Thần Y Đích Nữ - Phần 259 (799-801)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 799:

☆, Mắt trái nhái tài, mắt phải nhái họa…

 

Sáng sớm, đầu năm mùng một, Lữ Yến nôn ra một ngụm máu lớn, nôn đến Lữ phủ tất cả từ trên xuống dưới loạn cả lên.

 

-“Tướng gia, phu nhân, huyết yến này chúng tiểu nhân cũng nhìn rồi, có thể xác định không có vấn đề, cũng là đồ bổ thượng cấp.

 

Cát thị cùng Lữ Tùng liếc nhìn nhau, hai người đều từ trong mắt của đối phương nhìn ra kinh ngạc, hiển nhiên, huyết yến này có vấn đề trong lòng bọn họ đã là ý nghĩ thâm căn cố đế, thình lình vừa nghe nói chính huyết yến cũng không có vấn đề, trong lúc nhất thời càng không biết nên nói gì?

 

Lữ Tùng lấy lại tinh thần trước nhất, mở miệng hỏi bốn vị đại phu kia:

-“Mấy vị, nhìn đúng không? Huyết yến này không phải thứ tầm thường, có lẽ nhìn không cẩn thận.

 

Một vị đại phu dẫn đầu mau mau trả lời nói:

-“Hồi tướng gia, chính là sợ nhìn sai, bốn người chúng ta đầu tiên là phân biệt nhìn, sau đó viết ý tưởng của mình ở trên giấy, lại tiến đến một chỗ so một chút, đều phải ra cùng một cái đáp án, lúc này mới dám tới bẩm báo với tướng gia và phu nhân.

 

Cát thị cũng cùng bất đắc dĩ nói:

-“Xác thực thế này, ta tự mình nhìn một chút.

 

Vừa nói vừa nhìn cái hộp huyết yến kia, trong đầu tâm tư vạn ngàn. Nếu như vấn đề chẳng phải ra tại trên huyết yến, như vậy sẽ là nơi nào có sai lầm chứ? Lữ Yến không thể vô duyên vô cớ bệnh tình thế này, cũng không phải phát sốt không phải phong hàn, ngay cả hôm qua đại phu Bách Thảo Đường đến, cũng nói là trúng độc, Về phần cách giải độc, nếu cố giải thì cũng được, nhưng vừa đến tiểu thư bị tội, thứ hai không thể lập tức rõ ràng, muốn đuổi kịp cung yến lúc đầu năm đó là điều không thể. Đối phương chỉ cho ra một biện pháp, chính là đi tìm giải dược chuyên môn, biết độc xuất hiện ở nơi nào, ai bỏ xuống, sau đó đi đòi giải dược với người đó, lúc này mới có thể nhanh nhất thuốc đến bệnh trừ.

 

Ngay cả đại phu Bách Thảo Đường đều nói là trúng độc, vậy thì nhất định trúng độc, nhưng vấn đề là, rốt cuộc độc đến từ đâu?

 

Lữ Tùng không cam lòng lại hỏi bốn người đại phu trong chốc lát, thấy thực sự cũng là hỏi không ra cái gì, lúc này mới quơ tay để mấy người kia đi. Cát thị tự mình đưa bốn người đại phu ra cửa phủ, đồng thời cho chút bạc vụn, rất keo kiệt, nhưng bởi vì cũng chỉ phân biệt độc, vẫn chưa xem bệnh, cho nên những người kia cũng không nói gì.

 

Đến là Cát thị hồi phủ đi đóng cửa phủ lại, bốn người kia cùng đi được vài bước, khi dừng lại cùng nhau nâng tay lau trán, toàn là mồ hôi, kinh sợ toát ra mồ hôi lạnh.

 

-"Mấy vị, hẳn là rõ ràng là chuyện ra sao à!"

Một vị lớn tuổi nhất mở miệng trước, nhẹ giọng lại nói:

-"Chúng ta cũng là kẻ hành y, huyết yến kia có vấn đề hay không, hẳn là trong lòng ai cũng rõ."

 

Có hắn mở miệng đầu tiên, ba người kia cũng không nhanh không chậm, ngay lập tức có người nói tiếp:

-“Xác thực, chữa bệnh nhiều năm, nếu cả một chút ấy đều không nhìn ra, vậy cũng không xứng gọi là thầy thuốc.

 

-“Phải a!

Lại có người rằng:

-“Trong huyết yến kia bị hạ dược, thế nhưng rất rõ ràng hạ vào, rõ ràng nhưng lại không sợ bị người xem ra. Hạ độc trắng trợn như vậy, hơn nữa vật kia là huyết yến cực phẩm quý hiếm, loại độc này chúng ta chính là nhìn ra, cũng chẳng dám thốt ra!

 

-“Ai dám lải nhải cái này? Không muốn sống nữa sao? Thứ đó chỉ trong cung có, trong cung có người muốn hại Lữ gia tiểu thư, dù cho Lữ gia là tả tướng phủ thì đã có sao? Trong cung từng người từng người cũng là chủ tử nương nương, chúng ta là chán sống sao, vạch rõ ngọn ngành?

 

Lão nhân lên tiếng trước nhất lúc này lại nói:

-“Mấy vị đều đã hiểu đạo lý này, vậy chúng ta hôm nay ở chỗ này liền bỏ lời này, việc này chỉ bốn người chúng ta biết, Lữ gia lại thỉnh đại phu khác đến chúng ta mặc kệ, nhưng từ miệng chúng ta một chữ cũng không thể lộ ra ngoài, được không?

 

Ba người khác đều gật đầu nói:

-“Thành! cứ định như vậy!

 

Bốn người nói cẩn thận, lúc này mới chắp tay ôm quyền, ai về nhà nấy.

 

Lữ phủ đầu này, tin tức Lữ Yến hộc máu rất nhanh thì truyền tới trong tai Lữ Tùng cùng Cát thị, hai người chạy mau đến gian phòng Lữ Yến, chỉ thấy tình huống Lữ Yến còn không bằng lúc sáng sớm, sắc mặt không chỉ có trắng, đã có chút xanh, phun ra hai búng máu tươi, chẳng phải máu tươi, mà là màu đen.

 

Như Ý đứng cạnh giường khóc ngay, Cát thị phiền lòng, lớn tiếng nói:

-“Tiểu thư còn chưa có chết, khóc cái gì?

 

Nói xong, nhanh chóng ngồi vào bên giường Lữ Yến, nắm tay Lữ Yến, cũng nhịn không được lau nước mắt.

 

Lữ Tùng lại hiện thực hơn người khác tý, ông tính toán:

-“Yến nhi dạng này, cung yến khẳng định là đi không được, cung yến hôm nay là ở buổi chiều, theo ta thấy, không bằng đi Thịnh vương phủ một chuyến, trước lên tiếng chào hỏi với Bát điện hạ. Hắn hôm qua buổi chiều vào kinh đô, nghĩ đến vào lúc này chắc còn ở trong phủ.

 

Nghe Lữ Tùng nhắc đến Bát hoàng tử, Lữ Yến trên giường bệnh tinh thần cũng tỉnh táo, nhanh chóng liền nói:

-“Đúng, Bát điện hạ, ta muốn gặp Bát điện hạ. Cha mẹ, có thể hay không mời Bát điện hạ đến trong phủ chúng ta? Điện hạ mới đưa nữ nhi thiệt nhiều thứ tốt như vậy, nhất định là vô cùng để ý nữ nhi. Nữ nhi bây giờ bị ốm, muốn gặp điện hạ một lần, điện hạ nhất định sẽ đáp ứng.

 

Cát thị cũng cảm thấy chủ ý này của Lữ Yến rất tốt, vì thế nhanh chóng nói với Lữ Tùng:

-“Chúng ta đi Thịnh vương phủ vẫn phải đi, nhưng chủ yếu nhất là phải thỉnh Bát điện hạ đi tới phủ, dù thế nào cũng để cho điện hạ với Yến nhi gặp mặt một lần. Tuy nói Yến nhi tình hình như bây giờ khó coi, nhưng người nào còn chưa ốm đau, hay hoặc là độc này của Yến nhi điện hạ có thể giải. Mặc kệ thế nào, tóm lại phải cho điện hạ biết có người muốn hại Yến nhi, cũng có thể làm chủ cho Yến nhi mới đúng.

 

Lữ Tùng gật đầu đáp lại, tự mình liền đi tới Thịnh vương phủ.

 

Chuyến đi này cũng không dùng bao nhiêu canh giờ liền trở về, khi nghe người đến báo nói lão gia đã trở về, Cát thị còn nói với Lữ Yến:

-“Nhất định là Bát điện hạ nghe nói con bị bệnh, ngay lập tức đuổi đến, bằng không sao có thể nhanh thế này!

 

Lữ Yến nghe trong lòng cao hứng, tuy thân mình còn khó chịu hơn, nhưng trên mặt vẫn là nổi lên một chút hồng hào. Tiếc thay, lần cao hứng này cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh, Lữ Tùng liền vào phòng, thế nhưng tự mình một người tiến vào.

 

Cát thị kinh ngạc mà hỏi:

-“Bát điện hạ đâu?

 

Lữ Tùng giậm chân một cái:

-“Ai!

 

Sau đó vén lên áo choàng ngồi trên ghế dựa, bất đắc dĩ nói:

-“Bát điện hạ không có tới, có lẽ nên nói, chính là hắn không chịu tới.

 

-“Không chịu tới?

 

Cát thị cùng Lữ Yến hai người trăm miệng một lời: “Tại sao?

 

Lữ Tùng tức giận nói:

-“Bát điện hạ cũng chẳng biết vì sao, nghe nói Yến nhi bị bệnh, dĩ nhiên nói vậy thì tốt, hôn sự này cứ miễn thôi. Còn nói đây là ý định lão thiên gia, vốn là ngày tứ hôn, nhưng xảy ra xui xẻo như vậy, đây là ý trời, mà thiên ý không thể trái, trừ phi Lữ Yến có thể lành bệnh vào cung, bằng không, thì hôn sự này không cần nhắc tới.

 

-“Cái gì?

 

Lữ Yến hoàn toàn không thể tin vào tai của mình, giẫy giụa muốn đứng dậy, nhưng tại lúc thân mình co lên lại “Oa” phun ra một ngụm máu đen, người lập tức ngã trở lại, bất tỉnh nhân sự... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Cung yến đầu năm mùng một là vào buổi chiều, người vào cung xếp hàng ở cửa cung bắt đầu từ giờ Thân, vẫn là khách nam nữ tách ra, khách nam trước tiên vào triều lễ bái Thiên Vũ đế, khách nữ lại đến hậu cung hành đại lễ năm mới với hoàng hậu.

 

Đương nhiên, cuộc sống như thế, lễ vật cũng là không thiếu được, mỗi người tiến cung đều vì hoàng đế chuẩn bị đủ niên lễ, thậm chí có không ít quan viên không tiếc số tiền lớn đào ra trân phẩm, bởi vì muốn lấy được niềm vui của Đế hậu.

 

Phượng Vũ Hoành cũng không hề lo lắng lễ vật, nàng cũng không muốn đưa những loại châu báu phỉ thúy thô tục, dù sao trong không gian của nàng đồ tốt còn rất nhiều, tùy tiện khác biệt lấy ra bảo đảm người đương thời thấy cũng chưa từng thấy, thế nhưng lễ vật Tử Duệ muốn tặng cho hoàng thượng nàng phải phí vài phần tâm tư mới chuẩn bị được.

 

Vốn tưởng muốn đưa chút vật không lạ kỳ, dù sao là tiểu hài tử, cũng không cầu lấy công danh, cũng chẳng phải vì gia tộc đi lấy lòng hoàng thượng, hắn đưa chút gì cũng chỉ là làm cho Thiên Vũ cười thôi. Nhưng ngày ấy Tử Duệ tiến cung, hoàng thượng ngẫu nhiên nói tới Tử Duệ mỗi lần trở về Tiêu châu đều mang đi trang giấy và bút chì cục tẩy…..văn phòng phẩm, nói đế sư Diệp Vinh rất tôn sùng thứ đó, cũng rất là đắc ý với hắn vài lần, tức giận đến Thiên Vũ khiến cho Tử Duệ cũng cho ông một ít.

 

Phượng Vũ Hoành nghĩ tới nghĩ lui, lại đưa bút chì thôi, đó cũng là Diệp Vinh trước có Thiên Vũ đế sau có, lão hoàng đế như cũ thật mất mặt.

 

Cho nên nàng từ trong không gian tìm ra một cây bút máy, mới tinh, còn chưa gỡ đóng gói, đấy là trong quân đội phát khi một lần mở đại hội khen ngợi, ngòi bút bằng vàng, nàng cũng chưa từng dùng.

 

Dù sao người của đời sau cũng đã quen dùng bút bi rồi, viết ký tên, ai còn lao lực dùng bút máy. Vừa vặn vật này có thể đưa cho Tử Duệ để hắn làm lễ vật trình lên cho Thiên Vũ, hơn nữa bổ sung thêm một bình mực bút máy, còn có mấy chồng giấy viết bản thảo.

 

Nàng dạy Tử Duệ dùng như thế nào, nhằm vào lúc Thiên Vũ hỏi, Tử Duệ có thể đối đáp trôi chảy.

 

Giờ Thân ba khắc, long xa Phượng Vũ Hoành đã đi gần đến Đức Dương môn. Đây là con đường tiến cung, đội ngũ đã xếp thật dài.

 

Bạch Trạch đã sớm chờ ở nơi đó, thấy Phượng Vũ Hoành đến đây, nhanh chóng tiến lên tiếp Tử Duệ vào trong xe, đồng thời Phượng Vũ Hoành cũng nói với hắn:

-“Ngày mai ngươi đến phủ ta đi, Phù Dung đã tốt hơn, nhưng dù sao cũng là vừa khỏi bệnh, hoàng cung này vẫn là không vào được, ngươi đi chỗ của ta thăm nàng là được rồi.

 

Bạch Trạch rất cảm kích, cảm tạ lại tạ, lúc này mới dẫn Tử Duệ đi tìm Huyền Thiên Minh cùng nhau vào cung. Thấy bọn hắn đi xa, long xa Phượng Vũ Hoành cũng chạy theo đám nữ quyến vào cung Thụy môn.

 

Chẳng qua lúc đưa Tử Duệ, Phượng Vũ Hoành nhưng đã phát giác không khí hôm nay cùng năm xưa bất đồng. Bát hoàng tử hồi kinh, dường như bầu không khí trong kinh lập tức lại trở về lúc trước khi Tam hoàng tử còn tại thế, tuy quan viên tỉnh ngoài cũng không có vào kinh, người cũng không nhiều giống lúc nguyệt tịch, nhưng lại như cũ có thể rõ ràng mà phân biệt mọi người mơ hồ chia ra quyền lực.

 

Những quan viên trước đây tại kinh đô khiêm tốn nay bởi vì Bát hoàng tử hồi kinh mà phô trương, rất rõ ràng, bọn họ đã làm ra lựa chọn, là lão Bát tại bờ Nam kia xây xong tiểu triều đình. Mà nguyên bản người ủng hộ Huyền Thiên Minh nhưng vẫn là như thường ngày như biết điều hờ hững, không lộ ra trước mắt người đời, chỉ thờ ơ lạnh nhạt thế cuộc biến hóa, nội tâm không chút nào vì đó lay động.

 

Phượng Vũ Hoành giơ tay ấn ấn trên mí mắt phải của mình, váy dài hoa mẫu đơn ở trước mắt thoáng qua, chính là tươi đẹp đến làm cho bản thân nàng cũng cảm thấy có vài phần không quen.

 

Hoàng Tuyền lại cảm giác xiêm y này trông rất xinh đẹp, khen ngợi một phen. Vong Xuyên nhìn ra môn đạo, hỏi một câu:

-“Tiểu thư cứ ấn mắt là thế nào?

 

Phượng Vũ Hoành nói:

-“Cũng không sao, mí mắt phải này nhái dồn dập. Đám người đều nói mắt trái nhái tài mắt phải nhái họa, mắt phải ta nhái không ngừng, sợ là phải có tai họa! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

  

Chương 800:

, Người một nhà không nói chuyện hai nhà!

 

Phượng Vũ Hoành nói một câu này, chọc hai nha đầu cười đến vui vẻ, Hoàng Tuyền hỏi nàng:

-“Tiểu thư còn tin cái này? Còn tưởng rằng tiểu thư là không sợ trời không sợ đất…..tà thuật cũng không sợ.

 

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ, nói:

-“Ta cũng chính là nói chuyện như vậy mà thôi. Bất quá hôm nay không chỉ bề ngoài vượt qua, trong lòng cũng luôn cảm thấy không vững vàng, có chút dự cảm xấu, cũng không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào.

 

Nghe nàng nói như thế, Vong Xuyên cũng trở nên coi trọng, gấp gáp nói:

-“Nếu như tiểu thư thật sự cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, vậy chúng ta thẳng thắn không nên đi vào cung! Một lúc nô tỳ tự mình đi vào nói một tiếng cùng Cửu điện hạ, cũng mang thiếu gia Tử Duệ ra, được không?

 

Hoàng Tuyền cũng theo gật đầu, nói:

-“Đúng, nếu tiểu thư cho rằng sẽ có chuyện, vậy thì nhất định là sẽ có chuyện, chúng ta không đáng mạo hiểm. Theo nô tỳ thấy, cũng thẳng thắn nói một tiếng cùng Cửu điện hạ và Thất điện hạ, để bọn họ cũng rời cung tính toán.

 

Phượng Vũ Hoành nghe xong, không cho là đúng, nói:

-“Là có chút dự cảm xấu, tuy nhiên không đến nỗi nghiêm trọng như các ngươi nói. Hôm nay lại là đại niên mùng một, ta không tiến cung, cũng lừa hai vị điện hạ đi ra, các ngươi để hoàng thượng nghĩ như thế nào? Lại nói, nếu như thật sự có chuyện, chúng ta đều không ở trong cung, chẳng phải là càng lộn xộn. Đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ là ta quá mẫn cảm, mí mắt nhái chuyện như vậy xác thực không thể tin loạn, chớ để ở trong lòng, chúng ta nên thế nào liền như thế ấy.

 

Long xa một đường hành trình tiến vào phạm vi Thụy môn, bên này rất náo nhiệt, mỗi một người đều là một mặt vui vẻ, xiêm y cũng là hoa hồng liễu hồng rất là rực rỡ, tình cờ còn có thể nghe được âm thanh chúc tết lẫn nhau, cũng là thái độ ôn hòa thân thiện, không giống với ngày nguyệt tịch ấy chua ngôn chua ngữ.

 

Long xa nàng vừa đến, mọi người tự động liền nhường đường, dù sao hôm nay tiến cung đều là quan chức cùng với gia quyến cư ngụ ở kinh thành, hầu như không có ai sẽ không nhận ra long xa Phượng Vũ Hoành, cũng không có ai sẽ nhàn rỗi không chuyện gì cùng Phượng Vũ Hoành băn khoăn.

 

Trải qua hơn hai năm ở chung, trong kinh thành đã không có người nào còn giống như trước đây khiêu khích với Phượng Vũ Hoành, mặc dù là có người vẫn cứ mang trong lòng đố kỵ, nhưng cũng biết kính sợ tránh xa, để tránh khỏi tìm phiền toái cho mình.

 

Long xa rất nhanh liền đến trước Thụy môn, Phượng Vũ Hoành đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền thuận miệng hỏi:

-“Hôm nay hoàng thượng nên tứ hôn cho Bát hoàng tử cùng Lữ gia tiểu thư chứ?

 

Vong Xuyên gật đầu nói:

-“Không sai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay trong cung yến, Lữ gia sẽ chính thức cùng Bát hoàng tử kết thành đồng minh. Mà Bát hoàng tử những năm gần đây một lòng muốn ở trong triều tìm một quan văn làm chỗ dựa, lại không nghĩ rằng cuối cùng vận mệnh lại là rơi vào Lữ gia.

 

Hoàng Tuyền cũng cười nói:

-“Bây giờ Lữ gia không so được với lúc trước, tuy nói lúc trước bọn họ cũng không làm sao huy hoàng, nhưng tốt xấu bên ngoài còn có chút chuyện làm ăn kiếm tiền. Hiện tại bọn họ lại là một tổ nghèo rớt mồng tơi, Bát hoàng tử tìm trợ lực như vậy, sợ là sau lưng ruột đều hối hận đến đen.

 

Hai nha đầu vừa nói vừa đỡ Phượng Vũ Hoành đi xuống long xa, lại phát hiện phía dưới long xa đứng một người, chính là một mặt sầu bi nhìn về phía Phượng Vũ Hoành.

 

Nàng sững sờ, lập tức nhận ra người, thế nhưng không hiểu hỏi:

-“Lữ phu nhân? Tại sao phu nhân lại ở chỗ này?

 

Người đến chính là Cát thị mẫu thân của Lữ Yến, thấy Phượng Vũ Hoành xuống xe, mau mau tiến lên muốn quỳ xuống hành lễ, Phượng Vũ Hoành ra hiệu Hoàng Tuyền đỡ lấy người, lúc này mới lại nói:

-“Không cần đa lễ, Lữ phu nhân là có việc?

 

Cát thị gật đầu liên tục, cũng không vòng vèo, trực tiếp lên tiếng:

-“Không dối gạt quận chúa, tiểu nữ Lữ Yến tự lần trước đông giao thì đạt được hôn sự Bát điện hạ, Lữ gia chúng ta vẫn luôn cảm kích quận chúa ở trong lòng. Yến nhi vốn đang nói hôm nay cung yến đạt được tứ hôn sau đó phải ngay mặt dập đầu tạ ân Quận chúa, ai ngờ đã xảy ra chuyện.

 

Phượng Vũ Hoành sững sờ, không hiểu hỏi:

-“Đã xảy ra chuyện gì?

 

Năm trước Tử Duệ trở về, nàng vội vàng bồi Tử Duệ, lại chạy đến điền trang ngoài thành, cũng không lo lắng hỏi thăm bên ngoài. Đến là nghe rõ Thanh Ngọc nói về Lữ gia mời đại phu Bách Thảo Đường tới cửa xem bệnh, nhưng cũng không coi là chuyện to tát, trước mắt nghe Cát thị thốt ra lời này, cũng làm cho nàng nghĩ đến sự việc này.

 

Cát thị nghe nàng hỏi, cũng liền lập tức nói:

-“Quận chúa vốn là một phen ý tốt, một lòng tác thành Yến nhi với Bát điện hạ. Tiếc thay Yến nhi không có phúc phận này, đến thời gian tứ hôn lại bị bệnh đến xuống giường đều không được, sợ là đã phụ lòng tốt của quận chúa.

 

Phượng Vũ Hoành nghe được trực tiếp cau mày, trước tiên không nói chuyện Lữ Yến bệnh nặng, liền lạnh giọng nói với Cát thị:

-“Hôn ước của Lữ gia cùng Bát điện hạ là Nguyên quý nhân một tay thúc đẩy, cùng bản quận chúa không quan hệ, các ngươi chớ có cảm tạ sai người.

 

Cát thị cũng là người thông minh, bà cùng Lữ Tùng hai người lúc mới bắt đầu đã đoán ra, lúc đầu khẳng định là có chút kỳ lạ, sợ là Phượng Vũ Hoành đã ra thủ đoạn gì làm cho Nguyên quý nhân không thể không phạm tội. Trước mắt nghe Phượng Vũ Hoành nói như vậy, liền cũng rõ ràng đạo lý trong này, liền mau mau gật đầu nói:

-“Quận chúa nói tới là đúng, thần phụ nói lỡ lời.

 

Phượng Vũ Hoành gật gù, lúc này mới hỏi bệnh tình Lữ Yến, nghe Cát thị nói đơn giản tình huống sau đó lòng cũng sinh nghi hoặc. Thế nhưng trước mắt dù sao cũng không phải thời điểm hỏi bệnh, nàng nhân tiện nói:

-“Phu nhân chớ vội, chờ ngày mai rảnh rỗi bản quận chúa tự mình đến phủ nhìn kỹ hẵng nói.

 

Dứt lời, liền muốn nhấc chân đi vào cung, cái thái giám ký danh ở cửa cung cũng xoay người làm dấu tay xin mời.

 

Cát thị vừa thấy nàng muốn tiến cung, liền mau mau đuổi theo nhỏ giọng nói câu:

-“Quận chúa, đại phu đều nói tiểu nữ là trúng độc, ngay cả đại phu Bách Thảo Đường đều nói như thế.

 

Phượng Vũ Hoành nghe vào tai, bước chân cũng không dừng lại, tuy Cát thị có tư cách vào cung, nhưng hôm nay lại không có ý định vào cung, chỉ muốn ở cửa cung gặp Phượng Vũ Hoành nói mấy câu nói này. Trước mắt nên nói cũng đã nói rồi, liền cũng không dây dưa nữa, cung kính mà lui ra sau.

 

Trước khi đi đến đây Lữ Tùng đã nói với bà, nếu Tế An quận chúa tự tay thúc đẩy việc này, liền sẽ không dễ dàng để chuyện này tiêu tan như thế. Cái người hạ độc bất kể là ai, chỉ cần Tế An quận chúa chịu đi tra, nhất định sẽ tra ra mặt mày, đến lúc đó, không cần chúng ta tìm người trả thù, Tế An quận chúa tự nhiên sẽ có đáp án.

 

Lúc này Cát thị mới đến Thụy môn chờ đợi, bây giờ thấy Phượng Vũ Hoành đối với chuyện này xác thực để bụng, còn hứa hẹn nói rõ có ngày sẽ tới Lữ phủ, liền biết Lữ Tùng phân tích cũng không sai, trong lòng cũng ít nhiều chân thật chút.

 

Dù sao bà là một mẫu thân, cùng tiền đồ so ra, vẫn là tính mạng nữ nhi quan trọng hơn, Phượng Vũ Hoành là thần y, nàng mà tới, Lữ Yến còn có thể tìm lại một mạng.

 

Phượng Vũ Hoành vào cung thì, sắc trời đã dần tối, trong cung hết thảy đều đã thắp đèn lồng, rất là hỉ khí.

 

Hôm nay, hết thảy cung nhân đều đổi trang phục mới, thái giám màu tím, cung nữ màu hồng nhạt, còn ngoại lệ để các tiểu cung nữ đều trang điểm tinh xảo, đeo chút đồ trang sức tinh xảo, xa xa nhìn thấy, lại như là cung nữ hạ phàm, đi tới đi lui cực chói mắt người.

 

Hoàng Tuyền kéo kéo trên người mình ba lớp áo choàng màu xanh nhạt, ảo não nói:

-“Sớm biết tiểu cung nữ đều mặc đẹp như vậy, ta liền nghe tiểu thư cũng mặc trang phục trang sức.

 

Vong Xuyên không tâm tư chế nhạo nàng, chỉ nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Cũng là nô tỳ sơ sẩy, hẳn là phải canh chừng Lữ gia bên kia một chút mới đúng.

 

Phượng Vũ Hoành vung vung tay nói:

-“Không trách các ngươi, chuyện này sợ là có người từ bên trong làm khó dễ, chúng ta chờ chút xem lại nói.

 

Mấy người một đường đi tới Cảnh Từ Cung, hôm nay nàng tới cũng không sớm, lại đứng ở cửa cung nói chuyện với Cát thị nên trì hoãn một lúc, đến Cảnh Từ Cung thì, bên trong đã đứng không ít nữ quyến, chính là túm năm tụm ba ở một chỗ tán gẫu. Thấy nàng đến, dồn dập hành lễ vấn an, cuối năm ai cũng không muốn ganh tỵ, vì lẽ đó phía này xem ra cũng là một đoàn hoà thuận.

 

Phương Nghi, bên cạnh hoàng hậu, trời vừa sáng liền đứng ở cửa điện chờ, lúc này vừa thấy Phượng Vũ Hoành đến, mau tới trước, cười vấn an, sau đó nói:

-“Quận chúa mau theo nô tỳ vào đi thôi, trời vừa sáng Vũ Dương Công Chúa đã đến, đang ở bên trong bồi tiếp Hoàng hậu nương nương nói chuyện. Hoàng hậu sớm có dặn dò, nói là sau khi ngài đến liền có thể trực tiếp nhập điện, không cần chờ ở bên ngoài.

 

Lời này vừa nói ra, lại là người người ước ao, có thể khiến cho hoàng hậu nể tình như vậy, còn là một người khác họ, Phượng Vũ Hoành hai năm qua sống đến mức thật sự gọi là truyền kỳ mà!

 

Lẽ ra dĩ vãng đối mặt loại mời này Phượng Vũ Hoành đều sẽ cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng hôm nay lại xếp tay, cười nói với Phương Nghi:

-“Đa tạ ý tốt của Hoàng hậu nương nương, làm phiền cô cô đi đầu, chốc lát nữa A Hoành sẽ đi vào thỉnh an nương nương.

 

Dứt lời, nhìn chung quanh, lại nói:

-“Nương nương cùng Vũ Dương Công Chúa chắc chắn sẽ có một chút tri tâm muốn nói, A Hoành sẽ không vội đi vào quấy rối, trước tiên ở bên ngoài cùng mấy vị tỷ muội thân thiết trò chuyện, làm phiền cô cô thông cảm.

 

Phương Nghi sao có thể không hiểu ý của nàng, đây chính là muốn lưu lại ở bên ngoài này một lúc, không muốn đi vào trước thời gian, dù sao bên trong gò bó, tuy nói hoàng hậu đối với Phượng Vũ Hoành luôn luôn hòa ái thân thiện, nhưng người thân cận nhất với Phượng Vũ Hoành ở bên trong hậu cung này đến cùng vẫn là Vân phi, các nàng bên này chỉ cần tận cùng tâm ý là tốt rồi, cũng không hi vọng nàng thật sự liền thân thiện giống như thân nữ nhi.

 

Phương Nghi cũng không nói nhiều hơn nữa, chỉ khom người một cái, đi vào hồi bẩm.

 

Chầm chậm, người tụ tập đến Cảnh Từ Cung càng ngày càng nhiều.

 

Huyền Thiên Ca ở trong điện bồi hoàng hậu nói chuyện, nhưng Phong Thiên Ngọc cùng Nhậm Tích Phong lại vây quanh Phượng Vũ Hoành, mấy người nói giỡn đến cũng là hài lòng.

 

Dần dần, Tưởng Dung cùng Phấn Đại cũng tiến cung, hai tỷ muội này tuy là cùng đi tới, nhưng giữa hai người cũng chẳng có bao nhiêu giao lưu, Tưởng Dung vẫn là cùng dĩ vãng rụt rè tìm cái góc đi đứng, Phấn Đại hôm nay cũng không lộ liễu giống như trước đây, lạnh diện đứng ở một bên, ai cũng không nói chuyện với người nào.

 

Đương nhiên, hai người là ai cũng không để ý Phượng Vũ Hoành, duy trì khoảng cách tất cả mọi người đều cho rằng bình thường, lại như cái người xa lạ.

 

Đến là sau khi ba vị phu nhân Diêu gia, tiến vào Cảnh Từ Cung này, nhìn chung quanh một vòng, rất nhanh liền phát hiện vị trí Phượng Vũ Hoành.

 

Liền, dưới sự dẫn dắt của Hứa thị, ba vị phu nhân Diêu gia cùng nhau đi tới hướng Phượng Vũ Hoành, sau đó thân thiện mà lôi kéo tay Phượng Vũ Hoành, liền nghe Hứa thị lên tiếng trước nhất nói:

-“A Hoành, mợ làm điểm tâm mà con thích ăn nhất, ngày mai mang theo Tử Duệ về nhà dùng cơm.

 

Một câu nói ra, hết thảy phu nhân tiểu thư ở đây đều cho thấy ánh mắt choáng váng, lập tức có người nói nhỏ ——

-“Không phải Tế An quận chúa đã cắt đứt quan hệ với Diêu gia rồi sao?

 

-“Đúng đấy, đã làm căng mấy tháng, nhưng không nghe nói lúc nào lại hòa hảo.

 

-“Lời vừa nói ra kia chính là người nào vừa nói?

 

Đừng nói các tiểu thư, phu nhân này nghi hoặc không rõ, ngay cả Phượng Vũ Hoành đều có chút không rõ, ánh mắt nghi ngờ tìm đến phía Diêu thị, liền thấy Diêu thị vỗ vỗ tay của nàng, lên giọng, bảo đảm có thể làm cho càng nhiều người nghe thấy lời của bà, lúc này mới lại mở miệng nói ——

-“Răng cũng có thời điểm đụng phải môi, nhưng cũng không thể bởi vì chạm vào nhau liền rút răng đi. Người một nhà mà, chính là đánh gãy xương đều liền với gân, làm sao có thể nói là chuyện hai nhà! A Hoành là tôn nữ Diêu gia, mãi mãi cũng là… ai cũng đừng nghĩ chia rẽ nữ hài này ra khỏi Diêu gia!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

  

Chương 801:

, Tự mình tìm đường chết, ai cũng ngăn không được!

 

Hứa thị ngay trước các nữ quyến gần như cả toà kinh thành nói ra lời như vậy, lại là tại Cảnh Từ cung như thế này, vậy thì tương đương với đại biểu Diêu gia tỏ rõ thái độ rồi. Huống chi, đứng cạnh nàng còn có hai vị phu nhân khác của Diêu gia, cũng là gật đầu lia lịa phụ họa theo. Đột nhiên trở mình tới này, dẫn tới đám người kinh ngạc không thôi.

 

Nói tan thì tan, nói hợp thì hợp, Diêu gia tính dẻo dai cũng quá mạnh a! Đám người cảm thán, lúc trước bởi vì Tế An quận chúa cùng mẫu thân nàng làm căng, Diêu gia ngay lập tức liền đứng ra chống đỡ Diêu thị, nhất trí đối ngoại xa lánh Phượng Vũ Hoành. Sao lúc này mới mấy tháng quang cảnh, đầu gió liền xoay chuyển? Ân oán hai nhà thì tính là gì?

 

Trong lúc đang ghi hoặc, có người nhớ tới việc chết tiệt Diêu thị rời kinh, vì thế rất có lý có chứng cứ nói:

-“Muốn nói Diêu gia mới bắt đầu chắc cũng là xa lánh Tế An quận chúa, dù sao Diêu thị là nữ nhi thần y Diêu Hiển, nữ nhi sao cũng thân hơn ngoại tôn nữ chứ! Diêu Phượng hai nhà là tử địch, Tế An quận chúa có một nửa huyết thống Phượng gia, dựa vào điểm này, lúc trước Diêu gia đoạn tuyệt với nàng đó cũng là không giả được.

 

Đám người về đều này tương đối tán đồng, nhưng cũng vì quá tán đồng rồi, cho nên đối với biểu hiện của Diêu thị trước mắt mới vạn phần khó giải.

 

Người nọ lại nói:

-“Nhưng thân sinh nữ nhi thì thân sinh nữ nhi, chuyện Diêu thị hiện tại đã chạy các ngươi cũng nghe nói chứ? Thế nhưng, không phải nàng chạy một mình, còn mang theo cái nghĩa nữ tướng mạo vô cùng giống Tế An quận chúa. Cái này cũng chưa tính cái gì, mấu chốt là ngay tại lúc nàng chạy, Phượng Cẩn Nguyên kia cũng chạy. Chân trước chân sau này, khó bảo toàn hai người chẳng phải hẹn ước cùng chạy, đây cũng chẳng phải Diêu gia có khả năng nhẫn!

 

Nghe nàng nói, ngay lập tức có người nói tiếp:

-“Đúng vậy đúng vậy, hai người kia là cùng chạy, chuyện này bây giờ người nào không biết nha! Phượng Cẩn Nguyên mất tích, tứ tiểu thư Phượng gia huyên náo cả kinh thành đều nhanh lật trời, ta đã tận mắt thấy qua nàng bởi vì chuyện này chửi lớn ngoài phố. Lại nói, phụ thân trong nhà chúng ta cũng là quan viên tại kinh thành, tin tức này ít nhiều gì vẫn có thể nghe kể một ít, Diêu thị với Phượng Cẩn Nguyên mang theo cái nghĩa nữ kia chạy, nghe nói… là đi phía nam.

 

-“Có thế chứ!

Người lúc trước lại nói:

-“Diêu Phượng hai nhà vốn như nước với lửa, Diêu thị hiện tại làm lựa chọn như vậy, vậy đã nói rõ là vứt bỏ mặt mũi nhà mẹ không để ý, Diêu gia vì sao còn phải vì nàng mà trở mặt với Tế an quận chúa? Phải biết, có thể có một ngoại tôn nữ làm quận chúa, đây đối với Diêu gia mà nói chính là món hời lớn sẵn có.

 

Thanh âm nghị luận của đám người vừa phải, nhưng cũng không đến mức là xì xào bàn tán, Phượng Vũ Hoành đầu này ít nhiều gì cũng nghe đại khái, chỉ thấy Hứa thị khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói câu:

-"Lý do tìm được vẫn tính đầy đủ."

 

Sau đó lại cười cười, cất cao giọng nói:

-"Qua năm này, lại không mấy tháng A Hoành nhà chúng ta sắp tròn mười lăm tuổi, nên làm lễ cập kê.

 

Vừa vỗ tay của Phượng Vũ Hoành vừa nói:

-"A Hoành con yên tâm, ông ngoại cùng các cữu cữu con đều lên tiếng, nhất định phải làm cho con một đại hôn quang vinh, không có khả năng mất thân phận quận chúa của con."

 

Phượng Vũ Hoành trong lòng biết cái này nhất định là gia gia Diêu Hiển trước khi tiến cung đã nói với các mợ cái này, Diêu gia cũng không tiếp tục nguyện chỉ lo thân mình, cùng nàng giả ý cắt đứt. Cùng với thân nhân biến thành người xa lạ, các nàng là tình nguyện lẫn vào trong trận loạn thế này, cùng nàng sóng vai mà chiến.

 

Lúc ý thức được tất cả cái này, tràn đầy cảm động dâng lên tâm nàng. Trước đây nàng một lòng một dạ mà nghĩ mình trêu ra rất nhiều tai họa vạn lần không nên liên lụy người khác, đặc biệt để trong lòng những người tốt với nàng, đồng thời cũng là sợ kẻ có dụng tâm khác lợi dụng những người thân này sẽ phát sinh uy hiếp với nàng.

 

Nàng chỉ một lòng nghĩ bảo vệ, nhưng bỏ quên tâm tư đối phương đồng ý cùng nàng đồng cam cộng khổ kề vai sát cánh không lùi. Diêu gia bây giờ tỏ thái độ, không thương lượng với nàng, bất chợt liền làm quyết định như vậy, có thể thấy được nội tâm Diêu gia kiên định, cùng với đối với nàng ngoại tôn nữ này, coi trọng ngoại sinh nữ, nàng không thể không cảm động.

 

-“Được.

Phượng Vũ Hoành rốt cục đã mở miệng, đáp lại Hứa thị, nàng nói:

-“Tất cả làm phiền ba vị mợ mợ bận tâm nhiều, A Hoành mặc kệ đến khi nào, cũng là tôn nữ Diêu gia, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

 

Bên này hoa lệ một hồi nhận thân, tất cả người nhìn được nghe được khi biết Diêu gia cùng Tế An quận chúa đã hợp hảo, đồng thời cũng ý thức được Phượng Vũ Hoành đã sắp tròn mười lăm tuổi, đã sắp cập kê, mà ngày cập kê cũng sẽ thành hôn với Cửu điện hạ. Đây đối với trong kinh mà nói chính là việc đại sự, trong lúc nhất thời, lại là nghị luận nhao nhao, thậm chí có một số nữ tử đối Huyền Thiên Minh như cũ yên lặng mà ái mộ không chịu bỏ cuộc, cũng ném ánh mắt oán độc tới Phượng Vũ Hoành.

 

Dáng dấp này liền đáp với câu nói: ‘Ta nhìn ngươi không vừa mắt, nhưng ta lại không làm được gì ngươi!’

 

Số mệnh Phượng Vũ Hoành đã được an bài làm thê tử Huyền Thiên Minh, bất kỳ kẻ nào cũng không có cách nào thay đổi.

 

Mắt thấy mọi người lại túm năm tụm ba mà từng người nói ra nói, Phượng Vũ Hoành bên này cũng sẽ không cố ý diễn kịch, mà bị ba người Hứa thị vây quanh nàng, lại là bắt tay, lại là nắm cánh tay, hôn một hồi.

 

Phượng Vũ Hoành rất bất đắc dĩ nha, nàng biết mấy vị mợ này cũng là nữ nhi khống, thấy nàng không khác gì gặp quốc bảo, thế nhưng phải hảo hảo nhiệt tình một phen. Tại loại nhiệt tình này nàng không hề bài xích, mấy người cười cười nói nói đến cũng náo nhiệt.

 

Thật vất vả từ trong không khí hợp hảo hòa hoãn xuống, Hứa thị lôi kéo Phượng Vũ Hoành nhỏ giọng hỏi một câu:

-“Phượng Cẩn Nguyên đầu kia, con có phái người đi đoạt về hay không?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, nói:

-“Không có.

 

Ba vị mợ khó giải, nói:

-“Vì sao không đuổi theo? Chẳng lẽ con muốn trơ mắt mà nhìn bọn hắn đến bờ Nam sống tháng ngày? Con phải biết, Bát hoàng tử đã thành lập cái tiểu triều đình, đủ thấy rõ đầu kia là cái địa phương núi cao Hoàng Đế xa, nếu để cho ba người bọn hắn tại bên ấy có thành tựu, đến thời điểm người phía nam chỉ nhận người kia là quận chúa, đoạt công lao của con trợ thế cho Bát hoàng tử, thì sao được?

 

Hứa thị lo lắng cũng là lo lắng của rất nhiều người, ngay cả Nhậm Tích Phong, cũng vẫn vây ở bên cạnh Phượng Vũ Hoành, cũng nói:

-“Đúng vậy đấy, A Hoành, ngươi cần phải hiểu rõ. Khi đến đây phụ thân ta còn nói ta hỏi ngươi một chút, nếu như cần giúp một tay, ông có thể ngầm cho bộ hạ cũ đưa thư, để cho bọn hắn ở phía nam cướp người đi, đỡ đến mức đi gieo vạ nơi nơi.

 

Phượng Vũ Hoành biết các nàng cũng là một lòng hảo tâm, nhưng nàng lại như cũ lắc đầu, nói:

-“Nếu như chuyện này ta làm theo thế này, vậy coi như thành đuổi theo sau mông bọn hắn, sớm muộn gì cũng bị trêu đến xoay tròn. Lần này ta cướp người đi, lần sau đối phương còn có thể nghĩ ra những trò gian khác, tuy gặp chiêu phá chiêu cũng làm cho đối phương không chiếm được tiện nghi, nhưng với chúng ta mà nói cũng quá mức thụ động. Phượng Vũ Hoành ta xưa nay cũng chẳng phải người bị động, xưa nay cũng không muốn bị người xỏ mũi dắt đi. Cho nên, ba người kia muốn đến phía nam, cứ để cho bọn hắn đi, nghĩ tới một nhà ba người tháng ngày, đã khiến cho bọn hắn đi qua, chiêu cờ này ta không phá hủy, cũng không phá, nhưng lại nghĩ cho bọn hắn thêm một cây đuốc. Nghĩ tới tháng ngày giả vui vẻ hòa thuận sao? Ta sẽ khiến bọn hắn sống vô cùng phấn khích. Tự mình tìm đường chết, ai cũng không ngăn được.

 

Nghe Phượng Vũ Hoành nói như vậy, người bên cạnh cũng thở dài một hơi, Hứa thị nói:

-“Ngươi trong lòng có tính toán, chúng ta an tâm, ông ngoại ngươi mấy ngày nay vì chuyện của ngươi thế nhưng không ít nổi nóng, A Hoành sau này con tới chúng ta nhiều hơn, đi với ông ngoại con nhiều hơn, tuổi tác của ông một năm so với một năm lớn hơn, bồi một ngày thì ít một ngày.

 

Hứa thị vừa nói tức khắc kéo Phượng Vũ Hoành về lại thực tế, nàng bất chợt ý thức được chính mình trải qua thời gian dài đã phạm vào một sai lầm, nàng chỉ nghĩ đến gia gia xuyên qua trọng sinh lại trở lại bên cạnh nàng, để nàng đem tình thân kiếp trước chưa nếm đủ lại có cơ hội nếm lại một lần. Nhưng lại quên, đời này Diêu Hiển cũng đã đến tuổi già, y hệt Hứa thị nói, bồi một ngày thì ít một ngày, nàng lại ở đây không duyên cớ hoang phí đoàn tụ tổ tôn, này thật là...

 

-“Hài tử ngốc.

Hứa thị nhìn ra trên mặt Phượng Vũ Hoành viết ảo não, không khỏi cảm thấy đau lòng, nói:

-“Ông ngoại con lại không trách con, cũng là thế đạo này không được, cũng lạ chúng ta nhân gia đều xuất thân tại dạng này. Aiza, nếu bách tính bình thường, sợ là tháng ngày sẽ hạnh phúc nhiều.

 

Đạo lý này ai cũng hiểu, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không thèm nhắc lại. May vào lúc này Phương Nghi cũng từ bên trong ra, kêu mọi người vào đại điện đi hành lễ năm với hoàng hậu. Vì thế, đám người đình chỉ trò chuyện, vù vù hô lạp lạp đi vào trong điện.

 

Đầu năm mùng một, quan viên hành lễ năm với hoàng thượng, nữ quyến phải vấn an năm với hoàng hậu, đây là quy củ, hàng năm như vậy.

 

Đương nhiên, hành lễ cũng phải đưa lên lễ vật chính mình chuẩn bị, mà lễ vật nữ quyến đưa hoàng hậu liền tương đối dễ chọn, không ngoài chính là một số châu báu ngọc thạch quý hiếm, tượng Phật nữ trang...

 

Bao gồm Phượng Vũ Hoành cũng không có quá mức đặc thù, chỉ cho người từ quặng mỏ đầu kia vận chuyển đến một thanh ngọc như ý thượng hạng đánh bóng ra.

 

Với cái quặng ngọc ấy, một cái đại niên này thế nhưng thu hoạch khá dồi dào, có quá nhiều người biết được nền tảng của quặng ngọc ấy, đều biết sẽ ra vật liệu tốt, từng người một rất sớm liền đi tới chọn lựa, quả thực kiếm lời một bút.

 

Hành lễ năm với hoàng hậu xong, có một ít người lưu lại bồi tiếp hoàng hậu nói chuyện, mà phần lớn người hay là trở lại trong viện tự mình ngắm ngắm cảnh, chờ Phỉ Thúy điện đằng kia đến truyền cho các nàng đi qua.

 

Huyền Thiên Ca cũng từ trong điện đi ra, lôi kéo Phượng Vũ Hoành đi đến dưới một loạt đèn hoa, vui tươi hớn hở thưởng thức.

 

Có mặt nữ nhân liền có nhiều thị phi, việc nữ nhân thích làm nhất chính là khua môi múa mép, tuy là trong sân này có nhiều cảnh đẹp lại thêm đèn hoa đẹp mắt, cũng là không ngăn nổi nhiệt tình bát quái của các nàng.

 

Rất nhanh, Phượng Vũ Hoành liền nghe có người đang nói:

-“Các ngươi có nghe nói không? Bát điện hạ đã hồi kinh.

 

Ngay lập tức có người kích động phụ họa nói:

-“Đương nhiên nghe nói, là về trễ tận hai mươi chín tháng chạp, từ cửa thành Nam tiến vào thành, mang theo đoàn xe thật dài, vô cùng khí thế.

 

Nói chuyện chính là tiểu cô nương, trông vẻ mười ba mười bốn tuổi, Phượng Vũ Hoành theo thanh âm nhìn lại, nhưng thấy tiểu cô nương kia vừa nhắc tới Bát hoàng tử cả mặt liền ửng đỏ mặt mày hớn hở.

 

Ngay lập tức bên cạnh cũng có người cười nàng:

-“Thành thật mà nói, phải chăng đã đến cửa thành đi nhìn lén?

 

Vừa nhắc tới cái này, tiểu cô nương kia quả nhiên lại xấu hổ, nhưng cũng lập tức liền nói:

-“Cũng không chỉ một mình ta, có nhiều người đều đi đây! Bát điện hạ lúc ấy không có ngồi trong xe ngựa, là cưỡi ngựa, phong thái kia các ngươi không đến xem, thế nhưng sẽ hối hận một đời.

 

Tỷ muội bên cạnh lại một trận cười ha ha, cũng cùng theo khen Bát điện hạ. Cũng có người nói cho dù có phong thái cũng không mắc mớ tới các nàng, các nàng nhớ nhung không được.

 

Còn có người là một lòng nghĩ Cửu hoàng tử Thất hoàng tử, xem thường Bát hoàng tử.

 

Lúc này, chợt nghe cái tiểu cô nương háo sắc kia lại nói một câu, nhưng dẫn tới trong lòng Phượng Vũ Hoành nổi lên nghi ngờ……

 

-“Bát hoàng tử thật là vô cùng khí thế, chỉ là xe ngựa vào thành liền xếp hàng dài. Chúng ta đếm qua, đầy đủ hai mươi chiếc!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts