Edit + Beta: Đào Mai
Nghi Ninh xoay mặt, cảm thấy hắn tới gần mình như vậy phi
thường không thoải mái. Nàng hít vào một hơi thật sâu nói:
-"Bất quá là truyền
tin cho Tôn đại nhân, ai không đưa, lại phải đưa cho Tôn Tòng Uyển? Lần trước
huynh thẩm vấn người nọ, rõ ràng cái gì đều hỏi không ra. Nhưng trong lá thư
kia viết rõ ràng trắng ra là hỏi ra được, chỉ sợ là muốn hướng dẫn Trình Lang
tin tưởng đi?"
-"Bọn họ nếu tin,
sẽ đối việc này áp dụng hành động, các huynh có thể mượn việc này để bắt lấy
nhược điểm của bọn họ. Ngay từ đầu muội là không dám tin, vì sao lại là Tôn
Tòng Uyển đây? Huynh không thể để cho người khác tiết lộ cho Trình Lang sao?."
Nghi Ninh tiếp tục nói:
-"Sau này muội mới
nhớ tới, huynh là muốn để Trình Lang biết, nếu người khác đưa Trình Lang làm
sao có thể tin. Chính là hắn tự mình từ trong tay Tôn Tòng Uyển lấy được, vậy mới
là có thể tin. Chính là hắn không liệu được, huynh ngay cả Tôn Tòng Uyển cũng
tính kế, nếu là sự tình hơi có gì ngoài ý muốn, liền có khả năng thanh danh Tôn
Tòng Uyển bị hao tổn. Huynh căn bản mặc kệ chết sống của nàng ta... Muội đây liền
muốn hỏi huynh một chút, huynh kết quả đang nghĩ cái gì?"
Nàng là đáng thương Tôn Tòng Uyển, thích La Thận Viễn như vậy.
Ngay cả lời nói nguyện ý làm thiếp cũng nói ra, cái này thật sự là quá mức hèn
mọn.
Nghi Ninh là bị người tính kế quá mức, cho nên phá lệ sợ
tính kế!.
Có lẽ thật sự là gần đây nhiều chuyện đã xảy ra, nàng áp chế
cảm xúc ở trong lòng càng ngày càng nhiều, cho nên vừa rồi mới muốn phát tiết.
La Thận Viễn nghe xong im lặng, hắn cảm thấy chính mình đều
đã bị La Nghi Ninh làm cho tức giận nở nụ cười.
Nàng có thể đoán ra được việc này, vậy tất nhiên là thời điểm
Trình Lang ở trong phòng, đã nói với nàng cái gì đi.
Người khác không biết Trình Lang, hắn cũng sẽ không hiểu biết,
người này không có khả năng tùy ý đem sự việc mà chính mình biết đi nói với người
khác.
Hắn cũng là bị nàng chọc cho tức giận, giơ tay chế trụ cổ
tay nàng nói:
-"Ta tính kế nàng
ta là sự việc của ta, ta đích xác cũng không thương hại nàng ta. Muội nói đúng,
ta là lãnh huyết cũng tốt, vô tình cũng thế, theo ta chỉ cần có thể đạt thành
chuyện ta muốn làm là tốt rồi. Muội đáng thương nàng ta sao?"
Nàng đáng thương Tôn Tòng Uyển à? Thật sự cũng không phải
đáng thương như vậy, có lẽ nàng là xuyên thấu qua Tôn Tòng Uyển thấy được chính
nàng.
La Thận Viễn liền như vậy thừa nhận, nàng ngược lại cái gì đều
không thể nói.
Nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh ở đời sau, kỳ thật nàng làm sao
phải lo lắng những thủ đoạn của La Thận Viễn về sau sẽ ảnh hưởng đến hắn, hắn
là bị phái Thanh Lưu mắng hơn mười năm.
Tuy rằng không người dám chọc hắn, cũng không có người cùng
hắn giao hảo.
Nhưng việc này nàng nói với ai đây. Nghi Ninh trong lòng cười
khổ, nàng nói:
-"Tam ca lợi dụng
nàng ta đích xác không thể nói cái gì. Muội cũng không rõ, huynh đã không thích
nàng, vì sao lại không dứt khoát cự tuyệt..."
-"Cự tuyệt?"
La Thận Viễn lại nói, "Nàng ta luôn
luôn chờ ta thi đậu, nay ta là quan cư tứ phẩm, nếu ta cự tuyệt việc hôn nhân với
nàng ta. Về sau thanh danh La gia tất nhiên liền bại hoại."
Đích xác theo như lời hắn, hắn không thể quang minh cự tuyệt
cửa hôn sự này.
Nghi Ninh hiện tại chậm rãi bình tĩnh lại, nàng hỏi:
-"Vậy... Tam ca
tính toán như thế nào?"
La Thận Viễn lắc đầu nói:
-"Ta tính toán
như thế nào muội không cần lo lắng..."
La Thận Viễn dần dần tới gần nàng, Nghi Ninh vô cùng rõ ràng
nhìn thấy bên trong đồng tử sâu thẳm của hắn là hình ảnh ngược chính mình, thậm
chí cảm giác được nhiệt độ hô hấp của hắn, cái này kỳ thật là loại hơi thở có
chứa cảm giác xâm lược.
Nghi Ninh đột nhiên cảm thấy thực không thích hợp, nàng thậm
chí cũng nói không nên lời. Nhưng tâm lại mạnh mẽ nhảy dựng lên. Có thể là bởi
vì hắn áp chế quá gần, nàng mẫn cảm muốn trốn xa một chút, nhưng bởi vì bị tay
hắn giữ chặt không thể động đậy.
Nàng giãy dụa suy nghĩ muốn hắn buông ra, La Thận Viễn lại
không chút sứt mẻ tiếp tục ấn nàng, vây nàng ở dưới thân hắn, hỏi tiếp:
-"Thời điểm muội
cùng Trình Lang ở trong phòng làm cái gì?"
Nghi Ninh cảm thấy lúc này căn bản không giống hắn khi bình
thường!
Hơn nữa việc cùng Trình Lang làm sao có thể nói với hắn,
nàng mím môi nói:
-"Chính là trùng
hợp gặp được hắn mà thôi... Tam ca, huynh không nên hỏi?"
Nàng vặn vẹo cổ tay của mình, bị hắn nắm có chút đau. Nhưng
làm thế nào đều động không được!
Nàng có chút tức giận, nhìn hắn nói:
-"Muội đã mặc kệ
chuyện của huynh cùng Tôn Tòng Uyển, huynh cũng đừng quản chuyện của muội là được!"
La Thận Viễn lại cười nói:
-"Ta mặc kệ muội,
vậy muội muốn ai quản?"
Nghi Ninh bị hắn làm cho nghẹn họng, tức giận đến thẳng vặn
cánh tay muốn đẩy hắn ra. Cư nhiên cánh tay hắn cơ bắp thực cứng, nếu không là
nhìn thấy nàng thật sự tức giận, La Thận Viễn cố ý buông nàng ra, nàng vẫn là đẩy
không ra.
Nàng đẩy hắn ra, sau đó an vị ở bên cạnh bàn bình ổn một
lát, sau đó La Thận Viễn cũng ngồi xuống, nhìn thấy cổ tay nàng bởi vì chính
mình thậm chí hiện lên vài vết ngấn đỏ càng sắc bén.
Hắn nhắm chặt mắt, vừa rồi là có chút không khống chế được.
Không phải hẳn là không khống chế được như vậy, ít nhất hiện
tại không thể để nàng biết!
Hắn vươn tay nắm lấy tay nàng, nói:
-"...Vừa rồi hơi
dùng sức, gọi nha hoàn của muội lấy chút thuốc đến."
Nghi Ninh rút tay về:
-"Muội thật sự
cũng không có mảnh mai như vậy, ngấn đỏ này lập tức sẽ tan đi."
Nhưng nhìn thấy hắn như vậy, cũng không lại vì lời hắn nói
mà tức giận, mà là nói:
-"Lá thư kia đã bị
muội hủy rồi... Không có truyền đến trên tay Trình Lang. Tam ca chỉ sợ phải một
lần nữa ngẫm lại, hôm nay cũng không còn sớm, tam ca, đi về trước nghỉ ngơi đi.
Muội không tiễn..."
La Thận Viễn ngồi một lát không nói chuyện, nhìn nhìn tay
nàng, sau một lát mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trân Châu đứng ở sau bình phong nghe hai người tranh cãi, chỉ
cảm thấy trong lòng run sợ, vị La tam thiếu gia này đối tiểu thư ép hỏi dùng thế
lực bắt ép như vậy, thật sự là quá mức quái dị... Quốc công gia đã đi rồi, nàng
như thế nào cảm thấy La gia này cũng không thể sống yên ổn, chẳng bằng khuyên
tiểu thư trở về Quốc công phủ thôi.
Nàng nhìn thấy La Thận Viễn mang theo người đi rồi, mới đi
vào trong phòng, nhìn thấy Nghi Ninh chính mình đang tìm thuốc bôi.
Trân Châu từ trong tay Nghi Ninh nhận lấy, lòng bàn tay hơi
nóng nóng thoa thuốc cho nàng.
Nghi Ninh nhíu mày, nàng có chút ghét bỏ chính mình yếu ớt
như vậy. Kiếp trước nàng cũng không có yếu ớt như vậy, bị té đụng vào gì đó
ngay cả bầm tím đều sẽ không có!.
Thấy Trân Châu thoa chậm, nàng lấy đến chính mình thoa, phân
phó Tùng Chi:
-"Kêu nha đầu đun
chút nước nóng."
Trân Châu do dự một lát nói:
-"Tiểu thư, nô tì
lời này cũng không biết có nên hỏi hay không. Tam thiếu gia đã hơn hai mươi tuổi,
người khác ở độ tuổi này sớm đã có nhi tử. Thế nào nô tì thấy…..tam thiếu gia tựa
hồ còn không có cái nha đầu thông phòng..."
-"Năm đó là vì chịu
tang tổ mẫu mới trì hoãn." Nghi Ninh nói cho nàng biết.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Nghi Ninh trong lòng liền có loại
cảm giác kỳ quái. Nàng hi vọng là chính mình nghĩ nhiều...
Nhưng lại cảm thấy hắn vừa rồi có chứa chút tính cách xâm lược,
trực tiếp áp chế đến cũng không phải không có khả năng, đối với muội muội như vậy
là có chút hơi quá. Có lẽ thật là hắn vừa rồi rất tức giận đi...
Nàng cũng chỉ có thể nghĩ vậy.
Về phần nha đầu trong phòng, hắn là nên có một. [ Mình
chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn
truy cập tại 2 nơi này để mình có động lực tiếp tục edit... ]
Hôm sau lúc ăn sáng ở chính đường, La Thận Viễn tự mình cầm
tay nàng lên xem.
Nghi Ninh lánh một chút, lại bị hắn bắt được. Nhìn thấy đích
xác như lời nàng nói đã tiêu đi không sai biệt lắm, La Thận Viễn mới nói:
-"...Trốn cái gì?"
Nghi Ninh lắc đầu, nhìn thấy hắn mặc thường phục, liền hỏi:
-"Tam ca, huynh
hôm nay không đi nha môn?"
La Thận Viễn thản nhiên nói:
-"Buổi chiều mang
người nọ đi đại lao Hình bộ, cũng không giữ ở trong nhà. Mẫu thân phái người
truyền tin, buổi chiều bà sẽ đến. Huynh bảo Từ ma ma giúp đỡ thu thập, các
ngươi có thể tự ôn chuyện."
Nghi Ninh gật gật đầu, chính là cảm thấy hôm nay ở trước mặt
hắn, thủy chung thật không thoải mái.
Bất quá Lâm Hải Như rốt cục sắp đến, nàng vẫn là thật cao hứng.
Đã gần một năm chưa được gặp bà, cũng không biết đệ đệ mà nàng
chưa gặp mặt là bộ dáng gì?
Nghi Ninh ăn xong ngọ thiện, đang tản bộ xung quanh núi đá
giả xây cạnh Thái Hồ, chợt nghe nói Lâm Hải Như đến, nàng vội vã tiến đến chính
đường.
Lần này là tất cả gia quyến La gia đều chuyển đến kinh
thành, kỳ thật La Thành Chương đã đến trước từ lâu, bất quá vì để tiện cho việc
đi nha môn căn bản là không ở nơi này.
Nhưng chỗ địa giới kia nhỏ hẹp, so ra kém nơi này rộng rãi
sáng sủa, cho nên các nàng đều chuyển đến nơi này.
Lâm Hải Như cũng là vừa mới xuống xe ngựa liền đi qua tìm
nàng, Nghi Ninh thấy bà đẫy đà vài phần, người so với trước kia cũng tinh thần
không ít.
Lâm Hải Như thật cao hứng tiến lên giữ chặt nàng, thấy nàng
có chút gầy, nhịn không được nói:
-"Không phải con trở
về làm tiểu thư Anh quốc công phủ sao, thế nào vẫn là gầy —— chẳng lẽ là đồ ăn
Anh quốc công phủ không hợp khẩu vị?"
-"Ăn rất tốt,
ngài yên tâm."
Nghi Ninh nhịn cười khom người hành lễ với bà.
Nàng thực muốn xem mặt đệ đệ của mình chưa được gặp, trái
nhìn phải nhìn nhưng không thấy, hỏi Lâm Hải Như đệ đệ ở đâu.
Lâm Hải Như nói:
-"Aiza, con đừng
tìm. Đệ đệ của con nửa đường đã bị người ôm đi
—— "
Nghi Ninh có chút nghi hoặc, Lâm Hải Như liền tiếp tục nói:
-"Còn không phải
Lâm Mậu biểu ca của con sao. Hắn vừa trở về từ nha môn liền gặp được xe ngựa của
mẫu thân, đã ôm Nam ca nhi đi, mẫu thân đã sai nhũ mẫu đi theo."
Nha hoàn bà tử của Lâm Hải Như đang sắp xếp an trí đồ đạc,
Nghi Ninh đi đến Nghi môn, mới nhìn thấy La Nghi Liên cũng đứng ở cửa.
La Nghi Liên quay đầu nhìn thấy Nghi Ninh, nàng mặc một cái
áo tương đàn trắng thuần, như trước là vừa thấy đã xinh đẹp dễ thương, thoạt
nhìn so với trước kia gầy không ít, cằm đầy.
La Nghi Liên khom người nói với Lâm Hải Như:
-"Phu nhân, con
mang theo di nương đi tây viện trước."
Lâm Hải Như thản nhiên gật gật đầu.
La Nghi Liên lúc đi cũng không liếc mắt nhìn Nghi Ninh một
cái.
Nghi Ninh hiện tại cũng không thèm để ý nàng ta, thản nhiên
nhìn nàng bỏ đi. Sau đó thấp giọng hỏi Lâm Hải Như:
-"Con nghe nói Kiều
di nương hiện tại tinh thần không tốt lắm?"
Lâm Hải Như mang theo nàng vào nhà, nói với nàng:
-"Để chữa bệnh
cho Hiên ca nhi, Kiều di nương bị thương thân mình, lão gia liền không còn sủng
ái bà ta. Sau này Kiều di nương vu hãm tam ca con hại bà ta..."
Nói tới đây Lâm Hải Như dừng một chút,
-"Nhưng là khi đó
tam ca con đang tham dự khoa cử, lão gia làm sao có thể để bà ta ăn nói lung
tung, liền chặng bà ta lại... Sau này bà ta rốt cục mới chịu nhu thuận, hiện tại
bà ta nhìn thấy tam ca con liền sợ phát run, kỳ thật mọi người cũng biết... Nếu
không phải bởi vì bà ta con làm sao có thể rời khỏi La gia. Tam ca con khẳng định
là trừng trị bà ta cho con… Lão gia kỳ thật cũng minh bạch, nhưng ai cũng không
dám vì bà ta đi nói tam ca con nửa câu."
Lâm Hải Như nói tới đây uống ngụm trà, kêu bà tử đi kêu nha
hoàn hầu hạ La Thận Viễn tới hỏi.
Bà lại nói với nàng:
-"Anh quốc công
phủ sống được không? Mẫu thân nghe nói Anh quốc công thực sự rất được."
Nghi Ninh chỉ chọn sự tình tốt nói với bà. Chờ lúc vài cái
nha đầu tới, Lâm Hải Như liền hỏi mấy nàng một ít chuyện của La Thận Viễn, để
Nghi Ninh tránh đi trong gian Tây Thứ.
Nghi Ninh ở trong gian Tây Thứ lại có thể ẩn ẩn nghe được
các nàng nói chuyện. Cái đại a đầu cầm đầu kêu Phù Khương, màu da tuyết trắng,
khí chất mềm mại nhu thuận. Nàng nhẹ giọng nói:
-"Tam thiếu gia
không muốn chúng ta hầu hạ giường chiếu... bất quá chúng nô tì thời điểm thu thập
phòng vào buổi sáng, cũng là phát hiện tối hôm qua trên giường tam thiếu gia
có... Nhưng tam thiếu gia cũng không gọi chúng nô tì."
Nghi Ninh ý thức được các nàng đang nói cái gì, đột nhiên cảm
thấy mặt nóng lên, sai Trân Châu đi đóng tấm bình phong của gian Tây Thứ, lúc
này mới cái gì cũng đều không nghe được.
Có thể là trải qua chuyện tối hôm qua, liền cảm thấy La Thận
Viễn ở trong lòng nàng cũng không đơn giản là tam ca.
Một hồi lâu Lâm Hải Như mới tiến vào, tựa hồ là thở phào nhẹ
nhõm. Mặt mày hớn hở kêu Nghi Ninh đi ra ngoài ăn trà bánh bà mang đến.
Nghi Ninh ăn nhưng không yên lòng, trong đầu luôn nghĩ tới
câu nói vừa rồi của nha đầu kia.
Lúc này Thụy Hương đi vào, khom người nói với Lâm Hải Như:
-"Phu nhân... Lâm
biểu thiếu gia đã đưa tiểu thiếu gia trở lại, tiểu thiếu gia chính là đang khóc
muốn tìm ngài!"
Nghi Ninh lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
************
Lại lót dép hóng tiếp 🥳
ReplyDeleteHay quá, đọc cảm giác kích thích theo từng câu chữ, cuốn ko chịu đc
ReplyDelete💐💐💐truyện rất lôi cuốn, cảm ơn bạn rất nhiều
ReplyDelete💖💖💖
DeletePhù Gừng??? Mình nghĩ chỗ này là Phù Khương
ReplyDelete👍 Cảm ơn nàng rất nhiều... 💖💖💖
Delete