Chương 147 - Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Edit + Beta: Đào Mai

 

 

Nghi Ninh nằm ở trên giường thật lâu ngủ không được, nàng thậm chí không biết chính mình vì sao ngủ không được.

 

Chính là mở to mắt nhìn hoa văn trên lọng che, không có chút buồn ngủ.

 

La Thận Viễn cởi bỏ triều phục, thay đổi áo đơn đi tới:

-"Thế nào còn không ngủ. Hôm nay ăn tiệc mừng có vui không, ta nghe nói nàng đi trêu chọc cô dâu chú rể à?"

 

Lấy dục vọng khống chế của hắn, bên cạnh nàng khẳng định là có nha đầu âm thầm báo cáo với hắn, hẳn là mấy nha đầu hạng hai ba. Hắn biết Nghi Ninh kiêng kị, nhất đẳng nha đầu là tuyệt đối sẽ không dùng để làm thông tin. Nếu không hắn làm sao có thể đối với sự tình của nàng hiểu biết như vậy. Nghi Ninh đột nhiên nghĩ tới Tùng Chi, bất quá hắn cũng là quan tâm nàng. Cùng loại quản thúc nàng cũng không nghĩ sẽ so đo.

 

La Thận Viễn nằm xuống bên người nàng, dựa vào gối dựa. Hôm nay là ngày Trình Lang thành thân, nàng còn chính mắt thấy. Trở về thế nhưng ngủ không được? Hắn mở sách ra, thản nhiên nói:

-"Không nói chuyện với ta, hử?"

 

-"Không phải..."

 

Nàng làm sao dám không nói chuyện với hắn.

 

Thấy bộ dáng La Thận Viễn giống như có chút không vui, Nghi Ninh thở dài, nói:

-"Chính là nhìn thấy Trình Lang biểu ca đón dâu, trong lòng có chút xúc động. Hắn thế nhưng cưới Tạ Uẩn."

 

Trong phòng yên lặng một lát, La Thận Viễn buông kinh thư trong tay:

-"Nàng muốn gả cho hắn à?"

 

-"Không thể nào..."

 

Nghi Ninh kỳ quái, La Thận Viễn đây là nói đến người nào vậy!

 

-"Vậy còn có thể có gì xúc động."

La Thận Viễn lại cầm lấy sách,

-"…Về sau ít tới Trình gia, ở nhà làm nữ công thêu thùa đi. Sắp bắt đầu mùa đông, làm cho ta đôi tất mùa đông đi."

 

Nghi Ninh ngạc nhiên nói:

-"Mấy ngày trước đây không phải huynh nói muốn cái áo choàng sao?"

 

Chỉ nàng dùng rất đa dạng, nên phải chọn lựa nửa ngày. Sau đó lại đến vải dệt, tơ lụa, da sóc, da hồ, hôm qua mới cân nhắc quyết định xong.

 

Nàng nghiêng người giữ chặt cánh tay hắn hỏi:

-"Huynh không cần áo choàng à? Muội vừa chọn xong chất liệu bên ngoài là da sóc, bên trong dùng lộ trù, lộ trù mặc rất thoải mái. Nếu huynh không cần, muội liền làm cho huynh đôi tất thôi?"

 

-"Đều phải làm, nàng chậm rãi mà làm."

 

La Thận Viễn thân mình cứng đờ, tiểu nha đầu này đang trong quá trình phát triển, dáng người thì không thấy cao được bao nhiêu, nhưng bộ ngực đã đẫy đà rất nhiều. Ánh mắt chỉ cần cúi xuống, là có thể nhìn thấy độ cong núi non, da thịt ôn nhuyễn như ngọc, cổ tay tinh tế. Tay nàng lôi kéo, xúc cảm mềm mại giống như tơ tằm.

 

Nếu may mắn ôm ở trong tay, không biết là cái tư vị gì.

 

Tay La Thận Viễn nắm sách càng siết chặt. Cùng nàng phân đệm chăn ngủ chính là rất chính xác, bằng không nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, cho dù hắn tự chủ, cũng sợ là gian nan.

 

Nam tử tầm thường nào có như vậy, thê tử của chính mình cũng không thể chạm vào một chút. Ai biết nàng tức là thê tử, lại là muội muội tuổi còn nhỏ. Chỉ có thể chờ nàng lớn lên một chút.

 

Cũng may Nghi Ninh rất nhanh liền buông hắn ra, nằm ở trên đệm thêu bách điểu triều phượng hỏi hắn:

-"Tam ca, muội còn chưa thấy qua chỗ huynh làm việc là cái dạng gì? Nghe nói ở bên trong hoàng thành, trong Đại đầu Nha môn Lục bộ sao?"

 

La Thận Viễn nói:

-"Nha môn Lục bộ ở ngay cửa phía sau hành lang ngàn bậc, một bên là nơi quan văn làm việc, một bên là nơi quan võ làm việc. Bên trong hoàng thành cũng không lớn, Công bộ cao thấp có tới một trăm người, chiếm hành lang ngàn bậc không ít chỗ, nhưng cũng không nhỏ. Nàng muốn đi xem à?"

 

‘Trong nha môn tất cả đều là nam tử, nàng một nữ lưu như thế nào thuận tiện.’

 

-"Quên đi, muội như thế nào có thể đi."

 

Nghĩ đến chuyện ngày ấy hắn cùng Liên Thủy uống rượu chơi cờ, nàng qua một lát lại hỏi:

-"Huynh ngày thường xã giao nhiều sao?"

 

-"Triều sự bận rộn, ngẫu nhiên cùng vài vị Thượng thư Thị lang đi ra ngoài, hơn phân nửa chính là đàm luận những sự tình không tốt đàm luận ở trong nha môn. Cũng không thường đi ra ngoài."

 

Hắn lại giải thích. Về phần đi chỗ nào, vẫn là đừng nói cho nàng.

 

Nghi Ninh mới nhắm mắt lại:

-"Ừ, vậy huynh bớt uống rượu đi..."

 

Nói nói thế nhưng còn có khốn ý, người tự động hướng tới bên cạnh hắn một chút, rốt cục muốn ngủ. Các ngón tay nàng đặt ở trên gối đều thon thon tinh tế trắng nõn, móng tay trong suốt trứng viên lộ ra hồng nhạt tự nhiên. Hắn cầm lấy, quan sát thấy giống cái móng vuốt tiểu động vật. Nhìn một lát mới bỏ vào trong đệm chăn, miễn cho nàng bị lạnh.

 

Người kế bên đã ngủ, còn có cảm giác an tâm.

 

La Thận Viễn nghĩ đến hôm nay trong triều đình, Lục Gia Học thượng bẩm nói là đã thành công bắt được Từng Ứng Khôn.

 

Thời điểm hắn cùng La Nghi Ninh thành thân, Lục Gia Học dùng đầu người dẫn Từng Ứng Khôn tự thân xuất binh, đây là nhân chứng rõ ràng. Sau phơi bày ra chứng cứ phạm tội của Từng Ứng Khôn, ở Đại Đồng tróc nã Từng Ừng Khôn, nay đang trên đường áp giải vào kinh.

 

Lần trước Ngụy Lăng hỏi hắn việc này, cũng không phải đơn giản như vậy, chỉ sợ có người tiết lộ cho ông.

 

Hẳn là Lục Gia Học đã biết việc này, chính là không biết hắn có phải lợi dụng hay không? Thái độ Lục Gia Học đối với hắn như địch như hữu, tựa hồ có ý muốn mượn sức hắn, lại giống như đối hắn không để ý lắm.

 

La Thận Viễn chậm rãi suy tư việc này, đem từng cái khả năng đều cho ra một cái kết quả. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Mấy ngày sau, Nghi Ninh mới đại khái làm xong áo choàng, còn chưa kết lông viền xung quanh. La Nghi Tú mang mấy hộp bánh bột trái đào đến gặp nàng, nói với nàng:

-"Ngày mai tỷ trở về."

 

-"Nhanh như vậy, Ngũ tỷ phu tới tìm tỷ à?"

 

Nghi Ninh để bánh bột trái đào trước mặt La Nghi Tú, nhường nàng ăn nhiều chút.

 

-"Không có."

La Nghi Tú phẫn nộ nói,

-"…Hắn không tới tìm tỷ, bất quá tỷ cũng không phải không có chân, tỷ chính mình có thể đi trở về."

 

La Nghi Tú cùng La Nghi Ngọc tuy rằng tính tình bất đồng, nhưng tì khí rất giống nhau thực sự quật cường. Nàng nổi giận đùng đùng về nhà mẹ đẻ, mặt xám mày tro trở về, cũng quá ủy khuất rồi.

 

-"Đại bá mẫu không nói thêm gì à? Để mặc kệ hắn nạp thiếp sao?"

 

La Nghi Tú lắc đầu:

-"Nương của tỷ có thể nói cái gì, nhà tỷ có hai di nương đều là người bên người nương nâng lên. Nương nghe tỷ kể chuyện Vân Nương, thì nói nạp thiếp liền nạp thiếp, về sau Vân Nương sinh đứa nhỏ lấy đến dưới danh nghĩa của tỷ, tỷ là chủ mẫu, Vân Nương là nha đầu bên người tỷ, nàng ta sẽ không dám lỗ mãng. Bảo tỷ khoan dung một chút, hắn ngược lại sẽ càng đau lòng tỷ. Như vậy giằng co tỷ thật đuối lý."

 

-"Cũng đúng…"

Nghi Ninh chỉ có thể thở dài nói,

-"…Không thể quản hắn nạp thiếp. Vậy tỷ chỉ để ý tốt việc bếp núc, hắn tự nhiên sẽ kính trọng tỷ. Tỷ trước kia không phải đi theo mẫu thân tỷ học xem sổ sách sao? Trở về đến trước mặt Chu lão phu nhân cung kính hầu hạ, tiếp nhận việc trong phủ đi."

 

Lời La Nghi Ninh nói nàng đều nhớ kỹ, đầu óc thất muội muội rất giỏi đầu óc nàng không thể sánh bằng.

 

-"Bên người tam ca muội, trước kia không phải có nha đầu hầu hạ sao?"

 

La Nghi Tú đột nhiên nhớ tới cái gì, để sát vào một chút nói với nàng,

-"Tỷ thấy muội phải cẩn thận mấy nha đầu này, các nàng đến tuổi liền kéo ra ngoài gả cho gã sai vặt. Nếu leo lên giường tam ca muội làm di nương, chính là một bước lên trời đấy! Tỷ nhớ có vài cái tư sắc cũng không kém, đặc biệt cái kêu Phù Gừng kia. Tỷ nói với muội, không viên phòng không thể được, nói cái gì cập kê không cập kê, không bằng muội buổi tối liền lên trên người hắn đi..."

 

Nghi Ninh nhét một khối điểm tâm vào trong miệng nàng:

-"Ngoan ngoãn ăn đồ ăn của tỷ đi!"

 

La Nghi Tú uống ngụm trà tiếp tục nói:

-"Bất quá muội cũng đừng lo lắng cho tỷ, Ngũ tỷ phu muội ngày thường đối với tỷ rất tốt. Nạp thiếp liền nạp thiếp đi, hắn cũng rất thích Vân Nương."

 

Nàng đã nhìn thông suốt, như vậy không sai. Lâm Hải Như cũng vô cùng cao hứng, còn có Nam ca nhi.

 

La Nghi Tú tới vẫn là rủ nàng đi Tụ Đức Trang ở Đức Ngân Phố Nhỏ dùng trà xem diễn:

-"...vài tẩu tử Trình gia đều đi, thập phần náo nhiệt, mẫu thân tỷ nói muốn mang theo hai tẩu tử đi. Muội cũng cùng đi đi!"

 

Thúc giục Nghi Ninh thu hồi áo choàng đang làm, cùng nàng đi Đức Ngân Phố Nhỏ.

 

Nghi Ninh đã nghe qua quán trà Tụ Đức Trang, nghe nói có vài loại danh trà trong thiên hạ, có chút không dễ dàng nhấm nháp ở chỗ khác. Tuy rằng nàng không thích xem diễn, nhưng lại cực kỳ thích trà, huống chi tham dự xã giao thế gia luôn luôn tốt. Nhất thời cũng có chút động tâm, chính là nàng trừ bỏ làm áo choàng, còn có nhiệm vụ làm đôi tất mùa đông, dù sao lập tức sẽ bắt đầu mùa đông.

 

La Nghi Tú lại khuyên nàng nên xuất môn đi một chút:

-"Muội này, sao lười biếng giống như hồi nhỏ không thay đổi vậy! Cả ngày làm tổ ở nhà, tỷ nhìn muội đều đã mốc meo rồi."

 

La Nghi Tú lôi kéo nàng đi từ biệt Lâm Hải Như, cùng nhau đi tới quán trà Tụ Đức Trang.

 

Đến quán trà Tụ Đức Trang kia, bên trong thật bày trí là lưu thương khúc thủy, phi thường lịch sự tao nhã. Trong nhã gian lầu hai, còn có tỳ nữ mỹ mạo ở trước mặt mọi người pha trà. Mấy phu nhân hữu hảo đều ở đây phẩm trà.

 

Vài cái tẩu tử Trình gia quả nhiên ở đây, Trình đại nãi nãi là Đan Dương huyện chủ, không thích nói chuyện, chỉ lo uống trà.

 

Nghi Ninh cẩn thận quan sát, Tạ Uẩn tựa hồ cùng Trình đại nãi nãi không cùng bàn, sắc mặt luôn luôn không tốt.

 

Nha đầu bưng lên cái đĩa diễn, đưa cho hai người chọn kịch trước, hai người đùn đẩy một phen ai cũng không điểm trước, nhất thời tẻ ngắt.

 

Trình nhị nãi nãi rất xấu hổ ở trong ba người, hai người Trình đại nãi nãi cùng Tạ Uẩn nàng đều đắc tội không nổi, chỉ có thể đều lấy lòng hai bên. Hai vị này đều có địa vị cực kỳ tôn quý, ở chung với nhau tự nhiên là ngươi không quen nhìn ta ta không quen nhìn ngươi. Đại quỷ đánh nhau tiểu quỷ tao ương, tao ương cũng không chính là nàng lão sự này sao.

 

Hai người này trời sinh khí tràng không đối, Trình đại nãi nãi ghét bỏ Tạ Uẩn chính là ỷ vào cái thân phận chất nữ hoàng hậu huênh hoang, Tạ Uẩn ghét bỏ Trình đại nãi nãi không vài phần mặc thủy dám nói chính mình đọc đủ thứ thi thư. Nàng đọc nhiều năm như vậy cũng không dám nói đọc đủ thứ!

 

Tóm lại Tạ Uẩn hai ngày này đều đang áp đảo vị Đại tẩu tẩu này của nàng, nàng thông minh tuyệt đỉnh, Trình đại nãi nãi cũng không phải bất tài, ở nhà mẹ đẻ liền áp đảo chúng tỷ muội để bọn họ thấy nàng liền né, đây là thành danh.

 

Tạ Uẩn dù sao kém vài phần hỏa hầu, áp đảo không qua Trình đại nãi nãi, mặt như băng sương, nhìn thấy La Nghi Ninh đi tới cũng không thể phân tán lực chú ý.

 

Trình đại nãi nãi cũng không thèm quan tâm La Nghi Ninh, chính là thời điểm nghe nói Nghi Ninh là tiểu thư Anh quốc công phủ, sau nhìn nàng nhiều một cái, khó được hỏi:

-"Ta nhớ được tiểu thư Anh quốc công phủ là nghĩa nữ Lục đô đốc Lục đại nhân chứ?"

 

La Nghi Ninh có chút kinh ngạc, vị huyện chủ này làm sao mà biết được. Dù sao thân phận nghĩa nữ này của nàng cũng không có công khai.

 

Trình đại nãi nãi nói:

-"Thời điểm ta còn nhỏ đi theo hoàng hậu... Cũng chính là thái hậu nương nương hiện tại. Nhiều năm về trước vào lúc đi săn mùa thu bị ngựa va chạm qua, là đô đốc đại nhân ra tay cứu giúp, để ta kêu Đô đốc đại nhân một tiếng Tứ thúc. Là do Thái hậu nương nương nói qua với ta."

 

Trình đại nãi nãi tuổi ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, cũng còn trẻ, lập tức vẫy tay kêu nha đầu,

-"...đổi cho La tam phu nhân trà Hán Dương Sương, nàng sao có thể sử dụng chè xanh Lục An."

 

Nghi Ninh không nghĩ tới lại được Trình đại nãi nãi ưu đãi, cười cảm tạ nàng.

 

Trình đại nãi nãi coi như hiền lành nói:

-"Đã là nghĩa nữ của Lục đại nhân, liền không cần khách khí."

 

Tạ Uẩn nhìn thấy lại tức giận đến tâm can phế phổi đều không thoải mái.

 

Trình đại nãi nãi này chuyên môn đối chọi với nàng, quả thực trời sinh bát tự xung khắc. Trong nhà lúc ăn điểm tâm cũng vậy, lúc đi thỉnh an Trình đại lão gia cùng nhau ăn cơm, mình thích cháo nàng lại không, mình nói dưa chuột ăn ngon nàng liền nói dưa chuột hôm nay không tươi mới. Mình cảm thấy Tụ Đức Trang bất quá học đòi văn vẻ nhàm chán, Trình đại nãi nãi lại đều kéo mọi người đến.

 

Tạ Uẩn hàm súc cười, đứng dậy nói muốn ra ngoài đi dạo, liền trước mở cửa phòng, nha đầu vây quanh đi ra ngoài.

 

Nghi Ninh xem diễn một chút, cũng không nghĩ ở lâu, đi theo ra cửa phòng chuẩn bị cẩn thận nhìn xem bố trí của tửu lâu. Mới vừa rồi chính là vội vàng liếc mắt một cái, nơi này bố trí tinh diệu, nàng nghĩ muốn nhìn xem một chút.

 

Nghi Ninh dẫn theo mấy người Trân Châu xuất ra, chính là đi ở trên hành lang gấp khúc, thưởng thức trần thiết của tửu lâu Tụ Đức Trang. Chợt nghe được tất tác tiếng nói chuyện truyền tới, nàng theo tiếng nghiêng đầu, mới phát hiện bên ngoài phòng khách kế bên, một nam nhân quần áo quý khí đang nói chuyện với Tạ Uẩn.

 

Tạ Uẩn không quan tâm gì đến hắn, nhưng nam tử kia lại đối nàng tử triền lạn đả*, lại tiếp tục nói cái gì.

 

(Chú thích: Tử triền lạn đả là dây dưa đến chết)

 

Tạ Uẩn không kiên nhẫn đã muốn chạy, nam tử kia muốn bắt tay nàng, lại bị nàng một phen đẩy ra:

-"Ngươi có phiền hay không? Ta đã thành thân."

 

Nha đầu đi theo Tạ Uẩn tiến lên ngăn người này lại, Tạ Uẩn mới thoát thân.

 

Trân Châu bên cạnh Nghi Ninh nói:

-"Phu nhân, vị này là Từ Vĩnh con trai trưởng Từ quốc công. Nghe nói là đối với Tạ Uẩn cô nương nhất kiến chung tình, thường xuyên quấn quýt si mê người ta. Từ quốc công gia sủng ái con trai trưởng, ai cũng không có biện pháp đối với hắn..."

 

Nghi Ninh lấy làm kỳ, cô cô nhỏ nhất của vị con trai trưởng này không phải phải gả cho phụ thân rồi sao, không nghĩ tới còn có chuyện này.

 

Tạ Uẩn đều đã thành thân, hắn thế nhưng còn dây dưa, quả thực chính là mười phần đăng đồ tử.

 

Đang nói, Tạ Uẩn đã hướng phương hướng Nghi Ninh đi tới, con trai trưởng Từ quốc công Từ Vĩnh bộ dạng cũng là không sai, một thân đẹp đẽ quý giá, từng bước theo sát phía sau.

 

Tạ Uẩn nhìn thấy Nghi Ninh sẽ không vui. Trên mặt nhưng vẫn là phải đối nàng cười gật đầu, thu tươi cười liền lạnh lùng rời đi. Nghi Ninh thấy cũng không có trò gì hay để nhìn, đối nàng lễ tiết khẽ gật đầu, lập tức đi hướng về mặt sau.

 

Từ Vĩnh nhìn thấy Nghi Ninh đi về phía hậu viện, khuôn mặt cũng không thấy rõ kết quả là bộ dáng gì. Liền kéo một cái nha đầu của Tạ Uẩn hỏi:

-"Người nọ là ai? Sao dáng vẻ Tạ cô nương không muốn gặp nàng ta."

 

-"Đó là nàng ta chọc tiểu thư chúng ta phiền lòng."

Nha đầu thấp giọng nói,

-"…Bằng không tiểu thư làm sao có thể đối với công tử không kiên nhẫn như thế, nô tì cần phải đi."

 

Từ Vĩnh là con trai trưởng trong nhà, lão phu nhân thật sự sủng ái, trước sau vô pháp vô thiên. Nghe nói có người chọc mỹ nhân mất hứng, nhất thời liền nhíu mày, cười cười với nha đầu kia:

-"Là nàng chọc Tạ cô nương không vui, vậy ta liền giúp Tạ cô nương một chút. Ngươi quay về nói với Tạ cô nương một tiếng, nhớ công của ta."

 

Dứt lời liền phe phẩy chiết phiến đi về phía hậu viện.

 

Một nha đầu khác đối nha đầu kia nói:

-"Ngươi cũng thật to gan, Từ Vĩnh này là cái chày gỗ! Ai biết hắn sẽ làm ra sự việc gì, La tam phu nhân trong nhà cũng là người có quyền thế, phụ thân là Anh quốc công, trượng phu lại là Công bộ thị lang La đại nhân. Nếu xảy ra chuyện trách đến trên đầu tiểu thư chúng ta, ta nhìn ngươi làm sao bây giờ."

 

Nha đầu nói chuyện kia không cho là đúng:

-"Có thể có chuyện gì, ta xem còn có nha đầu đi theo mà!."

 

Hai người nói xong bước đi xa.

 

************

Ch146 ... MụcLục ... Ch148

 

7 comments:

  1. Hay quá. Tiếp đi nàng ơi.

    ReplyDelete
  2. Hay quá add ơiiiii

    ReplyDelete
  3. 1.Nàng đã nhìn thông suốt,...Lâm Hải Như cũng không vô cùng cao hứng...-> LHN cũng vô cùng cao hứng,...
    2.Nghi Ninh lấy làm kỳ,...,không nghĩ tới còn có này.-> NN lấy làm lạ,...,không nghĩ tới còn có chuyện này.
    3."Ngươi cũng thật to gan,.....Nếu xảy ra chuyện quái đến.....->".....Nếu xảy ra chuyện trách đến.....
    Tks nàng 😘😘

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ôi... yêu nàng quá... 💖💖💖, tiếp tục giúp mình nhé...

      Delete

Popular Posts