Chương 116 - Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Edit + Beta: Đào Mai

 

Bên ngoài truyền đến một trận tiếng cười.

 

Nghi Ninh phục hồi tinh thần lại, nhìn mành trúc lay động, nghe ra đây là âm thanh của tam ca.

 

La Thận Viễn kỳ thật không thích cười…..thời điểm còn nhỏ nàng đối tốt với hắn, ánh mắt hắn nhìn nàng lại luôn mang theo vài phần sắc bén.

 

Tựa hồ hắn đang nói chuyện với Dương Lăng:

-"...Lại bộ Thị lang Giang đại nhân coi trọng hắn, lần trước đánh giá thành tích; bất quá, chính là Giang đại nhân vì hắn nói chuyện. Khi đó ngươi làm gì lại đi khó xử hắn?"

 

-"Ta chính là không quen nhìn bộ dáng kia của hắn, Mạnh Chương Thư vì chuyện thuế ngân bao nhiêu đêm không ngủ, chỉ chớp mắt công lao trở thành của hắn." Dương Lăng lại nói, "…Ngươi cũng không cần khuyên ta, thị phi đúng sai ta quá rõ ràng."

 

Dương Lăng là thực có tật xem ác như cừu, La Nghi Ninh tự nhiên nhớ được. Năm đó Từ Vị sắp chết, hắn là vì Từ Vị ở ngoài cửa điện quỳ hai ngày.

 

-"...Tiểu thư, nô tì có thể để đồ của đại nhân ở đây không?"

 

Có một tỳ nữ ôm thùng văn kiện vào.

 

Vì muốn dẫn nàng ra ngoài chơi, liền nghĩ trên đường xử lý công vụ, cho nên mới mang theo.

 

Nghi Ninh gật gật đầu:

-"Đặt nơi này đi."

 

Chỉ chỉ mấy chỗ để nàng ta đặt xuống. Tỳ nữ thả văn kiện xuống liền cuối người đi ra ngoài, Nghi Ninh chuyển thùng đến phía trước, khóa đồng cũng vừa mới được thị nữ mở ra.

 

Đã là đồ vật của La Thận Viễn, nàng liền không có tị hiềm, muốn nhìn một chút kết quả cả ngày tam ca là làm gì? Sau khi vừa mở ra mới phát hiện là các loại công văn cùng hồ sơ vụ án, chắc là sắp tới phải xử lý.

 

Có một ít hồ sơ vụ án dùng sáp đỏ phong lại, mặt trên có cái mật tự nho nhỏ. Những cái này tự nhiên nàng sẽ không động tới. Cầm cái vốn không có phong ấn sáp đỏ, mở ra vừa thấy là Đại Lý tự phê duyệt.

 

Một cọc án tử hình từ Hoài Hóa, Hồ Nam đưa tới cần duyệt lại, hắn tinh tế đánh dấu những chỗ mơ hồ không rõ chứng cớ cùng mâu thuẫn trong quá trình thẩm án, phê là 'bác bỏ tái thẩm'. Chữ của hắn thực đặc biệt, gầy thẳng đứng, đầu bút lông sắc bén, Nghi Ninh liếc mắt một cái có thể nhận ra.

 

Nghi Ninh nhìn văn kiện này một lần, nói là chuyện Hoài Hóa một hộ viên ngoại bị chính chất nhi của mình độc sát mưu tài, sát hại tính mệnh. Vị sư gia viết hồ sơ vụ án có pha vài phần văn thái, đọc lên cư nhiên thực lôi cuốn hấp dẫn. Gặp được chỗ không hợp lý La Thận Viễn còn đánh dấu. Như: Án phát đêm khuya, sắc trời như thế nào? Dùng cái gì thấy rõ người hạ độc? Hoặc là còn có: Xử án diễn ra như thế nào? thật là không thể thực hiện!

 

Nghi Ninh nhìn thấy chỗ hắn đánh dấu không nhịn được liền cười, buông bản này lại đi lấy cái khác. Lướt qua vài cái, lại nhìn thấy có một phong thơ cuốn ở bên trong hồ sơ.

 

Trên phong thư viết là "Ngọc tỉnh Anh quốc công phủ".

 

Chỗ La Thận Viễn làm sao có thể có thư tín của Anh quốc công phủ? Nghi Ninh xem những chữ viết kia liền cảm thấy nhìn quen mắt, nàng đối với chữ người khác viết thực mẫn cảm, xem qua liền nhớ được thực lâu. Cẩn thận ngẫm lại, sau lưng không khỏi lạnh cả người...

 

Cái này không phải chữ Tùng Chi viết sao!

 

Nàng chính là do dự một lát, sau đó chậm rãi mở thư ra. Không biết vì sao, thời điểm đó thế nhưng tay nàng có chút run, chờ giấy viết thư triển khai trước mắt, chữ nữ tử xinh đẹp nổi ở trên giấy.

 

"Mùng năm tháng tám, tước vị quốc công gia khó giữ được, tiểu thư cùng Quách phó sứ mật đàm. Sau khi cáo biệt liền đi Ninh Viễn hầu phủ, không được đi theo, mật đàm vô cùng lâu, trở về rất khuya."

 

Mặt sau viết tiếp, "Mùng sáu tháng tám, khởi kiến quản sự, đàm định chuyển nhượng tơ lụa ở thôn trang. Buổi trưa Quách phó sứ lại đến, tiểu thư nói chuyện một khắc thời gian."

 

Lạc danh: Tùng Chi.

 

Nghi Ninh yên lặng xem tờ giấy này, giống như có chút không nhận biết mặt trên viết là cái gì. Tách ra nhận một đám đều nhận ra được, hợp nhau lại lại không nhận biết.

 

La Thận Viễn đang giám thị mình?

 

Hắn vì sao phải giám thị mình? Nhưng lại là qua Tùng Chi, đây là từ lúc nào thì bắt đầu, vì sao nàng không có nửa điểm phát hiện?

 

La Thận Viễn rốt cục đàm luận xong, hắn đẩy ra mành đi vào:

-"Muội đợi thật lâu đi, Dương Lăng người này thật sự khó chơi, bất quá cũng là một người thú vị. Một lát mang muội đi bến tàu, nơi đó có tiệm canh cá nấu rất khá, so với địa phương khác ngon hơn, khẳng định muội sẽ thích."

 

Nàng nghe được hắn tiến vào nhưng không có ngẩng đầu.

 

La Thận Viễn cảm thấy không quá thích hợp, hắn nhíu mày, đến gần hỏi nàng:

-"Như thế nào? Muội đang mất hứng..."

 

Nói còn không có nói xong, liền nhìn thấy tờ giấy viết thư trên tay nàng.

 

Hắn sửng sốt, trong lòng chính là khiếp sợ, mạnh mẽ vươn tay đoạt đi.

 

Phong thư này làm sao có thể lẫn lộn vào trong công văn!

 

Nghi Ninh phản ứng cũng rất mau, lập tức liền né tránh tay hắn. Đứng lên lui về phía sau vài bước, tay hơi hơi phát run, ánh mắt nhìn hắn có chút xa lạ:

-"Tam ca, kết quả huynh đang nghĩ cái gì, huynh bảo Tùng Chi giám thị muội?"

 

-"Mi Mi!" La Thận Viễn dồn dập nói, đi lên phía trước vài bước, "Đưa phong thư cho huynh, huynh sẽ giải thích rõ ràng với muội."

 

Nàng là rất ít nhìn thấy hắn như vậy, La Thận Viễn vĩnh viễn là tam ca rất bình tĩnh tự tinh của nàng, rất ít có thời điểm thất thố này. Sườn mặt tuấn lãng, ánh mắt long lanh sóng nước, đồng tử sâu thẳm giấu không được sốt ruột.

 

Tự nhiên là có lý do, ai sẽ tự dưng đi làm chuyện này đây! La Nghi Ninh gật đầu cười nói:

-"Tam ca nói đi, huynh có cái lý do gì, muội nghe."

 

-"Tam ca sợ muội ở Anh quốc công phủ sống không được tốt, mới bảo Tùng Chi truyền tin. Muội không nên hiểu lầm."

 

Hắn dừng một chút,

-"Tam ca không có ý khác."

 

Nghi Ninh nhìn hắn hồi lâu, nàng đột nhiên nghĩ tới.

 

-"...Lúc đó thời điểm muội phải rời khỏi La gia, tam ca bảo muội mang theo Tùng Chi cùng đi."

 

Nghĩ đến đây nàng nhất thời hiểu được,

-"Trước đó, Tùng Chi đã bị tam ca thu mua. Bắt đầu từ lúc muội vừa vào Anh quốc công phủ, nhất cử nhất động huynh đều nắm giữ?"

 

Nàng đột nhiên không biết La Thận Viễn kết quả đang làm cái gì, hắn đang nghĩ cái gì! Hắn cư nhiên giám thị nàng! Cho dù La Thận Viễn muốn quan tâm nàng, ai sẽ bởi vì quan tâm mà đi giám thị nhất cử nhất động của người khác, lý do này không khỏi quá mức gượng ép.

 

La Thận Viễn nhẫn nhịn, giơ tay muốn đi kéo nàng:

-"Mi Mi, tam ca tuyệt đối không có ý hại muội..."

 

Nghi Ninh lại tránh được tay hắn.

 

-"Tam ca sẽ không hại muội."

Nghi Ninh gật đầu, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ,

-"Muội đương nhiên tin tưởng tam ca sẽ không hại muội. Vậy tam ca nói với muội, kết quả là vì sao bảo Tùng Chi giám thị muội?"

 

La Thận Viễn muốn biện giải, nhưng những câu nói trong lời biện giải đều là tử cục. Trầm mặc không nói, tay nắm thật chặt. Sợ chính mình thật sự khống chế không được chính là cục diện cá chết lưới rách.

 

Thấy hắn không nói chuyện, Nghi Ninh trong lòng chậm rãi đoán, cho dù biết lời này đả thương người, nàng cũng chậm rãi nói:

-"Tam ca thông qua muội, là có thể nắm giữ nhất cử nhất động của Anh quốc công phủ thôi. Tam ca nếu quan tâm muội, viết thư hỏi muội, chẳng lẽ muội sẽ không nói với huynh sao? Muội nửa điểm đều không biết, nhưng Tùng Chi viết cho tam ca, trong thư viết muội mỗi ngày làm cái gì, gặp người nào, cũng là toàn diện không bỏ sót! Tam ca nắm giữ Anh quốc công phủ, liền nắm giữ hơn phân nửa hướng đi của các thế gia..."

 

Không nên trách nàng hoài nghi, thật sự việc này là làm cho người ta không thể không nghi! Trải qua chuyện Tôn Tòng Uyển, tính cách La Thận Viễn tính kế như vậy, lại để cho nàng phát hiện loại sự tình này...

 

Hiện tại Anh quốc công phủ gặp phải kiếp nạn này, nàng hiện tại ai cũng không dám tin. Chỉ có tin chính mình mới là đúng, chính mình vĩnh viễn sẽ không lừa chính mình, Nghi Ninh ném lá thư này tới trên bàn:

-"Phong thư này là cho huynh."

 

Nói xong nàng liền đi ra ngoài, La Thận Viễn lập tức theo kịp, nắm chặt cánh tay nàng:

-"Muội không thể đi! Tam ca... Tuyệt không có ý này! Tuyệt không có tính kế muội."

 

Nghi Ninh thản nhiên nói:

-"Buông tay..."

 

Nàng muốn vung hắn ra, hắn cầm lấy tay nàng lại giống như kìm sắt.

 

Nghi Ninh tức giận đến hốc mắt đỏ lên, không để ý ở một chỗ cùng hắn. Trên thuyền hoa dù sao chỗ cũng nhỏ hẹp, hắn sợ nàng đứng bất ổn sẽ ngã xuống, kéo nàng đến bên hắn, nhưng lại nhân cơ hội bị nàng đẩy ra. Nghi Ninh đứng ở mạn thuyền nói:

-"Tam ca... Muội hiện tại phải đi về!"

 

Cạnh bến tàu có một tiệm canh cá, lần trước hắn cùng đồng nghiệp đi tới, ăn qua liền cảm thấy ngon, luôn luôn muốn mang nàng đi tới ăn thử xem.

 

Nhìn thấy chỗ nàng đứng cách mạn thuyền bất quá một thước, La Thận Viễn sợ nàng nhất thời không cẩn thận sẽ rơi xuống nước.

 

Vừa rồi rất kinh tâm động phách, hắn thật sự là nóng nảy mất đi lý trí, hiện tại chỉ nhắm chặt mắt mới có thể nói:

-"Được, được, muội đừng nhúc nhích, tam ca đưa muội trở về."

 

-"Muội không cần huynh đưa!" Nghi Ninh đột nhiên nói. "…Kêu Thanh Cừ tới đây."

 

Thanh Cừ ở trên bờ uống trà chờ nàng.

 

Thanh Cừ đang ở quán trà Lục An cạnh bờ hồ, hai tiền một bình trà, nàng là người cái gì cũng đều được, chỉ có chút đau lòng bạc. Nghe nói Nghi Ninh đột nhiên phải đi về cũng rất kinh ngạc. Chờ thời điểm đi qua liền nhìn thấy tiểu thư mặt trầm như nước được hộ vệ nhà mình vây quanh đi, nói với nàng:

-"Lên xe, chúng ta trở về."

 

Thanh Cừ a một tiếng đi gọi xa phu tới, Nghi Ninh rất nhanh liền lên xe ngựa.

 

Thanh Cừ lại không tốt hỏi nàng cái gì, sau khi xe ngựa chuyển động nàng mới vén rèm cửa sổ xem, phát hiện La tam thiếu gia cư nhiên đuổi theo ở phía sau.

 

Một đám thuộc hạ đi theo, hắn truy thật sự gấp, thiếu chút nữa đụng đến này nọ, sau đó có người kéo hắn liền dừng lại, hắn nhìn xe ngựa các nàng sắc mặt không rất dễ nhìn.

 

Thanh Cừ quay đầu lại muốn nói, lại nhìn thấy Nghi Ninh thẳng nhìn màn xe, gương mặt thế nhưng ướt sũng.

 

-"Tiểu thư, ngài như thế nào? Nói với nô tì đi..."

 

Thanh Cừ lại là thẳng tính, Trân Châu khiều khiều nàng đừng hỏi, nhưng Thanh Cừ vẫn không hiểu, lôi kéo Nghi Ninh liền hỏi:

-"Ngài khóc cái gì vậy?"

 

Vừa rồi lúc bản thân cùng tam ca đi ra không phải vô cùng cao hứng sao.

 

Nghi Ninh lắc lắc đầu, nàng thế nào nói với Thanh Cừ là phát hiện La Thận Viễn đang giám thị mình? Còn là nha đầu thân cận nhất bên người mình.

 

Vì sao giám thị nàng, một lý do của hắn đều không vững, La Thận Viễn hắn tài hùng biện trác tuyệt, năm đó khẩu chiến Hàn Lâm viện học sĩ đàn nho cũng có thể thắng được. Nay lý do đều nói không được chẳng phải là buồn cười sao?

 

Nói không được, vậy chỉ có thể nói nàng nói là thật.

 

Chờ trở về Anh quốc công phủ, nàng vừa xuống xe ngựa không lâu, Trân Châu liền vội vàng đi tới.

 

Vừa kinh ngạc vì sao Nghi Ninh đã khóc, nhưng nghĩ đến chuyện đã xảy ra, vẫn là không có hỏi nhiều. Mà là nói:

-"Tiểu thư... Ngài đi rồi không lâu, Lý quản sự liền đi qua."

 

Nghi Ninh vào phòng uống ngụm trà bình phục cảm xúc, gật đầu để Trân Châu tiếp tục nói.

 

Trân Châu mới nói:

-"Lão phu nhân để cho đường phu nhân giúp ngài quản gia, thời điểm ngài không ở đây, đường phu nhân chỉ định gặp Lý quản sự, chuẩn hắn chuyện tăng địa tô. Lý quản sự đối bà ta là ngàn ân vạn tạ phục tùng..."

 

Nghi Ninh nhu nhu mi tâm thở dài, cảm thấy những người này như thế nào liền không chịu yên tĩnh! Cái nên nghỉ ngơi cũng không có nghỉ ngơi, cơn tức trong lòng thẳng tỏa ra ngoài:

-"Lý quản sự hắn hiện tại đang ở nơi nào?"

 

Trân Châu cũng là biết nặng nhẹ trong đó, vội vàng nói:

-"Nô tì nghe xong cảm thấy không ổn, nên không cho Lý quản sự đi, nói tốt xấu gì đã lưu hắn tại tiền viện uống trà."

 

-"Đi gọi hộ vệ lại đây!."

Nghi Ninh đứng lên, sắc mặt một mảnh lạnh như băng.

-"Lại gọi người đi thỉnh đường thẩm, còn có Ngụy Gia cùng chư vị quản sự."

 

Nàng không động, một đám này đều cho là nàng dễ khi dễ lắm sao?

 

Nghi Ninh không tăng địa tô tự nhiên có đạo lý của mình, tăng địa tô mắt thấy đắc lợi nhất thời. Nhưng thiên tai trong năm này nếu là ai nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vậy quả thực so với bình thường còn ác liệt gấp trăm lần, Anh quốc công phủ căn bản là nhận không nổi ép buộc như vậy!

 

Nàng như thế nào sẽ không biết tâm tư Lý quản sự kia, không phải là năm nay thu hoạch ít không thể lén lút vụn trộm lấy khoảng chênh lệch, muốn mượn tăng địa tô lấy một vố sao? Trong phủ đang ở trong cơn nguy cấp, bọn họ lại muốn hút huyết ăn thịt, mặc cho bọn hắn dính vào cái gì thật sự coi nàng không tồn tại.

 

Về phần Trịnh thị, chuyện Anh quốc công phủ không cần người khác tới nhúng tay.

 

Trân Châu cuối người đáp ứng, chỉ chốc lát sau hộ vệ, nha đầu cùng bà tử liền vây quanh Nghi Ninh đi tới tiền viện.

 

Ngụy Di vừa từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy nàng một khuôn mặt lạnh lùng đi ở trên hành lang gấp khúc, hộ vệ đi theo chung quanh vô cùng cung kính, vây quanh nàng khí thế bức người.

 

Hắn nhíu nhíu mày, đây là đang làm cái gì vậy?

 

Hắn kêu gã sai vặt tùy thân đi theo xem.

 

Lý quản sự đang chờ ở tiền thính, trên bàn đàn mộc kế bên đặt một mâm bánh. Hắn bóp nát bánh bỏ vào trong trà, nghe được âm thanh thông truyền bên ngoài mới đứng lên.

 

Nghi Ninh đi vào tiền thính, lập tức dẫn đầu ngồi ở trên ghế thái sư, Thanh Cừ cùng vài nha đầu đứng phía sau nàng. Nàng thản nhiên nói:

-"Lý quản sự, ta nghe nói ngươi có việc muốn bẩm. Thế nào, ta hiện tại đã trở lại, kết quả ngươi có chuyện gì muốn nói?"

 

Lý quản sự nghĩ rằng chính mình lấy được lời nói của đường phu nhân, đâu thèm để ý đến một tiểu hài tử chưa cập kê, chắp tay cười nói:

-"Tiểu thư, tiểu nhân là lĩnh mệnh đường phu nhân. Ngài đối với việc đồng áng không biết, liền nghe đường phu nhân đi… Chuyện tăng địa tô là phải, bằng không điền trang nhiều năm nay lấy cái gì mà ăn. Ngài ở trong phủ không biết khổ sở ở điền trang... Vẫn là đường phu nhân nói có đạo lý chút. Ngài nên nghe lời của đường phu nhân một chút mới được! Kỹ năng của ta đối với hoa mầu đường phu nhân là chịu phục đấy!"

 

Nghi Ninh tiếp tục nói:

-"Lý quản sự là tới đây trả lời, ta xem hay là phải quỳ xuống sẽ tốt hơn. Ta tuy rằng không biết trong điền trang có bao nhiêu khổ, ta chỉ biết đây là ở Anh quốc công phủ, quy củ là không thể thiếu."

 

Lý quản sự nghe xong sắc mặt khẽ biến, người quản sự có danh dự uy tín trở về trả lời là phải quỳ? Huống chi quỳ quốc công gia cũng liền thôi, quỳ nàng một cái tiểu thư thứ xuất?

 

Ông vân vê tay áo chậm rì rì nói:

-"Tiểu thư! Ta hầu hạ Anh quốc công phủ nhiều năm như vậy, ngay cả thời điểm Quốc công gia ở đây, cũng không có quỳ trả lời."

 

Ngữ khí tuy là cung kính, kì thực đã rất vô lễ thất kính.

 

-"Ngài đang ngồi, tiểu nhân ta muốn quỳ cũng quỳ không được đi."

 

Trên mặt Nghi Ninh còn mang theo mỉm cười thản nhiên:

-"Sao nói nhiều như vậy! Không quỳ cũng không sao."

 

Lý quản sự nghĩ rằng nàng bất quá còn nhỏ, cũng là một hổ giấy mà thôi, căn bản không có để ý. Ai biết Nghi Ninh liền hướng ra phía ngoài nói:

-"Người tới, Lý quản sự không quỳ, đè hắn quỳ xuống cho ta!"

 

Lý quản sự vừa quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy vài tên hộ viện cầm gậy gộc đi vào.

 

-"Lý quản sự, chúng ta cũng là nghe theo tiểu thư phân phó, đắc tội!"

 

Lý quản sự lớn tiếng quát lớn, lại bị một gậy đánh vào trên đầu gối, nhất thời đầu gối mềm nhũn, mấy gậy lại lập tức đánh tới, đánh ông sống chết té ở tại đó.

 

Ông không phục ngạnh cổ, giống như gà trống mặt cổ đỏ bừng, đau đến cái gì đều bất chấp, nói:

-"Cái gì tiểu thư, ngươi bất quá chính là Quốc công gia từ bên ngoài ôm trở về, ai biết là cái thân phận gì! Có phải hay không loại người sa cơ thất thế sinh ra, theo ta bày ra cái uy phong gì đây! Buông ta ra!"

 

Nghi Ninh nâng lên chén trà chậm rì rì uống, Thanh Cừ bắt chước cười lạnh một tiếng, đi lên phía trước nâng tay liền cho Lý quản sự một bạt tai:

-"Tiểu thư là chủ tử của ngươi! Dám nói chuyện cùng chủ tử như vậy!"

 

Sức tay của Thanh Cừ cũng không phải là đùa, một cái tát đánh qua Lý quản sự nhất thời bị đánh nghiêng đầu đi, trong miệng liền có mùi máu.

 

Lý quản sự chỉ cảm thấy đầu đều đang choáng váng, trên mặt hoàn toàn tê cứng. Sau đó ông lại nổi giận:

-"Ngươi là cái gì vậy, dám đánh ta! Thời điểm lão tử ở trong phủ làm việc, ngươi - mẹ nó còn không biết ở nơi nào dọc bùn!"

 

Nếu nha đầu khác da mặt mỏng, tự nhiên chịu không nổi. Nhưng Thanh Cừ là từ trong điền trang xuất ra, từ nhỏ cái lời lưu manh vô vị gì chưa từng nghe qua, không nhanh không chậm vén tay áo, nâng tay lại là bốp bốp đánh tiếp hai bạt tai:

-"Cho miệng của ngươi ở trước mặt tiểu thư không sạch sẽ! Ta đánh ngươi thì làm sao? Dám nói thêm nữa chữ liền tát một bạt tai, không tin thử xem xem!"

 

Lý quản sự chỉ cảm thấy hô hấp đều mang theo mùi máu, rốt cục không dám nói nữa.

 

Nghi Ninh buông chén trà xuống, nàng nói:

-"Lý quản sự, ta phải hỏi ngươi một chút. Là ngươi muốn tăng tiền thuê điền trang, hay là đường phu nhân muốn tăng tiền thuê?"

 

Lý quản sự không phản ứng lại, Nghi Ninh lại cười cười:

-"Tăng tiền thuê bất quá là muốn nuốt ưu việt lớn hơn nữa, đừng cho là ta trẻ tuổi rất dễ khi dễ. Nếu ngươi muốn tăng tiền thuê, ta lập tức bảo hộ vệ quăng ngươi ra ngoài, về sau không bao giờ còn có thể bước vào Anh quốc công phủ một bước, thân gia của ngươi coi như là bạc chuộc thân. Nếu người khác nói tăng tiền thuê, vậy ngươi còn có thể đi làm quản sự của ngươi, ngươi xem coi thế nào?"

 

Lý quản sự nghe được cuồn cuộn hỗn độn, lúc này liền phản ứng lại. Tiểu thư Anh quốc công phủ đây là thật lợi hại mà! Cũng không phải là cái bánh bao mềm yếu.

 

Ông nhìn hộ vệ chung quanh, nuốt nuốt nước miếng. Vừa rồi mấy bạt tay kia của Thanh Cừ đau đến không chịu nổi, mặt xưng phù nóng lên.

 

Tiểu thư Anh quốc công phủ nói được thì làm được, nếu thực sự quăng ông ra ngoài, ông phải làm sao bây giờ! Vốn là một đại quản sự có thể diện, chẳng lẽ phải đi bến tàu khiêng hàng duy trì sinh kế sao?

 

Gã sai vặt của Ngụy Di rình ở bên ngoài nghe xong động tĩnh đánh người ở bên trong, vội vàng quay trở về tìm Ngụy Di.

 

Ngụy Di biết việc mẫu thân sáng nay gặp Lý quản sự. Phủ của Ngụy Lăng lớn như vậy, sản nghiệp, cẩm y ngọc thực động lòng người, hắn xem đều cảm thấy không hổ là thế gia đại tộc gấm hoa rực rỡ. Trong lòng thực nguyện ý nhìn thấy mẫu thân nhúng tay vào chuyện của Ngụy gia. Nhưng mẫu thân vừa gặp quản sự, đảo mắt Ngụy Nghi Ninh liền đánh quản sự, việc này quả thực chính là đang đánh vào mặt mẫu thân!

 

Hắn nghĩ nghĩ lập tức nói:

-"Đi thỉnh mẫu thân đi qua xem!"

 

Gã sai vặt kia nói:

-"Nhị gia, tiểu thư đã thỉnh phu nhân. Tiểu nhân trên đường nhìn thấy phu nhân đi qua."

 

Ngụy Di nghe được Hứa thị đã đi qua có chút kinh ngạc, nghĩ rằng tiểu thư này quả nhiên là người không sợ chuyện này lớn. Hắn cười lạnh nói:

-"Mẫu thân giúp nàng quản gia chẳng phải ý tốt sao, thật sự là vô lý. Ngươi đi tới chỗ đường tổ mẫu nói một tiếng! Ta thật muốn nhìn xem bà ta là bên vực lý hay là bên vực người thân."

 

Nói xong chính mình cũng đi tới tiền thính.

 

Thời điểm hắn đi đến liền nhìn thấy Hứa thị đang đứng ở bên ngoài, chư vị quản sự từ các phòng các nơi cũng đã tới ở phía sau.

 

Mặt trời lên cao thời tiết lại đang nóng, Hứa thị lại đi gấp, đều không có che ô, nóng đến đầu đầy mồ hôi. Hộ vệ lại chắn bọn họ ở bên ngoài, nói là:

-"Tiểu thư phân phó, không cùng Lý quản sự thương lượng xong, không cho người khác đi vào. Đường phu nhân chờ một lát, tiểu thư chúng ta hỏi xong tự nhiên sẽ truyền ngài vào."

 

Hứa thị tức giận đến tay phát run. Coi bà là thân phận gì, còn muốn truyền bà vào gặp mặt!

 

Nhóm quản sự bà tử khác khoanh tay đứng, nhìn thấy bên ngoài tiền thính hộ vệ sâm nghiêm, Lý quản sự ở bên trong lĩnh phạt, đường phu nhân giúp Lý quản sự đối đầu cùng tiểu thư muốn tiến vào còn không thể nào vào được, muốn gặp tiểu thư còn phải được truyền lời, liền biết trong nhà này là ai định đoạt.

 

Kế tiếp bọn họ càng thêm cúi đầu, làm như không thấy được đường phu nhân đến, cũng không muốn chuốc họa vào thân.

 

Ngụy Di lúc này cũng mang theo vài gã sai vặt đi tới, nhìn thấy mẫu thân ở bên ngoài phơi nắng, tức giận đến đạp hộ vệ một cước:

-"Các ngươi ngay cả đường phu nhân đều dám ngăn đón, những nô tài chó này, còn không mau tránh ra!"

 

Hộ vệ không chút sứt mẻ, tựa hồ đều không có nghe được hắn nói chuyện.

 

Ngụy Di cho dù tức giận, nhưng nhìn thấy đao trong tay hộ vệ, Ngụy Di thật sự không dám động thủ với bọn họ.

 

Nghi Ninh cảm thấy bọn họ bên ngoài phơi nắng đã không sai biệt lắm. Trong phòng hai gò má Lý quản sự cũng là sưng vù, nàng mới nói:

-"Có thể nào để cho đường thẩm cùng đường huynh ở bên ngoài phơi nắng, cái này cũng không phải là đạo đãi khách. Thẩm Luyện, cho bọn họ vào đi."

 

Âm thanh của nàng thanh lãnh bình tĩnh, chính là mơ hồ truyền ra.

 

Thẩm Luyện là đầu lĩnh hộ vệ ngăn lại bọn họ, sau khi nghe được âm thanh của Nghi Ninh mới cung kính tránh ra.

 

Nha đầu của Hứa thị lấy khăn cho bà lau mồ hôi, mặt bà trầm xuống đi vào bên trong.

 

Vừa mới tiến vào liền nhìn thấy Lý quản sự bị gậy đánh đang nằm trên mặt đất, Lý quản sự nhìn thấy bà tựa như thấy được cứu tinh, nhãn tình sáng lên, thập phần kích động nức nở nói:

-"Đường phu nhân, ngài xem như đã đến!"

 

Hứa thị ngồi xuống, vừa rồi ở bên ngoài phơi nắng cơn tức đầy mình, giờ phút này lạnh lùng nhìn Nghi Ninh:

-"Ta còn không biết, tiểu thư chính là tôn kính trưởng bối như vậy?"

 

-"Ngài nói gì vậy, ta thật sự là vội vàng hỏi hắn, không có nghe thấy ngài đã đến..."

 

Nghi Ninh chính là cười an ủi bà, thật sự không đến nơi đến chốn, căn bản không để bà vào mắt.

 

Hứa thị miệng cứng lưỡi khô, trà cũng không có người dâng lên cho bà. Nắm tay vịn ghế bành tức giận đến nói không ra lời.

 

Lúc này tại cửa mới vang lên một đạo âm thanh:

-"Nghi Ninh, con đây là đang làm cái gì vậy?"

 

Ngụy lão phu nhân thân mình không khoẻ, đi tới đây là bị Ngụy Di thỉnh tới. Phương Tụng cùng Tống ma ma đỡ bà, Ngụy lão phu nhân nhìn thấy bên ngoài nhiều người như vậy thất kinh đi thẳng vào bên trong, được đỡ ngồi xuống còn đang thở dốc.

 

Nghi Ninh có thế này mới đi đến trước mặt bà, cuối người hành lễ:

-"Quản sự trong nhà không hiểu chuyện, Nghi Ninh đang giáo huấn hắn, quấy nhiễu tổ mẫu thanh tịnh."

 

-"Cái gì không hiểu chuyện!"

Lúc này Hứa thị vỗ bàn đứng lên, cười lạnh nói:

-"Lý quản sự người ta nói được những câu có lý, ngươi bất quá vì muốn đánh vào mặt mũi của ta, mới đánh hắn thành như vậy. Ngươi một tiểu cô nương biết cái gì quản gia, hôm nay dù thế nào cũng phải để cho Lý quản sự nói rõ ràng. Ngươi nói, kết quả nàng là như thế nào đối với ngươi?"

 

Lý quản sự thấy trường côn trong tay hộ vệ, ông nghĩ tới vài cái bạt tay của Thanh Cừ, lại nghĩ đến lời tiểu thư đã nói qua... Nàng muốn đuổi ông ra khỏi phủ! Lập tức đối với Ngụy lão phu nhân dập đầu nói:

-"Lão phu nhân, là đường phu nhân nói muốn tăng tiền thuê, mới kêu tiểu nhân phân phó trước! Đường phu nhân... Ngài mau nói rõ ràng với tiểu thư cùng lão phu nhân đi, chuyện này không liên quan tới tiểu nhân."

 

Hứa thị nghe xong quả thực là nghẹn họng nhìn trân trối:

-"Ngươi ăn nói bừa bãi cái gì đó, tăng tiền thuê này rõ ràng chính là... rõ ràng là ngươi nói mà! Ngươi làm sao có thể nói là ta nói!"

 

Lý quản sự lại là dập đầu:

-"Đường phu nhân, thật sự là ngài chính mình nói, ngài không thể không nhận mà!"

 

Ngụy lão phu nhân có chút bất đắc dĩ nhìn Hứa thị. Hứa thị này làm việc thế nào lại loạn thất bát tao* vậy.

 

(Chú thích: loạn thất bát tao dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật từ, lộn xộn)

 

-"Nghi Ninh, kết quả là chuyện gì đã xảy ra vậy?"

 

Chỉ thấy Nghi Ninh rốt cục đứng dậy.

 

 

************

Ch115 ... MụcLục ... Ch117

 

3 comments:

  1. Cảm ơn vì đã edit ạ .truyện hay lắm ạ.

    ReplyDelete
  2. Tui mê nam phụ wa, bít làm sao đây, chỉ mong những cảnh nam phụ gặp nữ9

    ReplyDelete

Popular Posts