Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 01


 

Truyện Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

 

Tác giả: Thiếu Địa Qua

 

Thể loại: Cổ đại, Xuyên Không, Trinh Thám, Ngọt sủng, Song khiết, Phá án, Mỹ thực, 1v1, Thị giác nữ chủ.

 

Độ dài: 150 chương - 4 ngoại truyện.

 

Nguồn convert: wikidich.com

Edit từ chương 1-52: Nguyên Cung.

Edit từ chương 52-hết: Nấm lùn.

Beta: Đào Mai.

 

Cặp đôi: Yến Kiêu - Bàng Mục.

 

Tóm tắt một câu:

Tên là Huyện Bình An một chút cũng không bình an, trộm cướp hoành hành.

 

Xuất hiện một huyện lệnh chiều cao thước tám, nháy mắt diệt phỉ.

 

Một ngày có thêm một cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, tri thư đạt lý lại nấu ăn ngon, hỏa nhãn kim tinh rửa trong sạch cho người chết, rảnh rỗi lại nắm lỗ tai huyện lệnh.

 

Huyện lệnh mặt đen mặt dày vô sỉ "đây mới là cuộc sống".

 

Bá tánh cảm thấy mỹ mãn "rốt cuộc cũng có người trị được huyện lão gia".

 

Chuyện xưa của tướng quân nửa quy ẩn cùng nữ pháp y hiện đại, ăn uống, tra án.

 

PS: Mình rất thích truyện này… nên beta và đăng lại, nếu editor không thích thì cho mình biết mình sẽ lấy xuống, cảm ơn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 1.

 

Sáu lượng ba đồng bạc.

 

Yến Kiêu mắt không chớp, nhìn chằm chằm nước trà trong tay đã nguội lạnh, trong đầu không ngừng quanh quẩn con số này, cảm thấy đầu như lớn hơn lại rất đau. Chỉ có bao nhiêu đây, làm sao mà sống?

 

Mãi cho đến lúc này, nàng vẫn không thể tin vào sự thật trước mắt. Vốn đi thăm dò hiện trường theo thường lệ, ai ngờ sau cơn mưa, đường núi trơn trượt khó đi, nàng vừa lơ đãng bước hụt chân, chỉ kịp ôm hòm dụng cụ trong tay liền lăn xuống núi.

 

Sau đó mở mắt ra, liền thấy mình đang ở Đại Lộc triều chẳng có trong lịch sử. Nghe nói là Huyện lệnh đại nhân mới nhậm chức không lâu, mang binh tiêu diệt thổ phỉ, trên đường trở về đã nhặt được nàng.

 

Bởi vì nàng hôn mê bất tỉnh, lại không ai biết thân phận của nàng, liền mang nàng về huyện nha, an trí ở hậu viện.

 

Huyện lệnh không phải đều là quan văn sao? Sao lại mang binh đi diệt phỉ?

 

Yến Kiêu vốn định tìm hiểu thông tin nhiều hơn, nhưng nha đầu da ngăm đen kia khẩu âm quá nặng, nàng lại bị rơi đến thất điên bát đảo, nghe được vài câu thì trước mắt toàn là sao xẹt, không còn tinh lực để phân tích.

 

Ăn nhờ ở đậu không phải kế lâu dài, mà hiện nàng lại không có hộ tịch, phải kiếm ít tiền dắt lưng là tốt nhất. Mà tài sản duy nhất nàng mang theo đến đây là hòm dụng cụ không thể động tới, trong túi còn có quà sinh nhật nàng tự mua tặng mình nhân sinh nhật hai mươi bốn tuổi, bánh kem còn chưa kịp lấy thì bị một cuộc điện thoại khẩn gọi về; còn có một vòng vàng, nàng phải tích cóp tiền lương mấy tháng mới mua được, hơn một vạn tệ nhưng tới nơi này e chỉ là vàng bạc bình thường.

 

Đi tới tiệm vàng, chưởng quầy còn cực kỳ ghét bỏ nói:

-“Không có chạm trổ thủ công gì? Chỉ là vàng đơn thuần thôi sao?

 

Yến Kiêu chỉ cười mỉm. Xã hội hiện đại phát triển cao độ nhưng chế tác thủ công lại rất đơn sơ, vòng tay mô phỏng hình thú ba mặt này của nàng đã được nhân viên cửa hàng khen ngợi là tinh xảo, nhưng ở Đại Lộc triều khắp nơi đều là chạm rỗng, khắc, khảm, vàng đơn sơ thì quả thật là khó coi đến tàn nhẫn. Thật giống như nhà giàu mới nổi chỉ chú ý đến trọng lượng.

 

Cửa hiệu này cũng coi như thành thật, cân trọng lượng vòng tay không khác gì con số trên biên lai của cửa hàng mà nàng đã mua, chỉ là… Khi chưởng quầy nói số tiền, Yến Kiêu nhịn không được mà ôm ngực, đau lòng muốn chết!

 

Sáu lượng ba đồng bạc. Nàng cực khổ tích góp lâu như vậy mới được hơn một vạn tệ, hiện tại chớp mắt một cái chỉ còn sáu lượng ba đồng bạc. Đây đúng là một cuộc mua bán đau thấu tâm can. Nhưng còn có cách nào hơn. Dân gian không thịnh hành lưu thông hoàng kim, tỷ lệ đổi sang bạc là một với mười, nàng nếu không muốn chết đói, chỉ có thể nuốt máu lệ vào trong.

 

Nghĩ tới cái này, Yến Kiêu lại nhịn không được phát ra tiếng rên ɾỉ thống khổ, theo bản năng dùng tay che cái ót. Đầu lại choáng váng, tứ chi có chút vô lực vẫn không bằng nghèo.

 

Nàng nhắm mắt lại, nhấp một ngụm trà, ăn hai viên táo mật chiên vàng được tặng kèm, hơi thanh tỉnh một chút!

 

Huyện Bình An trực thuộc phủ thành, bên dưới thôn trán vô số, lại sống dựa gần núi, tuy mấy năm qua bị sơn tặc quấy phá nhưng cũng rất giàu có phồn hoa.

 

Hiện tại nghe nói vị Huyện lệnh đại nhân rất có lai lịch kia đã trực tiếp dẫn binh diệt phỉ, bá tánh vô cùng tin phục, càng hi vọng cuộc sống thịnh vượng hơn

 

Huyện nha tọa bắc hướng nam, ở ngay tuyến đường chính trong thành.

 

Yến Kiêu từ cửa nách hậu viện đi ra, ước chừng đi được mười phút liền tới đoạn đường náo nhiệt nhất trong huyện.

 

Hai bên đường đều là cửa hiệu, ngoài ra còn có rất nhiều quán nhỏ, người bán hàng rong, tiếng cười nói, tiếng rao hàng, tiếng trống mãi võ… tràn đầy sức sống.

 

Nàng nhìn một lát, dần bị không khí nơi này cảm nhiễm, khóe miệng không tự chủ mà cong lên, ánh mắt nhìn về phía chiêu bài đối diện, rồi lại nhịn không được bắt đầu suy nghĩ sáu lượng hai đồng bạc có thể xài được trong bao lâu?

 

Theo nàng biết, ở huyện thành làm công chừng một tháng có thể kiếm được hai lượng, người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chỉ cần chịu làm cũng có thể kiếm được một hai lượng. Số tiền này, đủ để nuôi sống một nhà già trẻ. Mà nàng một người ăn no cả nhà không đói bụng, không thể cứ mãi ăn vạ trong nha môn, nhưng nếu muốn ra ngoài thì phải thuê nhà. Nàng thuê không nổi ah!

 

-“Hai bộ xiêm y vải bông cùng gương lược, tổng cộng hai trăm ba mươi văn.

 

Yến Kiêu máy móc lặp lại chi tiêu trong sáng nay, lại cảm thấy đau đầu.

 

Bỗng nhiên tiệm vải phía đối diện vang lên tiếng hô thê lương,

-“Nữ nhi của ta, hu hu...

 

Thanh âm như đất bằng dậy sóng, tuy là trên đường ồn ào cũng nháy mắt không có động tĩnh, sau đó đồng loạt nhìn về phía bên này.

 

Nơi phát ra thanh âm là tiệm vải Hữu Đức, là cửa hiệu lâu đời ở huyện Bình An, không chỉ bán vải mà còn có cả kim chỉ, dầu bôi tác, trang phục… giá cả vừa phải, làm ăn uy tín nên việc kinh doanh không tồi.

 

Hôm nay sau khi đi bán vòng vàng đổi bạc xong, Yến Kiêu cũng đến đây mua quần áo, có ấn tượng khá tốt với các tiểu nhị trong tiệm. Sau đó nàng thấy chân cẳng nhũn ra, không chịu nổi nữa mới đi vào trà lâu đối diện ngồi nghỉ ngơi.

 

Tiệm vải Hữu Đức cũng giống như các cửa hiệu mặt tiền khác, đều là hai tầng, lầu một bán các mặt hàng phổ biến thực tế, trên lầu hai được ngăn làm hai, nửa trước bán lăng la tơ lụa tinh mỹ hơn, giá cũng cao hơn, nửa sau là nơi sinh hoạt hàng ngày của phu thê chưởng quầy.

 

Yến Kiêu ngồi bên cửa sổ sát đường, liếc mắt có thể thấy tình hình bên trong lầu hai của tiệm vải, mơ hồ thấy một đôi lão phu phụ ăn mặc tinh tươm lảo đảo khóc hô, tay không ngừng đánh một tráng hán chừng ba mươi tuổi.

 

Con người luôn thích xem náo nhiệt, có người vừa đi báo quan, trà lâu bên này đã ồn ào bán tán.

 

-“Chẳng lẽ là chết người?

 

-“Đôi phu thê kia sao có thể đánh con rể? Chẳng lẽ là….

 

-“Quá dọa người, ta nhớ phu thê lão bản nương tình cảm rất tốt, làm người khác ghen tỵ nha!

 

Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Yến Kiêu liền vểnh tai lắng nghe, tiếc là người dân nơi này khẩu âm nặng lại nói rất nhanh, nàng nghe câu được câu không. Rốt cuộc nhịn không được, tò mò hỏi:

-“Vị này..…

 

Nàng vừa mở miệng, mấy phu nhân ăn mặc rực rỡ ở bàn bên cạnh đều đồng thời quay lại, hình ảnh vô cùng chấn động!

 

-“Các vị tỷ tỷ.

Yến Kiêu vội sửa miệng, tươi cười hỏi:

-“Ta mới mua xiêm y ở tiệm đó, đã xảy ra chuyện gì sao?

 

Nàng trời sinh da trắng, dáng vẻ xinh đẹp lại tuổi trẻ, ngọt ngào gọi các phụ nhân hoa tàn ít bướm kia là tỷ tỷ, các nàng liền tươi cười như hoa, dường như xương cốt trên người cũng giãn ra.

 

-“Cô nương thật xinh đẹp, nghe khẩu âm hơi khác, là từ nơi khác tới sao?

 

Đại tỷ cầm đầu mặc áo lụa đỏ thẫm, che miệng cười nói, ánh mắt vẫn không ngừng đánh giá nàng.

 

Yến Kiêu sảng khoái gật đầu.

 

Đối phương chợt vỗ bàn một cái, thập phần thổn thức,

-“Vậy thật đúng là đen đủi mà!

 

Yến Kiêu không hiểu ra làm sao? Chẳng lẽ huyện Bình An bài xích người ngoài? Người bên ngoài làm gì các ngươi?

 

Phụ nhân mặc xiêm y màu cà tím vẫy khăn nói:

-“Đúng vậy nha. Cô nương ngươi đúng là rất không may mắn, hôm nay lại mua xiêm y ở nơi đó. Ta mới từ bên kia qua, dọa chết người.

 

Nói xong thuần thục dừng lại, xem ra là muốn thừa nước đục thả câu, giữ lại hậu chiêu.

 

Biết đối phương không nhằm vào mình, Yến Kiêu rất biết điều mà hỏi:

-“Xảy ra chuyện gì?

 

Một tiếng tỷ tỷ cũng không uổng công, các nàng cũng rất săn sóc, khi nói chuyện, tốc độ chậm hơn rất nhiều.

 

Cà tím tinh hài lòng cười, hạ giọng thần bí nói:

-“Lão bản nương đã chết, ta lúc đó đang ở lầu hai xem tơ lụa, thuận thế liếc mắt nhìn một cái, trời ạ, nằm thẳng tắp, rất dọa người!

 

Nàng vừa nói, vừa giang hai cánh tay tròn vo, vẽ ra một cái vòng to.

 

Bên cạnh không biết khi nào lại có nhiều người vây quanh hóng chuyện, lại bởi vì động tác của nàng mà nhiều người ngã trái ngã phải, miệng hô đau không ngừng, tình thế xô bồ.

 

Làm pháp y mấy năm, Yến Kiêu có thi thể khủng bố nào mà chưa thấy qua, miêu tả thô bạo như thế không dọa được nàng. Vì thế tiếp tục truy vấn,

-“Ngài chính mắt nhìn thấy sao? Người bộ dáng gì?

 

Cà tím tinh không ngừng vỗ vỗ bộ ngực run rẩy, cực kỳ chắc chắn gật đầu,

-“Còn có thể giả sao? Hai mắt to như vậy, đầu lưỡi dài như vậy, đầy mặt….

 

Nàng không ngừng khoa tay múa chân, nói đến nước miếng văng tứ tung.

 

Quần chúng nghe xem cũng cho nàng đủ mặt mũi, rất phối hợp mà không ngừng kinh hô, cảm thán, hoảng sợ…. theo sự miêu tả của nàng.

 

Nghe đến đó, Yến Kiêu liền xác định đa phần là nàng ta thêm mắm dặm muối vào. Bởi vì xuyên qua cửa sổ có thể thấy phòng ngủ của chủ tiệm vải và quầy phía trước cách nhau bởi một tấm bình phòng và một cánh cửa tường, nhiều người ra ra vào vào như vậy đều chưa từng mở rộng ra, cũng không có ai tiến tới gần, thử hỏi bên ngoài chỉ nhìn thoáng qua một cái sao có thể thấy nhiều đến vậy!

 

Đột nhiên có người hô lên,

-“Mau xem, Huyện thái gia dẫn người tới!

 

Cà tím tinh đang chìm đắm trong cảm giác chúng tinh phủng nguyệt, nghe vậy liền dùng tốc độ không phù hợp với hình thể mà nhanh nhẹn chen một chỗ bên cửa sổ, hai tay vịn lan can, nhìn xuống,

-“Nơi nào? Đâu?

 

-“Má ơi, đó là Huyện thái gia sao? Ngươi đừng nói lung tung, ta thấy giống như là thổ phỉ ah!

 

-“Đám người này… chả trách có thể diệt thổ phỉ ở Sơn Tây.

 

-“Thổ phỉ sao có thể là đối thủ của bọn họ!

 

Yến Kiêu nghe mà không biết nên khóc hay cười, lại nhớ tới đến giờ mình vẫn chưa gặp mặt ân nhân cứu mạng, vì thế cũng duỗi cổ mà nhìn.

 

Chỉ thấy một hàng mười mấy người cưỡi ngựa phần phật từ phía huyện nha đến đây, người dẫn đầu thân hình cao lớn đĩnh bạt, rất nổi bật trong đám người. Thuộc hạ phía sau hắn đều uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí, chỉ nhìn bộ dáng đã thấy dọa người.

 

Bộ khoái đứng chờ ngay tiệm vải nhanh tiến lên nghênh đón, thấp giọng nói gì đó. Huyện thái gia kia hơi nghiêng người, vừa nghe, vừa đi vào trong, chỉ là một chân dẫm lên bậc thang hướng lên lầu hai lại như cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn lại.

 

Yến Kiêu bên cửa sổ, theo bản năng, nín thở. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 2.

 

Cũng không biết trải qua bao lâu, hình như là một giây, lại như là cả ngày, cuối cùng vị Huyện thái gia trẻ tuổi quá phận kia cũng bước lên lầu.

 

Yến Kiêu cũng chậm rãi khôi phục tiết tấu hô hấp. Người này thực sự không giống một Huyện lệnh, ánh mắt sắc bén cùng khí thế quanh thân rất giống mãnh thú trong rừng, sao lại đến một huyện nhỏ như huyện Bình An làm Huyện lệnh?

 

Bên cửa sổ có rất nhiều người, nhưng nàng lại cảm thấy đối phương giống như nhận ra nàng đầu tiên. Có điều hẳn chỉ là ảo giác của nàng.

 

Chỉ một cái liếc mắt như vậy, mọi người liền sợ tới mức nhất thời trong trà lâu lặng ngắt như tờ, ngay cả cà tím đại tỷ vừa rồi sinh động như vậy cũng không có động tĩnh. Cả đám không nhúc nhích, vẫn đứng yên bên cửa sổ, giống một đám chim cút căng da đầu mà xem.

 

Hiện trường yên tĩnh lại, mơ hồ có thể nghe được vài câu đối thoại từ tiệm vải đối diện.

 

Đôi lão phu phụ vừa mất nữ nhi, cảm xúc vô cùng kích động, thanh âm nói chuyện cũng lớn hơn.

 

Yến Kiêu tập trung lắng nghe, lại phối hợp với lời bàn tán của quần chúng chung quanh, cuối cùng cũng hiểu được ngọn nguồn sự tình.

 

Thì ra đôi lão phu phụ kia chỉ có một nữ nhi là Vân Nương, vì của cải phong phú lại không nỡ để nàng gả xa, nên chọn một người ở rể, cũng chính là Vương Võ, chưởng quầy tiệm vải hiện tại.

 

Đôi tiểu phu thê sau khi thành thân, tình cảm không tệ, tiếc là đến giờ vẫn chưa có con, hai lão phu phụ không yên tâm, thường xuyên đến thăm. Ai ngờ hôm nay mặt trời đã lên cao mà Vân Nương vẫn chưa rời giường, Vương Võ nói hôm qua nương tử hắn than đau đầu, mệt mỏi, nghĩ nàng tham ngủ nên không gọi nàng dậy.

 

Qua thêm mười lăm phút, hai lão phu phụ cảm thấy không đúng, lão thái thái liền đi vào trong nhìn, kết quả phát hiện Vân Nương đã sớm không còn hơi thở, cả người đều lạnh.

 

Đáng thương hai vợ chồng già cả đời chỉ có một mụn con, lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, sao có thể chịu nổi, vừa hô trời trách đất lại cảm thấy là con rể giết hại nữ nhi, quyết định báo quan.

 

Một nam tử mặc y phục màu xám mở rương gỗ, không biết lấy ra cái gì, xoa xoa lên mũi, sau đó bắt đầu xem xét thi thể Vân Nương.

 

Yến Kiêu đang xem đến xuất thần, chợt bên tai vang lên thanh âm quen thuộc,

-“Đó là Quách ngỗ tác, nghe nói rất có bản lĩnh!

 

Thi thể, án mạng cũng không làm Yến Kiêu giật mình như giọng nói này, nàng quay đầu, liền thấy cà tím đại tỷ không biết đã đi đến từ lúc nào, đang dùng tư thế hết sức vặn vẹo mà dựa vào bàn bên cạnh nàng.

 

Yến Kiêu lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nhìn, liền thấy vị Quách ngỗ tác kia giơ cao cánh tay Vân Nương, xoa xoa nắn nắn, rõ ràng là một cánh tay tinh tề, hắn lại làm rất cố sức, giống như muốn bẻ gãy.

 

Hơn nữa nếu là người sống, đùa nghịch như vậy, cánh tay nhất định sẽ đong đưa, nhưng mà cánh tay như ngó sen kia lại thẳng tắp như một ống sắt, ngay cả ngón tay cũng không hoạt động.

 

Là cương thi? Yến Kiêu nhíu mày, tiếc là khoảng cách quá xa, trừ bỏ thanh âm hô to của đôi lão phu phụ kia, còn lại người ta nói gì, nàng đều không nghe rõ.

 

Lại qua một lát, dường như Quách ngỗ tác đã nghiệm thi xong, thu thập thi thể Vân Nương, sau đó xoay người, đi đến gian ngoài, nói gì đó.

 

Cửa sổ gian ngoài chỉ mở một nửa, chỉ mơ hồ nhìn thấy Vương Võ và nhạc phụ, nhạc mẫu quỳ trên đất, hẳn là vị Huyện thái gia đang ngồi ở phía trước.

 

Cũng không biết qua bao lâu, đôi lão phu phụ còn đang quỳ đột nhiên thẳng thân người, vừa khóc vừa hô,

-“Không thể nào, Vân Nương nhất định là bị kẻ xấu hạ độc thủ. Thanh thiên đại lão gia, ngài cần phải làm chủ cho chúng ta!

 

-“Thân mình con ta xưa nay cường kiện, mấy ngày trước còn nói muốn cả nhà cùng đón tết Trung thu, sao có thể đột nhiên chết bất đắc kỳ tử?

 

Hai người vừa khóc, vừa ra sức dập đầu, nhìn qua vừa chua xót lại đáng thương.

 

Quách ngỗ tác lại nói gì đó, chọc cho nhị lão nhào lên muốn đánh hắn, nhưng dù sao cũng đã có tuổi, lại bị con rể Vương Võ ngăn lại, tức khắc cả người như mất đi sức lực, mềm oặt ngã ngồi trên mặt đất, gào khóc.

 

Vương Võ cũng rơi nước mắt, hắn dường như cũng rất kích động, nói gì đó, bên phía quán trà có thể nghe loáng thoáng, tiếc là không rõ ràng, lại thêm khẩu âm khác biệt…

 

Yến Kiêu đang sốt ruột, chợt nghe cà tím đại tỷ thấp giọng nói:

-“Hắn nói mình cũng rất khổ sở, Vân Nương nửa đêm qua còn muốn uống nước, ai ngờ. Dù sao cũng là phu thê nhiều năm....

 

Hắn nói dối!

 

Cà tím đại tỷ vừa dứt lời liền không thấy người bên cạnh đâu, quay đầu liền thấy cô nương xinh đẹp kia đang xách váy, vội vàng chạy xuống lầu.

 

Bên ngoài rất nóng, không khí như bị vặn vẹo, Yến Kiêu chạy vài bước liền cảm giác miệng khô lưỡi đắng. Nàng cố nén cảm giác choáng đầu, đi tới tiệm vải nhưng lại bị nha dịch cản lại.

 

-“Làm phiền thông báo một tiếng!

 

Mắt thấy hung thủ sắp được ung dung ngoài vòng pháp luật, Yến Kiêu sao có thể không nóng nảy nhưng lại không thể xông vào, chỉ có thể kiên nhẫn nói:

-“Làm ơn thông báo với Huyện lệnh đại nhân một tiếng, ta có chứng cớ, Vương Võ nói dối. Có khả năng hắn là hung thủ.

 

Hai nha dịch liếc nhìn nhau, mệnh người lớn hơn trời, rốt cuộc một người đi lên thông báo, người còn lại hồ nghi liếc nhìn Yến Kiêu, thấy sắc mặt nàng không tốt, tốt bụng nói:

-“Cô nương, nắng độc, ngươi đến dưới mái hiên râm mát mà chờ đi.

 

Yến Kiêu cảm kích cười, nghe lời xê dịch vào bên trong.

 

Nha dịch kia rất mau đã quay lại, thông báo cho nàng lên trên, thế nhưng Yến Kiêu trong lòng tràn đầy nôn nóng, cảm thấy một ngày như một năm. Nàng sợ đêm dài lắm mộng, hơn nữa đầu nàng càng lúc càng choáng váng hơn.

 

Vì trên lầu dành chiêu đãi khách quý, trong phòng có đặt bồn băng, nên Yến Kiêu vừa đi lên, một cỗ khí lạnh đánh úp lại, cả người thanh tỉnh không ít.

 

Tân nhiệm Huyện lệnh Bàng Mục ngồi trên chủ vị, tuy mang ô sa quan văn nhưng hắn thân mình cao lớn, không giận mà uy, bên dưới quần áo đơn bạc mơ hồ nhìn thấy đường cong cơ bắp, thực sự không giống một quan văn.

 

-“Bá tánh bình thường nhúng tay vào án mạng cũng không phải chuyện đùa, nếu có nửa câu giải dối, đó là vu cáo, tất nhiên đại hình hầu hạ.

 

Hắn liếc nhìn Yến Kiêu một cái, nghiêm giọng nhắc nhở.

 

Yến Kiêu chậm rãi bình phục hô hấp, gật đầu nói:

-“Ta đương nhiên biết!

 

Nghe nói bá tánh bình dân gặp qua phải quỳ, nhưng giờ phút này nàng không còn sức lực, hơn nữa đối phương không đề cập, nàng liền giả ngu.

 

Bàng Mục ừ một tiếng, nhạy bén cảm giác được thân thể nàng hơi lảo đảo, có lẽ là vì từ đối diện chạy tới, mồ hôi trên trán hơi nhiều, liền nói:

-“Ngồi xuống rồi nói.

 

-“Tạ đại nhân.

Yến Kiêu có chút ngoài ý muốn, lắc đầu nói:

-“Không cần, trước nghiệm thi.

 

Dừng một chút, lại giải thích với Bàng Mục,

-“Thật ra ta là một pháp y, chính là ngỗ tác theo cách nói của các ngươi.

 

Quách ngỗ tách nhịn không được, nói chen vào,

-“Hồ nháo, đây là việc ngươi có thể làm được?

 

Tuy rằng công việc ngỗ tác bị người kiêng kị nhưng khi có án mạng đều cần đến bọn họ, vì thế cũng có chút địa vị. Hắn lại tự cho mình là danh sư dạy ra, cho nên tính tình hơi kiêu ngạo

 

Yến Kiêu lười vô nghĩa với hắn, chỉ đưa mắt nhìn Bàng Mục như xin chỉ thị.

 

Bàng Mục trầm ngâm một lát rồi vung tay lên, nói:

-“Chuẩn!

 

Thực ra hắn cũng hoài nghi với kết luận của Quách ngỗ tác, trực giác cũng cảm thấy Vương Võ khả nghi, đang cân nhắc có nên tìm một ngỗ tác cao minh khác hay không thì nữ tử lúc trước mình nhặt về lại nhảy ra. Chỉ là, tuy giải cơn lửa sém lông mày nhưng mà cũng quá mức trùng hợp.

 

Yến Kiêu không nói hai lời, đi vào trong phòng.

 

Quách ngỗ tác nhìn nàng, lại nhìn nhìn Bàng Mục, cuối cùng căn răng xách hòm gỗ đi theo, nói dong dài,

-“Ta đã tinh tề xem qua, không có vết thương bên ngoài, thất khiếu đổ máu, không có nước bọt, xương hoàn chỉnh, móng tay sạch sẽ chỉnh tề. Ngươi rốt cuộc là nha đầu nhà nào, lại không biết trời cao đất dày như thế, dám làm nhiễu loạn công vụ, Nha, ngươi muốn làm gì?

 

Yến Kiêu vừa đi vào liền cởϊ qυầи Vân Nương, khiến Quách ngỗ tác không có chuẩn bị, đỏ mặt lại tức giận. Nàng không để ý tới hắn, khom người tỉ mỉ kiểm tra.

 

Quách ngỗ tác vừa tức giận vừa tò mò, muốn nhìn rồi lại ngượng ngùng, cứ xoắn xuýt như thế, quá mệt. Ai ngờ Yến Kiêu không chỉ nhìn, còn cởi bỏ qυầи ɭóŧ của Vân Nương. Quách ngỗ tát mặt đỏ bừng, muốn mở miệng mắng nàng

 

Đúng lúc này Yến Kiêu vui vẻ nói:

-“Tìm được rồi!

 

Quách ngỗ tác theo bản năng hỏi:

-“Cái gì?

 

Yến Kiêu vẫn không để ý tới hắn, đi ra ngoài, uốn gối hành lễ với Bàng Mục, nói thật nhanh,

-“Ta xác định Vân Nương thực sự bị người thân thiết mưu sát!

 

Hai mắt hắc bạch phân minh nhìn về phía Vương Võ, nói tiếp:

-“Còn là người có thể thân cận lõa thể.

 

Vương Võ lập tức nhảy dựng lên,

-“Ngươi đúng là nói hươu nói vượn!

 

Quách ngỗ tác thốt lên,

-“Không có khả năng.

 

Cha mẹ Vân Nương lại đi đến, quỳ trước mặt Yến Kiêu,

-“Cô nương, ngươi rũ lòng từ bi, trả lại trong sạch cho nữ nhi chúng ta ah!

 

Yến Kiêu vội  lui ra sau một bước, chưa kịp mở miệng, Bàng Mục nói:

-“Nha dịch, nâng hai vị lão nhân gia đứng lên.

 

Yến Kiêu thở phào một hơi, lén nhéo đùi mình một cái, lấy lại bình tĩnh nói:

-“Ngón tay và ngón chân của người chết đã cứng, chứng minh nàng đã chết từ mười đến mười lăm tiếng đồng hồ, chính là năm đến bảy canh giờ. Nhưng Vương Võ lại nói Vân Nương nửa đêm vẫn còn muốn uống nước, chẳng lẽ là gặp quỷ sao?

 

Vương Võ đột nhiên run lên, vẻ mặt có chút sợ hãi nhưng vẫn lớn tiếng nói:

-“Người chết, thân thể đều cứng hơn, đâu có mơ hồ như ngươi nói vậy? Nói bậy ai không nói được!

 

Yến Kiêu hít sâu một hơi, nói:

-“Vậy ngươi nói cho ta biết, xiên tre, đinh sắt ở trong tiểu huyệt nàng là từ đâu mà có?

 

Nháy mắt trong phòng lâm vào yên tĩnh, ngay cả Bàng Mục cũng lộ ra vẻ khiếp sợ và chán ghét!

 

-“Ngươi, ngươi, ta không có.

 

Vương Võ run run ngã ngồi trên mặt đất, tuy luôn miệng phủ nhận nhưng mồ hôi rơi như mưa chứng tỏ hắn cùng án mạng này không thoát khỏi can hệ.

 

-“Súc sinh.

 

Một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú đứng sau Bàng Mục nhíu mày mắng.

 

Yến Kiêu cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nhưng vẫn cố chống đỡ nói:

-“Đó là bộ vị bí ẩn, lại ở trong quần áo, ngoại trừ ngươi, còn ai vào đây?

 

Dù tự sát cũng không ai chọn phương pháp này!

 

Bàng Mục đứng lên, chậm rãi nói:

-“Xiên tre, đinh sắt nhập thể, máu chảy ra rất ít, không để lộ dấu vết. Vương Võ, ngươi thật tàn nhẫn!

 

Cha mẹ Vân Nương khóc lớn tiếng.

 

Vương Võ như bị rút xương cốt, suy sụp quỳ trên đất, lẩm bẩm,

-“Ta, không phải ta, là nàng không tốt, là nàng!

 

Chân tướng bại lộ, Yến Kiêu cảm thấy tảng đá treo cao trong lồng ngực rốt cuộc cũng hạ xuống. Nàng vừa thở hắt ra một hơi, lại nghe Bàng Mục hỏi:

-“Vị cô nương này, ngươi là ai?

 

Áp lực biến mất, Yến Kiêu cảm thấy cả người nhẹ bẫng, hai mắt trợn lên, mềm oặt ngã xuống. Bàng Mục theo bản năng tiến lên, hai cánh tay rắn chắc vừa vặn tiếp được nàng.

 

Hai người trẻ tuổi đứng sau hắn, đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, “Nguyên soái hù chết người ah!”

 

************

Main ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 12/06/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts