Edit + Beta: Đào Mai
Một chiếc xe ngựa chi chi nha nha từ trong phủ La Thận Viễn
chạy ra, lúc này đã là chạng vạng.
Trình Lang ngồi ở trên xe ngựa cách đó không xa, một bên uống
trà một bên nhìn chiếc xe ngựa kia đi xa.
Xa xa truyền đến thanh âm của chợ thanh lãnh vụn vặt, Trình
Lang dựa vào thành xe, khuôn mặt tuấn nhã cẩn thận hòa vào trong bóng đêm, hiện
ra đạm mạc bất thường.
Bên ngoài có người hô một tiếng:
-"Đại nhân."
Trình Lang nghe xong buông chén trà, gọi hắn tiến vào.
Người nọ vén mành tiến vào, nói với hắn,
-"Thám tử đều đã
trở lại, bên trong thực tại vào không được."
Trình Lang nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy Lục Gia Học cho hắn
những tên vô dụng này, ngữ khí liền rất lãnh đạm:
-"Bất quá chính
là cái phủ đệ của Thiếu Khanh Đại Lý tự, có thể là cái địa phương tường đồng
vách sắt gì?"
Hắn lục soát vài chỗ có thể nhốt người đều không phát hiện
ra tung tích người nọ, cuối cùng nghĩ đến chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an
toàn nhất, La Thận Viễn đem người giấu ở nơi ở của chính mình cũng không phải
không có khả năng.
Hắn đã ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ một lát, trừ bỏ nhìn thấy
phụ và nữ nhi Tôn gia xuất nhập, một người lui tới cũng không có. Nên phái người
vào xem, những người này lại vô dụng như vậy.
Trình Lang có thể tính kế người khác, việc này đối với hắn
mà nói đều là việc nhỏ. Nhưng hắn thực không thích người khác không hoàn thành
nhiệm vụ hắn giao, như vậy sẽ quấy rầy kế hoạch làm việc của hắn.
Người báo lại cũng có chút do dự:
-"Chỉ sợ La Thận
Viễn đã sớm phòng bị... Bên trong mặc dù không nói là tường đồng vách sắt,
nhưng là tuần tra phi thường nghiêm cẩn. Cũng không biết những người này là từ
nơi nào đưa tới cho hắn, thuộc hạ xem thực có thể chính Từ đại nhân đưa cho hắn
Cẩm y vệ. Người xem hiện tại nên làm thế nào cho phải?"
-"Ngươi đã truyền
tin cho Đô đốc chưa?" Trình Lang lại hỏi hắn.
Người nọ gật đầu nói:
-"Đã truyền tin
cho đô đốc... Sau khi đưa tin qua lại, ý Đô đốc là không thấy người cũng có thể,
nhưng cần phải tìm hiểu xem hắn có hay không để lộ ra cái gì?"
Cái này so với việc lấy được người ra có cái gì khác nhau?
Khó trách Lục Gia Học phải tìm mình trở về, giao cho mình
làm việc này, người khác thế nào tới gần vị tân khoa trạng nguyên La Thận Viễn
này.
Trình Lang nhìn nhìn cửa lớn La phủ, nói:
-"Vào không được
liền coi như hết!."
Hắn nhắm hai mắt lại, lại tựa vào trên vách xe, chậm rãi
nói:
-"Canh chừng cho
ta."
[Truyện đăng trên
audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
Thời điểm buổi tối, La Thận Viễn phái hạ nhân tới thỉnh Nghi
Ninh đi qua ăn cơm.
Lúc nàng tới, hắn cũng đã đi về thư phòng. Nghi Ninh còn
nghĩ rằng La Thận Viễn là vì nàng can thiệp việc riêng tư của hắn mà tức giận,
nàng cũng có chút mất hứng. Không cùng nàng cùng nhau ăn cơm kêu nàng qua tới
làm gì?
Nhìn thấy đầy bàn đều là món ăn nàng thích, nhưng nàng cũng
không có khẩu vị gì, uống một bát cháo liền trở về phòng.
Sau khi thu dọn xong bát đũa vú già đi về phía La Thận Viễn
bẩm báo:
-"Tam thiếu gia,
tiểu thư chỉ uống một chén cháo."
-"Nàng đang tức
giận đấy!." La Thận Viễn vừa xem hồ sơ, vừa nói….. "Buổi sáng ta sẽ xuất môn sớm, ngươi làm cho
nàng chút điểm tâm mà nàng thích ăn, nàng càng ngày càng gầy."
La Thận Viễn là tận lực ít gặp Nghi Ninh, thật không biết
đem nàng về đây làm gì? Một khi nghĩ đến nàng ngủ ở cách đó không xa, không kịp
dừng lại cảm xúc, cũng không làm cách nào có thể tĩnh tâm.
Hắn nâng chung trà lên ẩm trà, hộ vệ hầu hạ bên cạnh chính
là cả kinh:
-"Đại nhân, nước
trà đã lạnh, tiểu nhân đổi ly khác cho ngài đi!"
-"Không cần."
La Thận Viễn hỏi, "…Xe ngựa canh chừng
ở đầu phố nhỏ có còn ở đó không?"
Hộ vệ nói:
-"Còn không có
đi, đại nhân đây là muốn dẫn rắn xuất động?"
La Thận Viễn lắc đầu nói:
-"Rắn này thật sự
giảo hoạt, sẽ không dễ dàng xuất động."
Hắn buông chén trà trong tay xuống,
-"Uông Viễn cùng
Lục Gia Học đều không có động tĩnh, lần này chỉ sợ là phái cao thủ tới đây.
Ngươi đừng làm bọn họ chú ý tới là được."
Người đến hẳn là Trình Lang, người này xem như thủ hạ lợi hại
của Lục Gia Học.
La Thận Viễn để cho hộ vệ đi xuống trước.
Lưu Phác kia tuy rằng là tên tham quan, nhưng thân tín của hắn
lại cực kì trung tâm. Tra tấn thành như vậy nửa câu đều không có nói.
Từ Vị bảo hắn không từ thủ đoạn đều phải điều tra bằng được,
ấn theo chuyện này mà thăm dò. Nhưng đã phải nghiền xương thành tro cũng hỏi
không ra được cái gì? Vậy còn không bằng đừng xuống tay từ trên người người
này.
La Thận Viễn tựa vào ghế thái sư, nhìn ngọn nến đang cháy một
cách yên tĩnh lẻ loi. [ Mình chỉ đăng truyện này trên
audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2 nơi này
để mình có động lực tiếp tục edit... ]
Hôm nay Nghi Ninh thức dậy rất sớm, điểm tâm đều không thế
nào ăn, chỉ huy nha đầu bà tử trong phòng vẩy nước quét nhà.
Tôn Tòng Uyển nói qua hôm nay muốn đến tìm nàng.
Nàng vừa hỏi vú già, mới biết được La Thận Viễn sáng sớm đã
ra cửa đi nha môn, một lát cũng sẽ về đến.
Có thế Nghi Ninh mới đi chính đường nghênh tiếp Tôn Tòng Uyển.
Tôn Tòng Uyển từ trên xe ngựa bước xuống, nàng ta hôm nay mặc
y phục màu lam nhạt thêu mười hai bức tương đàn tuyết trắng, hải châu kết lủng
lẳng, gió thổi qua tương đàn, tay áo liền phấp phới, rất xinh đẹp có thêm vài
phần tiên khí.
Vào nhà chính, Tôn Tòng Uyển sai vú già chuyển vài cái hộp
cho Nghi Ninh.
Vị Tôn gia tiểu thư này là bỏ được, đưa đến đều là châu báu
son phấn tốt nhất, còn có một hộp hương cao Hổ Phách, ngửi thấy một mùi thơm thản
nhiên.
Nghi Ninh cầm hộp Văn Hương, thấy Tôn Tòng Uyển nhìn trái
nhìn phải, liền cười nói:
-"Sáng sớm Tam ca
đã đi ra ngoài."
Tôn Tòng Uyển nhỏ giọng tranh cãi:
-"Tỷ không có tìm
huynh ấy!"
Sắc mặt của nàng lại có chút lạc tịch,
-"Huống chi... Tỷ
biết huynh ấy không đồng ý gặp tỷ."
-"Tỷ cũng đừng
nên nghĩ nhiều…"
Nghi Ninh buông hộp nữ trang sơn đỏ thẫm xuống, nói với nàng
ta chuyện về La Thận Viễn,
-"...thời điểm
Tam ca còn trẻ, muội nhớ được cách vách còn có một tiểu thư Cao gia thích tam
ca. Tam ca đối người ta luôn luôn lạnh mặt, liền dọa người ta chạy mất. Tỷ đừng
thấy tam ca thông minh, hiện tại làm Thiếu Khanh Đại Lý tự, chỉ sợ cũng là cái
dạng này!"
-"Thật cũng không
sợ muội chê cười, tỷ nhìn thấy muội liền giống như thân sinh muội muội, liền
cũng nguyện ý nói với muội."
Tôn Tòng Uyển giọng nói phi thường mềm nhẹ, khóe miệng lại
mang theo tươi cười thản nhiên,
-"Huynh ấy tính
tình lãnh đạm... Trước kia thời điểm phụ thân nói huynh ấy dạy tỷ đọc sách,
huynh ấy chỉ chịu gọi tỷ tôn tiểu thư. Sau này tỷ không muốn huynh ấy kêu như vậy,
nên nói với phụ thân tỷ không muốn đi theo huynh ấy đọc sách. Tỷ từ nhỏ rất nhu
thuận, không có tùy hứng như vậy qua... Huynh ấy rơi vào đường cùng mới chịu gọi
tỷ Tòng Uyển muội muội. Tỷ nghe xong liền cảm thấy chính mình cùng người khác bất
đồng một chút."
-"Nữ tử thích
huynh ấy lại nhiều như vậy —— tỷ cũng không phải không biết! Cháu gái Tạ thượng
thư Tạ Uẩn, một lần ở trong phủ quen biết huynh ấy sau đó liền thích huynh ấy,
thường xuyên dây dưa với huynh ấy! Tỷ thấy huynh ấy đối Tạ Uẩn cũng là không
kiên nhẫn. Nhưng tỷ còn rất khổ sở, tỷ mặc dù có tên tài nữ, căn bản lại không
thể so sánh với Tạ nhị cô nương... Tạ nhị cô nương có thể tiếp được lời huynh ấy
nói, tỷ lại không thể. Huynh ấy lại luôn luôn trốn tránh việc hôn nhân của
chúng ta."
Tạ Uẩn là cháu gái ruột của thượng thư, ở trong nữ tử khuê
các rất nổi danh. Huống chi nàng ta bộ dạng lại rất xinh đẹp, xuất thân cũng là
nhất đẳng nhất hảo. Tại trên mặt này Nghi Ninh cũng so không qua được nàng ta,
trong tài học Nghi Ninh cũng là gà mờ, vả lại thế nào cũng chỉ là tiểu thư được
ôm trở về. Tạ Uẩn lại là tiểu thư đích xuất đứng đắn ở thế gia lớn lên.
-"...Tỷ càng ngày
càng lo được lo mất. Thật sợ huynh ấy có một ngày sẽ thích người khác, tuy rằng
mẫu thân dạy tỷ tự tôn tự ái..."
Tôn Tòng Uyển nói có chút miễn cưỡng,
-"Nhưng tỷ thực sợ
huynh ấy ngày nào đó nói không muốn cưới tỷ… Tỷ dù bị cột lại đánh đến chết,
cũng nguyện ý làm thiếp cho huynh ấy."
Nghi Ninh nghe xong có chút kinh ngạc, không thể tưởng tượng
Tôn Tòng Uyển lại thích La Thận Viễn như vậy!
Nghĩ đến những lời tam ca đã nói tối hôm qua, nàng theo bản
năng cầm tay Tôn Tòng Uyển.
Tôn Tòng Uyển lắc lắc đầu, cười nói:
-"Thôi, nói chuyện
này làm gì. Tỷ cho muội xem đồ vật hiếm lạ này... Là lần trước nhũ mẫu từ Quan Đông mang về cho tỷ."
Nàng cầm ra cái giống cửu liên hoàn, đưa Nghi Ninh cởi ra
chơi. Bộ hoàn này đã hoàn, thực tại không dễ dàng cởi bỏ.
-"Bộ hoàn này trước
kia còn không có phiền toái như vậy, tam ca muội cởi bỏ qua một lần, tỷ chính
mình lại làm rối loạn."
Nghi Ninh đối với đồ chơi của tiểu hài tử không cảm thấy hứng
thú, nhưng thấy bộ dáng Tôn Tòng Uyển thực chờ mong, vẫn là tiếp nhận đến thử
giải.
Lúc này có cái bà tử ở bên ngoài bẩm báo, nói có việc muốn gặp
Tôn gia tiểu thư.
Nghi Ninh cho nàng đi vào, nàng biết bà tử này là Khương thị
người hầu hạ thân cận của tam ca, bà ta cầm phong thư đưa Tôn Tòng Uyển, cười
nói:
-"Tôn tiểu thư...
La đại nhân nói, vốn nên là phái hạ nhân đưa Tôn đại nhân. Nhưng hôm nay ngài
đã tới đây, liền thuận tiện mang về cho Tôn đại nhân đi."
Tôn Tòng Uyển nghe xong gật đầu, tựa hồ cũng đã quen, liền
tiếp nhận phong thư thu vào trong ống tay áo.
Nghi Ninh nhìn thoáng qua cái phong thư trống rỗng kia, sợ
là cái chuyện gì quan trọng hơn, nàng cũng là không có hỏi. Trong tay giải khai
bộ hoàn nhất hoàn, đến cuối cùng răng rắc một tiếng, tách ra thành chín hoàn.
-"Tòng Uyển tỷ tỷ,
tỷ xem có phải hay không giải như vậy?"
Tôn Tòng Uyển tiếp nhận nhìn, rất ngạc nhiên, nàng thế nào
liền không giải được! Nàng muốn Nghi Ninh dạy nàng là thế nào cởi bỏ. Hai người
nói đùa một lát, Tôn Tòng Uyển mới nói:
-"Đúng rồi, hôm
qua đã nói rồi muốn dẫn muội đi thưởng thức trà bánh, vừa rồi thiếu chút nữa đã
quên. Tại trong phủ này lại không có gì để xem, muội mới tới nơi này, không bằng
tỷ cùng muội đi xem kênh đào?"
Nghi Ninh kỳ thật không quá muốn ra cửa, không có nguyên
nhân gì khác, bởi vì nàng lười. Không phải thời điểm tất yếu càng ít đi lại
càng tốt!
Tôn gia tiểu thư phỏng chừng là đã nuôi lớn trở thành tiểu
thư khuê các, cũng rất ít xuất môn. Nay lại nổi lên hưng trí, nói là muốn tận
tình địa chủ một lần.
Từ sau khi sự tình Thẩm Ngọc lần trước, Nghi Ninh đi chỗ nào
đều mang theo một đống lớn nha đầu.
Đã chối từ không được, nàng khiến cho Tùng Chi đi tìm Thanh
Cừ thêm vài nha hoàn, cùng nhau đi.
Kết quả mới vừa đi tới nghi môn đã bị hộ vệ cản lại, một hộ
vệ đứng đầu thỉnh nàng trở về, vẻ mặt khó xử:
-"...Tiểu thư,
không có đại nhân ở đây, tiểu nhân không dám để ngài đi ra ngoài."
-"Cái này có cái
gì?." Tôn Tòng Uyển nói, "Chúng
ta nhưng cũng sợ đi ra ngoài không an ổn, không bằng ngươi phái vài hộ vệ đi
theo cùng là được."
Nghi Ninh cũng cười nói:
-"Chờ Tam ca trở
về ta nói với huynh ấy là được, chúng ta ngay tại trà lâu dùng chút trà và điểm
tâm mà thôi."
Tôn Tòng Uyển lo lắng cũng là chu đáo, thỉnh hộ vệ đi theo
cũng yên tâm một chút.
Hộ vệ đứng đầu do dự một chút, hắn là nô bộc, thật sự không
dám ngăn cản Nghi Ninh. Liền phái thủ hạ đi tìm một đội hộ vệ đến, dặn dò nhất
định phải rất chiếu khán các nàng.
Lần trước xuất ra đi theo bên người La Thận Viễn, Nghi Ninh
còn có điểm không thoải mái. Lần này đi theo Tôn Tòng Uyển là náo nhiệt hơn,
hai người nhìn thấy cái gì thích, liền ngừng xe ngựa kêu bà tử đi mua.
Nơi này mậu dịch thường xuyên lui tới, còn có nhiều đồ vật mới
lạ tự nhiên chơi rất vui.
Ven đường lại là đủ loại kiểu dáng cửa hàng, điếm hàng mã,
tơ lụa trang sức, đánh giá y phô. Tăng lữ vân du bốn phương, nông phu gánh vác
nặng nối liền không dứt. Cầu trên kênh đào cũng bài hàng quán, bán kẹo kéo, đường
thổi hình người, bán hàng tre trúc, ba lô, đồ biển...
Tôn Tòng Uyển coi nàng còn nhỏ, hỏi nàng muốn hay không một cái
đường thổi hình người. Nghi Ninh vội vàng cười lắc đầu, nhìn xem thì có thể!
Nàng lấy tới làm gì?
Đợi đến trà lâu. Chưởng quầy trà lâu nhận ra kim bài Tôn
gia, không dám chậm trễ bọn họ. Lập tức an bày hai người lên nhã gian lầu hai,
riêng biệt yên lặng nhìn về hướng kênh đào.
Hộ vệ liền đứng ở cửa, bọn nha đầu đi theo vào trong nhã
gian.
Lại một chiếc xe ngựa ngừng ở phía dưới trà lâu, Trình Lang
từ trên xe ngựa bước xuống, lặng yên đi theo phía sau không một tiếng động lên
lầu hai.
Chưởng quầy trà lâu liền phát hoảng, vội vàng đón lại:
-"Vị khách quan
này..."
Trình Lang trực tiếp ném khối bài tử cho hắn xem:
-"Quan sai phá
án, không cần lộ ra."
Chưởng quầy vừa thấy khối kim bài nóng bỏng kia, hơi thở liền
đình chỉ. Vội vàng cung kính trả lại cho Trình Lang:
-"Đại nhân, trên
lầu là khách quý Tôn gia... Với ông chủ chúng ta có giao tình!"
-"Ta biết."
Trình Lang thanh âm mềm nhẹ nói, "…Cho
nên ngươi câm miệng lại, coi như không có nhìn thấy ta. Hôm nay qua đi, trà lâu
này có thể hay không mở cửa, còn phải xem ông chủ các ngươi muốn thế nào."
Chưởng quầy nâng tay áo lau mồ hôi, áo choàng hoa văn tơ lụa
đều không để ý.
Trình Lang lẳng lặng lên lầu hai.
Hộ vệ canh giữ ngoài cửa đã bị khống chế. Bọn họ dù sao ít
người, hiện tại bị siết cổ nói không ra lời, một đám đỏ mặt tía tai trừng mắt
Trình Lang.
Trong đó một người giãy dụa lợi hại, đột nhiên hô một tiếng:
-"Tiểu thư, có kẻ
xấu!"
Hắn vừa mới dứt lời, sau gáy đã bị hung hăng chém một dao, cả
người đều nhuyễn ra.
Nhưng trong phòng Nghi Ninh lại nghe được.
Nàng từ khung cửa sổ đang mở nhìn thuyền bè lui tới trong
kênh đào, quay đầu nhìn cửa nhíu nhíu mày.
Vừa rồi một tiếng kia rất mơ hồ, nhưng bởi vì chung quanh thực
tĩnh lặng, nàng mơ hồ là nghe được.
Bên ngoài làm sao có thể tĩnh lặng như vậy đây?
Nàng thấp giọng nói với Tôn Tòng Uyển, Tôn Tòng Uyển cũng là
cả kinh:
-"Bên ngoài là hộ
vệ của chúng ta..."
-"Ta biết…"
Nghi Ninh nói, nàng kêu Thanh Cừ đi ra cửa nhìn xem, kết quả lúc Thanh Cừ trở về
sắc mặt liền thật không tốt.
-"Bên ngoài...
Người nào đều không có, người uống trà đều không thấy. Hộ vệ của chúng ta cũng
không thấy."
Tôn Tòng Uyển nghe xong nhíu mày:
-"Nghi Ninh muội
muội, tỷ thấy nơi đây không thể ở lâu. Quái lạ, vừa rồi thời điểm đi vào còn có
người đang dùng trà, những người đó đi đâu vậy?"
Nghi Ninh giữ chặt nàng, lắc đầu nói:
-"Không thể đi
ra."
Hộ vệ là thủ hạ của La Thận Viễn, không có khả năng vô duyên
vô cớ lại bỏ đi.
Các nàng hiện tại đang bị đối phương bắt ba ba trong rọ, vừa
đi ra khẳng định liền bị bắt.
Nhưng các nàng hai tiểu thư khuê các, hơn nữa thân phận
không thấp. Tôn Tòng Uyển vừa rồi lúc tiến vào còn đưa ra kim bài của Tôn gia,
kết quả là ai dám lớn mật như thế? Bọn họ lại muốn lấy cái gì?
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, thùng thùng. Hai người đều
căng thẳng trong lòng, liếc mắt nhìn nhau. Nghi Ninh cầm tay Tôn Tòng Uyển, nói
nhỏ:
-"Đã gõ cửa, liền
không phải thổ phỉ, không cần sợ."
Nàng dù sao chính là tiểu thư khuê các bình thường, chính
mình nào có kinh nghiệm phong phú. Tôn Tòng Uyển lấy lại bình tĩnh, bảo nha đầu
thân cận hỏi:
-"Kết quả là người
phương nào ở bên ngoài?"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nam xa lạ:
-"Thật không muốn
làm khó hai vị tiểu thư, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, xin thỉnh hai vị
tiểu thư đi theo chúng ta..."
Cái này không cần Nghi Ninh nói Tôn Tòng Uyển cũng biết.
Nàng hồi đáp:
-"Các hạ không
nói rõ ý đồ đến, đột nhiên bảo chúng ta đi theo, sợ là không ổn đâu."
Bên ngoài tựa hồ có người nở nụ cười:
-"Tuyệt không có
ý định thương hại đến tánh mạng hai vị tiểu thư, chính là trên người Tôn tiểu
thư có phong thư, là muốn giao cho Tôn đại nhân, mong rằng giao cho chúng ta là
được."
—— là vì lá thư này mà đến!
Tôn Tòng Uyển lập tức bưng kín tay áo, nói với Nghi Ninh:
-"Vật ấy hẳn là
quan hệ một vụ đại án ngày gần đây, ta vì Thận Viễn truyền tin... Không thể để
những người này lấy đi."
Nghi Ninh lập tức cầm lấy phong thư. Tôn Tòng Uyển còn đang
kinh ngạc, chỉ thấy nàng xét nát phong thư, sau đó ném vào trong hồ nuôi cá chép
bên cạnh. Chữ viết bên trên rất nhanh liền phai nhòa, Tôn Tòng Uyển mới hồi phục
tinh thần lại,
-"Nghi Ninh… muội
làm cái gì vậy!"
Nghi Ninh thản nhiên nói:
-"Không phải muốn
bảo trụ tin tức sao, hiện tại đã xong rồi. Không có việc gì… trở về nói tam ca
viết lại là được!."
Người bên ngoài phỏng chừng cũng nghe được động tĩnh, lập tức
nói:
-"Các ngươi cũng
không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bắt các ngươi trở về
cũng không ngại!"
Lúc này, Nghi Ninh đột nhiên nghe được, có giọng nói như có
như không than nhẹ:
-"Ngu xuẩn…"
Nghi Ninh nghe thanh âm đó cũng là thập phần quen thuộc,
thân mình cứng đờ. Nàng thản nhiên nói:
-"Trình đại nhân,
ngài là đang ở bên ngoài?"
Bên ngoài không có người nói chuyện, Nghi Ninh lại tiếp tục
nói:
-"Đã đến liền vào
đi."
Cửa lúc này mới bị đẩy ra, có người vòng qua bình phong đi tới.
Nghi Ninh ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Trình Lang mặc kiện trường
bào màu đen, hắn rất ít mặc màu đen, càng thanh tú tuấn nhã.
Trước kia hắn đối với Nghi Ninh luôn luôn cười mỉm, tính
tình cũng là ôn hòa. Hiện tại hắn mang theo người ở trước mặt nàng ngồi xuống,
một chút tươi cười đều không có, vẫy tay bảo hộ vệ dẫn các nha đầu theo nàng đi
ra ngoài.
-"Biểu ca khi nào
thì can dự vào chuyện bực này!."
Nghi Ninh lại nở nụ cười,
-"Phong thư đã bị
hủy, biểu ca để chúng ta đi, chúng ta coi như cái gì đều không có xảy ra. Biểu
ca nói như thế nào cũng là quan viên đứng đắn của triều đình, làm như vậy có phải
hay không không quá thỏa đáng? Tuy rằng phụ thân muội hiện tại không ở trong
kinh thành, nhưng cũng không có đạo lý để cho ngài khi dễ như vậy chứ!."
Trình Lang nhìn nàng một cái, nói:
-"Nghi Ninh biểu
muội thật sự là thông minh, lập tức đã phá hủy phong thư."
Tôn Tòng Uyển nghe Nghi Ninh gọi hắn là Trình đại nhân, lại
nhìn bề ngoài, lập tức liền đoán ra vị này chỉ sợ cũng là nổi danh lừng lẫy Lại
bộ lang trung Trình Lang.
-"Ngài lấy phong
thư để làm cái gì?" Tôn Tòng Uyển cắn răng nói, "…Ngài cùng những người đó chính là cá mè một
lứa, bao che tham quan..."
-"Tôn tiểu thư, đừng
tức giận." Trình Lang nở nụ cười, hắn đi đến trước mặt Tôn Tòng Uyển
nhu hòa hỏi, "…Lá thư này đã qua tay
Tôn tiểu thư, nói vậy cũng biết trong đó viết là cái gì đi? Không ngại nói cho
ta nghe?"
Tôn Tòng Uyển tức giận đến mặt đỏ lên:
-"Ta không có xem
qua. Nếu như có xem cũng sẽ không nói với ngươi..."
Trình Lang chậm rãi từ trong tay áo xuất ra một cây chủy thủ,
mở vỏ đao ra.
-"Tôn tiểu thư
nói rất hay, rốt cuộc có từng xem qua..."
Nghi Ninh xem đến nơi đây rốt cục nhịn không nổi nữa, nàng
thấp giọng nói:
-"Trình Lang!"
Ai biết Trình Lang nghe được Nghi Ninh đột nhiên kêu chính
mình, chủy thủ của hắn liền dừng một chút. Hắn chậm rãi quay người lại, đột
nhiên nói:
-"Trước kia có một
người, thời điểm nàng bị ta chọc giận cũng gọi ta như vậy!."
Hắn thản nhiên cười cười, hướng Nghi Ninh đi tới,
-"Nghi Ninh biểu
muội, muội cũng biết, vẹt muội muội nuôi cũng sẽ nói 'A Lang'."
Hắn đang thử nàng!
Lúc Nghi Ninh nghe được hắn nói ra hai chữ A Lang, thân mình
có chút cứng ngắc…
Ngày ấy hắn ngủ không an ổn, nàng an ủi hai câu. Liền để con
vẹt học được, cư nhiên lại để hắn nghe thấy. Cho nên hắn liền hoài nghi mình
sao?
Cũng đúng, hắn nên hoài nghi, dấu vết lộ ra quá nhiều. Nếu
như không nghi ngờ hắn sẽ không là Trình Lang.
Nhưng hắn đang thử chính mình, thì chắc là chưa có xác nhận.
Nghi Ninh không nghĩ thừa nhận, thứ nhất không cần phải, thứ
hai nàng cũng không muốn lại liên lụy. Nàng mím môi nói:
-"Trình đại nhân
đang nói cái gì, ta nghe không rõ."
-"Nghe không rõ
không quan trọng..." Trình Lang nghe đến đó nở nụ cười, "…Nói vậy ta hỏi Tôn tiểu thư, nàng hẳn là biết
một ít."
Tôn Tòng Uyển nhìn thấy chủy thủ phát ra hàn quang bức người,
không khỏi có chút sợ hãi.
Nhưng phụ thân nàng là người phái Thanh Lưu, từ nhỏ đã được
giáo huấn ý tưởng của phái Thanh Lưu. Nàng cắn chặt răng nói:
-"Ngươi chính là
giết ta cũng tốt, ta nhìn ngươi có thể làm cái gì! Ngươi là mệnh quan triều
đình, như thế nào cùng người khác công đạo!"
-"Giết ngươi có
cái gì lớn lao." Trình Lang thản nhiên nói, "…Ta căn bản không thèm để ý giết hay không giết
người, cũng lười công đạo."
Nghi Ninh ở một bên lạnh lùng nhìn hắn, nàng cảm thấy Trình
Lang quả thực là điên rồi!
Nàng hiện tại suy nghĩ cẩn thận, hắn căn bản là không phải
vì lá thư này mà đến!.
Hắn nếu thật sự giết Tôn Tòng Uyển, Tôn đại nhân sẽ không bỏ
qua hắn, hắn bại lộ hành vi của chính mình như vậy, Lục Gia Học cũng sẽ không bỏ
qua cho hắn.
Nhưng là hắn tựa hồ căn bản là không thèm để ý. Vậy kết quả
hắn muốn làm cái gì?
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn chính mình một cái, Tôn Tòng Uyển
bị người ngăn chặn, chủy thủ của hắn ở trên mặt Tôn Tòng Uyển dao động, nói:
-"Kỳ thật giết
ngươi hay không đều không gọi là... Hủy dung cùng chết cũng không sai biệt lắm!."
Nghi Ninh nhìn thấy sắc mặt Tôn Tòng Uyển tái nhợt, nàng nhắm
hai mắt lại.
Không đành lòng xem Trình Lang đến bây giờ, cũng không nhẫn
nại nhìn thấy hắn làm việc này!.
Rốt cục sau một lát, nàng nói:
-"Trình Lang...
Ngươi buông tha Tôn tiểu thư đi, để cho bọn họ lui xuống đi, ta cùng ngươi nói
rõ ràng."
Trình Lang nghe được lời nói của Nghi Ninh, trong lòng mạnh
nhảy dựng. Trước kia chính là đoán, hiện tại đã có vài phần ao ước, liền vài phần
ao ước này, để hắn cảm thấy hô hấp đều phát nhanh.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là sự thật...
Hắn lập tức quay đầu lại ý bảo đám người kia mang Tôn Tòng
Uyển đi ra ngoài.
Thanh Cừ không muốn đi, Nghi Ninh lắc lắc đầu ý bảo vô sự, để
cho bọn họ trước đi ra ngoài.
Rốt cục tất cả mọi người đi ra ngoài, cửa cũng bị đóng lại.
Trình Lang lẳng lặng đứng, nhìn nàng, hắn không nói gì.
Nghi Ninh lại đứng lên, nàng đi đến cạnh cửa sổ, nhìn kênh
đào nhộn nhịp thở dài. Vẻ mặt nàng so với ngày thường có loại thản nhiên bình lặng.
-"Cho dù ngươi biết
rõ thì có năng lực thế nào đây..."
Nắng xuyên thấu qua tầng mây nồng đậm, có thể là sắp đổ mưa,
phiếm trắng. Sườn mặt nàng phá lệ xinh đẹp nhu hòa tuyệt trần.
Bên ngoài chính là thuyền bè lui tới, phi thường náo nhiệt,
nàng thản nhiên nói:
-"A Lang, ngươi
làm gì chấp nhất ta có phải đã chết hay không!."
Nàng quay đầu lại, nhìn Trình Lang nói:
-"Nếu ta thật là
nàng. Vậy ngươi muốn thế nào đây?"
************
Má ơiii ngay khúc gây cấn. Hóng chương sau quá đi nè
ReplyDeleteHồi hộp chết đi đc
ReplyDeleteTruyện châm nhiệt quá. Ko biết khi nào 2 bg mới tỏ lòng đây. Nhà bạn dịch truyện rất mượt ạ đọc mà ko ngừng đc. ^^
ReplyDeleteHay quá.. gây cấn thật lun!
ReplyDeleteWhoaaaa
ReplyDeleteNgày càng gây cấn
Thanks Editor!!