Thần Y Đích Nữ - Phần 249 (769-771)

 

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 769:

Dã tâm sao không lên trời?

 

Căn nguyên Tiểu bạch hổ bất chợt bạo phát cắn người rốt cuộc đã tìm được! Thế nhưng sau đó thì sao?

 

Tưởng Dung đề nghị:

-“Có phải phải bẩm báo hoàng thượng hay không? Gọi người bắt lại Ngự lâm quân dùng loại hương liệu này?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu,

-“Không đáng kinh động hoàng thượng…..chuyện này vẫn phải thương lượng với Nhị điện hạ đã...

 

Ngự trướng chia làm hai gian trong ngoài, Huyền Phi Vũ ở tại một gian, cũng không ảnh hưởng Thiên Vũ đế nghỉ ngơi bên kia. Nhưng mấy người chính là ở đây thương lượng sự việc cũng chẳng phải…..vì thế Phượng Vũ Hoành lưu Vong Xuyên lại, nói cho nàng biết:

-“Ngươi canh chừng Phi Vũ, một khi có chuyện gì, nhất định phải sai người đi thông tri với ta. Nhớ kỹ, là sai người đi, chẳng phải chính ngươi đi… Ngươi phải bảo vệ một tấc cũng không rời Phi Vũ, biết không?

 

Vong Xuyên gật đầu, đáp:

-“Nô tỳ rõ ràng, tiểu thư yên tâm đi.

 

Mà Huyền Thiên Hoa cũng đã mở miệng, nói với các nàng:

-“Ta đưa tam tiểu thư trở lại, muội trước đến chỗ nhị ca đi, ta lập tức liền đến.

 

Mấy người chia nhau hành động, Phượng Vũ Hoành mang theo Hoàng Tuyền chạy tới chỗ Nhị điện hạ. Sau khi tiểu bạch hổ cách xa Huyền Phi Vũ, một lát sau cổ cảm xúc táo bạo kia liền thu trống xếp cờ (ngừng công kích), lại ỉu xìu như con mèo nhỏ ở trong ngực Hoàng Tuyền.

 

Hoàng Tuyền có chút buồn bực hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Là có người cố ý dùng thứ mùi đó đến làm cho Tiểu Bạch phát rồ sao? Thật quá mức rồi, Tiểu Bạch chúng ta vẫn là tiểu hài tử, bộ dạng đáng yêu như thế….. sao bọn hắn lại nhẫn tâm kê đơn cho nó?

 

Phượng Vũ Hoành cười khổ,

-“Trong mắt người khác, có nhỏ đi nữa nó cũng là lão hổ… Huống chi, nếu quả thật nói là kê đơn, đó cũng là hạ tại trên người Phi Vũ, mà dược ấy...

 

Nói xong, nàng nhíu mày lại, tự mình nói:

-“Kỳ thực loại hương liệu nào, cũng không có thể có thành phần khiến người hoặc là thú nhỏ bạo phát nổi điên… Ta thực sự là không nghĩ ra, tên tiểu tử này vì sao vừa ngửi mùi hương đó thì trở thành như vậy?

 

Hoàng Tuyền phân tích với nàng:

-“Có thể chẳng phải là chuyện hương liệu? Mà là vấn đề xuất hiện ở bản thân tiểu hoàng tôn?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, nói:

-“Sẽ không, thời điểm rời xa nó cũng nhìn thấy Phi Vũ, cũng không có bất kỳ cảm xúc biến hóa…..chỉ là sau khi xề gần mới nổi lên phản ứng. Vấn đề nhất định là xuất hiện ở trên loại hương liệu…..chỉ là còn không biết thuốc dẫn chết người này đến cùng là cái gì?

 

Hai người vừa nói xong, đã đi đến lều trại của Nhị hoàng tử.

 

Phượng Vũ Hoành mới đi đến cửa chợt nghe được bên trong Nhị hoàng tử lớn tiếng quát tháo hạ nhân. Sau đó lần lượt từng tên tướng sĩ ra lều, tản ra bốn phía…

 

Tiếp theo, lại là giọng của Đại hoàng tử, hai người vẫn còn đang vì chuyện Huyền Phi Vũ bị thương mà mở rộng thảo luận.

 

Phượng Vũ Hoành vén màn cửa đi vào, Nhị hoàng tử thấy nàng tới, lập tức liền hỏi:

-“Phi Vũ như thế nào? Đệ muội, muội qua bên này, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, khuyên hắn nói:

-“Nhị ca, huynh hãy yên tâm, Phi Vũ chẳng có chuyện gì, còn ngủ đấy! Muội đã để lại Vong Xuyên ở bên kia bảo vệ…..trong trướng còn có phụ hoàng đang ngủ, tuyệt đối không xảy ra chuyện được!

 

Huyền Thiên Lăng cũng biết mình đã lo âu quá mức! Đó dù sao cũng là ngự trướng, ai muốn làm gì cũng không dám làm đến trước mặt hoàng thượng... Vì thế thở dài một hơi, nói:

-“Chỉ có một đứa bé này, từ nhỏ đến lớn coi như bảo bối, xưa nay cũng không dám để cho nó xảy ra một chút sai lầm. Không nghĩ đi săn bắn thì xảy ra chuyện như thế! Vì vậy mới làm cho ta gấp gáp.

 

Dứt lời, còn nói với Đại hoàng tử:

-“Nói đến, đại ca mới là người có phúc khí, hồi trước không con, sau này vừa nói đến thì đến hai đứa…..thế nhưng còn mạnh hơn ta một căn rễ mầm này!

 

Phượng Vũ Hoành nghe được trong lòng cảm giác rất khó chịu. Tuy nói Nhị hoàng tử không trách nàng, nhưng kỳ thực Phượng Phấn Đại nói không sai, hổ là nàng nuôi, chuyện này nói như thế nào nàng cũng không thể đẩy sạch liên quan.

 

Phượng Vũ Hoành cũng từng nghĩ tới, Huyền Phi Vũ chẳng qua chỉ là tiểu hài tử, cha của nó Nhị điện hạ không tranh hoàng vị… Bất kể là ai, cũng không nên duỗi bàn tay đen đủi đánh chủ ý về phía Huyền Phi Vũ. Chuyện này nghĩ tới nghĩ lui, cũng chính là muốn mượn chuyện Huyền Phi Vũ đưa cho nàng một số kinh sợ…

 

Y hệt long xa kia, lò sưởi vậy, cho nàng biết sau lưng còn có một địch nhân…..mà lại không nhìn thấy, sờ không được, làm cho nàng nóng nảy... Cho nên nói, chuyện này cuối cùng, là nàng làm liên lụy Phi Vũ, mục tiêu của đối phương, thủy chung là nàng Phượng Vũ Hoành mà thôi.

 

Nhưng hiện tại rốt cuộc chẳng phải lúc truy cứu trách nhiệm, mà là phải mau sớm tra được hung thủ. Phượng Vũ Hoành thu lại cảm xúc, nhanh chóng nói với hai vị hoàng tử sự việc liên quan với loại hương liệu một lần.

 

Nhị hoàng tử nóng lòng, lúc này liền muốn phân phó người đi bắt tất cả người trong quân dùng loại hương liệu này! Nhưng lại bị Đại hoàng tử ngăn cản…

-“Nhị đệ không thể nóng vội, động tĩnh huyên náo quá lớn đối với việc tra ra hung thủ cũng không có lợi.

 

Phượng Vũ Hoành cũng mở miệng nói:

-“Hiện tại việc này còn không có biết rõ rốt cuộc ra sao, bắt người xác thực không phải cách hay.

 

Mấy người ngay trong lều này, đối với chuyện hương liệu triển khai thảo luận, Nhị hoàng tử nói:

-“Trong hương liệu kia nhất định xen lẫn những thứ khác, rất bí ẩn…..thế cho nên đệ muội đều không nhận ra. Mà loại thành phần nào lại vừa lúc có thể để cho tiểu hổ này phát rồ cắn người, chuyện này theo ta thấy rất đơn giản.

 

Hắn vừa nói vừa chỉ vào tiểu bạch hổ ôm trong ngực Hoàng Tuyền, càng xem con vật nhỏ kia càng cảm thấy đáng yêu, thế nào cũng nghĩ không thông đồ chơi này phát điên làm sao lại ác như vậy. Xem ra, hổ chính là hổ, vĩnh viễn không thành mèo.

 

Nhưng quan điểm của hắn lại để Phượng Vũ Hoành không ngừng lắc đầu, nói:

-“Thật không có bất kỳ thành phần khác nào! Nhị ca huynh tin tưởng muội. Tiểu hổ đây là của muội nuôi…..phàm là có một chút gì có thể vì nó thoát tội, muội cũng sẽ không hàm hồ. Nhưng cũng không thể bởi vậy trở ngại tra tìm hung thủ, bằng không lần đây là Phi Vũ…..lần sau, không biết sẽ là người nào? Chỉ sợ.....thương tổn đến phụ hoàng.

 

Nàng vừa nói như thế, Nhị hoàng tử cũng không dám kết luận bừa… vì thế gục đầu xuống, tự mình lại đang suy tư.

 

Mà lúc này, Đại hoàng tử phân tích cũng tùy theo mà đến, hắn nói:

-“Còn có một loại khả năng…..các ngươi nói, có phải là trên người người mang theo thứ mùi đó đã từng đắc tội với con vật nhỏ này hay không? Thế cho nên lúc nó lại ngửi đến mùi này liền nổi lên phản ứng, như là phát điên đi cắn người?

 

Hắn vừa nói vừa hồi tưởng đến, đột nhiên lại nói:

-“Ta nhớ ra rồi, trước khi mang Phi Vũ đi bãi săn, đứa nhỏ này đã cầm thanh tiểu kiếm thỉnh thoảng khoa tay với vài tên Ngự lâm quân. Nam hài tử mà…..vũ đao lộng thương cũng rất bình thường, hơn nữa trường hợp này, chơi cùng với các Ngự lâm quân ta cũng không cảm thấy không thích hợp…..giờ nghĩ lại, chắc chính là cái thời điểm kia dính vào hương liệu kia. Những người kia ta còn có thể tìm được, muốn gọi tới hỏi một chút hay không?

 

Nhị hoàng tử gật đầu, Đại hoàng tử ngay lập tức ra ngoài tìm người.

 

Phượng Vũ Hoành lưu trong trướng, cảm thấy Đại hoàng tử phân tích kỳ thực rất có đạo lý, lập tức lại nghĩ tới chuyện hai lần trước, dần dần cũng tìm tòi ra một số manh mối. Nàng nói với nhị hoàng tử:

-“Đối phương cũng không nhất định là muốn thương tổn Phi Vũ… Muội nghĩ, rất có thể là trên người Phi Vũ dính vào mùi ấy, lại bị Tiểu Hổ đụng phải, lúc này mới gặp họa. Mà mục đích thực sự của đối phương.....chắc hẳn chỉ là vứt tiểu bạch hổ đến trong rừng. Chuyện này nói cho cùng vẫn là nhằm vào muội, chuyện Phi Vũ, muội...

 

-“Đệ muội ngàn vạn lần chớ nói như vậy.” Nhị hoàng tử khoát khoát tay… “Mặc kệ bởi vì sao, tóm lại là một manh mối…..nếu thật đúng như đệ muội từng nói, đối phương cũng không có ý đã thương Phi Vũ…..vậy chuyện này đối với bọn hắn mà nói chính là ngoài ý muốn.

 

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó đã phân phó hạ nhân cẩn thận lưu ý tất cả mọi người trong bãi săn, nếu phát hiện có sự dị thường, tùy thời hồi bẩm.

 

Phượng Vũ Hoành thấy Nhị hoàng tử an bài này cũng có lý, có thứ tự, đã không hề ở thêm. Sau khi hàn huyên vài câu liền dẫn Vong Xuyên ra khỏi lều trại.

 

Ngoài trướng, Huyền Thiên Hoa đang đi tới phía này, trên mặt còn mang theo chút bất đắc dĩ. Nàng nghênh đón, hỏi một câu:

-“Đưa Tưởng Dung đưa lâu như vậy, nói vậy mặt thất ca có chút bất đắc dĩ là từ chỗ ấy đến đây?

 

Huyền Thiên Hoa không tỏ rõ ý kiến, chỉ giang tay, cười cay đắng.

-“Đệ muội đây là muốn đi đâu? Hồi ngự trướng sao?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu,

-“Cũng không gấp trở lại, trước đó đã xem Phi Vũ rồi, thế nào cũng phải ngủ tiếp hai canh giờ… Nếu thất ca cũng không có việc gì, không bằng theo muội vào rừng cưỡi ngựa đi! Chúng ta không đi xa, chỉ đi gần thôi, cũng đỡ Phi Vũ bên kia có chuyện sẽ không tìm được chúng ta.

 

Huyền Thiên Hoa gật đầu, chủ động đi dắt ngựa. Cũng may bên trong bãi săn cũng có ngựa có thể tùy ý lấy…..tiện tay có thể dắt đi. Người đến chỗ này cũng là muốn cưỡi ngựa, an bài như vậy cũng là tiện để các chủ tử tùy hứng tùy tâm.

 

Phượng Vũ Hoành đuổi Hoàng Tuyền ôm tiểu bạch hổ trở lại lều quận chúa, không cần đi theo. Lập tức, hai người mỗi người một ngựa, thong thả đi vào rừng. Bởi vì là từ nơi đóng quân bên này cưỡi đi, người thấy cũng không ít, trong này cũng bao gồm Phượng Phấn Đại.

 

Lúc này nàng đang đứng trước cửa lều, híp mắt nhìn hai người kia cưỡi ngựa mà đi, buột miệng hỏi nha hoàn Đông Anh bên người:

-“Ngươi nói, ngoài Cửu điện hạ… Bây giờ ở trong triều hoàng tử đang được chuộng nhất, phải chăng là Thất điện hạ?

 

Đông Anh chứ đâu hiểu được những thứ đó…..chẳng qua nàng lại có thể thấy rõ chuyện trước mắt,

-“Tiểu thư, chuyện hoàng tử trong triều nô tỳ không biết! nhưng Thất điện hạ này với nhị tiểu... Chẳng phải, rất quen thuộc với Tế An quận chúa à, ai nấy đều biết.

 

-“Hừ.” Phượng Phấn Đại nhún nhún vai, “Là cái người mù đều có thể nhìn ra được, ta chỉ là đang nghĩ, những vị hoàng tử trong triều đều chiếm một vị trí, sao ta lại phải gả cho cái người hèn nhát ấy? Không nói đến cái thân phận hoàng tử, không nói đến cái tên tuổi Lê vương, là thủ toà Ngũ phủ… Thế nhưng hoàng tử khác làm ra là chuyện gì? Hoàng tử khác được thưởng là cái gì? Kẻ bất lực ấy lại nhận mệnh kém với người ta nhiều thế! Loại nam nhân này, tương lai của ta chính là gả đi, lại có ý nghĩa gì?

 

Đông Anh bị doạ phải mau khuyên nàng:

-“Tiểu thư, cũng không thể nghĩ như vậy mà! Ngũ điện hạ dầu gì cũng là hoàng tử, nếu như ngài không tiếp thu hôn sự này! Chỉ bằng Phượng gia hiện tại, chúng ta lại khó tìm được môn hộ như vậy đấy!

 

Phượng Phấn Đại không nhịn được khoát tay ngăn lại,

-“Cái này ta biết, việc hôn nhân không thể thay đổi! Nhưng người, ta luôn có thể giúp hắn thay đổi. Người khác có, hắn cũng có, chỉ có hắn có, tương lai tiểu thư nhà ngươi mới có thể có.

 

Đông Anh hỏi bằng giọng run rẩy:

-“Vậy muốn giống như Cửu điện hạ sau này cũng có hoàng vị chứ? Chẳng lẽ ngài cũng bắt Ngũ điện hạ đi giành?

 

-“Có gì không thể?” Phấn Đại cảm thấy được đây là chuyện đương nhiên… “Hiện tại Đại Thuận chẳng phải chưa lập thái tử sao? Vậy thì ai nấy có quyền vì mình tranh thủ! Huyền Thiên Dịch chính hắn không chú ý…..vậy thì đừng trách ta buộc hắn để bụng. Một ngày nào đó, ta muốn để những người xem thường ta đều biết! Hành vi các nàng hôm nay là buồn cười cỡ nào, tương lai các nàng, là đáng thương cỡ nào?

 

Đông Anh cảm thấy vị tứ tiểu thư nhà mình dã tâm thật càng ngày càng lớn… Chẳng qua vậy cũng tốt, vạn nhất có một ngày Phượng Phấn Đại thật thành như thế, nàng tư cách đệ nhất nha hoàn bên người…..vậy thì vinh hoa phú quý cũng là chạy không thoát, không chắc còn có thể được Ngũ hoàng tử thu phòng, tương lai cũng có thể làm nương nương.

 

Hai người chủ hầu này đang làm mộng đẹp, Đông Anh rốt cuộc là so Phượng Phấn Đại thanh tỉnh một ít! Lúc này, bất chợt tức thì nhìn thấy nơi đóng quân cách đó không xa, Hoàng Tuyền đang vội vã mà đi qua hướng cánh rừng kia ——

 

 

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 770:

Đánh tiểu hình nhân nguyền rủa ngươi!

 

Trong rừng, Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Hoa hai người thả chậm tốc độ của ngựa, sóng vai song hành…

 

Tuy đi lung tung không có mục đích, nhưng cũng không dám đi sâu vào rừng. Dù sao trong lều ngự trướng còn có Huyền Phi Vũ đang bị thương, nàng phải bảo đảm vạn nhất có việc gì hạ nhân có thể tìm được nàng trước tiên.

 

Liên tiếp có chuyện, để tâm tình hai người đều không tốt. Ngay cả Huyền Thiên Hoa người như vậy đều một đường cau mày. Đến là Phượng Vũ Hoành mở miệng trước an ủi hắn:

-“Phi Vũ không có chuyện gì, vết thương kia xem rất đáng sợ, nhưng cũng may là ngoại thương, không có thương tổn đến gân cốt, trị liệu cũng không khó khăn. Muội đã tinh tế xử lý, ngày sau điều dưỡng cũng sẽ chuẩn bị tốt kim châm và dược…..tận lực sẽ không lưu sẹo, Thất ca yên tâm...

 

Huyền Thiên Hoa cười khổ, nói:

-“Y thuật của đệ muội ta chưa bao giờ hoài nghi, lo lắng tự nhiên cũng không phải cái này.

 

Hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, trong mắt không hề che giấu chút nào biểu lộ ra lo lắng. Huyền Thiên Hoa nhìn Phượng Vũ Hoành có chút thật không tiện… đáy lòng một lần nữa vang lên tiếng thở dài.

 

Giống như trước, mỗi một lần đối mặt nha đầu này, hắn đều có một loại cảm giác bất đắc dĩ…..muốn bảo vệ nàng cẩn thận, rồi lại muốn duy trì quy củ lễ tiết cơ bản nhất! Cái gọi là lực bất tòng tâm, chính là như vậy....

 

Phượng Vũ Hoành làm sao lại không hiểu. Nhưng có mấy lời hiểu trong lòng, ngoài miệng không thể nói…..một khi nói ra, sinh hoạt sẽ hỏng bét. Nguyên bản chuyện tốt đẹp cỡ nào, người đẹp đẽ cỡ nào, đều sẽ theo câu nói nói toạc ra kia mà trở nên gay go. Mà loại gay go này, xuất hiện ở bất luận trên người người nào cũng có thể, nhưng chỉ không thể phát sinh ở trên người Huyền Thiên Hoa… Không vì cái gì khác, nàng không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy Huyền Thiên Hoa một điểm không tốt.

 

-“Kẻ địch càng ngày càng nhiều...

Nàng đem đề tài mở ra, tốt xấu nói chút gì…

-“Luôn cảm giác bên người tất cả đều là kẻ địch, có đặt tại bên ngoài kia, còn có ở trong bóng tối lén lén lút lút… Có lúc muội nghĩ, nếu như những kẻ địch này đột nhiên có một ngày liên thủ lại, đến cùng chúng ta có chế phục được hay không?

 

Huyền Thiên Hoa nhìn nàng, hỏi:

-“Đệ muội sợ à?

 

Nàng lắc đầu, đáp:

-“Không có gì đáng sợ, hoặc là nói, sợ cũng vô dụng. Đường đã đi tới…..chẳng lẽ còn có thể lui về sao? Coi như lui về, dọc theo con đường này gặp phải sự việc, gặp phải người, còn có thể cho rằng chưa bao giờ nhận thức? Nếu như thật có thể như vậy, cũng rất tốt.

 

-“Bình tĩnh, binh tới tướng đỡ. A Hoành, đây chính là hoàng gia, đệ muội đã bước vào, liền không có cách nào lại lui ra…

 

Huyền Thiên Hoa đột nhiên vươn tay, xoa xoa đầu nàng. Mới bắt đầu nhẹ nhàng… Sau đó đột nhiên lại dùng đại lực, vò tóc Phượng Vũ Hoành cho đến rối bời. Tuy nhiên chỉ là xoa xoa đầu của nàng, lập tức liền lại giúp đỡ nàng vuốt lại tóc đã bị chính mình vò loạn rối lên, lúc này mới lại nói:

-“Minh nhi thay đổi bức thư Nguyên thị đưa tới phía nam, lão Bát người kia luôn luôn nghe mẫu phi hắn… Rất hiển nhiên Minh nhi đã thăm dò điểm này, mới đem chân dung Phó Nhã đổi thành Lữ gia tiểu thư. Tính toán một chút, Minh nhi hiện tại hẳn là đã đang trên đường trở về. Lão Bát so với hắn có thể trễ một chút, nhưng đại niên cũng nhất định sẽ chạy về, tham gia cung yến mùng một. Hắn bị ép cưới Lữ Yến, sau khi biết chân tướng tất nhiên sẽ không giảng hoà, chúng ta phải sớm nghĩ kỹ đối sách, đến lúc đó không thể quá bị động. Còn có việc hôm nay, hiển nhiên là bàn tay đen ở hậu trường gây nên, thất ca nghĩ qua… Nguyên thị tự lo không xong, chính là muốn trả thù, cũng sẽ không lập tức triển khai, dù sao nàng cũng phải tránh hiềm nghi… còn những người khác... Đệ muội cũng biết...

 

Huyền Thiên Hoa một hơi nói rất nhiều lời, nhưng mấy lời này chưa kịp nói xong, liền nghe được phía sau có âm thanh ngựa chạy truyền đến.

 

Hai người quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng Tuyền cưỡi một con ngựa vội vã chạy về hướng bên này, một mặt cấp thiết, còn không chờ đến trước mặt liền gọi lên:

-“Tiểu thư, Thất điện hạ, chờ một chút.

 

Hai người Phượng Vũ Hoành vội vàng ghìm ngựa lại, chờ Hoàng Tuyền đến gần nàng liền hỏi:

-“Làm sao? Có phải là Phi Vũ có chuyện không?

 

Hoàng Tuyền lắc đầu, nói:

-“Không đúng không đúng, tiểu Hoàng tôn chẳng có chuyện gì, có chuyện chính là trong lều chúng ta.

 

-“Trong lều?” Phượng Vũ Hoành không rõ, hỏi: “Có ý gì? Trong lều làm sao?

 

Vừa hỏi vừa nhìn Hoàng Tuyền, thấy trong lồng ngực nàng có một cái bao, bên trong không có Tiểu Bạch hổ, lúc này mới thoáng thả tâm, tuy nhiên lại là hỏi câu:

-“Tiểu Bạch lại hại người?

 

Hoàng Tuyền vẫn là lắc đầu,

-“Tiểu Bạch cũng không có chuyện gì! Tiểu thư, đừng đoán…..tiểu thư xem cái này một chút.

 

Nàng nói chuyện, từ trong túi móc ra một đồ vật.

 

Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Hoa đưa mắt tới, vừa nhìn thấy không khỏi giật nảy cả mình…

 

-“Vu sâu độc.” Huyền Thiên Hoa khẳng định nói.

 

Xác thực, là vu sâu độc, Hoàng Tuyền cầm trong tay chính là một cái hình nhân nhỏ, bên trên viết tên Phượng Vũ Hoành, cắm đầy châm.

 

Nhưng Phượng Vũ Hoành lại nở nụ cười, cầm cái hình nhân nhỏ kia ở trong tay lật xem một lúc, hỏi Huyền Thiên Hoa:

-“Thất ca, huynh nói đồ chơi này thật hữu dụng sao? Muội nghe nói thuật vu sâu độc này, chính là kim đâm ở nơi nào, người bị thi thuật nguyền rủa sẽ đau ở chỗ đó! Thất ca xem, toàn thân hình nhân này từ trên xuống dưới đều đâm đầy châm, trên mặt đều không buông tha…..chiếu theo mấy cái đâm này, không phải muội sẽ đau đến ngã xuống à? Nơi nào còn có sức lực để cưỡi ngựa vào rừng.

 

Thật sự giống mà! Không chờ Huyền Thiên Hoa tỏ thái độ, Hoàng Tuyền lại đoạt lấy nói trước:

-“Tiểu thư, ngài cũng không thể không tin cái tà thuật này! Theo như nô tỳ biết, loại đâm châm này cũng không phải đâm lên sau đó liền phát tác tại chỗ, mà đem đặt nó ở bên cạnh ngài, vài ngày sau mới có thể có phản ứng.

 

-“Đồ vật này đã phát hiện ở đâu?” Huyền Thiên Hoa hỏi Hoàng Tuyền… “Mới vừa rồi ngươi nói là trong lều, chỗ rất gần quận chúa các ngươi sao?

 

Hoàng Tuyền gật đầu, nói:

-“Ngay tại dưới giường quận chúa, là thời điểm Tiểu Bạch hổ chui xuống dưới chơi, rồi hất ra ngoài. Hôm qua chúng ta mới đến đóng quân nơi này, vật này sẽ không thả ở đó lâu, vì lẽ đó tạm thời quận chúa mới không có phản ứng! Nếu như mà đặt một hai ngày, sợ sẽ là...

 

-“Đi thôi, đi về xem xem.

Phượng Vũ Hoành đã mở miệng.

-“Có thể bỏ vào một cái, liền cũng phải phòng bị đối phương lại bỏ vào cái thứ hai. Tuy nói ta không tin thứ đồ chơi này… nó chính là không cắn người, nhưng có thể có cách xử dụng khác…..cũng không thể lại khiến cho đối phương hung hăng thả xuống.

 

Mấy người vội vã giục ngựa trở về nơi đóng quân. Mà lúc này, Phượng Phấn Đại đã sớm phát hiện Hoàng Tuyền vội vã chạy vào trong rừng… Nàng mang theo nha hoàn Đông Anh đi tới trước lều trướng Phượng Vũ Hoành, vừa đi còn vừa nói thầm:

-“Hoàng Tuyền nhất định là đi tìm Phượng Vũ Hoành, nhìn nàng sốt ruột như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, chúng ta qua xem một chút.

 

Đông Anh biết tiểu thư của nàng gan lớn, cũng không còn dám khuyên, không thể làm gì khác hơn là yên lặng đi theo.

 

Hai người đứng một hồi lâu ở bên ngoài lều, liền thấy phía trước lều quận chúa canh gác nghiêm ngặt, không biết có chuyện gì xảy ra.

 

Phấn Đại cân nhắc không hiểu, đang chuẩn bị xoay người lại, nhưng lúc quay người lại, lại nhìn thấy ba người Phượng Vũ Hoành đi về phía bên này. Nàng cũng không biết như thế nào, đột nhiên liền có chút sốt ruột, muốn đổi qua đường khác, quay người một cái, liền đụng phải Đông Anh.

 

Động tĩnh bên này làm sao có khả năng Phượng Vũ Hoành không lưu ý… nhưng nàng cũng không có dừng lại. Chỉ là khi nàng đi ngang qua bên người Phượng Phấn Đại thì vứt lại một câu:

-“Nhìn thấy ta đã nghĩ trốn? Sẽ không phải là Phượng gia tiểu thư làm ra cái sự tình gì đuối lý chứ?

 

Lời ném ra, người thoáng qua, một cái chớp mắt liền tiến vào trong lều.

 

Phấn Đại nhíu nhíu mày, hỏi:

-“Nàng có ý gì?

 

Đông Anh lắc đầu, nói:

-“Nô tỳ không biết!.

 

-“Ngươi còn có thể biết cái gì?” Nói xong, vung tay áo một cái, bỏ đi...

 

Trong lều Quận chúa, mấy người di chuyển giường, lại tìm mấy chỗ sẽ có thể ẩn giấu gì đó, cũng không nhảy ra cái gì? Phượng Vũ Hoành còn đặc biệt để Tiểu Bạch hổ trên đất, để chính nó chơi, cũng không thấy tên tiểu tử này lại đi đào món đồ gì, lúc này mới yên lòng lại.

 

-“Hẳn là không có.

 

-“Có thể là Phượng Phấn Đại hay không?

 

Hoàng Tuyền nhớ tới vừa rồi ở bên ngoài lều nhìn thấy biểu hiện của Phượng Phấn Đại, không khỏi nổi lên ngờ vực.

 

Phượng Vũ Hoành suy nghĩ một chút, nói:

-“Có thể. Nhưng nàng sẽ không có bản lãnh này, cũng không đầu óc này, chủ yếu nhất là không đường này.

 

Nàng nói, lại hướng Huyền Thiên Hoa hỏi:

-“Thất ca, trong cung có thể có người nào nghiên cứu thuật nguyền rủa này không? Nguyên quý nhân à?

 

Hôm nay Nguyên quý nhân bị thiệt thòi, tuy nói không thể lập tức liền hãm hại ngược lại, vạn nhất có thể đã an bài trước đó?

 

Huyền Thiên Hoa đứng chắp tay, nói với nàng:

-“Trong cung luôn luôn rất ghét thứ này! Rất nhiều năm trước, Lệ phi bây giờ cùng Cốc Hiền phi còn đều chỉ là tần vị, hai người đã từng náo loạn qua một hồi… Cốc tần một bước thăng lên phi vị trước Lệ tần, dẫn tới Lệ tần bất mãn…..đã từng tiến hành nguyền rủa bằng cách đâm vào cái hình nhân như thế đối với Cốc Hiền phi. Sau đó bị tra được, vốn là phải xử hình, nhưng chẳng ai nghĩ tới lúc đó Lệ tần đã mang thai gần hai tháng… Thái y nói chuyện này ra, ai cũng không thể lại nói phạt, chỉ có thể nuôi. Chờ đến khi nàng sinh ra, lại là một hoàng tử…..các đại thần trong cung nói đây là một việc vui, nên phong thưởng cho Lệ tần. Liền như vậy, Lệ tần thăng làm Lệ phi, cái chuyện vu sâu độc kia cũng đã trở thành quá khứ.

 

Phượng Vũ Hoành cân nhắc một chút, sau đó hỏi Huyền Thiên Hoa:

-“Chính là Lục hoàng tử?

 

Huyền Thiên Hoa gật đầu,

-“Vừa ở trong rừng, ta nói còn chưa dứt lời cuối cùng, cái Lệ phi kia không chỉ sinh ra Lục hoàng tử, nàng cùng cái quý nhân Nguyên thị kia, là chị em ruột.

 

Huyền Thiên Hoa nói xong, không lưu lại nữa, chỉ dặn nàng vài câu, lại thúc nàng đem hình nhân này đưa đến nơi hai vị hoàng tử…..chuyện này cùng sự tình lúc trước đồng thời tra xét, sau đó ra khỏi lều.

 

Phượng Vũ Hoành lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong miệng nhắc tới một tiếng:

-“Lệ phi...” [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

 

Phượng Phấn Đại mang theo Đông Anh trở về lều chính mình, vừa đi vừa nói thầm:

-“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Nhưng gần đây xem ra Phượng Vũ Hoành có vẻ không thuận, ta thực sự rất hài lòng đấy!

 

Hai người đi rất mau đến trước lều, nhưng Phượng Phấn Đại lại đột nhiên đứng không chuyển động, Đông Anh không rõ:

-“Tiểu thư, không đi vào sao?

 

Phượng Phấn Đại không lên tiếng, tự mình nghĩ đến một chuyện, sau đó đột nhiên xoay người, chạy tới một đường khác...

 

Đông Anh vừa nhìn, đường này không đúng! Đây là đang đi hướng về nơi trung tâm đóng quân. Lần đông giao này, hết thảy lều trại để ở đều rất chú trọng, từ ngoại vi đến trung tâm, một tầng so với một tầng quyền cao chức trọng.

 

Nói thí dụ như, tướng sĩ ở ngoài cùng, sau đó là võ quan, sau đó là quan văn, lại sau đó là nữ quyến, sau đó là hoàng tử công chúa quận chúa, cuối cùng là phi tần cùng với gia quyến hoàng tử. Ở trung tâm nhất là ngự trướng Thiên Vũ Đế.

 

Phượng Phấn Đại tự nhiên là xếp vào hạng nữ quyến, nhưng hiện tại nàng lại đi tới hướng trung tâm nơi đóng quân, Đông Anh thuận miệng hỏi:

-“Tiểu thư là muốn đi gặp Ngũ điện hạ sao?

 

-“Câm miệng.

 

Phấn Đại tâm tình không tốt, lạnh lùng quát mắng, vẫn như cũ đi thẳng về phía trước. Nhưng đã qua khu vực của các hoàng tử, trực tiếp đi tới trong doanh địa của các phi tần. Cuối cùng, ở trước lều Lệ phi, ngừng lại...

 

 

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 771:

Lệ phi kỳ quái!

 

Phượng Phấn Đại tìm đến Lệ phi! Cái này cũng là cái ý nghĩ bất chợt mà chính nàng vừa nảy sinh!

 

Nguyên nhân cuối cùng nàng và ngũ hoàng tử Huyền Thiên Diễm cãi nhau, còn có tâm nàng càng ngày càng không cam lòng. Một Ngũ hoàng tử đã không thể thoả mãn nàng……hay hoặc là nói, nàng cảm thấy Ngũ hoàng tử người đơn thế mỏng, rất khó thành đại nghiệp. Cho nên, phải làm hết tất cả có thể để thế lực Ngũ hoàng tử trở nên mạnh mẽ. Một người không được, với hai người, hai người không được, thì lại kết hợp càng nhiều người! Nói chung, cánh cửa dã tâm của nàng đã mở ra, đóng cũng không đóng được.

 

-“Tiểu thư!” Đông Anh có chút khó hiểu hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì? Chuyện này... Đây là lều của mấy nương nương mà…..chúng ta đi nhanh đi!

 

-“Gấp cái gì?.” Phượng Phấn Đại nhún nhún vai. “Nương nương à? Hôm nay nương nương mà thôi, một ngày nào đó…..ta cũng sẽ trở thành nương nương.

 

Đông Anh bị doạ liên tục khuyên nàng:

-“Tiểu thư, đừng nói như vậy! Mặc dù trong lòng tiểu thư ngài xác thực là nghĩ như vậy, cũng không nên trắng trợn nói ra mà!

 

Nàng vừa khuyên Phấn Đại vừa nhìn bốn phía, cũng may lúc này đám người đều đang chuẩn bị cho yến hội buổi tối, cũng không có người để ý các nàng.

 

Phấn Đại lại đi vài bước tới trước lều, Đông Anh nhanh chóng đuổi tới ở phía sau.

 

Hai người rất nhanh đã phát hiện ở trước lều này không có Ngự lâm quân canh giữ, tướng sĩ bảo vệ bên này bị đẩy ra rất xa, chỉ lưu thị nữ đứng ở bên ngoài, cảnh giác nhìn xem hai người các nàng… trên mặt lộ ra vẻ không vui.

 

Phượng Phấn Đại làm như không nhìn thấy, như cũ từng bước một đi về phía trước… Đến khi thị nữ kia nhìn không nổi nữa, tiến lên đón, đưa tay cản lại:

-“Đứng lại! Các ngươi là người nào? Nơi đây là lều trại Lệ Phi nương nương, người không phận sự miễn vào.

 

Chủ tử bị chận, loại chuyện báo danh là do nha hoàn làm, vì thế Đông Anh vội vàng nói:

-“Vị tỷ tỷ này khỏe không? Tiểu thư nhà ta là tứ tiểu thư Phượng gia, lần đây là đi theo Ngũ hoàng tử đến tham gia đông giao.”

 

Thị nữ kia đánh giá Phấn Đại một hồi, lúc này mới lại nói:

-“A, thì ra là Phượng gia tiểu thư. Xin hỏi Phượng gia tiểu thư tới nơi này…..là có chuyện gì?

 

Đông Anh thật sự không biết làm sao đáp, nàng cũng không biết tiểu thư nhà nàng đây là muốn gặp Lệ Phi nương nương, hay chỉ là ngang qua đường… Thế là chỉ có thể nhìn về phía Phấn Đại, chờ nàng tự mình trả lời.

 

Nhưng lúc này Phấn Đại không lên tiếng, nàng chỉ là bình tĩnh đứng, nghe trong lều thỉnh thoảng truyền tới tiếng khóc, mặt lộ ra nghi hoặc.

-“Nương nương nhà ngươi đang khóc?

 

Nàng mở miệng, lại chẳng phải trả lời vấn đề thị nữ kia.

 

Đối phương hiển nhiên rất tức giận, trừng mắt lạnh lùng nói:

-“Nương nương làm gì không đến Phượng tiểu thư bận tâm… Phượng tiểu thư trông nom tốt bản thân là được. Ngài không có chuyện gì…..thì thỉnh rời khỏi thôi, đây là lều trại phi tần. Phượng tiểu thư đứng lâu ở chỗ này thật sự không thích hợp.

 

Nhưng Phấn Đại vẫn không nghe lời nàng, tất cả sự chú ý của Phấn Đại đều tập trung vào trong lều, lỗ tai gần như dựng thẳng, tiếng khóc bên trong từng cơn truyền đến, mơ hồ còn mang theo một câu —— “Ta không hề cố ý, thực sự không cố ý, ta không ngờ sẽ là dạng này, sao lại thành thế này?

 

Phấn Đại nghe một hồi…..trong lòng càng thêm nghi ngờ. Tiếng khóc kia nhất định đúng là Lệ Phi nương nương, bằng không ai lại có lá gan lớn mà chạy đến trong lều phi tần ồn ào. Nhưng Lệ Phi nương nương này nhàn rỗi không chuyện gì khóc cái gì? Còn nói ra những lời kỳ quái như vậy? Tại sao thế?

 

Nàng đang nghĩ ngợi, thị nữ kia cũng đã bắt đầu càng không khách khí đuổi người ——

-“Đừng ở chỗ này ngớ ra, đi mau đi mau… Hôm nay nương nương nhà ta thân mình khó chịu, không tiếp khách. Phượng tiểu thư cũng là người có máu mặt, tốt xấu còn có mặt mũi Ngũ điện hạ đặt ở đó… Chính ngài không để ý mặt mũi, cũng không thể liên lụy Ngũ điện hạ cũng cùng mất mặt mà! Nếu ngài còn đứng không đi, nô tỳ sẽ phải gọi người tới, đến thời điểm trên mặt không dễ nhìn, sẽ là tiểu thư ngài.

 

Đông Anh nghe không nổi nữa,

-“Ngươi ăn nói kiểu này à! Tuy hầu hạ ở bên cạnh nương nương, nhưng cũng chính là một hạ nhân… Tiểu thư nhà ta sau này sẽ gả cho Ngũ điện hạ là làm chánh phi, vậy cũng là chủ tử chính kinh. Nói như ngươi vậy, sẽ không sợ ngày sau gặp báo ứng?

 

-“Đừng ở đó uy hiếp ta...” Thị nữ kia nhìn Đông Anh, khinh thường nói: “Đấy là chuyện sau này, dù cho sau đó nàng làm chánh phi Ngũ điện hạ, thấy nương nương chúng ta cũng vẫn phải dập đầu. Hôm nay ta là nể mặt Ngũ điện hạ không tính toán với các ngươi… Nếu như tiểu thư các ngươi lại không biết điều, ta sẽ đi vào bẩm báo nương nương, trị các ngươi cái tội bất kính!

 

-“Được rồi, đều bớt tranh cãi đi...

Phượng Phấn Đại bất chợt mở miệng, liếc nhìn thị nữ kia, cười nói:

-“Ta chỉ là muốn tới xem thử Lệ Phi nương nương… nghe Ngũ điện hạ nói nương nương gần đây thân mình không khỏe, còn kiên trì bồi tiếp hoàng thượng đến đông giao bên này, trong lòng ta chẳng thể bỏ xuống liền tới xem một chút. Nương nương đã không có chuyện gì, vậy chúng ta đi trở về… Các ngươi làm hạ nhân phải cẩn thận chăm sóc nương nương, đừng để chủ tử bị ủy khuất.

 

Nàng nói xong, vừa cười vừa lôi Đông Anh một phen, hai người xoay người trở về lều của chính mình. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

 

Trong doanh trướng quận chúa, Phượng Vũ Hoành sớm đã giao hình nhân nhỏ đến trong tay Nhị hoàng tử, lại nói ra phân tích của chính mình với Huyền Thiên Hoa.

 

Lúc này, Ban Tẩu đang đứng trước mặt của nàng, nói cho nàng biết:

-“Phó Nhã đã vào bãi săn, đóng vai thị nữ, đi theo bên người Nguyên thục phi.

 

Hoàng Tuyền cười cười nhắc nhở hắn:

-“Ngươi không biết, hiện tại cũng đã không phải Nguyên thục phi, là Nguyên quý nhân. Bà ta không biết sống chết đối phó chủ tử chúng ta…..đã bị hoàng thượng giáng vị phần.

 

Ban Tẩu nhún nhún vai, nói:

-“Sớm nên giáng.

 

Sau đó lại nhìn Phượng Vũ Hoành nói:

-“Phó Nhã đã vào lều nguyên... quý nhân, tạm thời làm như không có tiến thêm bước nào, thuộc hạ sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm. Chủ tử... Chủ tử phải tự cẩn thận… đừng để lão hổ cắn người…..còn bị người hạ chú. Tuyệt không khiến người bớt lo.

 

Phượng Vũ Hoành sớm bị Ban Tẩu quở trách đã quen, chỉ liếc cái xem thường, lên tiếng:

-“Biết!

 

Liền xua đuổi Ban Tẩu tiếp tục đi nhìn chằm chằm. Nàng cũng không ở thêm trong lều, căn dặn Hoàng Tuyền ở lại chỗ này xem chừng tiểu bạch hổ, còn mình thì đi ngự trướng xem Huyền Phi Vũ.

 

Lúc này trời đã hơi tối. Lúc nàng đến đó, Thiên Vũ cũng đã tỉnh dậy, đang ngồi bên giường Phi Vũ nhìn tiểu tôn tử. Nàng hành lễ với Thiên Vũ, sau đó mới hỏi:

-“Phụ hoàng có đi yến hội buổi tối không? Con dâu thấy bên ngoài đã chuẩn bị xong hết rồi! Tứ hoàng tử thu xếp rất tốt, người tụ lại rất nhiều!.

 

Thiên Vũ khoát tay chặn lại, nói:

-“Không đi, nào còn có tâm tư ấy! cái gì tiệc rượu cũng không trọng yếu bằng tiểu hoàng tôn của trẫm. Trẫm phải thấy đứa nhỏ này tốt lên, mới có thể an tâm.

 

Phượng Vũ Hoành nhanh chóng khuyên ông:

-“Phụ hoàng an tâm, Phi Vũ thật không có chuyện gì! A Hoành nhất định sẽ chữa cho Phi Vũ giống như lúc trước, sẽ không lưu lại chút dấu vết…

 

Thiên Vũ gật đầu, nhìn nàng nói:

-“Trẫm tin tưởng ngươi, chỉ là Phi Vũ đứa nhỏ này như thế nào còn bất tỉnh?

 

Lời mới vừa hỏi xong, chợt nghe thanh âm tiểu phi vũ trên giường hừ hừ vang lên.

 

Mọi người nghiêng đầu nhìn, được rồi, đứa nhỏ này vừa nói xong thì đã tỉnh. Tỉnh rồi liền có tinh thần… tay nhỏ nắm lấy góc áo choàng Thiên Vũ nói với ông:

-“Hoàng gia gia, ngài đi tham gia đại yến đi…..không thể bởi vì Tôn nhi liền bỏ lỡ chuyện, như vậy thế nhưng thuận ý người xấu...

 

-“A!” Thiên Vũ vui rồi, “Ngươi còn biết là thuận ý người xấu à?

 

Suy nghĩ thêm, nói:

-“Đúng vậy, tôn nhi ngoan của trẫm cũng đã trưởng thành, là trẻ ranh to xác, hiểu chuyện, hiếu thuận...

 

Huyền Phi Vũ bị ông nói tới không có ý tốt, gương mặt đỏ bừng, khiến cho Phượng Vũ Hoành lo lắng phải chăng đứa nhỏ này lại bị sốt! Nhưng nàng lại không thể ở ngay trước mặt Thiên Vũ đế nói ra… chỉ lo lão hoàng đế này lại sốt ruột theo, vạn nhất lại khiến cho Thiên Vũ đế lo lắng đến sinh bệnh… nàng thế nhưng chọc ra họa lớn.

 

-“Hoàng gia gia, mau đi đi…” Huyền Phi Vũ đẩy Thiên Vũ. “Bên ngoài nhiều người như vậy chờ đấy! Chỉ có Hoàng gia gia đi ra ngoài, mới có thể khiến cho mọi người đều biết Phi Vũ không có chuyện gì! Còn có, không thể bởi vì chuyện nhà mà nợ nước, đây là Hoàng gia gia dạy cho Tôn nhi.

 

Thiên Vũ đều bị nó làm cho tức cười, không ngừng nói tiểu tôn tử của ông đã trưởng thành, đã bắt đầu giáo huấn Hoàng gia gia.

 

Vừa nói cười như thế, thế nhưng tâm tình đã tốt lên rất nhiều…..tiếp theo đi ra lều trướng, vui tươi hớn hở đi tham gia đại yến.

 

Huyền Phi Vũ tại sau khi Thiên Vũ đi gọi Phượng Vũ Hoành một tiếng, sau đó thấy Phượng Vũ Hoành ngồi vào bên cạnh hắn, lúc này mới nói:

-“Tỷ tỷ, có một chuyện Phi Vũ vẫn không nghĩ ra… Cái tiểu bạch hổ kia của tỷ tỷ tại sao lại chạy đến trong rừng? Còn có…..thế nào Phi Vũ có cảm giác tiểu bạch hổ kia rất hận Phi Vũ?

 

-“Hận Phi Vũ à?” Phượng Vũ Hoành nghe xong cũng sững sờ, hỏi: “Ý gì? Vì sao Phi Vũ nói tiểu bạch hổ hận Phi Vũ?

 

Huyền Phi Vũ nói với nàng:

-“Bởi vì, mới bắt đầu lúc Phi Vũ gặp nó, nó đối với Phi Vũ cũng không có phản ứng kỳ lạ gì? Lúc đó Phi Vũ mới xuống ngựa muốn ôm nó. Đợi lúc Phi Vũ đến gần một chút, nó bất chợt liền nổi cơn điên, trừng Phi Vũ giống trừng kẻ địch. Phi Vũ đi lại gần, nó liền dứt khoát nhào lên cắn Phi Vũ. Phi Vũ thật là không nghĩ ra là vì cái gì?

 

Lời Huyền Phi Vũ nói khiến cho Phượng Vũ Hoành nghĩ tới vừa rồi Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ đã từng phân tích qua… Hắn nói có thể là tiểu bạch hổ nhận lầm người, bởi vì trên người Phi Vũ có thứ mùi đó…..mới khiến nó hiểu lầm Phi Vũ chính là người nó muốn cắn. Mà thật chính là muốn cắn, hẳn là hương liệu trên người của một Ngự lâm quân. Nếu như không sai, chắc chắn chính là cái tên mất tích canh giữ bên ngoài lều quận chúa.

 

Nàng vỗ vỗ Huyền Phi Vũ, nói với hắn:

-“Tiểu bạch hổ cũng không phải hận Phi Vũ, có thể là nhận lầm người. Nói chung chuyện đây là tỷ tỷ xin lỗi Phi Vũ, tỷ tỷ không có trông giữ tiểu hổ, để Phi Vũ chúng ta bị tội lớn như vậy! Phi Vũ yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ chữa khỏi cho Phi Vũ, tuyệt đối sẽ không làm cho Phi Vũ có chuyện.

 

Vừa nói còn vừa sờ vào trên gáy hài tử này, quả nhiên có chút phát sốt, nàng mau bảo Vong Xuyên mang nước đến, cho Huyền Phi Vũ uống thuốc hạ sốt, lại dụ dỗ nó nằm ngủ. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Mà lúc này, bên ngoài đại yến đã bắt đầu, bởi vì Thiên Vũ đế ra mặt, một đám hoàng tử tự nhiên cũng phải cùng tham dự… Ngự trướng bên này có thể tinh tường nghe được tiếng nhạc ca vũ, rất náo nhiệt.

 

Trong bữa tiệc, ánh mắt Phượng Phấn Đại vẫn đánh giá chỗ của Lệ phi. Cái người nói là thân mình khó chịu nhìn xác thực không có tinh thần. Tuy nói đã trang điểm tinh xảo, nhưng vẫn là có thể nhìn ra là trước đó không lâu đã khóc qua…..chỉ có điều cũng không có người để ý tâm tình của nàng. Bao gồm hoàng hậu, cũng cảm thấy phi tần hậu cung tình cờ náo loạn khóc lóc một trận rất là bình thường. Hơn nữa Nguyên quý nhân hôm nay xảy ra chuyện thế này, Lệ phi cùng nàng là tỷ muội, trong lòng không dễ chịu cũng là chuyện bình thường.

 

Phấn Đại cười híp mắt đứng dậy đi mời rượu Lệ phi, nói mấy câu khách khí rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình. Sau đó nhìn Ngũ hoàng tử Huyền Thiên Diễm chớp mắt, chỉ thấy Huyền Thiên Diễm cau mày nhìn nàng…..hiển nhiên là đối với hành động vừa rồi của nàng lại bất mãn, lại khó giải.

 

Phấn Đại cũng mặc kệ, còn phiên cái xem thường với Huyền Thiên Diễm, một bộ dáng không để ý! Chọc Huyền Thiên Diễm tức giận đến muốn tóm nha đầu kia đến bên cạnh để hỏi thử đến cùng nàng muốn làm gì? Cũng không biết, trong lòng Phấn Đại, càng ngày càng hoài nghi Lệ phi kia.

 

Đang lúc này, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý tới, Nguyên quý nhân lặng lẽ rời tiệc, mang theo một thị nữ bên người bà, đi về phía sân săn bắn ở sâu trong rừng...

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts