Thần Y Đích Nữ - Phần 252 (778-780)

 

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 778:

Đều mất tích!

 

Phượng Phấn Đại khư khư cố chấp để Ngũ hoàng tử Huyền Thiên Diễm rất bất đắc dĩ, có bao nhiêu lần hắn đều muốn thẳng thắn từ bỏ nha đầu này, để bảo đảm chính mình cả đời bình an, nhưng hắn chẳng thể bỏ xuống Phấn Đại, người đã từng nhảy qua điệu tuyết địa mai kia.

 

Thôi, nhất định là phải bị hủy tại trên một điệu tuyết địa mai ấy, nửa đời trước như vậy, nửa cuối cuộc đời cũng vậy. Vậy hắn cứ dứt khoát nhận mệnh, để cho nha đầu này dằn vặt, cùng lắm là bị kéo vào địa ngục vô gian, cùng chết với nàng mà thôi, vậy cũng không có gì. Bởi vì dù cho Phượng Phấn Đại không xuất hiện, hắn cũng là trải qua cuộc sống mơ mơ màng màng trước đây, bên người toàn là nữ nhân như nàng, đêm đêm vũ hội, trêu đến hoàng thượng ngay cả liếc nhìn hắn thoáng cái đều thấy căm ghét. Tốt xấu hiện tại tháng ngày tốt hơn lúc trước một chút, chẳng qua chỉ là bị nữ tử dằn vặt một chút, cái này cũng không là gì!

 

Huyền Thiên Diễm tiếu tiếu, đưa tay vuốt đầu Phấn Đại, nói:

-“Được, đều theo nàng... Nàng muốn thế nào thì thế ấy, cái mạng này của ta cũng là của nàng.

 

Phượng Phấn Đại đến cùng vẫn còn nhỏ tuổi, nàng có thể nhìn ra Huyền Thiên Diễm sủng ái nàng, nhưng không nhìn ra tâm tư của đối phương phía sau sủng ái này. Nghe Huyền Thiên Diễm nói đều theo nàng, nàng liền cho rằng đối phương rốt cục có thể nhìn thẳng vào hiện thực, nhìn thẳng vào cái hoàng vị kia. Cũng không biết, Huyền Thiên Diễm căn bản chính là ôm chắc quyết tâm phải chết…..để mặc nàng chơi trò chơi này! Không chỉ chính hắn chết, Phượng Phấn Đại cũng phải chết theo.

 

-“Đúng rồi!

Phấn Đại đột nhiên lại nhớ tới một sự kiện, nói:

-“…Phượng Vũ Hoành đã đoạn tuyệt quan hệ với Phượng gia, vậy nàng cũng không có lý do gì lại đem thủ hạ của mình quang minh chánh đại ở lại Phượng gia. Trước đây Hàn thị lưu lại tiểu nghiệt chủng kia, bà vú nha hoàn bà tử bên người, từng người từng người cũng là người của Phượng Vũ Hoành, trở lại ta đều đánh đuổi bọn họ đi.

 

Huyền Thiên Diễm cười gật đầu,

-“Được, đều đuổi đi.

 

-“Tiểu nghiệt chủng kia không ai hầu hạ, Phượng Vũ Hoành nếu như không muốn nhìn hắn chết đói phải lập tức liền tiếp đi cho ta….. Từ nay về sau, trong phủ xem như thanh tĩnh.

 

Đông giao lại giằng co trong ba ngày, kỳ thực từ ngày đầu tiên Huyền Phi Vũ bị thương trở đi Thiên Vũ đế đã định trở về, nhưng thái y cùng Phượng Vũ Hoành đều lắc đầu, nói vết thương của Phi Vũ vừa rồi khâu xong, không chịu nổi xe ngựa xốc nẩy, vạn nhất vết thương rách ra thế nhưng sẽ uổng công, Thiên Vũ mới bất đắc dĩ lại ở thêm ba ngày.

 

Sau ba ngày, vết thương Huyền Phi Vũ đã khép lại không sai biệt lắm, Thiên Vũ rốt cục tuyên bố hồi kinh. Tất cả mọi người lập tức bắt đầu thu thập hành trang, Phượng Vũ Hoành thả tiểu bạch hổ vào trong lòng Hoàng Tuyền, nói cho nàng biết:

-“Ôm nó đàng hoàng, muôn ngàn lần không được lại xảy ra sai lầm nào.

 

Hoàng Tuyền gật đầu, các nàng đều biết lời căn dặn này của Phượng Vũ Hoành là trọng yếu bao nhiêu. Tiểu bạch hổ bị người trộm ra ngoài đã thương Phi Vũ, có lần thứ nhất thì rất có thể lại có lần thứ hai…..lần thứ hai vạn nhất thương tổn là Thiên Vũ đế, vậy thì hậu quả khó mà lường được!

 

Hoàng Tuyền cẩn thận ôm tiểu bạch hổ, ngay cả Vong Xuyên cũng theo nàng cùng canh chừng…..phòng ngừa vạn nhất. Lúc đồ vật dọn dẹp gần xong, ngoài trướng, có thanh âm Ngự lâm quân truyền đến, nói:

-“Quận chúa, Vũ Dương công chúa đến, muốn gặp ngài.

 

Phượng Vũ Hoành tự mình đi qua đẩy ra mành lều kéo Huyền Thiên Ca vào.

 

Huyền Thiên Ca vừa vào đã nói thẳng:

-“A Hoành, ta vừa đến nơi đóng quân liền phái người hồi kinh đi thăm dò chuyện long xa. Nhưng đáng tiếc, người thường ngày phụ trách long xa trong phủ, đã không thấy. Nghe hạ nhân nuôi ngựa nói, chúng ta mới rời kinh đô không lâu, người nọ liền viện cớ ra ngoài phủ mua đồ, sau đó thì không còn trở lại.

 

Phượng Vũ Hoành vỗ vỗ vai nàng, bất đắc dĩ nói:

-“Trong dự liệu thôi. Long xa bị người động chân động tay, khả năng cao nhất chính là lúc còn ở trong phủ đã bị hư, nghĩ cũng biết là tên trông coi tự làm. Chẳng qua là hiện tại người đã chạy mất, lại cách nhiều ngày như vậy, muốn tìm ra thế nhưng như mò kim đáy biển, nan giải.

 

Huyền Thiên Ca cũng nói:

-“Đúng vậy đấy, vốn là ám vệ rất nhanh thì đã trở lại, hắn chính là không cam tâm, ở lại kinh thành tìm mấy ngày, không tìm được, lúc này mới ở trước sáng nay tới hồi báo.

 

Nàng vừa nói vừa thả ra Phượng Vũ Hoành, đi hai vòng trong màn, rất lo âu nói:

-“Phải làm sao? Nếu như trong vương phủ cũng không an toàn, còn có chỗ nào có thể….. Địch nhân đều đã đến trong nhà của ta, hắn chỉ động thủ ở trên cung xa vẫn là chuyện nhỏ, vạn nhất ngày nào đó muốn lấy tính mạng của ta, vậy ta còn chẳng phải liền...

 

-“Ngươi nghĩ nhiều.

Phượng Vũ Hoành nhanh chóng an ủi nàng,

-“…Ngươi là công chúa, bên người nhiều ám vệ bảo vệ như thế, nếu thật muốn lấy mạng của ngươi, đối phương nào dễ dàng hạ thủ như vậy được. Còn có, chuyện này ngươi không cần quá để ở trong lòng, theo ta thấy, bọn họ có phải hay không nghĩ muốn hại ngươi còn khó nói, không chắc chính là nhằm vào ta. Xuất hành Đông giao, có khả năng cực lớn là ta sẽ ngồi chung một chiếc long xa với ngươi, giở trò tại trên xe ngươi, ngã nhưng không phải chỉ một mình ngươi, còn có ta.

 

-“Ngươi nói là nhóm người đó vốn muốn hại ngươi?

Huyền Thiên Ca nghĩ một lát, lại lắc đầu nói:

-“Nhưng ở trên long xa của ta giở trò chỉ cầu hại ngươi, hy vọng này cũng quá xa vời rồi. Chà! Lúc trước các ngươi bắt Lệ phi, thế nhưng hỏi chuyện này đúng thật không phải bà ta làm? Hay hoặc là, lời của bà không đáng tin? Vạn nhất có phải không bà không dám thừa nhận chứ?

 

-“Sẽ không.

Đối với điểm ấy, Phượng Vũ Hoành vẫn đủ nắm chắc, nàng nói cho Huyền Thiên Ca biết,

-“Dùng hành vi việc làm của Lệ phi ngày đó, dù cho không thêm việc hại ngươi điều này bà cũng đã là tội chết, thêm vào việc hại ngươi này chẳng qua vẫn phải chết, không hề khác nhau gì, cho nên bà ta không cần thiết giấu giếm với chúng ta. Thiên ca ngươi nói cũng đúng, hủy long xa ngươi chỉ cầu hại ta, hy vọng đây là quá xa vời chút! Cho nên ngươi cũng phải đề phòng, ngươi nói sao cũng là công chúa duy nhất của Đại Thuận, có một số người có dụng tâm khác, ánh mắt nhìn chăm chú nhiều chỗ, chưa chừng liền nhìn đến ở chỗ ngươi, chuyện như vậy ai cũng không nói chắc được, nhiều hơn một phần cẩn thận dù sao vẫn tốt hơn.

 

Huyền Thiên Ca gật đầu,

-“Ta rõ ràng, yên tâm đi. Đúng rồi, lập tức phải về kinh đô, ngươi còn ngồi cùng ta không?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu,

-“Không được, ta phải ở tại bên người Phi Vũ, ta sợ xe quá xóc nảy sẽ ảnh hưởng vết thương của Phi Vũ nứt ra..… Trước khi ngươi lên xe phải kiểm tra thật kỹ, tốt nhất không nên ngồi chiếc xe đã được an bài trước, lâm thời thay một chiếc xe khác, đề phòng chuyện xảy ra.

 

Hai người thương nghị một hồi lâu, Huyền Thiên Ca mới yên tâm rời đi, vào lúc này trong doanh địa, cơ bản toàn bộ lều trại cũng đã bắt đầu thu hồi, tất cả mọi người đang thu dọn đồ đạc chuyển lên trên xe ngựa chính mình muốn ngồi.

 

Phượng Tưởng Dung đầu kia chỉ có hai người nàng với nha hoàn Sơn Trà, một chuyến một chuyến bận rộn, trời rất lạnh mà đã mệt đến đầu đầy mồ hôi.

 

Nếu nói khi các nàng đến đồ đạc cũng không nhiều lắm, chẳng qua chỉ là quần áo để Tưởng Dung thay đổi mà thôi, cực kì nhẹ nhàng. Nhưng lúc trở về này lại khác hoàn toàn! Mấy ngày ở đông giao, Huyền Thiên Dịch một vị hoàng tử đã bị tước đi vương vị là người rỗi rãnh nhất, từng ngày từng ngày không có chuyện gì làm liền đi vào bãi săn săn thú. Mấy ngày kế tiếp quả thực bắt được khá nhiều da thú, tất cả đưa đến chỗ Tưởng Dung, nói là để nàng lấy về làm quần áo mùa đông.

 

Tưởng Dung vốn không muốn, tiếc rằng thịnh tình của Tứ hoàng tử thực sự không thể chối từ, nếu nàng không thu, người nọ liền mỗi ngày tại ngoài trướng của nàng loanh quanh, loanh quanh còn không được, còn cứ hắng giọng gọi. Tưởng Dung cũng là hết cách rồi, đành phải hắn đưa ít thì thu ít đưa nhiều thì thu nhiều, vừa thu thì đã thu nửa xe ngựa.

 

Sơn Trà vừa xách đống da vừa cười nói với Tưởng Dung:

-“Tứ điện hạ thật tốt với tiểu thư, đống da này có thể làm mấy kiện áo khoác, còn có thể làm một cái cho An di nương đấy! Trước kia Ngũ điện hạ làm cho Tứ tiểu thư cái kia, Tứ tiểu thư mặc lên người thật là khí thế, đặc biệt mặc nó ở trong phủ xoay vài vòng.

 

Tưởng Dung không làm sao hài lòng, chỉ bình tĩnh nói:

-“Nàng mặc thì kệ nàng, người nào thích ước ao thì ước ao đi, chúng ta không cần so đo.

 

-“Đúng, chúng ta không thể so đo.” Sơn Trà vui tươi hớn hở nói, “Ngược lại chúng ta có thể làm rất nhiều cái, tiểu thư mặc lên người xác định có thể bị nàng nhìn thấy, đến thời điểm đó không chắc tức giận thành cái dạng gì? Khà khà, ngẫm lại cũng rất thú vị.

 

Tiểu nha đầu này ngày thường ở tại trong Phượng phủ bị không ít những cơn nóng giận của Phượng Phấn Đại, nhưng có thể vì tiểu thư nhà mình có cơ hội khoe khoang, liền rất mừng rỡ.

-“Aiza, nếu như Tứ điện hạ vẫn còn là Vương gia thì tốt biết bao nhiêu? Theo phân tình Tứ điện hạ tốt với tiểu thư, tương lai tiểu thư ngài với Tứ tiểu thư đứng ngang hàng, đấy là chuyện ván đã đóng thuyền.

 

-“Chớ nói nhảm!” Tưởng Dung chớp mắt trừng Sơn Trà, cau chặt mày, “Cái gì Tứ điện hạ không Tứ điện hạ, ta cùng với điện hạ chẳng qua quan hệ thầy trò, ở đâu ra cái gì phân tình? Ngươi chớ có nói bậy, tùy ý bố trí hoàng tử đây chính là tội chết.

 

Sơn Trà thè lưỡi, không hề đề cập nữa Tứ hoàng tử, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống, lại nói câu:

-“Không phải tiểu thư còn nhớ Thất điện hạ chứ?

 

Tưởng Dung bước chân dừng một chút, rất nhanh thì bình phục lại, nhanh nhét da thú đang bưng trong tay vào trong xe ngựa, sau đó cũng không cần người đỡ, chính mình liền bò lên, ngồi trong xe cũng không nói chuyện nữa…

 

Sơn Trà biết mình chọc tiểu thư không cao hứng, cũng không dám nói nhiều nữa, cũng cùng đi tới hầu hạ.

 

Rất nhanh, tất cả mọi người chỉnh trang xong, đội ngũ hồi kinh chậm rãi đi.

 

Phượng Vũ Hoành ngồi trong long xa của Huyền Phi Vũ cùng Nhị hoàng tử. Huyền Phi Vũ quấn lấy nàng kể chuyện xưa, Phượng Vũ Hoành đã nhặt được mấy đồng thoại ở hậu thế mà nàng nhiều ít còn nhớ được một chút... Nghe được đứa nhỏ này tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

 

Phượng Vũ Hoành cười cười nói:

-“Phi Vũ bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn nghe chuyện xưa? Chẳng phải là phải học tứ thư ngũ kinh sao?

 

Nhị hoàng tử cũng cùng nói:

-“Có nghe hay không! Sau này về nên bỏ tâm vào việc học hành nhiều hơn một chút, đừng mỗi một ngày chỉ biết quậy điên náo loạn. Hôm qua Hoàng gia gia con hỏi con bài học con lại không đáp được. Đây cũng chính là nhớ trên người con đang bị thương, bằng không cái thứ nhất liền sẽ phạt con.

 

Huyền Phi Vũ cọ cọ người Phượng Vũ Hoành, không cam lòng nói:

-“Chẳng phải cái gì con cũng chưa học, không phải việc học không có tinh tiến, như trên võ học đã được sư phụ tán thưởng!

 

-“Vậy con còn có thể bị một vật nhỏ như vậy cắn thành thế này?

 

Nhị hoàng tử dở khóc dở cười, hắn cũng nghĩ không thông, người con này của mình dáng vóc cũng không nhỏ, khí lực cũng có, cũng học võ nghệ với sư phụ võ, sao có thể bị mèo cắn?

 

Huyền Phi Vũ trả lời như đương nhiên:

-“Đây chính là lão hổ!

 

-“Nhưng nó còn chưa lớn bằng con mèo!

 

-“Có nhỏ đi nữa cũng là một lão hổ!” Huyền Phi Vũ không phục, “Lại nói, con cũng là tại dưới tình huống không có phòng ngừa bất chợt liền bị cắn, chứ đâu còn nhớ được đánh? Thế nhưng dù cho đánh, sư phụ dạy cũng là đánh người, cũng không đã dạy đả hổ mà?

 

Lời tiểu hài tử nói đều chọc cho Phượng Vũ Hoành cùng Nhị hoàng tử cười ha ha... Đến khi Phượng Vũ Hoành cũng khuyên Huyền Phi Vũ phải chú trọng việc học, Huyền Phi Vũ mới cho nàng biết:

-“Năm sau Phi Vũ sẽ đi Tiêu châu, đồng dạng với Tử Duệ bái sư vào Vân Lộc thư viện, trên việc học tỷ tỷ yên tâm được rồi!.

 

Lúc này Phượng Vũ Hoành mới yên lòng lại, an ủi Huyền Phi Vũ nói thương tổn trên cánh tay nó năm sau nhất định lành, sẽ không ảnh hưởng đến việc nó đi học.

 

Đội ngũ đi mấy canh giờ, đến kinh thành đã là giờ hợi. Quan viên cùng đi theo cũng là vào kinh thành mỗi người đều tự đi về nhà, các hoàng tử đưa Thiên Vũ đế đến cửa cung, cũng dập đầu cáo từ. Mà Phượng Vũ Hoành đầu này, mới trở lại phủ quận chúa, chợt nghe Thanh Ngọc ở trước mặt truyền đến một cái tin cho nàng:

-“Tiểu thư, Diêu phu nhân cùng Phượng Cẩn Nguyên, đều mất tích.

 

 

 

[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

Chương 779:

Cho nàng một cái cơ hội tìm phụ thân…

 

Diêu thị cùng Phượng Cẩn Nguyên mất tích, tin tức này cũng khiến Phượng Vũ Hoành sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh cũng liền hiểu ra. Nàng mặt âm trầm một đường đi về phòng của mình. Thanh Ngọc, Vong Xuyên, Hoàng Tuyền, Ban Tẩu đều ở đó, đều nhìn nàng chờ mệnh lệnh của nàng. Nhưng mà nhìn chằm chằm chủ tử nhà mình nhìn thật lâu, cũng không thấy Phượng Vũ Hoành có phản ứng kỳ lạ, Hoàng Tuyền không nhịn được hỏi một câu:

-“Tiểu thư, phải làm gì đây?

 

Lúc này Phượng Vũ Hoành mới lấy lại tinh thần, nhưng hỏi ngược lại câu:

-“Có thể làm sao?

 

Hoàng Tuyền khó giải, Ban Tẩu cùng Vong Xuyên cau mày, đến là Thanh Ngọc đã mở miệng nói:

-“Nô tỳ là hai ngày trước đã nhận được tin tức, nói Diêu phu nhân đã không ở trong biệt viện. Nhưng nghe nói kỳ thực là ba ngày trước đã mất tích, bởi vì lúc trước chúng ta đã rút lui ám vệ khỏi biệt viện, cho nên tin tức không hề linh thông giống như trước kia. Nói đến, chuyện mất tích vẫn là Diêu gia biệt viện đầu kia có động tĩnh trước, sau đó ám vệ chúng ta lưu tại Phượng phủ canh chừng tiểu thiếu gia, nói Phượng Cẩn Nguyên cũng là cả đêm không về. Đến trước khi tiểu thư trở về, hai người kia đều vẫn còn trong trạng thái mất tích...

 

-“Mất tích thì mất tích, thế nào hai người bọn họ còn cùng đi với nhau?

Hoàng Tuyền vô cùng khó giải,

-“Hai người này cũng không thân cận mà! Chẳng phải cừu nhân sao? Hay hoặc là... Chuyện hai người bọn họ mất tích chẳng qua chỉ là thời gian vừa vặn, nhưng chẳng phải một đường?

 

Nhưng Vong Xuyên hừ lạnh một tiếng,

-“Nào có đúng lúc như vậy, theo ta thấy, chính là một nhóm.

 

Nói xong, hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Tiểu thư, chuyện này phải làm gì đây? Chúng ta quản hay không quản? Nếu như hai người họ hợp mưu với nhau muốn phá rối, vẫn còn chuyện nhỏ, nhưng vạn nhất một phe là bị một phương khác uy hiếp...

 

-“Ngươi là sợ Phượng Cẩn Nguyên bắt cóc Diêu phu nhân à?

Hoàng Tuyền múa múa quả đấm,

-“Đừng nói Phượng Cẩn Nguyên hắn không lá gan đó cũng không có thực lực kia. Dù có, đó cũng là Diêu phu nhân đáng đời. Tiểu thư chúng ta cùng bà đã đoạn tuyệt quan hệ, ai thích bắt thì cứ bắt đi..… Tiểu thư, ta mặc kệ, nô tỳ phải đi chuẩn bị nước cho ngài tắm rửa, ngài ngủ một giấc thật ngon, bên ngoài thích dằn vặt thế nào thì dằn vặt thế ấy đi, không quan hệ với chúng ta…..

 

Vong Xuyên giậm chân một cái, ngăn cản Hoàng Tuyền, lại theo Phượng Vũ Hoành khuyên câu:

-“Tiểu thư đừng nghe Hoàng Tuyền, chuyện này vẫn phải suy nghĩ cẩn thận….. Theo nô tỳ thấy, có thể có quan hệ với Nguyên quý nhân hay không?

 

Vong Xuyên nói ra một câu này, rốt cục Phượng Vũ Hoành cười phá lên, sau đó khen:

-“Có thể coi là có một người thông suốt. Nếu như tình huống là thật, hai người xác thực đồng thời mất tích, vậy thì có khả năng rất lớn là được thủ hạ Nguyên quý nhân bí mật mang đến Nam giới, đi đến bờ Nam hội hợp cùng Phó Nhã. Hay hoặc là đều không cần chờ đến bờ Nam, ở trên nửa đường sẽ hội hợp với nhau.

 

-“Muốn đuổi theo hay không?

Ban Tẩu hỏi nàng, thế nhưng suy nghĩ thêm, rồi lại lắc đầu:

-“Truy cũng đã chậm, nhiều ngày như vậy, sớm cũng không biết chạy tới nơi nào. Từ kinh thành đi về phía quan đạo nam giới tuy chỉ một đường, nhưng đường nhỏ thì rất nhiều, chúng ta không có phần thắng nào?

 

-“Không truy…..chúng ta có gì đáng truy.

Phượng Vũ Hoành nhún nhún vai, tiếp nhận một chén trà hạ nhân vừa dâng lên uống một hớp, lúc này mới lại nói:

-“Nguyên quý nhân nỗ lực tại vùng bờ Nam tạo thành Tế An quận chúa giá lâm giả tạo, vậy coi như diễn đủ số. Chỉ có một cái Phó Nhã thế nào đủ, sao có thể làm cho người tin phục. Tế An quận chúa suy cho cùng không có xuất giá, một người không chống nổi thế trận. Nếu như mang phụ mẫu nhà mình tới, Phượng Cẩn Nguyên với Diêu thị ở đó lại trình diễn một màn tiêu tan hiềm khích lúc trước, đây mới gọi là vở kịch lớn có một không hai, lúc đó mới có thể chứng minh thân phận Phó Nhã trở nên càng thực.

 

-“Nếu như thế! Vì sao chúng ta còn không truy?

Hoàng Tuyền vạn phần khó giải,

-“Tiểu thư, ngài đều đã phân tích ra bọn họ sẽ ở bờ Nam tạo thành ảnh hưởng một vùng như thế nào, vậy tại sao vẫn còn không phái người đuổi theo? Một người không đuổi kịp vậy thì hai người, nhân thủ chúng ta rất nhiều, phái nhiều người đi, mỗi con đường đều đi, liền coi như bọn hắn đến nam giới, cũng có thể nghĩ cách lại trói trở về, cũng không thể tùy ý bọn họ phát triển thế lực như vậy mà!

 

Hoàng tuyền nói ra cũng là hỏi tiếng lòng những người khác, đối với chuyện Phượng Vũ Hoành nói không truy, chính là ngay cả Thanh Ngọc cùng Vong Xuyên đều không nghĩ ra.

 

Phượng Vũ Hoành cười cười nói:

-“Đừng nóng vội, ta đã sớm nói, Phó Nhã ở tại bờ Nam những ngày sau này cũng sẽ không yên lành như vậy!.”

 

Nói xong lại hỏi Ban Tẩu,

-“Đã phân phó Bách Thảo Đường ở đó chưa?

 

Ban Tẩu gật đầu,

-“Đều đã phân phó xong, trạm dịch liên lạc của chúng ta đã bắt đầu dùng, Bách Thảo Đường truyền tin tức rất nhanh.

 

Phượng Vũ Hoành “ừ” một tiếng, lại nói:

-“Ngoài ra, ta sở dĩ nói không truy, đấy là vì có người sẽ thay chúng ta đuổi theo.

 

-“Ai?” Mọi người trăm miệng một lời hỏi.

 

Phượng Vũ Hoành đáp:

-“Phượng Phấn Đại đấy! Các ngươi ngẫm lại, Phượng Cẩn Nguyên cùng Diêu thị, hơn nữa cái Phó Nhã kia, một nhà ba người cực phẩm này đi nam giới, vậy giúp đỡ là ai? Hiển nhiên chính là Bát hoàng tử! Còn Phượng Phấn Đại thì sao? Nàng là chánh phi tương lai của Ngũ hoàng tử, hết thảy trù tính của nàng đều dùng tại trên người Ngũ hoàng tử, bao gồm liên thủ với Lệ quý nhân, này đó điều là đang vì tương lai có thể lót đường cho Ngũ hoàng tử trở thành đại nghiệp. Thế nhưng Phượng Cẩn Nguyên với tư cách phụ thân của nàng, trên điểm mấu chốt này nhưng chạy đến phía nam đi giúp Bát hoàng tử, còn hợp thể với Diêu thị, các ngươi nói, với tính tình Phượng Phấn Đại kia, nàng sẽ không nổi điên à?

 

-“Thật sự phải phát rồ.” Hoàng Tuyền lúc này xem như hiểu rõ, “Ý của tiểu thư là, Phượng Phấn Đại nhất định sẽ khiến cho Ngũ hoàng tử phái người đuổi theo? Nhưng nàng lại làm sao biết Phượng Cẩn Nguyên đi nơi nào?

 

-“Ngốc.” Ban Tẩu liếc nàng một cái, “Chúng ta tìm một cơ hội tiết lộ cho nàng biết chẳng phải không được sao?

 

-“Cũng đúng.” Hoàng Tuyền tiếp thu phê bình, “Vậy chuyện này tiểu thư liền không cần lo, thấu tin tức ra ngoài cứ giao cho chúng nô tì, bảo đảm ngày mai Phượng Phấn Đại sẽ sai người truy đuổi về phía nam. Mặc kệ đuổi tới kịp hay không kịp, đại tiểu thư kia vừa làm ầm ĩ, phía nam kia cũng đừng nghĩ yên tĩnh.

 

-“Được đấy!” Phượng Vũ Hoành cảm thán, “Nhiều năm như vậy, cũng cho nàng một cái cơ hội tìm phụ thân.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

Phượng Vũ Hoành đoán không lầm, Phượng phủ đầu kia, lúc vừa nghe nói Phượng Cẩn Nguyên đã mấy ngày không có hồi phủ, hư hư thực thực mất tích, Phượng Phấn Đại gần như tức muốn điên rồi, lớn tiếng gào thét ——

-“Hắn làm sao lại không thể để cho người bớt lo một chút! Đây là muốn làm gì?

 

Hô xong, lại nắm lấy quản gia Hà Trung hướng nàng báo tin, giọng the thé hỏi:

-“Phượng Cẩn Nguyên đến cùng đi đâu? Đến cùng đi đâu vậy?

 

Hà Trung vẻ mặt đau khổ:

-“Tứ tiểu thư, nô tài nếu như biết lão gia đi nơi nào, đã sớm tìm lão gia trở về rồi, cũng không cần phải tới bẩm báo với tiểu thư.

 

-“Trà lâu! Kỹ quán! Yên hoa liễu hạng! Những chỗ này các ngươi đều từng tìm hay chưa?

 

Phượng Phấn Đại là hiểu rõ phụ thân của mình, đương trường liền nói ra mấy địa phương.

 

Nhưng Hà Trung lắc đầu nói:

-“Không thể đi loại địa phương đó, lão gia trong thân không có một xu, đi thế nào đây?

 

-“Chính là thân không có một xu các ngươi mới phải đi tìm!” Phượng Phấn Đại nói: “Tám phần mười cũng vì hết tiền, bị người đánh chết ở bên trong, lại không dám báo quan, cho nên vội vã chôn cất! Lão già chết tiệt, mặt mũi Phượng gia đều bị ông làm cho mất hết!

 

Phấn Đại liền ở tiền viện tức giận, Tưởng Dung là theo nàng trở về, tự nhiên cũng nghe rõ ràng. Phượng Cẩn Nguyên mất tích để nàng cũng là không có đầu mối chút nào, nhưng nàng cũng không đến nỗi như Phượng Phấn Đại tức giận đến kêu loạn như vậy, cũng nhắc nhở Hà Trung một câu:

-“Vẫn là ấn theo lời tứ tiểu thư nói đi tìm một chút đi, lại không nói phải chăng tứ tiểu thư nói cái dạng kia, phụ thân trước đây cũng chẳng phải không có vụng trộm cầm đi tiền ở trong phủ. Nếu ông muốn tiền xài, cái gì ở trong viện đều có thể thuận tay lấy đi, không chắc thì lại có tiền!

 

Tưởng Dung vừa nhắc cái này, Hà Trung cũng cảm thấy có đạo lý, vì thế nhanh chóng dẫn theo người lại đi ra ngoài tìm.

 

Phấn Đại đứng trong sân, cơn giận còn chưa tan, trong đầu không ngừng mà chuyển, gắng sức suy nghĩ Phượng Cẩn Nguyên có thể chạy đến nơi nào?. Nhưng Tưởng Dung lại cảm thấy chán, cái gì cũng không nói thêm, mang theo nha hoàn đi về viện của mình.

 

Về phần đống da mang về, sau khi vào kinh thành đã sớm đưa đến tiệm tranh thêu, bây giờ toà Phượng phủ này, với nàng mà nói chẳng qua chỉ là cái địa phương tạm thời dừng chân, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có khả năng chủ động rời khỏi, cũng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể bị đuổi ra ngoài. Nhà không giống nhà, không có cảm giác an toàn, cũng không có tình thân, nàng thậm chí đã bắt đầu vụng trộm gom bạc, ngày sau nghĩ cách mua lại một cái sân, đón An thị hảo hảo sinh hoạt.

 

-“Tiểu thư, người nói lão gia sẽ đi nơi nào?” Sơn Trà nhỏ giọng hỏi nàng, “Có thể hay không thật sự đi kỹ quán chứ?

 

Tưởng Dung hừ lạnh một tiếng,

-“Mặc kệ ông ta, muốn đi đâu thì đi, không quan hệ với chúng ta.

 

Nói chuyện, tiểu viện cũng ở trước mắt, An thị liền đứng tại cửa sân nhỏ, vừa thấy nàng trở lại liền nhanh chóng tiến lên đón, quan tâm hỏi:

-“Tiểu thư mệt không? Đi nhiều ngày như vậy Tiểu thư cũng không mang thêm mấy bộ quần áo, bãi săn bên kia có lạnh hay không? Đông giao náo nhiệt không?

 

Tưởng Dung ấm áp, nắm tay An thị, cuối cùng là tìm được chút cảm giác gia đình.

-“Nương, con rất khỏe.

 

An thị nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng nói:

-“Nên gọi di nương thôi.

 

Tưởng Dung kiên quyết lắc đầu,

-“Không được, mẫu thân chính là mẫu thân, ở đâu ra di nương? Nương, đừng sợ, bây giờ ngày tháng của Phượng gia đều đã thành dáng vẻ ấy, chẳng lẽ còn muốn lập quy củ gì với chúng ta sao? Ai nghe ai đây? Cái chỗ chết tiệt này chẳng qua chúng ta cũng chỉ là trở lại ngủ một giấc, sớm muộn cũng phải dời ra ngoài.

 

An thị nghe xong lời này cũng không kiên trì nữa, con gái bà có thể giọi bà tiếng nương, bà rất hài lòng, vui vẻ. Bà càng cảm thấy may mắn là Phượng gia suy bại, nếu không phải Phượng gia sụp đổ, một tiếng nương này sợ là cả đời bà cũng nghe không được.

 

Hai người cùng nhau đi vào trong phòng An thị ngồi, Sơn Trà đi theo ở phía sau vui tươi hớn hở nói:

-“Phu nhân yên tâm, tiểu thư ở tại bãi săn rất tốt, có Tứ điện hạ trông nom, cái gì cũng không thiệt thòi, còn có mang thiệt nhiều da thú trở lại. Chúng ta vừa vào kinh thành đã đưa đến trong cửa hàng rồi. Ngày mai phu nhân đi nhìn thử, có thể làm được rất nhiều áo khoác đấy, tất cả đều là Tứ điện hạ chuyên môn đánh bắt cho tiểu thư thôi.

 

Nghe nha hoàn này cũng sửa miệng như Tưởng Dung, không gọi mình là di nương nữa mà gọi là phu nhân, lời bà giấu trong lòng đã lâu cuối cùng cũng là nhịn không nổi, lôi kéo Tưởng Dung liền nói:

-“Theo ta thấy, Phượng phủ này chúng ta cũng đừng ở nữa, hai năm qua trong cửa hàng làm ăn khấm khá, dù cho chúng ta không mua nổi một tòa phủ đệ lớn như vậy, nhưng mua một sân nhỏ đủ mẫu nữ chúng ta cùng mấy hạ nhân ở vẫn được. Các con bây giờ một tiếng nương thân một câu phu nhân, lại trọ ở đây sợ là lại ra sai lầm. Tứ tiểu thư cái tính khí kia cũng là để cho người đau đầu, chúng ta nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, phải nhịn thêm mấy ngày, trước mặt nàng cũng không thể loạn xưng hô, chờ chúng ta bỏ đi, tự mình sống tháng ngày của mình, ai cũng không can thiệp được.

 

Tưởng Dung gật đầu, lập tức chỉ mấy câu đã quyết định xong, đang chuẩn bị nói với An thị chuyện Phượng Cẩn Nguyên mất tích, lại thảo luận một chút khi nào thì đi kiếm nhà. Lúc này, ở ngoài một hạ nhân chạy vào, đến gần hai người nhỏ giọng nói:

-“Di nương, tiểu thư, tứ tiểu thư hoài nghi lão gia đi Liên phủ kế bên, đang đứng ở cửa Liên phủ mắng chửi.

 

 

 

[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

Chương 780:

Tế An, ngươi tại sao không chết đi!

 

Tại buổi tối Phượng Phấn Đại đứng ở cửa Liên phủ mà chửi đổng, thời điểm tin tức này truyền đến, Tưởng Dung cùng An thị đều chấn kinh rồi.

 

Tưởng Dung dù sao mới vừa trở về, đối với tình huống còn không hiểu rõ, liền mau mau hỏi An thị:

-“Đến cùng người kia đã mất tích mấy ngày? Xác định là mất tích sao?

 

Đối với Phượng Cẩn Nguyên, ngay cả Tưởng Dung một hài tử như vậy đều không muốn gọi ông một tiếng phụ thân.

 

Vừa nhắc tới chuyện này, An thị cũng là nổi giận, bà nói với Tưởng Dung:

-“Đã đi ba ngày! Buổi chiều đầu tiên không hồi phủ, ai cũng không coi là chuyện to tát, bởi vì các con đều đi tới bãi săn, hạ nhân chỉ có thể đến báo lại với ta, ta tính toán tình cờ cũng có lúc hắn không trở lại, không chắc là lại có tiền đi nơi nào uống rượu tiêu dao, liền cũng không đi quản. Ai biết vừa đi chính là ba ngày, mãi đến tận hiện tại cũng không thấy bóng người.

 

Nếu nói chuyện Phượng Cẩn Nguyên uống rượu…, từ trước ông không có thói xấu này, khi đó ông làm tả tướng, thời khắc luôn phải duy trì đầu óc rõ ràng, cũng phải đề phòng triều đình đột nhiên có việc gấp bất cứ lúc nào tuyên triệu, vì lẽ đó hầu như không dính rượu, coi như có xã giao cũng là tận lực uống ít, chắc chắn sẽ không say túy lúy. Nhưng từ khi Phượng phủ xa cơ, Phượng Cẩn Nguyên tửu ẩn liền càng lúc càng lớn, có lúc một vò tiểu thiêu, liền có thể ở trong tửu quán uống một đêm.

 

Nghe An thị nói xong, lúc này Tưởng Dung mới nhíu mày lại, trực giác nói cho nàng biết, Phượng Cẩn Nguyên mất tích tuyệt không đơn giản là đi ra ngoài uống rượu… cũng không có khả năng là ngủ ở những chỗ hoa liễu mấy ngày không về! Dù sao Phượng Cẩn Nguyên cũng không có tiền. Sau khi trong phủ bị ông trộm qua mấy lần, các nàng cũng đều học thông minh, những vật đáng giá đều không đặt ở bên này, nàng cùng An thị đều thu xếp đưa đến bên trong cửa hàng, Phấn Đại chính mình cũng tìm một địa phương ổn thỏa, không còn có thể bị ông ra tay. Nhưng nếu không phải đi những nơi vui đùa kia, Phượng Cẩn Nguyên có thể đi chỗ nào đây?

 

-“Làm sao?” An thị thấy tâm tình Tưởng Dung không đúng, tăng cường hỏi dồn: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Hắn…..

 

Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Tưởng Dung “Đùng” một cái thoáng đứng lên, bộ dáng liền muốn đi ra ngoài, An thị sợ đến vội vàng lôi nàng lại ——

-“Con đây là muốn đi nơi nào?

 

Tưởng Dung ngẩn ra, tùy tiện nói:

-“Tứ muội muội ở cửa Liên phủ chửi bậy, thế nào con cũng phải đi xem xem.

 

-“Không thể đi!” An thị khuyên nàng, “Con cùng vị Liên cô nương kia nhận thức thông qua nhị tiểu thư, bây giờ chúng ta cùng nhị tiểu thư đoạn tuyệt quan hệ, có thể chuyện Liên phủ vị kia cùng với nàng là thật, lúc này con đi, không phải khiến cho người ta nói xen vào chuyện người khác sao?

 

Lúc này Tưởng Dung mới phản ứng lại, cũng biết chính mình đã quá kích động, liền không nhắc lại đi ra ngoài xem, chỉ dặn dò hạ nhân lại đi không ngừng mà tìm hiểu tin tức, chính mình ngồi ở chỗ cũ lo lắng chờ đợi.

 

Mà Phấn Đại đứng ở cửa Liên phủ mắng gần nửa canh giờ, trong lúc đó còn không ngừng phái người tiến lên phá cửa. Cũng mặc kệ Phấn Đại mắng ra sao bên trong đều không có nửa điểm động tĩnh, ngay cả hàng xóm láng giềng ở xung quanh ngủ trễ đều bị nàng mắng lên, người Liên phủ dù cái đầu đều không lộ ra, đến cùng không nghe thấy cái gì?

 

Loại thái độ này càng làm cho Phấn Đại chắc chắn bên trong có quỷ, vị Liên cô nương kia nhất định là chứa chấp Phượng Cẩn Nguyên, là có tật giật mình, ngay cả đầu cũng không dám lộ. Cho nên nàng chửi đến càng ngày càng hăng say, cuối cùng thậm chí còn muốn gọi người hủy đi cái Liên phủ kia.

 

Rốt cục, bách tính vây xem không nhìn nổi, thật tình nhắc nhở:

-“Đừng dằn vặt, Liên phủ này đã năm, sáu ngày đều không có ai ra vào, cửa lớn vẫn đóng chặt, nghe nói thật giống như chủ nhân trong nhà đã đi ra ngoài thành du ngoạn, không ai ở trong phủ.

 

Còn có người đem lời nói đến mức càng công đạo dễ hiểu:

-“Cái Liên cô nương kia chúng ta đều gặp, nhân gian tuyệt sắc đấy! Làm sao có khả năng để ý lão gia Phượng gia? Chuyện này không phải hồ đồ sao!

 

Phượng Phấn Đại tức giận đến  suýt nữa cắn nát răng, hơn nữa nhiều người nhìn như vậy, nàng không chịu được, thẳng thắn lớn tiếng phân phó hạ nhân:

-“Đập cửa ra cho ta! Người có ở bên trong hay không, bổn tiểu thư vừa nhìn liền biết!

 

Hà Trung vừa nghe lời này liền sợ hãi, mau mau nói với Phấn Đại:

-“Tứ tiểu thư, gõ có thể, đập cửa thì không thể được! Cái này dù sao cũng là phủ đệ người khác, trời tối như thế chúng ta xông vào, tìm được người còn có thể nói, nhưng vạn nhất nếu như không tìm được, vậy chuyện này đối phương truy cứu lên, làm không cẩn thận là phải nháo đến trên công đường. Lại nói, vị Liên cô nương kia một người trưởng thành như vậy, nghe nói trong phủ thứ tốt cũng là không ít, chúng ta xông vào như thế, vạn nhất không cẩn thận chạm hỏng một hai thứ, hay là đối phương một mực chắc chắn đã mất đi cái gì? Đến thời điểm chính là bán cả tòa Phượng phủ cũng không đền nổi đâu!

 

Bách tính chung quanh cũng chỉ chỉ chỏ chỏ nói:

-“Quá bá đạo, nhà mình làm mất đi phụ thân liền muốn đi đập cửa người khác, chuyện này là sao?

 

-“Đúng đúng, Phượng Cẩn Nguyên lão già kia chúng ta lại không phải chưa từng thấy, nếu nói trước kia thân phận địa vị của hắn là tả tướng, hiện nay hắn sống so với chúng ta cũng không bằng, Liên cô nương làm sao có khả năng để hắn tiến vào cửa Liên phủ, thực sự là không biết tự lượng sức mình.

 

Lại có thêm người đề nghị:

-“Nếu không chúng ta báo quan đi! Mắt thấy Phượng tiểu thư liền sẽ phá cửa mà vào, việc này cùng giặc cướp có khác biệt gì, để quan phủ đến bắt nàng đi. Liên cô nương bình thường đối với người ngoài không sai, không thể khi nàng mang theo muội muội rời kinh đi du ngoạn, chúng ta mắt thấy có người xông vào Liên phủ làm như không thấy.

 

-“Đúng đúng! Huống chi, nàng ta ầm ĩ như vậy, trong nhà chúng ta cũng không yên tĩnh mà! Hài tử chưa đầy một tuổi của ta đã bị động tĩnh bên này doạ khóc.

 

Dân chúng thương lượng, thì có người dẫn đầu di chuyển, làm dáng liền muốn đi đến quan phủ. Hà Trung sợ đến mau mau dẫn người đi tới cản, vừa ngăn vừa nói lời hay, đồng thời cũng khuyên Phấn Đại đổi ý, xông vào phủ đệ người ta là vạn vạn không được. Mãi đến tận Phượng Phấn Đại tức giận phất tay áo trở về Phượng phủ, lúc này dân chúng mới coi như thôi.

 

Bất quá Phượng phủ vẫn là để người ở lại chỗ này canh chừng, một khi có người ra vào nhất định phải bắt lấy hỏi cho ra nhẽ. Loại phương thức tương đối văn minh này liền khá là đắc nhân tâm, dân chúng lại chỉ chỉ chỏ chỏ nói thêm một lúc, cũng là từng người tản đi.

 

Trở lại phủ chính mình Phượng Phấn Đại căn bản không có nguôi giận, một mực mới vừa vào khu nhà nhỏ chính mình, xông vào mặt chính là một trận tiếng khóc nỉ non của tiểu hài nhi, mỗi một âm thanh đều khóc đến sợi dây thần kinh yếu ớt nhất của nàng, gõ từng cái từng cái, một thân lửa giận, mãi đến lúc nàng không chịu được nữa, rơi xuống tử lệnh ——

-“Đem hết thảy hạ nhân bên người cái nghiệt chủng kia, toàn bộ đuổi ra phủ cho ta! Không giữ lại ai!

 

Hạ nhân trong phủ hai mặt nhìn nhau, từng người từng người sững sờ tại chỗ không biết nên làm gì?

 

Mắt thấy Phấn Đại lại tức giận hơn, Đông Anh mau mau lại thay thế nàng thúc dục:

-“Tiểu thư đã bảo còn không nghe à? Bây giờ Phượng phủ chúng ta cùng cái Tế An quận chúa kia đã lại không có bất cứ quan hệ gì, hạ nhân bên người cái nghiệt chủng kia đều là người Tế An quận chúa an bài tới, dựa vào cái gì chúng ta còn giữ bọn họ ở trong phủ? Nếu Tế An quận chúa thực sự có lòng tốt, liền tiếp cái nghiệt chủng kia đi… Nói chung, Phượng phủ chúng ta không có nghĩa vụ nuôi.

 

Hạ nhân vừa nghe là cái nguyên do này, suy nghĩ thêm mấy tháng này Phượng Vũ Hoành xác thực đối với Phượng gia bên này chẳng quan tâm, liền cũng không lại sợ hãi, ấn theo sai bảo của Phấn Đại đuổi tất cả nha hoàn bà mụ bên người đứa bé kia ra khỏi phủ.

 

Phượng Phấn Đại vẫn như cũ tức giận vẫn chưa nguôi, Phượng Cẩn Nguyên mất tích để trong lòng nàng lại như là có cái rễ đâm xuống như vậy, làm sao cũng nhổ không đi. Nàng suy nghĩ một chút, dặn dò Đông Anh nói:

-“Ngươi tới Lê vương phủ một chuyến, nói với Ngũ điện hạ, nói điện hạ phái người đi tìm, coi như đào ba thước đất kinh thành này, cũng phải tìm ra lão già kia cho ta!

 

Đông Anh theo lời mà đi, lưu lại Phượng Phấn Đại một đêm suy nghĩ, Phượng Cẩn Nguyên đến cùng sẽ đi nơi nào?

 

Đêm đó, người tương quan với chuyện này đều không thể chợp mắt! Tuy nói Phượng Vũ Hoành tới tới đi đi đã đoán ra tám chín phần mười chuyện này, nhưng nói cho cùng dù sao Diêu thị vẫn làm cho nàng có một chút nhớ nhung, không vì cái gì khác, dù cho cũng chỉ là vì khuôn mặt giống như đúc người mẹ kiếp trước của nàng, trái tim này, nàng làm sao cũng không có cách nào hoàn toàn hận bà...

 

Ước chừng đã qua giờ sửu, nàng vẫn ngủ không được, thẳng thắn ngồi dậy ngồi ở trong phòng. Đồng thời lúc này, Ban Tẩu cũng từ chỗ tối lướt ra, hướng đến trước mặt nàng, rất là dứt khoát nói:

-“Thay xiêm y đi, ta mang chủ tử đi xem biệt viện Diêu gia.

 

Phượng Vũ Hoành sững sờ, cau mày hỏi hắn:

-“Tại sao phải tới đó? Ta không muốn đi.

 

-“Đừng cậy mạnh, trên mặt đều đã viết ra rất rõ ràng, cho rằng ai không thấy được chứ!.

 

Ban Tẩu liếc nàng một cái, nói một câu không nể mặt mũi chút nào.

 

Cuối cùng Phượng Vũ Hoành vẫn nghe Ban Tẩu, cũng thuận theo trái tim của chính mình. Nàng thay một thân xiêm y đen nhẹ nhàng, để cho Ban Tẩu mang theo chính mình, một đường triển khai khinh công, thần không biết quỷ không hay mà tiến vào biệt viện Diêu gia.

 

Biệt viện vô cùng quạnh quẽ, Diêu thị cùng Phó Nhã đều không ở đây, hạ nhân bên trong biệt viện cũng không có chủ nhân để hầu hạ, có một ít đã bị Diêu thị điều trở lại, còn sót lại đều là một ít thủ vệ canh sân. Nhưng những thủ vệ này làm sao chống đỡ được Ban Tẩu cùng Phượng Vũ Hoành, bọn họ thậm chí ngay cả cái bóng của hai người cũng không thấy, liền như vậy dễ dàng để hai người tiến vào tẩm thất Diêu thị.

 

Ban Tẩu vẫn đứng ở cửa không vào, để có thể nhìn thấy ưu thế toàn nhà, cảnh giác đánh giá. Phượng Vũ Hoành lại có chỗ cần đến, ở trong phòng này xem rồi di chuyển, đặc biệt ở cái giường nơi Diêu thị nằm dừng lại xem thêm một hồi lâu, nhưng mà cũng không phát hiện bất kỳ tin tức có giá trị.

 

Cuối cùng, đến bàn bên cạnh trong ngăn kéo lấy ra vài tờ giấy, người kia viết chữ lẻ loi tán loạn, nàng không nhìn còn khá, một khi nhìn vào, một trận hậm hực trong nháy mắt liền từ trong lòng nổi lên. Những chữ viết trên giấy kia, là —— ‘Tế An, trả A Hoành lại cho ta! Tế An, ngươi tại sao không chết đi! Tế An, ta hận ngươi!

 

Từ trước Phượng Vũ Hoành đã biết Diêu thị có khúc mắc với mình, bởi vì nàng thay đổi dễ dàng làm cho mẫu thân Diêu thị sâu sắc phát giác ra con gái không giống trước đây trước nhất, cho tới khi một mực chắc chắn nàng cũng không phải nguyên bản Phượng Vũ Hoành.

 

Đối với những cái này, sau khi Phượng Vũ Hoành cảm thấy đã nghĩ thông suốt cũng có thể tiếp thu, dù sao con gái là thật hay giả, người khác thì cảm thụ không chân thực, nhưng Diêu thị là mười tháng hoài thai sinh ra đứa bé, bà phân biệt rõ ràng nhất, dù cho một chút biến hóa đều tránh không khỏi mắt của mẫu thân.

 

Những cái này, nàng dĩ nhiên tiếp nhận rồi, đối mặt với xa lánh cùng chống cự của Diêu thị, nàng đã không đi tính toán. Nhưng mà cho đến hôm nay, mãi đến tận hiện tại nàng mới rõ ràng, nguyên lai Diêu thị hận nàng, cũng không chỉ là xa lánh cùng chống cự, là hận! Thậm chí đã hận đến muốn nàng đi chết đi, lấy mệnh đền mạng.

 

Phượng Vũ Hoành nắm mấy tờ giấy kia, tay đều run cầm cập, cũng không thể nói được là thương tâm hay là tức giận, nàng chỉ là đứng ở nơi đó, run cầm cập, hô hấp dồn dập, trên trán gân xanh đều nổi lên.

 

Ban Tẩu xa xa nhìn, cuối cùng không nhìn nổi, tiến lên dùng sức nắm chặt hai vai nàng, lại liếc mấy tờ giấy kia một cái, sau đó lo âu khuyên lơn:

-“Bình tĩnh đi, những thứ này đều là trong dự liệu, không phải sao? Chúng ta đã sớm cùng với bà đoạn tuyệt quan hệ, bà là hận hay là oán, cái kia đều là chuyện của chính bà. Chủ tử thấy cũng làm như không thấy đi, không nên suy nghĩ.

 

Phượng Vũ Hoành vừa muốn mở miệng đáp lời, đột nhiên, Ban Tẩu quay về nàng làm cái động tác đừng lên tiếng, sau đó chỉ chỉ cửa, nhỏ giọng nói:

-“Xuỵt! Ngoài cửa có người.

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnSau

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts