Thần Y Đích Nữ - Phần 253 (781-783)

 

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 781:

Duyên phận đến đây!

 

Theo một câu “ngoài cửa có người” của Ban Tẩu… mà vào lúc này cửa phòng bị người từ ngoài thoải mái đẩy ra.

 

Thân hình Ban Tẩu trong nháy mắt lóe lên, xông thẳng tới thân ảnh bạch y kia, vươn tay ra thẳng đến nơi cổ họng người nọ, lại nghe người nọ lạnh nhạt lên tiếng:

-“Chớ khẩn trương, là ta.

 

Ban Tẩu vươn tay ra cơ hồ đã gần đụng đến làn da người, lại đột nhiên ở giữa dừng lại, sau đó nhìn người, kinh ngạc mà nói:

-“Thất... Thất điện hạ.

 

Người tới đúng là Huyền Thiên Hoa, toàn thân áo trắng, cho dù là trong đêm, làm loại chuyện lẻn vào phủ đệ người khác này, hắn vẫn là toàn thân áo trắng, phảng phất vĩnh viễn bất biến.

 

Hắn đẩy cánh tay vươn ra của Ban Tẩu xuống, sau đó nói câu:

-“Ta nghe nói Phượng Cẩn Nguyên cùng Diêu thị cùng nhau mất tích, trong lòng luôn lo lắng, vốn nghĩ đến phủ quận chúa đi liếc nhìn nàng một cái, chợt phát hiện nàng không có ở đó.

 

Vừa nói vừa đi về phía Phượng Vũ Hoành.

 

Lúc này Phượng Vũ Hoành, còn nắm những trang giấy kia đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên mặt toàn là không cam lòng và ủy khuất.

 

Huyền Thiên Hoa đi tới trước mặt nàng, cố gắng cạy ra những trang giấy từ trong tay nàng, chỉ chớp mắt, nha đầu kia móng tay cắm vào lòng bàn tay, vết máu chảy ra, làm tâm hắn đau dữ dội. 

-“Buông ra, nghe lời.

 

Huyền Thiên Hoa khẽ khuyên, một đôi tay phủ lên, nỗ lực dùng đầu ngón tay của mình mở tay nàng ra. Ai nghĩ được, chỉ thoáng cái thành công, hai người xen kẽ đôi tay, bốn móng tay Phượng Vũ Hoành không lại cắm vào lòng bàn tay bản thân, nhưng lại cắm lên tay Huyền Thiên Hoa, tức khắc đâm thủng lòng bàn tay hắn, máu chảy ra… Huyền Thiên Hoa liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Thương tổn hắn, vẫn tốt hơn là thương tổn bản thân nàng. Hắn dùng một tay khác xoa xoa đầu Phượng Vũ Hoành, nói:

-“Thất ca biết muội chẳng thể bỏ xuống, nhưng chuyện đến nước này, muội chẳng thể bỏ xuống cũng vô dụng! Tình thân giống như một sợi dây thừng, hai người kéo, ngươi đầu này lại nỗ lực hảo hảo mà kéo, nhưng một đầu khác cũng đã thả tay. Muội cố gắng nữa, thu hồi lại cũng chỉ là cái đầu dây trống trơn, người đối diện cũng sớm đã bỏ muội rồi. Hoành Hoành, thất ca nói lời này có lẽ nặng chút, cơ mà đây là hiện thực, muội phải giữ vững tinh thần đi đối mặt nó, bằng không thì một lần lại một lần, người mạnh mẽ đến đâu cuối cùng cũng có một ngày sẽ bị đánh đổ.

 

Phượng Vũ Hoành không lên tiếng, lời Huyền Thiên Hoa nói nàng nghe lọt, nhưng trong chốc lát vẫn chưa hoàn hồn lại, nhưng bốn ngón cắm vào lòng bàn tay hắn đã thu hồi lại.

 

Nàng luôn luôn thích giữ móng dài, lúc móng tay từ trong thịt rút ra, đầu lông mày Huyền Thiên Hoa khẽ nhíu, Phượng Vũ Hoành lưu ý đến, lúc này mới cúi đầu liếc nhìn, cuối cùng là phát hiện lòng bàn tay bị mình thương tổn không chỉ là mình, còn có Huyền Thiên Hoa.

 

-“Thất ca.

Nàng cau mày, theo bản năng đã muốn đưa tay mò vào trong tay áo, muốn cầm chút nước thuốc từ trong không gian bôi lên cho hắn, lại bị Huyền Thiên Hoa ngăn cản, khẽ lắc đầu nói với nàng:

-“Đừng lo lắng.

 

Ban Tẩu đã ra khỏi phòng đi bảo vệ, hắn nắm tay Phượng Vũ Hoành đi qua bên giường Diêu thị, đến khi ấn nàng ngồi ở trên giường, đón ánh mắt kinh ngạc của Phượng Vũ Hoành, lúc này mới nói với nàng:

-“Hoành Hoành đưa tay sờ một cái, giường nương muội từng ngủ. Mặc kệ có còn hơi ấm hay không, tóm lại là chỗ bà đã ở qua, còn có mùi hương của bà.

 

Phượng Vũ Hoành không rõ vì sao, nhưng vẫn là nghe lời thò tay đi chạm đến. Dưới tiếp xúc này, ký ức trong đầu mãnh liệt đột kích, nhưng kỳ quái chính là, những ký ức trào lên kia cũng không liên quan Diêu thị, cũng chẳng phải nguyên chủ lưu lại, mà là đến từ đời trước của nàng, đến từ Phượng Vũ Hoành của thế kỷ hai mươi mốt, đến từ mới trước đây của nàng.

 

Khi đó mẹ nàng vẫn còn, mặc áo đầm thật dài, tóc dài thẳng xỏa trên vai, cười nhạt ấm áp, nâng niu bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay, một lần lại một lần kêu con gái của mẹ, con gái của mẹ. Mặc dù sau này mẹ mang thai đệ đệ, như cũ sẽ nói cho nàng biết có tiểu bảo bối cũng sẽ không quên đại bảo bối, các con đều là bảo bối của mẹ.

 

Phượng Vũ Hoành bất chợt rõ ràng, kỳ thực nàng không có cảm tình gì với chính Diêu thị, tất cả cảm tình đều là tới từ mẹ ở thế giới kia, vì gương mặt của Diêu thị, để nàng không tự chủ liền thay mẹ kiếp trước của mình vào, mà không phải đơn thuần xem Diêu thị như mẫu thân nguyên chủ. Nói cho cùng, đến nay không bước ra khỏi vòng lẩn quẩn này là thất bại của nàng, gương mặt thì đã có sao?

 

Ngay cả Diêu thị đều ý thức được nhìn người không thể chỉ nhìn mặt, Diêu thị nhìn vào linh hồn của nàng, nhìn ra dưới khuôn mặt này vốn không phải là Phượng Vũ Hoành, hơn nữa kịp thời bứt ra, lại không lưu luyến, lại không phụ thuộc.

 

Nhưng nàng thì không như vậy, cho tới bây giờ mới tỉnh ngộ, mới biết chính mình kỳ thực không tỉnh táo bằng Diêu thị, vứt không xuống được ngoài mặt, không thấy vào sâu nội tâm. Trong trò chơi này nói cho cùng, là nàng hồ đồ rồi.

 

-“Thất ca.” Nàng bất chợt ngẩng đầu, “Cảm ơn Thất ca...

 

Huyền Thiên Hoa kỳ thực cũng không biết nàng đang cảm ơn cái gì, hắn chỉ là nói cho nàng biết:

-“Hoành Hoành còn có cơ hội ngồi ở trên giường mẫu thân vuốt ve địa phương bà đã ngủ qua, thế nhưng thất ca cả cơ hội này cũng không có. So với thất ca, Hoành Hoành đã rất may mắn. Chỉ là muội phải nhớ rõ, thế gian này duyên phận đều đã được định trước, với ai gặp phải ai thân với ai, có thể ở chung bao lâu, tình sâu duyên cạn đủ các ngươi đi đến đâu, cũng đã được trời cao định xong, cưỡng cầu không được. Duyên phận thất ca và mẫu phi mỏng đến thất ca không nhớ được bộ dáng của bà, mà duyên phận của muội cùng Diêu phu nhân đủ cho các ngươi đi tới ngày hôm nay, đã là trời cao ban ân. Nghe thất ca nói, để trong lòng, có thể có tiếc nuối, nhưng không nên thương tâm, lại càng không nên oán hận, quay đầu lại duyên cạn, nhìn về phía trước mới đúng là con đường sau này muội phải đi.

 

Hắn nói xong, duỗi tay hướng Phượng Vũ Hoành. Người đang ngồi bên giường cũng duỗi tay với hắn, rốt cục nhìn nhau cười. Hắn nghe được Phượng Vũ Hoành nói:

-“Muội biết, duyên đến đây, không lưu luyến, không oán hận. Kỳ thật muội nên cảm tạ lão thiên để cho muội nguyên bản sau khi đã mất đi nhiều năm, lại một lần có được hai năm tốt đẹp vừa qua, muội không nên chấp nhất, hẳn là mang lòng cảm kích.

 

Lúc nàng nói những lời này, rốt cục không còn là ôm nỗi hận lúc trước chia cắt với Diêu thị, mà là trên mặt cười, hoàn toàn là thoải mái.

 

Huyền Thiên Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,

-“Đi thôi, thất ca đưa muội hồi phủ, đi ngủ một giấc thật ngon, cái gì cũng đừng suy nghĩ. Những người kia thích dày vò thì khiến cho bọn hắn dằn vặt đi, một ngày nào đó Minh nhi sẽ thu thập bọn hắn, muội đừng lo.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, đi theo Huyền Thiên Hoa, mang theo Ban Tẩu, thân hình chớp động một cái đã ra khỏi biệt viện Diêu gia.

 

Mới vừa đến trên đường, trên không trung tuyết lại bay, cũng không biết là vì nàng triệt để chặt đứt tình thân làm tế điện, hay là vì con đường sau này làm ủng hộ cùng làm nền. Phượng Vũ Hoành ngửa đầu nghênh tuyết, hoa tuyết rơi vào trên lông mi dài của nàng, óng ánh trong suốt, trông rất đẹp mắt.

 

Huyền Thiên Hoa kỳ thực rất không hiểu khi ở trong phòng nàng nói mấy câu nói cuối cùng là có ý gì, cái gì gọi là nguyên bản mất đi lại có được một lần? Nhưng có chút chuyện hắn cũng không muốn làm rõ ràng, hắn nhìn thế giới này luôn không giống người khác, dưới cái nhìn của hắn, chuyện thế gian có hư có thực, như tất cả mà tìm hiểu cặn kẽ, liền mất đi nguồn gốc của thế giới này, cũng mất đi nhân sinh nhiều màu sắc đủ mọi loại người mang tới dưới núi sông tráng lệ này. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

******

 

Ngày kế, một giấc Phượng Vũ Hoành ngủ thẳng đến đầu buổi trưa, nàng còn không biết, vẻn vẹn một buổi trưa này, tin tức liên quan tới Diêu thị cùng Phượng Cẩn Nguyên đi nam giới hiệp trợ Phó Nhã ủng hộ Bát hoàng tử, đã truyền tới trong tai Phượng Phấn Đại.

 

Phong Chiêu Liên nói hoàng gia ra khỏi thành đi săn, Phượng Vũ Hoành không mang theo hắn, hắn liền dẫn Ô Lê Sênh vào núi theo hướng khác. Hắn săn không được, suýt nữa để con mồi cắn hắn, may mà có tinh vệ che chở mới không bị thương tích gì?

 

Chẳng qua chơi được cũng không tệ lắm, bất kể là đối với Phong Chiêu Liên lớn lên tại Thiên Chu, hay là đối với Ô Lê Sênh ở tại Bắc giới lớn lên mà nói, giá lạnh của mùa đông ở kinh thành Đại Thuận căn bản không được tính là gì?

 

Hai người ngay cả quần áo mùa đông vừa dầy vừa nặng cũng không mặc, chỉ một thân ăn mặc gọn gàng vào trong núi, vui tươi hớn hở chơi chừng mấy ngày mới chịu trở về.

 

Đương nhiên, hành tung Phong Chiêu Liên người khác không biết, nhưng lừa không được Phượng Vũ Hoành bên này.

 

Sáng sớm Vong Xuyên liền nhận được tin tức Phong Chiêu Liên sẽ trở về thành, vì thế nàng đi ra ngoài thành nghênh đón, nói ra suy nghĩ của Phượng Vũ Hoành, Phong Chiêu Liên gật đầu ngay, chỉ nói câu:

-“Biết rồi!

 

Vào lúc này, Phong Chiêu Liên đã ngồi tại trong sảnh đường Phượng phủ, để Ô Lê Sênh mở miệng, báo với Phượng Phấn Đại cánh cửa phủ của hắn sau khi trải qua tàn phá đêm qua của Phượng Phấn Đại tạo thành tổn thất.

 

Ô Lê Sênh nghiêm trang tính toán với Phấn Đại:

-“Cánh cửa Liên phủ của chúng ta là sau khi mua lại phủ đệ đã đổi qua. Bởi vì phu quân nói một tòa phủ đệ là quý hay rẻ, thì cửa lớn là rất trọng yếu, chúng ta lại không thiếu bạc, cho nên cửa phủ nhất định phải dùng thượng hạng, dù cho không làm bằng vàng cùng ngọc, cũng phải dùng gỗ tử đàn. Cho nên, đêm qua Phượng tiểu thư mang theo một đám hạ nhân dốc sức gõ cánh cổng kia là tử đàn thuần chánh điêu khắc mà thành, tại dưới đấm đá như phát tiết của ngài, mặt ngoài tử đàn đã có không ít hư hao. Chúng ta vừa rồi kiểm tra một chút, may mà hư hao không tính quá nghiêm trọng, không cần đổi hết cả cánh cửa, chỉ cần chú tâm tu bổ là được. Nhưng chi phí tu bổ này liền muốn Phượng tiểu thư bỏ ra, tổng cộng cần ba trăm năm mươi lượng. Phượng tiểu thư, hai ngày này liền chuẩn bị đi thôi.

 

Lúc Phượng Phấn Đại tiếp đãi hai người bọn hắn, quản gia Hà Trung cũng ở tại chỗ, còn có một tiểu nha hoàn vừa vặn bưng trà vào đây. Vừa nghe đối phương nói ra ba trăm năm mươi lượng, Hà Trung run rẩy toàn thân, tiểu nha hoàn kia bưng trà suýt nữa đã rơi bể. Hà Trung nhanh chóng tiến lên giúp đỡ dâng trà, lại đuổi nha đầu kia ra ngoài, mình thì là lau mồ hôi, ngầm cảm thán thật là ngày càng lụn bại mà! Nhớ lúc đầu lúc Phượng gia hưng thịnh, chút tiền bạc ấy tính là cái gì? Tiếc thay lúc ấy không phải hôm nay, hôm nay Phượng phủ, đừng nói ba trăm năm mươi lượng, chính là lấy ra ba mươi lăm lượng đều khó khăn! May mà đối phương là đang tính sổ với Phượng Phấn Đại, nghĩ đến còn sẽ không xấu hổ lắm!

 

Phấn Đại xác thực không để ý đến chút ngân lượng ấy, trong tay nàng không thiếu tiền, ở phương diện này Ngũ hoàng tử rất nuông chiều nàng, cơ bản cũng là muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, ngược lại đối phương là hoàng tử một quốc gia, không thiếu tiền.

 

Cho nên, nàng cũng không có phân cao thấp với Ô Lê Sênh, chỉ là tùy ý khoát tay áo nói:

-“Ngân tử à? Một lát nữa sẽ lấy đưa cho các ngươi, hôm nay ta chỉ muốn hỏi rõ một việc, Phượng Cẩn Nguyên có ở tại trong phủ của các ngươi hay không?

 

Phong Chiêu Liên ngẩng gương mặt khuynh quốc nhìn về phía nàng, khó hiểu hỏi:

-“Phụ thân ngươi sao lại ở trong phủ ta? Đúng rồi, lúc trước hắn đã hoá trang thành gia đinh chui vào qua, sau này bị phát hiện thì đã đuổi ra ngoài, thế nào Phượng tiểu thư lại đến tìm ta đòi người?

 

Ô Lê Sênh cũng nói:

-“Lão gia Phượng gia không tự trọng, cả ngày dây dưa với phu quân ta. Ông ta mà còn tiếp tục như vậy ta chính là phải báo quan. Hai phu phụ chúng ta đã đi vào núi du ngoạn mấy ngày, nếu như trong thời gian này không gặp qua bóng dáng lão gia Phượng gia, Phượng tiểu thư hẳn là phải báo quan mới đúng, mà không phải đi dây dưa với chúng ta.

 

Nàng nói xong, Không chờ Phượng Phấn Đại mở miệng, chợt nghe Phong Chiêu Liên bất chợt liền âm sưu sưu nói câu:

-“Việc này cũng không trách được Phượng gia tứ tiểu thư, dù sao hành vi việc làm của Phượng Cẩn Nguyên quá mức khiến người giật mình. Phượng tứ tiểu thư tuổi còn nhỏ, làm sao có thể nghĩ đến kết cục trong đó?...

 


[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 782:

Bách thảo y viện của Phượng Vũ Hoành!

 

Lời Phong Chiêu Liên nói để Phấn Đại ý thức được đối phương là biết tung tích Phượng Cẩn Nguyên, vì thế gấp giọng hỏi:

-“Ngươi biết gì đó? Nói mau, phụ thân ta đến cùng đang ở đâu?

 

Phong Chiêu Liên nhìn nàng một cái, nhún vai cười, thầm nghĩ tiểu nha đầu này rốt cuộc là còn nhỏ. Lúc trước dựa vào chuyện Thất hoàng tử giựt giây hắn trở mặt với Tưởng Dung, nhiệt tình chưa kịp qua đi, hôm nay thì trở mặt với mình. Nếu không phải Phượng Vũ Hoành có điều giao phó, hắn thật đúng là chẳng muốn nói chuyện với nha đầu này!

 

Chẳng qua đã đến đều đã đến, vậy thì cho Phượng Phấn Đại nhiều ngột ngạt một chút, sắp hết năm, coi như là lễ vật tặng cho nàng.

 

-“Phượng tứ tiểu thư về kinh thành trước ta. Sao, chuyện này còn không biết tinh tường như ta?

Phong Chiêu Liên vừa nghịch móng tay của mình vừa hỏi Phấn Đại:

-“Một hồi đông giao, người trong kinh thành này mất tích cũng không chỉ một mình Phượng Cẩn Nguyên, một người khác tứ tiểu thư biết là ai không?

 

Phượng Phấn Đại cau mày, hỏi:

-“Ngươi nói là Diêu thị?

 

Cô nàng này đến cùng cũng có nghe thấy, chẳng qua cũng không lấy làm nghiêm túc, hỏi:

-“Bà ta mất tích có quan hệ gì với phụ thân ta?

 

-“A!

Phong Chiêu Liên vui rồi, nói:

-“Quan hệ cũng lớn! Phượng Cẩn Nguyên với Diêu thị đã từng là phu thê, hai người còn sinh ra một người con gái, bây giờ Diêu thị luôn miệng nói đã tìm được nữ nhi chân chính của mình, coi hàng giả như tiểu thư chính kinh mỗi ngày cung phụng. Theo ta được biết, không chỉ Phượng Cẩn Nguyên cùng Diêu thị mất tích, cả cái nhị tiểu thư Phượng gia giả hiệu kia cũng cùng không thấy qua. Ngươi cứ nghĩ đi, đi lần này nhưng chỉ một nhà ba người, nào đâu mất tích, rõ ràng là đi hưởng niềm hạnh phúc gia đình.

 

-“Ngươi nói bậy!

Phấn Đại thét một tiếng chói tai,

-“Ba người bọn họ sao có thể ở cùng nhau? Hưởng cái niềm hạnh phúc gia đình gì, ở đâu ra quan hệ phụ mẫu, huynh đệ?

 

-“Phượng tiểu thư đừng nóng vội mà!

Phong Chiêu Liên chậm rãi nói,

-“Ta nói với ngươi như vậy thôi, liên quan với mất tích của ba người này hả, ta cũng nghe nói một chút tin tức. Đương nhiên, Phượng Cẩn Nguyên cùng Diêu thị đi nơi nào ta không biết, thế nhưng vị tiểu thư giả kia thật sự rõ ràng đi về phía nam. Thế nhưng tất cả việc này là do Nguyên quý nhân sắp xếp. Nguyên quý nhân ngươi biết không? Trước đây Nguyên thục phi, thân mẫu Bát hoàng tử. Bát hoàng tử đóng giữ ở phía nam, Nguyên quý nhân có ý hòa hợp con nhà mình cùng tiểu thư giả kia thành gắn bó suốt đời, vui tươi hớn hở đưa tiểu thư giả đến phía nam. Mà trên điểm mấu chốt này, Phượng Cẩn Nguyên với tư cách phụ thân cùng Diêu thị với tư cách mẫu thân cũng cùng cùng nhau không thấy. Phượng tiểu thư, ngươi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng nên nghĩ rõ ràng kết cục trong đó chứ? Nói cho cùng, giả tiểu thư có ý bỡn quá hoá thật, cũng có dã tâm thấy người sang bắt quàng làm họ. Mà Diêu thị tự nhiên là chống đỡ nữ nhi bà nhận định, Về phần phụ thân của tiểu thư Phượng Cẩn Nguyên, lúc như thế này ngươi còn nhìn không ra sao? Tự nhiên là lựa chọn Bát hoàng tử làm chỗ dựa, tình nguyện diễn một màn tiết mục một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

 

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Phấn Đại, mặc dù cũng không nói thẳng ra, nhưng Phượng Phấn Đại còn không ngốc đến mức cho là phụ thân nàng leo lên Bát hoàng tử sẽ có lợi cho nàng, dù sao vẫn có thể tưởng tượng người mình muốn gả cuối cùng là Ngũ hoàng tử, Phượng Cẩn Nguyên làm như vậy, đến cuối cùng sẽ là kết cục gì?

 

-“A...!

Đột nhiên, Ô Lê Sênh phản ứng kịp, nói:

-“Vậy có phải hay không nói, sau này cái Phó Nhã kia sẽ thật sự trở thành nhị tiểu thư Phượng gia? Hơn nữa còn là tiểu thư dòng chính?

 

Phong Chiêu Liên gật đầu,

-“Tự nhiên.

 

Phượng Phấn Đại rốt cục hỏng mất, cả người đều lờ mờ tại chỗ, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, ngay giữa sảnh đường trong chốc lát đi lại trong chốc lát nhảy lên, cứ như kẻ điên... Ngay cả hai người Phong Chiêu Liên đi lúc nào nàng cũng không biết. Vào giờ phút này trong đầu nàng cũng chỉ có cái ý nghĩ: ‘Nàng không đấu lại Phượng Vũ Hoành! Mặc kệ Phượng Vũ Hoành thật hay Phượng Vũ Hoành giả, nàng cũng không đấu lại!’

 

Thế nhưng, sao lại như vậy? Nàng dùng sức lực của một người chống đỡ cái nhà này, phát tiền công cho hạ nhân nhà này, cầm bạc cho nhà này mua lương thực và rau thịt… Phượng Cẩn Nguyên không chỉ không cảm kích nàng, lại còn vì một cái nữ nhi giả đi theo Diêu thị lại đóng một hồi vợ chồng giả, mà vứt bỏ nàng nữ nhi thật này không để ý!

 

Phải biết, nàng nữ nhi thật này cũng hứa cho hoàng tử mà! Cũng là chánh phi hoàng tử mà! Phượng Cẩn Nguyên lão già chết tiệt kia trong đầu đến cùng đang suy nghĩ gì?

 

Trước đây giúp đỡ tam hoàng tử, bây giờ lại đi đầu nhập Bát hoàng tử, Phượng Phấn Đại nàng từ nhỏ đến lớn cũng chưa được cái phụ thân kia liếc nhìn một lần, dù cho bây giờ xem như thăng chức rất nhanh, tại trong mắt phụ thân ấy chẳng qua là một thứ nữ không ra gì.

 

Phấn Đại tức giận đến ngồi bệt trên mặt đất, mặc cho Hà Trung khuyên như thế nào cũng không đứng lên, mãi đến tận khi có nha hoàn báo:

-“Tiểu thư, tiểu thiếu gia kia đã bị ám vệ ôm đi, nói từ nay về sau sẽ không mang trở lại.

 

Phượng Phấn Đại rốt cục lạnh lùng cười ra tiếng, nhưng tiếng cười kia lại làm cho người nghe run rẩy, làm người ta sợ hãi muốn mệnh.

 

-“Ôm đi thì tốt, từ nay về sau trong phủ cũng thanh tĩnh.

 

Nàng bảo Hà Trung,

-“Đi chuẩn bị ngựa, ta muốn ra ngoài.

 

Phấn Đại đứng dậy, thay đổi xiêm y, mặt kiên quyết đi ra khỏi cửa, chạy thẳng ngay tới Lê vương phủ.

 

Lúc nàng đến đó, Ngũ hoàng tử Huyền Thiên Diễm đang nghe thị vệ mật báo, nội dung mật báo cũng là liên quan với Phượng Cẩn Nguyên cùng hai mẫu nữ Diêu thị kia, nghe được tuy là vị hoàng tử này chưa từng có nửa phần kỳ vọng đến hoàng vị đều không khỏi nổi giận.

 

Nhưng còn không chờ hắn phát hỏa, quản gia cũng đã tiếp nhận Phượng Phấn Đại phẫn nộ vội vã đi vào, Huyền Thiên Diễm nhảy dựng, nhanh chóng phất tay quát lui thị vệ. Hắn nghĩ, hướng đi của Phượng Cẩn Nguyên không nên để Phấn Đại biết, bằng không không chắc nha đầu này tức giận thành cái dạng gì?

 

Tiếc thay, ý nghĩ của hắn là tốt, nhưng vẫn đã chậm một bước. Phượng Phấn Đại vừa vào đến thư phòng câu nói đầu tiên là lớn tiếng mà reo lên:

-“Huyền Thiên Diễm! Ta hỏi ngươi, có cách gì có thể thu hồi tòa nhà Phượng gia hiện tại đang ở?

 

Huyền Thiên Diễm bị dọa giật mình, khó hiểu hỏi:

-“Tại sao phải thu hồi? Thu hồi các ngươi ở đâu?

 

-“Ngươi không cần quản người khác, chỉ để ý ta được, ta không có chỗ ở ngươi liền lại tìm một chỗ cho ta, nói chung không thể lại để người nhà họ Phượng ở! Phượng Cẩn Nguyên hắn có bản lĩnh liền đời này cũng đừng trở lại kinh thành, bằng không ta nhất định khiến cho hắn không nhà để về!

 

Phấn Đại cắn răng nghiến lợi nói:

-“Mặt khác, ngươi lập tức phái người, đi về phía nam. Ta cho ngươi biết, Phượng Cẩn Nguyên lão già chết tiệt kia đã theo Diêu thị đi bờ Nam, vì chính là đỡ Phó Nhã kia thành nhị nữ nhi Phượng gia chân chính, sau đó gả cho Bát điện hạ. Do đó dùng thanh thế Phượng Vũ Hoành trợ giúp Bát điện hạ thượng vị. Mưu kế này quyết không thể để cho bọn hắn thực hiện được, biết không?

 

Huyền Thiên Diễm nghe được trong lòng đều lạnh thấu, không ngừng hỏi Phấn Đại là ai nói cho nàng biết, nhưng Phấn Đại không nói, chỉ là một lần lại một lần cường điệu muốn chuyển nhà, muốn thu hồi tòa nhà hiện tại, phải phái người đến nam giới giết Phượng Cẩn Nguyên đi, xong hết mọi chuyện.

 

Huyền Thiên Diễm rõ ràng, dùng tâm tính của Phấn Đại, Phượng Cẩn Nguyên làm ra chuyện như vậy là chạm đến vảy ngược của nàng, nói cái gì cũng không có cách nào tha thứ.

 

-“Thế nhưng tòa nhà kia dù sao cũng là đưa cho Phượng Cẩn Nguyên, khế đất phòng ốc cũng là tên Phượng Cẩn Nguyên, muốn lấy lại, trừ phi là chúng ta giải trừ hôn ước, đám cưới này không còn, giao dịch giữa ta với hắn mới coi là kết thúc, ngươi cảm thấy như vậy...

 

-“Người đi mà nằm mơ!

Phượng Phấn Đại trợn mắt,

-“Huyền Thiên Diễm, ngươi đừng hòng dùng loại lý do này thuyết phục ta giải trừ hôn ước với ngươi!

 

Huyền Thiên Diễm cười khổ,

-“Ai nói ta muốn giải trừ hôn ước với ngươi, chính là ngươi đồng ý ta còn không làm đâu. Thôi, dưới tên ta còn có một tòa nhà trống, một lát nữa sẽ phân phó người đi thu thập, ngày gần đây nàng chuyển tới thôi. Hạ nhân Phượng gia mà đồng ý mang theo thì mang, không muốn mang thì cho tiền để cho bọn họ rời đi, tòa nhà kia không có ai trả tiền công, hạ nhân cũng sẽ không ở lại, không có hạ nhân chăm sóc, từ từ người cũng không ở được, không để ý tới thì tốt rồi. Nói cho cùng ta cũng chỉ quản một mình ngươi, về phần những thứ khác, mặc kệ.

 

Phấn Đại gật đầu,

-“Cũng được, vậy cứ làm như vậy đi... Điện hạ đừng quên phái người đi về phía nam, chuyện này nếu như điện hạ không làm, ta sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp cũng phải làm, Huyền Thiên Diễm, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào chặn đường của điện hạ, phụ thân cũng không được, dù cho ông ta là phụ thân của ta, ta cũng phải thanh trừ ông sạch sẽ ở trên đời này.

 

Phượng Phấn Đại là quyết tâm, Huyền Thiên Diễm lần này cũng cảm thấy Phượng Cẩn Nguyên thật quá mức rồi, nên thật sự phái người đi về phía nam.

 

Đến khi Phượng Phấn Đại rời khỏi, phụ tá trong phủ hắn mới hỏi câu:

-“Vương gia thật muốn đi con đường mà Phượng tiểu thư chọn sao?

 

Huyền Thiên Diễm sửng sờ, hỏi:

-“Đường nào?

 

Lập tức phản ứng kịp, liền khoát tay lia lịa, nói:

-“Chẳng phải, bổn vương phái người đi về phía nam cũng chẳng phải vì bổn vương nghĩ cái hoàng vị kia, mà là cảm thấy không thể để cho Phượng Cẩn Nguyên lại hồ đồ thế này! Một cái quận chúa giả tới đó, lại mang theo phụ mẫu, tiểu triều đình bờ Nam bên kia chẳng mấy chốc sẽ phân tán ra lời đồn Tế An quận chúa đã vứt bỏ Cửu hoàng tử ngược lại biểu thị tình ý với Bát hoàng tử. Chuyện này nếu đổi thành người khác cũng không đáng sợ, nhưng Tế An quận chúa đối với Đại Thuận mà nói đó là một nhân vật chống đỡ như sống lưng, y thuật tài giỏi không ai bằng, thuật luyện thép trác tuyệt là vũ khí khiến cho Đại Thuận đi ở mũi nhọn thiên hạ. Người như vậy đầu nhập vào Bát hoàng tử, thế cuộc trong triều tất phải hỗn loạn theo. Bổn vương tuyệt không nguyện nhìn thấy quốc gia thiên hạ đang tốt đẹp sẽ biến thành cái loại kia. Huống chi... lão Bát, là một nhân vật còn hung tàn hơn lão tam lúc trước. Một khi hắn có ưu thế kế vị, với bất luận một vị hoàng tử nào mà nói, cũng chẳng phải việc tốt.

 

Phụ tá này nghe hắn nói như vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng là điện hạ nhà mình cũng không bị một nữ nhân xỏ mũi dắt đi, còn là một nữ nhân ngu xuẩn không có não, bằng không, con đường phía trước thật sự đáng lo. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

******

 

Hài tử của Hàn thị được ám vệ ôm trở về trước mặt Phượng Vũ Hoành, cũng cùng nàng nói chuyện tình tất cả người hầu hạ đều bị Phượng Phấn Đại đuổi ra ngoài phủ.

 

Phượng Vũ Hoành cũng không nói gì, chỉ gọi Vong Xuyên đón hài tử tới. Đương nhiên, đứa nhỏ này nàng cũng không thể nuôi tại trong phủ quận chúa, vừa vặn nàng chuẩn bị đi tới Bách Thảo Đường, vậy cùng mang đứa nhỏ này đi.

 

Bách Thảo Đường kinh thành đã nhiều lần mở rộng, đã lớn hơn gian cửa hàng trước kia gần mười lần. Cửa hiệu mặt tiền ở nửa con phố này đều bị Vương Lâm từng bước một sang lại, bao gồm hai tầng trên dưới, đều thành địa bàn Bách Thảo Đường.

 

Bây giờ, cả hai tầng Bách Thảo Đường đều thiết lập thành khu nội trú. Phượng Vũ Hoành đã nói qua cùng bọn hắn sau khi thành lập đây sẽ là khu nội trú, thuận tiện cho một số bệnh nhân nặng nằm lại để quan sát. Đồng thời, một tầng cũng tách ra thiệt nhiều bộ ngành, đăng ký, thu phí, nơi chẩn bệnh, chẩn đường, quầy thuốc, tất cả quy mô đều tiến hành cải tạo ấn theo kết cấu bệnh viện hậu thế.

 

Bây giờ Bách Thảo Đường đã hoàn thành cả một bộ phận khám và chữa bệnh, dân chúng kinh thành từ lúc mới bắt đầu không hiểu mà trở nên từng bước thích ứng, đặc biệt khu nội trú lầu hai, ban đầu thầy thuốc nội đường cũng cảm thấy quá lãng phí chỗ, bọn họ sợ không có ai ở, kết quả không mấy ngày, khu nội trú cũng đã kín người, hết chỗ. Thiệt nhiều bệnh nhân đều phải hẹn lại, mỗi ngày đến xếp hàng.

 

Trước mắt, Phượng Vũ Hoành đứng ở cửa Bách Thảo Đường, nhìn thành tích mình làm ra, cũng không nhịn được nở nụ cười thoải mái.

 


[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 783:

Bày quầy hàng đoán mệnh!

 

-“Chủ nhân tới rồi!

 

Sắp hết năm, Vương Lâm không đi mấy phân đường cùng tỉnh ngoài, mà là trở lại kinh thành bảo vệ ở đây.

 

Một tiểu tử quê mùa, từ một người giúp việc trong tiệm thuốc hỗn tạp cho tới bây giờ địa vị bực này, có lúc lắng đọng ngẫm lại, ngay cả chính hắn đều không thể tin được.

 

Mà hết thảy không thể tin này, đều ở nơi này của Phượng Vũ Hoành biến thành sự thật, để hắn chỉ trong thời gian hơn hai năm, lắc mình biến hóa, thành nhân vật trong cả toà kinh thành đều biết tên. Cho dù hắn ở trước mặt người khác là hết sức quan trọng, nhưng đối mặt Phượng Vũ Hoành hắn tình nguyện trở về tiểu hỏa kế lúc trước, dùng thái độ khiêm tốn nhất đối với ân nhân của mình.

 

-“Chủ nhân, mau đến bên trong ngồi.

 

Nói rồi, còn ngó nhìn hài tử được ôm trong ngực Vong Xuyên, không khỏi kinh ngạc hỏi:

-“Này là... vị tiểu công tử Phượng gia?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, vừa đi vừa nói:

-“Từ nay về sau đứa nhỏ này thì chẳng phải Phượng gia, ta cũng không có nơi cho nó, ngươi liền an bài cho hắn một gian phòng ở bên này Bách Thảo Đường, lại mời bà vú và nha hoàn hầu hạ. Về phần gọi là gì... Ta cũng không biết, cứ họ Hàn thôi, dùng tên các ngươi thích mà gọi.

 

Nàng đối với đứa nhỏ này không có quá nhiều cảm tình, nhưng cũng sẽ không khiến tên tiểu tử này chịu quá nhiều ủy khuất, tuy rằng không thể để cho nó sống như một thiếu gia chân chính, nhưng ít nhất có thể bồi dưỡng nó thành một người đứng đắn dựa vào tay chân và bản lĩnh của mình để sống, hoàn toàn thoát khỏi đôi phụ mẫu không chịu thua kém của nó mang đến ảnh hưởng tồi tệ.

 

Thân là người kinh doanh buôn bán trọng yếu của Phượng Vũ Hoành, Vương Lâm vẫn có biết việc Phượng gia, đối với hài tử này cũng đã tự tới cửa vì nó chẩn bệnh qua, vì thế lập tức rõ ràng tâm ý Phượng Vũ Hoành, không hề nói gì, chỉ phân phó người nhận lấy đứa nhỏ này, lại lập tức cho người đi mời bà vú và nha hoàn bà tử, lúc này mới mang theo Phượng Vũ Hoành vào trong gian “Phòng làm việc” chuyên môn lưu cho nàng.

 

Chờ Phượng Vũ Hoành ngồi xong, Vương Lâm liền bắt đầu hướng Phượng Vũ Hoành báo cáo tiến triển Bách Thảo Đường bên này. Không bao gồm ngôi tổng đường này trong kinh thành, Bách Thảo Đường tại Đại Thuận cảnh nội đã mở 12 phân đường, Đông Tây Nam Bắc những ba cái, cũng là theo kinh thành làm trung tâm, trục thứ khuếch trương bốn phía. Năm sau còn chuẩn bị đến ba tỉnh cảnh nội Bắc giới lại mở một cái, làm như thử nghiệm, nếu như thành công thì tại những biên giới khác cũng thành lập phân đường.

 

Phượng Vũ Hoành nghe thật sự được, nhưng cũng không phát biểu cái nhìn lắm. Đối với quy hoạch của Bách Thảo Đường chỉ là vào thuở ban đầu nàng cho một phần chỉ đạo tính là ý kiến, nhưng năng lực tiếp nhận, năng lực phân tích còn có năng lực chấp hành của Vương Lâm đều rất xuất sắc!

 

Chủ yếu nàng nói một lần, Vương Lâm cũng đã có thể mở rộng rất nhiều ý nghĩ, xử lý sự tình càng hảo. Cho nên, trên Bách Thảo Đường phát triển Phượng Vũ Hoành rất yên tâm. Mà nàng hôm nay tới, trừ bỏ đưa đứa bé này, đến là còn có một cái ý đồ.

 

-“Gần đây trong cung cũng không thái bình, ta chuẩn bị xếp nhân thủ vào thái y viện.

 

Nàng trực tiếp báo mục đích đến cho Vương Lâm, cũng để Vương Lâm đề cử một nhân thủ.

 

Vương Lâm suy nghĩ nửa ngày, nhưng có chút hơi khó nói:

-“Xếp nhân thủ vào thái y viện, đầu tiên y thuật của người này phải qua ải, còn phải không thể kém hơn người trong thái y viện hiện có. Mặt khác, cá nhân này đối với chúng ta mà nói phải tuyệt đối trung thành, điểm này, giống như y thuật cũng là cực kỳ trọng yếu. Cái này...

 

Hắn gãi gãi đầu,

-“Chủ nhân, nếu nói người trung thành tuyệt đối, tiểu nhân hoàn toàn có thể làm chủ đề cử một hai, nhưng nếu nói đến y thuật, dù sao y thuật của tiểu nhân còn nông cạn, chỉ hiểu một chút dược lý, ngay bây giờ không có biện pháp đi làm so sánh với các thái y trong thái y viện. Nếu nói người chọn lựa thích hợp nhất, kỳ thực vào lúc đó để Diêu lão gia tử tuyển hai người là tốt nhất, nhưng dù sao hiện tại Diêu lão gia tử cũng không tới bên này! Theo tiểu nhân thấy, nếu không để Tùng Khang đến chọn đi!

 

Tùng Khang tư cách đồ đệ của Phượng Vũ Hoành, hơn nửa thời điểm vẫn sẽ lưu ở kinh thành, từng nhóm từng nhóm một nhân tài đạt đến kỹ thuật y học hiện nay đều là thông qua Tùng Khang bồi dưỡng ra được. Mà đối với Tùng Khang, Phượng Vũ Hoành cùng Diêu Hiển cũng không có keo kiệt, xác thực đã thực tâm dạy hắn rất nhiều bản lĩnh.

 

Vương Lâm đưa ra muốn Tùng Khang tới chọn, Phượng Vũ Hoành cũng không có ý kiến gì, vì thế gật gật đầu, để hắn gọi Tùng Khang vào đây.

 

Tùng Khang luôn ở trong Bách Thảo Đường, rất nhanh thì vào nhà này, khi đến còn có một người, trông vẻ hai mươi lăm hai mươi sáu, nhìn qua rất thận trọng, mang theo cái hòm thuốc ở sau lưng Tùng Khang, gương mặt thành thành thật thật, cho người khác ấn tượng đầu tiên rất tốt.

 

Tùng Khang thấy Phượng Vũ Hoành, thì không khác nhau gì nhìn thấy nương, không nhiều lời liền quỳ xuống đất dập đầu, mở miệng kêu một tiếng sư phụ, còn kém ôm nàng khóc một hồi.

 

Người đang ở phía sau hắn có chút kinh ngạc, cũng có chút xấu hổ, nhưng cũng biết thân phận Phượng Vũ Hoành, đàng hoàng hành lễ.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu với hắn, lại giơ tay nâng Tùng Khang dậy, khuyên một hồi lâu, cuối cùng là để cho cảm xúc Tùng Khang bình ổn lại.

 

Nàng hồi kinh nửa năm, Tùng Khang trước kia cũng đi theo Vương Lâm đi ra tỉnh ngoài, mới trở về không tới hai tháng, nói đến với Phượng Vũ Hoành thì thật sự là đã lâu không gặp.  

 

Hai người nói vài lời, lúc này Phượng Vũ Hoành mới lại nói ý đồ của mình với hắn:

-“Ta muốn một nhân thủ y thuật nhân phẩm đều khá tốt, đưa đến thái y viện.

 

Tùng Khang nghĩ một lát, lập tức liền đẩy người sau lưng về phía trước,

-“Sư phụ người xem hắn được không? Hắn gọi Tôn Tề, là đồ đệ đệ tử thu.

 

Nói xong, còn kéo Tôn Tề kia một cái,

-“Mau dập đầu với sư tổ.

 

Tôn Tề cũng nghe lời, trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu với Phượng Vũ Hoành,

-“Tôn Tề khấu kiến sư tổ.

 

Đồ đệ Tùng Khang, thân phận này cũng khiến Phượng Vũ Hoành có chút ngoài ý muốn, mà danh xưng sư tổ này nàng càng có chút không thích ứng, nàng miễn cưỡng cười cười, đối Tôn Tề kia, thuận miệng hỏi vài vấn đề, đến là phát hiện Tôn Tề này ở trên y thuật đích xác có kiến giải đặc sắc.

 

Tuy nói những kiến giải kia đối với nàng một cái linh hồn hậu thế xem ra quả thực có chút trò trẻ con, nhưng hiện nay người có thể dựa vào năng lực của mình đi tìm hiểu phẫu thuật khoa ngoại, đã là một tiến bộ không ít.

 

Mà người nàng đưa vào trong cung, cũng là hy vọng có thể đưa vào một người trên phẫu thuật khoa ngoại có tiếp xúc và hiểu rõ nhất định, mà không phải như cái loại thái y vốn có, một vị nghiên cứu trung y y lý.

 

Đương nhiên, nói miệng không bằng chứng, Phượng Vũ Hoành liền mang mấy người đi tới phòng giải phẫu một chuyến, vừa vặn bên này có một bàn phẫu thuật chờ Tùng Khang làm.

 

Tôn Tề là trợ thủ thứ nhất của Tùng Khang, Phượng Vũ Hoành đi theo vào nhìn nửa chặng đường, đối y thuật của Tôn Tề vô cùng hài lòng. Vì thế, ứng cử viên tiến cung đã quyết định xong, cũng giao phó xong sau năm ngày sắp xếp tiến cung, lúc này nàng mới rời khỏi phòng giải phẫu.

 

Một lần nữa trở lại phòng của mình, Vương Lâm vẫn đi theo. Trước đó Phượng Vũ Hoành cũng không có hỏi Tùng Khang nhiều về Tôn Tề kia, nhưng lúc này là hỏi Vương Lâm:

-“Đối với Tôn Tề kia, ngươi hiểu bao nhiêu?

 

Vương Lâm sửng sờ,

-“Chủ nhân không yên lòng với hắn? Đồ đệ Tùng Khang, sẽ không có chuyện gì chứ? Tiểu nhân cùng Tôn Tề kia cũng không có tiếp xúc nhiều, trong ngày thường cảm thấy người cũng trung thành, thành thật, cũng chịu làm, tay nghề quả thật cũng giỏi.

 

Phượng Vũ Hoành cười khổ,

-“Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, Tùng Khang ta thì tin tưởng, nhưng Tùng Khang có một tật xấu, hắn là cái y si, đối với hắn mà nói, y thuật giỏi thì cũng là người tốt! Có lẽ nên nói, hắn nhìn người chỉ nhìn y thuật, đối với cái khác, chỉ cần không phải đồ đệ đại gian đại ác, hắn sẽ không quan tâm, cũng không nhìn ra, vì vậy ta phải hỏi ngươi. Người đưa tiến cung vạn lần không thể qua loa, ngươi có biết Tôn Tề với Tùng Khang là nhận thức thế nào? Hắn làm sao trở thành đồ đệ Tùng Khang?

 

Vương Lâm đến là tinh tường kết cục trong đó, vì thế báo Phượng Vũ Hoành:

-“Tôn Tề kia vốn là một người ngoại lai đi chữa bệnh, đến từ biên giới tây bắc, y thuật rất cao minh. Có một lần ở trên đường Tùng Khang nhìn thấy hắn xem bệnh cho một người vô gia cư, chọn trúng y thuật của hắn, liền hỏi Tôn Tề kia có nguyện ý hay không đi theo hắn đến Bách Thảo Đường. Nói đến, Tôn Tề ban đầu không nghĩ tới, hắn chỉ muốn làm người đi chữa bệnh, đi đến đâu trị đến đó, không nghĩ ở lại một chỗ ổn định, đặc biệt kinh thành nơi như thế này, hắn không thích. Nhưng Tùng Khang vẫn cứ lôi kéo hắn đến xem Bách Thảo Đường một lần, lại nhìn một bàn phẫu thuật, sau đó Tôn Tề liền quyết một lòng đi theo Tùng Khang, còn bái hắn làm sư phụ.

 

Nghe Vương Lâm giảng lai lịch Tôn Tề, đến cũng không có chỗ nào đặc biệt, nghe tới cũng là y si. Tuy nói còn chưa si mê đến trình độ của Tùng Khang, nhưng cũng là đại phu bình thường đuổi không được. Đương nhiên, cái này cũng là chỗ không tự nhiên nhất trong lòng nàng. Nếu là y si, ban đầu ngay cả Bách Thảo Đường cũng không muốn lưu lại, tại sao sẽ bình tĩnh không có phản kháng đáp ứng nàng đến thái y viện nhậm chức?

 

Thấy Phượng Vũ Hoành cau mày không nói lời nào, Vương Lâm lại nói:

-“Chủ nhân nếu như không yên tâm, không bằng bảo Tùng Khang đi thôi, hắn mới là người thích hợp nhất!.

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu liên tục,

-“Không được, vừa đến thái y viện, thân mình liền bị trói lại, rất khó lại lo lắng bên này. Người trong tay chúng ta tóm lại không đủ dùng, bên ngoài còn phải phát triển, nên không thể tách rời Tùng Khang. Như vậy đi, phía bên ngươi lại chọn một học đồ đáng tin cùng tiến cung đi, hai người tiến cung, cũng có hỗ trợ.

 

Vương Lâm gật đầu,

-“Cái này không thành vấn đề.

 

Lại nghĩ một hồi, lại nói:

-“Khiến cho Từ Mậu đi, hắn là bà con xa quê nhà ta, tại Bách Thảo Đường cũng làm hơn một năm, người tuyệt đối đáng tin.

 

-“Cái này ngươi làm chủ tốt rồi.

 

Phượng Vũ Hoành đối với Vương Lâm bên đây là có thể yên tâm, dù sao Vương Lâm không giống Tùng Khang là cái y si, hắn là người làm ăn, lòng dạ càng nhiều, nhìn người chuẩn hơn, hắn nói tin cậy, vậy thì là tuyệt đối tin cậy, bằng không trong hai năm qua nàng cũng sẽ không yên lòng đem Bách Thảo Đường đều giao cho hắn như thế.

 

An bài xong chuyện bên này, nàng cũng không lưu lại lâu, đứng dậy mang theo Vong Xuyên Hoàng Tuyền hồi phủ, đồng thời trong lòng bấm đốt ngón tay, hẳn là còn có mấy ngày Huyền Thiên Minh cũng phải trở lại rồi?

 

Nàng ở trên đường cái kinh thành bấm đốt ngón tay, trong cung, Thiên Vũ đế ngồi tại trên đại điện Càn Khôn Điện cũng bấm ngón tay tính. Vừa tính vừa lẩm bẩm trong miệng, như niệm kinh, nghe được Chương Viễn đau đầu.

 

-“Đây là muốn bày sạp xem bói sao?

Chương Viễn nhìn vẻ nghiêm túc kia của Thiên Vũ, không khỏi khuyên nhủ:

-“Đây coi là gì chứ? Đoán đúng được sao? Nếu như không chuẩn vậy bảo khâm thiên giám tính đi, kỹ thuật này bọn họ là chuyên môn, ta không thể cái gì đều phải bộc lộ tài năng.

 

Thiên Vũ tức giận đến đuổi hắn:

-“Đi đi đi, đi qua một bên, trẫm đang tính còn có mấy ngày lão Cửu có thể trở về kinh đô. Cái này sao, Khâm Thiên giám còn quản mấy cái này?

 

-“Vậy bọn hắn quản cái gì, nếu không ngài tự tính đi? Ngài muốn tính cái gì thì tính cái ấy thôi!

 

Lão hoàng đế vỗ bàn ——

-“Chẳng hiểu gì cả thì chớ nói mò! Khâm Thiên giám đấy là chiêm tinh, giám chính kia là Quan chiêm tinh, chẳng phải bày quầy hàng đoán mệnh! Chuyện này phải chính mình trẫm tính.

 

-“Được chứ, thì ra vẫn nói mình là đoán mệnh.

Chương Viễn vô lực tiếp tục khuyên, ở trên đại điện tìm một bậc thang chuẩn bị ngồi xuống. Mông này còn chưa kịp chạm đất, chợt nghe Thiên Vũ đột nhiên lại tới câu ——

-“Ngươi đi sắp xếp một ít nhân thủ, đêm nay nghe trẫm phân phó, đi đến Nguyệt Hàn cung phóng hỏa!

 

Tiểu thái giám bị doạ bắp chân run cầm cập, ngồi còn chưa ngồi xuống, đến là chân trượt một cái, cả người từ trên bậc thang đại điện lăn xuống ——

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnSau

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts