Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 04


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 7.

 

Đồ Khánh đánh giá Yến Kiêu vài lần, sau đó mới ôm quyền, nói với Bàng Mục

-"Đại nhân, có người báo án, vùng núi Tây giao của Quảng Bình trấn phát hiện một thi thể của nam tử, nhìn cách ăn mặt như là thi sinh đi thi, công văn thân phận lại không thấy!"

 

-"Quảng Bình trấn?"

Bàng Mục nhíu mày,

-"Đó không phải thuộc địa phận của Đông Quang huyện sao? Sao lại đến báo án ở Bình An huyện ta?"

 

-"Luật pháp có quy định, phàm ở tiếp giáp hai nơi, bá tánh có thể báo an ở nơi gần nhất, quan viên địa phương không được đùn đẩy."

Đồ Khánh giải thích,

-"Quảng Bình trấn tuy thuộc địa phận Đông Quang huyện, nhưng gần với Bình An huyện chúng ta hơn, cho nên mới có loại sự tình này phát sinh."

 

Tề Viễn chép miệng,

-"Đúng là không có lời mà, tiền thuế, chiến tích đều là của bọn họ, việc phiền phức lại để chúng ta quản, quá gian...."

 

Nếu không phải có án mạng, Yến Kiêu đã bật cười vì những lời này!

 

Luật pháp Đại Lộc triều quy định, cần hai quan viên có tên trong danh sách đến điều tra hiện trường án mạng, Tề Viễn không thuộc hệ thống này, Liêu Vô Hà thì mới bị Bàng Mục tống đi sửa lại hồ sơ. Vì thế Bàng Mục vẫy tay nói với Yến Kiêu,

-"Đi thôi!"

 

Yến Kiêu lập tức nhận lệnh, đang đi quay về lấy rương dụng cụ, dừng lại, hỏi:

-"Quách ngỗ tác không đi à?"

 

Tề Viễn cười,

-"Loại sự tình này hắn cũng không đến mức tranh giành chứ?"

 

-"Không phải tranh giành!"

Yến Kiêu phát hiện suy nghĩ của người này rất có ý tứ, dở khóc dở cười nói:

-"Hiện trường án mạng bên ngoài phức tạp hơn ở trong nhà nhiều, hôm nay trời lại mưa, chỉ sợ một mình ta không ứng phó xuể, nhiều người nhiều sức lực mà!"

 

Trước kia nàng đều là một pháp y, hai trợ lý mà còn lao lực muốn chết, hiện chỉ có một mình nàng, chẳng phải là muốn nàng mệt chết sao? Có thể sống lại một lần không dễ dàng, nàng phải quý trọng, cần thiết thì nhất định sẽ phát huy toàn bộ trợ thủ.

 

Quảng Bình trấn cách huyện nha Bình An gần trăm dặm, đường núi quanh co, đoàn người giờ thìn xuất phát, một đường ngựa không dừng vó, cũng phải giờ thân mới tới nơi.

 

Xe ngựa không có hệ thống giảm xóc đúng là muốn mạng người. Yến Kiêu bị lắc lư đến thất điên bát đảo, rất muốn ói, cảm giác xương cốt cả người như đều long ra, cũng mặc kệ Quách ngỗ tác âm thầm quan sát, chỉ vịn cửa sổ, há to miệng hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, sau đó hỏi Đồ Khánh tình hình, muốn di dời sự chú ý.

 

-"Đồ tuần kiểm!"

Nàng xốc màn xe lên,

-"Người báo án có nói về tình huống hiện trường không?"

 

Đồ Khánh giống như không quá muốn nói chuyện với nàng, biểu tình nhàn nhạt, nhưng nhắc tới mạng người vẫn làm hết chức trách nói:

-"Người chết mặt bị thương nặng, nhìn không ra nguyên trạng, trên người có nhiều vết thương lộ ra cả xương, có thể thấy được hung thủ vô cùng hung tàn. Công văn thân phận cùng tài vật đáng giá đều không thấy, hẳn là giết người cướp của."

 

Yến Kiêu nghe xong, suy tư một lát, bỗng nhiên hô lớn,

-"Thời gian này ra ngoài đi thi, phần lớn là người nào vậy, Bàng đại nhân?"

 

Vừa rồi còn nói chuyện với mình nên Đồ Khánh tưởng nàng hỏi hắn, nào ngờ vừa há miệng lại nghe thêm ba tiếng Bàng đại nhân, hắn không khỏi nghẹn họng.

 

Yến Kiêu giả vờ không nhìn thấy biểu tình của Đồ Khánh, chỉ chăm chú chờ Bàng Mục trả lời.

 

Nàng đã nhận ra Đồ Khánh không thích mình, nếu đã vậy, nàng cũng không tự tìm mất mặt.

 

Bàng Mục dẫn đầu, nghe vậy liền thả chậm tốc độ, đến khi song song xe ngựa mới nghiêm túc đáp:

-"Vào kinh thi Hội."

 

Đã là đầu tháng tám, các sĩ tử muốn tham gia thi Hương đều sớm đến trường thi đăng ký, điểm danh, xác minh thân phận, sau đó chuyên tâm thi cử. Như vậy khả năng duy nhất chín là kỳ thi Hội vào tháng hai năm sau. Từ vùng này đi đến kinh thành, bình thường hai tháng là đến, vừa lúc có thể hợp cùng các thí sinh khác, cùng giao tế, luận bàn.

 

Yến Kiêu gật đầu, nháy mắt liền hiểu vì sao hắn lại nghiêm túc như vậy. Có thể vào kinh tham gia thi Hội đều là cử nhân, cũng chính là nửa quan theo cách gọi của dân gian, người như vậy mà chết, nhất định phải tra rõ ràng. Cho dù không chết trên địa phận mà mình quản hạt, Bàng Mục cũng không thể ngồi yên không quản.

 

-"Bàng đại nhân, người đọc sách ra ngoài đi thi bị ngộ hại thì thế nào?"

 

Yến Kiêu đột nhiên nghĩ tới vấn đề này. Cổ đại giao thông không tiện, một khi đi thi đều là tính theo tháng, thậm chí là theo năm, càng chán hơn là sau khi ra cửa gần như là cắt đứt liên lạc với trong nhà, chết ở bên ngoài cũng không ai hay.

 

Nàng hỏi thế chẳng khác nào đánh đố Bàng Mục. Hắn vốn không tham gia khoa cử, lại là lần đầu làm quan văn, sao biết mấy cái này. Có lẽ hẳn không quan trọng nhưng chứng cớ không có, không thể nói bừa.

 

Thấy hắn thành thật lắc đầu, mà Tề Viễn ở phía sau cũng vẻ mặt mờ mịt, Yến Kiêu có chút thất vọng. Theo bản năng, nàng đưa tầm mắt nhìn về phía Đồ Khánh.

 

Cảm nhận được tầm mắt của nàng, Đồ Khánh không tự giác mà ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt nhìn về phía xa, không nói một lời. 'Hừ, sao vừa rồi không hỏi ta? Giờ mới nhớ tới, đã muốn rồi!'

 

Đột nhiên ngỗ tác mới nhận chức ở phía sau sảng khoái nói:

-"Xem ra ảnh hưởng không lớn!"

 

Đồ Khánh nghẹn lời.

 

Đường núi trơn trượt khó đi nhưng phong cảnh lại rất đẹp. Cổ thụ cao ngất tận trời, mưa bụi tinh mịn từ trên trời rơi xuống, cọ rửa sạch sẽ tất cả cỏ cây hoa lá, dãy núi nhấp nhô chạy dài, không nhìn thấy điểm cuối. Sương trắng giăng trên đỉnh núi, theo gió phiêu lãng, mông lung, giống như tiên cảnh. Trong không khí có mùi cỏ cây ướt át cùng hương đất.

 

Yến Kiêu nhắm mắt lại, hít sâu mấy cái, cảm thấy mình thật có lời. Thiên nhiên trong lành như thế, xã hội hiện đại làm sao có được.

 

-"Đúng rồi, Yến cô nương."

Bàng Mục nhìn thoáng qua cái rương dụng cụ của nàng, làm ra vẻ lơ đãng hỏi:

-"Cái rương kia dùng làm gì? Sao hôm nay lại mang theo?"

 

Yến Kiêu đặt tay lên cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn hắn,

-"Bàng đại nhân cũng không biết sao?"

 

Bàng Mục trong lòng nhảy dựng, cười nói:

-"Yến cô nương thật biết đùa, ta sao biết được!"

 

Yến Kiêu ý vị thâm trường, lướt qua bờ vai hắn nhìn về phía Đồ Khánh và Tề Viễn.

 

Hai người vội đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu: 'Tiêu rồi, nha đầu này nhất định đã biết!'

 

-"Ta cho rằng Bàng đại nhân kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ biết không chừng!"

Yến Kiêu cười hì hì, nói xong cười hì hì, vỗ vỗ lên cái rương, vui vẻ nói:

-"Rương dụng cụ, dùng để nghiệm thi."

 

Lại chỉ vào Quách ngỗ tác cưỡi lừa đi phía sau,

-"Không phải Quách ngỗ tác cũng có một cái sao?"

 

Dọc đường đi, Quách ngỗ tác luôn trầm mặc, không biết đang nghĩ gì, không ngờ Yến Kiêu bỗng nhiên nhắc tới mình, theo bản năng ngước đầu lên, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm rương gỗ phía sau mình, bất giác có chút hoảng loạn. Ngỗ tác đương nhiên phải có một rương dụng cụ của mình rồi, vội đáp,

-"Đúng vậy!"

 

Sắc mặt ba người Bàng Mục, Đồ Khánh, Tề Viễn thay đổi. Nghiệm thi, trời ạ, vậy mà lúc trước bọn họ còn cho đó là dụng cụ làm bếp.

 

Đồ Khánh xuất thân thế gia, tuy theo Bàng Mục tòng quân mấy năm nhưng rốt cuộc vẫn mắc phải tật xấu thâm căn cố đế của thế gia, đó chính là khiết phích. Cái muỗng vốn để múc canh, nhưng nếu dùng để nghiệm thi thì sẽ múc cái gì? Cổ họng hắn đột nhiên có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, dạ dày như sông cuộn biển gầm.

 

Chốc lát sau, cả ba người đều nhất trí yên lặng rời xa xe ngựa.

 

Hừ, cho các ngươi giở trò sau lưng ta. Nhìn theo bóng lưng bọn họ đi xa, Yến Kiêu cảm giác vô cùng có thành tựu, vui vẻ xoa eo, lại nói với Quách ngỗ tác,

-"Quách tiên sinh, trước kia ngươi đã tới nơi này sao?"

 

Quách ngỗ tác cảm giác đối với nàng rất phức tạp, do dự một lát mới gật đầu,

-"Ta là người địa phương, tuy không lớn lên trên núi nhưng mấy năm trước nơi này từng xảy ra án mạng, tuy không phải đúng ngọn núi này nhưng cũng coi như đã tới."

 

-"Vậy có thể làm phiền ngươi nói về khí hậu của vùng này không?" Yến Kiêu hỏi.

 

Lúc trước, Đồ Khánh nói thi thể kia nhìn như đã chết hai ngày, mà nhiệt độ và độ ẩm của hiện trường vụ án rất cần thiết cho việc phá án.

 

Quách ngỗ tác nhìn nàng, cũng không che giấu,

-"Núi này gọi là Thúy Bao sơn, do đối diện còn có một ngọn núi giống y chang nên bá tánh mới gọi nơi này là Đại Thúy Bao sơn, ngọn núi đối diện nhỏ hơn thì gọi là Tiểu Thúy Bao sơn. Trong núi nhiều cây ăn quả cũng nhiều dã thú, bá tánh đều dựa vào việc săn thú, hái quả và nấm mà sinh sống, về sau có một đám sơn phỉ đến đây cư trú, hung ác dị thường, bá tánh liền không dám đến nữa!"

 

-"Cách đây không lâu, Bàng đại nhân đã diệt phỉ!"

Yến Kiêu tiếp lời,

-"Cho nên dần dần lại có người lên núi?"

 

Quách ngỗ tác gật đầu,

-"Chỉ là Thúy Bao sơn địa hình phức tạp, ngày hè oi bức lại nhiều mưa, càng thêm hiểm trở, trừ những lão thợ săn bản lĩnh hơn người, còn lại dù là người địa phương cũng phải kết bạn cùng nhau lên núi để có thể chiếu ứng lẫn nhau."

 

Yến Kiêu xâu kết mấy thông tin này lại với nhau, lâm vào trầm tư.

 

Quách ngỗ tác biểu tình càng thêm phức tạp, mấy lần mở miệng rồi lại thôi!

 

Một lát sau, Yến Kiêu ngẩng đầu hỏi:

-"Quách tiên sinh, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?"

 

Quách ngỗ tác đỏ mặt, do dự một hồi, vẫn thấp giọng nói:

-"Ta cho rằng ngươi sẽ xem thường ta!"

 

Thân là ngỗ tác lại không thay người chết tra ra được nguyên nhân thực sự, thực sự vô cùng nhục nhã.

 

Mấy ngày qua, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của hắn, hắn ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí còn hoài nghi có phải những vụ trước kia đều là mình nghiệm sai. Nếu là thế, chẳng phải hắn cũng là đồng lõa.

 

Hắn không cách nào tha thứ cho mình, lại không ngờ đối phương chủ động nói chuyện với mình, trong lời nói càng không hề có sự khinh miệt.

 

Yến Kiêu cười cười, hai mắt nhìn về sương mù phía xa xa,

-"Quách tiên sinh, một vị lão sư của ta từng nói, làm người liền có sai lầm. Thực ra, làm sai cũng không quan trọng, sau này sửa là được. Hơn nữa, ngươi hành nghề nhiều năm, kinh nghiệm phong phú hơn ta, chắc chắn có nhiều phương diện ta không theo kịp ngươi, sao có thể xem thường ngươi chứ?"

 

Người hiện đại quen ỷ vào công nghệ cao, nhưng lúc này nàng xuyên về cổ đại, rất nhiều thủ đoạn tiên tiến đều không dùng được, e là có nhiều chuyện phải học lại từ đầu. Trong tình huống này, bên cạnh có một đồng nghiệp kinh nghiệm phong phú kề vai chiến đấu, thực sự rất quan trọng.

 

Nàng hỏi Quách ngỗ tác,

-"Có phải vì Vân Nương là nữ tử nên ngươi ngượng ngùng không?"

 

Quách ngỗ tác mặt càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói:

-"Nam nữ thụ thụ bất thân."

 

Vì liên quan tới chức nghiệp mà hắn đã qua nhược quán vẫn chưa thành thân, tính tình lại nội liễm, đối với chuyện nam nữ luôn lảng tránh.

 

-"Đầu tiên, ta cảm tạ ngươi luôn tôn trọng nữ tử!"

Yến Kiêu nói lời ngoài dự đoán của mọi người,

-"Có điều, Quách tiên sinh, ngỗ tác chúng ta không khác gì đại phu, dù là nam nữ lão ấu, trong mắt đại phu, bọn họ chỉ là bệnh nhân, mà trong mắt chúng ta, chỉ là thi thể, tìm được chân tướng mới là quan trọng nhất, nếu câu nệ tiểu tiết mà làm ảnh hưởng đại sự, như vậy không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?"

 

Quách ngỗ tác giật mình, hình tượng nữ tử trước mắt thế nhưng dần dần trùng với bóng dáng của sư phụ hắn. Khi sư phụ còn sống, cũng từng nói những lời như thế. Chỉ là sau khi sư phụ qua đời, không còn ai nhắc nhở, Quách ngỗ tác lại thấy mình áp lực gấp bội, bệnh cũ liền tái phát.

 

Thấy Quách ngỗ tác suy tư, Yến Kiêu cũng không quấy rầy, cảm thấy người này thực ra cũng không tệ lắm.

 

Sợ dĩ nàng có hảo cảm với hắn là vì ngày đó nàng cùng A Miêu ra phố mua thức ăn, vô tình nhìn thấy Quách ngỗ tác đến tiệm vải Hữu Đức xin lỗi hai lão nhân gia. Ai cũng có thể mắc sai lầm nhưng không phải mỗi người đều có can đảm gánh vác trách nhiệm và hậu quả, cho nên chỉ riêng điểm này, nàng liền không có thành kiến với hắn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 8.

 

Khi mưa bụi trở nên nặng hạt, đoàn người Bàng Mục rốt cuộc cũng đến hiện trường vụ án.

 

Vì muốn giữ nguyên hiện trường vụ án nên bọn họ trước đó đã căng lều, chung quanh lại phủ vải dầu và dùng hòn đá kẹp lại cho nên bên trong vẫn khô ráo sạch sẽ, chỉ là mùi vị… Tuy rằng bên ngoài mưa to tầm tã nhưng cũng không ngăn được mùi hôi thối nồng nặc, lại bởi vì không khí ướt át nên hương vị giống như có chút dính dính, chỉ cần tới gần liền gắt gao bám trụ lên quần áo.

 

Đồ Khánh nhịn không được, nhíu mày....

 

Hiện trường cách nha môn quá xa, đường lại khó đi, thời tiết thì ác liệt, hơn nữa thi thể đã bắt đầu hư thối nên không thể di chuyển, chỉ có thể để ngỗ tác nghiệm thi tại hiện trường, xử lý tại chỗ.

 

Người báo án vẫn còn chờ, thấy đoàn người Bàng Mục đến, vội quỳ xuống hành lễ, chi tiết thuật lại,

-“Tiểu nhân vốn đi săn ở vùng núi bên kia, chỉ là nghe nói gần đây đại nhân đã mang quân diệt phỉ, thái bình không ít, vì vậy mới đánh bạo sang bên này, muốn xem có con mồi gì không, cũng để thêm chút thức ăn mặn cho thê nhi già trẻ trong nhà. Nào ngờ vừa đến liền nhìn thấy thi thể.

 

Nói tới đây, hắn như muốn khóc. Hắn luôn thành thật bổn phận, có khi nào gặp qua thi thể, chỉ cảm thấy can đảm mấy chục năm qua đều mất sạch vào lúc này.

 

Bàng Mục không phải người biết cách an ủi người khác, chỉ hỏi một vài chỗ quan trọng, cho người ghi lại sau đó sai người đưa hắn xuống núi.

 

Thợ săn kia chờ mấy canh giờ, cứ tưởng hôm nay sẽ không được về nhà, nào ngờ chỉ mới hỏi vài câu đã bị đuổi đi, có chút sửng sốt.

-“Cứ vậy là đi?

 

Bàng Mục bật cười,

-“Nếu không ngươi ở lại cùng chúng ta đến Bình An huyện ăn tết được không?

 

Thợ săn này lập tức cuốn quýt, bỏ đi như chạy. Huyện thái gia này y như phán quan, quá dọa người.

 

Sau khi hỏi rõ tình hình, Lưu bộ liền dẫn người đi thăm dò khắp nơi, còn lại phần quan trọng là nghiệm thi.

 

Yến Kiêu và Quách ngỗ tác hành động rất chuyên nghiệp, động tác lưu loát ăn ý.

 

Quách ngỗ tác mở rương, mang giày quét dầu cây trẩu, bôi dầu lên mũi, mang  khẩu trang, bao tay… Yến Kiêu nhìn đến thẳng mắt.

-“Đây là làm bằng cái gì?

 

Giày quét dầu cây trẩu thật ra không hiếm lạ, người đánh cá cũng mặc như thế, nhưng bao tay kia, nhìn y chang bao tay cao su, cũng là màu trắng ngà, nhìn không thấy đường may chỗ nào cả, tuy dày hơn bao tay cao su nhưng nhìn rất hoàn mỹ.

 

Được tán dương, Quách ngỗ tác khó tránh khỏi kiêu ngạo,

-“Đây vốn là sư phụ đặt hàng cho một thợ thủ công làm, nhà hắn chuyên làm hàng cho người vùng duyên hải phía nam mang, nghe nói là dùng da cá gì đó cùng bong bóng cá tẩm nước thuốc mà làm thành, sau đó phơi nắng nhiều lần, sẽ không thấm nước cũng không sợ thi độc.

 

Yến Kiêu thầm nghĩ, ông trời đúng là không tuyệt đường người, nàng đang lo lắng bao tay dùng xong thì phải thế nào, phương pháp giải quyết lại tới ngay trước mắt. Trí tuệ cổ nhân thực sự không thể khinh thường.

 

Được Yến Kiêu liên tiếp khen ngợi, Quách ngỗ tác dò hỏi:

-“Nếu ngươi muốn, khi trở về, ta sẽ gởi thư đặt làm một đôi, gởi kích cỡ đi…

 

-“Được đó!

Yến Kiêu vui sướng gật đầu,

-“Quách tiên sinh, ngài đúng là người khéo hiểu lòng người."

 

Quách ngỗ tác gãi đầu, có chút ngượng ngùng, lại chủ động chia sẽ bí phương độc môn du cao. Không biết trong du cao bỏ thêm cái gì, phi thường đề thần tỉnh não, lập tức ngăn chặn mùi thúi của thi thể, cả người khoan khoái không ít. Yến Kiêu không thể mang mặt nạ phòng độc, không khỏi lệ nóng doanh tròng mà giơ ngón tay cái với hắn.

 

Quách ngỗ tác cao hứng vô cùng. Địa vị ngỗ tác vô cùng vi diệu, quan trọng nhưng chức vị lại thấp hèn, cũng khiến người ta tránh không kịp. Nhiều năm qua, hắn vẫn luôn độc lai độc vãng, cũng không có bằng hữu, hiện giờ có thêm một đồng nghiệp linh hoạt, cảm giác cũng không tệ!

 

Bên kia, Bàng Mục nói nhỏ với Tề Viễn,

-“Vốn sợ bọn họ sẽ đánh nhau đấy! Không ngờ ở chung cũng khá tốt!

 

Người chết không biết đã mấy ngày rồi, thi thể sưng to, miệng vết thương còn có giòi bọ, kinh tởm ghê người.

 

Đồ Khánh không thể nào hăng hái chiến đấu như ở tiền tuyền, chủ động ra bên ngoài canh gác. Bàng Mục và Tề Viễn lại không sợ, cùng Yến Kiêu, Quách ngỗ tác đi về phía trước.

 

Thi thể đã bành trướng, quần áo căng chặt đến gắt gao, Quách ngỗ tác và Yến Kiêu mất rất nhiều công phu mới cắt ra được, người bên cạnh cũng lo lắng đề phòng.

 

Bàng Mục,

-“Yến cô nương, có nhìn ra gì không?

 

Hắn kinh nghiệm sa trường, gặp qua người chết vô số, nhưng mải lo chém giết, ai để ý chết thế nào, giờ đối mặt  với thi thể không hoàn chỉnh như thế, thực sự có chút bó tay.

 

-“Quách ngỗ tác, mời nói trước!” Yến Kiêu khiêm tốn.

 

Quách ngỗ tác cũng vì án tử lần trước, bị đám người Bàng Mục phê bình kín đáo, vì thế rất muốn mượn cơ hội này mà rửa sạch thanh danh, cho nên không dám chậm trễ, cẩn thận kiểm tra một lượt, nói:

-“Chết không quá năm ngày, vết thương trí mạng hẳn là vết đao ngay ngực, máu gần như đã khô.

 

Hắn dùng xiên tre thon dài chọc vào miệng vết thương dò xét vài lần, xác nhận chiều sâu và phương hướng, nói tiếp:

-“Người chết chừng ba mươi tuổi, thuận tay trái!

 

Hắn đứng dậy, nghĩ nghĩ, lại bổ sung,

-“Hung thủ tuy muốn cực lực tạo thành vụ án sơn tặc giết người cướp của nhưng thuộc hạ cho rằng đây là do người quen gây ra!

 

 -“Người quen?” Bàng Mục nói.

 

-“Dạ!

Quách ngỗ tác dường như đã lấy lại tự tin,

-“Đại nhân, mời xem. Mặt người chết bị loạn đao phá hủy, nếu người chết là người địa phương, như vậy là muốn dốc lòng che giấu thân phận người chết. Nhưng thuộc hạ thấy quần áo của người chết không theo phong cách bản địa, giống như là của vùng tây nam, nhưng công văn thân phận không ở bên người, khả năng nhận được rất thấp. Như vậy, theo kinh nghiệm nhiều năm của thuộc hạ, ước chừng là hung thủ có tật giật mình, hoặc là lòng mang oán giận, lúc này mới cố ý hủy mặt người chết!

 

Sơn phỉ sẽ không tốn nhiều thời gian như thế!

 

Quách ngỗ tác nói tiếp:

-“Thuộc hạ lớn mật phỏng đoán, có thể hắn đã nghe nói lúc trước vùng này có nhiều sơn phỉ hoạt động, nên mới lừa người lên núi, lại không ngờ gần đây ngài đã mang binh tiêu trừ, ngược lại thành ra lạy ông tôi ở bụi này!

 

Yến Kiêu lên tiếng,

-“Ta đồng ý với cách nói của Quách ngỗ tác!

 

Quách ngỗ tác nhẹ nhàng thở ra, eo cũng thẳng hơn.

 

Bàng Mục trầm ngâm một lát, vẫy tay gọi một nha dịch đến phân phó.

-“Đem xiêm y giày mũ, mỗi thứ đều cắt một mảnh, dùng rượu mạnh nấu qua, mang đến tiệm vài Hữu Đức cho hai vị chưởng quầy xem qua, nhờ bọn họ giúp chỉ ra lai lịch.

 

Hai vị lão nhân gia cả đời kinh doanh xiêm y, vải vóc, đối với mấy thứ này rõ như lòng bàn tay, hẳn sẽ có phát hiện gì đó!

 

Bàng Mục quay sang hỏi Yến Kiêu,

-“Không biết Yến cô nương nghĩ thế nào!"

 

-“Quách tiên sinh nói không sai.

Yến Kiêu suy nghĩ một chút, lại nó:

-“Có điều có mấy chỗ, ta nghĩ nên thu nhỏ phạm vi lại, nhưng vẫn phải cần được đại nhân cho phép!

 

Quách ngỗ tác không phản bác, chỉ mở to hai mắt, vểnh tai lắng nghe.

 

Bàng Mục gật đầu,

-“Nói nghe một chút!

 

 -“Người chết sinh thời thân thể khỏe mạnh, không bệnh tật, mặt tuy bị hủy nhưng may mà hai tròng mắt vẫn hoàn hảo.

Yến Kiêu tiến lên, thuần thục mở ra,

-“Giác mạc sưng to, có đốm trắng sữa, bộ phận khô ráo biến sắc, có dạng như tấm da dê. Mặt khác khớp xương dễ dàng hoạt động, rõ ràng là giãn tĩnh mạch, kết hợp với hoàn cảnh nắng nóng hiện tại, làm giảm tốc độ thối rửa. Cho nên ta cho rằng chỉ mới chết vào hai, ba ngày trước!

 

Động tác của nàng hết sức thuần thục, biểu tình thản nhiên, khiến Bàng Mục và Tề Viễn nhìn mà không tự giác run rẩy, thầm nghĩ cô nương này nhìn yếu đuối nhu nhược lại không ngờ cũng là nhân vật tàn nhẫn.

 

Nghe đến câu cuối, Bàng Mục hai mắt tỏa sáng, không còn thấy ghê tởm nữa.

-“Thật sự?

 

-“Dạ!

Yến Kiêu nhặt một cành cây lên, chọc chọc vào chỗ giòi bọ,

-“Tình huống sinh trưởng của chúng cũng xác minh suy đoán của ta.

 

-“Ọe!

Tề Viễn bị giòi bọ đột nhiên lăn đến bên chân, sợ tới mức nhảy bật lên, mặt mũi trắng bệch, chắp tay thi lễ với Yến Kiêu,

-“Cô nãi nãi, tha cho ta đi....

 

Yến Kiêu kinh ngạc,

-“Tề đại nhân, thật xin lỗi, trời quá tối, không thấy được ngài nha!

 

Tề Viễn khổ mà không thể nói nên lời, lùi lại, giấu người phía sau Bàng Mục.

 

Yến Kiêu vô tội chớp mắt, tiếp tục nói:

-“Các ngươi xem, hung thủ đâm trên người nạn nhân mấy chục đao nhưng đều không nguy hiểm tới tính mạng, xương sườn bên trái còn bị hai đao cắt đứt, cho thấy hung thủ là tay mơ, lực tay cũng không lớn. Mà hai đao này!

Nàng chỉ vị trí trái tim trên thi thể,

-“Hoặc có thể nói là một đao trong đó đâm thẳng vào chỗ trái tim.

 

Nàng lại dọc theo hướng đao mà khoa tay múa chân,

-“Đâm vào trước ngực sau đó rút ra, mùa hè, xiêm y đơn bạc, gần như không có trở ngại gì, tất nhiên có một lượng lớn máu bắn ra.

 

Nói tới đây, nàng nhíu mày, nhìn màn mưa bên ngoài, thở dài,

-“Hai ngày nay vẫn luôn có mưa, hơi ẩm lớn, vết máu trên mặt đất đã khó thể phân biệt. Nhưng tổng hợp lại, hẳn có một phần lớn phun trên người hung thủ. Vết máu khó có thể rửa sạch, mà ăn mặc như vậy tất nhiên sẽ chọc người chú ý!

 

-“Cho nên hắn không có khả năng mặc quần áo đó trở về!

Bàng Mục tiếp lời,

-“Hoặc là đốt ngay tại chỗ hoặc là vứt bỏ.

 

-“Không sai!” Yến Kiêu gật đầu.

 

Bàng Mục vẫy tay, cao giọng nói:

-“Người tới, đi chung quanh cẩn thận tìm, xem có thấy huyết y hay tro tàn không?

 

Quách ngỗ tác nhịn không được, thỉnh giáo,

-“Yến cô nương, ngươi nói cái màng võng gì kia? Thần kỳ vậy sao?

 

Nếu là trước đây, hắn nghe mấy lời như thế, một chữ cũng không tin, nhưng cô nương này, lần trước vài câu đã chỉ ra sai lầm của mình, lại thành thạo, đầy kinh nghiệm như thế.

 

Cho nên lúc này, những lời Yến Kiêu nói, hắn đã tin sáu, bảy phần. Chỉ là sư thừa môn phái của đối phương khác với Trung Nguyên, có rất nhiều từ mới mẻ, hắn nghe mà muốn hôn mê, lại cảm giác có một cánh cửa lớn đang ở trước mắt mình, tiếc là không thấy được.

 

Yến Kiêu vẫn có hảo cảm với hắn, cười nói:

-“Khi nào về, ta sẽ tinh tế nói với ngươi!

 

Quách ngỗ tác vui mừng gật đầu, lại nói:

-“Là ta lỗ mãng, Yến cô nương, việc liên quan tới thần kỹ sư môn, ngươi coi như ta chưa từng hỏi qua.

 

Trước kia sư phụ cũng từng nói, thiên hạ to lớn, nhân ngoại hữu nhân, tiếc là hắn kiến thức thiển cận, tuyệt kỹ của các môn phái khác cũng rất ít lưu truyền, mà hắn cũng không quá tin tưởng. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy thần kỹ đã là tam sinh hữu hạnh, sao có thể được một tấc lại tiến thêm một thước.

 

Nghe vậy, ấn tượng của Yến Kiêu đối với hắn càng tốt, lập tức nói:

-“Cần gì như thế. Lão sư của lão sư ta, lão sư của ta cũng với rất nhiều vị tiền bối đều hận không thể chia sẻ với tất cả mọi người cái này, cũng dạy chúng ta không nên chỉ biết bo bo giữ mình, phải giao lưu nhiều mới là chính đạo. Hơn nữa, không phải ngươi cũng nói cho ta biết về bao tay và dầu cao sao? Nói không chừng ta còn phải theo ngươi học không ít thứ, đây tính là gì đâu?

 

Bo bo giữ mình không phải là chính đạo, cùng nhau tiến bộ mới là chân lý. Quách ngỗ tác ngây cả người.

 

Bàng Mục bất đắc dĩ thúc giục,

-“Hai vị, nói chuyện phiếm sau, chúng ta trước làm chính sự!"

 

Yến Kiêu chậm rãi đứng lên cho khỏi choáng đầu vì ngồi xổm quá lâu, nói:

-“Đại nhân, trước mắt chỉ có thể đưa ra kết luận đơn giản như vậy, nếu muốn biết thêm chi tiết, ta yêu cầu mổ xác.

 

Vừa rồi nghe ý tứ của Quách ngỗ tác, người Đại Lộc triều vẫn rất chú ý việc thân thể tóc da đều của cha mẹ, đa phần mọi người đều rất kiêng dè với việc nghiệm thi, càng đừng nói tới là mổ bụng. Nàng biết yêu cầu của mình có chút khác người, cho nên mới trưng cầu ý kiến của Bàng Mục trước.

 

Quách ngỗ tác mở to hai mắt. Hắn quả thật từng thấy sư phụ hắn xử lý thi cốt nhưng đó đều là thi thể đã chôn nhiều năm, thối rửa chỉ còn xương cốt, còn người này chỉ mới chết mấy ngày lại bị mổ ra, thật sự là…

 

Nhìn quen da ngựa bọc thây, Bàng Mục vẫn nhìn thoáng hơn người thường, trầm ngâm một lát, hỏi:

-“Có thể điều tra chi tiết được bao nhiêu?

 

Thời tiết nóng bức, thi thể cũng không thể để lâu, vì phòng dịch bệnh, quan phủ sẽ rất nhanh đem đi thiêu. Một khi đã vậy, chi bằng buông tay.

 

Yến Kiêu tươi cười tự tin, cả người như bừng sáng trong mưa đêm sáng lấp lánh,

-“Sai biệt tuổi tác không vượt quá ba năm, chiều cao, thể trọng, cùng vô số vết thương cũ, thậm chí thói quen sinh hoạt.

 

Khi nàng học đại học đã từng viết luận văn, nội dung chính là giai đoạn tiến hóa sinh lý đặc thù của từng nhóm người, trong đó bao gồm sự phát dục khác biệt giữa người cổ đại và hiện đại.

 

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Yến Kiêu thông qua tiếp xúc với người địa phương, lại thông qua nói chuyện mà thu hoạch được rất nhiều tin tức, đem Đại Lộc triều liên kết với lịch sử phát triển của các triều đại khác mà nàng biết, cuối cùng có thể xem nơi này gần với thời Tống, Minh.

 

Như vậy, từ đây, nàng làm cái gì cũng có cái để tham chiếu, cho dù không quá giống với xã hội hiện đại nhưng cũng không quá khác biệt.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 16/06/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts