Chương 052 - Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng


Edit: Đào Mai
Beta: Tử Linh

Chuyện hai phòng phân chia gia sản, ngày hôm sau Kiều di nương nghe bà tử nói thì mới biết.

La Nghi Liên chuyển đệ đệ cho mẫu thân, để bà đút nước cho đệ đệ uống, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng:
-"...Lần này phu nhân chiếm lợi nhiều quá, tài sản của tổ mẫu để lại hết cho Nghi Ninh."

Trước đó không lâu, La Nghi Liên cũng mới biết được là La lão thái thái để lại cho Nghi Ninh bao nhiêu tài sản.

Sau khi nàng biết thì nhìn Nghi Ninh bằng ánh mắt như là nhìn một pho tượng phật nhỏ bằng vàng.

Đối với chuyện này Kiều di nương và Lâm Hải Như đều có lợi, bởi vậy mà bà cũng không có nghĩ ngợi nhiều, dựa vào sạp mĩ nhân nói với giọng điệu miễn cưỡng:
-"Thời điểm Trưởng tỷ con trở về ta đã biết sẽ có ngày này. Nếu không nàng ta vội vã quay về để làm cái gì chứ....."

Nha đầu cầm cái chùy ngọc nhỏ rửa chân cho Kiều di nương, Kiều di nương mắt khép hờ, ngay hôm La Nghi Tuệ trở về bà liền ngủ không ngon, ngày kế tiếp thì chuyển thành đau đầu.

La Nghi Liên đứng thẳng dậy, ấn huyệt thái dương cho Kiều di nương, chần chờ nói ra nghi vấn:
-"Nhưng mà phu nhân nắm sổ sách ở trong tay mà mẫu thân..."

Kiều di nương mệt mỏi phất phất tay, nói với nữ nhi:
-"Bà ta đúng là phu nhân, còn ta thì cũng chỉ là thiếp thất, đến cùng thì vẫn không bằng bà ta được. Quản sổ sách thì sao chứ, phu nhân có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thế nên phụ thân con tất nhiên nguyện ý để bà ta quản chuyện này. Mà chúng ta thì lại chỉ có phụ thân con."

Ánh mắt Kiều di nương dao động, mấy năm nay bà sớm nhìn thấu La Thành Chương rồi.

La Thành Chương qủa thực yêu chiều bà, cũng hài lòng khi có người hồng tụ thiêm hương*. Nhưng hết thảy những điều này đều có điểm giới hạn, La Thành Chương thật chẳng phải là người sủng thiếp diệt thê, ông biết vợ cả quan trọng thế nào, bằng không cũng sẽ không nhẫn nhịn Lâm thị năm năm nay.

(P/s: Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”, Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.)

La Thành Chương thích bà ở chỗ nhu nhược đáng thương, như sợi dây mây dựa vào ông mà sinh trưởng. Chỉ cần không vượt quá giới hạn thì vẫn sẽ được yêu chiều như trước.

Nâng tiểu thiếp lên làm vợ là chuyện chỉ có nhà thương nhân mới làm ra, La gia tuyệt đối sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra chuyện này.

Kiều di nương cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy, ban đầu thời điểm Lâm Hải Như vừa mới tiến vào cửa bà cũng đã từng rất lo lắng, vì khi đó vẫn còn chưa có Hiên ca nhi.

Bà nhìn chằm chằm bụng Lâm Hải Như không dám lơi là, lúc Lâm Hải Như bị đau dạ dày nôn mửa tởm lợm bà càng thêm lo lắng, cho đến tận hai năm sau, Hiên ca nhi đã ra đời mà Lâm Hải Như lại vẫn không có động tĩnh, Kiều di nương mới dám yên lòng.

Thật ra La Nghi Liên cũng không phải là muốn Kiều di nương đi tranh giành gì cả, qủa thật đồ tốt đều ở chỗ La Nghi Ninh, nhưng mà cho dù nàng thấy bản thân thiệt thòi thế nào thì cũng chẳng thể nào chiếm được những thứ đó.

La Nghi Liên nhìn chậu san hô màu đỏ tinh xảo được đặt trên bàn trà. Con vợ lẽ như nàng thì sao có thể so với con vợ cả được chứ, đồ này vật nọ trước nay chả bao giờ được đưa tới tay, nếu muốn thì cũng chỉ có thể tự mình đi tranh mà thôi. [ ** Truyện đăng tại audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 ** ]


Đêm nay La Thành Chương đến phòng Kiều di nương nghỉ tạm.

Kiều di nương cho nha đầu lui ra, tự mình vắt khăn hầu hạ La Thành Chương rửa mặt.

Ban ngày La Thành Chương bàn bạc trao đổi với Lâm Hải Như, dù đã có La Nghi Tuệ cùng Nghi Ninh ở bên hòa hoãn, thì vẫn bị tức đến đầy bụng.

Giọng nói của Kiều di nương dịu dàng thỏ thẻ nên ông rất thích, đến khi lên giường, Kiều di nương mới dựa vào bên người ông nói:
-"Thiếp thân nghe nói Mi tỷ nhi được lão phu nhân để lại cho hết tất cả tài sản, sau này có thể lấy làm của hồi môn, thiếp thân nghe vậy thì vui thay cho nàng. Mi tỷ nhi là con vợ cả, lão phu nhân thương nàng hơn cũng phải, chỉ tội nghiệp Liên tỷ nhi, ngày thường hầu hạ lão phu nhân cũng rất cung kính, lúc lão phu nhân mất con bé cũng rất đau lòng…

La Thành Chương ôm eo Kiều di nương, an ủi bà nói:
-"Cho Mi tỷ nhi thì cũng chính là cho chi thứ hai. Nàng yên tâm đi, ta nhìn Liên tỷ nhi lớn lên, con bé tính tình lại dịu dàng hòa nhã, ngày sau nó xuất giá, ta cũng sẽ không bạc đãi nó đâu..."

Kiều di nương tuy không nhận được lời hứa rõ ràng gì, nhưng lời này cũng biểu lộ thái độ La Thành Chương, tuy ông coi trọng con vợ cả nhưng cũng yêu thương con vợ lẽ là Liên tỷ nhi.

Kiều di nương dựa vào đầu vai La Thành Chương, cánh tay mềm mại ôm La Thành Chương, càng thêm dịu nhẹ như nước.

Màn trướng thả xuống, trong phòng đèn vẫn đốt. [ ** Truyện đăng tại audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 ** ]


Lâm Hải Như và Trần thị chả để ý mặt mũi mà ầm ỹ một trận, mấy ngày nay hai người nhìn thấy nhau thì đều đỏ mặt tía tai.

Trần thị bị Lâm Hải Như làm mất hết thể diện, dựa vào thân phận nên không thèm để ý Lâm Hải Như.

Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Hải như cãi nhau, lòng dạ của bà không có nhạy cảm như vậy nên chỉ thoáng chốc đã không thèm bận tâm chuyện này nữa. Chỉ còn có mình Trần thị là vẫn khó chịu.

La Nghi Tú lại đến tìm Nghi Ninh chơi, lúc về thì bị Trần thị lườm một cách lạnh lùng.

La đại gia thấy vậy, rốt cục nhịn không được mà nói với bà:
-"Nàng đã biết xuất thân Lâm thị như thế nào rồi thì sao lại so đo với nàng ta! Thân là chị dâu mà đối xử với em dâu không rộng rãi, chuyện này nếu bị truyền ra thì người ta sẽ nói nàng sai hay nàng ta sai?"

Trần thị nghe vậy tức giận, nghĩ đến ngày hôm đó La đại gia nửa chừng đã bỏ đi, mắt bà đỏ ửng lên nói:
-"Thiếp như vậy chẳng lẽ không phải là vì lo lắng cho mấy người nhà chàng sao! Nếu trong cái nhà này chỉ có mình thiếp ăn cơm thì thiếp tranh với Lâm Hải Như làm cái gì, đói chết cũng được! Mấy người nhà chàng thì sao chứ, vậy mà lại là một đám khuỷu tay hướng ra ngoài, thiếp sao có thể không tức giận đây."

La Nghi Tú nhìn thấy cha mẹ cãi nhau, mà lý do lại vì bản thân mình, miệng đang ngậm rượu nếp than thấy vậy thì nuốt vội vàng, chạy đến khuyên can.

La đại gia biết Trần thị thật sự rất kiên cường, vậy mà lại bị bức đến nỗi khóc thành vậy, nói vậy thì nhiều ngày nay đã chịu không ít uất ức rồi. Chẳng biết làm sao nữa đành khuyên bà, một bút không viết ra được hai chữ La, phân ra riêng thì cũng phân rồi, về sau cũng không thể lại châm chọc nhau nữa.

Trần thị chịu uất ức thì làm sao chịu bỏ qua dễ dàng vậy, đưa ra yêu cầu là muốn La đại gia đưa tiểu di nương mười bảy tuổi đến hầu hạ mình, để bà tự mình dạy lại quy củ cho ả, La đại gia nghe vậy thì đáp ứng, lúc này Trần thị mới chịu nhịn cơn tức không tiếp tục so đo nữa.

Đoán chừng là ép buộc tiểu di nương mấy ngày thì cuối cùng cũng đỡ tức, lúc Trần thị gặp Lâm Hải Như thì lại có thể bình thản hòa nhã.

Vì vậy chuyện hậu sự La lão thái thái cũng được lo liệu nhanh hơn. [Truyện đăng tại audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]


Một tháng sau, hạ tang tổ mẫu.

Đội ngũ đưa tang đến một ngọn núi, tang yến diễn ra trong ba ngày, tất cả quản sự ở các cửa hàng trong điền trang Bảo Định, đều quay lại La gia.

Nghi Ninh tận mắt nhìn bài vị tổ mẫu được đưa vào từ đường.

Lần trước lúc nàng bị phạt quỳ ở trong này thấy tấm biển tổ đức lưu danh, giờ vẫn ở đó, lại lẳng lặng nhìn bài vị La lão thái thái vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Một người từng sống ở cạnh bên, giờ đã thành một cái bài vị lạnh băng rồi.

Nghi Ninh nghĩ đến đây liền thấy khó chịu.

Chớm đông, mặt trời vẫn chiếu nhưng cũng không còn nóng nữa, ánh chiều tà cuối hoàng hôn chiếu vào từ đường, Lâm Hải Như tiến lại gần nắm tay Nghi Ninh, gọi nàng một tiếng "Mi tỷ nhi" nói:
-"Từ nay chính đường tạm thời không có người ở, đại bá mẫu con muốn chuyển đi nhưng mà đại bá phụ con thì không đồng ý..."

Vừa nói vừa dắt nàng ra khỏi từ đường. Chính đường nơi Nghi Ninh và La lão thái thái từng ở, chỉ sợ từ nay nàng cũng sẽ hiếm khi tới nơi này nữa.

Nghi Ninh cuối cùng cũng được thấy thế tử Định Bắc hầu Phó Chính Thanh, tỷ phu của nàng.

Dáng vẻ của hắn cao lớn tuấn lãng, khi cười trông rất thân thiện.

Lúc hắn vừa đến, do thân phận cao nên La đại gia và La Hoài Viễn thay nhau tiếp đãi.

Hắn đối xử với La Nghi Tuệ rất rất tốt, có thể là do duyên cớ yêu ai yêu cả đường đi, đối với Nghi Ninh cũng rất là tốt. Khi ăn cơm cùng nhau, món mà Nghi Ninh thích ăn luôn được đặt trước mặt nàng, lại còn mua một ít đường nặn dạng người mà trẻ con hay thích cho nàng nữa.

Hắn còn từng nói với La Nghi Tuệ:
-"Ta nhìn Mi tỷ nhi thì lập tức cảm thấy có hơi quen mắt, mà lại nhớ không nổi gặp qua ở đâu. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể kiếp trước Mi tỷ nhi là muội muội của ta, nên khi ta cưới nàng làm thê thì Mi tỷ nhi lại làm muội muội của ta tiếp..."

La Nghi Tuệ giận dỗi trừng mắt liếc hắn một cái:
-"Như vậy chẳng phải chàng là vì tìm muội muội mới cưới thiếp ư?"

Trong phòng tràn ngập tiếng cười.

Phó Chính Thanh nắm tay La Nghi Tuệ dỗ dành nàng. Nghi Ninh ở bên nhìn cười tủm tỉm, kiếp trước nàng cũng từng nghe người khác nhắc đến Phó Chính Thanh, là người của đại gia tộc là con cháu trâm anh thế gia mà lại rất hòa nhã.

La Thành Chương lại mời Phó Chính Thanh đến gặp, Phó Chính Thanh đi rồi Từ ma ma liền nói với La Nghi Tuệ:
-"Nô tì thấy thế tử gia đối đãi đại tiểu thư thật sự rất tốt, ngài ấy đối tốt với ngài cũng tốt với cả Mi tỷ muội. Nay trong phòng cũng không có thêm người khác?"

La Nghi Tuệ vừa uống thuốc an thai, vừa nói:
-"Chàng rất tốt tính nên đối với ta cũng tốt. Trong phòng có hai đứa nha đầu thông phòng hầu hạ, tuy vậy sau mỗi lần hầu hạ đều bị bắt uống thuốc."

La Nghi Tuệ cụp mắt xuống nhìn cái bụng tròn của mình, nở nụ cười nói:
-"Thai này nếu là con trai, thì các nàng cũng chả đáng để tâm. Nhưng nếu là con gái thì sợ rằng thuốc kia sẽ ngừng."

Từ ma ma hiểu rõ, đại gia tộc gấm hoa rực rỡ, đối với chuyện con nối dòng yêu cầu càng thêm nghiêm cẩn.

Vương công quý tộc là nơi cao qúy, chỉ trông mong thai này của đại tiểu thư là trai, địa vị ở Định Bắc hầu sẽ càng được thêm vững chắc. May mà người gả đến là đại tiểu thư, nếu mà thay bằng tiểu thư khác của La gia, chỉ sợ là không đủ thủ đoạn.

La Nghi Tuệ lại từ tốn nói:
-"Từ ma ma không cần lo lắng, những ngày này của ta rất tốt. Định Bắc hầu phủ ít người, ta thật có thể ứng phó được."

Nghi Ninh ở bên nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết của trưởng tỷ nói:
-"Trưởng tỷ cũng đừng lo lắng, tỷ tỷ tốt như vậy thì làm sao có thể có người không thích tỷ chứ. Dù sao đi nữa thì muội cũng thích tỷ."

La Nghi Tuệ vuốt vuốt tóc muội muội, càng cảm thấy muội muội mình đơn thuần đáng yêu.

Phó Chính Thanh lần này đến, trừ việc là tế bái La lão thái thái cũng là đến để đưa La Nghi Tuệ về. Nàng qủa thật đi đứng không tiện.

Trước khi đi La Nghi Tuệ nói chuyện với phụ thân rất lâu, nói với ông nhiều kết cục của việc sủng thiếp diệt thê, muốn ông phải thường đến chỗ của Lâm Hải Như.

Lại tự mình nói với Lâm Hải Như:
-"Con gái vẫn luôn có chuyện chưa nói, người có được phụ thân yêu thích hay không không quan trọng, trong nhà này người là trung tâm, nâng người khác lên làm di nương cũng không phải là chuyện không thể. Có rất nhiều cách để trị Kiều di nương, không cần người phải tự mình ra tay."

Lâm Hải Như nghe vậy thì có chút ngượng ngùng. Bà đã từng xem xét nha đầu trong phòng mấy lần, qủa thật có vài cái nha đầu bậc hai bậc ba nhan sắc cũng không kém so với Kiều di nương.

Bà bắt đầu nghiêm cẩn suy xét có nên nghe theo đề nghị của trưởng nữ hay không.

Lúc La Nghi Tuệ phải đi thì ôm Nghi Ninh mãi không muốn buông ra, lại muốn cho muội muội vào hành lý để còn mang theo. Nàng nói nhỏ cùng Nghi Ninh:
-"Nếu muội có chuyện gì quan trọng, có thể đi tìm tam ca muội giúp muội. Cũng có thể viết thư cho tỷ….. nhớ kỹ chưa Mi Mi?"

Lâm Hải Như nhìn Nghi Tuệ lưu luyến không rời dặn dò thì kéo Nghi Ninh đến bên mình nói:
-"Nghi Tuệ cứ yên tâm đi! Mẫu thân dù có ra sao thì cũng vẫn sẽ chăm sóc Nghi Ninh thật tốt."

Nghi Ninh sợ Nghi Tuệ nghĩ ngợi nhiều có hại cho đứa nhỏ, an ủi La Nghi Tuệ:
-"Mi Mi đều nhớ rõ."

Lúc này Phó Chính Thanh mới có thể đỡ La Nghi Tuệ lên xe ngựa, dần dần đi xa.

Trưởng tỷ đi không lâu, Bảo Định đã hứng một trận tuyết lớn, tuy là tuyết đầu mùa thế nhưng lại rơi rất nhiều.

Sáng sớm Nghi Ninh thức dậy, phát hiện sân đã trắng xóa, bà tử đang quét tuyết ở trên đường. Núi giả, nước trong ao kết băng, hai con rùa đông cứng ở trong đó.

Nàng dở khóc dở cười bảo nha đầu đun nước ấm đến, ngâm hai con rùa ở trong nước ấm một lúc thì chúng nó bơi lại, ấy vậy mà vẫn còn sống.

Nàng lấy tay chọc chọc rùa một lát, bà tử mang tới một cái áo khoác lông mặc cho nàng, người tròn vo mà đến viện của Lâm Hải Như.

Sau khi Tổ mẫu mất, Nghi Ninh ăn uống không thấy ngon miệng nhưng vì có Lâm Hải Như và Trưởng tỷ ở bên giám sát, nàng không thể ăn ít nổi. Vậy nên mọc thêm ngấn ở cằm, người càng thêm mũm mĩm, mặc áo khoác thấy hơi chật chật.

Từ ma ma lại cười cười nói:
-"Mi tỷ nhi đã lớn rồi, nếu lão phu nhân nhìn thấy thì không biết sẽ vui đến mức nào!"

Nghi Ninh cảm thấy bản thân hình như cao lên một chút rồi, áo khoác dường như hơi cộc.

Mấy ngày trước nàng mới vừa lên tám tuổi, nay tuổi mụ là chín tuổi, nhưng vì vẫn còn đang để tang, Từ ma ma bảo phòng bếp làm cho nàng một bát mì trường thọ thêm trứng gà, sinh nhật cứ đơn giản như vậy mà trôi qua.

Lâm Hải Như cười cười thần bí tặng nàng một cái hộp, Nghi Ninh cầm lấy nhìn nhìn, phát hiện là một hộp đầy đá qúy lớn nhỏ, thật sự không biết nói cái gì mới phải! Nào có đứa nhóc nào được tặng qùa sinh nhật là một hộp đá quý chứ.

Nàng chạy tới bên Lâm Hải Như nói gượng gạo:
-"...Nếu để cho người khác biết trong phòng con có thứ này thì chỉ sợ sẽ bị trộm nhòm ngó mất."

Nghe vậy thì Lâm Hải Như mới cầm lại hộp đá quý kia, rồi đổi thành một cái khóa trường mệnh tinh xảo.

Đã mấy ngày rồi Nghi Ninh không gặp tam ca, từ sau khi xong chuyện phân gia, La Thận Viễn không thường lại bên này nữa.

Lúc này Nghi Ninh vừa mới đi đến đường nhỏ, thì vừa vặn thấy một bóng người cao lớn mặc áo khoác màu đen xẹt qua hành lang gấp khúc, dường như đúng là La Thận Viễn, hơn nữa trông như chuẩn bị ra ngoài.

Nàng bước lên phía trước vài bước muốn đuổi theo hắn, sợ hắn đi mất mới hô lên:
-"Tam ca, Tam ca đợi muội với!"

La Thận Viễn dừng bước quay đầu lại nhìn thì thấy một qủa cầu mập xinh xắn đang lao đến chỗ hắn.

Nàng có chuyện gì sao?


17h58 - 20h44, 24/8/2019,  beta lần 1
00h04 – 00h16, 25/8/2019, beta lần 2



************



No comments:

Post a Comment

Popular Posts