Beta: Đào Mai
Chương 15.
Xử lý vết thương cho Bàng Mục xong, Yến Kiêu xoay người, vẻ mặt lạnh băng nói với Vương thị,
-“Ngươi biết dấu răng có thể so đối không?”
-“So, so cái gì?” Vương thị vẻ mặt mờ mịt, tay nắm chặt trưởng tử.
Yến Kiêu mặt không biểu tình, lần nữa mang bao tay, nói với Tề Viễn,
-“Tề đại nhân, làm phiền cho người đè tiểu tử này lại, ta cần lấy mẫu.”
Tề Viễn sớm đã bốc hỏa, nghe xong liền sảng khoái đáp:
-“Được, lão Đồ.”
Vương thị lập tức hét lên như bị chọc tiết, Vương Đại Dũng cũng muốn ngăn cản, Đại Ngưu thấy tình huống không ổn liền bỏ chạy, đều bị nha dịch đã trải qua huấn luyện quật ngã trên đất.
Yến Kiêu làm lơ ánh mắt ác độc như muốn ăn thịt người của hắn, bình tĩnh lau thuốc màu trên lỗ tai hắn, vững vàng ấn dấu. Sau đó, nàng đưa trang giấy này cho Quách ngỗ tác bảo quản, lại dùng bùn ướt làm ấn bản, ấn lên hàm răng của hai thi thể, còn đưa lên dưới ánh mặt trời, cẩn thận kiểm tra.
Haizz, nếu có camera và máy tính thì tốt rồi, như thế này thật sự là phí hai mắt.
Thật lâu sau, nàng mới nói với Bàng Mục,
-“Xong, là dấu răng của thi thể nam.”
Bàng Mục ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ lên mặt Đại Ngưu,
-“Tiểu tử, mau nói, nếu nhà ngươi hoà thuận như thế, gia gia ngươi vì sao lại cắn ngươi? Hắn là một lão nhân bị liệt nhiều năm, làm sao có thể cắn được lỗ tai của ngươi?”
Hắn đứng lên, cao giọng phân phó,
-“Đem nghi phạm về huyện nha, lập tức khai đường.”
Người nha môn phần phật tới, phần phật đi, còn mang theo một nhà năm người Vương Đại Dũng vốn là người báo án cùng thôn trưởng và vài người làm chứng. Điều này hiển nhiên làm thôn dân thôn Thanh Sơn vô cùng kinh ngạc.
-“Xảy ra chuyện gì vậy?”
-“Ta vừa nghe ngóng được, Vương lão đầu cùng thê tử hắn là bị người giết....”
-“Trời ạ, ai mà tàn nhẫn như vậy?”
-“Người đều mang đi, còn sai được sao. Thật không ngờ được!”
-“Ta đã sớm cảm thấy Vương thị không phải người đứng đắn, độc nhất là lòng dạ đàn bà, chắc chắn là nàng làm!”
-“Hừ, bớt nói lung tung đi, sao trước kia không nghe ngươi nói vậy?”
Đây là lần đầu Yến Kiêu bước đến tòa án cổ đại. Hiện trường không khác mấy so với rất nhiều văn vật di tích mà nàng đã nhìn thấy, hai bên có hai hàng nha dịch, tay cầm côn, đồng thanh quát khẽ, rất có lực uy hiếp, phàm là người chột dạ nhát gan, chắc chắn sẽ không chịu được bao lâu.
Bàng Mục thay quan phục, ngồi sau án. Đám người Yến Kiêu và Quách ngỗ tác, Liêu Vô Hà chia ra đứng hai bên, một nhà Vương Đại Dũng quỳ trước công đường.
Hai tiểu hài tử không có năng lực gây án, tạm thời được bài trừ hiềm nghi, được đưa ra sau, cũng coi như có nhân tính.
Hai vị lão nhân là bị mưu sát, chứng cớ vô cùng xác thực, lại thêm hàng xóm chứng minh nhiều ngày qua không có người ngoài đến nhà Vương gia, các nha dịch lập tức gõ côn ầm ầm, áp lực như nước biển từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn ào đến, chỉ trong chốc lát, Vương thị liền khai.
Vương thị đối với Yến Kiêu tự tay lấy được bằng chứng, hận đến tận xương thủy, oán hận nhìn nàng, mắng,
-“Ngươi là tiểu thư thiên kim cao quý, không lo ăn mặc, sống trong nhung lụa, nào biết cuộc sống của ta khổ như thế nào? Cha mẹ chồng người khác thân thể cường kiện, nam nhân có thể giúp ra đồng làm việc nặng, nữ nhân cũng có thể giúp trông hài tử, làm việc nhà. Nhưng vì cái gì, chúng ta lại xui xẻo như vậy. Hai chúng ta phải nuôi bảy miệng ăn. Ta và Đại Dũng mỗi ngày ngủ không quá ba canh giờ, cuộc sống như thế, còn không bằng chó trên đường. Mười mấy năm, hai lão bất tử kia còn không chịu chết đi. Hiện Đại Ngưu đã mười bảy nhưng vì thiếu ăn thiếu mặc, lớn lên còn không cường tráng bằng hài tử mười bốn, mười lăm tuổi nhà người ta. Trong nhà nghèo như vậy, lại có hai cái gánh nặng, làm gì có cô nương nguyện ý gả cho, liên tục hỏi hai ba mối đều không thành, ngay cả bà mối từ xa nhìn thấy ta liền quay đầu bỏ đi. Còn có hai đứa nhỏ không thể phát triển thân thể nữa. Cuộc sống này, ta thực sự không sống nổi nữa!”
Vương thị vừa nói vừa khóc, nước mắt giàn dụa khắp mặt, theo cổ chảy xuống, làm ướt cả vạt áo.
Nhưng nói xong những lời cuối, nàng như đã khóc hết nước mắt, gương mặt trở nên chết lặng,
-“Đại Ngưu vẫn là hảo hài tử, mỗi ngày giúp ta lau mình cho bọn họ, hôm nay ta chẳng qua mới oán giận hai câu, lão bất tử kia liền cắn Đại Ngưu. Ta rất giận, cảm thấy một mảnh thiệt tình đều quăng cho chó, liền giết cho chết. Lúc ta gϊếŧ rất thống khoái nhưng lại không nỡ xa bọn nhỏ, không muốn ngồi tù, liền nổi lửa thiêu cháy!”
Vương Đại Dũng như bị sét đánh, sợ ngây người,
-“Hương Tú, ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi đừng nói bậy trước mặt đại nhân.”
Nói xong, run rẩy đưa tay nắm nàng, thanh âm mang theo vài phần nức nở,
-“Mau nói với đại lão gia là ngươi nói bậy đi!”
Vương thị cắn chặt răng, giơ tay tát hắn một cái, vừa khóc vừa mắng,
-“Ngươi mới nói bậy. Chính là lão nương gϊếŧ cha mẹ ngươi. Hai lão bất tử kia…”
Càng nói, nàng càng khóc nhiều hơn, cả người đều phát run.
Vương Đại Dũng mặc cho nàng đánh, nước mắt cũng rơi ra nhưng vẫn không chịu buông tay, chỉ biết máy móc lặp lại,
-“Không thể, ngươi là người rất tốt, không thể nào!"
Vừa nghe, cảm giác cái gì cũng đúng nhưng Yến Kiêu lại nghĩ Vương thị tuyệt đối không phải là hung thủ, ít nhất, người động thủ trước tuyệt đối không phải là hai vị lão nhân kia.
Bàng Mục cũng thấy không đúng lại không nói rõ là không đúng ở đây, liền quay sang hỏi mấy người hàng xóm.
Mấy người hàng xóm thấy sự tình chuyển biến, Vương thị đã tự nhận, đâu còn dám nói lung tung. Chỉ là hàng xóm nhiều năm, quan hệ xưa nay cũng tốt, vì thế liền nhịn không được mà nói tốt giúp nàng.
-“Đại nhân, Vương thị giết người là không nên, nhưng từ lúc nàng gả đến vẫn luôn tận tâm tận lực hầu hạ, bình thường chúng ta đến chơi, hai vị lão nhân còn khen nàng ah....”
-“Đúng vậy, đại nhân, bệnh lâu trước giường vô hiếu tự. Con dâu như Vương thị cũng là khó tìm, cầu ngài từ bi mà phán nhẹ một chút!”
-“Hai vị lão nhân bệnh mười mấy năm, sắc mặt vẫn hồng nhuận, trên người không có chỗ nào bị hoại tử, có thể thấy được Vương thị chăm sóc tận tâm. Hai phu thê bọn họ ngày thường thành thật bổn phận, nếu không cùng đường, như thế nào sẽ….”
Người nông thôn, ngày trôi qua vốn gian nan, thường trong nhà có một người bệnh liền không có gì ăn, mà hai vị lão nhân nhà Vương gia bị liệt nhiều năm, dưới còn ba hài tử chưa trưởng thành, nhắc tới, không ai tránh khỏi thổn thức...
Đại Lộc triều luật pháp nghiêm minh cũn không phải bất cận nhân tình, nếu quả thật có nguyên nhân, quan viên cũng có thể xử nhẹ. Giống như Vương thị, theo lý, nàng giết hai người đáng bị xử trảm nhưng xét đến nàng nhiều năm cực khổ, có thể chuyển thành lưu đày. Tuy vất vả lại cùng người thân trời nam biển bắc nhưng dù sao vẫn còn sống, vẫn còn tia hi vọng....
Bàng Mục thở dài, vẻ mặt như động dung,
-“Nếu đã quyết định giết người, sao ngươi còn ẩu đả với cha chồng?”
Vương thị vẻ mặt mờ mịt mà Đại Ngưu vẫn luôn trốn tránh lại run lên, hắn lén đưa mắt nhìn Bàng Mục, bắt gặp ánh mắt đối phương bình tĩnh là sắc bén như lưỡi dao, liền vội vã cúi đầu. Nhưng thân mình lại run lợi hại hơn.
Vương thị mặt đầy nước mắt, nói:
-“Ta thật sự rất hận hắn, cha chồng nhà người ta đều mạnh khỏe, là trụ cột trong nhà, còn hắn…”
Nàng chưa nói xong, Bàng Mục đã gõ kinh đường mộc thật mạnh, biểu tình biến đổi,
-“Ngươi nói dối!”
Kinh đường mộc âm thanh thật to còn có tiếng vang, giống như kim châm vào tai.
Vương thị cả người run rẩy, ngã ngồi xuống đất, miệng vẫn lắp bắp nói;
-“Dân phụ, dân phụ đều khai rồi!”
-“Người bị thương rõ ràng là mẹ chồng ngươi, nếu do ngươi làm sao lại nhớ nhầm?”
Bàng Mục cười lạnh, chỉ vào Đại Ngưu, quát lớn,
-“Vương Đại Ngưu, ngươi không nói, để bản quan nói thay ngươi. Ngươi trong lòng oán hận, nhân lúc mẫu thân không để ý liền đánh nãi nãi cho hả giận, nào ngờ bị gia gia cắn bị thương, nhất thời tức giận liền bóp chết hai người. Khi mẫu thân ngươi đến thì đã muộn, lại không muốn để ngươi ngồi tù liền ngụy trang thành cháy, lại đuổi ngươi ra ngoài, nói dối là sáng sớm ngươi đã mang đệ muội ra ngoài, hoàn toàn không biết gì?”
Thanh âm của hắn càng lúc càng lớn, ngữ tốc cũng nhanh hơn, dày đặc như tiếng trống nện vào lòng mọi người.
Bàng Mục còn chưa nói xong, Vương Đại Ngưu đã run như cầy sấy, quỳ xuống.
Vương thị khóc càng dữ, lết gối về phía trước, kêu khóc,
-“Đại nhân, không phải, là dân phụ giết. Dân phụ ngu dốt, vừa rồi lại sợ hãi nên mới nhớ nhầm. Cầu xin đại nhân bỏ qua cho Đại Ngưu, chém dân phụ đi!”
Nàng vừa nói vừa dập đầu thật mạnh, mới mấy cái, trên trán đã chảy máu. Máu hòa nước mắt từ mặt chảy xuống cổ, để lại một vệt màu đỏ uốn lượn, nhìn vừa đáng sợ lại đáng thương....
Sự tình phát triển đến nước này, Vương Đại Dũng đã sớm sợ ngây người. Hắn há hốc miệng, nhìn thê tử lại nhìn trưởng tử mặc cho mẫu thân thay mình gánh tội mà vẫn chưa từng giãy dụa, bỗng nhiên ngã ngồi xuống đất, lệ rơi đầy mặt,
-“Tội gì chứ, tội gì chứ!”
Kế tiếp đã không còn chuyện của ngỗ tác, Yến Kiêu và Quách ngỗ tác liền lui ra sau.
Yến Kiêu nhìn lên bầu trời mùa thu trong xanh, nặng nề thở dài. Thời tiết rõ ràng đẹp như vậy nhưng trong lòng nàng lại u ám, nặng trĩu. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 16.
Cuối cùng kết quả thẩm tra không khác suy đoán của Bàng Mục là mấy!
Mấy ngày trước, Vương thị năn nỉ mọi cách để bà mối nói vun vào nhưng nhà cô nương kia vẫn không chịu, còn nói Vương Đại Ngưu không có bản lĩnh cũng không cần cù bổn phận, thà làm gái lỡ thì cũng không theo hắn.
Vương Đại Ngưu luôn xem hai lão nhân là gánh nặng, nghe vậy, trong cơn giận dữ liền chạy tới nhục mạ, đánh đập. Lão thái thái không thể đánh trả, lão gia tử cố dùng hai tay nâng nửa người trên, hung hăng cắn vào lỗ tai hắn.
Vương Đại Ngưu thẹn quá thành giận, đến khi phục hồi tinh thần thì hai lão nhân đã bị hắn bóp chết.
Vương thị nghe được động tĩnh chạy đến, khiếp sợ vô cùng nhưng việc đã đến nước này, nàng lại không đành lòng nhìn nhi tử bị bắt, tình thế cấp bách liền nổi lửa, ý đồ giấu trời qua biển. Không ngờ lại sơ hở chồng chất.
Vương Đại Ngưu đương nhiên đáng chết, tiếc cho Vương thị vất vả hơn nửa đời người, một ngày lành cũng không có, giờ bì bao che nhi tử, ngụy trang chứng cứ mà bị phán tù một năm.
Vương Đại Dũng lại khiến Yến Kiêu lau mắt mà nhìn, hắn không viết hưu thư cho Vương thị như nhiều thôn dân suy đoán, mà thỉnh thoảng lại đến đưa cơm cho Vương thị, còn nói mình có lỗi với nàng.
Hắn nói:
-"Mấy năm qua nàng hầu hạ cha mẹ ta, không nửa câu hoán hận, mỗi ngày dù muộn cũng chờ ta trở về nhà. Hiện giờ tới phiên ta chờ nàng."
Vụ án kết thúc, nha môn cũng có mấy ngày thanh nhàn.
Đảo mắt liền đến Trung thu, vụ án cử tử bị hại ở Thúy Bao sơn dần dần có chút manh mối. Người phái đi tra án gởi tin về, nói ở mấy châu huyện phía nam phát hiện hành tung khi còn sống của người chết, cũng xác định có mấy người đi cùng, bọn họ hiện đang tăng nhân thủ đuổi theo về hướng bắc.
-"Mấy người?" Đồ Khánh kinh ngạc, "Chẳng lẽ là cả đám gây án?"
-"Cũng chưa chắc!"
Bàng Mục lắc đầu
-"Bên phía Điều Dương còn chưa có tin tức truyền về, mấy người này chưa hẳn quen nhau. Vả lại dù quen cũng không nhất định tất cả đều động thủ."
-"Kỳ thi mùa xuân sắp tới, trên đường chắc chắn có nhiều cử tử đi thăm, mọi người gặp nhau cùng trao đổi, hợp ý thì cùng đồng hành lên đường, đi đến vài nơi lại chia ra cũng là bình thường. Quan trọng là ở chỗ người đồng hương kia."
Trong bốn người, chỉ có Liêu Vô Hà xuất thân khoa cử, quen thuộc trình tự trong đó, lập tức giải thích nghi hoặc.
-"Đúng vậy!"
Tề Viễn phụ họa,
-"Bụng người cách một lớp da, có phải bằng hữu hay không, nói sau đi. Hơn nữa, không phải khi Yến cô nương bọn họ đã nói, cơ bản có thể xác định chỉ một người động thủ!"
Nếu có từ hai hung thủ trở lên, e là người chết không có khả năng phản kháng, hiện trường cũng sẽ không thảm thiết như vậy!
-"Cứ từ từ mà xem đi, chúng ta vẫn nên chuẩn bị đón Trung thu đi!"
Nói đến Trung thu, vẻ mặt Đồ Khánh liền không nghiêm túc như ngày thường, ý cười trên mặt cũng nhiều hơn.
-"Tiểu tử ngươi có phải buổi sáng mang một sọt cua đến sau bếp không?"
Bàng Mục vừa đánh Tề Viễn một cái, vừa cười nói:
-"Trung thu, cũng không để người ta nghỉ ngơi một chút!"
Triệu thẩm sẽ không biết làm cua, ai làm, quá rõ như ban ngày rồi!
-"Ui, hiện còn chưa đâu vào đâu cả."
Tề Viễn ôm vai, đau đến nhếch miệng,
-"Đại nhân, nguyên soái, quốc công gia, ngài là đau lòng?"
-"Tiểu tử, ngươi ngứa da phải không?"
Bàng Mục bị hắn chọc cười, dứt khoát đánh cái nữa, còn lôi kéo hắn ra ngoài
-"Cũng có mấy ngày không luyện quyền, đi, đi đến diễn võ trường cho ngươi mài da...."
Tề Viễn vội vàng xin tha,
-"Ngài thương xót ta đi...."
Hắn sao có thể đánh lại Bàng Mục, nói là đối luyện còn không phải là làm bao cát cho người ta đánh.
Bàng Mục mặc kệ hắn, Liêu Vô Hà và Đồ Khánh không khuyên giải, ngược lại còn ồn ào phụ họa, sợ lửa cháy chưa đủ lớn, còn ở bên cho thêm gáo dầu....
-"Đúng nha, gần đây thời tiết nóng, mọi người khó tránh khỏi lười biếng, công phu cũng giảm sút!"
-"Đại nhân công vụ bận rộn còn không quên chỉ điểm võ nghệ. Tiểu Tề, ngươi thật có phúc nha!"
Tề Viễn tức giận đến đỏ mặt tía tai,
-"Bớt nói nhảm đi, phúc phận này, lão tử đưa, các ngươi dám nhận không?"
Liêu Vô Hà và Đồ Khánh cùng lắc đầu, phi thường khiêm tốn nói:
-"Không dám, không dám!"
Tề Viễn khó thở,
-"Uổng công làm huynh đệ mấy năm...."
Trong phòng bếp, Yến Kiêu cùng Triệu thẩm, A Miêu và mấy tiểu nha đầu khác xử lý sọt cua, nghe ở diễn võ trường đằng trước bỗng nhiên náo nhiệt, tò mò hỏi:
-"Đây là thế nào?"
Triệu thẩm cười đáp
-"Chắc chắn là mấy vị đại nhân đang luyện công...."
-"Đúng vậy!"
Tiểu nha đầu Hạnh Hoa mới đến hỗ trợ phòng bếp mấy ngày nay cũng nói:
-"Lâu lâu sẽ như vậy, cô nương quen thì tốt rồi!"
-"Cô nương, mấy việc vặt này chúng ta có thể làm, hay là người đến đằng trước xem náo nhiệt một chút đi, cũng thư giãn...." A Miêu nói.
Yến Kiêu đúng là chưa từng xem luận võ, có chút động lòng, quay đầu nhìn chỗ phát ra âm thanh vài lần.
Triệu thẩm và Hạnh Hoa thấy vậy đều khuyên nàng, còn đẩy nàng ra ngoài.
-"Thu thập mấy con cua thì tính là gì?"
Triệu thẩm cao lớn vạm vỡ, chỉ hai ba cái liền đẩy Yến Kiêu đến hành lang bên ngoài,
-"Lúc trước cũng đã xem ngươi làm rồi, cắt làm hai rồi nhúng qua bột mì, ta cũng có thể làm. Đợi là xong, chúng ta lại gọi ngươi là được mà!"
Yến Kiêu dở khóc dở cười, đành phải đi cách vách lấy bồ kết rửa tay sạch sẽ, sau đó đi đến đằng trước.
Một tảng đá màu xanh lớn được cải tạo thành diễn võ trường, có rất nhiều người bu quanh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.
Có người nhìn thấy Yến Kiêu, nhiệt tình chào hỏi:
-"Yến cô nương!"
-"Cô nương tới bên này xem đi, ở đây có chỗ ngồi râm mát!"
Có người dùng tay áo lau sạch ghế đá,
-"Yến cô nương, ngồi đi..."
Vốn chỉ định nhìn lén một chút, Yến Kiêu bị bọn họ làm như vậy liền có chút ngượng ngùng, liên tục nói cảm tạ, cuối cùng cũng ngồi xuống.
Liêu Vô Hà và Đồ Khánh cũng ở bên cạnh, ba người chào hỏi nhau.
Nơi này tầm nhìn quá tốt, đúng là ghế vip siêu cấp.
Trong sân, Bàng Mục và Tề Viễn chỉ mặc áo đơn, có chỗ còn ướt đẫm mồ hôi. Hai người quyền cước phi dương, ngươi tới ta đi, đánh vô cùng vui vẻ.
Đồ Khánh và Liêu Vô Hà dẫn đầu hò reo, lại có người mồm năm miệng mười thảo luận, tình hình vô cùng náo nhiệt.
Trước giờ, Huyện thái gia đều là quan văn, đừng nói là tập võ, cưỡi ngựa giỏi cũng không có mấy người, chúng nha dịch có khi nào gặp qua cảnh này, nhìn là mê.
Hai bên diễn võ trường là giá binh khí với đủ loại đao, thương, kiếm, kích, búa, rìu... có thể nói là đủ mười tám loại binh khí.
Hai người tay trần đánh trong chốc lát liền rút binh khí từ trên giá đấu với nhau, nhất thời, âm thanh ì đùng, thỉnh thoảng còn tóe ra tia lửa, khiến Yến Kiêu nhìn mà khiếp vía hãi hùng.
-"Yến cô nương không cần lo lắng!"
Liêu Vô Hà cười nói:
-"Chỉ là chơi đùa, đều có đúng mựt...."
Dừng một chút lại bổ sung,
-"Người tập võ, có vạ chạm cũng là bình thường, chỉ cần không thương gân động cốt thì không sao...."
Yến Kiêu... Ngươi không thấy giải thích như vậy càng dọa người hơn sao?
Lúc này thắng bại đã phân. Tề Viễn bị Bàng Mục một chân đạp ngã trê mặt đất, hừ hừ một tiếng, sau đó dứt khoát nhận thua,
-"Đại nhân uy vũ...."
-"Huyện thái gia thân thủ thật tốt!"
-"Huyện thái gia quá lợi hại!"
Chúng nha dịch không ngớt vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, cảm thấy xem còn hay hơn so với coi mãi võ bán nghệ ở đầu đường vào ngày tết nhiều.
-"Thống khoái!"
Bàng Mục cười ha ha, vừa ngẩng đầu liền thấy Yến Kiêu ngồi an tĩnh trong đám nam nhân ồn ào, như phượng hoàng lạc giữa bầy gà. Hắn gãi gãi đầu, người này tới lúc nào ah?
Yến Kiêu ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn, hai mắt cong như vành trăng non,
-"Đại nhân đúng là văn võ toàn tài!"
Bàng Mục cười cười, chưa kịp lên tiếng, đã nghe có người hỏi:
-"Không biết vị cô nương này là ai?"
Bàng Mục quay đầu, nhìn thấy người tới là Vương công công, liền giới thiệu:
-"Đây là ngỗ tác mới của nha môn bổn huyện. Yến cô nương đúng là đại tài, ngày đó đã giúp chúng ta phá một vụ án mạng, mấy ngày qua cũng lập được nhiều kỳ công...."
Yến Kiêu bị hắn nói đến đỏ mặt, liên tục xua tay,
-"Chỉ là trách nhiệm công việc mà thôi, đâu có thần kỳ như ngài nói...."
-"Ngươi đảm đương nổi...."
Bàng Mục chém đinh chặt sắt nói, lại giới thiệu với nàng,
-"Vị này chính là cố nhân trong kinh của ta, họ Vương, thay bằng hữu đến đây thăm hỏi."
Yến Kiêu gật đầu, lập tức chào hỏi Vương công công.
-"Tốt, thì ra cô nương chính là tân ngỗ tác mấy ngày nay thanh danh như mặt trời ban trưa, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng...."
Vương công công ánh mắt đảo qua giữa Bàng Mục và Yến Kiêu, cười như hồ ly trộm gà, vẻ mặt lại ôn hòa,
-"Bàng đại nhân vì nước vì dân, là quan tốt hiếm có, hiện có thêm nhân tài như Yến cô nương, càng như hổ thêm cánh!"
Nữ ngỗ tác, thật hiếm lạ. Nhưng thật sự là ngỗ tác sao?
Yến Kiêu mím môi cười thẹn thùng, nhìn rất phúc hậu và vô hại,
-"Vương tiên sinh quá khen, chỉ là ta không ngờ Bàng đại nhân còn có bạn cũ trong kinh, hẳn là nhân vật lợi hại, làm ta thấy sợ hãi...."
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng nàng thấy vị Vương tiên sinh này rất giống gay, lại thêm lai lịch của hắn.... Có lẽ nàng trong lúc vô ý đã phát hiện ra bí mật gì đó không chừng.
Liêu Vô Hà, Đồ Khánh và Tề Viễn đưa mắt nhìn nhau, bộ dáng muốn cười lại cười không nổi.
Bàng Mục cũng thầm nghĩ không tốt, vội nói:
-"Đều không phải người ngoài, các ngươi cũng không cần khách khí như vậy. Tới, tới, cùng ngồi đi."
Vương công công sửng sốt, sau đó cười như hiểu rõ. Hay ah, Quốc công gia cũng chưa tiết lộ cái gì ah!
Xem luận võ xong, Yến Kiêu cảm thấy mỹ mãn, cũng không lôi kéo làm quen với Vương công công, khách khí vài câu rồi rời đi.
Vừa đến phòng bếp, liền thấy một nha dịch mang theo một con cá cao to bằng nửa thân người, mấy người Triệu thẩm đều luống cuống tay chân, vội vàng tìm đồ để đựng.
-"Ah, cá thật lớn!" Yến Kiêu cười hỏi: "Ở đâu vậy?"
Post on 20/06/2022
No comments:
Post a Comment