Thần Y Đích Nữ - Phần 263 (811-813)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 811:

, Mạng người!

 

Trong rừng phía sau có người, có lẽ nên nói cũng không trong rừng, ngay trên con đường nhỏ các nàng đi tới kia, ba người Vũ Hoành là có công phu trong người, hơn nữa người nọ kỳ thực cũng không có lén lén lút lút, nghe tiếng chân bước nặng nề, mỗi lần cất bước thời gian rơi xuống đất khoảng cách cũng chưa sai, nên là cái người rất lịch sự.

 

Chỉ là ngay sau khi các nàng nghe được thanh âm, chợt phát hiện người nọ đi đến một nửa ngừng lại, sau đó cũng không trở về hoặc là tránh né, đứng ở nơi đó duy trì bất động, cái này để nàng sinh lòng nghi hoặc.

 

Đây không phải nghe lén sao? Tuy ở đây không có tường, nhưng đã đứng ở phía sau, cũng im lặng, cũng không rời đi, nghe ba nữ tử nói chuyện, nói vậy là ý gì? Chẳng qua tiếng bước chân bình ổn trật tự như vậy lại làm cho Phượng Vũ Hoành trong lòng hơi động, ánh mắt cũng cùng lóe sáng lên, cấp tốc xoay người lại, vui vẻ kêu một tiếng,

-“Thất ca!

 

Nghe nàng gọi như vậy, Vong Xuyên Hoàng Tuyền cũng phản ứng lại, nhưng không phải sao, có thể có tiếng bước chân thế này, có thể không kiêng kỵ như vậy đứng ở phía sau, chắc chắn chính là Thất điện hạ.

 

Vì thế hai người cũng vui tươi hớn hở quay đầu lại, kết quả, nhưng với Phượng Vũ Hoành cùng sững sờ tại chỗ.

 

-“Ách... Cái kia...

Phượng Vũ Hoành gãi gãi đầu nói,

-“Thì ra là Lục ca!

 

Hai nha đầu cũng vội hành lễ, kêu một tiếng:

-“Lục điện hạ.

 

Người tới đúng là Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong, lúc này hắn cũng là có chút xấu hổ, hắn xác thực nhìn thấy Phượng Vũ Hoành đi ra, ma xui quỷ khiến cũng chuyển bước, mà lúc hắn đi ra, lão Cửu đang bị phụ hoàng mê rượu lôi kéo nói chuyện.

 

Chỉ là hắn cũng không muốn dùng cách xấu hổ thế này gặp mặt, cũng muốn thoải mái chào hỏi, nhưng đáng tiếc người đằng trước nhĩ lực quá tốt, hắn còn nghĩ đến gần lại mở miệng, lại bị người ta phát hiện.

 

Huyền Thiên Phong miễn hai nha đầu hành lễ, lúc này mới nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Đệ muội chớ trách, ta cũng chẳng phải có ý đi theo muội, ta vốn muốn đi tới gần vài bước chào hỏi với muội, không ngờ thính lực muội tốt như vậy.

 

Rốt cuộc là có công phu trong người, hắn chỉ là sành sỏi cường thân kiện thể thôi, dù thế nào đều đuổi không được.

 

Phượng Vũ Hoành thấy là Lục hoàng tử, cũng có một chút kinh ngạc, nhưng tuyệt sẽ không cho là hắn mưu đồ gây rối, lúc trước nói lén lén lút lút, dùng ở trên thân người này quả thực đã thất lễ. Vì thế lại xin lỗi nói:

-“Thực xin lỗi Lục ca, muội không biết chính là Lục ca.

 

Huyền Thiên Phong lắc đầu,

-“Đừng lo lắng, đây là đệ muội coi ta như thất đệ, nghĩ đến thất đệ trong ngày thường cùng đệ muội đi lại chắc không ít.

 

Hắn nói chuyện, thoải mái đi tới phía trước. Quân tử khiêm tốn, không giống Huyền Thiên Hoa cái loại xuất trần kia, nhưng cũng mang theo nho nhã vô pháp khinh thường.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nói:

-“Đúng vậy đấy, Thất ca là Vân mẫu phi nuôi lớn, cũng thân cận với cửu điện hạ, chúng ta đi lại thật nhiều.

 

Nàng hướng Huyền Thiên Phong cười cười, thấy người đã đến gần, cũng quay người lại, hai người đồng loạt đối mặt với mặt hồ.

 

Đêm nay cả tòa hoàng cung cũng là giăng đèn kết hoa, vùng hồ lớn này bốn phía cũng treo đầy đèn màu, trung tâm có hai cái đình, bên trong càng là trang hoàng hoàn mỹ.

 

Phượng Vũ Hoành nói:

-“Nói vậy Lục ca cũng là nghe không được hí kịch kia, đi ra hít thở không khí chứ?

 

Huyền Thiên Phong gật đầu, tuy là sự thật, nhưng vẫn có chút đuối lý. Dù sao hắn còn có thể chấp nhận, nếu không phải nhìn Phượng Vũ Hoành đi ra, thì hắn sẽ không đi theo. Nhưng cái này vạn lần không thể thừa nhận, hắn đã thuận miệng lại kéo chút đề tài khác che lấp.

 

Phượng Vũ Hoành tán gẫu cái gì cũng không sao cả, ngược lại cũng là người không thích nghe diễn tuồng, đi ra thưởng thức hồ nước cũng không có gì đáng trách. Nàng chẳng phải đại gia khuê tú cổ đại không ra cổng trước không bước cổng trong, xưa nay cũng bất giác chính mình với nam tử đứng ở bên hồ có cái gì không tốt, bao gồm Hoàng Tuyền Vong Xuyên, hai nha đầu này cũng chẳng phải loại tiểu ngốc mê tín phong kiến, hơn nữa Phượng Vũ Hoành với Huyền Thiên Minh là tình cảm như thế nào, người bình thường phá gỡ được sao?

 

Hai nha đầu liền đứng ở một bên, còn bước ra sau vài bước, nhưng cũng có thể nghe rõ hai vị chủ tử đang nói chuyện gì?

 

Nghe Lục hoàng tử một mực nói từ tập tục năm mới đến hắn vì Đại Thuận biên sách, dáng vẻ tiểu thư nhà mình còn rất thích nghe, thỉnh thoảng còn đối với chuyện biên sách cho ra một ít ý kiến, rất được Lục hoàng tử tán thưởng, không khỏi cũng vì tiểu thư nhà mình mà kiêu ngạo.

 

Hoàng Tuyền thậm chí nhỏ giọng nói:

-“Tiểu thư chúng ta chính là toàn tài, cái gì cũng biết.

 

Về việc này, Vong Xuyên cũng rất tán thành, nhưng nàng lại nói một câu,

-“Lục hoàng tử người tốt như vậy, chính là không biết cuối cùng tiểu thư nhà nào có phúc phận vào cửa Hiền vương phủ của hắn.

 

Nàng vừa nói vừa cân nhắc,

-“Ta cũng cảm thấy tiểu thư dòng chính phủ Bình Nam tướng quân không sai.

 

-“Nhưng Bình Nam tướng quân đã sớm từng thỉnh chỉ với hoàng thượng, nữ nhi nhà mình không gả hoàng tử.

 

-“Phải đấy! Đúng là ngươi không cảm thấy bọn họ một văn một võ, vô cùng xứng sao?

 

Vong Xuyên vừa nói như thế, Hoàng Tuyền cũng cảm thấy xác thực rất xứng, mặc cho tiểu thư Nhậm Tích Phong quan hệ tốt với tiểu thư nhà mình, đó cũng là một cô nương tốt bụng, dáng dấp cũng xinh đẹp, quả thực rất xứng đôi với Lục hoàng tử.

 

-“Chẳng qua chúng ta nói làm sao có thể tính đây!

 

Hoàng Tuyền nhún vai, chẳng qua lúc nhàm chán bối một quẻ mà thôi, hôn sự hoàng tử tiểu thư người ta, khi nào tới lượt các nàng bận tâm.

 

Hai người nha đầu bên này rảnh rỗi nói đùa, mà hai cái chính chủ lúc này nói tới cũng đã xuất phát tới một phía khá nghiêm túc, là Phượng Vũ Hoành chủ động hỏi Huyền Thiên Phong,

-“Lục ca, có một việc muội muốn hỏi, Lục ca đừng buồn bực.

 

Huyền Thiên Phong gật đầu,

-“Đệ muội hỏi là được.

 

Nàng nói:

-“Lệ quý nhân thực sự biết vu cổ à? Liên quan với cổ thuật miêu cương muội ít nhiều cũng biết một chút, theo muội được biết, Lệ quý nhân cũng không phải nữ tử miêu cương.

 

Nàng vừa hỏi câu này ra, Huyền Thiên Phong thoáng cái đã cười, là cười khổ, nụ cười vô cùng bất đắc dĩ. Hắn nói với Phượng Vũ Hoành,

-“Mẫu thân ta làm sao mà biết cái vu cổ gì, còn không phải là nghe lời truyền miệng nói đâm lên hình nhân có viết tên thì có thể hại người.

 

Hắn nói, trên mặt lại hiện một tầng sầu khổ,

-“Mẫu thân ta kỳ thực rất nhát gan nhất, tính tình cũng yếu đuối, hồi đó tiến cung luôn có người bắt nạt nàng. Đệ muội cũng biết, bên trong hậu cung đấu tranh không kém với chiến trường, nàng ngoài sáng không đấu lại người, uất ức trong lòng, nên chính mình nghĩ lén lén lút lút làm để hả giận cho chính mình. Ai nghĩ được bị phát hiện, thiếu chút thì liền không còn mệnh, sau đến là bởi vì tra ra trong bụng hoài ta, chuyện đó mới coi như thôi. Nhưng người bị đâm kia cũng không bị gì, chính là lần trước nàng đâm tiểu hình nhân tại bãi săn, đệ muội có gì không thoải mái sao?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu,

-“Vậy cũng không có.

 

Huyền Thiên Phong buông tay,

-“Đệ muội đừng sợ, cũng đừng quá để ở trong lòng, nàng ấy cứ thế, chỉ bất quá là cách chính nàng hả giận, trên thực tế căn bản nàng không biết nửa điểm thuật vu cổ, đều là chính mình đâm chơi.

 

Nói xong, lại sợ nàng không tin, liền lại nói:

-“Chuyện trước kia thì sau khi ta lớn lên mới nghe người ta nói lại, sau này cũng đã âm thầm điều tra, thậm chí công khai hỏi qua nàng, xác thực chỉ là hả giận cho chính mình mà thôi, sẽ không, thật sự sẽ không.

 

Phượng Vũ Hoành tin tưởng Huyền Thiên Phong, nàng cũng từng có tiếp xúc với Lệ quý nhân, nếu quả thật là một cái người chuyên dùng thuật vu cổ, chắc không dễ dàng thất thủ thế này, thế nhưng nhiều năm như vậy xưa nay không nghe nói từng thành công.

 

Chẳng qua nàng vẫn nhớ lần đó tại cửa Nguyệt Hàn cung thấy được Lệ quý nhân từ trong Tịnh tư cung chạy đến, vì thế không thể không nhắc lại nói:

-“Bây giờ Lệ quý nhân bị cấm túc tại Tịnh tư cung, phụ hoàng còn chưa nói thả ra, nhưng Lục ca đi thăm viếng hẳn không có vấn đề. Lục ca khuyên quý nhân nhiều thêm đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bảo trọng thân thể mình mới là khẩn yếu nhất, tuyệt đối đừng bởi vì nhất thời nghĩ không ra mà ngỗ nghịch ý của phụ hoàng.

 

Huyền Thiên Phong gật đầu, đồng ý, hai người lại tán gẫu mấy câu khác, đứng ở bên ngoài có chút lạnh, lúc này mới cùng nhau trở lại Minh Chỉ cung.

 

Lúc này trên đài lại thay đổi một màn kịch, hát là từng cái từng cái đại trạch viện trải qua năm mới, nhiệt nhiệt nháo nháo, vở tuồng không có nội dung gì, đến là làn điệu ăn mừng, rất hợp thời.

 

Sau khi nàng ngồi xuống thì liếc nhìn Huyền Thiên Minh ở đầu kia, thấy người còn đang bồi Thiên Vũ nói chuyện, thế nhưng tại khi nàng ngồi xuống đồng thời đưa một ánh mắt tới, hai người nhìn nhau cười, vượt qua thiên ngôn vạn ngữ.

 

Thiên Vũ hôm nay uống có chút nhiều, hoàng hậu ở bên cạnh cũng nói không được lời gì, chỉ đành vui tươi niềm nở bồi tiếp một đám phi tần tỷ muội ăn kẹo cắn hạt dưa.

 

Mà Huyền Thiên Minh với Phượng Vũ Hoành một cái đối diện nho nhỏ này lại bị Thiên Vũ tóm gọm, ông rất không vui nói:

-“Ngươi xem thử, tiểu tử ngươi đều biết liếc mắt đưa tình với tiểu thê tử, ngươi cũng biết trong chốc lát không thấy tiểu thê tử trong lòng thì hoảng hốt, ngươi có thể hay không vì lão nhân ngươi đây suy nghĩ một chút? Ta cũng muốn gặp tiểu thê tử mà!

 

Lời nói này lớn tiếng một chút, hoàng hậu nghe rõ ràng, ngay cả Cốc hiền phi đều nghe được. Hai người bất đắc dĩ cười khổ, chợt nghe Cốc hiền phi nói:

-“Bây giờ ngẫm lại, thật không biết ban đầu là thế nào thức đêm tới được.

 

Hoàng hậu cũng nói:

-“Ngươi tốt hơn bản cung nhiều, tốt xấu dưới gối còn có nhi tử, Kỳ nhi tuy nói không để ý triều chính, nhưng quốc khố dồi dào là toàn dựa vào hắn, là một đứa bé thỏa đáng nhất, ngươi cũng có hi vọng có nơi dựa vào, bản cung mới là thật khổ.

 

Cốc hiền phi biết ý của nàng, chỉ có cái vị trí hoàng hậu, nhưng dưới gối không nhi không nữ, cũng thật khó cho nàng nhịn nhiều năm tháng như vậy.

 

-“Tốt xấu ngươi là trung cung.

Cốc hiền phi chỉ đành nói lời an ủi,

-“Đối với hết thảy hoàng tử mà nói, ngươi cũng là mẹ cả, tương lai mặc kệ ai kế vị, ngươi cũng là hoàng thái hậu chính kinh, đời này tóm lại không thua thiệt được.

 

Hoàng hậu cười khổ, nói:

-“Bản cung biết, ta tức là không có con cái thôi, bằng không hậu vị này cũng không tới phiên ta tới ngồi. Nhớ lúc đầu lúc ta mới bước lên hậu vị, nhiều người nhìn đỏ mắt, ngầm ngáng chân ta không ít cho, nhưng không có mấy người có thể như Hiền phi ngươi vậy nhìn thấu triệt.

 

Hai người nhỏ giọng trò chuyện, một người trong lòng so một người đau khổ, mà Thiên Vũ đầu kia vẫn còn cố túm lấy Huyền Thiên Minh không buông, không ngừng nói với hắn,

-“Ngươi chỉ cần có thể mời mẫu phi ngươi từ trong Nguyệt Hàn cung ra, hay hoặc là đưa trẫm vào trong Nguyệt Hàn cung đi… Minh nhi, ngươi muốn cái gì trẫm cho cái ấy, ngươi chính là muốn toà giang sơn này, trẫm đều chắp tay nhường cho.

 

Nói vậy hoàng hậu vừa mới rời đi cùng Cốc hiền phi cũng nghe, hai người lần thứ hai cười khổ, chợt nghe Cốc hiền phi nói:

-“Sau khi say nói đơn giản dễ dàng, nhưng những năm này, nếu hắn có tâm lập thái tử, sớm đã lập rồi.

 

Hoàng hậu cũng nói:

-“Phải đấy ! Nhìn như hồ đồ, thế nhưng đều khôn khéo hơn ai khác. Hắn chắng phải một cái có thể vì nhi nữ tư tình liền chắp tay nhường giang sơn cho người, trong lòng hắn có Đại Thuận, có liệt tổ liệt tông, hắn cũng muốn chọn một người tốt nhất, dù là không phải người nọ sinh ra, chỉ phải xứng đáng với Đại Thuận, đó mới là tâm ý của hắn.

 

Lời nói tương tự, Huyền Thiên Minh cũng đối diện Thiên Vũ đế nói, trắng ra đoán xuyên tâm tư của ông, thậm chí còn nói:

-“Chẳng phải ngài muốn xem thử ta với ca ca cuối cùng ai có thể gánh giang sơn này sao? Thôi, ta cũng muốn xem thử hắn đến cùng có được hay không, nếu như hắn được, giang sơn này ta không tranh; Nếu như hắn không được, ta sẽ thay ngài cẩn thận bảo vệ tốt phần cơ nghiệp này.

 

Bên này hai phụ tử nói chuyện, nói về giang sơn đại nghiệp, mà lúc này Chương Viễn lại bị một tiểu thái giám bên ngoài đến truyền lời gọi đến một bên, đưa lỗ tai nói câu,

-“Viễn công công, không tốt, trong cung xảy ra chuyện, có hai vị tiểu thư…..bị giết!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 812:

, Người bị giết!

 

Tại cung yến đại niên, trong cung xảy ra án mạng, tiểu thái giám cũng không biết tin tức này đến cùng nên báo hay không, nhưng ít ra minh bạch không thể trước mặt nhiều người trực tiếp báo ngay, vì thế chỉ truyền cho Chương Viễn.

 

Khẩu hình miệng rơi vào mắt nàng, trong lòng nàng giật mình, mi tâm tức khắc nhíu chặt.

 

Huyền Thiên Ca ở bên cạnh thấy, còn buồn bực hỏi một câu:

-“Sao zậy? Phải chăng khó chịu chỗ nào?

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, trong lòng hăng hái suy đoán hai cái tiểu thư ngộ hại kia sẽ là ai, nguyên nhân là gì, nhưng thủy chung không bắt được trọng điểm.

 

Mà lúc này, sau khi Chương Viễn thật sự suy nghĩ, truyền lời cho hoàng hậu. Thiên Vũ uống nhiều rồi, căn bản không trông cậy nổi, huống chi ngộ hại là hai vị tiểu thư, để hoàng hậu đứng ra xử lý cũng thích hợp.

 

Vốn Hoàng hậu với Cốc hiền phi vừa ăn uống trà nghe hát vừa nói chuyện, Chương Viễn báo lại tin tức này để cho bà thoáng cái nhức đầu. Gần sang năm mới, làm sao lại không thể yên tĩnh chứ? Bà cũng không sao, theo bản năng chuyển ánh mắt tới chỗ Nguyên quý nhân, nhìn thấy người nọ đang ở chỗ đó thong dong tự tại nghe diễn trò, giống như trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

 

Cốc hiền phi hỏi một câu:

-“Sao vậy?

 

Nhưng còn không chờ hoàng hậu trả lời, lại nghe ở phía sau chỗ ngồi một trận đại loạn, có vị phu nhân không ngừng cầu viện với người bên cạnh:

-“Tìm không thấy nữ nhi của ta, các ngươi có ai nhìn thấy Hoan nhi nhà chúng ta không?

 

Phượng Vũ Hoành nhìn vị phu nhân sốt ruột tìm nữ nhi kia, quen mặt, nhưng cũng không đáng nhắc tới, đành phải hỏi Huyền Thiên Ca:

-“Vị phu nhân kia là trong phủ nào? Hôm nay lại dẫn theo nữ nhi cùng nhau tiến cung?

 

Huyền Thiên Ca liếc nhìn, nói:

-“Phu nhân Hình bộ thượng thư, hôm nay là nữ nhi dẫn dòng chính cùng nhau tiến vào cung.

 

Lúc này nàng cũng cau mày, trên mặt hơi có chút ghét bỏ nói:

-“Đều nói phu nhân nhà Hình bộ thượng thư là cái không ra gì, trong ngày thường thì thích lừa gạt, sao trường hợp này cũng không biết an phận chút? Nữ nhi nhà mình không thấy thì đi tìm… ở chỗ này làm ầm ĩ cái gì? Quấy rối hí tràng không nói, thanh danh cô nương gia cũng chẳng phải ném đi...

 

Phượng Vũ Hoành biết, nữ tử Đại Thuận tuy nói là rất khai hóa, trong ngày thường có thể ra phố, có thể có tiệm của mình, trò chuyện với nam tử cũng không cần trốn trốn tránh tránh, nhưng cũng không đại biểu cũng đã khai hóa đến cái loại không kiêng dè gì của thế kỷ hai mươi mốt. Bình thường mà nói nữ nhi nhà mình mà mất tích gì đó, thế nào cũng nên chính mình trước tiên cúi đầu đi tìm, thực sự tìm không được lại nghĩ biện pháp khác, lần này liền trực tiếp náo loạn lên, vị cô nương kia coi như tìm được, cũng sẽ làm cho người khác lên án, nói thí dụ như: Đi nơi nào? Cùng một chỗ với ai?

 

Dạo này, việc tốt không ra tới cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, mọi người động não thế nhưng tương đối lớn, một vị tiểu thư mất tích, có thể diễn hóa thành nhiều kiểu nhiều loại phiên bản, một đồn mười, mười đồn trăm, đều không dùng được hai ngày, thì sẽ trở thành bí mật mọi người đều biết.

 

Chẳng qua, lúc này Phượng Vũ Hoành lo lắng lại chẳng phải thanh danh vị tiểu thư kia, mà là liên hệ việc mới vừa rồi tiểu thái giám truyền lời cho Chương Viễn, lo lắng tính mạng tiểu thư kia.

 

Nữ nhi nhà Hình bộ thượng thư à, Hình bộ thế nhưng công việc đắc tội người, chưa chừng chính là ăn quả đắng cha nàng.

 

Mà lúc này, tiểu nha đầu bên cạnh Huyền Thiên Ca cũng đang nói với nàng:

-“Công chúa ngài quên à, tiểu thư dòng chính nhà hình bộ thượng thư là từ hậu đài tới, không chắc là vị phu nhân kia cố ý diễn một màn kịch đấy!

 

Huyền Thiên Ca vỗ vỗ đầu nghĩ tới, vội vã bát quái với Phượng Vũ Hoành:

-“Sao ta quên vụ này, vị tiểu thư dòng chính nhà Hình bộ thượng thư vốn là do một tiểu thiếp sinh ra, nhiều năm về trước đại phu nhân Hình bộ thượng thư không sinh con, từng một lần cho rằng mình đời này cũng không hy vọng sinh con, không còn cách nào mới đưa nha đầu bên cạnh mình lên giường phu quân, sinh ra hài tử liền ôm đến bên mình nuôi, sau lại nghĩ cách ép tiểu thiếp kia treo cổ. Chẳng qua những năm trước đây nàng cũng không biết là làm sao lại chuyển vận, thân mình nhiều năm không mang thai được bất chợt có động tĩnh, không chỉ sanh ra cốt nhục thân sinh của mình, lại là một đôi long phượng thai. Nàng có hài tử của mình ở dưới gối, như thế nào lại muốn thấy con tiểu thiếp sinh, nhưng tiểu thư dòng chính kia cũng là từ khi sinh ra liền do bà nuôi dưỡng, cũng khó nói một chân đá trở lại làm thứ nữ có thể xong việc, Thượng thư đại nhân cũng thực thích nữ nhi kia, không thể đồng ý. Ta thấy bà ta tám phần mười đúng là cố ý làm hỏng thanh danh cô nương kia đấy!

 

Hoàng Tuyền Vong Xuyên ở bên cạnh nghe, bất đắc dĩ lắc đầu, Hoàng Tuyền thẳng thắn thoải mái, cảm thán câu:

-“Trình độ liều mạng buồn nôn giống với Phượng gia những năm trước.

 

Phượng Vũ Hoành hừ lạnh,

-“Còn kém Phượng gia một chút, bớt đến người phụ thân còn có chút lương tâm.

 

Nói xong, lại hướng Huyền Thiên Ca nói:

-“Sợ là sự việc không phải ân oán trạch môn đơn giản như vậy, xuất diễn này càng diễn càng náo nhiệt đấy!

 

-“Hả? Vì sao lại nói như thế?

 

Huyền Thiên Ca đang khó giải, lúc này, hoàng hậu cùng Cốc hiền phi đã đứng lên, bên cạnh, Chương Viễn cũng đỡ Thiên Vũ đế chuẩn bị rời khỏi Minh Chỉ cung, bên người còn mang theo mấy tên ám vệ hiện thân ra đi theo bảo vệ. Mới ra hí điện, lập tức lại có một đội Ngự lâm quân vây quanh, mênh mông cuồn cuộn liền đưa Thiên Vũ đi.

 

Kết quả, từ trong hí điện đi ra, gió lạnh thổi một hơi, cũng thổi Thiên Vũ đế đến mức lấy lại tinh thần, men rượu thoáng cái đã vơi đi, như là người từ trong mộng thức tỉnh, nhìn nhìn bốn phía, khó hiểu hỏi:

-“Đây là muốn đi nơi nào? Tiểu viễn tử, ngày hôm nay đại niên, ngươi không để trẫm bồi tiếp mọi người nghe nhạc à, đây là muốn cưỡng ép trẫm đi đến nơi nào?

 

Chương Viễn tức giận đến cái mũi đều méo, nếu như không phải trước mặt nhiều người, hắn thật muốn nhấc chân đạp Thiên Vũ một cái. Cưỡng ép à? Đây là dùng cái từ gì vậy? Có thể tán dóc hay không? Cái này nếu như bị người hữu tâm làm mưu đồ lớn, cái mạng nhỏ của hắn thế nhưng đáng lo.

 

Chương Viễn bị Thiên Vũ chọc tức đến mặt cũng xanh rồi, dưới tay dùng sức, dùng sức tại phía dưới cánh tay Thiên Vũ bấm một cái, nhéo Thiên Vũ “Gào” to một tiếng, sau đó thì nghe Chương Viễn nói:

-“Hoàng thượng, ở đây đã xảy ra chút sai lầm, nô tài đã báo với Hoàng hậu nương nương, nương nương nói nàng sẽ xử lý, bảo nô tài đỡ ngài trở lại nghỉ ngơi. Ngài uống nhiều rượu, sớm chút nghỉ ngơi mới tốt.

 

-“Nào có uống nhiều rượu?

Thiên Vũ tỉnh rượu, căn bản không thừa nhận mình quá say, lại nghe nói xảy ra sai sót, quay đầu lại hỏi hoàng hậu:

-“Xảy ra chuyện gì? Ngươi nói với trẫm, mọi người đều đã ở chỗ này, sao có thể một mình trẫm đi nghỉ ngơi. Nói một chút, có chuyện gì trẫm đại diện cho các ngươi.

 

Lời làm chủ này vừa nói ra, Mã phu nhân Hình bộ thượng thư lúc trước ầm ĩ tìm nữ nhi y hệt như có người tâm phúc, liền kêu khóc nhào tới đằng trước, rầm một cái quỳ xuống trước mặt Thiên Vũ, khóc lóc nỉ non nói:

-“Hoàng thượng, thời điểm nữ nhi nhà thần phụ đang nghe diễn không thấy, cầu hoàng thượng làm chủ, tìm người trở về!

 

Bà vừa nói vừa khóc, cũng không có mếu máo, phấn trên mặt cũng lem, buổi tối khuya nhìn rất dọa người.

 

Thiên Vũ nhìn người này làm sao giống như bị bệnh thần kinh? Bên trên mặt lập tức phát ra cảm giác chán ghét. Còn nữa, một phụ nữ của quan viên, cho dù muốn đến trước mặt ông kêu oan vậy cũng nên là lão gia nhà nàng đến kêu, nàng xông lên tính làm chuyện gì?

 

Đang nghĩ ngợi, Mã đại nhân Hình bộ thượng thư cũng một đầu mồ hôi tiến lên quỳ xuống, đầu tiên là đối cái bát phụ nhà mình hung hăng trừng mắt liếc, lập tức cũng là mặt sầu khổ nói:

-“Hoàng thượng bớt giận, nữ nhi hạ quan xác thực đã mất tích đã một thời gian, hạ quan phái người đi tìm khắp nơi, cũng xin nhờ người trong cung giúp đỡ cùng tìm, nhưng đến nay đều vẫn chưa tìm thấy.

 

-“Hả?

 

Thiên Vũ vừa nghe lời này, lại nhìn cái người quỳ tới trước, trong lòng cũng lập tức trở nên coi trọng. Hình bộ chính là nha môn trọng yếu, tư cách của Hình bộ thượng thư, những năm này lão Mã này cũng đắc tội với không ít người, cũng đừng là có người ác ý trả thù. Nhưng suy nghĩ lại, người nào có lá gan lớn như vậy động thủ ngay trong cung?

 

Ông nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Chương Viễn:

-“Sai lầm ngươi nói vừa rồi là tình huống thế nào? Chuyện có quan hệ với nhà lão Mã?

 

Chương Viễn thấy lại muốn gạt Thiên Vũ bắt ông đi cũng là không thể nào, vì thế bất đắc dĩ nói:

-“Hoàng thượng đã muốn quản, vậy cũng chớ đứng ở chỗ này quản. Bên ngoài gió lạnh, hãy để nô tài trước tiên nâng ngài vào trong Minh Chỉ cung rồi nói đi.

 

Thiên Vũ về việc này không có ý kiến, đàng hoàng được đỡ tiến vào, mấy người hoàng hậu cũng theo trở lại trong điện. Trên sân khấu sớm đã không còn diễn hí khúc, đám người cũng tự giác chia đứng ở hai bên, không dám ngồi.

 

Thấy Thiên Vũ ngồi vào chỗ của mình, lúc này hoàng hậu mới lại đi lên trước, chủ động mở miệng nói:

-“Hoàng thượng, có cung nhân tại bên hồ gần Minh Chỉ cung phát hiện hai bộ thi thể nữ nhân, xem ăn mặc hẳn là tiểu thư nhà quan tới tham gia cung yến, rốt cuộc là ai hiện tại còn không rõ ràng lắm, thần thiếp đang chuẩn bị dẫn người tới nhìn thử.

 

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người kinh hãi, một người truyền một người, lời nói người chết bên hồ rất nhanh thì truyền khắp cả Minh Chỉ cung.

 

Mã đại nhân và Mã phu nhân nghe được đều trắng mặt, Mã phu nhân còn tốt chút, nhưng Mã đại nhân đã run run, lãi nhãi không ngừng:

-“Sẽ không, chẳng phải Hoan nhi, tuyệt đối không thể là Hoan nhi.

 

Nói rồi, nhấc chân liền chạy ra ngoài.

 

Ông vừa chạy, tự nhiên Mã phu nhân cũng là chạy theo ở phía sau, vừa chạy vừa gào khóc, nghe được đám người đều run lập cập.

 

Mà trừ đi tiểu thư Mã gia, còn có một cỗ thi thể khác đây! Đám người phản ứng kịp, lập tức bắt đầu ở trên điện tìm kiếm nữ nhi nhà mình, các tiểu thư đứng cùng với đám tỷ muội cũng tản ra bốn phía, đi tìm kiếm cha mẹ mình.

 

Trong lúc nhất thời, Minh Chỉ cung đại loạn, Thiên Vũ nhìn quáng mắt, thẳng thắn vung tay lên:

-“Đến bờ hồ! Đều đến bờ hồ đi nhìn thì biết!

 

Xác thực nhìn thì biết, bên hồ hai bộ thi thể song song mà nằm, nơi ngực mỗi người đều cắm vào một mũi tên tinh xảo, rất rõ ràng bị sát hại.

 

Phượng Vũ Hoành đối nữ nhi nhà Hình bộ thượng thư không có ấn tượng gì, nhưng một cỗ thi thể khác nàng liếc mắt liền nhận ra. Không chỉ nàng nhận ra, rất nhiều người cũng nhìn ra đầu mối, Nhậm Tích Phong đang nhíu mày nói:

-“Thế không phải nữ nhi nhà Đại học sĩ sao?

 

Lập tức chớp mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, trong ánh mắt mang theo lo lắng.

 

Đúng vậy, hai người chết, một người là tiểu thư Mã gia không thể nghi ngờ, bởi vì Hình bộ thượng thư cùng phu nhân đã nhào tới khóc lớn, mà một người khác là nữ nhi Đại học sĩ, trước bởi vì cùng Phượng Vũ Hoành đối nghịch, bị đuổi ra Phỉ Thúy điện, Lệ Ảnh.

 

Phượng Vũ Hoành không hiểu vì sao Lệ Ảnh này còn ở tại trong cung, chẳng phải nàng hẳn là đi theo Lệ đại học sĩ cùng nhau xuất cung sao? Thiên Vũ cho dù muốn xử lý cũng không thể tại dịp đại niên phong ấn, bọn họ cũng nhanh nhanh về nhà đi sắp xếp tốt trong nhà, nhưng vì sao chết ở chỗ này? Lệ Ảnh chết rồi, Lệ đại học sĩ đâu?

 

Cũng không sao, Phượng Vũ Hoành chợt thấy có một chiếc lưới lớn đang từ trên trời rơi xuống, nhắm thẳng nàng, từng chút từng chút thu vào. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 813:

, Hung thủ giết người…

 

Đối phương muốn thu lưới, mà nàng chính là con cá lớn kia, chỉ có điều cái lưới này chẳng qua chỉ là một ít bộ phận trong vô số lưới lớn mà thôi, đối phương có lẽ cũng không phải ngu xuẩn đến cho rằng chút chuyện nhỏ này có thể bao bọc nàng lại, mà nàng đương nhiên cũng sẽ không cho là đối phương một lòng muốn dựa vào trận cung yến này diệt trừ nàng.

 

Phượng Vũ Hoành sờ mũi một cái, đi tới Đại Thuận này, cảm giác tồn tại thật là càng ngày càng mạnh mà! Ánh mắt thuận theo nhìn lại Bát hoàng tử đằm kia, nhưng thấy đối phương cũng đang nhìn nàng, trên mặt mang theo nụ cười nhạt nhòa. Nàng lại đột nhiên ngẩng mặt cười sáng rực, đến là cười đến Bát hoàng tử sửng sốt một hồi, hoàn toàn cân nhắc không hiểu nữ nhân này vì sao trong chớp mắt liền cười thành thế này, chẳng phải hẳn là lo lắng sao?

 

-“A Hoành.

Huyền Thiên Ca kéo kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nói:

-“Sao ta luôn cảm thấy chuyện này lại cùng ngươi không thoát liên quan chứ? Nữ nhi đại học sĩ kia lúc trước thế nhưng từng có cãi vả với ngươi, sẽ có hay không có người...

 

Lời của nàng vừa nói đến đây, bất chợt chợt nghe được trong đám người có tiếng người nói:

-“Đây không phải là tiểu thư Lệ gia lúc trước tại Phỉ Thúy điện có xung đột với Tế An quận chúa sao?

 

Một câu nói, lại nâng lên chuyện phát sinh ở Phỉ Thúy điện, cũng thuận tiện nhắc nhở đám người, một trong người chết với Phượng Vũ Hoành vừa rồi từng có cãi vã, nhưng lại chẳng phải ầm ỹ thông thường, ầm ỹ đến ngay cả Lệ đại học sĩ đều bị đuổi ra ngoài, rất rõ ràng năm tới sẽ mất chức.

 

Đám người không khỏi đều đưa ánh mắt tập trung tới chỗ Phượng Vũ Hoành, có rất nhiều người trong mắt mang theo nghi hoặc cùng suy nghĩ, hiển nhiên đối với cái chết của Lệ Ảnh đã liên hệ đến trên người Phượng Vũ Hoành rồi.

 

Huyền Thiên Ca chau mày, không thích nói:

-“Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Từng có xung đột lại làm sao? Trong ngày thường các tiểu thư nhà các ngươi cũng không bớt cùng tiểu thư phủ người khác có xung đột cãi vả, thế nào, có phải không là tiểu thư nhà nào có chuyện bất trắc đau đầu nhức óc, đều phải lục lọi ra người đã từng xảy ra cãi vã với nàng? Các ngươi có lúc này, không bằng đi tìm Lệ đại nhân đi, hỏi thử hắn vì sao sau khi bị đuổi ra Phỉ Thúy điện không nhanh chóng mang theo nữ nhi xuất cung.

 

Đối với lời của Huyền Thiên Ca đám người cũng là không thể phản bác, ngẫm nghĩ cũng phải, đường đường Tế An quận chúa, cho dù đối Lệ Ảnh kia sinh lòng không vui, cũng không đến mức trong cung liền hạ thủ, càng không đến nỗi hạ loại sát thủ này. Một cái quận chúa, muốn chỉnh người còn không phải chuyện rất dễ dàng sao. Vì thế có người gật đầu, cảm thấy được chuyện này không có quan hệ gì với Phượng Vũ Hoành, cũng không còn quan tâm đầu này.

 

Nhưng sự việc nếu đơn giản như vậy, hai người này chết cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì. Người Cửu hoàng tử bên này đương nhiên sẽ không đi hoài nghi Phượng Vũ Hoành, người trung lập cũng nghĩ đến minh bạch, lại một mực có một đám người chuyên môn một phe đối nghịch nàng, vô lý đều phải biện giải ba phần, huống chi hiện tại thi thể đều bày ra trước mắt, sao bọn hắn có thể bỏ qua cơ hội thật tốt thế này. Đạo lý được thông, dù sao chức Hình bộ thượng thư đắc tội với người rất nhiều. Nhưng Lệ đại nhân chẳng qua là một Đại học sĩ, hắn không có cơ hội gì đắc tội người? Vì sao Lệ tiểu thư hiện tại là một cỗ thi thể nằm tại đây?

 

Lại có người thuận lời nói:

-“Ta vừa mới nhìn thấy Tế An quận chúa rời tiệc, nghe người ta nói giống như cũng là đi đến bên hồ. Quận chúa, là như thế này sao?

 

Nói xong lời này, nguyên bản là thái y trong đám người tham gia cung yến cũng xét nghiệm ra kết quả:

-“Hồi hoàng thượng, tử vong không lâu mới hơn nửa canh giờ.

 

Thời gian địa điểm đều cùng lúc Phượng Vũ Hoành rời khỏi Minh Chỉ cung hí điện đi đến bên hồ ăn khớp với nhau, thật đúng dịp.

 

Phượng Vũ Hoành trong lòng hừ lạnh, Bát hoàng tử này hồi triều thật đúng là không yên tĩnh mà, đầu năm mùng một liền bắt đầu quậy lên, đây là quyết tâm không khiến người ta có một năm tốt. Cũng nói ra năm mới phải cầu cái may mắn, không thể tức giận, không thể cãi vã, ngôn ngữ cũng không có thiếu kiêng kỵ. Tiếc thay một cái cung yến này nhưng cái gì cũng có, đến nay cả thi thể đều đặt tại đây cho mọi người nhìn, cái này còn may mắn cái rắm.

 

-“Tế An quận chúa, như thế nào quận chúa không nói? Phải chăng chột dạ?

 

-“Đúng vậy! Tế An quận chúa, người người đều biết quận chúa có cừu tất báo luôn không chịu thiệt, bao năm nay chúng ta cũng không gặp quận chúa chịu thiệt thòi gì, cả hoàng thượng cũng hướng quận chúa nói chuyện. Đương nhiên, cũng xác thực quận chúa vì Đại Thuận chúng ta làm không ít việc tốt, chúng ta hẳn là cảm kích quận chúa, nhưng như thế nào đi nữa quận chúa cũng không nên bụng dạ hẹp hòi đến nông nỗi như thế này! Tiểu thư Lệ gia kia chẳng qua trong lời nói đụng phải quận chúa, dù cho cũng có chút tứ chi chạm vào nhau, nhưng các tiểu thư sao, cãi nhau còn không phải chuyện thường xảy ra, sao quận chúa cứ như vậy không thể bao dung, cứ phải đưa Lệ tiểu thư vào chỗ chết chứ?

 

-“Đúng vậy! Người người đều biết Tế An quận chúa võ thuật cao cường, được một tay tài bắn cung, nguyên nhân cái chết của hai vị này vừa vặn cũng đều là trúng tên, cái này nên giải thích như thế nào?

 

Từng tiếng nghi vấn phả vào mặt, Phượng Vũ Hoành cảm thấy được những người này cùng như đoán đúng có thưởng, cũng không biết giải thưởng này lớn đến mức độ nào, có thể để cho bọn họ không thèm đếm xỉa đến nét mặt già nua mà nói lời trái lương tâm này. Chẳng qua cũng bình thường, bọn họ vốn là người theo phe Bát hoàng tử, cùng phía bên mình luôn luôn như nước với lửa.

 

Thiên Vũ tuổi sắp già, tranh thủ mỗi một ngày mỗi một cái cơ hội, cũng phải dùng toàn lực chống đỡ cho hoàng tử bọn họ chọn trúng. Huống chi, nàng tinh tường, vụ này bản thân chính là cái nguyên bộ, đặt bẫy nàng, nhưng lại cảm thấy vì lôi kéo nàng xuống nước liền giết hai tiểu thư nhà quan vô tội, thủ đoạn này thật giống như cấp thấp, Bát hoàng tử sẽ không làm như vậy, thế thì chỉ có thể nói rõ một chút, giết người cũng chẳng phải vì hãm hại nàng, nhưng sau khi giết người lại cảm thấy hại nàng một phen cũng là tùy tiện, lúc này mới có một màn trước mắt này.

 

Phượng Vũ Hoành nhún vai cười, cười đến những người chỉ thẳng nàng là hung thủ thẳng mơ hồ, thầm nghĩ, người quận chúa này phải chăng ngốc?

 

Trong lúc nhất thời, vô số người bắt đầu ở hiện trường quạt gió thổi lửa, cũng có không nhịn được mở miệng cùng với lý luận, bên hồ rất náo nhiệt…

 

Mà chen trong đám người Phượng Tưởng Dung cũng không nhịn được nữa, hô to một tiếng:

-“Mấy người các ngươi là nói hưu nói vượn! Nhị tỷ tỷ ta sẽ không giết người, các ngươi thị phi không phân, thật giả không phân biệt, làm sao làm quan vậy!

 

Tiểu nha đầu này đầu năm vừa rồi mới mười ba tuổi, không giống trước đây cái loại khiếp đảm kia, đặc biệt được Tứ hoàng tử dạy dỗ, đối với thế lực ác cũng biết phản kháng. Thế nhưng cũng giới hạn ở trong phạm vi nhỏ cậy mạnh, tại loại hiện trường cung yến này nàng vẫn rất điệu thấp, chủ yếu chẳng thấy tồn tại, vẫn còn thường lần lượt từng người bắt nạt. Nhưng nàng cái gì cũng nhịn được, chính là nhịn không được những người này hồ ngôn loạn ngữ hung bạo chụp mũ tội giết người lên trên đầu Phượng Vũ Hoành. Phượng Vũ Hoành là nhị tỷ tỷ của nàng, nhị tỷ tỷ mà nàng từ nhỏ đã thích nhất sùng bái nhất, lúc trước vì nguyên nhân bảo vệ, hai bên đều phải giả vờ trở mặt, tiểu nha đầu Tưởng Dung nghĩ Nhị tỷ tỷ của nàng nghĩ như vậy không được... 

 

Hôm nay tại trong sân Cảnh Từ cung nhìn thấy ba vị phu nhân Diêu gia công nhiên tốt với Phượng Vũ Hoành, lúc này nàng cũng không nhịn được nữa. Cái gì bảo vệ hay không, nếu như dùng cách bảo vệ này làm người dưng cả đời, nàng tình nguyện không cần phần bảo vệ này, tình nguyện suốt ngày sinh sống ở dưới đao quang kiếm ảnh, cũng phải cùng một chỗ với nhị tỷ tỷ mình.

 

Một tiếng này của Tưởng Dung cũng làm cho Tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch hoảng sợ, chẳng qua cũng không có ngăn cản nàng, theo sát sau nói câu:

-“Đúng, các ngươi ít ở đây nói hưu nói vượn!

 

Phượng Vũ Hoành vỗ trán, nha đầu Tưởng Dung à, Nhị tỷ tỷ thế nhưng uổng che chở ngươi mấy tháng này. Bát hoàng tử hồi kinh, thời điểm nhạy cảm như vậy, ngươi nói ngươi đi theo quấy rối cái gì đây! Trong tâm tư của nàng nghĩ, hôm nay tìm một cơ hội, có nói với Tứ hoàng tử một cái, gần đây để hắn nghĩ cách bảo vệ Tưởng Dung, muôn ngàn lần không được xảy ra chút sai sót nào. Hoặc là thẳng thắn đón tới trong phủ của mình, nói chung không thể ở trong cái tiệm tranh thêu kia, quả thực tương đương với mở rộng cửa lớn để người ta thu thập.

 

Nguyên bản Tưởng Dung mở miệng nói như vậy dẫn tới rất nhiều lão thần bất mãn, nhưng Tứ hoàng tử tiếp theo đã mở miệng, sau khi tiếp nhị liên tam, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử cũng đều lần lượt biểu đạt bất mãn của chính mình với những người này, đến là đè nén khí thế của bọn hắn một số.

 

Tiếp theo, Lục hoàng tử Huyền Thiên Phong cũng mở miệng, trực tiếp chính là vì Phượng Vũ Hoành làm chứng:

-“Việc này cùng Tế An quận chúa tuyệt không nửa điểm liên quan, việc này bản vương có thể làm chứng! Bởi vì quận chúa đi ra hít thở không khí, đi đến bờ hồ, cũng là cùng một lúc với bổn vương.

 

Một câu nói, lại dẫn tiêu điểm lên thân mình.

 

Lục hoàng tử là một văn nhân, không tranh với hoàng vị, thuộc về một hoàng tử trung lập, bao năm nay, nói tóm lại thần tử trong triều vẫn khá tôn trọng Hiền vương điện hạ này, cũng bởi vì hắn mang loại khí chất thư sinh, còn có làm ra một loạt cống hiến không thể coi thường đối với văn hóa Đại Thuận. Lại không nghĩ rằng đêm nay vào lúc này, Lục hoàng tử cư nhiên đứng ra lên tiếng ủng hộ Phượng Vũ Hoành, còn làm chứng cho nàng, cái này rốt cuộc là tình huống gì?

 

Đám người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm gì đây, nhưng vẫn có người vừa nhắm mắt dối lòng, không nghĩ cái gì Lục hoàng tử, che giấu lương tâm lên tiếng nói:

-“Hiền vương điện hạ cùng Tế An quận chúa? Nửa đêm canh ba các ngươi một mình đi tới bờ sông hẻo lánh như thế là làm cái gì? Tế An quận chúa, ngươi thế nhưng đính hôn với Ngự Vương điện hạ? Sao không kiềm chế như vậy?

 

Những người này bảy mồm tám mỏ chõ vào cả đêm, Phượng Vũ Hoành cũng chưa mở miệng nói một câu, chỉ cảm thấy một bầy ruồi bọ ở bên tai ong ong chuyển, thật đáng ghét.

 

Trên mặt nàng lộ ra phiền chán, Lục hoàng tử đầu kia vẫn còn đang dựa vào lí lẽ biện luận, còn đang cố gắng vì nàng tháo sạch quan hệ. Mà tương tự Huyền Thiên Minh vẫn đứng không lên tiếng nhưng nhìn phiền chán của Phượng Vũ Hoành ở trong mắt, hai người tâm ý tương thông, hắn cũng cảm thấy những người này như ruồi bọ…. vì thế đưa tay, vừa vặn với lên một chuỗi hạt châu trước người một quan viên bên cạnh đang mang, dùng sức kéo đứt chuỗi hạt châu, sợi dây siết chặt, người nọ “A”, một tiếng kêu chưa kịp kết thúc, thì thấy chuỗi hạt châu mình đeo y hệt mọc ra cánh, thuận theo tay của Huyền Thiên Minh liền bay ra ngoài…..

 

Vừa bắt đầu vẫn là một chuỗi, bay đến nửa đường liền tản ra ngoài, mỗi hạt đi một đường, những người cũng như ruồi bọ mở miệng ồn ào Phượng Vũ Hoành không minh bạch với Lục hoàng tử, từng người trong miệng bay qua một cái, có người bị đánh tê đầu lưỡi, có người liền dứt khoát bị hạt châu tiến vào cuống họng, còn có người trực tiếp bị đánh rơi mất hai cái răng cửa.

 

Rốt cục, thanh âm đáng ghét đột nhiên ngừng lại, lúc này, nhưng là có người mặt hoảng sợ chỉ vào cổ họng chính mình không ngừng mà thở mạnh, đồng thời phí sức nói:

-“Cứu... Cứu mạng, ám khí rớt vào trong bụng!

 

Mà chủ nhân hạt châu kia lúc này cũng là một tiếng kêu rên ——

-“A! Thủy tinh chủng…..cực phẩm của ta! Các ngươi nôn ra cho ta! Đều nôn ra cho ta!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 12/12/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts