Thần Y Đích Nữ - Phần 254 (784-786)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 784:

Không nghe lời thì khai đao phẫu thuật ngươi!

 

Chương Viễn lần này rơi cũng không nhẹ, tuy là cậy vào chính mình trẻ tuổi, cũng đến nửa ngày không thể bò lên được, thật vất vả tỉnh lại thở ra một hơi, lúc có thể nói chuyện, nhanh chóng liền hỏi Thiên Vũ:

-“Hoàng thượng, ngài nói cái gì? Đi làm gì?

 

Người trong đại điện đã sớm đuổi hết ra ngoài, thông thường thời điểm không có việc gì lớn Thiên Vũ đều chỉ quen lưu một mình Chương Viễn ở lại hầu hạ, dù sao khi nói chuyện cũng tiện một chút. Một câu ngươi liền vội vã lăn xuống, đây là cái tính khí gì?

-“Táo bạo!"

 

Chương Viễn nơi nào có lòng thanh thản nghe ông phê bình, vội vã hỏi một câu:

-“Mới vừa rồi ngài nói đi tới Nguyệt Hàn cung làm gì?

 

Thiên Vũ bất đắc dĩ nói:

-“Trẫm là nghĩ như vầy, người hơn hai mươi năm chưa từng gặp, lần trước chính là bị một cây đuốc đốt nên được gặp gỡ một lần, vậy nếu như Nguyệt Hàn cung lại lần nữa phát hỏa, có thể hay không Phiên Phiên lại gặp mặt trẫm?

 

-“Sẽ không!” Chương Viễn tức giận đến lớn tiếng nói: “Tuyệt đối sẽ không! Ngài chết tâm đi!

 

-“Sao ngươi biết sẽ không? Đừng nguyền rủa trẫm.

 

-“Ai rủa ngài!

Chương Viễn cũng tức giận không chịu được,

-“Lần trước là người khác phóng hỏa, nương nương thiếu chút nữa thì bị hại. Lần này ngài nói muốn tự mình đi phóng hỏa? Ngài không sợ sẽ thật sự đốt cháy nương nương? Nếu như bị phỏng, hay là bị dọa, đừng nói gặp ngài, sợ là với tính tình kia của Vân Phi nương nương, một tay đập không đến trên thân ngài, bản thân bà sẽ đập chết chính mình, đến thời điểm ngài khóc không nổi nữa! Phàm là Vân Phi nương nương bởi vì ngài cố ý phóng hỏa mà xảy ra tí xíu chuyện… Cửu điện hạ nhất định trở mặt, đến thời điểm ân đoạn nghĩa tuyệt với ngài, một đao cắt đứt, thân không hề thân, cừu lại càng cừu! Nhiều năm sau ngôi vị hoàng đế này không người đến ngồi, ngài cứ tùy ý tìm người nâng lên đi, nếu không chống đỡ nổi Đại Thuận, không quốc thái dân an, mấy trăm năm cơ nghiệp Đại Thuận cứ như vậy bị mất tại trên một cây đuốc này của ngài. Nô tài xem ngài xuống dưới lòng đất sẽ đối mặt tiên hoàng như thế nào, đối mặt liệt tổ liệt tông ra sao!

 

Chương Viễn là thật sự phẫn nộ rồi, nhảy nhót chửi Thiên Vũ, nói thẳng đến mặt Thiên Vũ lúc đỏ lúc trắng. Hơn nửa ngày mới phản ứng lại, sau đó kêu “gào” quái dị, chỉ vào Chương Viễn nói:

-“Tiểu tử ngươi dám mắng trẫm?

 

-“Mắng ngài đều là nhẹ!

Chương Viễn cũng gấp,

-“Chính là trong tay nô tài không có roi rồng, bằng không chắc chắn phải quất chết ngài! Ngài cũng không ngẫm lại, thiên hạ lớn như vậy, Đại Thuận chiếm nhiều quốc thổ như thế, các hoàng tử đều ở bên ngoài toàn lực bảo hộ quốc thổ đại thuận, ngài thì mỗi ngày ngồi nơi đây nghĩ thế nào quyến rũ Vân Phi nương nương, ngài xứng đáng à? Là xứng đáng những hoàng tử kia à, hay là xứng đáng với lê dân bách tính? Hoàng thượng à! Nô tài có thể hay không không dằn vặt? Tiểu viễn tử từ nhỏ ở bên cạnh sư phụ cùng hầu hạ ngài, đến khi sư phụ đi chỉ còn một mình nô tài, hầu hạ cho tới bây giờ cũng có mười mấy năm, liền không có một ngày không thấy ngài vì Vân Phi nương nương hao tổn tinh thần. Nô tài biết được ngài với nương nương cảm tình không bình thường, chẳng phải người thường có thể so, nhưng ngài rốt cuộc là hoàng thượng, loại tình cảm đó dân chúng bình thường nói được, nhưng ngài nói không được! Ngài ngồi che chở thiên hạ, tất phải sẽ mất đi rất nhiều thứ, trước đây ỷ vào tuổi trẻ dằn vặt cũng dằn vặt, lũ triều thần cũng không dám nói gì. Nhưng ngài nhìn thử bây giờ ngài bao nhiêu tuổi rồi? Nô tài nói lời khó nghe, số tuổi này hoàng thượng ngài đã trấn giữ không được người! Các hoàng tử rục rà rục rịch, biên quan rối loạn không ngừng, mỗi triều mỗi đại đến lúc hoàng đế tuổi già đều muốn nháo lên thêm vài năm thậm chí náo loạn mười mấy năm, vào lúc này ngài không nhìn chằm chằm thời cuộc, cư nhiên mỗi ngày còn băn khoăn nữ nhân, làm sao lại có thể kiên nhẫn chứ?

 

Chương Viễn tận tình khuyên nhủ, vừa hù vừa doạ, nói đến nước mắt hắn rơi tí tách.

 

Thiên Vũ thì ngây người tại chỗ, không biết nên đáp cái gì? Chương Viễn nên mắng cũng mắng, nên nói cũng nói, cũng không lên tiếng nữa… hai người cứ như vậy đứng đối diện trừng lẫn nhau, có tới một nén nhang.

 

Rốt cục, Thiên Vũ mở miệng, ú a ú ớ nói:

-“Ngươi nói... Trẫm đều hiểu, nhưng số tuổi của trẫm càng lúc càng lớn, luôn cảm thấy thật sự nếu không thấy mặt Phiên Phiên, đời này có thể cũng sẽ không thấy được. Tiểu viễn tử à, trong lòng trẫm nàng là thê tử duy nhất của trẫm mà! Nhiều năm trước Trẫm đều là sống vì thiên hạ này, thật vất vả mới gặp được Phiên Phiên, sau đó muốn sống cho chính mình, thế nhưng... Thế nào sống theo mình so với sống vì thiên hạ này càng khó chứ? Trẫm cũng không còn thời gian mấy năm, ngươi cũng không thể để cho trẫm lại tùy hứng một lần sao?

 

Chương Viễn lắc đầu,

-“Không thể. Ngài cũng nên vì Vân Phi nương nương ngẫm lại, quốc quân một triều vì hồng nhan ngộ quốc, kết quả cuối cùng của hồng nhan sẽ là cái gì?

 

Chương Viễn vừa nói như vậy, Thiên Vũ liền giật mình, kết cục cuối cùng của hồng nhan khiến cho ông buông tha kích động ầm ĩ một trận tại trước đại niên, vì thế xoay người trở lại long vị, nhưng không nghĩ đứng lâu một tư thế, quay người lại cạch một cái liền trật cái eo, đau đến trán ông xuất mồ hôi, người thuận thế liền ngồi trên đất.

 

Chương Viễn sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ, vội vã hỏi:

-“Làm sao thế này?

 

-“Eo! Hình như eo trẫm đã trật.

 

Thiên Vũ miễn cưỡng nói ra lời, người cũng đã ngồi ở trên bậc thang không thể động đậy.

 

Chương Viễn nhanh chóng gọi người vào, cùng một thái giám dốc sức nâng Thiên Vũ đưa đến hậu điện Càn Khôn Điện nghỉ ngơi.

 

Chương Viễn nói muốn gọi thái y tới xem thử, Thiên Vũ lại nói thái y cũng đều là lang băm, cái gì cũng không biết, chỉ bảo Chương Viễn giúp ông xoa bóp là được.

 

Chương Viễn bất đắc dĩ, đành phải nghe theo ông, nhưng vừa xoa eo cho ông vừa len lén rơi nước mắt.

 

Hoàng đế trật eo, trong cung này tính là một cái tin tức không lớn không nhỏ, tuy nói Chương Viễn đã dặn dò hạ nhân không được lan truyền chung quanh, cũng không có thỉnh thái y, nhưng tin tức này vẫn rất mau liền truyền đến trong Nguyệt Hàn cung.

 

Lúc đó, Vân phi đang ưu nhã ăn hoa quả, có ám vệ báo lại nói hoàng thượng bị trật eo, lúc ấy đã ngồi sững ở trên đại điện, là được người nâng vào hậu điện...

 

Mi tâm Vân phi nhíu chặt, mang theo tức giận nói:

-“Thật là khiến người không bớt lo… hắn cũng không nhìn một chút chính mình đã bao nhiêu tuổi, đi đứng không nên uốn tới ẹo lui, còn coi mình là trung niên sao?

 

Bà không nhịn được khoát tay ngăn lại để ám vệ lui xuống, nhưng một lát sau, rồi lại không yên tâm nói với cung nhân bên người:

-“Phái một người xuất cung, mời A Hoành đến xem bệnh cho lão già, những tên lang băm trong cung không có tác dụng lớn gì, trừ bỏ sẽ đưa ra nước thuốc đắng bọn họ cũng không biết làm cái gì khác, vẫn là A Hoành có chút thủ đoạn. Nhanh đi mời đi!

 

Cung nhân vâng dạ, nhanh chóng liền xuất cung đi thỉnh Phượng Vũ Hoành.

 

Lúc này Phượng Vũ Hoành vừa mới hồi phủ quận chúa, xiêm y cũng chưa kịp thay? Liền lại bị người gọi tiến cung.

 

Dọc đường đi cũng được nghe nói thương thế của Thiên Vũ, đến Càn Khôn Điện cũng không đoái hoài tới hành lễ, nhanh chóng liền đi qua kiểm tra.

 

Thiên Vũ vừa thấy nàng tới, không khỏi sững sốt một chút, lập tức hỏi Chương Viễn:

-“Là ngươi kêu nha đầu đến à?

 

Chương Viễn lắc đầu,

-“Cả thái y ngài đều không muốn kinh động, nô tài nào có lá gan đi mời quận chúa.

 

-“Cái lá gan gì ngươi không có?

Thiên Vũ không tin, lại nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Trẫm không có việc lớn gì, A Hoành đừng nghe kẻ dưới nói chuyện quỷ quái, không có chuyện gì.

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu bất đắc dĩ, nói với ông:

-“Thoát vị đĩa đệm, cùng một bệnh với lão thái thái Phượng gia trước kia, chỉ có điều không nghiêm trọng như của bà. Nhưng nếu lúc hơi phát bệnh không cố gắng chữa trị, về sau sẽ một lần nặng hơn một lần, cuối cùng dẫn đến không cách nào ngủ. Phụ hoàng tuyệt đối đừng coi thường bệnh này, lắc lắc, đụng phải, cảm lạnh, hoặc là xách vật nặng, đều sẽ dẫn đến phát bệnh, rất khó điều dưỡng. Thế nhưng nếu được với, trừ phi phẫu thuật, nếu không không cách nào trị tận gốc.

 

Phượng Vũ Hoành vừa nhắc tới từ phẫu thuật, Thiên Vũ chính là run rẩy toàn thân, Phượng Vũ Hoành mở Bách Thảo Đường rất sinh động, ông cũng bồi tiền vào trong đó không ít, cũng tính là đầu tư vào đó, chỉ chẳng qua cho tới nay không thấy nha đầu này chia hoa hồng cho ông mà thôi. Nhưng đối với từ “phẫu thuật” này cũng đã rất thông hiểu, sớm liền hiểu rõ phẫu thuật là có ý gì?

 

Vừa nghe nói eo của mình cũng phải phẫu thuật, ông liền phát lạnh —— “Cắt da, duỗi tay vào mò mẫm, xong rồi khâu lại.” Đây là Thiên Vũ lý giải về giải phẫu, ông hỏi Phượng Vũ Hoành,

-“Có thể thay cái cách chữa khác cho trẫm hay không?

 

-“Phụ hoàng sợ hãi sao?” Phượng Vũ Hoành ngồi tại bên giường rồng của ông, cười hỏi.

 

Thiên Vũ vốn là muốn cậy mạnh nói không sợ, thế nhưng phẫu thuật khoa ngoại của hậu thế đã mang đến sự sợ hãi cho cổ nhân, chẳng phải ông nói cậy mạnh là có thể khoe khoang được. Vì thế ê a thật lâu, vẫn là bất đắc dĩ gật gật đầu, lại thương lượng với Phượng Vũ Hoành:

-“Có thể hay không không cắt da thịt chứ?

 

Phượng Vũ Hoành nói với ông:

-“Không muốn chịu phần tội ấy, vậy từ nay về sau nên bảo hộ mình thật tốt, không thể vận động kịch liệt, mặc kệ làm gì, động tác không thể quá nhanh, chính là động tác đứng lên ngồi xuống cũng vậy, cũng phải chậm rãi, không thể quá gấp. Loại bệnh này cũng không có biện pháp khác, ngoài dưỡng chính là phẫu thuật, nếu ngài lựa chọn nuôi bệnh, vậy thì phải nghe lời A Hoành nói, biết không?

 

Nàng giống như dỗ trẻ con hỏi Thiên Vũ, thấy Thiên Vũ gật đầu, lúc này mới yên lòng, sau đó lại đứng lên tự mình đến châm cứu cho Thiên Vũ, cuối cùng là hóa giải đau đớn của Thiên Vũ.

 

Thấy Thiên Vũ nằm úp sấp ở trên giường sắp ngủ, Phượng Vũ Hoành cũng không lưu lại, chỉ lưu một phần thuốc cao chuyên trị trật eo cho Chương Viễn, lại để lại chút dược dự phòng bệnh tim mạch, căn dặn rõ ràng nên uống như thế nào, lúc này mới yên tâm mà ra khỏi Càn Khôn Điện.

 

Nàng tiến cung là Vong Xuyên cùng đi theo, hai người vừa ra Càn Khôn Điện Vong Xuyên đã nhắc nhở nàng:

-“Là người bên cạnh Vân Phi nương nương đến thông báo tiểu thư tiến cung, trước mắt việc tiểu thư cần làm đã xong, nên đi Nguyệt Hàn cung trả lời một câu.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Đó là tự nhiên. Cửu điện hạ rời kinh, ta cũng đều là bận rộn chuyện bên ngoài, không thể tiến cung đến làm bạn với bà, con dâu này làm thật đúng là thất trách.

 

Vong Xuyên nói với nàng:

-“Tiểu thư không cần tự trách, vừa đến ngài vốn cùng các tiểu thư thiên kim nhân gia khác bất đồng, ngài có nhiều chuyện phải xử lý hơn, trọng trách gánh trên người cũng không thể so sánh với người thường. Còn nữa, Vân Phi nương nương cũng là người thích yên tĩnh, rất không thích có người thường xuyên tiến cung quấy nhiễu.

 

-“Nhưng lúc trước lúc vào Nguyệt Hàn cung người đã nói với ta, bảo ta rảnh thì đi gặp bà nhiều.

Trong thanh âm Phượng Vũ Hoành mang theo một chút tự trách,

-“Ta đã đáp ứng bà, nhưng chỉ cần vừa ra cung chính là việc thế này việc thế kia quấn quanh người, trốn cũng trốn không thoát, tránh cũng tránh không được, ngẫm lại thật là phiền lòng.

 

Hai người vừa nói vừa bước nhanh đến Nguyệt Hàn cung, đến khi quẹo vào đường nhỏ nối thẳng đến Nguyệt Hàn cung, còn cách thật xa liền nhìn thấy đằng trước có một thân ảnh đứng đối mặt với Nguyệt Hàn cung. Thân ảnh kia là một nữ tử, một thân cung trang, thoạt nhìn như là phi tần trong cung.

 

Phượng Vũ Hoành nheo mắt lại nhìn một hồi, buồn bực nói câu:

-“Sao bà lại ở đây?

 

 

*** *** *** *** ***

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 785:

Miêu sâu độc!

 

Một câu nói, Vong Xuyên cũng hướng về người đằng trước kia quan sát tỉ mỉ, lập tức nhíu mày lại, hỏi:

-“Lệ quý nhân?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, mẫu thân Lục hoàng tử, bị biếm đi phi vị thành Lệ quý nhân giờ khắc này đang đứng ở phía trước các nàng cách xa mấy chục bước, quay lưng lại hai người các nàng, mặt hướng tới Nguyệt Hàn cung, không biết đang làm gì?

 

Phượng Vũ Hoành dừng bước lại không đi về phía trước, quan sát tỉ mỉ một lúc, thấy Lệ quý nhân kia cũng không có thêm động tác nào, chỉ là đứng, nhìn, tâm trạng liền càng là kỳ quái.

 

Nàng lôi Vong Xuyên đi về phía trước, cố ý làm cho tiếng bước chân hơi lớn, sau khi đi được mười mấy bước, cuối cùng người đằng trước kia cũng coi như là ý thức được phía sau có người, cẩn thận quay đầu lại liếc mắt nhìn, chờ phân biệt rõ chính là Phượng Vũ Hoành thì…..rõ ràng cả kinh, lập tức vội vã né ra, sau đó chạy về trong cung viện.

 

-“Tiểu thư có muốn đuổi theo không?”

Vong Xuyên hỏi Phượng Vũ Hoành,

-“Cái Lệ quý nhân kia nhìn liền không có ý tốt, nếu không để cho nô tỳ đi bắt bà lại, cố gắng thẩm vấn bà đến cùng đang làm gì?

 

Phượng Vũ Hoành lại lắc lắc đầu,

-“Không cần, chúng ta vẫn không có quyền thẩm vấn phi tử hậu cung, mà lại nhìn xem bà sẽ làm cái gì lại nói.

 

Nói rồi, mang người đi về phía trước, mãi cho đến chỗ Lệ quý nhân đã đứng mới dừng lại, lập tức liền cúi đầu cẩn thận tìm kiếm trên đất.

 

Vong Xuyên không rõ:

-“Tiểu thư đang tìm cái gì?

 

Nàng hỏi Vong Xuyên:

-“Còn nhớ Lệ quý nhân ở bãi săn đã sử dụng sâu độc với ta không? Loại tà thuật dùng kim đâm tiểu hình nhân cũng gọi là vu sâu độc, là một loại thủ đoạn rất oán độc…..tuy không biết bà làm chính là cái sâu độc gì, chỉ khi nào thật sự bà nói, còn không giải dược sâu độc rất là phiền phức.

 

Vong Xuyên ngẩn ra, lập tức lại hỏi:

-“Tiểu thư lần trước không phải nói ngài không tin cái đó sao?

 

-“Ta là không tin Lệ quý nhân sẽ có cái thủ đoạn kia, nhưng không có phủ nhận cõi đời này thật sự không có thuật vu sâu độc. Nhưng không tin thì không tin, chúng ta cũng không thể vì vậy mà bất cẩn, vạn nhất Lệ quý nhân thật sự biết, mà chúng ta lại quên, rất có thể bà sẽ hại càng nhiều người. Mau cùng ta tìm một chút, xem chung quanh đây có đồ vật gì hay không? Bà đứng ở chỗ này không biết bao lâu, nếu nói tay chân đều không nhúc nhích một chút, hiển nhiên là không có khả năng lắm.

 

Vong Xuyên thấy nàng nói tới chăm chú nghiêm túc, liền cũng chăm chú theo, mau mau liền cúi đầu đi tìm, thậm chí chạy đi tìm đến trong vườn bên cạnh.

 

Nhưng hai người tìm đến nửa ngày đều không tìm được cái gì, Vong Xuyên liền nói:

-“Có lẽ là chúng ta đa nghi rồi, cũng có thể Lệ quý nhân cũng mới đến không bao lâu, còn không có cơ hội ra tay liền bị chúng ta gặp được. Tiểu thư nói loại thuật vu sâu độc đó thật sự rất lợi hại phải không? Trúng chiêu sẽ làm sao? Sẽ chết? Hay là trên người sẽ thống khổ? Thật là kỳ quái, cái đó không phải giống phép thuật sao? Nếu như làm như vậy đều có thể hại được người, vậy chúng ta từ nhỏ đến lớn chịu nhiều tội khổ luyện võ công là vì cái gì đây? Còn không bằng đều đi đâm tiểu hình nhân.

 

Phượng Vũ Hoành cười khổ:

-“Nào có đơn giản như ngươi nói vậy, đâm tiểu hình nhân thi hành sâu độc không phải người nào đều có thể làm được, học thuật sâu độc cũng không đơn giản như ngươi nói, tuy nói trên thể lực so với luyện võ công có thể ung dung rất nhiều, nhưng tinh thần cùng với dằn vặt trên thân thể là người bình thường không thể chịu đựng. Bởi vì trong quá trình đang luyện tập thuật sâu độc một khi thất bại, xác suất phản phệ rất lớn đến trên người người thi triển sâu độc, có thể luyện thành một thân thuật sâu độc, từ nhỏ đến lớn không chắc cũng bị sâu độc của chính mình làm bị thương qua bao nhiêu lần. Khinh thường hoặc sơ xuất, trùng độc lại có thể tấn công liền làm mất mạng.

 

-“Nghiêm trọng như thế à?

 

Đây là Vong Xuyên không nghĩ tới, bất quá nàng trước đây cũng đã nghe nói qua một ít chuyện liên quan với thuật sâu độc, liền lại nói:

-“Có người nói người hành sâu độc hơn nửa đến từ tây bắc, năm đó Cửu điện hạ đi tây bắc cũng đã từng gặp, có người nói là người Miêu.

 

-“Không sai.” Phượng Vũ Hoành gật đầu nói: “Không nghĩ tới các ngươi nơi này cũng gọi bọn họ là người Miêu, nhưng ta nói không chừng những người Miêu học thuật sâu độc ở nơi đây bây giờ tên gì, chúng ta nơi đó là gọi Tương Tây.

 

Vong Xuyên có chút choáng váng,

-“Các ngươi ở đâu?

 

Phượng Vũ Hoành cười cười, không có lại giải thích. Vong Xuyên cũng không giống Hoàng Tuyền yêu thích truy hỏi, thấy tiểu thư không đáp, liền cũng tự động vòng qua cái đề tài này, chỉ nói cho Phượng Vũ Hoành biết:

-“Bây giờ cũng gọi là Tương Tây, Cửu điện hạ từng nói rất nhiều người Miêu ở sâu trong núi lớn Tương Tây, bọn họ có một loại yêu thuật rất tà môn, không thể dễ dàng trêu chọc. Nói đến, tiểu thư năm đó bị Phượng gia đưa đi đến trong núi lớn tây bắc, lẽ ra cách Tương Tây cũng không xa.

 

Phượng Vũ Hoành sững sờ, lúc này mới ý thức được nếu như theo vị trí địa lý mà nói, xác thực là cách khu Miêu tộc không xa, nhưng ở trong trí nhớ của nàng, nguyên chủ chưa bao giờ gặp người Miêu, những người trong thôn kia cũng là người Hán. Nàng lắc đầu một cái,

-“Không rõ ràng, khi đó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Nhưng chỗ ta ở đều là người Hán cái này không sai, bọn họ nói đều là tiếng Hán, nếu như là người Miêu, hẳn là phải nói tiếng Miêu.

 

Nàng nói chuyện, thẳng người lên, nói cho Vong Xuyên:

-“Không cần lại tìm, chỗ này hẳn là không bị người thả xuống thứ đặc biệt gì. Chờ một lúc tiến vào Nguyệt Hàn cung, lại nói cùng hạ nhân trong cung bảo các nàng trong ngày phải thường xuyên lưu ý, mặc kệ Lệ quý nhân kia có phải là thật hay không sẽ hạ sâu độc, nàng hôm nay có thể xuất hiện ở đây tóm lại là sự kiện đáng giá lưu ý, chúng ta không thể xem thường.

 

-“Trúng phải sâu độc còn nhỏ thì không thể trị sao?

 

Vong Xuyên đối với sâu độc không hiểu rõ, trên thực tế, rất nhiều người đối với sâu độc đều không biết, nhưng vừa nhắc tới cái chữ này đến, đều sẽ cảm thấy sợ sệt.

 

-“Mọi người thường nói cổ độc sâu độc, cái sâu độc kia là độc sao? Là độc liền lẽ ra có thể giải.

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu,

-“Sâu độc không phải độc, là một loại thủ đoạn mà con người gây ra, sâu độc cũng không phải chỉ có thể dùng để hại người, nó còn có thể cứu người. Trúng phải sâu độc cũng không phải hoàn toàn liền không thể cứu, chỉ cần người thi thuật đồng ý giải, vẫn có thể trị được. Thế nhưng... rất đáng tiếc, ta trị không được, bởi vì sâu độc không phải bệnh, cho dù ta có thủ đoạn y học siêu thoát cái thời đại này, cũng không có cách nào đối kháng cùng sâu độc.

