Thần Y Đích Nữ - Phần 260 (802-804)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 802:

☆, Rượu nho chén dạ quang!

 

Bát hoàng tử hồi kinh mang về hai mươi chiếc xe ngựa, nói vậy rơi vào trong tai Phượng Vũ Hoành liền để cho nàng phải suy nghĩ nhiều một chút. Lẽ ra hoàng tử đóng giữ biên quan hồi kinh, trừ phi có gia quyến, hay hoặc là sau này thì không trở về nữa, lúc này mới sẽ mang thêm những người này trở lại, bằng không nhiều nhất chính là một ít người hầu, lại có một đường cao thủ tuỳ tùng bảo vệ. Nhưng theo hầu cùng cao thủ bình thường sẽ không ngồi xe ngựa, cũng là cưỡi ngựa, hai mươi chiếc xe ngựa, thế nhưng có thể ngồi bao nhiêu người.

 

Nàng để tâm, và bắt đầu cân nhắc. Huyền Thiên Ca bên cạnh nhỏ giọng nói với nàng:

-“Nghe nói mang không ít chiếc xe ngựa vào thành, nhưng những xe ngựa hắn mang về kia là trực tiếp đi vào Thịnh vương phủ, không lộ diện ở bên ngoài. Chẳng qua cũng không tính ngạc nhiên, dù sao sắp tới đại niên, trong những xe ngựa kia cũng chưa chắc là người ngồi, ta tính toán, hẳn là đồ tốt từ miền nam mang về, trong kinh thành này từ trên xuống dưới cần chuẩn bị không thiếu, đưa vào trong cung một ít, lại ở ngoài cung đi lại một phen, thật sự phải phí không ít đồ vật.

 

Nghe Huyền Thiên Ca vừa giải thích như vậy, Phượng Vũ Hoành cũng cảm thấy xem như có lý, nhưng suy nghĩ thêm, vẫn cho rằng là không đơn giản như vậy. Mà còn làm sao không đơn giản, nàng nhất thời cũng nghĩ không ra được.

 

Nhưng cố tình lúc này, lại có mấy vị phu nhân tại cách đó không xa rỉ tai, cũng là che miệng nói chuyện, nàng nghe không được cũng không nhìn thấy, tự nhiên là không biết nội dung đang đàm luận là gì?

 

Thế nhưng trong lúc mấy vị phu nhân kia đang nói chuyện cũng không ngừng nhìn nàng, tuy rất cẩn thận, nhưng vẫn bị nàng lưu ý. Trực giác nói cho nàng biết việc đối phương đang nói nhất định là có liên quan tới nàng, cũng không biết là trong kinh thành những bát quái nhàm chán kia, hay là cái gì khác?

 

Đến là lúc này đề tài các vị tiểu thư kia cực kỳ sinh động, trò chuyện một hồi đã nói tới mấy cô nương mới biết yêu... Chợt nghe một vị trong đó nói:

-“Bát điện hạ những năm này ở bên ngoài lịch luyện đến thế nhưng càng có mùi vị, da dẻ đen chút, cũng có một chút râu.

 

Lời này vừa dứt, ngay lập tức có người trêu ghẹo nói:

-“Tư vị à? Hương vị gì vậy? Ngươi thích ngửi thứ mùi đó? Thành thật mà nói, phải chăng coi trọng Bát điện hạ?

 

Nữ tử lúc trước nói chuyện hai gò má ửng đỏ, rõ ràng chính là trông vẻ bị nói trúng, thế nhưng thẹn thùng một hồi, nhưng vẫn là dùng răng cắn lên môi dưới, nửa ngày, bất đắc dĩ lắc đầu:

-“Trong nhà mẫu thân nói, các hoàng tử là thân phận rất quý giá, chúng ta trèo lên không nổi. Huống chi Bát hoàng tử lại tiền đồ vô hạn, thật sự một lòng muốn trèo lên, chưa chừng tương lai liền xảy ra chuyện, liên lụy người nhà.

 

Lời nói này thanh âm không lớn, Phượng Vũ Hoành là phân biệt hình dạng môi nhìn ra được. Nàng không thể tưởng tượng được dáng dấp Bát hoàng tử là cái dạng gì, nhưng người Huyền gia cũng không khó nhìn, điểm ấy là chắc chắn, Bát hoàng tử đóng giữ biên quan, lại là một vùng bờ Nam, nghĩ đến là sẽ thêm chút dã tính, bị những tiểu cô nương này nhìn thấy sẽ phạm háo sắc, cũng là chuyện bình thường.

 

Cô nương kia nói dẫn tới các vị tiểu thư cũng cùng cảm thán, chợt nghe một người nói:

-“Đừng nói là Bát điện hạ không dám hi vọng, những điện hạ khác thì có ai dám hi vọng chứ? Nhà ta cũng đã nói, nếu như muốn sống tốt, tốt nhất không nên gả tới hoàng gia… Tuy nói gả vào hoàng gia tương lai có thể đại phú đại quý, giúp đỡ nhà mẹ đẻ cũng giành chút vinh quang. Nhưng từ xưa cầu phú quý trong nguy hiểm, chúng ta vốn cũng không là gia đình nghèo hèn, không đáng vì phú quý lớn hơn mà mạo hiểm, vẫn là bình an thì tốt hơn.

 

Nói vậy trong lúc nhất thời dẫn tới mấy người luôn miệng cảm thán.

 

Phượng Vũ Hoành đối với các vị tiểu thư này sinh chút hảo cảm, dù sao từ lúc nàng đi đến Đại Thuận triều này, nhìn thấy đa số cũng là loại người tính tình như Phượng Trầm Ngư, Phượng Phấn Đại, nam cũng đa số như Phượng Cẩn Nguyên cái loại một lòng nghĩ tranh danh đoạt lợi. Bây giờ chợt phát hiện, thì ra cũng có không ít người có thể nghĩ thoáng như vậy, chỉ cầu bình an không cầu phú quý, tâm tư như thế tại cổ đại này, xác thực rất đáng quý.

 

Nàng bỗng nhớ tới một chuyện, lần trước cung yến nguyệt tịch từng đáp ứng với đại tiểu thư Lữ gia Lữ Bình giúp đỡ nàng xem chứng bệnh hôi nách, qua đi nhưng vẫn bận việc này kia nên đã đặt đến một bên. Hơn nữa sau này đông giao lại xảy ra một đống sự việc, Lữ Bình đầu kia cũng không vội vàng. Nhưng sau nguyệt tịch nàng từng để Vong Xuyên đưa một cái bình xịt nách cho Lữ Bình, nghĩ đến cũng có thể chống một hồi, vừa vặn lúc trước đáp ứng Lữ phu nhân ngày mai phải qua xem thử chứng bệnh Lữ Yến trúng độc, thuận tiện cũng đi xem thử Lữ Bình kia thôi.

 

Nàng nghĩ đến xuất thần, nhất thời cũng không nói thêm cái gì, vừa lúc Huyền Thiên Ca cùng mấy người nắm lấy nàng hỏi tình huống Bạch Phù Dung. Nàng hoàn hồn, nhanh chóng nói cho các nàng biết:

-“Không có gì, đã tốt đến chín phần mười, còn dư lại phải dựa vào chậm rãi dưỡng bệnh, là phải quanh năm suốt tháng mới khôi phục, chẳng phải nhất thời có thể tốt lên được. Bệnh tuy không ngại, nhưng hoàng cung thì không vào được, dù sao người người đều biết nàng bị bệnh, người đã hơn nửa năm cũng không lộ diện, vẫn không cần vào lúc này tới tham gia cung yến mới tốt.

 

Nghe nàng nói Bạch Phù Dung đã không sao, lúc này mấy người mới thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu thương nghị ngày nào đó cùng nhau tới phủ quận chúa xem thử.

 

Huyền Thiên Ca lại nghĩ tới một chuyện, vì thế nắm lấy Phượng Vũ Hoành nhỏ giọng nói:

-“Ta nghe nói sau khi Bát ca hồi kinh, đoàn xe của hắn vào Thịnh vương phủ, còn hắn thì trực tiếp liền vào cung. Sau khi tiến cung cũng không có gặp Hoàng bá bá, mà là trước tiên đi tới chỗ Nguyên quý nhân, đưa không ít đồ tốt, hai người còn nói chuyện hơn một giờ.

 

Phượng Vũ Hoành nói:

-“Sớm có nghe rằng Bát điện hạ cùng Nguyên quý nhân mẫu tử tình thâm, Bát điện hạ làm người như thế nào trước tạm thời không nói tới… thế nhưng là một người con có hiếu, rất thuận theo Nguyên quý nhân, căn bản là Nguyên quý nhân nói cái gì thì hắn nghe đấy!

 

Huyền Thiên Ca hừ lạnh một tiếng,

-“Cái gì hiếu tử hay không, hắn cũng chỉ hiếu thuận nương hắn, cũng không thấy đối với Hoàng bá bá có bao nhiêu hiếu kính.

 

Nói tới đây, nhưng cũng là cảm thán một phen, lại nói:

-“Người người đều muốn làm hoàng đế, thế nhưng làm hoàng đế thì có cái gì tốt? Thần không thần nhi không nhi, nhi tử ruột đối xử tốt với hắn một chút, hơn nửa cũng là vì nịnh bợ, cũng là có mục đích, ai có vài phần chân tâm thật ý. Đôi khi ngẫm lại, Hoàng bá bá thật đáng thương, luôn nghĩ có thể vào cung nhiều hơn để thăm Hoàng bá bá, nhưng có lúc trong phủ sự việc cũng nhiều, cũng không đi được.

 

Phượng Vũ Hoành khuyên nàng nói:

-“Nhân sinh chính là vậy, có được tất có mất, huống chi hoàng thượng chúng ta cũng chưa chắc thật sự là người cô đơn, không phải có Thất điện hạ, Cửu điện hạ là thật tâm với hoàng thượng sao.

 

Huyền Thiên Ca gật gật đầu nói:

-“Đúng vậy đấy, cho nên ta mới thích Thất ca và Cửu ca, đương nhiên, Đại ca và Nhị ca cũng không tệ, còn có Lục ca, hắn kỳ thực mới là một đại hiếu tử, chỉ tiếc Lệ quý nhân một lòng một dạ muốn tiền đồ cho nhi tử của mình, bà cảm thấy cả ngày chôn đầu ở trong sách vở không phải là chuyện nam nhân nên làm, dù sao hoàng tử lại không cần đi khảo công danh. Lục ca bị bà nhắc tới có không biện pháp, lúc này mới đi đông bắc.

 

Nàng cảm thán một phen, lại nhắc nhở Phượng Vũ Hoành:

-“Bát ca trở lại, ngươi liền phải cẩn thận. Hắn là cái người luôn luôn quỷ kế đa đoan, từ nhỏ tâm địa hắn rất gian giảo, hơn nữa tâm tư hắn cũng là đặt ở trên ngôi vị hoàng đế, không chắc lần này trở về sẽ hạ bẫy rập gì cho Cửu ca cùng ngươi. Hắn không như lão tam trước đây, hắn là thân nhi tử của Hoàng bá bá, lại là đại tướng đóng giữ biên quan. A Hoành, ta không phải hù dọa ngươi, hắn trở về, trong triều tất nhiên sẽ không lại gió êm sóng lặng.

 

Lời của Huyền Thiên Ca tuy là đè thấp thanh âm, nhưng cũng không có cấm kỵ hai người Phong Thiên Ngọc cùng Nhậm Tích Phong.

 

Đặc biệt Nhậm Tích Phong, vừa nghe được lời này, nhanh chóng cũng đáp:

-“Không chỉ trong triều loạn, hắn mà ở nơi nào chỗ đó liền loạn… Phụ thân ta có hai người bộ hạ cũ tại bờ Nam đã bị Bát điện hạ giết đi, sau khi phụ thân nhận được tin tức còn bệnh nặng một hồi, tức giận đến ở nhà mắng Bát điện hạ chừng mấy ngày….. Tức giận đến mức còn la hét muốn đại ca ta đi đoạt lại thế lực phía nam. Đương nhiên, đó đều là lời vô ích.

 

Phong Thiên Ngọc cũng cùng thở dài một hơi, tố cáo với mấy người:

-“Gần đây phụ thân cũng hầu như nói trong triều muốn loạn trong triều muốn loạn, ta cũng không hiểu rốt cuộc là muốn loạn cách nào, nhưng nghe các ngươi nói chuyện này, cùng Bát điện hạ không thoát khỏi liên quan. Quên đi, chúng ta cũng đừng để ý tới, A Hoành ngươi cũng bớt bận tâm, tóm lại cũng là chút chuyện của nam nhân, để chính bọn hắn xem rồi làm đi.

 

Phượng Vũ Hoành cũng chỉ có thể gật đầu, chuyện như vậy nàng nhiều nhất ở trong nơi riêng tư nói lên vài câu cùng Huyền Thiên Minh, luôn không khả năng nhúng tay để ý triều đình, huống chi chính là để nàng quản, nàng cũng quản không được.

 

Lúc này, người Phỉ Thúy điện tới, thỉnh nữ quyến đi qua. Hoàng hậu mới từ trong đại điện đi ra, phía sau theo một đám phi tần, các cung nữ đều nâng lên hoa đăng vì mọi người dẫn đường, xa xa nhìn thấy là phong cảnh rất đẹp.

 

Ban đêm Phỉ Thúy điện vô cùng xinh đẹp, hoa đăng đèn màu khỏi nói rồi, có sáng tạo nhất đấy là trên bàn tiệc đại điện dùng rất nhiều chén dạ quang, này thật đúng là để Phượng Vũ Hoành kinh ngạc.

 

Rượu nho chén dạ quang, trong đầu sớm có câu thơ như vậy tồn tại, nàng luôn tưởng rằng chén dạ quang này tại thời cổ nhất định là đồ vật vô cùng hiếm có, tựa như cùng dạ minh châu vậy, tuy nói hoàng thất khẳng định là dùng nổi, nhưng cũng không đến mức một hồi trên cung yến, vài cái bàn nhân vật trọng yếu ngồi đều bày đầy thứ này.

 

Nàng cứng lưỡi, nhỏ giọng hỏi Huyền Thiên Ca:

-“Chén dạ quang thứ này, trong cung có rất nhiều à?

 

Huyền Thiên Ca lắc đầu nói:

-“Không nghe nói, trong phủ chúng ta chỉ có hai cái, phụ vương coi như là bảo bối, đều không dễ dàng cho ta chạm. Nghĩ tới trong cung cũng không thể trữ quá nhiều hàng chứ? Bằng không ta không ít lần lẩm bẩm nói thích, Hoàng bá bá thương ta như vậy, vì sao liền chỉ cho hai cái?

 

Nàng nói rất có đạo lý, nhưng điều này cũng khiến cho mọi người càng kỳ quái hơn, Phượng Vũ Hoành chỉ vào Phỉ Thúy điện đã ở trước mắt, hỏi:

-“Làm sao trước mắt lại có nhiều như vậy? Những vật này là từ đâu tới?

 

Không chỉ Phượng Vũ Hoành kinh ngạc, tất cả người vào trong điện cũng là há to miệng hít vào một ngụm khí lạnh. Trong lúc nhất thời, trước điện một mảnh tiếng hút không khí “Tê tê”, thậm chí có tiểu thư không khống chế được tâm tình đã bổ nhào về phía mấy bàn kia. Trong đó có Phượng Phấn Đại! Nha đầu kia vốn tham tài, đối với trang phục đẹp đẽ gì đó liền lại càng không có sức đề kháng, một đám các tiểu thư, phu nhân đi theo cũng xoay người đi về phía trước, nhưng rất nhanh đã bị đám cung nhân ngăn lại.

 

Bởi vì là đại niên, đám cung nhân tuy nói trong lòng có một chút xem thường, nhưng cũng không tiện biểu lộ ra, như cũ mỉm cười nói:

-“Trước mặt là chỗ ngồi của các chủ tử, các vị không tiện tiến lên.

 

Mà Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Ca tự nhiên có phần ngồi tại bàn có chén dạ quang, Huyền Thiên Ca ngay lập tức liền kéo nàng đi lên phía trước, vừa đi vừa nói:

-“Đống đồ tốt cũng không biết từ nơi đâu nhô ra? Trong chốc lát Hoàng bá bá cần phải nhớ cho ta cùng A Hoành ôm mấy cái về.

 

Thiên Vũ đã sớm ngồi tại chủ vị, ngay cả hoàng hậu cùng một đám phi tần cũng lên trước, đầu tiên là lễ bái hành lễ với Thiên Vũ, sau đó chưa kịp nghe được Thiên Vũ đế nói chuyện, trong các hoàng tử cũng có một người mở miệng trước nói:

-“Sớm biết tiểu muội thích đồ chơi này, một phần cho muội cũng đã sớm gói kỹ giữ lại đây, một chút lúc xuất cung nhớ tới mang đi!” [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 803:

, Cuối cùng cũng thấy Huyền Thiên Mặc…

 

Thanh âm này vô cùng xa lạ, người nói chuyện hình dạng cũng chẳng phải thường gặp, làn da ngăm đen, còn có chút thô ráp, tóc không giống nam tử khác cái loại chải chỉnh tề, cũng không buộc lại, chỉ là tùy ý xõa, còn thắt mấy cái bím tóc nhỏ. Người nọ râu thưa, dáng người tráng kiện rắn chắc, nhưng ngũ quan giống các nhi tử khác Huyền gia đứng đắn dễ nhìn.

 

Người này Phượng Vũ Hoành đã từng thấy hai năm trước đây, lại cũng chỉ mơ hồ có thể phân biệt ra tí xíu dáng vẻ ban đầu, hơn phân nửa cũng đã biến đổi. Không cần nghĩ cũng biết, người này hẳn là Bát hoàng tử đóng tại bờ Nam, Huyền Thiên Mặc.

 

Phượng Vũ Hoành nghĩ, thật là bộ dáng như các vị tiểu thư đã nói lúc ở Cảnh Từ cung, Bát hoàng tử này chẳng phải có một cỗ tư vị người khác không có, lại chẳng phải đoán được loại nào, mà là cần phải cẩn thận mà bình phẩm. Nữ tử thời cổ ngại nói ra miệng, nàng lại có thể phân tích càng rõ ràng, nói trắng ra, hương vị gì vậy? Còn chẳng phải mùi vị của nam nhân! So với các hoàng tử khác mà nói, thiếu vài phần quý khí, nhưng nhiều hơn mấy phần lỗ mãng, nhưng một chút lỗ mãng này để hắn có vẻ càng thêm khác với tất cả mọi người, càng thêm có khí khái nam tử, nhìn một cái, so với Lục hoàng tử, Thất hoàng tử càng có cảm giác an toàn hơn.

 

Nói đến, lúc trước Huyền Thiên Minh cũng từng đánh trận ròng rã hai năm tại tây bắc, thế nhưng, Huyền Thiên Minh người nọ thì khá được nuông chiều, nghĩ đến coi như đánh trận, hắn cũng tuyệt đối không cho phép chính mình biến thành dáng vẻ này, dưới cái nhìn của hắn, cái này cùng dã nhân sợ là không khác nhau gì cả.

 

Phượng Vũ Hoành nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được quay qua nhìn gương mặt tuấn tú của Huyền Thiên Minh, không khỏi khẽ cười một cái, lại đúng lúc Huyền Thiên Minh cũng nhìn về phía nàng. Y hệt như có thể đoán được trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, trợn mắt, rất không khách khí liếc mắt xem thường nàng.

 

Hai người mờ ám lần này bị Huyền Thiên Ca nhìn rõ ràng, len lén chê cười Phượng Vũ Hoành rất lâu.

 

Mọi người ấn chủ thứ ngồi xuống, Huyền Thiên Ca đối với chuyện Bát hoàng tử sẽ cho nàng chén dạ quang thế nhưng một chút cũng không khách khí, sau khi tạ ơn còn la hét không thể được lấy ít, trêu đến Huyền Thiên Mặc cười ha ha.

 

Tóm lại nói đến, Huyền Thiên Ca là nữ nhi duy nhất của Huyền gia, các vị hoàng tử đều có chút thương yêu nàng.

 

Mấy bàn có chén dạ quang bị một đám phi tần cùng với vương gia, vương phi, hoàng tử, hoàng tôn, công tử, quận chúa, bọn người ngồi tràn đầy, mấy nữ quyến quan gia đành phải ở xa xa nhìn, hâm mộ, nhưng cũng có người nhớ kỹ nhất định phải tìm cơ hội xen gần phía này, tốt xấu tới gần rồi thưởng thức một phen.

 

Dù sao thời điểm gia đình bình thường thấy được loại vật này vẫn là quá ít, mặc dù là trong nhà những quan lớn này cũng không thường có.

 

Mà lúc này, Thiên Vũ cũng đã mở miệng, không nói lời chúc tân niên gì, chỉ là trước tiên tán dương Bát hoàng tử một phen.

-“Mặc nhi từ miền nam trở lại, không chỉ mang về nhiều chén dạ quang như vậy, càng là mang trân bảo của tiểu đại mạc về không ít. Trẫm cũng xem như mở rộng tầm mắt, có không ít thứ cũng là Đại Thuận chúng ta không thấy được, mà hàng năm Cổ Thục tuế cống cũng đều giấu giấu diếm diếm. Vẫn là chúng ta tự mình khều khều đến, thích cái gì thì lấy cái đó.

 

Một phen lời nói này khiến cho mọi người dồn dập thẹn thùng, ngay cả Huyền Thiên Ca đều nghe không nổi nữa, nhỏ giọng thì thầm:

-“Sao nghe cảm giác giống như sơn phỉ, Hoàng bá bá thật là.....vô lại càng ngày càng nặng.

 

Phượng Vũ Hoành cũng phụ họa theo nói:

-“Ý này không phải nói là Bát điện hạ vào trong đại mạc giành được sao!

 

Huyền Thiên Ca gật đầu nói:

-“Khẳng định là cướp, bằng không ngươi cho rằng đồ vật trong đại mạc có thể chảy tới nơi này của chúng ta sao? Không có nghe Hoàng bá bá nói sao, Cổ Thục hàng năm tuế cống đều không nỡ đưa thêm cho chúng ta, nhiều chén dạ quang như tnhư có trời mới biết Bát ca là đoạt mấy cái quốc gia.

 

-“Nhưng tính ra hắn đoạt cũng có thành tựu.

Phượng Vũ Hoành nói,

-“Đồ vật của tiểu quốc bị hắn tranh mua có hơn một nửa cũng đã thần phục, không chỉ sợ hắn, thế nhưng mời hắn, chưa chừng liền muốn liên thủ bảo đảm hắn thượng vị, tới trong triều tranh giành gió tanh mưa máu.

 

Huyền Thiên Ca nghe được thẳng cau mày, nhưng cũng không ngoài ý muốn, nàng báo với Phượng Vũ Hoành:

-“Phụ hoàng ta xưa nay không thích để ý triều chính, trong phủ xưa nay cũng không nghị luận việc trong triều, cũng từ chỗ Tích Phong nghe được không ít. Dù sao Bình Nam tướng quân quan tâm phía nam, lần trước nghe nói chuyện bộ hạ cũ bị giết, ông tức giận đến suýt nữa tự mình đi một chuyến, tốt xấu là được người trong nhà khuyên ngăn. Tích Phong nói, Bình Nam tướng quân từng có nói, nói phía nam không ra nửa năm chắc chắn sẽ nổi loạn, thế nhưng loạn này còn không chỉ là tiểu loạn một dãy bờ Nam, mục tiêu hẳn là chạy thẳng tới trung thổ Đại Thuận. Ta nghĩ đến, loạn này chắc chắn có liên quan với Bát ca, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn giày vò đến mức nào.

 

Việc này trong lòng Phượng Vũ Hoành cũng đã nắm chắc, nàng với Huyền Thiên Minh phân tích qua tình huống phía nam, mà Huyền Thiên Minh cũng là mới từ miền nam trở lại không lâu, đối đầu thế cuộc kia biết rất rõ. Chỉ là nàng không nhiều lời với Huyền Thiên Ca, loại chuyện bận tâm nhọc lòng này, chỉ một mình nàng nhận lấy là đủ rồi, không cần thiết lại kéo thêm người khác tới cùng lo lắng.

 

Lúc này, Thiên Vũ đã ngừng chủ đề lúc trước, bắt đầu nói tới lời chúc tân niên vô cùng quang minh chính đại, vẻ nho nhã, có một ít từ ngữ nàng lý giải có chút khó khăn. Dù sao cổ nhân dùng ở trường hợp chính quy cùng với từ ngữ trên mặt sách vẫn tương đối khó hiểu, không giống lời nói ngày thường treo bên miệng, Phượng Vũ Hoành đối với những thứ này quả thực có vài phần đau đầu.

 

Dù sao cũng rảnh rỗi, nàng vân vê một cái chén dạ quang trước mặt, đồng thời cũng đưa mắt về chỗ hoàng tử ngồi ở phía đối diện.

 

Hôm nay bày đấy là bàn tròn, giống như ăn mừng đoàn viên, nhưng cứ như vậy liền nhất định có mấy người là phải đưa lưng về phía nàng. Vị trí Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử vừa vặn quay lưng lại, mà Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử thì lại bên cạnh, Huyền Thiên Hoa, Huyền Thiên Minh, Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc thật khéo đối diện phía bên nàng, để nàng nhìn thấy rõ ràng.

 

Ánh mắt chuyển tới, ngay lập tức có một đạo khác đón tới, nghênh diện kịp thời, cũng rất có lực. Phượng Vũ Hoành mơ hồ cảm thấy như trong ánh mắt nghênh tới kia có một luồng như dã tính sói hoang đang truyền lại. Lúc Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc, đang nhìn về phía nàng ấy mà không chút nào thu lại hơi thở của mình, cứ như vậy thẳng trừng tới, như là khiêu khích, cùng là tuyên chiến với nàng.

 

Phượng Vũ Hoành cũng không có dùng lệ thế và đọ sức đồng dạng, đương nhiên, nàng một tiểu nữ tử cũng không thể thật có loại phái nam kích cuồng. Nàng chỉ cười cười với người nọ, dùng bốn lạng đẩy lại nghìn cân, để cú đấm này của Huyền Thiên Mặc như là đánh ở trên bông vải, mềm như bông, trong nháy mắt liền xé lực lượng.

 

Nhưng Huyền Thiên Mặc này đến cũng thật là cho Phượng Vũ Hoành một cái kinh ngạc, tại dạng tỷ đấu xem như thua một vòng này, đối phương cũng không có biểu hiện một chút xấu hổ hoặc buồn bực, mà là rất tự nhiên cũng nở nụ cười, còn bưng ly rượu lên mời nàng, sau đó bản thân uống một ngụm, ngay lập tức tìm khí độ trở lại cho mình.

 

Phượng Vũ Hoành cũng giơ chén lên đáp lại một cái, trong lòng nhưng lại không thể không cảm thán, trách không được Huyền Thiên Ca nói Bát ca nàng cũng không giống như lão tam ban đầu, bây giờ xem ra, không chỉ thân phận sai biệt, ngay làm người về điểm này, ban đầu tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ cũng là không bằng Bát hoàng tử này nửa phần.

 

Tại trong ấn tượng của nàng, Huyền Thiên Dạ chỉ luôn tạo uy áp cho đối thủ, nếu uy áp này thua trận, hắn cũng không có biện pháp khác, ngoài nộ khí, trên người Huyền Thiên Dạ tìm không ra thứ khác. Nhưng Huyền Thiên Mặc lại không như thế, lạnh hay nóng là hận hay cười, đều trong nháy mắt tự do chuyển đổi, người như vậy, đích xác là một đối thủ xuất sắc mà!

 

Nàng lại nhìn Huyền Thiên Minh, hai người thần giao cách cảm nhìn nhau cười khổ, rất hiển nhiên quan sát của Phượng Vũ Hoành, Huyền Thiên Minh đã sớm hiểu rõ trong lòng. Huynh đệ nhiều năm, hắn hiểu rất rõ Bát ca này. Vì thế chỉ không dấu vết dùng khẩu hình nói với Phượng Vũ Hoành câu: “Cẩn thận lão Bát.” Đã không hề nói gì khác, lại nghiêng đầu nghe lời chúc siêu dài của Thiên Vũ đế.

 

Phượng Vũ Hoành cũng thu hồi ánh mắt, lại chuyển lên cái chén trong tay chơi. Cũng không biết, ngay một bàn Huyền Thiên Minh kia, còn có một ánh mắt, giống như quân tử khiêm tốn đưa đến, không giống Huyền Thiên Hoa cái loại chứa ẩn nhẫn ưu thương, nó mang theo thưởng thức, cũng mang theo một loại hướng tới không nói rõ ràng.

 

Rốt cuộc lúc Thiên Vũ đế nói xong lời chúc, Phượng Vũ Hoành rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy những quan viên thần tử khác cũng không có bị hành hạ như nàng vậy, mà là từng người từng người phấn chấn như chích máu gà. Vì thế mọi người đứng dậy, lại là đối với Thiên Vũ lễ bái một phen, nói:

-“Hoàng thượng thánh minh!

 

Kế tiếp chính là phân đoạn tặng lễ, hiển nhiên như lúc trước các nữ quyến tại Cảnh Từ quan, bên này còn chưa kịp tiến hành bước này.

 

Cái này cũng làm cho Phượng Vũ Hoành lần nữa được kiến thức đám người tặng lễ cho hoàng đế ra tay thật xa hoa. Các loại dị bảo hiếm quý ra mắt cũng là để nàng mở mang tầm mắt, càng làm cho nàng từ trong đó thấy vài món chính là từ trong mỏ ngọc thạch của nàng khai thác.

 

Tử Duệ cũng tại tặng lễ nhân chi liệt, đứa nhỏ này vốn là được Huyền Thiên Minh mang theo bên người, nhưng dù sao Huyền Phi Vũ cũng vào cung, hai tiểu hài tử lại ở cùng một chỗ.

 

Thương tổn của Huyền Phi Vũ đã tốt hơn nhiều, hành động không ngại, Tử Duệ nhưng rất hiểu chuyện không tiếp tục giống như trước kia cùng với nó náo loạn, mà là cẩn thận che chở Phi Vũ, chỉ lo hắn bị thương tổn, trêu đến Nhị hoàng tử đối với hắn là thật một phen tán thưởng.

 

Lễ vật của Tử Duệ là Phượng Vũ Hoành tự mình chuẩn bị, tuy nói không thể so cái loại chói mắt như những người khác đưa, nhưng đồ của Phượng Vũ Hoành nàng như thế nào người khác có thể so với, bất kể là bút máy hay mực bút máy, hoặc là mấy trang giấy xuất từ không gian của nàng, cũng là cái thời đại này vốn chẳng có, chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.

 

Thiên Vũ đối với đồ của Tử Duệ vừa phát ra hiếu kỳ vừa cũng chăm chú lắng nghe hắn giảng giải, còn hiện trường liền học xong rót mực nước vào trong bút máy, sau đó học Tử Duệ bày ra dáng vẻ ở trên giấy viết vài chữ.

 

Phương thức cầm bút khó khăn để Thiên Vũ nhất thời không quen, lúc đầu viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không tốt đẹp gì. Nhưng tại thời điểm ông viết đến chữ thứ năm, rõ ràng đã tìm được cảm giác, lúc sau liền càng viết càng thuận, càng viết càng là cao hứng, viết đến chữ cuối cùng không khỏi thở dài nói:

-“Nếu thứ này Đại Thuận ta có thể sử dụng, thật có thể nói như phúc lợi của Đại Thuận ta!

 

Ông nói xong, ngay lập tức nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, Thiên Vũ đương nhiên rõ ràng, Tử Duệ một cái tiểu hài tử gia ở đâu có được đồ tốt như vậy, mà gần hai năm qua ông đã thấy tất cả vật cổ quái kỳ lạ, hơn nửa cũng là Phượng Vũ Hoành đưa ra.

 

Phượng Vũ Hoành sớm biết sẽ có kết quả này, suy nghĩ thêm cấu tạo bút máy cũng không phải là hết sức gian nan, hiện tại vũ khí thép cũng có, chế thép cũng đã không phải vấn đề khó, chỉ cần có người giỏi tay nghề, làm ra bút máy cũng chẳng phải việc khó. Về phần mực bút máy, vốn chẳng qua cũng chỉ là một loại mực nước, ra mắt không khó.

 

Cho nên nàng gật đầu, đứng lên nói với Thiên Vũ:

-“Vật đây là trước kia sư phụ Ba Tư cho con dâu, đồng thời cũng dạy cho con dâu công nghệ chế tạo nó, chờ năm sau con dâu tìm một ít thợ thủ công thử làm, chắc là không để phụ hoàng thất vọng!

 

Thiên Vũ rất cao hứng, ngay lập tức phân phó Phượng Vũ Hoành phải nghiêm túc đi làm chuyện này, làm cho thông dụng, chắc chắn sẽ trọng thưởng.

 

Nhưng lời này vừa dứt, rồi lại đột nhiên có một tiếng truyền đến, là hỏi Phượng Vũ Hoành,

-“Quận chúa nói vật là từ Ba Tư truyền tới? Lời ấy thật chứ?

 

Phượng Vũ Hoành xoay đầu nhìn về phía người nói chuyện, Bát hoàng tử một thân dã tính, trong lòng lập tức có một dự cảm chẳng lành vọt nổi lên... [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 804:

, Không có khả năng thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích!

 

Phượng Vũ Hoành hôm nay dậy sớm mí mắt phải liền giựt, nàng vốn không có phong kiến mê tín, nếu có cũng không tránh khỏi sẽ nghĩ thêm một chút, đặc biệt ở nơi năm tháng đa sự này, chưa chừng trực giác của nữ nhân chính là chuẩn. Chỉ là nàng vẫn tìm không ra nguyên nhân, lúc này nhìn thấy Bát hoàng tử, nghe hắn nói vậy, Phượng Vũ Hoành bất chợt liền nghĩ, có lẽ linh cảm của nàng hôm nay xảy ra chuyện, tám phần mười chính là đánh chỗ này.

 

Chẳng qua, nói nàng cũng sớm đã nói ra, liên quan tới y thuật của nàng, tài bắn cung, cùng với những đồ vật cổ quái kỳ lạ đều là tới từ sư phụ Ba Tư, chuyện này gần như trong kinh không người không biết, cả nhiều người tỉnh ngoài cũng có nghe đồn. Hiện nay Bát hoàng tử lại tận lực hỏi, nàng tuy là biết bên trong này chưa chừng phải có yêu ma quỷ quái, nhưng cũng không thể không gật đầu thừa nhận nói:

-“Tự nhiên là thật.

 

Mà Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc còn chưa hỏi xong, thấy nàng nhận khởi nguồn bút máy này, lại theo sát sau nói:

-“Bổn vương không thường hồi kinh, nhưng lúc đầu cũng từng thấy mặt quận chúa mấy lần, những năm này ở bên ngoài cũng là nghe rằng Tế An quận chúa bản lãnh lớn cực kì, trong tay hoa dạng gì đó cũng là tầng tầng lớp lớp, còn nắm giữ thuật chế thép cung cấp cho Đại Thuận, lại nghe nói những bản lĩnh này cũng là bắt nguồn từ sư phụ Ba Tư kia, bổn vương quả thực rất thán phục.

 

Hắn nói, giơ ly rượu lên, lại hướng Phượng Vũ Hoành khoa tay múa chân một cái, nhưng cũng không bắt buộc nàng uống cùng, chỉ là chính mình ngưỡng cổ uống một hơi, lúc buông chén dạ quang xuống, trên mặt lại mang theo một nụ cười quỷ dị.

 

Phượng Vũ Hoành nghe được, trong lòng tuy nói cảm thấy người này nói chuyện âm dương quái khí không chắc sau lưng lại làm ra trò gì đó, nhất thời cũng nghĩ không ra được, chỉ khẽ nói:

-“Bát điện hạ quá khen, chính là trăm nghe không bằng một thấy, điện hạ hàng năm ở bên ngoài, việc tai nghe hơn nửa có điều khuếch đại, không như thường về kinh đi lại, dùng hai mắt đến xem tóm lại chân thật một chút.

 

Nói xong, ngồi xuống, nhưng hơi nhíu mày, trong bụng suy nghĩ.

 

Đây chẳng qua là cái nhạc đệm nho nhỏ, Thiên Vũ cũng không phát giác làm sao, sau đó còn có một ít quan viên nhỏ tiến lên dâng tặng lễ vật, cũng đã không có cái loại hạn chế vừa mới kia, phía dưới từng người nói chuyện, cũng có người đứng dậy đi lại.

 

Bàn Phượng Vũ Hoành ngồi, ngoài nàng và Huyền Thiên Ca ra, chính là gia thất của chánh phi hoàng tử, người không nhiều, lúc này cũng từng người đứng dậy đi tới chỗ phi tần. Suy cho cùng có thân mẫu hoàng tử tại đây, làm con dâu sao cũng phải qua bồi trò chuyện. Trong lúc nhất thời bàn trống trơn, có một vị tiểu thư chầm chậm đến gần, trước tiên là hướng về phía Phượng Vũ Hoành cúi chào, sau đó rất không khách khí ngồi xuống bên cạnh Phượng Vũ Hoành, nhẹ nhàng mở miệng nói:

-“Chỉ là một cây bút viết chữ sao? Đều nói Tế An quận chúa nắm bát phương tiền tài, sao keo kiệt chỉ tặng một cây bút cho hoàng thượng? Nhà chúng ta còn đưa một bộ dụng cụ lưu ly đây!

 

Nàng nói xong, giơ tay dùng khăn khẽ che miệng, cười khanh khách hai tiếng, không che giấu chút nào “Tìm cớ” gây chuyện.

 

Phượng Vũ Hoành hiếu kỳ liếc nhìn nàng, mặt không thể tưởng tượng nổi hỏi:

-“Có phải tiểu thư là đang đau đầu sao?

 

-“Hả?” Nàng kia sửng sờ, thả xuống khăn che miệng, “Quận chúa đây là ý gì? Đầu ta cũng không đau.

 

-“Trong đầu vào nhiều nước như vậy cư nhiên không đau, tiểu thư thật là thần nhân đấy!

Phượng Vũ Hoành mặt lộ thần sắc khâm phục nói,

-“Nếu không mổ sọ xem thử chứ, hay là nước đều tích ứ tại một nơi, hiện tại không phát hiện, qua đi nhưng chết người.

 

Tiểu thư kia nhất thời không phản ứng kịp, nhanh hỏi câu:

-“Cái gì gọi là mổ sọ?

 

Phượng Vũ Hoành liền thoáng khoa tay múa chân một cái trên đầu nàng nói:

-“Chính là vậy, dùng đao cắt đầu ngươi ra, nhìn thử bên trong có nhiều cái gì hoặc thiếu cái gì hay không, hay hoặc là nối sai sợi dây nào? Chà chà, cũng không biết là tiểu thư nhà nào, đầu óc hư hỏng thành thế này còn dám thả tiến cung, thật không sợ đại nhân nhà bọn ngươi vì vậy mà mất quan chức sao?

 

Tiểu thư kia bị một cái khoa tay này của Phượng Vũ Hoành, dọa cho giật mình, theo bản năng liền giơ tay đi đẩy Phượng Vũ Hoành. Mà cái đẩy này…..Phượng Vũ Hoành tiện thể bị nàng đưa tay đẩy ngã, thật là đúng dịp vừa vặn đẩy bể một cái chén dạ quang trước mặt nàng.

 

Cái ly kia “Đùng” một tiếng rơi bể trên mặt đất, hơn nữa Phượng Vũ Hoành “A...” một tiếng kêu sợ hãi, trong lúc nhất thời, hết thảy tầm mắt dưới Phỉ Thúy điện nhìn sang bên này, bao gồm Thiên Vũ đế.

 

Phượng Vũ Hoành nâng tay trước, mặt biểu tình bi thương nhìn vị tiểu thư kia, ủy khuất nói:

-“Ngươi là tiểu thư nhà nào? Vì sao phải đánh người? Dù ngươi tính không ưa ta, nhưng vì cái gì lại phải đập bể cái ly của Nhị tẩu? Cái ly này giá trị liên thành, nhà các ngươi đền nổi sao?

 

Nàng vừa thét to lên, chỉ thấy chỗ các hoàng tử ngồi ở đối diện, đám người ùng ùng đứng lên, trong đó bao gồm Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ, Nhị hoàng tử Huyền Thiên Lăng, Tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch, Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong, Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa, cùng với Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh.

 

Những hoàng tử này đều không ngoại lệ đều thân cận với Phượng Vũ Hoành, Đại hoàng tử thì khỏi phải nói, Phượng Vũ Hoành là ân nhân giúp hắn nối dõi tông đường; Nhị hoàng tử dù cho với Phượng Vũ Hoành không có quá nhiều giao tình, nhưng vừa vặn Phượng Vũ Hoành không phải là nhắc đến Nhị tẩu sao? Đây chính là tiểu thê tử của hắn, hắn tự nhiên phải tới nhìn thử;

 

Trong đầu Tứ hoàng tử nghĩ tới Tưởng Dung, lại biết hai tỷ muội này cũng không phải thật là không thân thiết, nên cũng cùng tham gia chút náo nhiệt;

 

Lục hoàng tử đối với Phượng Vũ Hoành hiện tại đấy là có loại cảm xúc khó nói rõ ràng, đương nhiên cũng không thiếu được hắn; Thất hoàng tử Cửu hoàng tử thì khỏi phải nói, đấy là người trong nhà mình.

 

Bây giờ ngồi chỉ còn có Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử, một người là chân tâm không nguyện lẫn vào, một người là một lòng một dạ xem trò vui.

 

Sớm nghe nói Phượng Vũ Hoành bị đánh, Huyền Thiên Minh là người thứ nhất liền không chịu được, hỏi:

-“Chính là người phương nào trong cung yến lớn lối như thế? Không chỉ đập nát cái ly của Nguyên vương phi, còn đánh đập Tế An quận chúa?

 

Một câu “Đánh đập”, chặt chẽ chụp mũ không tháo xuống được tại trên đầu vị tiểu thư kia... Tiểu thư kia cũng không biết lá gan và cáu kỉnh ở đâu ra, vừa nghe lời này lập tức phản bác:

-“Là nàng nói ta đầu óc nước vào trước!

 

Mọi người cười vang, quận chúa người ta nói ngươi một câu thì ngươi giơ tay đánh người, chẳng phải đầu óc nước vào còn có thể là cái gì?

 

Vẫn cứ Phượng Vũ Hoành lại mang theo tiếng khóc nức nở nói:

-“Đây là bởi vì rõ ràng phụ hoàng thực thích bút máy Tử Duệ đệ đệ ta đưa, nhưng ngươi lại nói đó chẳng qua là cái đồ vật viết chữ, vô cùng không đáng, lại nói trong nhà các ngươi còn đưa một bộ dụng cụ lưu ly? Rõ ràng phụ hoàng vừa rồi tán thưởng chiếc bút máy ấy rất nhiều, còn lệnh ta phải tiến hành nghiên cứu chế tạo mở rộng phổ cập tại Đại Thuận, xoay người một cái đã bị ngươi làm thấp đi thành như vậy, chẳng lẽ trong mắt ngươi, phụ hoàng ta tham thích tài vật như vậy, bỏ tiện lợi thi nhân mặc khách không để ý sao?

 

Nàng nói ra một đống câu, đám người cũng tính nghe rõ ràng, thì ra vị tiểu thư này không chỉ là ngốc, nàng còn bưu hãn nữa!

 

Lúc này, Nguyên vương phi ngồi ở trong đám phi tần cũng đứng lên, lạnh lùng quát hỏi:

-“Ngươi là tiểu thư nhà nào?

 

Vị tiểu thư kia cũng không ngờ sự việc cư nhiên sẽ bất chợt phát triển trở thành thế này, mảnh vỡ chén dạ quang đầy đất cũng đã dọa nàng gần chết không nói, bây giờ nhiều hoàng tử đều đứng lên trừng thẳng về nàng, Nguyên vương phi cũng chất vấn, nàng.....nàng rốt cuộc đã làm gì? Làm sao sẽ biến thành thế này?

 

Trong lúc nhất thời, cô gái này sững sờ tại chỗ, cũng quên quỳ, còn ngồi ở chỗ đó…..

 

Phía bên này nàng không có động tĩnh, nhưng có một người trong đám quan viên lại ngồi không yên, gần như là lăn vào giữa đại điện, hướng Thiên Vũ quỳ xuống:

-“Hoàng thượng, cũng là lão thần vô phương dạy nữ nhi, thỉnh hoàng thượng ngàn vạn lần thứ tội!

 

Đám người nhìn, được chứ, đương triều Đại học sĩ, Lệ Trung Hòa.

 

Trong lúc nhất thời, mọi người tam quan tận hủy, có người không nhịn được hỏi:

-“Đại học sĩ à! Ngươi là quan văn, sao tiểu nữ nhi nhà ngươi sẽ cho rằng một cây bút máy cũng không bằng cả một bộ chén lưu ly?

 

-“Đúng vậy! Coi như nữ nhi của mấy nhà không đọc sách, nhưng quý phủ Đại học sĩ các ngươi chính là loại nếp sống này?

 

Các loại ngôn luận không sai biệt lắm đều dâng lên, đều không để cho mấy vị hoàng tử mở miệng, phàm là chẳng phải người đứng một phe với Bát hoàng tử đều chỉ chỉ chỏ chỏ nói ra.

 

Cuối cùng, ngay cả Thiên Vũ đều hết sức khó hiểu hỏi câu:

-“Lệ Đại học sĩ chính là dạy dỗ nữ nhi thế này?

 

Dứt lời, còn liếc nhìn Phượng Vũ Hoành bên kia, nói câu vô cùng bất công:

-“Trẫm thật đúng là lần đầu thấy được, nữ nhi trong nhà thần tử đều dám động thủ đánh con dâu của trẫm, đây rốt cuộc là thế đạo gì?

 

Thiên Vũ nói tới luôn miệng cảm thán,

-“Đều do trẫm, là trẫm thống trị vô phương, hổ thẹn với dân chúng Đại Thuận, hổ thẹn với thiên hạ thương sinh! Hôm nay nữ nhi thần tử đánh con dâu trẫm, ngày mai các ngươi những thần tử này phải chăng cũng cùng tạo phản, đến đánh đập trẫm?

 

Nói vậy, càng nói càng thượng cương thượng tuyến, Phượng Vũ Hoành nghĩ, lão hoàng đế này bất tri bất giác trong hai năm này của nàng, đúng là càng có đường lối mà! Hơn nữa nguyên bản trong xương Thiên Vũ đã có một chút ngang ngạnh, cho nên mặc dù ông là hoàng đế, đó cũng là một hoàng đế xem trò vui không sợ phiền phức lớn.

 

Đôi khi Phượng Vũ Hoành thậm chí cảm thấy phối hợp với Thiên Vũ bẫy người, so phối hợp với Huyền Thiên Minh lại còn muốn thuận buồm xuôi gió hơn!

 

Thiên Vũ đế vừa nói ra lời, người trong điện cũng không ngồi yên nữa, bất kể là ai, có chuyện không có chuyện gì đều thình thịch quỳ xuống đất, gọi thẳng:

-“Thần không dám! Thần không dám!

 

Thiên tử phát hỏa, không chỉ thần tử quỳ xuống, hoàng hậu mang theo chúng phi tần cũng quỳ xuống, hoàng tử, công chúa, quận chúa, toàn quỳ cả xuống. Nhưng chỉ có tiểu thư nhà Đại học sĩ kia sợ choáng váng, còn ngồi trên ghế, lộ ra một mình nàng.

 

Phượng Vũ Hoành than nhẹ một tiếng, thăm thẳm nói:

-“Hôm nay đại niên, nếu người nhà Đại học sĩ thật có cái tâm tư như phụ hoàng nói, vậy phụ hoàng...

 

Nàng ngẩng đầu, bất chợt liền lớn tiếng nói:

-“Bảo vệ phụ hoàng!

 

Một tiếng này cũng dọa cho Thiên Vũ run rẩy toàn thân, nhủ thầm nha đầu này diễn trò thật đủ mà! Sau đó thì thấy không biết ám vệ từ chỗ nào xông tới chắn trước ông thật chặt chẽ.

 

Đại học sĩ đã bị doạ tê liệt, nhưng lúc này không cần Thiên Vũ lên tiếng, sớm đã có thị vệ tiến vào đại điện, không nhiều lời, liền áp giải tiểu thư Lệ gia kia đi, Đại học sĩ cũng không tốt hơn bao nhiêu, ảo não đi theo.

 

Thời gian đại niên đều phong ấn, không hạ thánh chỉ tước quan, nhưng kết cục không cần nghĩ cũng biết, mất quan chức là chắc chắn.

 

Trong điện đại học sĩ cũng chẳng qua quan viên chính Tứ phẩm, hắn không cho rằng chính mình tiểu quan to như hạt vừng tại trên cung yến này còn có thể bị hoàng thượng nhìn với cặp mắt khác xưa, lại không nghĩ rằng nữ nhi nhà mình cũng không biết là ăn vào thuốc gì, cư nhiên liền chọc ra tai họa lớn như vậy.

 

Thấy người đã mang đi ra ngoài, ám vệ cũng trở về chỗ tối tiếp tục bảo vệ, Thiên Vũ cũng nâng tay để “Các khanh bình thân”, sau đó cùng Phượng Vũ Hoành liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng nhau gật đầu, biểu thị hợp tác vui vẻ.

 

Rất nhanh thì có cung nhân tiến lên dọn dẹp mảnh vỡ chén dạ quang, Huyền Thiên Ca nhỏ giọng hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Nổi giận như vậy?

 

Phượng Vũ Hoành nhún nhún vai, nói:

-“Hôm nay không chắc phải có động tác lớn, ta tính toán đã thời gian dài cũng không thu thập người nào, tay có chút cứng, đang cân nhắc tìm ai luyện tay nghề một chút, cũng đừng đến lúc nghiêm chỉnh như xe bị tuột xích. Ai nghĩ được đã có người ngay vào lúc này chủ động tìm đến cửa… Thiên ca, ngươi nói các nàng phải chăng ăn nhiều chết no?

 

Phải chăng ăn nhiều chết no Huyền Thiên Ca không biết, nàng chỉ là vô cùng tò mò hỏi:

-“Cái gì gọi là như xe bị tuột xích?

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts