Edit + Beta: Đào Mai
Trong phủ Định Bắc hầu, Định Bắc hầu gia Phó Bình nhìn thấy
kiệu Ngụy Lăng sáng sớm đã tới, lập tức nghênh đón ông vào cửa.
Phó Bình nhìn thấy Ngụy Lăng sắc mặt nghiêm túc, cho rằng
ông là đến nói chuyện gì quan trọng.
Cho lui tả hữu, kêu tâm phúc ra giữ cửa. Còn lấy ra trà đỏ
thẫm lão thái gia nhà mình tồn giữ không uống, pha một ấm trà cho Anh quốc
công. Khi đã chuẩn bị xong, mới hỏi ông:
-"Ngươi đã gây ra
chuyện gì, hiện tại có thể nói."
Ngụy Lăng nhìn ông ta một cái, chậm rì rì nói:
-"Chủ yếu là hướng
ngươi lãnh giáo, thế nào nuôi dưỡng nữ hài nhi tương đối tốt!."
Phó Bình nghe xong thiếu chút nữa một miệng nước trà đều
phun ra ngoài, ông quả thực bị Ngụy Lăng dọa.
-"Ngươi vừa rồi
thế nào không nói... Việc này có cái gì để hỏi!"
Ngụy Lăng nói:
-"Vừa rồi ta vào
cửa đã nghĩ nói, nhưng ngươi ngăn đón không nhường."
Phó Bình hừ một tiếng:
-"Tính tính, xem ở
phân thượng là ngươi ấm đầu, ta lười cùng ngươi so đo."
Phó Bình xoa xoa miệng, bài ra tư thế,
-"Nhà các ngươi không
phải có thu dưỡng cái tiểu thư... kêu Triệu Minh Châu sao? Ta nhớ là từ nhỏ đã
ôm đến trong phủ của ngươi mà, đều đã nuôi dưỡng trở thành tiểu thư đứng đắn!."
Ngụy Lăng cười lạnh nói:
-"Một cái bão dưỡng
mang về cho lão phu nhân giải buồn gì đó, xứng so với Nghi Ninh sao!"
Ông vuốt ve ban chỉ trên tay nói:
-"Chờ lão phu
nhân sớm một chút gả nàng đi ra ngoài, ta tùy tiện cho nàng một phần đồ cưới,
liền tính là ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Thời điểm tìm được Nghi Ninh trở
về, ta liền không nghĩ lưu nàng ở trong phủ, miễn cho chọc Nghi Ninh mất hứng.
Bất quá lão phu nhân dưỡng nàng nhiều năm, tình cảm thâm hậu, ta cũng là không
động tới nàng ta. Liền xem chính nàng ta thức thời hay không thức thời?."
Phó Bình xem như minh bạch thái độ Ngụy Lăng đối với dưỡng nữ
này, người ta căn bản là không có để vào mắt.
Cũng không biết giới quý tộc trong kinh thành này có mấy người
là chân chính thấy rõ, Triệu Minh Châu kia rốt cuộc có từng thấy rõ.
Phó Bình có chút không hiểu, nói:
-"Dưỡng nữ nhi có
cái gì tốt để thỉnh giáo!. Ba cái nữ nhi kia của ta đều là phu nhân trông nom,
ta ấn bốn mùa cho bọn họ thêm xiêm y trang sức… tùy thời tìm tới hỏi hỏi vài
câu là được."
Mọi người đều nuôi dưỡng nữ nhi như vậy, dù sao nam chủ ngoại
nữ chủ nội, vẫn là không thể lẫn lộn.
-"Ngươi nếu như cảm
thấy dưỡng không tốt, rõ ràng thú cái phu nhân trở về giúp ngươi là được."
Phó Bình cười cười nói:
-"Ngươi đi theo Lục
đô đốc ở Mông Cổ đánh bốn năm, hiện tại nên đón dâu thôi."
Ngụy Lăng hiện tại cũng không muốn cưới vợ… thứ nhất phiền
toái, thứ hai sợ cưới về người có nhiều tâm tư, đối Nghi Ninh không tốt.
Ông lắc lắc đầu:
-"Trước không nói
việc này."
Ngụy Lăng dừng một chút, có chút chần chờ nói:
-"Nữ hài nhi này
của ta nay đã mười ba, sắp mười bốn tuổi. Lần trước lúc ăn cơm ta gắp thức ăn
cho nàng, xem bộ dáng nàng tựa hồ không phải thực thích. Việc này nữ hài cùng
nam hài bất đồng, Đình ca nhi ta đánh cũng đã có, nữ hài nhi cũng không dám động
nửa ngón tay, cũng không biết nên như thế nào thân cận một chút!."
Ngụy Lăng nhớ tới từ khi theo trở về đến bây giờ, Nghi Ninh
một tiếng phụ thân đều không có gọi ông.
Phó Bình nhíu nhíu mày, nhặt lời phu nhân bình thường hay
nói xuất ra nói:
-"Mỗi ngày hỏi đến
công khóa của nàng là được, hoặc là dành chút thời gian bồi nàng ăn cơm —— nhất
định phải nuông chiều đấy! Ba nữ nhi nhà ta hàng năm thêm tiền son phấn đều là
mấy trăm lượng bạc. Các nàng thích phu nhân của ta chưa từng keo kiệt bao giờ.
Cái khác cũng là không rõ ràng, bất quá thái độ của ngươi tốt một chút luôn là
không sai."
Ngụy Lăng nhíu mày nghe ngóng, chậm rãi từ trong lòng lấy ra
một quyển sổ nhỏ, lại lấy ra bút lông chấm thấm đẫm nước trà.
-"Ngươi lặp lại lần
nữa, ta nhớ kỹ..."
Đây là cái tổng binh Tuyên Thống, Anh quốc công Ngụy Lăng
trên chiến trường quân địch nghe tin đã sợ mất mật sao? Phó Bình rất muốn lôi
kéo mặt ông cẩn thận nhìn xem, miễn cho chính mình nhận sai người.
Ngụy Lăng thấy ông không nói, nhíu mày:
-"Ngươi nói đi..."
Phó Bình mới ho khan một tiếng, đem lời mới nói vừa rồi lập
lại một lần, lại thêm mắm thêm muối nói rất nhiều.
Chờ thời điểm Ngụy Lăng vừa lòng buông tha ông đã là buổi
chiều, Phó Bình nhìn theo Ngụy Lăng đi ra cổng nhà mình. Có thêm một nữ nhi, người
Anh quốc công nhưng là có vẻ có khí chất hơn.
Ông thực cảm thán trở về phòng. [** Mình chỉ đăng truyện
này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2
nơi này để mình có động lực mà tiếp tục edit... **]
Nghi Ninh đã đến chỗ Ngụy Lăng chờ ông, muốn nói với ông về
chuyện của Tùng Chi cùng Thanh Cừ.
Ngụy Lăng là người tập võ, trong thư phòng của ông sách cũng
không nhiều, từng bộ từng bộ sách thậm chí có bộ còn chưa hề mở ra qua.
Hai đại a đầu hầu hạ Ngụy Lăng châm trà cho nàng, lại hỏi
nàng muốn tìm bản sách giải trí cho nàng xem hay không?
Nghi Ninh lắc đầu nói không cần, nàng đi đến trước thư án của
Ngụy Lăng, phát hiện đồ đạc trên bàn có đôi chút hỗn độn.
Nghi Ninh nhất nhất giúp ông thu thập xong, bút dắt vào ống bút,
quyển sách không cần liền cuốn lại để qua một bên.
Một trong hai đại a đầu tựa hồ muốn nói cái gì?
Ngụy Lăng chán ghét người khác thu thập thư án của ông, thậm
chí rất ít khi cho người tiến vào thư phòng của ông, cho nên nơi này cho tới
bây giờ đều không có thu thập. Nhưng một nha đầu khác tay mắt lanh lẹ cầm lấy
cánh tay nàng ta, ý bảo nàng ta không nên nói gì.
Nghi Ninh thu thập đến mặt sau, nhìn thấy trên thư án có một
phong thơ.
Trên thư tín chỉ có tám chữ "Kinh môn khác thường,
không thể vọng động." Ký tên là một chữ Lục.
Nghi Ninh nhìn thấy trên người hơi hơi rét run, chữ viết này
quen thuộc thậm chí là xâm nhập cốt tủy, hắn giúp nàng sao chép Kinh Phật cho
lão phu nhân Lục gia, liền là chữ như vậy.
Nàng họa Mặc Trúc đồ, hắn tùy tay đề thi cũng là chữ như vậy!.
Thậm chí danh sách sính lễ cho nàng, cũng là chữ như vậy!.
Khi đó nàng cho rằng, là vì duyên cớ hắn đối chính mình phá
lệ dụng tâm, cho nên danh sách sính lễ đều là tự mình viết.
Nhưng chuyện tràn ngập thú vị thêm chút lưu loát này, nay
chính là trên giấy này viết ra tám chữ. Không có chút cảm xúc, chỉ có lạnh lùng
cùng cô đọng.
-"Nghi Ninh, con
là tới tìm phụ thân?" Ngụy Lăng bên ngoài thư phòng đã trở lại.
Nghi Ninh cầm một quyển sách che đi thư tín, hơi hơi thở hắt
ra.
Lục Gia Học... Hắn luôn luôn làm cho tâm tình mình không
yên, nhìn thấy chữ của hắn mà mình đều như vậy, huống chi là bản thân hắn.
Nhiều năm như vậy, người mà La Nghi Ninh kiếp trước không
quên được nhất vẫn là Lục Gia Học.
Nghi Ninh rõ ràng cho rằng hắn là thật sự thích chính mình,
kết quả lại nơi nơi đều là hắn lạnh lùng mưu hoa.
La Nghi Ninh luôn cảm thấy nội tâm chính mình đã đủ cường đại
rồi, nhưng Lục Gia Học vẫn là sẽ làm nàng thất thố, chỉ sợ có trải qua thêm hai
mươi năm đều cải biến không xong.
Thời điểm Nghi Ninh ngẩng đầu nàng đã khôi phục bình thường,
đối Ngụy Lăng vừa bước vào nói:
-"Con đang giúp
ngài sửa sang lại thư án..."
Ngụy Lăng chính là liếc mắt thư án một cái, cười cười khen
nàng:
-"Đã chỉnh tề rất
nhiều, ít nhiều cũng nhờ con sửa sang lại!"
Phó Bình đều nói nữ hài nhi muốn sủng, chỉ cần nàng cao hứng,
lật tung thư phòng này lên cũng đều được.
Hai nha đầu hai mặt nhìn nhau, quả nhiên vừa rồi không ngăn
cản chính là đúng. Theo sau lén lút lui xuống.
Nghi Ninh đợi Ngụy Lăng ngồi xuống ghế thái sư, nàng ngồi ở
bên cạnh ông:
-"Con là đến nói
với ngài chuyện Tùng Chi cùng Thanh Cừ..."
Ngụy Lăng nghe đến đó khẽ cau mày, nói:
-"Các nàng là nha
đầu theo con đến từ La gia. Phụ thân không thể không đề phòng La gia, không thể
để bọn họ ở gần con, hầu hạ con. Con đã mang bọn họ tới, vậy chia cho bọn họ quản
chuyện trong viện của con, nhưng không thể ở lại bên cạnh con."
Nghi Ninh cũng biết không dễ dàng như vậy thuyết phục Ngụy
Lăng, nàng tiếp tục nói:
-"Con mang các
nàng theo, tự nhiên là tin tưởng các nàng."
Nàng nhìn Ngụy Lăng cười cười, hỏi:
-"Vậy ngài tin
con không?"
Ngụy Lăng nhất thời không có trả lời. Những phương diện khác
tùy nàng cao hứng thế nào cũng được, việc hai nha đầu này ông cũng là không thể
thoái nhượng.
Nàng lại cầm lấy tay ông lắc lắc nói:
-"Ngài nếu tin
con, nên để cho con quyết định, ngài nói đúng hay không?"
Ngụy Lăng chỉ nhìn nữ hài nhi nắm cánh tay chính mình, nàng
khó được chủ động thân cận với ông.
Nếu là nàng có thể làm nũng thì tốt rồi, nữ hài nhi khác
luôn sẽ hướng phụ thân làm nũng, nhưng cá tính của Nghi Ninh khẳng định là sẽ
không. Nàng làm không được loại sự tình này...
Ngụy Lăng đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nàng đều nói như vậy, không đáp ứng nàng sao được đây. Ngụy
Lăng thở dài:
-"Thôi, nha đầu
trong phòng con tùy con xử trí đi."
Ông lại bổ sung thêm,
-"Nhưng Trân Châu
nhất định phải ở lại bên người con."
Nghi Ninh đương nhiên cũng là thực coi trọng Trân Châu, Trân
Châu đối Anh quốc công phủ rõ như lòng bàn tay… Tuy rằng còn không có thể hoàn
toàn coi Nghi Ninh là chủ tử, nhưng ít ra so với Đồi Mồi tốt hơn nhiều.
Lúc này trời đã dần dần tối, nha đầu bưng đế nến tiến vào,
nhất thời trong phòng sáng lên hoàng quang ấm áp.
Ngụy Lăng hỏi Nghi Ninh có đói bụng hay không, ông sẽ kêu
nha đầu chuẩn bị bữa tối.
Nghi Ninh nói thực là hơi đói, Ngụy Lăng liền giơ tay sờ sờ
đầu Nghi Ninh:
-"Mi Mi chờ, phụ
thân trả lời thư liền cùng con cùng đi ăn cơm."
Nghi Ninh đối ông cười cười gật đầu. Lại mới có vài phần cảm
giác quen thuộc đối mặt người thân.
Ngụy Lăng đi đến trước thư án hồi âm thư tín, Nghi Ninh nhìn
thấy thân ảnh cao lớn của ông được ánh nến chiếu vào, chiếu ở trên Đa Bảo Các
có vẻ càng thêm cao lớn.
Nghi Ninh chờ có chút mệt rã rời, lại cảm thấy ở nơi này của
Ngụy Lăng cũng thập phần an tâm, dựa vào ghế bành lẳng lặng chờ ông viết thư.
Ngụy Lăng viết xong hồi âm, kêu hộ vệ vào mang đi. Quay đầu
nhìn thấy tiểu nha đầu đang dựa vào ghế bành, ngoan ngoãn lui thành một đoàn,
có thể là bởi vì chờ lâu nên đã buồn ngủ, đang ngủ.
Nàng non nớt tinh tế, cùng ghế dựa cao lớn, cùng trần thiết
nghiêm túc chung quanh đều không hợp nhau.
Ông nhất thời có loại ý thức trách nhiệm của người làm phụ
thân, tiểu nữ hài này bé bỏng như vậy, thật sự là cần ông bảo hộ.
Ngụy Lăng ôn nhu kêu nàng thức dậy, Nghi Ninh mơ mơ màng
màng, để ông nắm đi ra thư phòng. Bên ngoài đêm đã khuya.
Đợi đến thời điểm thanh tỉnh, Nghi Ninh đã ngồi ở trước bàn
ăn.
Sau khi ăn xong Ngụy Lăng lại tự mình đưa nàng trở về, đang
lúc đi, lại nghĩ đến cái gì, nói với nàng:
-"Về sau con giám
sát việc học của đệ đệ con đi... Nó thật sự rất nghịch ngợm, con cũng có thể
giúp phụ thân trông nom dạy bảo nó. Nó nếu không nghe lời con, con liền nói với
phụ thân, phụ thân sẽ giáo huấn nó."
Ngụy Lăng cảm thấy con cũng không thể nuông chiều, nhất định
phải đánh, đánh mới ngoan ngoãn. Đặc biệt ông ở bên ngoài vài năm, tiểu hài tử
này bị sủng không còn bộ dáng gì.
Con trai của mình cùng Triệu Minh Châu thân cận, mà bất hòa
với tỷ tỷ ruột, đây là không được. Về sau, khi ông già đi, đứa nhỏ này kế thừa
vị trí Anh quốc công, nếu không vừa mắt Nghi Ninh làm sao bây giờ.
Ngụy Lăng nói:
-"Con cũng không
cần gấp, phụ thân sẽ bảo nó ngày mai tới tìm con. Nó hiện tại được Trình Lang dạy,
ngày mai Trình Lang sẽ đến giảng bài cho nó, con cũng có thể nghe một chút."
Nghi Ninh cung kính đưa tiễn Ngụy Lăng, cảm thấy có chút đau
đầu. Lần trước nàng cùng Trình Lang như vậy... Ngày mai gặp còn không biết sẽ
thế nào đây.
************
Thật sự rất thích cách edit chuyện của chị , mong chị sẽ ra chap đều đều .
ReplyDeleteYêu và ủng hộ chị
cảm ơn em 💖💖💖, chị sẽ cố gắng ra đều đều 😊
DeleteMong bạn sẽ ra chap đều
ReplyDelete👍, Vâng, mình sẽ cố gắng...
DeleteTruyện hay quá lun
ReplyDelete