Beta: Đào Mai
Chương 5.
Lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, đành phải bò dậy, nương theo ánh trăng mà đùa nghịch đồ vật trong rương.
Tới nơi này rồi, cái gì mà kiểm tra, đo lường, phương cách tiên tiến… đều quăng ra sau đầu hết đi. Nếu mấy ngày trước, có ai nói nàng phải xem giày bảo hộ, bao tay là vật phẩm trân quý, nàng nhất định sẽ cảm thấy đối phương bị điên nhưng hiện tại xem ra, không lâu sau nàng cũng nghèo điên rồi.
May mà nàng có chứng dự trữ, trong rương nhét không ít đồ, nhưng dù nhiều thế nào cũng có lúc dùng hết. Quá nghèo!
Thời cổ đại có phương thức gì để tiêu độc? Yến Kiêu suy nghĩ một hồi, cũng không biết đi vào giấc ngủ từ lúc nào?
Sáng sớm hôm sau, tiểu nha đầu A Miêu đến giúp nàng chuyển nhà.
-“Đại nhân nói, hiện cô nương đã chính thức là người của nha môn, phải dọn đến phía trước ở. Trước cứ dọn qua, công văn qua hai ngày nữa sẽ tới.”
Nơi Yến Kiêu hiện ở là nơi chuyên dùng cho bá tánh bên ngoài đến làm thuê ở nha môn, người nhiều việc nhiều, giờ thân phận nàng bất đồng, đương nhiên không thể tiếp tục ở nơi này.
Nói là chuyển nhà, thực ra cũng chỉ là hai bộ quần áo tắm rửa với cái rương kia. Hai người đi qua cửa một tiểu viện, đi dọc theo hành lang cong cong, xa xa nhìn thấy vách tường bao phủ đầy dây trường xuân xanh biếc.
A Miêu giới thiệu,
-“Chính là nơi này!”
Lại chỉ chỉ về phía nam nói:
-“Các nam nhân ở đằng trước kia, đại nhân cũng ở đó, nếu ngài có chuyện gì, kêu một tiếng là có thể nghe thấy, rất an toàn. Lại đi tới cái sân phía trước chính là nơi đại nhân làm việc, sau này hẳn ngài cũng sẽ thường xuyên đến đó!”
Ở huyện nha mấy ngày nhưng Yến Kiêu chỉ đi qua cửa sau, còn chưa đến tiền viện, giờ nghe nói như vậy cũng có chút tò mò, chờ mong.
Hai người vừa bước vào viện, ngẩng đầu liền thấy một lão thái thái đầu đầy tóc bạc, tinh thần sáng láng, đang cười tủm tỉm nhìn về phía bên này như là chờ “Hảo hài tử” đã lâu, lão thái thái dùng trúc bản đập đập chăn mỏng trên giường,
-“Đừng thấy ban ngày nóng, ban đêm cũng rất lạnh, vừa lúc cần tới cái này!”
Yến Kiêu nhìn A Miêu.
A Miêu cười nói:
-“Đây là lão phu nhân.”
Trước ngày đi làm đã gặp mặt mẫu thân của lãnh đạo, Yến Kiêu theo bản năng khẩn trương hẳn lên,
-“Ngài khỏe.”
Nàng cũng không thể ở chung với người ta lại không biết thân phận của đối phương.
-“Tốt, ta tốt, ngươi có thể đến đây, ta càng tốt. Ngươi không biết đâu, một mình không thú vị chút nào!” Lão thái thái vui mừng lôi kéo tay nàng, thân thiết cực kỳ.
Bà dáng vẻ rất hiền từ, nhìn qua giống mấy lão thái thái thích náo nhiệt, Yến Kiêu liền không còn khẩn trương nữa, cười nói:
-“Ta mới đến, cái gì cũng không biết, nói không chừng về sau còn gây phiền phức....”
Nhạc phu nhân nghe vậy càng vui nói:
-“Cứ làm phiền ta đi, cả ngày không có gì tiêu khiển, ta cũng sắp thành lão phế vật!”
A Miêu cười khúc khích, Yến Kiêu cũng cười:
-“Ngài tinh thần rất tốt, thân thể cũng khỏe mạnh, ở đâu mà là phế vật!”
Mọi người vừa cười nói vừa đi vào phòng.
Tuy rằng là sương phòng nhưng phòng rộng rãi, sáng sủa, dọn dẹp sạch sẽ, còn phân ra chính sảnh, tiếp khách và phòng ngủ, vô cùng ngăn nắp. Yến Kiêu vừa thấy liền thích. Nơi này so với phòng tập thể nàng từng ở, tốt hơn nhiều.
Thấy nàng thích, Nhạc phu nhân ý cười càng đậm, tiếp tục giới thiệu vị trí của giếng nước, phòng bếp.
Nói đến phòng bếp, Yến Kiêu liền đỏ mặt, ngượng ngùng nói thật ra mình đã đến đó.
Người gặp việc vui, tinh thần sảng khoái, hai ngày nay Yến Kiêu khôi phục không tệ, lại vì có việc lại, tràn ngập tin tưởng đối với tương lai, cả người đều tỏa sáng. Vì thế nàng liền theo thói quen, muốn nấu món gì đó!
-“A Miêu, ngươi có biết chợ bán thức ăn ở đâu không?”
A Miêu đang phơi chăn đệm, nghe vậy, sửng sốt hỏi:
-“Yến cô nương, trong nha môn có người lo cơm nước, ngài muốn ăn gì, chỉ cần nói với Triệu thẩm ở phòng bếp là được!”
Yến Kiêu cười nói:
-“Một mình nàng làm cơm cho nhiều người như vậy cũng đủ mệt rồi, ta sao có thể mở miệng nói, hơn nữa hiện cũng không có việc gì để làm, thứ nhất là vì mừng dọn nhà, thứ hai là vì ta có việc làm, cũng để cảm ơn Bàng đại nhân bọn họ!”
Có lẽ Bàng Mục không quá tin lời nàng nói nhưng đối phương có thể cho nàng một chỗ làm việc, thực sự là đưa than vào ngày tuyết rơi. Ân tình này, nàng không thể không nhớ!
A Miêu cũng gật đầu,
-“Cũng là cô nương nghĩ chu đáo, ta liền mang ngài đi đi.”
Về sau còn có lương tháng, Yến Kiêu liền chi tiêu mạnh tay hẳn, xoay người đi lấy ba lượng bạc. Nếu muốn ở lại lâu dài, ăn uống mặc dùng, đều phải cần thêm vài thứ.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, không khí vẫn rộn ràng, náo nhiệt như thế. Trước kia Yến Kiêu luôn cảm thấy mình là người ngoài cuộc, có chút không thích hợp, cũng không nhấc nổi tinh thần. Nhưng hiện tại nhìn thấy lại có một loại tư vị khác, ngay cả hoa dại ven đường cũng thân thiết hơn nhiều.
A Miêu cầm rổ, vừa đi vừa giới thiệu,
-“Thành bắc, nhiều quan trạch và người đọc sách, còn có một thư viện. Phía nam, thương nhân chiếm đa số; phía tây thường có thương nhân và hàng hóa Tây Bắc ra vào, mua bán náo nhiệt nhất, súc vật, hương liệu, hàng da… rất nhiều. Đúng rồi, mùa đông ở huyện Bình An vừa lạnh vừa dài, không thiếu được áo khoác chống lạnh!”
Thấy nàng bốn phương hướng lại chỉ mới nói có ba, Yến Kiêu tò mò hỏi:
-“Vậy phía đông thế nào?”
Khuôn mặt A Miêu bất chợt đỏ bừng, nói rất mơ hồ,
-“Nơi đó… không phải là địa phương tốt, cô nương đừng đi!”
Yến Kiêu nháy mắt liền hiểu, thì ra là khu đèn đỏ.
Hai người đi đến tiệm sách trước, Yến Kiêu muốn mua chút giấy và bút mực, lại mua thêm một bảng chữ mẫu nhập môn. Dù là nhật ký hay ký lục án kiện, đều không thể thiếu giấy bút, đắt thế nào cũng phải mua.
A Miêu tán thưởng,
-“Cô nương, ngài biết đọc sách nha!”
Yến Kiêu cười khổ nói:
-“Tiếc là ở quê ta, có nhiều văn tự không quá giống nơi này, cách dùng bút cũng bất đồng, hẳn phải mất chút thời gian để thích ứng!”
Chữ phồn thể và bút lông thật là muốn mạng người. Cũng không biết phải luyện đến tháng năm nào, nàng trước phải nghĩ cách.
A Miêu cười nói:
-“Có câu, nhất thông bách thông, ngài đã biết, học thêm sẽ rất mau!”
-“Thừa cát ngôn của ngươi.”
Yến Kiêu cười cười, thấy nàng hai mắt trông mong, bộ dáng cực kỳ hâm mộ, trong lòng vừa động, liền nói:
-“Nếu ngươi muốn học, chúng ta cùng nhau luyện chữ.”
-“Thật sao? Ngài nguyện ý dạy ta?”
A Miêu kinh hỉ, nhưng lại lập tức thấp thỏm
-“Vẫn nên thôi đi, ta ngốc như vậy, học không được.”
Yến Kiêu,
-“Nào có chuyện chưa học đã nói học không được? Ta lại thấy ngươi lanh lợi nha!”
A Miêu lớn như vậy, chưa bao giờ được khen lanh lợi, liền cảm thấy trong lòng tràn ngập sung sướng, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chọc một cái là sẽ nổ tung
Tất cả toàn hạ phẩm duy có đọc sách cao, nhưng Yến Kiêu lại không ngờ cao đến vậy. Văn phòng tứ bảo cực kỳ bình thường, thêm một bảng chữ mẫu và Thiên tự văn, tốn hơn nửa lượng bạc, khiến nàng đau lòng muốn khóc.
Thế nhưng khi đến chợ mua thức ăn, giá cả lại thấp ngoài sức tưởng tượng của nàng. Tự mình trải qua càng khắc sâu nhận thức, trong đại đa số phim cổ trang hở một chút là dùng tới mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn lượng bạc là vô nghĩa.
Thời cổ đại, năng lực khai thác kém, một quốc gia, một năm có thể khai thác được bao nhiêu bạc? Cho nên hiện giờ dân gian vẫn thịnh hành lưu thông tiền đồng.
Yến Kiêu một hơi mua hết các nguyên liệu nấu ăn như dầu muối tương dấm.
A Miêu nghi hoặc hỏi:
-“Cô nương, mấy thứ này, phòng bếp lớn đều có!”
Yến Kiêu nghiêm mặt nói:
-“Nếu ta có khả năng sao có thể lấy đồ của nhà nước.”
Về sau nàng sẽ thường tự mình nấu nướng, cho nên không riêng mấy thứ này, dù là củi lửa, than… cũng phải tính rõ ràng với đầu bếp nữ, không thể xài chùa của người ta.
A Miêu ngoan ngoãn gật đầu,
-“Cô nương nghĩ thật chu đáo, dù dùng cũng đâu bao nhiêu chứ!”
-“Cũng không thể nói như vậy, tích tiểu thành đại.”
Yến Kiêu lắc đầu,
-“Đúng rồi, sạp thịt heo ở đằng kia."
Hai người liền đi tới tiệm thịt heo, trên đường thấy có người bán cua, Yến Kiêu lập tức dừng chân, hỏi:
-“Lão bá, cái này bao nhiêu tiền một cân?”
A Miêu nhỏ giọng nói:
-“Cô nương, mấy thứ này vừa cứng lại chẳng có gì ăn, bên ngoài đều là lông, quá dọa người. Nghe nói khi chín cũng có mùi lạ, không thể ăn.”
Huyện Bình An không ở ven viển, mớ cua trước mắt là cua lông nước ngọt, hương vị đương nhiên không ngọt thanh như cua nước biển nhưng vẫn có điểm đặc biệt riêng.
Dân địa phương không quá thích ăn tôm cua, mà một sọt cua trước mắt lớn có, nhỏ có, lão bá bán cua bày hàng từ sớm tới giờ vẫn chưa khai trương, có chút sốt ruột. Lúc này khó được có người quan tâm, ông vội ân cần nói:
-“Năm văn một cân, nếu ngài mua nhà, có thể tính giảm một chút!”
Yến Kiêu hiện vẫn chưa hiểu giá cả thị trường, A Miêu lại không khỏi trợn tròn hai mắt, âm thầm nhíu lưỡi. Đám cua này nặng trĩu, một cân thì được mấy con chứ, huống chi toàn thân đều là vỏ, rốt cuộc còn mấy lạng thịt? Năm văn tiền lại đủ mua được hai con gà mái to đấy!
Yến Kiêu không nói gì, chỉ ngồi xuống xem hàng.
Lão bá bán cua sợ nàng bỏ đi, cầm lấy con cua ước lượng trong tay mình, lúng túng nói:
-“Cô nương, rất mập này, con nhỏ, ta đều thả lại trong sông rồi. Vừa mới bắt vào tối hôm qua, sáng sớm hôm nay đã vào thành, vẫn còn tươi sống!”
Yến Kiêu thuần thục cầm lấy một con cua ước lượng, quả nhiên nặng trĩu tay, hẳn là bên trong không ít thịt. Sắp tới trung thu, cũng là thời điểm đưa cua ra thịt trường, nghĩ tới liền chảy nước miếng.
-“Ta mua hết!” Yến Kiêu hào sảng nói
Lão bá bán cua mừng như điên, ngàn ân vạn tạ, vội vàng lấy cân ra cân.
A Miêu đau lòng thay Yến Kiêu,
-“Chỗ này ít nhất cũng có tới hai ba mươi cân, ngài mua nhiều như thế, nhưng ăn thế nào đây?”
Yến Kiêu chỉ cười nói:
-“Ta đều có chủ ý, lát nữa, ngươi đừng ăn luôn đầu lưỡi là được!”
A Miêu không quá tin, mấy thứ này còn ăn ngon hơn thịt sao?
Lão bản bán cua vừa tán thưởng vừa cố ý đưa cân cho nàng xem, hàm hậu nói:
-“Cô nương, tổng cộng hai mươi lăm cân, sáu lượng, tính chẵn ngài hai mươi lăm cân đi, Chỉ là cái sọt này…”
Bá tánh bình dân sống cũng không dễ dàng gì, cái sọt bằng cành liễu con này cũng bảy, tám trăm, lão bản đúng là không bỏ được.
Thấy ván đã đóng thuyền, A Miêu chỉ có thể dậm chân, nói:
-“Lão bá, nặng như vậy, chúng ta không thể mang nổi, ngài đưa đi cho chúng ta đi.”
-“Được, được...”
Vụ mua bán thành, lão hán vui mừng vô hạn, vội đáp ứng,
-“Hai vị tiểu thư bộ dáng tiếu lệ, sao có thể làm việc nặng. Có điều không biết đưa đến đâu?”
Nhưng vừa nghe Yến Kiêu nói đưa tới huyện nha, ông suýt chút nữa nhảy dựng lên, vẻ mặt nghiêm túc hẳn.
Vì có cua, Yến Kiêu tạm thời không mua thịt heo nữa, mà chỉ mua thêm chút hành gừng tương tỏi rồi trở về.
Vừa lúc Triệu thẩm đang cùng người bán hàng rong kiểm tra hàng hóa ở cửa sau, nhìn thấy Yến Kiêu mang theo một sọt lớn cua lông trở về, liền giật mình, phản ứng y chang A Miêu, sợ nàng bị lừa.
Yến Kiêu cười mà không nói, chỉ nói muốn mượn phòng bếp dùng một chút rồi đi dọn dẹp.
A Miêu là làm tạp vụ, chỗ nào thiếu người là có nàng, lúc này cũng ở phòng bếp hỗ trợ cho Yến Kiêu và Triệu thẩm, gọt gừng lột tỏi…
Yến Kiêu dùng bàn chải rửa sạch sẽ cua lông, sau đó tách cua ra làm hai, sau đó đem nhúng trong bột mì, như vậy mới giữ được chất thịt cũng đẹp mắt hơn.
Thấy nàng dùng nhiều dầu như vậy, A Miêu và Triệu thẩm đều líu lưỡi. Yến cô nương đúng là xuất thân nhà giàu mà, nhà bình thường sao dám hao phí như vậy!
Cua tẩm bột ở trong chảo dầu dần có màu vàng kim, trong không khí cũng ngập tràn mùi thơm.
A Miêu nhịn không được, nuốt nước miếng, thổn thức,
-“Nhiều dầu như vậy, dù xào một nồi đá cục ăn cũng ngon nha!”
Yến Kiêu bật cười
-“Nha đầu ngốc, không sợ rụng răng à!”
Chiên xong, nàng múc dầu thừa ra, dùng muôi nhỏ vớt bỏ tạp chất, dầu còn lại có thể dùng để xào thức ăn khác.
Hành, gừng, tỏi đều được băm nhỏ, cho vào dầu phi lên thật thơm, sau đó cho cua vào, thêm chút rượu và nước sốt, để lửa lớn đảo không ngừng, lại cho thêm chút muối ăn và đường.
Đến khi nước sốt sệt lại, nổi lên bọt khí màu hồng nâu cũng sáng bóng thủy quan, mùi vị đặc trưng của thủy sản hòa cùng mùi dầu, mê người không nói nên lời.
Triệu thẩm cũng đã hầm xong một nồi cà tím, lúc này rảnh rỗi, hít mũi cảm khái,
-“Trước kia lại không biết thứ này có thể tốt như vậy!”
A Miêu nhìn không chớp mắt, không ngại khen ngợi,
-“Ai cũng không làm được như Yến cô nương!"
Triệu thẩm gật đầu nói:
-“Đúng vậy!”
Dầu cho một nồi cua này đủ để nàng xào thức ăn trong nửa tháng nha....
Cua tươi mới, lại được cắt làm hai, đảo cũng không quá tốn sức.
Được một lát, Yến Kiêu ra hiệu cho A Miêu ngừng lại,
-“Xong!”
Nàng dùng chiếc đũa, chấm một chút nước sốt, nếm thử. Gừng, tỏi và rượu trắng đã trừ đi mùi bùn đất của cua lông, chỉ còn lại vị tươi ngon của thủy sản. Nước sốt vừa chua, vừa thơm lại nồng, quả thực so với thịt còn ngon hơn. Chỉ riêng nước sốt thôi, cũng đủ để nàng chấm ăn hết hai cái bánh mì.
Xác định mọi thứ đều ổn thỏa, Yến Kiêu gắp một ít cua đưa cho A Miêu và Triệu thẩm, khiêm tốn nói:
-“Đã lâu không làm, nước chấm có chút khác biệt so với trước kia ta vẫn làm, không biết hương vị thế nào?”
Hai người liếc nhìn nhau, liên tục lắc đầu từ chối,
-“Cô nương tự bỏ tiền riêng lại tốn nhiều công phu như thế, chúng ta sao có thể ăn không chứ!”
Miệng tuy nói thế nhưng thân thể vẫn rất thành thật, bốn mắt nhìn nồi cua không chớp.
Yến Kiêu vẫn đẩy cái đĩa qua,
-“Ta ở đây không quen ai, mấy ngày qua lại bị bệnh, ít nhiều cũng nhờ các ngươi chiếu cố, chút đồ vật này thì tính là gì?”
Ba người khiêm tốn nhường nhịn một hồi, A Miêu và Triệu thẩm rốt cuộc cũng e thẹn nhận lấy, nhỏ giọng nói:
-“Thứ tốt như vậy, đại nhân cũng chưa được ăn, chúng ta lại dùng trước!”
A Miêu rốt cuộc vẫn còn là hài tử mới lớn, hàm hồ vài từ liền cầm lấy một con cua, há miệng cắn. Ăn ngon. Không hề có mùi bùn đất như trong trí nhớ, thịt vừa dai vừa chắc, hợp với nước sốt dính trên vỏ cua, ăn còn ngon hơn sủi cảo mà nàng đã ăn vào lúc đón giao thừa.
A Miêu liếm liếm ngón tay, chân thành khen ngợi,
-“Yến cô nương, ngài không mở tiệm ăn, thật là đáng tiếc!”
Hơn hai mươi lăm cân cua cũng không phải số lượng nhỏ, vì thế giữa trưa hôm nay, trên có Bàng Mục, dưới có các nha dịch, dù ít hay nhiều đều được nếm món ngon!
Bàng Mục là Huyện lệnh, Liêu Vô Hà đảm đương chức chủ bộ, Tề Viễn phụ trách việc trị an trên dưới nha môn, trừ bỏ Đồ Khánh đảm nhiệm chức tuần kiểm, hôm nay không tới, thì buổi trưa, mọi người đều cùng nhau ăn cơm. Nhìn thấy trên bàn có thêm con cua hình thù kỳ quái, không khỏi kinh ngạc.
-“Đầu bếp nữ kia không phải mỗi ngày đều dùng nước muối nấu thức ăn sao? Sao hôm nay đột nhiên thông suốt?” Tề Viễn nghi hoặc nói.
Trù nghệ của Triệu thẩm chẳng khác gì đầu bếp ở trong quân lúc trước, hơn nửa tháng qua, đều là chém to kho mặn, bọn họ cũng là vì ăn để sống. Nhưng hiện tại?
Đĩa cua ở giữa bàn đỏ hồng sáng bóng, mùi thơm nức mũi, thỉnh thoảng còn có nước sốt sền sệt từ xác cua chảy xuống, còn có một vòng váng dầu chung quanh, so với mấy món luộc không ra hình dạng bên cạnh thì đúng là hạc trong bầy gà.
Gã sai vặt mang cơm đến, cười nói:
-“Đây là Yến cô nương làm, gọi là tương bạo cua, nói là muốn cảm ơn mọi người.”
Nói xong, thấy ba vị đại nhân không có gì phân phó liền quay đầu rời đi. Yến cô nương đúng là tiên nữ hạ phàm, nấu ăn ngon như vậy, ngay cả bọn họ cũng được phước ăn ké, hắn còn không nhanh chân, e rằng đến vỏ cũng không còn.
Người đều có nhu cầu ăn uống, dù là thần tiên, ở trước mỹ thực cũng khó kềm lòng.
Ba người Bàng Mục vô cùng ăn ý, đũa đầu tiên đều nhắm về phía đĩa tương bạo cua.
Sau đó…… Nghe nói Liêu chủ bộ dùng kế, lừa được miếng tương bạo cua cuối cùng và đĩa nước sốt, bị Tề đại nhân cáo trạng, Huyện thái gia giận dữ, lệnh cho hắn đi sửa nhà kho. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
*** *** *** *** ***
Chương 6.
Chỉ cần không có người chết, ngỗ tác liền thanh nhàn.
Sáng sớm hôm nay trời đổ mưa bụi, Yến Kiêu đứng dưới mái hiên, tay cầm một cành cây, dạy A Miêu viết chữ.
Nhạc phu nhân bưng ghế dựa ra ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm, tay còn cầm một kiện xiêm y để may vá, dáng vẻ vui sướng vô cùng.
Qua một lát, có người đến thông báo, nói Bàng đại nhân có việc mời Yến cô nương đến nhị đường đằng trước.
Nhị đường là nơi Huyện lệnh xử lý công vụ hàng ngày, Yến Kiêu theo bản năng nghĩ là có án mạng xảy ra, không dám chần chờ, vội ném cành cây xuống, rời đi.
-"Nhìn ngươi này!"
Nhạc phu nhân giữ nàng lại, bảo A Miêu vào phòng lấy dù,
-"Nói không chừng lát nữa sẽ có mưa lớn, ngươi để đầu trần như thế mà đi, nếu lỡ cảm lạnh thì phải làm sao?"
Cha mẹ Yến Kiêu ly hôn từ rất sớm, nàng từ nhỏ đi theo ông bà ngoại, khi nàng lên sơ trung thì hai người qua đời, không còn ai lo lắng nàng trời mưa ra cửa có mang theo dù hay không. Nàng hít hít cái mũi, nhận lấy dù, tươi cười.
Nhìn theo bóng dáng nàng biến mất trong làn mưa bụi, Nhạc phu nhân lắc đầu cười nói
-"Haizza, cũng là một đứa nhỏ ngốc háo thắng!"
Khi Yến Kiêu đến nhị đường liền nhìn thấy hai vị lão nhân gia ở tiệm vải Hữu Đức, nghi hoặc hỏi:
-"Đại nhân, đây là?"
Hai vị lão nhân gia vội run rẩy đứng lên, giống như muốn quỳ trước mặt nàng. Tề Viễn vội tiến lên, tay năn miệng mười, nâng hai vị lão nhân gia đứng lên. Yến Kiêu thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn hắn cảm kích. Nào ngờ Tề Viễn trực giác kinh người, đột nhiên quay đầu nhìn qua, còn nhếch miệng cười, lộ ra hàng răng trắng bóc chỉnh tề, ngược lại lại làm Yến Kiêu bị dọa.
Mọi người cùng ngồi xuống, Bàng Mục mới nói ra lý do đến của cha mẹ Vân Nương. Vương Võ đã bị chém, hai vị lão nhân gia lại bị bệnh mấy ngày, cố gắng làm thất đầu cho nữ nhi, hôm nay khỏe hơn một chút, vội nhờ người hỏi nơi ở của Yến Kiêu, mang theo lễ vật tới cảm tạ.
Trong đời, không gì đau bằng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Tuy Yến Kiêu quen nhìn sinh tử, nhìn thấy tình cảnh này cũng chua xót, nói:
-"Người chết đã đi xa, người sống vẫn phải sống tiếp, hai vị ngàn vạn bảo trọng, như vậy Vân Nương ở trên trời mới dễ chịu một chút!"
Lão gia tử thở dài, nói:
-"Đa tạ Yến cô nương, tuy là thế, nhưng..."
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà hai vị lão nhân tang thương hơn rất nhiều, lưng cũng còng đi trông thấy, vẻ mặt suy sụp. Nỗi đau mất con là thấy tâm, dù người ngoài an ủi thế nào cũng vô dụng.
Bàng Mục là người trực tính, không biết nói lời an ủi gì, Tề Viễn lại có thể nói chen vào vài câu, không khí cũng bớt u buồn hơn.
Nói một lát, hai vị lão nhân sai người mang lễ vật đi vào. Tràn đầy hai gánh lớn đều là vải bông các màu cùng lăng la, tơ lụa, còn có một cái tráp, bên trong chứa đầy bạc, khiến cho Yến cô nương cả gia tài chỉ có sáu lượng ba văn bị khiếp sợ. Đời này nàng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
Hài tử không còn, lão phu thê bọn họ cũng không còn gì vướng bận. Ý hai vị lão nhân là đợi qua bốn mươi chín ngày của nữ nhi, xử lý xong mọi việc, an trí cho người làm trong tiệm vải xong, hai người sẽ về quê.
Mấy thứ vải này quá chiếm chỗ, cũng không tiện mang đi toàn bộ, vì thế một ít đưa cho láng giềng, phần lớn còn lại đều dùng làm tạ lễ cho Yến Kiêu.
Lão gia tử nói
-"Mấy năm qua kiếm cũng được, hiện chỉ còn lại hai lão già chúng ta, cũng không dùng bao nhiêu."
Lão thái thái Yến Kiêu, lại nhịn không được mà rơi nước mắt,
-"Cô nương gia nên trang điểm."
Lão gia tử quật cường nói:
-"Nếu ngài vẫn khăng khăng không nhận, suốt quãng đời còn lại, vợ chồng già chúng ta sẽ không được an bình."
Yến Kiêu mọi cách từ chối không xong, vô cùng sốt ruột.
Bàng Mục nói:
-"Tâm ý của hai vị lão nhân gia, chúng ta hiểu. Vải vóc thì cụng thôi đi, chỉ là bạc thật không thể nhận. Hai vị nếu về quê, chi bằng quyên tiền mở thư viện, dạy dỗ bọn nhỏ đọc sách biết chữ hoặc là mở thiện đường, đều là chuyện tốt!"
Yến Kiêu cảm kích nhìn hắn, gật đầu như gà mổ thóc,
-"Đúng, đúng. Đại nhân nói rất đúng!"
Tạ lễ không thể không nhận nhưng bạc kia đúng là phỏng tay.
Hai lão nhân nhìn nhau, ánh mắt mơ hồ sáng lên. Nếu bọn họ làm nhiều việc thiên, có phải nữ nhi kiếp sau sẽ đầu thai tốt hơn, mọi sự trôi chảy, trường mệnh vô tai?
Hồi lâu, hai lão phụ ngàn ân vạn tạ rồi dìu nhau rời đi, để lại đống vải chất cao như ngọn núi nhỏ.
Tề Viễn nhìn theo bóng dáng bọn họ, thổn thức,
-"Thật đáng tiếc!"
Yến Kiêu cũng cảm khái một hồi, nhưng nhìn đống vải kia, lại thấy đau đầu. Mấy năm tới không cần mua vải rồi. Nàng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cẩn thận hỏi:
-"Đại nhân, ta như vậy có tính là nhận hối lộ không?"
Trước mặt mọi người mà nhận hối lộ, chuyện nghiêm trọng nha.
Tề Viễn bật cười, Bàng Mục cũng cười nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc đáp "ừ".
Yến Kiêu vẻ mặt lo lắng, lại nghe Bàng Mục cười nói:
-"Khi đó ngươi chưa thuộc công môn, giúp đỡ, nhận được tạ lễ cũng là bình thường. Không tính."
Nếu hiện tại nàng vẫn là bánh tánh bình thường, nhận ngân lượng cũng không sao, nhưng hiện thân phận đã thay đổi, nếu để người khác biết nàng nhận bạc của người khác, cũng không hay lắm!
Yến Kiêu nhẹ nhàng thở ra, thượng cấp này cũng thật hiểu lý lẽ.
Tề Viễn khoanh tay nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nói:
-"Sống ngần ấy năm, ta lần đầu tiên làm việc cùng nữ tử!"
Hiện tại công văn đã ban xuống, ngày sau trong nha môn liền có thêm một vị ngỗ tác, mọi người hiển nhiên có rất nhiều chờ mong. Quanh năm cộng sự cùng một đám nam nhân thô lỗ, cũng không có gì hay, đến nỗi nhìn heo nái Tôn đồ tể nuôi ngoài thành cũng có chút mi thanh mục tú.
Ngoài ý muốn là Quách ngỗ tác bị Yến Kiêu làm mất mặt trước mặt mọi người lại không phản đối.
Yến Kiêu ôm quyền, nghịch ngợm nói:
-"Về sau còn thỉnh Bàng đại nhân, Tề đại nhân quan tâm nhiều hơn!"
Bàng Mục và Tề Viễn đều bị nàng chọc cười.
Đúng lúc này, Đồ Khánh từ bên ngoài hớt hải đi vào,
-"Đừng cười nữa!"
Nghe vậy, Yến Kiêu căng thẳng hẳn, theo bản năng, hỏi:
-"Có án mạng sao?"
Đồ Khánh dừng bước, biểu tình phức tạp nhìn nàng,
-"Sao ngươi biết?"
Dự cảm trở thành sự thật, Yến Kiêu cười gượng, đáp:
-"Kinh nghiệm thôi, vậy chúng ta sẽ đến hiện trường vụ án ngay bây giờ không?"
Quả thật, dự cảm của pháp y tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
Post on 14/06/2022
No comments:
Post a Comment