Beta: Đào Mai
Chương 21
Khi Yến Kiêu đi vào, nhìn thấy một nam nhân quỳ trên đất, hắn quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối, cả người tản ra mùi rượu nồng nặc, hôi thối tới mức khiến nàng muốn nghẹt thở.
Người nọ gục đầu xuống, tinh thần hốt hoảng nhưng dù sao cũng từng đọc sách, nói chuyện vẫn rất có trật tự,
-“Hoảng sợ không chịu nổi một ngày, chỉ hối hận đã muộn, ta cũng không còn tâm trí đi thi, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Khi các ngươi tới, ta ngược lại bình tĩnh hơn.”
Người nọ tên Trương Danh Minh, cùng học tại một thư viện với Tùy Khôn, mấy lần trước đều cùng nhau đi thi, năm nay cũng không ngoại lệ.
Tháng trước khi đến huyện Bình An, bọn họ ngẫu nhiên gặp một cử tử khác cũng đi thi, hai bên tụ lại làm văn hội, uống rượu.
Trong lúc mơ mơ màng màng, bọn họ liền theo người kia đến thanh lâu “mở rộng tầm mắt”, sau đó liền si mê một kỹ nữ Hồng Nhạn, lại còn cùng nhau tranh giành tình cảm. Mấy chục năm gian khổ học tập, nào đã trải qua chuyện này, một khi rơi vào liền không thể tự kềm chế.
-“Ta tự nhận dung mạo, học thức đều không thua Tùy Khôn.”
Trương Minh thất hồn lạc phách nói,
-“Nhưng Hồng Nhạn lại chung tình với hắn, trong lòng khó tránh khỏi oán hận. Ngày đó Tùy Khôn uống say, Hồng Nhạn lén chạy đến nói với ta, Tùy Khôn đã nhục nhã và áp chế nàng thế nào. Ta lúc đó giận đến mất lý trí, nghĩ người gù như Tùy Khôn cũng dám như thế!”
Hắn cười thảm hai tiếng, nói tiếp,
-“Giờ nghĩ tới, bất quá đây chỉ là gian kế của tiện nhân kia thôi, nhưng khi đó ta đầu óc lú lẫn, chỉ nghĩ giúp nàng trút giận, liền lấy cớ tìm cảnh làm thơ mà hẹn Tùy Khôn đến Thúy Bao sơn. Hắn đương nhiên không chịu thừa nhận, ta lại cho rằng hắn giảo biện, nhất thời giận công tâm liền dùng dao nhỏ đâm chết hắn.”
Nhiều ngày qua hắn luôn mơ hồ, nhưng sau khi rời khỏi thị phi, cũng dần suy nghĩ cẩn thận, nhưng hối hận đã muộn.
Bàng Mục gật đầu, tiền căn hậu quả đúng như những gì đã tra được. Có điều để đảm bảo, hắn vẫn bảo Trương Minh miêu tả kỹ càng quá trình giết người, lại kêu Yến Kiêu và Quách ngỗ tác đối chiếu.
Trương Minh cau mày suy nghĩ hồi lâu, do dự nói:
-“Ta lúc đó đầu óc mơ hồ, chỉ đâm loạn vài đao, thực sự không nhớ rõ đâm bao nhiêu cái. Chỉ là về sau bình tĩnh lại, cảm thấy sợ hãi, nhớ tới lão nhân nói oan hồn tới đòi mạng, vì thế lại rạch mặt hắn.”
Yến Kiêu và Quách ngỗ tác nhìn nhau, biết rõ còn cố hỏi:
-“Trên quần áo có dính máu không?”
Chợt nghe có giọng nữ, Trương Minh ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu, sau đó thu hồi tầm mắt,
-“Có, rất nhiều máu, ta chưa bao giờ nghĩ tới một người lại có thể chảy nhiều máu như vậy, chảy đầy tay, đầy người ta. Ta thấy trước mắt đều là một màu đỏ. Ta thật sự rất sợ, sợ chết, sợ bị người phát hiện liền cởi ra ném.”
Hắn tựa như hồi tưởng lại cảnh tưởng lưỡi dao bén nhọn đâm vào da thịt cùng với máu nóng bắn tung tóe trên người mình, cả người hắn dính nhớp và mùi tanh, còn có ánh mắt và biểu tình khiếp sợ của Tùy Khôn.
Yến Kiêu lại hỏi:
-“Đâm vào đều rất thuận lợi sao?”
Trương Minh đột nhiên bắt đầu nôn khan, phun ra mấy ngụm nước vàng, thanh âm mơ hồ,
-“Có, có mấy cú dường như đâm trúng xương cốt, lưỡi dao đều bị uốn cong.”
Yến Kiêu gật đầu, chắp tay nói với Bàng Mục,
-“Đã đối chiếu xong, giống như kết quả nghiệm thi lúc trước, miệng vết thương trên da thịt có dấu vết xé rách, đúng là do vũ khí sắc bén gây ra.”
Thanh âm của nàng giòn giã, rơi vào tai Trương Minh lại như ma âm ở địa ngục. Hắn bắt đầu ngăn không được mà run rẩy, mặt trắng bệch, răng va lập cập, khóc rống lên,
-“Là ta có lỗi với ngươi. Tùy huynh, là ta bị ma quỷ ám ảnh. Là ta hại ngươi....”
Trong phòng quanh quẩn tiếng gào khóc của hắn, tê tâm liệt phế, người nghe cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Dù là Tùy Khôn đã chết hay Trương Minh, đều là cử tử trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nếu không có chuyện lần này, có lẽ sẽ đề tên trên bàng vàng, trở thành quốc gia lương đống, sau đó thê nhi cũng được hưởng đặc quyền, vinh quang cả đời nhưng giờ thì cái gì cũng không có. Một bước sai, từng bước sai, sớm biết như thế, lúc trước cần gì?
Trương Minh ở tửu lầu sống mơ mơ màng màng mấy ngày, thể lực sớm đã khô kiệt, lúc này khóc vài tiếng liền có chút thở hổn hển, quỳ rạp trên mặt đất khụt khịt, giống như một bãi bùn lầy.
Yến Kiêu nhớ tới những lời nghe được trước khi vào cửa, liền hỏi:
-“Mới vừa rồi ngươi nói gian kế là sao?”
Trương Minh vội dùng cả tay lẫn chân bò dậy, dùng tay áo lung tung lau mặt một phen, khàn giọng nói:
-“Sau khi hại Tùy huynh, ta sợ hãi cực kỳ, tâm loạn như ma, liền lén trở về tìm Hồng Nhạn, muốn nàng giúp ta ra chủ ý, nào ngờ tiện nhân kia…”
Nhắc tới Hồng Nhạn, hắn liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng, tay nắm thành quyền đấm xuống đất đến chảy ra máu, nói:
-“Nàng lại bình tĩnh đến dọa người, liên tục xác nhận có đúng là ta đã thực sự gϊếŧ người hay không, sau đó còn cười. Rõ ràng là nàng đã xúi giục ta, thế nhưng nàng lại cười. Ta lúc đó đầu óc loạn cực kỳ, không nghe rõ hết nhưng xác thật có nghe nàng nói lại thêm một tên, các ngươi đều đáng chết…”
Bàng Mục và Yến Kiêu liếc nhìn nhau, nảy sinh nghi ngờ, đã đến tình trạng này, Trương Minh không có lý do bịa chuyện, nếu quả như lời hắn nói, Hồng Nhạn quả là nữ tử đáng sợ!
Liêu Vô Hà thì thầm với Bàng Mục,
-“Liên quan đến mạng người, thà rằng tin còn hơn không, trước cho người đi thăm dò Hồng Nhạn.”
Bàng Mục gật đầu, lại hỏi Trương Minh,
-“Ngươi cũng biết tùy ý bôi nhọ, oan uổng người khác, theo luật nên xử thế nào chứ?”
Trương Minh lập tức dập đầu mấy cái thật vang dội,
-“Đại nhân, học sinh...., không thảo dân đã làm chuyện thiên thương hại lý như vậy, thực sự chết không đủ đền tội nhưng Hồng Nhạn kia rất đáng giận, nếu không trừ nàng, ta chết không nhắm mắt. Thảo dân nguyên lấy tính mạng đảm bảo, mỗi lời đều là thật!”
Hắn giết người, thẹn với thánh nhân, đã không xứng tự xưng là người đọc sách, trước khi chết chỉ mong góp một phần sức lực nhỏ bé, giảm bớt cảm giác tội lỗi.
Bàng Mục lại hỏi vài câu nhưng cảm xúc của Trương Minh quá mức kích động, thể lực cũng không chống đỡ nổi, nửa đường ngất xỉu, đành phải gọi đại phu đến xem cho hắn, mọi người cũng tranh thủ thời gian đi ăn cơm.
Yến Kiêu vừa ra tới bên ngoài đã thấy Hạnh Hoa chờ sẵn.
Vừa thấy nàng, Hạnh Hoa tươi cười, lại quay đầu về phía phòng bếp hô lớn,
-“Ra tới rồi, Triệu thẩm, mau chuẩn bị đi....”
Thanh âm nôn nóng chờ đợi của nàng khiến mọi người đều cười rộ lên, tâm tình nặng nề vì án tử cũng giảm bớt.
Chốt lát sau, không chỉ có canh xương dê đã đặc sệt lại có màu trắng sữa, thịt dê hầm cũng có màu hồng nâu mỹ lệ, vị tanh của thịt hoàn toàn bị che giấu, lộ ra mùi thơm nức mũi.
Yến Kiêu dùng chiếc đũa cắm một miếng, thấy vừa đủ mềm, lại dùng dao nhỏ cắt một miếng nếm thử, hài lòng gật đầu.
Món kho đúng là tồn tại thần kỳ, tuyệt đối đạt tiêu chuẩn của nhà hàng năm sao.
Triệu thẩm cái khác không giỏi nhưng cán bột lại là nhất tuyệt, sợi mì đều tăm tắp.
Cho mì vào chén gốm lớn, chan một muỗng canh xương dê trắng ngà, lại thêm vài miếng thịt dê, ruột dê hầm, nửa cái trứng kho, đậu phụ ngậm nước. Bưng chén lên, nhiệt khí mờ mịt, nước canh đong đưa, bên trong còn có rau thơm xanh biếc phập phồng, đẹp như bức tranh.
A Miêu và Hạnh Hoa đều nhìn ngây người,
-“Đây thực sự là chén mì sao?”
Đám người Bàng Mục tự lấy chén của mình, vừa ăn vừa nghiên cứu vụ án.
Yếu Kiêu uống hai ngụm canh xương dê, cảm thấy từ yết hầu đến tâm can tì phổi đều ấm áp, trán cũng rịn mồ hôi, thống khoái cực kỳ.
-“Trời lạnh liền mau đói....”
Tề Viễn xì xụp ăn mì, hai mắt híp lại,
-“Trứng gà này vừa mềm lại thơm, ăn thật ngon. Ha ha, bên trong đậu phụ này có nước, quá nóng, các ngươi ăn cẩn thận một chút!”
Liêu Vô Hà tán thưởng,
-“Tay nghề của cô nương mở tiệm ăn dư sức!”
Yến Kiêu cười cười, lại nói:
-“Hồng Nhạn nói mấy câu đó, dưới góc độ phân tích tâm lý tội phạm thì hẳn là trả thù!”
Bàng Mục gật đầu,
-“Tràn ngập hận ý!”
Yến Kiêu chậm rãi nhai nuốt một miếng thịt dê, sau đó nói:
-“Dù là hình thành từ tâm lý gì, đều có dấu vết để lại. Hồng Nhạn là một nữ tử thanh lâu, theo lời Trương Minh nói, nàng dường như đặc biệt yêu thích người đọc sách, như vậy chúng ta có thể cả gan suy đoán, lúc trước nàng từng bị tổn thương tình cảm, đối phương là người đọc sách.”
Mọi người cùng gật đầu.
Đồ Khánh lên tiếng,
-“Dù có khẩu cung của Trương Minh thì cũng là nói miệng không bằng chứng, cũng không thể chứng minh Hồng Nhạn từng giết người hoặc là xúi giục giết người, trừ phi…”
Tề Viễn miệng nhai trứng kho, thanh âm không rõ, tiếp lời:
-“Trừ phi bắt ngay tại chỗ hoặc là nàng chủ động khai ra....”
Đồ Khánh tiếp tục phân tích,
-“Nhưng không thể lại để Trương Minh trở về, nhiều ngày không thấy bóng dáng, nay đột nhiên xuất hiện, rất đáng ngờ!”
Mọi người cũng thấy như vậy. Hơn nữa hiện Trương Minh hận Hồng Nhạn thấu xương, cảm xúc lại kích động, chỉ sợ vừa thấy mặt sẽ xông lên đánh, căn bản không thể trông cậy hắn làm nội gián nằm vùng.
Bàng Mục ăn xong chén mì, lại gọi người lấy thêm chén thứ hai, sau đó vừa ăn vừa nói:
-“Việc này cần phải tương kế tựu kế, chọn một người có khí chất thư sinh ra mặt, còn phải có dũng có mưu, gặp nguy không loạn, làm cho Hồng Nhạn tiết lộ chi tiết.”
Mọi người gật đầu, có điều, chọn ai đây?
Một đám người động nhiên dừng tay, sau đó đồng loạt nhìn về phía ai đó có khí chất thư sinh lại gặp nguy không loạn.
Liêu Vô Hà đang gắp trứng kho, tay dừng giữa không trung. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 22
Trên đời này, nặng nhất, không gì hơn cảm tình, mà cao nhất của cảm tình chính là kỳ vọng.
Đối mặt với hơn mười ánh mắt chứa đầy kỳ vọng, tuy Liêu Vô Hà trước giờ luôn trầm ổn, núi sập trước mặt cũng không biến sắc, lúc này lại muốn bỏ chạy trối chết.
Hắn há miệng thở dốc, thả cái trứng kho vào chén, dở khóc dở cười nói:
-“Ta đã tuổi này rồi, các ngươi còn muốn ta đi câu dẫn kỹ nữ?”
Người mở miệng trước lại là Đồ Khánh. Hắn cao thấp đánh giá Liêu Vô Hà một lượt, trịnh trọng nói:
-“Tiên sinh tiên phong đạo cốt, phong thái như xưa, làm người ta nhìn thấy quên tục!”
Mọi người đồng loạt nhìn hắn: 'làm tốt lắm'. Người ít nói khi nói ra là có sức thuyết phục nhất
Bàng Mục vỗ vai Liêu Vô Hà, sang sảng cười nói:
-“Tiên sinh nói sai rồi, cái gì mà câu dẫn, là dụ dỗ....”
Liêu Vô Hà trừng hắn, có gì khác nhau sao?
Tề Viễn vui tươi hớn hở nói:
-“Tiên sinh, cũng không thể nói như vậy. Tùy Khôn còn lớn hơn ngươi bốn tuổi nha!”
Hắn ở trước mặt người một nhà liền lười che lấp cảm xúc, lộ ra vẻ mặt hài hước chuẩn bị xem diễn, nói:
-“Nhìn dáng người này xem, còn phong thái này nữa, chậc chậc....”
Yến Kiêu ra sức gật đầu. Tuy đã từng nhìn thấy nhiều minh tinh nhưng vị Liêu tiên sinh này vẫn là mỹ nam tử nhất đẳng. Đẹp ở đây không phải là lớp da bên ngoài mà trên người hắn có loại văn nhã phi thường độc đáo và nội liễm, giống như mộ cây thúy trúc, đúng như Đồ Khánh nói, làm người ta nhìn thấy liền quên tục.
Lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã nhịn không được mà nghĩ đây chính là nho nhã và khí khái mà mọi người vẫn thường nói.
Tề Viễn là người ba hoa, một khi mở miệng liền không dừng được, cười hì hì nói với Yến Kiêu,
-“Yến cô nương hẳn không biết, Liêu tiên sinh niên thiếu thành danh, hai mươi ba tuổi đã là Bảng nhãn, chính là đại tài thế gian hiếm có!”
Ở niên đại năm mươi tuổi mới đậu tiến sĩ thì hai ba tuổi là Bảng nhãn rất xứng với câu kỳ tài ngút trời.
Yến Kiêu rất phối hợp mà oa một tiếng.
Liêu Vô Hà xoa xoa ấn đường, ngữ khí trầm trọng,
-“Khuyển tử năm sau sẽ đi thi.”
Hắn thành thân đã mười lăm năm, nhi tử cũng lớn như vậy, đại nữ nhi cũng sắp bàn chuyện cưới hỏi, giờ đám người này lại bảo hắn đi câu dẫn kỹ nữ thanh lâu là sao?
Yến Kiêu hai mắt tỏa sáng, không nghĩ liền nói:
-“Như vậy mới càng khiến người hận ah!”
Đúng chuẩn tra nam, bỏ mặc thê tử ở nhà, bản thân dùng danh nghĩa du học cùng khoa cử mà lang thang khắp nơi, lại còn ra vào nơi phong nguyệt, cùng kỹ nữ mắt đi mày lại. Xấu, quá xấu!
Liêu Vô Hà không nói gì, chỉ sâu kín nhìn nàng một cái.
Người làm công tác văn hóa lúc u oán vô cùng cuốn hút, Yến Kiêu không có tiền đồ cười một tiếng, theo bản năng xích về phía Bàng Mục.
Bàng Mục lập tức thẳng eo, ho khan một tiếng, nói lời thấm thía,
-“Tiên sinh, cứu dân như cứu lửa, tiên sinh đại nghĩa, chẳng lẽ để mặc hung phạm ung dung ngoài vòng pháp luật sao?”
Liêu Vô Hà cạn lời. Từ trước đến giờ, chỉ có hắn châm chọc người khác, lần này lại bị người ta dùng đại nghĩa mà giáo huấn, còn là đồng liêu tín nhiệm nhất, loại tuyệt vọng này quá mức nặng nề cho nên bóng dáng hắn rời đi cũng cực kỳ tiêu điều.
Đám người Bàng Mục lại cực kỳ hưng phấn và chờ mong, không cần ai thúc giục cũng đã tự mỗi người chuẩn bị.
Thanh lâu của Hồng Nhạn tên Yên Vũ lâu, tên thật đẹp nhưng đặt ở nơi này lại phá lệ châm chọc.
Yên Vũ lâu ở tại Thanh Đinh trấn, cách huyện Bình An một ngày đi xe, vì để thuận tiện hành động, các nhân viên chia tổ mà đi, Yến Kiêu và Quách ngỗ tác cũng đổi tên để ngừa vạn nhất.
Ra cửa không dễ dàng, trước khi đi, Yến Kiêu còn cố ý xào cay rát và hai loại nước cốt lẩu cho vào bình sứ. Thời tiết lạnh, mấy thứ rất mau bị đông lại, không chỉ dễ lấy còn không dễ bị hư như mùa hè. Có cái này, khi mọi người dừng lại trên đường nghỉ ngơi, chỉ cần tùy tiện thêm chút nguyên liệu gì đó là có được bữa ăn ngon.
Triệu thẩm và đám người ở phòng bếp đặc biệt lưu luyến nàng, biểu tình như là bị vứt bỏ.
Yến Kiêu dở khóc dở cười nói:
-“Mấy ngày là sẽ trở lại. Đúng rồi, nồi nước chát này, các ngươi phải trông kỹ, mỗi ngày đều hâm nóng, để càng lâu càng thơm, sau này không cần thịt, cho rau cải vào, ăn cũng ngon....”
Triệu thẩm và A Miêu, Hạnh Hoa đều cao giọng đáp ứng, tỏ vẻ người còn nồi còn. Nấu cơm, các nàng đã không giỏi, chẳng lẽ trông coi một nồi nước chát lại không xong?
Yến Kiêu lại đến chào tạm biệt Nhạc phu nhân, vừa lúc Vương công công cũng chuẩn bị lên đường, nhìn thấy nàng còn vô cùng nhiệt tình,
-“Yến cô nương, phải đi rồi, ta thực sự luyến tiếc ah!”
Tuy chỉ ở chung mấy ngày nhưng Yến Kiêu rất thích vị Vương tiên sinh thần bí này, nghe nói hắn phải đi, có chút tiếc nuối,
-“Mới có mấy ngày mà, không thể ở thêm một thời gian sao?”
Vương công công thở dài,
-“Ta cũng muốn lắm. Cô nương trù nghệ tốt như vậy, ta thật không bỏ được!”
Tuy đi đường vất vả, không được ăn ngon ngủ ngon nhưng hắn được Thánh nhân ủy thác trọng trách, trở về chắc chắn ân sủng sẽ hơn xưa. Mà ở nơi này lại rất thoải mái, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, không cần ủy khuất bản thân, nếu không phải vội vã trở về phục mệnh, hắn đúng là muốn ở lâu hơn một chút.
Yến Kiêu cười nói:
-“Thời gian còn dài, Vương tiên sinh nếu có rảnh lại đến là được!”
Vương công công miễn cưỡng cười nói:
-“Chỉ sợ không thể thường tới!”
Không nói tới huyện Bình An cách kinh thành xa xôi, mà với thân phận của hắn cũng không thể thường xuyên ra ngoài,
-“Nhưng mà cô nương, về sau có thể cùng Quốc, khụ khụ, Bàng đại nhân đến kinh thành chơi ah. Khinh thành hội tụ đủ kỳ trân dị bảo khắp thiên hạ, còn có rất nhiều hạng người, cô nương nhất định phải đến, khi đó ta làm ông chủ!”
Yến Kiêu gật đầu,
-“Một lời đã định. Đúng rồi, ta vừa làm chút nước cốt, tiên sinh cũng mang theo một ít đi. Ra ngoài khó tránh khỏi ăn uống không tốt, cái này tuy không phải thứ quý giá gì nhưng có thể khai vị.”
Vương công công vừa nghe, hai mắt sáng lên,
-“Nhìn này, cô nương đúng là tri kỷ mà, đã nói hộ lòng ta. Được, ta cũng không khách khí với ngươi, da mặt dày mà nhận lấy. Chúng ta cũng nói định rồi, ngươi nhất định phải đến kinh thành một chuyến, tới rồi bảo Bàng đại nhân sai người tìm ta ah!”
Đã nói tới mức này, hắn cũng thả lỏng hơn, thử thăm dò,
-“Hôm qua ta cũng ăn mì thịt dê, mùi vị không cần phải nói, còn có trứng gà nữa…”
Thịt dê tanh nồng lại nóng, trong cung trừ các quý nhân, phía dưới đều không dám ăn, hắn không nhớ mình đã bao nhiêu năm rồi không ăn thịt dê. Cho nên hôm qua hắn ăn tới hai chén mì, còn có thịt dê và ruột dê hầm, nửa đêm không kiêng dè gì mà ợ một hơi toàn mùi thịt dê, hạnh phúc đến suýt rơi lệ.
Người thông minh nghe câu biết ý, Yến Kiêu cười nói:
-“Đó là đặc sản ở quê ta, chúng ta gọi nó là món kho, cũng không đáng giá gì, nếu tiên sinh thích, ta chuẩn bị một vò cho ngươi. Chỉ là không thể để lâu tiên sinh nên cho vào một cái rương gỗ, bên trong đặt bông ướt, tiêu thạch, như vậy có thể giữ được thời gian lâu hơn!”
Nơi này không có chất bảo quản lại an toàn và tốt cho sức khỏe, chỉ là không quá thuận tiện. Hiện tại tiêu thạch bán trên thị trường phần lớn không thuần, cũng không thể làm ra băng nhưng dùng để hạ nhiệt độ giữ tươi thì không thể tốt hơn!
Hai người vui vẻ từ biệt, hôm sau liền binh chia hai đường, kẻ nam người bắc.
Thời tiết hôm qua còn rất tốt, sáng sớm hôm nay đã đổ mưa, mang theo hàn ý, ngay thở ra cũng tỏa khói trắng.
Lúc trước đi ra ngoài, sầu nhất là chuyện ăn cơm như thế nào, nhưng hiện có Yến Kiêu, mọi người đều an tâm vô cùng. Nhìn đi, hai bình nước cốt lẩu, đã đậy nắp mà mùi thơm vẫn nức mũi. Lại còn một vò món kho, nặng trĩu đầy ắp. Lúc thu thập hành lý, mọi người đều tranh nhau mang giúp nàng.
Mọi người vui vẻ hớn hở, Liêu Vô Hà lại trầm mặc, tiêu điều.
Yến Kiêu vừa nhấc màn xe lên, liền nhìn thấy Bàng Mục mặc áo tơi đấu lạp ngồi ở bên ngoài. Mưa đã hơn một canh giờ, trên đường có rất nhiều vũng nước đọng, vó ngựa dẫm phải làm nước bắn tung tóe. Nước mưa theo đấu lạp chảy xuống, tạo thành một màn mưa chung quanh khuôn mặt nghiêm nghị của Bàng Mục. Tuy thời tiết ác liệt như vậy nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như cũ, giống như là một cây thương không gì phá nổi.
Yến Kiêu nhỏ giọng gọi:
-“Bàng đại nhân!”
Bàng Mục lập tức giục ngựa đến bên cạnh, phi thường săn sóc, hỏi:
-“Yến cô nương, muốn đi ngoài sao?”
Tươi cười của Yến Kiêu liền đông cứng lại,
-“Không phải!”
Chẳng lẽ ta không có nhu cầu nào khác?
Nàng nhìn bóng dáng Tề Viễn và Liêu Vô Hà ở phía trước, chủ động chuyển đề tài,
-“Liêu tiên sinh có phải đặc biệt lợi hại hay không?”
Bàng Mục gật đầu, vẻ mặt có chung vinh dự,
-“Đúng vậy, còn lợi hại hơn ta!”
Yến Kiêu đôi mắt sáng long lanh,
-“Có bao nhiêu lợi hại?”
Bàng Mục sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ nói:
-“Nếu nói ta có thể một hơi đánh chết hai mươi người thì Liêu tiên sinh có thể gϊếŧ chết năm mươi người, còn không cần tự mình động thủ....”
Liêu tiên sinh chỉ dùng cái miệng cũng đủ gϊếŧ chết người.
Yến Kiêu bị so sánh đơn giản và thô bạo của hắn làm sợ ngây người, hồi lâu gật đầu, nói:
-“Đúng là lợi hại!”
Ở phía trước, Tề Viễn giục ngựa chạy đến bên Liêu Vô Hà, không biết nói gì đó rồi tự mình cười rộ lên, bị Liêu Vô Hà dùng khuỷu tay đánh vào bụng, làm cho hắn phải khom người ôm bụng, chọc cho Đồ Khánh cũng cười thành tiếng.
Yến Kiêu hứng thú bừng bừng hỏi:
-“Liêu tiên sinh tuấn mỹ nư vậy, phu nhân hắn hẳn cũng rất đẹp, còn có khí chất!”
Chắc chắn là kiểu trai tài gái sắc trong truyền thuyết, hài tử sinh ra cũng đặc biệt đẹp.
-“Tẩu phu nhân rất đẹp!”
Ánh mắt Bàng Mục có chút cổ quái,
-“Nhưng mà ngươi…”
Yến Kiêu dựa vào cửa sổ xe ngựa, cười tủm tỉm nói:
-“Vậy đại nhân thì sao, có phải cũng đặc biệt lợi hại!”
Đôi mắt hắc bạch phân minh xuyên qua màn mưa nhìn thẳng vào hắn, trong mắt tràn ngập ý cười.
Bàng Mục liền cảm thấy đầu mình oanh một cái, giống như có muôn vàn pháo hoa nổ tung, nhất thời không nghe được thanh âm gì! Thật lâu sau hắn mới ngây ngốc nói:
-“Ta? Ha ha, cũng tạm đi, ha ha....”
Tề Viễn và Đồ Khánh cùng quay đầu, nghi hoặc,
-“Đại nhân sao vậy?”
Cười y như một tên ngốc!!!
Post on 24/07/2022
No comments:
Post a Comment