Chương 154 - Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tạ Uẩn rõ ràng nâng giọng lên, muốn lấy thế áp người, lạnh lùng nói:

-"Kết quả là người phương nào? Tổ phụ ta là đương kim các lão, bọn đạo chích nào dám đụng?"

 

Trong đó một người khàn khàn nở nụ cười:

-"Tạ nhị tiểu thư, giết ngươi ở trong này, là chuyện thần không biết quỷ không hay. Bất quá ta không muốn giết người..... chúng ta chỉ cần La tam phu nhân theo chúng ta đi một chuyến, những người khác liền sẽ bỏ qua."

 

Dương Thái Thái lập tức nói:

-"Câm miệng! Ai cũng đều sẽ không đi theo ngươi!"

 

Vừa dứt lời, một cây tú xuân đao liền loát một tiếng đính ở tại khung xe, trời đất chấn động, sợ tới mức mấy người nhất thời không nói.

 

Dù sao chính là nữ tử dưỡng ở trong khuê phòng, nơi nào chân chính kiến thức qua huyết tinh bực này. Hộ vệ đều đã bị bọn họ chế phục, tốc độ phi thường mau, lặng yên không một tiếng động.

 

Cái này mới chân chính là thời điểm nguy hiểm cho sinh mệnh!

 

Cùng người Tạ gia xuất môn quả nhiên phải xem hoàng lịch.

 

Nghi Ninh đứng lên, thừa dịp trời tối không thấy rõ, đưa một vật trong tay cho Dương Thái Thái. Trong lòng bàn tay Dương Thái Thái tất cả đều là mồ hôi.

 

Nghi Ninh trong lòng đã có dự cảm, đi xuống xe ngựa nói:

-"Các ngươi không cần nhiều lời, đi liền đi….. thả các nàng cùng hộ vệ ta đi."

 

Người nọ lại cười:

-"La tam phu nhân….. mời đi theo lại nói."

 

Dứt lời làm tư thế thỉnh.

 

Nghi Ninh bước xuống xe ngựa, thầm nghĩ chỉ sợ là các nàng bị mình liên lụy. Trận trận lớn như vậy, không hề cố kỵ bên đường cướp người, trừ bỏ người nọ ra..... nàng nghĩ không ra người thứ hai.

 

Nàng đi theo người nọ không xa..... liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa cao lớn khác ở phía trước, xe ngựa kia là tính chất đồng mộc, có treo đèn lưu ly, dùng là màu trúc lam. Trong đêm tối ánh sáng đèn lưu ly le lói yếu ớt. Rất nhiều thân binh đứng sau xe ngựa thắt lưng mang tú xuân đao, vô cùng sâm nghiêm. Người nọ vén lên màn xe, để cho nàng lên xe ngựa.

 

Trong xe ngựa đốt một ngọn đèn, có người đang ngồi ở dưới ánh đèn tối tăm uống trà, có khí thế núi cao. Hắn ngẩng đầu nói:

-"La Nghi Ninh."

 

Quả nhiên là Lục Gia Học!

 

Nửa đêm mang theo thân binh, đề đao ở chỗ này lấy giết hại chặn đường nàng, quả nhiên là tác phong của Lục đô đốc.

 

-"Ngài làm cái gì vậy! Lần trước con nói, con không biết ngài đang nói cái gì? Nói ngài là bài bạc cũng chỉ là con đoán."

 

Nghi Ninh lạnh lùng cười, hỏi hắn:

-"Nghĩa phụ còn muốn làm gì?"

 

Lục Gia Học không nói gì thêm, chính là xuất ra một phong thơ vung ở trước mặt nàng.

 

La Nghi Ninh mở ra, chậm rãi đọc, sắc mặt nhất thời không tốt. Là nàng viết thư cho Trình Lang... Viết nàng như thế nào đi Tường Vân xã, như thế nào bị Lục Gia Học hoài nghi, hy vọng Trình Lang giúp nàng chú ý hướng đi của Lục Gia Học.

 

Khó trách hắn hôm nay bút tích lớn như vậy..... Ở bên ngoài Phủ học Phố nhỏ bắt nàng.

 

Chỉ sợ hắn thật sự đã biết! cái gì đều đoán được! Không có đường sống để xạo biện!

 

Nghi Ninh thầm nghĩ không ổn, tâm kịch liệt nhảy lên, đứng lên, ném giấy viết thư xoay người muốn xuống xe ngựa chạy trốn. Nhưng Lục Gia Học liền lập tức theo phía sau, một con dao chém nhẹ vào gáy nàng. Nghi Ninh nhất thời cả người mềm nhũn, ngã xuống.

 

Lục Gia Học ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu cười lạnh nói:

-"Còn dám chạy?"

 

Bên ngoài có người nói:

-"Hầu gia, chúng ta hiện tại đi nơi nào?"

 

-"Hồi phủ."

 

Lục Gia Học nói. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong Dạ Hàn lộ, thư phòng được thấp nến.

 

Từ Vị nhận được mật báo có liên quan tới La Thận Viễn..... có người ở trước mặt hoàng thượng dâng lên một tấu chương về hắn, nói hắn cùng với Từng Hoành cấu kết bán nước.

 

Mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng có nhân chứng..... người này chính là Từng Ứng Khôn. Nhưng Từng Ứng Khôn còn đang trên đường được áp giải vào kinh, chưa tới kinh thành.

 

La Thận Viễn cũng không xác định Từng Ứng Khôn có biết hay không? Từng Ứng Khôn là tên vũ phu, không thông minh bằng con hắn Từng Hoành. Từng Hoành lui tới đều là cơ mật, hẳn là sẽ không nói với phụ thân.

 

Từ Vị chậm rãi thu phong thư, liếc mắt nhìn học sinh trầm mặc một cái:

-"Không có lửa làm sao có khói. Không có nhược điểm, người ta cũng sẽ không dám vu cáo..... ngươi nói với ta, ngươi thật sự cùng Từng Hoành lui tới qua?"

 

La Thận Viễn thật đã cùng Từng Hoành giao dịch qua, nhưng việc này nguy hại đối với hắn rất lớn, không thể để cho người khác phát hiện, liền tính là Từ Vị cũng giống nhau.

 

La Thận Viễn nói:

-"Lão gia Từng Hoành ở Bảo Định, cùng học sinh là đồng hương, hắn trời sanh tính giao hữu tốt. Năm đó thời điểm hắn ở Bảo Định từng cùng học sinh từng có lui tới. Nhưng như nói học sinh cùng hắn cấu kết, thông đồng với địch bán nước đó là tuyệt đối không có khả năng."

 

Từ Vị rất hận người thông đồng với địch bán nước. Ông tuy rằng quả quyết kiên nghị, nhưng tâm cũng trói buộc với thiên hạ dân chúng. Ông không thích La Thận Viễn loại chính khách tính cách cao ngất này...... nguyên tắc lớn không sai, nhưng chỉ đối ích lợi cùng quyền thế cảm thấy hứng thú. Giống Dương Lăng như vậy thì rất tốt, sinh động, có xúc động có trí tuệ. Ít nhất trong lòng hắn là tràn ngập thương xót, nguyện ý thay đổi vận mệnh thiên hạ.

 

Cùng Từng Hoành có lui tới chín mười phần là thật, nhưng La Thận Viễn quyết sẽ không ở trước mặt ông thừa nhận….. Cái này cũng làm cho trong lòng ông không thoải mái.

 

Bởi vì La Thận Viễn chỉ tin chính hắn.

 

Từ Vị lãnh đạm nói:

-"Ngươi đi về trước đi, về sau chú ý nhiều hơn, không nên cho người bắt lấy sai lầm. Mắt ngươi phải quan sát nhiều hơn."

 

-"Cảm tạ lão sư đề điểm, học sinh nhất định sẽ chú ý."

 

La Thận Viễn hướng ông chắp tay, sau đó cáo lui ra khỏi thư phòng.

 

Hắn mới từ Từ phủ xuất ra, lên xe ngựa, đang cân nhắc chuyện Từng Hoành. Liền nhìn thấy gã sai vặt trong phủ vội vã cưỡi ngựa chạy tới.

 

Gã sai vặt mang theo một phong thư.

 

-"Đại nhân, đây là thư từ Trình phủ đưa tới, nói là vạn phần khẩn cấp. Nhất định phải chính bản thân ngài duyệt! Tiểu nhân chờ hồi lâu không thấy ngài trở về..... cố chạy nhanh tìm đến ngài, sợ chậm trễ công việc."

 

La Thận Viễn giơ tay:

-"Lấy đến đây đi."

 

Thuộc hạ cung kính đưa cho hắn. Hắn tiếp nhận mở ra, phát hiện bên trong còn có một phong thư nhỏ, dùng mật sáp che chữ Lang.

 

Đây là phong tịch Trình Lang quen dùng! Trình Lang vì sao lại truyền tin cho mình?

 

La Thận Viễn mở ra phong thư, sau khi đọc xong sắc mặt hắn trở nên rất khó xem, cằm cũng buộc chặt lại.

 

Hắn chậm rãi vò giấy viết thư thành một cục, vẫy tay gọi người khởi xe.

 

Nghi Ninh cùng Trình Lang cư nhiên có thư lui tới, mà Nghi Ninh còn cực kỳ tín nhiệm hắn? Chỉ sợ quan hệ của hai người không phải là ít. Việc này tạm thời không đề cập tới, dù sao Nghi Ninh lại không có gả cho Trình Lang, hắn không cần để ý.

 

Trình Lang nói mình phải phòng bị Lục Gia Học, nói Lục Gia Học đã có dị động. Vì sao Trình Lang lại truyền tin cho chính mình, kết quả đã có chuyện gì phát sinh? Hắn sẽ không đột nhiên viết thư cho mình.

 

Ánh mắt La Thận Viễn lạnh lùng, hắn đột nhiên nhớ tới, cái mật báo trong cung kia..... Rất có khả năng Lục Gia Học đang điệu hổ ly sơn!

 

Vừa rồi sự việc đột nhiên phát sinh, hắn đi lại rất vội vàng, để cho Nghi Ninh đi về Dương gia trước. Địa phương ở giữa có thể bị vây thật nhiều lắm. Tuy rằng hắn đã để lại hộ vệ cho Nghi Ninh, nhưng nếu người là Lục Gia Học, mấy hộ vệ này đều không có khả năng chống đỡ!

 

La Thận Viễn nhất thời có dự cảm không tốt, kêu dừng xe ngựa:

-"Lập tức đổi đường đi Dương phủ."

 

Xe ngựa lập tức chạy như bay hướng tới Dương phủ, mà xe ngựa Dương Thái Thái cùng Tạ Uẩn đã ở trên đường trở về, hai người thất kinh hồn vía còn chưa định.

 

Mã phu đánh xe đã bị giết, kêu một bà tử đi ra ngoài đánh xe, bà ta ở bên ngoài sợ tới mức phát run:

-"Phu nhân, kế tiếp chúng ta là hồi phủ à....."

 

-"Trước tiên trở lại Từ gia lại nói!"

 

Dương Thái Thái tốt xấu cũng đã trấn định một chút! Dù sao cũng là nữ nhi thổ ty. La Nghi Ninh bị người kiềm kẹp đi, việc này phải nhanh nhanh nói cho La Thận Viễn biết.

 

Dương Thái Thái thở gấp nói:

-"Việc này nhất định không thể truyền ra ngoài, nếu không thanh danh Nghi Ninh muội muội liền xong rồi! Cứu trở về cũng là vô dụng. Trình tứ phu nhân, ta biết ngươi không vừa mắt nàng. Nhưng nàng vừa rồi cũng đã xin lỗi ngươi. Ngươi trăm ngàn lần đừng đem chuyện này nói ra, biết không?"

 

Tạ Uẩn nghe lời của nàng, cũng đáp ứng có lệ.

 

Cho dù Tạ Uẩn không thích La Nghi Ninh như thế nào, người ta đối mặt sống chết trước mắt cũng không có hàm hồ, thả hai người các nàng rời đi, nhân phẩm không có vấn đề.

 

-"Yên tâm đi..... ta cũng không phải người giậu đổ bìm leo...."

 

Tạ Uẩn nói, trong lòng không khỏi đang đoán. La Nghi Ninh.... Ai muốn bắt giữ nàng, lại bắt giữ nàng để làm gì? Cư nhiên bày ra trận trận lớn như vậy?

 

Dương Thái Thái tay chân run lên, hơn nửa ngày mới trở lại bình thường. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Ánh nến xuyên thấu qua màn trướng hoa văn tiêu sa, ẩn ẩn xước xước.

 

La Nghi Ninh thấy được ánh sáng nhàn nhạt mông lung, đầu đau mê mê trầm trầm. Một lát sau nàng mới nhớ tới cái gì xảy ra với mình.

 

Nàng từ trên giường ngồi dậy, vén màn trướng lên đi ra ngoài. Trong phòng bố trí tráng lệ, đèn cung đình tam liên ngũ tụ, ngọn đèn nhu hòa, nước sơn đen trên sàn trải thảm nhung. Trên Bình phong lưu quang dật thải lông khổng tước, đúng là được khảm phỉ thúy cùng lá vàng cùng ngọc bích khối khối, hết sức xa hoa.

 

Nàng đi qua cầm lấy đế nến, đem đế nến đập lên trên ngọn nến, mới phát hiện cái chuôi đế nến này không phải đế nến tiêm, không có cách nào khác dùng. Nàng lại thử thử tấm bình phong, phát hiện cư nhiên có thể mở ra.

 

Nghi Ninh mới chậm rãi mở ra tấm bình phong, phát hiện trước mặt là đình đài hồ tạ, một cái bàn dài, có cái bóng lưng người kiên nghị cao ngất đưa lưng về phía nàng mà ngồi uống rượu. Bên cạnh đứng bốn thị vệ, lặng ngắt như tờ.

 

Ngoài phòng một vòng trăng sáng, vành trăng cong cong, ánh sáng thản nhiên. Ban đêm cuối mùa thu cũng không có dế mèn kêu chít chít, mưa đêm rả rích. Chỉ có mặt hồ gợn sóng lăng tăng, ánh trăng chiếu lên trên mặt nước giống như tan rã. Đêm đen luôn làm cho người ta có loại cảm giác này, mê mang, không nơi nương tựa.

 

-"Lục Gia Học."

 

Người phía sau kia rốt cục thản nhiên kêu hắn.

 

Một tiếng này hắn đợi thật lâu, cực kỳ lâu.

 

Ngày đó nàng không còn trở về, hắn ở dưới vách núi tìm kiếm. Rốt cuộc cũng nghe không được âm thanh này, đến sau này vùng núi dầy đặc sương mù, cước bộ hắn lảo đảo, có người khuyên hắn trở về!

 

Trong lòng hắn càng ngày càng tuyệt vọng, bởi vì nghe không được cái âm thanh kia.

 

Ngày đó giết chết huynh trưởng, quỳ xuống đất lập đao, máu tươi văng khắp nơi. Sau này trên thân lại thêm công huân, đi lên vị trí dưới một người trên vạn người, thành Lục đô đốc, thay hoàng thượng diệt trừ dị kỷ.

 

Hắn từ trong vinh quang tràn ngập huyết tinh lạnh như băng quay đầu, cũng tìm không thấy nàng, nghe không được thanh âm của nàng. Cái người dưới đèn làm xiêm y cho hắn, chờ hắn, ôm hắn khóc, không muốn hắn đi tòng quân.

 

Nàng thật sự mất..... nàng mất đi dễ dàng đột nhiên như vậy. Lục Gia Học không có cách nào thuyết phục chính mình. Thật sự, không có cách nào.

 

Vượt mọi chông gai, vết thương linh hồn mỏi mệt, không chỗ đặt.

 

Cho nên lúc hắn lại nghe được cái thanh âm đó, nắm tay xiết chặt, thế nhưng một lần nữa lại kích động.

 

-"Nàng rốt cuộc đã tỉnh."

 

Hắn đặt chén rượu xuống đứng lên. Ý bảo người chung quanh lui xuống.

 

Nghi Ninh nhìn hắn lui về sau vài bước. Hắn tùy theo đi theo đến, nhất thời chặn đi ánh trăng bên ngoài phòng, ngược tay đóng cửa phòng lại, hắn nói:

-"Nàng muốn đi chỗ nào?"

 

Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Người này chính là bá đạo như vậy. Hắn đã giết nàng một lần, còn muốn thế nào, giết lần thứ hai à?

 

Trong một lát ý niệm lưu chuyển. Nàng bị buộc từng bước lui về phía sau, mà hắn từng bước tới gần.

 

-"Lui cái gì."

 

Lục Gia Học nhìn nhìn bốn phía nói, hắn đã thực khó khăn để đến chỗ này. Hồi lâu căn phòng này đã phủ đầy bụi, hắn chỉ sai người ngày ngày quét dọn, cũng rất ít lại đi tới trong đó. Bởi vì cái người ngụ ở bên trong đã mất.

 

Nay hắn đem người này giam ở trong này! nàng tuy rằng sợ hãi lui về phía sau, nhưng hắn cũng có cảm giác phong phú một lần nữa.

 

Hắn cười cười hỏi:

-"Chỗ này quen thuộc chứ, La Nghi Ninh."

 

Nghi Ninh nhìn hồi lâu mới nhớ tới đây là nơi nào.

 

Đây là Đông Noãn các nàng đã ở trước kia.

 

Trên giường trong Đa Bảo Các, đặt gối đầu mà trước kia nàng thích nhất! một cái oa nhi béo đầu to mặt đẹp, ma sát hầu như đã phai màu sắc. Bên cửa sổ treo một chuỗi tuyến bện thành bánh chưng, cũng cùng trần thiết trong phòng không hợp nhau, đó là nàng bện.

 

Trên đầu tường treo cây đàn tỳ bà.....đây là mẫu thân của nàng lưu lại cho nàng. Mỗi một dây đàn nàng đều cẩn thận từ đầu tới đuôi sờ qua.

 

Dường như trải qua trùng trùng năm tháng lễ rửa tội, những vật đó hiện lên trước mặt đại biểu cho dấu vết của cuộc sống mà nàng đã từng trải qua. Mang nàng trở về đoạn tháng ngày làm thê tử của thứ tử ở hầu phủ.

 

Trước mặt thuần túy bình tĩnh nhưng sau lưng đều là mạch nước ngầm bắt đầu khởi động huyết tinh cùng hắc ám.

 

La Nghi Ninh trầm mặc hồi lâu, mới hỏi hắn:

-"Lục Gia Học, ngươi dẫn ta đến chỗ này kết quả là muốn làm cái gì?"

 

Lục Gia Học không nói gì, khuôn mặt anh tuấn bởi vì năm tháng đao rìu mà thâm thúy. Nàng kêu hai năm nghĩa phụ, nay rốt cục có thể gọi hắn một tiếng: Lục Gia Học. Không hề cố kỵ, không cần che giấu và xa lạ với mình.

 

Giờ phút này, nàng cũng không lại là Ngụy Nghi Ninh, nàng chính là La Nghi Ninh. La Nghi Ninh chết thảm mười bốn năm trước.

 

Nghi Ninh nhắm chặt mắt, nàng tính toán đều thẳng thắn hết thảy mọi chuyện, bất chấp là đúng hay sai, bất chấp là hắn có phải hay không sẽ giết chết mình.

 

Nàng bị tra tấn nhiều năm như vậy, cũng phải hỏi cho rõ ràng, cùng trước kia nhất đao lưỡng đoạn!

 

-"—— ta là La Nghi Ninh."

 

Riêng năm chữ này vô cùng nặng, nhưng lại có loại kiên quyết liều lĩnh.

 

-"Nhưng La Nghi Ninh đã chết."

 

Giọng của nàng áp chế không được run sợ, biểu cảm lại thật bình tĩnh,

-"Ngươi lại muốn giết ta cũng được, tra tấn ta cũng được —— ta không sợ chết! Chỉ cần ngươi buông tha cho những người vô tội khác. Những chuyện dơ bẩn ác ma ngươi làm trước kia, như thế nào thí huynh đoạt vị, cũng sẽ không có người biết."

 

Lục Gia Học chậm rãi nhắm mắt lại.

 

Dày vò giống như vậy đợi hơn mười năm. Thống khổ điên cuồng tuyệt vọng này giống như đêm đen vực sâu không đáy, lần lượt tăng lên từ khi mất đi nàng. Hiện tại nàng đang ở trước mặt hắn.

 

Mà hắn không lại là một thứ tử bình thường ở hầu phủ. Hắn là Lục Gia Học, Lục đô đốc quyền khuynh thiên hạ.

 

Hiện tại người đang ở trong tay hắn, ai cũng không có biện pháp từ trong tay hắn cướp đi.

 

-"La Thận Viễn là huynh trưởng của ta, hắn cưới ta chỉ vì giúp ta."

 

Nghi Ninh dừng một chút, nghĩ đến thân ảnh đứng thẳng kia nói, hắn không thể bị liên lụy bởi vì mình.

 

-"Ngươi muốn làm cái gì cứ việc đối với ta, không cần nhằm vào hắn."

 

Nghi Ninh nói tới đây, nàng đột nhiên cảm thấy Lục Gia Học nghe đến đó biểu cảm liền không đúng.

 

Còn không có phản ứng lại, Lục Gia Học lại đột nhiên ngược tay liền để nàng ở tại trên tường, ngữ khí trầm trọng nở nụ cười:

-"La Nghi Ninh, nàng là thê tử của ta, nàng phải nhớ kỹ. Nàng đã chết cũng vậy, sống lại cũng vậy."

 

-"Cho nên không có trượng phu khác, hiểu chưa?"

 

Một câu sau đột nhiên sắc bén.

 

Lục Gia Học hỏi nàng:

-"Nàng còn lớn gan cầu tình cho hắn? Ta còn không có hỏi nàng, ngày ấy hoàng hậu tứ hôn cho nàng, vì sao nàng không nói với ta! Ta hoàn toàn có thể cưới nàng."

 

Phía sau lưng Nghi Ninh phát đau đến nóng bừng, thế nhưng bị hắn đè ép, động cũng động không được. Nàng nở nụ cười:

-"Lục đô đốc..... Thế nhưng ngài là nghĩa phụ của ta! Đã nhập vào gia phả, không phải là giả."

 

Lục Gia Học đột nhiên một quyền nện mạnh ở trên vách tường bên cạnh nàng.

 

-"Khiến cho ta nhận nàng trở thành nghĩa nữ của ta, xem nàng xuất giá. La Nghi Ninh, nàng cảm thấy chơi vui lắm à?"

Lục Gia Học nâng lên cằm nàng, cười lạnh nhìn mặt nàng tiếp tục nói:

-"Với địa vị hiện tại của ta, không chú ý một chút có thể giết chết nàng, nàng thật sự không tiếc mệnh sao?"

 

Thanh âm trầm thấp của Lục Gia Học ở bên tai nàng.

-"La Nghi Ninh, nàng nghĩ chọc giận ta như vậy?"

 

Nghi Ninh bị hắn làm cho lui không thể lui, nhắm mắt lại cười nói:

-"Chọc giận ngươi? Vậy ngươi có biết hay không tan xương nát thịt là cái tư vị gì."

 

Ngữ khí của nàng lại dài lại trầm trọng, đó là nhận hết tra tấn thống khổ hai mươi mấy năm, chỉ ngưng tụ ở trong sức nặng một câu.

 

Vừa rồi bị hắn nắm quá mau, La Nghi Ninh ho khan một tiếng, tiếp tục nói:

-"Người ngày đêm bên gối đều đang tính kế ngươi, lại là cái tư vị gì? Ngươi muốn mưu hoa quyền lực liền hy sinh ta. Ta còn có thể nói với ngươi thêm nửa câu sao?"

 

Những lời này đã chôn dấu ở trong lòng nàng rất nhiều năm, nước mắt nàng từ trong hốc mắt lăn ra.

 

Giống như lại trở lại ở trong trâm cài! biết hết thảy bên người đều là giả, không có người nghe được lời nàng nói. Hô hấp cũng không được.

 

-"Ta chưa bao giờ hại qua nàng." Lục Gia Học nhíu mày nói.

 

Năm đó hắn đã hy sinh rất nhiều. Bởi vì cho nàng cuộc sống an ổn. Hắn trìu mến như vậy, hao tổn tâm cơ bảo hộ nàng, làm sao có thể lại đi hại nàng!

 

-"Ta âm thầm mưu hoa chiếm đoạt quyền thế, bởi vì bảo hộ nàng cho nên cái gì cũng không nói với nàng. La Nghi Ninh, tình nghĩa giữa ta với nàng, nàng cảm thấy là giả sao?"

 

La Nghi Ninh mặt không biểu cảm nhìn hắn. Nhiều năm như vậy, nàng đã không biết cái gì là thật cái gì là giả.

 

Nếu không phải Lục Gia Học, còn có thể là ai?

 

Nàng ở cùng với Tạ Mẫn hai mươi mấy năm, mới xác định Tạ Mẫn không phải là hung thủ.

 

Tiếng nói trầm thấp của hắn lại ở bên tai nàng:

-"La Nghi Ninh, ta yêu nàng yêu không đành lòng muốn nàng theo ta đi chết, ta làm sao có thể giết nàng."

 

Nhận thấy được tay Lục Gia Học đã đặt ở bên hông nàng, La Nghi Ninh mạnh đẩy ra:

-"Ngươi tránh ra!"

 

-"Ngươi nói ngươi chưa từng hại ta, vậy còn có thể là ai?"

 

La Nghi Ninh cả người phát run, nàng nhìn không ra Lục Gia Học đang nói láo hay không, nhưng nàng nhiều năm tỉnh ngủ nói cho nàng biết, không thể dễ dàng tin lời Lục Gia Học nói.

 

Nàng run run tiếp tục nói:

-"Năm đó ngươi đem cái chết của ta giá họa cho Tạ Mẫn, chẳng lẽ không đúng vì hướng Lục Gia Nhiên làm khó dễ để đoạt vị sao? Lục đô đốc..... ngươi nay thân phận địa vị cao, liền đã quên chính mình năm đó như thế nào tính kế người khác à?"

 

Lục Gia Học lại trói buộc nàng ở trong lòng mình, trong lúc nói chuyện đó một dòng khí huyết dâng lên:

-"Ta vì mưu quyền đích xác đã làm rất nhiều. Nhưng năm đó ta..... thật sự nghĩ là nàng bị Tạ Mẫn giết chết!"

 

Cho dù Nghi Ninh không chết, hắn cũng sẽ giết chết Lục Gia Nhiên. Dùng cái này hãm hại Tạ Mẫn, thật không chỗ để nói.

 

Nàng có cách nào tín nhiệm hắn. Hơn nữa việc hôm nay đây, thật sự làm cho nàng càng cảm thấy vô lực!

 

Nghi Ninh tựa hồ cảm thấy buồn cười, không có cách nào tránh thoát, chỉ có thể dựa vào ngực hắn. Nàng nói:

-"Ngươi có biết hay không ngươi hôm nay làm ra sự việc bực này. Truyền ra ta cũng không cần sống, ba thước vải trắng treo cổ là tốt nhất! Ngươi có từng nghĩ tới việc này không?"

 

Nàng bị những người không hiểu nói nàng bị Lục Gia Học bắt cóc! Chuyện này nói như thế nào đây! Thanh danh bị hủy, nếu nàng không tự sát, cả đời sẽ bị người chỉ trích.

 

-"Nàng đã suy nghĩ nhiều!"

Lục Gia Học cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hắn mang theo lãnh đạm không hề cố kỵ,

-"Nàng về sau sẽ không là La tam phu nhân! Cho nên thanh danh La tam phu nhân không là cái gì cả….. đã rơi xuống trên tay ta, thì phải là của ta. Nàng còn có thể trở về sao?"

 

Hắn không cần thanh danh La tam phu nhân, bởi vì La tam phu nhân đã chết. Hắn tùy ý bịa đặt một cái thân phận cho Nghi Ninh cùng nàng thành thân, ai cũng quản không được!

 

La Nghi Ninh nhìn hắn, nàng thực sự khiếp sợ, đột nhiên không biết phải nói gì.

 

-"Ngươi..... người điên này! Ngươi đã nhận ta làm nghĩa nữ của ngươi..... chúng ta ở cùng nhau là nghịch luân!"

Nàng muốn đẩy hắn ra,

-"Ngươi thả ta trở về!"

 

Lục Gia Học nở nụ cười, ngữ khí lộ ra cực độ lãnh ý:

-"Lục Gia Học ta quyền khuynh thiên hạ, để ý việc này sao? Nàng nguyện ý gọi ta nghĩa phụ cũng không sao? đến..... la lớn một tiếng nghĩa phụ nghe chút! coi như làm tình thú."

 

Hắn cúi đầu hôn cổ nàng.

 

Nghi Ninh giơ tay muốn đẩy hắn, nhưng hắn lại như ngọn núi lớn, toàn thân tựa hồ đều cứng rắn như thiết.

 

Nàng hiện tại bất quá chỉ là thân thể của một tiểu cô nương mười bốn tuổi, như thế nào đẩy được hắn.

 

La Nghi Ninh gả cho người khác, Lục Gia Học hận không thể giết La Thận Viễn.

 

Hiện tại La Nghi Ninh ở trên tay hắn, may mắn ở trên tay hắn.

 

Trong mũi La Nghi Ninh tất cả đều là mùi hương trên người Lục Gia Học. Nàng chỉ có thể há mồm liền cắn vai hắn, hung hăng cắn xuống. Lục Gia Học cảm thấy có chút đau, lại tùy ý cho nàng cắn.

 

Nghi Ninh cảm giác được tựa hồ hắn cứng ngắc một chút. Nàng buông hắn ra, có thể thấy được tơ máu của hai hàng dấu răng. Lục Gia Học lại còn nắm tay nàng không tha, La Nghi Ninh đều có thể cảm giác được vết chai cứng trên tay hắn, chà mạnh da thịt nàng có chút đau.

 

-"Lục Gia Học, "

nàng nhắm mắt lại nói.

-"Ta đã lập gia đình. Ta có trượng phu..... Ngươi bắt giữ ta thì như thế nào, chẳng lẽ muốn giam cầm ta cả đời à?"

 

-"Trượng phu à? Nàng cần phải biết rõ ràng, trượng phu của nàng đang ở ngay tại trước mặt nàng!"

 

Lục Gia Học hừ lạnh.

 

Hắn vẫn buông nàng ra, nàng thật sự là lo lắng quá nhiều, cho dù hắn cầm thú như thế nào cũng sẽ không cưỡng bức nàng.

 

Hắn cúi đầu ở bên tai nàng hỏi:

-"Nói với ta, La Thận Viễn cùng nàng có viên phòng hay không? Hắn như không có, ta còn có thể tha cho hắn một mạng. Nếu không, ta sẽ giết hắn..."

 

Nếu nói không có viên phòng, đối với nàng mà nói đại bất lợi. Nhưng nếu nói có viên phòng, lấy thủ đoạn của hắn đối phó La Thận Viễn, La Thận Viễn hơn hai mươi tuổi sẽ không đấu lại Lục Gia Học đã quyền khuynh thiên hạ!

 

-"Không có, ngươi vừa lòng chưa?"

 

La Nghi Ninh không muốn nhìn hắn chút nào!

 

Lục Gia Học nhìn nàng thật lâu, hơi có chút lưu luyến bộ dáng sinh động này của nàng. Bàn tay của hắn đặt ở trên cổ nàng, đặc biệt vuốt chỗ non mịn của nàng, giống như tùy thời sẽ bóp xuống.

 

-"Cho dù nàng bất khuất không theo, nhưng ta đã tìm được nàng trở về, nàng lại trở lại bên người ta. Ta thật là cực kỳ, cực kỳ vui mừng...."

 

Hắn hôn hôn sườn mặt của nàng.

 

La Nghi Ninh lại trừng hắn, giống như muốn ăn thịt uống huyết hắn. Kỳ thật cũng không có lực sát thương gì! Tay của nàng rất mềm mại yếu ớt, đối phó người nhiều năm tập võ có thể có biện pháp gì!

 

-"Nàng ngủ đi, ngày mai ta lại đến thăm nàng."

 

Lục Gia Học buông nàng ra, ngủ chung với nàng một giường là không được! Nửa đêm nếu hắn quật khởi nàng không có biện pháp.

 

Hắn đi ra cửa phòng, phân phó người trông coi:

-"Trông coi cho thật tốt."

 

Hai người kia lập tức vâng dạ:

-"Cung kính tiễn đưa Đô đốc đại nhân."

 

Nghi Ninh nghe được hắn đi rồi, mới từ trên giường đứng lên, đi qua bình phong quay chung quanh tịnh phòng. Phát hiện tịnh phòng này bên ngoài khung cửa sổ đều có thị vệ mang đao canh giữ.....

 

Đây là cái lồng sắt, có chạy đằng trời.

 

Lục Gia Học đây là muốn giam lỏng nàng? Vậy không bằng lấy vòng cổ chó cột cổ nàng lại, như vậy tiện hơn.

 

La Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn đèn cung đình. Ngày mai còn không biết phải làm sao đây, như thế nào Lục Gia Học mới có thể buông tha nàng, hắn chính là điên rồi. Vật nàng đưa cho Dương Thái Thái, không biết nàng ta có thể hay không đúng hẹn chuyển giao cho tam ca.

 

************

Ch153 ... MụcLục ... Ch155

 

10 comments:

  1. Tội Lục Gia Học. Cảm ơn bạn edit

    ReplyDelete
  2. Thích la thận viễn nhưng thật sự thật sự thương lục gia học. Tối nay hà nội dịch lên may có truyện để nằm nhà đọc. Cảm ơn b nha

    ReplyDelete
  3. Tình yêu của lục gia học nhiều hơn thận viễn hay sao á thisch lục gia học hơn

    ReplyDelete
  4. Thấy tội Lục Gia Học thế, nếu mà không phải LGH giết Nghi Ninh thì đôi này có hợp lại vs nhau ko

    ReplyDelete
  5. 1.Chỉ sợ hắn thật sự...nói sạo! ->...xạo biện!
    2.LGHọc nâng lên cằm người này...->nâng lên cằm nàng
    Tks nàng😘😘

    ReplyDelete
  6. Má. Nam phụ sau Vân Thâm mà t thương nhất. Lục Gia Học thật sự là gu nam chính của tôi aaaaa

    ReplyDelete
    Replies
    1. Vân Thâm ở trong truyện nào vậy bạn

      Delete
  7. Lần đầu tôi muốn ship cả nam9 nam phụ cho nu9 huhu. La Thận Viễn cũng thích mà tính cách Lục Gia Học tôi lại thích hơn chút. Ôi truyện này 2 nam 1 nữ cũng được

    ReplyDelete

Popular Posts