Thần Y Đích Nữ - Phần 255 (787-789)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 787:

Hồ ly tinh lão gia tử nuôi!

 

Vân phi bên kia lên tiếng, cũng khiến cho Chương Viễn cao hứng, mau kêu người dọn xuống một bàn thịt này, lại phân phó ngự thiện phòng làm tiếp chút rau xanh đưa tới. Sau đó nhìn một bàn thịt đổi thành rau xanh, cười híp mắt nhìn Thiên Vũ nói:

-“Thế nào, nô tài quản không được người, có người quản người chứ!

 

Trước đó Thiên Vũ đã uống chút rượu, vào lúc này có chút men rượu, lá gan cũng lớn hơn, đương trường liền vỗ bàn:

-“Trẫm bên này ăn là cái gì sao nàng biết được? Giờ sao, hiện tại hậu cung phi tần bản lĩnh đều lớn rồi, cũng dám ở bên cạnh trẫm cài nằm vùng? Ngươi đi, gọi tất cả nô tài Càn Khôn Điện đến cho trẫm, hôm nay trẫm phải phá phá án này, nhìn xem rốt cục mật thám là tên nào!

 

Hắn bên này uống nhiều rồi gào to, nhưng Chương Viễn một chút đều không hề bị lay động, cứ đứng chỗ ấy, cũng không nói chuyện, chỉ thấy cái cung nữ tới từ Nguyệt Hàn cung lại khom người với Thiên Vũ, bình tĩnh nói:

-“Hoàng thượng bớt giận, nương nương là ngửi mùi thịt bên này, vì vậy mới gọi nô tỳ tới xem một chút! Nương nương còn nói, hoàng thượng nhất định sẽ nói là Nương nương ở chỗ này xếp vào nội ứng, chẳng qua dù cho xếp vào thì có thể như thế nào chứ? Đây là nương nương quan tâm hoàng thượng, nếu như hoàng thượng không thích, chúng ta liền lui hết.

 

Thiên Vũ thoáng cái thì không chơi nữa, khoát tay lia lịa:

-“Không có rút lui hay không, quan tâm là tốt rồi, quan tâm là tốt rồi, nếu không các ngươi lại đưa mấy người tới? Nếu như muốn chẳng phải cũng không được, Càn Khôn Điện này à, trừ bỏ Tiểu Viễn tử ra, những người khác đổi hết đi, đều đổi thành người của Nguyệt Hàn cung, thế nào? Đi về hỏi nương nương các ngươi có được hay không, nếu được hôm nay liền làm chuyện này!

 

Chương Viễn đứng cạnh trợn tròn mắt, nói:

-“Ngài thẳng thắn cũng thay đổi nô tài đi thôi, nô tài muốn đi hầu hạ Vân Phi nương nương, không nghĩ ở tại Càn Khôn Điện này nữa...

 

-“Ngươi câm miệng.” Thiên Vũ một chút cũng không nể mặt, “Ngươi chính là chết cũng phải chết ở Càn Khôn Điện cho trẫm, ít nói nhảm.

 

Sau đó mặt hi vọng mà nhìn về phía cung nữ kia.

 

Kết quả tiểu cung nữ lắc lắc đầu,

-“Không được, chúng ta ở đằng kia người cũng không nhiều... Người hầu hạ…..huống chi còn đều là một ít cung nữ. Ý của Hoàng thượng chẳng lẽ là hy vọng đổi mấy cô nương trẻ tới hầu hạ?

 

Thiên Vũ suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình, cái này làm sao nói đều không được? Ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ chỉ đành thay ông mở miệng:

-“Ý của phụ hoàng là…..rất cao hứng mẫu phi có thể nhớ người, có thể thời thời khắc khắc đều phái người chiếu cố ở bên cạnh. Làm phiền cô nương sau khi trở về nói với mẫu phi, bữa cơm thịt bên này phụ hoàng đã dẹp rồi, đã đổi thành rau xanh, trong chốc lát nữa ta cùng với điện hạ sẽ tới thỉnh an mẫu phi.

 

Cung nữ kia cười gật gật đầu,

-“Nương nương sẽ chờ điện hạ và quận chúa?.

 

Nói xong, lại hành lễ với Thiên Vũ, lúc này mới lui xuống.

 

Thiên Vũ thở phào một hơi, nhìn một bàn đầy rau này, cũng không còn khẩu vị. Huyền Thiên Minh cũng nhiệt tình, phân phó Chương Viễn gắp mỗi món ăn cho Thiên Vũ, nhìn Thiên Vũ cũng ăn, lúc này mới gật đầu,

-“Ăn tốt rồi, bằng không trong chốc lát mẫu phi hỏi tới, lại không làm sao trả lời. Trách không được chỉ cách mấy tháng này nhìn người mập lên tầm vài vòng, hóa ra là mỗi ngày đều ăn cách thế này, người thấy đấy, sợ...

 

Hắn hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Loại bệnh kia nàng nói là gì?

 

Phượng Vũ Hoành nói:

-“Tam cao! Cao huyết áp, tăng đường huyết, cholesterol cao.

 

-“Đúng!” Huyền Thiên Minh gật đầu, “Bệnh nan y, ngài tự xem mà làm!

 

Nói xong, Không chờ Thiên Vũ lại trả lời, hắn chuyển nhanh câu chuyện, bất chợt thì lại nói với Chương Viễn:

-“Gọi ai đó, đem Nguyên.....bây giờ gọi Quý nhân chứ? Mời Nguyên quý nhân tới đây, liền nói Bát điện hạ có nhờ bổn vương mang đồ về cho bà.

 

Chương Viễn lĩnh mệnh đi… Thiên Vũ cau mày biểu thị bất mãn:

-“Tìm người hạ nhân đưa đi chẳng phải được rồi sao, gọi tới đây làm gì?

 

-“Thục phi biến thành Quý nhân, cũng tính người mới sao, muốn gặp mặt, nhìn thử xem...

Huyền Thiên Minh nhún nhún vai lạnh giọng nói,

-“Nghe nói mấy ngày ta rời kinh này các nàng ngáng chân Hoành Hoành không ít...

 

Thiên Vũ liền vui vẻ,

-“Yên tâm đi, thê tử ngươi ai mà bắt nạt được, trẫm chống lưng cho nàng mà?.

 

Nói xong, còn ngó Phượng Vũ Hoành chớp mắt, hỏi:

-“Phải không?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Dạ, phụ hoàng thực làm chủ cho con dâu.

 

Thiên Vũ cao hứng, lại uống hai chung. Không lâu lắm, Nguyên quý nhân đến, khi đến có chút hoang mang, vừa thấy Thiên Vũ nhanh chóng thì quỳ xuống, kích động nói:

-“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng gọi đến, thần thiếp cũng chưa kịp chải chuốt, thỉnh hoàng thượng chớ trách.

 

Thiên Vũ nhìn cũng không thèm nhìn bà, rất thức thời mà đang chọn thịt lẫn trong rau xào, chỉ nói câu:

-“Ngươi thích mặc cái gì thì mặc cái ấy, trẫm không tâm tư nhìn. Hôm nay người gọi ngươi tới cũng chẳng phải trẫm, là lão Bát có thứ gì đó nhờ lão Cửu mang về cho ngươi... Ngươi nói với hắn là được.

 

Nguyên quý nhân mặt xấu hổ, nhưng lại không tiện phát tác, đành phải đứng lên, lại nhìn Huyền Thiên Minh nói lời khách sáo:

-“Minh nhi chuyến này có thuận lợi không?

 

Huyền Thiên Minh nào có tâm tư hàn huyên với bà, chỉ là hứng thú nhìn bà chằm chằm trong chốc lát, sau đó khó hiểu hỏi:

-“Quý nhân gọi bổn vương là gì? Minh nhi à?

 

Sau đó khó hiểu hỏi Chương Viễn:

-“Đại Thuận chúng ta khi nào đã sửa lại quy củ? Quý nhân trong cung cũng có thể gọi thẳng tục danh hoàng tử?

 

Đại Thuận có quy định, hoàng tử thấy phi tần trong cung nên gọi mẫu phi, nhưng giới hạn này chỉ với phi vị tần vị, thế nhưng không bao gồm đám người quý nhân tiểu chủ này. Ngược lại, nhóm người quý nhân tiểu chủ thấy hoàng tử, vẫn phải cung cung kính kính xưng một tiếng “Điện hạ”.

 

Nguyên quý nhân hôm nay đứng ở chỗ này công nhiên với Huyền Thiên Minh gọi “Minh nhi”, ai cũng biết là bà quen làm Thục phi hơn hai mươi năm, còn chưa từng đổi giọng, nhưng phạm vào tổ chế chính là phạm vào tổ chế, ai cũng sẽ không cân nhắc bà tại sao mà phạm.

 

Trước mắt Huyền Thiên Minh truy hỏi lên, Nguyên quý nhân đứng tại chỗ thoáng cái đã mơ hồ, hai chân run lên, lập tức lại quỳ xuống:

-“Hoàng thượng, thần thiếp lỡ lời...

 

Thiên Vũ đế còn chưa chuẩn bị lên tiếng, cúi đầu chính mình lại đổ một chén rượu cho mình. Nguyên quý nhân thấy con đường này không thực hiện được, nhanh chóng liền đối với Huyền Thiên Minh nói:

-“Thỉnh Cửu điện hạ thứ tội.

 

Huyền Thiên Minh gật gật đầu, chỉ nói:

-“Biết sai là tốt rồi.

 

Nhưng cũng không gọi bà đứng dậy, tiếp tục lại mở miệng:

-“Bổn vương lần này đi về phía nam, đã gặp Bát ca vài lần, Bát ca đối với việc hôn nhân Nguyên quý nhân vì hắn an bài rất thoả mãn, còn nhờ bổn vương chuyển lời cho quý nhân, nói hắn tương lai ắt…..sẽ đối xử tử tế Lữ gia tiểu thư, cũng sẽ mang theo tiểu thê tử cùng nhau hiếu thuận quý nhân. Mặt khác, Bát ca từ miền nam đào ra không ít đồ vật quý hiếm, nhờ bổn vương sớm mang về, một phần là cho quý nhân, còn có một ít là cho Lữ gia tiểu thư. Gì đó…..hạ nhân đã đặt ở ngoài điện, trong chốc lát khi quý nhân trở về thì sẽ có hạ nhân đồng loạt đi theo ngươi đưa về cung. Được rồi, tâm ý của Bát ca, bổn vương đã thay hắn mang tới, quý nhân cũng không tiện ở đây thêm, nên trở về thôi.

 

Lưu loát nói hết lời, trái tim cũng trầm xuống, cũng không nhiều lời nữa… sau khi nói xong lập tức liền đuổi người.

 

Nguyên quý nhân chỉ cảm thấy trong người có một ngụm máu suýt nữa thì phun ra, bị bà liều mạng ngăn lại. Đồng thời, càng không ngừng tại trong lòng suy nghĩ “một nhà ba người” Phượng Cẩn Nguyên kia, sau khi đến nam giới nhất định sẽ có biểu hiện, lúc này tâm nghẹn mới có thể hơi thông.

 

Chẳng qua lại nghĩ như thế nào cũng vẫn là cực kỳ buồn, lại nhìn Huyền Thiên Minh như thế, lại nhìn nhìn Phượng Vũ Hoành như thế, còn có bộ dạng Thiên Vũ đế kia chỉ biết ăn ăn uống uống, Nguyên quý nhân bỗng nhiên thấy chính mình quỳ ở chỗ này thật là thừa thãi mà! Người ta một nhà ba người rất hài hòa, bà quỳ ở chỗ này làm sao lại giống như lão gia tử nuôi hồ ly tinh?

 

Bên này vừa ý thức giác ngộ được mình là hồ ly tinh, một đầu khác, Thiên Vũ liền mở miệng nói với Huyền Thiên Minh:

-“Cái món ăn này không sai, trong chốc lát bảo ngự thiện phòng làm tiếp một phần, các ngươi bưng qua cho mẫu phi ngươi, nàng khẳng định thích ăn. Trẫm nhớ tới trước đây trong núi lớn có loại món ăn sơn dã này, mẫu phi ngươi rất thích, đợi năm sau vào xuân các ngươi nếu có rảnh rỗi, liền đi một vòng vào trong núi, lấy một ít trở về cho nàng, để nàng đỡ phải nhớ nhung.

 

Huyền Thiên Minh gật đầu, không nói gì, đến là Phượng Vũ Hoành nói tiếp:

-“Phụ hoàng yên tâm, vào tháng tư đầu xuân này món ăn sơn dã sẽ có… đến lúc đó dù cho điện hạ không rảnh, A Hoành cũng sẽ dẫn người đi hái, sau đó cũng sẽ nói với mẫu phi, đây là phụ hoàng bảo hái, mẫu phi nghe nhất định sẽ rất cao hứng.

 

Thiên Vũ mừng rỡ không ngậm mồm vào được, không ngừng khen Phượng Vũ Hoành hiểu chuyện, đáng yêu. Ba người ngồi quanh một bàn, vui vẻ hòa thuận, Chương Viễn liếc nhìn Nguyên quý nhân, tiến đến gần hỏi bà:

-“Quý nhân, ngài còn không đi…..quỳ ở chỗ này chờ cái gì chứ?

 

Nguyên quý nhân thoáng cái phục hồi tinh thần lại, hung hăng chớp mắt trừng Chương Viễn, sau đó hướng Thiên Vũ dập đầu, cũng không nói gì, đứng dậy vội vã rời khỏi điện.

 

Ở ngoài Càn Khôn Điện, hạ nhân được Huyền Thiên Minh mang vào cung, tới nâng một đống lễ vật ở chỗ ấy, vừa thấy Nguyên quý nhân đi ra, nhanh chóng tiến lên hành lễ, sau đó yên lặng đi theo phía sau tới cung viện.

 

Kỳ thực Nguyên quý nhân rất muốn ném đi mấy cái này, nhưng lại nghĩ một chút, dầu gì cũng là con trai của mình đã đặt mua, ném cũng luyến tiếc, chỉ có thể nuốt giận vào bụng thu về.

 

Sau khi bà hồi cung viện chính mình, ngồi ở đấy nghĩ như thế nào trong lòng đều cảm giác khó chịu, nhìn những gì đó phía nam mang về, vứt cũng không thể vứt, đặt đó thì lại chướng mắt… Tuy là có chuyện Phó Nhã bọn họ chạy tới nam giới chống đỡ trong lòng, một hơi này y nguyên vẫn khó mà nuốt xuống.

 

Nguyệt Tú khuyên bà:

-“Chủ tử, nhịn một lúc gió êm sóng lặng, dù sao qua mười mấy ngày nữa đã đến đại niên rồi, Bát điện hạ cũng trên đường hồi kinh, chờ điện hạ trở về…..hết thảy đều sẽ tốt lên.

 

-“Hừ….

Nguyên quý nhân hừ lạnh,

-“Hiện tại đến cùng là cái quang cảnh gì? Cả phong thư cũng không dám đưa đi, chỉ sợ nửa đường lại xảy ra cái gì? Đến đại niên, hoàng thượng sẽ tứ hôn nha đầu Lữ gia kia gả cho Mặc nhi, đến thời điểm thánh khẩu đã mở, phải xoay chuyển như thế nào?

 

-“Chủ tử.

Nguyệt Tú tiến lên một bước, nhỏ giọng nói:

-“Nói cho cùng, tứ hôn vẫn phải hai người cùng có mặt, hoàng thượng mới có thể ban chỉ, cứ không được điện hạ bên này ngài ra một mặt, Lữ gia đầu kia Lữ tướng ra một mặt có thể định ra chuyện này. Bằng không thì ngày đó tại bãi săn, chuyện này cũng đã định xuống. Bởi vậy, nếu muốn quấy nhiễu hôn sự này, có lẽ kéo dài một chút, chuyện này là phải từ phía trên này ra tay.

 

-“Ra tay thế nào?

Nguyên quý nhân cau mày nói:

-“Lúc này Mặc nhi cũng đã đang trên đường, chẳng lẽ còn có thể gọi hắn quay trở về đường cũ? Huống chi chúng ta truyền tin ra ngoài cũng không ổn thỏa, lần trước tin kia bị đổi nội dung, bây giờ cũng không chắc có bao nhiêu người ở trên nửa đường chờ cướp đấy?.

 

-“Chủ tử.” Nguyệt Tú khẽ kéo bà một cái, “Chúng ta cũng không nhất định cần phải đánh chủ ý Bát điện hạ bên kia a! Chẳng phải còn có Lữ gia tiểu thư sao, chúng ta vậy không bằng...

 

 

*** *** *** *** ***

 

[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

Chương 788:

Uy hiếp đến từ Nguyên quý nhân…

 

Nguyệt Tú ra chủ ý cho Nguyên quý nhân, vậy không bằng nghĩ cách để Lữ gia tiểu thư kia thời gian đại niên không thể vào cung, lại hoặc là thẳng thắn cũng không ra khỏi cửa, hoàng thượng không gặp mặt, hôn sự này tự nhiên cũng sẽ không thuận tiện ban thưởng, dù sao có thể kéo dài ngày nào hay ngày đó!

 

Nguyên quý nhân cảm thấy ý kiến này rất tốt, bà nghĩ một lát, trên cơ sở này chủ ý lại tiến thêm một bước:

-“Tốt nhất là Lữ gia tiểu thư kia bệnh không dậy nổi, trọng bệnh quấn giường trị cũng không trị hết, một cái ma bệnh như vậy tự nhiên cũng không xứng với hoàng tử. Dù sao ăn tết xong, nhiều nhất hơn tháng Mặc nhi cũng sẽ trở lại nam giới, chuyện tứ hôn đến đây cũng sẽ chấm dứt!

 

Bà nói, khóe môi nhếch lên, cuối cùng là cười lên. Nụ cười này, liên quan khóe mắt cũng cùng vểnh lên.

 

-“Đi!” Nguyên quý nhân một lần nữa đứng lên, “Chúng ta đi xem thử Hoàng hậu nương nương, thừa dịp sắc trời còn không muộn, đi nói với hoàng hậu nương nương một chút.

 

Nguyên quý nhân mang theo cung nữ Nguyệt Tú một đường đi tới Cảnh Từ cung. Nguyệt Tú vừa đi vừa cảm thán,

-“May mà hoàng thượng chỉ là giáng vị phần chủ tử, mà không có cấm túc như Lệ quý nhân vậy, cái này đã là vạn hạnh trong bất hạnh, bằng không, chúng ta cả hành động đều bị hạn chế, tháng ngày chẳng phải là trải qua càng uất ức.

 

Thời khắc Nguyệt Tú nhắc đến Lệ quý nhân, Nguyên quý nhân không khỏi hừ lạnh,

-“Ai có thể ngốc như nàng vậy, mấy chục năm không hại một người, hại một lần đã bị tóm gọn, bắt cũng bị bắt, còn không sẽ vì chính mình giải vây, cứ chút tội danh như thế chụp lên, giáng vị cấm túc thật đúng là nhẹ.

 

-“Nghe nói là Tế An quận chúa cầu tình.

 

-“Vậy thì nguy hiểm hơn.

 

Thân ảnh Phượng Vũ Hoành lại hiện lên trước mắt Nguyên quý nhân, hận đến bà nghiến răng.

 

-“Tế An quận chúa kua chưa bao giờ hảo tâm, thay nàng ta cầu tình một lần, về sau không chắc lại từ chỗ nào tìm bù đắp lại, đừng tưởng rằng nhân tình của nha đầu kia thì dễ nợ như vậy.

 

Hai người một đường đi tới Cảnh Từ cung, lúc người đến đó, sắc trời đã tối mịt, dần đêm.

 

Phương Nghi đang ở cửa tẩm điện tiếp nhận tổ yến tiểu cung nữ bưng đến, vừa ngẩng đầu tức thì nhìn thấy Nguyên quý nhân đi đến phía này, ngay lập tức đã sinh lòng không kiên nhẫn.

 

Nhưng rốt cuộc bà ta là hạ nhân đối phương là chủ tử, mấy lễ này vẫn phải chu toàn, đành phải hành lễ với Nguyên quý nhân, nói:

-“Quý nhân, thời điểm này đến Cảnh Từ cung là có chuyện gì sao? Hoàng hậu nương nương thân mình không khỏe, đã muốn nghỉ ngơi, phân phó nô tỳ nói không tiếp khách, quý nhân như là không có chuyện gì gấp, liền thỉnh ngày mai lại đến thỉnh an thôi.

 

Nguyệt Tú liếc nhìn Nguyên quý nhân, thấy ý bà không thèm bỏ đi, đã biết hôm nay bà đây là nhất định muốn gặp hoàng hậu, vì thế nhanh chóng nói tiếp:

-“Làm phiền Phương Nghi cô cô thông báo một tiếng thôi, chủ tử nhà chúng ta là thật có việc yêu cầu gặp Hoàng hậu nương nương, chờ đến ngày mai sợ là không kịp đâu!

 

Phương Nghi khó giải,

-“Cớ gì gấp gáp như vậy?

 

Nguyệt Tú không nói, nhưng chỉ là nói:

-“Làm phiền cô cô thông báo một tiếng thôi, Về phần có gặp hay không, tin tưởng Hoàng hậu nương nương tự có quyết đoán.

 

Ý của lời này chính là, gặp hoặc không gặp đều là hoàng hậu định đoạt, ngươi Phương Nghi chỉ để ý thông báo liền thành, nhưng nếu cũng không làm được thông báo, vậy cũng chính là mất bản chức.

 

Phương Nghi sao có thể nghe không hiểu ý của nàng, ngay lập tức cũng không nói gì, đối với người khác khẽ lắc đầu, rồi xoay người đi vào tẩm điện.

 

Trong cung phi tần rất nhiều, vì những năm này hoàng thượng không vào hậu cung, các phi tần từng người từng người khó tránh trong lòng ủy khuất, thậm chí có ít người dùng ủy khuất đã không hình dung được, phải nói là vặn vẹo. Người chủ nhân này vặn vẹo đi, liên quan nha hoàn bên người liền cũng cùng không bình thường, thị nữ bên người một quý nhân nho nhỏ, liền dám cùng bà cung nữ chưởng sự bên cạnh hoàng hậu nói như thế, thật đúng là khuyết giáo huấn.

 

Phương Nghi nín giận, nhưng vẫn là đến trước mặt hoàng hậu hồi báo, hoàng hậu trước tiên không để ý chuyện Nguyên quý nhân, mà là hỏi Phương Nghi:

-“Là người phương nào chọc giận ngươi?

 

Phương Nghi đem lời nói Nguyệt Tú lập lại một lần, nhưng thấy hoàng hậu tái mặt phẫn nộ quát:

-“Thật càng ngày càng kỳ cục, hậu cung này lại không sửa trị, những người kia đều muốn lên trời đây!

 

Dứt lời, khoát tay chặn lại,

-“Gọi Nguyên quý nhân kia vào đây, bản cung cũng muốn nghe một chút nàng có chuyện không bình thường gì cứ phải lúc này đến, nếu cũng như lời nàng nói có cái loại gấp kia, việc này bản cung nhất định phải tính toán cùng nàng ta một phen.

 

Có hoàng hậu nói, Phương Nghi đành phải thỉnh hai người kia đi vào tẩm điện. Nguyên quý nhân mang theo Nguyệt Tú quỳ hành lễ, nhưng chậm chạp không nghe hoàng hậu lên tiếng gọi dậy.

 

Hai người quỳ đến chân đã tê rần, rốt cục Nguyệt Tú không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhưng thấy hoàng hậu đang tựa vào trên ghế quý phi, híp mắt, giống như ngủ rồi, không khỏi nhẹ ho một tiếng, tỏ vẻ nhắc nhở.

 

Nhưng tức là một tiếng khặc này, suýt chút nữa thì nàng ta mất đi nửa cái mạng!

 

Hoàng hậu tại dưới một tiếng ho nhẹ này mở mắt ra, mi tâm nhíu chặt, mặt tức giận. Phương Nghi quát mắng Nguyệt Tú kia:

-“Thứ hỗn trướng, Hoàng hậu nương nương ngủ chập chờn, cả hoàng thượng đều nói qua, lúc thân mình nương nương không khỏe nghỉ ngơi bất kỳ kẻ nào cũng không thể quấy rối, ngươi chỉ là một cái cung nữ sai khiến bên cạnh quý nhân, cư nhiên dám to gan cố ý đánh thức hoàng hậu?

 

Nguyệt Tú run rẩy toàn thân, biết chính mình lần này xác thực vượt qua, vì thế nhanh chóng dập đầu cầu xin tha thứ.

 

Ai biết, hoàng hậu từ trước đến giờ cư xử rộng lượng cũng không muốn tha cho nàng, trực tiếp liền phân phó nói:

-“Kéo xuống, trừng phạt 10 trượng.

 

Mười trượng, nghe tới không nhiều lắm, nhưng trên thực tế đánh đến trên thân nhưng cũng là sẽ trầy da bong thịt.

 

Nguyên quý nhân nghe nói kinh hãi, đã muốn mở miệng cầu tình, đã thấy không biết từ chỗ nào nhô ra hai cái thái giám dốc sức kéo Nguyệt Tú ra khỏi tẩm điện, mặc cho Nguyệt Tú làm sao gào khóc, vừa đóng cửa điện, bên trong chính chủ nương nương cũng là không nhúc nhích.

 

Rất nhanh, “Ầm ầm” Tiếng trượng hình truyền đến, đánh Nguyên quý nhân trong lòng nhói đau, lại nhìn về phía trong ánh mắt của hoàng hậu không khỏi liền xen lẫn mấy phần oán hận.

 

Hoàng hậu cuối cùng là thẳng người, hỏi bà,

-“Ngươi tới gặp bản cung, vì chuyện gì? Nghe nói là chuyện gấp gáp hôm nay không nói không được, vậy bản cung cũng muốn nghe một chút như thế nào muốn nóng vội mà phá vỡ quy củ, nếu như đến tột cùng ngươi không nói ra được, bản cung chắc là sẽ không dễ tha.

 

Nguyên quý nhân nghiến răng, lại một mực người ta là hoàng hậu, bây giờ bà chẳng qua là một quý nhân nho nhỏ, thân phận chênh lệch quá lớn, đã để bà sinh ra một loại cảm giác vô lực. Cuối cùng là bình phục lại cảm xúc, bên ngoài Nguyệt Tú bị trượng hình cũng đã kết thúc, có cung nhân vào bẩm báo nói đã hôn mê bất tỉnh, nhưng khí tức vẫn còn, người của hoàng hậu nâng trở lại, lúc này Nguyên quý nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Chờ tất cả cung nhân lui ra, bà mới mở miệng nói:

-“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp hôm nay là thực sự không có biện pháp, mới mặt dày đến cầu nương nương.

 

-“À?" Hoàng hậu khó giải hỏi, "Cầu bản cung? Vậy ngươi nói đi….. là việc gì?"

 

Nguyên quý nhân nhìn Phương Nghi chớp mắt, thấy đối phương cũng không có ý định đi ra ngoài, cũng không bắt buộc, chỉ nói:

-“Lập tức sắp đại niên rồi, hoàng thượng có định tại lúc đại niên tứ hôn cho Bát điện hạ cùng Lữ gia tiểu thư. Thần thiếp cả gan đến cầu nương nương, có thể hay không nghĩ cách đánh tan vụ hôn nhân này?

 

-“Cái gì?” Hoàng hậu khó giải nói, “Hoàng thượng thánh khẩu kim ngôn, trước mặt nhiều người như vậy hứa hôn ước, sao có thể đánh tan? Nguyên quý nhân, bản cung thấy ngươi là hồ đồ chứ?

 

Nguyên quý nhân nhìn bà, nhưng lắc lắc đầu,

-“Không, thần thiếp không có hồ đồ, thần thiếp chính là hi vọng hôn sự này có thể tiêu mất, thế nhưng thần thiếp cũng biết chỉ cần nương nương chịu hỗ trợ, chuyện này liền ắt hẳn thành.

 

-“Dựa vào cái gì? Bản cung phải giúp ngươi?

Hoàng hậu giận dữ, nói:

-“Nguyên quý nhân, mỗi người đều có mệnh của riêng mình, các ngươi đều sinh hoàng tử, bản cung dưới gối trống trơn, ngôi vị hoàng đế kia các ngươi người nào thích giành thì người đó đi giành, bản cung không xen vào, cũng không muốn quản.

 

-“Tuy dưới gối Nương nương không con, nhưng ngài trung cung cao quý, tất cả hữu hoàng tử Đại Thuận cũng phải tôn ngài là dòng chính. Tương lai mặc kệ hoàng tử nào kế vị, ngài đều là Hoàng thái hậu không thể tranh cãi, thế nhưng ngài lại nói tất cả cái này không quan hệ tới ngài?

 

Nguyên quý nhân nhìn chằm chằm hoàng hậu, một chút đều không hé miệng,

-“Ngài biết rõ việc hôn nhân của Bát điện hạ cùng Lữ gia là bị người âm thầm động tay động chân, thần thiếp cầu đến trước mặt ngài, ngài liền thật sự không có ý định quản?

 

Hoàng hậu thật sự phẫn nộ:

-“Cái gì gọi là bản cung biết rõ? Bản cung biết cái gì? Bản cung chỉ biết hoàng thượng đáp ứng hôn sự này, chỉ biết đây là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi. Nguyên quý nhân, bản cung hôm nay cũng vô ý truy cứu ngươi quấy rầy, ngươi hãy trở về đi.

 

-“Thần thiếp không thể đi.

Thái độ Nguyên quý nhân rất kiên quyết,

-“Thần thiếp hôm nay đến, đã nói ra mục đích nhất định phải đạt thành tâm nguyện, thị nữ của thần thiếp cũng đã đưa cho Cảnh Từ cung nói đánh là đánh, nương nương sao dễ dàng liền tống cổ thần thiếp về như vậy?

 

Bà vừa nói vừa lắc đầu,

-“Không được, thần thiếp không thể cứ đi như thế, đi uổng công, mà ngày sau nương nương nhất định sẽ hối hận.

 

-“Cái gì?” Hoàng hậu khó giải, gần như cho rằng này Nguyên quý nhân điên rồi, “Bản cung hối hận? Bản cung có gì có thể hối hận?”

 

-“Nương nương!

Nguyên quý nhân bất chợt lên giọng, thân hình cũng nghiêng về phía trước,

-“Nương nương cũng không cần nói chuyện quá tuyệt tình, càng không nên quá kiên quyết cự tuyệt thần thiếp, ngài hãy suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ cẩn thận, đem những chuyện rất nhiều người không biết từ đầu tới cuối nghĩ lại một lần. Nghĩ xong, ngài suy nghĩ thêm một chút có nên giúp thần thiếp đợt này hay không, hay hoặc là, thẳng thắn giết thần thiếp diệt khẩu?

 

-“Ngươi...

 

Đột nhiên, hoàng hậu bị lời Nguyên quý nhân nói ngăn chặn, bà nhìn chằm chằm Nguyên quý nhân, một đôi mắt híp lại, dường như muốn từ trong mắt Nguyên quý nhân nhìn ra một chút tin tức.

 

Tiếc thay, Nguyên quý nhân cũng rất giảo hoạt, cũng nhìn lại, ai cũng không cam lòng thua kém, đến cùng hoàng hậu không thể nào đạt thành mong muốn, bà chỉ chủ động nói câu:

-“Bản cung không hiểu ngươi đang nói cái gì?

 

-“Nương nương thật không rõ sao?

Nguyên quý nhân bất chợt cười phá lên, thật giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, bà nhắc nhở hoàng hậu lần nữa:

-“Nương nương cũng đã nói, dưới gối ngài không con, nhưng nhi tử thần thiếp là đại tướng đóng giữ biên quan. Ngài nói, là tin tức của thần thiếp linh thông, hay là tin tức của nương nương linh thông? Nương nương, có một số việc ngài để trong lòng nhiều năm như vậy, chưa bao giờ chịu lấy ra gặp người, thần thiếp cũng không tin ngài kìm nén không khó chịu. Đương nhiên, chuyện như vậy cũng là không có cách nào nói, chỉ cần ngài còn muốn ngồi an ổn tại trên vị trí này, thì chuyện này nhất định phải trở thành bí mật mãi mãi. Nhưng ngài có thể giữ kín, người khác sẽ giữ kín sao? Liền nói thí dụ như thần thiếp, hôn sự này của Bát điện hạ nghẹn trong lòng thần thiếp, đã tạo thành bệnh. Nếu như ngài không chịu cứu viện, liền khó bảo toàn thần thiếp tại lúc hoàng thượng tứ hôn không chịu đựng được không cẩn thận liền nói ra. Nương nương ngài nói, chuyện đó nếu như bị mọi người biết được, hậu quả...

 

-“Đủ rồi!

 

Hoàng hậu vung mạnh cánh tay, chén huyết yến để trên bàn nhỏ cạnh giường êm “Đùng” một cái đã bị hất đến trên mặt đất, chén rơi xuống nát tan, đồ bổ rơi rớt đầy mặt nền lạnh băng, khiến người nhìn run sợ.

 

Cũng không biết trải qua bao lâu, ngay khi Nguyên quý nhân nghĩ có khi nào người hoàng hậu này muốn liều đến cá chết lưới rách không?

 

Lúc này, lại nghe hoàng hậu nói:

-“Ngươi trở về đi, chuyện này, để bản cung nghĩ một biện pháp tốt mới được.

 

 

*** *** *** *** ***

 

[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

Chương 789:

Trả mệnh cho “Hắn”

 

Nguyên quý nhân đi, mang theo nụ cười… từ sau khi bà bị biếm làm quý nhân, đây là lần đầu tiên bà cười đến đắc ý như vậy.

 

Nguyệt Tú đi theo bên cạnh Nguyên quý nhân, nhỏ giọng hỏi một câu:

-“Chủ tử, Hoàng hậu nương nương thực sẽ giúp chúng ta sao?

 

Nàng có chút lo lắng, vừa rồi dáng vẻ Hoàng hậu nương nương rất tức giận, không biết chủ tử dùng việc gì chọc giận hoàng hậu, tuy nói cuối cùng hoàng hậu là đáp ứng, nhưng dù sao tâm không cam tình không nguyện, thế nào cũng khiến tâm người không rơi xuống đất.

 

Nguyên quý nhân nghe câu hỏi của nàng hừ lạnh một tiếng, trong lòng có dự tính nói:

-“Giúp, sao nàng có thể không giúp, chỉ cần nhược điểm kia còn ở trong tay ta, tuy nàng tức giận, cũng phải giúp.

 

Nguyệt Tú không biết đến cùng là cái chuôi gì, nhưng lại không dám hỏi, bởi vì phàm là chuyện Nguyên quý nhân muốn nói với nàng đều sẽ chủ động nói, loại chuyện không nói cho nàng biết vậy đã nói rõ Nguyên quý nhân không muốn nói. Việc quan hệ hoàng hậu, Nguyệt Tú nghĩ, tốt hơn chính mình không nên biết. Nhưng cuối cùng là có chút bận tâm, nói:

-“Hoàng hậu có thể hay không...

 

-“Giết người diệt khẩu à?

Nguyên quý nhân khanh khách mà cười, nói:

-“Nàng không dám, bởi vì nàng không biết ta đã nói cho bao nhiêu người, rồi lại biết rất rõ nhất định là Mặc nhi đã nói cho bản cung biết. Nàng giết ta dễ dàng, nhưng thế tất sẽ gặp phải Mặc nhi trả thù và đả kích tàn khốc, nàng không làm tốt chuẩn bị lưới rách cá chết.

 

Nguyên quý nhân bên này đắc ý rời khỏi, bên trong Cảnh Từ cung, tàn lửa thịnh nộ của hoàng hậu vẫn còn không tiêu tan, một đôi tay đều run rẩy. Phương Nghi cho người dọn dẹp mảnh sứ và tổ yến vỡ đầy đất ra ngoài, sau đó đóng lại cửa điện, xoay người lại nhỏ giọng hỏi hoàng hậu:

-“Nàng nói thực sẽ là sự kiện kia?

 

Hoàng hậu một song quyền sít chặt, nói chuyện cũng thay đổi thanh âm,

-“Trừ bỏ sự kiện kia, còn sẽ có cái gì có thể làm cho nàng không có sợ hãi chạy tới uy hiếp bản cung như vậy?

 

-“Nhưng sao Nguyên quý nhân có thể biết được?

Phương Nghi vạn phần khó giải,

-“Sự kiện kia sao có thể truyền tới chỗ nàng ta? Trong cung này, trừ bỏ nương nương và nô tỳ, ngay cả Trình gia tiểu thư cũng không biết điều này mà?

 

Phương Nghi vừa nói đến đây, bất chợt dừng lại, sau đó “Rầm” một cái quỳ trước mặt hoàng hậu ——

-“Nương nương, chẳng phải nô tỳ truyền đi, nô tỳ dùng tính mạng xin thề chưa bao giờ nói với bất kỳ ai… nương nương nhất định phải tin tưởng nô tỳ!

 

Hoàng hậu nhìn Phương Nghi, cũng sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói:

-“Ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên, bản cung hoài nghi ai cũng không thể hoài nghi đến trên đầu ngươi! Đứng lên đi!

 

Hoàng hậu khẽ giơ tay, nâng đỡ Phương Nghi một phen, chờ Phương Nghi đứng dậy, lại nói:

-“Chuyện này nói là bí mật khó biết, thế nhưng trên đời mà, không có tường nào gió không lọt qua được. Mẫu tộc của bản cung cũng không kín kẽ, chỉ cần người có tâm muốn biết, liền không có việc gì mà dò hỏi không ra được.

 

Phương Nghi cũng tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ một lát, nhưng vẫn là nhanh cau mày:

-“Nếu quả thật là bên kia để lộ phong thanh, chuyện này thì không dễ làm. Chỉ là một Nguyên quý nhân cũng tốt, nếu lại truyền đến trong lỗ tai những người khác, sợ là trong cung này sẽ không yên tĩnh!

 

-“Hừ!

Hoàng hậu hừ lạnh,

-“Trong cung này chưa từng trị an. Nguyên quý nhân kia biết được, hẳn là tin tức chiếm được từ chỗ Bát hoàng tử, bây giờ đối phương có nhược điểm này trong tay, hôm nay lần thứ nhất tới cửa uy hiếp, nhưng cũng là một lời nhắc nhở cho bản cung. Các nàng có thứ tự một lần thì sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, cũng không biết, sau này lại sẽ đến cầu chuyện gì đây.

 

-“Nương nương, lần này thẳng thắn không giúp thì tốt rồi, một cái Nguyên quý nhân, chúng ta còn không để vào mắt.” Phương Nghi mặt lộ tàn nhẫn, hiển nhiên đã có tâm tư tuyệt đoạn.

 

Hoàng hậu lại lắc đầu,

-“Thôi, chẳng qua một hồi hôn ước mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, bản cung giúp nàng việc này đến cũng không phí ít nhiều khí lực. Về phần sau này... Luôn không có khả năng nhân nhượng khoan dung lần nữa, nàng muốn dùng cái này đến áp chế bản cung cũng áp chế không ngừng. Cùng lắm cá chết lưới rách, bản cung tại trên chiếc thuyền này ngồi cũng đủ lâu, nửa đời trước đầu kia không có động tĩnh gì, chúng ta cũng tính sống yên ổn, nhưng hôm nay, sợ là Nguyên quý nhân không cầm cái này nói chuyện, hắn cũng phải tìm đến trong cung. Bản cung không nguyện làm quân cờ của hắn, trước đây không nguyện, hiện tại càng không nguyện. Thế nhưng hết cách rồi, đây là mệnh của bản cung, từ lúc sinh ra, bắt đầu từ ngày kia thì đã xác định rõ ràng, tránh không thoát, trốn không được, trừ phi không cần cái mạng này, trả lại cho hắn. Phương Nghi, ngươi nói nếu một ngày chúng ta không chịu nổi, liền trả mệnh cho hắn, được không?

 

Lời Hoàng hậu nói khiến cho Phương Nghi cũng sinh ra cảm khái vài lần, trong nháy mắt, cung nữ chưởng sự này y hệt như già mấy chục tuổi, tức khắc không khí lực. Bà thậm chí ngồi bệt xuống giường êm bên cạnh hoàng hậu, cười khổ thở dài, qua thật lâu mới nói:

-“Được, chờ đến có một ngày chúng ta đều không chịu nổi, vậy thì trả mệnh cho hắn.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hai người Phượng Vũ Hoành và Huyền Thiên Minh lưu lại trong cung đến cửa cung sắp đóng mới từ Nguyệt Hàn cung đi ra.

 

Huyền Thiên Minh mấy tháng mới về, tự nhiên không thể lại thả Phượng Vũ Hoành trở về phủ quận chúa. Vì thế, tiểu nha đầu bị hắn thuận lợi túm về Ngự vương phủ, mới vừa vào cửa, liền cảm nhận được hoan nghênh nhiệt liệt đến từ Chu phu nhân.

 

Huyền Thiên Minh hồi phủ, từ trên xuống dưới Ngự vương phủ quả thực so với năm rồi còn vui vẻ hơn… Chu phu nhân vừa dẫn ngưởi vào trong viện, vừa nói với bọn hắn:

-“Còn bận tâm điện hạ trước năm mới không về được, lão thân đã nghĩ, nếu như điện hạ thật trì hoãn ở nửa đường, vậy lão thân sẽ mang theo đầu bếp thị vệ đi về phía nam nghênh tiếp, gặp nơi nào tính nơi ấy, gặp ở nơi nào chúng ta cứ ăn tết nơi ấy!.

 

Huyền Thiên Minh bất đắc dĩ nói:

-“Đừng có khoa trương như vậy, bổn vương nói trước năm mới trở lại vậy thì nhất định trước năm mới trở lại, lúc nào nói không giữ lời qua.

 

Phượng Vũ Hoành đối với lời Chu phu nhân nói rất là tán đồng, nàng báo với Huyền Thiên Minh:

-“Thật ra A Hoành cũng đã tính toán như vậy, nếu như trước năm mới điện hạ không trở lại, A Hoành cũng sẽ không ở kinh thành đợi, sẽ theo Chu phu nhân cùng đi về phía nam tìm điện hạ.

 

Bạch Trạch ở phía sau, nói câu:

-“Cái này gọi là gì? Ngàn dặm tìm phu?

 

Phượng Vũ Hoành liếc hắn một cái, không lên tiếng, nhưng cũng xem như ngầm thừa nhận, trêu đến Huyền Thiên Minh cũng mím môi cười, chỉ cảm thấy nha đầu này càng ngày càng có ý tứ, hắn càng ngày càng thích trêu chọc nàng. Tiếc thay tháng ngày hai người sống chung luôn ngắn, đuổi tới năm tháng của Thiên Vũ, đuổi tới cục diện Đại Thuận… tuy là hắn muốn dừng lại cước bộ bồi bồi nàng thật tốt, thế nhưng trọng trách trên vai quá nặng nề để hắn không thở nổi.

 

Hai người đã dùng cơm ở trong cung, trở về phủ hạ nhân chỉ chuẩn bị nước tắm rửa, rồi dồn dập lui xuống.

 

Huyền Thiên Minh ngó vào hai cái thùng tắm lớn ở sau tấm bình phong, bất đắc dĩ nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Đi vào trong càn khôn tắm thôi, mấy tháng này quả thực bổn vương nhớ nơi ấy lắm rồi.

 

Phượng Vũ Hoành cười cười, nhủ thầm đây là từ cần kiệm biến thành xa xỉ dễ dàng, từ xa xỉ biến thành cần kiệm khó khăn mà! Đã quen với tắm thiết bị vòi sen ở thế kỷ hai mươi mốt, lại để cho Huyền Thiên Minh dùng loại thùng gỗ không tiện đổi nước không tiện cọ rửa này, tự nhiên hắn sẽ cảm thấy không thoải mái. Vì thế kéo tay hắn, xoa nhẹ bớt phượng hoàng ở cổ tay phải, thân hình vừa ẩn, trong nháy mắt đã vào trong hiệu thuốc không gian.

 

Trong không gian rửa mặt tắm rửa, còn trong không gian tìm chút đồ ăn vặt ăn… Huyền Thiên Minh cảm thấy những thứ loại nào của Phượng Vũ Hoành đều ngon, thế nhưng Phượng Vũ Hoành đã sớm ăn chán.

 

Lúc hai người đi ra, màn đêm tối dần, hai người làm tổ ở trên giường, nhất thời cũng ngủ không được.

 

Huyền Thiên Minh nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Năm sau phải đi về phía nam thôi, lần này đi đưa công chúa Cổ Thục kia, thái độ Cổ Thục quốc rất thú vị. Bọn hắn không tiếp thu triều đình Đại Thuận, nhưng tiếp nhận tiểu triều đình mà lão Bát xây dựng kia, thậm chí cảm thấy có lão Bát ở bên kia thi hành tân chính vô cùng có lợi cho quốc gia sa mạc phát triển, tâm tư muốn ủng hộ lão Bát leo lên hoàng vị Đại Thuận, đã không có thu liễm….

 

Phượng Vũ Hoành khó hiểu hỏi hắn:

-“Bát hoàng tử tân chính có phải là thật tốt như vậy hay không?

 

Huyền Thiên Minh nhún vai cười,

-“Đấy là tân chính chuyên môn vì Cổ Thục mà xây, cho Cổ Thục vô số phương tiện, tự nhiên bọn hắn nói tốt. Nhưng đối với Đại Thuận mà nói, có trăm hại mà không có một lợi. Ta biết tâm tư của lão Bát, muốn lôi kéo quân tâm dân tâm Cổ Thục, để cho bọn hắn ủng hộ hắn leo lên hoàng vị Đại Thuận, mà một khi lão Bát kế vị, tân chính kia chắc chắn là cái đầu tiên bị huỷ bỏ, Cổ Thục sẽ không chiếm được một chút chỗ tốt. Nói cho cùng, hắn chính là lợi dụng Cổ Thục cùng các tiểu quốc đại mạc khác đến giành ngôi vị hoàng đế này, lại một mực nguỵ trang đến mức ra dáng, khiến người vô cùng tín phục.

 

-“Theo A Hoành được biết, sa mạc có rất nhiều tiểu quốc, chẳng lẽ tất cả tiểu quốc đều ủng hộ Bát hoàng tử à? trên dưới Cổ Thục quốc cũng có cái nhìn nhất trí sao?

 

Huyền Thiên Minh gật đầu,

-“Đây là loại địa phương tiểu quốc không giống bên chúng ta, bên đó quân chủ chính là tồn tại chí cao vô thượng, quân chủ nói một câu, phía dưới tuyệt không có thể xuất hiện bất luận ý kiến phản đối gì. Không giống Đại Thuận, còn có triều Đình, còn có thanh âm bất đồng hai bên trái phải, Về phần nếu muốn bẩm tấu lên, còn phải khai triều thảo luận. Lần này ta đến nam giới, Rõ ràng cảm thấy bên kia rục rà rục rịch, có thám tử mật báo nói, bao gồm Cổ Thục, còn có mười cái tiểu quốc đã liên thủ, được lão Bát khuyến khích tại năm sau tiến hành một vòng tiến công Đại Thuận mang tính thăm dò. Mà lão Bát cũng có hứa hẹn, chỉ cần hắn có thể thuận lợi kế vị, Lan Châu, Thục Thiên phủ, đều sẽ giao cho Cổ Thục, coi như hồi báo.

 

Phượng Vũ Hoành nghe xong thẳng cau mày, đây chẳng phải bán nước cầu vinh sao? Dựa vào nhượng lại lãnh thổ Đại Thuận mà leo lên hoàng vị, Bát hoàng tử cũng không sợ như vậy đế vị hắn ngồi không vững vàng?

 

-“Tiến công thăm dò, thử cái gì?

Nàng hỏi Huyền Thiên Minh,

-“Thử cường độ đả kích Đại Thuận? Dùng cái này để quyết định trên sự tình ủng hộ Bát hoàng tử, khắp nơi được mất?

 

-“Đúng vậy.

Huyền Thiên Minh hừ lạnh,

-“Vì có thể khiến cho đối phương thuận lợi tiến công, tất nhiên lão Bát sẽ ngầm cứu viện trong đó, khiến cho đối phương tiến công càng thuận lợi, để chúng ta chống trả càng gian nan.

 

-“Mà một khi Đại Thuận chống trả thất bại, ở thời điểm này Bát hoàng tử sẽ đứng ra, dùng tư thế của hắn tiến hành đả kích đối với thập quốc đại mạc, đoạt đi công lao này.

Phượng Vũ Hoành nhàn nhạt trần thuật, đồng thời cũng đối loại hành vi này vạn phần khó giải,

-“Có phải là bọn hắn hay không đều cho rằng chỉ muốn ngồi trên hoàng vị, đời này dù cho đăng phong tạo cực? Sau đó cũng không cần thống trị, cũng không cần mỗi ngày phê tấu chương, càng không cần dậy sớm vào triều sớm? Làm hoàng đế liền ăn uống khoái trá xong dẹp đi? Vì sao người người đều nguyện làm hoàng đế? Theo ý A Hoành, chức nghiệp khổ cực nhất cõi đời này chính là hoàng đế, không chỉ gánh vác thiên hạ, mà còn bị giang sơn này nhốt lại nửa cuộc đời. Không những mình bị nhốt lại, còn có con trai của hắn cũng phải bị nhốt lại, sau đó đợi hắn đến tuổi già, bọn nhi tử tiếp tục tranh vị giết chóc, trơ mắt nhìn nhiều hài tử thân sinh đánh nhau chết sống như vậy, người trên hoàng vị không thương tâm sao?

 

Phượng Vũ Hoành nắm cánh tay Huyền Thiên Minh, nghiêm túc nói:

-“A Hoành không muốn bị giang sơn này nhốt lại, Huyền Thiên Minh, nếu như các huynh đệ của người đều tranh giành, quốc gia này giao cho trong tay bọn họ không đến nỗi rối loạn, A Hoành rất muốn khuyên điện hạ từ bỏ tất cả... Tiếc thay không được, bọn họ mà gánh thiên hạ này, đừng nói là điện hạ, A Hoành cũng không yên lòng...

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts