Thần Y Đích Nữ - Phần 257 (793-795)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 793:

☆, Tử Duệ trưởng thành!

 

Ba ngày trước giao thừa, Tử Duệ từ Tiêu châu trở lại kinh thành. Mấy tháng không gặp tiểu hài đã cao lớn một chút, dẫn tới Phượng Vũ Hoành cảm thán liên tục:

-“Đã cao lớn như vậy, đệ còn cao hơn tỷ tỷ.

 

Phượng Tử Duệ nghe thấy lời ấy, thì hất cao cằm, lớn tiếng nói:

-“Đệ là nam hài tử, tiên sinh nói đầu đệ sẽ cao hơn tỷ tỷ, đợi đến lúc đó, Tử Duệ sẽ gánh trọng trách bảo vệ tỷ tỷ, cũng sẽ không bao giờ để tỷ tỷ bị người bắt nạt.

 

Phượng Vũ Hoành cười cười ôm chặt hắn:

-“Tỷ tỷ nơi nào bị người bắt nạt, Tử Duệ lo lắng vớ vẩn.

 

-“Tại sao không có!

Đứa nhỏ này vừa nghe lời này đã phát hỏa lên, lúc này liền đẩy ra Phượng Vũ Hoành, khoanh hai tay ở trước ngực, cau mày lớn tiếng nói với nàng:

-“Phượng Vũ Hoành, tỷ đừng cho là đệ không biết, tuy người đệ đang ở Tiêu châu, thế nhưng vẫn hiểu rõ tình huống kinh thành bên này một hai. Tỷ chịu ủy khuất hay không trong lòng tỷ tinh tường, trong lòng đệ cũng biết! Tỷ cứ nói nói, bây giờ cõi đời này, còn có người nào càng thân thiết hơn hai chúng ta sao?

 

Hắn lớn tiếng hô lên câu nói này, nói xong, nhưng lại cảm thấy có tỳ vết, vì thế vội vàng sửa lại:

-“Đệ nói là quan hệ huyết thống, loại thân thiết có huyết mạch, tỷ phu không tính.

 

Một câu nói, đều làm cho Vong Xuyên Hoàng Tuyền tức cười, Phượng Vũ Hoành cũng nhịn không được bật cười lên, rồi lại nghe đứa nhỏ này nói:

-“Nghiêm túc một chút, chính đệ đang hỏi chuyện đứng đắn.

 

Vì thế Phượng Vũ Hoành không thể không đứng đắn trả lời hắn:

-“Đã không có! Khắp thiên hạ này, chỉ có Tử Duệ chúng ta cùng ta thân nhất, tính tất cả mọi người, đệ thân nhất.

 

Tử Duệ thoả mãn gật gật đầu, lại nói:

-“Đúng rồi! Đệ là đệ đệ ruột của tỷ, chúng ta thân nhất, cho nên tỷ ở trước mặt đệ còn cố giấu diếm gì? Bị ủy khuất nói ngay, trong lòng không thoải mái cũng nói ra, tỷ tỷ đưa Tử Duệ đi học, lẽ nào chỉ muốn để Tử Duệ đi học tập đọc sách viết chữ sao? Vậy thì ở trong kinh thành tùy tiện tìm một vị tiên sinh cũng có thể dạy! Sở dĩ Tử Duệ bái sư tại Tiêu châu Vân Lộc thư viện, chính là muốn tại đó đọc sách viết chữ, sau khi học xong sẽ hiểu càng nhiều đạo lý. Tỷ tỷ, Tử Duệ tuy cách xa ở Tiêu châu, nhưng chuyện trong kinh thành vẫn có thể nghe thấy, Tử Duệ biết bà ta đã bỏ đi, đi theo Phượng Cẩn Nguyên, còn có cái Phó Nhã kia. Nhân gia gọp đủ một nhà ba người, nhưng chỉ có vứt tỷ tỷ ở kinh thành, lúc cuối tuần Tử Duệ còn không có nghỉ liền nhớ kỹ tỷ tỷ nên là bị bao nhiêu ủy khuất, trong lòng rất không yên lòng, liền ngóng trông sớm ngày trở lại kinh thành ở bên cạnh tỷ tỷ. Đúng là tỷ còn cùng đệ giả vờ! Còn cười đùa cợt nhả đệ! Còn nói với đệ không có người có thể bắt nạt được tỷ! Tỷ tỷ, đến cùng tỷ coi đệ như đệ đệ hay không?

 

Mấy câu nói, thẳng nói cho Phượng Vũ Hoành bị sững sờ tại chỗ. Thanh âm của tiểu hài tử một lần lại một lần tại trong đầu nàng vang trở lại, một câu một câu vào lòng của nàng, bao gồm gương mặt nhỏ nhắn kia còn ủy khuất hơn nàng, cùng cắn răng nhịn được mới chưa rơi nước mắt.

 

Mũi nàng bất chợt liền cay cay, sau đó đột nhiên ôm đứa nhỏ trước mặt vào trong lòng, cũng bất kể có phải hay không là tại cửa phủ ở sát đường, oà khóc lên. Nàng khóc lóc, Tử Duệ cũng cùng khóc, liên quan Vong Xuyên Hoàng Tuyền bắt đầu lau nước mắt, tướng sĩ Ngự lâm quân giữ cửa nhìn thấy đều đỏ mắt.

 

Tử Duệ vừa khóc vừa nói:

-“Tỷ còn dám nói mình không ai dám bắt nạt, đều khóc thành thế này, không chắc bị bao nhiêu ủy khuất. Tỷ tỷ, Tử Duệ cũng đã trưởng thành, có thể chia sẻ với tỷ, dù cho đệ vẫn chưa thể hoàn toàn bảo vệ tỷ, nhưng ít ra tỷ gặp chuyện khó xử có thể nói với đệ một chút, không nên giữ ở trong lòng chỉ vì muốn tốt cho đệ, cái gì cũng không cho đệ biết, một khi chuyện gì phát sinh liền đưa đệ về Tiêu châu. Tiêu châu không phải là cái thế ngoại đào nguyên như tỷ nghĩ, đệ không cần trốn ở chỗ ấy không để ý đến chuyện bên ngoài, đệ muốn biết tỷ tỷ mỗi ngày sống có tốt hay không, biết trong kinh thành này lại xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì, tỷ tỷ có bị liên lụy hay không? Tỷ tỷ, cầu cầu tỷ đừng lại đẩy đệ ra, được không?

 

Tiểu hài tử vừa khóc vừa nói, hai cánh tay nhỏ ôm Phượng Vũ Hoành sít sao. Hắn hiện tại cao lớn, hai cánh tay vòng lên, cũng có thể vòng quanh hông Phượng Vũ Hoành, Phượng Vũ Hoành nghĩ, chừng hai năm nữa, đứa nhỏ này nhất định sẽ cao hơn nàng, có thể dễ dàng bồng nàng lên, thật giống như một cái tiểu đại nhân có thể che chở nàng sau lưng.

 

Sau đó mấy năm tiếp theo, Tử Duệ lớn chút nữa, chính là cái trẻ ranh to xác, nàng gặp phiền phức, thì hắn đứng trước người, nói một câu:

-“Đệ thấy ai dám khi dễ tỷ tỷ của đệ! Vậy nhất định đặc biệt uy phong.

 

Nàng nghĩ đi nghĩ lại,

-“Phốc xuy

 

Thoáng cái đã cười lên, nước mắt còn đọng trên mặt, người thế nhưng thật cười.

 

Tử Duệ bị nàng cười đến chẳng hiểu ra sao, khó hiểu hỏi:

-“Vừa khóc vừa cười, có khi nào tỷ bị ngốc không hả?

 

Phượng Vũ Hoành không trả lời, kéo tay của hắn nhanh chân liền đi vào trong phủ, đến khi đi trở về viện của Tử Duệ, vào phòng chánh, đợi hạ nhân đưa trà ấm lên cho Tử Duệ, mắt thấy Tử Duệ uống cạn một chén, nàng lúc này mới lại nói:

-“Tiểu tử ngốc, tỷ tỷ vốn cũng chẳng phải vì tự mình bị ủy khuất mới khóc, tỷ tỷ khóc là vì tỷ tỷ vui vẻ, bởi vì Tử Duệ của tỷ đã trưởng thành, không còn là một tiểu hài tử trước đây chỉ đành đi theo sau lưng tỷ tỷ… Tử Duệ của tỷ cũng có thể giống như người lớn che mưa chắn gió cho tỷ, cho nên tỷ tỷ vui vẻ.

 

Tử Duệ cau mày:

-“Chỉ vì vậy mà tỷ khóc à? Có gì phải khóc, đệ sớm liền trưởng thành, là tỷ vẫn cảm thấy đệ là tiểu hài tử. Tỷ cũng không ngẫm lại, đệ đều có thể từ kinh thành đi tới đông giới, tiểu hài tử nào có thể có bản lãnh như đệ vậy?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Đoạn sử đen đệ còn nói không thấy ngại à, nếu không có ám vệ trong cung bảo vệ ở phía sau, đệ cho rằng đệ thật có thể bình an đến đông giới sao?

 

Nàng khoát khoát tay,

-“Thôi thôi, chúng ta không nói cái này, tỷ lại hỏi đệ. Diêu... chuyện của bà, đệ là nghe nói thế nào?

 

Nàng vốn muốn nói Diêu thị, nhưng suy nghĩ thêm, người nọ đối với Tử Duệ mà nói cho cùng là mẹ ruột, nói quá xa lạ cũng không tốt.

 

Thế nhưng rất hiển nhiên, Phượng Vũ Hoành cả nghĩ quá rồi, bởi vì Tử Duệ vừa mở miệng, liền trực tiếp kêu lên danh xưng kia ——

-“Chuyện Diêu thị sao? Đương nhiên rồi, tiên sinh nói cho đệ biết, tiên sinh không chỉ nói cho đệ biết Diêu thị rời khỏi kinh thành, còn nói cho đệ biết Phượng Cẩn Nguyên cũng cùng nhau đi, bao gồm cái Phó Nhã bề ngoài rất giống với tỷ tỷ, bọn hắn tuy rằng không phải cùng đi, nhưng cũng là chân trước chân sau.

 

-“Tiên sinh?” Phượng Vũ Hoành sửng sờ, “Tiên sinh còn giảng cho đệ những cái này?

 

-“Đương nhiên!

Tử Duệ ngồi thẳng dậy, rất nghiêm túc nói:

-“Tiên sinh không chỉ nói này đó, ông còn phân tích việc này cho đệ. Ba người kia rời kinh khẳng định là đi về phía nam, để Phó Nhã kia dùng khuôn mặt giống y như tỷ đi giúp đỡ Bát hoàng tử, tại nam giới tạo thành một loại Tế An quận chúa đến đây, giả tạo Tế An quận chúa theo Bát hoàng tử. Dùng cái này vì Bát hoàng tử tạo thanh thế càng có ưu thế, được dân tâm, được càng nhiều tài nguyên ngoại giới trợ giúp. Tỷ tỷ, là như thế này sao?

 

Phượng Vũ Hoành lúc này đây là hoàn toàn phục, tiên sinh Tiêu châu chuyện như vậy đều giảng với tiểu hài tử? Nhưng nàng cũng chỉ một trận kinh ngạc, rất nhanh đã hiểu được. Phải rồi, ở cổ đại hài tử đều trưởng thành sớm, nữ hài mười lăm tuổi thì có thể xuất giá, nam hài cũng giống như vậy. Bọn hắn tất cả mọi chuyện so sánh hậu thế điều biết sớm hơn, độ thành thục của con người tự nhiên cũng sẽ sớm.

 

Dưới cái nhìn của nàng Tử Duệ vẫn là tiểu hài tử, nhưng trong thực tế tại nhà quan, cái tuổi này đã coi như một tiểu đại nhân, thậm chí có rất nhiều phụ thân đã bắt đầu ở trước mặt hài tử nói chút chuyện trên triều đình, đã bắt đầu mở rộng thảo luận một số chuyện quốc gia với hài tử.

 

Rất nhanh, Tử Duệ cũng cho nàng thấy, hắn nói:

-“Tiên sinh nói, Vân Lộc thư viện không thể chỉ dạy cho chúng ta đọc sách viết chữ, trong thư viện chúng ta học được càng nhiều hẳn là đạo lý làm người, còn có thái độ làm người. Thế nhưng hậu sinh có thể đi vào Vân Lộc thư viện, tại dân gian cũng may nhà quan cũng được, đều là tài năng xuất chúng cực kỳ, tương lai bọn hắn hoặc là đi đến chiến trường kiến công lập nghiệp, hoặc là đến trong khoa cử đi cầu lấy công danh, cho nên đối với chuyện kinh thành, đối với việc triều chính, các tiên sinh trong thư viện không chỉ sẽ không cố ý đi tránh né, còn phải cẩn thận giảng giải cho chúng ta. Lần trước có nói ra…..ở tỉnh ngoài có viên quan bị giáng quan, nhi tử nhà viên quan kia ở tại trên học đường, tiên sinh cũng là ở ngay trước mặt hắn nói ra, còn bảo hắn đứng ra phân tích. Tỷ tỷ, chúng ta học không giống với tỷ nghĩ.

 

Phượng Vũ Hoành sau khi hết kinh ngạc cũng không khỏi cảm thán phương thức dạy học của Vân Lộc thư viện, đây rõ ràng đã kiểu giáo dục bắt đầu phát triển của hậu thế, trách không được người người đều nói Vân Lộc thư viện đệ nhất thiên hạ, hôm nay nghe vậy, quả thực không giả.

 

Nàng hướng Tử Duệ gật đầu, từ trong thâm tâm nói:

-“Tiên sinh của các đệ làm đúng, hài tử nên dạy thế này, lúc này mới có thể dạy ra được trụ cột quốc gia chân chính.

 

Nàng cũng chỉnh chỉnh người, lại nói:

-“Đệ đều đã biết, tỷ tỷ cũng sẽ không gạt đệ, liên quan với Diêu thị...

 

Phượng Vũ Hoành lần thứ nhất coi Tử Duệ như thành một người lớn, tỉ mỉ đem chuyện của Diêu thị còn có của Phượng Cẩn Nguyên, cùng với mấy tháng nay trong kinh thành, trong phủ quận chúa…..tất cả sự việc xảy ra đều giảng cho Tử Duệ nghe.

 

Hài tử nghe rất nghiêm túc, đồng thời cũng đối với việc này tự mình đánh giá. Không thể không nói, bình luận khách quan, chính xác, tuy là Phượng Vũ Hoành cũng không khỏi không khâm phục.

 

Cho đến cuối cùng, Phượng Tử Duệ nói với nàng:

-“Giữa người và người đều phải dựa vào duyên phận chống đỡ, chúng ta hữu duyên trở thành tỷ đệ, cũng cùng Diêu thị hữu duyên trở thành mẫu nữ mẫu tử. Nhưng duyên phận của chúng ta càng lâu dài một chút, trong lúc cùng Diêu thị lại vô cùng nông cạn. Tỷ tỷ không cần quá để vào trong lòng, hết duyên tại đây, không gì đáng tiếc, chỉ cần tỷ đệ không thẹn với lương tâm, dù cho tương lai có một ngày đến trong điện diêm vương, thời điểm đối mặt phán quan, cũng không hề cảm thấy thua thiệt bà.

 

Hắn vừa nói vừa rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Phượng Vũ Hoành, kéo tay nàng nói:

-“Không biết tỷ tỷ còn nhớ được hay không, lúc trước khi chúng ta vừa được đưa đến trong sơn thôn tây bắc, bà không biết giặt quần áo, không biết nhóm lửa, không biết nấu cơm, cũng không có nửa điểm năng lực đi làm việc kiếm tiền. Là tỷ tỷ mang theo đệ mỗi ngày vào trong núi hái nấm và rau dại, chúng ta mới có thể miễn cưỡng sống sót. Đôi khi kiếm được ít, tỷ tỷ đã nói dối mình trong núi đã ăn rồi, tiết kiệm đều cho bà cùng Tử Duệ ăn. Mà bà, không biết nhóm lửa nấu ăn, một cây đuốc cả gian nhà tranh che mưa duy nhất. Chúng ta liền tại trên đất chẳng có phòng ngủ ba đêm, còn là tỷ tỷ vào núi đi hái nấm cho người trong thôn ăn, lúc này mới đổi lấy người hảo tâm giúp chúng ta lại tu sửa căn phòng nhỏ. Thế nhưng lần đó, tỷ tỷ hái nấm cho bọn hắn liền hái ròng rã ba tháng. Tỷ tỷ, Tử Duệ nói lời đại nghịch bất đạo, vốn nên là mẫu thân chiếu cố hài tử, nhưng tại nhà chúng ta lại ngược lại, là hài tử nho nhỏ phải chăm sóc mẫu thân… Tỷ cũng được, đệ cũng được, với bà đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, bây giờ bà có lựa chọn tốt hơn, Tử Duệ chúc phúc bà có thể từ đó sống tốt hơn. Nhưng nếu có một ngày bà lại trở về, Tử Duệ chắc là sẽ không lại nhận nương thân ấy...

 

 

*** *** *** *** ***

 

[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

Chương 794:

☆, Xin thề muốn nhổ tận gốc Diêu gia…

 

Liên quan với Diêu thị, trước đây hai tỷ đệ Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tử Duệ cũng không phải không có tán gẫu qua, thậm chí trước đây Phượng Tử Duệ đã từng cho thấy thái độ của mình, nhưng không có giống như bây giờ, dứt khoát trực tiếp như vậy, như vậy rõ rõ ràng ràng biểu đạt ra bất mãn người mẫu thân này, thậm chí ngay cả nợ cũ năm đó ở sơn thôn tây bắc đều lục lọi ra.

 

Kỳ thực đối với chuyện năm đó, Phượng Vũ Hoành tuy nói cũng không có chân chính tham dự trong đó, nhưng nàng lại kế thừa tất cả ký ức của nguyên chủ, thế nhưng ký ức giữa ba năm kia là sâu sắc như vậy, mỗi một chi tiết nhỏ đều ở trong đầu, căn bản không thể nào xóa đi.

 

Tử Duệ nói những chuyện kia nàng cũng đều biết rõ rõ ràng ràng, thậm chí cũng còn nhớ nguyên chủ tại giữa ba năm kia cũng không chỉ một lần sản sinh oán giận Diêu thị người mẫu thân này.

 

Lời của Tử Duệ nàng không thể phản bác, bây giờ Diêu thị ầm ĩ với đứa nhi tử này cho tới mức độ này cũng là tự tìm, nàng tuy là hữu tâm khuyên hợp, cũng không có lập trường. Huống chi, làm mẫu thân vứt bỏ con gái đi xa tha hương, tại sao còn phải tha thứ? Nàng Phượng Vũ Hoành kiếp trước kiếp này xưa nay cũng chẳng phải thánh mẫu, để nàng lấy đức báo oán, vậy lấy gì báo đức? Nàng không làm được thánh mẫu, ý cảnh “người khác tàn bạo ta ngàn vạn lần, ta coi người khác như mối tình đầu”.

 

Với nàng mà nói, thân chính là thân, cừu chính là cừu, ngươi đồng ý theo ta từ thân biến thành cừu, ta nỗ lực ngăn cản, thế nhưng không ngăn được, vậy thì thôi. Nếu không phải Diêu thị có một khuôn mặt giống như mẫu thân đã mất sớm ở kiếp trước của nàng, sợ là nàng cũng sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không thương tâm, sớm tại lúc ban đầu đối phương có biểu hiện này liền kính sợ tránh xa, chứ đâu sẽ luôn luôn chu toàn cho tới bây giờ.

 

Nàng nhìn Tử Duệ, bất chợt thì cười phá lên, nhẹ giọng nói:

-“Tử Duệ của tỷ, đúng là đã lớn rồi. Từ nay về sau, cõi đời này cũng chỉ còn sót lại đệ với tỷ hai tỷ đệ! Yên tâm, tỷ tỷ dùng hết tất cả đều sẽ bảo vệ đệ bình an, sẽ bảo vệ đệ thật đến khi trưởng thành, cho đệ những thứ tốt nhất.

 

Tử Duệ cũng nói với nàng:

-“Không cần tỷ tỷ cho… Tử Duệ tự mình đi tranh, Tử Duệ muốn trưởng thành nhanh chút, phải bảo vệ tỷ tỷ, để tỷ tỷ nhất thế an ninh.

 

Đêm này, Phượng Vũ Hoành theo thường lệ bồi tiếp đứa nhỏ này đến khi hắn ngủ.

 

Phượng Tử Duệ trước đây rất quấn người, hoặc là quấn lấy Diêu thị, hoặc là quấn lấy nàng, hai người đều quấn không được, Vong Xuyên Hoàng Tuyền cũng có thể quấn lấy một cái. Nói chung, khi ngủ chung quy phải có người bồi tiếp, cũng không thể giống như bây giờ, hắn ở trên giường ngủ, người có thể ngồi trên ghế kế bên tiện tay lật sách xem.

 

Nhưng hiện tại Phượng Tử Duệ lại ngủ rất say, cũng rất quy củ, không lại giống như kiểu trước đây thường cuốn chăn, cũng không thành thật đá lung tung. Hiện tại đứa nhỏ này tư thế ngủ giống như một tướng sĩ có quân quy, thường thường, hơi thở đều đều, đến khi đi vào giấc mộng, cũng không có lộn xộn một tý.

 

Phượng Vũ Hoành trơ mắt nhìn đệ đệ biến hóa, không khỏi cảm thán trong lòng. Đến cùng người cũng phải trưởng thành, cũng hiểu càng nhiều chuyện hơn, đối với chuyện có năng lực phân tích độc lập, kể cả lúc ngủ cũng đối với tự bản thân có điều ràng buộc, lại không như trước đây cái loại tùy ý tùy tính kia.

 

Nhưng ràng buộc, lại không thiên chân, tuổi còn nhỏ rốt cục cũng phải giống như những đứa trẻ khác ở thời đại này hướng đi thành thục, thẳng đến có một ngày phân nhà lập phủ cưới vợ sinh con, không cần tiếp tục muốn nàng cái tỷ tỷ này làm một cánh chim bảo hộ.

 

Nàng cười cười từ gian phòng Tử Duệ lặng lẽ rời khỏi, Vong Xuyên Hoàng Tuyền ở bên ngoài chờ đợi, ba người cùng nhau trở lại viện của nàng.

 

Hoàng Tuyền đi múc nước chuẩn bị cho nàng rửa mặt, Vong Xuyên vừa giúp nàng thay y phục vừa nghe nàng nói:

-“Trong chốc lát ngươi đi tới Ngự vương phủ một chuyến, không cần kinh động Cửu điện hạ, nói với phòng gác cổng là được. Nói là ngày mai lúc điện hạ tan triều, điện hạ dừng tại cửa cung một chút, mang Tử Duệ tiến cung đi thỉnh an hoàng thượng.

 

Vong Xuyên gật đầu, chuẩn bị xong ngoại bào cho nàng liền nói tự mình đi làm. Lúc này vừa vặn Hoàng Tuyền vào tới, Phượng Vũ Hoành lại nói:

-“Ngày mai đầu buổi trưa Hoàng Tuyền đưa Tử Duệ đi một chuyến, hồi kinh đô thế nào cũng phải trước tiên gặp gỡ hoàng thượng, lần trước hoàng thượng còn nhắc tới hắn đấy.

 

Hoàng Tuyền nhanh chóng đáp lại, lập tức lại hỏi một câu:

-“Vậy tiểu thư không cùng tiến cung sao?

 

Nàng lắc đầu, nói:

-“Ta không đi, tại cửa cung các ngươi giao Tử Duệ cho Cửu điện hạ là được, ta mang theo Vong Xuyên cùng Ban Tẩu đi thôn trang ngoài thành một chuyến, mắt thấy liền đại niên rồi, thế nào cũng phải tự mình đi đến cô nhi viện bên kia nhìn thử.

 

Hoàng Tuyền gật gật đầu, suy nghĩ thêm, lại nói:

-“Tiểu thư khoang ngủ đã, trước tiên thử xem xiêm y hôm nay Chu phu nhân đưa tới đi, cũng chọn một bộ mặc lúc cung yến.

 

Phượng Vũ Hoành không có phản đối, lần lượt thử xiêm y Chu phu nhân đưa tới một lần, cuối cùng mặc một bộ y phục hoa mẫu đơn đứng trước gương không ngừng ngẩn người.

 

Không chỉ nàng ngẩn người, Hoàng Tuyền cũng cùng phát ngốc, nửa ngày, luôn miệng thở dài:

-“Thật xinh đẹp a! Lần đầu tiên chứng kiến tiểu thư mặc xiêm y màu sắc như thế, không nghĩ tới dễ nhìn như thế.

 

Suy nghĩ thêm, lại cẩn thận ngó ngó tư thái Phượng Vũ Hoành, rốt cuộc minh bạch ——

-“Nô tỳ biết, tiểu thư ngài cao lớn hơn hai năm trước, trên người cũng mập lên một chút, chỗ nên phát triển cũng phát triển, tự nhiên so với lúc trước có thể đẩy lên xiêm y. Ừ, mặt cũng xinh đẹp, hơn nữa màu sắc này mặc lên người, quả thực rất dễ nhìn.

 

Phượng Vũ Hoành cười phá lên, chỉ vào ngực mình:

-“Ngươi nói là ở đây lớn?

 

Nàng vừa nói vừa cười:

-“Sắp mười lăm tuổi, là nên phát dục, bằng không luôn teo lại, thế nhưng khó coi.

 

Hoàng Tuyền nghe xong cứng lưỡi, nói như vậy cũng chỉ có tiểu thư nhà nàng có thể nói được thôi, tiểu thư nhà khác phàm là ngực phồng lên chút, đều phải nhanh chóng dùng vải đi nén lại, hận không thể ném đi khối thịt mọc ra này mới tốt, nhưng cũng không biết, thật là có chút thịt mới dễ nhìn nha!

 

Hoàng Tuyền cười hì hì kiến nghị với Phượng Vũ Hoành:

-“Sau này tiểu thư mặc nhiều xiêm y màu sắc như vầy, dễ nhìn, đừng luôn luôn trang điểm cho mình có tố khí như vậy.

 

Phượng Vũ Hoành cũng cười nói:

-“Ta xưa nay về ăn mặc đều không có ý gì, xiêm y chỉ cần ăn mặc thoải mái là tốt rồi, nhìn hợp mắt là được. Chỉ có mẫu đơn thật là quốc sắc, kiểu dáng như vậy ta trước đây tiến cung cũng không chịu mặc, chính là sợ lại chọc ra thị phi.

 

Dứt lời, lại có chút bất đắc dĩ nói:

-“Tuy tránh như thế, cũng không tránh được thị phi, lần nào chẳng phải vòng quanh ta đánh tới.

 

-“Đúng vậy."

Hoàng Tuyền cũng phụ họa nói:

-"Cho nên lần này chúng ta cũng không cần suy nghĩ những... cái kiêng kỵ ấy, huống chi xiêm y này là Chu phu nhân đưa tới cho ngài, Chu phu nhân là người chu toàn nhất, bà đã dám làm xiêm y kiểu dáng này, đã nói rõ chúng ta mặc nhất định cũng không sao."

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nói:

-“Vậy chính là cái này đi.

 

Vừa nói vừa cởi ra đưa cho Hoàng Tuyền:

-“Treo lên, không cần gấp lại, dễ dàng bị nhăn.

 

Nàng sớm đã treo xiêm y tại trong phòng ngủ mình, hai nha đầu cũng sớm đã thành thạo, những ngày sau này đã kết hợp xưa và nay.

 

Phủ quận chúa bên này vào đêm đã ngủ sớm, Lữ phủ bên kia, Lữ Yến nhưng bởi vì một chén tổ yến đang tức giận đến phát rồ.

 

Cát thị ở bên cạnh khuyên:

-“Vật này chính là mùi vị này, ăn nó là cho con dưỡng thân mình dưỡng khuôn mặt này, lại chẳng phải vì ăn ngon, nó dù nói thế nào cũng chẳng phải nước ngọt.

 

Lữ Yến cũng không tin ——

-“Không thể! Trước đây con cũng nghe người ta nói qua, huyết yến ninh hầm ăn rất ngon, bằng không trong cung những nương nương kia sao ăn vào được? Ngài nghĩ đi, nữ nhi chẳng qua nhi nữ con nhà quan, đều cảm thấy khó mà nuốt xuống, các nương nương trong cung luôn được nuông chiều, làm sao chịu được.

 

Cát thị bất đắc dĩ, đành phải nói lời thật:

-"Cũng không trách con ăn không vô, trong cung dùng là dạng đầu bếp gì! Nhân gia bỏ nguyên liệu cũng đủ, tự nhiên ninh hầm ra được thì ăn ngon. Trong phủ chúng ta như bây giờ, đầu bếp dùng trước đây đều đi hết sạch, còn dư lại chẳng qua là làm trợ thủ xắc thức ăn trước đây."

 

Lữ Yến hơi có chút giật mình, nhưng cũng rất nhanh liền hiểu được. Bây giờ Lữ gia tuy nói vẫn là tả tướng phủ, tuy nói coi như không có chút kinh doanh bên ngoài, cũng không đến mức trải qua thảm đạm như bây giờ. Nhưng chỗ tệ chính là về mặt sinh ý Diêu gia chèn ép Lữ gia vô cùng mãnh liệt, không chỉ tổn hại toàn bộ mạch máu chuyện làm ăn, càng làm cho Lữ gia nợ nầng chồng chất. Chỉ là bạc bồi thường ra ngoài đều nhiều bằng bổng lộc cả đời của tả tướng, làm sao có thể không keo kiệt.

 

Trong lòng nàng đối Diêu gia hận tức khắc lại dâng lên hừng hực, chén huyết yến cực phẩm kia uống hai ngụm lại khó nuốt vào bị nàng ném trên mặt đất, tức giận gần như cắn nát răng ——

-“Diêu gia, một ngày nào đó ta muốn các ngươi cửa nát nhà tan! Một ngày nào đó, ta muốn nhổ tận gốc cửu tộc Diêu gia! Tất cả người thân thích với Diêu gia, tất cả giết sạch!

 

Đối mặt cuồng loạn của Lữ Yến, Cát thị cũng không có ngăn, chỉ là lạnh nhạt phân phó hạ nhân thu dọn đồ trên đất đi. Về phần huyết yến lãng phí đi, nếu như hạ nhân không chê thì nhặt ăn, sau đó lại ngẫm lại, dứt khoát nói:

-“Nữ nhi, con yên tâm, vi nương ngày mai liền đi thỉnh đầu bếp chuyên làm tổ yến vào phủ, dù cho dốc hết cả Lữ phủ, nấu huyết yến ngon cho con! Chúng ta khổ nữa, cũng không thể khổ con.

 

Lữ Yến cũng không biết nghe vào hay không lời Cát thị nói, nàng chỉ là nhìn chằm chằm bọn hạ nhân thật cẩn thận vớt lên huyết yến rơi, lại bỏ vào trong một chén khác, đang chuẩn bị lấy đi, nàng chợt nhiên hét toáng:

-“Không thể vứt, cũng không cho phép các ngươi ăn, đi rửa sạch tý lại cầm về, mặc kệ bao nhiêu khó ăn ta đều ăn luôn nó. Không vì cái gì khác, chỉ vì ngày sau Lữ phủ có thể xoay mình, ta cũng phải ăn tất cả huyết yến này.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sáng ngày hôm sau, Hoàng Tuyền đưa Tử Duệ đi tới cửa cung đợi Huyền Thiên Minh, Phượng Vũ Hoành lấy ra dược phẩm từ trong không gian để Thanh Ngọc đưa đến Bách Thảo Đường, còn mình thì mang theo Vong Xuyên ngồi long xa ra ngoài, trong kinh thành đặt mua không ít hàng tết, sau đó một đường đi tới trên thôn trang ngoài thành.

 

Nói tới cô nhi ở thôn trang, trừ đi một số tuổi còn hơi nhỏ, mấy đứa bé lớn một chút sau khi ngang qua huấn luyện dược lý đã lục tục đưa tới Bách Thảo Đường trong kinh thành cùng tỉnh ngoài, bây giờ trong thôn trang đến rất nhiều người mới, cũng đều là cô nhi quanh trấn trên.

 

Hai người Thiên Đông và Phù Tang trước kia cũng đi qua tỉnh ngoài, chẳng qua vẫn phải bị triệu trở lại, dù sao trong trang này không thể tách rời hai người các nàng, mà hai người các nàng đối với tình huống ở bên này cũng càng hiểu rõ càng thích ứng một chút.

 

Từ kinh thành đi lên trang, đường xe chưa tới một canh giờ. Lúc long xa Phượng Vũ Hoành còn ở ngoài trang, bên trong rất nhiều người đều thấy được, có đứa bé mới tới còn rất ngạc nhiên, thậm chí sợ người lạ chạy về trong nhà, nhưng hài tử nhận ra long xa này thì hoan hô chạy ra bên ngoài, ngay cả Phù Tang và Thiên Đông cũng đi theo ra ngoài, đến khi Phượng Vũ Hoành vén rèm xuống xe, Phù Tang đã nhanh chóng tiến lên nói:

-“Vừa vặn quận chúa đến đây, trước mắt đang có một chuyện, nô tỳ cùng Thiên Đông hai người đều buồn rầu, không làm chủ được đây!

 

 

*** *** *** *** ***

 

[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

Chương 795:

☆, Bất ngờ khách tới!

 

Phượng Vũ Hoành ở một đám trẻ con chen chúc để tiến vào sân, Vong Xuyên mang người chuyển đồ vật trên xe xuống, dẫn theo bọn nhỏ đến trong sân phân chia.

 

Lúc này, Phù Tang chỉ vào một đám người đứng giữa viện, đặc biệt hai hài tử quỳ trên mặt đất nói:

-“Quận chúa ngài xem, đây là hai hài tử rơi xuống nước được cứu, nhất định cầu điền trang phải nhận lấy bọn họ.

 

Phượng Vũ Hoành hỏi Phù Tang,

-“Lại là cô nhi?

 

Phù Tang lắc đầu nói:

-“Bởi vì không phải cô nhi, cho nên mới phải lo lắng.

 

-“Không phải cô nhi à?

 

Phượng Vũ Hoành không rõ, đi về trước mấy bước, ánh mắt lại nhìn mấy người đứng ở bên cạnh hai đứa bé kia. Đặc biệt một công tử trên người cũng ướt nhẹp, tuy rằng chật vật, nhưng vẫn có thể nhìn ra phong thái công tử văn nhã. Chỉ cảm thấy người này nhìn quen mắt, lại nhất thời cũng không nhớ ra được là ở nơi nào từng thấy.

 

Người kia cũng hữu tâm nói chuyện cùng nàng, nhưng hai đứa bé quỳ trước mặt lại bắt đầu khóc rống lên, hắn liền dẫn hạ nhân chủ động lui về phía sau hai bước, quay về Phượng Vũ Hoành dùng tay làm dấu mời.

 

Phượng Vũ Hoành hướng hắn lễ phép gật gật đầu, lúc này mới hỏi hai hài đồng choai choai kia:

-“Nghe nói các ngươi không phải cô nhi? Vậy vì sao phải cầu chúng ta thu nhận giúp đỡ? Nơi này lại là cô nhi viện, thu nhận giúp đỡ đều là hài tử không cha không mẹ.

 

Lời nàng ôn nhu nhỏ nhẹ, vừa nói vừa đi lên trước, đỡ hai đứa bé lên lần lượt nắm tay bắt mạch.

 

Tại mùa đông một thân ướt nhẹp, rõ ràng là từ trong nước mò lên, như vậy còn quỳ trên mặt đất, không cảm lạnh mới là lạ.

 

Hai đứa bé nhìn dáng vẻ nàng như chủ nhân, cũng không để ý Phượng Vũ Hoành có phải là bắt mạch, một người trong đó mau mau lên tiếng:

-“Van cầu tiểu thư thu nhận giúp đỡ chúng cháu đi, chúng ta biết nơi này là cô nhi viện, nhưng chúng ta cũng nghe nói nơi này sẽ dạy người y thuật, là y thuật rất cao minh. Mẫu thân chúng cháu sinh bệnh rất nặng, tất cả tiền trong nhà đều tiêu hết để xem bệnh cho mẫu thân, cũng không còn tiền trị liệu, van cầu tiểu thư thu nhận giúp đỡ chúng cháu, dạy chúng cháu y thuật, để chúng cháu chữa khỏi cho mẫu thân là được. Chúng cháu có thể làm việc trong điền trang, cháu cùng đệ đệ đều đã bảy tuổi, có thể làm thật nhiều việc, tương lai kiếm thật nhiều bạc, cũng sẽ đưa tới nơi này trả lại, sẽ không ăn không ở không. Van cầu tiểu thư!

 

Hài tử vừa nói vừa lại muốn dập đầu, Phượng Vũ Hoành ra hiệu Thiên Đông cùng Phù Tang vội vàng ngăn cản người, lại nói với bọn họ:

-“Thân thể hư, có lượng lớn hàn khí xâm lấn, xem dáng dấp các ngươi như vậy là rơi vào trong nước chứ? May mà sớm lên bờ, lại ngâm ở trong nước thêm một lúc, sợ là sẽ mất nửa cái mệnh.

 

Thiên Đông mới nói:

-“Hai đứa bé này là ở bên kia bờ sông lớn tới, có một đoạn nước sông đóng băng, bọn chúng đi tắt thì gần hơn, nên mạo hiểm đi trên băng tới. Lại không nghĩ rằng cái mặt băng kia đông cũng không rắn chắc, thời điểm đi tới giữa sông mặt băng vỡ ra, nuốt lấy hai đứa bé.

 

Nói xong, lại nhìn vị công tử đứng bên cạnh kia, lại nói:

-“Nhờ gặp phải vị công tử có lòng tốt này mang theo tùy tùng đi dọc theo bờ sông, nhìn thấy hai đứa bé rơi xuống nước mau mau liền cứu lên, không phải vậy hai đứa bé này liền thực sự là lành ít dữ nhiều.

 

Thiên Đông nói đến đây, cái công tử trẻ tuổi kia lúc này mới lên tiếng nói:

-“Hai đứa bé này thân thể vẫn tính cường tráng, sau khi lên bờ có thể nói ra lời, bọn họ nói muốn đến bờ sông bên kia xin vào điền trang học một người chuyên môn dạy y thuật, ta nghĩ hẳn chính là chỗ này, liền tự ý dẫn bọn họ đến đây.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu cười, nói với vị công tử kia:

-“Đa tạ… bất kể như thế nào đều là hai tính mạng, công tử có lòng tốt cứu giúp, A Hoành cảm kích.

 

-“A Hoành...” Vị công tử kia cân nhắc một câu, lập tức nhàn nhạt cười, nhìn Phượng Vũ Hoành không lên tiếng nữa.

 

Phượng Vũ Hoành là càng nhìn người này càng cảm giác nhìn quen mắt, nhưng dù là làm sao cũng không nhớ ra được đến tột cùng đã từng thấy ở đâu?

 

Lúc này, hai hài tử đang quỳ đã bắt đầu phát run, nhưng vẫn chấp nhất cầm lấy phía sau áo khoác Phượng Vũ Hoành, khổ sở cầu xin. 

 

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ, chỉ phải nói với Thiên Đông:

-“Trước tiên an bài tốt cho bọn họ, mặc kệ thế nào cũng phải đẩy lui hàn khí dưỡng cho thân thể khỏe lên rồi lại nói.

 

Nói xong, lại nhìn hai đứa bé kia một chút, nói:

-“Cũng không phải xác định sẽ lưu lại các ngươi, chỉ là trước mắt điều kiện thân thể các ngươi không cho phép đi lại ở bên ngoài, trước hết ở lại, sự tình sẽ nói sau.

 

Hai đứa bé gật gật đầu, biết trước mắt như thế nào đi nữa cầu cũng không làm nên chuyện gì, huống chi bọn họ thật sự đã đông lạnh đến đi không được, lại quỳ nữa sợ là sẽ chết tại chỗ. Liền cũng không có từ chối, nhận lệnh để Thiên Đông kêu hạ nhân ôm bọn họ cho vào trong nhà.

 

Lúc này, Vong Xuyên đầu kia cũng đem sự việc phân chia lễ vật giao cho hạ nhân bên trong điền trang, sau đó chạy đến bên cạnh Phượng Vũ Hoành, liếc nhìn nam tử một thân là nước vô cùng chật vật nhưng vẫn như cũ hào hoa phong nhã, mau mau liền khom người hành lễ ——

-“Nô tỳ Vong Xuyên, gặp...

 

-“Cô nương không cần đa lễ.”

Còn không chờ lời Vong Xuyên nói xong, nam tử kia mau mau liền mở miệng cản lại, đồng thời cũng bước tới trước một bước đỡ thân thể Vong Xuyên nửa cúi xuống lên, sau đó lắc lắc đầu, nhẹ giọng lại nói:

-“Ra bên ngoài, không nên câu nệ những lễ nghi này.

 

Hắn vừa thốt ra lời kia, hơn nữa với động tác làm lễ của Vong Xuyên, một thoáng Phượng Vũ Hoành liền nghĩ ra. Không khỏi giơ tay đi đập trán của chính mình, chỉ nói trí nhớ của chính mình thực sự là quá kém, làm sao liền có thể xem vị trước mắt này là người sống, đây rõ ràng chính là Lục hoàng tử đã lâu không về kinh, cùng nàng cũng chỉ gặp qua một lần, Hiền vương điện hạ Huyền Thiên Phong!

 

Nàng lại còn xem là người sống, theo ở chỗ người ta khách khí nửa ngày, đây thực sự là.....Hồng thuỷ đưa tới long vương.

 

Nàng hơi ngượng ngùng mà lại mở miệng, quay về trước mặt Lục hoàng tử nói:

-“Lục ca chớ trách, tính của muội thực sự là không ra sao, lại không thể nhận ra Lục ca.

 

Nàng gọi một tiếng Lục ca này, đến là làm cho Phù Tang còn ở lại chỗ này sợ hết hồn. Phù Tang quá rõ ràng Phượng Vũ Hoành là người nào, đối với gia thế Phượng Vũ Hoành tự nhiên cũng là vô cùng hiểu rõ, một tiếng Lục ca này vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt Phù Tang đã nghĩ đến hai người, một người là Lục công tử Diêu gia, Lục biểu ca của Phượng Vũ Hoành, một người còn lại chính là Lục hoàng tử Thiên gia, nàng theo Cửu điện hạ kêu một tiếng Lục ca.

 

Mà Diêu gia công tử vẫn ở trong kinh thành, Phượng Vũ Hoành không thể không nhận ra, chỉ có vị Lục hoàng tử kia quanh năm không ở trong kinh thành, cho nên sẽ không nhận ra. Nói như vậy, vị trước mắt này tự nhiên chính là Lục hoàng tử hiện nay rồi!

 

Phù Tang giật mình, mau mau hãy cùng Vong Xuyên như thế chào một cái, nhưng cũng nhớ kỹ Lục hoàng tử vừa mới, ngoài miệng không nói gì, thái độ lại cung kính lên.

 

Phượng Vũ Hoành không nhận ra người, Vong Xuyên từ nhỏ lớn lên ở Ngự vương phủ, đương nhiên sẽ không nhận sai, hiện nay người đến chính là Lục hoàng tử, Hiền vương điện hạ Huyền Thiên Phong.

 

Thấy Phượng Vũ Hoành rốt cục nhớ tới hắn, Huyền Thiên Phong cũng là một trận cười khổ, lắc đầu nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Không trách đệ muội, chúng ta bất quá hơn hai năm trước đây gặp qua một lần mà thôi, ta nhiều năm ở bên ngoài, đã hồi lâu đều không về kinh.

 

-“Sự vụ biên quan bận rộn, Lục ca đóng tại ở ngoài, những năm này thực sự là cực khổ rồi.

Nàng hàn huyên một chút, nhìn lại một thân Lục hoàng tử còn ướt, mau mau lại nói:

-“Lục ca mau dẫn người của Lục ca vào bên trong đi thay đổi xiêm y, khí trời giá lạnh, tuyệt đối không nên sinh bệnh mới là đúng.

 

Nói xong, lại nói với Vong Xuyên:

-“Ngươi mang Lục ca vào đi.

 

Vong Xuyên gật gật đầu, nhỏ giọng nói:

-“Điện hạ đi cùng nô tỳ tới phía sau viện thôi.

 

Huyền Thiên Phong cũng biết một thân này thực sự không thích hợp, liền gật gù, lại không nói gì, mang theo hạ nhân nhấc chân đi theo Vong Xuyên.

 

Lúc này Phượng Vũ Hoành mới lại dặn dò hạ nhân bên trong điền trang đi chuẩn bị một ấm trà, lại để cho đại phu ở đây đến xem mạch, chỉ lo Huyền Thiên Phong lại bởi vì chuyện này sinh bệnh.

 

Thấy những việc nên dặn dò đều đã dặn dò xong, lúc này Phù Tang mới thở dài một hơi, nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Thực sự là hù chết nô tỳ, không nghĩ tới công tử này xem ra như là thư sinh như thế lại là Lục điện hạ. Nhờ có quận chúa ngài đã tới, không phải vậy nô tỳ còn thật không biết nên làm sao ứng phó.

 

Phượng Vũ Hoành cũng là bất ngờ, nhưng không đến nỗi sợ sệt, nàng nói với Phù Tang:

-“Nếu như ta không đến, nói vậy điện hạ cũng sẽ không bại lộ thân phận, cái này ngươi không cần để ở trong lòng. Đến là hai đứa bé kia, trước tiên để bọn họ nằm ở trong phòng một lúc, uống chút ấm trà, chờ sau khi thân thể khá một chút nhất định phải hỏi rõ ràng gia đình ngụ ở đâu, sau đó lập tức cho người đi tới nhà bọn họ một chuyến. Năm hết Tết đến rồi mà hài tử chính mình vụng trộm chạy đi, ngày kia chính là giao thừa, trong nhà còn không chắc có bao nhiêu sốt ruột.

 

Phù Tang gật gù, lại hỏi:

-“Vậy có nên đồng thời dẫn hai đứa bé trở về không?

 

Phượng Vũ Hoành nói:

-“Xem tình hình thân thể bọn họ đi! Nếu như thân thể cho phép, tốt nhất vẫn là mang về, nhưng nếu thân thể yếu đuối, ngàn vạn lần phải lưu lại cố gắng dưỡng. Loại khí trời này rơi vào bên trong băng hàn không phải là đùa giỡn, rất nhiều bệnh trạng đều sẽ xảy ra, đêm nay phải để đại phu quan sát chúng, tám phần mười phải toả nhiệt.

 

Phù Tang nói:

-“Quận chúa yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chuẩn bị tốt.

 

Nói xong, lại buông tiếng thở dài,

-“Kỳ thực chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên phát sinh, điền trang chúng ta tiếng tăm càng lúc càng lớn, đều sẽ có người dẫn hài tử lại đây thỉnh cầu học tập y thuật, đều bị chúng ta khuyên trở lại. Có một ít ở bên trong kinh thành, liền đề cử đến Bách Thảo Đường đi học, người nhà quê cũng chỉ có thể tiếc nuối mà về. Dù sao chỗ này của chúng ta cũng có hạn, dạy y thuật là một mặt, còn phải chăm sóc cô nhi, những nhà có hài tử thực sự cũng không ở lại đây. Nhưng hôm nay hai đứa bé kia chính mình chạy đến, chính là lần đầu.

 

Phượng Vũ Hoành chính là lần đầu nghe nói điền trang bên này sẽ có tình huống như vậy phát sinh, nhưng nói lời nói tự đáy lòng, đây là chuyện tốt, có nhiều người hơn có ý thức chữa bệnh, đối với kiến thức y học có khát vọng, cái này chính là nàng chờ mong. Chỉ là lại như Phù Tang nói, bên trong điền trang này dù sao có hạn, cô nhi đều đã ở tràn đầy, lại lưu những hài tử có nhà kia, liền có chút khó khăn.

 

Bất quá, cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, nàng suy nghĩ một chút, nói với Phù Tang:

-“Chờ qua năm xong ta sẽ thảo luận cùng Bách Thảo Đường bên kia, để bọn họ phái nhiều đại phu đã học thành tài ra ngoài, đi đến các tỉnh huyện ngoài dạy học, chúng ta có thể cùng mấy người bên ngoài trao đổi mở ra loại chương trình học này, cũng là thuê sân bãi mở lớp học, chúng ta ra chút bạc cũng có thể. Các ngươi bên này cũng phải chọn những người như vậy đi ra, chủ yếu truyền thụ tri thức hộ lý, đến thời điểm phối hợp các đại phu cùng đi ra ngoài dạy học, như vậy thì chúng ta có thể khiến cho càng nhiều người tiếp thu kiến thức y học cùng lý niệm chủ đạo hoàn toàn mới, để càng nhiều người có thể có lựa chọn đối với cuộc sống tương lai của họ làm ra kế hoạch, như vậy chúng ta càng khai quật thật nhiều nhân tài y học.

 

Nàng nghĩ tới những điểm quan trọng, thần thái không khỏi sáng láng, thậm chí ảo tưởng có một ngày nàng sáng lập tân y học có thể như thế kỷ hai mươi mốt ở hậu thế vậy, mở lớp học chuyên môn, để có hài tử vui thích học y đều có thể ngồi vào học, đều có thể học tập được kỹ thuật y học tiên tiến.

 

Lúc này Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong từ hậu viện đi trở về, vừa vặn nhìn thấy Phượng Vũ Hoành nói tới hai mắt sáng tỏ diệu huy, một mặt thần thái. Không khỏi choáng váng bước chân, xa xa nhìn cô gái kia, không nói ra được động lòng...

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts