Edit + Beta: Đào
Mai
Nhìn thấy Nghi Ninh lui về phía sau, Thẩm Ngọc cả cười, cười
nói:
-"Nghi Ninh muội
muội chớ có kinh hoảng, huynh... huynh chính là muốn cùng muội nói mấy câu
thôi."
Nàng vì sao dùng ánh mắt xa lạ này mà cẩn thận nhìn mình?
Hơn nữa không có chút dịu dàng hòa ái nào.
Thẩm Ngọc buồn bã tươi cười, từ trong tay áo lấy ra cái túi
hương, mặc trên của túi hương màu lam được thêu phong lan tinh xảo. Hắn nói:
-"Bên trong này
là phật châu huynh lần trước đi chùa Nghiễm Tể cầu được, đã được Hoằng Pháp đại
sư khai quang, đồ vật được ông khai quang là rất linh nghiệm."
Thứ này hắn luôn luôn giữ ở trên người, nghĩ thời điểm gặp
được nàng, có thể đưa cho nàng, thậm chí nắm ở trong tay còn mang theo nhiệt độ
trên cơ thể.
Nghi Ninh làm sao có thể nhận đồ của hắn. Nàng chối từ nói:
-"Thẩm Ngọc ca
ca, muội cũng không mang phật châu."
Bàn tay Thẩm Ngọc nắm túi hương thoáng căng thẳng.
Nghi Ninh cảm thấy nàng coi như là người cá tính thực tốt,
bình thường sẽ không trực tiếp cự tuyệt người ta. Nhưng là dưới loại sự tình
này hay là một dao bén chặt đứt đay rối mới được, không có gì nể hay không nể mặt.
Nàng cũng không lại nói chuyện với Thẩm Ngọc, xoay người dọc
theo hành lang gấp khúc đi về phía trước. Tùng Chi lập tức theo sau lưng Nghi Ninh.
Chờ quẹo qua hành lang gấp khúc Nghi Ninh mới nhẹ nhàng thở
ra… Thời điểm nhìn lại, phát hiện cách một rừng mai, thân ảnh Thẩm Ngọc màu lam
còn đứng ở nơi đó không nhúc nhích. Nàng hơi hơi thở dài.
Lúc Nghi Ninh trở về, sân khấu kịch đã bắt đầu, khua chiêng
gõ trống thập phần náo nhiệt.
Ngụy lão phu nhân mặc một bộ vải bồi đế giầy thêu chữ vạn,
cười khanh khách ngồi ở chính giữa đám nữ quyến nghe hát hí khúc.
Chờ thời điểm phát hiện không thấy Nghi Ninh cùng Minh Châu
mới quay đầu hỏi câu:
-"Hai cái nha đầu
thế nào không thấy?"
Hạ nhân lập tức nói:
-"Tiểu thư đã đi
xem hoa mai, Minh Châu tiểu thư lại không biết đi đâu."
Ngụy lão phu nhân liền cười nói:
-"Minh Châu đứa
nhỏ này cũng là, để ta còn nghĩ nàng thích xem diễn nhất, lúc này đang sắp đến
khúc phấn khích. Tìm xem nàng làm gì vậy?."
Nghi Ninh đứng ở cửa sơn phòng, đột nhiên có chút không muốn
đi vào, nàng vốn là tính toán bồi Ngụy lão phu nhân xem mấy tràng diễn, nhưng
nàng vốn không thích xem diễn.
Nghi Ninh thấp giọng nói với Đồi Mồi bên cạnh:
-"Ngươi tới nói với
tổ mẫu một tiếng, nói rằng ta đã uống một chút rượu liền đau đầu, phải đi về nằm
nghỉ một lát."
Đồi Mồi khuất thân đi, Nghi Ninh liền mang theo nha hoàn và
ma ma xoay người ly khai sơn phòng.
Giữa đường tuyết lại bắt đầu rơi, Trân Châu che ô cho Nghi
Ninh, ôn nhu nói:
-"Tiểu thư, trước
đây thời điểm tiểu thư Minh Châu sinh nhật, lão phu nhân đều phải mời gánh hát
đến làm yến hội cho tiểu thư Minh Châu. Tiểu thư Minh Châu thích nghe diễn cái
gì? mọi người đều phải theo nàng cùng nhau nghe. Ngài đừng quá để ý!."
Nghi Ninh nghĩ rằng mình có cái gì phải để ý đây. Nàng hơi
hơi ngẩng đầu, nghe được thanh âm hát hí khúc xa xa truyền đến, tựa hồ thật là
diễn đến chỗ đẹp mắt, đồng la vang lên càng náo nhiệt.
Nghi Ninh than một tiếng nói:
-"Trở về đi."
Trân Châu cảm thấy có chút khó chịu, người làm cho người ta
khổ sở cho tới bây giờ cũng không là cái đại sự gì. Tay nàng đỡ Nghi Ninh hơi
hơi căng thẳng.
Ngay từ đầu Anh quốc công cho nàng đi đến chiếu cố Nghi
Ninh, nàng cũng chỉ coi là làm theo mệnh lệnh của Anh quốc công mà thôi, hiện tại
trong lòng đã có vài phần thật tình.
Nghi Ninh vốn hẳn là người được hưởng hết thảy những thứ
này, Ngụy lão phu nhân sủng ái, địa vị tiểu thư Anh quốc công phủ. Nay, bị người
khác hưởng thụ hơn mười năm, nàng lại ở Bảo Định một cái địa phương nhỏ không đảm
đương nổi một dưỡng nữ như vậy!. Hiện tại nàng đã trở lại, hết thảy cái này lại
còn bị Triệu Minh Châu chiếm lấy.
Cho dù Ngụy lão phu nhân không phải cố ý, nhưng bà đối Minh
Châu sủng ái cũng đã hình thành thói quen.
Đoàn người về tới Đông viện, Nghi Ninh dọc theo đường mòn
trong phủ chậm rãi đi tới, đột nhiên nhìn thấy có cái thân ảnh nho nhỏ ngồi ở trên
hành lang của mình.
-"Đình ca nhi?"
Nghi Ninh đi về phía nó, Đình ca nhi mặc một cái áo choàng
có đường viền, mặt hãm ở trong đường viền có lông của áo choàng. Cả người nó đều
có vẻ xù lông, giống như một động vật nhỏ.
Nghi Ninh ngồi xổm xuống một nữa, có chút kinh ngạc nói:
-"Đệ thế nào ở
trong này, đệ không phải ở sơn phòng xem diễn sao? Nhũ mẫu của đệ không có coi
chừng đệ à?"
Đình ca nhi mới ngẩng đầu, một đôi mắt nai nhìn Nghi Ninh,
lông mi lại dài lại dầy, để người thấy trong lòng đều phải hóa thành nước. Đình
ca nhi nói:
-"Các nàng đang
xem diễn, ta thừa dịp các nàng không chú ý liền chạy ra..."
-"Vậy sao được."
Nghi Ninh lôi kéo nó đứng lên, tiểu hài tử thế nào có thể
làm như vậy!.
Nếu để cho mọi người phát hiện không thấy nó, chẳng phải làm
cho toàn bộ phủ huyên náo người ngã ngựa đổ… hôm nay nhưng là sinh thần của Ngụy
lão phu nhân.
-"Tỷ đưa đệ trở về.
Trân Châu, lấy cái áo choàng lại cho thế tử."
Đình ca nhi lại tránh được nàng, nói:
-"Các nàng nói với
ta... mẫu thân ta trước kia ngụ ở trong này!."
Nó tiếp tục nói:
-"Cho nên ta mới ở
trong này. Ta không nhớ rõ bộ dáng mẫu thân ra sao, các nàng nói nếu ta muốn mẫu
than, liền đến nơi này mà xem..."
Nghi Ninh bị nó nói đến ngẩn ra, cảm thấy nó có chút đáng
thương.
-"Đệ đang nhớ mẫu
thân của đệ à?"
Đình ca nhi hé miệng nói:
-"Ta không nhớ
bà… ta đều không nhớ rõ bà là bộ dáng gì, thời điểm bà chết ta còn quá nhỏ."
Nghi Ninh cũng không có cưỡng bách hắn đi nữa, kêu bà tử đi
sơn phòng bên kia truyền lời. Nàng kéo Đình ca nhi nói:
-"Vậy cũng không
thể ngồi ở đây."
Nàng nắm tay Đình ca nhi đi vào nội thất, trong nội thất đốt
lò sưởi ấm áp, còn hun tùng hương.
Tùng Chi rất nhanh mang bình nước nóng tới. Nghi Ninh đụng đến
trên người Đình ca nhi thấy rất lạnh, liền xốc chăn trên giường lên cho nó ngồi,
gắt gao dịch dịch góc chăn, bỏ chân nó vào bên trong.
Thời điểm Nghi Ninh ngẩng đầu, phát hiện Đình ca nhi đang
nhìn mình.
Đình ca nhi chần chờ một chút nói:
-"Nếu... Ta gọi
ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi có thể ôm ta một cái không?"
Nghi Ninh nghe được trong lòng ê ẩm, vươn tay liền ôm tiểu
hài tử nho nhỏ vào trong ngực.
Đình ca nhi trước có chút không quen, nhưng dần dần liền mềm
mại xuống, tựa vào trong lòng nàng, nhắm hai mắt lại. Nghi Ninh ôm nó hỏi:
-"Đình ca nhi, một
lát buổi tối tỷ lại mang đệ đi thôi, bằng không gọi nhũ mẫu đệ đến chỗ tỷ?"
Tiểu hài tử đã cầm lấy góc áo của nàng, buồn ngủ đang ngủ.
Đầu nhỏ dựa vào bờ vai mình, hô hấp cũng áp vào.
Nghi Ninh cảm thấy nó hôm nay có chút nhu thuận khác thường,
nàng muốn buông nó ra, lại đột nhiên nghe Trân Châu nói:
-"Hôm nay là ngày
giỗ mẫu thân tiểu thế tử. Bởi vì ngày giỗ trùng với ngày sinh của lão phu nhân,
người trong phủ cho tới bây giờ cũng không nói với Đình ca nhi. Phỏng chừng tiểu
thế tử là từ chỗ nào mà biết được, trong lòng mới là không dễ chịu..."
Nghi Ninh đột nhiên nhớ tới chính mình ngày vừa tới đó, thời
điểm nó chạy vào trong phòng mình, mọi người vây quanh nó, nó lại kiêu ngạo lại
quật cường nhìn mình.
-"Nó cũng sống
không dễ dàng."
Nghi Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đình ca nhi rất giống
Ngụy Lăng đến xuất thần.
Trong phủ giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt, cũng là ngày giỗ
của mẫu thân nó. Hơn nữa sợ đụng chạm, còn không dám quang minh nói với nó.
Nghi Ninh tiếp nhận khăn Trân Châu đưa qua đặt ở phía dưới
sau gáy Đình ca nhi. Thời điểm đang muốn buông nó ra, lại đụng đến trán của nó
có chút nóng.
Nghi Ninh bị kinh hãi, lại duỗi tay thử thử, thật là đã phát
sốt.
Nàng nghĩ tiểu hài nhi này làm sao có thể nhanh như vậy là
ngủ, nguyên lai là thân thể không thoải mái.
Nàng vội vã quay đầu nói:
-"Đi kêu Thanh Cừ
đến đây... Lại phái người đi thông tri phụ thân cùng Đồng ma ma!"
Đình ca nhi cho dù chạy đến chỗ mình cũng không ai để ý. Nó
bình thường vốn liền thích chạy khắp nơi. Cư nhiên bị bệnh đều không có người
phát hiện! Nha hoàn và ma ma bên người cũng quá kỳ quái.
Lập tức lại có nha đầu múc nước tiến vào, Nghi Ninh vắt khăn
đặt lên trán Đình ca nhi.
Đình ca nhi nghe động tĩnh liền mở mắt, nhìn thấy nàng coi
chừng ở bên mình.
-"Đệ có chút khát
nước... Thật là khó chịu, " Đình ca nhi một bộ dáng không có sinh lực…
"Đệ muốn uống trà."
Nha hoàn lập tức đưa trà tới, Nghi Ninh đút đến bên miệng
nó, sờ sờ đầu của nó nói:
-"Không có việc
gì... Tỷ tỷ ở đây."
Đình ca nhi tựa vào trong lòng nàng, cảm thấy tay nàng thực
nhu hòa. Cùng với trong tưởng tượng của mình, tay của mẫu thân là không sai biệt
lắm.
-"Thời điểm tỷ tới...
Minh Châu tỷ tỷ nói với đệ, muốn đệ ít chơi với tỷ tỷ, không thể rất thân cận với
tỷ tỷ. Đồ vật của đệ, tỷ tỷ đều muốn cướp đi, phụ thân đem phòng đệ đang ở cho
tỷ tỷ, còn có hai nha đầu của đệ cũng cho tỷ tỷ."
Có thể là bởi vì sinh bệnh, Đình ca nhi có vẻ càng ỷ lại một
chút, nó níu chặt tay áo Nghi Ninh nói:
-"Đệ muốn chơi với
tỷ tỷ, nhưng lại sợ tỷ tỷ thật sự giống như Minh Châu tỷ tỷ nói vậy, đều đoạt
đi đồ của đệ. Liền lén lút đi lại nhìn tỷ tỷ là… là bộ dáng gì?."
Đình ca nhi mím mím môi,
-"Nhưng đệ lại rất
thích tỷ tỷ ôm đệ, đột nhiên cảm thấy, tỷ tỷ chính là lấy đi đồ của đệ cũng
không có quan hệ gì. Vậy tỷ tỷ sẽ cướp đi hết tất cả của đệ sao..."
Nghi Ninh nghe được trong lòng vừa nhói vừa đau. Nàng không
biết tiểu hài tử này suy nghĩ chuyện như vậy, đối với một tiểu hài năm tuổi mà
nói, bị cướp đi hết thảy đích xác phi thường đáng sợ.
Nàng ôm Đình ca nhi, nói với nó:
-"Tỷ tỷ sẽ không
lấy đi bất cứ cái gì của đệ… tỷ rất yêu thích Đình ca nhi đấy!"
Đình ca nhi tựa vào trong lòng nàng tựa hồ rốt cục thả lỏng
một ít, không nói gì?
Bất quá một lát Ngụy Lăng cũng mặt trầm xuống đi tới, ông vừa
gặp khách trở về, trên người còn mặc quan bào hoa văn kỳ lân.
Ông gọi tất cả nha đầu ma ma hầu hạ Đình ca nhi tới, lớn lớn
nhỏ nhỏ phạt quỳ ở trong sân. Vài nha hoàn bên người còn phạt đi tới phòng giặt
giũ.
Đồng ma ma áy náy quỳ gối trước cửa khóc rất thương tâm.
Đình ca nhi là bà chăm sóc từ nhỏ, cảm tình tự nhiên không bình thường.
Hoàn hảo Đình ca nhi bệnh không phải quá nặng, nếu thật sự sốt
cao không lùi, chỉ sợ là bà cũng sẽ bị đuổi ra khỏi phủ.
Bà nhìn Đình ca nhi uống thuốc, hớp một chút một chút, trong
lòng bà thật sự là hận không thể thay Đình ca nhi chịu khổ này.
Sau khi đã răn dạy đám nha hoàn bà tử, Ngụy Lăng ngồi đối diện
Nghi Ninh, thở dài nói:
-"Phụ thân mấy
năm nay không ở trong phủ, trong phủ đã bị biến thành chướng khí mù mịt. Tổ mẫu
của con đã già rồi... Quản không xong nhiều việc như vậy!. Mắt thấy con đã trở
lại..."
Nghi Ninh nghe đến đó nhìn ông, chẳng lẽ Ngụy Lăng muốn cho
mình quản sao?
Quốc công phủ lớn như vậy, nàng cũng sẽ không quản được!
Ngụy Lăng coi như nhìn ra Nghi Ninh đang nghĩ cái gì? Ông vẫy
vẫy tay, ông không có ý để nữ hài nhi quản. Chính là nàng muốn quản Ngụy Lăng
cũng sẽ không để nàng quản.
Trâm anh thế gia không giống như nhà nghèo cửa nhỏ, nhân sự
lui tới cực kì phức tạp, có đôi khi chính ông còn cảm thấy phiền toái.
Nàng một cái tiểu cô nương thế nào ứng phó được! Ông còn sợ
mệt nữ hài nhi của mình.
-"Con đã trở lại,
về sau… về sau Đình ca nhi liền để cho con chiếu khán. Nó là thân đệ đệ của
con, về sau sẽ kế thừa tước vị."
Ngụy Lăng thấp giọng nói với Nghi Ninh,
-"Con cùng đệ đệ
nhất định phải thân thiết, phụ thân cũng sẽ chậm rãi dạy nó. Con mới là thân
sinh tỷ tỷ của nó, tỷ đệ các con nên nâng đỡ lẫn nhau..."
Nghi Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đình ca nhi, nàng biết
ý Ngụy Lăng là gì?
-"Phụ thân..."
-"Bằng không để hạ
nhân chăm sóc như vậy, phụ thân rất lo lắng."
Ngụy Lăng thực lo lắng Đình ca nhi cùng Triệu Minh Châu thân
cận, mà không cùng Nghi Ninh thân cận.
Ông thở dài, sờ sờ đầu nữ hài nhi,
-"Đình ca nhi cần
phải chuyển đến ở cùng với con?"
************
hay quá ak.càng ngày càng ghét triệu minh châu
ReplyDeletemãi ko thấy soái ca la thận viễn.hóng quá
ReplyDelete👍 😊
DeleteTam ca lâu r chưa thấy xuất hiện nha
ReplyDelete👍 😊
DeleteNhớ tam ca
ReplyDelete👍 😊
Delete