 

Nàng nói, cũng khoát tay áo một cái, lại nói cho Vong Xuyên biết:

-“Bất quá cũng không cần phải lo lắng, theo ta thấy Lệ quý nhân kia coi như sẽ có một ít thủ đoạn nhỏ, cũng đều là rất sơ cấp, không thành tài được. Bà tuy là hại người, bất quá là khiến người ta sinh bệnh nhỏ, hoặc là dằn vặt vài ngày, lợi hại đến đâu một điểm thuật sâu độc bà cũng sẽ không.

 

Hai người nói chuyện, cũng đến trước cửa Nguyệt Hàn cung, bên trong sớm có người được thông báo nói Phượng Vũ Hoành đi về hướng bên này, thời điểm hai người nàng đến gần, cửa cung liền mở ra, chưởng sự nữ quan Tố Ngữ ra nghênh tiếp, cung kính mà làm lễ với Phượng Vũ Hoành, sau đó mang nàng đến tẩm điện Vân phi.

 

Vân phi chính là lười biếng nằm ở trên một chiếc giường mềm, có tiểu hầu gái ở cạnh bóp chân cho bà, xem ra trải qua tháng ngày rất là thích ý. Vừa thấy Phượng Vũ Hoành lại đây, bà mau mau lui cái tay tiểu nữ kia, ngoắc ngoắc tay về phía Phượng Vũ Hoành:

-“A Hoành mau tới đây.

 

Phượng Vũ Hoành cười tiến lên, làm lễ với Vân phi, lại quan sát khí sắc Vân phi một lúc, lúc này mới hài lòng gật gù:

-“Khí sắc mẫu phi không tệ, nhi tức cũng yên lòng.

 

-“Cả ngày không phải ngồi chính là nằm, há mồm chính là ăn, khí sắc nơi nào sẽ không tốt. Mà con, làm sao Bổn cung nhìn thấy đã gầy đi?

Vân phi không vui xoa bóp cánh tay nhỏ xíu của Phượng Vũ Hoành, ghét bỏ nói:

-“Quá nhỏ, A Hoành con phải ăn nhiều hơn, như thế này xấu không chịu được! Mẫu phi nói cho con biết, không phải hết thảy nam nhân đều yêu thích loại nữ tử bệnh tật đâu, loại nữ tử đó tuy nói làm người thương tiếc, nhưng mà cái dáng dấp ủ rũ kia, nhìn mấy ngày cũng là được rồi. Muốn hàng phục nam nhân, vẫn phải là tinh tinh thần thần, thân thể cũng phải khỏe mạnh, như vậy mới có thể đối phó được những tam thê tứ thiếp trong phủ.

 

Bà nói tới đây đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó liền nở nụ cười “khanh khách”, trực tiếp xua tay nói:

-“Là Bổn cung lo xa rồi, Minh nhi lại không cưới nhiều nữ nhân như vậy, con đừng lo cái này. Bất quá thân thể là phải dưỡng cho tốt, con là đại phu, cũng không thể chiếu cố thân thể của người khác nhưng lại đặt mình qua một bên.

 

Phượng Vũ Hoành cười cười ngồi xuống kế bên bà, nhẹ nắm tay Vân phi nói:

-“Mẫu phi con dâu đã nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ ăn nhiều một chút, bảo đảm lần sau gặp lại mẫu phi thì con dâu sẽ mập mạp.

 

Vân phi hài lòng gật đầu,

-“Đây mới là con ngoan.

 

Nói xong lại đưa tay đi khẽ vuốt tóc Phượng Vũ Hoành vỗ về, giống như lơ đãng liền hỏi:

-“Càn Khôn điện đầu kia làm ầm ĩ cái gì vậy? Cái eo của lão già có phải là bị trật không? Nếu thật sự bị trật cũng đừng trị, đáng đời!

 

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ, rõ ràng là quan tâm, nhưng lời bị Vân phi nói ra chính là khiến người không thích nghe, cũng chỉ có người hiểu bà rõ ràng, tuy là khiến người không thích nghe như vậy, đều là không biết Vân phi đã trải qua đấu tranh tư tưởng bao nhiêu mới nói ra khỏi miệng. Nàng liền nói cho Vân phi biết:

-“Eo của Phụ hoàng không đáng lo quá… A Hoành đã thi châm cho người, cũng để lại thuốc cao, dưỡng mấy ngày là tốt rồi. Mẫu phi yên tâm.

 

-“Yên tâm? Thiết! Bổn cung căn bản là không quan tâm!

Vân phi vẫn như cũ mạnh miệng,

-“Lão già có thê có thiếp, nhiều người như vậy đứng xếp hàng quan tâm hắn, Bổn cung cũng lười tham gia vào cái náo nhiệt kia.

 

Nói xong, rất không được tự nhiên giơ ra móng tay, một cái giáp bảo vệ thật dài bị bà vặn đến vặn đi, vặn đến một viên bảo thạch phía trên đã sắp bị rơi đi.

 

Phượng Vũ Hoành buông tiếng thở dài, vẫn là nói:

-“Rõ ràng rất quan tâm, tại sao không thể hợp lại như lúc ban đầu? Mẫu phi, phụ hoàng đợi người hơn hai mươi năm, lại không chạm qua bất luận nữ nhân nào, người.....không thể tha thứ ông sao? Nói cho cùng, những người kia, đều là…..trước khi nhận thức mẫu phi mà!

 

Vân phi nhìn nàng, lần thứ hai nở nụ cười, người ở tuổi này, cười lên lại còn có thể hiện ra chút ngây thơ rực rỡ, năm tháng thật sự xuống tay với bà rất nhẹ, hầu như cũng không có lưu lại bao nhiêu vết tích. Với nụ cười này, Phượng Vũ Hoành hầu như cũng có thể cảm nhận được cảm thụ của Thiên Vũ lần đầu gặp gỡ Vân phi. Lúc đó trong núi lớn, tinh khiết như suối, óng ánh như điệp, mới khiến cho ông quyến luyến nhiều năm như vậy, cũng không chịu từ bỏ.

 

-“Không còn như lúc ban đầu nữa.

Vân phi rốt cục cũng đã ngừng cười, nghiêm túc nói với Phượng Vũ Hoành,

-“Qua nhiều năm như vậy, đã quen thuộc cuộc sống như thế từ lâu. Ta từ bên trong trại đi ra, trại trong núi lớn bị thiêu, ta liền nhất định không còn nhà, cũng lại không thể quay về chỗ đó. Thế nhưng ta lại không chịu cúi đầu, dù sao lúc trước hắn cùng ta gặp gỡ thì liền lừa dối ta, đây là một vết nứt trong lòng ta, dù như thế nào đều không xóa được. A Hoành, đây là mạng của ta, mỗi người đều có mệnh của mình, người ở tuổi nầy của chúng ta, rất cố chấp, rất tin mệnh.

 

Bà vừa nói vừa nhìn Phượng Vũ Hoành, chuyển đề tài, chuyển tới trên người Phượng Vũ Hoành ——

-“Ta biết con vì sao buồn như vậy, cũng biết con vì sao rất ít tiến cung đến gặp ta, bởi vì tháng ngày con ở trong ngoài cung cũng không như ý. Diêu thị mất tích, Phượng Cẩn Nguyên cũng cùng nhau chạy, còn có cái nữ nhân vàng thau lẫn lộn kia, một nhà ba người đi tới tỉnh ngoài tiêu dao tự tại, trên mặt con không biểu lộ cái gì, trong lòng lại là khổ, cái này ta biết.

 

Phượng Vũ Hoành gật gù, cũng học Vân phi:

-“Cái này cũng là mạng của con.

 

Vân phi lại nở nụ cười:

-“Con xem, chúng ta đều tin mệnh.

 

Hai người nhìn nhau cười, lúc này Tố Ngữ lại đi vào, cười ghé sát vào bên tai Vân phi lặng lẽ nói, liền thấy trên mặt Vân phi nụ cười càng tươi, lập tức liền nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Đi thôi, Bổn cung không ở thêm với con, mau mau xuất cung đi.

 

Phượng Vũ Hoành sững sờ,

-“Con dâu muốn bồi mẫu phi dùng bữa rồi mới đi.

 

Nàng vừa nói vừa vỗ vỗ cái bụng,

-“Bị đói rồi.

 

-“Ngày hôm nay không để con ở lại ăn cơm, đi mau đi mau.

 

Vân phi bắt đầu đuổi người, vội vội vàng vàng, Phượng Vũ Hoành như là rõ ràng chút gì, nhất thời ánh mắt sáng lên ——

 

 

*** *** *** *** ***

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 786:

Ai dám khi dễ thê tử của Bổn vương?

 

Huyền Thiên Minh trở lại!

 

Tại mấy lần về sau, mặt Vân phi thần bí đuổi nàng, Phượng Vũ Hoành rốt cục ý thức được Vân phi là đang truyền cho nàng một tin tức đáng mừng... Đối với Vân phi người như vậy mà nói, duy nhất có thể làm cho bà mừng rỡ, hẳn là nhi tử của mình từ nam giới trở lại!

 

Phượng Vũ Hoành cười híp mắt đi ra phòng ngủ, mang theo Vong Xuyên đi tới tiền viện Nguyệt Hàn cung, tuy nói trong lòng cũng vội vã đi nghênh đón Huyền Thiên Minh, nhưng có một số việc không yên lòng, vẫn phải căn dặn một phen.

 

Vì thế Phượng Vũ Hoành gọi cung nữ chưởng sự Tố Ngữ đưa nàng ra, nói với Tố Ngữ:

-“Ngày gần đây ở bên ngoài Nguyệt Hàn cung phái thêm một ít nhân thủ, nhìn chằm chằm chút, nhìn chăm chú xa một chút, phải tập trung đến khoảng cách trong phạm vi năm mươi bước.

 

Tố Ngữ sửng sờ, không hiểu Phượng Vũ Hoành làm an bài như thế là ý gì, nhưng cũng biết nàng sẽ không bắn tên không đích, vì thế nhanh chóng hỏi một câu:

-“Vương phi là tại ngoài cung phát hiện cái gì? Có người khả nghi à?

 

Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, lại không trực tiếp trả lời, mà lại nói:

-“Tốt nhất an bài ám vệ đi đến Tịnh Tư cung nhìn thử…. Ta nhớ rõ lúc tại bãi săn, Lệ phi bị biếm làm quý nhân, chỗ ở đã dời đến Tịnh tư cung. Ở Thiên điện, các ngươi xếp một ít nhân thủ vào bên kia nhìn một chút.

 

Tố Ngữ khó giải,

-“Chuyện này nô tỳ cũng nghe nói, nhưng hoàng thượng chẳng phải hạ lệnh cấm, không cho Lệ quý nhân ra khỏi Tịnh tư cung nửa bước sao?

 

Đây mới là chỗ Phượng Vũ Hoành chân chính lo lắng, hoàng thượng đã có chỉ, ở ngoài Tịnh tư cung kiên quyết sẽ không có khả năng không có thủ vệ, nhưng Lệ quý nhân vẫn có thể từ trong cung chạy ra, cái này cũng làm người ta không thể không phòng bị. Lại không nói bà đến đứng ngoài Nguyệt Hàn cung đến cùng muốn làm gì, chính là bà có thể từ chỗ phòng thủ nghiêm mật chạy đến, cái này cũng đáng giá khiến người tra cứu.

 

-“Nói chung phái người nhìn chằm chằm thôi, nàng vẫn có thể đi ra Tịnh tư cung, ta từng thấy, ngay vừa mới rồi trước khi ta tiến vào, trên con đường nhỏ bên ngoài Nguyệt Hàn cung, một mình nàng đứng ngay Nguyệt Hàn cung, cũng không biết đã làm những gì? Chẳng qua bên ngoài ta đều đã kiểm tra, không có vật kì quái gì, nghĩ đến là còn không có cơ hội ra tay, các ngươi phải quan sát nhiều chút.

 

Tố Ngữ cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vì thế trịnh trọng gật đầu, lần nữa cảm ơn với Phượng Vũ Hoành, lúc này mới đưa nàng ra cửa cung.

 

Phượng Vũ Hoành từ hoàng cung đi ra trực tiếp liền lên long xa, còn không chờ nàng có điều phân phó, Ban Tẩu đánh xe liền đầu trộm đuôi cướp hất màn xe, nói với nàng:

-“Ra khỏi thành thôi, được không?

 

Phượng Vũ Hoành cũng hỏi ngược lại:

-“Phải chăng Cửu điện hạ trở lại?

 

Ban Tẩu gật đầu,

-“Bây giờ chủ tử chạy đến cửa thành Nam, hẳn là vừa vặn có thể kịp gặp điện hạ vào thành.

 

-“Vậy còn chờ gì, nhanh, chúng ta đi cửa thành Nam!

 

Theo Ban Tẩu một tiếng “giá” lên, long xa nhanh chóng mà đi. Tới gần canh giờ chạng vạng, bên ngoài đã tối đen, trên đường giữa mùa đông cũng không có mấy người, trên mặt đất còn trải một tầng tuyết mỏng, không khí vô cùng thanh tân.

 

Phượng Vũ Hoành có chút oán giận Huyền Thiên Minh,

-“Trở về cũng không nhắc trước với ta.

 

Vong Xuyên cười nàng, đồng thời cũng an ủi nói:

-“Có lẽ điện hạ muốn cho tiểu thư một niềm vui bất ngờ.

 

-“Hừ!” Phượng Vũ Hoành bĩu môi, “…Vậy bổn quận chúa tạm thời cứ tha thứ hắn.

 

Vừa nói chuyện, nhưng khóe môi không tự chủ vểnh lên, triển lộ ra một nét cười thế nào cũng không che giấu được.

 

Ban Tẩu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa thành Nam, nhưng tại trong đầu cửa thành ngừng lại. Phượng Vũ Hoành khó giải, hất mành hỏi hắn:

-“Ngừng làm gì? Chúng ta nghênh đón ngoài thành.

 

Ban Tẩu đưa tay chỉ phía trước, nói:

-“Không cần đón, điện hạ đã vào thành.

 

Vừa nói vừa đưa tay đỡ Phượng Vũ Hoành từ trong thùng xe ra.

 

Phượng Vũ Hoành đứng ở ngoài thùng xe nhìn về phía trước, nhưng thấy bên ngoài cửa thành Nam một đội ngũ chạy vào, người không nhiều, mười mấy người dáng vẻ theo hầu, tại trung tâm một chiếc xe ngựa, không tính hoa lệ, nhưng cũng chẳng trang nghiêm, ba con ngựa cùng lôi kéo, nghĩ cũng biết tốc độ nhất định là thật nhanh.

 

Đội ngũ liền chạy thẳng tới long xa của nàng, nguyên bản mấy thuộc hạ kia còn nghĩ tiến lên đuổi người nhường đường, nhưng xề gần nhìn ấy mà Tế An quận chúa, vì thế một người một người cười hì hì lại lui về. Có người nói gì đó vào trong xe ngựa, chỉ thấy trong xe đối diện, một nam nhân áo bào tím vén rèm bước ra, tương tự đứng ở ngoài thùng xe, khoanh hai tay ở trước người, híp mắt nhìn tới hướng nàng bên này.

 

Mùa đông chạng vạng tuyết nhỏ lại đang bay, từng mảng từng mảng óng ánh rơi vào trên lông mi dài của nàng, trên áo choàng lông chồn hồng sắc, từ xa nhìn lại y hệt một con búp bê sứ dính tuyết, dễ nhìn khiến người đều muốn nâng ở trong lòng bàn tay.

 

Mà Huyền Thiên Minh quả thật cũng duỗi thẳng hai tay, dáng dấp kia y hệt đang nghênh tiếp người nào đó lao vào trong lòng của hắn, trong ánh mắt mang theo tha thiết chờ đợi, còn có nồng đậm yêu thương.

 

Mỗ tiểu nữ tử vô cùng không rụt rè, nhìn tình lang đối diện đã biểu hiện vội vã như vậy, nàng như thế nào nhịn được. Vì thế nhanh chóng buồn bực len lén hướng Ban Tẩu, thanh âm truyền đến cánh môi nhưng bất động nói:

-“Mau, mang ta bay qua.

 

Ban Tẩu về việc này vô cùng khinh bỉ, một chút cũng không có lưu mặt mũi cho chủ tử nói:

-“Có bản lĩnh tự bay đi!

 

-“Nếu ta mà bay tới được còn cần ngươi?

 

-“Khinh công cũng đã luyện hai năm, sao một chút cứng cỏi cũng không có? Bình thường chẳng phải rất bản lĩnh à?

 

-“Đừng nói nhảm! Nhanh…..trong chốc lát đội ngũ của hắn lại tới, sẽ không có bầu không khí. Lúc như thế này phải bay qua mới tốt, tốc hành cực khoái.

 

Ban Tẩu bị nàng thúc giục gọi, đành phải thi triển khinh công “Vứt” nha đầu này vào trong ngực Huyền Thiên Minh.

 

Đến lúc ném còn không quên ghé vào lỗ tai nàng lầm bầm một câu:

-“Ngu ngốc.

 

Thời điểm vứt người ra ngoài, tuyết nhỏ mang theo sương tuyết đầy trời, trông rất đẹp mắt.

 

Phượng Vũ Hoành không đếm xỉa tới hắn, cả người bị ném về phía trước thế, bất thiên bất ỷ vừa vặn ném vào trong lòng Huyền Thiên Minh.

 

Huyền Thiên Minh giang tay vững vàng tiếp được tiểu nha đầu này, sau đó ôm tại trước ngực, ôm sít sao.

 

Tiểu nha đầu trên mặt ý cười không che giấu được, hai con mắt đều cong cong híp lại, cái đầu nhỏ ở trong ngực của Huyền Thiên Minh nhích tới nhích lui, cuối cùng cũng tìm được một vị trí thoải mái nhất, ngửi khí tức trên người hắn, một cỗ cảm giác an tâm chân thật phả vào mặt, trong nháy mắt chỉ cảm thấy mấy tháng này chính mình một người ở kinh thành thật sự rất cô độc.

 

-“Huyền Thiên Minh.

 

Cái mũi nàng có chút chua chua, thanh âm nói chuyện cũng có chút oa oa, ánh mắt ướt át, nhưng nàng quật cường cảm thấy là hoa tuyết tan đi gây nên. Cổ nhỏ ngẩng, như làm nũng nói với nam nhân trước mặt:

-“Cuối cùng chàng đã trở về, không về thế nhưng sẽ không thấy A Hoành.

 

Huyền Thiên Minh nhìn nàng tiểu mô dạng này liền muốn cười, nhưng lại cảm thấy tốt xấu nhịn xuống a, lúc như thế này không thể giễu cợt nàng. Kết quả nhẫn nhịn nửa ngày không đình chỉ, đến cùng vẫn cười lên, sau đó dang ra một cánh tay đi điểm cái mũi nhỏ của nàng:

-“Làm sao lại không thấy? Tiểu thê tử tới tay còn có thể chạy phải không? Bổn vương cũng muốn hỏi thử xem, nàng chuẩn bị chạy đi nơi đâu?

 

Phượng Vũ Hoành trừng hắn:

-“Chẳng phải chạy, là bị người khi dễ.

 

Lời này vừa dứt, Bạch Trạch đang đánh xe cũng nghe không nổi nữa, lẩm bẩm một câu:

-“Ai tin! Phu nhân không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi.

 

Phượng Vũ Hoành nhíu nhíu mày, dùng chân đá Bạch Trạch:

-“Câm miệng, ngươi câm miệng! Nói nhiều hơn nữa sau này không cho ngươi gặp Phù Dung.

 

Bạch Trạch lần này không tức giận, liền ngoan ngoãn ngậm miệng, chuyên tâm đánh xe.

 

Huyền Thiên Minh cũng hỏi nàng:

-“Ai có thể bắt nạt nàng?

 

Phượng Vũ Hoành tay nhỏ xoắn nút thắt xiêm y của hắn, không vui nói:

-“Dù sao thì có rất nhiều người đều khi dễ A Hoành. Huyền Thiên Minh, A Hoành nhớ chàng lắm, A Hoành cũng không còn thân nhân, chỉ có chàng, sau này chàng cũng không thể khi dễ A Hoành, biết không? Nếu như chàng cũng khi dễ A Hoành, thì A Hoành thật chính là không có thân nhân, sống sót chẳng có ý nghĩa gì.

 

-“Nói mê sảng gì đây!” Huyền Thiên Minh trừng nàng, nói: “Không thể nói loạn.

 

Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, tuy người đang ở nam giới, nhưng chuyện trong kinh thành cũng không gạt được cơ sở ngầm mà hắn phân bố, thậm chí ngay cả bọn người Phượng Cẩn Nguyên mất tích đi về phía nam, hắn đều rõ rõ ràng ràng.

 

Hắn lại ôm chặt tiểu nha đầu trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, nói:

-“Cái gì không có thân nhân, nàng còn có ta, còn có phụ hoàng, còn có mẫu phi, có phụ mẫu đầy đủ chẳng phải tốt hơn trước kia nhiều lắm à, hẳn là cao hứng mới phải.

 

Nàng cười hì hì ngửa đầu, trong mắt vẫn là long lanh lấp lánh, nhưng cũng vui vẻ đáp lời hắn:

-“Đúng nha, tốt hơn trước kia nhiều. Hiện tại chàng đã trở lại, tháng ngày sẽ càng tốt!. Huyền Thiên Minh, sắp hết năm, nguyên bản A Hoành còn sợ chàng không về được, vốn là còn nghĩ nếu như thời điểm đại niên chàng không kịp về kinh đô, thì A Hoành sẽ đi về phía nam tìm chàng. Chúng ta ở nửa đường gặp nhau, sau đó thì ở nửa đường cùng ăn tết âm lịch, cũng là không tệ.

 

Hắn yêu thương xoa đầu nha đầu này, cưng chiều mà nói:

-“Đáp ứng nàng đại niên nhất định chạy về, thì sẽ không thất lời. Đi…

 

Hắn buông ra hoài bão ôm ấp, lôi kéo tiểu nha đầu vào trong xe, nói:

-“Bồi bổn vương tiến cung.

 

Lại tiến cung? Nàng vừa mới từ trong cung đi ra mà!

 

Quả nhiên, ý tưởng này không chỉ Phượng Vũ Hoành tự có, người trong cung cũng có!

 

Hai người một đường vào cung, đến Càn Khôn Điện, còn cách thật xa liền đã có người bẩm báo vào trong điện, Chương Viễn thật sớm đang chờ ngay cửa.

 

Vì eo Thiên Vũ không khỏe, hôm nay liền không di chuyển, chuẩn bị đêm này liền nghỉ tại trong hậu điện Càn Khôn điện.

 

Trước mắt vừa nghe nói Huyền Thiên Minh trở lại, rất cao hứng, nhanh chóng thu xếp ngự thiện phòng chuẩn bị bữa tối, nói cái gì cũng muốn cho hai người hắn ở lại trong cung dùng bữa lại đi. Về phần Huyền Thiên Minh muốn hồi báo việc có liên quan với nam giới, thì lại vừa ăn vừa nói.

 

Huyền Thiên Minh mấy tháng không về, tự nhiên có nhiều lời muốn nói với Thiên Vũ, Phượng Vũ Hoành hiểu chuyện lùi qua một bên, chỉ thấy Chương Viễn kéo kéo tay áo của nàng, hỏi:

-“Quận chúa, mới ra ngoài không tới nửa canh giờ, nhanh như vậy lại trở lại rồi?

 

Phượng Vũ Hoành vỗ trán,

-“Đúng vậy a, sớm biết vậy không bằng không đi ra ngoài.

 

Bữa tối hôm nay, hai người trong cung bồi tiếp Thiên Vũ dùng bữa.

 

Bàn tiệc kia, Phượng Vũ Hoành nhìn tựa như ăn Tết, trên cả bàn tiệc không thấy tí xíu màu xanh, tất cả đều là thịt. Nàng khó chịu a, ăn không trôi a, cầu viện mà nhìn Chương Viễn. Chương Viễn buông tay, nhỏ giọng nói với nàng:

-“Người ngự thiện phòng cũng đã nói, đây cũng chính là hiện tại một mình hoàng thượng định đoạt, này nếu như đặt ở thời điểm trước kia thái hậu vẫn còn, bàn tiệc như vậy nói gì cũng không dám truyền lên. Nô tài cũng khuyên qua vô số lần, nhưng số tuổi hoàng thượng càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng ngang ngược, mắt thấy nô tài liền quản không được. Ai za!

 

Chương Viễn thở dài, Phượng Vũ Hoành cũng thở dài, đành phải đi theo ăn hơi hơi hai miếng, đồng thời cũng nghĩ phải như thế nào khuyên Thiên Vũ chớ ăn thịt nhiều như thế.

 

Ai biết chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy tiểu thái giám bên ngoài dẫn một cung nữ đi vào, cung nữ kia đứng ở trước mặt Thiên Vũ hành lễ, sau đó từng chữ từng câu nói:

-“Nô tài là hạ nhân Nguyệt Hàn cung, đến thay Vân Phi nương nương truyền một lời cho hoàng thượng. Nương nương nói, nàng bình sinh chán ghét nhất nam nhân một thân mùi thịt, nghe nói hoàng thượng gần đây chỉ ăn thịt không ăn rau xanh… Nương nương cảm thấy được mùi thịt này cách thật xa đều có thể truyền đến Nguyệt Hàn cung… Nương nương ngửi đã buồn nôn, nếu như hoàng thượng lại cố ý cái cách ăn này! Nương nương sẽ phải xuất cung dời đi, cũng không muốn trở lại!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnSau

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts