Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 06


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 11.

 

Cảm xúc dần bình ổn, lão thái thái lại rất thiện giải nhân ý,

-“Thật ra cũng không có gì, có lẽ là người già rồi, cái miệng càng thêm kén chọn, coi như ta chưa nói gì!"

 

Yến Kiêu vội nói:

-“Cũng không thể nói như vậy, rảnh rỗi không việc gì, ai chẳng muốn ăn ngon. Cái này không thể trách ngài.

 

Nhưng nhịn không được, vẫn nói giúp Triệu thẩm,

-“Cái này cũng không thể trách Triệu thẩm.

 

Lão thái thái vỗ vỗ tay nàng,

-“Ta hiểu!

 

Triệu thẩm là do huyện lệnh cũ để lại, hắn có hai đầu bếp nữ, đối với việc cơm nước cũng không để bụng, có thể cường tráng là được.

 

Bàng Mục lại là người nhớ tình bạn cũ, cũng không có quan điểm tân quan ba đốm lửa, trừ mấy chức vị quan trọng, trên dưới nha môn vẫn duy trì bố trí vốn có.

 

Tuy nhiên đánh giặc phải chuẩn bị lương, hắn cũng hiểu rõ sự quan trọng của thức ăn, còn cố ý gia tăng chi phí ở mục này, mà Triệu thẩm đúng là cũng cải thiện chất lượng bữa ăn, tỷ như lâu lâu sẽ hầm thịt.

 

Tiếc là tay nghề của nàng có hạn, cần mẫn và chịu khổ cũng không có tác dụng gì với việc cải tiến khẩu vị, dù là mua thịt, nàng cũng sẽ cho vào nước, hầm nát nhừ. Đúng là đồ ăn là đồ ăn, thịt là thịt, ranh giới rất rõ ràng, mà đây cũng là cách người đương thời hay làm nhất. Hầm luôn có thể tích lớn, người trong nhà có thể ăn thêm mấy miếng.

 

Thanh niên trai tráng thì cũng thôi đi, đang tuổi ăn, không so đo nhiều, có thể no bụng, còn có thịt ăn, có gì mà không thỏa mạn. Chỉ đáng thương cho lão thái thái, mà bà lại hiểu đại thể, không vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy nhi tử, chỉ ráng nhịn, thỉnh thoảng không nhịn được mới tìm cớ, mua thức ăn ngon ở bên ngoài về cải thiện. Bà khổ cả đời, hết thảy đã thành thói quen, đâu thể nào nói ra miệng.

 

Yến Kiêu cũng biết thói quen khó sửa, lập tức cười nói:

-“Cũng không khác gì, ta cũng theo ăn, lại thích lăn lộn, nếu ngài không chê, sau này cùng nhau nếm thử. Đúng rồi, hôm nay có một thứ, xem như cơm chiều đi!

 

-“Thật phiền phức!

 

Nhạc phu nhân cảm khái, cảm thấy mình đã làm phiền bọn tiểu bối. Đúng là một cô nương tốt, xinh đẹp lại hào phóng, còn săn sóc người như vậy.

 

Bà là người không muốn thiếu nhân tình của người khác, nghĩ nghĩ, nói:

-“Ta nhớ hôm kia tiệm vải Hữu Đức tặng ngươi không ít vật liệu? Ngươi còn nói không biết làm thế nào, vừa lúc ta lại biết làm xiêm y, nếu ngươi tin tưởng, ta giúp ngươi may hai bộ xiêm y mùa thu?

 

Lão thái thái không nói, Yến Kiêu cũng quên chuyện này, lập tức vui sướng nói:

-“Vậy ngài đúng là đã giúp ta một đại ân. Không giấu gì ngài, ta không biết thêu thùa may vá!

 

-“Ngươi có bản lĩnh, cần gì phải thêu thùa may vá!

Nhạc phu nhân là người đã gặp qua việc đời, tư tưởng cũng thoáng,

-“Thiên Đại còn nói, qua mấy ngày, sẽ tìm cho ta một tú nương. Ta tuổi lớn, cũng không thể làm việc này mãi, hai mẹ con chúng ta cũng không thể đều giao cho bên ngoài làm, cũng không tiện!

 

Thấy Yến Kiêu có chút mờ mịt, bà lại cười giải thích,

-“Đại nhân nhà các ngươi, tên tự là Thiên Khoan.

 

-“À!

Yến Kiêu cũng cười,

-“Tên không tệ, hợp với hắn!

 

Thiên Khoan, trời cao biển rộng, đúng như con người Bàng Mục, cao lớn, rộng thoáng.

 

-“Đúng không?

Lão thái thái lập tức đứng dậy, hứng thú bừng bừng nói,

-“Đi chọn vải đi, nếu chỗ ngươi không thích hợp, ta còn rất nhiều, mặc mấy đời cũng không hết. Đừng thấy hiện trời nóng, đảo mắt liền là trung thu, ngay sau đó là lạnh. Hạ sam chỉ cần làm một bộ, còn lại đều là thu đông.

 

Bàng Mục nhiều lần lập chiến công, lão thái thái lại là cáo mệnh phu nhân, ngày lễ ngày tết trong cung ban thưởng không ít, hiện giờ tư khố tràn đầy, chỉ là không biết truyền cho ai?

 

Thẩm mỹ của Nhạc phu nhân không tệ, phối màu mạnh tay nhưng hiệu quả lại không tệ. Bà ở biên quan rất nhiều năm, lại thường đông chạy tây chạy, đối phục trang cưỡi ngựa và quần váy rất có hảo cảm, lại thấy Yến Kiêu cũng là người lanh lẹ, liền gắng sức đề cử vài kiểu dáng. 

 

Yến Kiêu không có yêu cầu đặc biệt với việc này, hơn nữa cũng không có kiến thức về thời trang hiện nay, cho nên đều để lão thái thái làm chủ, còn cảm thấy làm phiền lão nhân gia nhưng lão thái thái lại vô cùng vui vẻ.

 

Một già một trẻ cứ vậy mà đùa giỡn nói cười.

 

Yến Kiêu thấy thời điểm không sai biệt lắm, cáo từ Nhạc phu nhân, đi đến phòng bếp.

 

Lúc này tinh bột thủy đã lắng đọng, nàng làm thành mì căn rồi cho vào nồi hấp, thuận tay làm sa tế, nước màu, giã đậu phộng, thêm hút mầm đậu xanh, cuối cùng trộn đều với tỏi đã được giã nhuyễn và dấm.

 

A Miêu như cái đuôi nhỏ đi theo giúp đỡ soạn mâm sắp chén,

-“Mẹ ơi, một món ăn mà rườm rà vậy sao?

 

Ngày thường nhìn Triệu thẩm nấu cơm vô cùng đơn giản, rửa rửa băm rồi ném vào nồi nấu chín là xong, đâu có chú ý nhiều vậy!

 

Yến Kiêu cười nói:

-“Còn chưa xong đâu!

 

Lúc này nàng mới phát hiện không có cái chảo, suy nghĩ một chút liền lấy cái khay lớn chuyên dùng để làm sủi cảo ngày tế, bôi lên chút dầu mè, tráng một lớp tinh bột thủy, đun nóng chảo, chưng chín.

 

Vì muốn mọi người đều có phần nên nàng làm khá nhiều, chỉ chốc lát đã có một chồng lớn da bột trong suốt.

 

Thấy Yến Kiêu cắt bột nhìn như đang chơi đùa, Triệu thẩm chủ động xin ra trận,

-“Cô nương, cái này để ta làm cho, ngươi nghỉ ngơi đi....

 

Yến Kiêu bận rộn cả ngày cũng hơi mệt, bả vai đau nhức, nghe vậy liền thuận thế bàn giao,

-“Vậy làm phiền!

 

-“Cô nương quá khách khí!

Triệu thẩm nhiệt tình xắn tay áo, cười vang,

-“Ta cũng biết mình vô dụng, ngài lại hào phóng, không sợ ta ăn cắp nghề, ta cảm kích còn không kịp. Hơn nữa, ngài nấu, ta cũng được ăn ké, sao có thể việc gì cũng không làm!

 

Trù nghệ thì không nói, nhưng Triệu thẩm từ nhỏ đã quen với phòng bếp, kiến thức mạnh hơn gà mờ như Yến Kiêu nhiều, bột mì kia vào tay nàng liền ngoan ngoãn nghe lời, chấp nhận bị cắt.

 

-“Ngươi thật lợi hại!” Yến Kiêu chân thành khen.

 

Triệu thẩm bất giác ưỡn ngực ngẩng đầu nhưng vẫn khiêm tốn nói:

-“Cũng chỉ có chút bản lĩnh này!

 

Chốc lát sau, một mâm lớn vỏ bột đã bị Triệu thẩm cắt xong, nàng còn chưa đã ghiền, thận tay bào dưa chuột, tay còn cầm đao, vang dội hỏi:

-“Yến cô nương, còn cần ta cắt gì nữa không?

 

Yến Kiêu cười không ngớt,

-“Tạm thời thì không, nếu có gì cần cắt, đảm bảo sẽ tìm nữ tướng quân ngươi.

 

Vừa nói vừa đem vỏ bột mì vừa cắt cho vào bồn lớn, lại cho vào mì căn, đậu phộng giã, dưa chuột cắt sợi, giá đậu, cuối cùng hương dấm, tỏi giã, nước dùng…

 

Nghĩ tới có thể có người không ăn cay được, nàng liền giảm bớt gia vị, cho sa tế còn dư vào một cái chén riêng, nếu ai cảm thấy chưa đủ đô thì có thể tự mình cho thêm.

 

A Miêu giúp nàng trộn, mới vài cái, nước miếng đã tràn lan,

-“Mùi vị thật dễ ngửi...

 

Sợi mì trắng trắng lại trơn mềm, bên trên đều dính đầy nước dùng thơm ngào ngạt, hương dấm chua chua, sa tế đỏ rực, mùi vị càng thêm mê người, chua chua ngọt ngọt cay cay, rất khai vị nha. Vừa ăn cơm không bao lâu, nàng lại thấy đói bụng.

 

-“Thích thì ăn, xem như cơm cũng được!

Yến Kiêu nếm thử, sau đó chuẩn bị hai phần cho A Miêu và Triệu thẩm,

-“Không thích ăn, xem như điểm tâm khai vị, tới, nếm thử đi.

 

Sợi mì và phần lớn nguyên liệu đều luôn được ngâm dưới giếng nước, mát lạnh, trong nắng gắt cuối thu sau ngọ, càng thêm nổi bật. Một ngụm ăn vào, mát lạnh từ yết hầu cho đến bụng, cả người cũng thoải mái thanh tân hơn.

 

Yến Kiêu chuẩn bị riêng vài phần, còn lại đều cho vào bồn lớn, lại gắp thêm ít dưa chuột muối, nói:

-“Mấy phần này đưa đến cho các đại nhân đằng trước, bồn lớn thì cấp cho các nha dịch, người sai vặt đang làm việc. Trời nóng, còn có án tử, mọi người hẳn là mệt chết rồi!

 

Dưa muối giòn giòn, cắn một ngụm, nước sốt bốn phía, miệng lưỡi sinh tân, càng ăn càng thấy thèm.

 

Triệu thẩm ăn đến suýt cắn cả lưỡi, nói:

-“Yến cô nương, món này thật không thể chê. Ta làm ở đây ngần ấy năm, chưa thấy ai săn sóc mọi người như ngươi vậy. Lúc này mới thấy, chúng ta đúng là đi theo hưởng phước!

 

-“Đừng nói mấy lời khách khí như vậy!

Yến Kiêu cười cười, múc hai chén lớn mì lạnh, thêm ít dưa muối và sa tế, đặt vào thực hộp,

-“Chỉ là chút đồ vật tầm thường, không đáng bao nhiêu tiền!

 

Dưa ngư nhi là được cho, còn lại sợi mì, mì căn cũng chỉ mấy văn tiền, tính thêm mấy thứ gia vị linh tinh, tổng cộng cũng chỉ mấy chục văn mà thôi.

 

-“Cũng không thể nói vậy!

A Miêu ngừng nhai, nghiêm mặt nói:

-“Là tốt là xấu, trong lòng mọi người đều hiểu rõ....

 

Đồ vật là một chuyện, nhưng phần tình nghĩa này mới khó, khiến người ta cảm giác thoải mái như giữa ngày hè nóng bức uống được nước suối mát lạnh như băng.

 

Yến Kiêu được các nàng khen đến ngượng ngùng, vội mang thực hộp rời đi. Vừa đến viện môn thì gặp được Bàng Mục, hai người đều sửng sốt cười. Hai lần bọn họ gặp nhau ở huyện nha đều là ở phòng bếp.

 

-“Mùi vị gì vậy? Thật dễ ngửi!

Bàng Mục theo bản năng nhìn về phía thực hộp,

-“Đúng rồi, còn không có cảm tạ, tương bạo cua lần trước ngươi làm, ăn thật ngon. Đã khiến ngươi tốn kém, lát nữa lại bảo phòng thu chi tính tiền, không thể để ngươi dùng tiền riêng.

 

Mấy chục văn cũng là tiền, tích tiểu thành đại, chỉ tính cho một người cũng không phải là con số nhỏ.

 

-“Vốn là ta mời mọi người, sao có thể đòi tiền!

Yến Kiêu cười giảo hoạt nói:

-“Hôm nay ta lại nấu, người khác cũng hỗ trợ, cái này ngươi càng không dễ tính.

 

Hai mắt nàng hẹp dài, cười lên liền giống như hai vành trăng non, mi mắt cong cong, cực kỳ đẹp....

 

Bàng Mục nhìn đến ngẩn ngơ, lại thấy mình quá mức mạo muội, vội nói:

-“Vậy cũng được. Đúng rồi, ta nghe nói gần đây ngươi có luyện chữ, vậy bảo nhà kho đưa chút bút giấy qua, vốn là ngươi nên có, ngươi không nói, ta cũng quên liền chậm trễ....

 

-“Cái gì?

Yến Kiêu ngạc nhiên hỏi:

-“Ý ngươi là trong nha môn còn cung ứng giấy bút!

 

Hai mắt to tròn, y như Tiểu Dã Lư trong trí nhớ.

 

Bàng Mục gật đầu,

-“Còn không phải sao, ngươi tốt xấu gì cũng có văn chức, làm đều là công vụ, đương nhiên không có đạo lý để ngươi tự bỏ tiền ra mua....

 

Yến Kiêu cả người đều choáng váng, sớm biết như vậy, nàng đã không tốn nửa lượng bạc rồi.

 

Biểu tình của nàng quá mức rõ ràng, Bàng Mục nhịn không được mà cười rộ lên, hồi lâu mới an ủi,

-“Sau này biết thì tốt rồi, nếu có yêu cầu, chỉ cần nói với nhà kho hoặc nói với ta một tiếng là được!

 

Yến Kiêu gật đầu,

-“Đúng rồi, ngươi mau ăn đi, để lạnh sẽ không thể ăn được nữa....

 

-“Ngươi đừng vội!

Bàng Mục lại nói:

-“Vừa lúc ta cũng muốn tìm nương ta nói chuyện ăn tết Trung thu, vừa lúc cùng nhau đi.

 

Nàng gầy yếu như vậy, lại cầm theo thực hộp lớn, nhìn thôi cũng thấy mệt, nên để cho hắn xách.

 

Sau đó, Nhạc phu nhân nhìn hai người sóng vai đi đến, cười như nở hoa. Tình cảnh này đúng là cảnh đẹp ý vui.

 

-“Hảo hài tử, trời nóng như vậy lại phiền ngươi đi một chuyến, nóng hỏng rồi không?

Nhạc phu nhân tự mình ra ngoài đón, thân thiết lôi kéo tay Yến Kiêu, lại châm trà cho nàng,

-“Uống ly trà lạnh thư giãn một chút, ta tự mình ngâm, thanh lọc giải nhiệt.

 

Bàng Mục bị vắng vẻ, tự mình lấy thức ăn trong thực hộp ra,

-“Nương, ta cũng vừa nóng vừa khát!

 

Nhạc phu nhân đầu cũng không ngẩng lên,

-“Ngươi không có tay sao?

 

Bàng Mục:

....

 

Ta là nhi tử thân sinh của ngài, đúng không?

 

Sau đó, Nhạc phu nhân vốn ăn uống không tốt lại ăn một chén lớn mì lạnh, còn bỏ nhiều sa tề, trán lấm tấm mồ hôi nhưng lại ăn vô cùng mỹ mãn. Đã lâu không ăn ngon miệng như vậy.

 

Bàng Mục ăn hai chén lớn, nước sốt cũng uống sạch.

 

Có hai người này thôi thúc, Yến Kiêu vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc ăn ít nhưng ăn nhiều bữa cũng ăn no căng.

 

Ăn xong, ba người vây quanh bàn uống trà tiêu thực

 

Nhạc phu nhân lúc này mới rảnh quan tâm nhi tử của mình, thấy hắn dường như gầy hơn, có chút đau lòng,

-“Trời quá nóng, ngươi cũng phải hảo hảo bảo trọng, nhìn xem, xiêm y đều rộng ra....

 

Bàng Mục mặt không biểu tình, ta đã tới hơn nửa canh giờ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 12.

 

Yến Kiêu cảm thấy phương thức ở chung của hai mẹ con này rất thú vị, cũng cười theo, sau đó nói:

-“Đúng rồi, đại nhân, tết Trung thu, trong huyện có hội chùa gì đó không? Ngài là huyện lệnh, có phải tham dự những trường hợp này không?

 

Nàng còn chưa đi dạo hội chùa bao giờ.

 

Ai ngờ Bàng Mục lại ôm đầu nói:

-“Đừng nhắc tới cái này!

 

Hắn là quân công lập nghiệp, sao biết mấy việc vặt phiền phức này của bá tánh?

 

Nhà này mất con gà, nhà kia mất con vịt, bà tử này cắt trộm rau hẹ của hàng xóm… chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy đều có người cầu khóc huyện lão gia làm chủ. Mà Bình An huyện có rất nhiều thôn trấn, diện tích lại lớn, điều này cũng có nghĩa chuyện rất nhiều, làm không xuể.

 

Tuy hắn đã ném rất nhiều việc cho Liêu Vô Hà cùng các cộng sự khác nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải đích thân xử lý, thịt trên người cũng vì những việc vặt đó mà hao đi rất nhiều. So ra, hắn thích tra án hơn, đặc biệt nhẹ nhàng lại thú vị.

 

Yến Kiêu mím môi cười,

-“Đại nhân có khả năng như thế, chút việc vặt này tính là cái gì?

 

Bàng Mục mấp máy môi, sống lưng bất giác thẳng hơn rất nhiều, rất hưởng thụ.

 

Ba người nói chuyện một lát, khó có khi nhàn hạ, liền có người đến báo,

-“Lão gia, lão phu nhân, trong kinh có người tới.

 

Bàng Mục và Nhạc phu nhân liếc nhìn nhau, dáng vẻ như đã hiểu.

 

Yến Kiêu thuận thế đứng dậy, cười nói:

-“Vừa lúc ta cũng có chút mệt mỏi, không quấy rầy các ngươi nữa.

 

Bàng Mục cũng không giữ lại, chỉ nói lát nữa sẽ cho người mang văn phòng tứ bảo đến cho nàng. Yến Kiêu cảm tạ, rồi rời đi.

 

Bàng gia hiện chỉ có một chi bọn họ, đương nhiên không có thân thích, người tới sợ là trong kinh hoặc trong cung.

 

Quả nhiên, Yến Kiêu vừa rời đi, tâm phúc kia liền nhỏ giọng nói:

-“Vương công công mang theo nghi thức tới, có bảy tám chiếc xe ngựa, tuy nói là đưa lễ Trung thu và trong cung ban thưởng, nhưng thuộc hạ nhìn như có ý chỉ. Thuộc hạ không dám chậm trễ, trước sai người phụng trà.

 

Vương công công là hầu cận tâm phúc của đương kim thánh thượng, hoàng thân quốc thích chưa chắc có thể mời được hắn, hiện giờ lại ngàn dậm từ kinh thành xa xôi đến đây, thật sự không thể chậm trễ.

 

Bàng Mục gật đầu, cùng Nhạc phu nhân thay xiêm y rồi đi qua.

 

Khi hai mẹ con đến nhị đường, một trung niên nam tử tuổi trên dưới bốn mươi đang dùng trà. Hắn mặc áo sa màu đen bên ngoài, trong là áo lụa ngắn thanh vân, trên đầu là thúy ngọc bát giác, mặt trắng, dáng vẻ mảnh khảnh.

 

-“Quốc công gia, lão phu nhân, từ biệt mấy tháng, đúng là rất nhớ các vị.

 

Nghe thấy động tĩnh, Vương công công liền đứng dậy, tươi cười vấn an, thái độ vô cùng khách khí.

 

Quốc công gia? Bàng Mục ngạc nhiên sửng sốt.

 

Vương công công lại nghiêm túc nói:

-“Bình An huyện lệnh Bàng Mục tiếp chỉ.

 

Chờ hắn đọc xong ý chỉ, Bàng Mục mới hiểu câu Quốc công gia kia xuất phát từ đâu. Thì ra Thánh nhân phong hắn làm Định Quốc công, cũng vì thế mà phụ thân và huynh trưởng đã qua đời cùng mẫu thân của hắn đều được ân điển.

 

Bàng Mục tiếp chỉ, thở dài nói:

-“Hiện giờ ta chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, sao có thể chịu nổi đại ân này?

 

Ý chỉ hẳn đã thông cáo khắp nơi, hắn có muốn cự tuyệt cũng không kịp!

 

Vương công công cười nói:

-“Không chỉ có thế, tháng trước Thánh nhân còn đưa bức họa của Quốc công gia vào Công thần các. Ngài là vị trẻ tuổi nhất trong đó ah!

 

Bàng Mục không còn lời nào để nói, chỉ có thể chắp tay về phía đô thành,

-“Thẹn không dám nhận!

 

Hắn và Thánh nhân quen biết nhau đã mười mấy năm, lần đầu gặp mặt, Bàng Mục vẫn còn theo cha ở biên thùy, mà Thánh nhân cũng là một trong các hoàng tử theo tiên hoàng ngự giá thân chinh.

 

Về sau trải qua vô số phong ba, Bàng Mục có tòng long chi công, tình cảm không tầm thường....

 

Ba năm trước Thánh nhân trải qua trăm đắng ngàn cay mới đăng cơ, nhưng căn cơ không ổn, Bàng Mục liên tục dẫn người hộ giá cho hắn. Đến khi trần ai lạc định, hắn lại không chờ phong thưởng mà thỉnh chỉ rời kinh, lấy danh nghĩa diệt phỉ đến Bình An huyện nho nhỏ này làm huyện lệnh.

 

Là người ở cạnh Thánh nhân lâu nhất và cũng là tâm phúc tin cậy nhất, Vương công công đối với Bàng Mục vẫn kính trọng có thêm, khiêm nhượng cùng hắn ngồi xuống, nói:

-“Ngài đảm đương nổi. Từ khi ngài đi rồi, Thánh nhân ngày nào cũng nhắc đến, nói giống như mất đi một cánh tay, hơn nửa tháng không ăn không ngủ. Hiện Quốc công phủ ở trong kinh đã tu sửa xong, đang chờ ngài trở về!

 

Lại tinh tế đánh giá Bàng Mục,

-“Hồi lâu không gặp, Quốc công gia phong thái vẫn như cũ, vẫn long tinh hổ mãnh, chỉ là ốm hơn một chút, Thánh nhân biết hẳn sẽ đau lòng.

 

-“Cần gì vậy chứ?

Bàng Mục xua tay, nói:

-“Lãng phí tiền, tiêu hao tài lực!

 

-“Thánh nhân biết ngài thích thanh tĩnh, chưa chắc chịu trở về....

Vương công công vẻ mặt hiểu rõ,

-“Có điều quan viên ba năm đều phải vào kinh báo cáo công tác một lần, như thế cũng xem như có chỗ ở trong kinh. Thánh nhân còn nói, ngài đã ở tuổi này, mấy năm trước vì Đại Lộc vào sinh ra tử, trì hoãn đại sự nhưng chung quy cũng sẽ thành thân, đến lúc đó tiểu thế tử, tiểu quận chúa cũng phải đến học ở Thái học, nữ học viện, chẳng lã đại nhân muốn hậu thế ở nơi này cả đời?

 

Nơi thâm sơn cùng cốc này thì có gì tốt? Bọn nhỏ trưởng thành đều muốn có tiền đồ tốt, vậy nhất định phải ở kinh thành.

 

Bàng Mục mặc kệ ý ở trong lời của hắn, chỉ nói:

-“Tiểu quận chúa gì đó thì thôi đi!

 

Đích nữ của thân vương được Thánh nhân ân chuẩn mới có thể được phong làm quận chúa, hẳn chỉ là công gia khác họ, hiện thê tử còn chưa thấy bóng dáng, như thế nào lại giống như Thánh nhân chuẩn bị trước?

 

-“Ý của Thánh nhân, nô tài nào dám xen vào!

 

Vương công công khéo đưa đẩy, nhìn đúng như là cái gì cũng không biết.

 

Bàng Mục biết có nói với hắn cũng không được gì, liền chuyển đề tài, hỏi tình hình của Thánh nhân gần đây, cũng muốn hắn ở lại lâu một chút.

 

-“Dù ngài không nói, lão nô cũng da mặt dày muốn ở lại lâu một chút!

Vương công công cười nói:

-“Thánh nhân nhờ ngài, không chỉ bảo lão nô mang theo thư tay tự viết cho ngài, còn bảo lão nô ở bên cạnh ngài lâu một chút, trở về kể lại cho người nghe.

 

Nói chuyện một lát, Bàng Mục thấy Vương công công lộ vẻ mệt mỏi, liền bảo hắn đến phòng khách ở trạm dịch nghỉ ngơi, cũng dặn dò đừng đem chuyện mình được phong làm Quốc công tuyên bố ra ngoài.

 

Vương công công trầm ngâm một lát, gật đầu,

-“Cũng được, Thánh nhân nói đều theo ngài, có điều các lộ nha môn lớn nhỏ, trạm dịch quan phủ hiển nhiên đã sớm nhận được thánh chỉ, cái này thì nô tài không quản được!

 

Bàng Mục cười nói:

-“Đành chịu thôi!

 

Chỉ cần không nháo đến Bình An huyện làm mọi người đều biết, khiến hắn không được bình an là được rồi!

 

An trí cho Vương công công xong, hai mẹ con Quốc công gia mới ra lò mới quay về phòng nói chuyện. Hai mẹ con đều cùng một ý, không muốn trở về kinh, ít nhất là vào lúc này.

 

Nói câu khó nghe, bên giường há dung được người ngủ ngáy, Bàng Mục công lao thực sự quá lớn, hiện Thánh nhân tín nhiệm hắn nhưng lâu dần, ai nói được đâu. Người càng thân, một khi trở mặt, đâm sẽ càng sâu hơn. Sử sách không thiếu những trường hợp được chi bẻ ná, được cá quăng nơm, không cần lấy bản thân đi khảo nghiệm lực nhẫn nại của quân vương.

 

Vương công công nói Thánh nhân tưởng niệm Bàng Mục, luyến tiếc hắn rời đi, hẳn là sự thật nhưng đây đều là việc sau khi Bàng Mục chủ động giao trả binh quyền và rời kinh, nếu hiện hắn cái gì cũng còn, năm rộng tháng dài, ai biết sẽ thế nào?

 

Nhạc phu nhân vỗ đùi, cười ha hả,

-“Ta cũng già rồi, thật sự không lăn lộn nổi nữa, cảm thấy Bình An huyện có sơn có thủy, dân phong lại thuần phác, thực sự là một nơi tốt!

 

Lại kéo tay Bàng Mục, vỗ vỗ,

-“Hiện giờ, ta chỉ muốn xem hoa trồng cây, đói bụng thì ăn chén mì lạnh!

 

Vốn là chuyện nghiêm túc, bà nói dăm ba câu lại kéo tới chỗ mì lạnh, không khí vốn có chút đình trệ liền nhanh chóng tiêu tán....

 

Bàng Mục cũng cười nói:

-“Nương nói đúng!

 

Chuyện sau này, sau này tính.

 

Trung thu sắp tới, toàn gia đoàn viên vẫn là một chuyện tốt đẹp nhưng trong lúc mọi người đều nhiệt tình thảo luận ăn bánh trung thu nhân gì, đi nơi nào ngắm trăng đẹp nhất thì Quách ngỗ tác lại muốn bổ sung kiến thức nghề nghiệp.

 

Lần trước hắn nhất thời xúc động, dò hỏi Yến Kiêu về việc mổ thi, sau đó còn hối hận không thôi, ai ngờ đối phương lại ghi ở trong lòng, trở về ngày hôm sau liền vẽ cho hắn một bản nhân thể giải phẫu, nói hắn trước học thuộc lòng.

 

Hắn như nhận được chí bảo, vừa sợ hãi vừa cảm kích, kích động đến không biết nên nói thế nào, trong nháy mắt đó, hắn thậm chí còn muốn bái tiểu cô nương này là sư phụ, tiếc là lúc trước hắn đã có sư phụ, nếu lại bái sư thì không hay lắm, đành phải bỏ qua. Tuy vậy, trên thực tế, hắn đối với Yến Kiêu như là nửa sư phụ.

 

Hắn thậm chí còn đem bức giải phẫu đồ kia đóng khung nghiêm túc, sau đó treo trên án thư, mỗi ngày học đến mất ăn mất ngủ. Nhưng vì tuổi đã lớn, lúc trước lại không tiếp thu qua hệ thống giáo dục càng không có sẵn thi thể và mô hình để đối chiếu, nên tiến triển khá chậm.

 

Yến Kiêu chưa từng làm lão sư, không biết dạy học sinh lại lao lực như vậy. Vài lần kiểm tra tác nghiệp, tiến độ của Quách ngỗ tác rất không như ý. Nàng có chút muốn gõ bảng lại sợ vị học sinh lớn tuổi thuần phác này để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu lỡ tập trung quá mức, dùng thủ đoạn phi pháp để tìm một cỗ thi thể tới thì không hay.

 

-“Khụ, cái này gấp cũng không được!

Nàng cố nhẫn nại nói:

-“Cơ hội chúng ta hợp tác còn nhiều, lát nữa lại gặp được vật thật, ở hiện trường giảng giải còn ấn tượng khắc sâu hơn.

 

Tuy nói vậy nhưng Quách ngỗ tác liếc trộm, thấy nàng thái dương ẩn hiện gân xanh, lại nhìn ngón tay mảnh khảnh dưới ánh mặt trời càng trắng hơn, bỗng nhiên nhớ lại đôi bàn tay giống như bạch ngọc này, ngày đó lại mổ thi thể dễ như trở bàn tay, hắn liền cúi đầu, hổ thẹn nói:

-“Đều do ta đầu óc không dùng được, khiến cô nương bị liên lụy. Ta liền trở về, họa lại tranh này ba mươi lần!

 

Nói xong liền chắp tay rồi nhiệt tình ra về.

 

Đối mặt với học sinh có chí cầu tiến lại biết tự kiểm điểm như thế, Yến Kiêu thật không thể nói lời oán giận, chỉ cổ vũ hắn,

-“Vậy ngươi cố lên nha!

 

Bóng dáng Quách ngỗ tác hình như run lên, bước đi càng nhanh hơn.

 

Yến Kiêu không biết ra làm sao, nàng đâu có nói cái gì quá phận nha.

 

Đúng lúc này Đỗ Khánh đi tới, nàng liền chào hỏi:

-“Đồ đại nhân!

 

-“Yến cô nương!

 

Đồ Khánh thấy nàng liền có chút ngượng ngùng, vẫn đề phòng với nàng vì lai lịch không rõ nhưng lại vì mình coi khinh mà cảm thấy hổ thẹn.

 

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ xa đi tới, nhịp chân gấp gáp, có thể thấy được là rất vội.

 

Yến kiêu nhỏ giọng thì thầm,

-“Ứ có cảm giác…

 

Ban ngày ban mặt, lại ở trong nha môn mà bước chân thế này thì…

 

Nàng tự cho là nói đủ nhỏ, nào ngờ Đồ Khánh vẫn nhướn mày, biểu tình phức tạp,

-“Ah, Yến cô nương, Đồ tuần kiểm, vừa lúc các ngươi đều ở đây.

 

Một bộ khoái đầu đầy mồ hôi chạy tới, nhìn thấy bọn họ liền thở phào, nói:

-“Thanh Sơn thôn có hai người bị thiêu chết, đại nhân muốn hai vị và Quách tiên sinh mau đến đó!

 

Vừa dứt lời, Đồ Khánh a lên một tiếng không rõ nghĩa.

 

Yến Kiêu chớp mắt,

-“Chuyện này không thể trách ta!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 18/06/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts