Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 13


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 25

 

Hai ngày kế tiếp, sự tình phát triển đúng như Liêu Vô Hà dự đoán.

 

Tuy rằng ngày đầu bị mắng đến thảm nhưng các cử tử tuyệt không chịu nhận thua. Nghĩ rằng ở Yên Vũ lâu đối chiến thì không được văn nhã, truyền ra còn là vì kỹ nữ tranh giành tình cảm thì thanh danh cũng không dễ nghe, vì vậy bọn họ dò biết được khách điếm Liêu Vô Hà ở trọ, tự mình tới cửa hạ chiến thư. Kết quả lại đụng phải họng súng.

 

Vốn là một người xưa nay ngay thẳng trong sạch lại bị bắt đến thanh lâu làm việc, người đã phi thường không thoải mái, Liêu Vô Hà mấy ngày nay là có hỏa mà không có chỗ phát, lúc này mấy người kia lại tìm tới cửa, quả là buồn ngủ gặp chiếu manh.

 

Yến Kiêu không được đến Yên Vũ lâu rốt cuộc cũng được như ý nguyện, nàng tận mắt nhìn thấy Liêu Vô Hà từ đầu đến cuối bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh, lời nói ra lại sắc bén như nọc độc, làm cho đám thư sinh đến cửa khiêu khích phải mặt xám mày tro, thương tích đầy mình.

 

Đám thư sinh hồ hởi tiến đến nghênh chiến lại ủ rũ cụp đuôi ra về, như thủy triều dâng lên hết đợt này lại đợt khác lại không để lại chút dấu vết gì trên bờ cát.

 

Bị ăn mắng, thư sinh kia mặt không còn chút máu, cả người lung lay, lảo đảo đỡ mấy cái bàn, che ngực thở dốc, không cam lòng chỉ vào Liêu Vô Hà,

-“Ngươi, ngươi quá vô lễ!

 

Liêu Vô Hà chắp tay sau lưng, mí mắt cũng không nâng lên, đáp trả,

-“Đa tạ quá khen!

 

Người nọ tức đến ngất xỉu, đồng bạn liền vây quanh hắn, ấn huyệt nhân trung, quạt gió, còn có người phun lên mặt hắn mấy ngụm nước lạnh, hắn mới từ từ chuyển tỉnh.

 

Sau khi tỉnh lại, thư sinh kia sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên bụm mặt gào khóc, thất tha thất thểu chạy ra ngoài.

 

Chốc lát sau bên ngoài loạn thành một đoàn, có tiếng người hô thất thanh,

-“Có người nhảy sông....

 

-“Ah, bắt được rồi!

 

Yến Kiêu vô hạn sùng bái mà chắp tay bái Liêu Vô Hà một cái. Đây là mắng tới người ta phải nhảy sông nha....

 

Liêu Vô Hà cười lạnh, mang theo Lâm Bình thong thả đi ra ngoài, khi đi ngang qua chỗ thư sinh vừa bị vớt lên như gà trong nồi canh, đồng bạn của đối phương căm giận bất bình mà mắng hắn.

 

-“Đều là người đọc sách, sao ngươi lại hung hổ dọa người như vậy!

 

-“Vương huynh, chớ có nhiều lời, dạng người lòng dạ hẹp hòi này, ta khinh thường làm bạn.

 

Liêu Vô Hà cười nhạo,

-“Chư vị tuy không có tài hoa nhưng bụng đầy bao cỏ, nhưng có khả năng xoay chuyển càn khôn đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, lại tự cho mình rất cao, không biết trời cao đất dày, không hiểu mây cao sông thấp, còn đúng lý hợp tình như thế. Tại hạ thực sự bội phục, thực sự không bằng, ta thống khoái nhận thua, cho nên chư vị cũng không cần tự coi nhẹ mình!

 

Hắn tuy cười, lời nói cũng hoa lệ nhưng ai mà không nghe ra đây là châm chọc cay độc. Đừng nói là thư sinh vừa nhảy sông lại bị chọc tức mà ngất xỉu, đồng bạn chung quanh cũng không tốt hơn, tức muốn nổ phổi.

 

Liêu Vô Hà tròng mắt lạnh băng, bồi thêm,

-“Tùy tiện tới cửa khiêu khích là vô tri; lấy nhiều mà không thể thắng ít là vô năng, còn nói thi cử cái gì, làm văn chương cái gì? Thành quốc gia lương đống cái gì? Tài trí bình thường còn dám mộng đăng tên trên bảng vàng, dự Quỳnh lâm yến, nằm mơ đi. Nói ra thật là xấu hổ chết người. Theo ta thấy, vẫn không nên thượng kinh, từ đây dẹp đường hồi phủ, về nhà cày cấy đi thôi!

 

Dứt lời hắn mang theo Lâm Bình đi về phía Yên Vũ lâu, dáng ngạo nghễ.

 

Yến Kiêu vẫn còn đắm chìm trong mộng thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

 

Bàng Mục liền lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng, cười nói:

-“Xem đã ghiền chứ?

 

Yến Kiêu vô hạn cảm khái nói:

-“Đã ghiền. Liêu tiên sinh đúng là như thần nhân vậy!

 

Hiện nàng đã thực sự tin lời Bàng Mục nói. Nàng còn thấy Liêu tiên sinh lợi hại hơn lời hắn nói, bản lĩnh mua thù chuốc hận đúng là nhất tuyệt. Đã vậy hắn mắng người ta xong, bản thân lại đi đến Yên Vũ lâu, chính là điển hình của cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn, Hồng Nhạn không hận hắn thì hận ai?

 

Bên ngoài loạn thành một nồi lẩu, người xem náo nhiệt đếm không hết nhưng sau khi nghe Liêu Vô Hà bác bỏ một phen, người chủ động nói chuyện giúp thư sinh kia không còn bao nhiêu.

 

Bàng Mục và Yến Kiêu dựa người vào lan can trên lầu hai trò chuyện, Lưu Bổn ra ngoài điều tra trở về, nhìn thấy bọn họ, biểu tình kinh hỉ đan xen, vội vàng đi về phía bên này.

 

Yến Kiêu và Bàng Mục liếc nhìn nhau, không nói một lời mà thật ăn ý cùng nhau tiến lên đón.

 

Thời tiết bên ngoài đã chuyển lạnh mà Lưu Bổn lại một đầu đầy mồ hôi, ngay cả con ngựa ở bên ngoài cũng thở hổn hển, hiển nhiên là rất gấp gáp,

-“Đại nhân, Yến cô nương. Thuộc hạ dẫn người tra xét vùng phụ cận, liên tục phát hiện ra hai thi thể....

 

Rốt cuộc cũng có vật chứng. Bàng Mục và Yến Kiêu lập tức lên tinh thần, một người vội đi lấy cái rương bảo bối, một người đi lấy sổ ghi chép dân cư mất tích vừa được liệt kê trong hai ngày vừa rồi, sau đó để lại Đồ Khánh giữ nhà, hiệp trợ cho Liêu Vô Hà, lại gọi Tề Viễn, cùng nhau theo Lưu Bổn rời đi.

 

Trên đường đi, Yến Kiêu cũng không nhàn rỗi, luôn dò hỏi về tình huống thi thể.

 

Lưu Bổn vừa cưỡi ngựa, vừa cao giọng nói:

-“Mấy ngày trước đây trời mưa liên tục, có mấy chỗ bị ngập úng lại thêm gió to, làm ngã đổ một thân cây đến trốc cả gốc, có huynh đệ mắt sắc, nhìn thấy phía dưới có mảnh góc áo liền đào lên. Cứ tưởng chỉ một cái này, nào ngờ thuộc hạ vừa lên ngựa, bên kia cũng có người phát hiện ra dấu vết thi thể dưới một khối đá. Nói là thi thể nhưng so với thi thể bình thường thì bất đồng, nói hong gió cũng không giống mà ngược lại vừa trắng, vừa sưng phù, nhìn rất ghê tởm, có mấy huynh đệ nhịn không được mà ói ra. Mọi người không quá rành việc này nhưng người sáng suốt vừa thấy liền biết đã chết nhiều năm, lúc mới thấy còn bị dọa đến nhảy dựng lên. Chúng ta cũng không nhìn ra manh mối gì, chỉ biết là nam thi, còn về độ tuổi, chiều cao… vẫn cần nhờ đến cô nương!

 

Hắn làm nghề này cũng nhiều năm, gặp qua không ít các thi thể nhưng hai thi thể nhìn thấy hôm nay, vẫn khiến hắn cùng các huynh đệ kinh hãi, ngay cả lúc này kể lại, hắn vẫn còn cảm thấy buồn nôn, nếu có thể chọn, hắn thật không muốn quay lại đó.

 

Qua lời kể của Lưu bộ đầu, Yến Kiêu gần như lập tức đưa ra kết luận: 'xác chết không thối rửa'. Mà có kết luận sơ bộ thế này, rất nhiều vấn đề liền được giải quyết dễ dàng.

 

Nàng liền nói với Bàng Mục,

-“Đại nhân, muốn đạt tới trình độ này, thời gian tử vong hẳn là từ nửa năm trở lên!

 

Bàng Mục còn chưa mở miệng, Lưu Bổn đã giật mình nói:

-“Cô nương, ngươi đúng là thần nhân, còn chưa nhìn thấy gì ah!

 

Hắn tuy giật mình nhưng không nghi ngờ, vì trải qua mấy vụ án lúc trước, vị nữ ngộ tác này đã dùng hành động thực tế để chứng minh năng lực của mình.

 

-“Người sau khi chết đều có dấu vết để lại, chỉ cần nắm giữ quy luật, làm ra phán đoán liền rất đơn giản!

 

Yến Kiêu khiêm tốn nói, đồng thời lại thấy tiếc nuối. Hiện trường thực nghiệm khó có được như vậy, nếu Quách ngỗ tác cũng ở đây thì hay rồi, lý thuyết dẫu thế nào cũng thua xa thực tiễn, cũng không biết đến khi nào mới lại có cơ hội này!

 

-“Ngươi đúng là lợi hại!

Bàng Mục cười nói, còn ý vị thâm trường bổ sung,

-“Đặc biệt lợi hại!

 

Chỉ một câu như vậy liền khoanh vùng được thời gian tử vong, loại trừ được một số lớn dân cư mất tích, sao có thể không lợi hại....

 

Tề Viễn cũng cười nói:

-“Có Yến cô nương, gánh nặng của chúng ta liền nhẹ nhàng hơn nhiều!

 

Lúc trước cần rất nhiều nha dịch vất vả chạy đông chạy tây mới tìm được chút manh mối, hiện giờ chỉ cần một câu là xong, còn chính xác đến dọa người, làm cho mọi người tiết kiệm rất nhiều công sức.

 

Đoàn người vừa ra khỏi thành liền chạy như điên, giống như sắp bay lên, Yến Kiêu ở trong xe ngựa bị lắc lư đến sắc mặt trắng bệch, sau khi xuống xe, hai chân đều mềm nhũn, mông đau đến tê dại.

 

Xe ngựa cổ đại không có bộ phận giảm xóc, quả thực không phải người ngồi. Nàng bây giờ không cần nghĩ cũng biết cứ tiếp tục như thế này, chỉ mấy năm nữa nàng có thể vì bị xóc quá mức mà tê liệt.

 

-“Còn ổn không? Có cần nghỉ ngơi một chút không?

Bàng Mục có chút tự trách,

-“Sớm biết như thế, còn không bằng mang ngươi cưỡi ngựa.

 

Có hắn che chở ở phía sau sẽ không đến mức bị tội như vậy!

 

Đoàn người mới ra thành liền một đường chạy như điên, cơ hồ muốn bay lên, Yến Kiêu ở trên xe ngựa điên thất điên bát đảo đầy mặt trở nên trắng, xuống xe sau hai cái đùi đều là mềm, xương cùng đều đau tê dại.

 

Nương, lần này sau khi trở về, nhất định phải tìm thời gian học cưỡi ngựa!

 

Cổ đại không có giảm xóc thi thố xe ngựa quả thực không phải người ngồi.

 

Nàng hoàn toàn không cần hoài nghi, lại như vậy nữa, mấy năm sau, có khả năng nàng sẽ bị xóc thành chi dưới tê liệt!

 

-“Còn được không? Muốn nghỉ ngơi một chút hay không?

Bàng Mục có chút tự trách hỏi,

-“Sớm biết còn không bằng mang ngươi cưỡi ngựa.

 

Có hắn che chở ở phía sau, hẳn sẽ không đến mức bị tội như thế!

 

-“Không việc gì!

Yến Kiêu thở hỗn hển, lại chậm rãi duỗi thân vài lần, sắc mặt dần tốt hơn, miệng lại hung hăng nói,

-“Đại nhân, trở về nhất định phải cho ta một con ngựa. Ta muốn học cưỡi ngựa....

 

Khuôn mặt nho nhỏ của nàng cau lại, vừa đáng thương lại đáng yêu, Bàng Mục cố nén không nói cho nàng biết thực ra cưỡi ngựa cũng không phải là chuyện vui sướng gì!

 

Đoàn người đi về phía trước, từ xa đã nghe được tiếng nôn khan, mấy nha dịch lưu lại bảo vệ hiện trường ói đến không thể đứng thẳng người, nhìn thảm vô cùng. Thực ra ói hồi lâu, trong dạ dày đã không còn gì, chỉ có nước chua nhưng bọn họ vẫn không ngừng được.

 

Trong không khí mơ hồ có mùi hương quỷ dị, từ xa nhìn tới trên đất có một đống ố vàng.

 

Yến Kiêu nhẹ nhàng thở ra, có ý muốn giúp bọn họ giải tỏa áp lực tâm lý, liền nói:

-“May mà hiện giờ thời tiết lạnh, mùi hôi không lan quá rộng, nếu là mùa hè, e là xông chết người!

 

Nàng nói như vậy, mọi người lại theo bản năng tưởng tượng gì đó, còn nôn lợi hại hơn. Thanh âm tập thể bùng nổ đặc biệt thảm thiết, hình ảnh cùng khom lưng cũng hết sức đồ sộ.

 

Yến Kiêu… Ta thực sự là có ý tốt, ai biết tố chất tâm lý của các ngươi lại yếu như vậy chứ!

 

Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, Tề Viễn vẫn theo bản năng mà nuốt nước miếng, cười gượng,

-“Cơ hội khó có được, lẽ ra cũng nên gọi lão Đồ tới.

 

Tiểu tử kia thích sạch sẽ như vậy, nếu hắn tới đây, chắc chắn sẽ ói tới mức Đồ lão phu nhân cũng nhìn không ra....

 

Yến Kiêu mở rương, bôi chút du cao đặc chế của Quách ngỗ tác, chịu đựng đau lòng mà dùng khẩu trang và bao tay vốn đã hiếm nay càng ít hơn. Thi thể không thối rửa rất đặc thù lại cực kỳ khó xử lý, vì bảo đảm an toàn, các pháp y đều dùng hai lớp bao tay, nếu không hậu quả cả đời khó quên.

 

Nàng trước tiên xem qua hai cỗ thi thể, nói với người ghi chép công văn,

-“Căn cứ tình trạng không thối rữa khác nhau, cho thấy hai cỗ thi thể này chết cách nhau hơn nửa năm, một cỗ chết chừng một năm, cỗ khác còn muộn hơn!

 

Thời gian quá xa, đa phần chứng cứ trực quan trên thân đều biến mất, càng rất khó từ trên thân thể tìm hiểu tin tức.

 

Nàng nhìn nhìn, sau đó ngẩng đầu nói với Bàng Mục,

-“Đại nhân, ta muốn xin giải phẫu.

 

Bàng Mục sảng khoái vung tay,

-“Chuẩn!

 

Yến Kiêu hoạt động hai cổ tay, nhịn không được cảm khái,

-“Nếu Quách ngỗ tác ở đây thì tốt rồi!

 

Hai cỗ thi thể nha, nghĩ tới liền thấy đau đầu.

 

Nàng trước tiên cởi bỏ mảnh vải y phục còn sót lại trên hai cỗ thi thể, trong lúc này không tránh khỏi đụng chạm, làm phát ra tiếng vang dính nhớp quỷ dị.

 

Hiện trường nháy mắt an tĩnh đến dọa người, sau đó mấy nha dịch cùng cất bước chạy như điên, xông ra ngoài nôn khan.

 

Yến Kiêu ngẩng đầu lên, giống như lúc Liêu Vô Hà khẩu chiến đàn nhỏ, thập phần bình tĩnh lại khắc nghiệt nói:

-“Mấy nha dịch này thật không được ah!

 

Người nào người nấy đều như vậy, ta còn có thể trông cậy vào ai?

 

Có một mảnh y phục lớn bị vướng, nàng sợ che giấu vật chứng mấu chốt nhưng bản thân lại không làm gì được, theo bản năng ngẩng đầu.

 

Vừa bắt gặp tầm mắt của nàng, Tề Viễn và Lưu bộ đầu đều trợn tròn mắt, cả người cứng đờ, nhất loạt lui ra sau một bước. Nương ah, ngàn vạn lần đừng như bọn họ đoán nha....

 

Cầu nguyện thế nào cũng không ngăn được Yến Kiêu mở miệng,

-“Có gì đâu chứ, cái này quá nặng, các ngươi.…

 

Lưu Bổn nuốt nước miếng mấy cái, rốt cuộc nhịn không được nữa, quay đầu, ói ra....

 

Yến Kiêu,

-“Tề đại nhân!

 

Tề Viễn thật muốn khóc, lúc này hắn phi thường hối hận đã theo tới đây.

 

Bàng Mục vừa bực mình vừa buồn cười vỗ lên gáy Tề Viễn một cái, nói:

-“Để ta đi. Phải làm thế nào?

 

Tề Viễn nước mắt lưng tròng,

-“Đại nhân, ngươi đúng là Phật Tổ chuyển thế, là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn!

 

-“Cút!

Bàng Mục dở khóc dở cười, đá hắn một cước, thuận tay ném danh sách vào ngực hắn,

-“Cầm lấy!

 

Yến Kiêu vừa cảm kích vừa đau lòng đưa cho Bàng Mục hai cặp bao tay cao su, chỉ đạo hắn hỗ trợ mình, dứt khoát xem hắn như là trợ lý mà sai sử. Sự bất tòng quyền, ngu sao không dùng.

 

Nàng vẫn không quên nói mỉa Lưu bộ đầu và Tề Viễn,

-“Nhìn đi, rốt cuộc vẫn là đại nhân chúng ta đáng tin cậy nhất!

 

Một câu này thành công khiến Bàng Mục đại nhân đáng tin cậy làm việc càng thêm tích cực, nhiệt tình.

 

Tề Viễn… Đại nhân, ngài tỉnh ah....

 

Bận rộn một hồi đến qua cả giờ cơm trưa nhưng cũng không ai có tâm tình để ý tới việc này!

 

Yến Kiêu mặt không biểu tình chỉ vào bộ hài cốt trên mặt đất, nói:

-“Người chết giáp, nam tính, tuổi chừng bốn mươi lăm, người phương bắc, tứ chi cao lớn, vai phải dày, sinh thời làm lao động chân tay, thường dùng vai phải để khiêng vật nặng, không có ngoại thương rõ ràng, xương sườn số sáu, số bảy bên phải bị gãy, trong đó xương sườn thứ bảy đâm thẳng vào phổi, khiến nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Hẳn là trượt chân té ngã gây ra, cơ bản có thể tính là ngoài ý muốn!

 

Còn vì cái gì mà bị vùi lấp, có thể vì nơi này mưa thường xuyên, bùn đất lưu động cũng nhiều hơn.

 

Nỗ lực muốn làm tốt công tác hậu cần, Tề Viễn căn cứ theo miêu tả sinh động của nàng mà điên cuồng lật tìm trong mấy cuốn danh sách người mất tích, không lâu sau, kinh hỉ hô lên,

-“Có rồi. Lý Đại Bản, bốn mươi bốn tuổi, là người bán hàng rong, trung thu năm trước ra ngoài mua bán mãi vẫn chưa về, thê tử hắn đi báo án nhưng đến nay vẫn không có tung tích. Nơi này chính là đường tắt qua lại giữa Thanh Đinh trấn và Diện Đông trấn, có điều hơi khó đi, hẳn là hắn vội vã về nhà ăn tết, không ngờ trượt chân té ngã, bị trọng thương, mà vùng này lại ít có người lui tới, nên không ai phát hiện ra, cứ vậy mà chết đi, cho tới hôm nay.

 

Tuy lúc trước đã tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của Yến Kiêu, nhưng nàng chỉ nghiệm thi trong mấy canh giờ ngắn ngủi đã xác định được thân phận người chết, vẫn khiến người ta phấn chấn không thôi.

 

Tề Viễn cuối cùng cũng hiểu được tâm tình kích động của đại nhân nhà mình lúc đó, nhưng hắn rất nhanh liền ỉu xìu nói:

-“Người này không phải thư sinh, lại tự mình ngã chết, không liên quan gì tới vụ án chúng ta đang điều tra.

 

Vậy chẳng phải uổng công sao?

 

Bàng Mục ra hiệu cho Lưu bộ đầu dẫn người sửa sang lại hiện trường, chuẩn bị liên hệ với người nhà, lại nói:

-“Thì tính sao? Có thể giải quyết một vụ mất tích cũng là chuyện tốt!

 

Tề Viễn gật đầu,

-“Cũng phải!

 

Trụ cột trong nhà mất tích, không biết người nhà nôn nóng thế nào nhưng hôm nay tin tức mang đến lại là một khối thi thể, hắn không biết người nhà Lý Đại Bản sẽ đối diện với sự thật tàn khốc này thế nào?

 

Lúc này Yến Kiêu cũng đã chỉnh hợp xong manh mối của thi thể thứ hai,

-“Người chết Ất, nam tính, người phía nam, tuổi chừng hai mươi tám, xương sọ phía sau dập nát, có một vết đao xuyên tim, đều là vết thương trí mạng. Bởi vì thi thể từng lăn lộn, không thể xác định khi tử vong là nằm sấp hay nằm ngửa,  khó nói đến tột cùng là chết như thế nào?

 

Bàng Mục nhíu mày,

-“Hai nơi?

 

Yến Kiêu gật đầu,

-“Phải. Hung thủ chắc chắn là có sát tâm từ đầu!

 

Mặc kệ là đao đâm thủng tim hay là một kích khiến xương sọ vỡ nát, đều cho thấy hung thủ cực kỳ hung tàn. Nếu là dùng khoa học kỹ thuật cao của thời hiện đại, khả năng sống sót của người bị hại cũng cực kỳ nhỏ bé, càng không nói đến Đại Lộc triều. Hung thủ sở dĩ làm như vậy là vì đảm bảo hắn chết.

 

Yến Kiêu thở dài,

-“Ta không phát hiện ra vết thương khác ở trên người hắn. Một kích tất trúng, tuyệt đối là có chủ mưu....

 

Tề Viễn lật sổ xem mà có chút sầu,

-“Hai mươi tám tuổi, ở phía nam, có tới ba người, ngoại trừ đọc sách còn có buôn bán. Như vậy trong chốc lát khó mà xác định thân phận....

 

Bàng Mục phân phó,

-“Vừa rồi không phải Yến cô nương có giữ lại mảnh vải y phục sao? Hình như còn có túi tiền bị làm dơ? Lấy về tìm người nhận thân, nhìn hình dáng và nguyên liệu hẳn là có thể biết là tay nghề của ai?

 

Lại hỏi Lưu Bổn

-“Hai vị chưởng quầy của tiệm vải Hữu Đức đi rồi sao?

 

Lưu bộ đầu

-“Vẫn chưa, chưa qua thất đầu của Vân Nương.

 

Yến Kiêu lại nói

-“Người này sinh thời không có làm việc tay chân....

 

Nghe vậy Tề Viễn hai mắt tỏa sáng, nói:

-“Chẳng lẽ là thư sinh đầu tiên bị Hồng Nhạn giết chết!

 

-“Đúng mà cũng không đúng…” Yến Kiêu bỗng nhiên nói một câu thật mà như giả.

 

Bàng Mục và Tề Viễn cùng hỏi:

-“Có ý gì?

 

-“Xương ngón tay phải của hắn bị biến hình!

Nàng cố ý làm cho khớp xương biến hình, chỉ cho bọn họ xem,

-“Vị trí này sở dĩ như vậy là vì người chết quanh năm suốt tháng cầm bút. Hơn nữa xương ở chỗ này của hắn cũng tương đối lớn!

 

Nàng lại chỉ vào vùng eo hông,

-“Cũng chứng minh ngồi trong thời gian dài, sinh thời hẳn có tật xấu đau lưng, phù hợp với đặc thù của thư sinh.

 

Bàng Mục gật đầu,

-“Đúng vậy, xương ngón tay của Liêu tiên sinh cũng có chút biến hình, hơn nữa đau lưng cũng không phải ngày một ngày hai, đều do thời gian dài ngồi xử lý công văn mà ra.

 

Tề Viễn đã chết lặng, thực sự không nghĩ ra được từ gì để khen Yến Kiêu, chỉ có thể nói:

-“Yến cô nương, đây là đúng, còn không đúng là thế nào?

 

-“Hung thủ không đúng!” Yến Kiêu một câu lại trực tiếp làm hai người mơ hồ hơn.

 

Nàng chỉ vào xương sọ bị nát hoàn toàn của người chết, nói:

-“Liêu tiên sinh đã chứng thực Hồng Nhạn là một nữ tử nhu nhược, ôm tỳ bà cũng cố sức, mà xương sọ là bộ phận cứng rắn nhất trên cơ thể người, có thể tạo thành vết thương trí mạng như thế.…

 

Nàng chưa nói xong, Bàng Mục đã sắc mặt ngưng trọng tiếp lời:

-“Không phải người có sức lực lớn là không làm được!

 

Tề Viễn ngây người, hồi lâu khô khốc nói:

-“Là nam nhân!

 

Còn là nam nhân cường tráng!

 

Tàn nhẫn như thế, dứt khoát như thế, tuyệt đối không thể là thư sinh nửa đường châm ngòi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 26

 

Ở nơi điều kiện đơn sơ như thế, một người lại nghiệm hai thi thể, đối với bất kỳ pháp y nào đều là một lượng công việc quá sức!

 

Chỉnh hợp xong kết quả, mệt mỏi như sóng biển úp lại, ép Yến Kiêu đầu óc cũng bất động. Nàng cơ hồ vừa bước lên xe ngựa liền nhào vào nệm, nháy mắt liền ngủ say như chết.

 

Bàng Mục hoảng sợ, theo bản năng đưa tay thăm dò hơi thở của nàng, xác định vẫn còn thở mới yên lòng.

 

Tề Viễn hạ thấp thanh âm,

-“Mệt quá mà. Hay là ta và Lưu bộ đầu đi trước một bước, đến khách điếm, dịch quán đối chiếu, thẩm tra hành tung người chết, ngài và lão Đồ chậm rãi đi sau đi...

 

Hiện đã xác định được thân phận của người chết Ất là thư sinh Giang Bỉnh, tiếp theo phải xác định hoạt động của hắn lúc sinh thời. Nhưng vì thời gian tử vong là hơn bảy tháng trước, cách quá xa, việc sưu tầm manh mối rất khó khăn, bọn họ thực sự không thể kéo dài hơn nữa...

 

Bàng Mục gật đầu

-“Cũng được!

 

Yến cô nương đã quá mệt mỏi, vẫn nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

 

-“Dạ!

 

Tề Viễn ôm quyền, sau đó vẫy tay một cái, dẫn theo mấy người cưỡi ngựa phóng nhanh về phía cửa thành.

 

Sắc trời đã tối, phía tây vô cùng âm u, không khí ướŧ áŧ đình trệ, có lẽ trời lại sắp mưa.

 

Gió lạnh thổi qua khiến bụi cỏ ven đường rung động, khóe mắt Bàng Mục liếc qua đột nhiên phát hiện có một đóa hoa màu vàng nở rộ, trong lòng khẽ nhúc nhích, lập tức xuống ngựa, cẩn thận hái lấy đóa hoa kia.

 

Trước giờ hắn chưa từng làm việc này, động tác không khỏi vụng về nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

 

Đồ Khánh im lặng mà nhìn.

 

Đóa hoa chỉ lớn hơn ngón tay cái một chút, cánh hoa hơi mỏng, run rẩy trong gió, mềm mại cực kỳ.

 

Bàng Mục toét miệng cười, giống như trộm mà đặt mấy đóa hoa nhỏ vào trong xe, sau đó khôi phục vẻ nghiêm trang thường ngày.

 

Màn xe nhấc lên, ánh sáng chiếu vào, Yến Kiêu theo bản năng nhíu mày, ngay sau đó chóp mũi ngửi được mùi hoa nhàn nhạt khiến người ta an tâm, nàng lại lần nữa ngủ say.

 

Xe ngựa đi chậm lại vững vàng, Yến Kiêu ngủ đến thoải mái, sau khi trở về phòng còn ngâm nước nóng, thay đổi xiêm y sạch sẽ, mệt nhọc liền giảm phân nửa.

 

Khi nàng đang chải đầu, Bàng Mục ở bên ngoài gõ cửa,

-“Yến cô nương, cùng ra ngoài ăn cơm đi!

 

Mọi người bữa trưa chưa ăn, lúc này đã đói muốn chết, đã sớm rủ nhau đi ăn, chỉ còn lại hai người bọn họ.

 

Vì để giảm thấp sự chú ý, người của huyện nha Bình An đều chia từng tốp mà tới, tuy hiện đều ở trong hai khách điếm gần nhau nhưng luôn ra vẻ không quen biết, ngay cả chạm mặt cũng là lén lút.

 

Bàng Mục với Yến Kiêu đối ngoại tuyên bố là đường huynh muội đi thăm thân, ngày thường cùng ra cùng vào, vừa tiện phá án cũng đảm bảo an toàn cho thành viên nữ duy nhất trong đoàn.

 

-“Tới liền!

 

Yến Kiêu vội vàng thắt một bím tóc lỏng lẻo, vừa đứng dậy lại nhìn thấy mấy đóa hoa nhỏ trên bàn. Đây là lúc nàng xuống xe ngựa, phát hiện ra, nghĩ tới trong lúc nửa mê nửa tỉnh ngửi được hương hoa, hẳn là từ chúng.

 

Nàng vân vê đóa hoa, hơi mỉm cười, thuận tiện đen nó dắt lên bím tóc, sau đó vui vẻ ra cửa.

 

Bàng Mục liếc mắt nhìn thấy mấy đóa hoa nhỏ trên bím tóc của nàng, đầu quả tim liền rung lên.

 

Yến Kiêu cười thoải mái hào phóng,

-“Ta không biết búi kiểu tóc phức tạp. Như vậy đẹp không?

 

Bàng Mục khí thế ngất trời đáp,

-“Đẹp!

 

Bên ngoài đèn đuốc rực rỡ, trên đường càng thêm náo nhiệt, tiếng rao của người bán hàng rong vang lên khắp nơi.

 

Lúc bận rộn thì không thấy gì, hiện giờ Yến Kiêu mới cảm nhận được mình đói đến sắp xỉu.

 

Bàng Mục chỉ vào một góc mái hiên phía trước, nói:

-“Vừa rồi ta đã hỏi qua, phía trước là Thanh Vân lâu, tửu lâu tốt nhất trên trấn, truyền đã ba đời, hồng tô thủ và canh trăm loại nấm rất có tiếng. Chúng ta đến đó ăn đi!

 

Yến Kiêu nhìn qua, liền thấy một tòa lầu ba tầng rất khí phái, nóc nhà còn có một hàng thú nhỏ, bốn góc treo chuông đồng, gió nhẹ phất qua, tiếng chuông vang lên thanh thúy, dù trong phố sá sầm uất vẫn nghe rõ.

 

Đi vào rồi mới biết, Bàng Mục không chỉ hỏi thăm mà còn đặt bàn trước. Chỉ hai người bọn họ lại chiếm một căn phòng lớn đủ chứa mười người.

 

Yến Kiêu có chút ngượng ngùng,

-“Thế này không khỏi quá lãng phí!

 

Phòng này cũng như phòng dành cho khách quý đời sau, rất đắt, bọn họ chỉ có hai người, ai biết có ăn lại vốn hay không?

 

Bàng Mục cười nói:

-“Ta tới chậm, chỉ còn loại phòng lớn này. Lát nữa chúng ta cần thương thảo vụ án, chẳng lẽ lại ngồi ở sảnh đường, để lộ tin tức cũng không hay lắm!

 

Dừng một chút, lại nói:

-“Thực ra ta rất có tiền!

 

Không nói những năm chinh chiến, tích lũy cũng đủ nhiều, cũng không cần nhắc tới bổng lộc của Huyện lện thất phẩm, nhưng bổng lộc của Quốc công, cùng với ngày lễ tết, các lộ hiếu kính lại không tiện đưa đồ vật mà đổi thành bạc cũng là một con số không nhỏ, còn có Thánh nhân hay nhớ tới mà ban thưởng. Đủ để hắn mở một tiền trang riêng.

 

Yến ngỗ tác lương tháng ba lượng không suy nghĩ nhiều nữa, quyết định ăn ké.

 

Thanh Vân lâu quả nhiên không thẹn với danh tiếng lâu đời, hồng tô thủ béo mà không ngấy, vào miệng là tan, cả da lẫn thịt cho vào miệng, ngon đến muốn nuốt luôn đầu lưỡi. Canh trăm loại nấm tuy không đủ một trăm nhưng cũng phải mười, hai mươi loại, cũng không biết làm thế nào, nhìn như một chén nước chứa đủ loại nấm nhưng vào miệng lại ngọt thanh, hương vị nồng đậm, tươi ngon cực kỳ. Dùng hai món này cũng là một loại hưởng thụ!

 

Yến Kiêu trước giờ không quá thích ăn vịt, luôn cảm thấy có mùi hôi, nhưng vịt quay Thanh Vân lâu được nướng cùng nước chấm bí chế, hàm hương thuần hậu, hận không thể hút sạch cả xương cốt tủy, cũng là mỹ vị khó có được.

 

Lại thêm tương quả mơ chua chua ngọt ngọt, chỉ riêng món này, có thể ăn hết một chén cơm lớn.

 

Hai người cũng không nhiều lời, ăn đến gió cuốn mây tan, oanh oanh liệt liệt lấp đầy đầy dạ dày đến sáu, bảy phần mới bắt đầu thảo luận về vụ án.

 

Trong phòng, trên tường treo tranh chữ của danh gia, trên giá gỗ ở trong góc đặt một chậu hoa cúc nở rộ, nhìn rất lịch sự tao nhã. Ở nơi này vừa dùng trà, vừa nhìn ra phố xá nhốn nháo bên ngoài, ngay cả đang bận tâm vì vụ đại án cũng cảm giác có vài phần phong nhã.

 

Yến Kiêu chậm rãi uống canh trăm nấm, nói ra suy đoán của mình,

-“Hiện có hai loại giả thiết. Thứ nhất, chính là thư sinh chưa xác định thân phận kia không có quan hệ với Hồng Nhạn, là một vụ án độc lập khác. Giả thiết thứ hai chính là Hồng Nhạn có đồng lõa...

 

Bàng Mục gật đầu, thuận tay múc cho nàng một muỗng bánh sơn tra,

-“Nhìn ngươi ăn không ít thịt, trước dùng cái này tiêu hóa đi!

 

Yến Kiêu mỉm cười, chậm rãi ăn bánh sơn tra.

 

Bàng Mục nói tiếp,

-“Ta lại nghiêng về giải thiết thứ hai hơn!

 

Không phải vào trước là chủ, mà là trong tình huống bình thường, loại thành trấn nhỏ thế này không có khả năng xuất hiện trùng hợp lớn như thế, thời gian, đám người cùng địa điểm trùng hợp với vụ án quá rõ ràng. Thật là như vậy, Huyện nhiệm tiền nhiệm không chỉ là hôn quan, còn là một cái bao cỏ.

 

Bánh sơn tra chua ngọt ngon miệng, Yến Kiêu ăn đến hài lòng híp mắt, trên mặt không tự giác mang theo ý cười, rất giống một con mèo nhỏ ăn uống no đủ liền muốn duỗi người.

 

Bàng Mục nhìn thấy, trong lòng phát ngứa. Thật muốn sờ đầu.

 

Ăn xong, Bàng Mục thấp giọng nói ra kế hoạch của mình.

 

Yến Kiêu liên tục gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:

-“Vừa lúc đối diện có một tiệm tạp hóa, ta đi dạo một chút!

 

Nàng vừa đi, Bàng Mục liền kêu tiểu nhị vào, cố ý bày ra dáng vẻ khoan khoái, tùy tay ném cho hắn một khối bạc vụn, dùng loại biểu tình chỉ nam nhân mới hiểu, nói:

-“Nghe nói trên trấn có Yên Vũ lâu, Hồng Nhạn cô nương ở nơi đó rất ôn nhu săn sóc?

 

Tiểu nhị nhanh nhẹn tiếp lấy khối bạc vụn, vui sướng phát hiện trị giá bằng nửa tháng tiền công của hắn, tâm hoa nộ phóng, vừa thuần thục cất vào túi, vừa ân cần nói:

-“Nghe khẩu âm, hẳn khách quan là từ nơi khác tới? Tin tức thật không sai, chỉ là mấy ngày này, sợ là khách quan không thể gặp được!

 

Bàng Mục cười lạnh,

-“Thật khen ngược. Nếu đã mở cửa buôn bán, chẳng lẽ còn tùy theo ý bọn họ?

 

Tiểu nhị thấy hắn hào phóng, liền không nửa lời dấu diếm, nói:

-“Cũng không phải vậy. Hồng Nhạn cô nương thích người đọc sách, mà mỗi năm vào lúc này, liền có rất nhiều quan to hiển quý đến đây. Lại nghe nói mấy ngày trước có một cuồng thư sinh đến đây, rất có bản lĩnh, ép các thư sinh khác không ám ngẩng đầu, bỏ chạy trối chết, hắn như vậy lại rất được Hồng Nhạn cô nương ưu ái, liên tục từ chối các khách quen khác.

 

Nói tới đây, hắn nhìn trộm Bàng Mục một cái, thầm nghĩ, khách quan nhìn không giống người đọc sách ah...

 

Bàng Mục làm như không thấy, tự tin mười phần nói:

-“Đại gia ta có rất nhiều bạc...

 

-“Có bạc cũng không thành. Nếu ngài tới vào thời điểm khác thì không nói, nhưng mấy tháng này, có bạc cũng không thể dùng, trừ phi ngài có thể thắng cuồng thư sinh kia...

 

Bàng Mục thầm nghĩ, nếu lão tử có thể áp chế được Liêu tiên sinh, năm đó đã không bị hắn cầm công văn đuổi chạy khắp quân doanh. Ngoài mặt lại nghi hoặc hỏi:

-“Hồng Nhạn cô nương thích người đọc sách vậy sao? Có bạc trắng cũng không chịu kiếm?

 

Tiểu nhị gật đầu,

-“Còn không phải sao. Trong thoại bản cũng có viết, tài tử xứng giai nhân, đó là một đoạn giai thoại?

 

-“Theo như ngươi nói, vị Hồng Nhạn cô nương kia hẳn đã từng gặp qua không ít tài tử, không muốn chuộc thân làm quan nương tử sao?

 

Tiểu nhị cười to, vắt khăn trắng lên vai, hơi kề sát Bàng Mục, nhỏ giọng nói:

-“Nào có dễ dàng như vậy. Thoại bản cũng chỉ là thoại bản, không thể xem là thật. Không nói đến thư sinh nghèo, không thể ra bạc, cho dù là giàu có, miệng nói lời dễ nghe nhưng có mấy người nguyện ý cưới nương tử là kỹ nữ? Còn muốn thanh danh thể diện hay không?

 

Tuy nói phong lưu tài tử nhưng cũng chỉ là số ít, hơn nữa phong lưu cũng phần nhiều là nhắm vào nhạc kỹ, vũ nữ, thanh quan nhân… rất ít người thực sự dính vào kỹ nữ....

 

Bàng Mục nhướng mày, không bày tỏ ý kiến.

 

Tiểu nhị cũng biết một lượng bạc không dễ lấy, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ tay nói:

-“Nếu muốn nói thì mấy năm trước Hồng Nhạn đúng là cùng một cử tử vào kinh đi thi thân thiết vô cùng, hai người nùng tình mật ý, ngọt ngào như đường mật, nghe nói còn hẹn ước sau khi cử tử kia thi đậu sẽ cưới nàng về nhà.

 

Bàng Mục chính là chờ nghe cái này, trong lòng nhảy dựng lên, ngoài mặt vẫn chỉ ra vẻ tò mò,

-“Vậy sao Hồng Nhạn còn ở nơi này? Cử tử kia không thi đậu sao? Hay là thay lòng đổi dạ?

 

-“Hình như là trúng cử. Lúc đó Hồng Nhạn cô nương còn bỏ tiền túi đốt pháo ăn mừng ở Yên Vũ lâu, ai ngờ mãi vẫn không có tin tức. Cũng có thể là không trúng cử, nàng nghe lầm rồi cũng nên?

Tiểu nhị cười cười,

-“Thực ra việc này cũng không kỳ quái, trúng hay không, kết cục cũng không có gì khác nhau. Trúng tiến sĩ liền cá chép vượt long môn, thân phận bất động, là quý nhân nha. Kinh thành phồn hoa, lại lớn như vậy, nữ tử ôn nhu tuyệt sắc nào không có, tiểu thư khuê các, tiểu gia bích ngọc cũng đầy ra đó, nào đến phiên một kỹ nữ nơi huyện thành nho nhỏ này!

 

Chỉ là một tiểu nhị lại có thể nói lời thấu triệt như vậy, cũng không biết người khác có hiểu hay không?

 

Bàng Mục tiếp tục truy vấn,

-“Đó là chuyện mấy năm trước? Ngươi có biết cử tử đó tên gọi là gì không?

 

-“Là vào sáu năm trước!

Tiểu nhị nhăn mày suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ được tên cử tử kia,

-“Còn gọi là gì thì đúng là một chốc thật không nhớ ra!

 

Bàng Mục trong lòng nôn nóng, vẻ mặt thất vọng. Nam tử thần bí kia có khả năng chính là nguyên nhân khiến Hồng Nhạn phạm tội, thế mà ngay lúc mấu chốt lại không biết tên.

 

Tiến sĩ nghe hiếm lạ nhưng mỗi khoa bảng đều có ba trăm người, còn là vào sáu năm trước, trải qua hai kỳ khoa cử, còn có ân khoa Thánh nhân mở sau khi đăng cơ, ước chừng cũng chín trăm người, biển rộng tìm kim cũng chỉ thế này thôi, đi đâu mà tìm?

 

Nào ngờ tiểu nhị muốn lấy lòng khách nhân, thấy hắn không tận hứng, sợ hắn không vui, vội nói:

-“Khách quan chờ một lát, ta đi hỏi người khác.

 

Nói xong bỏ chạy như bay.

 

Không lâu sau, tiểu nhị thở hổn hển quay trở lại, vẻ mặt hớn hở, nói:

-“Khách quan, tiểu nhân hỏi được rồi, cử tử kia tên Ngụy Chi An, nghe nói rất có tài danh, bộ dáng lại trắng nõn, Hồng Nhạn cô nương đối với hắn vừa gặp đã thương.

 

Bàng Mục cố nén vui mừng, ném cho hắn hai lượng bạc, cười mắng,

-“Quản hắn cái gì An, đại gia ta chỉ hiếm lạ cô nương, ngươi đi hỏi thăm mấy cái này cũng vô dụng. Thôi, đại gia ta nhiều nhất là lạc, nếu để ngươi đi một chuyến không công, lại nói ta khắc nghiệt.

 

Tiểu nhị tiếp nhận thỏi bạc, mừng đến cười không khép được miệng,

-“Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia. Đại gia hào sảng như vậy tất nhiên là nhân trung chi long, ngày sau con cháu mãn đường, toàn gia hòa thuận.

 

Hắn vẫn luôn khom người, chờ tiễn Bàng Mục đi rồi mới vui rạo rực cất bạc vào ngực, trong lòng nghĩ người nhiều tiền đúng là ngốc, nếu mỗi ngày đều có ngốc tử như thế đến cửa thì tốt rồi.

 

Khi Bàng Mục đi ra ngoài, vừa lúc Yến Kiêu cũng trở lại, thấy hắn mặt mày hồng hào liền hỏi:

-“Có kết quả?

 

-“Haha, kết quả tốt. Thật là niềm vui ngoài ý muốn.

Bàng Mục thở hắt ra, cảm thấy mây đen mấy ngày nay đè nặng trên đỉnh đầu đều tan hết,

-“Đi, chúng ta trở về lại nói.

 

Tề Viễn và Lưu bộ đầu vào thành liền đi đến các khách điếm lớn, dò hỏi năm trước có vị cử tử tên Giang Bình từng đến ngủ trọ hay không. Hỏi liên tiếp năm khách điếm đều không có manh mối.

 

Đến khách điếm thứ sáu, chưởng quầy nơi này lại híp mắt suy nghĩ,

-“Giang Bỉnh, Giang Bỉnh… Tên này nghe có chút quen tai!

 

Hai mắt đột nhiên sáng ngời, hỏi:

-“Các ngươi là tới trả nợ thay hắn?

 

-“Cái gì trả nợ?” Tề Viễn cùng Lưu bộ đầu đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có hi vọng.

 

Chưởng quầy lấy ra một cuốn sổ thật dày, lật tìm một hồi, sau đó chỉ vào một hàng, nói:

-“Chính là hắn. Giang Bỉnh, mùng ba tháng một bắt đầu đến trọ, liên tục hai mươi ngày, còn chưa kết sổ. Tính cả tiền ăn tiền ở, tổng cộng năm lượng bạc. Các ngươi, ai trả?

 

Khó trách lại nhớ rõ, thì ra là còn thiếu nợ ah....

 

Tề Viễn lắc đầu, thuận miệng bịa chuyện,

-“Cũng quá trùng hợp nha, chúng ta cũng là tìm hắn đòi nợ, làm gì có chuyện trả nợ thay. Tiểu tử kia năm trước cá cược thua chúng ta hai mươi lượng, nói năm sau sẽ trả, nào ngờ vừa đi không trở lại. Lần trước chúng ta nghe nói có người ở Thanh Đinh trấn nhìn thấy hắn nên vội vàng đến đây tìm!

 

Hắn vừa nói vừa mặc niệm trong lòng, Giang Bỉnh a Giang Bỉnh, nếu ngươi có linh, cũng đừng trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ...

 

Vừa nghe nói Giang Bỉnh thiếu bọn họ hơn hai mươi lượng bạc, mà mình chỉ có năm lượng, chưởng quầy liền có cảm giác đồng bệnh tương liên, cũng cảm thấy cân bằng, dù sao cũng có người xui xẻo hơn mình.

 

Hắn vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói:

-“Nhìn cũng là người thành thật, không ngờ lại là kẻ ăn chơi đàng điếm gái gú cờ bạc, không thiếu thứ gì?

 

Tề Viễn liếc nhìn Lưu bộ đầu, lại hỏi:

-“Nghe ý chưởng quầy, hắn cũng từng ở nơi này…

 

Chưởng quầy chỉ tay về phía Yên Vũ lâu,

-“Thấy chỗ kia không? Giang Bỉnh nói mình vẫn luôn ở bên ngoài du học, mới đầu còn an phận, ra ngoài cùng người đàm luận thơ văn. Nhưng không biết sao, có một ngày mang theo một thân son phấn trở về, sau này mỗi ngày đều báo danh ở Yên Vũ lâu, văn chương không đọc, thơ không làm, cả người y như si ngốc!

 

Lại căm giận nói tiếp,

-“Ta đã nói, Yên Vũ lâu không phải chỗ tốt, thế nhưng quan phủ lại mặc kệ, làm cho nơi này chướng khí mù mịt, rất nhiều người trẻ tuổi đều bị hủy ở đó. Tiểu tử nhà ta sau này dám bước vào đó một bước, ta đánh gãy chân hắn!

 

Tề Viễn và Lưu bộ đầu vội nịnh nọt,

-“Chưởng quầy là một nghiêm phụ, lệnh lang sau này tất có tiền đồ!

 

-“Ha hả, chê cười, chê cười...” chưởng quầy khiêm tốn vài câu, tươi cười trên mặt lại không ngăn được.

 

Tề Viễn là người nói nhiều lại xuất thân dưới tầng lớp thấp, am hiểu giao tiếp với đủ loại người, chỉ mới mấy câu liền cùng chưởng quầy thập phần thân thiết, làm bộ thở dài nói:

-“Chưởng quầy, không biết hành lý của Giang Bỉnh còn ở đây không? Sắp tới cuối năm rồi, nếu không đòi được bạc về, các huynh đệ ăn gì uống gì đây? Nếu là có, cũng coi như bù đắp chút ít!

 

Chưởng quầy liếc hắn, xéo xắt, nói:

-“Nếu có hành lý để gán nợ, ta còn đòi các ngươi làm gì?

 

Tề Viễn thở dài, đột nhiên cảm thấy không thích hợp,

-“Chưởng quầy, ngài nói hắn đột nhiên không thấy, nói vậy lúc đi hẳn không mang theo hành lý...

 

Vậy hành lý của Giang Bỉnh là ai mang đi?

 

Chưởng quầy gật đầu,

-“Đúng vậy. Nói đến cũng kỳ, hắn biến mất suốt mười hai ngày cũng không thấy trở về, khi đó chúng ta cũng không để ý, thêm một hai, ngày, ta liền có chút nóng nảy. Nhưng khi đến phòng hắn thì thấy tất cả hành lý của hắn đều ở đó, còn tưởng qua hai ngày nữa sẽ trở về, nên cũng thôi. Nhưng mà không ngờ chờ mãi đến ngày thứ hai mươi vẫn không thấy bóng người, ta lại cho người đến phòng hắn nhìn, không biết từ lúc nào, hành lý của hắn đã không thấy đâu?

 

Sớm biết như vậy, từ đầu đã lấy hành lý của hắn để trừ nợ.

 

Lưu bộ đầu truy vấn,

-“Ai lấy đi?

 

Chưởng quầy thở dài, chỉ vào sảnh đường người đến người đi,

-“Cái này thì khó nói lắm. Hai vị nhìn đi, người ra người vào bổn tiện mỗi ngày đều rất nhiều, có bằng hữu của khách nhân đến thăm, cũng có đại phu đến xem bệnh, kiệu phu giúp đỡ khuân vác, người bán hàng rong, không thể nào để ý hết!

 

Manh mối đến đây thì bị đứt nhưng thu hoạch đã ngoài dự đoán rất nhiều, ít ra Lưu bộ đầu và Tề Viễn có thể xác định, hai mươi ngày cuối đời của Giang Bỉnh thường xuyên ra vào Yên Vũ lâu, do đó hắn chết, Yên Vũ lâu không thoát khỏi can hệ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 24/07/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts