Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 19


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 37

 

Không làm hình án, không biết trên thế giới lại có nhiều chuyện như vậy, hôm nay nơi này chết, ngày mai người khác bị thương, có đôi khi chuyện vốn không đáng kể, kết quả càng náo loạn càng lớn, cho nên cuối cùng thành không xong, chỉ có thể đưa ra công đường phân xử.

 

Liên tiếp nửa tháng, chỉ là mấy vụ nhỏ, thỉnh thoảng có đả thương, Yến Kiêu và Quách ngỗ tác luân phiên hỗ trợ nghiệm thương, kết luận độ nặng nhẹ, ngoài ra không có ca khó, khiến hai người đã quen bận rộn có chút không quen, liền tiến hành giao lưu nghiệp vụ.

 

Trời không phụ người có công, hiện Quách ngỗ tác đã thuần thục nắm giữ nhân thể giải phẫu đồ, cũng rất có hứng thú với rương dụng cụ của Yến Kiêu, được nàng đồng ý liền muốn chế tạo một bộ nhưng tìm vài thợ rèn, ai cũng nói không làm được.

 

Hôm nay hắn lại tìm tới Trương thợ rèn giỏi nhất huyện Bình An, nếu y nói không được thì đúng là không được thật!

 

Trương thợ rèn cầm dao giải phẫu xem một hồi, tấm tắc bảo lại, lại tiện tay cắt lên tấm da trâu trước mặt, một lổ hổng to liền hiện ra, cho thấy lưỡi dao sắc bén cỡ nào. Hắn liền mang bao tay thật dày, cẩn thận bẻ bẻ lưỡi dao, lưỡi dao mỏng như cánh ve tuyết trắng liền bắn ngược lại, trong không không ngừng run rẩy, hóa thành một đoàn ảnh quang.

 

Trương thợ rèn kinh ngạc hồi lâu mới nói với Yến Kiêu và Quách ngỗ tác,

-“Cái thìa kia thì thôi đi, các ngươi không cần tìm tới ta, tự dưng lại tốn nhiều tiền, tùy tiện đến cửa tiệm nhà ai trong thành đều có. Còn cái này, không dám giấu nhưng ta không làm được thì e là cả Đại Lộc cũng không ai có thể làm ra!

 

Tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng nghe hắn nói thế, Quách ngỗ tác vẫn có chút mất mát lại ôm hi vọng hỏi:

-“Trương đại thúc, ngươi chính là thợ rèn giỏi nhất của huyện Bình An, cũng không có biện pháp sao?

 

-“Chưa nói đến lưỡi dao mỏng lại giòn như vậy, vốn rất khó chế tạo.

Trương thợ rèn lắc đầu, chỉ vào tất cả dụng cụ cắt gọt treo trên tường, nói tiếp,

-“Chỉ sợ chỉ có thể mài giũa, nhưng nếu mài ra, làm sao mềm dẻo được như thế. Ta thực sự làm không được!

 

Lại hiếu kỳ hỏi Yến Kiêu,

-“Cô nương, dao nhỏ này của ngươi là cao nhân nào làm ra?

 

Đối với kết quả này, Yến Kiêu không chút ngoài ý muốn, dù sao kỹ thuật rèn sắt thép hiện tại cũng không thể sánh bằng đời sau. Nàng áy náy nói:

-“Thật không phải, đây là ta mang từ quê nhà đến, còn làm thế nào, ai làm ra, ta cũng không rõ ràng lắm!

 

Trương thợ rèn là người say mê với nghề, còn hỏi chi tiết quê hương nàng, hiển nhiên là muốn đến đó. Sau nghe Yến Kiêu nói mình cũng không thể quay về, không khỏi thở dài than ngắn, tiếc nuối không thôi!

 

Cuối cùng Quách ngỗ tác đành nhờ Trương thợ rèn nhìn bầu vẽ gáo, làm cho một bộ, dù không sắc bén bằng bộ của Yến Kiêu nhưng cũng đành chấp nhận.

 

Trương thợ rèn nhận tiền cọc, nói nửa tháng sau quay lại lấy.

 

Yến Kiêu tham quan cửa hàng rèn một hồi, đã nghiện mới cùng Quách ngỗ tác cáo từ ra về.

 

Thấy Yến Kiêu có hứng thú, Quách ngỗ tác chủ động nói:

-“Trương thợ rèn là lão thợ rèn nhiều năm, cha hắn cũng là nghề này, khi hắn còn trẻ từng đến kinh thành bái sư học nghề, hiện giờ nhi tử cũng nối nghề cha, chỉ là tay nghề chưa thuần thục, chỉ có thể làm vài món nhỏ, gặp ca khó, vẫn là Trương thợ rèn tự ra tay.

 

Yến Kiêu nhìn thấy chung quanh hoang vắng, tò mò hỏi:

-“Sao ông ta không vào thành thuê cửa hàng? Cứ chạy ra ngoài thành tới mấy chục dặm, cũng quá phiền toái!

 

Hôm nay Quách ngỗ tác mượn rương dụng cụ, sợ nàng không yên tâm, còn cố ý rủ nàng đi cùng.

 

Yến Kiêu cũng không sợ hắn mang đồ của mình bỏ trốn, chỉ là  chưa từng thấy cửa hàng thợ rèn, có chút hiếu kỳ nên đi theo. Cứ tưởng ở ngay trên phố, ai ngờ lại thấy Quách ngỗ tác đi dắt lừa, còn bảo nàng lên ngựa, đi suốt nửa canh giờ mới tới nơi.

 

Tiểu lừa từng bị tiểu bạch mã cắn lỗ tai, nên vừa thấy nó, bị hù dọa, vốn đã chậm, đi càng chậm hơn. Tiểu bạch mã nhịn không được, vài lần muốn bỏ tiểu lừa ở sau, bị Yến Kiêu gõ đầu vài lần mới ngoan.

 

Yến Kiêu vừa buồn cười vừa tức giận nói:

-“Mấy hôm trước vừa rơi tuyết, lúc này còn đọng trên mặt đất. Ngươi đóng móng sắt, đi không cẩn thận còn bị trượt ah....

 

Ngựa không lớn nhưng dã tâm không nhỏ.

 

Tiểu bạch mã bị la, có chút ỉu xìu, lại làm cho Yến Kiêu áy náy, không biết mình nói có quá nặng lời hay không?

 

Quách ngỗ tác cười nói:

-“Triều đình quản đồ sắt rất nghiêm khắc, lại quý hiếm, nhà ai có thể mua được thứ này. Hơn nữa, thanh danh của Trương thợ rèn, làng trên xóm dưới không ai không biết, ngay cả châu phủ khác cũng có người nghe tiếng mà tìm đến, rượu thơm không sợ hẻm sâu, có lòng ắt sẽ đến!

 

Yến Kiêu lúc này mới nhớ ra khi bọn họ rời đi, nhi tử Trương thợ rèn còn lấy sổ ra cho mọi người ấn dấu tay.

 

Quả thật quản lý thiết khí không chỉ nghiêm khắc mà còn là hà khắc. Muốn mở tiệm rèn, trước hết phải đến nha môn đăng ký, được phê chuẩn, có công văn trong tay mới có thể khai trương.

 

Hơn nữa mỗi năm nhận bao nhiêu gang thép từ quan phủ đều có định số nhất định, có công văn liền tiền trao cháo múc, không sai lệch chút nào. Nếu khi đối chứng sổ sách, số liệu không khớp thì đừng mong cửa hàng được tiếp tục vận hành.

 

Cái này còn chưa tính, khách hàng muốn làm dụng cụ, từ đao rìu mũi tên đến nông cụ, gia cụ, ai mua cái gì, khi nào…. đều phải ghi sổ rõ ràng. Canh phòng nghiêm ngặt như thế nên trong số hung khí, rất ít khi có đồ bằng sắt.

 

Yến Kiêu gật đầu,

-“Hiểu rõ!

 

Lúc này có một đám người từ phía đối diện đi tới, tay mang tay nải lụa hồng, bước chân nhẹ nhàng, hỉ khí dương dương.

 

Yến Kiêu ngạc nhiên hỏi Quách ngỗ tác,

-“Khi chúng ta tới cũng thấy nhiều người như vậy, đây là sao?

 

Quách ngỗ tác cũng thấy, ngăn một người trong đó, hòa khí hỏi:

-“Xin hỏi lão trượng, các ngươi là từ đâu tới?

 

Lão trượng kia tóc hoa râm, mặt gầy ốm, trên người là áo vải bông cũ đầy mảnh vá, xem ra là người nhà nghèo.

 

Hắn thấy Quách ngỗ tác xiêm y tuy đơn giản nhưng đều mới tinh lành lặn, người cũng trắng nõn, cô nương đi cùng còn cưỡi ngựa, tay mang vòng vàng chói lọi, vội thi lễ, chỉ vào phía sau nói:

-“Hôm nay Triệu đại thiên nhân mừng thọ sáu mươi, Triệu gia đãi tiệc cơ động, mọi người đến ăn không uống không chưa nói, khi rời đi còn được cấp một mảnh lụa hồng, tùy tiện mang đi thức ăn trong yến hội.

 

Quách ngỗ tác cảm tạ, leo lên lưng lừa, nói với Yến Kiêu,

-“Triệu đại thiện nhân mà hắn nói hẳn là Triệu Quang Diệu của Triệu gia trang ở phía nam, thời trẻ lang bạt bên ngoài, một lần đi là không có tin tức, mười mấy năm trước lại đột nhiên mang theo số lớn vàng bạc trở về, xây cầu đắp đường, lại ra tiền tu sửa từ đường Triệu gia, được xem như danh nhân trong vùng.

 

Yến Kiêu, nói:

-“Phú quý không quên nguồn gốc, hắn có thể hồi báo quê nhà cũng xem như là người phúc hậu!

 

-“Đúng vậy. Hắn mấy năm qua làm không ít chuyện tốt, thường xuyên dựng lều phát cháo, mấy năm trước còn thành lập thiện đường, chuyên nuôi dưỡng những người góa bụa cô đơn không nơi nương tựa, nghe nói rất nhiều người đều lập bài vị trường sinh trong chùa miếu cho hắn!

Quách ngỗ tác nói tới đây, nhíu mày,

-“Chỉ là hai nhi tử không có được phong phạm của hắn, có thể vì khi còn nhỏ, phụ thân không ở nhà, bị các trưởng bối chiều hư, tính cách lỗ mãng, ương ngạnh. Triệu Quang Diệu đi theo phía sau thay bọn họ thu thập không ít cục diện rối rắm, các hương thân phần lớn vì cảm nhớ ân đức của hắn nên cũng không so đo.

 

Yến Kiêu nghe được không khỏi cảm thán. Chuyện thế này rất nhiều, nàng có thể liệt kê một chuỗi dài những người vì chiều chuộng hài tử vô pháp vô thiên, cuối cùng gây thành thảm họa.

 

Nghĩ đến đây, nàng đưa tay vỗ vỗ cổ tiểu bạch mã, giáo huấn,

-“Nghe được không? Ngươi không được tùy hứng, ta cũng phải cẩn thận quản ngươi, miễn cho ngươi sau này trở nên ương bướng, bị người ta đem đi hầm thịt.

 

Tiểu bạch mã hí vang, tỏ vẻ không đồng ý.

 

Khi hai người trở về thành thì gặp được Đồ Khánh đang dẫn người đi tuần tra các nơi.

 

-“Mới sáng sớm, đi đâu vậy?

 

Có lẽ vì hôn thê sắp tới nên gần đây tâm tình Đồ Khánh rất tốt, nói cũng nhiều hơn.

 

Yến Kiêu cười cười,

-“Rảnh rỗi nhiều ngày, thật ra có chút không quen, vừa lúc xử lý chút chuyện vặt.”

 

Đồ Khánh vẻ mặt bội phục nhìn nàng, khó có lúc trêu chọc,

-“Không quen là được, may mà Yến cô nương cũng không có cảm giác không tốt!

 

Yến Kiêu oán giận,

-“Đồ đại nhân sao có thể trêu chọc ta, những chuyện đó đều là trùng hợp.”

 

Nhưng Đồ đại nhân hiển nhiên không muốn nghe nàng giải thích, chỉ nga một tiếng.

 

Quách ngỗ tác luôn có chút kính sợ vị Đồ đại nhân văn nhã mặt than này, vội giải thích,

-“Đồ đại nhân, vốn định thuê thợ chế tác một bộ dụng cụ như của Yến cô nương, nhưng lại không được.

 

Đồ Khánh nhìn Yến Kiêu, nói:

-“Mấy thứ này ngay cả thợ rèn trong quân cũng làm không được. Kỹ thuật rèn ở quê nhà Yến cô nương thật khiến người ta ngưỡng mộ!

 

Nếu là lúc trước, Yến Kiêu sẽ chột dạ nhưng ở chung với nhau lâu, nàng đã sớm quen, liền gật đầu nói:

-“Khác nghề như cách núi, các ngươi nhiều hiểu biết, ta lại chỉ có là dùng, đương nhiên càng không biết! 

 

Tỏ vẻ: 'ta cái gì cũng không biết, đừng hỏi ta, nói bóng gió cũng không có tác dụng gì?'

 

Thấy nàng dứt khoát như thế, Đồ Khánh bật cười.

 

Đúng lúc này Lâm Bình giục ngựa chạy tới, từ xa nhìn thấy bọn họ đã hô to,

-“Đại nhân có chuyện quan trọng, thỉnh chư vị đều trở về....

 

Gấp như vậy, còn mời cả ngỗ tác? Tuy rằng có chút không nhân đạo nhưng Yến Kiêu và Quách ngỗ tác đều liếc nhau, có chút phấn khởi kiểu,

-“Cuối cùng cũng tới!

 

Nhìn thấy vẻ mặt hiểu rõ của Đồ Khánh, Yến Kiêu vội nghĩa chính liêm từ giải thích,

-“Đồ đại nhân, chúng ta chỉ là nhiệt tình với công việc mà thôi!

 

Đồ Khánh bất đắc dị thở dài, quay đầu ngựa,

-“Sau này ngươi cách xa ta một chút!

 

Ba người chạy như bay trở lại huyện nha, vừa vào cửa đã thấy Bàng Mục dẫn đầu mọi người ngồi bên bàn, không khí có chút ngưng trọng. Thấy bọn họ tiến vào, mọi người liền nhường đường.

 

Bàng Mục vẫy tay cho bọn họ tới gần, chỉ vào hồ sơ trên bàn, nói:

-“Hồ sơ Trí Viễn châu đưa tới, là đại án diệt môn....” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 38

 

-“Trí Viễn châu?

 

Yến Kiêu nỗ lực nhớ lại bản đồ mình đã xem qua, xem nó ở đâu?

 

Bàng Mục thấy thế, đặt bản đồ trước mặt nàng, chỉ vào vị trí của huyện Bình An, sau đó ngón tay với khớp xương rõ ràng một đường thẳng về phía nam,

-“Nơi này chính là Trí Viễn châu, trực thuộc Đô Xương phủ, tiếp giáp với Vân Hối phủ.

 

Yến Kiêu gật đầu, nhìn mà đầu váng mắt hoa.

 

Bình tĩnh xem xét, bản đồ này quá mức đơn sơ, đánh dấu địa lý trên đó rất giống kiểu “chỉ cầu rất giống, không cầu giống nhau”, người xem cần có sức tưởng tượng phong phú, điều này khiến người quen xem bản đồ 3D chính xác đến từng chi tiết có chút khó thích ứng!

 

Xem xong bản đồ, Yến Kiêu rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề,

-“Cho dù tiếp giáp thì cũng là hai phủ, mà cách giữa Trí Viễn châu cùng huyện Bình An ước chừng có bảy châu mười ba huyện, theo luật không thuộc chúng ta quản, sao công văn lại phát tới nơi này?

 

Đồ Khánh và Quách ngỗ tác cũng nghĩ vậy, nghe nàng hỏi liền cùng nhìn về phía Bàng Mục, cũng vô cùng hưởng thụ khi Yến Kiêu dùng từ chúng ta.

 

Liêu Vô Hà đẩy một phần bản sao hồ sơ vụ án đến trước mặt bọn họ,

-“Vì là liên hoàn án. Hung thủ chạy đi, chưa bắt được cho nên thông báo các tỉnh phủ chung quanh gia tăng phòng bị....

 

Ba người đồng thanh hỏi lại,

-“Liên hoàn án?

 

-“Không sai!

Bàng Mục chỉ trên bản đồ theo hướng đông nam một đoạn,

-“Đầu tiên là vào mùng bốn tháng sáu, tại phủ Quảng Ấn, có người phát hiện cả nhà Vương Khánh gồm ba mươi bảy nhân khẩu đều bị người cắt yết hầu mà chết. Vì người chết nhiều, ảnh hưởng nặng, tri phủ địa phương không dám giấu, lập tức báo lên triều đình, oanh động triều ca, đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ!

 

Hắn lại chỉ tay vào vị trí của Trí Viễn châu, nói tiếp,

-“Cứ tưởng án ở phủ Quảng Ấn là đơn án, không ngờ vào mùng tám tháng mười, một nhà thương gia giàu có Lưu Viết Văn cũng bị diệt môn ở biệt viện ngoại ô, trên dưới hai mươi tám người, cách chết y chang án nhà Vương Khánh, lúc này mới cho rằng rất có thể là liên hoàn án. Trí Viễn châu vừa đăng báo triều đình vừa thông cáo khắp nơi, hi vọng có thể tìm ra manh mối, hợp tác cùng nhau phá án.

 

Yến Kiêu nhanh chóng tính toán, từ Trí Viễn châu đến huyện Bình An, ra roi thúc ngựa đi theo quan đạo cũng mất tám, chín ngày, hôm nay là hai mươi sáu tháng mười, chỉ cách nhau mười tám ngày, bên kia có thể nhanh chóng sửa sang hồ sơ rồi gởi bản sao đến các nơi, cũng xem như đã tận lực.

 

Thời đại phương tiện giao thông và phương thức thông tin lạc hậu thực sự là muốn mệnh. Dù hai phủ liền nhau nhưng muốn trao đổi án kiện cũng mất hơn nửa tháng, nghĩ bi quan một chút, trong thời gian này, hung thủ có thể gây thêm án lần nữa....

 

Đồ Khánh nghĩ nghĩ, nói:

-“Hai lần xảy ra án, có manh mối gì không?

 

Liêu Vô Hà gõ gõ tờ giấy trước mặt, thần sắc phức tạp nói:

-“Có nhân chứng tuyên bố từng thấy một nam tử hơi lùn ở gần Lưu gia, bộ dáng khả nghi.

 

Đồ Khánh, Yến Kiêu, Quách ngỗ tác cùng nhìn hắn, chờ nghe hắn nói tiếp. Nào ngờ đợi hồi lâu cũng không thấy hắn nói gì, ba người nhìn nhau, khó có thể tin hỏi:

-“Không có?

 

Yến Kiêu cuối cùng cũng hiểu vì sao vừa rồi thần sắc hắn phức tạp như thế. Trong vòng nửa tháng đã chết gần bảy mươi người, kinh động triều giả, thế nhưng lại chỉ có một manh mối không biết là thật hay giả, không biết có dùng được hay không?

 

Bàng Mục nói thêm,

-“Thánh nhân tức giận, mệnh cho quan viên hai phủ trong vòng ba tháng phải phá án, nếu không man đầu vào kinh.

 

Yến Kiêu ở trong lòng thắp nến cho quan viên hai phủ, đại án liên hoàn, gần như không có manh mối, dù ở xã hội hiện đại, ba tháng cũng rất có áp lực, huống chi là cổ đại lạc hậu.

 

Nếu hung thủ xảo trá, tìm nơi hẻo lánh ẩn nấp. Nàng nghĩ vậy, cũng không tự chủ mà nói ra, kết quả lời vừa ra khỏi miệng liền thấy không thích hợp, sao còn có tiếng vọng? Tuy dùng chữ khác nhau, nhưng ý tứ là một.

 

Yến Kiêu theo bản năng nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, cách bả vai của Đồ Khánh, thấy Tề Viễn đang nhìn mình, trong mắt cả hai đều lóe lên kinh ngạc cùng kích động anh hùng cùng suy nghĩ.

 

Mỗi lần hai người này cùng ý kiến, Đồ Khánh liền cảm thấy nhức đầu, không muốn bị kẹp giữa bọn họ, vì thế yên lặng đổi vị trí.

 

Bàng Mục và Liêu Vô Hà lại dùng ánh mắt như nhìn hài tử nghịch ngợm gây sự mà nhìn bọn họ, vừa bực mình vừa buồn cười.

 

Tề Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm,

-“Hẳn không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu, cầu tình đi, nói không chừng sẽ được cho thêm mấy ngày, nếu không dù đã tra được án nhưng tấu chương vẫn còn nửa đường thì đã đến hạn ba tháng, như thế liền bị cắt đầu hay sao?

 

Yến Kiêu cũng nghĩ vậy, cảm thấy khó khăn rất nhiều...

 

Mọi người đều trầm mặc, biểu tình có chút vặn vẹo.

 

Liêu Vô Hà cùng Bàng Mục liếc nhau, muốn nói lại thôi, sau đó cả hai cùng đưa tay cùng làm động tác kéo khóa miệng, cùng ăn ý mà ngậm miệng lại.

 

Liêu Vô Hà từ bỏ khuyên bảo, thống khổ nhíu mày: lung tung rối loạn gì thế chứ?

 

Bàng Mục mặt không biểu tình chỉ vào cái ghế bên cạnh,

-“Đều qua bên kia ngồi đi, chỉ được phép nghe, không cho xen miệng vào!

 

Yến Kiêu liếc hắn một cái, ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống, vẫn nhỏ giọng thì thầm với Tề Viễn,

-“Ép quá!

 

Tề Viễn gật gù,

-“Đúng vậy……

 

Đồ Khánh quay đầu, bả vai run lên.

 

Bàng Mục tức đến bật cười, lại không nỡ đánh, không nỡ mắng, khí huyết quay cuồng, hồi lâu mới thở hắt ra, muốn thảo luận chính sự thì lại không nói nên lời, đành ngượng ngùng nhìn Liêu Vô Hà,

-“Tiên sinh, mời nói....

 

Liêu Vô Hà cười ha hả, thầm nghĩ ngươi bị chọc tức đến quên nói đến chỗ nào, lại lấy ta ra bổ khuyết. Hắn liếc nhìn hồ sơ một cái, đĩnh đạc nói:

-“Hai án lại ít manh mối, nói là ngẫu nhiên thì không thể nào tin được. Vương Khánh làm người có chút phô trương, sau khi về quê tu sửa nhà cửa, chiếm hơn nửa con phố, còn đuổi những người bán hàng rong đi, bình thường người ngoài cũng không được tùy ý đi vào. Ngày kế sau khi vụ án xảy ra, người đưa đồ ăn đến gõ cửa nhưng hồi lâu không thấy ai lên tiếng, lại không dám tự tiện xông vào, liền chuyển sang nhà khác, tuy nhiên khi quay lại vẫn là như thế, hắn sinh nghi, nhìn trộm qua khe cửa, thấy vết máu tràn lan liền báo quan. Trải qua ngỗ tác nghiệm thi, Vương Khánh và người nhà là bị hại vào đêm khuya, đến giờ Thìn ngày hôm sau mới được phát hiện, hung thủ đã sớm chạy xa, cho nên không có nhân chứng. Còn nhà Lưu Viết Văn là cả nhà đi đến biệt viện ngoài thành, vốn là tư gia, càng không có người ngoài nhìn thấy. Mãi đến ba ngày sau, người ở nhà cũ dựa theo ước định đi đón người, lúc này mới phát hiện người nhà đã sớm biến thành tử thi....

 

Một vụ án không có nhân chứng cũng thôi, nhưng lại tới hai lần mà không ai phát hiện, đây không thể giải thích là trùng hợp đơn thuần.

 

Yến Kiêu vừa nghe, vừa nhanh chóng tổng kết và phân tích các thông tin, cuối cùng giơ tay lên, ánh mắt trông mong nhìn Bàng Mục, toàn thân đều phát ra tín hiệu: 'ta muốn phát biểu ý kiến.'

 

Bàng Mục hết cách với nàng, cũng biết nàng không phải tính tình xằng bậy, thở dài, gật đầu,

-“Nói đi...

 

-“Ta muốn xem báo cáo nghiệm thi của ngỗ tác.

 

Không cần Bàng Mục cho phép, Quách ngỗ tác đã chủ động đưa phần báo cáo đã xem xong cho nàng.

 

Yến Kiêu cảm tạ, đọc nhanh như gió, nhắm mắt trầm tư một lát, sau đó liệt kê một loạt vấn đề,

-“Hung thủ trong khoảng thời gian ngắn giết chết mấy chục người, vết đao chỉnh tề, sâu cạn lớn nhỏ gần như là giống nhau, chứng tỏ hắn hoàn toàn không có do dự, từ lúc bắt đầu đã rất thuần thục, thủ đoạn cũng cực kỳ tàn nhẫn, quyết đoán, có xác định được lai lịch và phạm vi chức nghiệp?

 

Bàng Mục chỉ một phần công văn khác,

-“Hai bên đều cho rằng là đồ tể hoặc người tập võ, hoặc từng ở trong quân, có kinh nghiệm binh nghiệp!

 

Yến Kiêu cầm lấy sổ ghi chép của mình,

-“Ta cảm thấy đầu bếp cũng có thể.... Đầu bếp phải luyện kỹ thuật cắt thái, ngày thường cũng giết không ít gà dê, các phương diện điều kiện rất phù hợp....

 

Lại đề ra nghi vấn,

-“Nếu cho rằng người chết là bị hạ dược, có điều tra ra dược vật không?

 

Đừng nói là giết người, một hơi giết mấy chục con gà cũng sẽ mệt đứt hơi, chỉ cần có một người giãy dụa hoặc kêu lên, hung thủ đều không thực hiện được. Nhưng trên công văn nghiệm thi lại ghi rõ, người chết đều rất an tĩnh, giãy dụa nhỏ cũng không có, rất không phù hợp với lẽ thường, khẳng định là đã bị hạ dược. Về điểm này, mọi người đều không có dị nghị.

 

Bàng Mục gật đầu,

-“Hẳn là mông hãn dược gì đó. Án đầu tiên là bỏ thuốc vào giếng nước, án thứ hai là dẫn nước từ trên núi xuống biệt viện, cho nên thuốc được bỏ trong vại muối và dầu.

 

Nếu là thuốc đặc biệt, con đường sử dụng có hạn, chỉ cần tinh tế điều tra cũng có thể phát hiện được manh mối, nhưng cố tình lại là mông hãn dược, loại thuốc này khá phổ biến, chế tạo dễ dàng, nơi địa phương không sạch sẽ đều có dấu vết của chúng, muốn tra cũng không dễ.

 

Yến Kiêu hoài niệm thiết bị đo lường của hiện đại vô số lần, sau đó nhíu mày, hỏi:

-“Với manh mối trước mắt, ta càng có khuynh hướng là báo thù và gϊếŧ người hàng loạt. Nếu là báo thù, chỉ cần điều tra hoạt động và quan hệ của người chết, tìm ra điểm trùng hợp là có thể tra ra manh mối; nhưng nếu là giết người hàng loạt, vậy thì phiền toái rồi!

 

Bàng Mục gật đầu tán đồng,

-“Ta và Liêu tiên sinh cũng nghĩ vậy!

 

Thấy Yến Kiêu được giải cấm, Tề Viễn cũng nhịn không được mà lên tiếng,

-“Hai nhà đều có tiền, hung thủ có cướp đoạt gì không?

 

Bàng Mục không tính toán hắn tự tiện lên tiếng, đáp lời,

-“Chính vì điểm này mới không dễ kết luận. Hai bên đều thiếu rất nhiều tài sản, có bạc cũng có ngân phiếu, mà châu báu ngọc khí và đồ cổ…giá trị cao lại dễ mang theo thì một kiện cũng không thiếu!

 

Vàng bạc thì không cần phải nói, trừ quan ngân có dấu ấn thì bạc khắp thiên hạ đều là một kiểu, ra cửa liền hoàn toàn không thể phân biệt. Ngân phiếu tùy tiện đổi tiền, nhưng ngày thường tiêu xài hoặc thu nhập, mọi người thường chỉ nghĩ tới bạc, đâu mấy ai rảnh mà đến hiệu đổi tiền. Hung thủ làm như vậy hiển nhiên là đã suy nghĩ rất chu toàn.

 

Yến Kiêu thở dài,

-“Dù thế nào, vẫn có một điểm có thể xác định, đó là hung thủ là kẻ điên....

 

Dù là báo thù hay mưu tài đoạt mệnh, muốn giết người thì một bao độc dược là xong, làm việc gọn gàng lại an toàn, thế nhưng hắn đích thân ra tay, tâm tính ngoan độc kiên cường như thế, người bình thường khó thể theo kịp.

 

Vì nơi xảy ra hai vụ án đều không ở huyện Bình An, mọi người muốn tiến thêm một bước thu hoạch manh mối cũng vô kế khả thi, đành phải đọc đi đọc lại hồ sơ và công văn, hy vọng có thể tìm ra chút dấu vết còn sót.

 

Bận rộn đến quên cả thời gian, đợi khi mọi người hoàn hồn thì bên ngoài đã là chiều tối, bông tuyết bay đầy trong màn đêm, cũng tích thành một lớp trên mặt đất.

 

Yến Kiêu kinh ngạc,

-“Trễ vậy sao? Giờ nào rồi?

 

-“Giờ Tuất quá nửa....

Bàng Mục đẩy một ly trà táo gừng cho nàng,

-“Thấy nàng xem đến nhập thần nên không gọi nàng, phòng bếp đã giục ăn cơm hai lần, ăn thôi chứ?

 

Nghe hắn nhắc tới, Yến Kiêu liền cảm thấy đói bụng kinh khủng,

-“Ăn thôi!

 

Vì canh xương hầm vừa có thể giải khát vừa đỡ đói, nên gần đây Triệu thẩm trầm mê cái này, heo dê gà bò vịt, phàm là trên thịt trường thường thấy, nàng đều mua về hầm.

 

Lần này đưa lên là mì nước xương heo hầm, trứng  chiên vàng rực rỡ phía trên lại điểm ít hành xanh biếc, nhìn rất ngon miệng. Nhất thời mọi người đều không nói chuyện, chuyên tâm ăn mì.

 

Yến Kiêu ăn ngấu nghiến nửa chén mì, cảm thấy dạ dày bớt cồn cào, não mệt đến xơ cứng lại lần nữa vận động. Nàng dùng chiếc đũa khảy nửa cái trứng trong chén, một tay khác chống cằm, nói:

-“Dù là giếng nước hay dầu muối dùng nấu cơm, người ngoài không thể tới gần, hung thủ hoặc là làm công trong hai nhà, hoặc là rất được tín nhiệm, ra vào những nơi này đều không bị hoài nghi.

 

Bàng Mục đã ăn đến chén mì thứ hai,

-“Đúng vậy. Hai bên đều đã nghiệm qua, danh sách hạ nhân trong ký lục của quan phủ đều đã chết, còn người làm công theo ngày, phạm vi hoạt động quá lớn, nhất thời không dễ tra.

 

Yến Kiêu thở dài,

-“Đúng vậy!

 

Hạ nhân thuê lâm thời, thanh toán tiền là xong, không nhập hộ tịch, không cần đến nha môn địa phương lập hồ sơ, có thể do quen hạ nhân nào đó trong phủ giới thiệu, chỉ cần tìm quản sự chào hỏi một câu là xong, rất khó xác định thân phận.

 

Thấy nàng đầy mặt u sầu, Bàng Mục an ủi,

-“Việc đã đến nước này, gấp cũng vô dụng, ta đã viết thư gởi cho Tri phủ phủ Quảng Ấn và Tri châu Trí Viễn châu, nhờ bọn họ gởi bản sao kết quả tìm hiểu việc mua bán của các cửa hàng với Vương gia, Lưu gia, hẳn ít ngày nữa sẽ có tin tức!

 

Hình thức chọn mua cố định trường kỳ, cửa hàng đều sẽ hỗ trợ giao hàng tận nhà, sẽ do tiểu nhị của tiệm đưa đến địa điểm khách hàng chỉ định. Nếu là môn hộ quy củ nghiêm khắc, đều chỉ nhận hàng ở cửa, sau đó có gã sai vặt chuyên khuân vác mang hàng vào trong. Nếu là gia trạch căn cơ cạn, quy củ và lười biếng, chưa nói chủ nhân có ý thức này hay không, mà hạ nhân trong nhà cũng sẽ có thể lười biếng liền lười biếng, giao hết việc cho người khác làm, còn bọn họ chỉ lo lĩnh tiền công.

 

Nếu hung thủ thực sự là làm công nhật, còn làm việc chuyển hàng, như vậy dù là đầu độc hay nghiên cứu địa hình, quy hoạch lộ tuyến đều rất thuận lợi.

 

-“Vậy quá tốt rồi!

Yến Kiêu bổ sung,

-“Nếu có ai đến làm công trước khi vụ án xảy ra, sau vụ án lại rời đi, rồi lại xuất hiện trong hồ sơ một vụ án khác khi chưa xảy ra, là hoàn toàn khả nghi.

 

Ăn xong, thấy sắc trời không còn sớm, Bàng Mục liền đuổi mọi người về nghỉ ngơi, tự mình đưa Yến Kiêu về phòng của nàng.

 

Hôm nay là hai mươi sáu, trăng treo trên bầu trời, tuy không tròn nhưng cũng đủ sáng, chiếu lên mặt đất đọng tuyết, liền không cần đèn soi.

 

Trừ bỏ nha dịch vụ và đám người bọn họ thức đêm xem hồ sơ, đa phần những người khác đều đã ngủ, tuyết đọng trên mặt đất không bị giẫm đạp đều sạch sẽ nguyên vẹn, có mấy chỗ còn kết thành băng, chiết xạ dưới ánh trăng, đẹp cực kỳ.

 

Yến Kiêu chậm rãi hít sâu mấy hơi, không khí lạnh lẽo chui vào lục phủ ngũ tạng, cả người thanh tỉnh hơn.

 

Bàng Mục chắp tay sau lưng, nhẹ giọng nói:

-“Ta cảm thấy hai vụ án này không giống trả thù!

 

Yến Kiêu nhìn hắn,

-“Đại nhân cũng cảm thấy như vậy? Nếu chỉ là cướp tiền, thực sự không cần gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng nếu hành hạ đến chết, sẽ không thể là hạ dược còn cắt yết hầu, khiến người chết không có phản kháng, như vậy việc hành hạ người đến chết sẽ không được thỏa mãn....

 

Bàng Mục gật đầu. Hành hạ đến chết đều là lấy tra tấn, nhục nhã người khác làm vui, thưởng thức quá trình lâu dài, nhưng cắt cổ thì chỉ một chút, giãy dụa cũng chỉ trong chốc lát, đâu thể thỏa mãn.

 

Đêm khuya, gió dần nổi lên, cành khô trong viện phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

 

Bàng Mục bất động thanh sắc ngăn cản gió tuyết cho nàng,

-“Nếu là thế, vậy Vương Khánh và Lưu Viết Văn chắc chắn có quan hệ với nhau, ta tính sáng sớm mai sẽ phái người điều tra....

 

Bị động chờ đợi không phải là phong cách của hắn, để hung thủ ung dung thoát đi, có khả năng sẽ gây thương tổn cho bá tánh huyện Bình An, cần phải có chuẩn bị trước.

 

-“Không cần thông báo quan viên địa phương sao?

 

Bàng Mục không thèm để ý, nói:

-“Bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, báo thế nào, không báo thì đã sao? Ngược lại còn thêm rắc rối. Chẳng lẽ Thánh nhân sẽ tức giận vì ta tích cực tra án sao?

 

Yến Kiêu liếc nhìn hắn, trên mặt lộ ra thần sắc giảo hoạt đã lâu không thấy, phi thường tự nhiên tiếp lời,

-“Đúng ah...., Thánh nhân đối với đại nhân ngài không giống người bình thường, đương nhiên là không cần sợ!

 

Bàng Mục suýt chút nữa là gật đầu, may mà kịp dừng chân bên bờ vực, cười cười nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, nói:

-“Ta cái gì cũng chưa nói!

 

Yến Kiêu ngoan ngoãn đáp,

-“Ta cái gì cũng chưa hỏi!

 

Nói xong, hai người đều cười.

 

Mới đầu, hai người đều suy đoán, đề phòng, thăm dò lẫn nhau, hiện giờ đã sớm buông bỏ cảnh giác, nhưng “trò chơi” này vẫn tiếp tục, mỗi khi thi triển lại có tư vị khác.

 

Vì hai vụ án chưa có manh mối, Yến Kiêu ngủ không ngon giấc, nằm mộng linh tinh, hôm sau tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, hai mắt tràn đầy tơ máu.

 

Nhạc phu nhân mang kiện áo khoác da thỏ mới làm đến cho nàng, thấy thế đau lòng nói:

-“Sắp tới tết, ta biết các ngươi bận rộn nhưng bận thế nào cũng phải yêu quý bản thân mới được. Ngươi còn trẻ, không biết lợi hại, hiện tại thấy không có gì, không để trong lòng, chờ già rồi mới thấy tác hại, đến lúc đó hối cũng không kịp!

 

Yến Kiêu ngoan ngoãn nghe bà giáo huấn, thầm nghĩ không cần chờ tới già, hiện ta cũng đã bị bệnh đau bao tử hành hạ. Có điều từ sau khi đến đây, tuy rằng có bận rộn nhưng theo nếp sinh hoạt của mọi người, ngủ sớm dậy sớm, đồng hồ sinh học có quy luật hơn, bệnh đau bao tử chẳng những không chuyển biến xấu mà còn như giảm bớt.

 

Bàng Mục và Tề Viễn cùng đi vào, nghe những lời này đều nhìn nàng, cảm thấy lão thái thái nói đúng, lập tức ta một câu ngươi một câu, ra sức khuyên nàng.

 

Yến Kiêu rơi vào tình thế lấy một địch ba, đâu còn cơ hội biện giải cho bản thân, mặc kệ bọn họ nói gì cũng đều đồng ý, mãi cho đến khi có người mang bánh bao tới, nàng mới được giải thích.

 

Người nọ vừa hỗ trợ bày biện bàn ăn, vừa nói:

-“Bên ngoài thật náo nhiệt, nhà khá giả một chút đều dựng lều phát cháo nha, Hàn Lão Tam cũng dựng một cái lều ở trước tửu lâu của mình, suốt đêm nấu cháo, không ít bá tánh đang xếp hàng đợi. Cháo kia cũng thật thơm, làm ta cũng muốn đi lấy một chén!

 

Mọi người nghe vậy đều cười.

 

Lão thái thái, nói:

-“Nghe nói Hàn Lão Tam thời trẻ làm không ít việc xấu, mấy năm nay lại bắt đầu sửa tính!

 

Người nọ gật đầu, nói:

-“Đúng vậy. Người này tuy hỗn trướng cũng là ra không ít việc  xấu nhưng đối với thê tử rất tốt. Hai năm nay sức khỏe thê tử hắn không tốt, Hàn Lão Tam đi khắp nơi thắp hương bái Phật, quyên tiền tu sửa tượng Phật, sau thê tử hắn đau ba ngày ba đêm mới sinh hạ khuê nữ, lại trải qua nguy hiểm, hắn liền lập chí hối cải để làm người mới!

 

Xem ra có rất ít người xấu từ trong xương cốt như Lý Xuân, chỉ cần chịu kiên nhẫn tìm hiểu, cũng sẽ tìm ra một hai ưu điểm.

 

Yến Kiêu thổn thức,

-“Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, nhưng ngàn vạn lần đừng lại mở sòng bạc. Nếu hắn đổi tính tốt, là phúc khí của bá tánh cũng là phúc khí của hắn!

 

Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện gặp được ở ngoài thành hôm qua, liền hỏi người nọ,

-“Ngươi cũng biết trong vùng có người tên Triệu Quang Diệu?

 

Người nọ bật cười,

-“Cô nương nói thật buồn cười, có ai không biết hắn chứ. Hôm kia lão nương hắn mừng thọ, không chỉ mở tiệc cơ động, hôm nay còn dựng vài lều cháo ở trong và ngoài thành, nghe nói còn quyên tặng gạo, mì, vải vóc… cho mấy ngôi chùa miếu, đạo quan, am ni cô ở ngoài thành. Ra tay thật hào phóng!

 

Yến Kiêu hỏi:

-“Còn có những người khác cũng phát cháo sao?

 

-“Có không ít nha, có phát cháo, cũng có phát xiêm y, màn thầu, cũng có người cho gạo. Hôm nay, chỉ riêng trong thành cũng có tới bảy, tám lều lớn nhỏ nha....

 

Tề Viễn lắc đầu,

-“Trong hai vụ án kia, người chết đều là đại tài chủ, nhà phú quý đều lo sợ nơm nớp, như chim sợ cành cong. Nơi này tin tức chưa lan truyền, nên mới hào phóng phô trương như thế!

 

Nhân bánh bao được làm từ rau dại và nấm, trộn thêm chút dầu, mùi vị thật dễ chịu, ăn vào miệng cũng không ngán, còn có cảm giác thanh hương.

 

Yến Kiêu ăn một hơi hai cái bánh bao, nghe Tề Viễn nói vậy, liền phản bác,

-“Dù nói ra cũng khó lòng phòng bị, ngược lại còn làm mỗi người đều cảm thấy bất an. Hơn nữa, e là có người thiên vị bảo thủ, ngươi nói cũng không có tác dụng gì?

 

Bàng Mục lắc đầu,

-“Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, dù chúng ta không chủ động nói, chẳng lẽ thật cho rằng bọn họ cái gì cũng không biết?

 

Nhắc tới chuyện này, mọi người liền không hẹn mà nghĩ tới một giả thuyết: 'có thể nào là thông qua bọn họ mà thả ra chút tiếng gió không?'

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 24/09/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts