Edit + Beta: Đào Mai
-"Cũng không cần quá nhanh như vậy!”
Ngụy lão phu nhân đối
với việc nhi tử muốn thực hiện không quá tán thành, bà vẫn cảm thấy quan hệ
thông gia chính là phụ mẫu chi mệnh lời mai mối, cho dù bởi vì chuyện trong
cung yến, làm cho Ngụy Lăng không thể không làm ra quyết định. Nhưng hết thảy cần
phải thật sự thận trọng, bà khuyên nhi tử:
-"Con an tâm một chút chớ nóng vội, mẫu thân
đi tìm Phó lão phu nhân, còn có bá mẫu Viên thị của con đến thương lượng một
phen. Nhìn xem có hay không có nam tử thích hợp với vừa độ tuổi! Nếu là có, liền
thỉnh bà mối tiến đến nói. Nghi Ninh như thế nào cũng là cô nương —— chuyện kết
hôn phải thật thận trọng. Nàng mới mười bốn tuổi, vốn cũng đã đến tuổi làm mai
rồi. Không bằng liền thừa cơ hội này, định xuống việc hôn nhân của nàng.”
Ngụy Lăng uống ngụm
trà, trầm tư một lát.
Ngụy lão phu nhân
nói đích xác cũng có chút đạo lý, ông không thèm để ý, nhưng Nghi Ninh sẽ để ý?
Bên ngoài mọi người sẽ nói như thế nào thì nói, cũng không thể để nàng bị ủy
khuất.
Về phần cái gì đã
đính hôn, bọn họ không nói ai biết có phải hay không đã đính hôn. Đến lúc đó
cùng đối phương thương lượng một chút, thông đồng cách nói là được. Hoàng thượng
cũng sẽ không hỏi tới.
-"Chỉ là sợ người không dễ tìm!”
Ngụy Lăng thở hắt
ra nói:
-"Nhà chúng ta là trâm anh thế gia, cho Nghi
Ninh của hồi môn tất nhiên cũng là phong phú, về sau cô gia cho dù không có chức
quan... con cũng nguyện ý giúp hắn có được. Nhưng mà cùng chúng ta thông đồng,
vậy là cùng mang tội khi quân, có thể có mấy người dám nhận? Chỉ sợ hiện tại thế
gia tốt cũng không dám tiếp nhận.”
Nói tới đây ông lại
có chút hoảng thần, nữ nhi mới đón về nhà một năm, còn chưa có ở trong tay được
bao lâu. Hiện tại lại phải xuất giá, ông thật đúng là luyến tiếc.
-"Tốt nhất kiếm người ngay tại phụ cận, để cho
Nghi Ninh có thể thường xuyên trở về." Ngụy lão phu nhân do dự nói, "…Nàng còn nhỏ, cuối cùng mẫu thân sợ
nàng gặp phải gia đình nhà chồng không tốt, sẽ khi dễ nàng..."
Ngụy lão phu nhân
biết con về điểm này không thể buông tha, nói như thế nào cũng là nữ nhi duy nhất
của ông, bà nhìn lư hương kỳ lân thụy thú ba chân trong phòng đang đốt hương,
mùi thơm đàn hương làm cho tâm thần con người yên tĩnh.
Bà tiếp tục nói:
-"Thật ra có mấy nhà thích hợp… Đích tứ tử của
Thường Quốc công gia ở Cửu Hương Phố Nhỏ kế bên năm nay mười lăm tuổi, Thường Quốc
công cùng phu nhân tính tình đều được, chính là kết giao với chúng ta không
sâu. Năm đó vì điền trang chúng ta cùng điền trang Thường Quốc công phủ tiếp
giáp, phụ thân con còn cùng lão Thường Quốc công xảy ra mâu thuẫn. Còn có Hạ nhị
công tử Hạ gia cùng ở Phố Nhỏ, mẫu thân nhớ được Hạ nhị công tử vừa đậu cử
nhân, cũng xem như tiến tới, so với Nghi Ninh lớn hơn hai tuổi. Hạ lão phu nhân
với chúng ta quan hệ luôn luôn tốt, bà ta cũng rất thích Nghi Ninh, tất nhiên sẽ
đáp ứng.”
Ngụy Lăng cảm thấy
những nhà này đều có chút ủy khuất Nghi Ninh. Người trước chính là một Đích tứ
tử, trong nhà cho dù có tài sản gì, đến trên tay hắn cũng chia không được cái
gì. Hơn nữa Thường Quốc công phủ tổng cộng năm phòng, nhân sự phức tạp. Lại nói
Hạ gia, Hạ gia ở trong nhóm thế gia kinh thành chỉ có thể tính là bình thường,
Hạ nhị công tử là đậu cử nhân, nhưng chướng mắt Ngụy Lăng thật đúng chính là cử
nhân.
Ngụy Lăng nói với
Ngụy lão phu nhân, Ngụy lão phu nhân thẳng thắn:
-"Trong nhất thời, cũng tìm không ra vài nhà thích
hợp! Lại nói Hạ nhị công tử chỗ nào không tốt, làm người khiêm tốn, tất nhiên sẽ
không bạc đãi Nghi Ninh. Con đừng nói nữa, hiện tại vài bà mối hữu hảo bàn chuyện
hôn nhân với Hạ nhị công tử, người ta đều không đồng ý. Với địa vị nhà chúng
ta, Hạ gia cưới Nghi Ninh trở về chính là cung phụng nàng."
Ngụy Lăng thở dài
nói:
-"Con phải trở về suy ngẫm lại đã! Ngày mai
ngài tìm Phó lão phu nhân cùng bá mẫu đến thương lượng thử xem đi."
Nói xong đứng lên
giũ giũ y bào, bước ra nội thất. Ông mới bước ra liền nhìn thấy Nghi Ninh dựa
vào bàn nhỏ ăn táo, một đống hột táo bỏ ở đó. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ vốn có
chút mờ mịt, sau khi nhìn thấy Ngụy Lăng liền đứng lên, hướng ông hành lễ:
-"Phụ thân, Nghi Ninh muốn nói vài câu.”
Chuyện này đối mình
mà nói là tai bay vạ gió. Mình một nữ tử, đối với những người thượng vị mà nói
bất quá cũng chỉ là một quân cờ trong tay, con kiến trong mắt, tùy tiện đùa nghịch
mà thôi.
Nhưng nàng muốn
chính mình quyết định việc hôn nhân của mình, cho dù phải thành thân, Nghi Ninh
cũng muốn chọn một người hoà thuận trong sạch. Người không có phú quý lại ngại
gì? Dù sao sau lưng mình là Anh quốc công phủ, không có người dám bạc đãi mình.
Nghi Ninh đối với vị hôn phu tương lai vốn là không có chờ mong gì, nàng có thể
gả cho dạng người gì? Nàng chỉ hy vọng hết thảy bình an hòa thuận là tốt rồi,
an ổn là quan trọng nhất.
Trong thư phòng, Ngụy
Lăng nghe xong lời của nàng trầm mặc, sờ sờ đầu nàng. Thanh âm trầm trầm nói:
-"Phụ thân thật là vô dụng."
-"Ai nói phụ thân vô dụng, con là người thứ nhất
không đồng ý!"
Nghi Ninh kiên quyết
nói, lại lôi kéo tay ông đùa,
-"…Con nghe được ngài nói với tổ mẫu, tính toán
tìm cho con ở rể à?"
Ngụy Lăng cười khổ
để cho nữ nhi lôi kéo ông:
-"Phụ thân nói là nói như vậy, nhưng nam tử
nào sẽ chịu tới cửa ở rể, lại có mấy người xuất chúng."
Hơi chút có chút
tài hoa cùng cốt khí, đều sẽ không chịu làm con rể ở rể.
Nghi Ninh đương
nhiên biết con rể tới cửa ở rể là không hữu hảo. Kiếp trước Tứ thúc của nàng
trong nhà chỉ có ba nữ nhi, Tứ thẩm sinh liên tục không ra nhi tử. Sau này
không có biện pháp, đại nữ nhi chiêu con rể tới cửa, con rể này khúm núm, khách
đến nhà đều không thể nói rõ mấy câu, toàn để cha vợ làm chủ. Đường tỷ đang
mang thai còn phải ứng phó môn đình.
Nghi Ninh nhìn ánh
chiều tà đỏ chót ngoài cửa sổ, cũng không có tâm tư đùa. Nàng thật sự cũng
không gấp như vậy, người đã chết qua một lần thì còn sợ gì? Cái gì không phải
thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng sao? Chính là nàng sợ liên lụy Anh quốc công
phủ, liên lụy Ngụy Lăng mà thôi. [ Mình
chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn
truy cập tại 2 nơi này để mình có động lực tiếp tục edit... ]
Bên trong Càn Thanh
Cung đèn đuốc sáng trưng, Hoàng thượng còn đang triệu kiến Lục Gia Học.
-“Ngõa Thứ đã cùng đại thần trong triều cấu kết,
đây là chuyện trẫm không thể dễ dàng tha thứ.”
Hoàng thượng đứng ở
sau trường án, trầm ngâm một chút,
-"Lục ái khanh, việc này cũng chỉ có giao cho
ái khanh trẫm mới yên tâm. Ngụy Lăng dâng lên tấu chương nói là vấn đề xảy ra ở
Đại Đồng, nội gian tất nhiên là ở Đại Đồng. Trẫm ban hàm Tuyên Đại Tổng đốc cho
ái khanh, ái khanh lĩnh quân đi tuần tra Đại Đồng, ái khanh thấy thế nào?"
-"Vi thần nghĩa bất dung từ." Lục Gia
Học quỳ xuống đáp.
Tuyên Đại Tổng đốc
quản lý quân vụ cùng lương hướng Tuyên Đại và Sơn Tây, quyền lực rất lớn, người
bình thường không dễ dàng tiếp nhận. Ngay cả cho hắn, hoàng thượng đều phải
luôn mãi cân nhắc mới chịu cấp cho.
Hoàng thượng gọi
thái giám vào phác thảo thánh chỉ, chính ông thì dưới ánh nến cầm bút bắt đầu vẽ
tranh, đột nhiên lại hỏi:
-"Nghi Ninh nữ nhi của Anh quốc công, trẫm trước
kia thế nào chưa từng nghe qua?"
-"Trước kia nàng lưu lạc ở bên ngoài, gần đây
mới tìm trở về." Lục Gia Học nói.
Hoàng thượng nghe
xong trầm mặc, qua một lát vẫy tay để cho hắn lui xuống.
Lục Gia Học từ
trong Càn Thanh Cung xuất ra, bên ngoài bầu trời đã tối đen, có thật nhiều chấm
nhỏ. Cung nhân cầm sào trúc, đốt sáng lên đèn hoa sen.
Ánh sáng đèn hoa
sen uốn lượn lan tràn trên bậc thềm lạnh như băng, ở trong đêm tối di động như dòng
nước. Thuộc hạ khoác cho Lục Gia Học áo choàng da sóc, thấp giọng nói:
-"Hầu gia, hôm nay trong buổi tiệc, ngài thế
nào lại nói giúp Quốc công gia..."
-"Vừa là giúp hắn, cũng là thuận tay giúp
hoàng hậu, trả lại bà ta một món nợ ân tình."
Lục Gia Học bước xuống
bậc thềm, thản nhiên nói:
-"Hoàng thượng cũng là bắt đầu hám sắc mất
khôn, vẫn là thời điểm làm hoàng tử hiểu được nhẫn một chút. Nay còn không bằng
trước kia."
Nói xong lập tức đi
về phía trước, nhưng mà trên đường gặp thoáng qua một người.
Lục Gia Học không
ngừng cước bộ, người nọ lại ngừng lại, rồi bước tới một chút, hướng hắn chắp
tay nói:
-"Thế nhưng ngẫu nhiên ngặp Đô đốc đại nhân, vận
khí La mỗ thật tốt."
Lục Gia Học dừng lại
cước bộ quay đầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi cao lớn đứng ở dưới đèn hoa sen,
mặc quan phục, mang theo hai tùy tùng.
Lục Gia Học đương
nhiên là nhận ra, người này chính là gần đây ở trước mặt hoàng thượng nổi bật,
La Thận Viễn.
La Thận Viễn tuy là
quan viên Đại Lý tự, nhưng đưa ra biện pháp trị lũ lụt ở Chiết Giang, cứu tánh
mạng mấy vạn dân chúng, bởi vậy Từ Vị đang bắt đầu muốn đưa hắn vào làm việc ở Công
Bộ.
-"Là La đại nhân. Đêm khuya tiến cung, là vì
chuyện lũ lụt chứ?"
Chỉ một năm thời
gian mà làm được tới như vậy, người này tuyệt đối không đơn giản. Lục Gia Học
cũng là xá hắn một cái tươi cười.
Lục Gia Học còn biết
một chút việc của La Thận Viễn. Thời điểm ở Đại Lý tự phá án, thủ đoạn thẩm vấn
phạm nhân thiên kì bách quái, tàn nhẫn đến cực điểm.
Người này thật nhiều
môn đạo, lại nói tiếp tâm địa thật là lãnh khốc. Tại trên quan trường hỗn tạp
này, nếu muốn đạt được địa vị cao kia, chỉ có hai điểm là quan trọng nhất. Một
là thật thông minh, hai là phải thật ngoan độc.
La Thận Viễn hai điểm
này đều phi thường xuất sắc!
Nếu hắn không phải
là môn sinh của Từ Vị, Lục Gia Học thậm chí cũng có chút thưởng thức hắn.
-"Hoàng thượng mật chiếu, hạ quan cũng không
rõ ràng. Bất quá nghe nói đô đốc đại nhân nhận lệnh vào cung." La Thận
Viễn nói, "Đô đốc đại nhân hẳn là đã
lĩnh chức quan Tuyên Đại Tổng đốc, hạ quan phải chúc mừng ngài."
Thấy rõ người này
quả nhiên thập phần sâu sắc. Lục Gia Học chỉ nói:
-"La đại nhân còn phải đi gặp hoàng thượng chứ!."
-"Quấy nhiễu thanh tịnh của Đô Đốc đại nhân, hạ
quan xin cáo lui."
Có lẽ phát hiện Lục
Gia Học không thích, La Thận Viễn không nói thêm nữa, cười nhẹ sau đó chắp tay
rời đi.
Thuộc hạ đi theo Lục
Gia Học thập phần hồ nghi:
-"Hầu gia, La Thận Viễn này thế nào cả gan ở
trên đường nói chuyện với ngài, lại không có nhận thức như thế."
-"Hắn bất quá là muốn biết hoàng thượng nói với
ta cái gì?"
Nếu nói luận về tâm
cơ, Lục Gia Học năm đó cũng là nhân vật ngoan độc… bất quá là mấy năm nay thực
lực quá mạnh mẽ, thực lực tuyệt đối có thể nghiền áp hết thảy, cũng không cần
thiết đùa giỡn tâm kế. Lục Gia Học cười lạnh nói:
-"Lá gan của hắn đích xác lớn."
Lục Gia Học đối với
những người này đều dùng một thái độ lặng yên quan sát, hắn bây giờ còn không để
La Thận Viễn vào mắt. Hắn túm lại áo choàng, đón chút gió đêm rét lạnh tiếp tục
đi về phía trước.
Con đường phía trước
đã không có đèn hoa sen, cung nhân thấp đèn lồng cho hắn, đưa Lục đô đốc lên cỗ
kiệu đứng ở bên cạnh ngự đạo. [ Truyện
đăng tại audiotruyendaomai.com ]
Trong Đông Noãn Các
ở Khôn Trữ cung, Tạ Uẩn bưng một mâm hoa sơn trà vừa hái xuống đặt ở trên bàn gỗ
lim chạm vàng, an ủi nói:
-"Ngài cũng đừng nghĩ nhiều, bên người hoàng
thượng thường có cung nữ được sủng hạnh, một đám cũng đều bị ngài đuổi đi hết rồi
mà. Hoàng thượng nhật lý vạn ky*, không mấy ngày liền sẽ quên chuyện này."
(Chú thích: Nhật lý vạn ky là bận rộn nhiều việc)
Hoàng hậu nghiêng
nghiêng dựa vào giường quý phi dưỡng thần, thở dài nói:
-"Chỉ sợ hắn quên không được!."
Nhưng lời Tạ Uẩn
nói tốt xấu gì cũng an ủi được bà một ít, bà ngồi ngay ngắn lại tiếp tục nói:
-"Lý do thoái thác của Anh quốc công ta vừa
nghe chính là từ chối, lá gan hắn cũng thật lớn, hơi vô ý một chút chính là tội
khi quân. May mắn hắn mới lập chiến công, Hoàng thượng không tính toán với hắn."
-"Chính là đáng thương cái tiểu cô nương kia.
Không muốn gả cũng phải gả, trong lúc vội vàng chỉ sợ cũng tìm không thấy cọc
hôn sự nào tốt được."
Hoàng hậu than thở
một tiếng. Cũng là đại quỷ đánh nhau tiểu quỷ gặp tai ương.
Tạ Uẩn ngồi xuống
bên cạnh hoàng hậu:
-"Xảy ra chuyện như vậy, thế gia tốt phỏng chừng
đều phải lẫn trốn thật xa... Nàng ta cũng chỉ có thể gả cho đệ tử nhà quan lại
bình thường."
Từ trong các thiếu
niên vừa trúng cử đậu tú tài, chọn ra một người thành thân. Về sau nếu trúng tiến
sĩ làm quan, kỳ thật cũng không tính là thua kém.
Tạ Uẩn từ trong tay
cung nữ tiếp lấy hương cao hoa hồng cho hoàng hậu thoa tay, nói:
-"Con thấy ngài quan tâm hôn sự Tam hoàng tử,
còn không bằng quản Tam hoàng tử đọc sách. Con nghe tổ phụ nói, Đại hoàng tử
ngày hôm trước được thị đọc học sĩ khích lệ, nhưng là Tam hoàng tử luôn luôn
say mê làm mộc… Hoàng thượng khẳng định sẽ không thích đâu."
-"Ta khuyên như thế nào cũng không động được hắn!"
Hoàng hậu lắc lắc đầu,
đột nhiên lại lôi kéo tay nàng, dừng một chút cười hỏi:
-"Uẩn nhi, dì là nhìn con lớn lên, yêu thương
con như là nữ nhi của chính mình. Nhưng con lại cố chấp, tìm nhiều thế gia công
tử như vậy cho con, con đều không thích. Con thế nhưng có coi trọng người nào
không? Con nói với dì, dì trù tính làm chủ cho con."
Tạ Uẩn bị hoàng hậu
hỏi đến đỏ mặt, nói:
-"Xin Ngài đừng làm chủ cho con, con muốn
chính mình đến hỏi hắn! Hắn người này lạ nhất, nếu ngài nhúng tay vào, hắn
không chừng liền phản cảm..."
Hoàng hậu càng thêm
tò mò, từ Tạ Uẩn tìm mọi cách truy vấn mới có được cái tên. Hoàng hậu nghe xong
gật đầu:
-"Con thế nhưng nhìn trúng hắn! Uẩn nhi của ta
ánh mắt là tốt nhất, hắn còn trẻ tuổi liền làm Đại Lý tự Thiếu Khanh không nói.
Ta còn có thể nói cho con biết một sự kiện, Hoàng thượng chuẩn bị cho hắn làm
Công Bộ thị lang..."
Tạ Uẩn nghe xong có
chút khiếp sợ, toát ra một loại kinh hỉ có cùng vinh quang:
-"Ngài nói là thật? Nhưng hắn mới làm quan chỉ
có vài năm, tư lịch cũng không đủ mà."
-"Ta nghe hoàng thượng nói hắn thống trị lũ lụt
có công. Vừa vặn Công Bộ thị lang đang thiếu người, lại có Các lão Từ đại nhân
hết lòng tiến cử… tuyển đến tuyển đi không có người thích hợp, rõ ràng sẽ đưa hắn
lên làm Công Bộ thị lang."
Hoàng hậu vỗ về tay
Tạ Uẩn cười cười:
-"Xem con cao hứng kìa, người ta được thăng chức
cũng không phải con được thăng..."
Tạ Uẩn bị Hoàng hậu
nói đến ngượng ngùng, cố tình nàng cắn môi cái gì cũng không nói, ngồi nghe
càng thực thích. Lại nghe Hoàng hậu tiến đến bên tai nàng nói:
-"Ta nghe nói Hoàng thượng hôm nay triệu hắn
tiến cung."
Sắc mặt Tạ Uẩn càng
hồng:
-"Ngài nói chuyện này làm gì, hiện tại con
không có đi gặp hắn!"
Lời tuy nhiên nói
như vậy, nhưng Tạ Uẩn vẫn là bảo cung nữ xách đèn lồng, bồi nàng đi dạo bên
ngoài Càn Thanh Cung.
La Thận Viễn đi ra
vừa vặn gặp Tạ Uẩn.
La Thận Viễn vừa thấy
liền biết nàng ta cố ý chờ ở chỗ này, hắn coi như không nhìn thấy, lập tức theo
ngự đạo đi ra ngoài.
Tạ Uẩn có thế này
liền đi lên vài bước, cắn cắn môi cười nói:
-"Không nghĩ tới gặp được La đại nhân ở trong
này!"
La Thận Viễn nhìn lại.
Hắn nguyên bản cũng thưởng thức Tạ Uẩn có vài phần tài hoa, chính là với hắn mà
nói, có giá trị lợi dụng quan trọng hơn so với tài hoa hoặc là mỹ mạo.
Đã không tính toán
lợi dụng nàng ta, nhưng lại có chút phiền toái, vì vậy hắn hiện tại đối với Tạ
Uẩn liền luôn luôn thản nhiên, nói:
-"Tạ nhị tiểu thư, sắc trời đã rất muộn, liền
tính là ở trong cung, tiểu thư đi đêm cũng không tốt. Huống hồ La mỗ nếu không
đi, cửa cung sẽ bị khóa."
Tạ Uẩn biết hắn
luôn luôn lãnh đạm, nàng không phải không thèm để ý. Nàng cũng có tự tôn của
chính mình. Người khác đều đuổi theo nàng nâng nàng, chỉ có La Thận Viễn đối
nàng chẳng quan tâm.
Giọng nói của nàng
thấp xuống:
-"La đại nhân, ta như vậy không lọt được vào
trong mắt ngài sao?"
-"Tạ nhị tiểu thư hiểu lầm, Tạ nhị tiểu thư
tài hoa hơn người, gia thế bộ dáng đều là xuất chúng, nói gì lọt được vào hay
không lọt được vào trong mắt, cũng không cần thêm La mỗ này."
La Thận Viễn không
nghĩ lại cùng Tạ Uẩn dây dưa, tiếp tục đi ra ngoài.
Tạ Uẩn nhìn bóng
lưng cao lớn tuấn tú, đột nhiên nói:
-"Hôm nay trên cung yến, dì muốn cầu thú muội
muội của ngài cho Tam hoàng tử, nhưng mà Hoàng thượng muốn phong nàng phong hào
Quân Hương."
Lời này vừa thốt
ra, Tạ Uẩn rốt cục nhìn thấy La Thận Viễn dừng lại cước bộ. Tạ Uẩn thấy được liền
tiếp tục nói:
-"Lúc đó Anh quốc công liền nói muội muội ngài
có một cọc hôn nhân định ra từ nhỏ, mới có thể qua loa cho qua. Theo muội thấy
lúc này hôn sự của muội muội ngài thực sự rất gian nan, ngài muốn hay không tìm
cách giúp nàng... Muội vốn là mặc kệ loại sự tình này, vì ngài mới lưu ý nàng một
chút."
La Thận Viễn thật
lâu không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm.
Nhưng mà bàn tay
trong tay áo chậm rãi nắm thật sự chặt, sau đó hắn thấp giọng nói một câu cám
ơn, sau đó khép lại áo choàng, đi về hướng cửa cung.
Tạ Uẩn cảm thấy khí
thế của hắn đột nhiên có chút sắc bén, nhưng cũng nói không rõ vì sao?
Thấy hắn đã đi,
nàng mới chậm rãi trở về Khôn Trữ cung. Cuối cùng nghe được một câu cám ơn của
hắn, trong lòng nàng so với trước kia đã thoải mái hơn một chút.
************
Hóng. Editor nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, mãi ủng hộ nàng❤️❤️
ReplyDeletecảm ơn bạn đã ủng hộ... 💖💖💖
Delete