Chương 189 - Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

 

 

Edit + Beta: Đào Mai

La Thận Viễn tự mình đi xem tiểu cô nương này.

Mặt mày nàng so với nữ tử trong kinh thành sâu sắc hơn một chút, thật sự minh diễm. Mặc bộ áo lục sắc đoạn, bên cạnh cột ngân tuyến tinh tế, có vẻ mặt gầy non nớt. Xem ra có thể vừa mới cập kê, trên cổ tay mang vòng tay ngọc.

A Thiện cũng không rõ đây là có chuyện gì? Sau khi nàng bị đưa đến hầu phủ trong lòng tràn đầy cho rằng đại nhân là muốn thu nàng. Đại nhân đối đãi nàng cũng coi như hiền lành, lại chưa từng đụng chạm mảy may. Nàng lén hỏi thăm mới biết được, Hầu phu nhân Hầu phủ hàng năm không ở trong phủ, hầu hạ bên người Hầu gia chỉ là vài nha đầu.

Nàng nhất thời lại bất an, kinh sợ. Ngày này bị kêu đứng lên đi trang điểm, lại có người dùng Hán ngữ thấp giọng dặn dò nàng. Hán ngữ của nàng không giỏi, cảm xúc lại khẩn trương, chỉ nghe được muốn đưa nàng đi đến chỗ một đại nhân, ước chừng là muốn đưa cho người khác.

Đô đốc đại nhân thật tốt a, ngày thường thời điểm yên tĩnh cũng chính là luyện kiếm, cùng cấp dưới uống rượu. Cũng không ác ngữ tướng hướng, cũng oai hùng bất phàm.

A Thiện lại càng muốn khóc, nếu là bị tặng một lão đầu đầy mặt nếp nhăn, làm việc lại ác liệt, còn không biết phải làm thế nào mới tốt.

Cho nên thời điểm nghe được có người vén màn đi vào, nàng cuộn mình vào phía trong giường, cũng không muốn nhìn hắn.

Thời điểm người nọ chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, nàng nghe được có người thấp giọng nói:
-"Đại nhân, chính là nàng."

-"Ừ." Hắn nhẹ nhàng nói, thanh âm cực kỳ trong sáng.

Nghe là thanh âm của người trẻ tuổi, A Thiện khôn ngoan ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn phản quang mà đứng, bên ngoài gió tuyết phô thiên cái địa* rơi xuống, khoác áo có vẻ dáng người càng cao lớn. Gió vù vù thổi vào, trong lúc nhất thời nàng khiếp sợ trừng lớn mắt:
-"Ngươi..."

(Chú thích: Phô thiên cái địa là trút xuống mọi nơi)

Một là vì vị nam tử này bộ dạng phá lệ tuấn tú, hai là nhìn có chút quen mắt. Nàng đần độn nhớ tới, là thời điểm nàng theo a cha của mình đi Đại Đồng gặp qua một lần. Chuyện ba bốn năm về trước, hắn cùng a cha thương nghị chuyện Mã thị, khi đó hắn còn đi cùng một vị nam tử khác. Bởi vì hắn bộ dạng tuấn tú, cho nên nàng nhớ được phá lệ rõ ràng.

La Thận Viễn nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của nàng cũng nhíu nhíu mày, đến gần một bước nhìn nàng:
-"Ngươi nhận biết ta?"

-"A cha của ta là... Ngõa Xích..." A Thiện gian nan nói.

Trong mắt La Thận Viễn lóe lên một tia sáng lạnh!

Lâm Vĩnh kinh ngạc hỏi:
-"Đại nhân, như thế nào?"

-"Không có gì!." La Thận Viễn khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "…Nhốt nàng ở chỗ này, tìm người canh chừng cẩn thận."

Từ trong phòng đi ra, Lâm Vĩnh cẩn thận nhìn La Thận Viễn.

-"Đại nhân, cái cô nương kia như thế nào?"

La Thận Viễn thở ra, có lẽ hắn nên may mắn Lục Gia Học đưa nàng tới. Năm đó thời điểm hắn cùng Từng Hoành lui tới, từng đi Đại Đồng giúp hắn nói qua sinh ý, không nghĩ tới thế nhưng gặp người quen. Cái này thật phiền toái, không thể thả nàng ta ra, càng không thể đưa nhược điểm trở về cho Lục Gia Học nắm bắt. Hoàng thượng biết chuyện hắn tính kế Ngõa Thứ, cũng không biết hắn cùng Ngõa Thứ sâu xa sâu như vậy.

Cái này tuyệt đối là tội lớn liên luỵ cửu tộc!

Nàng này tốt nhất là âm thầm xử lý mới tuyệt vời.

-"Âm thầm tìm cơ hội xử lý nàng..."

La Thận Viễn lấy tay làm đao, nhẹ nhàng chém xuống, Lâm Vĩnh lập tức minh bạch ý tứ của hắn.

Lâm Vĩnh nghĩ đến bé gái kia nay mồ côi cửa nát nhà tan, tuổi còn nhỏ lại thê thảm như vậy, ngay cả tiếng Hán đều nói lắp ba lắp bắp, rất đáng thương a. Lại có một tia không đành lòng.

Có lẽ nam nhân thương tiếc đối với mỹ nhân là trời sinh.

Nhưng bộ dáng Các lão đại nhân giống như không có một chút không đành lòng.

La Thận Viễn không lại nói đến chuyện tù binh kia, mà là tiếp tục nói:
-"Ta xem gần đây hoàng hậu nương nương như không có động tĩnh gì, cũng không bắt Tam hoàng tử tới trước mặt hoàng thượng biểu hiện, trong cung yên tĩnh rất nhiều. Tiệp dư có truyền tin đến không?"

Lâm Vĩnh mới lấy lại tinh thần đáp:
-"Tiệp dư nói... Hoàng hậu nương nương ngày gần đây chuyên tâm xử lý chính vụ hậu cung, tựa hồ không quản Tam hoàng tử."

Khác thường tức là yêu ma.

La Thận Viễn nghĩ nghĩ nói:
-"Kêu tiệp dư mỗi ngày đi tới cung Hoàng hậu phụng dưỡng, hoàng thượng bên kia không quan trọng."

Phân phó như vậy xong, hắn mới đứng dậy trở về tiếp tục ngủ.

Nghi Ninh vẫn chưa tỉnh, hắn nhìn mặt nàng vùi vào trong chăn, ánh nến sáng trưng chiếu nàng, nàng đã nhiều ngày giống như vừa gầy thêm.

La Thận Viễn lại đột nhiên nhớ tới thời điểm nàng còn nhỏ tìm đến hắn chơi, hắn đang đọc sách, nàng lại không dám ầm ỹ hắn, cuộn tròn thành một cuộn ngủ, ngủ ở ghế tựa của hắn, giống một con mèo nhỏ cuộn tròn đầu đuôi tiếp nhau, móng vuốt nhỏ mập mạp đặt ở cùng nhau.

Nay nàng không ngủ như vậy, tiểu đoàn tử mềm yếu thơm ngào ngạt nằm ở bên người nàng kiểu dáng ngủ lại giống nương hắn. Cuộn tròn thành một cuộn.

Vừa thấy như vậy, tiểu gia hỏa này giống như cũng rất tốt.

La Thận Viễn nằm xuống dựa vào hai mẫu tử các nàng, đại đoàn tử kia tự động liền đến tựa sát bên, tiểu đoàn tử lại tự động dựa vào trên người đại đoàn tử. Hắn một cái ôm cả hai vào trong ngực, nhắm hai mắt lại.

Lục Gia Học trở về, hoàng hậu dị động, hắn đột nhiên có loại cảm giác mưa giông gió thổi trước cơn bão. Nhưng nơi này là an bình. [Truyện này đăng tại audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]


Hai mươi tám tháng chạp, tuyết lớn rơi một hồi, trong phủ giăng đèn kết hoa, chuẩn bị đón mừng năm mới.

Tiểu đoàn tử bị đông lạnh không thích nhúc nhích, tận lực ghé vào trên người nương muốn ôm.

Tiểu đoàn tử hiện tại rất thích ăn, đối với đậu hủ, bánh ga-tô cũng không thỏa mãn, hôm kia nó còn ăn một chén cháo thịt băm. Đại đại thời điểm cũng bắt đầu Xú Xú, có một lần đi ở trong tã, Nghi Ninh thay tã cho nó. Nàng cởi tã của nó, bảo phụ thân nó ôm nó.

La Thận Viễn chỉ có thể buông công văn trong tay ra, tiếp nhận con hắn. Hắn giơ Bảo ca nhi xa xa. Bảo ca nhi chăm chăm nhìn phụ thân cau mày ghét bỏ nó thối, hai chân béo nhỏ đạp đạp, thế nhưng hớn hở cười rộ lên.

La Thận Viễn cảm thấy nó buồn cười:
-"Ngươi bẩn đến như vậy, còn cười?"

Bảo ca nhi cười khanh khách, muốn chụp khuôn mặt tuấn tú của phụ thân. Bất đắc dĩ tay còn quá ngắn, chỉ có thể nắm lấy tay áo hắn. La Thận Viễn lại không muốn cho nó nắm, hai phụ tử ở chung cực kỳ không hài hòa.

La Thận Viễn liền nói với La Nghi Ninh:
-"Ta thấy tính tình tiểu tử này rất giống nàng, tuổi còn nhỏ mà lại muốn ngất trời."

La Nghi Ninh lườm hắn một cái:
-"Cũng là con trai của huynh, không cần liền vứt đi!"

La Thận Viễn không nói gì, ngược tay nhét Bảo ca nhi vào trong chăn, để cho bản thân nó ở trong chăn chui đến chui đi, Bảo ca nhi bị chôn ở trong chăn, đầu lủi lại lủi cũng không tìm thấy phương hướng. Nghi Ninh nhìn thấy tức giận đến muốn đánh hắn:
-"La Thận Viễn huynh làm cái gì, muội còn chưa có chùi đít cho nó!"

Kết quả đệm chăn cũng phải giặt giũ. Nhưng Bảo ca nhi lại chui thật sự vui vẻ, có thể là coi tự mình là chuột đồng.

La Nghi Ninh bắt đầu nghiêm cẩn tổng kết cái gì tam ca nàng không am hiểu. Thực rõ ràng, đại bộ phận năng lực của hắn đều dùng ở trên sách vở, trong sinh hoạt liền tương đối... tương đối bình thường. Trù nghệ rất kém, cơ hồ không có trù nghệ, đương nhiên có khả năng chính hắn cũng biết vậy, cho nên tới bây giờ cũng không tới gần phòng bếp. Lại tỷ như chăm sóc tiểu hài tử, hắn rất có lệ, hơn nữa cũng không quá thích tiểu hài tử.

-"Nàng nói ta cái gì?" La Thận Viễn cầm lấy công văn, ngẩng đầu nhìn nàng.

-"Tam ca..." La Nghi Ninh không có khí thế.

-"Ừ." Hắn mới vừa lòng sờ đầu nàng, "…Cái này ngoan."

Tắm rửa xong tiểu đoàn tử lại thơm ngào ngạt được nhũ nương thay quần áo, sau đó giao trên tay mẫu thân.

Nghi Ninh thích đứa nhỏ, nắm bắt tay nhỏ của Bảo ca nhi, để cho nó đi bắt mặt phụ thân. Cha nó muốn xem công văn, trốn tránh không kịp, khóe miệng khẽ nhếch.

Bảo ca nhi lại vui vẻ cười khanh khách, Nghi Ninh cũng cùng đứa nhỏ cười:
-"Bảo ca nhi, con xem phụ thân con chơi vui không?"

Mặt La Thận Viễn lần trước đã bị móng vuốt nhỏ quẹt qua, thấy hai mẫu tử cười thành một đoàn, lại không thể so đo. Thầm nghĩ buổi tối lại chậm rãi tính sổ với nàng.

Buổi chiều La Thành Chương nhậm chức xa ở Tế Nam đã trở lại.

Lần này trở về bên người ông có thêm một nha đầu mang thai. Lâm Hải Như nhìn thấy cái bụng nhô lên kia, liếc La Thành Chương một cái. Trong lòng La Thành Chương chột dạ, ho khan một tiếng nói:
-"Ta cũng không biết thời điểm nào thì có, lần này liền mang về an trí."

Lại nói với La Thận Viễn:
-"Ngươi nay trên triều đình như thế nào? Ta nghe nói ngươi được hoàng thượng thập phần tín nhiệm."

Liền như vậy đem lời bỏ qua đi.

Nghi Ninh nhìn về phía La Thành Chương, tóc mai của ông đã trắng, xem cái diện mạo nha đầu xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt ông cũng là tình ý triền miên.

Trước kia, ông cũng như vậy nhìn Kiều di nương. Có thể trước kia, ông vẫn là như vậy nhìn Cố Minh Lan.

La Nghi Ninh đột nhiên có chút muốn cười.

Lâm Hải Như liền kêu nha đầu kia kêu Hạ Phồn cùng nhau vào nội thất, La Nghi Ninh cũng đi theo vào. Lâm Hải Như ngồi ở trên giường la hán nâng chén trà, tinh tế nhìn phớt qua. Nói:
-"Đã có thai, vậy không thể đi cùng lão gia lần tới rồi, liền nâng làm di nương, đi theo ở chung với Kiều di nương đi... Ở chỗ lão gia, ta sẽ nói lão gia đưa qua cho ngươi chút lễ."

Hạ Phồn nguyên bản còn không yên, sau khi nghe được lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn Lâm Hải Như, thiếu chút nữa khóc ra.

Ở bên ngoài có thai trở về, bị chủ mẫu lấy không sạch sẽ bắt phá thai cũng không phải không có, may mắn đương gia chủ mẫu tâm không tính quá xấu, còn nghĩ nâng nàng lên làm di nương.

Chờ nha đầu kia cáo lui, Nghi Ninh bóp chân cho bà hỏi:
-"Ngài hiện tại một chút cũng không thèm để ý sao?"

Lâm Hải Như cười nói:
-"Người nếu như là để ý, cả đời đều sẽ để ý. Nào có dễ dàng như vậy... Ta không phải không thèm để ý, ta là không nghĩ so đo. Để hắn bị ép buộc đi thôi, hắn trước sau như một thích tuổi trẻ nhu nhược, càng như vậy hắn càng thích."

Thời điểm bà mười bảy mười tám tuổi gả tới, La Thành Chương cũng hào hoa phong nhã, cũng không phải không có tài hoa.

Lâm Hải Như chữ to không biết, từ nhỏ liền sùng bái người đọc sách, huống chi La Thành Chương là một tiến sĩ. Đối hắn phi thường kính ngưỡng, chính là La Thành Chương luôn luôn không thích bà thôi.

-"Nói cái này làm gì?" Lâm Hải Như lôi kéo nàng đứng lên, "…Con lên tinh thần một chút. Ta nói cho con biết, ngày hôm trước ta nghe được đại bá mẫu con nói, muốn cho Tình tỷ nhi cùng Bảo ca nhi của con định thân..."

La Nghi Ninh bỗng chốc ngồi thẳng. Nhìn Bảo ca nhi trong lòng nhũ mẫu chảy nước miếng cắn tay, trẻ con choai choai, nói cũng chưa biết nói. Còn muốn tính đến trên đầu hắn sao!

Nàng hỏi:
-"Đây là đại bá mẫu nhắc tới à? Nghi Tú nói như thế nào?"

-"Nghi Tú luôn luôn đối chuyện này không thèm để ý, là lão phu nhân Chu gia nghe nói chuyện Bảo ca nhi, nên thường xuyên khuyến khích nàng ôm đứa nhỏ trở về đây."

Lâm Hải Như mấy năm nay khôn khéo hơn, xiết tay nàng,
-"Bằng không con cảm thấy lão phu nhân Chu gia kia vì sao đối Tình tỷ nhi tốt như vậy, còn không phải xem ở trên đầu La gia, xem trên đầu La Thận Viễn, Tam ca con xưa đâu bằng nay."

La Nghi Ninh biết từ quyền thế mà đến gì đó, kỳ thật là thực phiền toái. Bất quá Bảo ca nhi còn nhỏ như vậy... Liền nghĩ đến trên đầu nó, nàng vẫn không thoải mái.

La Nghi Ninh thở dài nói,
-"Trực tiếp cự tuyệt sẽ tổn hại mặt mũi, ngài ở trước mặt đại bá mẫu như có như không đề điểm một chút đi. Đại bá mẫu là người thông minh, nghe xong sẽ biết là con có ý gì?."

Chu gia mặc dù có ba vị tiến sĩ ở trong triều làm quan, nhưng còn không có cách nào so sánh với La gia.

Nói rõ ràng, đại phòng thật cũng sẽ không sinh ra tâm tư khác.

Ngày kế cùng đại phòng hiến tế tổ tiên La gia. Nghi Ninh còn mặc áo choàng ngắn tươi mới cho Bảo ca nhi, từ đường La gia là xây ở Bảo Định, đoàn người liền an bày xe, chậm rãi đi trở về Bảo Định.

Đêm qua bị La Thận Viễn qua lại đè ép vài lần, La Nghi Ninh tinh thần không tốt lắm, dọc theo đường đi đều đang ngủ gà ngủ gật. Trên xe ngựa tóm lại ngủ không thoải mái, La Thận Viễn ôm nàng ở trong lòng, thấy trên cổ nàng một mảnh ngấn đỏ, lại buồn ngủ dựa vào hắn. Nhíu mày trách mắng:
-"Xương cốt nàng chính là không tốt, về sau buổi sáng mỗi ngày ta sẽ gọi nàng thức dậy cùng nhau đi vài vòng ở trong sân."

-"Muội không đi, muội phải ngủ bù."

La Nghi Ninh nghiêng người, vùi đầu hướng bên trong.

La Thận Viễn nghĩ kéo nàng dậy nói thêm vài câu, nàng từ từ nhắm hai mắt một bộ dáng đã ngủ, chỉ có thể bất đắc dĩ tùy nàng thôi.

Đợi đến Bảo Định xuống xe ngựa, mặt Trần thị liền âm trầm.

Đêm qua Lâm Hải Như đã đi tìm bà nói chuyện, Lâm Hải Như cũng không quản cái gì uyển chuyển không uyển chuyển. Thế cho nên bây giờ Trần thị lập tức vào bên trong phủ, cũng không có tiếp đón các nàng một tiếng.

La Nghi Ninh nhiều năm không có trở về La phủ ở Bảo Định. Nàng ngửa đầu nhìn quang cảnh quen thuộc, cảm thấy phá lệ thân thiết. Liền ngay cả Trần thị tức giận đều trở nên thân thiết.

-"Đi thôi."

La Thận Viễn nắm tay nàng đi vào.

Hạ nhân La gia sớm đã chuẩn bị xong tam sinh tế phẩm, giấy đĩnh hương nến.

Hiện tại La Nghi Ninh không thể vào từ đường, nàng cùng hai vị chị dâu ngồi ở bên ngoài.

Đại Tiểu Chu thị ở cách xa xa nàng nói chuyện, ở giữa xen lẫn vài tiếng cười khẽ, âm thanh nói chuyện với nhau có chút chói tai, đây đều là nghe được.

Từ sau khi nàng trở về, hai vị chị dâu lui tới với nàng ít đi rất nhiều, bên trong là có ý khinh thường. La Nghi Ninh cũng biết là vì sao, ở chi thứ hai không có người nói gì, là vì trong chi thứ hai có La Thận Viễn.

Trước kia hai người này cũng không thân cận nhau, nhưng vì mắng nàng mà càng ngày càng thân cận. Cộng đồng địch nhân luôn có thể rất nhanh người hầu gái trở thành bằng hữu.

La Nghi Ninh không để ý đến các nàng, nàng nhìn từ đường nhớ tới năm La lão thái thái vừa mới chết, nàng ở trước bài vị bà tê liệt ngã xuống khóc rống. Hắn đi tới tìm nàng, nửa quỳ trên mặt đất, nghẹn giọng gọi nàng Mi Mi.

Bọn họ hết thảy đều cùng trạch viện này có liên quan.

Nghi Ninh đi nhìn xem sân La lão thái thái ở… đáng tiếc bên trong cái gì cũng đều đã dọn đi rồi, hết thảy đều vắng vẻ, giống như cái gì cũng không tồn tại qua.

Nàng nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu trên sàn cũ nát cùng song cửa sổ điêu khắc ma cô hiến thọ. Trong trí nhớ có tượng phật mà La lão thái thái thích thờ, gối đầu bằng sứ thường dùng, thật nhiều bồn phong lan lão phu nhân trồng đã chết, La Thận Viễn từng đưa cho nàng, một bộ một cái từ oa nhi. Đáng tiếc cái gì đều không có.

-"Phụ thân cho người ở phòng khách bày ra yến hội, đi thôi."

La Thận Viễn đi tới tìm nàng, thấy nàng nhìn vào trong phòng, không khỏi hỏi,
-"Nàng nhìn cái gì?"

-"Tổ mẫu đã đi sáu năm."

La Nghi Ninh nói. Bộ dáng Lão phu nhân cười tủm tỉm, bộ dáng dỗ nàng ăn cơm, bộ dáng ôm nàng dạy nàng biết chữ, rành rành trước mắt.

Người tốt nhất với nàng sau khi nàng sống lại, nhưng rốt cuộc đã không còn nhìn thấy.

-"Nếu nàng thật sự nhìn thấy lão nhân gia, nàng cũng không sợ à!." La Thận Viễn nhẹ nhàng mà cười, "…Ăn cơm."

La Nghi Ninh bị hắn nắm rời đi, vẫn là quay đầu nhìn. Trống rỗng, cái gì đều đã không có.

Nàng chỉ có thể nhanh chóng cầm chặt tay người bên cạnh.

Dù sao nhà đã củ lại nhiều năm không có tu sửa, ăn ở không tiện, sau buổi trưa La Thành Chương đã nói trở lại kinh thành, đương nhiên là nhớ tiểu thiếp mang thai kia của ông.

La Thận Viễn bởi vì trong kinh có việc phải đi trước một bước, không có chờ các nàng, chờ Nghi Ninh các nàng trở lại Tân Kiều Phố Nhỏ thời gian đã là chạng vạng. Nghi Ninh còn chưa có vào cửa, liền nhìn thấy thân binh đứng ở hai bên cửa, sắc mặt nàng nhất thời khẽ biến.

La Thành Chương hỏi người gác cổng, lập tức biết được là Lục đô đốc đến, hiện tại đang ở tiền thính chờ, vẻ mặt của ông có chút quái dị.

Theo bản năng ông liếc nhìn La Nghi Ninh một cái. Lần trước chuyện đó là Lục Gia Học tùy ý làm bậy, nhưng ông lại không dám đắc tội Lục Gia Học, người này đã tìm trở lại. Chẳng lẽ là tới tìm nàng sao?

-"Ta về trước tránh đi, phụ thân tự tiện."

Nghi Ninh khom người nói, sau đó mang theo nha đầu bà tử đi vào bên trong.

Nàng muốn từ đường hẻm đi trở về Gia Thụ Đường, lại nhìn thấy người nọ đang tà tà dựa vào vách tường đường hẻm. Trong tay thưởng thức chuỗi phật châu, lạnh lùng cười nói:

-"Nếu nàng nghĩ trả lại cho ta, tại sao không giáp mặt trả vậy?"

Lục Gia Học quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng băng.

Hắn lại là vì chuỗi phật châu kia mà đến! La Nghi Ninh trầm mặc, nàng đã trả lại vật này cho hắn, cũng bất quá là vì đây là vật hộ thân của hắn, có thể bảo hộ hắn bình an mà thôi. Vốn nên là của hắn.

Nếu như hắn xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nàng tự nhiên sẽ vì hắn bảo tồn, nhưng Lục Gia Học không có chuyện, nàng lưu trữ lại như thế nào thích hợp được!

Hiện tại Lục Gia Học đến La phủ thực không dễ dàng, nghĩ hắn thật sự quá tùy hứng.



************



2 comments:

Popular Posts