Edit + Beta: Đào Mai
Thời điểm La Thận Viễn đi ra Thái Cực điện, bên ngoài là tầng
tầng bậc thềm cẩm thạch đi xuống, lại xa chút chính là ngói lưu ly màu vàng, ở
dưới bầu trời vào đông mênh mang màu xám, lộ ra một cỗ khí phái hoàng gia.
Hắn nhìn bầu trời ảm đạm này không nói.
Người đồng hành đều hướng hắn chúc mừng. Tân hoàng khâm điểm
Tân khoa Trạng nguyên, ban thưởng Hàn Lâm viện tu soạn, nay là người vạn chúng
chú ý đệ nhất!
Hắn lại có vẻ tuổi trẻ mà điệu thấp, một thân áo cà sa lam bố,
bộ dạng cao lớn, lông mày nồng đậm, nhìn thấy có vài phần tối tăm.
Có quan viên bắt chuyện cùng hắn, nói chuyện khách khí, nhìn
Tân khoa Trạng nguyên này trong lòng lại cười thầm, chỉ sợ ba ngày sau dạo phố
sẽ bị vây xem. Thật sự cũng là người tuấn lãng xuất chúng.
Tôn Giới đi lên đón hắn:
-"Ngươi xuất ra rất
tốt, Từ đại nhân vừa cho người truyền thư tới."
Từ đại nhân đó là đương kim Thứ phụ Từ Vị, thời điểm thi hội
là ông chấm điểm La Thận Viễn, nay La Thận Viễn xem như học sinh Từ Vị.
Tôn Giới cùng Từ Vị là bạn tốt, cùng thuộc về phái thanh quan,
Từ Vị sớm đã có ý đồ đẩy La Thận Viễn lên.
La Thận Viễn vuốt cằm cười nói:
-"Ta thừa ân Từ đại
nhân, đang muốn đi bái phỏng Từ đại nhân."
Hai người vừa nói vừa đi xuống bậc thềm, liền nhìn thấy đỉnh
đầu một cỗ kiệu nhẹ nhàng đi ra Thừa Càn môn, cỗ kiệu kia làm thập phần điệu thấp,
mặt sau lại vây quanh nhiều hộ vệ.
Tôn Giới nhìn thấy đỉnh cỗ kiệu này, sắc mặt không khỏi lạnh
lùng, thấp giọng nói:
-"Lão tặc này...
Nay ngồi cỗ kiệu xuất nhập cửa cung, cũng không sợ ngôn quan mắng!"
Bởi vì Uông Viễn giết Lưu các lão, Lưu các lão lại là người
phái thanh quan được mọi người kính trọng, tự nhiên mọi người nhìn Uông Viễn đều
không thoải mái.
Huống chi Lưu các lão thật sự vô tội... Đã đến bảy mươi tuổi,
vì lê dân dân chúng làm lụng vất vả cả đời, mưa gió gì chưa từng chịu qua.
Năm đó thời điểm tiên hoàng đoạt vị huyết tinh như thế, ông
đều vững vàng qua được, đến nay là thời điểm nên an hưởng tuổi già, lại chết ở
trong tay Uông Viễn.
Tôn Giới nói:
-"Ta tự nhiên không
cùng hắn thông đồng làm bậy. Hiện nay trong triều bị nhòm ngó duy nhất là hắn! Hãy
chờ xem, đi đêm nhiều luôn có thời điểm sẽ gặp quỷ."
La Thận Viễn nhìn cỗ kiệu Uông Viễn không nói gì. Hắn ngẩng
đầu lên, đi theo Tôn Giới ra cửa cung.
Phủ đệ Từ Vị cách hoàng thành không xa, ngồi cỗ kiệu cũng
chính là một ít thời gian.
Từ đại nhân tự mình tới nghênh tiếp hắn, Từ đại nhân tài
năng trung bình, khuôn mặt hiền lành.
La Thận Viễn quỳ xuống hành lễ kêu đại nhân, ông đỡ La Thận
Viễn đứng lên, cười nói:
-"Ta thừa nhận lễ
này của ngươi, ngày sau ngươi có thể gọi ta lão sư."
Bên cạnh có người mặc kiện xiêm y nguyệt bạch đang đứng, cười
tủm tỉm nói:
-"Đến chỗ Từ các
lão uống trà liền gặp được Tân khoa Trạng nguyên. Trạng nguyên còn nhớ Trình mỗ?"
La Thận Viễn cười nói:
-"Trình đại nhân
làm người ta khắc sâu ấn tượng, tự nhiên là nhớ!"
Liền không hề để ý tới Trình Lang mà nói chuyện với Từ Vị.
Sau khi tiếp đãi La Thận Viễn và đợi người rời khỏi, Từ Vị
bưng trà uống, phụ tá trong nhà lại hỏi:
-"Ta coi ngài là thập
phần thưởng thức Trạng nguyên, hắn cũng đích xác có tài hoa. Ta nhìn hắn văn vẻ
uy mãnh tài giỏi, khi suy xét đá vàng tệ hại ý nghĩ rõ ràng, khó được là nhân
tài."
Từ Vị liền thở dài nói:
-"Ngươi đã nhìn
ra hắn văn vẻ uy mãnh tài giỏi, liền biết hắn là cái cá tính gì. Hắn chủ trương
nghiêm khắc lại pháp luật, có chút quả quyết tàn nhẫn... Ta biết một chút việc
của hắn, người này thật là nhân tài. Chính là ta sợ về sau dùng không tốt, ngược
lại lại ra cái Uông Viễn thứ hai, vậy ngươi ta chính là trở thành tội nhân
thiên cổ."
Phụ tá lại nói:
-"Vậy ngài...
không tính toán đề bạt hắn sao?"
Từ Vị nói:
-"Ta tự nhiên là
muốn đề bạt hắn, không chỉ muốn đề bạt, mà so với ai đều muốn nhanh hơn."
-"Nay chúng ta thế
nhược, đang cần hắn, một người như vậy. Ta biết một chút việc của hắn, chỉ sợ hắn
cũng không phải đơn giản như vậy... Người như vậy đứng ở trên đầu sóng ngọn gió
mới làm cho người ta yên tâm, để người khác đi lên sẽ chống đỡ không được. Tu
soạn cũng chính là cái chức quan nhàn tản, chờ thêm hai tháng, ta lại đi hướng
Hoàng thượng góp lời là được... Trong triều nhân tài thiếu thốn, Hoàng thượng hiện
nay cũng đang sốt ruột."
Phụ tá nghe xong suy xét hồi lâu, châm thêm trà cho Từ Vị.
La Thận Viễn lại cùng Trình Lang đi ra cửa phủ Từ Vị, Trình
Lang nói với hắn.
-"Lại nói tiếp, lần
trước thời điểm ta giáo khóa Nghi Ninh biểu muội, phát hiện ngươi là sư thừa
thư pháp cho nàng, hơn nữa được vài phần tinh túy. Ngày khác sợ là phải lãnh
giáo một phen mới được."
La Thận Viễn nghe xong, chính là chậm rãi cười nói:
-"Xá muội để ta ép
buộc luyện nhiều năm, nay nên có vài phần thành tựu."
Trình Lang nhìn nhìn hắn, lại cười cười:
-"Ta chờ xem Trạng
nguyên dạo phố rầm rộ, bất quá hôm nay phải đi trước một bước."
Hắn vẫy tay gọi xe ngựa đang chờ hắn tới, lên xe trước.
La Thận Viễn chờ hắn đi rồi, cũng lên xe ngựa bên cạnh, dựa
vào đệm dựa nhắm mắt. Trình Lang này thật sự rất lợi hại, hắn ta kết quả muốn
thử cái gì?
Tính ra có lẽ đã lâu không nhìn thấy nàng... Cũng không biết
lần trước có phải nàng tức giận hay không?
Hắn hơi hơi vuốt ve dương chi ngọc tì hưu trong tay. [ Mình
chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn
truy cập tại 2 nơi này để mình có động lực tiếp tục edit... ]
Ba ngày sau ba người thứ nhất Giáp dạo phố, quả nhiên muôn
người đều đổ xô ra đường, thập phần náo nhiệt.
Nghi Ninh thực muốn đi xem, nàng cho tới bây giờ chưa thấy
qua dạo phố.
Ngụy Lăng phái hộ vệ bảo vệ nàng, nhưng cũng không cho nàng
ra khỏi Ngọc Tỉnh hồ, Nghi Ninh chỉ thấy được người ta tấp nập, đội ngũ đưa Trạng
nguyên đi qua, xung quanh nàng ngay cả bóng dáng La Thận Viễn đều nhìn không tới!
Đối diện Phố nhỏ là đặt một cái thang cây, hai cái tiểu cô
nương chen chúc tại trên thang cười.
Trong tháng hai, trên cành hoa hạnh nở rất xum xuê. Nghi
Ninh nhìn hoa hạnh rơi trên mặt đất, khóe miệng hơi hơi giương lên.
Tam ca hẳn là vạn chúng chú ý, hắn nên được người người kính
ngưỡng.
Nàng cũng không dám để té chết! Nghi Ninh nghĩ, những hộ vệ
này cẩn thận bảo vệ mình, đó là sợ mình có cái gì sơ xuất không nói rõ ràng, đừng
cho bọn họ thêm phiền toái. [ Truyện đăng tại
audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 ]
Thời điểm Nghi Ninh đi thỉnh an Ngụy lão phu nhân, trong
lòng Nghi Ninh vẫn là thật cao hứng, đi đều thập phần nhẹ nhàng.
Ngụy lão phu nhân cười kéo nàng:
-"Chỉ là xem dạo
phố, con lại cao hứng giống như tiểu cô nương vậy!"
Triệu Minh Châu yên lặng nhìn nàng một lát, đột nhiên nói:
-"Con biết được
người vừa đậu trạng nguyên này... Hình như là huynh trưởng của Nghi Ninh muội
muội ở La gia."
Ngụy lão phu nhân nghe xong nhãn tinh sáng lên, nói với Nghi
Ninh:
-"Vậy phải thỉnh
hắn tới bái phỏng một phen mới được!"
Nghi Ninh nghĩ rằng La Thận Viễn vừa đậu Trạng nguyên, nay
thanh danh lan truyền rộng, khẳng định là đông như trẩy hội, cũng không biết hắn
có thể tới được không?
Kết quả ngày kế, lúc Ngụy Lăng gọi nàng đi đến chỗ ông lấy
khoản tiền, nàng liền nhìn thấy có người ngồi ở trong chính đường nói chuyện với
Ngụy Lăng, nàng dừng cước bộ một chút.
Người này mặc một bộ áo cà sa vải mịn, nhưng lại trưởng
thành cao lên một chút, hắn thế nào bộ dạng lại cao như vậy? Khuôn mặt so với
trước kia cũng kiên nghị, bả vai cũng dày rộng, mũi thẳng thắn, sườn dung tuấn
lãng. Đã hoàn toàn là một nam tử trưởng thành, hắn tựa hồ đang cùng Ngụy Lăng
trò chuyện với nhau.
Ngụy Lăng nói:
-"Nghi Ninh thường
xuyên nhắc tới ngươi. Ngươi trước kia ở La gia đã quan tâm nàng rất nhiều, trước
kia ta là kiêng kị La gia mới không cho các ngươi lui tới. Nay nhìn thấy là ta
hiểu lầm. Tuy rằng nàng đã không phải là hài nhi La gia, nhưng nhận ngươi tam
ca này ta là đồng ý, nàng cũng có nhiều hơn một người quan tâm."
Nghi Ninh nghe được thanh âm hắn hòa hoãn trước sau như một:
-"Xá muội thoát
khỏi nguy cơ này, mất công Quốc công gia tương trợ, ta là cảm tạ ngài."
Ngụy Lăng mới nhìn thấy Nghi Ninh đứng ở cửa, ông cười gọi
nàng một tiếng,
-"Nghi Ninh, con
thế nào không vào, tam ca con đến thăm con."
Nghi Ninh nhìn thấy hắn quay đầu nhìn mình.
Có thể là vì đã lâu chưa từng gặp mặt, Nghi Ninh cảm thấy hắn
xa lạ một chút. Rõ ràng nên là phi thường quen thuộc, nhưng có loại xa lạ nói
không nên lời.
Ngụy Lăng nhìn thấy Nghi Ninh ngây ngốc đứng đó liền nói:
-"Phụ thân đi gọi
quản sự làm mấy bàn tiệc, vừa vặn hôm nay còn có khách khác đến, nhất định phải
chiêu đãi."
Dứt lời liền ra cửa, Nghi Ninh mới nhìn thấy tam ca buông
chén trà xuống đứng lên, đối nàng cười cười nói:
-"Thế nào, muội
còn không biết huynh à?"
Hắn cười rộ lên cũng là thực tuấn lãng, ôn nhuận giống như trong
tranh thuỷ mặc.
Nghi Ninh kỳ thật đối hắn ỷ lại nhất, đây là một loại cảm
giác nghiên về mệt mỏi, dường như nhìn thấy hắn cái gì cũng đều không cần quan
tâm.
Nàng tiến lên vài bước, không chờ hắn phản ứng lại liền nhào
vào trong lòng hắn.
La Thận Viễn thiếu chút nữa không tiếp được nàng, bị nàng
đâm cho lui về phía sau một bước.
Nghi Ninh ôm lấy thắt lưng hắn, ngửa đầu đối với hắn cười:
-"Tam ca, tam ca
đậu trạng nguyên rồi!"
Nàng kỳ thật đã không phải tiểu nha đầu, ít nhất đường cong
linh lung dán vào thân thể hắn.
Thời điểm ban đầu nàng vẫn là tiểu nữ hài thích kề cận hắn.
Nhưng nay La Thận Viễn lại không được tự nhiên, nếu như nói chỗ nào không được
tự nhiên, đó là thân mình mềm mại của nàng dán vào người hắn, khi ngẩng đầu lên
đều có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào thản nhiên trên người nàng...
Hắn đã là nam tử trưởng thành, lại không có thê thất, sao chống
lại nàng thân cận như vậy!
La Thận Viễn đẩy nàng ra một chút, vẫn là cười:
-"Muội đã là đại
cô nương, còn dính vào huynh như vậy làm cái gì!"
Hắn ngại chính mình kề cận hắn sao? Nghi Ninh nói:
-"Muội chính là
nhìn thấy tam ca thì cao hứng một chút."
Nàng buông hắn ra, nghĩ rằng thật là không nên lại ôm ôm ấp ấp
như lúc hắn còn là tam ca đâu.
Nghi Ninh lại cười tủm tỉm nắm tay hắn:
-"Đi, muội mang
tam ca đi chỗ ở của muội nhìn xem. Muội còn có đệ đệ Đình ca nhi, nghịch ngợm
gây sự. Thư phòng của muội thường xuyên bị nó biến thành loạn thất bát tao... Mẫu
thân nói đệ đệ mới của muội cũng thật sự nghịch ngợm, bộ dạng mập mạp, không biết
muội khi nào thì có thể gặp mặt nó?"
La Thận Viễn nhìn tay nàng đang nắm tay mình, tựa hồ không
có cảm giác không đúng, hắn nói:
-"Phụ thân sẽ đến
trong kinh nhậm chức, nói vậy muội rất nhanh có thể nhìn thấy nó."
Nghi Ninh kỳ thật đối La Thành Chương không có hận ý gì, vốn
không phải là phụ thân mình, người ta đối xử mình thế nào không có gì đáng
trách.
Nàng sớm biết rằng La Thành Chương sẽ đến kinh thành nhậm chức,
lại không nghĩ rằng lúc này mới đến.
Tính tính La Nghi Tú cũng đã xuất giá, cũng không biết khi
nào thì có thể ở kinh thành nhìn thấy nàng ta.
Nàng hỏi La Thận Viễn, La Thận Viễn chỉ nói:
-"La Nghi Ngọc đã
gả đi, hẳn là sẽ nhanh thôi."
Hắn ở trong viện của nàng dạo qua một vòng, phát hiện chữ
Nghi Ninh treo ở phía trên là nàng viết. Không trách Trình Lang nhìn ra, chính
hắn thấy đều có bảy tám phần tương tự.
Nàng là hắn nuôi lớn, cùng hắn viết chữ giống không có gì. Nhưng
La Thận Viễn nhìn thấy trong thư phòng có một quyển sách, nói về khơi thông lũ
lụt, hẳn là không phải sách Nghi Ninh xem.
Nghi Ninh nói:
-"Đó là Trình
Lang xem. Hắn lần trước đã quên mang đi..."
Nàng vừa nói xong, liền nhìn thấy La Thận Viễn biểu cảm thản
nhiên, nhìn không ra cái gì?
-"Lần trước huynh
ở chỗ Từ đại nhân, đã gặp hắn... Nghi Ninh, người này tâm cơ thâm trầm, muội đề
phòng một chút, luôn tốt."
Nghi Ninh cười cười:
-"Hắn người này
nói chuyện có thể so với Mậu biểu ca, không biết có bao nhiêu là thực. Đúng rồi,
muội còn chưa có hỏi Mậu biểu ca đấy! Không phải nói hắn theo Minh biểu ca đến
kinh thành sao? Muội luôn không có nghe nói về hắn. Không biết hắn hiện tại thế
nào rồi?"
-"Hắn cùng Cố Cảnh
Minh làm tả xuân phường dụ đức, đi theo thái tử ban đầu. Thái tử thập phần
thích hắn, hiện tại sau khi đăng cơ cho hắn cái chức quan Công bộ cấp sự trung,
cả ngày cũng là không có chính sự gì?."
La Thận Viễn cùng Lâm Mậu, Cố Cảnh Minh vẫn là có lui tới
nhiều, lại giải thích một câu.
-"Là một ngôn
quan."
Hắn người cách kinh phản đạo như vậy cư nhiên đi làm cái bản
khắc ngôn quan! Nghi Ninh cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Nghi Ninh muốn hỏi một chút hắn sẽ làm cái quan gì, lời còn
ngậm trong miệng vội lui một bước, lại không cẩn thận đụng vào ngực hắn.
Đột nhiên nghe được hô hấp của hắn ở trên đỉnh đầu, tựa hồ
còn cảm thấy bị đụng cho có chút đau.
Ngẩng đầu nhìn thấy hắn cũng nhìn chằm chằm mình, hai người
nhất thời đều không nói gì?
Nàng đột nhiên cảm thấy thư phòng có chút ngột ngạt, lui về
phía sau một bước. Vừa rồi đều không cảm thấy có cái gì, hiện tại chỉ cảm thấy
cả người cũng không được:
-"Tổ mẫu... Tổ mẫu
cũng muốn gặp tam ca."
************
Chấm 1 cái cho comment đầu. Ủng hộ bạn edit nhiều nhiều 😘🥰😘
ReplyDelete😊👍💖
Delete