Beta: Đào Mai
Chương 39
Trưa hôm đó, bố cáo về hai vụ đại án ở phủ Quảng Ấn và Trí Viễn châu được dán khắp nơi ở huyện Bình An, quả nhiên liền khiến bá tánh kinh sợ không thôi, giống như đang ngày đại tuyết lại nổi sấm chớp.
Tuy chi tiết mấu chốt của vụ án không được công khai nhưng đôi câu vài lời đã đủ tưởng tượng về sự hung bạo của hung thủ. Hai nhà đều bị diệt môn, ít lắm cũng phải mấy chục người. Đối với bá tánh bình thường, đừng nói mấy chục người, một hơi giết mấy chục con gà còn thấy sợ ah....
Người đều tích mệnh, dù người chết trong hai đại án đều là đại tài chủ nhưng cũng không ai dám lơ là, nhà nhà đều đóng chặt cửa sổ, ra ngoài cũng phải kết bạn cùng đi, sợ hung thủ cùng hung cực ác kia nhất thời ngứa tay, tùy tiện giết người cho đã ghiền.
Nha môn và Tuần kiểm tư cũng bận lu bù, nhiều trạm kiểm soát tăng nhân sự lên gấp đôi, việc kiểm tra người ra vào cũng càng nghiêm hơn.
Như vậy, nếu mục tiêu kế tiếp của hung thủ không phải là huyện Bình An thì thôi, nếu phải thì dưới sự canh phòng nghiêm ngặt như thế, hắn cũng phải cố kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà đối phương kéo dài càng lâu, khả năng bại lộ càng lớn.
Mặt khác, nếu là án giết người liên hoàn, chắc chắn người chết có mối quan hệ với nhau, tạm thời đoán không ra nhưng những người có liên quan sẽ hiểu, chắc chắn cũng sẽ có hành động.
Việc hiện tại bọn họ cần làm là lấy tĩnh chế động.
Nhất thời, huyện Bình An trở nên thái bình, ngay cả đám du côn xưa nay thích gây chuyện trên phố cũng không dám ngo ngoe.
Không có vụ án, Yến Kiêu và Quách ngỗ tác vốn nhiệt tình với công việc lại lần nữa được nhàn rỗi. Hai người đem báo cáo nghiệm thi ra lăn qua lộn lại mấy lần cũng không có phát hiện gì mới, đành phải trông chờ tin tức mới ở bên ngoài. Thế nhưng tin tức lại chậm chạp không có, thật là gấp chết người.
Yến Kiêu lòng nóng như lửa đốt, cứ như thế, hai vụ án có nguy cơ bị ngâm nước lạnh.
Nhạc phu nhân tâm địa từ bi, hiện giờ tuổi lớn, càng thêm nghe không được các thảm án như thế, liền đốt nhang mấy ngày, còn niệm Vãng sinh chú cho người chết. Dù có trả thù thì các hạ nhân cũng là vô tội, rất đáng thương....
Thấy Yến Kiêu mấy ngày nay làm gì cũng thất thần, ăn uống cũng không ngon miệng, Nhạc phu nhân sợ nàng lại sốt ruột thượng hỏa, phạm nhân còn chưa bắt được, bản thân đã ngã bệnh, liền chủ động đề nghị mang nàng đến Nguyên Sơn tự ở ngoài thành dâng hương,
-“Nghe nói hoa mai ở đó nở rất đẹp, phương trượng cũng là một diệu nhân, ngày mai chúng ta đến đó giải sầu đi.”
Yến Kiêu vốn định từ chối nhưng nghĩ tới cứ tiếp tục nghẹn trong nha môn cũng không có tác dụng, chi bằng ra ngoài một chút, thay đổi suy nghĩ, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!
Khi ăn trưa, Nhạc phu nhân nói chuyện này với Bàng Mục.
Bàng Mục có hơi do dự nhưng không phản đối,
-“Hiện trong thành không khí nặng nề, các ngươi ra ngoài một chút cũng tốt, có điều mang thêm vài người, chạng vạng ta sẽ tự mình đến đón, các ngươi đừng đơn độc về nhà!”
Vừa dứt lời, hắn lại cảm thấy không ổn, liền đổi chủ ý,
-“Mà thôi, ta xử lý công vụ xong sẽ đi cùng các ngươi....”
Lão thái thái, nói:
-“Ngươi công vụ bận rộn, chúng ta mang thêm nhiều người là được, đừng trì hoãn chính sự.”
-“Ta có chừng mực. Hai ngày này cũng không có đại sự gì, hiện lại đang là thời buổi rối loạn, cẩn thận vẫn tốt hơn!”
Bàng Mục quay sang Yến Kiêu, nói tiếp,
-“Trên núi lạnh, vẫn nên mặc nhiều một chút!”
Yến Kiêu băn khoăn,
-“Sẽ không quấy rầy ngài làm việc chứ?”
Lúc này đang là thời điểm mẫn cảm, các nàng còn lôi kéo quan lão gia ra ngoài chơi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút làm việc không đàng hoàng.
Bàng Mục cười đáp,
-“Sẽ không. Không có manh mối mới, ta cũng chẳng có gì làm!”
Tính ngày, bồ câu đưa thư hẳn cũng sắp trở lại.
Yến Kiêu lúc này mới yên tâm, lại hỏi lão thái thái,
-“Đã đến chùa ngắm hoa, cũng không chỉ đến xem không, nhưng nếu quyên tiền dầu mè gì đó thì ta không có tiền, không biết làm chút thức ăn chay, điểm tâm linh tinh gì đó có được không?”
Làm nhiều có nhiều, sau khi không cần đến phòng bếp lớn nấu ăn, nàng đương nhiên cũng không dùng quá nhiều bạc, hiện vẫn còn ba lượng. Bình thường ăn uống thì không sao, nếu đi quyên thì giống như lấy trứng chọi đá, chi bằng từ đầu không cần phùng má giả làm người mập!
Lão thái thái cười nói:
-“Thắp hương bái Phật vốn là tâm thành tắc linh, ngươi có đi tay không, chẳng lẽ còn có người sẽ đuổi ngươi ra? Ngươi cũng quá cẩn thận rồi, có điều lễ nhiều người không trách. Nghe nói thức ăn chay ở trong chùa không tệ, nếu ngươi mang theo lễ, chúng ta cũng không thể đường đột, trước đưa thiệp, ngày mai ở đó ăn cơm trưa.”
Yến Kiêu và Bàng Mục đều cười.
Có chuyện làm, Yến Kiêu cũng thấy hứng thú, nói thêm vài câu rồi đến phòng bếp nhỏ chuẩn bị.
Vì thiết bị và thời gian có hạn, muốn làm điểm tâm chay cũng không dễ như Yến Kiêu nghĩ, cân nhắc nửa ngày, nàng chỉ có thể làm bánh hạch đào hạt mè và đồng la thiêu.
Chùa Nguyên Sơn tọa lạc trên ngọn núi ở phía đông ngoại thành sáu, bảy dặm, lúc này trời rơi tuyết, càng khó đi, nếu muốn kịp giờ ăn trưa, à không, là sớm bái Phật, bọn họ vào giờ Mão đã phải lên đường, nên hôm nay phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt!
Nhân hạch đào được đặt trong bình kín, đậu đỏ và đậu xanh nấu chín, nghiền thành bột, gói trong giấy dầu.
Vì lần đầu tiên đi chùa bái Phật, Yến Kiêu kích động đến cả đêm ngủ khôn ngon, sáng hôm sau trời chưa tỏ đã thức dậy.
Nàng đem hạt mẹ và nhân hạch đào giã nát, cho vào nước đường đỏ, quấy đều, đợi đặc lại, đổ vào khay, áp chặt, cắt thành khối. Trong lúc chờ bánh hạch đào hạt mè lạnh, nàng lại tiếp tục chuẩn bị đồng la thiêu.
Vùng núi huyện Bình An nhiều cỏ, nuôi bò sữa cũng không ít, Yến Kiêu sau khi quen thuộc địa hình, liền tìm một hộ, đặt hàng bọn họ mỗi sáng sớm đều đưa sữa đến, nàng còn lôi kéo Nhạc phu nhân uống sữa cùng mình.
Vì không có dặn trước, hôm nay chỉ mang đến số lượng như thường ngày, nàng đành nhịn đau, hi sinh không uống.
Nhưng vì không có chảo, từ đầu nàng không khống chế tốt độ lửa, bị nát hoặc cứng rất nhiều, đau lòng vô cùng, đến sau quen tay mới làm ra những cái bánh tròn vo vàng tươi đáng yêu....
Lão thái thái đẩy cửa đi vào, oán trách,
-“Ta cứ nói sao lại có động tĩnh. Ta vốn định kéo ngươi ra ngoài thư giãn, không ngờ lại khiến ngươi bận rộn mệt nhọc như thế, làm ta thấy bất an!”
Một bàn tràn đầy như thế, đứa nhỏ này hẳn là không được ngủ đủ giấc.
Yến Kiêu nhanh nhẹn lấy bánh trong nồi ra, cười nói:
-“Xem ngài nói kìa, ta là khó được ra ngoài đi chơi, nên mới cao hứng ngủ không được!”
Lão thái thái ngẩn ra,
-“Ngươi trước kia?”
Yến Kiêu thành thật,
-“Bận quá!”
Nàng thực sự rất bận. Lúc nàng học tiểu học, ba mẹ ly hôn, đường ai nấy đi, tiền sinh hoạt phí cho nàng cũng đứt quãng, sau thì cắt luôn, ngay cả người cũng không thấy đâu.
Ông bà ngoại nuôi nấng nàng chỉ là công nhân về hưu, kinh tế không mấy dư dả. Vì muốn giảm bớt gánh nặng trong nhà, nàng ra sức đọc sách, nhảy liền mất cấp, kỳ nghỉ cũng làm công khắp nơi, khi lên đại học còn cùng lúc kiêm mấy chức, cả người như con thoi, không có thời gian nghỉ ngơi chứ đừng nói là đi chơi.
Sau khi nàng trở thành pháp y, mới biết bận rộn trước kia chưa là gì, có thể dành chút thời gian để ăn ngon chính là tiêu khiển duy nhất, du lịch chỉ là mơ ước.
Lão thái thái nghe vậy, thổn thức thật lâu, vô cùng đau lòng cho nàng!
Yến Kiêu lại có chút ngượng ngùng,
-“Chịu đựng một chút thì tốt rồi, có câu trời giáng sứ mệnh…”
Lão thái thái bật cười, xắn tay áo muốn hỗ trợ nàng.
Yến Kiêu không thể nói động nàng, đành phải sai nàng dùng giấy dầu bao bánh hạch đào hạt mè, chỉ là chút việc vặt, không quá mệt nhọc.
Chốc lát sau Bàng Mục mang theo mùi thức ăn đi tới, Yến Kiêu hít hít cái mũi, cười nói:
-“Thịt lừa nướng và bánh hấp thịt bằm, hợp với món cháo đang hầm trên bếp....”
Bàng Mục bật cười,
-"Cái mũi của ngươi sắp sánh bằng của lão Đồ rồi!”
Yến Kiêu đắc ý,
-“Thịt lừa nướng của nhà này là nhất tuyệt, hương vị độc đáo, ngửi cái liền biết!”
Bàng Mục chủ động đi bày chén đũa, thấy hai người còn chưa xong việc, cũng muốn hỗ trợ.
Yến Kiêu đồng ý, nhưng sau khi thấy hắn bóp nát hai cái bánh, liền nhịn không được, giơ tay đánh lên vai hắn hai cái,
-“Ngài mau buông tay đi....”
Cứ như thế, chỉ sợ hôm nay bọn họ sẽ mang một hộp bánh vụn ra cửa.
Bàng Mục tự nhận da dày thịt béo, bị đánh cũng chỉ cười ngây ngô,
-“Nhìn nàng làm nhẹ nhàng, ta cho rằng đơn giản lắm chứ!”
Thịt lừa nướng ngoài giòn trong mềm, lão bản lại phúc hậu, cho thịt lừa thật nhiều, ngẫu nhiên cắn trúng miếng gân, vừa giòn vừa dai, cực ngon miệng. Bánh hấp thịt bằm bên ngoài còn rải hạt mè, bôi dầu nướng vàng, ăn vào giòn tan. Lại uống thêm mấy ngụm cháo, cực kỳ thỏa mãn....
Yến Kiêu làm không ít điểm tâm, mỗi thứ đều để lại một chút!
Bàng Mục ăn xong, đi dạo một chút, quen cửa quen nẻo mà thẳng tới phòng bếp nhỏ, chỉ vào đồng la thiêu, nói:
-“Mùi vị thật đặc biệt, cũng là món ăn ở quê nhà của nàng?”
-“Xem như vậy đi.”
Yến Kiêu nghĩ nghĩ, bổ sung,
-“Là do danh nhân đề cử!”
Bàng Mục thuận miệng hỏi:
-“Cái gì danh nhân?”
Yến Kiêu cười thần bí,
-“Lam mập mạp.”
Bàng Mục:
-“Cái gì mập mạp?”
Hắn chỉ biết người có tròng mắt màu lam, chẳng lẽ còn có da thịt màu lam?
Yến Kiêu cười mà không nói.
Nàng vốn định cưỡi ngựa lại bị Bàng Mục ngăn lại,
-“Chưa nói trời lạnh, đại tuyết khó đi, các ngươi người ngựa đều không đủ kinh nghiệm, không được!”
Đối mặt vấn đề nguyên tắc, ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm túc, không cho bất kỳ thương lượng.
Lão thái thái cũng khuyên,
-“Đúng vậy, hảo hài tử, ngã ngựa cũng không phải chuyện đùa. Nghe lời, hai mẹ con chúng ta cùng ngồi xe.”
Yến Kiêu cũng không phải người không biết nặng nhẹ, lập tức đáp ứng!
Bàng Mục lại nói:
-“Nếu muốn dắt ngựa đi rong, dắt ra cho đi sau xe cũng được....”
Yến Kiêu vui mừng ra mặt, cảm kích cười với hắn, nàng cũng là sợ tiểu bạch mã nghẹn hỏng thôi....
Bàng Mục lại mang theo ý cười, nói:
-“Chỉ là không biết nó có nguyện ý đi theo nàng hay không?”
Yến Kiêu ngẩn ra,
-“Nó thích ta như vậy, sau có thể không đi theo ta?”
Sau đó, nàng bị vả mặt. Tiểu bạch mã nhìn thấy nàng, đúng là rất vui vẻ, nhảy qua nhảy lại, còn thè lưỡi liếm tay nàng. Nhưng khi nàng mở cửa chuồng ngựa, tiểu bạch mã chỉ chạy ra hai bước liền dừng lại, sau đó xoay người, như tia chớp vọt trở về, còn vô cùng hiểu chuyện mà đá cửa chuồng lại.
Yến Kiêu….
Tiểu bạch mã hắt xì mấy cái: 'đông chết ngựa mà. Nó vẫn còn nhỏ, thời tiết này không cần đi ra ngoài.'
Dọc theo đường đi, Bàng Mục và lão thái thái đều cười không ngừng, khiến Yến Kiêu vừa xấu hổ vừa tức giận, đành kiếm cớ nói sang chuyện khác,
-“Sao hôm nay không thấy Tề đại nhân?”
Phía sau có bốn hộ vệ đi theo, rất quen mặt nhưng không có Tề Viễn.
Bàng Mục thần sắc như thường,
-“Lão Đồ bận rộn, không rảnh để lo cho nha môn, chỉ để một mình Liêu tiên sinh, ta không yên tâm, bảo lão Tề giữ nhà!”
Yến Kiêu và Tề Viễn mà hợp lại, chung quanh liền không an tĩnh, khó có lúc ra ngoài giải sầu, vẫn nên thôi đi.
Yến Kiêu cũng chỉ thuận miệng hỏi, thành công chuyển đề tài liền thôi, vén mành, nhìn khung cảnh bên ngoài.
Tuyết rơi cả đêm, lúc này không khí rất lạnh, đưa mắt nhìn quanh đều là một vùng trắng xóa. Càng ra ngoài thành, càng có nhiều cây tùng dại, băng tuyết đọng trên cành, động lòng người.
Yến Kiêu dùng sức hít mấy ngụm không khí mang theo hương tùng mát lạnh, Bàng Mục thì dùng roi ngựa chỉ vào dãy núi xa xa, giới thiệu với nàng.
Đi chốc lát, Yến Kiêu nhìn thấy những chấm vàng trên đỉnh núi, hưng phấn hỏi:
-“Có phải là hoa mai không?”
Bàng Mục hiếm thấy nàng có biểu tình như vậy, mỉm cười gật đầu,
-“Đúng vậy. Trước khi chùa Nguyên Sơn thành lập, trên núi đã có hoa mai, về sau các đời phương trượng lại trồng thêm rất nhiều, hiện giờ ở trên núi có hơn hai ngàn gốc.”
Hắn nói tới đâu, Yến Kiêu lại oa một tiếng tới đó, phối hợp rất tốt, khiến bốn thị vệ đi sau cũng cười thầm.
Trí Viễn phương trượng chùa Nguyên Sơn là một trung niên nam tử mập mạp, ước chừng bốn mươi tuổi, mặc áo bông màu xanh hơi bạc màu, vì trời lạnh nên hai má và chóp mũi đều đỏ rực, nhìn rất bình dân.
Hình tượng mảnh khảnh như trúc, tiên phong đạo cốt trong lòng Yến Kiêu lập tức tan vỡ.
Hai bên thi lễ với nhau, Trí Viễn phương trượng mời bọn họ đi vào, còn dâng lên trà lúa mạch nóng hôi hổi, ngay cả bình trà cũng tròn tròn mập mập. Lúa mạch xào trước tỏa mùi thơm ngào ngạt, nấu cùng nước sôi lại thêm phong vị khác, giản dị y như con người hắn.
Yến Kiêu nhấp một ngụm, hai mắt sáng lên: thơm quá. Tức khắc liền tràn ngập hảo cảm đối với phương trượng.
Vừa ngẩng đầu lên, thấy Trí Viễn phương trượng đang mỉm cười nhìn nàng, nói:
-“Đây là vị Yến ngỗ tác nhiều lần lập kỳ công sao?”
Yến Kiêu vội khiêm tốn nói không dám. Nàng cứ tưởng đối phương sẽ giống như những người khác, nói mấy lời nịnh hót, nào ngờ vị phương trượng này lại đứng dậy, đi đến bên tủ ở góc tường lục lọi một hồi, mang ra một cái khay chất đầy đậu phộng, hạt dưa, hạt bí, hạt hướng dương…
Yến Kiêu vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, giống như hiểu vì sao hắn ở nơi ăn uống hạn chế mà có hình thể như vậy!
Trí Viễn hòa thượng cũng vui vẻ bày đồng la thiêu và bánh hạch đào hạt mè nàng mang đến ra bàn, rất có tư thế chuẩn bị mở tiệc trà.
Hạt hướng dương giòn, hạt bí vô cùng thơm, hạt dưa tẩm chua chua ngọt ngọt, còn là vị xí muội. Yến Kiêu chợt hiểu vì sao lão phu nhân lại muốn ở đây ăn trưa....
Uống xong một bình trà, Trí Viễn hòa thượng mới cảm thấy mỹ mãn, vỗ tay đứng lên, trịnh trọng hành lễ với Yến Kiêu,
-“Nữ thí chủ sau này hãy tới thường xuyên.”
Sau lưng hắn là mâm điểm tâm đã trống không!
Yến Kiêu nhìn hắn, trịnh trọng đáp lễ,
-“Nhất định, nhất định!”
Ăn uống no đủ, người cũng ấm hơn, mọi người liền cùng nhau ra sau núi ngắm hoa.
Trí Viễn phương trượng vui vẻ nói:
-“Bần tăng còn phải tụng kinh, sẽ không đi, mời các vị cứ tự tiện, khi trong viện gõ chuông, đừng quên trở lại ăn cơm.”
Lúc này, Yến Kiêu đã có thể bày ra vẻ mặt nghiêm túc thong dong ứng đối,
-“Phương trượng, thỉnh!”
Lên núi tuyết ngắm cảnh đã là việc vui, lúc này còn đẹp hơn khi cả núi nở đầy hoa mai vàng, ngay cả không khí lạnh băng cũng nhiễm hương hoa.
Yến Kiêu không có tài văn chương nhưng nhìn tình cảnh này cũng cảm thấy lòng tràn đầy kích động lại không chỗ phóng thích, nếu có thể vẽ tranh hay làm thơ thì quá tốt, liền cảm khái nói:
-“Nếu Liêu tiên sinh cũng ở đây thì tốt rồi!”
Bàng Mục… Hắn không muốn nghe.
Có lẽ vì thời tiết lạnh, vừa rồi lại uống nhiều nước trà, ngắm hoa một lát, Yến Kiêu liền muốn đi trút bầu tâm sự. May là hôm nay có Nhạc phu nhân đi cùng, nếu không một màn nghĩ lại mà kinh trước kia sẽ phải tái diễn.
Nàng đi đến cạnh lão thái thái, nhỏ giọng nói vài câu, lão thái thái cười vỗ vỗ tay nàng, chỉ vào một ngôi nhà tranh như ẩn như hiện ở phía xa,
-“Ở nơi đó đó!”
Yến Kiêu vui mừng nói:
-“Làm phiền ngài ở trong đình đợi ta, ta đi một chút rồi về.”
Bàng Mục theo bản năng hỏi:
-“Ngươi muốn đi hái hoa? Đường núi khó đi, vẫn nên để ta đi thay nàng....”
Yến Kiêu làm ngơ, chân bước nhanh hơn.
-“Yến cô nương?” Thấy nàng không nói năng gì, Bàng Mục đuổi theo, lại lão nương nhà mình ngăn lại.
Yến Kiêu vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe lão thái thái giải thích,
-“Ngươi đúng là ngốc tử, không có mắt nhìn, cô nương người ta cần trút bầu tâm sự…”
Nàng liền lảo đảo, mặt nóng bừng lên. Lão thái thái, đừng nói nhi tử ngài, nhìn lại mình trước đi. Đến khi nào nàng mới có thể an tĩnh mà đi ngoài ở nơi dã ngoại đây chứ!
Chung quanh phòng vệ sinh đều có cây mai, vô cùng kín đáo, xuyên qua trần nhà cao cao còn có thể thấy hoa mai xinh đẹp, có thể nói là nhà vệ sinh năm sao.
Yến Kiêu tâm tình phức tạp giải quyết xong vấn đề cá nhân, dùng xà bông thơm và nước ở trong góc rửa tay rồi đi ra ngoài, lập tức bị hoảng sợ.
Ngoài cửa lại có hai nam nhân. Không biết hai người này đến đây từ lúc nào, nhìn thấy nàng đi ra đều cười hắc hắc đầy quái dị, chăm chú nhìn nàng, còn quét tới quét lui.
-“Tiểu nương tử, một mình thưởng mai chẳng phải sẽ mất hứng sao?”
-“Đúng vậy, chi bằng để các huynh đệ cùng đi với nàng!”
Những lời kịch cũ kỹ này thực sự là nghe không nổi, Yến Kiêu không muốn để ý tới, chỉ nghĩ xem lúc nãy mình có bị rình coi hay không, đến khi xác định ngoại trừ trần nhà trống thì không có khe hở nào khác, liền nhẹ nhõm thở ra.
Yến Kiêu không chút khách khí, mắng,
-“Cút!”
Sau đó xoay người rời đi. Lưu manh thời nào cũng có, nàng gặp nhiều rồi, đương nhiên sẽ không giống nữ tử cổ đại bị đùa giỡn liền thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết!
Hai người kia liếc nhau, càng thêm hứng thú, một trước một sau vây quanh nàng, còn giang hai tay, háo sắc nói:
-“Tính tình thật cương liệt!”
Yến Kiêu toàn thân nổi da gà, ôm cánh tay run run.
Hai người kia lại cho rằng nàng sợ, cười càng thêm càn rỡ, một người còn đưa tay muốn sờ mặt nàng.
Yến Kiêu cười lạnh một tiếng, túm chặt ngón tay hắn, hung hăng bẻ quặp lên trên, lại nhấc chân, đầu gối thúc vào chỗ bí hiểm của hắn.
Người nọ lập tức kêu thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, ngã xuống đất, tay che đũng quần.
-“Nhị đệ!”
Người còn lại không ngờ nàng xuống tay dứt khoát tàn nhẫn như thế, nhất thời có chút ngây người, sau khi lấy lại tinh thần liền dữ tợn nói,
-“Tiểu tiện nhân không biết sống chết, ngươi có biết chúng ta là ai không?”
Còn giơ tay lên muốn đánh nàng....
Yến Kiêu tránh qua một bên, ánh mắt vui vẻ, chỉ vào sau lưng hắn,
-“Ta không biết các ngươi là người nơi nào nhưng biết hắn là ai?”
Bàng Mục nghe được động tĩnh chạy tới, không nói một lời, hai tay túm lấy cổ áo người nọ, nâng lên quá đầu, ném hắn ra ngoài.
Người nọ ngã mạnh trên tuyết, không rên một tiếng đã ngất xỉu.
Người còn lại biết mình đã gặp phải thứ dữ, quên cả đau, lòm còm bò dậy, run đến răng va lộp cộp nhưng vẫn mạnh miệng nói:
-“Ngươi, ngươi đừng tới đây. Ngươi biết cha ta là ai không?”
Bàng Mục bước đến trước mặt Yến Kiêu, tỉ mỉ xem xét, lo lắng hỏi:
-“Ta đến chậm, không có việc gì chứ?”
Yến Kiêu lắc đầu, chỉ vào người nọ, cười nói:
-“Ta không sao, nhưng hắn thì có!”
Thấy nàng không giống như bị dọa sợ, tảng đá trong lòng Bàng Mục rơi xuống, lại tự trách,
-“Ta nên đi theo....”
Yến Kiêu trừng hắn,
-“Ngài nói gì?”
Ta không cần mặt mũi sao?
Bàng Mục cười với nàng, quay đầu, lạnh lùng nói với người kia,
-“Cha mình còn không nhận ra, lại có mặt mũi đi hỏi người khác?”
Yến Kiêu bật cười thành tiếng.
Người nọ sửng sốt, hồi lâu mới phụt hồi tinh thần, mặt bầm như gan heo,
-“Hỗn trướng!”
Đúng lúc này có mười mấy người vừa hô vừa chạy về phía này,
-“Thiếu gia!”
Có người mắt sắc, từ xa nhìn thấy hai đăng đồ tử nằm trên đất, chưa kịp cao hứng lại phát hiện thiếu gia nhà mình bị đánh, đồng thời biến sắc.
-“Người nào?”
-“Dám đụng đến thiếu gia nhà ta, đảm bảo ngươi không biết bản thân mình chết thế nào?”
Nam tử vừa rồi còn sợ hãi không thôi, nhìn thấy đám người này, như có chỗ dựa vào, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào ba người Bàng Mục, nói:
-“Đánh chết bọn họ cho ta!”
Nói xong lại sửa lời,
-“Tiểu nương tử kia giữ lại, đánh chết lão bà cùng nam nhân kia thôi!”
Yến Kiêu sửng sốt, theo bản năng nhìn Bàng Mục, quả nhiên thấy mặt hắn trầm như nước.
Lão thái thái nhổ một cái, lôi kéo Yến Kiêu lui ra sau,
-“Không biết nhà nào lại dạy súc sinh như thế?”
Bàng Mục trầm mặt tiến lên nghênh địch, như cọp xông vào bầy dê, đi đến đâu, tiếng kêu rên vang lên không ngừng tới đó, mười mấy người kia không đủ cho hắn đánh một quyền. Hắn ngày sau chết thế nào không biết, lại biết ngày chết của đám người này là lúc nào?
Thiếu gia kia không ngờ gặp trúng cao thủ, ngây người đến mức bị Bàng Mục nắm cổ áo nhấc lên giữa không trung mới hoàn hồn, liều mạng giãy dụa,
-“Ngươi không thể đụng tới ta, cha ta là Triệu Quang Diệu Triệu đại thiên nhân!”
Bàng Mục không nói hai lời, bóp cằm hắn, lại nhìn đám người đang ngã trái ngã phải trên đất, trầm giọng quát,
-“Bảo Triệu Quang Diệu lăn tới Thập lý đình dưới chân núi chờ ta.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 40
Triệu Quang Diệu nhận được tin tức, vỗ án, cả giận nói:
-"Người nào lớn mật như thế, dám thương tổn con ta!"
Lại giơ chân đá gã sai vặt báo tin,
-"Các ngươi làm ăn thế nào thế! Nhiều người như vậy lại không bảo hộ được thiếu gia, khiến người ta khinh Triệu gia ta?"
Hắn chưa đến năm mươi tuổi, lại bảo dưỡng tốt, một chân đã đá văng gã sai vặt ra ngoài, rơi xuống đất, hộc máu, cứ thế mà hôn mê.
Mấy hạ nhân khác đều cúi đầu, không dám nhiều lời, thân mình run run.
Triệu Quang Diệu hung hăng phát hỏa một trận, tâm tư chợt động, gọi tâm phúc tiến vào,
-"Lấy danh thiếp của ta, lập tức đến nha môn truyền lời, nói ta không đành lòng bá tánh chịu khổ, nguyện ra tiền mở thiện đường, thư viện nhưng hai khuyển tử thay ta ra ngoài tìm đất, lại vì hiểu lầm mà bị kẻ bắt cóc đả thương, mong Huyện lệnh đại nhân giáp mặt nói chuyện."
Tâm phúc kia chần chờ một lát, cẩn thận nói:
-"Lão gia, chúng ta lúc trước tặng rất nhiều lễ nhưng vị huyện lệnh tân nhiệm này lại rất không biết điều, ngay cả tiệc trung thu của lão gia cũng không chịu lộ diện, nói như thế, có thể thành sao?"
Triệu Quang Diệu cười lạnh, không để bụng, xoay tay nói:
-"Hừ, ta đã trải qua ba đời huyện lệnh, có tên nào lúc đầu không ra vẻ nhưng cuối cùng cũng đều giống như chó, mắc ta sai phái. Người này xác thực khó giải quyết một chút, đến đây đã gần ba tháng nhưng chưa tham gia cái tiệc nào, nhưng thế thì đã sao? Ta không tin hắn thật làm bằng sắt, đối mặt với núi vàng núi bạc mà không động tâm."
Nếu đã là mềm cứng không ăn, vậy thì lần này hắn cầu tới cửa, hắn cũng không tin có cơ hội ra giá cao như thế, huyện quan chó má kia còn không động tâm. Nghe nói từ trong kinh tới, rất có địa vị thì đã sao? Nếu thực sự có bản lĩnh thì đã không từ kinh thành đến huyện Bình An nghèo túng này làm một huyện quan nho nhỏ.
Triệu Quang Diệu một đường giục ngựa chạy nhanh, rất mau đã đến Thập lý đình, từ xa nhìn thấy mấy thị vệ mang đao vây quanh người ngồi trong, tuy không nhìn rõ mặt nhưng khí thế này, e là không phải người thiện lương. Hắn thít chặt cương ngựa, thầm nghĩ huyện Bình An khi nào có sát thần thế này mà trước đó hắn một chút tiếng gió cũng không nghe được.
Có câu oan gia nên giải không nên kết, khi Triệu Quang Diệu xuống ngựa, đã thay bằng khuôn mặt áy náy tươi cười,
-"Vị tráng sĩ này, nghe nói hai khuyển tử không nên thân của lão phu va chạm quý quyến, trong lòng thấp thỏm, đặc biệt tự mình tới bồi tội...."
Nói xong còn ra hiệu tùy tùng mang lên một cái hộp thật nặng, mở ra, bên trong là bạc trắng bóng chói mắt.
Bàng Mục nhướn mày, nói với thị vệ,
-"Ta đã lâu chưa từng thấy nhiều vàng thật bạc trắng như thế, hai mắt sắp mù luôn rồi!"
Mọi người cười vang, cũng mồm năm miệng mười phụ họa.
Triệu Quang Diệu âm thầm cười nhạo, ngoài mặt lại bất động thanh sắc nhìn chung quanh, thấy không một bóng người, không khỏi lo lắng,
-"Mong tráng sĩ trả hai bọn họ cho ta, ta sẽ mang về quản giáo thật nghiêm!"
Thị vệ bên người Bàng Mục cười nhạo,
-"Quản giáo? Chỉ sợ càng dạy càng hư. Nhắc tới mới nói, nếu chủ nhân nhà ta không gọi, ngươi sẽ đến sao?"
Bàng Mục làm bộ làm tịch mắng,
-"Tiểu Bát, không thể vô lễ!"
Lại quay sang cười nói với Triệu Quang Diệu,
-"Hai nhi tử của lão trượng mở miệng liền hỏi ta có biết cha hắn hay không? Thật buồn cười, ta sao biết được. Nhưng cũng không nỡ cô phụ ý tốt muốn giới thiệu của hắn, vì thế mới mời ngươi tới. Có lẽ chúng ta diện mạo đáng sợ, chỉ nói vài câu, lệnh lang và mấy tùy tùng đều khai ra quá khứ đã chiếm đoạt ruộng tốt, khinh nam bá nữ, đánh gϊếŧ mạng người. Ta nhát gan, sợ xảy ra bất trắc, lại sợ lệnh lang chờ tôn giá lâu mà nhiễm phong hàn, nghĩ nghĩ liền sai người hộ tống hắn đến nha môn. Nha môn thủ vệ nghiêm ngặt, an toàn nhất, ta cũng an tâm mà ngươi cũng không cần lo lắng!"
Tươi cười trên mặt Triệu Quang Diệu lập tức suy sụp, ánh mắt cũng không nhu hòa. Hắn sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu có người không nể mặt hắn.
Hắn thẳng lưng, đi đến, ngồi xuống đối diện Bàng Mục, cười lạnh nói:
-"Không biết các hạ là thần thánh phương nào, hẳn là mới tới nơi này, có rất nhiều chuyện còn chưa rõ, lão phu bất tài, ở nơi này có bạc lại có thể diện, không bằng..."
Mấy lời này, Bàng Mục đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, có rất nhiều người còn nói êm tai hơn Triệu Quang Diệu nhiều nhưng hắn lại không để mình bị đẩy vòng vòng, cười lạnh nói:
-"Không cần nhiều lời. Ta từ trong bụng mẹ ta chui ra, là người không thích rượu mời mà thích uống rượu phạt!"
Khi hắn mang binh đi đánh giặc, ngay cả thánh chỉ còn có thể thỉnh thoảng không nghe theo, làm sao đặt lão già này vào mắt?
-"Tiểu tử không biết trời cao đất dày!"
Khiêu khích trắng trợn như thế, Triệu Quang Diệu sao có thể nhịn,
-"Rượu phạt này, không phải người nào cũng có thể nuốt trôi!"
Bàng Mục cười nhạo, thong thả đứng dậy,
-"Ta có thể uống rượu phạt, cũng không phải người như ngươi đến phạt ta!"
Vốn còn có chút hoài nghi, nhưng đối mặt vừa thử, Triệu Quang Diệu liền lộ bộ mặt thật, hắn cũng không cần cố kỵ gì?
-"Ngày ngắn đêm dài, người trong nhà chờ cũng đã sốt ruột rồi!" Bàng Mục nói xong, xoay người nhảy lên ngựa."
-"Làm càn!"
Triệu Quang Diệu tức đến râu tóc đều run lên, vội vàng đuổi theo, lại thấy mấy con ngựa kia đều là thần mã, vượt xa bảo mã của hắn, bốn gót sắt nhịp vài cái, chớp mắt đã cách xa vài chục trượng, sao có thể đuổi kịp, hắn còn bị ngựa của đối phương đá tuyết bùn văng đầy người, chật vật không chịu nổi.
Chạy một đoạn, Tiểu Bát hỏi:
-"Đại nhân, có cần sai người nhìn chằm chằm Triệu gia không?"
-"Cũng được!"
Trở về nha môn, ngựa chưa ngừng hẳn, Bàng Mục đã nhảy xuống, sải bước đến nhị đường, quả nhiên thấy Yến Kiêu đã chờ sẵn ở đó.
Thấy hắn hoàn hảo không thương tổn gì trở về, Yến Kiêu nhẹ nhàng thở ra.
Bàng Mục cởϊ áσ khoác, ném cho người hầu, cười nói:
-"Hiện giờ bổn huyện là địa đầu xà, ngươi chẳng phải lo lắng vô ích?"
Yến Kiêu bật cười.
Bàng Mục ngồi xuống, cũng ra hiệu cho mọi người cùng ngồi, hỏi:
-"Có khai được gì không?"
Liêu Vô Hà cau mày, đẩy một chồng chứng dày đi qua,
-"Nhiều không đếm xuể, nhỏ thì lấy đồ không trả tiền, lớn thì chiếm đoạt ruộng tốt, khinh nam bá nữ, tập mãi thành thói quen, rất nhiều việc chính bọn họ cũng không nhớ hết. Lưu bộ đầu còn đang thẩm vấn, e là mấy ngày mấy đêm cũng nói không xong. Có điều đã dính mấy mạng người..."
Hắn rút một hồ sơ, đặt lên trên cùng,
-"Lão đại Triệu Văn năm năm trước từng xâm phạm một nữ tử, nàng kia không chịu được nhục nên đã treo cổ tự vẫn, vị hôn phu của nàng tìm tới cửa đòi công đạo lại bị đánh gãy chân, người hai nhà bẩm báo nha môn, thế nhưng sự việc cuối cùng lại bị chìm xuồng. Sau bọn họ còn bị đoạt ruộng tốt, sinh kế bị chặt đứt, hai lần ẩu đả, vết thương không kịp trị liệu mà chết. Ta đã tra qua, hồ sơ vụ án này thậm chí còn không có!"
Bàng Mục lật xem khẩu cung và lời chứng, càng xem càng giận, ánh mắt như phun lửa,
-"Nhiều án như vậy, quan phụ mẫu địa phương là bị mù hay bị điếc? Huyện lệnh tiền nhiệm không đoan không chính, thực sự đáng chết!"
Dù Triệu gia gia tài bạc triệu, có tranh chấp có thể giải quyết theo cách riêng nhưng nếu đã vi phạm pháp luật thì việc công phải xử theo phép công. Hắn cứ tưởng huyện lệnh tiền nhiệm chỉ vô dụng, nào ngờ càng tra càng lộ, không phải vô dụng mà là mở to mắt giải mù, đóng cửa lại làm thổ hoàng đế!
Bàng Mục đen mặt nói:
-"Ta sẽ viết tấu chương cho Thánh nhân, chém đầu răn chúng. E là tri phủ cũng không trong sạch!"
Huyện Bình An trực thuộc quản lý của Đô Xương phủ, cùng châu cùng cấp, địa vị và phân lượng không cần nói cũng biết, nơi này xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ tri phủ một chút tiếng gió cũng không nghe được?
-"Đó là đương nhiên!"
Liêu Vô Hà gật đầu, lại hỏi,
-"Nghe Yến cô nương nói, đại nhân đã gặp Triệu đại thiện nhân, thấy thế nào?"
Bàng Mục khinh thường đáp,
-"Chỉ là hàng người mua danh chuộc tiếng. Đúng rồi, còn phải phiền tiên sinh tra lai lịch của Triệu Quang Diệu kia, nghe nói lúc trước hắn cũng chỉ là phú hộ tầm thường, phúc hậu lại biết bổn phận, nhưng hôm nay ta thấy hắn hơi thở vững vàng, bước đi hữu lực, hiển nhiên là biết công phu...."
Mọi người vô cùng kinh ngạc,
-"Biết công phu à?"
Yến Kiêu vội nói:
-"Lúc trước Quách ngỗ tác nói Triệu Quang Diệu luôn nói mình lúc trẻ ra ngoài mua bán nhỏ, nhân cơ duyên xảo hợp mà kiếm được vài mối lớn, mới dần dần phất lên, không ai biết hắn có công phu...."
Nhưng nếu Bàng Mục đã nói thế,chắc chắn không sai.
Bàng Mục trầm ngâm nói:
-"Mời Quách ngỗ tác đến đây."
Không lâu sau, Quách ngỗ tác đi đến, Bàng Mục liền kêu hắn nói hết những gì hắn biết về Triệu Quang Diệu.
Quách ngỗ tác không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn nói hết những gì hắn biết,
-"Khi hắn về quê, ta vẫn còn ở nhà đọc sách, nhớ rõ lúc đó rất oanh động. Mấy năm qua hắn vẫn luôn hậu đãi quê nhà, xây cầu làm đường, phụng dưỡng góa bụa, bá tánh không ai không nói tốt về hắn. Cho dù hai Triệu công tử hỗn trướng bất kham, bá tánh cũng chưa từng giận chó đánh mèo lên người Triệu Quang Diệu, còn tiếc hận hắn không người nối nghiệp, cho nên khí tiết tuổi già khó giữ được!"
Tề Viễn:
-"Ta xưa nay không tin cái gì đại thiện nhân, thường người càng tỏ ra quân tử càng có mờ ám!"
So với chân tiểu nhân, hắn càng ghét ngụy quân tử hơn.
Quách ngỗ tác liếc hắn,
-"Nhưng nhiều năm qua, Triệu Quang Diệu trừ dạy con vô phương, xác thực không có gì khác đáng lên án!"
Bàng Mục giơ tay ngăn Tề Viễn đang muốn nói, hỏi Quách ngỗ tác,
-"Triệu Quang Diệu biết võ?"
Quách ngỗ tác sửng sốt,
-"Không thể nào, trước giờ không nghe nói."
Mọi người liếc nhau, càng thêm cảm thấy khả nghi. Luyện võ cường thân kiện thể, vốn là chuyện mà nam nhân đều yêu thích, lại thêm mấy năm trước chiến loạn không ngừng, mọi người càng chuộng võ, việc biết công phu cũng không cần phải giấu!
Bàng Mục mơ hồ cảm thấy mình đã bắt được gì đó, liền nói:
-"Liêu tiên sinh!"
Liêu Vô Hà hiểu ý, vội chắp tay nói:
-"Thuộc hạ hiểu, sẽ đi ngay...."
Nói xong liền đi lật xem hộ tịch năm đó.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, dù không chắc Triệu Quang Diệu có liên quan tới liên hoàn án lần này, nhưng Bàng Mục cũng quyết định nhân cơ hội này mà trừ bỏ khối u ác tính Triệu gia.
Triệu Quang Diệu cũng không ngồi chờ chết, trầm mặt nhìn theo phương hướng đoàn người Bàng Mục rời đi, phân phó tâm phúc,
-"Ngựa của bọn họ đúng là thần câu, nếu đã nhìn thấy tất nhiên sẽ không quên, ngươi mau vào thành tìm Hàn Lão Tam, miêu tả tỉ mỉ mấy con ngựa kia."
Hàn Lão Tam là dân cờ bạc lâu năm, đồ vật đáng giá cũng biết không ít, quan hệ lại rộng, tinh tức linh thông, thường xuyên bị người của hắn đến moi tin, chỉ cần tìm được ngựa, còn lo không tìm thấy người?"
Triệu Quang Diệu về tới nhà, gã sai vặt được sai đến nha môn tìm hiểu tin tức của Triệu Văn, Triệu Võ, thấy sắc mặt hắn tệ hơn cả lúc rời đi, nơm nớp lo sợ, không dám tiến lên.
Triệu Quang Diệu lạnh giọng quát:
-"Nói!"
Gã sai vặt vội quỳ xuống, run run nói:
-"Hồi, hồi lão gia, hai vị thiếu gia và các tùy tùng đều bị giam vào ngục, tiểu nhân dùng mọi thủ đoạn cũng không thể gặp mặt một lần!"
Thấy Triệu Quang Diệu trán nổi gân xanh, hắn vội dập đầu thật mạnh, thanh âm nức nở nói tiếp,
-"Lão gia, thực sự không phải tiểu nhân không tận tâm mà sau khi huyện lệnh tân nhiệm đến, tình cảnh liền khác trước, tất cả tai mắt của chúng ta đều bị loại trừ, trên dưới trong ngoài kín như một cái thùng sắt, một giọt nước cũng không thể tiến vào!"
Triệu Quang Diệu đưa danh thiếp đến cũng liên tục bị từ chối, hắn đương nhiên biết huyện nha bây giờ nghiêm ngặt cỡ nào, vì thế cũng không giận chó đánh mèo, hung hăng quát lớn,
-"Cút!"
Gã sai vặt như được đại xá, dập đầu hai cái, sau đó vội vàng chạy đi.
Triệu Quang Diệu đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt trầm như nước, ánh mắt chợt lóe, hô to với bên ngoài,
-"Người tới, bút mực hầu hạ, đợi ta viết thư xong, lập tức đưa tới phủ nha Đô Xương phủ."
Chỉ là một huyện quan nhỏ bé liền càn rỡ như thế, muốn một tay che trời sao? Nếu đã thế, ta cho ngươi khỏi làm huyện lệnh luôn.
Nha môn bận việc lu bù nhưng Yến Kiêu lại rảnh, nàng liền đi mua hai cái đầu heo, chia ra làm hong gió và thịt khô, treo đầy xà nhà.
Nàng còn để dành một miếng thịt ba chỉ ngon nhất, băm nhỏ, còn thêm trứng gà và đậu hũ giã nhuyễn, vo thành viên tròn, cho vào nồi chiên vàng, sau đó chậm rãi nấu cùng nước xương hầm. Nàng quen dùng cà rốt nhưng Đại Lộc triều không có, đành dùng đậu hũ thay thế!
Nhạc phu nhân nghe động tĩnh trong bếp, liền đi tới, thấy nàng nhanh nhẹn bằm thịt, vo viên, chiên rồi lại nấu, hứng thú hỏi:
-"Đây là đầu sư tử phải không?"
Yến Kiêu hạ bớt lửa, cười nói:
-"Cũng không hẳn. Ta tự mình trộn mùi vị lung tun, không thể sánh với đầu bếp chân chính, không dám nhận là đầu sư tử, chỉ gọi là thịt viên hầm thôi!"
Lão thái thái bật cười,
-"Tên này nghe chất phác lại thú vị, vừa nghe liền biết đó là gì?"
Hít hít cái mũi, nói tiếp:
-"Ta thấy mùi vị rất được. Cái gì mà đầu bếp lớn với không, đều là làm dâu trăm họ, chẳng lẽ đầu bếp làm gì đó, mọi người đều thích ăn sao? Còn quán nhỏ ven đường thì không người hỏi thăm? Chúng ta ăn thấy ngon thì đó là ngon. Ta thấy ngươi chính là một đầu bếp giỏi!"
Yến Kiêu che mặt cười ngượng ngùng,
-"Ngài chỉ dỗ ta...."
Lão thái thái nghiêm trang nói:
-"Đúng là dỗ ngươi đó, khen ngươi tới đầu óc choáng váng luôn, tốt nhất là ngày ngày đều làm món ngon."
Hai người nói giỡn một hồi, lão thái thái lại đi đến nơi treo thịt hong gió, tấm tắc nói:
-"Khi ta còn trẻ, cũng nghe nói phía tây nam dùng phương pháp thế này để xử lý thịt ăn không hết, không ngờ ngươi lại biết cách làm, cũng không biết mùi vị thế nào?"
Yến Kiêu cười nói:
-"Hun khói thì mau, nhưng thịt khô hong gió thì lâu hơn, cuối năm là có thể ăn, đến lúc đó còn lo không nếm được mùi vị sao?"
Lúc này nồi thịt viên cũng đã hầm xong, mùi hương tỏa ra bốn phía. Yến Kiêu mở nắp nồi ra nhìn, thấy nước canh đã sền sệt, ánh màu hồng nâu dính vào vách nồi, liền tắt lửa, múc thịt cho vào bồn sứ lớn, còn rưới nước sốt lên trên.
Dù là nấu cháo hay hầm đồ ăn, tốt nhất chỉ dùng một lần nước, nếu thêm vào đứt quãng, mùi vị không đều, hương vị đồ ăn cũng giảm.
Yến Kiêu lại lấy ra ít đồ chua, dùng nước ấm rửa sơ qua một lần, màu sắc càng xanh càng tươi, đặt bên cạnh thịt viên, đều thoải mái thanh tân.
-"Yến cô nương!"
Yến Kiêu đang định đi rửa nồi thì thấy Lâm Bình từ ngoài vội vàng chạy vào, còn hô to gọi nhỏ, khác với bộ dáng ông cụ non thường ngày.
Vừa lúc A Miêu đưa cơm đến, hai người suýt đụng nhau ngay cửa, giật nảy mình, cùng kêu lên.
Yến Kiêu và Nhạc phu nhân vừa đau lòng vừa buồn cười, vội đi qua hỏi:
-"Sao thế? Đụng trúng không? Có bị phỏng không?"
-"Không việc gì, không việc gì!"
A Miêu vội đáp, tuy canh trong tay có văng ra ngoài một chút nhưng vì thời tiết lạnh nên cũng không bị phỏng. Nàng nhìn vết bẩn trên cổ tay áo, đau lòng nói với Lâm Bình,
-"Ngươi cũng thật là, lỗ mãng hấp tấp như vậy, đây là y phục nương ta mới làm cho ta, không biết có giặt sạch được không?"
Yến Kiêu nói:
-"Ta may cái khác cho ngươi."
-"Ta chỉ thuận miệng nói thôi, đâu dám để cô nương tốn kém!"
A Miêu vội lắc đầu, lại trừng mắt nói với Lâm Bình,
-"Ta đến phòng bếp lấy xà bông, giặt kỹ chút là sạch thôi!"
Lâm Bình lại nhận lỗi, còn muốn đền bù, A Miêu ngược lại lại ngượng ngùng, đặt đồ ăn xuống liền đi, còn quay đầu lại nói không cần hắn hay Yến Kiêu đưa xiêm y, tự mình giặt là được.
Yến Kiêu bật cười, vẫn quyết định sẽ đưa cho nàng một tấm vải thanh nhã tươi tắn phù hợp lứa tuổi. Sau đó mới hỏi Lâm Bình đến có chuyện gì?
Lâm Bình vội nói:
-"Đại nhân vừa nhận được tin từ bồ câu đưa thư, hình như có đại sự, lệnh ta đến mời ngài, cơm sẽ cùng ăn ở đó!"
Không đợi Yến Kiêu mở miệng, lão thái thái đã nhanh nhẹn chuẩn bị một hộp lớn thức ăn, ngay cả chậu thịt viên hầm cũng đưa cho Lâm Bình, lại thúc giục Yến Kiêu,
-"Mau đi đi, chính sự quan trọng!"
Yến Kiêu do dự một lát, nói:
-"Lần tới ta sẽ bồi ngài ăn cơm."
Nói xong vội vã rời đi.
Lão thái thái nhìn theo bóng nàng đi xa, bật cười,
-"Đứa nhỏ này, nha đầu khác đều muốn lười biếng, nàng lại hận không được bận rộn...."
Mà như thế cũng tốt, hai người có thể nâng đỡ lẫn nhau.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió đông ở phương bắc rất lớn, như yêu tinh xuống núi, phả mặt đau như đao cắt. Yến Kiêu rụt cổ, trong lòng nôn nóng, hận không thể lập tức bay tới chỗ Bàng Mục, hỏi xem manh mối thế nào mà khiến Lâm Bình xưa nay hướng nội thẹn thùng cũng thất thố như vậy!
Bàn ăn lớn trong nhị đường đã được dọn sẵn, Đồ Khánh nhiều ngày không tới hôm nay cũng có mặt, còn chủ động đứng dậy đón tiếp nàng.
Ăn cơm chung nhiều lần, chỗ ngồi cũng dần cố định. Mọi người đều nhất trí để Yến Kiêu ngồi giữa Bàng Mục và Liêu Vô Hà, Tề Viễn và Đồ Khánh chia ra ngồi hai bên bọn họ.
Bàng Mục đưa một lò sưởi tay bằng đồng tinh xảo cho Yến Kiêu,
-"Đông lạnh hỏng rồi sao?"
Lại vỗ vỗ lên đệm ghế rắn chắc,
-"Trước làm ấm người đã...."
Yến Kiêu nói cảm tạ, còn xoa xoa hai lỗ tai, cảm thán,
-"Quá lạnh!"
Chỉ một đoạn đường ngắn, chóp mũi và cằm nàng đều bị đông lạnh đến đỏ rực, hai mắt cũng ngập nước, nhìn rất đáng yêu, y như tiểu miêu tiểu cẩu.
Bàng Mục tham lam nhìn vài lần, lại xốc khăn trải bàn lên, thúc giục,
-"Bỏ chân vào đi...."
Yến Kiêu cúi đầu nhìn, thấy dưới bàn là hai cái lò sưởi lớn, bên ngoài còn chắn bởi một hàng rào sắt, không sợ bị ai không cẩn thận đá trúng. Có lẽ trong lò sưởi có thêm hương liệu nên nhiệt khí tỏa ra mùi vỏ quýt thanh tân. Nàng ngoan ngoãn nghe lời, cho hai chân vào trong, thoải mái thở hắt ra.
Thấy bộ dáng nàng như thế, Bàng Mục lúc này mới có tâm tình nói giỡn,
-"Đây đã tính là gì? Còn sớm ah, chờ tới tháng chạp, còn lạnh hơn nhiều. Nếu nàng rảnh, đến quan ngoại nhìn xem, đó mới gọi là gió tuyết, gió to đến nỗi không thể mở mắt ra, tuyết chất cao mấy trượng, cho dù là ban ngày, nếu không đánh dấu trên đất thì không thể tìm được cửa nhà, đành phải chịu đông lạnh chết ở bên ngoài."
Yến Kiêu nghe vậy, tò mò hỏi thêm.
Mọi người đã sớm quen, cũng không để ý, chỉ nhìn thấy Lâm Bình tay không đi, thắng lợi trở về, ai nấy đều bắt đầu chảy nước miếng. Lại là món ngon gì đây?
Bồn sứ trắng tinh, thịt viên tròn vo cùng rau dưa xanh biếc, bên dưới là nước sốt màu hồng nâu, nhìn vô cùng ngon miệng. Đồ vật thơm như vậy, nên cho vào bụng mà yêu thương đàng hoàng.
Mỗi người tự gắp một viên thịt cho vào chén, cực kỳ thuần thục rưới nước sốt lên, sau đó hung hăng nhét một miếng lớn vào miệng, mới cảm thấy mỹ mãn mà thảo luận về vụ án.
Theo tin tức bồ câu mang về, dù Vương Khánh và Lưu Viết Văn ở cách xa nhau ngàn dặm nhưng vẫn có điểm trùng hợp, hộ tịch hai người vốn không phải ở nơi đó, mà mười lăm năm trước đột nhiên mang theo một khối tài sản khổng lồ xuất hiện, giống như ngang trời xuất thế, sau đó cắm rễ đến tận giờ.
Yến Kiêu nghe vậy, quên cả ăn thịt viên, hỏi:
-"Thực sự là vì trả thù mà liên hoàn giết người?"
Bàng Mục cũng cảm thấy mây mù trước mắt dần tan, gật đầu,
-"Tám chín phần là thế!"
Liêu Vô Hà vừa nhanh tay gắp viên thịt thứ hai, vừa nói:
-"Vậy còn chưa xong đâu. Các ngươi đoán xem hôm qua ta xem hồ sơ hộ tịch trong huyện, đã thấy được gì?"
Mọi người đồng thanh đáp:
-"Triệu Quang Diệu!"
-"Không sai."
Liêu Vô Hà nhai nuốt nửa viên thịt, mới nói,
-"Hắn tuy không ở nơi khác nhưng chưa đến hai mươi tuổi đã bỏ nhà ra ngoài làm ăn, theo thương đội phiêu bạc khắp nơi, một lần đi là không có tin tức, Triệu gia đều cho rằng hắn đã chết, không ngờ mười lăm năm trước, hắn bỗng nhiên quay về!"
Ba gã phú hào, đều từng có mấy năm sinh tử không rõ, lại cùng đột nhiên xuất hiện vào mười lăm năm trước, chuyện này không thể dùng hai chữ trùng hợp để giải thích.
Post on 24/09/2022
No comments:
Post a Comment