Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 14


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 27

 

Hai nhóm người gặp nhau, nhanh chóng trao đổi tin tức của mỗi bên, sau đó chờ Liêu Vô Hà trở về vào lúc đêm khuya.

 

Theo thông lệ, Liêu Vô Hà tắm rửa xong mới đi ra, nói:

-"Sự tình tiến triển rất thuận lợi, Hồng Nhạn càng lúc càng chán ghét ta!"

 

Hắn hôm nay thật tự nhiên nói ra mình đã có thê nhi, cũng theo phản ứng của Hồng Nhạn mà thích hợp biểu đạt không thích thê tử kết tóc, quả nhiên căm ghét của Hồng Nhạn đối với hắn sâu hơn một tầng.

 

Yến Kiêu khẩn trương nói:

-"Liêu tiên sinh, ngươi nhất định phải chú ý an toàn. Hồng Nhạn có trợ thủ, người kia hoặc là mấy người kia rất có thể ẩn nấp trong Yên Vũ lâu."

 

Hồng Nhạn không phải thần tiên, càng không phải yêu ma, không có khả năng lần nào cũng có thể thành công châm ngòi thổi gió, thao túng người khác gϊếŧ người như với Trương Minh, mà nàng thể năng không tốt, phạm vi hoạt động cũng có hạn, có trợ thủ, mọi việc liền dễ dàng hơn nhiều!

 

Đồ Khánh tiếp lời:

-"Hay là trên dưới Yên Vũ lâu đều là tàng ô nạp cấu, thông đồng làm bậy?"

 

Bàng Mục lắc đầu,

-"Ta không nghĩ vậy. Tỷ như tú bà, kinh doanh thân xác, tuy đáng giận nhưng cũng là người sợ phiền toái nhất, lạm sát không có nguyên do thực sự là trăm hại mà không một lợi, khác gì tự tìm đường chết, nàng ta sẽ không làm!"

 

Tú bà phần lớn đều yêu tiền như mạng, dù muốn gϊếŧ người cũng sẽ chọn phú thương hoặc thư sinh giàu có mà xuống tay, nhưng người mất tích đa phần đều là mọt sách nghèo túng, gϊếŧ có ích lợi gì, cho đã ghiền sao?

 

Đồ Khánh gật đầu, coi như tán đồng với cách nói của hắn.

 

Liêu Vô Hà có chút kinh ngạc với sự phân tích sâu sắc của bọn họ, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:

-"Các ngươi nói có trợ thủ, ta đã có đối tượng hoài nghi. Mấy ngày qua, ta và Lâm Bình đều cẩn thận để ý, trừ người hầu hạ bên người, nha đầu và quy công trong Yên Vũ lâu đều dùng chung, ai rảnh thì sai sử người đó. Nhưng chỗ Hồng Nhạn lại khác, mỗi lần đến tặng đồ đều là Đại Sơn, thái độ của Hồng Nhạn đối với hắn cũng không bình thường."

 

Tề Viễn và Yến Kiêu cùng đồng thanh hỏi:

-"Đặc biệt thân mật?"

 

Mọi người vẻ mặt phức tạp nhìn hai kẻ nhiều chuyện này, ở thời điểm nào đó, hai người này rất hợp nhau.

 

Liêu Vô Hà bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu,

-"Không, là hết sức ác liệt!"

 

Liếm cẩu, không biết sao trong đầu Yến Kiêu chợt nảy ra hai từ này, hơn nữa càng nghĩ càng thấy có lý.

 

Vì vậy cố châm chước tìm từ mà nói ra giả thiết lớn mật,

-"Các ngươi nghĩ xem có thể là thế này không? Đại Sơn ái mộ Hồng Nhạn, Hồng Nhạn liền lợi dụng tâm ý của hắn, khiến hắn cam tâm tình nguyện vì nàng bán mạng!"

 

Liếm cẩu, liếm đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng.

 

Mọi người sôi nổi gật đầu, đều cảm thấy khả năng này rất lớn.

 

Bàng Mục nhớ tới kết quả nghiệm thi, liền hỏi:

-"Thể trạng Đại Sơn thế nào?"

 

Liêu Vô Hà,

-"Ở thanh lâu là quy công, hoặc là làm việc nặng, hoặc là bán mạng, hắn tuy không cao lớn nhưng thể trạng cường tráng, theo Lâm Bình quan sát, rất có khả năng biết chút công phu quyền cước!"

 

Bàng Mục nhìn Lâm Bình, hắn liền tiếp lời,

-"Chiều hôm nay Yên Vũ lâu rất đông khách, có mấy khách nhân uống rượu say, khi xuống lầu bước chân xiêu vẹo, đụng trúng Đại Sơn. Khi đó trong tay Đại Sơn còn bưng khay trà, bên trong là một cái ấm và ba chén trà, nếu là người bình thường, e là khay trà đã rơi xuống đất vỡ tan, nhưng hắn chỉ lảo đảo vài bước, nước trà sánh ra một chút, liền ổn định!"

 

Nói tới đây, hắn như nhớ ra cái gì, hưng phấn nói tiếp,

-"Khách nhân kia dường như rất bất mãn, sau đó tìm Đại Sơn gây sự, gây ra động tĩnh không nhỏ, là Hồng Nhạn đến khuyên giải mới xong."

 

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, nếu chỉ là quy công bình thường, giao tình không sâu, Hồng Nhạn hà tất phải ôm chuyện này vào mình, nhưng như vậy xem ra có chút nói không thông.

 

Liêu tiên sinh nói thái độ của Hồng Nhạn đối với Đại Sơn rất ác liệt, một khi đã vậy, để mặc hắn bị khách nhân khó dễ không phải hợp ý hơn sao? Vì cớ gì mà làm điều thừa?  

 

Thực sự là nghĩ không ra....

 

Trong lúc mọi người lâm vào trầm tư, Liêu Vô Hà vốn luôn vân đạm phong khinh lại ném ra một quả bom,

-"Đúng rồi, có khả năng Hồng Nhạn sẽ động thủ trong mấy ngày này!"

 

Hắn mắng đến nỗi những người có thể bị hại đều bỏ chạy, Hồng Nhạn không người sai sử, chỉ có thể tìm giúp đỡ hoặc tự mình động thủ.

 

Có cần vẻ mặt bình tĩnh mà nói ra bản thân tùy thời bị mưu sát vậy không?

 

Bàng Mục há miệng thở dốc, gian nan nói:

-"Tiên sinh vạn vạn bảo trọng!"

 

Yến Kiêu không biết nên khóc hay cười, không biết nên đối mặt với tình huống này hay không nên tiếp tục sùng bái Liêu tiên sinh. Một mặt, Liêu Vô Hà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đạt được mục tiêu, sắp hoàn thành nhiệm vụ, hiệu suất cao khiến người giận sôi. Mặt khác, chỉ mới mấy ngày nha, ngươi đã khiến một nữ tử vừa gặp đã hận mình thấu xương, rốt cuộc là năng lực gây thù chuốc oán cao thâm tới mức nào chứ!

 

Bàng Mục dặn dò,

-"Trong ngoài Yên Vũ lâu đều có người của chúng ta, nhưng tiên sinh ngàn vạn lần phải chú ý bản thân, đừng ăn uống thứ gì ở chỗ Hồng Nhạn, chớ có trúng chiêu!"

 

Liêu Vô Hà lại nói ra lời kinh người,

-"Ta chưa từng chạm vào đồ vật ở chỗ nàng...."

 

Mọi người đồng thanh,

-"Gì chứ?"

 

Bàng Mục tuy từng chỉ huy thiên quân vạn mã, nghe xong lời này cũng không khỏi ngạc nhiên,

-"Như vậy không sợ quá mức rõ ràng sao?"

 

Liêu Vô Hà nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:

-"Ta chê nước trà điểm tâm chỗ bọn họ quá thô ráp, khó nuốt!"

 

Thực sự là thiếu ăn đòn mà!

 

Yến Kiêu thậm chí cảm thấy Hồng Nhạn quyết định ra tay với nam nhân này, phần lớn là vì bị chọc tức mà ra...

 

Trong phòng lâm vào trầm mặc.

 

Hồi lâu, Bàng Mục mới cứng ngắc hỏi:

-"Tiên sinh có từng nghe nói tới Ngụy Chi An?"

 

Lần này ra cửa, bọn họ không mang theo danh sách tiến sĩ, không có cái gì để tra khảo, chỉ đành dựa vào Liêu Vô Hà.

 

Liêu Vô Hà trầm ngâm một lát, không phụ sự mong đợi của mọi người, gật đầu nói:

-"Có nghe qua, là giỏi nhất trong giới tiến sĩ, người Giang Tây, đứng thứ ba mươi sáu trong kỳ thi mùa xuân, hiện chức vị gì thì không rõ."

 

Yến Kiêu vẻ mặt sùng bái hỏi:

-"Ngươi đều nhớ rõ?"

 

Tề Viễn vẻ mặt kiêu ngạo nói thay,

-"Đương nhiên. Liêu tiên sinh chính là kỳ tài ngút trời, có khả năng xem qua là nhớ!"

 

Liêu Vô Hà khoát tay, ống tay áo to rộng tạo ra độ cong duyên dáng trong không khí, phi thường khiêm tốn nói:

-"Không đến mức như vậy, ít ra thì cũng phải nhìn ba lượt mới nhớ hết!"

 

Yến Kiêu năm đó bị thi cử tra tấn đến chết đi sống lại, nghẹn họng trân trối. Thực sự là thiếu đánh mà!

 

Liêu Vô Hà không để ý tới thần sắc của nàng, chỉ hỏi ngược lại,

-"Người này làm sao?"

 

Bàng Mục,

-"Theo lời tiểu nhị ở Thanh Vân lâu, năm đó người Hồng Nhạn yêu thương là hắn, hai người hình như còn tư định chung thân, Ngụy Chi An hứa hẹn sau khi thi đậu sẽ cưới nàng, nào ngờ vừa đi liền không có tin tức. Chúng ta hoài nghi nguyên nhân sự tình cũng từ đây mà ra!"

 

Tình cảm nhiệt tình của Hồng Nhạn rơi vào vô vọng, không thể thừa nhận đả kích vì bị tình lang lừa gạt, lại không thể trả thù người khởi xướng liền đem oán hận chuyển đến trên người những người đọc sách lại đi tầm hoa vấn liễu.

 

Liêu Vô Hà gật đầu,

-"Cũng có lý!"

 

Thực ra chuyện này cũng không hiếm lạ, sau này hắn vào triều, cũng thường nghe các đồng liêu nhắc tới chuyện phong lưu năm xưa, có không ít người hứa hẹn lung tung với nữ tử nhưng phần lớn đều không thật lòng. Nếu thành danh, tiền đồ tốt chờ sẵn, ai còn nhớ tới nữ tử si tình năm xưa.

 

Có lần trong tiệc rượu xã giao, đồng liêu gọi ca cơ, không biết xuất phát từ tâm tình gì, hắn đã hỏi tới việc này, bị mấy ca cơ cười nói:

-"Đại nhân nói đùa, loại sự tình này chẳng qua là đùa vui ngươi tình ta nguyện thôi, ai lại tin là thật chứ?"

 

-"Nếu có người cho là thật thì sao?"

 

Tươi cười của ca cơ kia ảm đạm đi, không chút để ý nói:

-"Đương nhiên là thương tiếc cả đời, ôm hận mà chết...."

 

Đều nói con hát kỹ nữ vô tình vô nghĩa, nhưng có ai biết, trên đời này tàn nhẫn nhất, chỉ sợ là người đọc sách. Một khi rơi vào xướng môn, cả đời không ra được, đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao. Vốn không là người cùng đường, sao có thể ở bên nhau trọn đời.

 

Hai ngày tiếp theo, trời không mưa nhưng trời vô cùng âm u, không khí cũng nặng nề, làm người ta hít thở không thông, có loại cảm giác mưa gió sắp ập tới.

 

Đám người Lưu bộ đầu phát hiện ra thi thể thứ ba, trải qua nghiệm thi, xác định cách chết không khác gì Giang Bỉnh: xương sọ bị đánh dập nát, trên ngực bị một đao trí mạng, tuyệt đối là cùng một người gây ra.

 

Đêm ngày thứ ba, Yến Kiêu đang nhàm chán ở trong phòng sửa sang lại bút ký vụ án, Bàng Mục đột nhiên gõ cửa, nói:

-"Thành!"

 

Yến Kiêu vụt đứng dậy,

-"Đi!"

 

Yên Vũ lâu vẫn luôn náo nhiệt lúc này lại chết lặng, trong ngoài đều bị Đồ Khánh mang binh bao vây, tất cả khách làng chơi đều thành thật ôm đầu ngồi xổm một góc, không dám thở mạnh.

 

Tú bà và các cô nương trong lâu ở một đầu khác. Khi Bàng Mục và Yến Kiêu đến, các nữ nhân lập tức kêu oan, nhất thời loạn thành một nồi cháo, ồn ào điếc tai

 

-"Đều câm miệng!"

 

Đồ Khánh giơ tay lên, chúng binh sĩ đồng loạt rút đao, hàn quang lấp lánh, lực uy hiếp mạnh hơn bất kỳ ngôn từ sắc bén nào, hiện trường nhanh chóng lặng ngắt như tờ.

 

Yến Kiêu đưa mắt cảm kích nhìn Đồ Khánh, sau đó theo Bàng Mục đi lên lầu hai, được nha dịch dẫn đường thẳng đến phòng Hồng Nhạn.

 

Hồng Nhạn đã bị bắt nhưng biểu tình lại rất bình tĩnh, thậm chí còn khiến Yến Kiêu có cảm giác biểu tình của nàng ta như là "Rốt cuộc cũng tới rồi!"

 

Nghe nói đêm nay Hồng Nhạn tự mình hầm canh mang đến cho Liêu Vô Hà, hắn lại không dao động, bị nàng thúc giục vài lần lại rút châm bạc ra, châm vào chén canh, ngân châm biến sắc.

 

Hồng Nhạn bị hành động của hắn làm kinh ngạc, có khách làng chơi nào lại tùy thời mang theo ngân châm trong người. Mới đầu nàng còn giảo biện vài câu, nhưng chỉ nói được một chút lại như từ bỏ, thẳng thắn thừa nhận.

 

Thấy Liêu Vô Hà nguyên vẹn không sứt mẻ gì, Yến Kiêu và Bàng Mục đều thở dài nhẹ nhõm. Đây chính là đại bảo bối ngàn vàng không mua được, nhất định không thể có việc gì ah!

 

Cho đến lúc này, tảng đá trong lòng Yến Kiêu mới buông xuống, rốt cuộc mới có tâm tình đi xem vị kỳ nữ tử chỉ nghe tên mà chưa thấy hình.

 

Ngồi bên bàn là một mỹ nhân tầm hai mươi bảy tuổi, một thân hồng y như lửa, càng làm nổi bậc da thịt tinh oánh như ngọc. Dùng tiêu chuẩn thẩm mỹ của người đương thời, nàng có lẽ không còn trẻ nhưng chính vì có sự lắng đọng qua năm tháng làm cho nàng có một loại ý nhị độc đáo, dù chỉ một ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua cũng khiến người ta muốn quên cũng khó.

 

Nếu tiểu cô nương mười mấy tuổi là quả táo vừa chín, tươi mát thơm ngọt, vậy thì Hồng Nhạn chính là mật đào chín rục, no đủ đẫy đà, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập dụ hoặc.

 

Hồng Nhạn đột nhiên hỏi:

-"Ngươi chính là Huyện lệnh?"

 

Lại cao thấp đánh giá Bàng Mục, lắc đầu nói:

-"Không giống!"

 

Bàng Mục không để ý tới nàng,

-"Hiện nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn gì để nói?"

 

Hồng Nhạn cười khẽ, dáng vẻ thong dong,

-"Không có, giết người thì đền mạng, ta cam lòng chịu chết!"

 

Bàng Mục và Yến Kiêu liếc nhìn nhau, lại hỏi:

-"Ngươi còn nhớ Tùy Khôn, Dương Minh?"

 

Hồng Nhạn cười nhạo một tiếng, cúi đầu vuốt ve cổ áo mạ vàng thêu văn tinh xảo, nói:

-"Chỉ là mấy kẻ ngốc mà thôi, nhớ hay không nhớ, có quan trọng gì sao?"

 

Rõ ràng là một mạng người, nàng lại nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, giống như nói thời tiết hôm nay rất tốt. Thái độ như thế, khiến người ta sởn tóc gáy!

 

-"Giang Bỉnh cũng do ngươi giết?"

 

-"Phải!"

 

-"Lưu Khải Nguyên cũng do ngươi giết?"

 

Đây là cổ thi thể thứ ba vừa phát hiện ra....

 

-"Phải!"

 

Yến Kiêu đột nhiên lên tiếng chất vấn,

-"Giết như thế nào?"

 

Hồng Nhạn không trả lời, lại nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt tò mò,

-"Ngươi cũng là bộ khoái? Cô nương gia có thể làm việc này sao?"

 

Thanh âm này rất giống như Trương Minh hình dung, mềm mại lại ngọt ngào nhưng Yến Kiêu một chút cũng không muốn thưởng thức, nói:

-"Trả lời vấn đề của ta!"

 

Hồng Nhạn cười khẽ một tiếng, như hồng liên nở rộ, kiều diễm vô cùng,

-"Ta trước dùng búa tạ đập đầu hắn, lại dùng dao nhỏ hung hăng đâm vào ngực hắn!"

 

Nàng che miệng cười khanh khách, giống như đang nói tới chuyện cười,

-"Ai nha, đừng thấy hắn khi còn sống thần khí như vậy, lúc chết lại cực kỳ buồn cười nha. Hắn còn không dám tin, lại muốn đọc thơ cho ta nghe. Hừ, ta mới không thèm. Không riêng gì thơ của hắn, cả người hắn, ta cũng chưa bao giờ muốn. Ngươi nói xem, nam nhân có phải là kẻ ngốc không? Tự mình đa tình. Bọn họ cho rằng nói vài lời hay, đưa ít thứ tốt, nữ nhân sẽ bị mê đến đầu óc choáng váng, tùy bọn họ bài bố. Kết quả, ngươi nhìn đi!"

 

Nàng bỗng nhiên đứng dậy, giang hai tay xoay một vòng, váy lụa đỏ trên người như áng mây đỏ bay lên, mỹ lệ đến yêu dã,

-"Cuối cùng, là ai đùa giỡn ai?"

 

Lời còn chưa dứt, Yến Kiêu đã tiến lên, ngữ khí chém đinh chặt sắt,

-"Ngươi nói dối!"

 

Hồng Nhạn dừng lại, váy lụa rũ xuống trên thân mình lả lướt của nàng, như một lớp máu mỏng rải trên mặt đất, tức giận hỏi ngược lại,

-"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

 

Yến Kiêu,

-"Ta có nói bậy hay không, trong lòng ngươi rõ nhất. Ngươi chỉ biết cách giết những người đó như thế nào mà không có sai sót, nhưng ngươi lại không biết, ngươi không thể tự mình làm được!"

 

Tươi cười trên mặt Hồng Nhạn cứng lại,

-"Ai nói ta làm không được? Chỉ là giết người mà thôi, quá đơn giản!"

 

Yến Kiêu cười nhạo một tiếng, đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên khom lưng cầm một cái ghế, ước lượng trọng lượng, tựa hồ như hài lòng mới đưa cho nàng,

-"Một khi đã vậy, chứng minh cho ta xem đi...."

 

Hồng Nhạn theo bản năng nhận lấy, lại nghi hoặc hỏi:

-"Chứng minh cái gì?"

 

Ghế rất nặng, Yến Kiêu vừa buông tay, Hồng Nhạn phải dùng hai tay ôm lấy mới không bị nó rơi trúng chân. Có điều, cái ghế gỗ này thì chứng minh được gì chứ? Giết người còn phải chứng minh sao?

 

Yến Kiêu khoanh tay, thối lui hai bước, nhìn về phía bàn trang điểm,

-"Cũng không cần ngươi giết người, ngươi chỉ cần dùng cái ghế kia đập cái bàn này cho ta xem...."

 

Hồng Nhạn sắc mặt thay đổi, tức giận ném cái ghế xuống đất,

-"Chê cười, ta không đập!"

 

Yến Kiêu,

-"Ngươi chột dạ?"

 

-"Không nói với ngươi…"

Hồng Nhạn đi đến trước mặt Bàng Mục,

-"Là ta làm, đại nhân còn không bắt ta?"

 

Bàng Mục cũng học Yến Kiêu, lui ra sau một bước, chỉ vào bàn trang điểm,

-"Đập cái này cho ta xem!"

 

Hồng Nhạn ngây người....

 

Yến Kiêu cười nhạo,

-"Hồng Nhạn cô nương, ở quê ta có câu nói: một lời nói dối thường có một trăm lời nói dối vòng quanh, mà kết quả cuối cùng lại phần lớn che giấu không được!"

 

Hồng Nhạn trợn mắt, muốn cãi lại, Yến Kiêu lại nói tiếp,

-"Ngươi biết xương sọ người cứng tới mức nào không? Ngươi có biết muốn tạo thành vết thương như vậy ở xương sọ cần công cụ cứng rắn thế nào và bao nhiêu sức lực không?"

 

Nàng chợt cao giọng, đi đến gần Hồng Nhạn, mang theo áp bách,

-"Ngươi hiện có thể nói cho ta biết, ngươi dùng cái gì để giết chết bọn họ?"

 

Hồng Nhạn theo bản năng lui một bước, không cẩn thận đạp trúng cái ghế mà nàng vừa vứt bỏ, lập tức ngã ngồi trên đất, ngửa đầu nhìn Yến Kiêu, vẫn mạnh miệng nói:

-"Cục đá, ta chính là dùng cục đá!"

 

Yến Kiêu cười cười,

-"Tốt, vậy là cục đá gì, bao lớn, nặng bao nhiêu? Ngươi nện hắn ở chỗ nào?"

 

Hồng Nhạn ngẩn người, trong lòng hoảng loạn xưa nay chưa từng có. Nàng chưa bao giờ nghĩ một cô nương trẻ hơn mình lại tạo thành áp bách trầm trọng như thế.

 

Nàng hung hăng bóp lòng bàn tay, quay mặt, nói:

-"Thời gian qua lâu, ta không còn nhớ rõ!"

 

Yến Kiêu ngồi xuống, nhìn vào mắt nàng,

-"Ngươi không phải không nhớ được, mà là vốn không biết. Ngươi không biết hung khí có phải là cục đá hay không, cũng không biết bọn họ bị thương ở chỗ nào, bởi vì căn bản không phải ngươi ra tay...."

 

Thân thể Hồng Nhạn run lên, nàng nhịn không được ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Yến Kiêu, không nói một lời.

 

Yến Kiêu đang muốn nói tiếp, đột nhiên bên ngoài ồn ào một trận, sau đó Đồ Khánh một chân đá một nam nhân trẻ tuổi bị trói đi vào,

-"Đại nhân, người này mang theo vũ khí sắc bén, ý đồ hành hung. Đại nhân xem nên xử trí thế nào?"

 

Người nọ hai tay bị trói ra sau, ngã trên đất, không thể bò dậy nhưng hai mắt vẫn nhìn Hồng Nhạn chằm chằm.

 

Hồng Nhạn không nhìn hắn, giống như trước giờ chưa từng thấy hắn.

 

Người nọ cười cười, đột nhiên bật dậy, hung tợn nhào về phía Yến Kiêu.

 

Yến Kiêu không kịp phản ứng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: 'sao lại là ta?'

 

Nhưng người nọ chưa chạm được một cộng tóc của nàng đã bị Bàng Mục một cước đá bay, va vào bàn ghế, cuối cùng văng lên tường, lập tức ngất xỉu

 

Đến lúc này, Hồng Nhạn rốt cuộc cũng biến sắc, nàng vội vàng nhào lên, che chở trước người người nọ,

-"Hắn vô tội, các ngươi không thể động hắn!"

 

Bàng Mục một tay kéo nàng sang một bên, tay phải rút đao ra khỏi vỏ, mũi đao chạm vào ngực người nọ, cười lạnh nói

-"Cản trở phá án, theo luật có thể giết chết tại chỗ!" [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 28

 

Bàng Mục ra tay không hề thương hương tiếc ngọc, Hồng Nhạn cả người bay lên, rơi xuống đất, đau đến mắt nổ đom đóm nhưng nàng vẫn lộn nhào lại, cố gắng chen vào giữa mũi đao và nam nhân bị trói kia.

 

Má và cằm của nàng bị cọ đến chảy máu, lại giống như không cảm nhận được đau đớn, chỉ đau khổ cầu xin với Bàng Mục,

-“Đại nhân, thật là ta làm. Hắn là người tốt!

 

Bàng Mục mặt không đổi sắc, ra lệnh,

-“Kéo nàng xuống!

 

Hai nha dịch tiến lên, kéo Hồng Nhạn qua một bên, mặc kệ nàng ra sức giãy dụa, điên cuồng thét chói tai cũng không lay động được.

 

Yến Kiêu thở dài,

-“Ngươi ngay cả tránh thoát cũng không thể, sao có khả năng trong khoảng thời gian ngắn đánh hai kích trí mạng với người chết, thậm chí đối phương ngay cả phản ứng và phản kháng cũng không có!

 

Đại Sơn vừa tỉnh lại, câu đầu tiên là nhận tội về mình,

-“Là ta làm, Hồng Nhạn vô tội.

 

Hồng Nhạn luống cuống, ánh mắt hoảng sợ, nước mắt rơi ra,

-“Không, hắn nói dối. Là ta làm!

 

Đại Sơn quay đầu nhìn nàng, trong mắt chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp. Hắn há miệng, muốn nói gì đó nhưng không biết vì quá đau hay là thế nào, cuối cùng lại thôi!

 

Đều nói giữ mạng là bản năng của con người, mà cảnh tượng hai người ra sức ôm tội vào mình lại làm Yến Kiêu không thể cảm động.

 

Nàng lạnh mặt nói:

-“Hai vị, hi vọng các ngươi hiểu trên dưới nha môn đều không phải ngốc tử, không phải các ngươi nói thế nào thì là thế đó. Thật vô tội, tự nhiên sẽ vô tội, nhưng nếu có dính líu, ai cũng đừng hòng thoát!

 

Mặc kệ sau lưng hai người này có chuyện xưa cảm động sâu sắc thế nào, thì bọn họ vẫn là tội phạm gϊếŧ người liên hoàn, thủ đoạn tàn nhẫn, hành vi độc ác khiến người giận sôi, hoàn toàn không đáng được đồng tình.

 

Dù Hồng Nhạn tâm tính biến đổi là có nguyên nhân, nhưng oan có đầu nợ có chủ, nàng không đi tìm người khởi xướng lại giận chó đánh mèo lên người khác là không được, những người đã chết vô tội nhường nào. Nàng tao ngộ bi thảm cũng không thể làm ra chuyện độc ác như vậy!

 

Hung phạm đã tróc nã quy án, tiền căn hậu quả sự tình cũng dần rõ ràng. Trước khi gặp được Ngụy Chi An, Hồng Nhạn đã diệm danh lan xa, ngày ngày đều có người mang đến ngàn vạn chỉ để mua một nụ cười của nàng, nhưng nàng ai cũng không thích. Nàng tâm cao khí ngạo như thế, lại thua bởi một người đột nhiên xuất hiện.

 

Ngụy Chi An bị bạn học nửa lôi nửa kéo tới Yên Vũ lâu, cả người không được tự nhiên, thẹn thùng nép vào một góc. Nhưng dù vậy sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, lộ ra một cỗ khí khái trong chốn thanh lâu son phấn.

 

Hồng Nhạn đang bước xuống lầu, nhìn thấy, cảm thấy thú vị, cười duyên nói:

-“Thư sinh kia, thư sinh mặc áo xanh kia.

 

Ngụy Chi An sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu, một cái liếc mắt định ngàn năm.

 

Hồng Nhạn rất yêu hắn, lại thích trêu chọc hắn, nhìn hắn mặt đỏ tai hồng lại không chịu trốn.

 

Ngụy Chi An cũng quý trọng nàng, mỗi lần đến đều mua ít đồ chơi hoặc điểm tâm cho nàng. Mấy thứ này không đáng giá nhưng Hồng Nhạn lại thích vô cùng, dù chỉ là một cây trâm gỗ đào thô ráp, nàng cũng vui mừng vô hạn.

 

Nàng cảm thấy ngày tháng chết lặng bắt đầu có hi vọng, liền dụng tâm trang điểm, sau đó mỗi ngày mở mắt liền nhìn chằm chằm ra cửa, si ngốc ngóng trông. Có người để nhớ mong, nàng cảm thấy mình là nữ tử may mắn nhất trên đời.

 

Ngụy Chi An họa mi cho nàng, dạy nàng đọc sách. Lúc Hồng Nhạn đọc đến câu “Một ngày không gặp, tâm tư như cuồng” nàng cảm thấy như đang nói mình, lại còn thấy chưa đủ, chỉ mấy canh giờ không nhìn thấy Ngụy lang, trái tim nàng liền như thiêu như đốt.

 

Từ lúc ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên Hồng Nhạn thực lòng muốn đi theo một nam nhân, dù ăn cỏ trấu, nàng cũng vui lòng.

 

Ngụy Chi An đưa ngọc bội mẫu thân để lại cho Hồng Nhạn, trịnh trọng nói:

-“Đợi ta thi đậu, nhất định sẽ cưới nàng.

 

Hồng Nhạn rúc vào lòng hắn, ngửa mặt, si ngốc nhìn hắn, nùng tình mật ý nói:

-“Ta hiện tại có thể đi theo chàng....

 

Ngụy Chi An rất muốn nói được, cuối cùng vẫn nhịn đau lắc đầu,

-“Ta chỉ là tiểu tử nghèo, ma ma sẽ không đồng ý!

 

Hồng Nhạn ngây thơ nói:

-“Nàng sẽ, nàng thương ta như vậy, cũng từng hứa hẹn, nếu ngày sau ta tìm được lang quân như ý, nàng sẽ đem ta kiệu tám người nâng, vẻ vang gả ra ngoài....

 

Cuối cùng, Ngụy Chi An vẫn một mình đến kinh thành du thi, Hồng Nhạn ngày dựa cửa, chờ mong nhìn về phía kinh thành. Nàng chờ từ lúc thời tiết lạnh rồi lại ấm, ấm rồi lại lạnh, cuối cùng vui mừng cũng biến thành chê cười.

 

Tú bà khuyên nàng,

-“Ta đã nói rồi, phụ lòng nhất là người đọc sách, hắn chẳng qua chỉ xem ngươi là đồ chơi mà thôi, vừa rời khỏi Thanh Đinh trấn, chớp mắt liền quên ngươi!

 

Hồng Nhạn không tin, cả người thất hồn lạc phách, không ăn không uống, muốn đến kinh thành tìm người.

 

Tú bà nhịn nửa tháng, rốt cuộc không nhịn được nữa, buộc nàng tiếp khách, nào ngờ Hồng Nhạn lại cào khách bị thương, làm tú bà không xuống đài được. Mà nàng bị đánh một trận, còn bị nhốt ở trong phòng.

 

Nào ngờ ban đêm, thư sinh ban ngày bị nàng cào lại lén lút leo cửa sổ vào phòng nàng,

-“Xú bà nương, cho mặt mũi lại không biết xấu hổ, người khác khen vài câu liền xem mình là tiên nữ sao? Hừ, đồ vật ở nhà xí còn sạch sẽ hơn kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người đè như ngươi!

 

Hồng Nhạn là nữ tử, bị đánh lại bị bỏ đói, đâu thể là đối thủ của nam nhân kia. Trong lúc tuyệt vọng, Đại Sơn vẫn luôn theo sau nàng như cái bóng lại đột nhiên xông tới, hung hăng nện lư hương lên đầu thư sinh kia.

 

Đại Sơn sức lực lớn, một kích đánh xuống, lư hương bằng đồng đều nứt ra, đầu của thư sinh kia sụp hẳn một nửa, máu trào ra khắp mũi miệng, nhất thời không còn hơi thở.

 

Hồng Nhạn sợ hãi, cả người cương cứng như rối gỗ, không thể thốt nên lời, đến khi nàng phục hồi tinh thần, thi thể đã bị Đại Sơn mang đi. Nàng rất sợ nhưng trong lòng lại thấy thống khoái. Nhìn đi, người khi dễ nàng đều phải chết.

 

Thư sinh kia lén lút tới, không ai nhìn thấy, dù chết cũng không biết là ai làm, nha môn cũng đến hỏi vài câu theo lệ rồi thôi.

 

Về sau, Hồng Nhạn nghĩ thông suốt, Hồng Nhạn trước kia đã chết, nàng hiện tại còn gì để mất đâu. Chỉ là, nàng vẫn cảm thấy có lỗi với Đại Sơn. Tiểu tử ngốc này, chỉ vì nàng tiện tay đưa cho hắn mấy khối điểm tâm nàng không thích ăn, mà hắn liền nhận định nàng.

 

Nàng chỉ là một cái mệnh tiện, chết thì chết nhưng Đại Sơn, hắn không nên như thế, hắn còn trẻ, lại có sức lực lớn, chờ tích góp được ít tiền, rời khỏi nơi dơ bẩn này, cưới một thê tử hiền huệ, sinh mấy hài tử.

 

Nhưng dù Hồng Nhạn từng khuyên nhủ, đánh mắng, Đại Sơn vẫn không nhúc nhích, trầm mặc ít lời lại tiếp tục yên lặng giúp nàng. Giúp nàng gϊếŧ người, giúp nàng đuổi khách giúp nàng xử lý hậu quả.

 

Hồng Nhạn tức giận hắn không nghe lời, lại biết mình không thể rời được hắn. Thôi thì cứ để hắn ở lại, coi như hai người đáng thương làm bạn với nhau, ngày sau trên đường đến hoàng tuyền cũng không tịch mịch.

 

Chuyện đến mức này, Hồng Nhạn khai ra tất cả nhưng vẫn muốn kéo Đại Sơn ra ngoài. Mà Đại Sơn cũng thế nói, khai thì khai, nhưng trước sau vẫn nhận mình là hung thủ.

 

Yến Kiêu nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Hồng Nhạn, thở dài thật sâu. Tội gì chứ.

 

Nhân cơ hội này, Bàng Mục cẩn thận tra xét trên dưới trong ngoài Yên Vũ lâu một lượt, không chỉ tra ra tú bà làm sổ sách giả, mà còn phát hiện trong lâu cấy giấu rất nhiều binh khí và dược vật cấm.

 

Tú bà tự xưng là Liên di, năm nay hơn bốn mươi tuổi nhưng vì bảo dưỡng thích đáng, phong tư vẫn còn. Mới đầu, nàng còn híp mắt cười, phất khăn tay hương sực nức trên mặt Bàng Mục, âm thanh nũng nịu, uốn éo như rắn không xương, nói chuyện phiếm.

 

Bàng Mục lại hắt xì mấy cái, vỗ bàn quát lớn:

-“Không có xương sao? Thành thật ngồi yên đi!

 

Yến Kiêu nhịn không được bật cười thành tiếng. Liên di thì mặt mày đỏ bừng, tuy có chút không cam lòng, nhưng cũng không dám lẳng lơ nữa, thành thật nhận sai, quy củ đứng nghe.

 

Bàng Mục cho người dán giấy niêm phong, làm cho Liên di đau lòng muốn chết, hô nhỏ,

-“Này, này!

 

-“Này kia cái gì?

Đối với loại người này, xưa nay Bàng Mục chưa bao giờ cho sắc mặt tốt,

-“Có quỷ hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất, đợi bản quan sai người điều tra kỹ rồi lại nói!

 

Thanh lâu vốn là địa phương không sạch sẽ, sao có thể chịu nổi điều tra tỉ mỉ.

 

Liên di trong lòng nóng như lửa đốt nhưng nghĩ lại, quan lớn một bậc đè chết người, tiểu tử này chỉ là quan thất phẩm nhỏ như hạt mè, sao có thể chống lại chỗ dựa sau lưng mình. Cho ngươi đắc ý lần này, lỗ mãng như ngươi, sau này chết thế nào cũng không biết.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại khoan khoái lạ thường, hỏi:

-“Đại nhân, Hồng Nhạn?

 

Bàng Mục nheo mắt,

-“Ngươi thân mình còn khó bảo toàn, chẳng lẽ muốn cầu toàn cho nàng?

 

Liên di vội cười làm lành,

-“Không dám, không dám. Chỉ là cô nương tốt như thế, thật đáng tiếc!"

 

Yến Kiêu cảm thấy ghê tởm, nhịn không được, châm chọc,

-“Ngươi đúng là thiện tâm!

 

-“Các nàng đều gọi ta là ma ma, cũng không phải gọi suông....

Không biết Liên di không nghe ra ẩn ý của nàng hay đã luyện được da mặt dày vô địch, đắc ý nói:

-“Đứa nhỏ Hồng Nhạn này cũng số khổ, rất nhiều lão gia yêu thích nàng, ta bình thường cũng thương nàng nhất. Bây giờ thấy nàng rơi vào tình cảnh như thế, trong lòng ta đau như dao cắt. Ta đã nói rồi, không nên tin nam nhân, nào có đáng tin bằng bạc. Ta còn trông cậy nàng sau này giúp ta một phen, kế thừa y bát của ta, nào ngờ người định không bằng trời định. Nếu nàng thành thật nghe lời ta thì đâu có hôm nay. Ngụy Chi An đã là cá chép vượt long môn, sao còn nhớ rõ nàng, nàng lại vẫn cố chấp, còn học người ta viết thư.

 

Yến Kiêu sắp ói ra tới nơi, Bàng Mục sắc mặt cũng không tốt lắm!

 

Đúng lúc này Lưu bộ đầu vội vàng chạy tới, chắp tay hành lễ xong, vội nói:

-“Lục soát ra mấy quyển sách, bên trong có tên của vài nhân vật quan trọng, Huyện lệnh tiền nhiệm, đương nhiên Đô Xương phủ Tri phủ đại nhân…

 

Đô Xương phủ là tỉnh phủ của huyện Bình An.

 

Bàng Mục hai mắt sáng ngời,

-“Làm tốt lắm!

 

Liếc thấy Liên di đứng như cọc gỗ, lập tức đen mặt, vung tay lên,

-“Người tới, áp nàng sang một bên chờ!

 

Quan trường phức tạp, luôn có giao dịch tiền sắc, mà thanh lâu càng là chốn dễ dàng móc nối, lục soát ra đồ vật như thế cũng không có gì kỳ quái, còn đáng tin.

 

Bọn họ đột nhiên đánh tới, Yên Vũ lâu dĩ nhiên trở tay không kịp, lúc này lại lôi chuyện này ra, còn không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người nữa....

 

-“Làm tốt lắm!

Bàng Mục hai mắt sáng ngời, mới muốn nói lời nói, thấy Liên di còn đầu gỗ cọc dường như đứng ở tại chỗ, lập tức mặt đen vung tay lên,

-“Người tới, đem nàng áp đến góc chờ!

 

Trước khi bị nha dịch mang đi, Liên di còn đầy thâm ý liếc mắt nhìn Bàng Mục một cái, ra vẻ biết điều, nói:

-“Đại nhân, ngài mới đến, lại ít tuổi, có lẽ không biết, có vài thứ, không phải ngươi muốn nhìn là có thể.

 

Nàng chưa dứt lời, Bàng Mục đã không kiên nhẫn hô lên,

-“Vả miệng!

 

Lập tức có nha dịch tát Liên di một cái.

 

Liên di ngây ngốc, nửa mặt của nàng nhanh chóng sưng đỏ, trợn mắt há mồm, nói không nên lời. Người này ngốc sao? Nghe không hiểu nàng uy hiếp?

 

Khi Liên di bị mang ra ngoài, Hồng Nhạn và Đại Sơn đã quỳ nơi đó, ba người liếc mắt nhìn nhau, hai nữ nhân cùng phát ra tiếng hừ lạnh.

 

Mới rồi Liên di bị đánh, Hồng Nhạn đều thấy rõ, nàng nhớ tới những khuất nhục phải chịu trong tay đối phương suốt mấy năm qua, cảm thấy thống khoái cực kỳ,

-“Ngươi coi như cũng biết bị tát là tư vị gì ah!

 

Liên di sắc mặt hơi lúng túng, sau đó lập tức cười lạnh,

-“Tiểu đề tử, lão nương bây giờ nhận cái tát này, ngày sau nhất định sẽ lấy đầu chó của hắn bù lại, còn ngươi thì khác!

 

Nàng tràn đầy châm chọc nhìn khuôn mặt dính máu càng thêm vũ mị động lòng người của Hồng Nhạn, nói tiếp,

-“Nhìn xem, thật tiếc cho khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc này. Ngươi yên tâm, dù sao cũng là mẹ con một hồi, ta sẽ đốt cho ngươi ít tiền giấy!”

 

Một cái tát có là gì, khi còn trẻ, nàng cũng từng sống những ngày vất vả, quan trọng nhất là nàng vẫn còn sống, vũ nhục hôm nay chỉ là một cơn phong ba nhỏ mà thôi!

 

Hồng Nhạn không để ý tới nàng, nhàn nhạt nói:

-“Thế đạo này, sống có gì tốt? Chó còn sạch sẽ hơn ngươi!

 

Liên di cười nhạo một tiếng, cũng không nhiều lời với nàng. Chỉ cần có thể tồn tại, làm người hay làm heo, chó thì có  gì quan trọng đâu?

 

Hồng Nhạn nhìn chằm chằm hai tay mình, thở dài nói với Đại Sơn,

-“Tốt xấu gì ngươi và ta còn tính là bằng hữu.

 

Đại Sơn nhìn nàng, yết hầu lên xuống vài cái, đột nhiên nói ra lời kinh người,

-“Thực ra Ngụy công tử sau khi thi đậu có gởi thư tới....

 

Liên di liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, cũng không ngăn cản.

 

Hồng Nhạn sửng sốt, hai mắt trừng lớn, run giọng hỏi:

-“Ngươi nói cái gì?

 

Đại Sơn,

-“Ngụy công tử gởi thư tới, là ta đưa cho Liên di, bên trong viết gì, ta không hiểu, chỉ biết Liên di xem xong liền đốt thư đi....

 

Đều là người sắp chết, cũng nên chết cho minh bạch.

 

Hồng Nhạn cảm thấy đầu mình như nổ tung, ầm vang, trước mắt biến thành màu đen. Thanh âm của Đại Sơn ở bên tai nhưng giờ phút này nàng lại như không nghe được, mơ mơ hồ hồ.

 

-“Liên di tìm người đưa tin giả cũng là ta đưa đi!

 

Hồng Nhạn dùng hết sức lực, tát hắn một cái,

-“Ngươi hỗn trướng!

 

Nha dịch thấy thế, quát lớn,

-“Thành thật chút đi!

 

Thấy Hồng Nhạn đánh xong liền không nhúc nhích, bọn họ cũng không quản nhiều. Phạm nhân chó cắn chó nhìn mãi thành quen, hơn nữa thường từ những tình huống thế này sẽ có thêm manh mối mới, chỉ cần không nháo ra mạng người là được...

 

Đại Sơn bị đánh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu loảng, không rên một tiếng bò dậy, cố chấp nhìn Hồng Nhạn chằm chằm, đỏ mặt nói:

-“Đúng, ta hỗn trướng, ta thích ngươi, không muốn ngươi đi. Họ Ngụy kia chỉ là thư sinh, có gì tốt? Ta không cho ngươi đi. Ta có thể vì ngươi gϊếŧ người, hắn dám sao? Hồng Nhạn, ngươi đừng u mê nữa, ta mới là thực sự đối tốt với ngươi. Ngươi nhìn đi, ta không rời ngươi, ngươi cũng không rời ta, hai ta…

 

Hắn chưa nói xong, Hồng Nhạn ôm đầu thét chói tai,

-“Đừng nói nữa, đừng nói nữa....

 

Nếu sự thật là thế, nàng mấy năm nay tính là gì?

 

Đại Sơn không nói nữa, Liên di lại trào phúng,

-“Đã bao nhiêu năm rồi, vẫn còn nằm mơ? Chỉ là một phong thư thôi, ngươi thật xem mình có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng?

 

Hồng Nhạn hai mắt đỏ bừng như lệ quỷ, oán độc nhìn nàng,

-“Ngươi súc sinh, ngươi hại thảm ta!

 

Liên di theo thói quen chỉnh chỉnh trâm cài trên đầu, cười lạnh,

-“Năm đó là ai nhặt ngươi từ trong đám người chết đi ra? Nếu không có lão nương, ngươi đã sớm đầu thai không biết bao nhiêu lần rồi. Thế nào, có nam nhân liền muốn vỗ mông chạy lấy người? Muốn nhân thượng nhân? Ta phi, không dễ vậy đâu. Ngươi thực sự xem mình là nhân vật nào? Nếu họ Ngụy kia thực lòng muốn cưới ngươi, một phong thư liền có thể xóa bỏ toàn bộ? Dù là bò cũng nên bò tới, chỉ sợ là ước gì như thế. Lão nương nói cho ngươi biết, ngươi sinh là người của Yên Vũ lâu ta, chết cũng là quỷ của Yên Vũ lâu. Ngươi xứng đáng đời đời kiếp làm kỹ, ngày ngày đêm đêm bị người ta cưỡi, làm trâu làm ngựa kiếm bạc cho ta. Đây là số mệnh, ngươi nhận mệnh đi....

 

Nàng mắng một câu, Hồng Nhạn liền run run một chút, đến cuối cùng cả người run rẩy, sắc mặt vặn vẹo. Không phải, nàng không phải.

 

Cuối cùng nàng rút xuống trâm cài trên đầu, thét chói tai, đánh về phía Liên di. Nàng vốn là nữ tử mảnh mai nhưng không biết lúc này lấy đâu ra sức lực, hai gã nha dịch cũng không thể kềm giữ được nàng, mặc cho xiêm y bị xé rách, cánh tay đổ máu, nàng cũng không để ý!

 

Nghe thanh âm rối loạn, Yến Kiêu quay đầu, liền thấy trâm cài trong tay Hồng Nhạn đã đâm sâu vào cổ Liên di, còn thủng xuyên qua bên kia, bắn ra một cột máu. Hô hấp của nàng dường như dừng lại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, thanh âm gì cũng không thể phát ra. Vết thương thế này là không thể cứu.

 

Hồng Nhạn lại như phát điên, trâm trên tay gần như đâm nát cổ Liên di. Mấy nha dịch muốn kéo nàng ra cũng bị trúng vài cái, cánh tay chảy máu, theo bản năng liền buông nàng ra.

 

Trên mặt Liên di chưa hết vẻ càn rỡ và hận ý, nhưng trong mắt lại tràn đầy sợ hãi, là sự sợ hãi trước cái chết. Nàng theo bản năng ôm cổ, lại không ngăn được máu tươi từ kẽ hở ngón tay tuôn ra xối xả, nháy mắt đã nhiễm hồng cánh tay và quần áo của nàng, trên mặt còn tụ thành một vũng máu nhỏ. Từ trong cổ họng nàng phát ra vài tiếng, đột nhiên vươn một tay, gắt gao nắm lấy xiêm y của Hồng Nhạn, sau đó buông thõng.

 

Liên di chết, Hồng Nhạn phát điên. Nàng ngã ngồi bên người Liên di, tay còn nắm cây trâm nhuốm máu, nước mắt rơi như mưa, khóc đến tê tâm liệt phế....

 

Mọi người lúc này mới hoàn hồn, các kỹ nữ thét chói tai, thanh âm bén nhọn đã kéo mọi người quay về với hiện thực.

 

Phạm nhân lại giết người ngay trước mắt mình, mấy nha dịch đầu đều lớn, bất chấp vết thương trên người, vừa muốn tiến lên, lại thấy Hồng Nhạn giơ trâm lên, lấy tốc độ sét đánh đâm vào cổ mình rồi lại rút ra. Máu tươi phun ra như suối, văng dính cả người nha dịch đứng gần nàng.

 

-“Hồng Nhạn cô nương…” Yến Kiêu tiến lên gọi.

 

Bàng Mục ở phía sau ngăn nàng lại,

-“Không còn kịp rồi!

 

Vết thương như thế, dù là Hoa Đà tái thế cũng bó tay, nhất thời sắc mặt hắn đen đến dọa người. Nếu Liên di còn sống, hắn có thể giúp Thánh nhân bắt không ít sâu mọt trong triều, nhưng hiện tại… là hắn sơ ý, không ngờ bên trong còn nhiều ẩn tình như vậy, càng không nghĩ Hồng Nhạn lại tàn nhẫn, quyết tuyệt như thế!

 

Hồng Nhạn nửa quỳ trên đất, theo nàng hít thở, máu lại trào ra từ vết thương trên cổ, hòa với nước mắt của nàng, chảy thành dòng, nhìn rất ghê người. Nàng vừa khóc vừa cười, miệng thì thào,

-“Ngụy lang, Ngụy lang…

 

Hồng Nhạn trước khi chết, trong tay vẫn còn nắm chặt trâm cài kia.

 

Không ai nghĩ chỉ trong nháy mắt, ba phạm nhân đã có hai người chết.

 

Đại Sơn thấy Hồng Nhạn chết, dường như cũng nổi điên, rống lên thê lương, giãy dụa bò về phía trước.

 

Chúng nha dịch đã phục hồi tinh thần, sợ hắn cũng chết theo, vội tiến lên, lại trói hắn thêm một tầng nữa, cuối cùng còn tròng thêm gông xiềng.

 

Án mất tích kéo dài nhiều năm cuối cùng cũng sáng tỏ, kết quả trong dự đoán lại ngoài dự kiến.

 

Bàng Mục dẫn người bận rộn từ buổi tối đến ban ngày, lại bận từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, cuối cùng cũng coi như kết thúc.

 

Nghĩ tới danh sách lục soát được, bên trên còn có tên tri phủ bản địa, vì phòng đêm dài lắm mộng, hắn nhanh chóng quyết định, lệnh cho mọi người suốt đêm lên đường.

 

Lúc này cửa thành đã đóng, Đồ Khánh tự mình tiến lên gọi cửa.

 

Cũng lúc này, binh sĩ trấn thủ cửa thành của Thanh Đinh trấn mới biết nam nhân nhìn còn uy phong lẫm lẫm hơn thượng cấp của bọn họ chính là Huyện lệnh mới nhậm chức.

 

Một đám người đều là hảo thủ, tuy mệt mỏi mấy ngày vẫn không che giấu được sự cường hãn.

 

Đồ Khánh tuy dáng vẻ tuấn tú văn nhã nhưng hắn xưa nay luôn bày ra bản mặt lạnh, lúc này lại sốt ruột lên đường, vẻ mặt càng thêm cứng rắn túc sát, làm người ta không dám nhìn gần.

 

Binh sĩ cầm đầu nơm nớp lo sợ kiểm tra công văn, lại lén nhìn vị Huyện thái gia cao lớn đĩnh đạc ở phía sau, thấy đối phương cưỡi đại mã, thân khoác ánh trăng, khuôn mặt lạnh lùng, tựa như sát thần, hai chân liền run rẩy, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thêm.

 

Chờ đoàn người đi xa, chỉ còn lại bụi đường cuồn cuộn ẩn hiện dưới ánh trăng, có người nhỏ giọng lầm bầm,

-“Mẹ ơi, không biết còn tưởng là mới đánh giặc trở về ah!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 24/07/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts