Thần Y Đích Nữ - Phần 261 (805-807)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 805:

, Bọn hắn... Đến từ Ba Tư!

 

Liên quan với vấn đề “như xe bị tuột xích” Phượng Vũ Hoành cảm thấy có chút không giải thích rõ ràng, chỉ hàm hồ nói:

-“Đại khái có ý nói rằng không thể ở thời khắc mấu chốt mất mặt.

 

Huyền Thiên Ca gật đầu, biểu thị tiếp thu. Ngay cả tiểu thư Đại học sĩ Lệ gia kia, nàng cũng là không có nửa điểm đồng tình nói:

-“Cái gọi là tiểu thư này, chính là nên cho các nàng biết rõ lợi hại, đừng tưởng rằng ai cũng có thể trêu chọc. Hoàng bá bá nói đúng, dân phong Đại Thuận chúng ta thật có vấn đề, nữ nhi nhà thần tử cũng dám trêu chọc con dâu của hoàng thượng? Lại là quận chúa một quốc, rốt cuộc là ai cho các nàng lá gan lớn như vậy?

 

Lúc này, hai người Nhậm Tích Phong cùng Phong Thiên Ngọc cũng tới gần, chợt nghe Phong Thiên Ngọc nói:

-“A Hoành, chó ngáp phải ruồi, Đại học sĩ kia thế nhưng cùng phe với Bát điện hạ đấy, nhưng chuyện hôm nay sợ còn thật không hề cố ý ghim ngươi.

 

-“Nói thế nào?

Phượng Vũ Hoành vừa nhấp một ngụm trà vừa nói:

-“Ta cùng với tiểu thư kia gặp đều chưa gặp qua, với Đại học sĩ xưa nay cũng không có bất kỳ đi lại, nàng sao như động kinh liền chạy tới gây khó dễ cho ta?

 

Phong Thiên Ngọc nói:

-“Nữ nhi kia của bọn hắn trước đây thân mình không được tốt, những năm này vẫn luôn ở Giang Nam dưỡng thân thể, năm trước vừa trở về. Về phần nàng là cái gì khó xử với ngươi, cái này nhất thời là đoán không được, có lẽ chỉ giống ngươi nói vậy, là động kinh đấy!

 

-“Sao có thể vô duyên vô cớ động kinh.

Nhậm Tích Phong bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu nói:

-“Nhưng nói đến cũng là kỳ quái, lẽ ra bới lông tìm vết không ngoài vài loại nguyên nhân, một là vì lợi, hai là vì tình. Nhưng nếu nói lợi, Đại học sĩ tuy là thân cận Bát điện hạ, nhưng cũng không đến mức để nữ nhi trắng trợn đến khó xử với ngươi như thế. Ngay cả nữ nhi của hắn có chút thủ đoạn, còn có hắn chỉ là quan giai chính Tứ phẩm, bóp chết bọn hắn còn không như bóp chết một con kiến. Nhưng nếu nói vì tình thì, chuyện ngươi đính hôn với Cửu điện hạ cả Đại Thuận ai mà chẳng biết đây, hơn hai năm này, bị ngươi cường thế, ngay cả những nữ tử trong kinh nguyên bản có tâm tư với cửu điện hạ đều không yên ổn được, lá gan của nàng ở đâu ra chứ? Huống chi, ta nghe nói ý trung nhân của nàng thế nhưng là Lục điện hạ.

 

-“Đúng.

Nói đến chỗ này, Huyền Thiên Ca cũng nhớ tới một chuyện,

-“Hôm qua ta còn nghe nói Đại học sĩ nào đó đưa đồ vào phủ Lục ca, nhưng nghe nói bị Lục ca cự tuyệt ở bên ngoài. Chưa chừng chính là vị tiểu thư ấy đưa.

 

-“Thế nào, một nhà quan viên tứ phẩm nho nhỏ, còn muốn trèo lên Hiền vương phủ Lục điện hạ?

Phong Thiên Ngọc vô cùng không thể lý giải, trong lúc nhất thời, khi nói chuyện thật là có chút căm phẫn sục sôi:

-“Ta không hiểu hiện tại mấy người này đều là nghĩ như thế nào, cũng không nhìn chính mình là cái thân phận gì, ai cũng dám coi trọng? Nhớ lúc đầu phụ thân ta còn là một quan ngũ phẩm, ta đối với các hoàng tử cao cao tại thượng nghĩ cũng không dám nghĩ! Người nào không muốn gả cho hoàng tử, trong nhà it nhất cũng phải là quan viên chính nhị phẩm trở lên, lại chẳng phải quan to đóng giữ một phương, sao bây giờ tùy tiện xách lên tới một người liền nỗi lòng đối với hoàng tử? Thật là không cần mặt!

 

Nàng càng nói càng tức giận, Phượng Vũ Hoành thấy nếu nói thêm gì nữa tám phần mười liền muốn truy đến ngoài điện đi xé nữ nhi đại học sĩ kia, vì thế vội vàng đè ép hỏa khí của Phong Thiên Ngọc xuống, nói với nàng:

-“Cho nên nói, không biết trời cao đất rộng thì chỉ có một con đường là gặp xui xẻo, ta không tức giận với các nàng.

 

Nàng đang nói chuyện, nhưng bắt đầu cân nhắc nữ nhi Đại học sĩ rốt cuộc vì sao cùng nàng đến một màn như thế. Kỳ thực nàng hẳn là chờ lâu chút nhìn đối phương còn nếu nói ra lại có hành động gì, nhưng đáng tiếc lúc trước có một hồi trao đổi với Bát hoàng tử, tâm tình nàng cũng không thoải mái. Cũng không oán gì, chỉ đành oán vị tiểu thư kia xui xẻo! Về phần nguyên nhân vị tiểu thư kia bới lông tìm vết, Phượng Vũ Hoành cũng không sao, lại tự mình suy nghĩ sự việc tiểu thư kia tặng đồ cho Lục hoàng tử.

 

Lúc này, trong điện ca vũ đã nổi lên, đám người quay về náo nhiệt.

 

Mấy hoàng tử phi cũng là vô cùng có nhãn lực, bàn này có Huyền Thiên Ca cùng Phượng Vũ Hoành tại đây, hai người lại đưa tới mấy cái tiểu tỷ muội, tiểu tỷ muội cũng không là cô nương nhân gia bình thường, tiểu thư Hữu tướng phủ cùng Bình Nam tướng quân phủ tại cả Đại Thuận đó cũng là đứng vững bước chân. Các nàng một người cũng không trở lại, thẳng thắn liền lưu tại bên người chúng hoàng phi, để bàn yến hội này trống không cho nha đầu các nàng.

 

Mấy người nói cho cùng vừa nói vừa cười uống trà ăn bánh trò chuyện, không lâu sau, có cung nhân bưng rượu và thức ăn lên, cơm tối cũng không ăn mọi người đã động đũa.

 

Phượng Vũ Hoành đầu này mới ăn hai viên thịt viên, liền thấy có một cung nữ chầm chậm mà đến, đến bên người nàng đứng lại, cúi người nhỏ giọng nói:

-“Quận chúa, nô tỳ là người Nguyệt Hàn cung, tin tức trong cung chúng ta có được, trước đó vài ngày Bát điện hạ vào kinh, mang về hai mươi chiếc xe ngựa trong đó ngồi một nhóm người Ba Tư, nữ có nam có, thoạt nhìn như là vũ cơ, giờ khắc này đang đi đến trong cung, đã vào cửa cung.

 

Nghe thấy lời ấy, trong lòng Phượng Vũ Hoành “hồi hộp” một cái, tay nắm chén dạ quang theo bản năng đã run một cái, rượu trong chén tràn một ít ra ngoài, xối tại trên mu bàn tay của nàng.

 

Cung nữ kia truyền lời xong cũng không lưu lại lâu, liền rời khỏi, không dấu vết, rất nhanh đã biến mất ở trong đám người.

 

Phượng Vũ Hoành sững sờ tại chỗ, cuối cùng hiểu tại sao vì sao cả ngày này trong lòng luôn bất an, cả mí mắt đều theo giựt giựt, thì ra là ở chỗ này chờ nàng!

 

Nàng đi tới Đại Thuận nhiều năm như vậy, cùng tính khí trước đây tuyệt nhiên khác nhau cuối cùng để Diêu thị đi xa tha hương, trong chớp mắt nắm giữ kỹ năng và thủ đoạn, lấy một cái bịa đặt tất cả giao cho một cái sư phụ Ba Tư không tồn tại, bây giờ, rốt cục cũng có người về việc này sinh nghi ngờ?

 

Đương nhiên, nàng chưa bao giờ hy vọng xa vời sống hết đời cũng không có sản sinh hoài nghi, lại không nghĩ rằng sẽ nhanh như thế, cũng không ngờ đầu tiên đi chất vấn chẳng phải người thân cận bên cạnh nàng, mà là một đối thủ mạnh mẽ. Thế nhưng, đối thủ này còn là lựa chọn tại trường hợp quang minh chánh đại này vạch chuyện ấy ở trên mặt bàn, cũng không biết, nếu như nàng bị bại lộ, đối phương sẽ an bài cho nàng một cái tội danh dạng gì.

 

-“A Hoành.

Huyền Thiên Ca ở bên cạnh kéo kéo tay áo của nàng, hỏi:

-“Sao vậy? Vừa rồi cung nữ kia là từ đâu tới? Nói với ngươi cái gì?

 

Phượng Vũ Hoành phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu nói:

-“Không có chuyện gì, là Nguyệt Hàn cung, mẫu phi nói để ta rảnh qua thăm bà.

 

Nghe nói là Vân phi bên kia, lúc này Huyền Thiên Ca mới yên lòng, lại cùng mấy tỷ muội thiên nam địa bắc hàn huyên.

 

Trong lòng Phượng Vũ Hoành quả thực là có chút rối loạn, chuyện này đến bất chợt, tuy nói nàng cũng sẽ chịu trách nhiệm lời nói dối này có một ngày sẽ bị vạch trần, nhưng nay gần như cùng lúc liền đến trước mắt, không sao nghĩ ra kế sách ứng đối.

 

Mà lúc này suy nghĩ thêm lúc trước Bát hoàng tử nói việc bút máy kia, cuối cùng cũng đã rõ ràng đối phương là có ý gì, không khỏi cảm thán trong lòng, xà đánh ba tấc, quả nhiên là một người không dễ đối phó mà! Thủ đoạn này, chiêu thức này, chân chân thực thực là so với Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ lúc trước mạnh hơn quá nhiều.

 

Đừng nói người là lẳng lặng làm giàu, dưới cái nhìn của nàng, Bát hoàng tử chính là buồn phiền hỏng việc, còn một thân dã tính đây, rõ ràng chính là một bụng âm ngoan.

 

Phượng Vũ Hoành cũng chẳng phải người cho không, lo lắng trong lòng chợt lóe lên, nhanh tiếp theo chính là thoải mái. Tóm lại sớm muộn có một ngày như thế, không bằng sớm ngày gặp phải sớm ngày giải quyết, cũng đỡ phải suốt ngày lo lắng đề phòng.

 

Suy nghĩ thêm, đoạn thời gian gần đây phải chăng cũng quá mức điệu thấp chút? Cư xử quá khách khí chút? Thế cho nên có mấy người sẽ cho rằng nàng lại hồi phục đến như trái hồng mềm mấy năm trước, là tiểu nha đầu có thể bị loại phụ thân như Phượng Cẩn Nguyên tùy tùy tiện tiện đưa đi, miệng cũng không dám nói?

 

Nhìn thấy nhân loại quả thật là giống như nhánh hoa, không thường sửa chữa liền muốn mọc nghiêng, nàng không thường xuyên đi ra gõ một phen, thì có ít người cho rằng có thể dễ dàng giẫm trên đầu nàng.

 

Thôi, cuộc sống an ổn nhất định không có, vậy thì gặp chiêu phá chiêu, chỉ có điều chiêu phá gỡ trở về này cũng không thể hoang phí, có một chiêu không kém đánh lại, thế này mới gọi trả lễ lại.

 

Hai hồi vũ đạo qua đi, quả nhiên, Bát hoàng tử đầu kia đã mở miệng, nói với Thiên Vũ đế:

-“Phụ hoàng, nhi thần lần này hồi kinh còn vì phụ hoàng chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt.

 

Hắn khi nói xong lời này, ánh mắt còn hướng Phượng Vũ Hoành bên này phủi đến, lại nói:

-“Lễ vật này, nói vậy Tế An quận chúa cũng sẽ thích.

 

Thiên Vũ thật sự không tò mò cái lễ vật gì hay không, ông là hoàng đế, đồ tốt nhìn nhiều lắm rồi, nói thật ra, hiện tại trừ bỏ đồ của Phượng Vũ Hoành, đồ khác ông thật đúng chướng mắt. Ông chỉ là bám vào Bát hoàng tử dùng từ nói chuyện bất mãn lên:

-“Lão Bát, ngươi chính là quanh năm không ở kinh thành, cũng không nên lạnh nhạt với các huynh đệ, thế nào trẫm nghe ngươi nói chuyện liền giống như người ngoài?

 

Bát hoàng tử sửng sờ, có chút không biết Thiên Vũ đế nói vậy từ đâu mà đến. Chính là Đại hoàng tử bên cạnh đã mở miệng nói:

-“Có lẽ Bát đệ quanh năm không về kinh đô, đối bên này khá là mới lạ, cùng A Hoành tiếp xúc cũng không nhiều. Bát đệ, ý của phụ hoàng là sao ngươi có thể mở miệng kêu A Hoành một tiếng Tế An quận chúa, huynh đệ chúng ta luôn gọi nàng là đệ muội.

 

Đại hoàng tử người khá hiền hoà, quanh năm làm ăn cũng tương đối khéo đưa đẩy, chuyện giảng hoà này tự nhiên phải do hắn đến. Nhưng hắn nói xong lời này, Huyền Thiên Minh thì lại mở miệng, nói thẳng:

-“Nào sao không biết thẹn kết thân với Bát ca, một người cao quý. Lại nói, Hoành Hoành mấy ngày trước đây cũng hỏi qua ta, nàng thấy là tất phải gọi Bát ca hay cần phải gọi Bát điện hạ, ta nói nàng cứ gọi Bát ca đi! Nàng nói không được, Bát ca Bát ca, nghe gọi như chim ríu rít, thực sự không tôn trọng, vẫn là gọi Bát điện hạ mới tốt. Các ngươi nhìn, nữ hài tử cúi đầu, thì cứ tùy nàng đi!

 

Người người đều biết Huyền Thiên Minh người này không chỉ lòng dạ độc ác còn ác miệng, trợn mắt nói dối đó là trò sở trường của hắn, nói như vậy nói đến đấy là một bộ một bộ, cũng không cần có bản nháp.

 

Thần sắc Bát hoàng tử chuyển đổi tự nhiên cũng trầm mặt đi, rõ ràng mất mặt. Lại một mực lúc này, Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa vân đạm phong khinh lại bổ một đao:

-“Ừ, đừng nói, Minh nhi nhắc lên như thế, thật cảm thấy nghe không hay lắm.

 

Huyền Thiên Mặc suýt nữa thổ huyết, tốt xấu nhớ mình sắp xếp kế tiếp là chuyên khó xử nha đầu kia, cưỡng ép áp hỏa khí xuống, cuối cùng là điều chỉnh xong tâm thái. Lập tức mở miệng nói:

-“Phụ hoàng đa nghi rồi, nhi thần xác thực cùng quận... A… cùng đệ muội ít tiếp xúc, cho nên trong lúc nhất thời không dễ kêu lắm, nhưng nhi thần trong lòng là nhớ kỹ! Các huynh đệ cùng tẩu tử, đệ muội. Thấy đấy, nhi thần nói phần lễ vật này, thứ nhất là hiến cho phụ hoàng xem cái mới mẻ, thứ hai cũng là vì vừa cởi bỏ một phen nhớ nhung của đệ muội.

 

Thiên Vũ nghe đến là tâm liền kỳ quái, hỏi một câu:

-“Rốt cuộc là vật gì?

 

Lúc này Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc mới cười phá lên:

-“Phụ hoàng, chẳng phải đồ vật, mà là một điệu nhảy. Chỉ có điều vũ cơ khiêu vũ rất đặc biệt, bọn họ.....đến từ Ba Tư!” [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 806:

, Bát hoàng tử, ngươi phải cần thể diện mà!

 

Đối với Phượng Vũ Hoành mà nói, cho tới nay, lời nói dối sư phụ Ba Tư này y hệt cái cố sự “Chiếc giày thứ hai” kia, cứ lơ lửng trong lòng, nhưng không biết lúc nào sẽ hạ xuống. Nay nước đã đến chân, chính là ở đáy lòng Phượng Vũ Hoành thở phào một hơi, nỗi lòng lo lắng cũng cùng để xuống. Lại nhìn về phía Bát hoàng tử kia, ấy mà tại trước khi vũ cơ lên sàn, cho hắn một cái cười yếu ớt, sau đó khom người một cái, nói câu:

-“Cảm ơn.

 

Nói thật, Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc đối với câu tạ tạ này còn có mặt cười nhạt kia của nàng, là có chút nghi ngờ. Hắn trước đây từng hoài nghi nhị nữ nhi Phượng gia, ngay trên cung yến hơn hai năm trước đây, Phượng Vũ Hoành ba tên bắn trúng hồng tâm, tất cả mọi người vì đó ủng hộ, hắn cảm thấy không thích hợp lắm.

 

Ngay lúc đó Phượng Vũ Hoành chẳng qua là một tiểu nha đầu mười hai tuổi, dù cho nàng tại tây bắc ba năm gặp kỳ sư, nhưng đây cũng quá kỳ. Bọn hắn mấy hoàng tử, công phu cũng là từ nhỏ luyện đến lớn, không nghe nói ai ba năm có thể học có thành tựu, thế nhưng thành đến tình trạng trăm bước xuyên dương bách phát bách trúng, chính là tiễn kỹ tốt nhất lão Cửu Huyền Thiên Minh cũng không làm được.

 

Kể từ lúc đó, Huyền Thiên Mặc liền sinh nghi, sau này hắn đi tới bờ Nam, tin tức trong kinh thành vẫn không ngừng hỏi thăm, từng việc từng việc Phượng Vũ Hoành từng làm ra đều truyền đến trong tai hắn, càng nghe càng kỳ quái, càng nghe càng cảm thấy khiếp sợ. Dần dần, đã ôm tâm tư dò xét.

 

Nói đến, Huyền Thiên Minh cũng chẳng phải chưa từng nghĩ phải giúp Phượng Vũ Hoành đi che giấu, nhưng vừa đến chính hắn cũng không hiểu Phượng Vũ Hoành rốt cuộc sao lại thế, thứ hai cái không gian càn khôn kỳ diệu kia của Phượng Vũ Hoành cũng làm cho hắn hết cách ra tay.

 

Chuyện này cứ như vậy kéo tới bây giờ, tận đến hôm nay, vũ cơ đến từ Ba Tư lên sân khấu, âm điệu dị vực cùng tất cả người liên tưởng quan hệ giữa Phượng Vũ Hoành cùng kỳ nhân Ba Tư này đều kéo suy nghĩ lại, ánh mắt hướng về phía trên cung điện.

 

Nữ tử Ba Tư sống mũi cao, hốc mắt lớn, làn da so với người Đại Thuận hơi đen, nhưng bộ mặt đường viền rõ ràng, lồi lõm hứng thú, thoạt nhìn thế nhưng so người bên Nam Cương kia càng có tư vị một chút. Chẳng những thế, tại lúc cung yến Nguyệt tịch, có người từng trải qua vũ đạo công chúa Cổ Thục kia, đều thấy ăn mặc lộ liễu, đã là phạm vi vũ cơ Đại Thuận không thể tiếp nhận, nhưng người ta như thường nhảy đến đắc ý, cũng không cảm thấy làm sao.

 

Khi đó, đám người chỉ cảm thấy Cổ Thục là một quốc gia cởi mở, nhưng hôm nay kiến thức vũ cơ Ba Tư, lại một lần nữa lật đổ lý giải của bọn hắn đối với từ “lớn mật” này.

 

Mà những vũ cơ này còn có thể thêu mặt, trên mặt không chỗ nào không thêu lên hoa văn, tuy đều phủ khăn che mặt thất thải, nhưng như cũ có thể phân biệt ra vị trí thêu mặt, cùng trình độ tinh xảo.

 

Phượng Vũ Hoành liền trong một mảnh tiếng than thở của mọi người thưởng thức vũ đạo Ba Tư này, đồng thời cũng cảm thụ được Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc thỉnh thoảng quăng ánh mắt tới.

 

Rốt cục, một khúc kết thúc, bọn vũ cơ lại phối hợp không có lùi ra ngoài điện, chỉ là rút lui một chút, dường như đang chờ cái gì.

 

Mà lúc này, Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc đứng dậy, mặt hướng Thiên Vũ đế muốn nói, lại nghe tiếng Huyền Thiên Minh bên cạnh giành trước, nói câu khiến người nghe rất muốn hộc máu:

-“Bát ca, ta không hiểu, ngươi xem khiêu vũ thì nhìn khiêu vũ, cứ nhìn Hoành Hoành của ta làm gì? Nàng đúng là đệ muội của ngươi, ngươi một người làm ca ca ở trên yến hội liên tục nhìn chằm chằm vào đệ muội, cái này là được không?

 

Huyền Thiên Mặc lời ra đến khóe miệng bị chặn trở lại, quay đầu sang nhìn Huyền Thiên Minh, hơi nhíu lông mày:

-“Cửu đệ nói vậy là ý gì?

 

Huyền Thiên Minh hừ lạnh một tiếng:

-“Chính là hỏi tại sao ngươi cứ liếc nhìn chằm chằm thê tử của ta.

 

-“Ai liếc nhìn chằm chằm nàng?

 

Đây là Huyền Thiên Mặc theo bản năng đáp lời, nhưng sức lực không đủ, bởi vì hắn thật nhìn, nhưng cũng chẳng phải lão Cửu nói ý đó chứ?

 

Trả lời lời này nhưng biến thành người khác, là nghe một tiếng vân đạm phong khinh vang lên, nói là một câu nói vô cùng thế tục,

-“Ngươi nhìn, tổng cộng mười tám lần, mỗi một lần đều dừng lại năm hơi trở lên.

 

Người có thể phát ra loại thanh âm này tự nhiên chính là Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa… ở trên điện không người không biết, Thất điện hạ này nhìn qua như thần tiên, khi nói chuyện cũng là nhẹ như mây gió, cư xử cũng là vô cùng hiền lành.

 

Thế nhưng đều giới hạn ở dưới tình huống người hắn quan tâm không có phân tranh lợi ích, căn bản một khi đối phương dính đến lợi ích của hắn, hoặc là một khi đối phương chạm tới người hắn quan tâm, hắn liền chẳng phải thần tiên, mà là ác ma.

 

Vẫn cứ người hắn quan tâm cũng không nhiều, Thiên Vũ đế, Vân phi, Cửu hoàng tử, hiện tại tự nhiên còn phải thêm vào thê tử tương lai của Cửu hoàng tử.

 

Cho nên, lúc này Huyền Thiên Hoa mở miệng, đám người cũng không có chút nào ngoài ý muốn, chỉ là bất đắc dĩ nhìn về phía Huyền Thiên Mặc, trong lòng suy nghĩ cửa ải này Bát hoàng tử nên đi qua như thế nào?

 

Huyền Thiên Mặc cũng là không ngờ tới, lão thất cư nhiên vào lúc này cắm một gậy, thế nhưng nói rất có lý có căn cứ, còn đếm đếm, vẫn cứ hắn xác thực đã nhìn Phượng Vũ Hoành rất lâu, điều này làm cho hắn muốn phản bác cũng không thể nào phản bác, trong lúc nhất thời giật mình tại chỗ, quả thực là có chút xấu hổ.

 

Mà ở một chỗ khác, Huyền Thiên Ca tại lúc này cũng lên tiếng:

-“Bát ca, có phải Bát ca coi trọng A Hoành hay không? Như thế không được đâu! A Hoành với Cửu ca là từ nhỏ đã đính hôn!

 

-“Đúng vậy!

 

Đột nhiên, phía dưới cung điện lại có mấy người đứng lên, nữ có nam có, là ba vị lão gia cùng ba vị phu nhân Diêu gia.

 

Chợt nghe Diêu Tĩnh Quân nói:

-“Đa tạ Bát điện hạ nâng đỡ, nhưng A Hoành nhà chúng ta vào tháng tư ngày cập kê liền sẽ thành thân với Cửu điện hạ, mong rằng Bát điện hạ tự trọng, không cần làm ra chuyện khiến người lúng túng, cũng khiến cho mình sượng mặt.

 

Diêu Tĩnh Quân là trưởng tử Diêu gia, cũng là đại cữu cữu của Phượng Vũ Hoành, tục ngữ đã nói, đại cữu cữu thay thế mẫu thân, Bát hoàng tử đương trường bị người vạch mặt làm ra chuyện như vậy, làm cữu cữu phải ra mặt cho ngoại sinh nữ, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

 

Huống chi, Diêu Tĩnh Quân hắn cái gì mà không dám nói! Coi như đối phương là Bát hoàng tử thì đã có sao? Chỗ đứng của Diêu gia vô cùng rõ ràng, đó là người ủng hộ Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh trung thành nhất, hơn nữa quan hệ của Diêu Hiển với Thiên Vũ đế, cả nhi tử hoàng thượng ông cũng dám ở trước mặt hoàng thượng tổn hại đôi câu.

 

Lời Diêu Tĩnh Quân nói để cho Bát hoàng tử thật lâu đều không nói được gì, hắn từ nhỏ đến lớn lĩnh giáo qua lão Cửu Huyền Thiên Minh trợn mắt nói dối, cũng từng được lĩnh giáo lão thất Huyền Thiên Hoa ẩn giấu dưới dáng dấp bề ngoài thần tiên không giảng đạo lý, sau lại nghe nói Phượng Vũ Hoành cũng là nha đầu cùng một cái đạo đức với lão Cửu, mà nhiều năm trước liền Diêu gia bị xua đến Hoang Châu lại bị hắn bỏ quên.

 

Trước mắt đây là tình huống gì? Tất cả mọi người liên hợp lại tìm cớ sao? Vẫn cứ dùng vẫn là loại thủ đoạn này, Huyền Thiên Mặc cảm thấy hắn cứ như một tú tài rơi đến trong trận doanh đại binh, có lý cũng nói không rõ ràng, rõ ràng chính là cùng sự kiện ác tính “dùng ánh mắt hung mãnh hù dọa tiểu cô nương”, lại bị đám người này miễn cưỡng nói thành chính là hắn “Có ý đùa giỡn thiếu nữ nhà mẹ đẻ”, mẹ nó oan ức cứ như vậy đè lên hắn, hắn lại không biết nên thế nào kéo xuống, cũng không thể phản bác nói ta không phải coi trọng cô nương nhà ngươi, mà là ta muốn đánh chết cô nương nhà ngươi, liền theo tính tình khó chịu của lão Cửu, nếu hắn thật dám trắng trợn nói ra như thế, còn không tại chỗ liền động thủ với hắn? Tuy nói hắn cũng chưa chắc sẽ đánh thua, nhưng nếu là lại thêm lão thất, hắn thế nhưng một chút phần thắng cũng không có.

 

Huyền Thiên Mặc vạn phần khó giải, hắn vài năm không trở lại, trong kinh thành này làm sao lại nhiều người không biết xấu hổ như vậy?

 

Hắn bên này nhất thời không nói được lời nào, trên bàn tiệc phi tần, Nguyên quý nhân không nhìn nổi, vỗ bàn nói câu:

-“Càn rỡ! Các ngươi đây là muốn làm gì? Liên thủ lại khó xử Bát điện hạ sao? Cũng không nhìn một chút chính mình là thân phận gì!

 

Lời này vừa dứt, người khác không nói đến, hai người Huyền Thiên Minh cùng Huyền Thiên Hoa lập tức nhìn lại Nguyên quý nhân, sau đó Huyền Thiên Minh hỏi ngược lại câu:

-“Ngươi lại là thân phận gì? Cũng không nhìn một chút mình bây giờ ngồi ở nơi nào! Càn rỡ? Đến cùng ai mới càn rỡ?

 

Nguyên quý nhân ngẩn ra, trong nháy mắt liền bình thường trở lại, ám đạo chính mình thật quá không nén được tức giận. Nguyên bản bà không phải người không buông được, lại bất đắc dĩ chính mình trước kia làm phi tử đã làm quá lâu, luôn không cách nào thoát ra từ trong sự thực phi tử biến thành quý nhân, như thường lệ còn coi mình như chủ vị một cung.

 

Đại Thuận có quy tắc, vị trí trên phi tần, có thể được tất cả hoàng tử mang theo phong hào gọi một tiếng mẫu phi, cũng có thể trước mặt hoàng tử sơ ý, làm một trưởng bối. Nhưng cái này cũng không bao gồm phi vị trở xuống!

 

Bây giờ bà chính là một quý nhân, cả bàn tiệc ngồi đấy là gần chót, nơi nào còn có tư cách ở đây nói ra lời như vậy.

 

Trong lúc nhất thời, Nguyên quý nhân lại là giận chính mình, lại là hận những người phía dưới kia. Bà khẽ cắn răng, không để ý Huyền Thiên Minh, nhưng đối với Diêu Tĩnh Quân kia nói câu:

-“Ta là nói Diêu đại nhân!

 

Diêu Tĩnh Quân tại Hoang Châu cũng có chức quan, vừa phải, chỉ là tòng lục phẩm, nhưng lại như cũ có thể dựa vào Diêu gia bây giờ phong quang được vào cung.

 

Nguyên quý nhân không dám đối kháng với hoàng tử, cũng không dám phát hỏa với Phượng Vũ Hoành, mặt mũi của mình lại nhất thời cũng không thu về được, đành phải chuyển hướng về phía Diêu Tĩnh Quân.

 

Mà bà lời này vừa dứt, Không chờ Diêu Tĩnh Quân trả lời, nhưng bị Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc ngăn lại, chợt nghe Huyền Thiên Mặc nói câu:

-“Mẫu thân thế nào cũng cùng Thất ca Cửu đệ nói giỡn? Năm hết tết đến rồi, hay là chúng ta lấy cơ hội nói đùa cho các đại thần xem, cũng đừng khuấy đảo cái chủ cục này!

 

Dứt lời, cười ha ha, lại hướng Phượng Vũ Hoành ôm quyền nói:

-“Đệ muội, Bát ca cũng là có chút chú ý, chẳng qua là suy nghĩ chính mình đã tìm đến nghệ nhân Ba Tư ca vũ, muốn cùng đệ muội đòi chỗ tốt. Dù sao đệ muội có một sư phụ Ba Tư, Bát ca nghĩ đệ muội đã lâu không gặp, ít nhiều sẽ có chút nhớ nhung.

 

Phượng Vũ Hoành lại một lần nữa ý thức được Bát hoàng tử này xác thực không giống Tam hoàng tử ban đầu, nếu đổi là Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, lúc như thế này nhất định là trở mặt rồi, đối chọi gay gắt với bọn hắn. Nhưng Bát hoàng tử này co được dãn được, tuyệt đối có thể nhìn rõ ràng tình thế, sẽ không để cho mình trong cục diện này ở thế yếu không có kết quả tốt.

 

Thế nhưng, cái này lại như thế nào chứ? Phượng Vũ Hoành nheo mắt lại nghênh đón, người Ba Tư đến đây, giữa nàng và hắn nhất định là một hồi giết chóc, ngay cả có thấy máu hay không, vậy còn phải nhìn trình độ kịch liệt của trận giết chóc này. Con người nàng chưa bao giờ ẩn nhẫn, nhu nhược cùng khiếp đảm, lùi bước cùng né tránh, xưa nay sẽ không có từng xuất hiện tại trong tự điển của nàng. Phượng Vũ Hoành nàng, chẳng phải vẫy vẫy lưỡi dao sắc đón gió mà lên, mà là người cầm súng AK chủ động càn quét.

 

-“Bát điện hạ có lòng, nhưng thật đáng tiếc, cố hương của ta là Đại Thuận, thật vẫn không có tình cố hương nào với Ba Tư. Sư phụ Ba Tư của ta cũng là cao nhân vân du, ngoại trừ tướng mạo, ngôn ngữ ra, đã không có ít nhiều tập tính người Ba Tư, bao gồm ăn mặc, cũng là nhập gia tùy tục.

 

-“A?

 

Huyền Thiên Mặc bất chợt cười phá lên, sau đó giơ tay vỗ tay, rất nhanh, có một cái người Ba Tư khác từ dưới điện đi vào, hướng Thiên Vũ quỳ một cái, nói một câu nói Ba Tư, không ai nghe hiểu.

 

Lại nghe Huyền Thiên Mặc nói:

-“Vị này cũng là thầy thuốc Ba Tư, bổn vương may mắn đã kết bạn, cũng nghe nói không ít y lý Ba Tư, hôm nay có mấy vấn đề phải ngay mặt thỉnh giáo đệ muội!” [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 807:

, Đối chất!

 

Huyền Thiên Mặc tự mình nói, nhưng Thiên Vũ ngồi ở trên chủ vị ý nghĩ với hắn hoàn toàn là hai đường khác nhau, lúc này lão hoàng đế đang nghiêng đầu hỏi Chương Viễn:

-“Cái tên quỳ phía dưới kia mới vừa nói câu kia là thứ đồ gì?

 

Ông hỏi chính là cái thầy thuốc Ba Tư, nói một chuỗi tiếng Ba Tư, trực tiếp làm Thiên Vũ bị choáng.

 

Thế nhưng ông choáng, Chương Viễn cũng choáng vậy! Nhưng chủ tử hoàng thượng hỏi, hắn cũng không thể lắc đầu, dùng một câu hàm hồ “không biết” như thế để lừa gạt. lại không chịu trách nhiệm, vì thế nghĩ nghĩ nói:

-“Tám phần mười chính là khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế đủ loại đấy! Nói chung lần đầu tiên gặp mặt, chính là hành lễ vấn an, chẳng nói ra được cái khác chứ.

 

Thiên Vũ gật đầu, suy nghĩ liếc nhìn người Ba Tư đang quỳ, lẩm bẩm câu:

-“Cao lớn một chút cũng không quen mặt, cũng không biết nam nhân ở Ba Tư đều cao lớn như thế này sao, loại cao lớn này như sao hành y được.

 

Chương Viễn phiên cái xem thường, thấp giọng nói:

-“Y thuật giỏi là được, ngài quản người ta lớn lên trông như thế nào đây, cũng không phải tuyển tú nữ.

 

Thiên Vũ cùng Chương Viễn không hiểu tiếng Ba Tư, tự nhiên là không nghe rõ người kia nói đến cùng là cái gì, mà Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc kỳ thực cũng không hiểu tiếng Ba Tư, có lẽ nên nói, người trong cả tòa đại điện Đại Thuận này, vốn không ai hiểu tiếng Ba Tư, bởi vì Ba Tư cùng Đại Thuận vẫn chưa đặt quan hệ ngoại giao, chính giữa lại ngăn cách bởi mấy tiểu quốc khác, đường xá xa xôi, ngôn ngữ không thông, song phương cũng chẳng nghe nói qua lại lẫn nhau, cũng không có đặt quan hệ ngoại giao cần có.

 

Đương nhiên, không hiểu thì không hiểu, nhưng cũng chẳng phải một chữ cũng không biết, nhưng Phượng Vũ Hoành nghe hiểu được từng chút nhỏ. Kỳ thực cái gọi là Ba Tư chính là Iran đời sau, nhưng vào thời kỳ này còn thuộc về Ba Tư cổ, nói cũng phải là ngôn ngữ Ba Tư cổ, thuộc về ngữ hệ Iran đời sau, nhưng cũng có bất đồng rất lớn.

 

Có thể nói, ngữ hệ Iran hậu thế là do ngôn ngữ Ba Tư cổ ngang qua trăm ngàn năm diễn biến mà đến, thang âm cách viết chữ đều có biến hóa, vô cùng phức tạp. Phượng Vũ Hoành là tinh thông tiếng Iran, bây giờ nửa đoán nửa mò cân nhắc một hồi, nhưng cũng biết người kia nói xác thực nói hoàng đế bệ hạ vạn vạn tuế, chỉ là gượng gạo mà thôi.

 

Thiên Vũ lên tiếng để hắn đứng lên, rồi lại chủ động giao quyền cho Huyền Thiên Mặc, dù sao người là Huyền Thiên Mặc mời tới, nghe nói nói một chút y lý Ba Tư, điều này làm cho Thiên Vũ cũng sinh ra mấy phần hứng thú. Đã sớm đối với cách xem bệnh cứu người của Phượng Vũ Hoành đã cực độ hiếu kỳ, bây giờ có thể nghe chính miệng người Ba Tư giảng giải một chút, đây chính là có thể thỏa mãn một mức độ rất lớn lòng hiếu kỳ của ông.

 

Mà Huyền Thiên Mặc cũng tương đối tri kỷ, bẩm báo Thiên Vũ đế:

-“Phụ hoàng, vị thầy thuốc Ba Tư này cũng sẽ nói ngôn ngữ Đại Thuận chúng ta, nhi thần đã từng nói với hắn một số y thuật đệ muội học được từ Ba Tư, thế nhưng vị thầy thuốc này lại nói với loại y thuật này nhìn không giống vậy.

 

Hắn nói xong, ra hiệu người thầy thuốc kia mở miệng, nhưng thấy người thầy thuốc kia hướng Thiên Vũ lại thi lễ một cái, sau đó mở miệng, dùng tiếng Hán vô cùng không được tự nhiên, nhưng cũng có thể khiến mọi người đều nghe hiểu, nói:

-“Bát điện hạ đã từng nhắc qua quận chúa quý triều học được y thuật Ba Tư ta, có viên thuốc thuốc viên kỳ quái cứu người, cũng có thể đem một loại nước thần kỳ trút vào trong thân thể người, càng là cầm đao phá tan da thịt mọi người nối xương nối gân. Lão hủ nghe xong tất cả kinh ngạc, bởi vì Ba Tư chúng ta, cũng không có y thuật như vậy đâu!

 

Vị thầy thuốc này, về cái này biểu đạt cực độ khiếp sợ, sau đó lại thao thao bất tuyệt nói về y thuật Ba Tư chân chính.

 

Đám người nghe một hồi, dần dần cũng cùng kinh ngạc, bởi vì từ trong miệng người Ba Tư này nghe được y thuật Ba Tư tuy cũng có chút chỗ thần kỳ thần bí, nhưng cùng với đông y Đại Thuận cũng không có quá nhiều chỗ khác biệt.

 

Ngược lại, Phượng Vũ Hoành sử dụng những thuốc viên, truyền dịch, phẫu thuật..., người Ba Tư như chém đinh chặt sắt nói với đám người,

-“Ba tư cũng không có!

 

Nói gần nửa canh giờ, không sai biệt lắm mới giảng giải y thuật Ba Tư từ đầu đến đuôi, tuy nghe cũng là mới mẻ, thế nhưng mọi người cũng ý thức được, Tế An quận chúa cho tới nay tự xưng mình bái một vị sư phụ Ba Tư, nhưng hôm nay thầy thuốc Ba Tư chính miệng hủy bỏ tất cả cái này, như vậy, bản lĩnh Phượng Vũ Hoành là từ đâu ra?

 

Đương nhiên, có người nghĩ rằng cái này không có gì, quản nàng từ đâu tới, người ta có thể học được mới đúng là bản lĩnh. Nhưng cố tình liền có một ít người lúc trước ngang qua Bát hoàng tử gợi ý….. tại sau khi thầy thuốc kia vừa dừng lời liền mở miệng chất vấn:

-“Tế An quận chúa, quận chúa cũng nên cho chúng ta một lời giải thích đi? Quận chúa một mực lừa gạt tất cả mọi người nói quận chúa là học y thuật với sư phụ Ba Tư, nhưng Ba Tư cũng không có loại y thuật như quận chúa, hôm nay quận chúa nên giải thích như thế nào đây?

 

Cũng có người rên lên một tiếng nói:

-“Lừa gạt chúng ta không quan trọng lắm, thế nhưng quận chúa cũng đã lừa gạt hoàng thượng, đây chính là tội khi quân!

 

Có người khác càng ác hơn…..

-“Theo ta nói, khi quân đều là nhẹ, Tế An quận chúa này sẽ chẳng phải là mật thám ngoại bang chứ?

 

Trong lúc nhất thời, được mấy người này tận lực dẫn đường, bên trong đại điện bắt đầu nghị luận sôi nổi, cả những người căn bản không phải theo phe Bát hoàng tử đều sinh lòng nghi ngờ…..

 

Dù sao, Phượng Vũ Hoành mang đến cho Đại Thuận tất cả các thứ tốt quá mức khiến cho người khiếp sợ, mà khởi nguồn kỹ năng của nàng bây giờ lại bị dân Ba Tư bản địa chỉ thẳng cũng chẳng phải như vậy, cho dù đám người không đi cân nhắc cái gì mật thám hay không, trong lòng cũng cảm thấy hiếu kỳ chân tướng sự việc.

 

Mà đúng lúc này, nhưng nghe Bát hoàng tử lại mở miệng nói:

-“Lại không nói về y thuật, tân thép Đại Thuận chúng ta nói vậy cũng không là bí mật gì chứ? Thầy thuốc Ba Tư, ngươi có nghe nói không?

 

Nười Ba Tư kia gật đầu nói,

-“Người trong nước Ba Tư chúng ta cũng có nghe rằng Đại Thuận luyện chế ra một loại gì đó mạnh hơn sắt gấp trăm lần, tên gọi là thép, quốc vương bệ hạ chúng ta về cái này vô cùng tôn sùng, chỉ tiếc, Ba Tư ta còn luyện không ra thép.

 

Lời này vừa dứt, đám người càng khó giải, thép cư nhiên chẳng phải từ Ba Tư? Bọn hắn luôn tưởng rằng là người Ba Tư tạo ra được thép trước tiên, lại do sư phụ Phượng Vũ Hoành truyền cho nàng. Nhưng hôm nay người Ba Tư nói quốc gia bọn hắn căn bản không có thứ này, vậy thuật chế thép của Phượng Vũ Hoành là từ đâu đến?

 

Ánh mắt nghi hoặc cùng khó hiểu của mọi người dồn dập hướng về Phượng Vũ Hoành, như là đang đợi một câu trả lời của nàng…

 

Mà Phượng Vũ Hoành cũng không có vì mọi người giải thích nghi hoặc, mà là cười cười hỏi Bát hoàng tử:

-“Bát ca đây là ý gì? Đặc biệt gọi người khó hiểu tới, nói lên một đống phong thổ Ba Tư làm gì? Đây là có ý kiến gì? Hoặc là Bát ca muốn khuyến khích Đại Thuận cùng Ba Tư đặt quan hệ ngoại giao? Đừng trách ta không nhắc nhở Bát ca… Ba Tư cách Đại Thuận chúng ta rất xa, ở giữa ngăn cách bởi một cái biển đấy! Cái biển kia thuyền bè bình thường không thể vượt sang, không có du thuyền cực lớn căn bản là không được. Mà theo ta từng nói, du thuyền có thể chèo sang vùng biển đó, Đại Thuận chúng ta hiện nay thật đúng là không có.

 

Bát hoàng tử cười ha ha nói,

-“Bổn vương khuyến khích Ba Tư cùng Đại Thuận đặt quan hệ ngoại giao làm chi? Chỉ là đối với những cái bản lĩnh đệ muội nắm giữ sinh lòng kỳ quái. Ngươi luôn miệng nói ngươi là học với sư phụ Ba tư, nhưng những cái ngươi học được người Ba Tư căn bản cũng không biết, đây không phải khiến cho người thấy kỳ quái sao?

 

Hắn nói, bất chợt chuyển hướng nói với Thiên Vũ:

-“Phụ hoàng, quyết không lừa, những người Ba Tư là lúc nhi thần ở tại nam giới ngẫu nhiên gặp phải, bọn hắn vốn là đến vùng sa mạc khiêu vũ kiếm bạc, vị thầy thuốc này là y sư đi theo bọn hắn, nhi thần nhớ tới sư phụ Cửu đệ muội cũng là người Ba Tư, cho nên đặc biệt thỉnh về phủ nhiệt tình chiêu đãi. Ai biết tán gẫu cùng bọn họ mới ngoài ý muốn phát hiện, tiểu quốc Ba Tư cùng lời nói của Cửu đệ muội lúc trước quả thực có chênh lệch rất lớn! Bọn hắn nơi ấy không có dược thuật cổ quái như vậy, cũng không có dược phẩm cổ quái như vậy, càng không có vật liệu thép. Nhi thần liền nghĩ, cái này không đúng…... nếu như Ba Tư không có, một thân bản lĩnh này của Cửu đệ muội là từ đâu học được chứ?

 

Hắn nói xong, người thầy thuốc kia lại nói:

-“Nghe rằng quận chúa Đại Thuận còn có tài bắn cung, thế nhưng người Ba Tư cũng không am hiểu săn bắn, tài bắn cung tuyệt diệu như thế trong hoàng thất cũng không từng xuất hiện.

 

Lời bọn hắn vừa ra khỏi miệng, vòng vo như thế, cũng quấn Thiên Vũ vào. Đương nhiên, ông nghĩ tới cũng không phải Phượng Vũ Hoành là mật thám..., ông chỉ là kỳ quái bản lĩnh của Phượng Vũ Hoành rốt cuộc từ đâu tới. Y hệt một tiểu bảo bảo hiếu kỳ, quan tâm với những người khác căn bản cũng không trên một điểm chết.

 

-“A Hoành, ngươi mau nói cho trẫm biết một chút, một thân bản lĩnh của A Hoành học ở đâu? Phải chăng trong núi gặp thần tiên?

 

Mọi người im lặng, những người vốn thay Bát hoàng tử nói chuyện đều bị Thiên Vũ bị lôi cái ngoài khê trong nhão, dồn dập không biết phía dưới cần phải tiếp tục sao đây. Đến là Bát hoàng tử lại mở miệng, nói:

-“Phụ hoàng, theo nhi thần thấy, chuyện này cũng chẳng đơn giản như ngài tưởng tượng vậy. Một lời nói dối của Tế An quận chúa, sau lưng nàng chân chính muốn che dấu, rốt cuộc là cái gì? Nhi thần thế nhưng nghe nói tài bắn cung của nàng người Thiên Chu cũng có, có thể hay không...

 

-“Bát ca, ca ca đừng náo loạn!

Đột nhiên, Tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch chen lời nói,

-“A, Bát ca nói nàng là người Thiên Chu à? Mật thám Thiên Chu sao? Một cái mật thám Thiên Chu, mang theo một đám binh Đại Thuận, quay trở lại đi tiêu diệt Thiên Chu. Cần mật thám như vậy! Vậy chúng ta nên thu thêm vài người, cuối cùng năm tiểu quốc đều phái loại mật thám này đi đến Đại Thuận, Đại Thuận chúng ta chẳng những có thể có được y thuật, tài bắn cung, thuật chế thép trước đây chưa từng có, quay lại mật thám này còn có thể mang binh tiêu diệt quốc gia của mình, đây quả thực không uổng tâm huyết của Đại Thuận mình a!

 

Phượng Tử Duệ cũng nghe không nổi nữa, cúi đầu phát ra một tiếng:

-“Nhị tỷ tỷ ta sinh ra ở Đại Thuận, sinh trưởng tại Đại Thuận, lúc nào liền thành người Thiên Chu?

 

-“Đúng rồi!

Người nhà họ Diêu cũng không chịu nổi nói,

-“A Hoành đứa nhỏ này chúng ta là nhìn nàng sinh ra lớn lên, thế nào tại trong miệng Bát điện hạ đã thành mật thám nước khác?

 

Về cái này, Bát hoàng tử cũng có kế sách ứng đối:

-“Mật thám cũng không phải ngày trước ngày sau, bổn vương cũng không nói nàng bắt đầu từ lúc sinh ra chính là mật thám Thiên Chu, chỉ là đối với chuyện nàng tại tây bắc sinh hoạt ba năm kia, thêm nữa trong chớp mắt lại học một thân bản lĩnh này có một chút nghi vấn nho nhỏ. Đương nhiên, loại nghi vấn này tại lúc gặp phải những người Ba Tư này, sau khi hiểu rõ tình hình đất nước Ba Tư, thì càng sâu.

 

-“A!

Huyền Thiên Minh bất chợt nở nụ cười nói,

-“Bổn vương cũng ở tại tây bắc đến mấy năm, Bát ca phải chăng cũng hoài nghi thoáng cái bổn vương có phải là mật thám nơi nào không? Thật là, vừa rồi còn nói chính mình đối với A Hoành của ta không có hứng thú, đã không có hứng thú, vậy thủ đoạn của ngươi không đứng đắn như vậy hận không thể điều tra ra tổ tông tám đời người ta, là có ý gì? Những chuyện này chẳng phải hai nhà có ý kết thân, mới sẽ sai người đi thăm dò sao? Bát ca, ngươi cái này không hiền hậu, nữ tử trong thiên hạ nhiều như vậy, đến cướp tiểu thê tử của huynh đệ trong nhà làm chi?” 

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 28/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts