Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 16


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 31

 

Yến ngỗ tác rốt cuộc cũng cưỡi ngựa ra trận như ý nguyện.

 

Mới học có mấy ngày, thuật cưỡi ngựa chưa tinh nên nàng có chút do dự, nhưng Bàng Mục lại ra sức cổ vũ,

-"Nàng ngộ tính không tồi, đã nắm giữ được nguyên tắc cơ bản, chỉ cần luyện tập thêm là được. Hoa Khê thôn cũng chỉ cách có nửa canh giờ, ta lại ở bên cạnh trông chừng nàng, không sao đâu!"

 

Yến Kiêu ngẫm lại thấy cũng phải, liền tự đóng yên ngựa, lại cho tiểu bạch mã ăn đậu nành xào thơm ngào ngạt, sau đó lên ngựa xuất phát. Khi tập luyện thì thấy không có gì, có so sánh thực tế mới thấy, cùng trên lưng ngựa, nàng lại thấp hơn người ta một khoảng lớn!

 

Tề Viễn cười không ngớt, suýt nữa phun ra miếng màn thầu kẹp thịt kho tàu.

 

Đồ Khánh ghét bỏ liếc hắn,

-"Ngươi đúng là chỉ biết ăn...."

 

Tề Viễn nhanh chóng nuốt miếng bánh xuống, đáp trả,

-"Lúc này không ăn no, đợi lát nữa e là khỏi ăn được gì?"

 

Đi theo Yến Kiêu đến hiện trường vài lần, hắn đã có kinh nghiệm sâu sắc!

 

Bàng Mục an ủi Yến Kiêu,

-"Là ngựa tốt, chẳng qua còn nhỏ chút, chưa có nảy nở thôi...."

 

Yến Kiêu buồn bực, tâm tình của tiểu bạch mã lại không tệ, hưng phấn nhìn chung quanh, còn duỗi cổ ngửi tới ngửi lui bảo mã màu đen của Bàng Mục.

 

-"Tiểu tử này lá gan cũng không tệ, quả là hậu nhân danh môn!"

Bàng Mục thân thiết vỗ cổ hắc mã,

-"Lão Hắc sát khí rất nặng, ngựa bình thường nhìn thấy đều sợ đến phát run, nó lại không sợ!"

 

Yến Kiêu phát hiện, ngữ khí hắn gọi lão Hắc chẳng khác gì khi gọi lão Tề, lão Đồ.

 

Lão Hắc nghe hắn nói vậy, thập phần kiêu ngạo hất hất đầu, lông bờm đen nhánh mượt mà run lên, giống như mấy quảng cáo cho dầu gội đầu.

 

Tiểu bạch mã bị bờm của lão Hắc quét qua, hắt xì mấy cái, càng thêm hưng phấn, bốn chân gõ gỗ, mếch môi hí vang.

 

Lão Hắc thấy thế cũng ngửa đầu kêu một tiếng, khí thế hùng hồn, dư âm vang xa, rất có tư thế rồng ngâm hổ gầm. Kêu xong còn khoe khoang liếc mắt nhìn tiểu bạch mã một cái, giống như đang nói: nhìn thấy chưa? Đây mới là nam nhân.

 

Tiểu bạch mã không cam lòng yếu thế, lại rống lên mấy tiếng, thanh âm yếu ớt.

 

Mọi người đều cười không ngừng....

 

Yến Kiêu cười chảy cả nước mắt, lấy một quả táo đút cho tiểu bạch mã ăn, lại sờ sờ đầu nó,

-"Nghỉ một chút đi, thanh âm khàn cả rồi, ngươi còn nhỏ, tranh cường với người ta làm gì?"

 

Tiểu bạch mã nghiêng đầu cọ cọ vào cánh tay nàng, lắc lư cái đuôi, nhàn nhã gặm táo.

 

Quách ngỗ tác cưỡi một con lừa, cười nói:

-"Vẫn là một hài tử ah...."

 

Lời còn chưa dứt, tiểu bạch mã liền xoay đầu, há miệng nghiến răng với con lừa kia, khiến nó sợ tới mức đứng yên không nhúc nhích, ngẩng đầu kêu vang.

 

Mọi người cười ầm lên, Yến Kiêu vội nhận lỗi với Quách ngổ tác, thu hồi quả táo bị tiểu bạch mã gặm được một nửa, gõ gõ trán mắng,

-"Không được khi dễ lừa!"

 

Cảm giác được ngữ khí của nàng thay đổi, tiểu bạch mã liền thu liễm, lại duỗi đầu lưỡi đoạt lấy quả táo, gấp gáp bực tức. Sao có thể khấu trừ quà vặt của ta chứ?

 

Không ai không thích bảo mã, Lưu bộ đầu nhìn đến đỏ mắt,

-"Thật có linh tính!"

 

-"Quá khen, quá khen!"

Yến Kiêu cao hứng như hài tử nhà mình được khen, quay lại chính sự,

-"Lưu bộ đầu, đã có tin tức gì về người chết không?"

 

Lưu bộ đầu lắc đầu,

-"Còn chưa rõ ràng lắm, người báo an nói thi thể bị tổn hại nghiêm trọng, nhìn y như bong bóng heo bị thổi phồng lên, hai mắt như muốn lòi ra ngoài, nhất thời không phân biệt được là ai. Khi đám người Lâm Bình tuần phố thì nhận được báo án, cử một người đến nói với ta, còn lại hẳn lúc này cũng đã chạy tới rồi!"

 

Nghe vậy, sắc mặt Đồ Khánh trắng bệch, cổ họng nhộn nhạo muốn ói....

 

Quách ngỗ tác trao đổi với Yến Kiêu,

-"Gần đây sáng tối đều lạnh, ban ngày cũng không ấm hơn được bao nhiêu, hẳn là thời gian chết không ngắn!"

 

Nghe Lưu bộ đầu miêu tả, Yến Kiêu cũng đã có suy đoán,

-"Cụ thể thế nào, chúng ta xem qua rồi nói. Đúng rồi, tên Hoa Khê thôn nghe rất phong nhã, không biết có điển cố gì không?"

 

Quách ngỗ tác là người địa phương, ngày thường cũng thích nghe mấy tin đồn, liền nói:

-"Gần như mỗi nhà trong Hoa Khê thôn đều trồng cây sơn tra, lại có dòng suối chảy qua, cuối xuân đầu hạ, trăm cây cùng nở rộ, thật động lòng người. Mỗi năm đều có không ít người đến đây ngắm cảnh, nghe nói là do một vị tú tài đặt tên, mọi người thấy dễ nghe, cứ vậy gọi từ đó đến giờ...."

 

Hiện tại không có hoa, chỉ là sơn tra đã chín, nghĩ tới từng quả đỏ chót treo lúc lỉu giữa những tán lá xanh, cũng rất ý vị....

 

Vì mọi người lần này không hạn chế tốc độ như xe ngựa, nên đi rất mau, ước chừng ba canh giờ đã nhìn thấy cây sơn tra cổ thụ trước cửa Hoa Khê thôn.

 

Yến Kiêu yêu thương sờ đầu tiểu bạch mã,

-"Đúng là hảo hài tử, chờ ta luyện thêm ít lâu nữa, chúng ta có thể phi nước đại rong ruổi cùng nhau."

 

Cây sơn tra kia không biết đã sống bao nhiêu năm, đường kính hơn nửa thước, trên cành chi chít trái chín, từng cụm đỏ hồng, nhìn rất vui mắt.

 

Lâm Bình đã chờ dưới gốc cây, tuy nhiên sắc mặt trắng bệch, tay còn cầm bình nước súc miệng, hẳn là trước đó đã ói một trận. Hắn hữu khí vô lực chào hỏi,

-"Đại nhân!"

 

Lại hảo tâm nhắc nhở Yến Kiêu và Quách ngỗ tác,

-"Lần này thực sự rất dọa người, hai vị kiềm chế chút!"

 

Bàng Mục,

-"Có tiến triển gì không?"

 

Ghê tởm, quá ghê tởm nhưng Lâm Bình vẫn tận chức trách, nói:

-"Có, người chết tên là Lý Xuân, là nhàn hán vô lại nổi danh khắp làng trên xóm dưới, rượu chè cơ bạc trộm cắp, không việc ác nào không làm, ai nấy đều tránh hắn như rắn rết. Vì thanh danh quá tệ nên đã ba mươi tuổi vẫn chưa cưới được thê tử."

 

Nghĩ tới mình cũng sắp ba mươi tuổi mà chưa cưới thê tử, Bàng đại nhân liền thấy khó chịu.

 

Quách ngỗ tác tò mò,

-"Không phải nói thi thể hư hại nghiêm trọng sao? Làm thế nào mà nhận ra?"

 

-"Lý Xuân mê cờ bạc thành tính, thiếu rất nhiều tiền lại không thể trả, chủ nợ thấy không thể thu lại vốn, liền sai người cắt một ngón tay và một ngón chân của hắn, cho nên nhận được. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không đổi tính xấu. Lý lão cha phụ thân hắn là đồ tể trong thôn, mẫu thân cũng là người siêng năng chịu khó, dưới gối chỉ có một trai một gái, trong nhà cũng từng giàu có, là nhà ngói gạch xanh đầu tiên ở Hoa Khê thôn nhưng mấy năm qua đều bị Lý Xuân cờ bạc mà hết sạch!"

 

Đồ Khánh nhíu mày,

-"Đều nói nuôi con dưỡng già, nhi tử như vậy, chi bằng không có...."

 

Yến Kiêu lắc đầu cảm thán,

-"Mê cờ bạc, thích đánh thê tử, thủ đoạn tầm thường là không đối phó được!"

 

Cách nói này rất mới mẻ, Bàng Mục bật cười, tinh tế ngẫm nghĩ, gật đầu nói:

-"Nói cũng đúng!"

 

Đời sống trong quân doanh buồn tẻ, binh lính bên dưới thỉnh thoảng sẽ lén tụ tập cá cược, Bàng Mục xưa nay lãnh binh nghiêm khắc, bắt được một lần thì đánh, bắt được lần thứ hai là giết, cho đến khi thấy nhiều dân cờ bạc đầu rơi máu chảy, mọi người mới thu tay lại. Nếu Lý Xuân ở trong quân, e là không biết chết mấy lần.

 

-"Còn không phải sao?"

Lâm Bình dẫn mọi người đi về phía trước, chỉ vào dòng người chen chúc xô đẩy,

-"Chính là nơi đó, hầu hết thôn dân sau khi biết tin đều vui sướng, ta ở nha môn mấy năm, lần đầu tiên thấy tình trạng như thế!"

 

Đừng nói hắn, ngay cả Lưu Bổn làm bộ đầu nhiều năm cũng lần đầu tiên thấy bá tánh gặp án gϊếŧ người mà vỗ tay khen ngợi....

 

Tề Viễn,

-"Đây cũng xem như vì dân trừ hại, dân tâm sở hướng. Đại nhân, còn tra hay không?"

 

Bàng Mục thở dài,

-"Đương nhiên phải tra, dù sao cũng là một mạng người...."

 

Một khi phóng túng, ngày sau ai nấy đều lấy danh nghĩa thay trời hành đạo, trừ bạo an dân mà đại khai sát giới, chẳng phải sẽ khiến xã hội rối loạn. Hơn nữa nguyên nhân chết chưa rõ, nếu không phải chỉ nhằm vào một mình Lý Xuân, không nhanh chóng bắt được hung thủ sẽ phiền toái lớn!

 

Đi về phía trước thêm một lát, người khác còn bình thường, Đồ Khánh đã chịu không nổi mùi hôi kinh khủng, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh.

 

Bàng Mục đột nhiên nói:

-"Lão Đồ, ngươi dẫn người đi canh bốn phía, loại trừ nhân vật khả nghi...."

 

Đồ Khánh âm thầm thở phào, sảng khoái ôm quyền lĩnh mệnh.

 

Tề Viễn thử thăm dò,

-"Đại nhân, hay là ta cũng đi cùng?"

 

Bàng Mục lại không cho hắn cơ hội,

-"Ngươi đi cùng ta."

 

Tề Viễn đau khổ lầm bầm,

-"Bất công!"

 

Bàng Mục vốn lo lắng nhiều người tụ tập sẽ phá hỏng hiện trường, khi đến nơi mới nhận ra mình suy nghĩ nhiều. Tử trạng của thi thể đáng sợ vượt xa khả năng tưởng tượng của hắn, mùi tanh tưởi có thể lan xa ba trăm dặm, bá tánh chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại, bởi vậy hiện trường rất thanh tịnh.

 

Mấy nha dịch mặt mày xanh mét, bên chân đều có một bãi ói, có người thấy Bàng Mục còn vừa ôm quyền hành lễ vừa nôn khan. Một đám thanh niên trẻ khỏe đều ói đến nước mắt lưng tròng, nhìn có chút yếu ớt.

 

Tình huống thế này, không thể nào dựa vào Hương vị để điều tra manh mối, không cẩn thận còn bị ngộp, Yến Kiêu và Quách ngỗ tác đều bôi dầu dưới lỗ mũi, nhất thời thanh tỉnh hơn nhiều!

 

Thấy đám người Bàng Mục sắc mặt không tốt, Quách ngỗ tác hào phóng phân phát dầu cao cho bọn họ, nhưng cuối cùng Tề Viễn cũng nhịn không được mà ói ra thịt kho tàu vừa ăn cách đây không lâu. Không sợ dọa người, chỉ sợ ghê tởm người.

 

Yến Kiêu bật cười, chân thành khích lệ,

-"Tiến bộ thần tốc, thật đáng nể!"

 

Lại nhỏ giọng bổ sung,

-"Lát nữa lại sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi...."

 

Nàng là hảo tâm, ai ngờ Tề Viễn vừa nghe được, bao tử lại như sông gầm biển cuộn, vội che miệng, liên tục lui ra sau vài bước,

-"Ngươi tha cho ta đi…"

 

Chuyện ăn cơm, chúng ta nói sau không được sao?

 

Yến Kiêu bị phản ứng của hắn chọc cười, vội làm động tác kéo khóa miệng, quay đầu cẩn thận quan sát thi thể.

 

Tề Viễn lại bị động tác của nàng khơi dậy lòng hiếu kỳ, quên cả ói, đi tới gần, hỏi:

-"Vừa rồi ngươi làm gì vậy? Là tín hiệu thủ thế đặc biệt sao? Nhưng ta chưa từng thấy qua, là ở quê ngươi sao? Ý là gì? Ngươi làm lại lần nữa cho ta xem đi...."

 

Yến Kiêu bực mình mắng,

-"Câm miệng!"

 

Ngươi thấy qua liền có quỷ, đầu năm nay, nơi này không có khóa kéo.

 

Tề Viễn há miệng thở dốc, gãi đầu, nhưng cũng học theo nàng, làm động tác khóa miệng, còn đáng thương hỏi:

-"Làm vậy đúng không?"

 

Yến Kiêu nhịn không được bật cười,

-"Không chỉ làm thế mà ý tứ cũng là vậy, làm ngươi câm miệng lại!"

 

Tề Viễn vui mừng quá đỗi, lại khua tay múa chân vài lần mới vui vẻ im lặng đứng qua một bên.

 

Yến Kiêu thầm nghĩ, mấy năm qua Bàng Mục mang theo đám người như vậy làm việc cũng không dễ dàng gì, lỗ tai chịu tội bao lớn ah. Nàng lắc lắc đầu, an tĩnh làm việc.

 

Thi thể như của người khổng lồ, toàn thân sưng to, ngũ quan biến dạng, mấy chỗ da bị rách có giòi bọ không ngừng ngo ngoe, cực kích thích thị giác....

 

Quách ngỗ tác nhìn nghiêm túc, cẩn thận nói:

-"Ta cảm thấy thời gian tử vong hẳn hơn năm ngày, cô nương nghĩ thế nào?"

 

Yến Kiêu gật đầu,

-"Ừ, để xem có thể tìm thêm manh mối cụ thể hơn không?"

 

Thấy nàng đồng ý với kết luận của mình, Quách ngỗ tác như được tiếp thêm sức mạnh, đang định nói tiếp, lại thấy Yến Kiêu nhặt một cành cây lên, chọc vào đám giòi bọ trên thi thể, hắn liền ngậm miệng lại.

 

Hiện tại Yến Kiêu chỉ có thể dựa vào một kỹ thuật hiện đại duy nhất, chính là dựa vào thủy nhiệt kế để đo lường nhiệt độ không khí bên ngoài, tuy không thể dùng trên thi thể người nhưng cũng có trợ giúp rất nhiều trong việc đo nhiệt độ hàng ngày, điều này có tác dụng rất lớn trong việc phán đoán thời gian tử vong.

 

Nàng kết hợp ký lục nhiệt độ mấy ngày qua cùng kích cỡ của giòi bọ, nhanh chóng tính toán rồi đưa ra kết luận,

-"Ta đoán thời gian tử vong trong khoảng tám ngày...."

 

Quách ngỗ tác lần đầu tiên thấy nàng dùng phương pháp này, vô cùng hứng thú,

-"Xin hỏi cô nương là tính như thế nào?"

 

Yến Kiêu,

-"Cái này có công thức chuyên môn riêng, nhớ kỹ liền thấy rất đơn giản, có điều bộ công thức này cùng phương thức biểu đạt có thể không giống với cách thức biểu đạt quen dùng của Đại Lộc triều, trong chốc lát không thể nói rõ được, trở về ta sẽ tinh tế nói với ngươi."

 

Nhiều phép nhân cùng với thập phân gì đó, nên giảng kiểu gì đây? Yến lão sư nghĩ tới liền thấy sầu.

 

Thấy nàng dễ dàng đồng ý dạy mình, Quách ngỗ tác vừa vui sướng, vừa sợ hãi, vội vàng chắp tay cảm tạ nàng.

 

Thi thể hơi nằm nghiêng, hai người liền phát hiện được sau đầu có vết thương khá nghiêm trọng!

 

-"Hình dạng y như cái phễu."

Yến Kiêu cẩn thận dùng công cụ dò xét, tận lực miêu tả tỉ mỉ tình trạng vết thương để phụ tá ghi chép,

-"Tổn thương nghiêm trọng, rất có thể là vết thương trí mạng. Miệng vết thương như vậy, lượng máu chảy ra thật kinh người nhưng chung quanh lại không thấy vết máu, có thể thấy được nơi này không phải là hiện trường vụ án đầu tiên."

 

Tuy nhiên vấn đề ở chỗ, vết thương trí mạng có phải chỉ có một chỗ này và trước khi người chết chịu đựng vết thương trí mạng, có bị những tổn thương nào khác?

 

Bàng Mục trầm ngâm một lát, nói:

-"Có tìm được manh mối khác không?"

 

Lý Xuân lang thang khắp, chỗ nào cũng có thể là hiện trường, nếu chỉ có chút tin tức này, rất khó để tiến hành bước tiếp theo.

 

Yến Kiêu đứng dậy, hoạt động tay chân, giảm bớt cảm giác choáng váng vì ngồi xổm quá lâu, nói:

-"Thân thể bên ngoài bị phá hư nghiêm trọng, có thể thu thập chứng cứ rất nhỏ, cần tiến thêm một bước giải phẫu. Nếu trong cơ thể có vết thương khác là có thể có thêm nguyên nhân về cái chết, thậm chí tái hiện quỹ đạo hoạt động khi còn sống của Lý Xuân, các ngươi cũng có thêm manh mối mà làm…"

 

Lúc này Lý lão cha đã tới, Bàng Mục liền ra hiệu cho bọn họ tiếp tục làm việc, còn hắn đi qua hỏi mấy câu.

 

Lý lão cha sắc mặt không tốt, do dự một lát mới tiến tới nhận thi. Ông xuất thân đồ tể, gặp qua không ít trường hợp thảm thiết nhưng tình cảnh trước mắt vẫn làm ông khó thừa nhận, đồng tử ông co rút kịch liệt, lập tức quay đầu bỏ đi, còn vừa đi vừa nôn khan....

 

Lâm Bình mang cho ông một ly nước lọc, Lý lão cha run rẩy nhận lấy, uống mấy ngụm mới khàn giọng nói:

-"Đúng là nghiệp chướng đó!"

 

Nói tới đây, vành mắt ông liền đỏ. Dù Lý Xuân muôn vàn không phải thì cũng là thân sinh cốt nhục, giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không thể không đau lòng.

 

Bàng Mục xoay người, khẽ lắc đầu với đám người Yến Kiêu, ý bảo bọn họ đến nơi khác điều tra chứng cớ. Nếu là thi thể vô chủ, hắn có thể toàn quyền làm chủ nhưng hiện tại thân nhân người chết đã xuất hiện, lại trở nên bó tay bó chân, muốn nghiệm thi cũng phải thông báo trước.

 

Nơi này tuy cũng thuộc về thôn Hoa Khê nhưng vì mấy năm trước, những hộ gia đình chung quanh đều có người qua đời, lại thêm có người đào ao thả cá nhưng nuôi đâu chết đó, mọi người cảm thấy có chút tà tính, ngày thường ít ai dám đến nơi này, hiện cỏ dại mọc cao hơn nửa thân người.

 

Sáng sớm hôm nay, có tiểu nhi tử một nhà trong thôn đi chăn trâu, người trong thôn đều thả trâu ở Đông Sơn nhưng tiểu tử này ham chơi, chỉ muốn xong việc, không muốn đi xa, lại nhớ ra nơi này cỏ mọc tươi tốt nên đưa trâu đến đây, rồi phát hiện ra thi thể trong đám cỏ.

 

Nghe nói hài tử bị dọa sợ đến mức không khóc được, lúc này còn mời bà cốt về gọi hồn.

 

Bụi cỏ sinh trưởng tươi tốt, quả thực kín không kẽ hở, Yến Kiêu và Quách ngỗ tác theo các nha dịch khom lưng kiểm tra cẩn thận hồi lâu, vừa phòng ngừa bỏ sót chứng cứ, vừa tránh tay mặt bị cỏ cắt, còn phải để ý không bị mũi đốt, mệt đến nổi trước mắt nổi đầy sao, eo lưng đều như muốn đứt, thế nhưng chỉ phát hiện được một hàng dấu chân cùng một vùng cỏ bị dẫm. Nhưng những dấu chân này như bị đồ vật cứng rắn nào đó dùng sức xóa bỏ, cho nên vô cùng mơ hồ, cũng không ra hình ra dạng.

 

Lưu bộ đầu với cái này lại rất có tâm đắc, chỉ liếc mắt một cái liền khẳng định,

-"Đây là có người đã bôi xóa. Mười ngày trước trời đổ mưa, chiếu theo phỏng đoán của Yến cô nương, khi đó mặt đất không mềm không cứng, rất dễ dàng lưu lại dấu chân, hẳn là hung thủ cũng chú ý tới việc này!"

 

Yến Kiêu gật đầu,

-"Hoặc là hung thủ đã tính toán từ lâu, hoặc là tâm tư kín đáo, can đảm cẩn trọng!"

 

Nếu trải qua mưu tính chặt chẽ chu đáo, như vậy nhớ rõ phải xóa sạch dấu vết cũng không có gì kỳ lạ nhưng nếu đối phương chỉ là xúc động nhất thời mà giết người, trong tình huống như thế mà vẫn còn nhớ tiêu hủy chứng cứ, như vậy tâm tư của hắn thật đáng sợ!

 

Mọi người nhìn dấu chân, càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Hung thủ vứt xác ở đây, chắc chắn có đi qua đi lại, nhưng hiện trường chỉ để lại một hàng dấu chân, như vậy rất có khả năng hắn dẫm lên dấu chân khi đi ra ngoài. Nhưng có mấy dấu chân bị hủy gần như hoàn toàn, chứng tỏ bị dẫm không chỉ một lần. Có gì đó không đúng...

 

Yến Kiêu chém đinh chặt sắt, nói:

-"Đây là hai người...."

 

-"Không sai!"

Lưu bộ đầu cũng tán đồng suy đoán của nàng, còn chỉ vào dấu chân hoàn hảo nhất, nói:

-"Dấu chân đều là trước hẹp sau rộng, hai nơi này hẳn đều là mũi chân, nhưng rõ ràng không phải cùng cỡ giày...."

 

Quách ngỗ tác nghi hoặc,

-"Có thể là quay lại hiện trường lần nữa không?"

 

Yến Kiêu ngẩn người, cũng không thể loại trừ khả năng này!

 

Hai mũi chân có độ sâu cạn khác nhau rất nhỏ, có khả năng là có hai hung thủ, cũng có thể là hung thủ lần đầu tiên cõng thi thể đến đây, sau đó tay không quay lại lần nữa....

 

-"Hiện tại độ sưng phồng của thi thể khá lớn nhưng nghe nói Lý Xuân sinh thời cũng là thân thể cường tráng, cao to lực lưỡng, nhìn như một ngọn núi nhỏ, người có thể cõng hắn hẳn sức vóc cũng tương đương...."

 

Lưu bộ đầu vừa nói, trong đầu vừa nhanh chóng sàng lọc xem ở Bình An huyện có người nào như vậy không? Từ thời Huyện lệnh tiền nhiệm hắn đã phải bôn ba khắp nơi, đối với tam giáo cửu lưu ở Bình An huyện rõ như lòng bàn tay, muốn điều tra cũng dễ dàng.

 

Đúng lúc này lại nghe Lý lão cha cao giọng nói:

-"Còn nghiệm cái gì chứ, nghiệp chướng kia chết là đúng!"

 

Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, thấy hắn biểu tình rất kích động, hai mắt đỏ đậm, ngực phập phồng kịch liệt.

 

Bàng Mục nói gì đó nhưng Lý lão cha không hề cảm kích,

-"Ta hận vì đã sinh ra hắn, hung thủ gì chứ, ta còn muốn cảm ơn người ta ah...."

 

Hai người lại nói một hồi, cuối cùng Bàng Mục chiến thắng, sai người đưa Lý lão cha đi ấn dấu vân tay, sau đó tuyên bố,

-"Nghiệm thi!"

 

Yến Kiêu thuật lại với hắn những gì phát hiện được, lại hỏi:

-"Lý lão cha hẳn bị khinh bỉ rất nhiều?"

 

Tư tưởng của người cổ đại luôn xem người chết là lớn, dù sinh thời thù hận thế nào, một khi chết đi, tất cả đều tan thành mây khói. Lý lão cha và Lý Xuân là thân sinh phụ tử, nhưng thấy nhi tử chết thảm, ông vẫn rất tức giận, thậm chí còn muốn cảm tạ hung thủ, cho thấy ông tích tụ oán khí và phẫn hận không ít.

 

Bàng Mục cười lạnh nói:

-"Đâu chỉ bị khinh bỉ. Lý Xuân thể trạng to lớn lại không biết học được từ ai mấy chiêu quyền cước, người bình thường không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn không dùng bản lĩnh này vào việc trừ bạo an dân mà lại khắp nơi sinh sự. Hắn mỗi ngày đều ở bên ngoài ăn nhậu cờ bạc chơi gái, có tiền liền đi uống hoa tửu, không tiền về nhà trộm. Lý lão cha tuy làm có tiền nhưng cũng đâu nhanh bằng hắn tiêu xài. Hai vợ chồng già nếu có chút không tình nguyện liền bị Lý Xuân đánh, mấy năm trước Lý lão nương còn bị hắn đánh gãy chân, đến giờ vẫn lưu lại bệnh căn...."

 

-"Còn có việc này sao?"

 

Yến Kiêu cũng từng nghe qua có nhiều người không hiếu thuận, nhưng đến mức đánh cha mẹ trọng thương thì thực sự vẫn hiếm!

 

Bàng Mục gật đầu, lại nói:

-"Vì Lý Xuân hàng năm không về nhà, hai vợ chồng Lý lão cha cũng hận hắn đi luôn đừng về, cho nên khi hắn mất tích cũng không thấy có gì không thích hợp!"

 

Yến Kiêu,

-"Đúng rồi, Lâm Bình nói Lý lão cha sinh một trai một gái, Lý Xuân là có tỷ tỷ hay muội muội?"

 

-"Tỷ tỷ…"

Bàng Mục thở dài,

-"Tám năm trước gả đến thôn lân cận, khi đó Lý gia vẫn còn sung túc, Lý cô nương gả cũng không tồi, trượng phu là một tú tài, hiện nữ nhi của hai người đã sáu tuổi."

 

Yến Kiêu lại hỏi:

-"Ngày thường Lý Xuân có tìm tới bọn họ không?"

 

Bàng Mục,

-"Là người sống, hắn đều tìm tới, nếu không phải vì lo lắng cho cha mẹ, cả nhà Lý cô nương đã sớm dọn đi chỗ khác. Đừng nói là thân thích, ngay cả người trong thôn cũng đều bị hắn làm phiền, trộm gà bắt chó, đánh thì đánh không lại, nói thì không nghe, cũng không còn cách nào. Thời trẻ, Lý lão cha thấy áy náy, tới nhà nhận lỗi đền tiền nhưng sau các thôn dân cũng thấy ông ta đáng thương, liền không chịu nhận, coi như ngậm bồ hòn để đổi lấy thái bình. Đúng rồi...."

 

Bàng Mục khom người vẽ lên mặt đất một bản đồ địa hình đơn giản,

-"Có một năm, Lý Xuân chọc ghẹo tân tức phụ trong thôn, chọc giận nhà mẹ đẻ cùng nhà chồng người ta, huynh đệ thúc bá của cô nương kia đã đánh Lý Xuân một trận, tới mức hắn phải nằm yên trên giường suốt nửa tháng. Hắn không dám công khai trả thù nhưng lại châm lửa đốt nhà người ta, nếu không phát hiện kịp thời, e là một nhà hơn mười người đã táng thân trong biển lửa...."

 

Yến Kiêu nghe mà nghẹn họng trân trối,

-"Đây là mưu sát không thành rồi, huyện lệnh tiền nhiệm không quản sao?"

 

Bàng Mục nhíu mày đáp:

-"Có bắt giam hai năm, đánh một trận, bá tánh cũng có được hai năm thoải mái. Có điều hắn da dày thịt béo, bị đánh gậy cũng chỉ như cào ngứa, mãn hạn tù ra ngoài càng thêm bất kham, hành sự càng độc ác càn rỡ hơn...."

 

Yến Kiêu trầm mặc một lát mới tổng kết "Nói tóm lại, đây là một tên ác nhân hết thuốc chữa, Quan Thế Âm Bồ Tát cũng không thể điểm hóa được. Hơn nữa quan hệ giao tế cũng cực kỳ hỗn loạn, phức tạp, mỗi người đều có động cơ giết người....

 

Càng đáng chán hơn là không có video giám sát, không có mạng online, như thế này, tra con mẹ nó thế nào được? Quan trọng hơn là, mọi người còn xem hung thủ như anh hùng đã cứu bọn họ khỏi cơn nước sôi lửa bỏng, như thế, bọn họ tra án rốt cuộc là làm chuyện tốt hay làm việc xấu? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 32

 

Hoa Khê thôn cách huyện nha rất gần, đường đi cũng không khó, mà manh mối vụ án của Lý Xuân lại ít đến thảm thương, hẳn còn cần phải giải phẫu nghiệm thi, Bàng Mục và Yến Kiêu thương lượng một hồi, quyết định sai người mang thi thể về.

 

Lý Xuân bình thường béo ụt ịt, lúc này lại sưng phù nghiêm trọng, khiêng đi vô cùng khó khăn. Quách ngỗ tác lúc trước đi theo sư phụ xử lý nhiều tình huống, rất có kinh nghiệm, liền đứng ra hướng dẫn, những người khác hỗ trợ.

 

Lưu bộ đầu dẫn người đến trong thôn dò hỏi từng nhà, khi quay lại, vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu không ngừng, trình bản ghi chép cho Bàng Mục,

-"Không một lời hay, e là có thể dùng không được bao nhiêu...."

 

Chỉ có một phần. Yến Kiêu thầm than trong lòng, không có phim chiếu đèn và màn hình lớn thật là không tiện, chỉ có thể nhón chân mà nhìn.

 

Bàng Mục vai rộng dáng cao, hẳn là hơn một mét chín, nàng cao một mét bảy mà vẫn lùn hơn hắn một cái đầu, kiễng chân lâu cũng sẽ mỏi. Đang lúc nàng rối rắm nên điều chỉnh tư thế thế nào để cổ không mỏi thì cuốn ghi chép kia đã ở ngay trước mắt.

 

Thấy nàng tròn xoe hai mắt, lộ vẻ kinh ngạc, Bàng Mục cười khẽ, quơ quơ cuốn sổ ghi chép,

-"Ngươi cầm xem đi, ta cao hơn ngươi, nhãn lực cũng tốt hơn, có thể nhìn thấy rõ ràng...."

 

Yến Kiêu cảm khái hắn cẩn thận và săn sóc, cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy. Hai người cứ vậy, một cao một thấp cùng nhau chăm chú xem.

 

Phải nói, sống cả đời mà bị người chê chó ghét như Lý Xuân cũng không dễ, cả một thôn to như vậy, già trẻ lớn bé cũng hơn trăm người, nhưng không một ai nói tốt về hắn. Thay vì nói đây là sổ ghi chép thì gọi là sổ tố khổ còn chính xác hơn.

 

Hai người xem qua, thảo luận cùng nhau, lại có chút thu hoạch.

 

-"Đại nhân xem nơi này!"

Yến Kiêu chỉ vào một hàng trong đó,

-"Căn cứ vào lời của thôn dân, nửa tháng trước hắn từng xuất hiện trong thôn, còn hái sơn tra ăn nhưng suýt chút nữa làm đổ cả cây của nhà người ta, hai bên phát sinh tranh chấp, còn nghe hắn hùng hùng hổ hổ nói muốn vào thành sống sung sướng!"

 

Điều này đủ để chứng minh nửa tháng trước Lý Xuân hết thảy đều bình thường, có thể thu hẹp phạm vi điều tra.

 

Nàng nói rất nghiêm túc, Bàng đại nhân lại thấy tâm viên ý mãn.

 

Yến Kiêu hơi cúi đầu, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy một đoạn cổ tuyết trắng tinh tế, lỗ tai hồng nhạt, cùng với ngón tay thon dài tuyết trắng dừng trên cuốn sổ ghi chép, trong khoang mũi của hắn tràn ngập Hương khí nhàn nhạt đặc thù của cô nương gia.

 

Nếu là trước kia, hắn sẽ không tin Hương khí gì đó, chẳng lẽ hắn còn chưa gặp qua người sao? Mười mấy năm qua, binh lính trong quân doanh tới lui nhiều như nước chảy, cũng có mùi vị đó, nhưng toàn là mùi mồ hôi thúi quắc, ngộp chết người. Nữ nhân cũng là người, lại không phải là vại mật, sao lại thơm như vậy? Hiện tại ngửi được, thật dễ chịu.

 

Hắn có chút không được tự nhiên, muốn động lại không dám động, lại không tự chủ mà hít trộm thêm một hơi, trái tim trong lồng ngực nhảy bang bang. Sau khi hồi hồn lại âm thầm thóa mạ bản thân, hắn thế này có khác gì đăng đồ tử, thật quá càn rỡ. Hắn vội dời tầm mắt....

 

Yến Kiêu chọt cánh tay hắn, gọi:

-"Đại nhân, đại nhân!"

 

-"Hả?" Bàng Mục vội nhìn qua.

 

-"Đại nhân có phát hiện gì mới không?"

 

Yến Kiêu nghi hoặc hỏi, lại nhìn theo phương hướng vừa rồi của hắn, không thấy có gì khác thường?

 

Bàng Mục có chút xấu hổ nói:

-"Ta ta nghĩ trời sắp tối, bên chỗ Quách ngỗ tác không biết thế nào rồi?"

 

Như vậy nghĩ, Bàng Mục vội vàng dịch khai tầm mắt, nhưng lập tức lại bị Yến Kiêu chọc cánh tay,

-"Đại nhân, đại nhân?"

 

Vừa dứt lời, Quách ngỗ tác thở hồng hộc chạy tới, vừa lau mồ hôi vừa nói:

-"Đại nhân, đã chuẩn bị xong...."

 

Lúc này mặt trời đã lặn về tây, sắc trời hơi tối, chân trời nổi lên ráng đỏ, trùng trùng điệp điệp như sông tựa cẩm nhiễm đỏ hơn nữa bầu trời, tráng lệ nói không nên lời. Nhưng đoàn người lại không có tâm tình thưởng thức, trên đường trở về còn tận dụng thời gian mà thảo luận vụ án.

 

Ngay cả tiểu bạch mã cũng biết mọi người tâm tình bức thiết, không hoạt bát như lúc tới mà chỉ đưa mắt nhìn, sau đó đi theo lão hắc.

 

Thấy nó thuận theo như thế, Yến Kiêu yêu thương vỗ cổ nó,

-"Hôm nay là làm việc, khi nào có thời gian, chúng ta lại chơi...."

 

Tiểu bạch mã vui vẻ phát ra tiếng phì phì trong mũi.

 

Về tới huyện nha, Yến Kiêu không nghỉ ngơi mà cùng Quách ngỗ tác tiến hành công tác giải phẫu.

 

Người khổng lồ là tình huống mà các pháp y rất rất không muốn gặp nhất, gặp phải đều là bất đắc dĩ và tuyệt vọng. Giống như hôm nay, chỉ là dùng nước trong, rượu trắng và dấm rửa sạch xác chết đã mất hơn nửa canh giờ, sau đó một đao đi xuống, mùi thúi xông lên tới tận trời.

 

Nếu ở xã hội hiện đại, có thể dùng mặt nạ phòng độc bảo hộ nhưng hiện tại chỉ có thể cố gắng chống đỡ, miệng mũi thì dùng khẩu trang ngâm qua nước thuốc che lại, tuy nhiên vẫn không ngăn được hai mắt bị xông cay, lệ nóng doanh tròng.

 

Ba cặp mắt đẫm lệ nhìn nhau, lập tức cùng đưa ra quyết định. Quách ngỗ tác và người ghi chép xông thảo dược khử mùi ở góc phòng, Yến Kiêu thì cầm lấy xương sườn mà cắt, động tác ổn chuẩn, vừa thấy nội tạng lộ ra, ba người đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi phòng.

 

Mùi hôi quá mức, phương pháp bài trừ khí độc lại lạc hậu, ở trong đó lâu, nói không chừng bọn họ cũng trở thành thi thể. Nếu không bất đắc dĩ, thà giải phẫu luôn ở ngoài trời, dù sao cũng được hít thở không khí.

 

Đợi hơn nửa khắc, khi mùi hôi tan đi bớt, ba người mới đi vào phòng, lại đốt ngải thảo, cởi bỏ áo khoác đã được quét qua dầu cây trẩu để chống thấm nước, vừa ngồi nghỉ phục hồi thể lực, vừa nhìn nhau đồng tình.

 

Gió cuối thu thổi vào mang theo hơi lạnh lại khô ráo, thô bạo phả lên mặt nhưng lại khiến bọn họ có cảm giác vui sướng như sống sót sau tai nạn.

 

Khi Bàng Mục và Tề Viễn đi vào, nhìn thấy ba người sắc mặt trắng bệch, ôm cột thở dốc. Quen biết hai tháng, Yến Kiêu luôn lưu lại ấn tượng là người cứng cỏi, ngoan cường và tràn đầy sức sống nhưng lúc này nhìn nàng có chút hơi thở thoi thóp. Tình huống rốt cuộc nghiêm trọng thế nào mà bọn họ thê thảm đến mức này?

 

Bàng Mục lập tức trịnh trọng nói:

-"Vất vả cho ba vị rồi!"

 

Mọi người đều khiêm tốn nói không dám....

 

Yến Kiêu nhét một quả mơ vào miệng, vị chua xông lên, trong miệng toàn nước miếng, cuối cùng cũng làm cảm giác ghê tởm phai nhạt đi chút ít. Tuy nhiên vẫn có chút tác dụng phụ, quả mơ quá chua, nước miếng tiết ra quá nhiều, đầy cả miệng. Nàng vội xoa xoa khóe miệng, làm như không có gì xảy ra.

 

Bàng Mục cùng Tề Viễn:

....

 

Tuy cô nương này nỗ lực bày ra dáng vẻ trấn định nhưng hai vành tai và gương mặt ửng hồng đã bán đứng nội tâm của nàng. Hai người cố nín cười, rất phối hợp mà làm như không nhận ra, chỉ hỏi tình hình giải phẫu.

 

Yến Kiêu lại lần nữa phát thẻ người tốt cho bọn họ, cũng làm như không có việc gì, nói ra kết quả, lại hỏi:

-"Tình huống bên phía Lưu bộ đầu thế nào?"

 

Bàng Mục lắc đầu,

-"Không quá lạc quan."

 

Quan hệ của Lý Xuân quá mức phức tạp, tam giáo cửu lưu không chỗ nào không có mặt hắn, chỗ ở lại không cố định, đi hỏi từng nơi là một khó khăn không nhỏ. Hơn nữa những người này trong miệng không một lời nói thật, nói dối nhiều tới mức chính bọn họ còn tin, khó đối phó hơn bá tánh bình thường nhiều.

 

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người đọc sách gặp nhau thì cùng ngâm thơ đối câu; nông dân tụ họp thì nói về vụ mùa, còn mấy người này tụ tập thì không gì ngoài ăn nhậu, cờ bạc, chơi gái, đánh nhau, nói không quá thì dường như mỗi người có liên quan tới Lý Xuân đều có động cơ gϊếŧ người. Cứ tiếp tục điều tra không đầu không đuôi như thế cũng không phải là cách, vẫn nên nhanh chóng xác định phạm vi.

 

Thấy mùi hôi đã giảm nhiều, ba người lại mặc lên áo khoác, thấy Bàng Mục và Tề Viễn không có ý định rời đi, Yến Kiêu hỏi:

-"Đại nhân cũng muốn vào xem sao?"

 

Bàng Mục hỏi ngược lại,

-"Sẽ không quấy rầy các ngươi chứ?"

 

Nơi khác thì Huyện thái gia lớn nhất nhưng đây là địa bàn của ngỗ tác, trời đất bao la, ngỗ tác là lớn nhất!

 

Yến Kiêu và Quách ngỗ tác nhìn nhau, biểu tình phức tạp, đáp:

-"Chỉ cần các ngươi không ói ở bên trong thì không sao!"

 

Tề Viễn tự tin nói:

-"Ban ngày ta đã ói nhiều rồi, hiện tại còn chưa ăn cơm nha!"

 

Cũng là thi thể đó, tình huống ghê rợn nhất cũng đã trải qua, hiện tại còn gì kích thích hơn nữa sao?

 

Yến Kiêu sâu kín nhìn hắn, ý vị thâm trường,

-"Người trẻ tuổi, khó tránh khỏi kết luận hơi sớm!"

 

Nói xong xoay người đi vào, bóng dáng mảnh khảnh cao thâm khó đoán.

 

Tề Viện sửng sốt, tính hiếu thắng nổi lên, lập tức đi theo nàng vào trong,

-"Ngươi mới vài tuổi, lại ra vẻ ông cụ non làm gì?"

 

Bàng Mục cũng theo sát, tuy không lên tiếng nhưng luôn cảm thấy Tề Viễn sẽ thua rất thảm.

 

Thi thể tuy bị mổ bụng nhưng đã được rửa sạch sẽ, thị giác và khứu giác không bị đánh sâu mãnh liệt như ban ngày, Bàng Mục và Tề Viễn liền âm thầm thở ra. Người đã ra chiến trường, ai chưa từng thấy thi thể chứ, chỉ cần không quá ghê tởm đều không thành vấn đề.

 

Ngay sau đó, lại nghe Yến Kiêu nói:

-"Lão Quách, phiền ngươi giúp ta đem cái muỗng kia gần một chút!"

 

Cái muỗng... Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, biểu tình của Bàng Mục và Tề Viễn nháy mắt đọng lại.

 

Bên này Yến Kiêu vừa tiếp nhận "cái muỗng" trong truyền thuyết, miệng không ngừng thuật lại những gì mình phát hiện, thư ký cũng không ngừng múa bút ghi lại.

 

-"Không có vết thương nghiêm trọng, không có độc vật, có thể xác định đầu bị gãy xương phía sau chính là vết thương trí mạng duy nhất!"

Vừa nói, nàng vừa dùng cái muỗng trong tay mở khoang bụng của Lý xuân, múc ra một ít đồ vật khó miêu tả màu sắc, hương vị,

-"Dạ dày vẫn còn thức ăn, căn cứ vào tình trạng tiêu hóa, hắn là vừa mới ăn chưa đến nửa canh giờ đã chết...."

 

Tuy nói phá án coi trọng công bằng công chính nhưng không phải ai cũng là thánh nhân, đối mặt với người chết như vậy, nàng cảm thấy ba từ "bị sát hại" như bị vấy bẩn.

 

Nghe xong, Bàng Mục không rảnh để lo bao tử không khỏe, hỏi:

-"Nói như vậy, nếu có thể tìm được nơi Lý Xuân ăn cơm lần cuối, như vậy khoảng cách canh giờ ở chung quanh đều có thể là hiện trường vụ án?"

 

Yến Kiêu khẳng định,

-"Đúng vậy. Có điều đầu tiên phải xác nhận hắn dùng phương thức nào để di chuyển, đi bộ hay đi bằng công cụ sẽ có khoảng cách khác nhau...."

 

-"Điều này thì đương nhiên…."

Bàng Mục cao hứng xoa xoa tay,

-"Việc cấp bách vẫn là tìm được địa điểm, ngày đó hẳn có bá tánh nhìn thấy Lý Xuân, chỉ cần hỏi bọn họ, hết thảy liền được giải quyết dể dàng...."

 

Tề Viễn vừa che mũi vừa nói:

-"Nhưng đã qua lâu như vậy, sao biết hắn đã ăn những gì?"

 

Nói tới đây, hắn phải cố lắm mới không ói ra, hắn tuyệt đối không thể thua....

 

Quách ngỗ tác khom lưng, cẩn thận phân biệt, cầm lấy một thứ bỏ vào khay thiết, hỏi:

-"Yến cô nương, đây là xương cốt sao?"

 

Phần lớn thức ăn trong bao tử của Lý Xuân đã tiêu hóa, căn bản phân biệt không ra, chỉ có xương cốt cứng, đến giờ vẫn có thể nhìn ra chút ít!

 

Tề Viễn mơ hồ đã có tiếng nôn khan. Bàng Mục thì sắc mặt trắng bệch, da đầu tê dại, không ngừng mặc niệm trong lòng: 'ta từng là đại nguyên soái, giết địch vô số, nhiều lần trải qua tinh phong huyết vũ, giờ còn là Quốc công.' Nói tóm lại là phải giữ thể diện.

 

Yến Kiêu cẩn thận phân biệt, đột nhiên hỏi:

-"Đại nhân, trong thành có tiệm cơm nào bán thịt chim sẻ không?"

 

Bàng Mục bất động thanh sắc hít sâu hai hơi, hỏi:

-"Đúng là xương chim?"

 

Hơn nữa còn là chim sẻ gầy!

 

Loài chim này thịt không nhiều nhưng chế biến lên vẫn có hương vị độc đáo, rất được yêu thích. Tuy vậy ăn khá tốn công nên có nhiều người vì bớt việc, thường nhai vài cái liền nuốt luôn cả thịt lẫn xương.

 

Yến Kiêu gật đầu, chỉ vào đống kia, nói:

-"Bắt nhiều chim nhỏ như thế không phải dễ, Lý Xuân lại ham ăn biếng làm, hận không thể treo đồ ăn bên miệng còn chê không ai đút, sao có thể tự mình đi bắt. Cho nên rất có thể là ăn ở trong tiệm."

 

Quách ngỗ tác chợt nói:

-"Mấy miếng xương này có màu đen lại khá cứng, hẳn là đã chiên trong dầu."

 

Bàng Mục lộ ra ý cười như trút được gánh nặng,

-"Người như Lý Xuân, hẳn là đến nơi nào cũng khiến người ta ấn tượng sâu sắc, chúng ta chỉ cần đi tìm cửa tiệm có bán chim sẻ chiên, hẳn sẽ có nhiều thu hoạch!"

 

Việc này không nên chậm trễ, Bàng Mục lập tức sai người ra ngoài điều tra.

 

Trừ cái này, Yến Kiêu và Quách ngỗ tác không phát hiện được gì khác, chỉ có thể tiến hành bước cuối cùng đó là nghiệm cốt. Nấu xương rất mất thời gian, hôm nay là không kịp rồi, vừa lúc bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi một chút!

 

Ra khỏi cửa, Tề Viễn không quên khoe khoang với Yến Kiêu,

-"Ngươi thấy chưa, ta và đại nhân đều không có việc gì ah...."

 

Chỉ là người chết thôi mà, ai chưa từng thấy qua chứ? Hừ!

 

Yến Kiêu mặt không biểu tình, chắp tay với hắn, ánh mắt dại ra, ngữ khí không chút sức sống, nói:

-"Tề đại nhân anh dũng uy vũ, gan dạ sáng suốt hơn người, trên trời hiếm có dưới đất vô song, thực sự là tình lang trong mộng của vô vàn thiếu nữ, khiến tại hạ bội phục, lòng kính ngưỡng mênh mông như nước sông Hoàng Hà, vĩnh viễn không cạn, mong rằng ngày sau tiếp tục duy trì...."

 

Tề Viễn toàn thân nổi da gà, ôm cánh tay nhảy dựng lên,

-"Đủ đồi, đủ rồi, cầu xin ngươi đừng khen ta nữa...."

 

Yến Kiêu nhe răng với hắn, nghiêm trang nói:

-"Tề đại nhân nếu nghe không đủ, hoan nghênh tìm ta bất kỳ lúc nào, đảm bảo nói suốt tám canh giờ cho ngươi nghe đủ...."

 

Tề Viễn nhăn mặt, điên cuồng lắc đầu,

-"Đủ rồi, đủ rồi!"

 

Hắn lần đầu cảm thấy khó chịu khi được người khen ngợi!

 

Bàng Mục bị hai kẻ dở hơi chọc cười, nói:

-"Sắc trời không còn sớm, mau trở về nghỉ ngơi đi...."

 

Trọng điểm là ở chỗ Yến Kiêu,

-"Yến cô nương, ta đã cho người trông coi, ngươi chỉ lo ngủ, chuyện khác không cần nhọc lòng!"

 

Hắn nói như vậy, Yến Kiêu cũng cảm thấy mi mắt trên dưới của mình đang đòi gặp nhau, làm nàng cũng nhớ tới đệm giường thoải mái, liền nói:

-"Đa tạ đại nhân!"

 

Thời điểm nghiệm thi, mọi người đều không ăn uống, tắm rửa thay quần áo xong, cả người thanh tân thoải mái, cơn đói liền kéo tới đánh văng cơn buồn ngủ. Yến Kiêu xoa xoa bụng, rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định khoác thêm áo, đi đến phòng bếp.

 

Đã trễ, lại mệt mỏi cả ngày, thể lực tiêu hao quá mức nàng cũng không có tinh thần tự mình nấu cơm. Mà đang có án, người trong nha môn sẽ bẫn rộn không biết đêm ngày, phòng bếp sẽ thay phiên nhau làm việc, đảm bảo các nha dịch khi đói bụng đều có miếng cơm nóng mà ăn.

 

Yến Kiêu còn chưa bước vào cửa hậu viện, từ xa đã thấy ánh đèn mờ nhạt tỏa ra từ phòng bếp, cảm thấy ấm áp hơn nhiều, bụng cũng hát vang.

 

Hạnh Hoa và A Miêu đang ở trong viện rửa chén, thấy nàng liền cười nói:

-"Chúng ta đoán cô nương cũng sẽ mau tới!"

 

Cũng? Yến Kiêu nghi hoặc đẩy cửa đi vào, liền thấy bên bàn đã tề tựu đông đủ: Bàng Mục, Tề Viễn, Đồ Khánh và Quách ngỗ tác, Giả Phong... Nàng bật cười thành tiếng,

-"Ta đã tới chậm!"

 

Mọi người cũng cùng cười, trong phòng bếp nhất thời tràn ngập không khí vui sướng.

 

Bàng Mục ra hiệu cho Tề Viễn, lại nói với Yến Kiêu,

-"Ngươi ngồi đây đi, ấm áp một chút, ngày mưa thu gió lạnh, ban đêm càng lạnh hơn, nếu bị cảm lạnh thì không tốt!"

 

Nàng bất giác cười ra tiếng,

-"Ta đã tới chậm!"

 

Tề Viễn:

....

 

Ta chỉ muốn an ổn ăn chén mì, còn muốn làm huynh đệ nữa hay không?

 

Bàn là bàn tròn lớn, Bàng Mục ngồi ở chủ vị, Tề Viễn và Đồ Khánh ngồi hai bên trái phải, sau bên cạnh Tề Viễn là Quách ngỗ tác và Giả Phong, ở giữa Giả Phong và Đồ Khánh là một cái ghế trống.

 

Tề Viễn ăn ở đều ở nha môn, làm người lại hào sảng, so với Đồ Khánh trầm mặc ít lời, Quách ngỗ tác và Giả Phong thân cận với hắn hơn. Nhưng hiện tại Đồ Khánh mặt mày như trái khổ qua lại yên lặng, chủ động ngồi xuống vị trí kia, khiến cho Yến Kiêu vốn định ngồi cạnh hắn có chút ngượng ngùng, người ta đã xê dịch như thế, mình lại từ chối thì có vẻ làm ra vẻ, nên chỉ nói cảm tạ rồi ngồi xuống.

 

-"Đồ đại nhân, hôm nay ở trong nha môn sao?"

 

Tuy trước kia không đặc biệt chú ý nhưng hình như Đồ Khánh hiếm khi ở lại nha môn muộn như vậy!

 

Đồ Khánh lắc đầu,

-"Khuya nay, ta muốn đích thân tuần tra, chừng một khắc nữa là giao ban, không cần trở về."

 

Bọn họ tới Bình An huyện không bao lâu, vốn nên lưu tâm nhiều hơn, hiện giờ lại xảy ra án mạng, đương nhiên càng phải nâng cao đề phòng. Mà hiện giờ người trong Tuần kiểm tư còn có một số là do Tuần Kiểm tiền nhiệm lưu lại, nói thật, hắn không tín nhiệm bọn họ, không tự mình nhìn thì không yên tâm.

 

Yến Kiêu liền nói một câu xã giao,

-"Vất vả rồi!"

 

Đồ Khánh gật đầu, bỗng nhiên nói:

-"Hôm nay cỡi ngựa không tệ!"

 

Nhất là khi trở về, mọi người vội vàng lên đường, Yến Kiêu quên mình là người mới học, cũng tăng tốc theo, mà tiểu bạch mã cũng rất phối hợp, làm Bàng Mục ở bên cạnh luôn chuẩn bị hỗ trợ lại không có cơ hội ra tay.

 

Được khen, Yến Kiêu vẻ mặt tỏa sáng, nói lời cảm tạ,

-"Đồ đại nhân dưỡng ngựa tốt, ba vị lão sư dạy giỏi, học sinh có lễ...."

 

Mọi người đều cười thành tiếng, ngay cả Đồ Khánh ngày thường không thích cười cũng lộ ra ý cười.

 

-"Quan trọng nhất là, học sinh ngươi học cũng rất mau...."

Bàng Mục cười bổ sung, lại nói,

-"Vừa rồi trên đường gặp được Lưu bộ đầu, hắn nói nghe được Lý Xuân thường xuyên đến một sòng bạc, ngày mai có thể gọi chưởng quầy sòng bạc này đến hỏi chuyện. Nếu ngươi rảnh, cũng có thể đi nghe một chút, có lẽ có thu hoạch gì đó!"

 

Yến Kiêu,

-"Chính là sòng bạc lúc trước đã chém rớt của hắn một đầu ngón tay."

 

Bàng Mục gật đầu.

 

Yến Kiêu kinh ngạc,

-"Không phải nói dân gian nghiêm cấm mở sòng bạc tư sao? Người nào lớn mật như vậy?"

 

-"Là tổ chức ngầm!"

Bàng Mục thấy cánh môi kiều nộn của nàng hơi khô nứt, vội đẩy cho nàng ly nước ấm,

-"Là ta đã sơ sót, mấy ngày trước đã không hạ lệnh cưỡng chế cấm hẳn...."

 

Nửa chén nước vào bụng, đôi môi khô khốc và yết hầu lập tức dễ chịu hơn nhiều, Yến Kiêu hưởng thụ thở hắt ra,

-"Có khi nào Lý Xuân thiếu tiền không trả, sòng bạc không đòi được nên gϊếŧ người không?"

 

Tề Viễn,

-"Ta lại thấy khả năng này không lớn. Sòng bạc thủ đoạn âm độc nhiều vô kể, đủ để người ta muốn sống không được chết cũng không xong. Người còn sống, còn có cơ hội đòi được tiền, nếu đã chết rồi, bọn họ cái gì cũng không lấy được. Làm nghề này, ngày thường tiểu đánh tiểu nháo cũng thôi, sợ nhất là xảy ra mạng người, tội gì như thế chứ?"

 

-"Hơn nữa...."

Hắn nói tiếp,

-"Dân gian phạm là đe dọa đều là dùng quyền cước côn bổng nhưng vừa rồi Yến cô nương bọn họ cũng nói trên người Lý Xuân không có vết bầm hoặc vết thương do hung khí, nếu nói người sòng bạc một lời không hợp liền giết người, ta không dám nói không có khả năng này, có điều cũng không quá lớn!"

 

Đối với những việc xấu xa như thế, Tề Viễn hiểu biết hơn những người khác ở đây nhiều, nếu hắn đã nói vậy, có tám, chín phần là sự thật.

 

Mọi người liền lâm vào trầm tư.

 

-"Tới đây…." Thanh âm sang sảng của Triệu thẩm đã phá vỡ không khí trầm mặc.

 

Nàng bưng một cái khay lớn, bên trên là sủi cảo nóng hầm hập, ở giữa còn có ba cái đĩa lớn, bên trong đều là dưa toàn nhi, củ cải chua cay... Sủi cảo đều là bụng tròn, vừa được vớt ra khỏi nồi, lớp vỏ oánh nhuận như ngọc, rất đáng yêu.

 

Mọi người vừa thấy liền miệng lưỡi sinh tân, ước gì hung hăng ăn mấy chén lớn, an ủi cái bụng.

 

Triệu thẩm nhanh nhẹn đặt khay lên bàn,

-"Mọi người bận cả ngày, ra ngoài nhất định là không được ăn ngon, thừa dịp còn nóng, mau ăn đi...."

 

Tề Viễn vội nói:

-"Đâu chỉ ăn không ngon, buổi trưa cả đám chúng ta e là ăn còn không nhiều bằng gà...."

 

Ở trong hoàn cảnh như thế, ai có thể vô tâm vô phổi mà ăn được chứ.

 

Triệu thẩm không dám hỏi chi tiết, chỉ cảm khái một trận,

-"Nước dùng cũng vừa tới, để ta đi múc cho mọi người...."

 

Múc? Mọi người vừa nghe từ này liền cảm thấy hít thở không thông, đồng thanh hô to,

-"Đừng nói tới từ này!"

 

Triệu thẩm hoảng sợ, vẻ mặt mờ mịt, cẩn thận hỏi:

-"Vậy ta dùng muỗng lấy cho các ngươi được không?"

 

Nàng vừa dứt lời, liền thấy mọi người đồng loạt đứng dậy, không nói một lời, vội vã bước ra ngoài, giống như phía sau có yêu ma quỷ quái đuổi theo.

 

Triệu thẩm trợn mắt há mồm nhìn người duy nhất còn "sống sót" trên bàn cơm, hỏi:

-"Cô nương, có chuyện gì vậy?"

 

Yến Kiêu nhún vai, vẻ mặt vô tội,

-"Ai biết đâu!"

 

Triệu thẩm vẻ mặt lo lắng, nói:

-"Không ăn cơm sao được chứ!"

 

Vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa liền thấy đám người Bàng Mục đang xếp hàng chỉnh tề, cùng vịn cột nôn khan.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 07/08/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts