Beta: Đào Mai
Chương 23
Tới trưa, đoàn người Bàng Mục dừng lại hạ trại ở một chỗ cao bên đường.
Tuy trời mưa, tuy nơi chốn không quen thuộc nhưng một đám người vẫn rất nhanh nhẹn, lưu loát, chớp mắt đã dựng nên hai cái lều nhỏ.
Bàng Mục thậm chí còn sắp xếp xong việc phòng vệ.
Yến Kiêu định tới hổ trợ, ai ngờ không được đụng tay, đành che dù đứng bên cạnh nhìn, sâu kín hỏi:
-“Đầu năm nay muốn đến nha môn nhậm chức đều phải học cái này sao?”
Trình độ thuần thục thế này phải thực tiễn vô số lần mới đạt được, như vậy bình thường người vào nha môn đều sẽ yêu cầu cái này sao?
Bàng Mục do dự nói:
-“Thật không dám giấu, ta là quan võ chuyển qua, hẳn ngươi cũng đã nhìn ra....”
Đây là lần đầu hắn không né tránh, Yến Kiêu hơi giật mình, biểu tình có chút phức tạp cũng có vài phần không được tự nhiên,
-“Quên đi, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi!”
Nàng thực sự là do thói quen nghề nghiệp. Thật ra, nghĩ lại, người sống ở đời, ai chẳng có bí mật chứ, có đôi khi làm rõ quá lại không hay. Nhưng mà dạng quan võ gì mới có thể lướt qua vô số tiến sĩ gian khổ học tập mấy chục năm để trở thành huyện lệnh?
Mấy ngày qua, Bàng Mục cũng đã quen với việc nàng quan sát tỉ mỉ, nhưng nghe những lời này cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói:
-“Thật ra không có gì không thể nói, chỉ là trong đó có chút nguyên do phức tạp, ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu!”
Nếu nói tới thế cục triều đình, lại thêm hắn và Thánh nhân là quan hệ như vậy, rút dây động rừng, cũng không dễ nói ra....
Yến Kiêu vội nói:
-“Khó quá thì đừng nói. Ngài không cần khó xử....”
Bàng Mục trong lòng tán thưởng nàng thiện giải nhân ý, lại nghe đối phương nói:
-“Dù sao thời gian qua lâu, ta tự nhiên sẽ nhìn ra....”
Yến Kiêu còn giảo hoạt chớp chớp mắt với hắn.
Bàng Mục kinh ngạc, sau đó nở nụ cười,
-“Được.”
Thật ra người tới ta đi như vậy cũng rất thú vị!
Đúng lúc này Tề Viễn thô lỗ chen ngang,
-“Ta không phải cố ý cắt ngang hai vị nói chuyện đứng đắn, chỉ là Yến cô nương, nước trong nồi đã sôi hồi lâu, ngươi đến nhìn xem có thể làm gì? ha ha....”
Không khí vi diệu chợt vỡ vụn.
Yến Kiêu cười khúc khích, cũng không thẹn thùng như nữ tử bình thường mà nhanh nhẹn đi qua.
Tề Viễn chen tới, nói nhỏ bên tai Bàng Mục,
-“Yến cô nương nhanh nhẹn hoạt bát thật khiến người ta nhìn thấy mà thoải mái!”
Bàng Mục mặt không biểu tình nhìn hắn,
-“Tề Viễn!”
Thấy hắn thanh âm nghiêm túc, Tề Viễn theo bản năng liền đứng thẳng người như khi còn ở trong quân doanh, động tác liền mạch lưu loát, đúng là được huấn luyện bài bản,
-“Có, đại nhân có gì phân phó?”
-“Cút!”
-“Hả?”
-“Cút đi....”
-“Ah!”
Cách đó không xa, Đồ Khánh bàng quang đứng nhìn, cười lạnh, ha ha, xứng đáng....
Cái lẩu thực sự bớt việc, cho nước vào nồi đun sôi, tùy tiện ném thứ gì đó vào, cho dù trù nghệ kém cũng không sao. Trời mưa lạnh lẽo, bưng chén đồ ăn nóng hầm hập, nước canh cũng uống hết, có lạnh mấy cũng thoải mái.
Là người duy nhất biết Hồng Nhạn nên Trương Minh cũng được mang theo để hỗ trợ, nhưng là phạm nhân giết người, hắn không được quan tâm mấy. Nhất là tâm phúc của Bàng Mục, khi nhìn hắn luôn mang theo vẻ khinh thường và chán ghét. Huynh đệ là lúc mấu chốt có thể giao phó tính mạng cho nhau, chết cũng không từ, người này lại vì một nữ nhân châm ngòi liền gϊếŧ người, thực sự đáng giận.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cảm giác của Yến Kiêu đối với Trương Minh khá phức tạp, nhưng nghĩ đến sau này còn phải dùng đến hắn, liền chủ động mang cho hắn một chén thức ăn,
-“ăn đi...”
Lương tâm bị dày vò, mấy ngày nay Trương Minh gầy đi nhanh chóng, hai má nhô cao, hốc mắt hõm sâu, cổ tay còn nhỏ hơn của nàng, cả người toàn xương bọc da, giống như một bộ xương khô di động.
Hơn nữa tinh thần cũng rất kém, phản ứng ngày càng chậm. Nếu cứ tiếp tục như thế, Yến Kiêu lo lắng hắn không thể chống đỡ tới khi vụ án kết thúc.
Trương Minh đang co người trong góc, nghe tiếng liền ngẩng đầu, do dự một lát nhưng vẫn cẩn thận nhận lấy còn nhỏ giọng nói cảm ơn.
Yến Kiêu có thể một tay cầm chén cơm, mà hắn phải dùng hai tay mới có thể run rẩy cầm lấy.
Trên bàn cơm là dễ nói chuyện nhất, tuy rằng hiện không có bàn ăn nhưng không khí ở đây không sai biệt lắm, Yến Kiêu liền không đi mà ở bên cạnh lân la hỏi chuyện,
-“Hồng Nhạn là nữ tử thế nào?”
Trương Minh thoáng dừng động tác, cắn chặt răng nhưng vẫn thành thật đáp:
-“Nàng rất đẹp, giống như từng đọc qua sách, nhìn nhu nhu nhược nhược, hai mắt luôn mênh mông sương mù. Ta chính là bị nàng nhìn như vậy mới cho rằng mình là bất đồng.”
Hắn hốc mắt phiếm hồng, thanh âm run run,
-“Thật ra không lâu sau ta liền nghĩ thông suốt, ta thật có lỗi với Tùy huynh. Ta dù chết cũng không có mặt mũi gặp hắn!”
Bản thân mình nghĩ sai, không chỉ gϊếŧ chết một người, còn hủy hoại cả hai nhà.
Trương Minh đưa tay lau mặt, cười khổ nói:
-“Làm phiền cô nương, cũng thỉnh chuyển cáo với đại nhân, nếu có gì muốn biết, xin cứ việc hỏi.”
-“Không cần chuyển cáo!”
Liêu Vô Hà không biết xuất hiện từ lúc nào, đặt một khối cỏ khô ở đối diện Trương Minh, ngồi xuống,
-“Ngươi biết gì về Hồng Nhạn, mau tỉ mỉ nói ra hết đi....”
Bên ngoài gió thảm mưa sầu, chung quanh lại là rừng núi hoang vắng, thực sự không có gì đẹp nhưng hắn ngồi trên đất nói chuyện vẫn tiêu sái tự nhiên nói không nên lời.
Yến Kiêu vội lui ra sau, nhường chỗ cho hắn,
-“Tiên sinh tới rồi!”
Liêu Vô Hà mặt không biểu tình nhìn nàng chằm chằm,
-“Rốt cuộc là ta đi dụ dỗ người, không chuẩn bị một chút thì sao làm tốt được!”
Yến Kiêu:
....
Oán khí tiêu tan thật mau....
Liêu Vô Hà vốn từng là cử tử vào kinh ứng thí, mà những người khác hoàn toàn không biết về việc thi cử, cho nên Bàng Mục tuyệt đối tín nhiệm hắn, để hắn tự do phát huy, chỉ phái hai người âm thầm bảo hộ hắn.
Liêu Vô Hà mang theo tâm trạng như Kinh Kha qua sông, bóng quá vô cùng bi tráng.
Tin tức Lưu bộ đầu điều tra được,
-“Tú bà của Yên Vũ lâu thời trẻ cũng danh chấn một vùng, rất có tâm kế, quản lý cả tòa Yên Vũ lâu kín không kẽ hở, cô nương bên trong ngày thường không được ra cửa, ngày lễ tết ra ngoài cũng có nha hoàn và bảo kê đi cùng. Hồng Nhạn thời trẻ là hoa khôi đầu bảng của Yên Vũ lâu, nghe nói cũng tri thư đạt lý, ngày thường trừ bỏ quan to hiển quý cũng chỉ tiếp người đọc sách.”
Quan to hiển quý là không thể thoái thác, còn người đọc sách chính là sở thích cá nhân.
-“Đúng rồi, đại nhân, mấy ngày qua, các huynh đệ điều tra chỗ thủ vệ cửa thành và chung quanh trạm dịch, khách điếm, xác nhận mấy năm qua đúng là có không ít người đọc sách hành tung không rõ...”
Lưu bộ đầu cũng có chút khiếp sợ với kết quả này, lại nhớ tới tình huống trong nha mô mấy năm trước, nỗ lực hồi tưởng,
-“Cũng từng có người báo án, chỉ là không tìm được thi thể, hơn nữa không có nghi phạm, mà người đọc sách lại du đãng khắp nơi, chỉ báo một tiếng liền không biết đến nơi nào du học, liên tục mấy năm không có tin tức, qua đi rồi sự tình đột nhiên xuất hiện cũng rất nhiều, cuối cùng lại không giải quyết được gì?”
Tuy nói quan phủ các nơi đều có danh sách tú tài và cử nhân nhưng nếu không trực tiếp giao thiệp, biết cũng uổng phí, căn bản không thể kịp thời nắm giữ hướng đi của bọn họ.
Có vết xe đổ của Trương Minh, Tùy Khôn, mọi người không thể không lớn mật suy đoán, rất có thể những người đọc sách không rõ hành tung kia đã gặp phải bất trắc.
Bàng Mục cả giận,
-“Tiền nhiệm huyện lệnh là ai, làm việc lại không để tâm như thế, khác nào quan tham ô hại mạng người. Ta không đập hắn là không được!”
Sơn phỉ làm loạn, người mất tích không điều tra rõ, để lại cục diện rối rắm như vậy lại muốn thăng chức? Cút đến Tây Bắc khai thác đá thì có. Không ai báo án thì thôi, nếu có, hắn lại tìm đủ lý do thoái thác, thực sự đáng giận. Nếu ngay từ đầu được coi trọng, có lẽ hung phạm đã sớm bị tróc nã quy án, Tùy Khôn sẽ không chết.
-“Lưu Bổn, ngươi mau chóng sai người trở về lấy hồ sơ công văn, cần phải lấy danh sách những người từng bị báo mất tích mang tới đây.”
Lưu bộ đầu lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Yến Kiêu nhíu mày,
-“Nếu Hồng Nhạn có thể tự do hoạt động thì tốt rồi, nói không chừng sẽ có chút dấu vết để lại, giúp chúng ta tìm được người bị hại lúc trước. Ta có thể thuận tiện nghiệm thi, xác định thân phận người chết!”
Hung thủ giết người liên hoàn luôn rất tự phụ, thành công thoát khỏi hiềm nghi mang đến cho bọn họ khoái cảm, mà cảm giác này lại không ngừng thúc đẩy bọn họ tiếp tục gây án, thời gian lâu, số lần nhiều, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Phạm vi hoạt động càng lớn, Hồng Nhạn sẽ lưu lại dấu vết càng nhiều, nhưng hiện nàng chỉ quanh quẩn trong thanh lâu, như vậy chứng cứ bọn họ tìm thấy sẽ rất hữu hạn, kể cả là chứng cớ mấu chốt như thi thể.
Người sẽ nói dối, nhưng thi thể thì không, mà công việc của nàng chính là làm thi thể lên tiếng. Chỉ cần có thể xác định thân phận người chết cùng phương thức, thời gian tử vong là có thể tìm ra phạm vi hoạt động của hắn, sau đó là tìm được những người đã từng tiếp xúc, thậm chí là chứng kiến.
Đồ Khánh suy nghĩ một lát, cảm thấy không quá lạc quan,
-“Bởi vậy, chẳng lẽ nàng kia đều là xúi giục người khác?”
Nàng sẽ không đến mức liên tục gϊếŧ người ở thanh lâu mà không bị phát hiện chứ? Hay là còn có tú bà cùng thông đồng làm bậy.
-“Chẳng lẽ thiên hạ thực sự có nhiều kẻ ngốc như vậy? Sao có thể vì dăm ba câu của người khác mà tự hủy tiền đồ của mình?”
Tề Viễn cười nhạo, rồi sau đó hắn lại cười không nổi,
-“Nhưng nếu thiên hạ không có nhiều kẻ ngốc như vậy, như vậy e là cả thanh lâu kia đều không thoát khỏi liên can....”
Bởi vậy vụ án càng thêm khó giải....
Hắn vừa nói vậy, mọi người liền không tự giác mà cảm thấy da đầu tê dại. Một nữ tử điên cuồng trả thù đã đủ đáng sợ, nhưng nếu bọn họ đối mặt là cả một băng nhóm cấu kết nhau giết người…
-“Vậy…”
Yến Kiêu nhịn không được mà nuốt nước miếng,
-“Chúng ta có nên lo lắng cho Liêu tiên sinh không?”
Dù sao hắn cũng là dấn thân vào hang hổ ah....
-“Đừng sợ....”
Bàng Mục nhìn nàng, chủ động giải thích,
-“Liêu tiên sinh không như văn nhân bình thường, đã trải qua không ít sóng to gió lớn, ta cũng đã an bài người tiếp ứng, sẽ không có việc gì. Nếu chúng ta hành động thiếu suy nghĩ, để lộ chân tướng, vậy mới là trở ngại chứ không giúp được gì cho hắn!”
Nghe hắn nói vậy, Yến Kiêu liền nhẹ nhàng thở ra. Liêu tiên sinh tuấn mỹ như vậy, ngàn vạn phải toàn thân lui ra nha.
Yếu Kiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy nên chủ động xuất kích, liền nói:
-“Đại nhân, mặc dù Liêu tiên sinh nỗ lực, cũng chưa chắc Hồng Nhạn mắc câu, khi nào mắc câu cũng không biết. Thậm chí, lùi một bước, có lẽ sau lưng nàng còn có chủ mưu khác, chẳng lẽ cứ chờ đợi như vậy?”
Bàng Mục cười nói:
-“Đương nhiên không phải. Ta đã phân phó xuống, một đội nhân mã theo thường lệ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Yên Vũ lâu, đồng thời cũng ký lệnh dán bố cáo khắp nơi, nói sắp tới có mẹ mìn hoạt động, vô cùng hung hăng, đã có hài đồng mất tích, hiện nha dịch và quan quân địa phương đang lùng bắt khắp nơi.”
Vào dịp lễ tết là thời điểm mẹ mìn hoạt động mạnh nhất, mỗi năm đều có không ít hài đồng bị bắt đi, bá tánh căm thù tận xương tủy. Mà lúc này Trung thu vừa qua, lấy danh nghĩa này hành động, cho dù hung thủ phát hiện có quan binh hoạt động cũng sẽ không cảnh giác!
Yến Kiêu hai mắt sáng ngời,
-“Đại nhân anh minh!”
Bàng Mục được nàng vỗ mông ngựa khiến toàn thân thoải mái, cười càng ôn nhu,
-“Yên tâm, thi thể sẽ không hư cũng không biến mất, nhất định sẽ mau chóng tìm ra, đến lúc đó đều dựa vào cô nương.”
Yến Kiêu ôm quyền, tin tưởng mười phần, nói:
-“Nhất định dốc hết sức!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 24
Sự thật chứng minh, Yến Kiêu đã xem nhẹ năng lực làm việc của Liêu Vô Hà.
Hắn sắm vai một vị cử tử gia cảnh giàu có, ra ngoài du học hai năm, hiện vừa lúc về nhà khảo thí. Để bảo vệ an toàn cho hắn và cũng để phù hợp với lẽ thường, bên người hắn còn mang theo nha dịch Lâm Bình, đóng giả làm gã sai vặt.
Hai người từ lúc hoàng hôn đi vào Yên Vũ lâu, mãi đến đêm khuya mới mang theo cả người đầy mùi son phấn và mùi rượu trở về.
Lúc này, Yến Kiêu đã không thể chống lại cơn buồn ngủ. Nàng từng là cao thủ thức đêm nhưng sau khi đến Đại Lộc triều, không có thiết bị điện tử cùng các trò giải trí ban đêm, nàng bị bắt mặt trời mọc thức dậy, mặt trời lặn đi ngủ giống như mọi ngày, hiện giờ đã dưỡng thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi điều độ.
Liêu Vô Hà vừa trở về, Bàng Mục liền tự mình gõ cửa gọi người, Yến Kiêu đầu óc chưa thanh tỉnh nhưng thân thể đã theo bản năng từ trên giường vọt dậy, mơ mơ hồ hồ đi ra mở cửa, sau đó mặt đụng phải cằm Bàng Mục, hai người cùng phát ra tiếng kêu đau. Cùng với đau nhức kịch liệt từ sống mũi truyền đến, nàng rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh.
Tòng quân nhiều năm, Bàng Mục tự nhận mình đồng da sắt, đao kiếm quân địch chém lên người hắn cũng không khiến hắn nhíu mày, nhưng hiện tại, một cô nương chỉ đụng nhẹ một cái, hắn liền cả người nóng lên, nơi bị đụng trúng căng cứng, phảng phất như máu toàn thân đều chảy về đó.
-“Yến cô nương, ngươi không sao chứ?” Da thịt non mịn như vậy, đừng để bị đụng trúng ah.
Yến Kiêu xoa xoa cái mũi, ồm ồm nói:
-“Không sao, Bàng đại nhân, ngươi không sao chứ?”
Thật ra môi trong của Bàng Mục bị hàm răng đụng trúng mà chảy máu, nhưng khóe miện hắn lại nhịn không được mà cong lên.
Thấy Yến Kiêu chóp mũi đỏ bừng, đau lòng không thôi,
-“Đỏ cả rồi, thật xin lỗi, hay gọi đại phu xem cho ngươi một chút?”
Yến Kiêu bật cười khúc khích, không hề thấy đau.
Hai người trước sau vào cửa, Tề Viễn là người đầu tiên phát hiện, đang tính đón tiếp bọn họ lại đột nhiên như phát hiện ra bí mật gì đó, liều mạng xô đẩy Đồ Khánh,
-“Lão Đồ, nhìn xem, nhìn một cái, đại nhân động tác cũng quá mau, chỉ là không đủ ôn nhu săn sóc, hôn đến đỏ cả mũi kìa....”
Hắn nhịn không được mà bắt đầu hoài nghi mình lại cộng sự cùng một kẻ ngốc nhiều năm như vậy còn chiến thắng dồn dập, đến tột cùng là tướng sĩ quân ta quá dũng mãnh hay là kẻ địch quá mức vô năng? Hôn cô nương mà lại hôn lên mũi à?
Liêu Vô Hà không thể chịu được hương vị ở thanh lâu, đi tắm rửa trước, không thèm để ý Lâm Bình đã không khắc chế được tâm tình kích động, cùng hai hộ vệ khác kẻ xướng người họa mà thuật lại mọi chuyện.
-“Tiên sinh như thần nhân vậy!”
Lâm Bình dùng sức giơ ngón tay cái, trong mắt tràn ngập sự sùng bái,
-“Hôm nay có không ít thư sinh ở đó, đều là nghe danh mà đến, cùng gọi Hồng Nhạn. Hồng Nhạn vẫn nửa che nửa lộ, ngồi ngay ngắn trên đài đàn tỳ bà, lại hát vài khúc gì đó, khiến người ta nghe xong liền cả người khó chịu. Chúng thư sinh càng thêm cuồng nhiệt, có người làm thơ, đề từ. Tiên sinh lại cười nhạo một tiếng, đứng dậy mắng to!”
Yến Kiêu nghe thập phần say mê,
-“Gì chứ?”
Mắng chửi người mà thần gì chứ?
Nhưng lúc này không ai để ý đến tâm tình của nàng, tất cả đều tập trung nghe Lâm Bình thuật lại hành động vĩ đại của Liêu Vô Hà,
-“Tiên sinh trước lôi thơ từ của các cử tử kia ra nhận xét, chê không đáng một đồng. Ta tuy không hiểu lắm nhưng nhìn bộ dáng xấu hổ và giận dữ muốn chết của bọn họ cùng với tiếng cười vang của quần chúng, xem ra không tốt lắm. Những người đó thẹn quá thành giận, ỷ vào người đông thế mạnh liền xông lên, bao vây tiên sinh, có ý diệt trừ.”
Nói tới đây, hắn kích động đến mặt đỏ tía tai, vỗ bàn một cái, giống như thuyết thư tiên sinh, nói đến nước miếng văng tứ tung,
-“Thế nhưng tiên sinh cực kỳ dũng mãnh, không chút sợ hãi, lấy sức một người mà nghênh địch, lưỡi xán hoa sen, nói có sách mách có chứng, làm cho ta biết cái gì gọi là đàn nho khẩu chiến. Hắn mắng những người này sách đọc không tốt, văn chương lổm nhổm như cua bò, còn có mặt mũi xưng mình là học sinh, ngày sau càng không thể nào an bang định quốc, chính sự không làm, còn đến thanh lâu trêu chọc tìm niềm vui, không chỉ vũ nhục Thánh nhân, cô phụ phụ lão ở quê nhà, càng có lỗi với bản thân. Có thể nói là bất nhân bất nghĩa bất hiếu. Có một số người trầm trồ khen ngợi hắn nói có lý, có hai cử tử không biết là xấu hổ hay giận dữ quá mức mà ngất xỉu, phải cho người nâng đi.”
Yến Kiêu nghe mà trợn mắt há mồm, mở màn đã bạo vậy sao?
Lúc này Liêu Vô Hà cũng đã quay trở lại. Hắn một thân trường bào nguyệt bạch, tóc đen vấn lên còn hơi ẩm ướt, mặt mày thong dong trấn tĩnh, ánh mắt cao ngạo, cả người trà ngập hơi thở phong lưu của danh sĩ Ngụy Tấn.
Yến Kiêu đặc biệt kích động, cảm thấy cơn buồn ngủ tan thành mây khói.
-“Yến cô nương, Yến cô nương?”
Tuy biết Yến Kiêu không có tâm tư gì khác nhưng nhìn nàng như thế, trong lòng Bàng Mục vẫn thấy chua lòm, nhịn không được cao giọng gọi:
-“Yến cô nương, đêm mưa lạnh, dùng chút nước ấm đi!”
-“Ah, cảm tạ đại nhân!”
Yến Kiêu phục hồi tinh thần, vội ngồi thẳng người, làm như không có việc gì, hỏi,
-“Liêu tiên sinh, vừa rồi Lâm Bình bọn họ đã thuật lại việc ngươi trải qua ở Yên Vũ lâu, chỉ là sau khi Hồng Nhạn mời ngươi đi vào, sự tình bên trong liền không rõ....”
Khi nàng nói tới “mời ngươi đi vào”, ánh mắt mọi người đồng loạt sáng lên, nhất là Tề Viễn, xanh lè luôn. Quân sư nổi dan hiền giả lại đến thanh lâu, còn ở chung phòng cùng danh kỹ, cỡ nào hiếm lạ chứ!
Liêu Vô Hà tức giận liếc mấy người này một cái, tự rót cho mình một chén trà xanh, nhấp một ngụm mới không nhanh không chậm nói:
-“Hồng Nhạn nói rõ chỉ tiếp người đọc sách, những người đó bị ta đuổi đi, nhất thời cũng không có ai tiến lên tự tìm mất mặt, không nói đến nàng rốt cuộc có ý gì, cũng chỉ có thể kêu ta đi....”
Hắn xưa nay lười cùng người tầm thường tranh đoạt, đơn giản một chiêu nhất lao vĩnh dật, có điều văn nhân không dễ dàng nhận thua, e là mấy ngày tiếp hắn sẽ rất bận rộn.
Đồ Khánh vẫn luôn cẩn thận, hỏi:
-“Có phải quá mức cố tình không?”
Tề Viễn lại không chút để ý,
-“Đây có là gì? Từ xưa văn nhân khinh nhau, đừng nói là loại địa phương thời thời khắc đều cần biểu hiện trước mặt các cô nương như kỹ viện, ngươi xem quan văn trên điều đình đi, đều thành hồ ly, có từng thu liễm? Chửi ầm lên, thậm chí công nhiên đối lập, chửi bới nhau còn ít sao? Nếu không phải còn muốn chút thể diện, chỉ sợ hận không thể nhảy dựng lên cắn chết đối phương, ta xem mà mệt chết đi được!”
Điều này cũng đúng!
Yến Kiêu cười khẽ, giống như lơ đãng hỏi:
-“Tề đại nhân nói thật thú vị, chỉ là người ta tốt xấu gì cũng là quan to, thực sự bất kham như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi đã tận mắt chứng kiến?”
Tề Viễn không nghĩ ngợi gì, trả lời luôn,
-“Đâu chỉ gặp qua, ta còn…”
Chợt nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của đám người Bàng Mục, đầu hắn mới ong một tiếng, đột nhiên dừng lại, chớp mắt nhìn Đồ Khánh, dùng ánh mắt hỏi: 'lão Đồ, có phải ta nói hớ rồi không?'
Đồ Khánh lười phản ứng hắn. 'Ngươi nói hớ còn ít sao? Đúng là miệng rộng!'
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh hẳn.
Yến Kiêu nghiêng đầu, dáng vẻ đặc biệt vô tội,
-“Sao đều không nói gì?”
Bàng Mục cũng không biết tâm tình hiện tại của mình thế nào, bất đắc dĩ cười một cái, chủ động chuyển đề tài, hỏi:
-“Tiên sinh có phát hiện gì không?”
Liêu Vô Hà thu hồi tầm mắt từ người Yến Kiêu, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
-“Nếu nói có chứng cớ gì thì ta xác thật không có, nhưng lần đầu tiên ta nhìn thấy ánh mắt nữ nhân kia liền chắc chắn nàng không phải vô tội. Sau khi nàng mời ta đi vào, lời nói và cử chỉ càng thêm khẳng định suy đoán của ta!”
Tuy Liêu Vô Hà xưa nay không coi trọng túi da nhưng vẫn phải công nhận nữ nhân kia cực kỳ mỹ lệ, nàng cũng có chút hiểu biết văn chương, đúng mức thể hiện ra sùng bái, cử chỉ luôn cẩn thận, đều là có thể kích phát bản năng bảo hộ của nam nhân. Nhưng hắn cũng đọc ra sự căm ghét trong mắt nàng.
-“Nàng luôn miệng nói ta với người khác bất đồng, làm người ta thực lòng hướng tới, nguyện vứt bỏ hết thảy mà đi theo bên cạnh. Nhưng trong lòng nàng, ta so với đám khách hàng quang minh chính đại đến tìm vui còn đáng giận hơn!”
Liêu Vô Hà cười nhạo,
-“ít nhất bọn họ là chân tiểu nhân, mà ta là ngụy quân tử!”
Vì muốn mau chóng tróc nã nghi phạm về quy án, Liêu Vô Hà muốn trong thời gian ngắn bức bách hung thủ hành động, cho nên hắn phải giả vờ lộ ra một mặt bất kham.
Ở trên sảnh đường nghĩa chính liêm từ mà mắng các cử tử tầm hoan mua vui, Hồng Nhạn quả nhiên phái người xuống mời hắn, nhưng hắn lại liên tục cự tuyệt hai lần, không đi mà chỉ ngồi ở dưới xem. Cho đến khi Hồng Nhạn mời lần thứ ba, lúc này Liêu Vô Hà mới làm ra vẻ miễn cưỡng, bước chân vội vàng theo tiểu nha đầu lên lầu, hoàn toàn biểu hiện cái gì gọi là khẩu thị tâm phi, dục cự còn nghênh.
Từ lúc hắn vào cửa, Hồng Nhạn vẫn luôn tươi cười, ôn nhu điềm mỹ, giống như đêm mùa hè thoảng qua một làn gió mát, không mang tính xâm lược lại khiến người ta khắc cốt minh tâm.
Liêu Vô Hà từ đầu cũng làm bộ làm tịch ngăn cản vài lần nhưng chỉ nửa khắc, lời nói liền càn rỡ, còn ngẫu hứng làm ra một khúc dâm từ, trong mỗi câu chữ đều thể hiện rõ là mặt người dạ thú. Tuy vậy tươi cười của Hồng Nhạn vẫn không thay đổi.
Trong phòng nàng có một cái gương trang trí cực kỳ hoa mỹ, Liêu Vô Hà ngồi đối diện cái gương, khi Hồng Nhạn tự mình đi lấy bầu rượu, hắn thông qua gương nhìn thấy sự khắc chế ghê tởm trong mắt nàng. Đó là ánh mắt như xem thứ gì đó thối nát.
Văn nhân vốn công tâm, chỉ một ánh mắt như vậy, Liêu Vô Hà liền có thể xác định lời Trương Minh nói là thật, nữ nhân này tuyệt không phải người lương thiện.
Đồ Khánh hỏi:
-“Tiên sinh đuổi những thư sinh đó đi là muốn bức Hồng Nhạn tự mình động thủ?”
Liêu Vô Hà gật đầu,
-“Ta vốn có ý như vậy. Nữ nhân này rất giỏi nghiền ngẫm nhân tâm, nếu để nàng lôi kéo những người khác, đến lúc đó có thể phủi sạch không còn một mảnh, làm chúng ta không tiện động thủ. Chi bằng ta chọc giận nàng, để nàng tự mình ra tay, sau đó những người khác tới thu hoạch!”
Hắn đã làm tới mức này, nếu phía sau thất bại trong gang tấc, hẳn là sẽ tức muốn chết!
Yến Kiêu lo lắng,
-“Có điều, tiên sinh, như vậy không quá nguy hiểm sao?”
Nàng tốt xấu gì cũng xem như xuất thân từ bộ phận hình sự, quen nhìn đủ loại tưởng tượng âm u và tà ác, mọi việc quen nhìn từ góc độ tiêu cực mà suy xét. Nơi phong hoa tuyết nguyệt luôn là chỗ tàng ô nạp cấu, nhiều nhất là thủ đoạn người nhận không ra, làm người ta khó lòng phòng bị. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Liêu tiên sinh là người văn nhã trời quang trăng sáng thế kia, có thể bị tổn hại hay không?
Dường như đã đi được bước đầu gian nan, Liêu Vô Hà hiện tại nghĩ rất thông suốt,
-“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?”
Thấy nàng lo lắng đến mặt mày nhăn nhó, hắn rốt cuộc nhịn không được, bật cười,
-“Yến cô nương quá lo, ta tuy là thư sinh, cũng không phải tay trói gà không chặt, còn có Lâm Bình cùng đại nhân nội ứng ngoại hợp, tất nhiên vô ưu....”
Hắn tuy là văn chức nhưng theo Bàng Mục chinh chiến sa trường nhiều năm, bao lần vào sinh ra tử, dù không thể lên chiến trường nhưng nếu bàn về sự cảnh giác, năng lực tự bảo vệ mình, hắn cao hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.
Thấy Yến Kiêu vẫn thấp thỏm, Bàng Mục góp lời:
-“Liêu tiên sinh cùng ta tình như thủ túc, chính là quá mệnh giao tình, ta dù liều cả mạng của mình cũng đảm bảo hắn bình an vô nguy.”
Đồ Khánh không phải đi theo cho đủ số. Vì đề phòng phát sinh ngoài ý muốn, bọn họ chia làm ba tốp lần lượt vào thành, phó tướng của Đồ Khánh đi sau, mang theo gần trăm nhân mã, đao thương sáng bóng, ngụy trang thành đội ngũ tiêu cục áp giải hàng hóa, lúc này đang đóng quân ở phía đối diện. Phàm là có chút gió thổi cỏ lay, bắn tên làm hiệu, chớp mắt liền có thể vây quanh Yên Vũ lâu, đảm bảo một con chuột cũng chạy không thoát.
Yến Kiêu lúc này mới thực sự yên tâm. Nhưng không biết có phải nàng ảo giác hay không, mà nàng cảm thấy trong mắt Bàng đại nhân tựa hồ có chút chờ đợi và mất mác.
Nàng nhất thời không rõ lắm, chỉ cực kỳ thành khẩn, nói:
-“Liêu tiên sinh quan trọng nhưng vẫn nghe đại nhân mọi việc đều làm gương cho binh sĩ, ngay cả diệt phỉ cũng tự mình mang binh. Yên Vũ lâu chiếm cứ ở nơi này nhiều năm, tất nhiên ác nô thành đàn, bảo kê thành hoạn, lại chiếm cứ địa lợi. Đại nhân cũng nên bảo trọng mới được!”
Bàng Mục thề là hắn nghe được tiếng hoa nở, dứt khoát đáp:
-“Được!”
Post on 24/07/2022
No comments:
Post a Comment