Thần Y Đích Nữ - Phần 250 (772-774)

 

 

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 772:

Vận mệnh Phó Nhã!

 

Vào rừng tám trăm bước, Nguyệt Tú đang mang theo một người đứng chờ ở nơi đó. Người thị nữ đi theo bên cạnh Nguyên quý nhân dường như có hơi sợ hãi, bước chân dừng một chút, khiến cho Nguyên quý nhân bất mãn:

-“Theo ta là được, ngươi lùi cái gì?

 

Thị nữ kia không dám lên tiếng, yên lặng mà đi theo, đến khi Nguyệt Tú tiến lên đón, kêu một tiếng:

-“Chủ tử!

 

Sau đó liếc nhìn phía sau Nguyên quý nhân, lại nói:

-“Phó Nhã cô nương.

 

Nguyên quý nhân chau mày, nói:

-“Không quy củ, gọi Phượng tiểu thư.

 

-“A, Phượng tiểu thư...” Nguyệt Tú nhanh chóng đổi giọng nói: “Trách nô tỳ không được, nô tỳ luôn quên quy củ.

 

Nói xong, lại nói với Nguyên quý nhân:

-“Chủ tử, tất cả đã an bài xong, cánh rừng đối diện đã phá mở một lỗ hổng, là tiểu thú cắn… từ nơi đó đưa Phượng tiểu thư đi, không có sơ hở nào!

 

Người đóng vai thị nữ đi theo sau lưng Nguyên quý nhân chính là Phó Nhã, lúc này vừa nghe nói muốn đưa nàng đi, không khỏi kinh hãi:

-“Nương nương là muốn đưa ta đến chỗ nào? Không phải nói muốn ta đến bên này, sau đó có sắp xếp khác sao? Vì sao phải đưa ta đi?

 

Nguyên quý nhân nói cho nàng biết:

-“Ngươi bình tĩnh đừng nóng! Lúc này không giống ngày xưa, ta vốn dự định an bài ngươi đến trong Đông giao, chúng ta thừa cơ hành động. Nhưng ban ngày đã xảy ra đại sự… Sợ là ngươi còn đang buồn bực vì sao ta lập tức từ một cung chủ nương nương biến thành quý nhân nho nhỏ. Ta cho ngươi biết, tất cả việc này, cũng là bái Phượng Vũ Hoành ban tặng! Chỉ cần có nàng, trong một ngày, chúng ta ai cũng sẽ không có cuộc sống tốt, cho nên bây giờ ngươi phải rời đi.

 

Phó Nhã cau mày… Nàng không nghĩ ra, Nguyên thục phi thế nhưng là nương nương trong cung, đấy là tồn tại cả các hoàng tử thấy đều phải luôn cung kính, Phượng Vũ Hoành kia rốt cuộc có bản lĩnh bao lớn, thậm chí ngay cả nương nương chủ vị một cung đều có thể đẩy đổ?

 

Nàng không hiểu nhìn về phía Nguyên quý nhân, nửa ngày, rốt cục hỏi một câu:

-“Là đưa ta trở lại kinh thành sao?

 

Nguyên quý nhân lắc đầu, nói:

-“Không, tiễn ngươi đến nam giới.

 

-“Cái gì?” Phó Nhã kinh hãi… “Đưa ta đến nam giới? Tại sao? Ta... Ta vì cái gì phải tới nam giới đây? Không được không được!

 

Nàng vội vội vàng vàng cự tuyệt, không ngừng mà lắc đầu,

-“Ta không thể đi nam giới, kinh thành còn có nhà ta, còn có mẫu thân ta, ta sao có thể ném một mình nàng đến nam giới đây? Nương nương, ngài cầu người khác thôi!.

 

-“Phó Nhã cô nương, nhưng việc này không thể theo ngươi.

Nguyệt Tú âm thanh lạnh lùng nói:

-“Ngươi phải nhớ rõ thân phận mình, tuy chúng ta kêu ngươi Phượng tiểu thư, nhưng ngươi đến cùng chẳng phải Phượng Vũ Hoành, chẳng phải hài tử Phượng gia, càng chẳng phải nữ nhi Diêu thị kia. Ngươi cái gọi là nhà và mẫu thân, kỳ thực với ngươi một chút người thân cũng không có, đó chẳng qua là chủ tớ, chẳng qua là thuê mượn, chẳng lẽ ngươi thật vẫn coi chính mình là nữ nhi ruột thịt của Diêu thị? Trước mặt nương nương, nơi nào có chỗ cho ngươi trả giá!

 

Nguyệt Tú thanh sắc nghiêm khắc, cũng đã hù dọa Phó Nhã, nàng kinh ngạc nhìn Nguyên quý nhân. Vào giờ phút này mới hiểu được, thì ra, cho tới nay Nguyên thục phi đối với nàng vừa thân vừa thiện, hòa hòa khí khí, đó chẳng qua là giả tạo. Nàng là đang tranh ăn với hổ, căn bản chính là đi đường mà giẫm ở trên lưỡi dao, hơi một xíu, bị cắt thương tổn vẫn là nhẹ, rất dễ dàng rơi vào vách đá vạn trượng.

 

Kỳ thực nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, biết tiếp xúc với người như vậy phải hết sức cẩn thận, nhưng nàng đến cùng tính toán quá nhỏ bé, trái tính phải tính cũng không tính ra khỏi lòng bàn tay đối phương.

 

Trước mắt sẽ bị đưa tới nam giới, nàng căn bản không có đường lui, như vậy, cùng họ phản kháng, không bằng...

 

-“Không biết nương nương muốn đưa ta đến Nam giới để làm cái gì?

 

Phó Nhã hướng Nguyên quý nhân hỏi, dĩ nhiên đã từ bỏ ý nghĩ cự tuyệt trước đó, nàng ngoan ngoãn mà nói:

-“Ta biết ta chạy không thoát, mà các ngươi bắt ta không buông… Chẳng qua chỉ là hướng tới khuôn mặt này của ta… Nương nương cứ việc nói thẳng đi, thế này sau khi ta đến nam giới, trong lòng cũng có thể có ngọn nguồn.

 

Nguyên quý nhân gật đầu, khen:

-“Quả nhiên là một cô nương thông minh! Ta tin tưởng, tôi luyện nhiều hơn nữa, ngươi so với Phượng Vũ Hoành kia sẽ không sai.

 

Bà cho Phó Nhã biết,

-“Đưa ngươi đến nam giới, là muốn đưa cho ngươi một đoạn nhân duyên tốt! Nhi tử của ta ấy là Bát hoàng tử của đương kim thánh thượng, ngươi hứa cho hắn, đấy là phúc phận mấy đời mà ngươi tu được. Trước mắt hắn cũng sắp hồi kinh, các ngươi nếu ở nửa đường có thể gặp mặt, đấy là tốt nhất! Nhưng mặc kệ chạm mặt nhau hay không, ngươi cũng phải đi thẳng đến bờ Nam… Đến bên kia, trực tiếp liền dùng thân phận chính phi tương lai của Bát điện hạ vào tướng quân phủ ở bờ Nam. Mà ở tại đó, đối ngoại thân phận của ngươi là… là nữ nhi Phượng gia…, nữ nhi Diêu thị… Ngươi, hiểu chưa?

 

Phó Nhã sửng sờ,

-“Chánh phi tương lai của Bát hoàng tử à?

 

Nàng có nghe lầm hay không? Nguyên quý nhân này điên rồi phải không? cứ như vậy cho nàng vị trí chánh phi sao? Bản thân Bát hoàng tử có đồng ý không?

 

Nguyên quý nhân hiển nhiên rõ ràng suy nghĩ trong lòng nàng, vì thế giải thích nghi hoặc nói:

-“Ngươi yên tâm, nhi tử của ta thì ta biết rõ, từ nhỏ đã nghe lời của ta. Ngay cả hoàng thượng…tuy nói hiện tại đã đáp ứng việc hôn nhân Lữ gia, nhưng dù sao ở đại niên mới tứ hôn, chuyện này không phải đúng hai tháng nữa sao? Hai tháng, đầy đủ có thể phát sinh rất nhiều chuyện! Đây chẳng phải là chuyện ngươi nên quan tâm… Ngươi chỉ cần an an ổn ổn đi theo ám vệ đi về phía nam, chỉ cần có thể bình an đến bờ Nam. Phó Nhã, từ nay về sau, ngươi sẽ hưởng vinh hoa phú quý, đây chính là hưởng vô tận, dùng không xong. Còn có, ta biết ngươi muốn vì cha mẹ báo thù, nhưng cừu kia phải tìm Phượng Vũ Hoành mà báo! Ngươi ở kinh thành lâu như vậy rồi, cũng biết đi tìm nàng báo thù có có bao nhiêu khó khăn? Cho nên, hiện tại ta trực tiếp mở ra một con đường tắt cho ngươi…chỉ cần ngươi có thể dùng thân phận của tiểu thư Phượng gia đứng bên người Bát điện hạ. Tất cả cái này, cũng sẽ không thành vấn đề!.

 

Lời Nguyên quý nhân nói là vào tâm Phó Nhã… nàng cũng theo những câu nói này nghĩ đi nghĩ lại… Cuối cùng cảm thấy, đây là một cuộc buôn bán rất có lời.

 

Nàng biết ý đồ của Nguyên quý nhân cuối cùng là cái gì? Bát hoàng tử kế vị, được thiên hạ, đó mới là giấc mộng của bà. Mà bản thân dùng thân phận của tiểu thư Phượng gia xuất hiện tại bờ Nam, tất phải tại vùng bờ Nam vì Bát hoàng tử lại nhấc lên một cỗ sóng gió thiên hạ quy tâm. Dù sao, địa vị Phượng Vũ Hoành tại trong cảm nhận của dân chúng Đại Thuận quá cao. Thế nhưng...

 

-“Ta đi…, Diêu phu nhân thì làm sao? Ta đi rồi, bà ta còn có thể nhận ta sao? Còn có Phượng gia, đây là một liên hoàn cục… nương nương muốn ngồi vững ván này, cũng không thể chỉ đưa một mình ta đi...

 

Nguyên quý nhân cười cười, nói với nàng:

-“Yên tâm, bây giờ Diêu thị đã trên đường đi nam giới… Về phần Phượng gia, Phượng Cẩn Nguyên tại Phượng phủ không có nửa điểm địa vị, hai nữ nhi của hắn đều ở bãi săn, muốn mang hắn đi càng rất dễ dàng… Ngươi yên tâm, đến bờ Nam, tất cả người ngươi nên nhìn thấy ngươi cũng được gặp… Đến lúc đó, ngươi chỉ phải làm tốt bổn phận nữ nhi Phượng gia của ngươi, tức khắc hiếu kính kính cẩn nghe theo cha mẹ… những thứ khác, không cần ngươi lo lắng…

 

Lời đều đã nói hết đến mức này, Phó Nhã còn có thể nói cái gì nữa? Nàng gật gật đầu,

-“Được, ta đi…

 

Nguyên quý nhân hướng người mặc áo đen sau lưng Nguyệt Tú gật gật đầu.

 

Sau đó, Phó Nhã chỉ cảm thấy trong chớp mắt trời đất quay cuồng, thời gian nháy mắt, cả người nàng cũng đã bị người mặc áo đen kia khiêng ở trên vai, vận khinh công bay tới trong rừng sâu.

 

Cho đến khi Nguyên quý nhân đã không nhìn thấy bóng người, lúc này mới xoay người đi trở về, đồng thời cũng thật sâu thở dài, hơi có chút lo sợ nói:

-“Cũng may mà có chuyện của Huyền Phi Vũ, vấp chân Phượng Vũ Hoành… Bằng không, ta chính là muốn đưa Phó Nhã kia đi, sợ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng như vậy!.

 

Nguyệt Tú cũng nói:

-“Đúng vậy đấy! nhãn tuyến* của Tế An quận chúa bây giờ đều đang ngó chừng Lệ phi, sợ là nhất thời cũng không kịp nhớ tới nương nương ở đây. Chẳng qua chuyện Phó Nhã cô nương đã tới doanh trại hẳn là không gạt được các nàng… Không biết người quận chúa kia có thể tìm phiền phức cho chúng ta hay không?

 

(Chú thích: nhãn tuyến là cơ sở ngầm)

 

-“Tìm cũng tìm không được!” Nguyên quý nhân hừ lạnh, “Ám vệ là Mặc nhi lưu lại… bên ngoài còn có nhiều tiếp ứng như vậy! Nghĩ đến lên đường bình an là không có vấn đề! Chỉ là tỷ tỷ bên kia để ta vô cùng lo lắng, nàng làm như vậy sợ cũng là vì ta...

 

-“Nương nương.” Nguyệt Tú không khỏi nhắc nhở Nguyên quý nhân nói: “Lệ Phi nương nương cùng ngài tuy nói là tỷ muội, nhưng bà ta tính tình vốn cũng không hợp với ngài, tuyệt không thân cận với ngài… Hơn nữa sự kiện vu cổ trước kia…..bà trong cung cũng là thế đơn lực bạc. Hiện tại bà đột nhiên liền quậy ra chuyện như vậy, ai biết là chẳng phải vì ngài? Còn nữa, ngài làm sao lại xác định chuyện đó nhất định là Lệ Phi nương nương làm chứ?

 

Nguyên quý nhân khoát tay ngăn lại, bất đắc dĩ nói:

-“Dù cho không thân cận, đến cùng cũng là tỷ muội, trước đây thời điểm ở nhà nàng luôn mân mê thứ đó! Những nữ nhân phụ thân cưới vào cửa bị nàng dằn vặt không ít. Trong cung quanh năm không xảy ra chuyện như vậy! Lần trước là nàng, lần này, tám chín phần mười chạy cũng không ra người khác. Chẳng phải ám vệ chúng ta cũng đã nói thủ pháp châm tiểu nhân nhi kia sao, với tiểu nhân nhi nàng thường quen làm giống nhau như đúc. Nói đến, ám vệ này cũng phân ra ba bảy loại! Người chúng ta muốn dò xét lều Phượng Vũ Hoành, cũng là nửa bước khó đi. Nếu không phải nàng đưa tiểu nhân nhi đến chỗ lão nhị, sợ là chúng ta còn bị che dấu đấy!

 

Nguyệt Tú gật đầu,

-“Đúng vậy đấy, Tế An quận chúa kia cũng thật giữ được bình tĩnh, chỉ giao cho Nhị điện hạ đi thăm dò, cũng không có tại nơi hoàng thượng gây ra động tĩnh gì!.

 

-“Đây là nàng hiểu chuyện, cũng là đúng mực nên có. Buổi tối có đại yến, vốn xảy ra chuyện Phi Vũ hoàng thượng đã không có tâm tư gì? Nếu nàng lại vạch trần sự tình này, đông giao này ta thấy cũng đừng làm, ngày mai phải khởi giá hồi cung. Nói chung, Lệ phi đầu kia nhìn chằm chằm thôi, ta hôm nay bị giáng thành quý nhân, tỷ tỷ cũng không thể lại có chuyện!.

 

Nói thì nói thế, thế nhưng mới nói xong, chính mình cũng thở dài một tiếng,

-“Ai za, nói đến, chính là thật tập trung vào, thì hữu dụng gì? Với tính tình ấy của nàng... Người ta còn chưa tra được nàng, bản thân nàng đã lộ chân tướng! Ta thấy vừa rồi trong bữa tiệc thần sắc nàng hoang mang, cả đầu cũng không dám ngẩng lên… Thật vất vả hoàng thượng nói với nàng một câu, nàng còn bị dọa đến đánh đổ ly rượu… Thôi thôi, theo số mạng từng người vậy!

 

Hai người vừa nói vừa đi tới ngoài rừng, mắt thấy đã đến địa phương bìa rừng. Lúc này, Nguyệt Tú lại đột nhiên lôi kéo Nguyên quý nhân, nhỏ giọng nói:

-“Nương nương người xem, trên đường ở cửa rừng kia phải chăng có người đang đứng?

 

Nàng vừa nói như thế, Nguyên quý nhân cũng là bị dọa giật mình, nhìn kỹ lại, cũng không phải sao! Trên đường nơi cánh rừng đang có một thân ảnh đứng ở nơi đó, nhìn như một nữ tử. Nàng liếc liếc, tiếng nói có chút run cầm cập:

-“Đây…, đây là cái gì?

 

Nguyệt Tú lắc đầu,

-“Nô tỳ cũng không biết! Thời điểm nương nương vào rừng có bị người phát hiện không?

 

-“Hẳn là không có ai, nhưng ta cũng không quan sát xung quanh, vạn nhất bị người nào nhìn chằm chằm cũng là khó tránh. Nhưng có thể có người nhìn thấy ta rời tiệc, cũng chẳng phải là việc ghê gớm gì? Người nào có thể một đường cùng tới đây? Vẫn chỉ là một nữ tử một mình, lá gan cũng đủ... A!

 

Bà bất chợt ngẩn ra,

-“Chẳng lẽ... Là nàng?

 

 

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 773:

Mưu tính của từng người!

 

Tại buổi tối, dám một thân một mình đi đến trong rừng chặn đường phi tần...

 

Vào giờ phút này, trong đầu Nguyên quý nhân đột nhiên lóe qua một từ —— người tài cao gan lớn! Mà nữ tử có thể có xưng tụng cái từ này? Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Phượng Vũ Hoành. Vì lẽ đó, phản ứng đầu tiên của Nguyên quý nhân chính là Phượng Vũ Hoành đến rồi!

 

Tất cả những việc chính bà làm, bà cảm thấy rất bí mật, nhưng cuối cùng vẫn là không có cách nào thoát khỏi hai mắt Phượng Vũ Hoành. Phó Nhã... thật sự đi không được nam giới sao? Tất cả kế hoạch của bà đều sẽ thất bại sao?

 

Thân thể Nguyên quý nhân bắt đầu run cầm cập, nhưng không phải sợ, mà là tức giận. Nhưng lúc này, Nguyệt Tú lại ở bên cạnh lẩm bẩm một câu:

-“Thật giống như không phải Tế An quận chúa!.

 

-“Hả?” Nguyên quý nhân sững sờ, hỏi: “Không phải?

 

-“So với Tế An quận chúa thân mình cao không ít!.” Nàng chỉ vào bóng người đằng trước nói: “Chủ nhân ngài xem…, cũng không phải vóc người Tế An quận chúa.

 

Lúc này Nguyên quý nhân mới lấy lại bình tĩnh cẩn thận đi nhìn, bà nhìn lên vẫn đúng là nhìn ra không cùng người.

 

Quả nhiên, người đứng đối diện kia so với Phượng Vũ Hoành thì cao hơn không ít, trên tóc cũng không phải mang nhiều trang sức phiền phức, là vóc người thuần túy cao. Bà lập tức liền thở phào nhẹ nhõm, một khi xác định không phải Phượng Vũ Hoành, lo lắng sợ sệt cùng tức giận trước đó cũng đều tan thành mây khói, nhưng lập tức lại nổi lên phẫn nộ.

 

Liền thấy Nguyên quý nhân đi nhanh vài bước, đón nhận bóng người kia, lớn tiếng quát lên:

-“Là người nào đứng ở nơi đó?

 

Người đối diện kia vừa nghe bà mở miệng hỏi, đến là cũng chuyển động, bước nhanh tiến lên đón, âm thanh cười khanh khách liền truyền đến:

-“Nương nương, Yến nhi là đặc biệt tới đón ngài!

 

Một tiếng Yến nhi, hơn nữa người cũng đến gần chút, Nguyên quý nhân lúc này mới nhận ra người là Lữ Yến Lữ gia, đây thực sự làm bà tức giận không nhẹ, lúc này liền rất không khách khí nói:

-“Lữ Yến là ai? Bổn cung không nhận ra!

 

Hôm nay mới bị biếm, tự xưng ‘bổn cung' này nhất thời đúng là vẫn không đổi được!.

 

Đương nhiên, Lữ Yến cũng không thèm để ý cái này, dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần Nguyên quý nhân tình nguyện, muốn nghe cái gì nàng là tên gì, chỉ cần không gọi đến trước mặt hoàng thượng liền không thành vấn đề.

 

Đương nhiên, nàng cũng rõ ràng Nguyên quý nhân đối với mình không có ấn tượng hay gì? Lại càng thật sự không muốn đem hôn sự Bát điện hạ chỉ đến Lữ gia… Mà về phần tại sao thành cục diện bây giờ, nàng cũng không rõ ràng lắm.

 

Nhưng bất kể nói thế nào, hoàng thượng đã mở miệng, việc này đã chắc chắn thành, dù là ai cũng thay đổi không được. Cái thân gia này, Nguyên quý nhân không nhận cũng phải nhận, không tiếp thu cũng phải tiếp thu. Mà đối với nàng Lữ Yến tới nói, cái bà bà này bây giờ mặc kệ có địa vị gì, chỉ cần nàng còn muốn cùng Bát điện hạ cố gắng sinh sống, nhất định phải đến nịnh bợ, đến cung phụng.

 

Lữ Yến lại dịch chuyển về phía trước nửa bước, nhưng vẫn là cười nói:

-“Nương nương, Yến nhi là nữ nhi Lữ gia đấy! Chính là hôm nay hoàng thượng chính miệng đáp ứng việc hôn nhân, muốn hứa cho Bát điện hạ mà!

 

Ngươi giả vờ không quen biết ta sao? Không có chuyện gì, chúng ta có thể một lần nữa nhận thức vậy.

 

Lữ Yến nói, còn thân thiết vòng lên cánh tay Nguyên quý nhân, mặc cho Nguyên quý nhân không vui tránh hai lần, nàng cũng sống chết cầm lấy không có buông ra, mãi đến tận Nguyên quý nhân không thể làm gì, lúc này mới lại nói:

-“Nương nương, Yến nhi là nhi tức tương lai của ngài, chúng ta vẫn không nên trở mặt mới tốt! Tuy nói Lữ gia chúng ta bị Diêu gia chỉnh đến thảm, nhưng cái đó dù sao cũng là ở trên phương diện làm ăn, cùng triều chính lại không hề có một chút quan hệ. Phụ thân ta dù thế nào cũng là quan to đương triều chính nhất phẩm... Nói muốn vươn mình, vậy cũng bất quá là sự kiện một sớm một chiều, khó bảo toàn đông giao này vừa qua, thế của Lữ gia liền lại nổi lên. Lại nói, thiên hạ này cũng không chỉ có kinh thương là một lối thoát, phụ thân một lòng vì nước phân ưu, vì quân vương giải nạn, tận bổn phận thừa tướng, đây mới là việc ông phải làm nhất, nương nương ngài nói có đúng không?

 

Nguyên quý nhân hừ lạnh:

-“Ý của ngươi là… bây giờ Bổn cung còn phải nịnh bợ Lữ gia các ngươi? Ngươi cũng không phải đã quên, Bổn cung tuy xuống làm quý nhân, nhưng cha của ngươi nhìn thấy Bổn cung, vẫn như cũ phải dập đầu hành lễ… Nhi tử của Bổn cung vẫn như cũ là hoàng tử, vẫn như cũ là tướng quân đóng giữ một phương, tay cầm một lượng lớn binh quyền ở phía nam... Thân phận của chúng ta, vĩnh viễn phải cao hơn thần tử.

 

-“Đó là tự nhiên.

Lữ Yến miệng nhỏ là cực kì ngọt,

-“Nương nương tới khi nào đều là nương nương, điện hạ tới khi nào cũng đều là điện hạ. Ngài xem, chính là Tứ điện hạ người đã từng bức cung tạo phản, như vậy bây giờ không phải cũng đều thả đi theo sao? Yến nhi thấy, thái độ hoàng thượng cũng không có cứng rắn như trước đây, cái này liền nói rõ huyết thống tình thân là tới khi nào cũng đều cắt không được!.

 

Nàng cười nói, mới vừa nói tới tâm Nguyên quý nhân hơi hơi thuận một chút! Nhưng rất nhanh, khuôn mặt Lữ Yến liền lại cứng lại, trong giọng nói cũng mang theo cảnh cáo, nàng nói:

-“Nương nương cũng không nên cao hứng quá sớm! Những chuyện này là sự thực không sai, nhưng con cũng là tạm thời… nương nương ngài ngẫm lại, tương lai có một ngày, tân hoàng kế vị, cái kia khác biệt nhưng rất lớn.

 

Một câu nói, nói thẳng vào trong lòng Nguyên quý nhân. Những cái khác Nguyên quý nhân không sợ, chỉ sợ cuối cùng sẽ có một ngày Thiên Vũ Đế quy thiên... Thời điểm nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lão Cửu Huyền Thiên Minh kế vị, nơi nào còn có chuyện cho nhi tử của bà! Vì lẽ đó….

 

Nguyên quý nhân tự mình suy nghĩ, liền nghe Lữ Yến lại hỏi móc:

-“Nương nương không ở trong bữa tiệc, tới nơi này làm cái gì?

 

Nguyên quý nhân tức giận nói:

-“Bổn cung vô sự, đi ra giải sầu.

 

-“Ồ.” Lữ Yến cười cười, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Vậy Yến nhi đở ngài trở về đi thôi!

 

Nói xong, còn thật sự kéo Nguyên quý nhân đi về hướng bên ngoài cánh rừng, vừa đi còn vừa nói:

-“Lữ gia tuy rằng bị Diêu gia chặn đường chuyện làm ăn, thứ tốt bên ngoài không còn, nhưng trong phủ vẫn còn không khuyết. Mẫu thân nghe qua nương nương rất yêu pháp lý nhà phật, nên đã chuẩn bị một tượng phật phỉ thúy mặt cười, chờ sau khi trở về Yến nhi sẽ đích thân đưa đến trong cung, mong rằng nương nương không nên ghét bỏ.

 

Nguyên quý nhân hừ lạnh nói:

-“Trong cung không thiếu thứ tốt! Huống chi, Bát điện hạ cũng sẽ thỉnh thoảng ba, năm đưa những thứ tốt ở phía nam về trong cung. Lữ gia các ngươi, liền tự mình giữ đi...

 

-“Nương nương không nên nói như vậy!

Lữ Yến không có chút tức giận nào, nói:

-“Nước xa không giải được khát gần, đến cùng Bát điện hạ cách khá xa… bên người nương nương vẫn phải có nhân tài tri tâm mới tốt. Nương nương à, hôn sự này hoàng thượng đều đã gật đầu, còn có thể là ai so với chúng ta càng tri kỷ đây?

 

Lữ Yến cười khuyên, mặt đầy tự tin. Cũng không biết, Nguyên quý nhân mắt lạnh nhìn nàng, trong lòng nghĩ là nên làm gì trước ở đại niên, phá huỷ hôn sự này!.

 

Nguyên quý nhân cùng Lữ Yến cùng nhau trở lại yến hội, người nhìn thấy chỉ cho rằng hai người bà bà cùng nhi tức tương lai này đi ra ngoài lặng lẽ nói chuyện…, ai cũng không biết Nguyên quý nhân dĩ nhiên đã làm một chuyện lớn như vậy!

 

Nguyên quý nhân trở lại, nhưng Lệ phi lại muốn đi… nàng chạy đến là chào hỏi với hoàng hậu, nói là thân thể không thoải mái, không thể ngồi lại bồi tiếp.

 

Hoàng hậu cũng không nói gì, chỉ gật đầu cho nàng về lều nghỉ ngơi. Mà ngay sau khi Lệ phi trở về lều đó, Phượng Phấn Đại cũng lặng yên đứng dậy, liền đi theo bước chân Lệ phi.

 

Động tác của Phấn Đại có không ít người nhìn thấy! Nhưng dù sao Phượng Phấn Đại không phải cái nhân vật gì, bất quá chính là nữ quyến bình thường mà thôi, ai cũng không quá để ý!

 

Cũng không biết, lần này Phượng Phấn Đại lại là rất dễ dàng liền tiến vào lều trại của Lệ phi. Mà hết thảy này, chỉ vì nàng đối với hầu gái canh giữ bên ngoài lều trại nói ra một câu. Nàng nói:

-“Nếu như không cho ta đi vào, ta liền nói ra việc Lệ phi nương nương hại người… để hoàng thượng xử trí.

 

Kỳ thực nàng cũng không biết Lệ phi đã làm gì? Nhưng ban ngày nghe được những câu nói kia, chỉ dựa vào đoán cũng có thể đoán ra đại khái… nói chung là chỉ ra chút sự tình không tốt lắm, lấy cái này uy hiếp là cách trực tiếp nhất!.

 

Rất nhanh, Phấn Đại được mời vào lều của Lệ phi. Thị nữ kia đã đi tới bên tai Lệ phi lặng lẽ thì thầm vài câu. Lập tức sắc mặt Lệ phi trắng bệch, nhìn Phấn Đại thậm chí lùi về sau hai bước, sau đó vung vung tay, lui xuống hết thị nữ bên người.

 

Phấn Đại cười tiến lên, rất thủ lễ nghi mà hành đại lễ với Lệ phi. Lệ phi ngã ngồi ở bên trong ghế, rất là chán nản nói:

-“Thôi, ngươi đứng lên nói chuyện.

 

Dứt lời, lại nhìn Phấn Đại một chút, tiện đà thở dài một tiếng.

-“Nếu có thể sử dụng lời nói như vậy đến uy hiếp Bổn cung, nói vậy cũng biết không ít! Thôi, Bổn cung sớm biết chuyện này không cách nào lừa dối, cũng không hy vọng chọc ra tai họa lớn như vậy liền có thể chỉ lo thân mình. Phượng gia tiểu thư, ngươi tìm đến Bổn cung, nhất định cũng có mục đích của chính mình. Nói đi, muốn từ chỗ Bổn cung có được cái gì?

 

Phượng Phấn Đại đứng lên, rất là không khách khí chính mình chọn một cái ghế ngồi xuống, Lệ phi nhìn thấy trực tiếp cau mày, nhưng cũng không nói gì!

 

Phấn Đại nói với bà:

-“Ta xác thực biết không ít! Bất quá đến nay mới biết mà thôi…  một chữ cũng chưa nói ra bên ngoài! Không phải vậy, đêm nay Phấn Đại cũng sẽ không tới gặp nương nương. Ngay cả sau này ta sẽ nói ra hay không, vậy phải xem thái độ của nương nương...

 

Lệ phi run run một cái, bản thân bà là một người thần kinh vô cùng yếu đuối! Nay thái độ Phấn Đại như vậy, càng là ở trên thần kinh vốn yếu đuối của bà tàn nhẫn mà đâm một cái. Bà có chút không chịu nổi, một mực bên người bà lại không có hầu gái, muốn tìm người có thể dựa vào đều không được, điều này đưa đến tâm tình Lệ phi cứng ngắc, thậm chí đã bắt đầu suy sụp tan rã.

 

Mà Phấn Đại lúc này lại một mực không tiếp tục nói nữa, chỉ là vui cười hớn hở mà nhìn Lệ phi… Nhưng dáng dấp kia theo Lệ phi, còn không bằng Phấn Đại nói chút gì đó, càng nhìn bà càng cảm thấy hoảng.

 

Rốt cục, Lệ phi cái loại tan vỡ bắt đầu lan tràn, bà cuộn mình ở bên trong ghế dựa lớn, hai chân rút lên, ôm đầu gối, không ngừng mà run cầm cập, răng trên răng dưới va chạm nhau, miệng bắt đầu nói ——

-“Ta không phải cố ý! Ta chỉ là muốn trộm đi con hổ của nàng, ta chỉ là muốn làm cho nàng sợ sệt mới đưa tới cái ấm bếp, nhưng ta không nghĩ tới con hổ kia sẽ tổn thương Phi Vũ. Ta yêu thích đứa bé kia… ta sẽ không hại nó! Ta thật sự không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy mà! Các ngươi buông tha ta, buông tha ta! Tất cả những thứ này đều là bởi vì người quận chúa kia, nếu như không có nàng, thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy! đều là bởi vì người quận chúa kia! Diệt trừ nàng, nhất định phải diệt trừ nàng!

 

Lệ phi khiến cho Phượng Phấn Đại triệt để khiếp sợ, nàng vạn không nghĩ tới, nguyên lai tiểu Hoàng tôn bị cắn lại là do Lệ phi làm… Hơn nữa Lệ phi này bình thường không lên tiếng không tức giận, nhưng tàn nhẫn lên cũng có thể trộm đi con hổ của Phượng Vũ Hoành.

 

Quả nhiên, phi tử trong cung mỗi một người đều không phải người hiền lành, bằng không, cũng không thể sinh ra hoàng tử, lại từng bước từng bước bò lên phi vị.

 

Phải biết, thâm cung nội viện, đó mới là địa phương ăn tươi nuốt sống người! Bất quá, như vậy mới phải, Lệ phi vốn không phải là một mẫu thân hoàng tử vô dục vô cầu, mà là phải có hi vọng, phải có tưởng niệm, tốt nhất là cùng với mình hận cùng một người. Lệ phi này, cũng thật phù hợp điều kiện của mình.

 

Phấn Đại nhìn Lệ phi, đứng dậy tự tay rót trà cho bà, lại chờ bà uống xong, lại một thoáng một thoáng giúp đỡ bà thuận khí, mãi đến tận tâm tình Lệ phi hòa hoãn một chút, lúc này mới nhẹ giọng nói:

-“Nương nương không phải sợ, ta không phải đến hại nương nương. Tất cả mọi chuyện ta sớm đã biết, nhưng một câu ta cũng không nói ra ngoài… Nương nương tin tưởng ta, ta là đứng ở bên nương nương.

 

 

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 774:

Lục hoàng tử người này!

 

-“Đứng về phía ta?” Lệ phi khó giải, hỏi: “Ngươi nói câu như vậy là có ý gì?

 

Đối với câu bà hỏi, Phấn Đại cũng không có lập tức giải đáp, mà là hỏi ngược lại Lệ phi:

-“Nói đến, nương nương cùng Tế An quận chúa kia ngày xưa không oán ngày nay không thù, sao lại đột nhiên động thủ với nàng?

 

-“Ta...” Lệ phi dừng nói, cảnh giác nhìn về phía Phượng Phấn Đại, không biết nên đáp như thế nào?

 

Thậm chí bà cảm thấy trên mặt Phấn Đại toàn là âm mưu, không biết một câu nói của chính mình đã bị quấn vào, ê a nửa ngày, lúc này mới nói câu:

-“Ngươi cùng nàng đã đoạn tuyệt quan hệ tỷ muội, ta hại nàng hay không, có liên quan gì tới ngươi?

 

Phấn Đại che miệng “khanh khách” cười phá lên,

-“Nương nương nói phải, ta đối với nàng đã không có phân tình gì, đừng nói nương nương sau lưng hại nàng, nương nương chính là muốn giết nàng, thì ta cũng không xen vào. Sở dĩ hỏi nương nương chuyện này, chủ yếu là muốn xác định một chút, chúng ta có phải là đứng ở trên cùng một chuyến tuyến không?

 

-“Chiến tuyến gì? Ngươi muốn làm gì?

 

Lệ phi rất hoang mang, rất sợ hãi, đây chính là tính cách của bà. Bà thiên tính nhu nhược, trước kia nếu là không phải trong bụng mang thai Lục hoàng tử, bà có thể sống tới ngày nay sao… Lời Phượng Phấn Đại nói đã dọa bà, bất chợt liền cảm thấy bản thân giống như đã tiến vào trong một dòng nước xoáy âm mưu, mặc cho bà leo thế nào cũng leo không lên được!

 

Phượng Phấn Đại tiếu tiếu nói:

-“Tự nhiên là một cái chiến tuyến, Phấn Đại và nương nương đều có lợi, cũng là nương nương tình nguyện đi con đường kia... Theo Phấn Đại được biết, nương nương cùng Nguyên quý nhân là chị em ruột chứ? Nương nương ngài cũng ngàn vạn lần chớ nói cho ta biết ngài làm như vậy chính là muốn vì Nguyên quý nhân xả giận, muốn ở sau lưng giúp đỡ Bát điện hạ một phen.

 

-“Không! Không phải!

 

Về việc này, Lệ phi rất thoải mái liền phủ nhận, như cũ bà còn trong khủng hoảng, cho dù vẫn còn trong khủng hoảng này, nhưng lại lộ ra một tia oán hận.

-“Nàng tuy là muội muội của ta, nhưng nhiều năm như vậy cũng không có tiếp xúc gì! Những năm đó ta ở hậu cung bị mọi người xem thường, cũng không thấy nàng đối với ta có nửa phần thương hại. Muội muội đã cũng không nhận ta người tỷ tỷ này, ta làm sao khổ công nhận nàng là muội muội chứ? Nàng có nhi tử, ta cũng có nhi tử, nàng sẽ vì nhi tử của mình mưu tính, ta cũng tương tự không nguyện để Phong nhi của ta rớt lại đằng sau người ta. Phượng gia tiểu thư, đây là đáp án ngươi cần có?

 

Phượng Phấn Đại nhìn chằm chằm Lệ phi, trong lòng cũng đang cười thầm.

 

Quả nhiên, phi tử trong cung người người đều suy nghĩ vì nhi tử của mình, cho dù là Lệ phi nhát gan không thế lực nhất cũng không ngoại lệ. Thế nhưng Lục hoàng tử kia...

 

-“Lục điện hạ tại trên công lao không có gì đột xuất, tuy nói trong tay cũng có một phần nhỏ binh quyền, nhưng hắn là cái Văn Sinh, cũng không hiểu được ra trận giết địch, cũng không biết làm sao bài binh bố trận. Nương nương cũng biết, phụ thân nhà ta trước kia là tả tướng đương triều, cho nên, chuyện trên triều đình ta ít nhiều gì cũng có thể nghe kể một ít. Lục hoàng tử mang theo tốp binh quyền nhỏ ấy trú thủ ở ngoài, nhưng mỗi khi gặp phải nguy nan, mỗi khi đông bắc bên kia có rối loạn, đều là phó tướng của Lục hoàng tử mang theo tướng sĩ ra trận giết địch. Trong những lúc gặp phải quân địch thực sự không có thể đối phó, còn phải thỉnh cầu nơi khác viện trợ. Nương nương, những thứ này ngài cũng biết chứ?

 

Lệ phi thất thần ngồi trong ghế, mặt cười khổ. Bà đương nhiên biết, con trai của mình căn bản chẳng phải là nhân tài kiến công lập nghiệp, hắn càng muốn ngồi trong thư quán viết sách, càng muốn ở trong học đường dạy học, càng muốn đi theo một đám văn nhân chí sĩ biện luận đúng sai.

 

Mà sở dĩ Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong đi đông bắc đóng giữ, đều bởi vì bà, là bà cứ không cam lòng, muốn để nhi tử có thể xoay mình, có thể cho bà thở ra một hơi. Dưới cái nhìn của bà, chỉ muốn nhi tử sau này công thành danh toại, địa vị của bà tuyệt đối sẽ không lại giống như ngày hôm nay.

 

Tiếc thay, Phong nhi của bà không có khả năng đó, không có khả năng mang binh, càng không phải nhân tài làm hoàng đế!

 

Tuy trong lòng bà sớm đã hiểu rõ, nhưng những năm này vẫn không có cách nào cam tâm tình nguyện từ bỏ. Đặc biệt lúc thấy những phi tử khác đều đang vì nhi tử mình suy nghĩ, đặc biệt lúc thấy thân muội muội của bà cũng đang không ngừng vì Bát hoàng tử mưu tính, thì trong lòng bà càng thêm không thăng bằng, lúc này mới sinh ra những sự cố này!

 

Lúc mới nghe người khác thịnh truyền sau này Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh nhất định là kế vị chi quân, mà bên cạnh đối phương lại có cái Tế An quận chúa giúp đỡ, cho nên đối với Phượng Vũ Hoành dần sinh hận ý. Thế cho nên lần Đông giao này, liền nghĩ trăm phương ngàn kế ngột ngạt Phượng Vũ Hoành.

 

-“Đến cùng ngươi muốn nói cái gì?” Lệ phi hỏi Phượng Phấn Đại, “Con của ta trong lòng ta tinh tường, lại can hệ gì tới ngươi?

 

Phấn Đại nghiêng người về phía trước, híp mắt nói:

-“Lục điện hạ không thành sự, nhưng còn có điện hạ khác, nương nương lẽ nào sẽ không nghĩ chọn một người đến hợp tác! Thế này, ít nhất có thể giữ được tân quân kế vị… Sau này, Lục điện hạ cùng ngài cũng có thể sống qua tháng ngày tốt.

 

-“Hợp tác?” Lệ phi nhìn Phượng Phấn Đại, thoáng cái đã cười, “Ngươi muốn bản cung hợp tác với lão ngũ? Phượng gia tiểu thư, ta xem đầu óc tiểu thư hồ đồ rồi chứ? Cho dù Bản cung muốn hợp tác, thì cũng phải chọn nhi tử của thân muội muội ta, vòng thế nào cũng không đến phiên các ngươi!

 

-“Thế nhưng ngài không có lựa chọn khác!” Phượng Phấn Đại nhún nhún vai, “Vừa đến, nhược điểm của ngài đã vào trong tay ta, ta tùy thời có thể nói ra… Nương nương phải biết, một khi ngài mà bị áp giải ra ngoài, vậy cũng trực tiếp ảnh hưởng đến Lục điện hạ đấy!

 

-“Ngươi là đang uy hiếp bản cung?

 

-“Không có.” Phấn Đại lắc đầu, “Chỉ là nói cho nương nương biết một đạo lý. Bát điện hạ cùng ngài là thân thích, cái này ta cũng biết! Nhưng hôm nay Nguyên thục phi đã thành Nguyên quý nhân, Bát điện hạ tại lúc đại niên cũng sẽ được hoàng thượng ban hôn, nghênh thú tiểu thư Lữ gia. Lữ gia kia cái tình huống gì nói vậy ngài cũng có thể rõ ràng. Tuy gọi là Tả tướng, nhưng gia sản đã bị đào trống không không còn gì! Nhân duyên như vậy đối với Bát điện hạ thì hữu dụng gì chứ? Cuối cùng con đường của hắn có thể đi bao xa, còn chưa biết! Ngài còn cố chấp tin tưởng đấy là một con đường thông thiên đại đạo à?

 

Lệ phi cau mày nhìn chằm chằm Phượng Phấn Đại, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe Phượng Phấn Đại tiếp tục nói:

-“Nương nương đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong mà! Ngoài Bát điện hạ, đương nhiên còn có mấy vị điện hạ khác, nhưng bây giờ, đại điện hạ nhị điện hạ không có ý tranh vị, Tam điện hạ đã chết, Tứ điện hạ là thứ dân, Thất điện hạ lại một nhóm với Cửu điện hạ… Nhìn thế này, trừ bỏ Ngũ điện hạ, ngài cảm thấy, ngài còn có thể hi vọng ai đây?

 

Lệ phi rốt cục hiểu được bản thân đang trong bẫy rập gì? Phượng Phấn Đại này vòng tới vòng lui, thì ra đây là tìm giúp đỡ cho Ngũ hoàng tử, nhưng...

 

-“Trước đó ngươi còn nói Phong nhi của ta không có giá trị gì? Chẳng qua là một văn sĩ, sao hiện tại...

 

-“Có người trợ giúp dù sao vẫn tốt hơn… cũng là huynh đệ, giúp đỡ lẫn nhau!

Phấn Đại cười nói:

-“Đây là một vụ giao dịch. Thành! ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, nếu như không thành, đối với chúng ta không có bất luận chỗ hỏng gì, nhưng đối với nương nương ngài mà nói, thế nhưng...

 

Phượng Phấn Đại vào lều Lệ phi, tiệc rượu đầu kia đã nhảy sáu điệu nhảy nàng còn chưa có đi ra. Mà lúc này, Ban Tẩu cũng vào ngự trướng chỗ Phượng Vũ Hoành đang ở, vừa thấy Huyền Phi Vũ còn ngủ, lúc này mới nhỏ giọng nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Sự việc xác định là Lệ phi làm, bao gồm cái lò sưởi mà chủ tử nhận được kia, cũng là Lệ phi sắp xếp người đưa tới. Chẳng qua Lệ phi kia tính khí yếu, bà ta cũng không dám thật hại người, lại không dám hại tiểu hoàng tôn, chẳng qua bà muốn trộm tiểu bạch hổ đi, khiến cho người sốt ruột, tính là... là dạy cho người một bài học thôi.

 

-“Cho ta cái giáo huấn à?

Phượng Vũ Hoành hừ lạnh, rồi lại lập tức thở dài:

-“Hoàng thượng hơn một năm so một năm số tuổi càng lớn, thân thể cũng xuống dốc, các phi tử sinh hoàng tử từng người một cũng đã kiềm chế không được.

 

Ban Tẩu không lên tiếng, nhưng Vong Xuyên đã mở miệng, nàng nói:

-“Đều là như vậy, mỗi một đời hoàng đế đến thời điểm tuổi già đều sẽ nhìn thấy cốt nhục tương tàn mà không muốn thấy nhất! những hoàng tử nguyên bản yên lặng, đều sẽ chọn một thời điểm bọn hắn cho rằng thích hợp nhất để bạo phát, mà chắc lần nầy liền không thể thu thập, không đánh nhau chết sống, bọn hắn sẽ không dừng tay. Dù sao, sức mê hoặc của hoàng vị thật sự rất lớn.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Đúng vậy, quyền lực, quyền lực trong lòng bọn nam nhân lớn hơn hết thảy. Cái gì huynh đệ, cái gì phụ tử, trước mặt quyền lực, đều có thể trở thành đá kê chân của bọn hắn, dùng để trợ giúp bọn hắn leo lên đỉnh cao.

 

Ban Tẩu thực sự nghe không nổi nữa, không kiên nhẫn nói:

-“Các ngươi nói những đạo lý lớn này ta nghe không hiểu, Lệ phi đằng kia đã không có gì có thể giám thị! Ta nghĩ rằng ta vẫn là trở lại đây bảo vệ chủ tử, bằng không ở trong lòng vẫn luôn không yên.

 

Nói xong, lướt người đi, biến mất không còn tăm hơi.

 

Phượng Vũ Hoành đã sớm quen với tính khí này của Ban Tẩu, cũng không nói gì, nàng chỉ hỏi Vong Xuyên:

-“Lục hoàng tử là một người như thế nào? Ta chỉ gặp qua một hai lần, không có ấn tượng gì?

 

Vong Xuyên ngồi xuống trên ghế nhỏ ở bên cạnh nàng, hết than lại thở nói:

-“Nói đến, Lục điện hạ cũng là một người đáng thương. Thân mẫu điện hạ Lệ phi tuy có phi vị, nhưng phi vị này là vì sinh ra hoàng tử mới được phong, bằng không, bởi vì chuyện châm hình nhân vu cổ trước kia, không chừng bà cũng đã bị xử tử. Nhưng phi vị là phong xong rồi, lại bởi vì việc này mà Lục điện hạ phải chịu ảnh hưởng của bà… Lệ phi không được sủng ái, không đắc thế, thì liên lụy Lục điện hạ sau khi sinh ra cũng không được thích..… Đúng rồi, khi đó Vân Phi nương nương còn chưa tiến cung, các phi tần trong cung đều còn có cái trông mong tranh giành đó!

 

-“Bây giờ Lục điện hạ là cái quang cảnh gì?

 

-“Trong tay có một tốp nhỏ binh quyền, không nhiều, chỉ là ba vạn người, đóng tại Đông Bắc. Nhưng bản thân Lục điện hạ lại không thích đánh trận, điện hạ cũng không am hiểu đánh trận, nhưng nhiều năm như vậy vẫn trú thủ ở ngoài rất ít hồi kinh. Phải  nói Lục điện hạ người nọ kỳ thực không sai, không giống hoàng tử, đến như người thư sinh. Trong mắt hắn, thư, họa mới là trọng yếu nhất, mấy năm trước cũng bởi vì một bộ tranh chữ đánh với Tam hoàng tử một trận, bị Tam hoàng tử đánh cho mặt bầm tím… vì thế, Lệ Phi nương nương đại náo một hồi. Đúng rồi, sách trong kho sách của Đại Thuận cũng là những năm đó Lục điện hạ mang theo một đám văn nhân cùng tu soạn, ngay cả Cửu điện hạ đều nói qua, hoàng thượng trên điểm này đánh giá Lục điện hạ rất cao.

 

Phượng Vũ Hoành nghe được thẳng cau mày,

-“Có một hoàng tử như vậy, Lệ phi còn muốn sinh sự! Thân mẫu như vậy sớm muộn gì sẽ hại chết con trai của mình.

 

-“Phải a! Nghe nói năm nay tất cả các hoàng tử đều sẽ hồi kinh mừng tết, nếu như tiểu thư cảm thấy hứng thú, Có thể ở trong cung yến đại niên tiếp xúc với Lục điện hạ một chút. Nô tỳ cảm thấy, Lệ phi làm những chuyện này, nhất định là Lục điện hạ không biết, thế nhưng nếu như cho hắn biết, sẽ ầm ỹ với Lệ phi đó!

 

Phượng Vũ Hoành tiếu tiếu, hỏi Vong Xuyên:

-“Ngươi đối Lục điện hạ ấn tượng không tệ?

 

Vong Xuyên cũng không phủ nhận, chỉ là nói:

-“Kỳ thực người mà đã nhận thức Lục điện hạ, ấn tượng về Lục điện hạ đều sẽ không sai.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Chỉ đáng tiếc, có một vị mẫu phi thế này, không biết chuyện lần này có thể liên lụy đến hắn hay không? Nếu như Lục điện hạ là một văn sĩ đúng như lời ngươi nói, vậy thì ta giúp hắn một chút!

 

************

Phần004 ... MụcLục ... Phần006

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts