Thần Y Đích Nữ - Phần 258 (796-798)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 796:

☆, Sự kiêu ngạo của Phượng Vũ Hoành!

 

Nam nhân trong điền trang trừ bỏ hài tử chính là hạ nhân, Huyền Thiên Phong chính mình có mang theo xiêm y, nhưng một đường đến cửa thành kinh đô đã tắm rửa nên không có cần thay đổi nữa. Không ngờ xảy ra chuyện như vậy không còn xiêm y nên đã đành phải mặc vào áo thô vải thô của hạ nhân, tuy mộc mạc chút, lại vẫn không mất một thân nho nhã.

 

Phượng Vũ Hoành rất nhanh đã thấy được hắn, mau để cho Phù Tang đi thu xếp sự việc, chính mình đi đón Huyền Thiên Phong, cười yếu ớt kêu một tiếng:

-“Lục ca.

 

Sau đó nhìn hắn một thân vải xám đông bào có chút nhỏ ngắn, mang theo áy náy nói:

-“Trong điền trang thực sự cũng không có xiêm y tốt, Lục ca trước hết chấp nhận một chút thôi, dù sao cũng tốt hơn mặc đồ ẩm ướt, sẽ sinh bệnh.

 

Huyền Thiên Phong gật đầu, nói:

-“Đa tạ. Trước hết thế này, xiêm y giống như người, vốn cũng không thế nào định giá, có thể mặc trên người có thể giữ ấm chính là xiêm y tốt.

 

Hắn vừa nói vừa kéo kéo vạt áo, còn đặc biệt nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Chăm sóc hạ nhân trong trang tốt lắm, xiêm y này thoạt nhìn mộc mạc chút, nhưng người nhận biết chất liệu sẽ biết cái này hạ nhân bình thường cũng không mặc nổi. Huống chi trong vải thô này là bông vải xốp, mặc vào nhẹ nhàng, nhưng lại cực kỳ ấm áp, chắc chắn là bông vải năm nay.

 

Phượng Vũ Hoành cười nói:

-“Hạ nhân làm việc cho chúng ta, chúng ta tuy là không thể cho bọn họ giống như chủ tử suốt ngày ăn chút thịt cá, nhưng mặc là cơ bản nhất, bền chắc giữ ấm vẫn phải làm được. Y hệt Lục ca nói, người vốn không thế nào định giá, hạ nhân tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử, chủ tử cũng nên có lương tâm.

 

Huyền Thiên Phong gật đầu, về việc này rất tán đồng, nói:

-“Đây mới là sinh hoạt đám người nên có.

 

Nói xong, lại ở trong viện này nhìn một vòng, sau đó hỏi nàng:

-“Đệ muội có vội trở lại không?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu,

-“Không vội, hôm nay phải ở chỗ này bồi bọn nhỏ ăn cơm tối xong mới đi.

 

-“Ta cũng không gấp, không thì đệ muội mang ta đi dạo thôn trang này một vòng được chứ? Trên đoạn đường trở về, ta nghe đồn Tế An quận chúa ở ngoài thành mở ra một thôn trang, không chỉ thu lưu cô nhi giảng dạy y lý, còn khai khẩn đất hoang, thậm chí thu mua rất nhiều ruộng đất chung quanh. Không dối gạt đệ muội, vi huynh rất tò mò.

 

Huyền Thiên Phong là người đọc sách, đoạn đường hồi kinh này, càng tới gần kinh thành thì càng nghe được nhiều lời đồn, dần dần hứng thú đối với thôn trang này nên nổi lên tò mò. Hơn nữa hôm nay trùng hợp cứu hai hài tử muốn đến nhờ vả, nên thẳng thắn một đường hỏi thăm tự mình đưa đến, liền muốn xem thử địa phương trong tin đồn này rốt cuộc trông vẻ thế nào.

 

Phượng Vũ Hoành cũng không bài xích, Huyền Thiên Phong cho nàng ấn tượng ban đầu rất tốt, y hệt Vong Xuyên các nàng nói lúc trước, Lục hoàng tử này thoạt nhìn không giống như hoàng tử, chỉ giống như một lão sư dạy học, cư xử lễ nhượng*, nói chuyện cũng ôn hòa.

 

Nàng dùng tay làm dấu mời, nói:

-“Lục ca đã cảm thấy hứng thú, vậy thì theo A Hoành đi về phía sau xem thử thôi.

 

(Chú thích: lễ nhượng nghĩa là lấy cách cư xử cao đẹp mà nhường nhau)

 

Nàng dẫn người vòng qua tiền viện đi về phía sau, đầu tiên là đi tới chỗ ở của các cô nhi, phòng nhỏ chính thất đều an bài ấn theo gian phòng lớn ở đầy tiểu hài tử. Trong một gian phòng người tuy nhiều, cũng tuyệt đối không đạt tới tình trạng chen chúc, có thể bảo đảm bọn nhỏ nghỉ ngơi và giấc ngủ cơ bản nhất.

 

Nàng nói với Huyền Thiên Phong:

-“Thôn trang này nguyên bản là hai cái sân, gian nhà người có thể ở chẳng qua 12 gian, lúc trước không giống như lúc này nhiều người ở như vậy. Sau này chúng ta thương lượng với chủ nhân thôn trang bên cạnh, xem có thể hay không cho mướn dùng, chủ nhân thôn kia vừa vặn muốn rời khỏi kinh thành đi đến tỉnh ngoài, đã thẳng thắn bán thôn trang cho chúng ta. Thôn trang bên kia lớn hơn một chút, có khoảng đất trống, muội đã cho người xây mấy gian phòng, xem như miễn cưỡng ở được.

 

Hai người một đường nói chuyện một đường tiếp tục đi vào bên trong, rốt cục đi đến  khu ruộng đất phía sau, Phượng Vũ Hoành lại chỉ vào những ruộng tốt trong ngày mùa đông bỏ không kia nói:

-“Nguyên bản thôn trang không có nhiều đất ruộng, sau này chúng ta đã mua không ít, những hài tử này ngoài học tập y lý, bọn họ phải chính mình làm lụng, trồng rau, trồng lương thực, cũng không cầu bọn họ trồng được nhiều, đủ cho bọn họ ở trong thôn trang chính mình ăn là được. Lục ca, ca ca xem ——

 

Nàng chỉ vào một mảnh vườn trái cây kế bên đất ruộng, nói:

-“Đầu kia là địa phương chuyên môn trồng trái cây, trừ bỏ thuế thóc và rau dưa, bọn nhỏ còn trồng thiệt nhiều cây ăn quả, cây lê, cây táo, những trái cây đó cũng không cầu dễ nhìn, chỉ cầu ăn được, đến mùa luôn có trái cây tươi mới ăn, rất tốt. Đương nhiên, trong trang còn nuôi rất nhiều gia cầm, vừa rồi lúc chúng ta ở trong sân Lục ca cũng đã nhìn thấy, gà vịt ngỗng, cũng là bọn nhỏ nuôi, mỗi ngày đều có thể sinh ra trứng không thiếu.

 

Phượng Vũ Hoành nói tới rất kiêu ngạo, những hài tử này y hệt như hài tử của mình vậy, trước nghe nhìn bọn nhỏ tích cực sống hướng về phía trước như vậy, nàng cũng cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào.

 

Nàng nói với Huyền Thiên Phong:

-“Kỳ thực chính là bọn chúng không làm những điều này, phủ quận chúa của muội cũng có thể chu cấp. Nhưng thôn trang thế này sau này không chỉ một hai cái, tại rất nhiều tỉnh phủ đều sẽ có, một phủ quận chúa có thể nuôi một cái hai cái, ba cái bốn cái cũng được, nhưng cũng không thể nuôi nổi trên cả thiên hạ. Cho nên muội nói với bọn chúng, nhất định phải tự lập cánh sinh, trước mắt không chỉ là vì chính mình có thể có miếng cơm ăn, cũng là dạy cho bọn chúng một cái đạo lý, dưới gầm trời này không có đường tắt không kiếm mà có thể tìm ra, muốn an sinh lập mệnh, thì phải trả giá lao động. Chúng ta thu lưu bọn chúng, dạy cho bọn chúng y lý dược lý, nhưng cũng không phải mỗi đứa bé ở phương tiện này đều có thiên phú, nhưng sẽ có một ngày bọn chúng sẽ lớn lên, đến lúc đó nhất định phải rời khỏi thôn trang độc lập đi sinh hoạt, tóm lại phải có bản lĩnh sống tiếp, không đến nỗi chết đói mới tốt.

 

Huyền Thiên Phong là người trời sanh văn nhân, hắn chưa hề thích cuộc sống hoàng tộc, đến là vô cùng hướng tới dân gian. Hắn còn nhớ mới trước đây khi mình ở trong cung thời điểm lần thứ nhất vào ngự học đường, nghe được tiên sinh dạy học thì hắn đã hướng tới, hy vọng có một ngày mình cũng có thể như tiên sinh vậy, dạy tất cả tri thức mình học được cho các học sinh khát vọng được học thức.

 

Hắn nói chuyện ấy cho Phượng Vũ Hoành nghe, nhưng cũng bất đắc dĩ nói cho nàng biết:

-“Tiếc thay sau này ta trưởng thành, rốt cuộc hiểu rõ thân phận của mình, cuối cùng cũng đã rõ ràng chính mình vĩnh viễn không thể thực hiện nguyện vọng như vậy, vì thế quả thực bực mình rất nhiều năm.

 

Hắn cười khổ, dường như tại trong thôn trang này lại thấy được hi vọng thông thường của mình, nói:

-“Muội ở đây thật tốt.

 

Nói vậy từ trong thâm tâm nói ra khỏi miệng, Phượng Vũ Hoành nghe được,

-“Không chỉ vì những hài tử này mang đến học thức, còn đưa cho bọn hắn hi vọng sống sót, thật tốt.

 

Mà sự kiêu ngạo của Phượng Vũ Hoành còn chưa nói hết, nàng chỉ vào sườn núi cách đó không xa nói:

-“Lục ca, ca ca nhìn nơi ấy, mấy tòa núi gần thôn trang, cũng đã được chúng ta khai hoang, Lục ca đoán xem phía trên kia trồng là cái gì?

 

Huyền Thiên Phong sửng sờ, khai sơn? Trời ạ, khẩu vị nha đầu này là nhiều đến bao nhiêu? Hắn không đoán trồng là cái gì, mà là hỏi đến một vấn đề khác:

-“Bọn nhỏ đã trồng nhiều như vậy, còn đi lên núi khai hoang? Bọn chúng... Đi được sao?

 

Phượng Vũ Hoành cười phá lên,

-“Việc khai hoang núi lớn sao hài tử làm được? Đây là muội thuê mấy nông gia ngoài thành, muội cho bọn họ thù lao phong phú, bọn họ vì muội trả giá lao động, ngoài ra, muội còn cung cấp xiêm y, thức ăn, trà bánh, làm việc cho muội phúc lợi thế nhưng tương đối tốt.

 

Huyền Thiên Phong không hiểu phúc lợi là có ý gì, nhưng cũng biết là từ gần như “chỗ tốt”, lúc này mới đi đoán trong ngọn núi khai hoang có thể gieo gì đó.

 

Hắn nghĩ một hồi, nhân tiện nói:

-“Đệ muội là thần y, chẳng lẽ trong núi kia trồng chính là thảo dược?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, không khỏi giơ ngón tay cái lên nói:

-“Không hổ là Lục ca, vấn đề này lúc muội vừa định ra chủ ý đã nói với Huyền Thiên Minh, hắn cũng không đoán được.

 

Nàng theo bản năng gọi tên Huyền Thiên Minh, nghe được Huyền Thiên Phong từng trận hoảng hốt, nàng nhưng không hề chú ý, như cũ thần thái sáng láng nói:

-“Trước đây thảo dược đều là mọi người đi vào trong núi hái, sau đó tiệm lại thu mua, số lượng rất ít, một số dược liệu thường sử dụng thì sẽ hết hàng, ảnh hưởng tới mấy người bốc thuốc chữa bệnh. Muội khai sơn, gieo trồng số lượng lớn, đã có thể triệt để giải quyết vấn đề nguồn dược khan hiếm này. Mà những người miền núi nguyên bản dựa vào vào núi hái thuốc để đổi tiền sinh hoạt, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi, muội kêu gọi bọn họ gia nhập vào trong công việc trồng trọt dược thảo, việc nhà nông không cần bọn họ làm, nhưng bọn họ nhận biết dược liệu, gieo gì, dược liệu gì thường dùng nhất dễ dàng nhất được thu mua, dược liệu nào hẳn là tại trong cái hoàn cảnh nào sinh trưởng, những thứ này chính là sở trường của bọn họ, bọn họ đến bên này làm việc, thù lao lấy được thế nhưng còn được nhiều hơn mình khổ cực vào núi đi hái dược.

 

Nàng cười híp mắt nhìn Huyền Thiên Phong:

-“Thế nào Lục ca, kết quả này cũng được chứ?

 

Việc này chứ đâu cũng được thôi, Huyền Thiên Phong cảm thán:

-“Đây quả thực để ta mở mang tầm mắt. Ta thân là hoàng tử, trong cung trưởng thành, ngoài cung lập phủ, biên giới An quốc, nhưng lại chưa bao giờ có một việc có thể để ta chấn động giống như ngày hôm nay. Ta biết những thứ này chẳng qua là đệ muội làm thử nghiệm ở ngoài kinh thành, một khi có thể được, khắp thiên hạ kia sẽ có rất nhiều đại sơn thế này được khai hoang, sẽ có rất nhiều lớp học cô nhi như vậy, cũng sắp có rất rất nhiều đại phu học thức và kinh nghiệm cực kỳ phong phú vào đời, Đại Thuận sẽ đối mặt một loại cục diện hoàn toàn mới, đây chính là một hạng cống hiến lớn thúc đẩy quốc sách.

 

Huyền Thiên Phong nói tới có chút kích động, song quyền đều nắm lại, y hệt đã thấy được một ngày như vậy. Hắn quay đầu nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, nha đầu này còn đang nhìn phía trước đại sơn xuất thần, mặt lạc quan hướng lên, tinh thần phấn chấn, Huyền Thiên Phong cảm thấy hắn thật chưa từng gặp qua nữ tử như vậy, y hệt mặt trời mới mọc, từ xuất hiện một khắc kia, liền bắt đầu dùng ấm áp của bản thân đi rọi sáng nhân gian.

 

Trước đây hắn chỉ biết Phượng Vũ Hoành là ngoại tôn nữ thần y Diêu Hiển, hiểu y thuật, y thuật rất cao minh. Còn biết nàng một tay tài bắn cung rất giỏi, mang theo Huyền Thiên Minh cùng đi tới Bắc Giới mang binh đánh giặc, thu Thiên Chu, là một nữ tướng sắc bén.

 

Cùng lúc ấy, cũng nghe càng nhiều người nói tới, Tế An quận chúa ngang ngược ngông cuồng, bất kỳ kẻ nào nàng cũng không để vào mắt, cả Cửu hoàng tử Cửu diêm vương đều có thể hàng phục được, rất là được.

 

Thế nhưng hôm nay gặp mặt, lại có nhận thức mới về nàng, khâm phục và thưởng thức nàng cũng liền theo loại nhận thức hoàn toàn mới này mà từng bước kéo lên, cuối cùng đạt đến một cái đỉnh cao.

 

Hắn lùi về sau một bước, hướng Phượng Vũ Hoành ôm quyền hành lễ:

-“Tế An quận chúa lòng mang đại nghĩa, tiểu Vương khâm phục.

 

Phượng Vũ Hoành cũng quay đầu trở lại nhìn về phía hắn, cũng cười nói:

-“Hiền vương điện hạ không tham phú quý, không sính quyền thế, vì nước soạn sách tu soạn, A Hoành cũng bội phục hết sức.

 

Huyền Thiên Phong lắc đầu cười khổ, nói:

-“Đó không tính là gì, ta chỉ là không có lựa chọn khác, bằng không, ta cũng tình nguyện đến trong thôn trang này, dạy những hài tử kia đọc sách viết chữ, cũng còn tốt hơn ở biên quan. Đại Thuận không thiếu võ tướng, ta thủy chung không cách nào truy theo bản tâm của mình, làm người mà chính mình chân chính muốn làm.

 

Hắn nhìn Phượng Vũ Hoành, cứ cảm giác được nàng kéo theo, dưới đáy lòng cái cỗ hi vọng đã bị hắn cưỡng chế nhiều năm lại bắt đầu chuyển động loạn lên, cứ cảm thấy nhiều năm trước cho rằng chuyện tuyệt không có thể, bây giờ nghĩ đến nhưng cũng không phải hoàn toàn không thực hiện được.

 

Thế mà, vào giờ phút này, nhưng có một chuyện quan trọng khác cần hắn phải làm trước tiên...

 


*** *** *** *** ***

 

[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

Chương 797:

, Ân tình này, không thể không nhớ!

 

Tư cách hoàng tử, Huyền Thiên Phong tuy lại không để ý tới triều sự, nhãn tuyến cũng là bày ra, trong triều chuyện lớn chuyện nhỏ cũng sẽ truyền đến trong tai hắn, đương nhiên cũng bao quát chuyện xảy ra trong thời gian đông giao này.

 

(Chú thích: nhãn tuyến là cơ sở ngầm)

 

Hắn than nhẹ một tiếng, tạm thời không suy nghĩ thêm toà thôn trang này nữa, không lại đi cảm thán bản thân không thể thuận theo tâm ý của mình đi làm chyện mình thích! Phượng Vũ Hoành có thể đem tới hy vọng và thực hiện hy vọng của nàng một cách có hệ thống tốt như vậy. Hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, mặt hiện được lợi, nhưng cũng mang theo cảm kích, ôm quyền, khom người thi lễ:

-“Chuyện trong sân săn bắn vài ngày trước đó, Phong đa tạ đệ muội giơ cao đánh khẽ, bảo đảm một mạng mẫu thân ta. Đệ muội lấy đức báo oán, Phong vô cùng cảm kích, ân này khắc ghi trong tâm, tương lai đệ muội nếu có chút sai phái, Phong chắc chắn dùng hết khả năng trả đại ân.

 

Hắn chủ động nhắc tới chuyện Lệ quý nhân, Phượng Vũ Hoành ngược lại không bất ngờ. Nàng cùng Lục hoàng tử này tiếp xúc không nhiều, hai năm trước trên cung yến gặp một lần, sau này Lục hoàng tử rời kinh, lại không trở lại. Tận đến hôm nay, hai người mới tính là gặp mặt lần thứ hai, nhưng cũng là lần đầu tiên có trò chuyện!

 

Lúc trước có lẽ nàng đối với lời trong miệng Vong Xuyên các nàng miêu tả Lục hoàng tử không có ấn tượng cụ thể, nhưng hôm nay gặp mặt, cũng đã nhìn ra người này một lòng yêu văn chương, thông hiểu đại nghĩa, không có những cái tâm tư quỷ bí, không có những cái quyền thế phân tranh. Hắn là hoàn toàn thư sinh, ngước mắt văn nhã, lời nói khiêm tốn, có mắt vào dân gian, chân đạp đất hi vọng và lý tưởng, cùng người này bắt đầu trò chuyện, quá trình là cực kỳ khoái trá.

 

Ngay cả hắn hiện tại nhắc đến chuyện Lệ quý nhân, đều không thể kéo suy nghĩ của nàng từ sơn thôn dân gian này trở lại triều đình cao lớn.

 

Phượng Vũ Hoành cười phá lên, trả lời hắn:

-“Nếu Lục ca nói vậy, A Hoành sẽ mang tội, dù sao Lệ quý nhân bởi vì chuyện này mà bị giáng vị phần, đây đối với phi tần hậu cung mà nói, là chuyện cực lớn.

 

Vị phần là căn bản để người ở hậu cung sống yên phận, lập tức từ vị trí phi giáng làm quý nhân, nghe tới chỉ là chuyện một câu nói, kì thực nhưng khác nhau một trời một vực.

 

Huyền Thiên Phong lắc đầu, mặt sầu khổ, nói:

-“Cùng với để bà ngồi trên phi vị, ta thấy vậy không bằng tại vị quý nhân là tốt nhất. Rời xa cái  thiên điện trung tâm quyền thế, cũng làm cho bà tĩnh tâm, dù sao cũng hơn cả ngày nghĩ vớ vẫn không tốt.

 

Ngẩng đầu nhìn xa, nhìn về phía từng mảnh sơn mạch kia, thở sâu, lại nói:

-“Ta biết tâm tư của bà, luôn cảm giác mình cũng sinh ra hoàng tử, không nên để cho ta kém hơn huynh đệ khác, người khác có, ta cũng nên có. Nhưng trên thực tế bà cũng không biết, những cái bà cho là tốt, trong mắt ta không đáng giá một đồng. Mà thánh thổ chân chính trong lòng ta, là bà mãi mãi cũng không hiểu.

 

Huyền Thiên Phong thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, vô cùng thành khẩn nói:

-“Cho nên ta cảm tạ đệ muội, là bởi vì ta biết chỉ vì một câu nói của đệ muội mà bảo vệ bà một cái mạng, bằng không, riêng là làm vu cổ nguyền rủa đệ muội chính là tội chết, chớ đừng nhắc tới bà trộm đi tiểu bạch hổ của đệ muội từ đây làm cho con thú nhỏ kia cắn Phi Vũ bị thương. Trong lòng mong muốn bất đồng, nhưng bà rốt cuộc là mẫu thân sinh ra ta, cái ân này, ta không thể không nhớ.

 

Huyền Thiên Phong chấp nhất, Phượng Vũ Hoành cũng sẽ không từ chối, chỉ nhàn nhạt mà cười trả lời hắn:

-“Muội vốn không có ý chủ động chèn ép bất kỳ người nào, trong lòng luôn hy vọng tất cả mọi người có thể hoà thuận. Lệ quý nhân chẳng qua nhất thời khúc mắc nan giải, chuyện Phi Vũ cũng không phải theo như ý của quý nhân mong muốn. Muội nghe hai nha hoàn bên cạnh nói Lục ca là một hoàng tử đọc sách, nghĩ chờ Lục ca trở lại cũng có thể khuyên nhủ quý nhân vài lời, chuyện này cứ như vậy bỏ qua cũng được, Lục ca không cần nhắc lại.

 

Huyền Thiên Phong gật đầu, trong ánh mắt vẫn còn cảm kích nồng đậm, nhưng cũng không đề cập lại lúc này.

 

Hai người lại trước sau quay một vòng thôn trang này, cuối cùng Huyền Thiên Phong chào từ biệt. Chỉ là long xa đã đi thật xa về hướng kinh thành, hắn vẫn không nhịn được hất rèm cửa sổ xe nhìn lại.

 

Rất xa chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ của thôn trang, căn bản nửa người đều thấy không rõ lắm, nhưng hắn vẫn cảm thấy có cô nương trẻ tuổi đang đứng ở chỗ kia, thần thái phấn chấn nhìn thẳng vào sơn mạch ở phương xa nói thảo dược nàng gieo giữa sườn núi, thậm chí còn có thể ngửi được mùi thuốc... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Đêm hai mươi chín tháng chạp, phòng bếp các gia các hộ đều đã bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên ngày kế, mùi thịt bay đầy ngõ hẻm, rất có khí tức tết đến. Nhưng trong phủ tả tướng lại hoàn toàn khác xa, chẳng những không có mùi thịt thơm, thậm chí bay một luồng vị thuốc nồng nặc.

 

Lữ Yến nằm trên giường, bệnh đến sắc mặt trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, ngồi dậy cũng ngồi không nổi. Bên cạnh, nha hoàn Như Ý đỏ mắt đứng ở nơi đó, trong tay bưng thuốc mới nấu xong, đang khuyên Lữ Yến uống.

 

Lữ Yến lại vô cùng quật cường nói cái gì cũng không chịu uống, gấp đến Như Ý rơi nước mắt.

 

Cát thị cũng ngồi cạnh giường bồi tiếp, cau mày nhìn nữ nhi trên giường bệnh thành thế này vô cùng khó giải,

-“Thế nào bất chợt liền bệnh thành thế này?

 

Bà nghi hoặc hỏi hạ nhân cả phòng này,

-“Các ngươi là hầu hạ thế nào? Ban đêm phải chăng mở ra cửa sổ? Có phải đốt than không đủ ấm? Mắt thấy ngày mai đã giao thừa, ngày mai còn phải đi vào cung, tiểu thư bệnh thành cái dạng này thì làm sao đây?

 

Cát thị lạnh lùng quát mắng, doạ tất cả hạ nhân một phòng quỳ xuống đất, Như Ý bưng chén thuốc trong tay đều đổ.

 

Lữ Yến nằm ở trên giường, trong lòng rất bực mình, lúc này cũng bạo phát ra, dùng không nhiều khí lực giơ tay vỗ ván giường, khàn cả giọng kêu lên:

-“Cẩu nô tài! Đều nhìn Lữ gia lúc này không thể so ngày xưa, trong phủ chúng ta không bạc, thì đối với ta như vậy! Các ngươi hại ta không rời được giường, hại ta bệnh thành cái dạng này, ta nhất định phải chém đầu các ngươi, đều chém đầu!

 

Nàng cổ họng khàn, lớn tiếng quát to, y hệt bà điên.

 

Cát thị liều mạng đè giữ nàng, không cho nàng lộn xộn, cũng không cho nàng tức giận, không ngừng mà khuyên:

-“Yến nhi đừng giận, đừng giận, càng tức giận bệnh này càng không khỏi, chúng ta dưỡng bệnh thật tốt, không chắc đến đầu năm mùng một thì khỏe thôi!

 

-“Sao có thể khỏe được.

Lữ Yến gần như tuyệt vọng,

-“Thân thể ta, chính mình tự mình biết, tuy cũng không phát giác xảy ra cái gì quá đáng lo, nhưng toàn thân vô lực, cả đứng dậy cũng lao lực, sao đi vào cung được?

 

-“Yến nhi nói đúng!

Ngoài cửa, tả tướng Lữ Tùng cũng đi vào đây, vừa đi vừa nói:

-“Trong cung quy củ lớn, người mang bệnh là tuyệt đối không thể tiến cung, để tránh đụng phải quý nhân thiên tử. Nếu như bị người nhìn ra Yến nhi mang bệnh tiến cung, sợ là trong phủ chúng ta thì càng là... Thôi thôi, không nói những cái này, bây giờ công việc khẩn cấp, vẫn là phải nghĩ biện pháp nhanh chóng chữa lành bệnh của Yến nhi.

 

Cát thị trong lòng nhưng bắt đầu nghi hoặc, vạn phần không hiểu suy nghĩ:

-“Đến cùng Yến nhi vì sao lại bất chợt bị bệnh? Nhìn triệu chứng này cũng không như là phong hàn mà? Đại phu đến chẩn bệnh cũng không nói là nhiễm phong hàn, chỉ nói thân thể suy nhược, như là trong cơ thể bị thứ gì đó vét sạch, tất cả đều cần ăn uống từ bên ngoài để bù đắp lại. Nhưng chúng ta bổ cũng bổ, đồ tốt bát hoàng tử đưa tới đều cho Yến nhi ăn hết, lại không thấy hiệu quả, bây giờ nên làm thế nào cho phải?

 

Lữ Tùng cũng kỳ quái, đến là Lữ Yến nói câu:

-“Chắc chắn không phải phong hàn, nữ nhi nghĩ, tám phần mười là có người hạ độc.

 

-“Cái gì?

 

Lữ Tùng cùng Cát thị đều kinh hãi, ngay cả bọn hạ nhân quỳ trên mặt đất đều run run.

 

Như ý nói:

-“Tiểu thư ăn uống chúng ta đều tỉ mỉ, chính nô tỳ đã đến bếp canh chừng, cũng tự tay bưng cho tiểu thư, nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, không thể nào có khả năng sẽ hại tiểu thư!

 

Cát thị cũng nói:

-“Bây giờ người dưới bếp còn giữ chưa đi, cũng là người hầu trong phủ, cũng cùng chung hoạn nạn với nhà chúng ta, tuyệt đối không thể hạ độc đi hại Yến nhi.

 

Lữ Yến cũng ở trên giường bệnh nói:

-“Đúng vậy, Như Ý không thể hại ta, nhưng những người khác liền khó nói chắc. Phụ thân, mẫu thân, hai người nhất định phải làm chủ cho nữ nhi!

 

Lữ Tùng gật đầu, nói:

-“Con yên tâm, chuyện này vi phụ chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Nhưng đây đều là nói sau, công việc khẩn cấp, trước tiên là phải trị bệnh cho con quan trọng hơn.

 

Lúc này, Như Ý đang quỳ đột nhiên nói câu:

-“Nô tỳ có một ý tưởng.

 

Cát thị gật đầu với nàng, nói:

-“Ngươi nói.

 

Như ý vội vàng nói:

-“Chúng ta đi Bách Thảo Đường mời thầy thuốc đi! Tạm thời đừng quản Bách Thảo Đường kia là người nào mở, đến cùng nơi đấy là địa phương trị bệnh cứu người, nô tỳ nghe nói chỉ cần xuất ra được tiền xem bệnh, đại phu Bách Thảo Đường chính là thần tiên hồi sinh! Còn có thuốc ở chỗ bọn họ cũng tốt, chẳng phải loại thuốc đắng này, mà là viên nhỏ cùng mảnh nhỏ, uống vào là có thể khỏe.

 

Như Ý nhắc lên như thế, người nhà họ Lữ cũng lập tức phản ứng kịp. Không phải sao, bây giờ đại phu tốt nhất trong kinh thành đương nhiên là tại Bách Thảo Đường rồi, bọn hắn trước đây theo thói quen đi mời lang trung đối với quý tộc trong kinh mà nói, đã sớm đào thải hết. Hiện tại phàm là người có quyền thế, nhà ai người bị bệnh không đi Bách Thảo Đường, nhưng vấn đề liền là...

 

-“Ngân lượng trong phủ chúng ta sợ là cả tiền xem bệnh đều chi trả không nổi.

Cát thị bất đắc dĩ thở dài, nói:

-“Bổng lộc lần trước lão gia cầm về đều dùng đến chuẩn bị cho Phương Nghi cô cô rồi.

 

-“Mẫu thân!

Lữ Yến đột nhiên kêu lên,

-“Đi lấy nữ trang Bát điện hạ cho, những thứ đó đều là đồ tốt đáng tiền, tùy tiện đưa ra cũng đủ trả tiền xem bệnh!

 

-“Nhưng đấy là điện hạ đưa cho con.” Cát thị có chút luyến tiếc.

 

Nhưng Lữ Tùng lên tiếng,

-“Như Ý, đi lấy hộp trang sức của tiểu thư đến đây!

 

Sau đó lại quát mắng Cát thị:

-“Phu nhân muốn tiền không muốn mạng à, Yến nhi đã bệnh thành thế này, đương nhiên xem bệnh là quan trọng hơn hết, những thứ đó cùng lắm về sau lại chuộc về. Dù cho không chuộc trở lại, chỉ cần Yến nhi tốt lên, có thể vào cung đi đón thánh chỉ tứ hôn, sau này muốn hoặc ít hoặc nhiều, cần gì phải để ý một hai kiện vật nhỏ kia.

 

Cát thị cũng biết mình là ánh mắt thiển cận, đã nhanh gật gật đầu, không hề đau lòng những thứ đó!

 

Kỳ thực bà đau lòng chẳng phải đồ vật, mà là cảm thấy đấy là Bát hoàng tử đưa cho nữ nhi mình, lần thứ nhất tặng lễ vật nữ nhi nếu như có thể giữ lại, ngày sau cùng cảm tình giữa bát hoàng tử cũng hảo có cái cơ sở tiến hơn một bước. Nhưng trước mắt cũng không kịp nhớ nhiều như vậy, Lữ Tùng nói đúng, chung quy trước tiên chữa hết bệnh là chuyện đứng đắn.

 

Cát thị an ủi Lữ Yến trước tiên nghỉ một chút, đừng lại tức giận, liền sai người đi mời đại phu Bách Thảo Đường, chỉ cần người bên kia vừa đến, bệnh này của nàng liền trị khỏi.

 

Lữ Yến như cũ nhắm mắt ngủ, Cát thị lại với Lữ Tùng liếc mắt ra hiệu, hai người ra khỏi phòng Lữ Yến, đứng ở trong viện, chợt nghe Cát thị nói:

-“Nếu thật trúng độc, độc Yến nhi trúng phải thế nhưng kỳ lạ. Thiếp thân nghĩ tất cả khả năng hạ độc, đều nhất nhất bài trừ, trừ phi...

 

-“Trừ phi cái gì?” Lữ Tùng nhìn chằm chằm Cát thị, mặt nghiêm túc hỏi.

 

-“Lão gia cũng nghĩ đến phải chăng?

Cát thị nhìn Lữ Tùng, nhiều năm phu thê để bà tức khắc đoán ra tâm tư của Lữ Tùng, vì thế cũng sẽ không che giấu điều gì, nhanh chóng lại nói:

-“Huyết yến kia, thiếp thân cảm thấy, là huyết yến trong cung đưa ra kia có vấn đề!

 


*** *** *** *** ***

 

[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

Chương 798:

, Rốt cục ước ao Phượng Vũ Hoành!

 

Nghe Cát thị đề cập đến huyết yến, Lữ Tùng cũng không có lập tức phản bác, mà là cau mày đứng đó, hiển nhiên đối với nguyên nhân Lữ Yến trúng độc, ông cũng hoài nghi đến trên huyết yến kia. Nhưng đồ đó dù sao cũng là Hoàng hậu nương nương đưa, tuy là trong lòng có hoài nghi, cũng không dám mạo muội mà kết luận.

 

Ông nói với Cát thị:

-“Thỉnh mấy đại phu tới cửa, nhớ kỹ, hoặc là người thành thật biết lai lịch, hoặc là tìm người từ xứ khác đến còn xa lạ với kinh thành. Những đại phu mà phủ trạch khác thường dùng, một người cũng không thể tìm, biết không?

 

Cát thị gật đầu, nói:

-“Lão gia yên tâm, chuyện này thiếp thân biết nên làm như thế nào. Bất quá nói đi thì nói lại, vấn đề thật ra tại trên huyết yến kia sao? Vật kia là Hoàng hậu nương nương đưa, mà Hoàng hậu nương nương không thù không oán với chúng ta, vì sao nương nương phải hại Yến nhi?

 

Lữ Tùng hừ lạnh, nói:

-“Cái gì thù oán hay không, chủ tử trong cung làm việc, người nào lại giảng qua đạo lý. Hoàng hậu luôn luôn không để ý tới những chuyện vô bổ này, lần này nếu thật là nương nương ra tay, nhất định có người cùng hợp mưu, chỉ sợ nương nương cũng thay người làm việc, mà thay người kia, mới là chúng ta nên suy nghĩ sâu nhất.

 

-“Nương nương là hoàng hậu, người nào có thể động tới nương nương?” Cát thị khó giải, suy nghĩ lại, nhưng thốt ra: “Chẳng lẽ là Tế An quận chúa kia?

 

Lữ Tùng lắc đầu, nói:

-“Chẳng phải nàng, hôn sự này nói đến cũng xem như Tế An quận chúa một tay thúc đẩy, nàng sẽ không tự đánh mặt của mình. Thôi, đừng đoán, đi điều tra trước đã, tra ra kết quả lại nói.

 

Lữ Tùng không nguyện đoán nữa, Lữ gia cùng Bát hoàng tử bất chợt kết thành hôn sự này đều khiến ông không an, đều khiến ông cảm thấy không chân thật, từng bước từng bước đi đến nay, ngày nào ông không phải không lo lắng đề phòng, chỉ lo bất chợt liền xảy ra sai sót, nay mắt thấy đã đại niên, mắt thấy sắp đến ngày hoàng thượng tứ hôn, chỉ cần một khi tứ hôn, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, lại không nghĩ rằng trên điểm mấu chốt này, đích xác xảy ra sai sót. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Đêm 30, trong phủ quận chúa có chút vắng vẻ, tuy bọn hạ nhân cũng là giăng đèn kết hoa bố trí trên dưới toàn phủ hỉ khí dương dương, nhưng hai chủ tử, Phượng Vũ Hoành lại là cái người không thích náo nhiệt, ngay cả Phượng Tử Duệ sau khi trải qua nhiều biến thiên như vậy cũng không hoạt bát giống như trước đây, đêm giao thừa này ngoài ăn sủi cảo, liền không khác gì bình thường.

 

Vong Xuyên khuyên Phượng Vũ Hoành:

-“Trong phủ chuẩn bị ít pháo hoa, tiểu thư mang theo thiếu gia thả chút pháo hoa đi!

 

Nói xong, lại nói với Tử Duệ:

-“Thiếu gia, chúng ta đi đốt pháo hoa được không?

 

Vong Xuyên đã tận lực nhấc lên hứng thú, nhưng tinh thần Tử Duệ lại không có một chút bị bầu không khí nhuộm đẫm, chỉ lắc lắc đầu, biểu thị chính mình không có hứng thú.

 

Hoàng Tuyền đến là ôm tiểu bạch hổ qua… Tử Duệ thích là thích, lại cũng chỉ chịu ôm vào trong ngực, một chút cũng không có hứng thú cùng với vui đùa. Hơn nữa tiểu hổ kia cũng lười, nằm úp sấp trong lòng Tử Duệ híp lại mắt liền buồn ngủ, tức giận đến Hoàng Tuyền không thể tàn nhẫn cho nó một cái tát.

 

Phượng Vũ Hoành thấy hai nha hoàn này dùng ra tất cả vốn liếng muốn đùa cho bọn họ vui vẻ, cũng là không đành lòng, rốt cục mở miệng nói:

-“Các ngươi không cần như vậy, ta cảm thấy hiện tại rất tốt, không phải không có nhiều người cần phải ầm ĩ lên mới coi như tết đến, chúng ta lẳng lặng mà đón giao thừa, bình an qua đêm giao thừa, cũng là phúc phận.

 

Tử Duệ cũng cùng nói:

-“Đúng vậy, trước đây lúc tại Phượng phủ, nhiều người, cũng không vài người là thật tâm, dù cho ngồi trên một bàn ăn hầu như cũng sẽ xảy ra chuyện, năm nào cũng chưa từng yên tĩnh. Đệ cũng cảm thấy như bây giờ thì rất tốt, chỉ cần có tỷ tỷ ở bên cạnh, thì đệ đã thỏa mãn.

 

Vong Xuyên nghĩ một lát, nói:

-“Không biết trong chốc lát Cửu điện hạ có tới hay không, nếu như điện hạ tới, vậy thì thú vị hơn nhiều.

 

Phượng Vũ Hoành cười cười nói cho nàng biết:

-“Sẽ không tới, ta nói với hắn rồi, năm nay là cái năm cuối cùng trước khi ta xuất giá, chúng ta ai đi đường nấy. Huống chi, trong Ngự vương phủ cũng chỉ có hắn một vị chủ tử như vậy, hắn chạy đến đây, hạ nhân một phủ cũng sẽ không có người tâm phúc, giống nhau vô vị. Dù sao ngày mai thì phải tiến cung tham gia cung yến, đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp.

 

Nàng vừa nói vừa đưa tay xoa xoa tiểu bạch hổ trong lòng Tử Duệ, lại hỏi Tử Duệ:

-“Tử Duệ là đứa trẻ tốt, tỷ tỷ biết trong lòng đệ cũng là muốn náo nhiệt, nói như vậy chẳng qua là không muốn để cho tỷ tỷ thương tâm.

 

Tử Duệ lắc đầu, nói:

-“Chẳng phải, đệ thật sự rất thích như bây giờ. Chỉ là... Chỉ là...

 

Hắn vặn vặn ngón tay, nói:

-“Chỉ là có chút nhớ nhung tam tỷ tỷ, còn có, Tử Duệ rất muốn đi đến chỗ ngoại công gia, Lục ca ca từng nói thời điểm đại niên muốn tặng cho đệ một thanh bảo kiếm, cũng không biết còn tính hay không?

 

Nghe đứa nhỏ này nhắc đến Diêu gia, trong lòng Phượng Vũ Hoành cũng có chút khổ sở, cũng không phải vì người khác, mà là vì Diêu Hiển, thân gia gia của nàng. Nếu không phải vì những chuyện trước đó, năm hết tết đến có thể ở thế giới khác ăn tết với gia gia của mình, sẽ là chuyện hạnh phúc cỡ nào đây!

 

Chẳng qua suy nghĩ thêm, cùng Diêu gia “hóa giải” cũng ở trước mắt, có lẽ qua mấy ngày nữa hai nhà sắp phải bắt tay thân thiện, đến lúc đó tụ hợp cũng sẽ không muộn. Vì thế nói với Tử Duệ:

-“Đừng nóng vội, qua lần này tỷ tỷ liền mang đệ đến nhà ngoại công dập đầu chúc tết.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền vừa nghe lời này, đã biết tiểu thư nhà mình là đánh tốt chủ ý muốn khôi phục quan hệ với Diêu gia, cũng không thể nín được cười. Mấy người chợt bật cười, bầu không khí đêm giao thừa này cuối cùng là hòa hoãn chút.

 

Nhưng phủ quận chúa đầu đây là sung sướng, bầu không khí Phượng phủ bên kia khủng bố giống như địa ngục!

 

Phượng Phấn Đại vọt tới trong viện Phượng Cẩn Nguyên nguyên bản ở, đập phá tất cả mọi thứ, ngay cả giường Phượng Cẩn Nguyên từng ngủ cũng bị nàng dùng rìu dưới bếp chặt củi đốt bổ ra.

 

Mắt thấy nàng vì đập gì đó mà hai tay bị xước vết thương chồng chất, nha hoàn Đông Anh đều gấp đến khóc, lại liên tục tiến lên cản, chỉ đành với ở phía sau không ngừng mà khuyên:

-“Tiểu thư, ngài đừng đập, đừng chặt, hủy gì đó không tính là gì, nhưng tay của ngài thì quý giá mà! Ngày mai còn phải vào cung tham gia cung yến, ngài làm tay mình thương tổn, Ngũ điện hạ nhìn thấy sẽ phải đau lòng chết mất.

 

Thế mà, Phượng Phấn Đại bây giờ nơi nào lo lắng những thứ này, nàng người này vốn tính tình nóng nảy, hỏa khí trong lòng xưa nay đều nhịn không được, không phát tiết ra ngoài sợ là cũng phải nghẹn thành tâm bệnh! Cái gì tay thương tổn, cái gì Ngũ điện hạ đau lòng hay không, những thứ này sớm bị nàng quên mất.

 

Nàng chỉ biết nếu như không triệt để làm hỏng viện của Phượng Cẩn Nguyên, một đêm giao thừa này nàng sẽ phiền muộn đến chết, sẽ bị tức chết, đừng nói hủy chút đồ vật, nếu không phải hạ nhân trong viện này đã sớm chạy hết, đêm nay nàng nhất định phải đem mấy hạ nhân trong ngày thường hầu hạ Phượng Cẩn Nguyên cũng giết đi cho hả giận.

 

Mắt thấy Phấn Đại từ trong nhà đập vào trong viện, từng cọng cây ngọn cỏ đều không buông tha, Đông Anh cũng biết rõ làm sao khuyên đều là vô dụng, đành phải yên lặng mà đứng ở một bên, cùng quản gia Hà Trung đứng ngang nhau, cũng không lại nói nhiều.

 

Rốt cục, lưỡi búa Phượng Phấn Đại chặt vào một cây đại thụ trong sân, lực mạnh chút, chặt lên liền không rút ra được, nàng thử mấy lần đều không có biện pháp rút cây rìu ra, cũng chỉ có thể coi như thôi. Người cũng mệt mỏi, cũng lại không còn khí lực dằn vặt nữa, thân thể lắc lư một cái suýt chút nữa ngã chổng vó, may là Đông Anh nhanh tay lẹ mắt, đi tới đỡ người.

 

Phấn Đại theo Đông Anh, trong miệng còn lãi nhãi không ngừng:

-“Đi lấy cây đuốc đến, thẳng thắn đốt viện này, ngược lại khế đất là Phượng Cẩn Nguyên, chúng ta thu cũng không thu về được, không bằng một cây đuốc đốt đi, xong hết mọi chuyện.

 

-“Tiểu thư mau đừng nói lời nói càn.

Đông Anh bất đắc dĩ khuyên,

-“Cho dù muốn đốt cũng phải sau khi chúng ta chuyển đi rồi lại đốt, tàn nhẫn vô tình, nói là chỉ đốt cái viện này, nhưng ai có thể bảo đảm hỏa thế không lan tràn đến bên cạnh. Bây giờ trong phủ chúng ta hạ nhân ít, thật sự xảy ra cái chuyện gì, cả người cứu hoả cũng không có, chủ ý này vạn vạn đánh không được đâu!

 

Phượng Phấn Đại cũng chỉ nói một chút, để nàng phóng hỏa thiêu tòa nhà nàng thật đúng là có chút không nỡ. Chỉ là cái này nuốt thế nào cũng nuốt không trôi, không khỏi tay giơ lên, chỉa thẳng vào gian nhà của Phượng Cẩn Nguyên đã bị nàng đập nát nhừ nói:

-“Khốn kiếp! Hắn chính là tên khốn kiếp! Đừng tưởng rằng Ngũ điện hạ không nói cho ta hắn đi nơi nào ta cũng không biết! Bây giờ chỗ Phượng Cẩn Nguyên hắn cùng Diêu thị tiện nhân kia đi đã sớm chẳng phải bí mật gì, chẳng phải mang theo cái người kêu con hoang đi nam giới sao, không chỉ 2 người lại nhận làm chồng hờ vợ tạm, còn có một nữ nhi giả, nghĩ muốn đi bên kia trải qua tháng ngày dã hợp sao? Phượng Cẩn Nguyên chính là tiện, mệnh căn đều không có, còn ba ba nằm mơ giữa ban ngày đây! Hắn tốt nhất ở trên nửa đường chết đi cho ta, để chó hoang ăn hết đi, quay trở lại ta nhất định phải khắc tên con chó hoang đó vào bảng mà cung phụng, cảm tạ nó vì dân trừ hại.

 

Phượng Phấn Đại chính là vậy, một khi nóng giận nhiều lời khó nghe cũng dám nói ra ngoài, bọn hạ nhân cũng không ngăn được, dù sao là tại trong phủ mình, nàng lại đang bực bội, cũng cứ tùy nàng chửi đi.

 

Huống chi hành vi việc làm của Phượng Cẩn Nguyên ngay cả những hạ nhân này cũng cảm thấy trơ trẽn, Hà Trung thậm chí cảm thấy có Phấn Đại chửi thành thế này đều nhẹ, nếu đổi là hắn, truy cũng phải đuổi đến phía nam, bắt được người kia chắc chắn chém thành muôn mảnh, bằng không sẽ giải không được hận này.

 

Phấn Đại chửi mệt mỏi, được Đông Anh đỡ ngồi trên ghế đá trong viện, chửi Phượng Cẩn Nguyên đủ, nàng lại vỗ bàn đá mắng An thị ——

-“Đó cũng là người không tuân thủ nữ tắc*, nàng vẫn là người của Phượng gia đây! Nhưng mang theo tiểu tiện nhân Phượng Tưởng Dung kia đi ra phủ! Nàng coi Phượng gia là cái gì? Là địa phương nói đến là đến nói đi là đi sao?

 

(Chú thích: nữ tắc là chuẩn mực đạo đức nữ nhân)

 

Đông Anh nhanh chóng tiếp tục khuyên:

-“Tiểu thư đừng tiếp tục tức giận, giao thừa không thích hợp nổi giận đâu! An di nương các nàng bỏ đi cũng tốt, nô tỳ sớm hỏi thăm qua, các nàng là chuyển tới trong tiệm tranh thêu kia, ở tại hậu viện tiệm ấy! Tiểu thư, cả lão gia đều không muốn cái nhà này, chúng ta cũng đừng lại quan tâm.

 

-“Để An di nương cùng tam tiểu thư đi thôi, Ngũ điện hạ đầu kia chẳng phải cũng xem xét một viện mới cho ngài sao, qua năm chúng ta cũng đã thu xếp chuyển nhà. Phượng gia cái dạng này ngài cũng đừng lại quyến luyến, y hệt nhị tiểu thư như vậy, chính mình sống tháng ngày của mình, chẳng phải cũng rất tốt sao? Ngài về sau thế nhưng vương phi chính kinh của Lê vương phủ, không đáng vì làm một cái nhà mẹ đẻ không hy vọng lại giận dữ hỏng thân mình.

 

Tất cả mọi người đối Phượng gia tuyệt vọng, bọn hạ nhân cũng sẽ không tiếp tục khuyên Phấn Đại ở thêm, chỉ nghĩ đến nhanh chóng rời khỏi cái đất thị phi này mới tốt. Y hệt Phượng Vũ Hoành như vậy, chính mình lập phủ sinh sống, sau đó ai cũng bất kể ai, tháng ngày từ từ sẽ tốt thôi.

 

Phấn Đại lúc này lại nghe lời khuyên, không ngừng gật đầu, nước mắt đọng tại trong vành mắt, trong lòng nhưng là lần đầu tiên ước ao Phượng Vũ Hoành cũng hiểu rõ Phượng Vũ Hoành. Nếu như nàng sớm có thể đoán được Phượng Cẩn Nguyên là một phụ thân không biết xấu hổ lại không chịu trách nhiệm, nàng cũng đã sớm học Phượng Vũ Hoành vậy, đơn độc mở cửa lập phủ, cách cái nhà này càng xa càng tốt.

 

-“Thu dọn đồ đạc, gói lại mấy thứ có thể mang đi cho ta, qua năm chúng ta liền chuyển nhà, cũng không tiếp tục có bất kỳ dây dưa rễ má nào với Phượng gia!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts