹ nhàng xoa nhẹ hai lần, thanh âm khẩn cầu lại nổi lên:

-“Phấn Đại, nghe lời của ta đi… dù sao ta cũng sẽ không hại nàng.

 

Phượng Phấn Đại kinh ngạc nhìn Huyền Thiên Dịch, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì? Chỉ cảm thấy có thật nhiều cảm xúc lấp trong lòng không biết nên biểu đạt thế nào? Chẳng qua vừa rồi sau khi nàng nói xong, trong nháy mắt đó Huyền Thiên Dịch mê man cũng bị nàng bắt được! Lúc ấy trong lòng nàng đã có hi vọng, có một cái kế hoạch lâu ngày dần dần thuyết phục...

 

Trong ngự trướng, Thiên Vũ đế bị Chương Viễn khuyên đi nghỉ ngơi. Xảy ra chuyện như thế, yến hội buổi tối cũng không có người nào có tinh thần tham gia… đã chỉ phân phó Tứ hoàng tử với tư cách đại biểu cưỡi ngựa trở về, đi khao mọi người.

 

Phượng Vũ Hoành, Huyền Thiên Hoa cùng với Phượng Tưởng Dung ba người nhưng lại ngồi tại lều trướng bên cạnh Huyền Phi Vũ.

 

Đứa nhỏ này đang ngủ, cũng không biết là nằm mơ thấy cái gì? Ngủ không yên giấc!

 

Tưởng Dung ngồi lại chỗ này một hồi. Phượng Vũ Hoành không nói lời nào không để ý tới nàng, Huyền Thiên Hoa cũng chỉ lúc đầu nói với nàng trước tiên ngồi ở nơi này trong chốc lát, đỡ phải bị người hoài nghi, liền lại không nói những thứ khác! Tưởng Dung có chút xấu hổ, đi cũng không được không đi cũng không được! Dần dần, ánh mắt liền phiêu dạt đến trên người Huyền Thiên Hoa… trong chốc lát chớp mắt, rốt cục Huyền Thiên Hoa nghiêng đầu nhìn lại, nhỏ giọng hỏi nàng:

-“Sao vậy?

 

Nàng lắc đầu, lại cúi đầu xuống. Lúc này, chợt nghe Phượng Vũ Hoành đã mở miệng nói:

-“Tối ngày hôm qua, có người đưa cái lò sưởi tới trướng của muội, nói là Lữ gia tiểu thư đưa… nhưng hôm nay muội hỏi Lữ gia tiểu thư kia, nàng nói không có phái người tặng đồ cho muội. Còn có trên đường tới bãi săn này, long xa Thiên ca bất chợt liền hư bánh xe. Muội điều tra, là do có người cố tình làm hư. Hôm nay, một Ngự lâm quân ngoài trướng bị cố ý chuyển đi, một người khác lại mất tích! tiểu bạch hổ bị thả đến trong rừng, lại cắn Phi Vũ bị thương... Thất ca, huynh nói, những việc này, cũng là trùng hợp sao?

 

Huyền Thiên Hoa nhíu chặt mi tâm, ngay cả Tưởng Dung nghe đều thất kinh. Long xa có chuyện nàng biết, thế nào tối hôm qua còn có một việc như vậy sao? Nàng lo lắng nhìn Phượng Vũ Hoành, đến là đón nhận ánh mắt của nhị tỷ tỷ nàng, chỉ thấy Phượng Vũ Hoành cười cười với nàng, nhỏ giọng nói:

-“Không phải sợ, gặp chuyện liền đi giải quyết, sợ nhất là địch nhân núp trong bóng tối thủ thế chờ đợi… Loại chờ đợi này, khủng hoảng cùng hành hạ, mới đúng làm người ta không chịu được nhất!.

 

Tưởng Dung gật đầu. Mấy năm qua đi theo Phượng Vũ Hoành. Nàng cảm thấy bản thân thật trưởng thành rất nhiều, tâm cũng cùng cường đại theo. Thế cho nên tại lúc đối mặt rất nhiều chuyện, trước đây chỉ có thể khóc, nhưng bây giờ biết phân tích lợi và hại.

 

-“Nhị tỷ tỷ.” Nàng cũng nhỏ giọng nói tiếp… “Không cần lo lắng cho muội, Tưởng Dung sẽ bảo hộ bản thân thật tốt.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, lúc này mới đưa ánh mắt về phía Huyền Thiên Hoa, lại hỏi hắn:

-“Chuyện này, thất ca thấy thế nào?

 

Huyền Thiên Hoa nói cho nàng biết:

-“Chắc chắn không phải trùng hợp. Hiện nay vẫn chưa thể xác định những chuyện này phải chăng cùng một người gây nên.

 

Hắn nói chuyện, bất chợt liền ngừng lại, sau đó khịt khịt mũi, hỏi lại Phượng Vũ Hoành,

-“Có ngửi được mùi đặc thù gì hay không?

 

Hắn nói một lời này, Tưởng Dung cũng cùng đã mở miệng ——

-“Là mùi thơm, lại không giống như là mùi thơm, rất kỳ quái.

 

Huyền Thiên Hoa nói:

-“Là một loại hương liệu nam nhân sẽ dùng, nhưng không phải vì tăng hương, mà là vì che lấp thể vị. Đặc biệt các tướng sĩ trong quân doanh, vì dễ dàng chảy mồ hôi, bọn hắn dùng hương liệu như vậy trên áo giáp, thậm chí thả tại trong thùng tắm ngâm.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nói:

-“Lúc trước tại trong y trướng đã ngửi thấy một chút, chẳng qua khi đó vội vàng trị thương cho Phi Vũ, cũng không để ý. Bây giờ xem ra, mùi hương này xuất hiện ở trên người Phi Vũ, nhưng Phi Vũ một tiểu hài tử dùng hương liệu kia làm gì? Trên người Đại điện hạ à? Sẽ không, lúc A Hoành đi qua bên cạnh đại điện hạ, cũng không có ngửi được.

 

Nàng suy nghĩ thêm, lại nói:

-“Mùi hương như vậy kỳ thực tại trên người một số Ngự lâm quân cũng hầu như có thể từng ngửi được! Cũng chính vì như thế, A Hoành mới không để ý lắm! Bãi săn này đâu đâu cũng có Ngự lâm quân, Phi Vũ lại là nam hài tử, thường xuyên cùng đùa giỡn với bọn hắn, dính lên chút mùi cũng khó tránh khỏi.

 

Nàng nghĩ như vậy, nhưng vẫn có chút không cam lòng, cứ cảm giác mùi hương này cũng không đến nổi đơn giản như vậy! Nhưng rốt cuộc cùng chuyện này có liên quan như thế nào chứ?

 

Lúc này, chợt nghe Huyền Thiên Hoa nói:

-“Tiểu bạch hổ của muội đâu rồi? Ôm nó vào đây!

 

Vong Xuyên vội vàng nói:

-“Vừa mới nô tỳ đã để Hoàng Tuyền mang theo tiểu bạch hổ đi trở về. Rốt cuộc đây là ngự trướng, nô tỳ sợ vạn nhất, lại làm hoàng thượng bị thương.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nói:

-“Ngươi làm đúng, đi… mang Tiểu Bạch tới đây đi...

 

Lúc này Vong Xuyên mới gật đầu đi ra ngoài. Không lâu sao, tiểu bạch hổ cùng Hoàng Tuyền đã trở lại.

 

Huyền Thiên Hoa tiếp nhận tiểu Hổ, liếc nhìn… hai tay lại ôm chặt, rất cẩn thận để sát vào Huyền Phi Vũ...

 

Tất cả mọi người nhìn kỹ tình cảnh này! Chỉ thấy từng chút nhỏ ấy để sát vào… Tiểu Hổ, đầu tiên là mơ mơ màng màng không biết làm sao, thậm chí còn không rõ Huyền Thiên Hoa muốn làm gì? Rất lo lắng mà nhìn về phía Phượng Vũ Hoành.

 

Rồi sau đó, lại gần một chút, sự chú ý của nó bắt đầu tập trung trên người Huyền Phi Vũ, ánh mắt từng chút nhỏ tập trung, dần dần, trong mắt bắt đầu lộ ra hung tướng…

 

Lại nói tiếp, gương mặt hổ cũng bắt đầu dữ tợn, hai cái chân trước không ngừng mà chộp tới Huyền Phi Vũ bên kia… nhìn cái dạng kia y hệt như muốn đi liều mạng với Huyền Phi Vũ vậy!

 

Huyền Thiên Hoa ôm Tiểu Hổ ra xa, lại đưa trả lại cho Hoàng Tuyền.

 

Sau đó, mấy người trong lều nhìn nhau một phen, chợt nghe âm thanh Phượng Vũ Hoành lạnh lùng nói:

-“Là mùi hương này, đã khiến cho nó bạo phát!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts