Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 05


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 9.

 

Sắc trời đã tối, mưa cũng lớn hơn, mọi người không thể xuống núi, liền hạ trại tại chỗ, lại mang áo tơi đấu lạp, tiếp tục bận việc.

 

Khi lửa trại được đốt lên, Lưu bộ đầu hứng thú vội vàng mang theo một bọc huyết y trở lại,

-“Đại nhân, thuộc hạ ở bên dưới chạc cây dưới vách núi tìm được cái này!

 

Hung thủ quả nhiên bỏ huyết y dưới vực, có điều nơi này cây cối mọc thành cụm, quần áo rơi xuống không được bao xa đã bị vướng lại, nếu không có người tinh mắt, e là đã bỏ lỡ.

 

Bàng Mục liền gọi Yến Kiêu, Quách ngỗ tác đến xác nhận.

 

Yến Kiêu xem qua, quyết đoán nói:

-“Ta mới đến, đối với phong thổ nhân văn của Đại Lộc triều dốt đặc cán mai, thực sự không nhìn ra quần áo này có huyền cơ gì?

 

Quách ngỗ tác không khách khí,

-“Quần áo này cùng với thứ mặc trên người người chết có vài chỗ tương tự.

 

Mọi người liền phấn chấn hẳn.

 

Tiếp theo, nghiệm chứng được như suy đoán của bọn họ, người chết có quen biết với hung thủ, thậm chí rất có thể là đồng hương. Điều này cũng phù hợp với việc các sĩ tử thường kết bạn cùng nhau vào kinh.

 

Bàng Mục gọi một người tới, phân phó,

-“Ngươi rành đường núi, ta lệnh ngươi suốt đêm xuống núi, tìm Liêu chủ bộ lấy hồ sơ cử tử năm qua đưa đến đây, thuận tiện cũng mang bộ huyết y này đến tiệm vải Hữu Đức nhờ giám định!

 

Rất nhiều quốc gia xem trọng người đọc sách, Đại Lộc triều cũng không ngoại lệ, mỗi khi khoa cửa kết thúc đều sao chép lại danh sách sĩ tử, phân phát đến các phủ châu quận huyện, là vinh quang cũng là sự khích lệ.

 

Có cử nhân, trong tình huống đặc thù có thể được quan phủ địa phương hộ tống, thậm chí là sử dụng quan đạo, cho nên triều đình luôn ghi chép cẩn thận tên tuổi, xuất thân, quê quán cùng hình dáng đặc thù của bọn họ rồi phát xuống cho các quan viên, để có thể bảo hộ kịp thời cũng tránh có người giả mạo. Không ngờ lần này danh sách cử nhân lại có tác dụng khác.

 

Yến Kiêu lại nghĩ tới một vấn đề,

-“Hung thủ ném quần áo, nếu không mang theo dự phòng, chẳng lẽ là vai trần xuống núi?

 

Thời đại này, người để nửa thân trần mà đi như thế, hẳn sẽ rất bị chú ý?

 

Nào ngờ, Lưu bộ đầu cười nói:

-“Đang lúc thu hoạch vụ thu, có nhiều nông dân vì thời tiết nóng bức mà cởi trần làm việc trên đồng.

 

Yến Kiêu ngẩn ra, nhưng vẫn không từ bỏ ý định,

-“Người đọc sách không quen lao động nặng, hẳn là thân hình gầy yếu, làn da trắng nõn, dù cởi trần như nông phu nhưng cũng có khác biệt. Lưu bộ đầu, nhờ ngươi vào thành dò hỏi người đi đường xem sao, nói không chừng sẽ có thu hoạch!

 

Gần đây có rất nhiều sĩ tử vào kinh đi thi, nếu hung thủ ăn mặc như người bình thường thì không có gì đáng chú ý nhưng nếu trong các nông hộ ngăm đen đột niên có một người sáng bóng như gà guộc, chắc chắn các đại cô nương, tiểu tức phụ sẽ nhìn xem vài lần.

 

Lưu bộ đầu hai mắt sáng ngời, theo bản năng nhìn về phía Bàng Mục.

 

Bàng Mục gật đầu,

-“Làm theo lời Yến cô nương nói.

 

Đúng lúc này, nha dịch lúc trước mang xiêm y người chết đến tiệm vải Hữu Đức nhờ giám định đã trở lại,

-“Đại nhân, hai vị lão chưởng quầy đều nói, những nguyên liệu này đều là vải dệt thủ công của Điều Dương, cũng không phải là vật liệu quý báu gì, nhiều người địa phương đều mặc.

 

Điều Dương là ở phía tây nam.

 

Bàng Mục trong lòng đã có tính toán, trịnh trọng nói:

-“Hiện chỉ còn chờ danh sách kia.

 

Nha dịch kia lui xuống, nói với đồng liêu,

-“Đi một  chuyến có chút đói bụng, sao lại ngửi được mùi thơm, nấu thịt?

 

Mọi người:

....

 

Lúc này mà còn có thể nhắc tới thịt.

 

Trong doanh đột nhiên có rất nhiều tiếng nôn khan, làm cho nha dịch kia mờ mịt không hiểu ra làm sao.

 

Sau khi mọi người dùng tạm cháo loãng và bánh bột mì lót dạ, mưa cũng ngừng, danh sách cử nhân cũng đã được đưa tới, mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mổ thi.

 

Đúng lúc này, Yến Kiêu lại rơi vào nhu cầu cực kỳ mãnh liệt cũng cực kỳ thuần phác, nàng rất muốn đi tiểu. Nhưng hiện sắc trời tối đen, chung quanh lại toàn vách đá vực sâu, nàng lại không thuộc đường, rất dễ đi nhầm mà té ngã. Lần đầu có thể tính là hi sinh vì nhiệm vụ nhưng lúc này chết vì trong lúc đi tiểu, ngẫm lại trên bia mộ ghi: 'Yến Kiêu, ngỗ tác Bình An huyện, chết trong lúc đi tiểu, thật mất mặt'.

 

Nhưng nàng hiện không thân với mọi người còn là một cô nương chưa thành thân, sao có thể tùy tiện gọi người đi cùng mình. Trong lúc tâm lý giằng co thì bàng quang cũng trướng lên, bụng nhỏ ẩn ẩn đâu.

 

Đang lúc Yến Kiêu khó xử, Bàng Mục vẻ mặt nghiêm túc đi tới, nàng liền hít sâu một hơi, bày ra bộ dáng như không có việc gì, chủ động hỏi:

-“Đại nhân, có chuyện gì sao?

 

Bàng Mục nghiêm túc hỏi:

-“Yến cô nương, ngươi muốn đi ra ngoài không?

 

Đây là có gì gì? Đại gia hỏa mắt to mày rậm này cũng muốn bắt chước thiếu nữ hoa quý kết bạn cùng đi tiểu?

 

Thấy nàng vẻ mặt dại ra, Bàng Mục buồn cười, chỉ vào bốn phía tối om om,

-“Vùng này địa hình vô cùng phức tạp, lại trời mưa, rất khó đi, kể các huynh đệ cũng không dám đơn độc ra ngoài!

 

Yến Kiêu đờ đẫn gật đầu. Cho nên, bây giờ ta là huynh đệ của ngươi? Vậy đại nhân là muốn ta canh chừng cho ngài?

 

Thấy nàng vẫn không có hồi đáp, Bàng Mục kiên nhẫn nói:

-“Nếu ngươi muốn ra ngoài, ta canh chừng cho ngươi.

 

Bình tĩnh mà nói, việc này rất khó mở miệng nhưng nhu cầu sinh lý lại không thể khắc chế. Cho nên… Sau đó Yến Kiêu và Bàng Mục, mỗi người cầm một cây đuốc đi ra ngoài, không khí có chút xấu hổ.

 

Vì chức nghiệp, không phải nàng chưa từng đi tiểu ở ngoài trời nhưng khi đó chung quanh đều là đồng nghiệp thân thiện, giống như người một nhà, mà hiện tại nàng cùng vị Bàng đại nhân cả người tràn đầy bí mật này mới quen biết có vài ngày thôi.

 

-“Lúc trước sơn phỉ gây rối, làm cho vùng này chướng khí mù mịt, điểu thú cũng không còn!

Bàng Mục vừa đi vừa nói, thỉnh thoảng còn nhắc nhở nàng cẩn thận dưới chân,

-“Hiện sơn phỉ không còn, động vật cũng dần trở về, ngươi mang theo cây đuốc, chúng sẽ không dám lại gần!

 

Làm pháp y, tố chất tâm lý vô cùng cường đại, cho nên lúc này Yến Kiêu đã tiếp thu hiện trạng này, quan trọng là không tiếp thu thì có thể làm gì?

 

-“Đại nhân biết thật nhiều!

Yến Kiêu nỗ lực tìm đề tài nói chuyện,

-“Nhìn như là một đại tướng quân mà lại là quan văn, còn cẩn thận như vậy!

 

Bàng Mục… Tiểu Dã Lư cũng quá hiểu tiếng người.

 

-“Quá khen.

Hắn nói lảng sang chuyện khác,

-“Yến cô nương mới làm ta mở rộng tầm mắt, tuổi trẻ lại có bản lĩnh như vậy, nếu là các cô nương khác, e là đã sớm sợ hãi....

 

-“Có gì mà sợ?

Nhắc tới cái này, Yến Kiêu lại thoải mái hẳn,

-“Ta chỉ là làm công việc giải oán thay người khác, đương nhiên không có tin tà thuyết yêu quỷ gì đó. Hơn nữa, quỷ thì có gì đáng sợ? Đại nhân lớn hơn ta mấy tuổi, chẳng lẽ không biết nhân tâm còn hiểm ác hơn quỷ quái ngàn lần?

 

Không nói bản thân nàng, lão sư và các sư huynh, sư tỷ nàng có ai không nghiệm thi cả trăm ngàn lần, nhưng chưa từng nghe nói có người nào bị quỷ giết chết.

 

Bàng Mục ngoài ý muốn nhìn nàng, thấy khuôn mặt thanh lệ của nàng ẩn hiện trong ánh lửa, thế nhưng lộ ra vẻ thấu triệt và tĩnh lặng. Hắn lại chuyển đề tài,

-“Được rồi, đừng đi nữa, phía trước không an toàn!

 

Chuyện tới mức này, Yến Kiêu vẫn không ngăn được mà đỏ mặt, nhỏ giọng nghe theo, chậm rãi đi về phía trước.

 

Mưa vừa dứt, mặt đất vẫn còn ướt nước, bụi cỏ cũng ướt dầm dề, làm ướt cả ống quần khi xẹt qua bụi cỏ, cảm giác thật quỷ dị.

 

Yến Kiêu nơm nớp lo sợ ngồi xuống, một tay cầm quần áo, một tay châm lửa, lại duỗi cổ, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đĩnh đạt cách đó không xa mới thấy an tâm một chút!

 

Một trận gió lạnh thổi qua, cành lá xào xạc, lá cỏ bén nhọn cắt qua da thịt của nàng, khiến nàng nổi da gà. Nàng cả người căng chặt, mặc kệ lo lắng, xấu hổ, run giọng gọi:

-“Bàng, Bàng đại nhân!

 

-“Yến cô nương, ta ở đây!

Bàng Mục lập tức đáp lời, lại đi qua hai bước, sau đó dừng lại, hỏi:

-“Có chuyện gì sao?

 

-“Ta, ta không có việc gì!

 

Thanh âm này quá làm người an tâm, Yến Kiêu có chút lệ nóng doanh tròng.

 

Bàng Mục thấp giọng cười, lại nói:

-“Ánh trăng đêm nay thật đẹp!

 

Yến Kiêu ngẩng đầu, quả nhiên là mặt trăng sáng tỏ, chỉ là vừa rồi bị mây đen che khuất, hiện mây đã tan đi, ánh trăng e thẹn lộ mặt cùng với vô số ngôi sao, đẹp đến kinh người. Cũng sắp đến mười lăm tháng tám rồi.

 

Nàng nhìn đến xuất thần, kết quả trọng tâm không vững suýt chút nữa ngã xuống đất.

 

Trải qua đủ loại khúc chiết, Yến pháp y liền trút toàn bộ tinh lực vào việc nghiệm cốt. Nàng gần như là mang theo vài phần sát khí mà làm việc, hiệu suất kinh người, rất mau đã có kết luận,

-“Người chết tầm ba mươi bảy tuổi, chân trái từng bị gãy một lần, lưng hơi còng, chiều cao và thể trọng theo cách nói của các người là…

 

Theo kết luận của nàng, Bàng Mục lận xem danh sách cử nhân ở Điều Dương, sau đó loại trừ những người không phù hợp miêu tả.

 

Có lẽ vì hoàng đế muốn mỗi ngày đều được đối diện với thần tử lớn lên cảnh đẹp ý vui, cho nên đối với bộ dáng yêu cầu rất nghiêm khắc, giống như lưng còng, chắc chắn sẽ bị nghiêm túc ghi lại, nếu sau này có cạnh tranh vị trí mà hai bên thực lực đều không phân cao thấp thì lấy cái này ra tính.

 

-“Có rồi!

Bàng Mục kinh hỉ hô nhỏ,

-“Tùy Khôn, năm nay ba tám, sáu năm trước trúng cử, chỉ là bốn năm trước ngoài ý muốn mà té ngựa, bị gãy chân, bỏ qua kỳ thi mùa xuân.

 

Chung quanh an tĩnh lắng nghe hắn đọc, chỉ có tiếng củi lửa vang tí tách. Hồi lâu mới có người hô một tiếng hảo, trong doanh địa cũng tràn ngập hi vọng và vui sướng.

 

-“Yến cô nương đại tài!

Bàng Mục vui mừng nói:

-“Đều đoán trúng cả!

 

-“Ta lúc này cũng phục ngươi rồi!

Tề Viễn ôm quyền, nhiệt tình nói với Yến Kiêu,

-“Sau này có việc cần, cứ nói!

 

Ngay cả Đồ Khánh luôn có thành kiến với Yến Kiêu cũng thu hồi tâm tư,

-“Cô nương đại tài, thất kính!

 

Cho dù nàng lai lịch bất minh nhưng bản lĩnh thế này, không phục không được.

 

-“Lưu bộ đầu.

Bàng Mục hưng phấn nói:

-“Ngày mai ngươi mang theo thủ lệnh của ta, đến gặp Đông Quang huyện lệnh đòi tiền đòi lương, không có chuyện làm không công. Cũng phối hợp cùng nhân thủ của Đồ tuần kiểm, binh chia ba đường, một thẳng đến quê quán của hắn, điều tra xem hắn lên kinh cùng ai; một nhóm khác thiết lập trạm gác trên đường vào kinh, nghiêm khắc kiểm tra cử tử Điều Dương; số còn lại, coi đây là cứ điểm, chia ra bốn phía tra tìm, cần phải tìm ra dấu vết của hắn đi qua.

 

-“Dạ!

 

Một đám người thanh âm vang dội, tràn ngập tin tưởng vào việc phá án.

 

Có ngỗ tác đáng tin hiệp trợ, phá án tiến bộ vượt bậc, bằng không chỉ sợ riêng việc điều tra thân phận người chết cũng mất mười ngày nửa tháng. Đây là chuyện xưa nay chưa từng có, thật làm người ta kích động. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 10.

 

Yến Kiêu bận việc đến nửa đêm, thật kiệt sức, nên dọc đường về ngủ cho đến khi trời sáng.

 

Xét biểu hiện của nàng, mọi người trong nha môn hận không thể cung phụng nàng, đương nhiên thập phần nhân nhượng, cố ý lưu lại vài hộ vệ đi theo xe ngựa từ từ đi, còn những người lại đều theo kế hoạch, chia nhau hành động.

 

Mãi cho đến khi tới trước cửa nha môn, hậu vệ mới đánh thức nàng,

-“Yến cô nương, tới rồi, bên ngoài trời độc, hay là vào trong rồi ngủ tiếp!

 

Yến Kiêu mơ màng ngồi dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt đen sì đang cười ngây ngô, hiệu quả cực kỳ cao, làm nàng nháy mắt tỉnh ngủ. Nàng vừa muốn mở miệng, chợt ngửi được mùi hôi khó hình dung, lập tức nói:

-“Ta muốn tắm rửa.

 

Người nọ giống như nhận được thánh chỉ, vội vọt vào trong, vừa chạy vừa hô to

-“Nấu nước, mau nấu nước!

 

Yến Kiêu… Các ngươi có cần quá mức vậy không?

 

Quá mức hay không thì không nói, nhưng đúng là nàng đã nhận được nước ấm vượt xa tốc độ của người bình thường, ngay cả Quách ngỗ tác cũng được thơm lây.

 

A Miêu mang bông tắm bằng mướp hương và xà bông thơm đến, sau đó đứng sau bình phong chuẩn bị xiêm y, liên tục hỏi thăm,

-“Cô nương, ta thấy sắc mặt Triệu đại ca bọn họ hồng hào phấn khởi, án tử có phải đã phá được không?

 

Trải qua chuyện lần trước, nàng đối với Yến Kiêu quả thật là tin tưởng mù quáng.

 

Ngâm mình trong nước ấm khiến Yến Kiêu thoải mái, dễ chịu thở hắt ra, nghe vậy lại thở dài, nói:

-“Xác thật có tiến triển nhưng phá án đâu có dễ vậy, có lẽ còn phải đợi....

 

Nếu nói không có thuận tiện nhất, chính là giao thông và thông tin. Nếu là ở xã hội hiện đại, ngồi máy bay từ Bình An huyện đến Điền Dương bất quá chỉ vài tiếng, buổi sáng đi, buổi chiều đã có thể ăn cơm ở nhà. Việc liên lạc thông tin càng đơn giản hơn, vài phút nói chuyện qua điện thoại di động là xong.

 

Nhưng hiện tại đều phải dựa vào hai chân của bộ khoái cùng bốn chân của khoái mã. Dù Điền Dương cách Bình An huyện không quá xa, nhưng cứ đi như vậy, dẫu không dừng lại giữa đường thì cũng phải mất hơn một tháng.

 

A Miêu cái hiểu cái không nhưng vẫn vui vẻ nói:

-“Triệu thẩm cũng rất cao hứng, cố ý để lại cho ngài một cái đùi gà béo ngậy, đợi lát nữa ta mang đến cho ngài.

 

-“Ngươi và Triệu thẩm chia nhau ăn đi.

Yến Kiêu ảo não nói:

-“Lăn lộn cả ngày, ta chỉ muốn ăn chút gì đó nhẹ nhàng tươi mới!

 

Bị mùi hủ thi ám cả ngày, lại thêm thời tiết ẩm ướt, nàng thực sự không có tâm tình ăn đùi gà béo ngậy.

 

Nhắc tới món tươi mới ngon miệng, nàng bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo hẳn,

-“A Miêu, có dưa chuột không? Chính là hồ qua mà các ngươi nói đó!

 

-“Hồ qua?” A Miêu ngừng tay, cười nói, “Có!

 

Yến Kiêu liền đứng dậy, đi ra khỏi thùng tắm, vội vàng lau khô người

-“Đi, chúng ta đi mua hồ qua, ta làm món ăn ngon cho ngươi.

 

Mùa hè sao? Còn không phải là mùa ăn mì lạnh?

 

A Miêu không biết cái gì là mì lạnh nhưng theo bản năng vẫn nuốt nước miếng, suy nghĩ một chút, chợt nhớ ra,

-“Đúng rồi. Chỗ cháu họ nhà chưởng quầy mà Triệu thẩm thường mua hàng hình như có không ít hồ qua, trời nóng như vậy, cô nương lại vừa trở về, đừng đi lung tung, bằng không mới tắm xong lại là một thân mồ hôi. Ta đi phía sau nói với người sai vặt một tiếng, bảo hắn truyền lời, cho người mang hồ qua đến đây là được.

 

Ai lại không thích lười biếng. Yến Kiêu nghe vậy, liền đồng ý, lại nói:

-“Nha môn chúng ta nhiều người, ta muốn nhiều một chút. Nếu thuận tiện, hỏi giúp ta có dựa ngưu nhi, là loại dưa chuột nhỏ, hình dạng khó coi không? Cũng mua nhiều một chút!

 

A Miêu lập tức đáp ứng, còn nghi hoặc nói:

-“Cô nương muốn thứ này làm gì? Hiện tại hồ qua cũng hai văn tiền một cân, sao không mua thứ tốt hơn?

 

-“Cái kia làm dưa muối rất thanh thúy ngon miệng.

Yến Kiêu cười nói:

-“Ngày mùa hè, sẽ không có khẩu vị, dùng cái kia ăn với cháo hoặc cơm đều ngon nha!

 

Loại tiểu dưa chuột này da nhiều thịt ít, thật ra thích hợp để làm rau ngâm nhất, vừa giòn vừa thơm. Lại cho thêm ít hoa tiêu, ớt băm làm nước tương, ngâm trong chốc lát, đảm bảo vừa thơm vừa giòn lại cay, ăn rất đã ghiền, cắn một ngụm, nước sốt văng khắp nơi, quả thật là hàng cao cấp để khai vị ăn với cơm.

 

Nàng hầu như mỗi tháng đều làm rất nhiều, để trong tủ lạnh ăn dần. Hiện chỉ mới tưởng tượng, nước miếng cũng chảy ra.

 

A Miêu nghe vậy, ngây ngốc nuốt một ngụm nước miếng, vui tươi hớn hở chạy đi....

 

Hiện trên dưới nha môn đều vô cùng tôn sùng vị nữ ngỗ tác mới Yến Kiêu này, nghe nói là nàng cần, lại nghĩ tới món tương bạo cua lần trước, mấy gã trông cửa đều tranh nhau đi, xô xô đẩy đẩy suýt chút nữa là cãi nhau.

 

Cháu họ Đại Sơn của chưởng quầy mà Triệu thẩm thường lấy hàng, mở quầy bán đồ ăn ngay bên cạnh, nghe nói nha môn cần, vội nhờ người coi quán hộ, cõng một cái sọt lớn chạy tới.

 

 -“Cô nương!

Đại Sơn là người thành thật bổn phận, hàng năm làm việc trong vườn rau, ngày thường không mấy khi nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo, lúc này tiếp xúc gần với Yến Kiêu, khuôn mặt hàm hậu đỏ lên, xoa xoa hai tay,

-“Không biết ngài muốn nhiều hay ít?

 

Hắn lau mồ hôi trên tay rồi mới xốc vải ướt phủ trên mặt sọt lên,

-“Dưa ngưu nhi là có nhưng nhìn không được đẹp lắm!

 

Người còn phân xấu đẹp, rau dưa củ quả chắc chắn cũng có lớn lên tốt và không tốt, dưa chuột đương nhiên không ngoại lệ.

 

Đại Sơn và thê tử, nữ nhi sáng sớm mỗi ngày hái xong rau dưa, đều dựa vào hình dáng mà phân loại, đẹp thì có giá cao, khó coi, quặt quẹo… mấy văn tiền là đủ.

 

Yến Kiêu vừa nhìn thấy, nhất thời không biết nói thế nào. Đại khái là vì chưa qua phương án lựa chọn gen tối ưu, cho nên rau dưa trái cây thời cổ vốn không mỹ lệ động lòng người như thời hiện đại.

 

Mà đống dưa ngưu nhi trước mặt này, hoặc cong queo, hoặc vặn thành bánh quai chèo, một cây có hai trái…Nàng lại nhìn những trái được xem là tốt, cũng là nhỏ bé gầy gầy, không thể nào so với những trái được bày bán trong siêu thị hiện đại. Có điều tất cả đều tươi mới, để sát vào mũi liền ngửi được mùi vị tươi mát đặc thù của rau dưa.

-“Một sọt này bao nhiêu tiền?

 

Đại Sơn cười nói:

-“Loại tốt tính ngài ba văn tiền hai cân, dưa ngưu nhi vốn không có giá trị gì, không cần tính tiền!

 

Đây là lần đầu tiên hắn tự mình mua bán với nha môn, trong lòng vừa kính sợ vừa cao hứng, lại thấy Yến Kiêu bộ dáng như tiên nữ, càng ngượng ngùng mở miệng hét giá.

 

Yến Kiêu bật cười,

-“Nào có ai mua bán như ngươi, trồng rau cũng không dễ dàng, thức khuya dậy sớm, nên tính thì cứ tính. Về sau, cách hai ngày, ngươi liền mang một sọt đưa đến đây!

 

Đại Sơn gãi đầu,

-“Năm nay thu hoạch được không ít, cũng không phải là đồ vật hiếm lạ gì. Đây đã là lượt thứ ba, tứ từ, trong nhà ăn không hết, heo gà cũng không thích ăn, cũng không quý giá gì!

 

Ta nên nói là ngươi hàm hậu hay là nói ngươi không biết nói chuyện?

 

Cuối cùng, Đại Sơn vẫn chỉ tính tiền dưa chuột, là ba văn tiền hai cân nhưng Yến Kiêu yêu cầu, từ lần sau sẽ tính theo giá thị trường là hai văn một cân.

 

Nửa sọt dưa chuột loại tốt không đến mười cân, tốn của Yến Kiêu mười ba văn tiền, còn lại đám dưa ngưu nhi được tạo hình như sắp đặt nghệ thuật là cho không.

 

Mua dưa chuột xong, Yến Kiêu cả người thần thái phi dương, vừa nhỏ giọng hát vừa đi về phía phòng bếp.

 

Triệu thẩm vừa nhìn thấy nàng, cười nói:

-“Yến cô nương, đây là lại muốn làm món mới lạ gì?

 

Yến Kiêu cười đáp:

-“Cái này a, rất hợp với tình hình, cứ chờ xem!

 

Chưa tới giờ cơm, Triệu thẩm cũng rảnh, liền hỏi nàng có cần hỗ trợ gì không?

 

Yến Kiêu cũng không khách khí,

-“Đúng là có, nhưng hiện cũng không vội, chờ cơm nước xong, làm phiền ngài và A Miêu lột ít tỏi rồi giã giúp ta.

 

Sau đó nàng đi nhào bột mì, theo nước ngày càng trắng, cục bột trong tay nàng cũng ngày càng nhỏ, dần hiện ra màu vàng nhạt vốn có của tiểu mạch, cũng càng thêm mềm dẻo.

 

Thời tiết quá nóng, đồ vật rất mau hư, Yến Kiêu nghĩ nghĩ, đặt cục bột vào trong tô sứ nhỏ, sau đó bịt kín miệng, rồi đem bỏ xuống giếng cùng với dưa hấu phòng bếp vừa mua.

 

Tinh bột cần vài giờ lắng đọng, ăn xong cơm trưa, ngủ trưa dậy, là vừa đúng lúc.

 

Làm xong mấy cái này, Yến Kiêu lại rửa sạch đám dưa chuột nhỏ, sau đó cắt thành từng đoạn ngắn.

 

Dưa ngưu nhi quá nhỏ, ruột ít, võ thô ráp, càng lợi cho việc hấp thu gia vị, tiết kiệm hơn so với bào sạch vỏ.

 

Lúc này Yến Kiêu mới phát hiện ra trong phòng bếp lại không có hoa tiêu, ớt bộ, đành phải trước đem, tỏi, ớt lát  bằm nhuyễn, sau đó cho vào nồi phi lên, còn cón nước tương, để nguội thì bỏ vào một bình gốm sạch sẽ, ném toàn bộ dưa ngưu nhi vào đó, cuối cùng cũng thả xuống giếng.

 

Giữa trưa, theo thường lệ, Triệu thẩm lại nấu món sở trường: cà tím luộc, thịt luộc miếng lớn, rau dại xào. Chỉ nghe thôi liền thấy kinh tâm động phách. Đừng nói là Yến Kiêu bị dưỡng đến kén ăn, ngay cả Nhạc phu nhân cũng không thể động đũa.

 

Thấy Yến Kiêu lộ vẻ lo lắng, lão thái thái lại hòa khí cười nói:

-“Người già rồi, ăn uống liền không tốt, vừa lúc cũng là mùa hè giảm cân.

 

Lời còn chưa dứt, trong bụng đã vang lên tiếng trống, tình cảnh vô cùng quen thuộc. Nụ cười trên mặt lão thái thái liền cứng đờ, có chút ngượng ngùng.

 

Yến Kiêu cố nén cười, tiến lại gần, nhỏ giọng nói:

-“Ta cũng không thể nuốt nổi!

 

Lão thái thái cầm tay nàng, không nói nên lời, có chút ủy khuất. Bà đúng là khổ cả đời mà, năm đó theo quân chinh chiến nam bắc cũng thôi đi, các chiến sĩ ăn cỏ trấu, không có lý nào bà cẩm y ngọc thực nhưng đến đây, ăn còn không bằng trong quân doanh ah. Vốn dĩ địa phương mới, có chút không quen khí hậu và ẩm thực, càng muốn mạng hơn là đầu bếp nữ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 18/06/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts