Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 15


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 29

 

Bóng đêm mênh mông, trăng treo trên bầu trời cùng muôn vàn ngôi sao chiếu rọi mặt đất bao la.

 

Đêm lạnh, tiếng côn trùng kêu vang cũng ít, chỉ ngẫu nhiên có một hai tiếng chim kêu khô khốc, cùng tiếng lá cây bị gió thổi qua kêu sàn sạt, càng làm người ta sởn tóc gáy.

 

Lúc này, một nhóm nhân mã phi nhanh về phía huyện Bình An như hắc long bơi lội dưới ánh trăng.

 

Yến Kiêu xốc màn xe, không hề bất ngờ khi đối diện là ánh mắt của Bàng Mục, vẻ mặt quan tâm hỏi:

-"Yến cô nương, không ngủ được sao?"

 

Yến Kiêu lắc đầu, thở dài,

-"Mọi người ở trên đường, ta cũng thực sự quá mức an nhàn...."

 

Đoàn xe có ba chiếc xe ngựa, nàng ngồi một chiếc, hai chiếc còn lại chở Trương Minh, Đại Sơn cùng vật chứng quan trọng.

 

Cưỡi ngựa đương nhiên không thể ngủ, nhưng mọi người bận rộn suốt hai ngày, đều là thân máu thịt, ai không mệt chứ. Nàng không ra bao nhiêu sức, lại ngủ ngon trong xe, luôn có chút ngượng ngùng.

 

Bàng Mục ánh mắt nhu hòa, nói:

-"Án này, từ đầu đến cuối, ngươi đều có góp sức, ngủ một giấc thì đã sao?"

 

Yến Kiêu cười, đang muốn khiêm tốn nói vài câu, lại nghe hắn nói:

-"Hơn nữa, ngươi thức cũng không có tác dụng gì?"

 

Yến ngỗ tác cạn lời. Đây là lời nói thật, có điều... Nàng nỗ lực mở to hai mắt khô khốc, vẻ mặt thành khẩn nói:

-"Đại nhân, ngủ không được!"

 

Nàng từng nghiệm qua vô số thi thể, đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy hai sinh mệnh trôi qua trước mặt mình. Mặc kệ người chết lúc sống làm bao nhiêu chuyện ác, khi sinh mệnh mất đi đều khắc sâu khó quên, cho nên lúc này nàng nhắm mắt lại, đều là hình ảnh máu từ cổ Hồng Nhạn phun ra như suối.

 

Yến Kiêu vịn cửa sổ, tay chống cằm,

-"Bàng đại nhân, người lần đầu nhìn thấy người chết, có cảm giác gì?"

 

Bàng Mục trầm mặc một lát, lắc đầu đáp,

-"Không nhớ rõ!"

 

Trên chiến trường ngày nào cũng có người chết, hắn đã sớm chết lặng.

 

Yến Kiêu cũng nhớ ra việc này, cười nói:

-"Là ta hỏi lời ngốc nghếch!"

 

Bàng Mục điều khiển ngựa đi đến bên xe ngựa, thản nhiên nói:

-"Người vốn phải chết, cũng không có gì. Quen rồi thì tốt thôi!"

 

Hắn biết cô nương này không sợ quỷ, chỉ đơn thuần là không qua được điểm mấu chốt.

 

Bàng Mục nhớ tới những năm tháng ở biên quan. Khi đó chiến hỏa lan tràn, đốt cháy mỗi một tấc đất nơi biên cảnh, phá đi hàng loạt ngôi nhà, hủy diệt cuộc sống tĩnh lặng thường ngày. Thi thể khắp nơi, người đói rất nhiều, mỗi người tiễn đưa thân nhân bằng hữu lại lo lắng không biết khi nào tới lượt mình. Đã từng có lúc, người chết còn nhiều hơn người sống. Muốn sống sót, nhất định phải quen.

 

-"Đều đã qua...."

 

Bên tai bỗng vang lên thanh âm ôn nhu của cô nương, kéo hắn trở về với hiện thực.

 

Bàng Mục theo bảng năng nhìn qua, thấy Yến Kiêu mỉm cười nhìn mình "Đều đã qua...."

 

Thanh âm của nàng cực nhẹ lại như trời đông giá rét qua đi, xuân về hoa nở. Ánh mắt nàng chuyên chú,

-"Ta chỉ là cảm thấy người rất khổ sở...."

 

Bàng Mục sửng sốt, sau đó cũng cười theo,

-"Đúng vậy, đều đã qua!"

 

Yến Kiêu chuyển đề tài, chỉ nói chuyện phiếm với Bàng Mục, như mùa đông ở đây lạnh tới mức nào, ngày tết, mọi người sẽ ăn món gì. Nàng hỏi đông hỏi tây, Bàng Mục đều kiên nhẫn trả lời.

 

Nói một hồi lại nhắc tới chuyện Tề Viễn huấn luyện hai con ngựa hoang, lại bị đá sưng cả mặt, trong vòng nửa tháng chỉ có thể uống cháo. Bàng Mục mỉm cười, chợt nhận ra Yến Kiêu không có đáp lại. Hắn quay đầu liền thấy cô nương lúc trước còn ồn ào, lúc này đã an tĩnh ngủ bên cửa sổ.

 

Nàng vốn xinh đẹp, dù ngủ đến ngã qua ngã lại, vẫn có khí chất riêng, giống như cây trúc yên lặng sinh trưởng, mềm dẻo lại cứng rắn.

 

Bàng Mục nhìn vài lần, thổn thức "Đều gầy" Cằm nhọn ra thế kia. Hắn lại lo lắng, đường đi xốc nảy như vậy, Yến cô nương còn dựa vào khung cửa sổ.

 

Đúng lúc này, bánh xe vấp phải một cái hố nhỏ, toàn bộ thùng xe sụp xuống. Bàng Mục hít hà một hơi, hai tay quơ loạn trong không trung, sốt ruột không biết nên xuống tay ở chỗ nào.

 

Hắn từng chỉ huy năm trăm binh lính chống đỡ với bốn vạn nhân mã quân địch, trong tuyệt cảnh vẫn mở ra một đường sống, dù hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, hắn cũng chưa từng hoảng loạn, nhưng lúc này...

 

Sau đó đông một tiếng, Yến cô nương cả người liền biến mất khỏi cửa sổ.

 

Bàng Mục đứng hình!

 

Tiếp theo Yến Kiêu lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, che nửa bên mặt đỏ rực, lã chã chực khóc,

-"Đau…"

 

Bàng Mục nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, cười thành tiếng.

 

Tề Viễn ở phía sau cũng cười, còn nói với Đồ Khánh,

-"Lão Đồ, phá được án, đại nhân cao hứng tới mức nhảy múa luôn kìa!"

 

Đồ Khánh thái dương co rút, hất cái tay hắn đặt trên vai ra, yên lặng giục ngựa tiến lên, chạy song song với Liêu Vô Hà đang nghẹn cười tới hai vai run run.

 

Bàng Mục bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, năm đó rốt cuộc đầu óc u mê tới mức nào mới giữ tên ngốc này ở bên cạnh.

 

Ra roi thúc ngựa một trận, chiều hôm sau mọi người thuận lợi về đến huyện Bình An, được mọi người trong nha môn hoan nghênh nhiệt liệt như chào đón anh hùng chiến thắng trở về.

 

-"Yến cô nương đã trở lại!"

 

-"Yến cô nương vất vả, nhìn một cái, đều gầy!"

 

-"Tới, tới, cẩn thận bậc thang!"

 

-"Cái rương này quá nặng, ta giúp cô nương mang đi!"

 

-"Cô nương ăn cơm chưa? Sao lúc này trở về? Ban đêm ngủ không ngon sao?"

 

Bàng Mục, Liêu Vô Hà, Tề Viễn, Đồ Khánh... Các ngươi hình như đã quên cái gì rồi phải không?

 

Yến Kiêu bị xe ngựa xóc nảy làm nàng cả người đau nhức, mơ hồ được mọi người vây quanh trở về, đến khi hoàn hồn, phát hiện cửa phòng đã đóng lại, trước mặt là nước tắm nóng hôi hổi, thau đồng, xiêm y thay đổi, thậm chí còn có một chén mì gà.

 

Ai làm?

 

Yến Kiêu dùng sức nhíu mày, thật lâu sau mới suy sụp phát hiện mục tiêu quá nhiều, hoàn toàn không nghĩ ra. Nàng nhìn chằm chằm mấy thứ kia, đột nhiên bật cười. Về nhà thật tốt. Yên lặng, thoải mái, thong dong, tự tại, nàng chưa bao giờ giống như lúc này, cảm thấy nơi này chính là nhà nàng.

 

Đi đừng cả ngày, gần như không có lúc nghỉ tạm, ngủ lại không ngon, Yến Kiêu hiện tại vừa đói vừa mệt. Nghĩ tới quá khứ nàng từng ôm bụng rỗng ngất xỉu trong bồn tắm, liền quyết định ăn mì trước.

 

Không cần nghĩ cũng biết chén mì này là thành quả của Triệu thẩm. Bên trong sợi mì có trộn lẫn rau chân vịt, tươi mới mát mẻ, thích hợp cho dạ dày yếu ớt của lữ đồ mệt mỏi. Bên trong cũng học theo nàng mà cho mấy lát thịt dê thái mỏng, đan xen với sợi gà thơm ngào ngạt, rau xanh non mềm, còn có trứng chiên vàng rực cùng mấy khối đậu hũ.

 

Không ngờ mình ra ngoài nhiều ngày, nàng cũng không nhàn rỗi, cũng biết làm cho thức ăn có màu sắc rực rỡ.

 

Vừa rồi chỉ hơi đói bụng, lúc này nhìn chén mì sắc hương vị đều có đủ ở trước mắt, ngũ tạng miếu trong bụng Yến Kiêu liền làm phản, kêu réo không ngừng. Nàng vội rửa tay, ngồi xuống.

 

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên thanh âm của Nhạc phu nhân,

-"Yến nha đầu, ta làm cho ngươi hai bộ y phục mới!"

 

Yến Kiêu đi qua mở cửa, gọi:

-"Lão phu nhân!"

 

Thấy trong tay bà cầm hai bộ váy áo mới tinh, màu sắc nhã nhặn lịch sự, chất liệu rắn chắc, đường may tinh mịn, chỗ cổ và tay áo còn có hoa văn tin xảo,

-"Mấy bộ lúc trước ta còn chưa mặt hết, làm ngài mệt nhọc!"

 

-"Ta không mệt!"

Lão phu nhân cười tủm tỉm, nhét xiêm y vào ngực nàng, vui vẻ nói,

-"Tú nương mà Thiên Khoan tìm cho ta mấy ngày trước đã tới đây, may vá thành thạo, tay nghề rất tốt, thêu hoa sống động, ta cũng không cần phải động tay!"

 

-"Vậy thì tốt, chỉ là lại phí vải của ngài!"

 

Yến Kiêu lúc này mới tự tại một chút, lại tinh tế nhìn ngắm hoa văn trên xiêm y, phát hiện có mấy chỗ nàng tưởng là in nhuộm, nào ngờ lại là thêu, không khỏi thấy lạ. Thêu thủ công tinh xảo như thế, nếu ở đời sau, e là không trả năm con số là không có được!

 

Lão phu nhân giả vờ tức giận, nói:

-"Đây có tính là gì? Ngươi luôn khách sáo với ta!"

 

Lại vẻ mặt đau lòng nói tiếp,

-"Ngươi không biết, hôm kia ta mở rương tìm vật liệu, phát hiện có mấy cái vì hồi lâu không động tới mà bị mối mọt gặm, có rất nhiều lỗ nhỏ, không thể may xiêm y được nữa, haizz, thật đáng tiếc. Nếu ngươi tới sớm mấy ngày thì tốt!"

 

Thời đại này không có sợi hóa học, đều là vật liệu thuần thiên nhiên, cho nên rất dễ hư. Yến Kiêu nghe vậy, cũng thổn thức không thôi!

 

-"Xem ta già cả dong dài này!"

Lão phu nhân giơ tay vỗ mình một cái, cười đẩy nàng,

-"Ngươi mới trở về, tất nhiên bận rộn, ta còn ở đây trì hoãn. Ở đây có đủ áo khoác, trung y, áo trong, hảo hài tử, ngươi mau ăn lót dạ đi, rồi ngâm mình một chút, ngủ một giấc thật ngon, lát nữa chúng ta lại nói tiếp!"

 

Yến Kiêu đúng là đang mỏi mệt, liền không khách khí với bà, cảm tạ vài câu rồi quay lại ăn mì, đi tắm.

 

Lão phu nhân trở về, nghĩ nghĩ, không yên tâm, liền đi đến tư khố của mình, lấy tổ yến đi ngâm. Đứa nhỏ đáng thương, ra ngoài một chuyến, người đều khô gầy, phải bảo phòng bếp hầm ít cháo tổ yến cho nàng bồi bổ mới được. Vừa lúc Hạnh Hoa mang điểm tâm đến, lão phu nhân liền phân phó cho nàng đi làm.

 

Hạnh Hoa cười nói:

-"Lão phu nhân đối với Yến cô nương thật tốt!"

 

Lão phu nhân cũng cười nói:

-"Khó được có hài tử thành thật không chê ta phiền, lại thoải mái hào phóng, nói chuyện cũng giỏi, ta sao có thể không thương? Mấy ngày nay nàng không ở đây, trong lòng ta liền trống vắng, giống như thiếu mất thứ gì?"

 

Hạnh Hoa cũng tán đồng,

-"Yến cô nương rất tốt. Đúng rồi, vừa rồi đại nhân phái người hỏi tình huống của ngài, nói công vụ bận rộn, đợi đến cơm chiều mới có thể đến thỉnh an."

 

Cứ tưởng lão phu nhân sẽ nói mấy lời trấn an, hỏi han ân cần, nào ngờ bà lại sửng sốt một chút rồi lại nga một tiếng. Suýt chút nữa đã quên nhi tử.

 

Bao nhiêu năm đã quen nam nhân vừa ra khỏi cửa liền mấy tháng trời không thấy bóng người, hiện giờ chỉ mới năm ba bữa đã quay về, thật có chút không thích ứng.

 

Chuyến đi này làm cho cả người và tâm đều mệt, Yến Kiêu tin chắc rằng thứ gây ra thương tổn nhất chính là xe ngựa, càng củng cố quyết tâm muốn học cưỡi ngựa của nàng.

 

Nếu nàng cưỡi ngựa liền có thể cùng mọi người tăng tốc, dù có thể không quá thoải mái nhưng lại rút ngắn được thời gian bị tra tấn. Huống chi cưỡi ngựa cực kỳ soái, trong lòng mỗi người lúc nhỏ đều có giấc mơ nữ hiệp mà, giục ngựa ra roi, trừ gian diệt bạo.

 

Có điều, trước đó, nàng cần phải nghĩ nên xài tiền lương thế nào? Tiền là thứ tốt, tuy mệt nhưng từ trên xuống dưới đều vui sướng, trên mặt tràn ngập hi vọng.

 

Nàng nhận được sáu lượng, chấn kinh, vội hỏi gã sai vặt đến phát bạc,

-"Lương tháng của ta chỉ ba lượng, ngươi có phải đưa nhầm không?"

 

Người nọ cười nói:

-"Không sai. Đại nhân nói, Yến cô nương vất vả, công lớn, lại thường xuyên cho mọi người ăn ngon, chưa nói tới tâm huyết và thời gian, bản thân cũng bỏ ra không ít, mấy thứ kia chẳng lẽ không cần tiền. Không có đạo lý để người mệt nhọc còn tốn tiền!"

 

Bàng đại nhân thật là người tốt!

 

Nhưng mà sáu lượng bạc không thể mua nổi ngựa. Haizz...

 

Yến Kiêu ủ rũ, nhớ ra giày mới trên chân là Triệu thẩm cho mình, còn chưa nói lời cảm tạ, liền đi về phía phòng bếp.

 

Triệu thẩm thấy nàng, hết sức vui mừng,

-"Cô nương sao tới đây?Lần này người lại lập công phải không? Ta miệng ngốc, không biết nên khen thế nào, nhưng người mới trở về, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi!"

 

-"Ta tới nói lời cảm tạ!"

Yến Kiêu cười nói, giơ chân lên cho nàng nhìn,

-"Tay nghề của thẩm thật tốt, ta chưa bao giờ mang giày vừa chân như thế, thoải mái lại thoáng, không giáp mặt khích lệ sao được!"

 

Mọi người đều cười vang, A Miêu nói:

-"Cô nương thích như vậy, Triệu thẩm phải thường làm rồi!"

 

Triệu thẩm tâm hoa nộ phóng,

-"Đây có là gì. Ta chỉ có sở thích này, khi rảnh rỗi không có việc gì liền muốn đâm mấy châm, năm rộng tháng dài, không biết đã làm ra bao nhiêu. Ta cũng lười bán, liền tùy tay cho mọi người. Tiểu cô của ta lâu lâu cũng được một đôi, hiện vẫn còn muốn. Khó được Yến cô nương thích, dù sao cũng đều là làm, ta liền làm nhiều thêm cho ngươi thì tính là gì đây!"

 

Giày khác với xiêm y, đế giày nàng làm vô cùng rắn chắc lại bền, giày bên ngoài bán chỉ mang được nửa năm, giày nàng làm có thể dùng tới một năm.

 

Mọi người lại cười một hồi, bên ngoài cũng vừa lúc đưa tới một sọt củ sen tươi mới và một miếng sườn heo, còn có một đống cà tím sáng bóng. Đây chính là thứ tốt, nhất là cái sườn heo kia, mỡ nạc giao nhau, chất thịt rắn chắc, màu sắc hồng nhạt, chính là thịt sạch mà đời sau khó có được!

 

Hiện tại không giống đời sau, không có thức ăn gia súc làm ảnh hưởng chất lượng thịt, cũng không cần lo có thức ăn tăng trưởng, làm cho con heo vốn một năm mới lớn thì chỉ trong hai tháng đã to lớn, cho nên sớ thịt rất chắc.

 

Yến Kiêu vội hỏi:

-"Thẩm, trưa nay ăn gì?"

 

Triệu thẩm nhẩm tính,

-"Theo cách cô nương làm lúc trước, một phần nấu cà tím, xương sườn hầm, một phần xào củ sen."

 

Nàng tuy ngốc nhưng chịu khó, lúc trước nhìn Yến Kiêu làm món cà tím liền để ý nghiên cứu, lại khiêm tốn thỉnh giáo, cũng đã làm qua vài lần, tiến bộ không ít, các nha dịch đều khen nàng lúc này làm cơm ăn ngon hơn trước.

 

Gần đây, món phòng bếp thường nấu nhất là cà tím, A Miêu ăn ngán đến muốn ói. Nàng hiện cảm thấy mình tùy tiện bỏ chút đất lên đầu, ngày khác trên đầu sẽ có mầm cà tím xuất hiện.

 

Triệu thẩm hơi có chút thẹn thùng, chớp mắt suy tư một lát, thử thăm dò,

-"Hay là đổi dạng khác?"

 

Hạnh Hoa và A Miêu vẻ mặt chờ mong,

-"Dạng gì?"

 

Triệu thẩm sờ sờ cái mũi,

-"Cà tím nấu?"

 

Từ nấu này có lực sát thương rất lớn, trong đầu mọi người nháy mắt liền hiện ra những miếng cà tím trắng như tuyết nổi lềnh bềnh trên mặt canh suông, miếng nào miếng nấy to như chiến thuyền, oanh tạc khiến bọn họ thương tích đầy mình, không chút phản kháng!

 

Hạnh Hoa và A Miêu bả vai suy sụp, nhìn như sắp khóc tới nơi.

 

Yến Kiêu cười khúc khích,

-"Hôm nay ta rảnh, chúng ta ăn món mới đi!"

 

-"Cô nương, ngươi đúng là tiên nữ...." Cả tiểu nha đầu đều tán tụng phát ra từ phế phủ.

 

Triệu thẩm không khỏi có chút thẹn thùng nhưng nàng là người phóng khoáng, chỉ trong chớp mắt đã lấy làm vui mừng: 'mình có thể học thêm món mới. Chờ nàng học xong, trên dưới nha môn cùng người nhà nàng được ăn ngon, Yến cô nương cũng thong thả hơn.'

 

Yến Kiêu nhờ bọn họ rửa sạch xương sườn, cắt thành từng khúc ngắn thích hợp, phần thịt nhiều xương ít dùng để làm sườn heo chua ngọt; phần sau xương lớn hơn, liền chặt thành miếng lớn nấu với củ sen, làm món canh củ sen sườn heo, vô cùng thanh đạm. Hiện thời tiết lạnh, lúc mệt mỏi, được uống chén canh xương heo nóng hầm hập, là chuyện thống khoái cỡ nào chứ!

 

Yến Kiêu nhờ Triệu thẩm các nàng rửa sạch xương sườn cắt thành từng đoạn ngắn thích hợp, nửa đoạn trước thịt nhiều xương nhỏ, hết sức phì nộn, liền làm sườn heo chua ngọt; đoạn sau xương lớn hơn chút, liền nấu cùng củ sen, hầm canh củ sen xương sườn, thập phần thanh đạm.

 

Việc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đều không cần Yến Kiêu tự mình ra tay, khi tất cả đều thỏa đán, nàng mới cho một phần sườn heo vào một cái nồi, xào vài cái cho mỡ chảy ra, bề ngoài nổi lên màu vàng nhạt mỹ lệ thì múc ra.

 

Sườn heo chua ngọt màu sắc diễm lệ, chua ngọt ngon miệng, đảm bảo hao cơm, chỉ là chế biến có chút phức tạp. Có điều, có xương sườn phì nộn cùng đường dấm nước màu, lại khống chế độ lửa thích đáng thì không có gì phải lo.

 

Yến Kiêu vừa nói vậy, Triệu thẩm nghe mà đầu to như cái đấu,

-"Cô nương, vậy mà còn không khó? Nhìn đi, lòng bàn tay ta toàn là mồ hôi rồi đây!"

 

Yến Kiêu cười nói:

-"Làm vài lần là được mà. Lần đầu ta làm, cũng không có làm tốt...."

 

Chỉ riêng xương sườn đã đủ thơm, nhưng khi Yến Kiêu cho thêm đường dấm vào, đáy nồi phát ra thanh âm òm ọp, trong hơi nước màu trắng liền có thêm vị chua ngọt, nhanh chóng hòa tan vị ngấy của mùi thịt. Chờ xương sườn thấm đều, liền hạ lửa, từng miếng thịt tròn vo bên ngoài đều được bao phủ lớp màu hồng nâu, sáng lấp lánh, cực kỳ đẹp.

 

Khi Yến Kiêu rải hạt mè lên xương sườn, Tề Viễn đi tới, hào phóng hỏi:

-"Làm gì vậy? Mùi vị thật dễ ngửi ah!"

 

-"Làm thêm vài lần liền được rồi."

Yến Kiêu cười nói,

-"Thời điểm nấu mấy lần đầu, cũng luôn là nơi này không tốt, chỗ đó không đúng."

 

-"Tề đại nhân!"

Yến Kiêu đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội nói,

-"Ngươi đừng vội đi, ta có việc muốn làm phiền ngươi."

 

Tề Viễn gật đầu,

-"Được, ta ở bên ngoài chờ ngươi."

 

Chốc lát sau Yến Kiêu đi ra, bưng theo một chén sườn heo chua ngọt, cười nói:

-"Ngươi thử đi, rất thơm nha!"

 

Nàng ân cần như vậy làm Tề Viễn sinh lòng cảnh giác, không vội động đũa, mà thân thể nhích ra sau, khoanh tay trước ngực, hỏi:

-"Ngươi muốn gì?"

 

Sự khác thường ắt có trá, cười quá mức nhiệt tình liền có chút dọa người.

 

Yến cô nương nhiệt tình cầm đôi đũa, gắp miếng sườn heo giơ lên trước mũi hắn,

-"Nếm thử đi, ngươi ngửi được chứ, thật thơm nha!"

 

Mùi chua ngọt nháy mắt nhập vào khoang mũi, giống như có sinh mệnh, câu hồn đoạt phách, đừng nói là đúng giờ cơm, dù đã ăn no vẫn có thể khiến người ta thèm thuồng.

 

Tề đại nhân lập tức binh bại núi đổi, như gió thu cuốn sạch lá vàng, chớp mắt chén thịt chỉ còn lại nước sốt. Hắn vẫn chưa đã thèm chép miệng, nghĩ mùi vị thật quá ngon, nước sốt lại đặc biệt, giống như tương bạo cua lúc trước, nếu có bánh nướng để chấm...

 

-"Ngươi muốn học cưỡi ngựa?" Tề Viễn hỏi.

 

Yến Kiêu ra sức gật đầu,

-"Đúng, đúng!"

 

Nàng đã suy nghĩ cẩn thận lắm rồi, nàng cũng chỉ quen thân với hai người Bàng Mục và Tề Viễn, nhưng gần đây Bàng Mục lo kết án ở Yên Vũ lâu, con quay còn thanh nhàn hơn hắn, nàng sao không biết xấu hổ mà đi quấy rầy hắn. Tề Viễn thì khác, chỉ cần bên ngoài không có án, Bàng Mục không ra khỏi cửa, hắn liền có thời gian rảnh.

 

Nàng đoán không sai, Tề Viễn lập tức thống khoái đồng ý nhưng vẫn nghiêm mặt nói:

-"Ngươi nghĩ một chén sườn heo chua ngọt liền có thể sai sử ta?"

 

Dù sao hắn cũng tùng là Bình Viễn tướng quân, uy phong bán diện, khiến quân địch nghe tiếng là sợ vỡ mật, hiện trên người vẫn có tước vị, sao có thể tùy tiện dạy người khác cưỡi ngựa.

 

Yến Kiêu cười nói:

-"Ngươi nói đi...."

 

Tề Viễn hừ lạnh, cao ngạo nhếch cằm, đưa ra hai ngón tay,

-"Ít nhất phải hai chén!"

 

Yến Kiêu đang lo lắng về học phí, nghe vậy thật muốn đạp hắn một cái.

 

Nhận được đảm bảo về thù lao, tâm tình Tề đại nhân liền sung sướng hẳn lên, lập tức chỉ ra cho nàng khó khăn lớn nhất: Muốn học cưỡi ngựa phải có ngựa.

 

Hiện trong nha môn có không ít ngựa, nhưng đều là liệt mã từng ra chiến trường, vó ngựa giẫm chết không ít quân địch, tính tình cũng táo bạo. Mà ngựa của đám nha dịch vì để mau lẹ, nên con nào cũng thân mình cao lớn, không thích hợp dùng để dạy học.

 

Tề Viễn,

-"Tốt nhất là ngựa con. Ngươi là một cô nương, lại không có kinh nghiệm, ngựa non thể lực kém một chút, ta ở bên cũng dễ khống chế!"

 

Yến Kiêu theo bản năng hỏi:

-"Một con ngựa con bao nhiêu tiền?"

 

-"Cái này khó nói. Ngựa tốt, thiên kim khó cầu, đừng nói là ngựa non còn sống, chỉ một bộ xương ngựa cũng có nhiều người tranh giành. Kém một chút cũng phải mấy trăm lượng, dù là giống ngựa tạp chủng cũng phải mấy chục lượng."

 

Gia súc là lao động quan trọng, hiện lại mới trải qua mấy năm chiến hỏa, càng thêm quý giá, giá cả cũng đắt hơn trước.

 

Mấy chục lượng?

 

Yến ngỗ tác dốc hết toàn bộ gia tài cũng chưa lên tới con số hàng chục, cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua, sáng suốt lựa chọn câm miệng.

 

Nhìn vẻ mặt ũ rũ của nàng, Tề Viễn sao lại không hiểu. Hắn ôm cánh tay, nghĩ nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng ngời,

-"Ta nhớ có một nơi có ngựa tốt lại không cần tiền!" [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 30

 

Hối hận, hiện tại Yến Kiêu vô cùng hối hận.

 

Nàng ngàn vạn lần không nên tin Tề Viễn. Nàng đâu biết cái hắn gọi là “Đều là người quen, chắc chắn không cần tiền” là có thể chọn được ngựa tốt, lại không ngờ nơi đó chính là Tuần kiểm tư.

 

Tuần kiểm tư được dân chúng địa phương xem là tuần kiểm nha môn, quản lý binh mã địa phương, trực tiếp nghe lệnh quan viên địa phương, mà quan Tuần kiểm của huyện Bình An lại chính là Đồ Khánh.

 

Yến Kiêu vừa tức vừa gấp, thay đổi cả xưng hô “Tề Viễn” thành ngươi, gắt gao ôm chặt cọc gỗ không buông, cả người dùng sức cố định ngay trước cửa vào mã tràng của Tuần kiểm tư,

-“Ta không vào, con mẹ nó, ngươi mau buông tay, dừng cương trước bờ vực, chúng ta còn có thể là bằng hữu.

 

Ban ngày ban mặt lại dám lẻn vào Tuần kiểm nha môn, con mẹ nó, nếu truy cứu, đủ để dùng tội do thám quân tình mà trị rồi. Mà Đồ Khánh mặt than kia, nếu theo lẽ công bằng mà chấp pháp, mạng nhỏ của nàng liền tiêu.

 

Nghĩ tới đây, Yến Kiêu bi phẫn trừng mắt với Tề Viễn,

-“Ta cho ngươi ăn xương sườn, ngươi còn muốn hại ta?

 

Tề Viễn cười sằng sặc, vốn chỉ dùng một tay, lúc này dứt khoát đổi thành hai, liền dễ dàng lôi người từ trên cọc gỗ xuống, đẩy vào trong, miệng thì lải nhải,

-“Lão Đồ là huynh đệ sinh tử bao nhiêu năm, chúng ta chỉ mượn của hắn một con ngựa con cưỡi một lát, cũng không phải mang ra ngoài, sợ gì chứ?

 

Thấy hắn nói chắc chắn như vậy, Yến Kiêu bán tín bán nghi hỏi:

-“Thật sự?

 

Tề Viễn gật đầu bảo đảm,

-“Đương nhiên…

 

Yến Kiêu suy nghĩ một chút, vẫn còn băn khoăn,

-“Ngươi đã nói qua với Đồ đại nhân?

 

-“Chưa…

 

Yến Kiêu bắt đầu tuyệt vọng,

-“Vậy ngươi có công văn?

 

Tề Viễn lắc đầu,

-“Không có!

 

Lại chỉ vào mặt mình, cười hì hì,

-“Có cái này là đủ rồi!

 

Sau đó hai người bị người của mã tràng ngăn ngoài cửa.

 

Yến Kiêu:

.....

 

Tề Viễn:

....

 

Không khí có chút xấu hổ!

 

Tề Viễn bị vả vào mặt, ho khan một tiếng, nói với binh lính giữ cửa,

-“Bánh Trôi, lão Tập, là ta ah....

 

Binh lính được gọi là Bánh Trôi có khuôn mặt tròn vo nhưng nhìn vô cùng nghiêm túc, rất có phong phạm của Đồ Khánh, lạnh lùng đáp,

-“Tề đại nhân, Đồ đại nhân đã dặn dò, binh mã lương thảo là nơi trọng địa, người không phận sự, miễn vào!

 

Ánh mắt phức tạp liếc Tề Viễn một cái, nói tiếp,

-“Nhất là Tề đại nhân ngài!

 

Yến Kiêu sâu kín nhìn qua, rốt cuộc ngươi có lịch sử xấu cỡ nào mà ngay cả huynh đệ sinh tử cũng đề phòng ngươi như vậy!

 

Tề Viễn vẻ mặt đả kích, hét lên:

-“Không thể nào, lão Đồ không có khả năng nói ta như vậy!

 

Bánh Trôi mặt không đổi sắc,

-“Đại nhân xác thực đã nói như vậy!

 

Binh lính lớn tuổi hơn, được gọi là lão Tập, kiến nghị,

-“Tề đại nhân, ngài cũng đừng làm khó huynh đệ chúng ta, ngài không phải không biết tính tình của Đồ đại nhân, lát nữa, chúng ta sẽ chịu không ít quân côn ah. Hay là ngài tự mình đi hỏi một chút đi!

 

Tề Viễn bực tức,

-“Đi thì đi....

 

Sau đó…

 

-“Cút!

 

Đồ Khánh trưng ra bản mặt than, dứt khoát chỉ vào cửa.

 

Yến Kiêu vội ôm quyền, nói:

-“Được, đã quấy rầy rồi, cáo từ....

 

Tề Viễn túm nàng lại, hai mắt trợn tròn,

-“Ta lần này chỉ mượn cưỡi một chút, sẽ không mang ra ngoài....

 

Yến Kiêu kinh ngạc, khó trách người ta đề phòng hắn như cướp.

 

Hiển nhiên uy tín của Tề Viễn ở trước mặt Đồ Khánh là bằng không, hoàn toàn không đáng nhắc tới, cho nên Đồ Khánh không thèm để ý tới hắn, nhìn thẳng Yến Kiêu, hỏi:

-“Đang êm đẹp, ngươi theo hắn hồ nháo cái gì?

 

Cùng một việc nhưng ngữ khí và từ ngữ bất đồng, Yến Kiêu có cảm giác ưu việt của học sinh ngoan áp chế học sinh hư ở trước mặt chủ nhiệm lớp, quyết đoán nói:

-“Ngay từ đầu ta đã không đồng ý, là hắn một hai lôi ta tới đây. Ta là người bị hại!

 

Tròng mắt Tề Viễn như muốn rớt ra ngoài, ánh mắt nhìn nàng như nhìn phản đồ.

 

Khóe miệng Đồ Khánh khẽ nhếch lên, trong mắt xẹt qua ý cười,

-“Là ngươi muốn cưỡi ngựa?

 

Nếu không, tiểu tử Tề Viễn đã không lôi kéo nàng đến đây!

 

Yến Kiêu gật đầu, ăn ngay nói thật,

-“Ta không biết cưỡi ngựa, mỗi lần ra cửa, mọi người đều phải nhân nhượng ta, giống như là trói buộc, cho nên ta rất muốn học!

 

Đầu năm nay, học cưỡi ngựa giống như ở xã hội hiện đại học lái xe hơi, làm gì cũng thuận tiện hơn....

 

Đồ Khánh gật đầu,

-“Đúng là trói buộc!

 

Nếu ở trong quân, tốc độ hành quân của bọn họ phải nhanh gấp hai lần so với bình thường, nhưng nếu trong đội ngũ có một chiếc xe ngựa, đừng nói là tăng tốc, ngay cả đi nhanh một chút cũng không thể.

 

Yến Kiêu trầm mặc, ngài đúng là đủ trực tiếp!

 

Tề Viễn thấy thế, vội bè theo,

-“Chính là như thế, ta cũng là suy nghĩ cho nha môn thôi! Ngươi không thể luôn nghĩ ta như thế, nếu truyền đi sẽ không tốt. Lão Đồ ngươi đúng là nhiều chuyện, có thời gian nói mấy chuyện này, ta đã sớm mang Yến cô nương chọn ngựa xong rồi!

 

-“Câm miệng!

Đồ Khánh vừa nghe hắn lải nhải liền thấy đau đầu, lười nói nhiều với hắn, xua tay nói,

-“Mau đi đi, đừng ở đây chướng mắt!

 

Tề Viễn và Yến Kiêu ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ mừng rỡ như điên trong mắt đối phương: 'đây là đồng ý?'

 

Tề Viễn cười nói:

-“Ha ha ha ha lão Đồ, ta biết ngươi chắc chắn sẽ đồng ý mà. Ngươi và ta nhiều năm tình nghĩa vào sinh ra tử như thế, mạng còn có thể cho nhau, sao có thể vì mấy con ngựa mà tính toán? Ngươi yên tâm, lần này ta đảm bảo không mang ra ngoài. Ha ha, ngươi sớm bỏ mệnh lệnh ngăn chặn ta có phải tốt hơn không, còn trì hoãn làm mất thời gian....

 

Hắn mãi lải nhải, không để ý Đồ Khánh thái dương đã nổi gân xanh, Yến Kiêu thấy tình thế không ổn vội kéo hắn rời đi.

 

Ở xã hội hiện đại, ngựa là đồ vật xa xỉ của kẻ có tiền, trừ sở thú, Yến Kiêu chưa từng nhìn thấy ngựa sống bao giờ. Hiện giờ, hai bên đều là chuồng ngựa cao không quá đầu người, bên trong là đủ các giống ngựa, đủ loại hoa văn và màu sắc, bộ lông bóng mượt, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, vừa nhìn liền biết được chăm sóc rất tốt.

 

Có con trời sinh tính tình kiêu ngạo, vừa thấy người tiến vào liền quay đầu, lắc bờm, tạo ra biển nước mỹ lệ. Nàng theo bản năng oa một tiếng, mấy con ngựa kia liền hăng hái hơn, ngẩng cao đầu, dùng sức thở ra lỗ mũi, vô cùng ra dáng.

 

Đồ Khánh phòng bị như vậy không phải không có lý. Tề Viễn vẻ mặt tươi cười, hai mắt tỏa sáng, xoa xoa hai tay đi qua, mà phần lớn mấy con ngựa kia lại rất quen thuộc với hắn, còn chủ động đưa đầu tới gần, phun nhiệt khí vào mặt hắn.

 

Tề Viễn vui vẻ vô cùng, sờ sờ nắn nắn, còn tỉ mỉ đánh giá,

-“Lão Đồ tay chân mau lẹ, dưỡng ra nhiều ngựa tốt như vậy cũng không nói với ta!

 

Yến Kiêu nghĩ, nếu nói với ngươi, e là không còn ở nơi này!

 

Nói là mang Yến Kiêu tới cưỡi ngựa nhưng Tề Viễn ở chuồng ngựa cọn xát hồi lâu, vui đến quên trời đất. Cuối cùng vẫn là Bánh Trôi và lão Tập nhìn không được, trực tiếp mời hắn ra ngoài.

 

Tề Viễn còn quay đầu, nhiệt tình phất tay với đám ngựa,

-“Mấy ngày nữa lại đến xem các ngươi....

 

Yến Kiêu tinh tường cảm nhận được Bánh Trôi và lão Tập nghe hắn nói vậy liền căng thẳng hẳn lên.

 

Phụ trách dưỡng ngựa con là một lão binh kêu lão Đỗ, tay trái bị cụt đến tận bả vai nhưng cả người tràn đầy tinh lực. Tuy nhiên khi nhìn thấy Tề Viễn, nháy mắt liền trở nên suy sụp, uể oải.

 

-“Tề đại nhân, sao ngươi lại tới nữa?

 

Yến Kiêu nhịn không được cười to.

 

Tề Viễn cười hắc hắc, đúng lý hợp tình nói:

-“Đại nhân nhà các ngươi đã đồng ý.....

 

Lão Đỗ thở dài,

-“Dù không đồng ý, ngài cũng tới thôi!

 

Tề Viễn nói với hắn mấy câu, sau đó chỉ vào Yến Kiêu, giới thiệu,

-“Đây là tân ngỗ tác của nha môn chúng ta, Yến cô nương, mới tới chưa được hai tháng nhưng đã hỗ trợ phá mấy vụ đại án. Đây là lão Đỗ, phần lớn ngựa giỏi đều qua tay hắn dưỡng, làm người trượng nghĩa, dũng mảnh, quả cảm....

 

Lão Đỗ khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt đầy nép nhăn, còn có vết sẹo, cười lên có chút dữ tợn,

-“Nghe qua, đã sớm truyền khắp nơi, cô nương đúng là cân quắc không nhường tu mi!

 

Yến Kiêu đã gặp qua không ít người vì việc công mà bị thương, nhìn lão Đỗ không thấy sợ hãi mà còn kính nể tận đáy lòng,

-“Không dám, bổn phận mà thôi, chủ yếu vẫn do Bàng đại nhân bọn họ xuất lực!

 

Lão Đỗ thích nàng hào phóng, ánh mắt không né tránh, liền cười đầy sảng khoái, nói:

-“Thống khoái, tốt, Yến cô nương, ngươi muốn loại ngựa nào?

 

Yến Kiêu cũng cười nói:

-“Ta lúc trước còn chưa sờ qua con ngựa, sao hiểu mấy thứ này, vẫn là làm phiền ngươi và Tề đại nhân."

 

-“Chuyện này có là gì đâu!

Lão Đỗ vừa nói, vừa đưa bọn họ đi vào bên trong,

-“Ngựa non là có, nhưng ngựa cũng giống như người, đều chú ý duyên phận, nếu không sau này khó có thể phối hợp với nhau, bỏ vốn mười mà chỉ dùng được bảy, thế thì phí công!

 

Phương thức chăn nuôi ngựa con khác với ngựa trưởng thành, vừa rồi Yến Kiêu thấy đều là phòng đơn, nhưng nơi này lại là tốp năm tốp ba, ngựa con vóc dáng chưa trưởng thành đuổi nhau chạy, phi thường hoạt bát. Bộ dáng cũng không giống như ngựa trưởng thành, bờm trên người còn có chút bù xù, lại có chút mập, nhìn tròn vo.

 

Thấy Yến Kiêu nhìn đến xuất thần, ánh mắt của lão Đỗ cũng nhu hòa hơn,

-“Ngựa non giống như tiểu hài tử, cũng thích náo nhiệt, muốn có bạn chơi cùng, sau này trưởng thành đều quen thuộc, cũng tiện đánh phối hợp. Ngựa trưởng thành lại khác, tính cách đã định, cũng có ý thức lãnh địa, nhốt cùng với nhau dễ xảy ra chuyện.

 

Yến Kiêu gật đầu, hài tử trưởng thành cũng như thế thôi!

 

Lão Đỗ giống như bảo mẫu nhà trẻ, hắn vừa xuất hiện, đàn ngựa con liền vui mừng chạy tới, biểu lộ thân mật. Mà hắn cũng xem chúng như hài tử nhà mình, mặt cười tươi như hoa, vỗ vỗ mông con này, sờ đầu con kia, còn giáo huấn ngựa con nghịch ngợm nhất!

 

Lão đỗ liền giống như giáo viên nhà trẻ, hắn vừa tiến đến, những con ngựa con đó dường được tín hiệu, đều không chơi đùa nữa, lẹp xẹp lẹp xẹp rần rần chạy tới, mắt to tròn xoe đều lộ ra thân mật.

 

Lão Đổ chỉ mấy con ngựa con, nói:

-“Nơi này có mấy con còn đang uống sữa. Mấy tiểu tử này nũng nịu, không chịu cai sữa, đều do các ca ca tỷ tỷ mang theo.

 

Yến Kiêu xem đến thú vị, chợt cảm nhận một trận nhiệt khí phả vào cổ mình, giống như có ai đang túm tóc nàng. Nàng vội rụt cổ lại, theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy một cái mặt ngựa.

 

Một người một ngựa mắt to mắt nhỏ trừng nhau, cuối cùng là Yến Kiêu thua trận trước, hù chết nàng ah....

 

Tề Viễn và lão Đổ cười ngặt nghẽo, còn nói:

-“Được rồi, chính là nó, đây là duyên phận!

 

Yến Kiêu đoạt lại mái tóc dính đầy nước miếng từng miệng con ngựa trắng nhỏ, khóc không ra nước mắt,

-“Đây là nghiệt duyên thì có!

 

Tiểu bạch mã này chừng một tuổi, vừa rồi còn chơi đùa cùng đồng bạn, nhìn thấy người tới, cảm thấy tò mò, liền đi đến chào hỏi.

 

Lão Đỗ dạy Yến Kiêu một ít động tác làm quen với tiểu bạch mã, lại thử sờ đầu nó, tiểu bạch mã liền thống khoái để cho người ta đóng yên lên lưng mình. Cả ngày nhìn mấy con ngựa trưởng thành ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nó cũng có ao ước nha....

 

Tề Viễn tuy ngày thường không đáng tin cậy nhưng vẫn có chút bản lĩnh, tính cách lại linh hoạt, vì thế Yến Kiêu học cưỡi ngựa rất nhẹ nhàng.

 

Đến chạng vạng, hai người trở lại nha môn, liền gặp được Bàng Mục. Hắn ngạc nhiên hỏi:

-“Yến cô nương, đang êm đẹp sao lại đi như vịt bước thế kia?

 

Yến Kiêu hai đùi trong bị ma sát đến trầy xước, nghe vậy liền lảo đảo.

 

Sau khi biết rõ nguồn cơn, Bàng Mục nói:

-“Mấy ngày gần đây ta thực sự không rảnh, lão Tề cũng là một lựa chọn tốt. Có điều ngươi cũng không cần sốt ruột như vậy, tuần tự tiến hành mới là chính đạo. Đợi lát nữa ta cho người mang thuốc qua, ngươi bôi chút, qua hôm sau liền không đau nữa....

 

Yến Kiêu run rẩy ngồi xuống,

-“Đa tạ, ta gần đây cũng rảnh rỗi không có việc, ngày mai sẽ vẫn tiếp tục, dù không cưỡi được ngựa, cũng có thể cùng tiểu bạch mã giao lưu tình cảm....

 

Thấy nàng kiên trì, Bàng Mục cũng không nhiều lời, chỉ cười nói:

-“Nghe ý tứ của ngươi, có vẻ ở chung với ngựa rất vui, đây là dấu hiệu tốt!

 

Tề Viễn nói chen vào,

-“Còn không phải sao? Đại nhân, chỗ lão Đồ lại sinh không ít ngựa con, rất tuấn tú, không bằng chúng ta….

 

Bàng Mục liếc hắn, thoáng có chút kinh ngạc,

-“Ngươi còn chưa đi?

 

Tề Viễn:

....

 

Bóng dáng Tề Viễn rời đi như mang theo oán khí bị người vứt bỏ.

 

Yến Kiêu nhịn không được, bật cười khúc khúc.

 

Bàng Mục có chút bất đắc dĩ và dung túng,

-“Thời trẻ, thủ hạ của hắn và lão Đồ có không ít kỵ binh, mà ngựa lại trân quý, hao tổn cũng nhiều, không khỏi tranh đoạt…

 

Sau khi chủ động thừa nhận từng tòng quân, Bàng Mục cũng không che giấu nữa, ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc tới một chút!

 

Yến Kiêu nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, nhắc tới phản ứng của Đồ Khánh và thủ hạ của hắn, hai người cùng thống khoái cười to.

 

Bàng Mục cười một hồi, cảm thấy cả người thoải mái, đề nghị,

-“Nếu ngươi và tiểu bạch mã kia có duyên như vậy, chi bằng chọn nó đi, từ bây giờ bắt đầu ở chung, ngày sau ngươi cưỡi ngựa thành thạo, nó cũng trưởng thành thành đại mã, có thể tùy ý rong ruổi, chẳng phải càng tốt sao?

 

Yến Kiêu liên tục xua tay,

-“Không tốt. Đó là bảo bối của Đồ đại nhân, lại nghe Tề đại nhân nói danh mã có giá cả ngàn lượng bạc, ta sao có thể há miệng liền đòi. Ta chỉ là học, chờ học xong, mua ở bên ngoài cũng được!

 

Nàng chỉ có sáu lượng ah!

 

Bàng Mục dứt khoát quyết định,

-“Để lão Tề lên tiếng.

 

Yến Kiêu trầm mặc, yên lòng đau lòng thay Tề Viễn một giây đồng hồ.

 

Bàng Mục lại cười, hiển nhiên là tâm tình rất vui sướng,

-“Không cần lo, ngươi là người nha môn, có ngựa cũng là nên. Hiện tại tiểu bạch mã kia đã nhận ngươi, bắt nó đổi chủ chưa chắc đã là tốt. Lão Đồ đau lòng thì kệ, cũng không phải lần đầu, sau này, ta tìm danh mã khác cho hắn là được!

 

Đau lòng thay Đồ tuần kiểm xong, Yến Kiêu lại tò mò hỏi:

-“Mua từ tay người buôn ngựa lâu sao? Như thế, ta rất băn khoăn....

 

Bàng Mục cười thần bí,

-“Cái này không cần tiền!"

 

Yến Kiêu trầm mặc một lát, ngữ khí phức tạp nói:

-“Hôm nay, Tề đại nhân cũng nói với ta như thế!

 

Cho nên Bàng đại nhân, ngươi định đi hố ai vậy?

 

Ngàn dặm ở ngoài kinh thành....

 

Thánh nhân ngồi sau long án hung hăng hắt xì một cái, không khỏi thổn thức,

-“Nhất định là vị ái khanh nào đó nhớ mong trẫm!

 

Lại đưa mắt nhìn về phương hướng huyện Bình An xa xôi,

-“Vương Hữu Đức sao còn chưa trở lại chứ?

 

Từ hôm đó, Yến Kiêu mỗi ngày dành ra nửa ngày học cưỡi ngựa, phần lớn thời gian đều là Tề Viễn dạy nàng. Có lúc Bàng Mục rảnh, sẽ thay thế hắn, tự mình chỉ dẫn, cũng thuận tiện thăm bộ hạ cũ ở Tuần kiểm tư.

 

Hiện Yến Kiêu đã có thể tự mình khống chế dây cương, cưỡi tiểu bạch mã chậm rãi đi bộ, Bàng Mục cũng khen nàng học nhanh. Yến Kiêu biết hắn nhắm mắt khen bừa nhưng vẫn rất hưởng thụ.

 

Thấy sắc trời không còn sớm, Bàng Mục vỗ vỗ tay,

-“Hôm nay tập đến đây thôi, ngày khác lại tiếp tục, cũng là luyện ở trên đường...."

 

Đồ Khánh vừa đi tới, nghe hắn nói vậy, vẻ mặt nghẹn khuất.

 

Yến Kiêu vội xuống ngựa, biểu lộ trong sách “Thật không phải ta xúi giục”, quay sang nói với Bàng Mục,

-“Đại nhân, không cần, ta tập ở đây cũng được!

 

Bàng Mục,

-“Cứ mãi luyện ở trong trại nuôi ngựa không ra được bản lĩnh, đây là ngựa tốt, nên mang nó ra ngoài nhiều mới phải!

 

Quay sang nói với Đồ Khánh,

-“Sau này sẽ tiếp viện cho ngươi…

 

Đoán chắc lão Tề nói sẽ không có tác dụng, hắn phải tự mình ra mặt.

 

Bàng Mục làm người cẩn thận, không ngầm mua bảo mã khắp nơi mà thoải mái hào phóng xin ban thưởng, cũng coi như có cái để Thánh nhân yên lòng, bằng không luôn vô cầu vô dục sẽ khiến người sinh nghi.

 

Hắn làm vậy cũng không chỉ một hai lần, Đồ Khánh vừa nghe liền hiểu, lưu loát gật đầu đáp ứng nhưng vẫn đưa ra điều kiện,

-“Muốn một con đực một con cái.

 

Bàng Mục cười to, sảng khoái gật đầu,

-“Được!

 

Thấy hai người dăm ba câu đã quyết định xong, Yến Kiêu không khỏi nghẹn họng trân trối,

-“Cái này, liền cho ta?

 

Chỉ mới đi làm hai tháng đã được cấp siêu xe, thiên hạ sao có chuyện tốt vậy? Nàng vui mừng vô hạng nói,

-“Nói tiền thì quá tục, mà thật ra thì ta cũng không có tiền. Như vầy đi, ngày mai ta mời khách!

 

Nàng trước giờ là người đã nói là làm, mà đã nói mời khách thì phải có chuẩn bị, vì thế sáng sớm hôm sau đã đi chợ thật sớm, mua thật nhiều thịt heo ngon, chuẩn bị nấu nồi thịt kho tàu.

 

Quán chủ thấy nàng mua nhiều, liền chỉ vào đống xương bên cạnh, nói,

-“Đều mới mổ vào sáng hôm nay, cô nương không tính mua thêm ít xương sao? Nếu mua cùng, sẽ tính giá rẻ một chút!

 

Mấy miếng xương này dính không ít thịt vụn, nhà túng quẫn thường mua về nấu canh, coi như có chút thức ăn mặn, rất là thực tế!

 

Yến Kiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể làm xương hầm, tủy ở bên trong ăn rất ngon, liền bảo hắn gói lại,

-“Làm phiền giúp ta loại bỏ bớt tạp nham...."

 

Năm miếng thịt đùi này đặc biệt ngon, thịt nạc hồng hồng, thịt mỡ trắng phau, cắt thành từng khối vuông rất có vài phần đáng yêu.

 

Khi Yến Kiêu xào nước màu, Triệu thẩm ở bên cạnh nhìn mà đầu váng mắt hoa, vội vàng xin tha,

-“Cô nương, rốt cuộc ngươi học được ở đâu nhiều chiêu thế này? Đầu óc của ta, nhớ không nổi ah!

 

Chỉ riêng thịt thôi đã đủ ăn ngon, giờ lại thêm đường. Nhiều gia vị như thế, một món ăn làm ra không biết tinh quý thế nào, người bình thường sao có thể ăn nổi.

 

Yến Kiêu mím môi cười, lại nhớ tới một chuyện. Lúc trước Bàng Mục từng nói với nàng, nàng dù sao cũng không phải là đầu bếp nữ, nha môn từ trên xuống dưới có mấy chục cái tàu há mồm, phần lớn là tráng hán, sao có thể cho ăn no.

 

Mệt nhọc không nói, nàng phải thường xuyên hỗ trợ, sẽ ảnh hưởng đến chính sự, chi bằng sửa sang lại phòng bếp nhỏ trong viện của nàng và Nhạc phu nhân, muốn ăn gì, tự mình làm là được, cũng không cần chạy đến phòng bếp lớn lăn lộn, vừa nhẹ nhàng lại tiện lợi.

 

Nàng vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng tinh tế suy nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng có lý.

 

Nàng thích ăn là chuyện của nàng, đến phòng bếp lớn làm cho mọi người cùng ăn, vốn là ý tốt nhưng nhìn từ góc độ khác thì chính là tu hú chiếm tổ, biến tướng cưỡng bách Triệu thẩm đi theo mình.

 

Hiện chỉ là thời gian ngắn, chưa nhìn ra cái gì, nhưng năm dài tháng rộng, khó tránh khỏi mâu thuẫn, ngược lại lại thành chuyện xấu.

 

Lúc này phòng bếp nhỏ đã thu thập xong, hẳn Triệu thẩm cũng đã biết, Yến Kiêu liền thoải mái hào phóng nói:

-“Thẩm ngày sau xem trọng món nào, cứ tới tìm ta!

 

Triệu thẩm cũng không lấy làm ngạc nhiên, cười nói,

-“Ta cũng từng nói với Hạnh Hoa các nàng, cảm thấy cứ như vậy thì cô nương quá vất vả lại không tốt, có điều sợ nói ra, người ta lại cho rằng ta keo kiệt, sợ cô nương đoạt chén cơm của mình!

 

Mọi việc sợ nhất là cất giấu, hai người lại không phải loại thích suy nghĩ miên man, giờ nói rõ ra, quả nhiên chuyện gì cũng không có.

 

Khi Yến Kiêu làm xương hầm cũng đem các bước quan trọng nói với Triệu thẩm, nàng cũng dụng tâm lắng nghe, còn cười nói:

-“Ta không linh hoạt bằng cô nương, một lần chưa chắc nhớ được, lại không biết chữ để ghi lại phương thức. Nếu cô nương lần sau làm lại, ta sẽ da mặt dày mà đi qua nhìn một cái, sau này lâu lâu làm cho mọi người ăn…

 

Trước kia nàng nấu qua loa, mọi người cũng tạm chấp nhận, huyện lệnh tiền nhiệm lại đóng cửa lại tự mình sinh hoạt, lười hỏi tới, người khác cũng không dám có ý kiến, cứ thế, nàng cũng không thấy có gì không đúng. Nhưng hiện đã biết huyện thái gia tân nhiệm thích bỏ thêm chút tiền cho mọi người được ăn ngon, nàng làm đầu bếp nữ không xứng chức, sớm muộn gì cũng có ngày mất việc.

 

Yến Kiêu cười đáp,

-“Chuyện này có là gì, thẩm cứ việc tới!

 

Nàng không sợ người khác học nghề, Triệu thẩm lại là người phúc hậu, đi học nghề cũng chỉ vì muốn cải thiện tay nghề và chất lượng bữa ăn thôi!

 

Hôm nay vốn là Bàng Mục cùng Yến Kiêu đi tập cưỡi ngựa, nhưng Tề Viễn nghe nói bọn họ mời cơm Đồ Khánh, liền bám theo,

-“Đồ ăn ngon như thế, Liêu tiên sinh lại hở chút là ngâm câu đối thơ, các ngươi không ở đây, hắn sẽ niệm cho ta nghe, như vậy ta liền đau đầu.

 

Bàng Mục không thầy dạy cũng biết hút cốt tủy trong xương hầm, ăn đến cả miệng bóng nhẫy, cười nói:

-“Cũng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

 

Đồ Khánh gật đầu,

-“Đại nhân nói đúng!

 

Hắn còn chê người khác ồn, lại không nghĩ mình còn ồn ào hơn người khác gấp trăm lần.

 

Tề Viễn lầu bầu, duỗi tay cầm lấy màn thầu, bẻ làm hai, chấm vào nước sốt thịt kho tàu, ăn ngốn nghiến, lại lấy một cục xương to, hút lấy cốt tủy, linh hồn bé nhỏ liền như muốn bay lên.

 

Đúng lúc này, Lưu bộ đầu đi vào, nói:

-“Vừa lúc các vị đại nhân đều ở đây, vừa rồi có bá tánh tới báo, nói bên ngoài Hoa Kê thôn phát hiện một khối nam thi, thuộc hạ đã mời Quách ngỗ tác, ngay cả rương dụng cụ của Yến cô nương cũng đều mang đến!

 

Đồ Khánh ngừng nhai, động tác đình trệ, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn hai từ thi thể.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 24/07/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts