Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 10


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 19

 

Bên ngoài quả nhiên rất náo nhiệt, ngôi sao trên bầu trời đêm đều bị đủ loại đèn màu lộng lẫy làm cho thất sắc. Đưa mắt nhìn chung quanh, nơi nơi đều là tiếng cười đùa ầm ĩ, chỉ nhìn thôi cũng bất tri bất giác mà bị cảm nhiễm.

 

Trong không khí có rất nhiều mùi hương, thỉnh thoảng còn có tiếng pháo trúc vang lên cùng với tiếng hoan thanh tiếu ngữ, càng làm cho không khí ngày hội thêm náo nhiệt.

 

Yến Kiêu ở thời hiện đại chỉ có khói bụi ô nhiễm, đâu từng trải qua việc này, vừa ra cửa liền nhìn ngây người, ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc,

-“Thực sự rất có ý tứ!

 

Nhạc phu nhân cười nói:

-“Vậy sao? ngươi tuổi còn trẻ, không có việc gì đừng cả ngày nghẹn trong nha môn, rảnh rỗi nên ra ngoài đi dạo....

 

Bàng Mục từ quán ven đường mua hai cái hoa đăng đưa cho mẫu thân và Yến Kiêu, thấy nàng có chút kinh ngạc, hắn bỗng dưng cảm thấy mặt nóng lên

-“Ta thấy nữ quyến nhà khác đều mang theo.

 

Yến Kiêu cũng thoải mái hào phóng tiếp nhận,

-“Đa tạ!

 

Cây cầm không dài, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, đều cùng giật mình, nóng lên. Một người vội buông tay, nhìn chung quanh; một người lại vội vàng tiếp nhận, sau đó cười ha ha.

 

Bàng Mục và Nhạc phu nhân đều không hiểu ra làm sao?

 

Yến Kiêu lại nghĩ, một đôi thanh niên nam nữ có gì đó với nhau, liền chạm ngón tay vào nhau, sau đó cùng thẹn thùng, quá cẩu huyết!

 

Bàng Mục thấy nàng cười ngây ngô, vội gọi:

-“Yến cô nương!

 

Yến Kiêu chà chà khóe mắt, tươi cười sáng lạn,

-“Không có gì, chỉ là nhớ tới chút chuyện ở quê nhà thôi. Cảm ơn ngươi, đèn thật đẹp!

 

Mắt nàng vẫn còn ngấn lệ, đôi con ngươi càng thêm trong suốt sáng lạn, giống như giọt mưa đọng trên lá sen, cực kỳ đẹp.

 

Bàng Mục ho khan vài tiếng, vội dời tầm mắt, rồi lại nhịn không được mà nhìn lén, thấy Yến Kiêu vẫn đang tươi cười nhìn mình, mi mắt cong cong, hắn đột nhiên trong ngực vừa nóng lại mềm.

 

Nhạc phu nhân cười tủm tỉm, dùng sức vỗ cánh tay nhi tử, vui mừng nói:

-“Trưởng thành, hiểu chuyện.

 

Bàng Mục cười ngây ngô, ngực lại ưỡn cao hơn.

 

Ba người đi dạo về phía trước, dọc đường còn gặp vài nha dịch đang làm việc, mồ hôi đầy người, ra sức duy trì trật tự.

 

Yến Kiêu cảm khái,

-“Càng đến lúc này lại càng bận!

 

Nhìn trên đường là biết!

 

Các cửa hàng đều mở rộng cửa, treo dải lụa hồng, khua chiêng gõ trống chào mời khách. Hàng quán bày bán ven đường cũng nhiều hơn ngày thường gấp mười lần, chật ních cả một con đường.

 

Ở góc đường là một sân khấu kịch, có đủ loại tạp kỹ, xiếc, ảo thuật, ngửa đầu phun lửa, tay không chặt gạch… Ngay cả đốt pháo tống, ngày thường bị cấm thì nay là ngày hội, khắp chốn vui mừng, dù là Thánh nhân cũng mắt nhắm mắt mở, cho nên chỉ cần không gây ra hỏa hoạn, Bàng Mục cũng làm như không thấy.

 

Người càng lúc càng đông, khó tránh khỏi xô đẩy, cãi nhau, càng không nói tới những kẻ đục nước béo cò, muốn nhân dịp này mà kiếm chác.

 

Nghe Yến Kiêu kêu ra tiếng, Bàng Mục cười nói:

-“Bọn họ coi như còn tốt, lão Đồ từ hai ngày trước đã bắt đầu nổi nóng, không ai dám tiếp lời!

 

Đường phố đông đúc như thế, nha dịch căn bản không đủ dùng, phải cần Tuần kiểm địa phương điều động quân phòng, cho nên Đồ Khánh phải xuất mã. Hôm nay lại là ngày đầu tiên, rối ren cũng nhiều hơn, cho nên mặt Đồ Khánh luôn đen như đít nồi.

 

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Bàng Mục vừa dứt lời, không biết Đồ Khánh từ đâu xuất hiện, sấm cuốn gió rền mang theo một đội nhân mã bao vây quầy hàng của một lang trung giang hồ.

 

Đồ Khánh vốn đã không cao hứng, lúc này càng lười mở miệng, chỉ để phó tướng nói vài câu, sau đó hắn giơ tay lên, lôi kéo giang hồ bịp bợm cùng với mấy tên du côn, móc túi, bọn buôn người, trói cùng một chỗ, ngựa không dừng vó mà rời đi.

 

Thấy Bàng Mục có chút vui sướng khi người gặp họa, Yến Kiêu nghiêng đầu nhìn hắn,

-“Đại nhân sao lại rảnh rỗi như vậy?

 

Theo lý, tới ngày tết, không phải lão đại càng thêm bận đến chân không chạm đất sao? Hắn lại thoải mái nhàn hạ bồi lão nương đi dạo phố?

 

Bàng Mục cũng không che giấu,

-“Năm rồi quan địa phương phải gặp gỡ quan viên bên dưới, lại có vài phú thương, hương thân… ta không kiên nhẫn ứng phó mấy việc này nên đã hủy bỏ.

 

Có gì hay mà gặp, chỉ là bàn chút công sự, ai biết trong lòng ai tính toán cái gì? Nịnh nọt, ba hoa chích chòe thì có ích gì, có thể ăn hay có thể uống? Hắn cũng không phải chưa từng thấy quan văn chỉ biết lý luận suông, đến lúc thực chiến lại quậy đến rối tinh rối mù. Xét cho cùng, cái gì cũng không bằng việc thật làm thật.

 

Yến Kiêu dọc đường đi luôn ngậm ý cười, đôi mắt bị đèn dầu chiếu sáng long lanh, giống như ngôi sao trên bầu trời lọt vào mắt nàng, khiến Bàng Mục nhìn mà choáng váng!

 

Nhạc phu nhân lười để ý tới hắn, hưng phấn lôi kéo Yến Kiêu đi về phía trước,

-“Hảo hài tử, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi!

 

Bàng Mục… Tết đoàn viên, quan tâm nhi tử một chút không được sao? Nương, ta không phải là nhi tử của ngươi hả?

 

Cuối cùng hắn vẫn phải nhận mệnh mà đi trước mở đường, còn giúp hai vị nữ quyến chen chỗ ở phía trước một quầy hàng. Bên trong là bắn tên, nếu tính ra cũng xem như một kiểu cờ bạc.

 

Hiện trường là một bia tên đơn giản, cách xa chừng sáu bảy bước, bên trên vẽ mấy vòng tròn, ai thích thì bỏ tiền bắn tên, căn cứ con số bắn trúng mà quyết định phần thưởng. Giải nhất là một tấm gấm màu đỏ lộng lẫy, bên trên còn dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu hoa văn tinh mỹ, dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ xinh đẹp.

 

Nhạc phu nhân tấm tắc khen,

-“Gấm lụa như thế nếu ra ngoài mua, ít nhất cũng phải bảy tám lượng bạc, hắn thế nhưng bỏ được?

 

Không nói nữ tử chưa từng thấy thứ tốt như vậy, nam tử hán tráng niên làm việc cật lực cả tháng cũng chưa chắc kiếm được số tiền đó cũng động tâm, nếu đoạt được rồi đem đi bán, có thể trợ cấp chi tiêu trong gia đình.

 

Quán chủ kêu hai tráng hán gõ đồng la vang trời, hô to,

-“Tới ah, mười văn tiền một lần bắn, chỉ cần mười văn tiền, xin mời hương thân phụ lão, chỉ cần mười văn tiền là có thể ôm tấm gấm vô song này về nhà, ước chừng trị giá mười lượng bạc ah!

 

Hắn cố ý nâng giá, làm cho chung quanh vang lên tiếng cảm thán kinh ngạc.

 

Làm người đều thích thứ tốt, chỉ là mười văn tiền… Nhà bá tánh bình thường, chi phí một ngày cũng chỉ mấy chục văn mà thôi!

 

Thấy mọi người vẫn còn chần chờ, quán chủ lại đem hai ngọn đèn quơ quơ trước tấm gấm kia, trên tấm vải lập tức lộ ra quang mang mỹ lệ, rực rỡ lung linh, rất động lòng người.

 

-“Nhìn xem, đây chính là gấm thượng đẳng chúng ta mang đến từ kinh thành, các quý nhân trong kinh rất biết cách ăn mặc ah!

Quán chủ đắc ý dạt dào nhìn chung quanh, lớn tiếng nói:

-“Thứ tốt như vậy, đừng nói là mười văn, dù tiêu tốn một hai lượng cũng có lời to. Ta chỉ là ngẫu nhiên đi qua nơi này, thấy chỗ các ngươi địa linh nhân kiệt mới quyết định làm việc thiện ah!

 

Trong kinh, quý nhân, kiếm lời. Mấy từ này đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ bá tánh ngo ngoe rục rịch.

 

Quán chủ vừa dứt lời, liền có một người trẻ tuổi bước ra nói:

-“Ta tới, năm lần đi...

 

Phía sau hắn là một cô nương trẻ tuổi mặc váy đỏ, e lệ ngượng ngùng nhìn hắn, trong mắt ngập tràn tình ý!

 

Yến Kiêu đang xem say mê, chợt bên tai vang lên thanh âm của Bàng Mục,

-“Cung này có vấn đề!

 

-“Hả?” Nàng theo bản năng quay mặt qua.

 

Dưới ánh đèn, khuôn mặt Bàng Mục anh tuấn uy vũ, chỉ là vẻ vui sướng đã được thay bằng sự lạnh lùng.

 

Hắn chỉ vào nam tử đã bắn thất bại hai mũi tên, thấp giọng nói:

-“Cung kia là đặc chế, khom lưng hay ngắm bắn đều phải có nghiên cứu qua, người lần đầu tiên chạm tới, đừng nói là năm lần, năm mươi lần hay năm trăm lần, hắn đều bắn không trúng!

 

Quả nhiên, người trẻ tuổi kia bắn cả năm mũi tên đều không trúng đích, vô cùng ảo não.

 

Nhạc phu nhân cũng nhíu mày nói:

-“Người này tâm tư quá xấu!

 

Nếu là đơn thuần trêu chọc cũng thôi đi, coi như bỏ tiền tiêu khiển nhưng quán chủ làm như thế, rõ ràng là lừa tiền.

 

Trong lúc này lại có vài người lên sân khấu, bắn ít nhất ba, bốn chục mũi tên nhưng đừng nói là trúng đích, đụng trúng tấm bia thôi cũng không có.

 

Mọi người dần nảy sinh nghi ngờ, ngay lúc này lại có một hán tử bắn trúng ba tên, vui mừng đoạt được một tấm tơ lụa được kêu giá bốn lượng bạc rồi rời đi, khiến mọi người lập tức bỏ qua nghi hoặc.

 

Bàng Mục cười lạnh,

-“Lại một tên lừa gạt!

 

Hắn đã quen tai nghe tám hướng mắt nhìn bốn phương, bình thường gió thổi cỏ lay đều không thể lọt qua mắt hắn. Người kia vừa đến liền cùng quán chủ đưa mắt nhìn nhau.

 

Có một màn kia, bá tánh càng thêm phấn khích, sôi nổi giao tiền đòi bắn tên, quán chủ đã chuẩn bị sáu cái cung nhưng vẫn không đủ, còn rất nhiều người chờ tới lượt.

 

-“Bá tánh kiếm được chút tiền đều rất gian nan.

Yến Kiêu tức giận nói,

-“Hắn thì chỉ một lát đã kiếm được mấy lượng bạc....

 

Hội chùa kéo dài tới ba ngày, cứ như thế bọn họ kiếm không dưới trăm lượng, phát tài to.

 

-“Hắn dám!

Bàng Mục hừ lạnh, đột nhiên cao giọng nói:

-“Ta cũng muốn thử....

 

Quán chủ đang bận thu tiền, không thể phân thân, liền có một tiểu nhị nhanh nhẹn đến thu tiền.

 

Người xếp hàng tuy đông nhưng bị thua cũng mau, không bao lâu, cung đã đến tay Bàng Mục. Hắn ước lượng một chút, giơ tay liền bắn. Mũi tên thứ nhất không chút ngoài ý muốn mà rơi vào khoảng không, mũi tên thứ hai lại vững vàng cắm trúng vòng ngoài của tấm bia.

 

Yến Kiêu và Nhạc phu nhân đều trầm trồ khen ngợi, quần chúng vây xem cũng reo hò, quán chủ lại sắc mặt khó coi.

 

Bàng Mục cười nói:

-“Còn tám mũi tên.

 

Dứt lời, liền vèo vèo bắn liên tiếp mấy mũi tên, không chút để ý nhưng tên nào cũng gần hồng tâm. Đến năm mũi tên cuối cùng đều găm thẳng vào hồng tâm.

 

Muốn chơi cung tiễn với hắn? Nghĩ thật hay!

 

Tiếng khen ngợi vang lên không dứt, sắc mặt quán chủ lại đen hơn đít nồi, âm trầm như nhỏ ra nước.

 

Quán chủ đưa mắt ra hiệu cho vài thủ hạ, sau đó miễn cưỡng lộ ra một nụ cười,

-“Vị khách quan này đúng là hảo thân thủ, không biết làm việc ở đâu?

 

Bàng Mục ném cung tiễn, không đáp mà hỏi lại,

-“Ngươi nói bắn hồng tâm là đạt giải nhất, mà cả năm mũi tên của ta đều trúng đích, vậy tính thế nào? Thôi, ta cũng không kén chọn, liền tùy tiện lấy một chút đi!

 

Nói xong, hắn tự cho là đúng mà đẩy mấy tiểu nhị ra, tự mình cầm lấy mấy phần thưởng tốt nhất ở trên đài, bao gồm cả tấm gấm mà mọi người đều thèm nhỏ giãi, tính tổng cộng cũng phải hai, ba mươi lượng bạc.

 

Mấy tiểu nhị chưa từng gặp qua tình cảnh thế này, rõ ràng là gây rối nhưng người tới khí thế thiên quân vạn mã, làm cho bọn họ sợ hãi, cản không được mà không cản cũng không xong, cả đám ngây ngốc tại chỗ, nhìn về phía quán chủ.

 

Tiền không có còn mất cả vốn gốc, quán chủ tức giận đến hai tay phát run, nhưng lại không thể phát tác, hai mắt đỏ bừng lên. Phần thưởng không còn, lấy cái gì mà dụ người mắc mưu?

 

Nhiều người vây xem thấy mình bắn không trúng, cũng không muốn để quán chủ kiếm lời, giờ thấy có người đắc thủ, liền đi theo vui mừng.

 

-“Làm thật tốt!

 

-“Bên cạnh hẳn là thê tử và lão nương, vừa lúc cuối năm, làm cho mỗi người một cái áo khoác.

 

-“Đúng vậy nha. Ha ha, chỉ là sao ta thấy vị tráng sĩ này rất quen, giống như đã gặp qua ở đâu.

 

-“Ngươi nói như vậy, ta cũng thấy giống, rốt cuộc là đã gặp ở đâu?

 

Bàng tráng sĩ ôm phần thưởng rời đi, hạ giọng nói nhỏ với Nhạc phu nhân và Yến Kiêu,

-“Lúc này Liêu tiên sinh và lão Tề bọn họ hẳn đã ở trước rạp Hoa Lê xem diễn, ta đưa các ngươi tới đó!

 

Yến Kiêu,

-“Vậy còn ngươi? Mấy người này hẳn là có đồng bọn!

 

Nàng đoán được Bàng Mục có tính toán, không khỏi có chút lo lắng.

 

-“Không cần lo.” Bàng Mục nhếch miệng cười.

 

Chỉ có mấy từ ngắn ngủi nhưng lại như định hải thần châm, không biết sao, Yến Kiêu liền thấy yên lòng. Nhân vật như thế, ai có thể làm gì hắn?

 

Rạp hát Hoa Lê cách chỗ bắn tên chỉ mấy trăm bước, ba người chỉ nói vài câu liền đến.

 

Là rạp hát lớn nhất trong huyện, rạp Hoa Lê tọa lạc ở phố nam, cách tiệm vải Hữu Đức không xa, cũng là một tòa lầu cao cao, bên trên giăng đèn kết hoa. Bên trong chia làm ba tầng, ở giữa là một sân khấu kịch, kết cấu tứ hợp viện, có rất nhiều người bán hàng rong bán trà nước, điểm tâm và các loại đồ chơi, rất náo nhiệt.

 

Liêu Vô Hà và Tề Viễn đã chọn một cái bàn có vị trí tốt nhất ở giữa đại đường, nhìn thấy bọn họ, định đứng dậy đón tiếp, lại bị Bàng Mục đưa mắt ra hiệu. Bọn họ cùng nhau chém giết trên chiến trường nhiều năm, vô cùng ăn ý.

 

Tề Viễn đã nâng tay lên cũng không hoảng loạn, chỉ giả vờ gọi trái cây, thuận thế nhìn ra cửa, thấy một nam tử bộ dáng khả nghi, toàn thân đều hiện chữ: ta không phải người tốt. Hắn nói nhỏ với Liêu Vô Hà vài câu, lại ra hiệu cho thủ hạ, lập tức có người cười hì hì rời đi, không lộ chút dấu vết.

 

Bàng Mục an bài cho Yến Kiêu và Nhạc phu nhân ngồi gần chỗ Liêu Vô Hà và Tề Viễn, đồ vật chất đầy trên bàn, lớn tiếng nói:

-“Trái cây nơi này đều không tươi, ta đi mua thứ tốt hơn cho các ngươi! 

 

Thấy Yến Kiêu vẫn luôn nhìn mình, hắn cười một tiếng, thấp giọng nói:

-“Đừng sợ!

 

Mấy kẻ theo đuôi bọn họ thấy nơi này nhiều người, không tiện xuống tay, đang cân nhắc xem có nên ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, lúc này thấy Bàng Mục một mình ra ngoài, vô cùng vui mừng, lập tức đi theo.

 

Tiểu tử, đừng để bị chúng ta bắt được ah....

 

Bàng Mục người cao chân dài, chớp mắt đã đi ra phố xá sầm uất, mấy người đuổi theo hắn đều vội đến mức toàn thân đầy mồ hôi.

 

Bình An huyện tuy lớn nhưng đa số cửa hàng, quầy hàng rong đều tập trung ở phố chữ thập, huống chi hôm nay là ngày hội, phần lớn bá tánh đều đến xem náo nhiệt, cho nên lúc này phố nhỏ, hẻm nhỏ càng thêm vắng vẻ.

 

Mấy người theo đuôi đuổi theo một đường, phát hiện chung quanh ngày càng hoang vắng, cảm thấy không đúng!

 

-“Tiểu tử này nói mua trái cây, sao lại tới đây?

 

-“Hay là có trá?

 

-“Đại Lưu ca, hôm kia nghe nói Huyện lệnh nơi này không đơn giản, thổ phỉ mà nói diệt liền diệt, chúng ta cũng đừng để bị nha dịch nhìn thấy!

 

Người được gọi Đại Lưu ca thân thể to lớn, trên mặt còn có vết sẹo, dáng vẻ cực kỳ lưu manh, nghe vậy đưa tay tát người nọ,

-“Hỗn trướng, đằng trước sợ cóp đằng sau sợ sói thì có thể làm nên chuyện gì?

 

Người nọ bị đau, choáng váng hồi lâu mới nhỏ giọng nói:

-“Đại Lưu ca, người nọ không thấy!

 

Đại Lưu chửi ầm lên,

-“Con mẹ nó, còn không mau đi tìm!

 

Mọi người đang muốn hành động, đột nhiên nghe phía sau có tiếng cười ngả ngớn,

-“Đang tìm gia gia ta sao?” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 20

 

Trên đài diễn hạ màn thì người vừa rồi chạy ra ngoài cũng quay trở lại, thì thầm với Tề Viễn vài câu.

 

Tề Viễn khom người, quay sang nói với Nhạc phu nhân,

-“Lão phu nhân, Yến cô nương, diễn xướng xong rồi, chúng ta cũng về thôi. Đại nhân đang chờ ở nha môn.

 

Yến Kiêu sửng sốt,

-“Vậy là xong?

 

Tề Viễn vỗ tay cười,

-“Còn không phải sao? Đại nhân đã bắt được một đám lừa gạt!

 

Yến Kiêu, lời này nghe thế nào cũng thấy quỷ dị ah!

 

Liêu Vô Hà cười nói:

-“Mấy tên mao tặc nhỏ bé, có gì mà không thành!

 

Yến Kiêu gật đầu, nhìn mấy thứ trên bàn,

-“Đây có xem như là tang vật không?

 

Cũng không biết lai lịch thế nào, nóng phỏng tay ah!

 

-“Tang vật gì chứ!

Tề Viễn cười to, giơ tay gọi người đến hỗ trợ, lại nghiêm mặt nói,

-“Rõ ràng là đại nhân thắng bằng bản lĩnh....

 

Đồ vật tới tay sao có chuyện nhả ra, không thể nào, đời này cũng không có!

 

Yến Kiêu… Quên đi, dù sao nói vậy cũng không sai.

 

Bên trong huyện nha đèn đuốc sáng trưng, còn truyền ra tiếng người bàn tán, nhưng không nghe rõ đang nói gì?

 

Mọi người vừa vào cửa, một nha dịch vội chạy tới,

-“Tề đại nhân, Liêu chủ bộ, đại nhân đang tìm hai vị, có việc gấp!

 

Hai người theo bản năng nhìn Yến Kiêu.

 

Yến Kiêu cười nói:

-“Chẳng lẽ kẻ cắp còn có thể chạy tới nha môn báo thù? Ta đưa lão phu nhân về là được, các ngươi có việc cứ làm đi.

 

Tề Viễn và Liêu Vô Hà cũng không từ chối, bốn người liền chia làm hai ngả.

 

Khi Tề Viễn và Liêu Vô Hà đi vào hình phòng, liền thấy một đám người xiêu vẹo quỳ trên đất, mặt mũi bầm dập, mắt nghiêng mũi lệch, nói không ra lời, nhìn vừa buồn cười lại đáng thương.

 

-“Sao lại chọc Huyện thái gia chúng ta thế?” Tề Viễn vui vẻ hỏi.

 

Bàng Mục một chân đạp lên bàn, trong tay cầm đại đao, cán đen như mực, lưỡi đao trắng sáng nóng.

 

Nha dịch phụ trách ghi chép làm như không thấy gì, chỉ cúi đầu múa bút.

 

-“Đại nhân, không phải, cha, tha cho các nhi tử đi....

 

Một đám người nước mắt nước mũi giàn dụa cầu xin, đâu còn dáng ve kiêu ngạo ban đầu?

 

Bàng Mục ra hiệu cho Liêu Vô Hà và Tề Viễn ngồi xuống, nghe đám người kia nói vậy, tức giận mắng,

-“Lão tử từ đâu ra một đàn tử tôn bất hiếu như các ngươi?

 

Đám người Đại Lưu nghẹn họng, còn có vẻ như bị ủy khuất, vừa rồi là ai buộc chúng ta phải gọi bằng cha, lúc này lại trở mặt là sao?

 

Bàng Mục hừ lạnh một tiếng, đám người kia liền không dám ho he.

 

Vốn cũng không phải đại án tổn thương mạng người, huống chi bá tánh cũng là bỏ tiền ra mua vui, tốn mấy chục hoặc mấy trăm văn tiền để mua một bài học cũng không thiệt.

 

Hắn định xử nhẹ, cho mấy người này một bài học liền thôi, không ngờ bọn họ làm cũng quá mức, chỉ cho phép mình lừa người, lại không đồng ý người khác lấy đồ vật thắng bằng bản lĩnh, giống như tiện nghi khắp thiên hạ đều phải do bọn họ chiếm.

 

Hôm nay gặp hắn nên bọn họ không thực hiện được, nếu là bá tánh bình dân, sao có thể địch lại đám người vũ phu này. Hiện giờ xem lại, gọi bọn họ là kẻ lừa đảo là làm bẩn xưng hô này, phải gọi là thổ phỉ mới đúng!

 

Bàng Mục hỏi một nha dịch,

-“Năm nào tháng nào ở đâu làm bị thương người nào, ghi nhớ kỹ hết chưa?

 

Nha dịch kia cung kính đáp,

-“Bẩm đại nhân, nhớ rõ rành mạch!

 

Bàng Mục ừ một tiếng, lại dùng đao gõ gõ vào quán chủ Lý Tráng ở trước mặt,

-“Còn chuyện gì giấu diếm không?

 

Lý Tráng ăn no đòn, nghe được thanh âm của Bàng Mục liền run rẩy, vội lắc đầu,

-“Không còn, tuyệt đối không.

 

Bàng Mục gật đầu, nghĩ nghĩ lại phân phó,

-“Xa thì ta không quản, nhưng ở trong địa phận huyện Bình An, đều phái người trợ cấp ít tiền, thuận tiện báo lại tình huống của người bị thương cho ta. Mặt khác, sao chép công văn này gởi đến các châu phủ quận huyện chung quanh, để bọn họ tự mình xử lý.

 

Lừa gạt tiền, vốn là nên từ đâu tới thì trả về đó.

 

Nha dịch lập tức nhận mệnh.

 

Bàng Mục lại nói với đám người Lý Tráng,

-“Các ngươi liên tục đả thương người, thực sự đáng giận, trước thuật lại chuyện vừa nói một lần, bản quan sẽ xem xét xử trí!

 

Lý Tráng hai mắt sáng lên, cẩn thận hỏi:

-“Đại nhân, tiểu nhân nói, có tính là lấy công chuộc tội không?

 

Bàng Mục khom lưng, dùng mũi đao vỗ vỗ vào khuôn mặt bầm tím của hắn, ngoài cười nhưng trong không cười,

-“Ngươi nói xem?

 

Mũi đao sáng chói cọ tới cọ lui trên mặt, vừa lạnh vừa cứng, một cỗ hàn ý xông lên khiến Lý Tráng sợ tới suýt tè ra quần, nào dám cò kè mặc cả, run run nói:

-“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân lập tức nói ngay.

 

Đám người này là đồng bọn, mấy năm nay từ nam đến bắc, lại từ bắc xuôi nam, một đường lừa gạt không biết bao nhiêu người, dừng lại mỗi chỗ không quá năm ngày, vừa đắc thủ liền rời đi.

 

Trước đây không lâu, bọn họ dừng chân ở trấn Thanh Đinh cách huyện Bình An hơn hai trăm dặm về phía bắc, theo thường lệ liền tích cực lừa gạt, ngày đầu tiên liền,

-“Dùng vất vả cần cù lao động đổi lấy hồi báo phong phú!

 

Quán chủ cũng chính là đầu lĩnh Lý Tráng vô cùng cao hứng, mang cả đám đến tửu lầu uống rượu, gọi cô nương, nháo suốt cả đêm.

 

Khi bọn họ tính tiền, vừa lúc thấy tiểu nhị quăng một hán tử đã say ra ngoài. Hán tử kia toàn thân nồng nặc mùi rượu, say bất tỉnh nhân sự, người mặc xiêm y như người đọc sách, chỉ là nhăn nhúm dơ dáy, cũng không biết đã mấy ngày không tắm rửa. Hắn vừa ói vừa khóc, trong miệng liên tục lặp đi lặp lại mấy lời vô nghĩa,

-“Xin lỗi, giết người, đừng tới tìm ta, quỷ…

 

Lý Tráng lau mặt, nói tiếp,

-“Chúng tiểu nhân nghe một hồi, cảm thấy không giống mê sảng, sợ chọc tới phiền toái nên bỏ chạy ngay trong đêm.

 

Tề Viễn và Liêu Vô Hà đưa mắt nhìn nhau, cùng nhớ tới vụ án ở Thúy Bao sơn.

 

Tề Viễn vui vẻ nói:

-“Cũng là thư sinh, cũng là giết người. Thiên hạ sẽ không có chuyện trùng hợp vậy chứ?

 

-“Dù trùng hợp nhưng liên quan tới mạng người, chúng ta đi một chuyến cũng không sao!

 

Tuy nói vậy nhưng Bàng Mục lại cảm thấy cử tử say rượu kia là hung thủ gϊếŧ hại Tùy Khôn ở Thúy Bao sơn.

 

Điều Dương cách huyện Bình An xa ngàn dặm, nha dịch phái đi điều tra bạn hữu của Tùy Khôn cũng không biết đang đi đến đâu, nếu không có manh mối ngoài ý muốn này, nhanh nhất cũng phải mấy tháng nữa mới có thể phá án.

 

Việc này không thể chậm trễ, Bàng Mục ngay trong đêm triệu tập nhân mã, lệnh cho đoàn người Lưu bộ đầu tức khắc mang Lý Tráng đến trấn Thanh Đinh bắt người.

 

Hai ngày kế tiếp, trời mưa không dứt, giống như nữ tử ai oán khóc than tình yêu, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm cuồn cuộn, xua tan không khí khô nóng.

 

Tiếp theo mưa thu là khí trời lạnh dần, không lâu trước đây còn phải mặc áo lựa, lúc này mọi người đều dần đổi sang vật liệu dày dặn hơn.

 

Yến Kiêu cũng đổi sang xiêm y vải gấm xanh nhạt mà Nhạc phu nhân đã làm cho nàng, cảm giác mềm mại mượt mà, không chỗ lỗi, trong lòng vui vẻ vô cùng.

 

Mấy ngày nay nàng rảnh rồi, liền mang A Miêu dạo chợ một vòng, mua hầu hết các loại hương liệu gia vị.

 

Thời tiết ẩm ướt lại lạnh, Nhạc phu nhân tái phát bệnh khớp, có đôi khi Yến Kiêu ở trong sân đều nghe được tiếng lão thái thái ở trong phòng thấp giọng rêи ɾỉ, nhưng khi gõ cửa hỏi thăm, bà lại vẻ mặt như không có việc gì, cười nói hòa ái như mọi khi.

 

Yến Kiêu đau lòng không thôi, thương lượng với Triệu thẩm, sau đó ra chợ mua một bộ xương dê thật lớn, cộng thêm mấy cân thịt dê, ruột dê cùng dược liệu thông khí đuổi hàn, chuẩn bị làm canh thịt dê, mì thịt dê cho mọi người tẩm bổ.

 

Triệu thẩm trầm tính, tuy mua một hơi nhiều như vậy có chút lãng phí nhưng tính kỹ, một xương dê lớn có thể chia ra nấu mấy ngày, coi như là có món mặn, tính ra cũng có lợi.

 

Trước kia nàng cảm thấy xương quá mức bình thường cũng không thể ăn, không quý bằng rau xanh, nước canh cũng không thể no bụng nên chưa từng đụng tới, hiện tại lại mỏi mắt chờ mong xem Yến Kiêu làm thế nào?

 

Hương liệu gia vị mua từ hai ngày trước liền có tác dụng, Yến Kiêu chọn mấy thứ, cho vào vải bố thô gói lại rồi ném vào nồi nước, hầm cùng xương và thịt. Hầm được một lúc liền vớt sạch bọt, cũng lấy thịt ra, cho sang một nồi khác, nấu nồi nước dùng, cũng cho thêm trứng, đậu hủ vào.

 

Trong chốc lát, nồi nước xương vốn trong veo chuyển sang màu trắng sữa, trong không khí dần dần tản ra mùi xương hầm. Hương vị này không nhạt nhẽo lại khác với mùi thịt, có loại thuần hậu lại tươi mát, ăn nhiều cũng không thấy ngán!

 

Yến Kiêu múc nước canh nếm thử, Triệu thẩm và A Miêu vẫn luôn ở bên cạnh hỗ trợ, thấy thế liền nuốt nước miếng. Nương ah, đây là mùi vị gì, lại thơm như vậy?

 

-“Cô nương, ta đi làm mì.” Triệu thẩm tích cực hỏi, hận không thể được ăn cơm ngay bây giờ.

 

Yến Kiêu cười khúc khích,

-“Được, vất vả ngươi!

 

Nhào bột, cán bột đều rất tốn sức, chờ Triệu thẩm làm xong thì canh xương dê và thịt dê, ruột dê hầm cũng đã xong.

 

-“Không vất vả, không vất vả.

 

Triệu thẩm vui vẻ đi nhào bột, hai mắt lại nhịn không được nhìn về phía nồi canh. Chỉ nghe mùi đã thấy ngon như vậy, ăn vào miệng không phải sẽ nuốt luôn đầu lưỡi sao?

 

-“Từ xa ngửi thấy mùi thơm liền đoán Yến cô nương hẳn là ở đây!

Nha dịch Lâm Bình hôm trước tặng cá lớn vừa nói vừa đi vào. Hắn hung hăng hít hít cái mũi, hai mắt tỏa sáng nhìn hai cái nồi nước to, cười nói,

-“Hôm nay lại có lộc ăn!

 

Yến Kiêu cũng cười nói:

-"Sao hôm nay ngươi lại tới? Còn sớm ah!

 

Lâm Bình lúc này mới nhớ ra nguyên do mình tới, vội vỗ đầu, nói:

-“Ta không phải tới lấy cơm, cô nương, hung thủ giết cử tử Tùy Khôn đã bắt được, đại nhân mời cô nương đến nghe phán xét!

 

Yến Kiêu vội buông việc trong tay, giao cho A Miêu các nàng trông lửa, vội vàng rửa tay rồi cùng Lâm Bình đi về phía công đường.

 

Nàng chưa vào cửa đã nghe một thanh âm khàn khàn, nói:

-“Đại nhân, ta giết Tùy Khôn, chết chưa hết tội nhưng lời nói việc làm của nữ nhân kia cũng không phải ngẫu nhiên, chỉ sợ gánh ít nhất bốn mạng người.

 

Yến Kiêu sửng sốt, đây là thế nào, không phải hung thủ là một cử nhân sao? Sao lại toát ra một nữ tử?

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 25/06/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts