Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 07


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 13.

 

Bàng Mục đại khái là bị Liêu Vô Hà buộc làm không ít văn bản công tác, liền bỏ đi như chạy trốn, cưỡi trên lưng ngựa liền có vẻ đặc biệt cao lớn, ngay cả bóng dáng cũng lộ ra vẻ vui sướng.

 

Tuy là ngồi trong xe ngựa, Yến Kiêu như vẫn có thể cảm giác được tầm mắt nóng rát của Đồ Khánh, làm cho nàng đứng ngồi không yên, cho nên khi Quách ngỗ tác chăm chỉ hiếu học đến hỏi chuyện, nàng vẫn còn thất thần.

 

-“Đại nhân!

 

Sau khi Quách ngỗ tác đi, Yến Kiêu mới từ cửa sổ liếc mắt nhìn trộm Đồ Khánh một cái, sau đó cẩn thận vẫy tay với Bàng Mục,

-“Đại nhân.

 

Thấy nàng thò đầu ra, giống như thố bát thử trên thảo nguyên, hai mắt nhạy bén, Bàng Mục không khỏi cười thành tiếng,

-“Chuyện gì?

 

-“Lỗ tai của Đồ đại nhân có phải rất thính?” Yến Kiêu nhỏ giọng hỏi.

 

-“Chuyện này ngươi cũng biết?” Bàng Mục có chút ngoài ý muốn.

 

-“Thì ra là thật!

 

Yến Kiêu trợn tròn mắt. Nàng vốn chỉ thuận miệng nói, nào biết lại đoán đúng.

 

-“Đương nhiên thật!

Bàng Mục kiêu ngạo nói:

-“Chúng ta đều nói tiểu tử kia có đôi thuận phong nhĩ, ban đêm có gió thổi cỏ lay gì, hắn luôn là người đầu tiên nghe được!

 

Thời trẻ đi đánh giặc, Đồ Khánh và Tề Viễn đều đi tiên phong. Hai người bọn họ, một người giỏi nhất là phân biệt âm thanh, quỳ rạp trên đất là có thể nghe ra cách đó mấy chục dặm có bao nhiêu nhân mã, binh chủng gì; người còn lại giỏi tìm đường, sa mạc mênh mông bốn bề cát trắng, hắn cũng có thể vẽ ra vài con đường thông tới bốn phương, về sau lại biến đổi thành trận pháp, từng trực tiếp làm cho đại tướng quân địch tức giận đến té xỉu trước trận tiền.

 

Cho dù lúc này lui về Bình An huyện nho nhỏ, Đồ Khánh làm tuần kiểm, Tề Viễn quản việc trong ngoài huyện nha, hai người nội ứng ngoại hợp, đem huyện thành thủ đến một giọt nước cũng không lọt.

 

Thấy Yến Kiêu suy tư, Bàng Mục trêu chọc,

-“Ngươi không phải nói xấu hắn chứ? Tiểu tử kia thù dai lắm!

 

-“Ta không có!

Yến Kiêu ra sức lắc đầu, khẩn trương liếc mắt nhìn Đồ Khánh,

-“Đại nhân đừng bôi nhọ ta....

 

Quan hệ giữa nàng và Đồ Khánh vất vả lắm mới hòa hoãn lại, sao có thể để người khác hắt nước bẩn, còn đang tính có nên bồi dưỡng tình nghĩa chiến hữu đồng liêu hay không đây.

 

-“Ban ngày lại có cháy, còn thiêu chết hai người, hàng xóm trước đó một chút động tĩnh cũng không nghe thấy!

Bàng Mục nhíu mày,

-“Nghĩ thế nào cũng thấy sơ hở chồng chất!

 

-“Loại sự tình này sợ nhất vào trước là chủ. Hơn nữa, gần đây thời tiết nóng, ngẫu nhiên cháy cũng đâu có gì lạ?

Yến Kiêu vẻ mặt hồ nghi đánh giá hắn,

-“Hay là ngài bị Liêu chủ bộ dọa?

 

Bàng Mục,

-“Ha ha, nói mê sảng cái gì.  Hắn chỉ là một thư sinh, chuyện trong nha môn đều do bản quan định đoạt!

 

Yến Kiêu, vậy ngươi chột dạ làm gì?

 

Bàng Mục không chịu thừa nhận, Yến Kiêu cũng không tiện hỏi tiếp, quay sang hỏi tình trạng của người chết.

 

Bình An huyện cách Thanh Sơn thôn không xa, đường đi cũng thuận lợi, cho nên đoàn người chỉ mất một canh giờ là đến nơi.

 

Trong thôn đột nhiên chết hai người, xem như đại sự, thôn trưởng đã sớm chờ sẵn, bỗng nhiên thấy rất nhiều nhân mã tới, có chút sợ hãi, vội vã,

-“Đại nhân, đây là?

 

Luật pháp quy định, mỗi khi có người chết hoặc người mới sinh, đều phải báo cho nha môn, không phải là cháy sao, theo lệ, chỉ cần ngỗ tác tới đây nghiệm thân, viết công văn chứng minh là được, sao lại có quan binh, nha dịch cùng đến?

 

Bàng Mục không nói ra hoài nghi, chỉ xua tay, nói:

-“Không cần nhiều lời, trước đến hiện trường xem thử!

 

Thôn này không tính là lớn, tổng cộng chỉ mấy chục hộ gia đình, chừng trăm người, lúc này trừ bỏ làm việc ở ruộng, chỉ còn lại chừng hai mươi người già, phụ nữ và trẻ em, tất cả đều đang vây quanh hiện trường xem náo nhiệt.

 

Yến Kiêu xuống xe, vừa đi vừa quan sát địa hình địa thế cùng bố cục phòng ốc, càng xem, càng thấy khả nghi.

 

Nơi này tuy chỉ là một thôn nhỏ nhưng quy hoạch không tồi, đường đi đều được đầm qua, phòng ốc đều dùng đá tảng và bùn dựng thành, vừa đẹp lại ngay ngắn, hơn nữa cũng ngăn mưa gió xối mòn.

 

Theo lý, phòng ốc như vậy dù nhất thời nổi lên hỏa hoạn, cũng không có khả năng cháy tới đen nhánh một mảnh như hiện trường vụ án, chẳng lẽ....

 

Một đôi vợ chồng trung niên đứng bên ngoài ngôi nhà, còn có ba hài tử, đứa lớn nhất chừng mười bốn, mười lăm tuổi, ở nông thôn đã có thể nghị hôn; còn lại là một nam một nữ,  chỉ mới năm sáu tuổi, dáng vẻ ngây thơ.

 

-“Đây là Huyện thái gia!

Thôn trưởng nói với cả nhà,

-“Còn không mau hành lễ.

 

Năm người kia lắp bắp kinh hãi, ngay cả thôn dân ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng lập tức quỳ xuống, luôn miệng chào hỏi thỉnh an.

 

Bàng Mục cho bọn họ đứng lên, sai người giải tán những người không liên quan, chỉ để lại láng giềng, bắt đầu hỏi chuyện.

 

-“Đây là Vương Đại Dũng cùng thê tử và ba hài tử của hắn.

Thôn trưởng giới thiệu,

-“Hai vợ chồng làm người rất cần cù bổn phận, gặp chuyện là hai vị lão nhân trong nhà đều đã bị liệt nhiều năm, nói vậy hẳn là không thể chạy!

 

Bàng Mục giơ tay cắt ngang lời hắn, hỏi phu thê Vương Đại Dũng,

-“Khi cháy, ngươi có ở hiện trường không?

 

Vương thị liếc nhìn trượng phu nhà mình một cái, mới khiếp đảm nói:

-“Có, có, dân phụ có ở đó.

 

Yến Kiêu nghe một chút rồi cùng Quách ngỗ tác đi vào nghiệm thi.

 

Các thôn dân dù nghèo hay giàu đều có sân của mình, nơi phát hỏa chính là chính phòng gần với phòng bếp, vô cùng rộng rãi, là dành riêng cho hai vị lão nhân ở, cả nhà Vương Đại Dũng đều ở đông tây sương phòng.

 

Quách ngỗ tác thở dài,

-“Cũng là một mảnh hiếu tâm.

 

Nghe nói hai vị lão nhân nằm liệt mười mấy năm, hai phu thê kia vẫn luôn tận tâm tận lực chiếu cố, phàm là có gì ăn ngon mặc đẹp đều hiếu kính hai lão nhân trước, ngay cả mấy hài tử cũng bị xếp sau, nổi danh là hiếu tử khắp làng trên xóm dưới.

 

Trong nhà cũng có mấy chục mẫu đất, ngày thường đều là một mình Vương Đại Dũng chăm sóc, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, vô cùng vất vả. Thê tử Vương thị ở nhà chiếu cố già trẻ, nuôi gà vịt, cũng mệt không ra hình người. Dù vậy hàng xóm chưa từng nghe bọn họ oán hận một câu.

 

Theo Vương thị nói, hôm nay Vương Đại Dũng cũng như thường ngày, trời chưa sáng đã ra đồng là việc, nàng cũng trước lau người cho hai vị lão nhân, trưởng tử Đại Ngưu mang theo đệ đệ, muội muội ra ngoài cắt cỏ cho trâu, nhặt củi lửa, còn mình ở trong nhà giặt quần áo, nấu cơm.

 

Chỉ là nàng thực sự quá mệt mỏi, khi nấu cơm không cẩn thận ngủ quên, ngọn lửa theo bếp lò bốc lên, lan ra ngoài… Là hàng xóm phát hiện đám cháy, nhưng muốn cứu người thì đã không kịp.

 

Yến Kiêu từ phòng bếp đi ra, nhìn một vòng, thấy giữa nơi này và chính phòng có một góc chất rất nhiều than củi, sinh nghi hỏi:

-“Sao lại chất nhiều củi lửa ở đây như vậy?

 

Hơn nữa nồi và bếp cùng củi lửa cách một khoảng, như vậy nói cháy lan qua, thấy thế nào cũng khó khăn.

 

Quách ngỗ tác lại không để bụng, chỉ giơ tay chỉ mái hiên không thể chạm tới, nói:

-“Nơi này là chỗ hai mái hiên giao nhau, dùng để che mưa, cách phòng bếp lại gần, sử dụng cũng tiện, rất nhiều nhà đều để như vậy!

 

Tiếp xúc mấy ngày nay, hắn cũng biết vị Yến cô nương vừa là đồng liêu vừa là bạn này rất có năng lực nhưng thường thức đời sống lại cực kỳ thiếu thốn. Hắn lại chỉ vào tro tàn rơi trên mặt đất, nói tiếp,

-“Khi nhóm lửa trước phải dùng mạch cán nhi, cỏ khô nhỏ vụn dễ bắt lửa, sau đó mới cho các cành củi to hơn vào. Thời tiết cực nóng lại khó ráo, rất dễ châm, giống như vậy từ phòng bếp lan ra ngoài, tuy không dám nói thường thấy nhưng ở nông thôn không phải không có!

 

Yến Kiêu bừng tỉnh đại ngộ, âm thầm ghi tạc trong lòng, lúc này mới cùng Quách ngỗ tác đi vào.

 

Trong phòng bị cháy gần như sạch sẽ, đen nhánh một mảnh, chỉ có hai thi thể ở trên giường đất là rõ ràng.

 

Quách ngỗ tác lắc đầu, nhíu mày,

-“Hai vị lão nhân, ban ngày lại ngủ say sao? Nếu tỉnh, cũng nên kêu to vài tiếng. Có lẽ là thân mình suy yếu, thanh âm không đủ lớn, rất mau bị ngộp chết?

 

Yến Kiêu không lên tiếng, chỉ cẩn thận xem xét dấu vết bị cháy, nhìn một lát liền nhíu mày lắc đầu. Thời đại này, dụng cụ đều bằng gỗ đặc, không giống xã hội hiện đại dùng gỗ miếng, dễ bắt cháy, cho nên bàn, ghế, giường tủ muốn cháy đến như trước mắt thì phải có thời gian rất lâu. Nếu thật là hàng xóm nhìn thấy khói bốc nghi ngút mới cùng nhau dập lửa, hoàn toàn không có khả năng cháy thành như vậy.

 

Mặt khác, nếu tình huống đúng như Vương thị nói, như vậy phòng bếp hẳn phải bị cháy lợi hại nhất, nhưng hôm nay nhìn thấy nào cũng cảm thấy trong nhà mới lần đầu tiên nổi lửa.

 

-“Tứ chi cuộn tròn, thành tình trạng đầu quyền.

Yến Kiêu trong lòng đại khái đã hiểu rõ, nhanh nhẹn đeo bao tay, nói với Quách ngỗ tác,

-“Mỗi người một khối, cùng làm đi!

 

Quách ngỗ tác gật đầu, cẩn thận nhìn một hồi, sau đó lấy trong rương ra một cây tăm bông sạch sẽ, cẩn thận cho vào khoang mũi người chết. Hắn đột nhiên ah một tiếng, tăm bông thế nhưng vô cùng sạch sẽ....

 

Hai người liếc nhau, trong lòng đều nhảy dựng. Nếu thật sự chết vì hỏa hoạn, xoang mũi và khoang miệng chắc chắn có một lượng lớn tro bụi, thậm chí là huyết mạt.

 

Xem ra, bị Bàng Mục nói đúng rồi, đây vốn không phải là chuyện ngoài ý muốn!

 

Yến Kiêu nhíu mày, xoay người lấy dao phẫu thuật,

-“Quách tiên sinh, ngươi trước giúp ta bẻ, chúng ta mổ ra nhìn xem....

 

Thi thể cháy thành như vậy, chứng cứ bên ngoài lại ít cực kỳ, muốn điều tra nguyên nhân tử vong thực sự, chỉ có thể giải phẫu.

 

Quách ngỗ tác gật đầu, vừa duỗi tay, liền nghe bên ngoài hét lớn,

-“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 14.

 

Yến Kiêu và Quách ngỗ tác cùng quay đầu, đồng thanh đáp,

-“Nghiệm thi....

 

-“Không được!

Vương Đại Dũng vừa rồi lên tiếng hỏi, khuôn mặt ngăm đen đỏ bừng, môi run run,

-“Cha mẹ ta đã chịu tội như thế, đi cũng không thoải mái, ta không cho các ngươi giày xéo bọn họ như vậy!

 

Yến Kiêu không biết phải làm sao, người nhà ngăn cản phá án là phiền phức nhất!

 

Quách ngỗ tác kiên nhẫn nói:

-“Chúng ta biết ngươi trong lòng khổ sở, chỉ là có nhiều kỳ quặc, vẫn nên cẩn thận xem mới tốt, cũng có thể để nhị lão nhắm mắt!

 

-“Ngươi có ý gì, sao lại không thể nhắm mắt?

Vương Đại Dũng trừng mắt, mũi phun khí thô, hiển nhiên là cực kỳ tức giận,

-“Cho rằng chúng ta nói dối sao?

 

Quách ngỗ tác vốn không giỏi nói chuyện, hắn lại hùng hổ như thế, càng không biết ứng đối thế nào, chỉ nói:

-“Cũng không phải như vậy!

 

Vương thị cũng ngồi bệch xuống đất, vừa khóc vừa giẫm chân, còn nói cái gì mà cuộc sống này thật không thể sống được nữa, nhìn rất đáng thương.

 

Quách ngỗ tác bị nàng làm sợ đến phải liên tục lui lại. Hắn đối với nữ tử không biết phải làm sao, không ngừng xoa xoa hai tay, nhìn rất buồn cười lại đáng thương.

 

Yến Kiêu vừa giận vừa buồn cười, tiến lên kéo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hắn không cần nói chuyện. Hiện giờ bọn họ nói cái gì cũng là lửa cháy đổ thêm dầu.

 

Người đương thời coi trọng nhập thổ vi an, đừng nói là người nhà, ngay cả mấy hàng xóm ở lại làm chứng, nghe xong cũng sôi nổi bàn tán, biểu lộ không đồng tình.

 

-“Sao có thể như vậy?

 

-“Đúng vậy, người đã không còn, ngay cả thân mình nguyên vẹn cũng không cho sao?

 

-“Chém đầu còn có thể lưu toàn thây, như thế này cũng quá tàn nhẫn!

 

-“Chết cháy đã chịu đủ tội, lúc này còn mổ bụng người ta, xuống địa phủ, chẳng phải Diêm Vương gia cũng không nhận ra sao?

 

-“Tiểu cô nương kia cũng là ngỗ tác? Nhìn khá xinh đẹp sao lại xấu xa như vậy?

 

-“Đúng, thanh danh truyền đi còn muốn sống nữa không? Ta thấy đời này nàng không gả được rồi!

 

-“Hừ, ai dám lấy mụ la sát như vậy!

 

Mấy bà tám thì thầm như thế, Đồ Khánh đều nghe rành mạch, lập tức rút đao -“Người trong công môn há có thể cho phép các ngươi bình loạn?”

 

Những người này bị lưỡi đao chói lọi dọa sợ tới mức run run, người nhát gan suýt chút nữa là tè ra quần, đâu còn ai dám lắm miệng, lập tức co người ngậm miệng.

 

-“Hồ nháo!

Bàng Mục đi vào, nhìn thấy hiện trường loạn thành một đoàn, lập tức quát lớn,

-“Đều thu hồi bộ dáng du côn vô lại lại cho bản quan.

 

Yến Kiêu và Quách ngỗ tác lại cảm thấy thanh âm của hắn như tiếng trời, hai người cùng nhìn qua, giống như gà con thất lạc đã lâu rốt cuộc cũng tìm được gà mẹ, tình thâm ý thiết hô to,

-“Đại nhân!

 

Nếu không phải tình cảnh không thích hợp, Bàng Mục thật muốn cười thành tiếng.

 

Yến Kiêu chỉ chỉ Vương thị vẫn còn giãy nẩy trên đất, sau đó túm váy chạy tới thì thầm với Bàng Mục vài câu, liền thấy mắt đối phương sáng lên, giống như dã lang phát hiện ra con mồi, chờ không kịp muốn thử móng vuốt.

 

-“Người tới, bắt lấy người, trông coi cẩn thận.

 

Bàng Mục đen mặt lên liền có lực uy hiếp kinh người, khiến Vương thị sợ run, lập tức ngừng kêu khóc.

 

-“Đại nhân, đây là làm sao?  Thôn trưởng nóng nảy, tiến lên dò hỏi.

 

-“Mới rồi ngỗ tác đã đơn giản xem qua tình huống, hai vị lão nhân gia vốn không phải bị thiêu chết!

Bàng Mục khoanh tay, lạnh lùng nhìn vợ chồng Vương Đại Dũng,

-“Án kiện còn nghi vấn, mạng người lớn hơn trời, bản quan lệnh cho ngỗ tác ngay tại chỗ nghiệm thi, nếu có người cản trở, xử theo tội đồng mưu....

 

Nói xong giơ tay lên, thủ hạ của Đồ Khánh liền lập tức vây lại, bảo hộ hiện trường vụ án kín không chỗ hở.

 

Các hàng xóm vừa rồi còn cảm thấy bất bình thay người khác, lúc này như gà rừng bị bóp chặt cổ, vội vàng lui ra ngoài, sợ mình bị xem là đồng lõa.

 

Nông dân sao có thể đấu với quan binh, Vương Đại Dũng vừa rồi còn nổi trận lôi đình, sắc mặt liền trắng bệch, cùng Vương thị co lại thành một đoàn, ba hài tử cũng nắm chặt cánh tay bọn họ, mắt nhìn Bàng Mục lộ vẻ sợ hãi....

 

Tề Viễn ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

-“Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, đại nhân chúng ta chấp pháp công bằng, công chính nghiêm minh, không oan uổng người tốt nhưng cũng tuyệt không bỏ qua ác nhân. Đừng sợ!

 

Hắn không cười còn đỡ, cười lên liền khiến đám người Vương thị run nhiều hơn.

 

Thi thể bên ngoài bị thiêu rất nghiêm trọng, nhưng có lẽ thời gian cháy không bao lâu, mô liên kết vẫn còn đàn hồi.

 

Yến Kiêu vừa mổ cổ người chết liền thở dài nói với Quách ngỗ tác và người phụ trách ghi chép,

-“Phần cổ dưới da, cơ bắp có xuất huyết, xương cổ họng và xương gáy bị gãy, rõ ràng là bị người bóp cổ chết...

 

Quách ngỗ tác và người phụ trách ghi chép còn chưa quen với cách dùng từ của nàng, liền thò đầu xem kỹ, sau đó hỏi rõ những chỗ chưa hiểu.

 

Yến Kiêu căn cứ theo  hiện trường mà kiên nhẫn trả lời. Có vật thật hiệu quả cao hơn nhiều, Quách ngỗ tác dụng tâm nghe, cảm thấy những nan đề trước kia không hiểu giờ lại vô cùng rõ ràng, trong đầu cũng dần dần có khái niệm.

 

Sau đó, Yến Kiêu lại mổ lồng ngực người chết,

-“Người nữ trước khi chết, ngực trái từng bị vật nặng đánh, dưới da xuất huyết nghiêm trọng, một xương sườn bị rạn nứt nhỏ, cái khác bị gãy, nhưng không có tạo nên vết thương trí mạng!

 

-“Chẳng lẽ hiếu tử hiền tôn đều là giả vờ?

Quách ngỗ tác cả kinh,

-“Hai vị lão nhân gia vẫn luôn bị ngược đãi?

 

Muốn đánh gãy xương sườn, lực tay phải thật lớn ah. Thật quá tàn nhẫn....

 

-“Không giống!

Yến Kiêu lắc đầu,

-“Dấu vết mới, hẳn là vừa mới hình thành, ta cũng không tìm được vết thương cũ trên người bọn họ!

 

Nghĩ nghĩ, nàng lại bổ sung,

-“Đương nhiên, không loại trừ có vết thương cũ ngoài da nhưng hiện tại đều không thể nhìn thấy!

 

Có điều, tuy hiện đã có thể khẳng định người chết do bị bóp cổ, nhưng rốt cuộc là ai làm? Ở niên đại không có thiết bị theo dõi, cũng không thể tiến hành kiểm nghiệm theo công nghệ cao, thật khiến người ta nghĩ đến nát óc.

 

Không có người quấy nhiễu, việc nghiệm thi tiến hành rất thuận lợi, chưa đến một canh giờ là kết thúc.

 

Ba người Yến Kiêu ra cửa, hung hăng hít thở không khí trong lành, gật đầu với Bàng Mục lại đưa ghi chép báo cáo cho hắn xem.

 

Quách ngỗ tác lúc đầu thấy Yến Kiêu trích nội tạng, từ lưỡi, đến tâm can tì phế thận, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, động tác lưu loát mây trôi nước chảy, hiển nhiên là đã trải qua trăm ngàn lần thực tiễn mới có, hắn không khỏi khâm phục rồi lại theo bản năng thấy sợ hãi, lúc này tay chân vẫn như nhũn ra, ngồi xuống tảng đá ven đường, thở dốc.

 

Lại nhớ tới Yến Kiêu nói với hắn,

-“Nhìn cho kỹ, theo ta thao tác thế nào?

 

Hắn liền nhịn không được mà cổ họng phát ngứa, nghe ý tứ nàng, về sau trong chương trình học của hắn cũng có cái này? Hắn đột nhiên cảm thấy có chút tuyệt vọng, ánh mắt càng thêm tan rã...

 

Góc nhìn bất đồng, kết quả nhìn ra cũng khác biệt, Quách ngỗ tác ngồi như vậy liền có thể dễ dàng nhìn thấy góc độ mà người trưởng thành khom lưng xem lại không nhìn thấy.

 

Hắn vừa bình phục hô hấp, vừa theo bản năng nhìn chung quanh, không ngờ lại có tác dụng.

 

-“Lỗ tai của ngươi là ai cắn?” Hắn chỉ vào lỗ tai của Đại Ngưu, trưởng tử của Vương thị, hỏi.

 

Lỗ tai bị cắn đến nát da, miệng vết thương còn không ngừng chảy máu, hiển nhiên là vừa bị cắn không lâu. Chỉ là Đại Ngưu mang khăn trùm đầu, bốn phía lại có tóc mái che khuất, không nhìn kỹ, căn bản không thấy được.

 

-“Ở đâu?

 

Yến Kiêu vừa nghe nói liền chạy tới, ai ngờ nữ nhân vừa rồi còn trầm ổn yên lặng lại như dã thú bị chọc trúng nghịch lân, đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, như đạn pháo hung hăng xông vào nàng.

 

Yến Kiêu chỉ mãi lo tìm chứng cứ, không dự đoán được Vương thị sẽ đột nhiên công kích, bị đánh trúng, cả người liền văng ra, chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất thì Bàng Mục đã ngay lúc Vương thị có động tác mà bước nhanh lên, khó khăn đỡ được nàng, một tay khác chống trên mặt đất.

 

Bàng Mục tức giận quát lớn,

-“Người tới, bắt lấy bà điên này!

 

Yến Kiêu vội bò dậy, nâng cánh tay hắn lên xem xét, thấy lòng bàn tay rướm máu, còn dính nhiều mảnh đá vụn cùng bùn đất, rất đán sợ.

 

Nàng vội vàng nhờ người mang rương dụng cụ của mình đến, lấy ra cồn và băng dính, cẩn thận lau cho hắn,

-“Thật xin lỗi, là ta không lưu tâm lại liên lụy ngươi bị thương....

 

-“Đây mà tính là bị thương?

 

Bàng Mục kinh nghiệm sa trường, có vết thương nào mà không thấy qua, loại thế này chỉ là rách da bình thường, không tín là gì, thấy nàng trịnh trọng như vậy, hắn lại có chút ngượng ngùng, muốn rút tay lại, quan tâm hỏi:

-“Ngươi không việc gì chứ?

 

Hắn da dày thịt béo, bị thương chảy máu nhiều hơn nữa vẫn có thể tung tăng nhảy nhót nhưng nàng mềm mại trắng nõn lại nhu nhược như thế, bị thương chắc sẽ khóc. Đôi mắt xinh đẹp linh động, cười rộ lên liền như vành trăng non, hắn nhìn thấy liền thấy thoải mái, tốt nhất là không nên khóc.

 

-“Ta có thể có chuyện gì chứ? Ngươi đừng lộn xộn!

Yến Kiêu nghiêm mặt,

-“Đây là hiện trường vụ án, thời tiết lại nóng, vốn là vi khuẩn dễ sinh sôi nảy nở, nếu không cẩn thận, bị nhiễm trùng, cắt chi là chuyện nhỏ, còn chết người ah!

 

Bàng Mục lần đầu tiên thấy nàng nghiêm túc như thế, nhất thời không biết ra làm sao. Cái gì mà vi khuẩn sinh sôi nảy nở, rồi nhiễm trùng, càng nghe càng không hiểu.

 

Hắn gãi đầu, để mặc nàng đùa nghịch, còn cười nói:

-“Đây không phải dùng để xử trí thi thể sao? Sao lại dùng cho ta?

 

Yến Kiêu trừng hắn,

-“Ta có từng nói đều dùng cho người chết sao?

 

Pháp y thường đi đầu thăm dò hiện trường, khó tránh có va đập, trong rương của nàng luôn có một cái hộp bị Tề Viễn hiểu lầm là thực hộp, bên trong đựng các loại thuốc và dụng cụ y tế, có thể phòng ngừa nhiễm trùng.

 

Bàng Mục nhìn băng dính hiếm lạ,

-“Cái này thật thú vị, không cần quấn băng gạc liền có thể dính lại!

 

Nếu có thể dùng trong quân, sẽ tiết kiệm rất nhiều băng gạc nha.

 

-“Đừng nghĩ lung tung!

Yến Kiêu đóng hòm thuốc lại,

-“Đây là chỗ chúng ta mới có, ta tổng cộng cũng chỉ còn mấy cái, dùng xong liền không còn!

 

Bàng Mục vẻ mặt luyến tiếc, chỉ còn mấy cái, ngươi còn bỏ được mà đại tài tiểu dụng*, dán cho ta?

 

(Chú thích: đại tài tiểu dụng đại khái là lấy dao mổ trâu để giết gà, ý nói dùng thứ quý vào việc không cần thiết)

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 20/06/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts